1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 114 – Trở về


      Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Chỉ Lan liền mở mắt, nàng đêm ngủ, quầng mắt thâm đen.

      Tiểu Thúy canh giữ bên ngoài bình phong, thấy Chỉ Lan có động tĩnh liền hầu hạ nàng rửa mặt, cùng Tiểu Thúy còn nha hoàn cao gầy khác, hai người người lấy nước người vắt khăn, nhanh chóng lau mặt cho nàng.

      “Cao này là thiếu gia chuẩn bị cho nương, nương dùng thử xem thế nào.” Tiểu Thúy cầm hộp gỗ, tỏa hương thơm ngát, cẩn thận dùng đầu ngón tay nhàng xoa đều lên mặt Chỉ Lan.

      Nha hoàn kia cầm cái lược ngà voi, nhàng chải tóc cho nàng, lúc lâu sau mới xong kiểu tóc búi lệch cầu kỳ (*), lại cầm bộ xiêm y màu hồng phấn hầu hạ nàng mặc.

      Chỉ Lan khôi phục được ít nhiều sức lực, tuy chưa thể tự , nhưng cử động được tay chân, lúc thay quần áo nàng tìm túi thuốc cất trong người, phát thấy, chắc bị vị thiếu gia kia cầm .

      nương đẹp.” Thay xiêm y, chải tóc trang điểm, khiến Chỉ Lan thêm chút nhu nhược, thiếu chút đoan trang, như người đẹp bước từ trong tranh ra, mặt hoa da phấn, thướt tha yểu điệu, là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.

      “Thiếu gia nhà các ngươi ở đâu?” Chỉ Lan chẳng quan tâm bản thân thế nào, lúc này nàng chỉ muốn gặp kẻ chủ mưu.

      “Thiếu gia chờ nương ăn sáng xong gặp nương, nương dùng bữa trước .” Chẳng mấy chốc thấy mâm đồ ăn thịnh soạn, kỳ lạ ở chỗ đều là những món Chỉ Lan thích ăn.

      Chỉ Lan sa sầm nét mặt, người này nguy hiểm, cả chuyện ngày thường nàng thích ăn gì cũng biết, chẳng lẽ là bên cạnh nàng có gian tế, Chỉ Lan miễn cưỡng cầm đũa gắp cái bánh bao , ngay cả cách nêm nếm gia vị cũng theo khẩu vị của nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

      nương ăn nhiều chút .” Thấy Chỉ Lan chỉ ăn cái bánh bao , Tiểu Thúy có chút sốt ruột.

      , đưa ta gặp thiếu gia nhà ngươi.” Chỉ Lan chẳng có chút tâm trạng nào để ăn, có ai biết bên người có gian tế mà thoải mái cho được.

      “Chuyện đấy…” Tiểu Thúy có chút do dự, “Để nô tỳ xin chỉ thị của thiếu gia.”

      bao lâu Tiểu Thúy về, “Thiếu gia nếu nương ăn gặp nương.”

      !” Chỉ Lan thể nghĩ ra nàng ăn hay và việc thiếu gia kia gặp nàng có liên quan gì, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu, Chỉ Lan oán hận cầm đũa, lại gắp cái nem gà, sau đó húp bát cháo.

      “Thiếu gia hôm nay trời đẹp, thỉnh nương vào vườn dạo ngắm hoa.” Nha hoàn cao gầy vừa vừa nâng Chỉ Lan dậy, Tiểu Thúy cũng thông minh đứng ở bên kia.

      Chỉ Lan giận đến phát run, nhưng nàng chỉ có thể bị hai nha hoàn kèm hai bên đưa vào vườn hoa.

      Trong hoa viên, người đàn ông ngồi trong đình, đưa lưng về phía Chỉ Lan, nhìn tướng mạo, Tiểu Thúy dìu nàng tới, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn, Giang Nam nóng ẩm, gió thổi cũng khiến lòng người phiền muộn.

      Người đàn ông gì cũng xoay người, chỉ lẳng lặng ngồi đó, khoảng khắc sau, người đứng bên cạnh đưa mắt ra hiệu với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nhận lệnh dìu Chỉ Lan xoay người về phòng.

      Sau khi Chỉ Lan xoay người rốt cuộc người đàn ông kia cũng quay lại, ánh mắt lộ vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn để thiếu phụ kia trở về, chán nản buông tay, đây là cơ hội cuối cùng, lần cuối cùng.

      Chỉ Lan bị dìu về phòng trong tình trạng mơ hồ , đến khi tỉnh lại lần nữa ở trong căn phòng khác, nha hoàn trong phòng thấy Chỉ Lan tỉnh mừng rỡ tới.

      “Hoàng hậu nương nương rốt cuộc nương nương cũng tỉnh, hôm qua phu nhân Tuần phủ mời nương nương ngắm hoa, ngờ nương nương say nắng ngất xỉu, phu nhân trong lúc kích động quên cả việc báo với Hoàng thượng, làm Hoàng thượng giận dữ, đại nhân và phu nhân tới trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội, mong hoàng hậu nương nương tha thứ.”

      Nha hoàn quỳ dưới sàn chuyện rành mạch ràng, Chỉ Lan liền hiểu, giờ nàng ở trong phủ Tuần phủ, phu nhân là người của vị thiếu gia kia, nếu muốn hãm hại nàng, cứ công khai với bàn dân thiên hạ là xong, Hoàng hậu bị bắt cóc làm sao có kết cục tốt. Người kia lại có lòng che giấu hộ nàng, đáng băn khoăn.

      “Hoàng thượng đâu?” Chỉ Lan nhận ra bản thân hồi phục khí lực, nàng giãy dụa ngồi dậy, hỏi nha hoàn.

      “Hoàng thượng ở bên ngoài hỏi phu nhân tuần phủ mấy câu, có dặn Hoàng hậu nương nương tỉnh lại phải báo với Hoàng thượng ngay.” Nha hoàn vụng trộm nhìn sắc mặt Chỉ Lan, thấy nàng có vẻ gì khác thường mới trả lời.

      “Uh, vậy ngươi thông báo tiếng , ta tỉnh, thỉnh Hoàng thượng chuyện xong qua đây chuyến.” Chỉ Lan .

      “Nô tỳ tuân mệnh.” Nha hoàn thi lễ rồi lui xuống.

      Trong đại sảnh phủ tuần phủ, phu nhân Tuần phủ thỉnh tội. Huyền Diệp mặt đổi sắc nghe lý do của vị phu nhân kia, lòng rất giận nhưng thể chút gì.

      “Mong Hoàng thượng thứ tội, nội tử ngu dốt, hoàng hậu nương nương ngất xỉu mà biết báo với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng phải lo lắng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

      Tuần phủ cũng là người thông minh, ngày hôm qua ông ấy về nhà nghe phu nhân Hoàng hậu nương nương ở trong nhà mình, sợ muốn tắt thở, vào nhìn Hoàng hậu chút rồi nhanh chóng gọi người tuần tra trở về, ông ấy ngu, tuyên bố ra ngoài là vị nữ quyến trong nhà mất tích, việc Hoàng hậu bị bắt cóc chỉ có ông ấy và hai viên quan nữa hay biết.

      Tuy rằng lòng ông ấy còn nhiều điều hoài nghi, cũng biết chuyện này đơn giản như vậy, nhưng chỉ có cho rằng Hoàng hậu nương nương luôn ở trong phủ của ông ấy mới mong giữ được tính mạng này, vì vậy ông ấy cũng chỉ có thể kiên trì, kiên trì cả đời, bằng có ngày bị xét nhà diệt tộc.

      “Thôi, trẫm thứ cho nhất thời hồ đồ truy cứu, các ngươi lui trước , trẫm vào gặp hoàng hậu.” Huyền Diệp xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái, bình thản lên tiếng.

      “Nô tài tuân chỉ.” Tuần phủ vui sướng trong lòng, biết là coi như qua ải, chỉ cần giải quyết hậu quả gọn gàng còn gì đáng ngại.

      Tuần phủ rồi Huyền Diệp liền sa sầm nét mặt, kẻ bắt cóc quả là thủ đoạn, ngay cả phu nhân Tuần phủ cũng là thuộc hạ của , ngoài ra còn mấy phu nhân người hầu cùng ngắm hoa, ai cũng cam đoan tận mắt thấy Hoàng hậu ngất xỉu được đưa vào phòng, có hai phu nhân còn vẫn luôn ở trong phòng canh giữ Hoàng hậu hề rời .

