1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 129 – Mộng đời (5)


      “Chủ tử, có thư lão gia gửi!” Thúy nhi cầm phong thư hớn hở vào.

      “Có ? Mau đưa cho ta!” Chỉ Lan vốn buồn chán nghiên cứu cuốn nghệ thuật cờ vây, vừa nghe Thúy Nhi thế liền bỏ luôn cuốn nghệ thuật cờ vây, đứng phắt dậy nhận phong thư dầy cộp.

      Chỉ Lan chăm chú đọc xong chỉ biết dở khóc dở cười, bởi vì nội dung của lá thư là dặn dò nàng ở Giang Nam chọn lấy vị hôn phu tốt, cả vấn đề thân phận cũng an bài xong cho nàng rồi, là trưởng nữ dòng trưởng của dòng họ thư hương, gia thế đấy đủ để giúp nàng tìm người chồng tốt.

      “Chủ tử, hôm nay muốn ra ngoài sao?” Thúy nhi cầm hộp gỗ tử đàn, dè dặt đặt phong thư vào, nhìn thoáng qua cũng thấy những lá thư dầy cộp trong đấy.

      “Uh, dạo loanh quanh chút.” Nơi Chỉ Lan ở cũng coi như khu nhà giàu ở Hàng Châu, cảnh quan rất đẹp, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt, còn có dòng suối chảy qua sân, xung quanh cũng ít người, chỉ có mấy nhà láng giềng, vì thế những khi rỗi rãi Chỉ Lan luôn thích dạo gần nhà.

      “Chủ tử, gần đây A Nhất rất hay nhắc đến Hạ công tử nhà bên, khen như thể thế gian có , biết có được như lời A Nhất ca ngợi .” Thúy nhi đỡ Chỉ Lan, khoác cho nàng thêm áo choàng, gọi hai thị vệ theo mới ra ngoài.

      “Thiếu nữ tương tư rồi ah ?” Hôm nay Chỉ Lan mặc bộ xiêm y màu hồng phấn, váy thêu tầng tầng lớp lớp hoa đào màu trắng, mỗi bước tạo cảm giác rất thướt tha. Tóc búi hình thỏi vàng, tổng thể khiến Chỉ Lan rất tươi tắn dễ thương, mê người như đóa hoa đào mới nở.

      [​IMG]

      “Nào có, nô tỳ nghĩ cho chử tử thôi mà? Chủ tử đừng trách nô tỳ lắm lời, chủ tử xinh đẹp như tiên, tất nhiên phải tìm công tử có phong thái bất phàm để sánh đôi.” Thúy nhi dẩu môi, phải bé quá ngưỡng mộ Hạ công tử, nhưng ít nhất cũng tìm được cái cớ để nhắc đến vấn đề này, khiến chủ tử có tâm lý chuẩn bị, chủ tử đâu thể ở vậy cả đời.

      đơn giản là đàn ông tốt rất hiếm gặp, thuận theo tự nhiên thôi.” Chỉ Lan lắc đầu, chuyện tình cảm phải xem ý trời thôi.

      “Chủ tử đừng nản chí, để ý ai, chúng ta bảo đến cầu hôn, lọt vào mắt xanh chủ tử chẳng lẽ lại là bắt chịu thiệt thòi.”

      Trong mắt Thúy Nhi tất nhiên tiểu thư nhà mình trăm ngàn lần tốt, chuyện gì sâu xa, chỉ riêng dung mạo khó ai sánh bằng, hơn nữa chủ tử nhận giáo dưỡng cung đình từ , lời cử chỉ kiêu sa đài các, Thúy nhi cảm thấy chỉ có Tam aka mới là trời sinh đôi với chủ tử, tất cả những người khác đều là thiệt thòi cho chủ tử.

      “Ha ha, trong lòng ngươi tất nhiên thấy ta tốt, nhưng lòng người khác nghĩ thế, sau này đừng nhắc lại lời đấy.” Chỉ Lan khẽ thở dài, giờ thân phận nàng rất nhạy cảm, tuy tìm thân phận giả, nhưng giấu được nhất thời giấu được cả đời, nàng cũng muốn lừa dối người bạn đời tương lai, làm thế thà nàng ở vậy cả đời còn hơn.

      “Chủ tử.” Thúy nhi nhìn Chỉ Lan thở dài liền biết Chỉ Lan suy nghĩ gì, lập tức sinh lòng oán hận với Tam aka ở kinh thành xa xôi.

      nữa, mất cả hứng ngắm cảnh.” Chỉ Lan ngẩng đầu, khung trời xanh thẳm, như tẩy sạch cả cõi lòng, đường mòn rải đá vụn uốn lượn thảm cỏ xanh mướt mát, tiếng nước chảy róc rách xa xa, gặp được cảnh sắc thế này còn mong gì hơn thế.

      “Tiểu thư, nhìn kìa, đằng trước có người!” Thúy nhi giật mình la lên, bọn họ ra ngoài tản bộ nhiều lần gặp người nào, vì thế lần này chủ quan đội mũ che mặt, nếu để người khác nhìn thấy dung mạo tiểu thư phải làm sao giờ.

      “Uh.” Chỉ Lan gật đầu, bóng dáng kia càng lúc càng gần, mơ hồ nhận ra là công tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, bước chân vững vàng, xem ra phải kẻ xấu, ít nhất kẻ xấu có vẻ đường hoàng đĩnh đạc đấy.

      Đến khi lại gần mới thấy người này vẻ mặt lạnh lùng, mặt mày sắc bén, lông mày lưỡi mắc, mắt phượng hẹp dài, mũi thẳng môi mỏng. mặc quần áo màu tím trầm, đai lưng gắn ngọc, dáng vóc cao to vạm vỡ.

      Dù Chỉ Lan thường xuyên tiếp xúc với người đàn ông xuất sắc như Huyền Diệp nhưng cũng phải tán thưởng người này, giống như Huyền Diệp tôn quý mà tuấn tú, nếu so sánh, Huyền Diệp như thanh bảo kiếm nhiếp nhân, khiến người khác vừa bị thu hút lại vừa sợ hãi, người đàn ông trước mắt lại như thanh bảo đao hàn quang bức người, khiến người ta dám nhìn thẳng rồi lại kiềm chế được liếc nhìn.

      “Chúng ta tránh .” Có lẽ đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy người đàn ông như thế, nàng cúi đầu quay người, chờ người đàn ông qua.

      “Chắc vị này là Đông nương.” Người đàn ông qua, ngược lại còn dừng bước, hơi cúi đầu, như để tỉ mỉ đánh giá Chỉ Lan.

      Thúy nhi bất mãn với việc nhìn ngó của người đàn ông, nhưng bị khí thế của khiến phải hậm hực mà ngậm miệng.

      “Công tử là?” Chỉ Lan sợ , theo ngoại hình khoảng hơn hai mươi tuổi, tương đương Huyền Diệp, toàn thân toát lên khí thế của kẻ bề , ràng là người chuyên ra lệnh, người như vậy thường rất cố chấp, đối đầu với khiến càng hứng thú hơn, hơn nữa gặp cũng gặp rồi, nhăn nhó khó chịu mà vô dụng chẳng bẳng ung dung chào hỏi.

      “Tại hạ họ Hạ, tên Tử Di, ở bên cạnh nhà nương.” Hạ Tử Di thấy Chỉ Lan lên tiếng hai mắt sáng lên, giọng lạnh lùng mà chứa trìu mến.

      “Tiểu nữ tử xin chào.” Chỉ Lan hơi nhún người, xem như ra mắt, “Tiểu nữ tử còn có việc, trước bước.”

      Chỉ Lan muốn nhiều lời cùng người đàn ông xa lạ, mặc dù ngoại hình của người này rất hấp dẫn, mà ngay cả giọng cũng lạnh lùng cao ngạo, khiến người khác tò mò người này có ngoại hình thế nào.

      nương xin dừng bước.” Hạ Tử Di buông tha, “Thứ cho tại hạ mạo muội, hôm nay đến đây tương kiến ra là có cầu quá đáng.”

      “Nếu cầu quá đáng có lẽ công tử đừng nên ra hơn.” Chỉ Lan ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt Hạ Tử Di, mắt sâu thăm thẳm, như muốn hút luôn người đối diện, Chỉ Lan chợt có chút hoảng hốt, bắt đầu tức giận kẻ trước mặt khiến nàng thất thố.

      Hạ Tử Di chút bối rối với câu trả lời đấy, “Đành để nương chê cười, chỉ là mỗi ngày nương dùng bữa mùi thơm đều bay sang sân nhà tại hạ, khiến tại hạ rất khổ sở, nhìn bàn thức ăn mà chẳng muốn động đũa, vì lẽ đó tại hạ chỉ có thể tìm đến nương, để giải nỗi khổ trà nghĩ cơm ăn của tại hạ.”

      “Công tử cẩn thận ngôn từ!” Trực giác Chỉ Lan cho rằng câu cuối là có ý chọc ghẹo nàng, đáng giận là Hạ công tử này với vẻ rất nghiêm túc chân thành nên thể trách mắng.

      “Tại hạ chỉ là muốn hỏi nương có thể rời xa thứ thích , hoặc là để đầu bếp nhà tại hạ đến nhà nương học hỏi cũng được.” Hạ Tử Di màng đến tức giận của Chỉ Lan, điềm nhiên tiếp, nghe qua như tên ngốc biết đối nhân xử thế lảm nhảm, nhưng đối diện với tướng mạo của khiến Chỉ Lan lần đầu tiên hiểu được câu “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”.

      “Ngươi quá đáng, muốn tìm đầu bếp chỗ khác tìm, cớ gì phải làm phiền tiểu thư nhà ta.” Dù Thúy nhi sợ hãi, nhưng nhìn hai hộ vệ cao lớn đằng sau yên tâm hơn.

      “Nhưng mùi vị giống.” Hạ Tử Di nhíu mày, có vẻ như suy nghĩ rất nghiêm túc, “Ta từng nếm thử rồi, phải mùi vị đấy.”

      “Ha ha.” Chỉ Lan khỏi buồn cười, vị công tử trước mắt quá thú vị, dù là giả khờ hay , muốn ăn hay có mục đích khác, nàng cũng cho như ý, bắt trà nghĩ cơm ăn mới thôi.

      “Thành Hàng Châu lớn như vậy, công tử muốn đến chỗ nào ăn uống chẳng được, hà tất làm khó tiểu nữ, tiểu nữ xin cáo lui.”

      Mắt Hạ Tử Di vẻ buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì lạnh lùng, “ nương tại hạ ngốc sao? Nếu tại sao tại hạ phải bỏ gần tìm xa, tìm quán ăn chẳng biết ở chân trời nào.”

      “Công tử mà ngốc có ai đáng gọi là thông minh, công tử cứ việc thẳng , rốt cuộc hôm nay có mục đích gì.” Chỉ Lan bắt đầu có hứng thú với người trước mặt, nàng cho rằng mình là mỹ nhân vạn người mê, có thể khiến người khác vừa gặp . Hơn nữa với điều kiện của vị công tử này hẳn có vô số nương muốn gả cho , dù có tự nhận ngốc khờ gì đó, nhưng cử chỉ hành vi toát lên giáo dưỡng chu đáo, người như vậy thể là kẻ vừa gặp nương xinh đẹp liền xán vào đeo bám.

      nương hiểu lầm tại hạ rồi, tại hạ có mục đích gì khác, có điều xưa nay có sở thích gì đặc biệt, chỉ đam mê ẩm thực, vì thế mới hứng thú với ẩm thực ở nhà nương, hơn nữa nương càng là cho, tại hạ lại càng tò mò, bằng nương để tại hạ nếm thử, thỏa mãn phen có lẽ quấy rầy nương nữa.”

      Lời của Hạ Tử Di đạo lý ràng, nhưng là ngụy biện, Chỉ Lan có thời gian lằng nhằng cùng , bèn , “Theo lời công tử đến nhà ta ăn bữa quyết buông tha?”

      “Tại hạ có ý xúc phạm nương, mong nương thông cảm cho nỗi khổ tâm của tại hạ.” Hạ Tử Di lắc đầu, lại trịnh trọng tiếp, “Tại hạ cũng biết nỗi băn khoăn nương, đến tận cửa quấy rầy, nương chỉ cần cho ta mượn đầu bếp quý phủ hôm là được, nương thấy cách đấy thế nào?”

      “Ngươi muốn mượn đầu bếp nhà ta?” Chỉ Lan nhăn mặt, nàng đâu phải đầu bếp mà mượn là mượn được, “Thôi, ngươi muốn đến thế mai ta bảo A Nhất đưa sang.”

      Chỉ Lan coi như bái phục vị Hạ công tử này, nàng sống trong cung từ tất nhiên nhìn ra vị công tử này dối hay , từ đầu đến đuôi đều là kẻ mê ẩm thực, chỉ tiếc là khoác ra ngoài diện mạo đường hoàng của tướng quân.

      “Vậy tại hạ đa tạ nương !” Hạ Tử Di chắp tay tươi cười, dường như vui mừng vì có thể toại nguyện, cặp mắt phượng tình tứ khiến Chỉ Lan thiếu chút nữa ngây người.

      Chỉ Lan cảm thấy hôm nay định lực của mình có chút đủ dùng, chắc tại lúc ra cửa bước sai chân, nhưng việc trước mắt là phải giải quyết Hạ công tử kỳ quái này, “Trưa mai A Nhất sang quý phủ thăm hỏi.”

      Dứt lời Chỉ Lan liền tính toán bỏ của chạy lấy người, Hạ Tử Di cũng ngăn cản, đa tạ thêm lần nữa liền cáo lui, có điều Chỉ Lan nhìn thấy, sau khi nàng , kẻ mà nàng cho là đam mê ẩm thực kia nhìn nàng chăm chú, chẳng còn chút vẻ đam mê ẩm thực nào.

      “Sao chủ tử có thể đồng ý với , nếu là quân háo sắc biết làm sao?” Thúy nhi bắt đầu sợ hãi Hạ công tử nhà bên, vì thế cũng muốn tới gần tiểu thư nhà mình.

      “Nếu là quân háo sắc chỉ cần ngoại hình đấy cần động thủ rồi, chỉ cần đứng giữa đường có vô số nữ nhân hiến thân.” phải là Chỉ Lan thấy Hạ Tử Di bất lịch , nàng gặp quá nhiều người đàn ông đường hoàng mực thước, giờ gặp người trái ngược nên thấy mới lạ.

      “Chẳng phải chỉ là mâm thôi sao? Đưa qua cho là được.” Lòng Chỉ Lan bắt đầu suy tính xem ngay mai nên làm món gì.

      “Nhưng đó là chủ tử đích thân vào bếp.” Thúy nhi nghĩ ngợi, “ bằng để nô tỳ làm cho, dù sao cũng biết là ai làm.”

      Chỉ Lan lắc đầu, tên Hạ Tử Di này vừa nhìn biết là người khôn khéo, huống hồ nhận lời rồi, nàng phải người nuốt lời, “Thôi, ta thấy tuy hơi bất lịch , nhưng lời có phần điên khùng, tóm lại phải người xấu, bán em xa mua láng giềng gần, đừng làm quan hệ căng thẳng.”

      “Chủ tử quá thiện tâm.” Thúy nhi nhìn Chỉ Lan gì, ấy vốn phải người lắm lời.

      Vì vậy, Chỉ Lan và Hạ Tử Di vì mâm đồ ăn mà bắt đầu mối nghiệt duyên.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 130 – Mộng đời (6)


      Ngày hôm sau, Chỉ Lan ngủ đến khi đẫy giấc mới dậy, cũng coi việc hôm qua gặp gỡ là chuyện gì đáng bận lòng. Sửa soạn xong ung dung xuống bếp làm mấy món, qua loa mà cũng quá tỉ mỉ, làm xong liền sai A Nhất đưa sang Hạ công tử nhà bên, về việc chưa đến giờ ăn trưa, Chỉ Lan căn bản suy nghĩ đến.

      A Nhất mang hộp đồ ăn sang nhà Hạ công tử, cũng biết chuyện hôm qua, nhưng suy nghĩ nhiều, trong lòng hình tượng Hạ công tử thanh khiết như ánh trăng sau cơn mưa, về khuyết điểm thích ăn ngon, A Nhất nghĩ ai chẳng có sở thích, có như thế A Nhất lại thấy Hạ công tử càng thêm bình dị gần gũi, chứ phải cao vời vợi bất thực nhân gian khói lửa.

      Người gác cổng được dặn trước, nhìn thấy hán tử uy vũ mang hộp đồ ăn về phía nhà mình, vội vàng mở cửa hông đón vào, còn cho người bẩm báo chủ tử.

      A Nhất được đón tiếp tương đối chu đáo, đưa vào mời ngồi ở đại sảnh, uống trà ngon, trái cây đầy đủ, chút khinh thường.

      ra là A Nhất tới, chuyện hôm qua là ta lỗ mãng, mong rằng tiểu thư nhà ngươi lấy làm phiền lòng.” Chưa thấy người nghe thấy tiếng, hôm nay Hạ Tử Di mặc quần áo màu đỏ sậm viền vàng kim, quí phái mà sặc sỡ, vẻ mặt vốn lạnh lùng nhìn đến hộp thức ăn bàn ấm áp hơn.

      “Hạ công tử đừng như vậy, đây là tiểu thư sai tiểu mang nhân đưa đến, để lâu hơi nguội rồi.” A Nhất vội vàng đứng dậy, vốn vóc người cao lớn, nhưng đối diện Hạ Tử Di lại thành thua kém, ràng thiếu khí chất cao quí và khí thế mưu lược.

      “Uh, A Nhất ngồi xuống , hôm qua là ta càn rỡ, ngày mai phải đến cửa cảm ơn mới đúng.” Hạ Tử Di sai người mang hộp thức ăn ra bàn ngoài hoa viên.

      “Ngày mai Hạ công tử muốn tới cửa cám ơn?” A Nhất buột miệng hỏi.

      “Uh, tại hạ áy náy về chuyện hôm qua, hơn nữa tiểu thư bên đấy hôm nay còn gửi cho ta hộp đồ ăn, đến cửa cảm ơn là chuyện phải làm.” Hạ Tử Di tỏ thái độ kiên quyết, A Nhất cũng tiện gì, vốn có thiện cảm với Hạ Tử Di, huống hồ đến cửa cảm ơn cũng là hợp lễ nghi, có gì đúng.

      “Hạ công tử khách sáo, tiểu nhân phải về phục mệnh, xin cáo lui trước.” A Nhất thấy Hạ công tử cho người dọn mâm bát, tất nhiên biết chuẩn bị dùng bữa, vì thế cũng chuẩn bị về ăn cơm.

      “Uh.” Hạ Tử Di hàn huyên thêm vài câu rồi sai tiểu đồng tiễn A Nhất về.

      “Ngày mai công tử định chuẩn bị lễ vật gì?” Quản gia bên cạnh Hạ Tử Di hỏi.

      “Mấy ngày trước mới nhận được mấy cây tơ lụa thượng hạng đúng ? Vậy chọn thứ đó .” Hạ Tử Di đứng dậy sửa sang lại trang phục, suy nghĩ chút .

      “Toàn bộ sao?” Quản gia có chút kinh ngạc, những cây tơ lụa đấy là y hệt số đưa vào cung, sao công tử có thể.

      “Uhm, ta cũng ưng màu sắc mấy cây tơ lụa đấy lắm, nhưng giờ có thứ khác, dùng tạm vậy.” Hạ Tử Di hình như chưa hài lòng với lễ vật, nhưng ở Hàng Châu này có gì tốt, có chỗ tơ lụa đấy còn tạm vừa mắt .

      “Vâng.” Quản gia líu lưỡi, gì mà ưng, chẳng lẽ chủ tử thấy mấy cây tơ lụa đấy xứng với Đông tiểu thư nhà bên, xem ra vị Đông tiểu thư này có lẽ thành chủ tử của ông ấy trong tương lai.

      Chỉ Lan ở nhà bên cạnh vẫn chưa đói, khi A Nhất về thuật lại, Chỉ Lan nằm ghế dài ngoài vườn, chiếc ghế này Chỉ Lan mời thợ mộc chế tạo đặc biệt, phù hợp với cơ thể, tuyệt đối gây tình trạng mỏi cổ đau vai.

      “Tiểu thư, Hạ công tử nhận đồ ăn .”

      “Uh, mùi thơm bay về tận đây rồi, thơm lắm.” Chỉ Lan bình tĩnh gật đầu, hoa viên hai nhà đúng là quá gần.

      “Hạ công tử còn hôm qua lỗ mãng, thỉnh tiểu thư tha thứ, ngày mai nhất định tới cửa cảm ơn tiểu thư.” A Nhất thuật lại chân thực.

      “Tới cửa cám ơn?” Chỉ Lan ngồi dậy, chỉ mấy món ăn mà tới cửa cám ơn, vị Hạ công tử này xem ra cũng phải kẻ hiểu đạo lí đối nhân xử thế như hôm qua, có lẽ là bản chất thích ăn ngon phát tác.

      “Được rồi, trưa mai làm thêm mấy món, nên lãnh đạm.” Chỉ Lan có chút buồn ngủ, ngáp cái liền nhắm mắt nữa, mấy ngày nay nàng lười vận động, tinh thần cũng uể oải.

      Hôm sau quả nhiên Hạ Tử Di mang theo lễ vật đến bái phỏng, Chỉ Lan cũng vì ra gặp khách nên đặc biệt phục sức trang điểm phen, hai người tiến hành lần gặp gỡ thân mật đầu tiên qua tấm bình phong ngăn cách.

      Nội dung cuộc gặp chủ yếu xoay quanh chuyện xin lỗi và cám ơn, Chỉ Lan nghe đến buồn ngủ, nhưng Hạ Tử Di công tử hề nhận ra, vẫn thao thao bất tuyệt biểu đạt lòng cảm kích của mình. Cuối cùng còn ca ngợi đồ ăn hôm qua, xong lại mặt dày đưa ra cầu nho , đó là muốn mượn đầu bếp hoặc là để đầu bếp nhà đến học tập.

      Chỉ Lan khó xử, nàng thể cho vị công tử thích ăn ngon này nàng là người làm, vì thế chỉ có thể từ chối cả hai đề nghị kia, ngờ sức chiến đấu của Hạ công tử quá kiên cường, kiên cường đến mức Chỉ Lan nhận lời là chuyện thiên lý dung.

      Cuối cùng Chỉ Lan cần suy nghĩ, lại sai A Nhất tiếp Hạ công tử ăn cơm trưa, sau đó mới tiễn được người.

      “Chủ tử, xem tơ lụa này, thứ tơ lụa tốt thế này trong phủ ta cũng có nhiều.” Thúy Nhi vuốt ve tơ lụa trơn mịn, than thở.

      “Cầm đến đây cho ta xem.” Chỉ Lan hơi kinh hãi, ngờ Hạ công tử tặng lễ vật đáng giá thế.

      “Đây cũng là những màu thường ngày chủ tử hay mặc, hơn nữa sắp đến hè, tơ lụa này mềm mại thoáng mát, rất hợp để may mấy bộ xiêm y mới.” Lòng Thúy Nhi bắt đầu suy nghĩ xem dùng tơ lụa này may những bộ xiêm y thế nào.

      Chỉ Lan lên tiếng, nàng vốn định nhận lời Hạ công tử, nhưng có qua có lại, tặng lễ hậu hĩnh mà chỉ muốn mượn đầu bếp, ra cũng phải đại , hơn nữa người khác cũng biết thức ăn là do nàng làm, có đề nghị đấy cũng kỳ quái.

      Chỉ Lan do dự, giờ nàng thân mình sống ở ngoài, tuy tiền bạc dư dả nhưng cũng có đồ tốt tương đương để hồi lễ, nếu muốn cự tuyệt phải kiếm được thứ giá trị tương đương, thế nào cũng là bán em xa mua láng giềng gần.

      “Thôi, ngươi bảo A Nhất với Hạ công tử, đầu bếp này chủ trương giấu nghề, thể cho mượn, nếu muốn ăn phái người báo tiếng, nếu rảnh rỗi làm rồi đưa qua cho .”

      Chỉ Lan thế thứ nhất là vì lễ vật này quá giá trị, số tiền bỏ ra mua chỗ tơ lụa này có dùng để ăn uống cả đời cũng thừa. Thứ hai nàng biết Hạ công tử nhà bên chỉ là đến Hàng Châu lo công việc, ở lâu dài, hơn nữa là người biết đối nhân xử thế đòi người khác làm đồ ăn mỗi ngày, giỏi lắm là tháng ba bốn lần mà thôi. Thứ ba là Chỉ Lan ích kỷ, giờ nàng quá nhàn rỗi, thú vui giải sầu chỉ có tản bộ xung quanh và vào bếp, đáng tiếc người trong phủ đều là tôi tớ, nào dám thưởng thức món ăn nàng làm ra, có ngon cũng là do ngại thân phận nàng, Hạ công tử nhà bên sành ăn lại biết nàng là đầu bếp, ngẫu nhiên làm mấy món cũng quan trọng.

      Chỉ Lan nghĩ Hạ công tử vui vẻ đồng ý, ngờ Hạ công tử này lại mặt dày thế, thường xuyên cho người qua nhờ làm thức ăn, chỉ thế còn mang theo cả nguyên liệu nấu ăn và nhận xét sau khi dùng bữa lần trước cùng đề nghị cho lần tới, ngược lại lại khiến Chỉ Lan tiện cự tuyệt .

      Ngày nọ, người chuyên đưa thức ăn là A Nhất sang Hạ phủ, bình thường là đưa đồ tán gẫu vài câu rồi về, ngờ hôm nay Hạ công tử nổi lên hứng thú, bắt chuyện cùng .

      “Tài nấu ăn của đầu bếp quý phủ quả là lời diễn tả, tại hạ vô duyên, thường xuyên quấy rầy quý phủ, xin lỗi.” Hạ Tử Di vốn tướng mạo đẹp lại có khí chất, trần tình như thế A Nhất có bất mãn nhiều hơn cũng tiêu tan hết.

      “Nào có nào có.” A Nhất vội khoát tay .

      ra hôm nay giữ A Nhất là ta có chút ích kỉ, những ngày qua ta chịu ít ơn huệ của quý phủ, luôn suy nghĩ phải làm thế nào cảm tạ Đông tiểu thư mới phải, ta thấy Đông tiểu thư thân mình ở nơi này, quả có chút nguy hiểm, khu này ngoài hai nhà chúng ta cũng có người nào khác.”

      Hạ Tử Di với giọng lo lắng, mặt cũng đầy vẻ lo lắng, A Nhất chợt thấy rùng mình, lúc trước nghĩ với công phu của và các thị vệ khác cần sợ đạo chích quấy rối, nhưng người có lúc sảy tay ngựa có lúc sảy chân, vì an toàn của tiểu thư cần phải nghĩ cẩn thận lại mới phải, đối với Hạ công tử đối diện lại càng cảm kích thôi.

      “Giờ ta ở đây, xảy ra chuyện cũng có thể hỗ trợ, nhưng đấy phải kế lâu dài, đấy cũng chỉ là lo lắng của ta, A Nhất nghe xong đừng để bụng, cũng là ta xen vào việc của người khác.” Thái độ chân thành của Hạ Tử Di tạm thời dỡ được đề phòng của A Nhất.

      “Đa tạ Hạ công tử quan tâm, tiểu thư nhà ta mình sống ở ngoài có nhiều điều bất tiện, tiểu nhân cũng chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ tiểu thư bình an, phụ căn dặn của lão gia.”

      “Thứ cho ta mạo muội, Đông tiểu thư tại sao lại mình sống ở ngoài?” Hạ Tử Di hỏi xong như nhận ra ổn, dừng chút lại , “Nếu A Nhất có bất tiện cần trả lời ta, ta chỉ là có chút kỳ quái thôi, huống hồ ta thấy Đông tiểu thư cũng đến tuổi nên tính chuyện hôn nhân, thân mình ở ngoài thế này…”

      Hạ Tử Di biểu quan tâm chân thành, A Nhất vừa nghe liền đau lòng, tất nhiên biết tình huống lúc này của tiểu thư, lúc đấy tiểu thư kiên trì cố chấp, lão gia bởi vì quá sủng ái mà đáp ứng cầu của tiểu thư, tuy cung đình là địa phương ăn thịt người, nhưng lưu lạc bên ngoài cũng tốt hơn là bao.

      Con chung quy là phải lập gia đình, tình huống của tiểu thư lúc này đúng là tốt, nhà quan lại cần nghĩ đến nữa, theo thấy có lẽ vị Tam aka kia đối với tiểu thư tình ý sâu sắc, nếu bị phát tất là hay, tiểu thư hoặc là lấy chồng, hoặc là gả cho người có thể bảo vệ tiểu thư, A Nhất tất nhiên bỏ qua dân thường, nhưng đến đâu mới tìm được người tiểu thư ưng ý và chịu chống lại hoàng gia chứ. Những ngày qua thấy tiểu thư mặc dù sống tương đối thoải mái, nhưng thêm mấy năm nữa, dựa vào tướng mạo của tiểu thư, sao có thể ở giá suốt đời.

      Nghĩ vậy A Nhất lại nhìn Hạ công tử, bối cảnh của vị Hạ công tử này tìm hiểu ràng, nếu cũng dám lui tới thân cận như thế. Hạ Tử Di ở Tô Châu cũng là người nổi danh, nhà họ Hạ dòng dõi thư hương, là trong những gia tộc hàng đầu Tô Châu, dưới lãnh đạo của vị Hạ công tử trẻ tuổi này càng thêm phát triển. Dòng dõi xứng với tiểu thư, nhân phẩm cũng thành vấn đề, đến Hàng Châu lâu như vậy cũng thấy tầm hoa vấn liễu, trong phủ cũng sạch .

      Hạ Tử Di thản nhiên đón nhận ánh mắt của A Nhất, tuyệt khó chịu, ngược lại tiếp tục khuyên nhủ, “Ta nghĩ quý phủ khẳng định là có nỗi khó xử gì đấy, chúng ta mặc dù quen biết lâu, nhưng ta cũng coi người như bằng hữu, nếu có buồn phiền gì, cũng đừng giấu giếm, rốt cuộc bán em xa mua láng giềng gần, vì thế hôm nay ta mới mạo muội thế.”

      “Hạ công tử có lý, chỉ là lão gia nhà ta ở tận kinh thành.” A Nhất cảm thấy người trước mắt là đối tượng tốt, chừng có thể phát triển, vì vậy thử thăm dò câu.

      ra quý phủ là nhân sĩ kinh thành.” Hạ Tử Di mỉm cười.

      “Hạ công tử cũng từng đến kinh thành sao?” A Nhất hỏi.

      “Đương nhiên từng đến.” Hạ Tử Di có chút hàm ý sâu sắc, “Có điều so với kinh thành, có lẽ phong cảnh Giang Nam đẹp hơn.”

      A Nhất lại chuyện cùng Hạ Tử Di hồi, càng càng hợp lời, Hạ Tử Di thấy mục đích đạt, tâm trạng cũng sai, lại mời A Nhất ăn trưa, lúc này mới để về.

      A Nhất hồi phủ liền gửi phong thư đến kinh thành, giới thiệu Hạ Tử Di với lão gia, đề nghị lão gia thăm dò bối cảnh người này, nếu có khả năng nửa đời còn lại của tiểu thư có nơi nương tựa. A Nhất hoàn toàn xem ý nguyện của Hạ công tử, trong suy nghĩ của , tiểu thư mà chịu gả cho Hạ công tử Hạ công tử nên cảm ơn trời đất rồi.

      Vì thế mới A Nhất mới là người mấu chốt.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 131 – Mộng đời (7)

      Chương trước đến chuyện nô bộc trung thành A Nhất gửi cho Đông Nhị gia ở kinh thành phong thư, Đông Nhị gia nhận được thư xong rất vui vẻ, ngay sau đó lại bắt đầu khổ sở, Hách Xá Lý thị thấy chồng mình đọc thư vừa vui vừa buồn, lòng rất sốt ruột.

      “Gia, rốt cuộc Lan nhi làm sao vậy? Có phải Lan nhi xảy ra chuyện gì?” Hách Xá Lý thị căng thẳng cầm tay Đông Quốc Duy, chỉ sợ đúng.

      “Haizzz, Gia cũng được là chuyện tốt hay xấu, nàng tự xem .” Đông Quốc Duy thở phào hơi, lại nghĩ đến Tam aka mới cưới đích phúc tấn, lòng nảy sinh cảm giác khó chịu như nuốt phải ruồi.

      “Vị Hạ công tử này tốt như lời A Nhất kể sao?” Hách Xá Lý thị có chút hoài nghi.

      “Trước phái người thăm dò , có Hạ công tử có người khác, chẳng lẽ nàng muốn thấy con chúng ta bơ vơ cả đời?”

      “Nhưng nếu gia tộc Hạ công tử hiển hách như lời A Nhất kể, thân phận tại của Lan nhi…” Nhà họ Đông mặc dù có quyền có thế, nhưng việc về Chỉ Lan dù sao cũng là che giấu Hoàng gia, danh phận có thể tìm cho Chỉ Lan cũng chỉ là mồ côi đến sống nhờ nhà cậu, tuy vẫn là dòng trưởng nhà thư hương, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là nơi nương tựa.

      “Gia thấy Hạ công tử này tương đối kỳ lạ, trước hết để người điều tra , nếu Hạ công tử được thế đúng là chàng rể tốt.” Đông Quốc Duy sờ sờ râu, ông ấy rất tự tin về con mình, nếu con chịu đồng ý, Hạ công tử này hẳn là thoát khỏi lòng bàn tay của con .

      Kinh thành và Tô Châu cách nhau khá xa, khi kết quả điều tra đến kinh thành là hơn tháng sau. Đông Quốc Duy nhìn mật báo trong tay, lòng cũng yên tâm, Hạ công tử này đúng là ứng cử viên tốt, tuy việc giữa và Chỉ Lan chưa chắc thành, nhưng cuối cùng cũng có hy vọng vẫn là chuyện đáng mừng.

      Vì vậy sau khi A Nhất nhận được thư hồi rất vui, càng thêm cảm thấy quyết định của mình minh, Hạ Tử Di bên cạnh nhìn thấy A Nhất như thế liền hiểu mình thành công phần.

      Hàng Châu vừa hết hè, khí trời chuyển mát, A Nhất làm công việc quen thuộc là đưa cơm cho Hạ Tử Di, vừa định ra về liền bị Hạ Tử Di ngăn cản.

      gạt A Nhất, ra hôm nay tại hạ có câu này muốn hỏi A Nhất, nếu bất tiện ngươi có thể trả lời.” Hạ Tử Di đợi nửa năm, giờ người nhà cũng thúc giục thôi, nếu hành động chậm mất.

      biết Hạ công tử muốn hỏi chuyện gì?” A Nhất có chút thấp thỏm.

      “Các ngươi lui xuống .” Hạ Tử Di vẫy tay, trong đại sảnh chỉ còn lại và A Nhất.

      “Tại hạ xin được thẳng, biết Đông tiểu thư hứa hôn chưa?” Hạ Tử Di nhìn A Nhất há hốc mồm, ràng là giật mình, lòng thầm buồn cười, nhưng tỏ thái độ lên mặt, “Tại hạ lòng hâm mộ Đông tiểu thư, nhưng bởi vì quý phủ có chủ , tại hạ hiểu lắm thân thế Đông tiểu thư, vì thế đành hỏi ngươi trước, dò la chút ý tứ rồi mới nhờ bà mối cầu hôn.”

      Lời này hợp tình hợp lý, cũng chiếu cố tình huống đặc biệt của Chỉ Lan, bởi vì Chỉ Lan thân mình sống ở đây vừa nhìn là biết có vấn đề, trong nhà có trưởng bối nào, chỉ có chưa lập gia đình, dám cầu hôn như thế cũng cần dũng khí và năng lực làm chủ.

      “Tiểu thư nhà ta vẫn chưa hứa hôn, tiểu thư vốn là nhân sĩ kinh thành, phụ mẫu ở đây, mình đến ở nhờ nhà cậu, có điều sức khỏe tiểu thư tốt, vì thế ông cậu mua căn nhà ở Hàng Châu cho tiểu thư điều dưỡng thân thể.” ra để ý thấy lời của A Nhất có nhiều chỗ sơ hở, nhưng Hạ Tử Di hề e ngại, cũng hỏi han gì.

      “Chưa hứa hôn là tốt rồi, xem ra tại hạ vẫn còn cơ hội.” Hạ Tử Di mỉm cười, như xuân đến tuyết tan, nhất thời khiến A Nhất nhìn đến ngây người.”Vậy mấy ngày nữa tại hạ đến quý phủ cầu hôn.”

      Quý phủ trong lời của tất nhiên là ông cậu ở kinh thành, A Nhất trố mắt đứng nhìn, có phần hiểu nổi sao lại chuyện lại diễn biến nhanh thế, nhưng chuyện trong phủ nhà ràng hơn ai hết, vì thế khéo léo từ chối, “ xin lỗi, tình huống trong phủ có chút đặc thù, việc này tiểu nhân thể làm chủ, còn phải gửi thư hỏi cữu lão gia ở kinh thành phen.”

      “Tất nhiên, vậy tại hạ chờ tin tức của A Nhất.” Hạ Tử Di nhướng mày, cuối cùng cũng được bước đầu tiên, uổng công mưu đồ lâu như vậy.

      “Ngươi gì? Hạ công tử nhà bên?” Chỉ Lan uống nước, nghe A Nhất xong liền sặc nước ho khan.

      “Lão gia tiểu thư thể ở giá cả đời, nhưng tiểu thư lúc này…” A Nhất còn chưa hết, nhưng Chỉ Lan hiểu ý , thời này phải đại, hôn nhân đều là cha mẹ mai mối mới thành, nếu trong nhà quan tâm hộ nàng, nhiều khả năng nàng phải ở giá cả đời, dù chỉ là gả cho người làm ruộng, vậy cũng là mai mối mà tằng tịu với nhau, chỉ có thể bị dân trong thôn nhổ nước miếng đến chết đuối.

      “Được rồi, ta hiểu.” Ánh mắt Chỉ Lan tối , nàng tìm tấm chồng để gả bừa, nếu trước kia nàng khỏi Hoàng cung làm gì, nhưng nay người nhà nàng và Hạ phủ có ý gán ghép trong lúc nàng biết, mặc dù nàng biết người nhà tôn trọng ý kiến của nàng, nhưng nàng muốn cha mẹ đến già vẫn phải lo lắng cho nàng, vì thế biện pháp lúc này chỉ có tạm nhận lời, khiến Hạ công tử biết khó mà lui.

      ra Chỉ Lan làm thế phần là nhờ A Nhất mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng được nghe những lời ca ngợi tán dương ai đó, người ta khó mà nảy sinh ác cảm với người đó. Huống hồ nàng cũng coi như gặp trực tiếp, Hạ Tử Di phong thái đứng đắn, cũng phải người xấu, nguyên nhân chính là có ấn tượng ban đầu tốt như thế, Chỉ Lan mới thẳng thừng cự tuyệt lời cầu hôn của Hạ Tử Di, ngay cả thanh mai trúc mã nàng cũng cần, chuyện gả cho người chưa biết tất nhiên là càng thể.

      Co lẽ Chỉ Lan chỉ có chút lòng hiếu kỳ với Hạ Tử Di mà thôi, nhưng Chỉ Lan biết lòng hiếu kỳ thường là bắt đầu cho tình cảm.

      “Chẳng phải ngươi rất thân với Hạ công tử sao? Ngươi giúp ta hẹn , hẹn giờ ngọ ngày mai ngồi thuyền du hồ, xem có nhận lời , chú ý quan sát phản ứng của , trở về cẩn thận báo cáo cho ta.”

      cho cùng Chỉ Lan làm thế có phần càn rỡ, nhưng nàng muốn xem phản ứng của Hạ công tử. Lúc này, thứ nàng tìm kiếm là người bạn đời có thể cùng nàng đến hết cuộc đời, vậy điều kiện đầu tiên là tính cách phải thích hợp, nàng thể giả vờ hiền thục sau đám cưới, nếu chồng cho nàng ra khỏi cửa, nàng thà là độc thân cả đời cho thoải mái tiêu dao.

      “Tiểu thư, nhưng mà thế hình như hay cho lắm…” A Nhất đau khổ, các tiểu thư người Mãn có thể dạo phố, nam nữ cũng phải tránh né nghiêm trọng như triều Minh, dù sao Đại Thanh mới nhập quan bao lâu. Nhưng người tiểu thư muốn gặp là người Hán, có lẽ tiểu thư biết, nhưng A Nhất rất hiểu, người Hán rất coi trọng danh tiết của nữ tử, làm sao cho phép thiếu nữ gặp riêng đàn ông lạ.

      phải còn có các ngươi sao? Ta cũng đâu phải gặp riêng , đặt thêm cái bình phong thuyền là được.” Khi còn sống trong cung Chỉ Lan kiềm chế lâu, ra khỏi cung rồi muốn ấm ức bản thân nữa, hơn nữa chuyện Huyền Diệp ít nhiều cũng khiến nàng bị bóng ma tâm lý, lòng có chút oán hận nam giới, muốn giả vờ hiền thục. Tuy cân nhắc Hạ công tử, nhưng nàng cam đoan nhận lời, ngay cả Huyền Diệp thanh mai trúc mã rốt cuộc cũng phản bội nàng, nàng càng có tự tin với đàn ông lạ.

      A Nhất nhức đầu, cũng hiểu ý tứ của tiểu thư, haizzz, xem ra tiểu thư thiết tha với hôn này, nếu chẳng nghĩ ra cách đấy để khiến Hạ công tử biết khó mà lui.

      “Đông tiểu thư vậy sao?” Hạ Tử Di nở nụ cười vui vẻ, có chút vẻ gì là bất mãn. “Vậy đến lúc đó tại hạ xin chờ tiểu thư cầu Đoạn Kiều.”

      Phản ứng của Hạ Tử Di tốt quá kỳ vọng, đến mức Chỉ Lan cảm giác như bị gài bẫy. “ thế? chút bất mãn?”

      “Tiểu thư, có chút bất mãn gì.” A Nhất cảm thấy đánh giá thấp Hạ công tử, quả nhiên phải người cổ hủ.

      “Được rồi, ngày mai .” Trong lòng Chỉ Lan có chút bất mãn, nhưng còn có chút chờ đợi mà nàng nhận ra, có lẽ vì gặp được người hiểu nàng đến thế?

      Ngày hôm sau, Chỉ Lan ăn mặc chỉnh tề mang theo nha hoàn thị vệ ra khỏi cửa, thuyền là thuyền lớn, bỏ tiền bao trọn, khoang thuyền như sảnh , ngăn cách ở giữa bởi bình phong, Chỉ Lan an vị sau bình phong, chờ A Nhất dẫn Hạ Tử Di đến.

      “Chào Đông tiểu thư, tại hạ có lễ.” Chỉ Lan nhìn hình dáng Hạ Tử Di, nhưng giọng ấm áp thân thiện, có vẻ rất chờ mong buổi gặp này.

      “Hạ công tử mời ngồi.” Chỉ Lan cất chất giọng ngọt ngào, say lòng người như gió mát Tây Hồ, Hạ Tử Di biết điều ngồi xuống rồi im lặng, chỉ nhìn bóng hình sau bình phong chăm chú, như thể nhìn mãi vẫn đủ.

      “Hạ công tử nhìn ta chằm chằm làm chi vậy?” Chỉ Lan cảm thấy vị Hạ công tử này thú vị, hành vi này nếu là kẻ khác hẳn rất hèn mọn vậy mà lại làm rất đường hoàng nghiêm túc, khiến người ta khó mà bất mãn.

      “Mong Đông tiểu thư bỏ qua cho, tại hạ ngưỡng mộ tiểu thư lâu, khó có cơ hội được nhìn thấy tiểu thư, tất nhiên là mừng rỡ vạn phần, trong lúc nhất thời quên lễ nghĩa, mong tiểu thư thứ tội.” Hạ Tử Di dứt lời vẫn nhìn Chỉ Lan chăm chú, có ý tứ buông tha, như thể người vừa phải .

      “A? Nếu như ta nhớ lầm, ta và Hạ công mới chỉ có hai lần gặp gỡ, biết tại sao Hạ công tử lại ngưỡng mộ ta?” Thiếu nữ bình thường ai dám hỏi câu này, nhưng Chỉ Lan là tò mò, vì thế thoải mái đặt câu hỏi.

      “Nếu như ta ta với tiểu thư vốn là duyên định tam sinh, tiểu thư có tin ?” Hạ Tử Di lấy từ trong túi tiền ra vật, bởi vì có bình phong ngăn cách, Chỉ Lan thấy được là vật gì.

      “Chẳng lẽ Hạ công tử nhờ người khác xem tướng?” Chỉ Lan buồn cười , “Ta phải tin duyên định tam sinh, nhưng ta tin tại nhân vi.”

      “Lúc trước ta cũng tin.” Hạ Tử Di thở dài, “Nhưng sau khi gặp tiểu thư ta tin hoàn toàn, trong tay tiểu thư chắc có cái nhẫn bạc.”

      Chỉ Lan đưa mắt, sai Thúy Nhi cầm món đồ của Hạ Tử Di.

      “Chỉ là cái nhẫn thôi, Hạ công tử có gì muốn với ta sao?” Mặc dù trong lòng Chỉ Lan rất kinh ngạc, nhưng nàng biểu lộ, tất nhiên nàng vẫn nhớ cái nhẫn này, mấy năm trước nàng tỉnh lại sau giấc mộng thấy nó ở trong tay, lại có cái nhẫn y hệt, màu sắc độ sáng khác chút nào.

      vậy trong lòng tiểu thư chắc cũng nghi vấn, tại hạ là lòng muốn lấy tiểu thư làm vợ, hơn nữa đời này cũng chỉ có duy nhất mình tiểu thư.” Hạ Tử Di rất nghiêm túc, khiến Chỉ Lan cũng phải hoảng sợ.

      “Ngươi gì? Lặp lại lần nữa?” Chỉ Lan cảm thấy chắc là nàng nghe lầm rồi, nàng đưa mắt nhìn Thúy Nhi bên cạnh, ngờ Thúy Nhi cũng trợn mắt há mồm.

      “Tiểu thư hề nghe lầm, ta nguyện ý đời này chỉ lấy duy nhất người là tiểu thư, hơn nữa trước đây tại hạ cũng có thông phòng thiếp thị gì, sau này lại càng có.” Hạ Tử Di biết đây mới là nỗi sợ của nàng, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nhưng cơ hội lại chỉ có lần, nhất định phải nắm chắc cơ hội này, mới có khả năng chiếm được trái tim nàng.

      “Ta tin.” Chỉ Lan tỉnh táo lại rồi lắc đầu, “Ta và công tử chỉ là người xa lạ, ta nghĩ ra được bất cứ lý do gì khiến công tử vì ta mà quyết định như thế.”

      “Có lẽ lúc này tiểu thư hiểu, nhưng chuyện đó quan trọng, tại hạ có thể viết giấy cam đoan, nếu có lúc tại hạ làm chuyện có lỗi, tiểu thư có thể lấy tờ giấy cam đoan ra, muốn trừng phạt thế nào, tại hạ đều đồng ý.” Hạ Tử Di ra hiệu với quản gia đứng bên cạnh, quản gia do dự hồi mới lấy giấy bút.

      “Bê bình phong .” Chỉ Lan sa sầm nét mặt, có chút tức giận đồng thời có chút kỳ quái, nàng hiểu tại sao người đàn ông này lại như thế.

      Bình phong được bê Chỉ Lan mới nhìn Hạ Tử Di, hôm nay mặc trường bào màu tím sậm thêu trúc, dù ngồi thẳng, nhưng hai mắt sáng như sao, ánh mắt nhìn nàng nóng rực.

      “Hạ công tử đùa?” Chỉ Lan cười như có như , nàng tin có người đàn ông nào lại chủ động viết tờ giấy cam đoan như thế.

      “Tại hạ hề đùa cợt.” Hạ Tử Di dứt lời liền cầm bút viết, chỉ chốc lát viết xong tờ giấy cam đoan.

      “Nội dung đoạn sau tiểu thư muốn thế nào tại hạ viết như thế.” Hạ Tử Di chỉ vào chỗ còn trống tờ giấy, chắc là phần trừng phạt theo lời .

      “Cũng chỉ là tờ giấy thôi, Hạ công tử dựa vào cái gì cho rằng ta tờ giấy mà tin lời công tử?” Chỉ Lan cảm thấy hôm nay đáng lẽ nên ra ngoài, ngờ Hạ công tử này mạnh mẽ như thế, khiến nàng rơi vào tình thế cưỡi hổ khó xuống, đối phương đưa ra điều kiện như thế, nàng nhận lời biết tốt xấu.

      “Tại hạ có thể ngay trong ngày thành hôn tuyên bố với bàn dân thiên hạ quyết nạp thiếp, tiểu thư có thể yên tâm, hoặc nếu tiểu thư có biện pháp gì, có thể ra để thương lượng.” Hạ Tử Di vẫn chút giận dữ, ngược lại rất thành khẩn.

      “Ngươi! Ngươi hôm nay là ép ta nhận lời sao?” Chỉ Lan đứng lên, theo lý thuyết điều kiện Hạ Tử Di đưa ra vô cùng phù hợp với cầu của nàng, nhưng nàng vừa mắt vẻ đắc ý đấy của .

      Nhưng người tính bằng trời tính, thân thuyền bỗng bị sóng chao nghiêng, Chỉ Lan đứng dậy bất ngờ nhất thời trọng tâm vững, khi nàng sắp ngã xuống sàn, Hạ Tử Di tay mắt nhanh nhẹn, lao vọt đến, duỗi tay ôm Chỉ Lan vào lòng.

      Ngửi hương thơm trong vòng tay, bụng dưới Hạ Tử Di tự giác rục rịch, bỗng nảy ra ý, làm bộ nghiêng về phía sau, Chỉ Lan bị ôm chặt, chỉ có thể nhoài tới theo quán tính, ngã nhào xuống người , bờ môi chạm vào lồng ngực .

      Chỉ Lan vừa thẹn vừa giận, nghĩ muốn đứng dậy, nhưng cả người nằm trọn trong vòng tay , nàng ngẩng đầu, đập phải cằm Hạ Tử Di, Hạ Tử Di kêu đau, tay càng ôm chặt hơn.

      Thúy Nhi vội vàng tới muốn đỡ Chỉ Lan đứng dậy, nhưng quản gia và tiểu đồng Hạ Tử Di dẫn đến lại ngăn cản Thúy Nhi và hộ vệ, bên này hai quân giằng co, bên kia Hạ Tử Di cảm nhận nhuyễn ngọc ôn hương trong vòng tay, chỉ muốn ôm lâu cho thỏa nỗi tương tư. Nhưng vì tương lai lâu dài, kiềm chế khát vọng, buông tha Chỉ Lan, tự đứng lên.

      “Ngươi … là đồ vô lại!” Những hành động hôm nay của Hạ Tử Di khiến nàng thấy rối bời, nghĩ đến khí tức đàn ông quanh quẩn, nàng càng xấu hổ giận dữ.

      Nhìn Chỉ Lan hai gò má đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng, toàn thân như con mèo xù lông cáu giận, ánh mắt Hạ Tử Di càng sáng hơn, lóe ra thứ ánh sáng trong mắt sói, khiến Chỉ Lan khỏi run rẩy.

      “Tại hạ cũng là vạn bất đắc dĩ, ai bảo tiểu thư hẹn gặp thuyền.” Hạ Tử Di lắc đầu, tỏ vẻ bản thân vô tội, “Tiểu thư cũng cần khổ sở, nếu tại hạ có tiếp xúc với tiểu thư, tất nhiên chịu trách nhiệm, tại hạ đến kinh thành cầu hôn, phụ bạc tiểu thư.”

      “Ngươi…!” Chỉ Lan bị làm cho á khẩu được gì, chỉ hận thuyền tại sao vẫn chưa cập bờ, để nàng phải chịu đựng tên vô lại này thêm nữa.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 132 – Mộng đời (8-)

      Hạ Tử Di thấy Chỉ Lan tức giận , liền chọc giận nàng nữa, ngồi xuống lẳng lặng thưởng trà, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh.

      Chỉ Lan cũng lạnh lùng yên tĩnh trở lại, hung hăng trừng mắt với Hạ Tử Di. Hạ Tử Di đón nhận ánh mắt của Chỉ Lan, mỉm cười, thèm để ý, ngược lại còn hưởng thụ thái độ càn rỡ của Chỉ Lan.

      “Hôm nay thời tiết đẹp thế này, tiểu thư hà tất phải khó chịu.” Hạ Tử Di đặt chén trà xuống, nhìn Chỉ Lan thở hổn hển, lòng thầm thỏa mãn, “ ra những lời tại hạ vừa đều là tự đáy lòng, tiểu thư nên suy nghĩ kỹ lần.”

      “Tiểu thư mình tới Hàng Châu sống, mặc dù tại hạ biết nguyên nhân cụ thể, nhưng hẳn là tiểu thư có nỗi khó xử riêng, hơn nữa tiểu thư còn tuổi, chuyện hôn nhân cần lời mai mối lời mẹ cha, tại hạ ngưỡng mộ tiểu thư, vì thế muốn đến nhà tiểu thư cầu hôn, đó cũng là chuyện thường tình, mong rằng tiểu thư hiểu lầm tại hạ.”

      “Ta hiểu lầm ngươi, chỉ hiểu tại sao ngươi lại muốn đến nhà cầu hôn ta.” Chỉ Lan vẫn làm bộ như ngắm cảnh bên ngoài, nghe Hạ Tử Di xong tránh khỏi quay đầu hỏi.

      “Lý do tại hạ từng rồi, chỉ là tiểu thư tin thôi.” Hạ Tử Di khẽ lắc đầu, “ ra lý do gì quan trọng, quan trọng là … tại hạ muốn kết hôn với tiểu thư, nhưng tiểu thư lại bởi vì vài nguyên nhân muốn gả cho tại hạ.”

      “Tiểu thư hôm nay có thể hẹn ta gặp mặt, cho thấy tiểu thư phải người có chủ kiến để mặc người khác an bài, vừa hay ta cũng phải người như thế, nếu phải người con mà ta thầm ngưỡng mộ, ta quyết cả đời này lấy vợ.”

      “Ngươi sao?” Chỉ Lan cả kinh, Hạ Tử Di giống đàn ông thời đại này, từ việc nhận lời hẹn gặp hôm nay, còn nạp thiếp, cuối cùng thậm chí viết giấy cam đoan, những hành vi đấy đều lên Hạ Tử Di là người cuồng phóng khó khống chế. Nhưng nàng ngờ Hạ Tử Di lại cùng ý nghĩ với nàng, nếu cưới được người trong lòng thà rằng độc thân cả đời.

      “Tại hạ hề sai.” Hạ Tử Di như hề nhận biết mấy lời mình vừa kinh động lòng người thế nào, “Có lẽ tiểu thư tin vừa gặp , nhưng tại hạ tin vào duyên phận, nếu , tại hạ gặp tiểu thư, người có quan điểm như chúng ta cả Đại Thanh chẳng được mấy người.”

      “Đúng?” Chỉ Lan lẩm bẩm, “Cha mẹ của ngươi cho phép ngươi tự quyết định? Chẳng phải ngươi vừa hôn nhân là cần lời cha mẹ lời mai mối sao? Chẳng phải mâu thuẫn đấy thôi?”

      “Đối với người mình đương nhiên tới cửa cầu hôn, nếu có người ta tự làm chủ.” Hạ Tử Di quyết định thuyết phục Chỉ Lan trong hôm nay, vì thế chia sẻ chân thành, “Gả cho ta có gì tốt? Ta nạp thiếp, thậm chí gặp gỡ nữ nhân khác, nếu nàng thích ra ngoài du ngoạn, ta cũng có thể đưa nàng khắp cảnh đẹp Đại Thanh. Hơn nữa nhà ta cũng coi như cao môn đại hộ, cẩm y ngọc thực cả đời phải vấn đề băn khoăn.”

      “Ngươi cho là ngươi ba hoa mấy câu thế là xong ư?” Điều kiện như thế tất nhiên khiến Chỉ Lan động lòng, nhưng lòng nàng vẫn thầm đề phòng người xuất đột ngột như Hạ Tử Di.

      “Nếu bỏ ra từng đấy công sức là đủ, ít nhất ta cần bỏ công khuyên tiểu thư nữa.” Hạ Tử Di biết Chỉ Lan nhất thời chưa chịu thỏa hiệp, nhưng chịu thua sớm như thế.

      “Tiểu thư nên nghĩ lại, nếu phải ta ngưỡng mộ nàng, sao nhận lời hẹn gặp hôm nay, nàng thử nghĩ xem, nếu ta muốn ép nàng, trực tiếp phái người đến kinh thành cầu hôn là được, tiểu thư cũng đâu thể phản kháng.”

      Với lập trường của Hạ Tử Di mà , lúc này chưa biết thân phận của Chỉ Lan, chỉ biết nàng là mồ côi, dưới tình huống như vậy, còn đến hỏi ý kiến Chỉ Lan, hơn nữa đồng ý nhiều điều kiện như vậy, lên rất quan tâm nàng.

      Tất nhiên Chỉ Lan cũng nghĩ được điều đấy, tuy hành vi của Hạ Tử Di có chút lỗ mãng, nhưng thể phủ nhận mỗi lời đều tác động đến nàng, quả thực là uy hiếp khiến nàng thể phản bác.

      “Chẳng lẽ tiểu thư vẫn còn điều gì để băn khoăn? Nàng có thể ra cho ta cùng biết được .” Hạ Tử Di thấy Chỉ Lan lời nào, nhưng thần sắc dịu hơn, vì vậy rèn sắt thừa dịp còn nóng.

      “Ta biết ngươi, ta thể tin ngươi.” Chỉ Lan ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc, “Cũng như công tử vừa , ngươi lấy người mà ngươi thích, theo suy nghĩ của ta, thích phải dựa cơ sở hiểu nhau, ta và ngươi mới chỉ có hai lần gặp gỡ, đến chuyện hiểu nhau vẫn là quá sớm, giờ chúng ta chỉ như hai người xa lạ thôi.”

      “Hơn nữa công tử rất có lý, nhưng công tử cũng là kẻ làm con, làm sao có thể nghe lời cha mẹ, lúc này ngươi nhận lời với ta chỉ là lời phía, bảo ta làm sao tin ngươi.”

      Chỉ Lan ngờ nàng có thể lạnh lùng bình tĩnh phân tích chuyện hôn nhân của mình như thế, ra nàng cũng suy nghĩ, hoặc là ở giá cả đời, hoặc là kết hôn với người hề quen biết, thời cổ đại này làm gì có cơ hội tìm hiểu đương, rất thực tế.

      Vì thế ý định của Chỉ Lan là lấy chồng, nhưng nàng cũng muốn ama và ngạch nương lao tâm vì chung thân đại của nàng, ngày nào nàng chưa lấy chồng, ama và ngạch nương ở kinh thành chưa được yên lòng ngày đấy. Nàng ích kỷ rời khỏi hoàng cung, màng lợi ích gia tộc là đại bất hiếu, nếu kiên trì ý nghĩ độc thân, ama và ngạch nương nhất định cho rằng là Tam aka làm đời nàng lỡ dở, có thể tự hận quyết định đưa nàng vào cung năm xưa.

      Người thanh niên trước mặt này có điều kiện rất phù hợp, nhưng lòng Chỉ Lan vẫn có chút vướng mắc khó mà tháo gỡ, khó xử, haizzz.

      “Thứ nhất, là do nàng biết ta, nếu biết ta khẳng định cự tuyệt ta. Thứ hai, ta hiểu nàng, nếu tới cửa cầu hôn. Còn nữa, gia mẫu mất sớm, ta với phụ thân ta, ông ấy can thiệp vào chuyện chung thân đại của ta.” Hạ Tử Di lời ít mà ý nhiều giới thiệu hoàn cảnh bản thân, có nhà có cửa, có cha có mẹ, biết bao nhiêu muốn chặn đường ép cưới.

      “Ngươi hiểu ta?” Chỉ Lan theo trực giác nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chẳng lẽ liên quan đến chiếc nhẫn bạc này.

      ra nàng nhất định tin, nhưng là thế, ta lấy được chiếc nhẫn này từ trong mộng, nàng cũng có cái.” ra Hạ Tử Di nghĩ ngả bài quá sớm thế này, chỉ tại Chỉ Lan quá khó thuyết phục, giải thích ràng khẳng định là nàng đồng ý.

      “Chỉ có điều chắc là nàng nhớ nội dung giấc mộng.” Hạ Tử Di tới cây này mắt tối sầm lại, biết nhớ ra điều gì, ánh mắt có chút buồn bã, “Chỉ có mình ta còn nhớ.”

      biết vì sao, Chỉ Lan nghe câu đó xong cảm thấy có chút xót xa, Hạ Tử Di có vẻ gì là dối, hơn nữa giấc mộng đấy chỉ có Huyền Diệp biết, Hạ Tử Di ở tận Tô Châu có khả năng hay biết, vì thế chỉ có thể là chính là người còn lại trong giấc mộng.

      “Thuyền cập bờ rồi, tiểu thư về nên suy nghĩ kĩ, ta chờ nàng.” Hạ Tử Di đứng dậy, chuẩn bị lên bờ, cuối cùng dừng chút, quay đầu , “Bởi vì ta muốn chỉ có mình ta ôm nỗi nhớ.”

      Khi Chỉ Lan hồi phủ mặt trời ngả về tây, nàng ăn xong tắm, ngồi trong bồn nghịch cánh hoa, biết tâm trí bay đến cõi nào.

      Thúy Nhi cầm xà phòng đến, khỏi hỏi, “Tiểu thư suy nghĩ chuyện của Hạ công tử sao?”

      ràng đến thế sao?” Chỉ Lan nhíu mày, gục người vào thành bồn, Thúy Nhi thấy thế tới nhàng chà lưng cho Chỉ Lan.

      “Tất nhiên ràng, gần đây đâu có chuyện gì đáng để suy nghĩ, nhưng mà tiểu thư nhận lời Hạ công tử sao?” Thúy Nhi dè dặt hỏi.

      “Ngươi xem? Ngươi cảm thấy Hạ công tử là người thế nào?” Chỉ Lan dẩu môi, ra hiệu Thúy Nhi có gì cứ .

      “Nô tỳ cảm thấy điều kiện của Hạ công tử rất tốt, rất tốt.” Thúy Nhi cảm thấy nếu ấy là tiểu thư nhất định nhận lời chút do dự, chỉ với lời hứa nạp thiếp, ít nhất nửa thiếu nữ Đại Thanh đều ưu ái vị Hạ công tử này.

      “Ô, ngươi cũng cảm thấy rất được sao.” Chỉ Lan ung dung nghịch cánh hoa, lòng vẫn rối bời, ví dụ như Hạ Tử Di hiểu nàng, rốt cuộc là hiểu đến mức nào, có biết thân phận của nàng ? Đặt niềm tin vào giấc mơ là chuyện rất hão huyền, nhưng chiếc nhẫn tồn tại, hơn nữa điều kiện Hạ Tử Di đưa ra rất tuyệt vời, khiến người khác đành lòng cự tuyệt.

      “Được rồi, để ta suy nghĩ, nhân sinh đại mà, có thể nào cũng phải suy nghĩ ba năm tháng, ngươi đúng ?” Chỉ Lan nhắm mắt, khóe miệng lại khẽ nhếch, khi nàng còn chưa nhận ra, nàng có ấn tượng tệ về Hạ Tử Di.

      Thời gian sau đó Hạ Tử Di thường xuyên thay đổi biện pháp hẹn Chỉ Lan ra ngoài, những chỗ gặp mặt cũng là cảnh đẹp, Chỉ Lan cự tuyệt mấy lần rốt cuộc cảm thấy ngại ngần, đành phải đồng ý.

      Vì vậy với bầu bạn của người nào đó Chỉ Lan lần lượt dạo hết địa phương lớn ở Hàng Châu, lúc đầu thái độ của nàng rất xa cách đề phòng, nhưng Hạ Tử Di lại thèm để ý, cũng làm ra bất cứ chuyện gì quá đáng, thậm chí chuyện gì cũng theo ý kiến sở thích của nàng, biểu quân tử khó mà chê trách.

      Nhưng Chỉ Lan lại theo bản năng cảm giác được con người Hạ Tử Di như thể , hẳn là kiêu ngạo, tùy hứng, lạnh lùng, nhưng Chỉ Lan thắc mắc ra lời, coi như có hướng dẫn viên miễn phí, dù sao nàng cũng thiệt hại gì.

      Có điều lòng Chỉ Lan dần xuất hình tượng của Hạ Tử Di, hẳn là thiếu gia kiêu ngạo, thiên tư xuất chúng, bướng bỉnh khó khống chế, để ý ai chiều chuộng, đếm xỉa đến ai mặc kệ chết sống, ra tay hào phóng, cử chỉ khéo léo, chuyện thú vị lại hợp lời với nàng, là người xử thế có nguyên tắc và đạo lý, tuyệt dễ dàng thỏa hiệp.

      Chỉ Lan nghịch ngón tay, liệt kê ưu điểm của Hạ Tử Di, sau đó nàng phát ưu điểm ít, khuyết điểm cũng thiếu, nhưng kỳ lạ là ưu điểm của nàng đều thích, khuyết điểm lại bận tâm, chưa tới thích hay , những điểm hơn người của khiến nàng rất vừa lòng.

      Từ khi loài người xuất thích thảo luận vấn đề này, đến bây giờ vẫn chưa thể làm là gì, Chỉ Lan cũng hiểu, Huyền Diệp là mối tình đầu của nàng, có ưu thế tự nhiên. Nhưng sau khi chia tay Huyền Diệp Chỉ Lan lại mơ hồ, tại sao thích người? Bởi vì khôi ngô tuấn, hay vì có tiền có quyền, suy nghĩ hồi lâu Chỉ Lan đưa ra kết luận biết chính xác hay , đó là vì có tính chất đặc biệt mà nàng thích, ví dụ như chính trực, thiện lương, cầu tiến v.v…, chỉ cần những tính chất đấy biến mất tình cảm vẫn có thể duy trì.

      Vì thế Chỉ Lan lúc này cảm thấy, có lẽ nàng có thể suy nghĩ chuyện tìm hiểu Hạ Tử Di?

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 133 – Mộng đời (9)

      Năm Thuận Trị thứ 32, Tam aka ở kinh thành mừng được con trai trưởng dòng trưởng, trong phủ Tam aka nhất thời hoan hỉ phi thường.

      “Chủ tử, chiều nay ngài định…?” Tam aka Huyền Diệp ngồi trước bàn, quyển sách mở ra đặt trước mặt, có điều suốt khắc hề lật sách.

      “Tối nay đến thăm phúc tấn, ấy cũng vất vả.” Huyền Diệp với giọng lạnh nhạt.

      “Vâng.” Tiểu Lý Tử cầm đèn lồng, dẫn đường trước, gió thu thổi qua, Huyền Diệp cảm thấy hơi lạnh, tự giác xiết áo.

      “Thỉnh an Vương gia.” trước mắt là đích phúc tấn Huyền Diệp cưới ba năm trước, vừa sinh cho con trai. Huyền Diệp mỉm cười đưa tay như muốn đỡ dậy.

      “Phúc tấn đa lễ, nàng vừa sinh con, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Huyền Diệp vòng qua phúc tấn, đến bên bục ngồi xuống, nhận ra hụt hẫng trong mắt phúc tấn.

      “Đa tạ Vương gia, thiếp thân khỏe, Vương gia cần lo lắng, giờ nhập thu, Vương gia cũng nên chú ý sức khỏe.” Nữ tử rót chén trà nóng, đưa cho Huyền Diệp.

      Huyền Diệp gật đầu, gì, nhận chén trà nhấp ngụm rồi đặt xuống.

      “Vương gia muốn nhìn Nhị aka ?” Nữ tử thấy Huyền Diệp có vẻ lơ đãng, mở miệng dò hỏi.

      cần, chắc nó ngủ, đừng đánh thức con trẻ.” Huyền Diệp phẩy tay, “Ngày mai ta muốn đến thôn trang, chuyện trong phủ giao cho nàng.”

      thầm tính ngày, quả nhiên đến, lòng thầm chua xót, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lời, hầu hạ Huyền Diệp thay quần áo ngủ.

      Nơi Huyền Diệp đến là tòa nhà ở ngoại ô, nếu là người từng ở trong cung phát bố cục cách bài trí giống hệt thiên điện của cung Cảnh Nhân.

      Huyền Diệp cho hạ nhân lui hết, mình vào, vẻ mặt buồn vui, biết nghĩ gì. mặc áo khoác tay màu xanh tối, bên hông treo túi hương cũ, màu sắc sờn bạc, hẳn là thường xuyên bị vuốt ve.

      “Ba năm …” Huyền Diệp cúi đầu, thào. Trước mắt ngôi mộ chôn quần áo di vật, đặt ở vườn sau nhà, xung quanh rất sạch , xem ra mỗi ngày đều có người quét dọn.

      Huyền Diệp từ từ gục xuống, tay phải xoa tấm bia đá, ngón tay cái ngừng lưu luyến cái tên khắc bia, nửa ngày sau mới được mấy chữ khàn khàn, “Tôi rất ổn… em có ổn ?”

      “Chắc là em ổn, rời khỏi tôi chắc chắn là ổn.” Huyền Diệp buông tay, ánh mắt vẫn nhìn tấm bia đá rời, “Kiếp này tôi có lỗi với em, kiếp sau, chờ kiếp sau…”

      Giọng của Huyền Diệp có chút nghẹn ngào, gió thu thổi qua, lời bay theo cơn gió.

      Mấy ngày sau, từ trong nhà ra là Huyền Diệp trong dáng vẻ Tam aka hăng hái, đắc ý.

      Cùng lúc Tam aka mừng được con trai, có đội nhân mã xuất phát từ Hàng Châu, hướng về kinh thành. Hai cỗ xe ngựa có vẻ ngoài chất phác lăn bánh đường, trước là tám hán tử oai hùng đeo đao ngồi tám con tuấn mã mở đường, sau là mấy chục tiêu đầu, người nào cũng tràn đầy năng lượng, hai tay ôm kiếm, cảnh giác đánh giá xung quanh.

      “Sao ngươi lại bá đạo được thế nhỉ, ta nhận lời gả cho ngươi lúc nào chứ?” Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, đối diện là Hạ Tử Di.

      “Ờ, hình như chưa.” Hạ Tử Di chăm chú suy nghĩ phen rồi đáp.

      “Vậy ngươi kéo ta kinh thành làm chi?” Chỉ Lan co người về sau, như thể người đối diện là mãnh thú.

      “Mấy ngày trước ta nghe A Nhất nàng nhớ người nhà.” Hạ Tử Di đặt lên bàn ít điểm tâm, đưa ra trước mặt Chỉ Lan. Lại rót chén trà, đưa cho Chỉ Lan. “Huống hồ chẳng phải nàng than dạo này nhàm chán sao, dạo hết Hàng Châu, vậy ta đưa nàng dạo thành Bắc Kinh, chẳng lẽ tốt?”

      Chỉ Lan nhận nước trà, mặc dù có chút tức giận nhưng cự tuyệt. “Ta sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, cần ngươi đưa .”

      “Vậy càng hợp, ta thông thuộc Bắc Kinh, đành làm phiền Chỉ Lan.” Hạ Tử Di nhìn Chỉ Lan uống trà xong, thấy bờ môi còn khô nẻ mới hài lòng, lấy từ ngăn kéo ra trái lê, bắt đầu chăm chú gọt vỏ.

      “Mùa thu trời hanh khô, mấy ngày qua bôn ba đường dài, nàng nên ăn mấy món nhuận phổi.” Dứt lời đặt quả lê gọt vỏ vào tay Chỉ Lan, sau đó rút khăn lụa lau tay.

      “Cám ơn ngươi.” Chỉ Lan cúi đầu, hồi cơn giận tiêu tan, Hạ Tử Di mặc dù có chỗ đúng, nhưng rốt cuộc vẫn là suy nghĩ cho nàng, nàng nhớ nhà có điều dám quay về.

      Hạ Tử Di mỉm cười, ngại việc Chỉ Lan , muốn ép nàng, nhưng cũng muốn nhìn nàng như con rùa đen rúc đầu trong mai. “Hôm qua giường của khách sạn hơi cứng, hôm nay ta sai người mua tấm đệm, trải giường chắc dễ ngủ hơn.”

      “Sao ngươi biết?” Chỉ Lan có chút kinh ngạc, nàng đúng là được nuông chiều từ bé, ngủ quen thứ giường ọp ẹp đấy.

      “Sáng nay thấy nàng tinh thần tốt đoán ra.” Hạ Tử Di chỉ gian trong, “Gian trong có giường đặc chế, là ta hỏi A Nhất về sở thích của nàng để làm, hẳn là khó chịu, nếu nàng tin ta đừng ngại vào nghỉ ngơi lúc, con đường này là quan đạo, xóc nảy quá nhiều.”

      Chỉ Lan trả lời, nàng nhấm nháp quả lê, ăn xong vứt hột vào rổ đựng rác, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Di, lấy từ trong ngăn kéo ra quả lê, gọt vỏ xong đưa cho rồi mới về chỗ cũ rồi ngồi xuống.

      Mặc dù Hạ Tử Di cám ơn, nhưng khóe miệng khẽ nhếch và cặp mắt phượng cong cong cho thấy rất vui. “Lần này nàng về nhà có chuyện gì phải chú ý ?” Hạ Tử Di ăn xong quả lê giọng càng thêm dịu dàng, mơ hồ lộ chút hưng phấn.

      thể để ai gặp ta, ngoại trừ người nhà.” Chỉ Lan suy nghĩ chút, “Ngươi biết nhà ta ở đâu ?”

      “Tất nhiên biết, ta rồi, ta biết nàng từ lâu, chỉ là nàng tin.” Hạ Tử Di sờ chiếc nhẫn bạc ngón trỏ.

      Chỉ Lan chú ý tới động tác của , theo bản năng nhìn túi tiền của mình. “Vậy mà ngươi vẫn dám cưới ta?”

      “Tại sao dám?” Hạ Tử Di nhíu mày, thần thái hào hứng: “Nếu ta thích nàng che chở cho nàng, những người khác có liên quan gì.”

      Chỉ Lan nghe xong biết nghĩ gì, dựa đầu vào vách xe nhắm mắt. Hạ Tử Di thấy vậy tức giận, vén màn lên, nhìn cảnh bên ngoài, thấy khóe mắt Chỉ Lan có giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

      Chỉ Lan về Đông phủ, thậm chí vào thành, nàng ở lại biệt viện Hạ Tử Di an bài, đường nàng gửi phong thư đến Đông phủ, khoảng mấy ngày nữa ama có thể đến gặp nàng.

      Chỉ ngờ, người Đông Quốc Duy gặp đầu tiên phải Chỉ Lan, mà là Hạ Tử Di.

      “Cậu là Hạ Tử Di?” Đông Quốc Duy ngồi ghế , đánh giá Hạ Tử Di, ngoại hình người thanh niên trước mắt có thể là tìm khắp kinh thành cũng có ai hơn được, chỉ chưa biết phẩm hạnh thế nào.

      “Chào bá phụ, tại hạ đúng là Hạ Tử Di.” Hạ Tử Di rất ít khi chuyện cung kính như thế, Đông Quốc Duy xem như người hiếm hoi được đối đãi kính trọng.

      “Ta nghe A Nhất , cảm ơn cậu chiếu cố tiểu nữ khi ở Hàng Châu.” Đông Quốc Duy sờ râu, cảm ơn rồi , “Có điều công tử đưa tiểu nữ đến kinh thành là có ý gì? Hơn nữa hình như công tử biết thân phận của tiểu nữ?”

      “Chỉ Lan thân thế với tại hạ, tại hạ đến kinh là để cầu hôn, tại hạ ngưỡng mộ Chỉ Lan lâu, nguyện lấy nàng làm chính thê, hơn nữa ngoài Chỉ Lan tại hạ cưới bất cứ người nào khác.”

      Đông Quốc Duy uống nước, nghe thế suýt sặc, ông ấy sống từng này tuổi chưa từng nghe người nào vì chính thê mà nạp thiếp, “Cậu ?”

      “Tiểu chất láo, nuốt lời, mong bá phụ tác thành cho tiểu chất.” Hạ Tử Di xong liền hành đại lễ với Đông Quốc Duy.

      “Cha mẹ cậu đồng ý sao?” Đông Quốc Duy điều tra thân thế Hạ Tử Di, tất nhiên vừa lòng, hơn nữa Hạ Tử Di mấy lời vừa rồi rất hợp với tiếng lòng của ông.

      “Gia mẫu mất sớm, gia phụ hứa can thiệp hôn của tiểu chất, vì thế bá phụ có thể yên tâm.” Hạ Tử Di thấy Đông Quốc Duy có vẻ dao động, vì vậy ngừng cố gắng, “Tiểu chất cũng biết tình huống của Chỉ Lan, nhưng tiểu chất sợ, tiểu chất hứa dùng cả đời che chở Chỉ Lan để kẻ nào ức hiếp nàng, bá phụ có thể yên tâm giao Chỉ Lan cho tiểu chất.”

      “Ta cần suy nghĩ.” Đông Quốc Duy cảm thấy vẫn cần bàn bạc với phu nhân, Hạ Tử Di thấy thế dồn ép, ngược lại cùng Đông Quốc Duy trò chuyện tán gẫu, trong lúc nhất thời hai người có cảm giác vừa gặp mà như quen.

      Bên kia, Hách Xá Lý thị nước mắt rưng rưng đánh giá con ba năm gặp, con cao và gầy hơn, may là khí sắc tệ, “Mấy năm con ở ngoài có ổn ? Nếu khổ cực về nhà , ama và ngạch nương đều nhớ con.”

      “Ngạch nương.” Chỉ Lan vòng tay ôm Hách Xá Lý thị như khi còn bé, “Con sống rất ổn, ngạch nương cần lo lắng cho con, ba năm qua con được rất nhiều nơi, con từ từ kể cho ngạch nương nghe được ?”

      “Uh.” Hách Xá Lý thị vuốt tóc Chỉ Lan, im lặng nghe nàng kể chuyện.

      “Hạ công tử đưa con về lần này là Hạ công tử muốn cầu hôn đúng ? biết thân phận của con sao?”

      “Vâng, con cho , là người tốt, chắc tiết lộ.” Chỉ Lan chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, dù nàng có kể chân tướng ama và ngạch nương cũng chưa chắc tin.

      “Con tin như vậy, ngạch nương tin là người tốt.” Hách Xá Lý thị rất dung túng Chỉ Lan.”Vậy con muốn gả cho sao?”

      “Con biết.” Hiếm có lúc Chỉ Lan thẹn thùng như thiếu nữ.

      “Ha ha, nhìn con là ngạch nương biết câu trả lời rồi, ra chuyện đương đâu có phức tạp, vợ chồng là người bầu bạn cả đời, điều phụ nữ cần cũng chỉ là phu quân biết quan tâm chăm sóc mà thôi, con cũng cần cưỡng cầu.”

      Khi Hách Xá Lý thị trẻ tuổi cũng từng thời xúc động, nhưng sống đến tuổi này biết tình thể thay cơm ăn hàng ngày, bà cho rằng Chỉ Lan chưa nhận lời vì còn nhớ Huyền Diệp, vì thế khuyên giải, “Con thể ở vậy cả đời, chẳng lẽ con định để đến già cũng có con cháu chăm lo? Ama ngạch nương cũng già, nhiều nhất cũng chỉ có thể che chở cho con thêm mười năm, em trai con là người tốt, nhưng nó cũng có vợ, sau này có con, đến lúc đó…”

      Hách Xá Lý thị thở dài, cảm thấy Chỉ Lan cứng người, “Nghe lời ngạch nương, thấy phù hợp gả thôi, hiếm có người như Hạ công tử biết thân phận của con còn dám lấy con, chỉ điểm ấy ngạch nương rất hài lòng.”

      “Ngạch nương và ama còn sống thêm mấy thập niên nữa, nhìn cháu ngoại ra đời, sau đó cháu ngoại của cháu ngoại ra đời.” Chỉ Lan buồn bã rơm rớm nước mắt.

      “Ngạch nương ama phải quái.” Hách Xá Lý thị dí tay vào trán Chỉ Lan, “Hôn của con và Hạ công tử ta bàn bạc với ama con, con phản đối tức là đồng ý đúng ?”

      “Vâng.” Chỉ Lan gật đầu rất khẽ, gò má ửng hồng như thoa son.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :