1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 109 – Tha thứ

      “Ngươi là thứ hồn dã quỷ! Ngươi tưởng Hoàng thượng ngươi sao?! Ngươi sai lầm rồi!! ai hết, phát bí mật của ngươi rồi đưa người xuống mười tám tầng địa ngục, hận chưa từng gặp ngươi!! Cha mẹ ngươi nếu biết con của mình bị linh hồn khác chiếm mất thể xác, khẳng định hận thể bóp chết ngươi! Còn các con của ngươi, bọn chúng vì ngươi mà bị người đời chế giễu miệt thị!”

      , ta phải hồn dã quỷ! Ta phải!”

      “Lan nhi, Lan nhi! Em làm sao vậy, tỉnh lại !” Huyền Diệp vốn thính ngủ, Chỉ Lan rất vẫn đủ để tỉnh giấc.

      “Biểu ca?” Chỉ Lan mở mắt, hoảng sợ nhìn Huyền Diệp, trán nàng vã mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, người còn khẽ run.

      “Mơ ác mộng sao? sợ, có biểu ca ở đây.” Huyền Diệp đau lòng ôm Chỉ Lan, dịu dàng dỗ dành.

      “Vừa rồi là mơ sao?” Chỉ Lan cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, đến tận lúc này vẫn thấy nhức nhối.

      “Uh, vừa rồi Lan nhi gì mà hồn dã quỷ, em bị Vệ thị dọa sao?” Huyền Diệp hôn Chỉ Lan, nhàng xoa lưng nàng.

      “Em mơ sao?” Chỉ Lan sửng sốt, lập tức cảm thấy sợ hãi trào dâng, “Em gì?”

      “Em em phải hồn dã quỷ.” Huyền Diệp nhớ lại lời mê, nhíu mày, có chút khó hiểu, “Lan nhi, em….”

      “Em…” Chỉ Lan há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn biết phải giải thích thế nào, nàng vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, chưa có tinh thần ứng phó với Huyền Diệp.

      “Lan nhi vẫn sợ hãi sao?” Huyền Diệp sờ trán Chỉ Lan, tuy nóng nhưng chính giữa lòng bàn tay lại lạnh như băng, “Hình như em ốm, có lẽ phải truyền thái y, người đâu!”

      “Đừng!” Chỉ Lan giữ cánh tay Huyền Diệp định vén màn, “Em chỉ là bị Vệ thị dọa, có chút sợ hãi, biểu ca cần ngạc nhiên.”

      thế sao?” Huyền Diệp vẫn lo lắng, “Hay để thái y đến xem cho em , mấy ngày trước em vừa ngất xỉu, tôi rất lo lắng.”

      cần, em sao.” Chỉ Lan lắc đầu, sau đó khẽ cắn môi, có chút chần chừ , “Biểu ca tin lời Vệ thị ?”

      “Em xem?” Huyền Diệp nhíu mày, tiểu nha đầu lại nghĩ ngợi chuyện này sao?

      “Em biết.” Chỉ Lan cúi đầu, có chút chột dạ.

      “Ha ha, Lan nhi vẫn đáng như xưa.” Huyền Diệp tỏ vẻ ung dung, lòng tuy có chút khúc mắc, nhưng phải với Chỉ Lan, mà là với Vệ thị, ngờ trước lúc chết ta có thể những lời độc địa đến thế. Dân chúng ngu muội, nhưng là hoàng đế, bản thân rất ràng, nếu có quỷ thần, vậy các đời hoàng đế mang danh chân long thiên tử bước qua máu tươi để ngồi lên ngai vàng kia chẳng phải là dễ chết nhất, chẳng phải đêm nào được yên giấc?

      lo Chỉ Lan bị lời của Vệ thị làm cho lo nghĩ yên, chuyện quỷ thần vốn là cấm kỵ, mặc dù hoang đường nhưng gặp kẻ ác ý vẫn có thể thành . Chỉ Lan lo lắng là chuyện rất bình thường, thử hỏi có ai bị hét vào mặt là đồ hồn dã quỷ mà có thể bình thản, lại ở chỗ phức tạp nhất đời là hoàng cung, sai nước thua cả ván cờ, càng tội danh tày đình như thế.

      Chỉ Lan là tự tay nuôi lớn, nếu nàng quái như lời Vệ thị tại sao chưa từng lộ nguyên hình, huống hồ, kể cả nàng có là hồn dã quỷ cũng thể rời xa nàng.

      “Ngủ , ngày mai tiếp, được ? Thái y sức khỏe em suy yếu nhiều, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, may ngã bệnh sao.”

      “Nhưng … em thấy hơi sợ, hễ nhắm mắt là thấy Vệ thị, ta nằm sấp giường chỉ vào mặt em, em là quỷ… là quái, em…” Chỉ Lan tỉnh táo hơn, nàng biết điều cần làm lúc này là xua tan hoài nghi của Huyền Diệp, tỏ vẻ đáng thương chính là biện pháp tốt nhất, để Huyền Diệp nghĩ cách giải thích cho nàng tốt hơn nhiều.

      “Đừng sợ, biểu ca luôn ở đây.” Huyền Diệp hận Vệ thị muốn chết, hận thể rút xương lột da ta, “Biểu ca tin em, Lan nhi đừng sợ.”

      “Chẳng lẽ biểu ca sợ em là…?” Chỉ Lan rưng rưng nước mắt nhìn Huyền Diệp, như con mèo đáng thương.

      “Khờ!” Bàn tay to lớn mạnh mẽ của Huyền Diệp xoa đầu nàng từ phía sau, luồn vào mái tóc nàng, ấn nàng vào lòng mình, “Tôi sống bên Lan nhi hơn hai mươi năm, chẳng lẽ lại vì câu của nữ nhân xa lạ mà hoài nghi em? Lan nhi cũng quá khinh thường biểu ca.”

      Lời này của là lời , là hoàng đế, trước giờ chỉ tin bản thân, ấn tượng dành cho nữ nhân hậu cung xác định từ lâu, đương nhiên tin tưởng bọn họ. Hơn nữa Vệ thị làm nhiều chuyện đen tối, lời mơ hồ vô căn cứ, sao có thể khiến hoài nghi Chỉ Lan.

      Tốt xấu cũng làm Hoàng đế mấy năm, nếu cả trò vặt đấy cũng chống đỡ nổi, lên triều chỉ để các vị đại thần ăn đến xương cốt còn. Nhưng có cơ hội này cũng giúp thể tình cảm chân của bản thân, bằng biết nàng còn giận mà chịu chuyện với đến lúc nào.

      “Biểu ca sao?” Ánh mắt Chỉ Lan vẻ vui mừng, “Biểu ca tốt!” Chỉ Lan cũng ôm chặt lấy Huyền Diệp, nàng ngờ Huyền Diệp lại tin nàng dễ dàng như thế, dù sao người cổ đại cũng rất mê tín, vì mấy lời của Vệ thị mà hoài nghi lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.

      “Vậy Lan nhi tha thứ cho biểu ca ?” Huyền Diệp thừa cơ, cầu Chỉ Lan tha thứ.

      “Chuyện đó sao?” Chỉ Lan khôi phục vẻ mặt giảo hoạt, “Biểu ca còn chưa dỗ em đâu, em sao có thể tha thứ được?”

      “Chẳng lẽ vừa rồi được tính?” Huyền Diệp đau khổ, giữa đêm khuya khoắt tỉnh dậy an ủi vỗ về thê tử câu oán hận chẳng lẽ chưa xứng đáng được nàng tha thứ sao.

      “Biểu ca lạnh nhạt với em suốt hai tháng trời.” Chỉ Lan giơ ngón tay liệt kê, “Huống hồ đến giờ em vẫn được biết lý do, em lo lắng đêm ngày vẫn biết tại sao biểu ca lại lạnh nhạt, hơn nữa chỉ là chuyện giữa hai ta, biểu ca lại kéo Vệ Quý nhân vào, thế là .”

      “Ngoài ra, Dận Tự tuy khỏi, nhưng được khỏe mạnh như trước nữa, chuyện này là lỗi của biểu ca, nếu phải biểu ca sủng ái Vệ Quý nhân, Vệ Quý nhân nào có gan hạ độc Dận Tự, thế là hai.”

      “Thêm nữa, đến giờ vẫn chưa tìm ra kẻ hạ độc, thế là ba, em phải tha thứ cho biểu ca thế nào!” Chỉ Lan chống tay vào ngực Huyền Diệp, đẩy ra, mở to hai mắt nhìn thẳng vào .

      Huyền Diệp nghe xong giận mà còn vui, Chỉ Lan có thể hết những điều giữ trong lòng chính là bước đầu tiên của việc tha thứ, khi bất hòa mà có thể bình tĩnh hết suy nghĩ ngày hòa hảo còn xa.

      “Chờ biểu ca xử lý hết những vấn đề đấy Chỉ Lan tha thứ cho tôi sao?” ra lòng Huyền Diệp tự khẳng định, nhưng vẫn cần Chỉ Lan xác nhận, thuận tiện biểu chút thành ý.

      “Có lẽ?” Chỉ Lan trả lời nước đôi, khiến Huyền Diệp vốn phấn khởi phải ảo não, lúc này Huyền Diệp như chú chó to lớn bị bỏ rơi, đuôi rũ xuống giường, lỗ tai cũng rũ xuống, khiến Chỉ Lan rất buồn cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Dận Tự phải chịu đau đớn, nàng lại kiên quyết trở lại, ít nhất cũng phải khiến Huyền Diệp nghiêm túc nhận thức chuyện này, bằng tương lai xuất Lý Quý nhân, Trương Quý nhân biết làm sao.

      Chỉ Lan hiểu phụ nữ nhìn phụ nữ khác đàn ông nhìn phụ nữ, cách khác, dù bạn có biết người đàn ông đẹp trai trước mặt tâm địa chưa tốt, nhưng ngây ngất trước vẻ đẹp trai của khiến bạn coi khuyết điểm của , vẫn có thể cùng uống trà tán gẫu như thường.

      Đàn ông đứng trước sắc đẹp hiển nhiên cũng thế, hơn nữa năng lực chống cự trước sắc đẹp của bọn họ kém hơn phụ nữ nhiều, Huyền Diệp là hoàng đế, tất cả nữ nhân hậu cung đều là của , thể ghét bỏ tất cả nữ nhân danh nghĩa là sở hữu của , bởi vì có lý do. Tựa như người phụ nữ làm chủ hậu cung, tất nhiên có thể chỉ chỉ thân mật cùng người duy nhất, nhưng thể ghét bỏ những người đàn ông khác, mặc dù biết những người kia đơn giản.

      Vì thế khi Huyền Diệp lạnh nhạt với nàng mới tìm Vệ thị chơi cờ uống trà, cũng chỉ coi ta là đồ chơi giải sầu thôi, nhưng Vệ thị nghĩ thế, phải Chỉ Lan làm mình làm mẩy mà tha thứ cho Huyền Diệp, nàng muốn mượn cơ hội này khiến Huyền Diệp ý thức ràng, có thể trong mắt chỉ là đồ chơi vô hại, nhưng chính điều vô hại đó có thể làm bị tổn thương sâu sắc.

      “Tôi biết.” Huyền Diệp có chút ảm đạm, biết lần này là lỗi của , quá mức tự đại kết quả là xúc phạm tới vợ và con.

      “Vâng, chúng ta mau ngủ , ngày mai biểu ca còn phải lên triều đấy.” Tâm trạng Chỉ Lan tốt hơn nhiều, nàng xoay người, chẳng mấy chốc ngủ, Huyền Diệp lại nghĩ ngợi xem phải giải quyết thế nào, trằn trọc suốt đêm.

      Hạ triều hôm sau, Huyền Diệp hỏi Tiểu Lý Tử.

      “Lần trước giao việc huấn luyện, ngươi làm xong chưa?” Huyền Diệp xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái, đây là bước đầu tiên của công cuộc xin tha thứ.

      “Hồi Hoàng thượng, huấn luyện ổn thỏa, cung nữ 20 người, thái giám 20 người.” Tiểu Lý Tử đáp, những người này được huấn luyện mấy năm, đều là nhi vướng bận người nhà, ngày thường cũng ít tiếp xúc với bên ngoài, có thể là trung thành đáng tin.

      “Uh, nhưng người thế vẫn ít, hãy huấn luyện thêm.” Huyền Diệp nhíu mày , “Trước tiên đổi hết người hầu hạ Tam aka, sau đó đưa người đến bên cạnh hai tiểu aka và tiểu cách cách.”

      “Vâng.”

      “Còn nữa, cảnh báo mật thám trong các cung được lơ là, nếu lại phát sinh chuyện như cung Diên Hi lần nữa, bọn chúng tự xách đầu đến thỉnh tội.”

      “Hoàng thượng, về Vệ Quý nhân?”

      “Để ta sống thêm mấy nữa, bảo bọn thái giám cần nương tay, biết chưa?” Ngữ khí Huyền Diệp trầm, Vệ thị đụng đến vảy ngược của , nếu ta khiến Chỉ Lan thoải mái, vậy ta cũng đừng mong thư thái.

      “Còn nữa, chuyện nam tuần trẫm thảo luận với các đại thần tạm ổn, ngươi cũng có thể bắt đầu an bài, tạm thời giấu hoàng hậu, để trẫm tự .”

      “Vâng.”

      Vài ngày sau, cung Diên Hi cung truyền tin Vệ Quý nhân chết bệnh, nhưng người sáng suốt đều biết lý do đích thực, hoàng hậu lại nắm quyền chứng minh Hoàng hậu mới là người được sủng ái nhất hậu cung, các phi tần khác chỉ có thể xếp cờ im trống, dám gây rối.

      Hoàng hậu nương nương sủng quan hậu cung nhìn biểu tượng chim cánh cụt với ánh mắt căm thù, ý đồ ép ai đấy đột nhiên mất tích đưa ra lời giải thích.

      “Tôi cố tình bỏ mặc bạn, tôi cũng là bất đắc dĩ mà, bạn thể chơi xấu thế.” Dường như Chỉ Lan nhìn thấy hệ thống quân ở màn hình bên kia ve vẩy đuôi lấy lòng.

      cố tình?” Chỉ Lan cũng biết hệ thống quân có nghĩa vụ phải giúp đỡ nàng, vì thế nàng cũng tức giận, nàng chỉ thắc mắc xảy ra chuyện gì, sau khi hệ thống quân biến mất xảy ra loạt kiện, có vấn đề gì nàng khó mà tin được.

      mà, tôi cũng rất bất đắc dĩ, giờ tôi cũng chưa được, nhưng bạn biết nhanh thôi.” Hệ thống quân có vẻ uể oải, “Bạn lấy thuốc cho Tam Bảo dùng , độc kia tương đối mạnh, chỉ sợ làm tổn thương nguyên khí của bé, sau này lại có di chứng.”

      “Tất nhiên tôi biết, đúng rồi, hệ thống đào tạo của Huyền Diệp đến lv 20, phải hoàn thành nhiệm vụ đào tạo được nguyện vọng sao?”

      “Đúng vậy đúng vậy, nhưng bạn vẫn chưa hoàn thành mà?”

      “Nhưng hệ thống đào tạo bất động rồi, còn hoàn thành thế nào?” Chỉ Lan bĩu môi.

      “Còn thiếu ít điểm kinh nghiêm mà, chờ hoàn thành nhiệm vụ đào tạo hệ thống gửi thư chúc mừng, bạn đừng khổ sở, nhớ tiếp tục cố gắng nhé.”

      “Được rồi được rồi, gần đây bạn gặp vấn đề gì chứ?” Chỉ Lan lo lắng cho hệ thống quân.

      “Haizzz, chỉ bị bạn làm phiền thôi.” Hệ thống quân bĩu môi, biết tội nợ gì lại có khách hàng thế này.

      “Vậy tự bảo trọng .” Chỉ Lan che miệng cười ranh ma, xem ra cũng gặp rắc rối chẳng kém nàng.

      Chỉ tháng sau Chỉ Lan liền phát ra nàng rất hạnh phúc, bởi vì rốt cuộc nàng có thể xuất cung.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 110 – Nam tuần

      “Con gì? Hạ Giang Nam?!” Chỉ Lan đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc.

      “Hoàng ngạch nương biết sao?” Dận Nhưng hỏi, đứng dậy giúp Chỉ Lan ngồi xuống.

      “Hoàng ama của con vẫn giấu ta!” Chỉ Lan cắn răng trả lời.

      “Nhất định là Hoàng ama muốn khiến Hoàng ngạch nương bất ngờ, người đừng nóng giận.” Dận Nhưng run rẩy, tiêu rồi, tương lai bi thảm như ra trước mắt, cái gì lại lỡ mồm chuyện tuần du Giang Nam chứ.

      “Ta giận!” Chỉ Lan vỗ ngực, bình tĩnh trở lại, “Thôi thôi, cũng là tâm ý của Hoàng ama của con, ta coi như chưa hay biết.”

      “Hoàng ngạch nương tốt, nếu Hoàng ama biết là con lỡ mồm làm lộ chuyện, nhất định loại con khỏi kế hoạch Giang Nam.” Dận Nhưng mếu máo cầm tay Chỉ Lan.

      “Được rồi được rồi, con yên tâm, ngạch nương phải là con, ta lỡ mồm.” Chỉ Lan kéo bím tóc của Dận Nhưng, “Ngoài con còn những ai cùng?”

      “Hoàng ama cho Tiểu Bối , là để em ở lại Hoàng cung cho an toàn, Nhị Bảo Tam Bảo cũng được , ba em bé tất nhiên cần đề cập, vì thế chỉ có mình con theo.” Dận Nhưng thẳng lưng, rất có vẻ ông cụ non.

      “Con sợ các em biết tẩy chay con sao?” Chỉ Lan khẽ cười , “Tiểu Bối tuy là con nhưng cũng cần được trải nghiệm, Tam Bảo là ta hứa dẫn xuất cung, Tam Bảo được Nhị Bảo , ta với Hoàng ama của con, con cũng đừng cao hứng quá sớm, con là cả, phải trông nom các em, biết ?”

      “Con biết ạ.” Dận Nhưng tươi cười, cậu bé biết chỉ cần tiết lộ với Hoàng ngạch nương vấn đề được giải quyết, mấy đứa em thể mặt nặng mày với nữa.

      “Đồ quỷ.” Chỉ Lan dí tay vào trán Dận Nhưng, con nàng lớn, có lúc xảo trá như cáo, lúc lại ác độc như sói thảo nguyên.

      “Con cũng chỉ dám như thế trước mặt Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương là người thương con nhất.” Dận Nhưng bắt đầu làm nũng, từ ngày Chỉ Lan ngất xỉu rất thân với Chỉ Lan, ngày nào cũng đến chỗ Chỉ Lan chuyện nửa tiếng mới làm việc khác.

      “Còn buông Hoàng ngạch nương ra! Cả ngày bám dính ngạch nương còn ra thể thống gì!” Huyền Diệp kèn trống vào, thấy Dận Nhưng thân thiết với Chỉ Lan gương mặt vốn tươi cười liền lạnh như sương.

      “Nhi thần tham kiến Hoàng ama, Hoàng ama cát tường.” Dận Nhưng ung dung đứng dậy, quy củ hành lễ.

      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Chỉ Lan cũng đứng lên.

      “Đứng lên .” Tuy ngữ khí của Huyền Diệp vẫn lạnh lùng nhưng nhanh chóng nâng Chỉ Lan dậy, ôm eo nàng ngồi xuống.

      Dận Nhưng đứng lên mất chỗ, chỉ có thể bĩu môi ngồi sang chỗ khác.

      “Lan nhi và Đại Bảo gì vậy, có vẻ rất cao hứng.” ra từ khi Dận Nhưng bảy tuổi Huyền Diệp thôi gọi tên thân mật của con trai lớn, Dận Nhưng cũng thích người khác ngoài Chỉ Lan gọi mình như thế, tên thân mật đấy nghe rất ảnh hưởng hình tượng nam tử hán, Dận Nhưng nghe thế vụng trộm nhìn Chỉ Lan với ánh mắt ấm ức.

      “Biểu ca, Nhưng nhi lớn, đừng gọi con là Đại Bảo nữa, bị người khác nghe thấy hay.” Chỉ Lan vốn thương con, nhìn đứa con thiếu niên ấm ức như con dâu mới khiến nàng đành lòng.

      “Nhưng hôm qua biểu muội cũng gọi thế.” Huyền Diệp đột nhiên cảm thấy lòng đau ê ẩm.

      “Biểu ca nghe lầm, đúng ?” Chỉ Lan làm bộ uy hiếp.

      “Đúng, là ta nghe lầm.” Huyền Diệp nghiến răng mới được mấy chữ.

      Vì thế Chỉ Lan vừa lòng, Dận Nhưng sợ hãi.

      “Dận Nhưng cũng lớn rồi, có thể theo trẫm lên triều.” ràng Huyền Diệp cười, nhưng Dận Nhưng lại thấy gió lạnh từng cơn.

      “Hình như hơi sớm quá ạ?” Dận Nhưng chỉ là hoàng tử bình thường, cũng chỉ mới mười tuổi, tuy Chỉ Lan hiểu chuyện triều đình, nhưng cũng biết hoàng tử mười tuổi lên triều là rất hiếm.

      hẳn là làm chính gì phức tạp, chỉ là hàng ngày theo các vị đại thần học hỏi thôi, lần trước chuyện Vệ thị Dận Nhưng xử lý tồi, giờ đến Lễ Bộ học hỏi trước, thành thạo thời gian lại chuyển sang chỗ khác.”

      “Nhi thần tạ Hoàng ama.” biết vì sao, Dận Nhưng lại cảm thấy chuyện này là hồi mưu, nhưng nghĩ đến chuyện được lên triều lại cảm thấy rất hào hứng.

      Nhìn Dận Nhưng hào hứng, lại nghĩ đến mấy ông già lẩm cẩm ở Lễ Bộ, Huyền Diệp nở nụ cười hài lòng, tiểu tử này chẳng còn thời gian nào quấn quít Chỉ Lan, chưa đủ lông đủ cánh học đòi tranh giành tình cảm, làm ama, có nghĩa vụ phải uốn nắn đứa con trai này.

      “Ah, ta nghe thầy giáo ở Thượng Thư Phòng con học hành kém, nhưng nhất định thể vì việc quan mà lơ là việc học, biết ? Con cũng cần phải đến Lễ Bộ mỗi ngày, lúc nào phải luyện tập bắn cung cưỡi ngựa mới cần .” Tuy là có phần ích kỉ, nhưng chủ yếu cũng là vì muốn tốt cho Dận Nhưng, Huyền Diệp cũng muốn con mình thành kẻ mọt sách.

      “Nhưng nhi theo các vị đại thần phải chú tâm học hỏi, được làm bộ làm tịch, biết ?” Chỉ Lan cũng phát ý nghĩ ích kỷ của Huyền Diệp, chỉ cho là bắt đầu muốn bồi dưỡng con trai.

      “Con biết, nhưng sau này sợ còn thời gian đến thỉnh an ngạch nương.” Dận Nhưng buồn bã cúi đầu.

      “Ha ha, ngạch nương biết chăm sóc bản thân, nếu con nhớ ngạch nương, ngạch nương đến Aka Sở thăm con.”

      thế ạ?” Dận Nhưng ngẩng đầu nhìn Chỉ Lan bằng ánh mắt trông mong.

      lẽ ngạch nương lại lừa con.” Chỉ Lan trìu mến.

      Huyền Diệp dài mặt lên tiếng, đột nhiên có cảm giác khéo quá hóa vụng.

      Dận Nhưng nhìn sắc mặt Hoàng ama liền hiểu còn ở lại thêm tất là hay ho gì, vì thế thức thời cáo lui, để lại vợ chồng Huyền Diệp Chỉ Lan.

      “Biểu ca an bài cung nữ mới cho Dận Tự sao?” Điều động nhân trong cung phải thông qua Hoàng hậu, vì thế Chỉ Lan biết ngay.

      “Uh, huấn luyện ổn thỏa, em có thể yên tâm.” Huyền Diệp vuốt ve tay Chỉ Lan.

      “Biểu ca điều tra ra là ai làm chưa?”

      “Uh, bắt được rồi.” tới đây, vẻ mặt Huyền Diệp liền có chút khó coi, thậm chí có phần ghê tởm, “Là tiểu cung nữ, tên là Liên Nhi, em có ấn tượng ?”

      “Liên Nhi?” Chỉ Lan hồi tưởng phen, nghĩ ra là ai.

      biết cũng phải thôi, ta và Vệ thị…” Huyền Diệp dừng chút, biết phải giải thích với Chỉ Lan thế nào. “ ta… ta ái mộ Vệ thị.”

      “Cái gì?!” Chỉ Lan suýt sặc, vừa đặt chén trà xuống vừa ho, “Khụ khụ, ý là… hai người họ…?!”

      “Chậm chút, đừng hoảng.” Huyền Diệp vuốt lưng Chỉ Lan, “Vừa nãy ta dám chặn đường hành thích tôi, vì thế tôi mới biết, nếu chắc phải mấy ngày nữa mới điều tra ra ta.”

      “Hành thích ?!” Chỉ Lan há hốc mồm, vội sờ cánh tay Huyền Diệp, rồi lại nhìn ngực , thấy có gì bất thường mới dám thở phào nhõm, “Hẳn là ta thành công?”

      “Em xem?” Huyền Diệp buồn cười, tiểu cung nữ trói gà chặt làm sao có thể làm bị thương.

      “Sao ta lại manh động như vậy?” Chỉ Lan nghĩ ra lý do gì khiến cung nữ đấy làm thế, theo lý ta nên náu chờ thời cơ báo thù mới đúng chứ.

      “Chắc ta chán sống.” Huyền Diệp bằng giọng thản nhiên, “ ta làm được gì, giờ chỉ muốn chết.”

      Cung nữ kia có thể hạ độc Tam Bảo thành công, phần lớn là nhờ Huyền Diệp cũng ngã bệnh, Chỉ Lan bận chăm sóc Huyền Diệp nên có tinh thần để ý hậu cung, ta chắc biết giấu được nữa, vì thế cố tình tìm chết?

      “Ồ.” Chỉ Lan biết phải gì, dường như lời nào cũng thành thừa thãi.

      “Đúng rồi, mấy hôm trước tôi cho người đưa xiêm y đến em xem chưa?” Huyền Diệp cũng muốn tiếp tục đề tài này, rất tổn hại tự tôn đàn ông.

      “Ah, em xem rồi, đẹp lắm, nhưng hình như thích hợp để mặc trong cung?” Chỉ Lan trừng mắt, “Biểu ca giấu em chuyện gì đúng ?”

      “Lan nhi quả nhiên thông minh, ha ha! Xiêm y đấy chuẩn bị để nam tuần, đến lúc đó là mặc được.” Cung phục thể mặc ra ngoài, xiêm y tộc Hán thiếu chút đoan trang, thêm phần lả lướt, nếu vì lấy lòng Chỉ Lan để Chỉ Lan mặc thứ xiêm y thế ra ngoài.

      ?” Chỉ Lan ngạc nhiên như thể chưa hề biết, “Khi nào lên đường?”

      “Mười ngày nữa, em hãy chuẩn bị nhiều hành trang chút, khả năng mấy tháng, sức khỏe em vẫn có chút suy nhược, trong mấy ngày này nhớ phải chịu khó tẩm bổ.” Huyền Diệp dặn dò, ra cũng định Giang Nam gấp thế, nhưng chuyện này thảo luận từ lâu, lộ trình, đồ đạc, tiền bạc đều chuẩn bị sẵn sàng, Giang Nam cũng nhận thông báo, thể trì hoãn thêm.

      “Biểu ca đừng lo lắng, em tự biết lo cho mình.” Chỉ Lan nghĩ đến thuốc cất trong kho, hệ thống quân xuất trở lại tốt biết bao, “Các con cũng được đúng ?”

      “Chỉ Dận Nhưng thôi, những đứa kia phải ở lại trong cung.” Nếu phải Dận Nhưng mặt dày đòi theo, cả Dận Nhưng cũng có phần.

      “Làm thế là bất công, bốn đứa lớn phải được cùng, ba đứa nhờ Thái hậu chăm sóc, thấy thế nào?” Chỉ Lan đưa tay ra sau lưng Huyền Diệp vuốt ve lấy lòng.

      “Chuyện đó…” Huyền Diệp dừng chút, “Lan nhi tha thứ cho tôi sao?”

      “Nam tuần xong rồi sau!” Chỉ Lan quay đầu , để Huyền Diệp nhìn thấy nàng mỉm cười. Trừng phạt của nàng tuy nặng nề gì, nhưng là biện pháp rất thực tế, đó là cấm dục. Huyền Diệp phải ngủ chay ba tháng, tình trạng thế nào cũng biết. Nàng là thê tử của Huyền Diệp, hành hạ nhiều nàng cũng chẳng dễ chịu hơn, vợ chồng lâu năm lục đục vẫn hơn, hơn nữa gần đây biểu của Huyền Diệp tệ, cơn giận của nàng gần như hết hẳn.

      “Lan nhi!” Huyền Diệp vốn tinh tường, biết Chỉ Lan ưa ngọt nhạt, bắt chước Dận Nhưng làm bộ tủi thân, nhưng người đàn ông cao lớn tỏ vẻ ấm ức khiến Chỉ Lan dở khóc dở cười, hoàng đế có thể làm mọi điều để nàng vui, ít nhất có cũng chứng minh ăn năn.

      “Vậy bọn Chân nhi có thể cùng ?” Chỉ Lan véo bên hông Huyền Diệp, chỉ thấy cơ bắp rắn đanh phẫn nộ rụt tay về.

      “Có thể!” Huyền Diệp chỉ chờ Chỉ Lan thương lượng, “Có điều…” Huyền Diệp chỉ vào môi và má mình, cuối cùng đưa mắt đến bộ phận nào đấy.

      …!” Chỉ Lan nghĩ nghĩ chút cuối cùng quyết định lấy lòng Huyền Diệp, để đói quá hóa liều cũng hay.

      Vì thế Chỉ Lan rướn người hôn lên má Huyền Diệp, vừa chuẩn bị hôn lên môi bị cướp hết khí, đầu lưỡi nóng bỏng như con rắn vào miệng nàng, vờn quanh lưỡi nàng. cánh tay cứng rắn tóm lấy tay nàng, kề lên bộ phận nào đó ngóc đầu, cánh tay khác lần vào trong xiêm y nàng, vuốt ve từ lưng đến ngực, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực đầy đặn, lưu luyến rời, Chỉ Lan chỉ có thể khẽ rên rỉ như con mèo , có cách nào ngăn cản người đàn ông bá đạo này.

      “Lan nhi, tôi nhớ em, em nhớ tôi sao?” Giọng của Huyền Diệp dụ hoặc lời nào tả được, Chỉ Lan chỉ biết trầm luân theo .
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 111 – Ám sát

      Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, Dận Tự và Dận Chân lần lượt ngồi hai bên trái phải, đối diện là Phúc Bảo và Dận Nhưng. Xe ngựa rất lớn, còn ngăn làm hai gian, gian bên trong có giường, mệt mỏi có thể nghỉ tạm, gian ngoài là hai hàng ghế có bọc đệm, thậm chí có thể ngồi khoanh chân rất thoải mái. Chính giữa là bàn , mặt bàn là đồ ăn vặt và sách du ký, bốn phía đều có ngăn kéo, trong ngăn kéo chất đầy đồ ăn vặt. Toàn bộ xe ngựa như căn phòng , dưới sàn trải thảm lông dê, bốn phía cũng chạm khắc tinh xảo tỉ mỉ, chỉ có thể dùng từ xa hoa để mô tả.

      “Ngạch nương, rốt cuộc Giang Nam đẹp đến mức nào?” Dận Tự gối đầu đùi Chỉ Lan, nằm băng ghế dài, ôm cái gối ôm to, đắp hờ tấm chăn mỏng.

      ” ‘Giang Nam đẹp nhất mùa sen. Xanh xanh phiến lá, lăn tăn sóng hồ. Uyên ương bịn rịn quên đường.’ đấy là mùa hạ ở Giang Nam.” Tiểu Bối đọc mấy câu thơ, Giang Nam mùa sen cũng như lên trước mắt.

      “Chúng ta có thể chiêm ngưỡng ?” Dận Chân ôm tay trái Chỉ Lan, ngả đầu lên vai nàng, lắc lắc đôi chân trắng trẻo bụ bẫm.

      “Ngạch nương cũng biết.” Chỉ Lan hôn lên trán Dận Chân, “Chân nhi tất vào , cẩn thận kẻo ốm.”

      “Con muốn tất.” Dận Chân lắc đầu, trời hơi nóng, trong xe có khối băng, Dận Chân từ chỉ sợ nóng, lên xe ngựa liền cởi tất, cậu bé thích để chân trần thảm, cảm giác mềm mại rất thoải mái.

      “Vậy đặt chân lên đây.” Chỉ Lan vỗ vỗ xuống đệm.

      Dận Chân bĩu môi suy nghĩ hồi rồi dựa lưng vào người Chỉ Lan, ôm chân đệm.

      “Hai đệ đệ hạnh phúc.” Dận Nhưng cũng muốn dựa vào người Chỉ Lan ngủ, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh chỉ có Tiểu Bối phụng phịu.

      Tiểu Bối nhìn Dận Nhưng khinh bỉ, rồi lại cúi đầu xem sách du ký, trong xe ngựa có gắn mấy viên dạ minh châu, chỉ cần đường xóc nảy nhiều, đọc sách phải việc quá mệt nhọc.

      Dận Nhưng vén rèm định nhìn cảnh bên ngoài, ai ngờ xung quanh chỉ toàn người là người, thị vệ cưỡi con ngựa cao to thấy Dận Nhưng vén rèm, nhanh chóng thúc ngựa tới hỏi.

      “Đại aka có chuyện gì sao?” Hoàng thượng căn dặn, người xe ngựa còn quan trọng hơn cả thánh giá, phải bảo vệ tốt, có cầu gì phải nhanh chóng thỏa mãn.

      có gì, bao lâu nữa dừng lại?” Dận Nhưng nhìn sắc trời u ám, lo lắng hỏi.

      “Hồi Đại aka, còn khoảng nửa canh giờ nữa.” Thị vệ tính toán thời gian rồi trả lời.

      “Uh.” Dận Nhưng xoay người lại, xoa xoa lông mày, có chút chút tâm thần yên, có lẽ là do đêm qua ngủ ngon giấc.

      “Nhưng nhi mệt mỏi sao? Vào bên trong nghỉ ngơi , đến nơi ngạch nương gọi con.”

      “Vâng.” Dận Nhưng cũng biết nghe lời đứng lên, “Dận Tự vào cùng ta , đừng làm tê chân ngạch nương.”

      “Em vào.” Dận Tự xoay người vào trong, vùi đầu vào lòng Chỉ Lan, còn giơ tay cù cù bên eo nàng.

      “Tự nhi đừng cù, ngứa.” Chỉ Lan bật cười, nàng vốn sợ ngứa.

      “Eo ngạch nương có thịt, khó sờ.” Dận Tự cau mày, hít hơi, “Ngạch nương vừa thơm vừa mềm, đại ca vừa cứng vừa hôi, con muốn ngủ cùng đại ca.”

      “Xú tiểu tử!” Dận Nhưng nghe xong tới phát vào mông Dận Tự, Dận Tự ôm mông ngồi dậy, trốn vào lòng Chỉ Lan.

      “Ngạch nương xem đại ca kìa, bắt nạt con, con ngủ cùng ấy.”

      “Được rồi được rồi, con cần ngủ cùng đại ca.” Chỉ Lan ôm Dận Tự, vỗ lên mông cậu bé, “Đại ca thế là vì muốn tốt cho con, nằm vặn vẹo lâu đau lưng.”

      “Chỉ có ngạch nương hiểu con.” Dận Nhưng ngồi xuống bên cạnh Dận Tự, “Tam đệ chưa mệt sao?”

      mệt.” Dận Tự thấy kẻ địch tới gần, lắc đầu lia lịa, “Chắc nhị ca mệt rồi, ấy vẫn thức suốt tới giờ.”

      Dận Chân nghe vậy xoay người lại, ngờ bất cẩn lại liên lụy đến cậu bé, nhưng cậu bé sợ đại ca, “Em cũng mệt, đại ca ngủ mình .”

      “Ngạch nương có mệt ạ?” Dận Nhưng nhíu mày hỏi.

      “Con ngủ !” Chỉ Lan kéo cái gối gần đấy đưa cho Dận Nhưng.

      “Lâu lắm rồi con được ngủ cùng ngạch nương.” Dận Nhưng giả vờ ấm ức.

      “Em cũng lâu rồi được ngủ cùng ngạch nương, đại ca là người lớn sao có thể ngủ cùng ngạch nương, biết xấu hổ.” Dận Tự lên tiếng.

      Trong xe vang vọng tiếng cười, thị vệ chung quanh cũng như bị cuốn hút, ai nấy đều ngồi thẳng lưng hơn.

      “Lan nhi mất ngủ sao?” Đêm hôm đó, tại tư dinh quan địa phương tiếp đón, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, lo lắng hỏi.

      “Chắc do lạ giường.” Chỉ Lan cười khổ, nàng biết phải vì lạ giường, mà là vì sắp có chuyện sắp phát sinh, trước giờ dự cảm của nàng rất chuẩn xác.

      “Uh, tôi chờ em ngủ rồi ngủ sau, đừng sợ.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan chặt hơn, quấn quít lấy nàng như đôi chim uyên ương.

      “Biểu ca tốt.” Chỉ Lan mỉm cười hôn Huyền Diệp.

      “Nếu phải ngày mai phải lên đường sớm nhất định phải xử em bây giờ.” Huyền Diệp thầm bên tai Chỉ Lan, hơi thở ấm áp khiến Chỉ Lan run lên.

      “Ha ha, nhạy cảm.” Huyền Diệp day vành tai Chỉ Lan, cảm nhận người trong lòng bị kích thích mới dừng tay.

      “Biểu ca là đồ xấu xa.” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, cọ người vào , Huyền Diệp thỏa mãn thở dài hơi, kiềm chế được hôn say đắm.

      “Có chuyện gì?!” Huyền Diệp chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương bất ngờ tung chăn che lên người Chỉ Lan, vươn tay lấy áo khoác lên người, thấy bên ngoài ánh lửa bốn phía, khí nóng rực lên, mùi khét khắp nơi.

      “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, hậu viện phủ Lý đại nhân có hỏa hoạn, đám cháy khó lòng khống chế, thỉnh Hoàng thượng nhanh thay quần áo, xe ngựa chờ ngoài cửa, đội thị vệ sẵn sàng.”

      “Chờ chút.” Huyền Diệp màng chuyện mình quần áo chưa chỉnh tề, nhanh chóng lấy xiêm y cho Chỉ Lan, thấy nàng mặc đồ ngay ngắn mới chỉnh lý y phục bản thân.

      “Lan nhi đừng sợ, có thể có kẻ nhân thời cơ rối loạn mà gây rối, em đừng rời khỏi tôi, phải nắm chặt lấy tôi, biết ?” Huyền Diệp bình tĩnh , vẫn nắm chặt tay Chỉ Lan, gắn bó như hai mươi năm trước.

      “Vâng, Lan nhi sợ.” Chỉ Lan cũng bị Huyền Diệp thu hút, chút sợ hãi như tan biến trước bình tĩnh trấn an của Huyền Diệp. “Còn các con?”

      “Đừng sợ, chắc chắn có người đưa các con ra ngoài an toàn rồi, chúng ta cũng ra thôi.” Tay trái Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, tay phải cầm kiếm, bước từng bước vững chãi, vừa ra đến cửa thấy hơn hai mươi thị vệ quỳ gối.

      “Tham kiến Hoàng thượng!” Tư thế đồng nhất lại đồng thanh lên tiếng tạo ra khí thế mười phần, Chỉ Lan cũng thấy yên tâm hơn.

      “Hoàng thượng, ngài nên ra ngoài, các aka cách cách vào trong xe ngựa, ngài nên nhanh chút, nô tài che cho ngài.” Tiểu Lý Tử lo lắng đứng chờ, dám vào nhà trong, ai chẳng biết Hoàng thượng có lòng chiếm hữu Hoàng hậu mạnh thế nào, ngay cả thái giám cũng được xớ rớ tới gần.

      “Uh.” Huyền Diệp gật đầu, thái độ bình tĩnh khí độ ung dung dù vừa gặp hỏa hoạn của khiến Chỉ Lan tự giác mà nảy sinh lòng tin cậy dựa dẫm.

      Huyền Diệp giữa, trước mặt sau lưng đều có thị vệ, bọn họ cầm đao, cảnh giác nhìn bốn phía, Chỉ Lan bị Huyền Diệp ôm vào trong ngực, giơ kiếm chắn cho nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, cơ bắp toàn thân gồng lên nhưng vẫn nhìn nàng cười trấn an.

      Trong đêm đen chỉ có ánh lửa sau lưng, vầng trăng giấu mình sau tầng mây, bầu trời u ám vì sao. Thi thoảng lại có tiếng phụ nữ la hét chói tai, gió thổi xào xạc qua tán lá, cành cây dao động trong gió hắt bóng lên tường như những con quái thú.

      Chỉ Lan sợ hãi tránh trong lòng Huyền Diệp, nhưng dám giữ tay Huyền Diệp vì sợ làm vướng tay. Có tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng bước chân của rất nhiều người, nàng che kín miệng, dám phát ra tiếng động, nàng chưa từng thấy quãng đường nào dài đến thế, như thể mãi vẫn đến được đích.

      “Lan nhi đừng sợ, biểu ca ở đây.” Huyền Diệp hôn phớt lên trán nàng, xiết chặt tay nàng hơn.

      “Nạp mạng !” người đàn ông gào lên khi lao tới, quá nửa số thị vệ sau quay ra đối phó với nhóm thích khách, Huyền Diệp quay đầu lại, còn rảo bước nhanh hơn.

      gian tràn ngập tiếng la hét đau đớn của thị vệ và thích khách, máu me bắn ra bốn phía.

      “Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đến rồi.” Nhìn cổng lớn trước mắt, Huyền Diệp cúi đầu , như tiếng nỉ non của tình nhân, trấn an trái tim căng thẳng của Chỉ Lan như kỳ tích.

      Ngoài cổng lớn là vài xe ngựa, thị vệ vây kín, thấy Huyền Diệp đến, nhóm thị vệ đến hộ giá, Huyền Diệp trước, nhóm thị vệ bọc hậu theo sau.

      “Hoàng ngạch nương! Người mau lên xe!” Giọng của Dận Nhưng có vẻ sợ hãi, Chỉ Lan vừa định trả lời, thấy có chất lỏng nóng ấm bắn lên mặt, nàng quay sang thấy thị vệ cầm đao chém về phía nàng và Huyền Diệp, Huyền Diệp giơ tay lên đỡ, máu phun tung tóe. Lúc này các thị vệ mới phản ứng lại được, đồng loạt tấn công thị vệ làm phản kia.

      Đầu óc Chỉ Lan trống rỗng, ma xui quỷ khiến rút kiếm của Huyền Diệp đâm thẳng tới, dường như chưa đủ, nàng rút kiếm ra lại đâm tới lần nữa. Thị vệ kia ngờ lại bị phụ nữ chân yếu tay mềm tấn công, vẫn trong cơn kinh ngạc bị rơi đầu.

      “Lan nhi, đừng đâm nữa, chết rồi, ngoan, biểu ca ở đây.” Huyền Diệp để thị vệ băng bó cánh tay, vì mất máu mà mặt hơi xanh, nhưng vẫn chịu đựng trấn an Chỉ Lan.

      “Biểu ca!” Dường như lúc này Chỉ Lan mới sực tỉnh lại, nàng được Huyền Diệp ôm chặt bằng cánh tay bị thương, xe ngựa xóc nảy vì chạy nhanh, bốn đứa con đều ngồi bên kia, hai cậu bé sinh đôi vẫn run rẩy.

      “Biểu ca sao chứ?” Chỉ Lan cẩn thận cầm cánh tay Huyền Diệp, sau đó lấy từ túi tiền ra viên thuốc, nhàng gỡ vải gạc, bóp nát viên thuốc rắc lên miệng vết thương, rồi lại nhàng băng bó lại.

      “Đây là thuốc trị thương do thái y chuẩn bị, hẳn là rất hữu dụng.” Miệng vết thương của Huyền Diệp hơi chuyển màu thâm, mất máu quá nhiều, Chỉ Lan quan tâm nhiều nữa, nàng chỉ còn cách lấy thuốc đặc trị của hệ thống, rồi lại tìm trong túi viên thuốc hồi phục thể lực cho Huyền Diệp.

      “Biểu ca, có ổn ?” Chỉ Lan như dốc hết sức lực, chỉ muốn gục xuống.

      có việc gì, Lan nhi đừng lo lắng.” Huyền Diệp miễn cưỡng nở nụ cười, đành lòng nhìn Chỉ Lan lo lắng cho , “Tôi chỉ hơi mệt chút, gặp được đại quân là ổn ngay thôi, đừng sợ, tôi ở đây.”

      Đoàn người Huyền Diệp nghỉ trong phủ quan, ba trăm thị vệ tinh nhuệ theo bảo vệ, đại quân theo thông lệ vào thành, như bình thường thế là an toàn rồi, chỉ ngờ có kẻ trà trộn vào thị vệ, hơn nữa theo nhận định ban đầu là cài gian tế này từ lâu.

      “Nô tài tham kiến Hoàng thượng, nô tài cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội.” Vừa ra khỏi thành liền thấy đại quân đồng loạt quỳ xuống, cát bụi mù mịt.

      “Đứng lên .” Huyền Diệp vọng ra, “Đêm nay ở tạm ngoài thành, chờ sáng sớm mai lên đường.”

      Ở cùng đại quân tuyệt đối an toàn, ngoại ô là nơi đồng mông quạnh, có chỗ núp, Huyền Diệp quan sát phen xác định an toàn rồimới yên lòng, vừa thả lỏng liền cảm nhận được cảm giác đau đớn ở cánh tay, nhíu mày, nhưng gì.

      “Biểu ca nghỉ trước , được .” Sắc mặt Chỉ Lan trắng bệch, nhưng thần sắc lại rất cứng cỏi.

      “Uh, mấy mẹ con nghỉ trước , cả nhà cùng ở trong xe ngựa này thôi, Phúc Bảo vào gian trong cùng ngạch nương, tôi và Chân nhi, Tự nhi ở ngoài này bảo vệ.” Huyền Diệp điều chỉnh hô hấp, bắt đầu phân công.

      “Tôi có việc phải bàn bạc với các đại thần, em ngủ trước , xong việc tôi về, được ?” Thấy Chỉ Lan định phản đối, Huyền Diệp trực tiếp cự tuyệt.

      “Được rồi.” Chỉ Lan gật đầu, nàng cũng biết Huyền Diệp ra ngoài trấn an lòng quân, nhân tiện sắp xếp lộ trình, theo tình hình đêm nay kẻ mưu sát nắm lộ trình nam tuần.

      uống thêm viên thuốc .” Chỉ Lan mang theo rất nhiều túi thuốc, nàng lấy ra túi, túi này là túi quý nhất, chỉ viên cũng có khả năng khiến người hấp hối tỉnh lại, may là bình thường nàng phung phí điểm kinh nghiệm, sau khi Huyền Diệp và Dận Tự ngã bệnh, nàng dùng hết điểm kinh nghiệm tích lũy đổi lấy mười viên.

      “Ha ha, được, em ngủ trước , các con cũng đừng sợ, lúc này an toàn rồi, Dận Nhưng là cả, phải chăm sóc ngạch nương và các em, biết ?” Huyền Diệp lơ đễnh nhận viên thuốc, thầm nghĩ chắc thái y lại đưa thuốc bổ khí bổ huyết gì đó, tuy rằng có công dụng nhiều, nhưng để Chỉ Lan an tâm, do dự nuốt vào.

      “Hoàng ama yên tâm!” Dận Nhưng lên tiếng, ánh mắt sáng ngời, Huyền Diệp thấy thế gật đầu hài lòng, vén màn xe ra ngoài.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 112 – Xuất


      “Ngạch nương, người đừng sợ, có Chân nhi ở đây.” Dận Chân vẫn sợ đến run rẩy, nhưng vẫn tới bên cạnh Chỉ Lan, dùng bàn tay bụ bẫm bẽ vỗ về trấn an Chỉ Lan.

      “Uh, có Chân nhi ở đây, ngạch nương sợ.” Chỉ Lan ôm Dận Chân lên lòng, quần áo của cậu bé xiêu vẹo, hẳn là vội vã rời giường, “Để ngạch nương mặc quần áo cho con, đêm nay chúng ta mặc cả quần áo ngủ, được ?”

      “Vâng.” Dận Chân cúi đầu mới phát cúc áo cài lung tung, mặt bỗng đỏ bừng.

      “Ngạch nương, con cũng chưa mặc áo.” Cổ áo Dận Tự mở ngoác, tóc chỉ buộc hờ, nếu bỏ qua nửa đầu cạo trọc đúng là tiểu nương mi thanh mục tú.

      “Uh, lại đây .” Chỉ Lan tháo tóc Dận Tự, tết lại, sau đó lại chỉnh trang y phục cho cậu bé, xong đâu đấy mới có thời gian trấn an hai đứa con lớn.

      Tiểu Bối vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mắt hơi đỏ, quần áo chỉnh tề, tóc hơi rối chút, bé ôm cái gối ôm lớn, ngồi góc, khiến Chỉ Lan nhìn mà đau lòng thôi.

      “Tiểu Bối đừng sợ, lát nữa ngạch nương ngủ cùng con.” Chỉ Lan thể tới vỗ về Tiểu Bối, hai đứa con ôm chặt lấy nàng như gấu túi ôm cây, có thể là chuyện đáng tiếc hiếm hoi vì có nhiều con.

      “Con sợ, con chỉ nghĩ xem ai to gan đến mức dám hành thích Hoàng ama.” Tiểu Bối vẫn luôn quật cường, tất nhiên chịu thừa nhận mình sợ hãi, lập tức đổi đề tài.

      “Có lẽ là người của triều đình Nam Minh, hoặc là tổ chức dân gian.” Dận Nhưng cười lạnh, là người bình tĩnh nhất trong mấy đứa trẻ, ngoài lúc Chỉ Lan suýt nữa bị tên thị vệ làm phản kia tấn công có chút hoảng hốt, bình thường luôn bình tĩnh đến mức người khác thể nhìn ra điều gì.

      “Dù là ai cũng phải chuyện của các con, việc của các con lúc này là phải ngủ, biết ?” Chỉ Lan cúi đầu dỗ hai đứa con , nhưng hai đứa chịu nể mặt.

      “Con ngủ được, con sợ.” Dận Chân lắc đầu, tiếp tục dụi đầu vào ngực Chỉ Lan.

      “Con cũng muốn ở cùng ngạch nương, bảo vệ ngạch nương.” Dận Tự ôm đùi Chỉ Lan, giữ chặt góc áo nàng.

      “Ừ, Chân nhi và Tự nhi đều là nam tử hán.” Chỉ Lan vạch trần, chỉ đưa mắt nhìn Dận Nhưng với vẻ bất đắc dĩ, nàng thể từ chối hai cậu bé thích làm nũng này.

      “Hay ngạch nương và Nhị Bảo Tam Bảo vào gian trong ngủ , con và Tiểu Bối ở ngoài này.” Dận Nhưng quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tiểu Bối, Tiểu Bối gật đầu, là bé có chủ kiến và kiên cường, bé thấy hai em trai cần được mẹ vỗ về hơn.

      được, Tiểu Bối và hai em vào trong, ta và Dận Nhưng ở ngoài này, quyết định như thế.” Chỉ Lan tỏ vẻ nghiêm khắc cách hiếm hoi, đưa ba con vào, thấy đắp chăn tử tế mới ra.

      “Ngạch nương mệt ? Người dựa vào con mà ngủ?” Dận Nhưng ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan, nhàng đặt đầu