      Tuần phủ chắc bị dọa sợ, đến giờ vẫn chưa nhận ra kỳ quái, hoặc là màng đến những kỳ quái, các nữ nhân kia chắc cũng là tử sĩ, hơn nữa, những thị vệ hộ tống Chỉ Lan chết tối hôm qua.

      “Hay lắm hay lắm!” Huyền Diệp giận mà cười, từ lâu gặp được đối thủ thú vị như thế, theo thủ đoạn ràng người này có thể dùng Chỉ Lan uy hiếp , hoặc là dùng danh tiết của Chỉ Lan đả kích , hoặc là đưa Chỉ Lan hẳn luôn, nhưng lại đưa Chỉ Lan về, thu xếp mọi chuyện thỏa đáng, chỉ cần Huyền Diệp an bài ổn thỏa có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Huyền Diệp vẫn luôn tự phụ vào bản thân, ngay khi Chỉ Lan mất tích nghĩ đối sách, kỳ diệu là cách làm của kẻ chủ mưu kia khác đối sách của nhiều, Huyền Diệp chưa từng gặp kẻ nào có thực lực tương đương, ngoài tên đàn ông như thần long thấy đầu thấy đuôi kia.

      “Ha ha ha! rất thú vị.” Ánh mắt Huyền Diệp trở nên sắc bén, đứng dậy, thong thả mấy bước, biết hình dung tâm trạng của lúc này thế nào, như là bị người khác làm nhục phen, nhưng lại khơi dậy cảm xúc sâu trong đáy lòng. chưa từng thấy nhiệt huyết sôi trào như thế, đời người có thể gặp mấy tri , nếu tên đấy tranh giành Chỉ Lan với có thể tính là đối thủ đáng nể. Đáng tiếc là, hai người bọn họ chỉ trí mưu tương đương, ngay cả sở thích cũng giống nhau, nếu chẳng cùng người, còn sâu sắc đến vậy.

      Huyền Diệp có thể tưởng tượng tình cảm tên đàn ông kia dành cho Chỉ Lan, nếu rất nhiều, có thể bắt cóc Chỉ Lan mãi mãi, nhưng làm thế, chỉ bắt cóc chuyến rồi đưa người trở về, bởi vì nếu mang Chỉ Lan , mãi mãi có được trái tim nàng, nhưng đưa nàng trở về khác.

      “Ngươi đừng mơ tưởng! Trẫm buông tay Lan nhi!” Thần sắc Huyền Diệp trở nên kiên định, sải bước về phía phòng Chỉ Lan. Đứng trước cửa hít sâu hơi rồi mới vào.

      “Lan nhi!” Huyền Diệp vừa đẩy cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ liền tràn vào phòng, dùng mắt thường cũng thấy những hạt bụi li ti trong khí, Chỉ Lan giơ tay che mắt, còn chưa kịp hạ tay Huyền Diệp ôm chặt nàng trong lòng.

      “Trở về là tốt rồi.” Nghe thế Chỉ Lan liền òa khóc, lúc bị bắt cóc nàng sợ hãi, mà là thể sợ hãi, nàng là hoàng hậu Đại Thanh, dù có bản lĩnh gì lợi hại cũng thể tỏ ra yếu thế, thậm chí nàng nghĩ nếu có kẻ nào dám xâm phạm nàng tự vẫn ngay lập tức, nàng nguyện chết cũng thể để liên lụy đến thanh danh của Huyền Diệp và các con. Đại Thanh cần Hoàng hậu trinh, cũng cần Hoàng hậu từng bị làm nhục.

      “Biểu ca.” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, vùi đầu vào ngực , nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc mới bắt đầu bình tĩnh lại.

      “Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi luôn ở dây.” Huyền Diệp hôn lên tóc Chỉ Lan, đau lòng tột đỉnh, may mà Chỉ Lan trở về, may mà nàng bình an vô trở về, quả thực dám tưởng tượng cảnh Chỉ Lan bị tra tấn, may mà kẻ bắt cóc nàng cũng nguyện tổn thương nàng, nhưng ngoài tên kia còn ai có thể bắt cóc Chỉ Lan trước mặt thuộc hạ của , Huyền Diệp biết nên hận hay nên cảm tạ kẻ kia.

      “Vâng, em về.” Chỉ Lan nghẹn ngào, nếu phải người đàn ông kia chịu buông tha nàng, cho dù về cũng chỉ còn con đường chết.

      “Uh, Lan nhi chịu khó nghỉ ngơi, chắc đêm qua thức trắng?” Huyền Diệp buông Chỉ Lan, giúp nàng nằm xuống, thương tiếc sờ má nàng, dém chăn cho nàng.

      “Đêm qua dám ngủ.” Chỉ Lan tủi thân, “Em sợ.”

      sợ sợ, biểu ca ở bên em.” Huyền Diệp thấy lòng đau nhói, hận thể lập tức bắt tên kia về tra tấn phen.

      “Vậy được .” Chỉ Lan cầm tay Huyền Diệp kéo vào trong chăn, được thế mới thỏa mãn nhắm mắt.

      Huyền Diệp lẳng lặng nhìn Chỉ Lan ngủ, cõi lòng trống trải dần được lấp đầy.

      (*) Là kiểu tóc thế này
      [​IMG]
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 115 – Điều tra


      “Đưa về rồi sao?” Người đàn ông lạnh lùng tỏ thái độ gì, nhưng quản gia biết thiếu gia của rất khó khăn.

      “Hồi thiếu gia, đưa người về, các thám tử cũng làm chứng theo lời dặn của thiếu gia, những thị vệ hộ tống ngày đó chết bất đắc kỳ tử.” Quản gia cung kính trả lời, tuy ông ấy theo thiếu gia nhiều năm như vậy, nhưng cũng biết thiếu gia làm cách nào bồi dưỡng ra tổ chức lớn như vậy, ngay cả triều đình cũng điều tra ra được.

      “Uh, vậy là tốt rồi, nàng thế nào, có bị dọa ?” Nhắc đến nàng rốt cuộc ánh mắt cũng ôn hòa hơn, ngay cả ngữ khí cũng dịu dàng.

      “Tiểu nhân biết.” Quản gia trả lời được, các thám tử có lợi hại đến mức nào cũng thể lợi hại đến mức biết được suy nghĩ trong lòng người khác.

      “Thiếu gia.” Quản gia có chút do dự, “Ba viên quan biết chuyện phải làm sao?”

      “Giờ giết, chờ xem tình hình.” bình thản trả lời, “Phái người chờ xem, bọn họ dám lung tung, hơn nữa việc này có người xử lý, chúng ta cứ nhìn thôi.”

      “Vâng.” Tuy rằng như vậy, nhưng quản gia cũng biết nếu thực có người dám dèm pha về hoàng hậu nương nương, người đầu tiên nổi giận là thiếu gia. “Vậy còn các thám tử? Hẳn là Hoàng thượng biết thân phận của bọn họ.”

      “Tạm thời làm gì bọn họ, dù gì cũng cần bọn họ làm chứng.” Người đàn ông chút lo lắng, “Hơn nữa tra hỏi được gì, ngươi xem?”

      Ánh mắt người đàn ông sắc bén như lưỡi kiếm, quản gia cả kinh, vội đáp, “Bọn họ biết thiếu gia, có muốn cũng biết gì.”

      “Uh.” Người đàn ông nhấc chén trà, nghĩ tới hình ảnh thiếu phụ mặc xiêm y hồng nhạt, tâm trạng dần tốt hơn nhiều. Lại nghĩ đến Hoàng đế nổi giận lôi đình, tâm tình sung sướng.

      “Tổ chức phản Thanh phục Minh kia tên là gì?” Như đột nhiên nghĩ ra chuyện thú vị, thần sắc có chút biến hóa.

      “Là Hồng Hoa Hội.” Quản gia bĩu môi, biết thiếu gia trí nhớ kém hay cố tình làm nhục Hồng Hoa Hội.

      “Là bọn họ!” Người đàn ông vỗ tay cái, gọi quản gia đến gần, thầm kế hoạch.

      Trong phủ Tuần phủ, Huyền Diệp cùng Chỉ Lan dùng bữa, “Ăn nhiều rau chút, phải em thích ăn sao?”

      “Vâng.” Hiếm có lúc Chỉ Lan cần dùng cơm theo lễ nghi, cắn đũa bất an, “Biểu ca, chuyện lần này …”

      “Chuyện lần này em cần lo lắng, có ai biết.” Có biết cũng còn sống, nhưng Huyền Diệp đoạn sau.

      “Còn người kia…” Chỉ Lan nghĩ lúc rốt cuộc kể lại chuyện hôm đó với Huyền Diệp, “ đặc biệt kỳ quái, ràng là để em gặp, nhưng lại mực đưa lưng về phía em, em thể nào nhìn thấy mặt , hơn nữa…”

      Chỉ Lan nhìn trái phải lượt, do dự chút mới , “Ngay cả chuyện em thích ăn gì cũng biết, rất khủng bố, chẳng lẽ bên cạnh em có… Nhưng em cảm thấy bọn họ phản bội em, biểu ca thấy thế nào?”

      “Tôi cho người giám thị, lòng người khó phòng, nhưng nếu Lan nhi tin tưởng thế chắc có vấn đề gì.” Huyền Diệp quan tâm các cung nữ đấy, nhưng Chỉ Lan muốn thế nào làm theo lời nàng, Huyền Diệp gắp miếng thịt cá, gỡ xương ra mới cho Chỉ Lan ăn.

      Chỉ Lan há miệng hưởng thụ chăm sóc của Huyền Diệp, bởi vì trong phòng chỉ có hai người nên sợ kẻ khác gièm pha.

      “Vâng, em tin bọn họ.” Uyên Ương Tử Quyên đều theo Chỉ Lan hai mươi năm, nàng hậu đãi bọn họ ít, nếu muốn mua chuộc tương đối khó khăn, trừ phi người nọ an bài gian tế từ rất lâu, muốn vậy phải là người cực kỳ lợi hại.

      “Lan nhi hề nhìn thấy vị thiếu gia kia sao?” Huyền Diệp có chút nghi hoặc, nếu là , nhất định mực quay lưng với Chỉ Lan như vậy, người con tâm tâm niệm niệm gần ngay trước mắt, thế nào cũng phải mặt đối mặt phen mới phải.

      “Vâng, vẫn luôn quay lưng với em.” Chỉ Lan cũng rất kỳ quái, “Hơn nữa gì, nhưng lại rất chu đáo, còn đặt bồn băng trong phòng, kẻ đó là ai chứ? Nếu là kẻ địch của biểu ca, hẳn đối đãi với em như thế?”

      “Đừng nghĩ nữa, chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này gặp lại, biểu ca xử lý, Lan nhi ngoan ngoãn chờ ở trong phòng là được, biểu ca có thời gian đưa em loanh quanh thăm thú.” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan bắt đầu có hứng thú với tên đàn ông kia dám tiếp, vội đánh trống lảng.

      “Vâng, em dám ra ngoài nữa, trị an ở Giang Nam quá kém, quả nhiên thể so với dưới chân thiên tử.” Chỉ Lan than thở hồi liền quên hết chuyện về người đàn ông kia.

      “Nếu nhàm chán bảo các con đến chuyện với em, đúng rồi, Dận Chân và Dận Tự rất nhớ em, lát nữa nhớ qua thăm và dỗ dành hai đứa.”

      đến đây Huyền Diệp lại thấy đau đầu, có cách nào giải thích ràng với đứa trẻ bảy tuổi về chuyện vừa xảy ra, vì thế hai đứa con chỉ biết ngạch nương đột nhiên đâu biết, tuy quấy khóc, nhưng ánh mắt rơm rớm nước mắt còn khiến người khác phải lo lắng hơn khóc nức nở.

      “Vâng, em qua ngay.” Chỉ Lan liền ăn nhanh hơn, lúc bị bắt cóc nàng lo nhất là các con, đặc biệt là ba em bé ở trong cung, nếu nàng về được các con phải làm sao bây giờ, may mà cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi.

      “Ngạch nương!” Chỉ Lan vừa vào phòng Dận Chân bị cậu bé bụ bẫm ôm chặt lấy, chỉ ôm eo Chỉ Lan, cậu bé còn vọng tưởng lên .

      “Ngạch nương về rồi, Chân nhi ngoan.” Chỉ Lan bế Dận Chân, nhưng vì Dận Chân lớn quá nhanh, Chỉ Lan đành đặt con xuống.

      Dận Chân bĩu môi bất mãn vì bị Chỉ Lan vứt bỏ, “Rốt cuộc ngạch nương cũng về, Chân nhi rất nhớ người, sau này người được nữa.” Dứt lời lại ôm chầm lấy Chỉ Lan, Chỉ Lan cười bất đắc dĩ, giờ nàng làm sao được nữa, chiêu này của Dận Chân lợi hại.

      “Uh, ngạch nương nữa, Chân nhi buông ngạch nương ra trước được ?” Chỉ Lan véo gương mặt bầu bĩnh của con trai.

      “Cũng được ạ.” Dận Chân nghĩ chút rồi mới buông tay, nhưng lại tóm tay phải Chỉ Lan ngay lập tức, chuẩn bị kéo nàng tìm Dận Tự, tuy rằng muốn độc chiếm ngạch nương, nhưng cũng thể quên người em tốt Dận Tự.

      Chỉ Lan hưởng thụ tình cảm gia đình, Huyền Diệp đau đầu bóp trán.

      “Lần trước ám sát là người của Hồng Hoa Hội?” Huyền Diệp day huyệt thái dương, bị ám sát mấy lượt khiến tâm trạng rất chán chường, tuy rằng thích khách làm tổn thương , nhưng ngày nào cũng bị quấy rầy khó mà vui cho được.

      “Hồi Hoàng thượng, đúng là như vậy, dường như bọn họ biết hành tung của Hoàng thượng, tuy rằng phương diện vũ lực có nhiều sức uy hiếp, nhưng riêng chuyện biết hành tung của Hoàng thượng lại rất đáng lo.”

      “Uh, có thẩm vấn được gì từ kẻ bị bắt ?” Hồng Hoa Hội vốn chỉ là bang hội , dạo gần đâu như đột nhiên được bàn tay thần kỳ nào đấy giúp sức, nhất định là có kẻ hỗ trợ, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng là người của Hồng Hoa Hội, nhưng tổ chức nho dân gian làm sao có thể xếp đặt thị vệ bên cạnh bị phát .

      “Bọn họ chịu khai gì.” Người bẩm báo cúi đầu, hoàn thành nhiệm vụ, biết phải ăn với Hoàng thượng thế nào, “Thậm chí còn còn có kẻ định cắn lưỡi tự sát, nô tài kịp thời bẻ cằm, thỉnh Hoàng thượng cho nô tài thêm chút thời gian, nô tài nhất định có thể thẩm vấn ràng.”

      “Thôi, ngươi .” Dường như Huyền Diệp đoán được ai đối đầu với , vụ bắt cóc Chỉ Lan chính là chiến thư đấy thôi, vụ Hồng Hoa Hội chắc chỉ là món khai vị, dã tâm của kẻ này tương đối lớn, biết còn định làm gì.

      “Bảo Tuần phủ hạ lệnh mở cuộc thi Hội, mời các thanh niên tài tuấn nổi danh Tô Châu tham gia.” Huyền Diệp sai thuộc hạ, “Cho người khắp các quán trà tửu lâu hỏi thăm, thành Tô Châu này có ngọa hổ tàng long gì.”

      “Nô tài tuân mệnh.”

      “Còn nữa, cho ngươi kiếm ít đồ vật thú vị cho Hoàng hậu nương nương thưởng thức, phải độc đáo thú vị biết ?”

      “Vâng.”

      Ngày hôm sau, Tuần phủ Tô Châu phát bái thiếp tới tay mọi sĩ tử nổi danh, là năm ngày nữa mở cuộc thi Hội, người có bái thiếp cũng có thể tham gia, nhưng phải có được đánh giá và chấp thuận của Tuần phủ.

      Vì thế thành Tô Châu sôi trào, bởi vì chưa từng có tiền lệ như vậy, Tuần phủ đại nhân là quan to đứng đầu Tô Châu, ông ấy tổ chức thi Hội có ai dám nể mặt, chỉ có dám, còn phải tích cực biểu , mong được Tuần phủ đại nhân đánh giá cao.

      Hơn nữa còn có kẻ thạo tin tiết lộ Hoàng thượng ở Tô Châu, chừng Hoàng thượng hứng thú với cuộc thi Hội này đến xem, nếu có thể thể tài năng trước mặt Hoàng thượng, vậy có thể là phúc tu từ mấy kiếp trước.

      Trong khoảng thời gian ngắn các tài tử thành Tô Châu tụ tập tại quán trà tửu lâu, cao đàm khoát luận, ba hoa khoác loác, ngoài thi từ ca phú là bình luận đối thủ, ngày nào cũng được nghe công tử kia là ngoài dát vàng bên trong thối rữa, hoặc là thiếu gia nhà nọ là nhờ nhà có tiền thuê người viết thi từ.

      Những tin tức này lọt vào hệ thống tình báo của Huyền Diệp sót câu nào, mỗi cái tên đều được kiểm chứng phen, rốt cuộc cũng tìm được cái tên nọ.

      thể tra được bất cứ thông tin gì về sao?” Huyền Diệp buông tấu chương, rốt cuộc cũng tìm được kẻ này.

      “Hồi Hoàng thượng, mỗi lần thăm dò manh mối lại tự nhiên đứt đoạn.”

      “Còn sĩ tử nhắc tới tên ?” Huyền Diệp vuốt ve túi tiền.

      “Sĩ tử kia chỉ nghe tên người này, nghe từ ai hay ở đâu nhớ được nữa.”

      “Gạt nhau sao?” Huyền Diệp nhếch mép cười, “Sĩ tử kia giờ thấy đâu nữa đúng ?”

      “Hoàng thượng minh!” Thuộc hạ sợ hãi thốt lên, quả nhiên là nô tài mà Hoàng thượng là Hoàng thượng, khác hẳn nhau.

      “Được rồi, ngươi lui ra , thi Hội vẫn tổ chức đúng hẹn, có tác phẩm tốt mang cho trẫm xem.”

      “Nô tài tuân chỉ.”

      Huyền Diệp đứng lên, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, xiết tay thành quyền, vẻ mặt hưng phấn.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 116 – Nổi gió


      “Hôm nay Lan nhi chuẩn bị chút, lát nữa tôi đưa em ra ngoài.” Huyền Diệp có vẻ rất thoải mái, chắp tay sau lưng, bước nhàng.

      đâu ạ?” Chỉ Lan đặt quyển du ký xuống bàn, ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

      xem Tô Châu lâm viên (vườn cây cảnh Tô Châu – di sản văn hóa thế giới).” Huyền Diệp đến mở tủ quần áo, bắt đầu chọn lựa xiêm y cho Chỉ Lan mặc.

      “Biểu ca đừng chọn, em tự lấy.” Chỉ Lan buồn cười tới, tiện tay cầm bộ kỳ phục màu xanh nhạt thêu hoa tử đằng.

      “Tôi chưa từng chọn xiêm y cho Lan nhi, vì thế…” Huyền Diệp có chút xấu hổ sờ mũi.

      “Biểu ca có lòng.” Chỉ Lan có vẻ thản nhiên ánh mắt vẻ tinh nghịch, “Biểu ca ra sao?”

      “Tại sao phải ra ngoài?” Huyền Diệp nhíu mày, xòe cây quạt tay, còn vờ vịt phẩy phẩy, nếu mặc trang phục tộc Hán, như thư sinh nho nhã.

      “Bởi vì em muốn thay quần áo.” Chỉ Lan tức giận đẩy Huyền Diệp ra đằng sau bình phong, chậm rãi thay bộ kỳ phục.

      Huyền Diệp thu cây quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay, tập trung thưởng thức bóng hình sau bình phong, người đẹp làm lòng người rung động, huống chi lại là người con mình thương.

      “Biểu ca, chúng ta ngồi cỗ xe ngựa này sao” phải Chỉ Lan được chiều chuộng sinh hư, mà là nhìn thấy cỗ xe ngựa giản dị này kinh ngạc , Huyền Diệp tuần vẫn luôn dùng những vật dụng tốt nhất, là hoàng đế có cầu cao thế cũng là chuyện bình thường, vì thế cỗ xe ngựa này khiến Chỉ Lan phải bất ngờ.

      “Uh, vào xem thử.” Huyền Diệp cũng giải thích nhiều, ngoài cổng có rất nhiều xe ngựa tương tự đỗ, là loại xe các quản vẫn dùng.

      Chỉ Lan theo lời mà lên, vén màn xe mới biết bên trong là cõi khác hẳn, tuy rằng so ra vẫn kém chiếc xe nàng ngồi đường nam tuần, nhưng thua kém nhiều, Chỉ Lan vừa lên xe liền ôm cái gối hình trái tim, thứ này là mấy năm trước nàng sai Nội Vụ Phủ làm.

      “Lan nhi luôn thích mấy đồ kỳ quái.” Huyền Diệp lắc đầu, hoàn toàn quên bình thường cũng sưu tập rất nhiều đồ vật này nọ tặng Chỉ Lan.

      “Sao hôm nay biểu ca mang theo nhiều người ngựa theo để hộ tống vậy?” Chỉ Lan bỏ gối ra, ôm tay và ngả đầu lên vai Huyền Diệp.

      “Bởi vì tôi muốn ở riêng với Lan nhi, làm sao có thể đưa theo nhiều người.” Huyền Diệp quay đầu hôn lên tóc Chỉ Lan, “Khó khăn lắm mới có lúc các con quấn quít em, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.”

      “Biểu ca gần đây rất hay những lời đường mật.” Chỉ Lan thế nhưng ra lòng rất cao hứng, mấy tháng nay Huyền Diệp thay đổi cách xử thấy , nàng biết Huyền Diệp nàng, nhưng tình của thiếu chút quan tâm chăm sóc, nhưng giờ khác, Huyền Diệp quan tâm chọn cho nàng xiêm y để mặc ngày mai, quan tâm nàng muốn ăn gì uống gì, những chuyện vụn vặt như những giọt nước dần tích thành dòng sông lớn chảy vào lòng nàng.

      “Chỉ cho Lan nhi nghe.” Giọng Huyền Diệp vốn trầm thấp đầy ma lực, trầm giọng càng khiến người nghe bị thu hút nhiều hơn.

      Chỉ Lan đỏ mặt, tránh né, Huyền Diệp vươn tay kéo nàng lại, “Lan nhi biết tại sao tôi lại chọn cỗ xe này ?”

      biết.” Chỉ Lan lắc đầu, nàng dám nhìn Huyền Diệp, bởi vì lúc này có vẻ gì đó rất khủng bổ, tựa như con báo liếm vuốt chuẩn bị săn.

      “Bởi vì hôm nay ‘tôi’ cùng đại thần du lịch, vì thế xe của tôi ngựa của tôi dùng để chở ‘tôi’ mất rồi, hiểu ?” Đôi phượng nhãn của Huyền Diệp hơi cong lên, lóe sáng lạnh người.

      “Em hiểu.” Chỉ Lan bị Huyền Diệp câu hết hồn phách, làm sao nghe được gì.

      “Ha ha, hiểu cũng sao.” Huyền Diệp lời này cũng chỉ muốn khoe với nàng thôi, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ khó tất nhiên muốn chia sẻ với người thân cận nhất, chỉ là thể quá ràng với nàng, đành tự vui mình.

      Có điều Lan nhi đúng là e thẹn đến mức người khác chỉ muốn trêu đùa, thích nhìn nàng đỏ mặt tránh né, thích nhìn nàng cúi đầu ngượng ngùng, thích nhìn nàng xù lông nổi giận, mỗi vẻ mặt trạng thái của nàng đều khắc sâu trong ấn tượng của Huyền Diệp, muốn quên cũng quên được.

      nơi khác, hoàng đế cải trang vi hành vừa lên xe gặp thích khách, tuy rằng trước đây gặp mấy lần ám sát, nhưng lần nào bằng lần này. Thích khách khoảng trăm người, đều là những kẻ cao to vạm vỡ, binh khí tầm thường, có thể thấy quy mô hùng hậu. Phối hợp ăn ý, tiến thối đúng lúc, mấy thị vệ nhanh chóng gục ngã.

      kẻ như cầm đầu thấy thời cơ đến, vung kiếm càng lợi hại hơn, ngờ chưa cao hứng được lâu bị thị vệ tiếp viện bao vây.

      Hoàng đế ngồi xe ngựa liền hạ lệnh tống hết thích khách vào đại lao, từ đầu đến cuối hề lộ diện.

      nơi trong thành Tô Châu, người đàn ông chơi cờ cùng quản gia.

      “Thiếu gia, Hồng Hoa Hội hôm nay có thể thành công sao?” Quản gia cầm quân cờ đen.

      “Chỉ là bang hội nho thôi, có thể làm chuyện đại gì chứ.” Người đàn ông lơ đãng hạ quan cờ trắng, thế cục lập tức biến thành nghiêng về bên.

      “Vậy sao thiếu gia còn để bọn họ làm?” Quản gia có phần hiểu, trước đây ông ấy còn tưởng thiếu gia định lãnh đạo Hồng Hoa Hội tiến hành nghiệp lớn phản Thanh phục Minh, sao giờ lại có vẻ như phải.

      “Cho bọn họ cơ hội cuối cùng.” Người đàn ông nghĩ tới đám ô hợp Hồng Hoa Hội liền nhíu mày, “Nhóm người đó hỗn tạp, người muốn phản Thanh phục Minh ít, đục nước béo cò nhiều.”

      “Thiếu gia nhưng mà…” Quản gia muốn lại thôi, “Rốt cuộc cậu giúp Hồng Hoa Hội hay…”

      “Chẳng lẽ chú nhìn ra sao? Ta giúp bọn họ rất nhiều.” Người đàn ông nhíu mày, ngữ khí cất giấu nghiền ngẫm, “Bằng bọn họ làm sao có thể có nhiều kinh phí như vậy, còn biết được hành tung hoàng đế, nhưng bọn họ ám sát nhiều lần vẫn thành công, khó trách mãi vẫn chỉ là bang phái ở thành Tô Châu.”

      “Nhưng lần này có chút kỳ quái.” Quản gia cầm quân cờ rồi lại thu lại, qua bao nhiêu ván ông ấy vẫn chưa từng thắng thiếu gia.

      “Uh, bởi vì trong xe phải hoàng đế.” Người đàn ông lơ đãng cất lời.

      “Cái gì?!” Quản gia cả kinh, quân cờ tuột khỏi tay, “Vậy cậu…?”

      Người đàn ông gì, cầm chén trà nhấp ngụm, nhìn bầu trời xa xăm biết suy nghĩ gì.

      Quản gia thấy thế cũng dám nhiều lời, nhặt quân cờ bị rơi, lòng thầm thêm nhận xét hỉ nộ vô thường cho thiếu gia.

      “Chú đừng băn khoăn, ta vốn định giúp bọn họ.” Nam tử khẽ như thể nghe thấy, “Ta chỉ muốn thử phen xem Hoàng đế có đáng để ta động thủ lần.”

      Quản gia đau khổ nhăn mặt, thiếu gia bắt cóc Hoàng hậu của người ta, thế chưa gọi là động thủ thế nào mới gọi là động thủ. “Giờ thiếu gia thấy thế nào?”

      “Uh, may mà phải kẻ ngu dốt, còn biết vờ như sửa đường, ngầm vượt Trần Thương.” Người đàn ông cũng lòng mình có cảm giác gì, ràng nên vui vẻ, nhưng lại chút cao hứng.

      Quản gia đột nhiên có cùng cảm giác, ông ấy cảm thấy thiếu gia hoàn toàn chán ghét vị hoàng đế kia, có lẽ ngay bản thân thiếu gia phát ánh mắt và ngữ khí phức tạp khi nhắc đến Hoàng đế.

      “Tiểu nhân cảm thấy vị hoàng đế này có thể phát kế hoạch của thiếu gia là kẻ lợi hại, mấy ngày trước thám tử còn báo cáo điều tra về thiếu gia.” Quản gia quyết định thử thái độ thiếu gia.

      “Uh, nếu ngay Hồng Hoa Hội nho còn khống chế nổi sao làm được Hoàng đế.”

      Người đàn ông gật đầu, xem như đồng ý với quản gia, Hồng Hoa Hội tuy chỉ là tôm tép, nhưng thời gian gần đây được giúp sức nên có vẻ bí hơn, nếu tổ chức tình báo khổng lồ thăm dò cùng năng lực cẩn thận phân tích, thể biết được kế hoạch hành động của Hồng Hoa Hội.

      “Thiếu gia, nếu biết được tin tức của cậu phải làm sao bây giờ?” Tuy quản gia tin tưởng thiếu gia, nhưng Hoàng đế phải kẻ vô dụng, có thể lợi dụng kỳ thi để tìm được manh mối về thiếu gia, khó lòng khẳng định mấy ngày tới tìm tới cửa.

      “Vô phương.” Người đàn ông phẩy tay, thèm để ý, sĩ tử ra tên còn, muốn điều tra ra cần nhiều thời gian nữa, hơn nữa, lòng cũng trông đợi được gặp Huyền Diệp.

      Có thể thông qua kỳ thi để các thanh niên tài tuấn thành Tô Châu đều tập trung lại, sau đó cho người đến các tửu lâu nghe ngóng, từ đó tìm ra manh mối, biện pháp này tuy hơi phiền nhưng lại là biện pháp đơn giản nhất.

      có thể che giấu bản thân kỹ càng nhưng thể tiếp xúc với bên ngoài, bạn bè cũng phải có mấy người, ra cũng kỳ quái, sau đó theo cách này mà lần ra.

      “Liệu Hồng Hoa Hội có khai về thiếu gia?” Quản gia lo lắng, tuy thiếu gia có vẻ kiểm soát mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng ông ấy có lòng tin như thiếu gia, kẻ kia là hoàng đế cơ mà, muốn đối phó thiếu gia nào có khó khăn gì.

      “Cứ để bọn họ , dù sao hoàng đế cũng biết đến ta, còn biết nhiều hơn Hồng Hoa Hội.” Như nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông nở nụ cười châm chọc, “Có điều… vĩnh viễn cũng biết ta là ai.”

      Dứt lời vẻ mặt trở nên mông lung, thậm chí có chút dữ tợn và cam lòng.

      Quản gia cả kinh, rất lâu rồi ông ấy thấy thiếu gia có vẻ mặt này, ra ngay từ bé trí tuệ khả năng văn chương của thiếu gia hơn hẳn người khác, cần lão gia và phu nhân chỉ dạy. Từ ngày thiếu gia thỉnh thoáng có vẻ mê mang hối hận, nhưng dần dần bị cất giấu sau vẻ mặt ai biết suy nghĩ gì.

      “Thôi, về phòng , nổi gió rồi.” Người đàn ông đứng lên, bóng lưng cao lớn như cây cổ thụ bao giờ gục ngã, như thể biểu thất thố vừa rồi chỉ là ảo giác.

      cơn gió thổi qua, như để báo hiệu hồi sóng gió sắp nổi lên.

      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 117 – Khổ nhục kế


      Mây đen che kín bầu trời, thi thoảng lại nghe tiếng sấm rền vang, trời đất tối tăm chỉ có thể thắp nến trong phòng, mưa tầm tã ngoài khung cửa sổ, gió rít luồn qua từng khe hở. khí ẩm ướt, cảm giác nóng ẩm, như muốn hành hạ mỗi con người.

      Chỉ Lan ngồi bên cửa sổ, như bị thời tiết này cuốn hút, bỗng nhiên thấy sấm rền tiếng rồi mưa rơi lộp bộp, như sợi dây trân châu bị đứt, bắn lên những bọt nước nho .

      “Thiếu gia và tiểu thư đâu?” Chỉ Lan cầm đóa hoa sen mới hái, nhàng vỗ về đóa hoa trong tay.

      “Ba thiếu gia đâu, đợi trong phòng, tiểu thư cũng vậy.” Uyên Ương bê lên bát cháo ý nhân bách hợp, dùng thìa khuấy chút cho đỡ nóng, làn khói làm gương mặt ấy trở nên mơ hồ.

      “Lão gia đâu?” Chỉ Lan đặt bông hoa sen xuống, nhận bát cháo, bàn tay búp măng nõn nà kề bên men sứ Thanh Hoa, là tay người cầm hay men sứ mới đáng gọi là trắng sứ.

      “Lão gia có việc ra ngoài.” Uyên Ương thêm chút hương liệu vào lư hương, mùi hương thoang thoảng khắp gian phòng, làm lòng người thư thái.

      ra ngoài?” tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, như quệt bút ngang qua bức tranh thủy mặc.

      “Vâng, Lý công công phái người đến nhắn bữa tối chủ tử cần chờ lão gia.” Tiếng sấm rền vang, át cả tiếng chuyện.

      “Uh.” Chỉ Lan cúi đầu, chẳng còn tâm trạng nào ăn cháo, “Ta xem hai tiểu thiếu gia.”

      “Chủ tử đừng gấp, cẩn thận dính mưa cảm lạnh.” Uyên Ương khoác áo cho Chỉ Lan, mở ô, giúp Chỉ Lan ra ngoài, trời đất mông lung chỉ thấy hai thân hình thướt tha tới.

      “Mưa lớn quá.” Chỉ Lan thở dài, nghĩ biết Huyền Diệp đâu, lòng trầm xuống, mưa lớn thế này, nếu sơ suất gì biết làm sao.

      “Chủ tử lo cho lão gia sao?” Uyên Ương che cho Chỉ Lan, nhưng mưa vẫn tạt đến.

      “Uh.” Phòng Dận Chân và Dận Tự chỉ cách chỗ Chỉ Lan mấy bước chân, mới đến đấy thấy Dận Chân ngồi bên cửa sổ chống cằm.

      “Sao Chân nhi lại ngồi bên cửa sổ?” Uyên Ương gập ô, giúp Chỉ Lan cởi áo choàng, các tiểu nha hoàn thấy Chỉ Lan đến nhanh lấy khăn ấm cho nàng lau tay, lại rót hai chén trà nóng, ân cần hầu hạ.

      “Con ngắm mưa.” Dận Chân xoay đầu, nhảy xuống khỏi ghế, chạy tới bên Chỉ Lan, bàn tay bé kéo áo nàng, cao hứng kéo nàng vào trong phòng.

      “Ướt hết rồi, bẩn như mặt mèo.” Chỉ Lan cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho Dận Chân, “Tự nhi đâu?”

      “Tam đệ ngủ ở trong phòng.” Dận Chân bĩu môi, “Đệ ấy sợ sấm, trời còn sáng ngủ.”

      “Uh, vậy cùng ngạch nương vào chơi với Tam đệ.” Nhìn thấy con Chỉ Lan mới thấy tâm trạng bớt căng thẳng hơn, thời tiết mưa gió luôn khiến lòng người bất an.

      “Ngạch nương, ama đâu ạ?” Dận Chân ngẩng đầu thắc mắc, bình thường ngạch nương ghét trời mưa, thế mà lúc này ama lại ở bên vỗ về ngạch nương.

      “Ama ra ngoài.” Chỉ Lan theo bản năng nhìn bên ngoài, mưa gió thế này, chuyện quan trọng thế nào mà phải ra khỏi nhà chứ.

      “Ra ngoài ạ?” Dận Chân cao giọng chút, hình như rất kinh ngạc, “Gần đây ama luôn thần thần bí bí, biết làm gì.”

      “Ồ? Sao Chân nhi lại biết ama thần thần bí bí?” Chỉ Lan nghe vậy liền có hứng thú, nhìn Dận Tự ngủ say thở đều giường, quấy rầy mà bế Dận Chân ngồi xuống ghế.

      “Bởi vì ama…” Dận Chân dứt lời mới sực tỉnh, che miệng ngượng ngùng nhìn Chỉ Lan, “Dận Chân hứa với ama , Dận Chân được.”

      “Được rồi.” Chỉ Lan cũng miễn cưỡng, “Vậy Chân nhi chuyện cùng ngạch nương được ?”

      “Được ạ, ngạch nương muốn tán gẫu chuyện gì ạ?” Thấy Chỉ Lan truy vấn, Dận Chân thở phào nhõm, cậu bé muốn dối ngạch nương nhưng cũng thể giữ lời.

      Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm vang chớp giật, nhưng trong phòng lại ấm áp tiếng cười.

      Khi Huyền Diệp trở về mưa tạnh, khí sau cơn mưa thơm mùi bùn đất, hoa cỏ trong hoa viên bắt đầu khôi phục, nhưng Huyền Diệp có tâm trạng thưởng thức, thần sắc bất định, tay trái giữ chặt tay phải, mắt thường cũng thấy máu loang quần áo.

      Tiểu Lý Tử lo lắng theo Huyền Diệp, hiểu tại sao Hoàng thượng chịu gọi thái y, còn bao che cho kẻ làm mình bị thương, Hoàng thượng gần đây gặp quá nhiều tai nạn.

      “Tiểu Lý Tử, gặp hoàng hậu, hôm nay trẫm bị kẻ khác làm bị thương, thương càng thêm thương, thái y tình huống tương đối nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng giường mấy ngày, cụ thể thế nào hẳn là ngươi tự biết phải ra sao?” Khi mấy câu này thần sắc Huyền Diệp dịu ít, thậm chí còn toát lên vẻ đắc ý.

      “Vâng, nhưng nếu hoàng hậu nương nương hỏi đến, nô tài sợ…” Muốn dối Hoàng hậu nương nương đòi hỏi phải có tâm lý rất vững vàng sắt đá.

      “Ngươi sợ cái gì, trẫm bị thương thế nào là thế đấy, chẳng lẽ trẫm giả vờ bị thương!” Huyền Diệp đanh mặt, rảo bước về phòng, hỏi qua, Chỉ Lan ở phòng các con, cũng dặn dò thái y phen.

      Chỉ Lan vừa dỗ Dận Chân ngủ Tiểu Lý Tử tìm tới.

      “Hoàng hậu nương nương tốt rồi! Hoàng thượng bị thương, thái y vừa chẩn mạch, là, là…” Tiểu Lý Tử lo lắng, hai mắt rơm rớm, tay run cầm cập, thoạt nhìn rất đáng thương.

      “Ngươi gì?!” Chỉ Lan cả kinh, chăn tuột khỏi tay, nàng đứng phắt dậy, vội ra ngoài.

      “Hoàng hậu nương nương đừng nóng vội.” Tiểu Lý Tử dám kéo tay Chỉ Lan, chỉ có thể theo đau khổ mà , “Hoàng thượng cho nô tài với nương nương, nhưng nô tài thấy Hoàng thượng ổn, trong lúc mê man còn gọi tên Hoàng hậu nương nương, vì thế nô tài chỉ có thể tự quyết định, thỉnh Hoàng hậu nương đỡ hộ nô tài mấy câu, bằng Hoàng thượng giận dữ nô tài chỉ có nước rơi đầu!”

      Tiểu Lý Tử quỳ xuống trước mặt Chỉ Lan, việc đấy khiến Chỉ Lan dừng bước chút, lòng càng đau nhức nhối.

      “Ngươi đứng lên trước , Hoàng thượng bị thương thế nào?” Chỉ Lan rất nghiêm túc, nghe qua dọa người, như thể con sư tử cái có thể nổi giận bất cứ lúc nào.

      “Hoàng thượng… Hoàng thượng thấy mấy ngày nay tâm trạng nương nương tốt, vì thế ra ngoài tìm chút đồ chơi đồ ăn về làm nương nương vui, nào biết lúc quay về gặp cơn mưa to, xe ngựa bị lún trong bùn. Đúng lúc đó đám người võ công cao cường nhảy ra tấn công, mưa quá to nên các thị vệ chống trả được, trong lúc bất cẩn để bọn người kia đắc thủ, làm bị thương Hoàng thượng.”

      Tiểu Lý Tử dứt lời vụng trộm nhìn Chỉ Lan, thấy Chỉ Lan có vẻ hoài nghi, mới đau khổ nhăn nhó tiếp, “Gần đâu Hoàng thượng liên tục bị ám sát, nô tài… nô tài lớn mật đoán, nhất định là có kẻ chủ mưu.”

      “Ý ngươi là?” Chỉ Lan có chút chần chừ, “Là người lần trước sao?”

      Tiểu Lý Tử nuốt nước bọt, và Chỉ Lan đều tự biết kẻ được nhắc đến là ai, nhưng , “Nô tài cảm thấy là kẻ đó, nô tài vượt quá giới hạn, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội!”

      “Thôi, ngươi cũng chỉ là trung thành hộ chủ mà thôi, Hoàng thượng vẫn còn hôn mê sao?” Chỉ Lan hít sâu hơi, mãi mới đè nén được tức giận, lòng chỉ muốn giết tên đàn ông kia, bắt cóc nàng , còn dám đâm bị thương Huyền Diệp, đúng là… đúng là thể tha thứ!

      “Hồi nương nương, Hoàng thượng vẫn hôn mê, còn luôn gọi tên nương nương, trước lúc hôn mê cũng dặn nô tài nhất định được với nương nương, chỉ được Hoàng thượng có chuyện ra ngoài, được để nương nương lo lắng.”

      Tiểu Lý Tử cảm thấy bản thân có thể đến quán trà làm người kể truyện rồi, lâm li cảm động biết bao, trước lúc hôn mê tâm tâm niệm niệm người con mình , dám báo tin bị thương với nàng, sợ nàng lo lắng khổ sở. Sau khi hôn mê lại luôn gọi tên nàng, tình cảm phải sâu sắc cỡ nào mới có thể sến sẩm đến mức thế chứ.

      Chỉ Lan trả lời, vừa phẫn nộ vừa cảm động, cuối cùng quay người, đôi hài đế bình hoa gõ lạch cạch nền gạch, khiến nước bùn bắn lên bẩn hết ống quần.

      Đến nơi, Chỉ Lan vừa vặn gặp ngự y ra, vị này là Viện phán Thái y viện, y thuật cao minh, hành y vài thập niên, thoạt nhìn rất đáng tin cậy.

      “Thần thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường.” Thái y nhìn thấy Chỉ Lan liền cả kinh, như thể ngờ lại gặp Hoàng hậu lúc này.

      “Thái y, Hoàng thượng thế nào?” Chỉ Lan khẩn trương hỏi, tự giác giằng khăn tay.

      “Hồi nương nương, Hoàng thượng là thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, cần tĩnh dưỡng giường phen, hoàng hậu nương nương cần lo lắng quá, thể chất Hoàng thượng an khang, thời gian hồi phục nhanh hơn người bình thường, có điều cũng cần thời gian nửa tháng, giờ thần viết đơn thuốc cho Hoàng thượng.”

      Thái y dối hoàn toàn, dù gì cũng là bị thương, phải tĩnh dưỡng cẩn thận, long thể quan trọng, vì thế khi ông ấy bị gánh nặng là dối.

      “Uh, phiền thái y.” Chỉ Lan nghe thái y xong mới được yên tâm, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng là được, nàng so đo mà trách phạt Tiểu Lý Tử chuyện ràng, chẳng qua là lo lắng nên mới trình bày thỏa đáng.

      Chỉ Lan đẩy cửa, cơn gió nhân khe hở luồn vào, Huyền Diệp nằm giường khẽ run, Chỉ Lan vội vàng đóng cửa, đến bên giường cầm tay , đau lòng nhìn toàn thân nóng bừng mặt mày tái nhợt.

      “Biểu ca, biểu ca có nghe thấy ?” Chỉ Lan sờ trán Huyền Diệp, sao lại nóng thế này.

      “Lan nhi đến rồi, biểu ca tỉnh lại .” Chỉ Lan dám lay Huyền Diệp, chỉ có thể ghé tai thầm.

      “Lan nhi.” Mí mắt Huyền Diệp giật giật, cố sức mở mắt, thấy người trước mắt sắc mặt ấm áp hơn, rồi nhanh chóng phẫn nộ, “Tiểu Lý Tử, sao dám… sao dám!”

      “Biểu ca đừng trách Lý công công, gạt em mới khiến em tức giận.” Chỉ Lan thủ thỉ, “Biểu ca giờ hơi sốt, uống thuốc xong ổn thôi.”

      Chỉ Lan kéo chăn cho Huyền Diệp, hôn lên trán , nàng rất ít khi chủ động như vậy, Huyền Diệp sung sướng tâm can, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng.

      Chỉ Lan cả kinh, theo bản năng định lấy thuốc cho , sờ lúc mới nhận ra mang túi thuốc theo người, đành chờ lát nữa ngủ mới lấy cho .

      “Lan nhi đừng lo lắng, biểu ca chỉ là thương , thái y , hai ba ngày khỏe, đến lúc đó biểu ca đưa em Thái Hồ ngắm cảnh, phải em vẫn thích ăn cá sao, biểu ca tự tay câu cho em.”

      Chỉ Lan nghe xong liền hai mắt đỏ hoe, đến lúc này mà còn gạt nàng, nếu phải nàng hỏi qua thái y, có lẽ bị lừa .

      Lời tác giả: biểu ca dùng khổ nhục kế … có phần dễ thương
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 118 – Dưỡng thương


      “Biểu ca đừng gì, nghỉ trước được .” Chỉ Lan đành lòng nhìn Huyền Diệp kiên cường chống chọi, chỉ có thể dỗ như dỗ trẻ con.

      Huyền Diệp lắc đầu, “Lan nhi xem điểm tâm và đồ tôi mua cho em , may bị ướt mưa.”

      là đồ ngốc!” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như sắp hấp hối tới nơi vừa cảm động vừa đau lòng, “Biểu ca mua gì tất nhiên Lan nhi đều thích, nhưng nếu khỏe lại, Lan nhi thể cao hứng cho nổi, trong lòng Lan nhi biểu ca là quan trọng nhất.”

      Chỉ Lan vốn định mấy lời sến sẩm đấy, tuy gần ba mươi, nhưng nàng vẫn có thói quen thổ lộ tình cảm trắng trợn, từ việc nàng dễ đỏ mặt Huyền Diệp nhìn ra điều đấy, vì thế vừa nghe liền hai mắt sáng ngời, lại nhớ ra mình giả bệnh, vờ vịt ho khan che giấu. Chỉ Lan phát ra vì nàng tâm niệm dỗ cho ngủ.

      “Lan nhi sao? Tôi quan trọng hơn các con sao?” Huyền Diệp giãy dụa như muốn ngồi dậy, Chỉ Lan thấy thế đành phải nâng .

      “Chuyện đó sao?” Chỉ Lan chột dạ, nàng ít khi dối Huyền Diệp, tùy tiện quen, vì thế do dự chút rồi , “Đối với em biểu ca và các con quan trọng ngang nhau.”

      Dứt lời Chỉ Lan còn gật đầu, coi như thêm sức thuyết phục cho câu trả lời, nhưng Huyền Diệp đâu muốn nghe lời đấy, “Nhưng đối với tôi Lan nhi là quan trọng nhất, ai sánh bằng.”

      Huyền Diệp tại tuy rằng có chút chật vật, nhưng tổn hại phong tư, chỉ mặc áo ngủ lụa màu trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt bớt vẻ bá đạo, thêm chút yếu ớt mê mang trước giờ chưa từng có.

      người đàn ông mạnh mẽ mà lộ mặt yếu đuối của bản thân trước người phụ nữ là lên điều, người phụ nữ trước mặt là người thương, tín nhiệm, Chỉ Lan từng nghe qua đàn ông có lúc chỉ như đứa trẻ to xác, dù tuổi nào cũng cần được dỗ dành, nàng vốn tin, nhưng Huyền Diệp thế này nàng đành tin.

      “Vâng, các con là con của Chỉ Lan và biểu ca, tất nhiên Lan nhi thương, nhưng các con có cuộc sống riêng, có vợ con gia đình riêng, chỉ có biểu ca bầu bạn với Lan nhi cả đời, người Lan nhi muốn bầu bạn cũng chỉ có biểu ca.”

      Chỉ Lan an ủi tâm bất an của Huyền Diệp, nhưng đúng là như vậy, hai người bên nhau hơn hai mươi năm, cả mấy thập niên nữa cũng buông tay.

      “Biểu ca cũng chỉ muốn ở bên Lan nhi.” Huyền Diệp xiết chặt tay Chỉ Lan, bàn tay nàng vẫn nhắn mềm mại như xưa, đến bây giờ Huyền Diệp vẫn còn có thể miêu tả bàn tay này của hai mươi năm trước, nhưng là tại này hai tay muốn biến thành “Thùy thủ minh như ngọc”.

      Hai mươi năm trước, nàng còn là tiểu biểu muội, nhưng hai mươi năm sau, nàng còn chỉ là tiểu biểu muội, mà là thê tử của , mẹ của các con , người con duy nhất , có lẽ đấy gọi là ma lực của thời gian.

      Hai người lẳng lặng ngồi bên nhau, bên ngoài mưa lại rơi tí tách từ lúc nào.

      ***

      “Nàng từng bị ta bắt cóc, ngươi lo ta làm gì sao?” Người đàn ông lạnh lùng ngồi trong đình, đối diện người đàn ông khác khí thế tương đương.

      “Ngươi làm gì?” Huyền Diệp rót chén rượu, đưa cho , “Ngươi làm gì cả, càng dám làm gì.”

      “Đúng vậy, ta làm gì.” Người đàn ông có chút đơn nhận chén rượu, hơi cạn chén. “ ra ngươi hiểu ta.”

      “Ta hiểu ngươi, chẳng qua chỉ biết phân tích tâm lý thôi.” Huyền Diệp lắc đầu, dự đoán từ trước kẻ này hẹn gặp mình, chỉ ngờ nhanh thế.

      “Ta chỉ muốn trông thấy nàng, chắc ngươi biết điều đấy.” Người đàn ông vuốt ve chiếc nhẫn bạc mộc mạc ở ngón trỏ.

      “Uh, ta biết.” Đối diện với người này Huyền Diệp thấy tâm trạng rất phức tạp, tình trường chỉ có người chiến thắng, nghi ngờ gì là , bởi vì và Chỉ Lan có thời gian dài gắn bó bên nhau.

      “Ngươi may mắn.” Người đàn ông kia nhìn Huyền Diệp chằm chằm, cũng có đôi mắt phượng, khi cười đuôi mắt nhếch lên có vẻ mị lực phong tình, giờ này lạnh lùng, đôi mắt khép hờ càng thêm phần lạnh buốt.

      “Ta vẫn luôn ở Giang Nam chờ nàng, rốt cuộc chờ được tin ngươi cưới nàng làm vợ, nhưng ta vẫn chờ nàng, bởi vì ta tin ta đợi được ngày đấy.” Có những lời ra giải tỏa được, hơn nữa có lẽ chỉ có người trước mắt mới hiểu được tâm của .

      “Ngươi bất hạnh, bởi vì ngươi bao giờ đợi được.” Huyền Diệp cầm bầu rượu, lại rót chén, mùi rượu lan tỏa từ chén bạch ngọc, khỏi hít sâu hơi.

      , ta may mắn hơn ngươi.” Người đàn ông kia nở nụ cười ung dung, trở thành điểm sáng duy nhất của ngày u ám.

      “Ồ?” Huyền Diệp nhíu màu cách hứng thú, dường như chờ đợi cách giải thích của người đối diện.

      Người đàn ông lắc đầu, gì, tiếng sấm vọng đến từ xa, lẫn trong tiếng mưa rơi lộp bộp.

      “Ta phải , Lan nhi thích ngày mưa.” Huyền Diệp đứng lên, và người đàn ông còn lời gì để , và kẻ kia hiểu được suy nghĩ của nhau, phải định gây chiến, chẳng qua là dám mà thôi, bởi vì quyền lựa chọn ở trong tay bọn họ, Chỉ Lan thích ai chỉ có thể do nàng quyết định, người khác thể nào tác động.

      “Hẳn là lúc này nàng ở cùng các con, tối ngươi về cũng chưa muộn.” Người đàn ông cầm thanh kiếm đặt ghế đá bên cạnh, “ lưu lại chút sao?”

      Huyền Diệp nhíu mày, rất vui vì kẻ đối diện hiểu Chỉ Lan, “Ngươi muốn giữ ta lại sao?”

      , nếu muốn giữ ngươi hẹn ngươi uống rượu.” Người đàn ông cười thoải mái, “Chỉ là có chút cam lòng mà thôi, ngươi biết kiếm thuật chứ?”

      Tiểu Lý Tử thấy thế nhanh nhẹn trình lên thanh kiếm, thân kiếm lóe u quang, vô cùng sắc bén.

      “Ngươi cho là ngươi đánh thắng được ta?” Huyền Diệp cũng là cao thủ kiếm thuật, nếu chẳng mang kiếm theo người.

      , ta cần đánh thắng ngươi, ta chỉ cần lưu lại chút gì đó thôi.” Dứt lời kẻ kia khua kiếm, đâm về phía Huyền Diệp.

      Huyền Diệp phản công, hai thanh kiếm va chạm phát ra thanh chói tai. Người đàn ông cũng bất ngờ vì lực phản công của Huyền Diệp, lùi bước ra khỏi đình, gian trong đình chật hẹp, khó mà thi triển.

      Huyền Diệp ngại cơn mưa, cùng kẻ kia tỉ thí trong mưa. Thoạt nhìn kẻ kia thu chiêu nhận mệnh, nhưng Huyền Diệp lại biết thủ hạ lưu tình.

      “Tốt lắm, ngươi .” Rốt cuộc kẻ kia để lại vết thương cánh tay Huyền Diệp, mũi kiếm nhuốm máu đỏ tươi.

      “Tại sao?” Huyền Diệp ôm cánh tay phải, tại sao kẻ kia nhất định phải làm bị thương.

      “Bởi vì ta nàng, hơn cả ngươi.” Kẻ kia chỉ câu rồi xoay người vào đình, ngồi xuống ghế uống rượu.

      Huyền Diệp mím môi, ném kiếm, Tiểu Lý Tử phẫn nộ trừng mắt với kẻ kia, nhanh nhẹn chạy đến dìu Huyền Diệp, Huyền Diệp lắc đầu, đẩy Tiểu Lý Tử, về xe ngựa.

      Rất lâu sau, lâu đến mức tạnh mưa rồi lại mưa lần nữa.

      “Thiếu gia, về nhà .” Quản gia nhìn thiếu gia ngừng uống rượu, vô cùng đau lòng.

      Người đàn ông gì, màn mưa bụi mông lung xóa nhòa gương mặt , thanh kiếm độc vẫn vấy máu ở bên cạnh, như cười chế giễu.

      nhìn màn mưa xa xăm, cuối cùng cũng đứng lên, mưa tháng bẩy trắng trời miên man.

      “Biểu ca, thấy khỏe hơn chưa?” Chỉ Lan bê chén thuốc, thổi cho bớt nóng làm màn sương mờ ảo bay lên.

      “Uh, cũng phải thương nặng, thái y quá khẩn trương thôi.” Huyền Diệp nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng vờ như có gì tiếp.

      Chỉ Lan thấy cái nhíu mày đấy rất ràng, nàng hít sâu hơi, buông bát, ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp, cầm cánh tay đặt lên đùi, cẩn thận quan sát miệng vết thương.

      “Miệng vết thương đóng vảy rồi, sắp tới cảm thấy ngứa, biểu ca nhớ được gãi, biết ?” Chỉ Lan thấy vết thương của Huyền Diệp khôi phục tương đối mới lòng.

      “Uh, nhưng đến tối…” Huyền Diệp có chút ngượng ngùng.

      “Đúng vậy, đấy cũng là vấn đề.” Chỉ Lan gật đầu, suốt những ngày qua nàng để Huyền Diệp ngủ riêng, tuy nàng ngủ rất quy củ nhưng vẫn sợ trong lúc biết gì chạm vào vết thương của .

      “Đúng vậy.” Huyền Diệp thấy lòng ngứa ngáy, những ngày qua tuy được Chỉ Lan chăm sóc hết lòng, nhưng khỏe từ lâu rồi, hết lòng là chưa đủ, còn phải hết mình nữa mới tốt.

      “Em sai Tiểu Lý Tử gác đêm cho biểu ca.” Chỉ Lan múc thìa thuốc, ý bảo Huyền Diệp hé miệng uống thuốc.

      Huyền Diệp đau khổ nhăn mặt, giả bệnh khó, nhưng ngày nào cũng phải uống thuốc quá khó, tuy để thái y kê đơn thuốc dưỡng thân có vấn đề gì, nhưng thuốc đắng chết người, Chỉ Lan còn thích bón cho từng thìa từng thìa, là tra tấn ngọt ngào.

      “Thuốc đắng dã tật, biểu ca là vua nước, chẳng lẽ lại sợ uống thuốc?” Chỉ Lan bĩu môi, thầm cười đắc ý, Huyền Diệp tưởng nàng phát giả bệnh sao, hoặc phải giả bệnh, chỉ là khoa trương.

      “Được rồi.” Huyền Diệp còn cách nào chỉ đành uống thuốc, ra rất muốn bịt mũi hơi uống hết, nhưng lại muốn hưởng thụ chăm sóc của Chỉ Lan, bỏ , uống uống!

      Chỉ Lan nhịn được cúi đầu cười trộm, nhưng tay bón thuốc hề rối loạn, vẫn chậm rãi nhàng, tựa như người vợ vô cùng lo lắng cho chồng.

      “Được rồi, biểu ca hôm nay có muốn ăn mứt ?”

      “Cũng được.” Huyền Diệp ngượng ngùng xoay đầu, tuy rằng ăn mứt tổn hại tôn nghiêm đàn ông, nhưng thuốc quá đắng.

      “Ha ha, em lấy mứt cho biểu ca.” Chỉ Lan che miệng nín cười.

      cần mứt, có Lan nhi là đủ rồi!” Huyền Diệp oán hận, cánh tay bị thương nhanh nhẹn kéo Chỉ Lan vào lòng, cúi đầu hôn xuống, đôi môi ấy còn ngọt ngào hơn mứt.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :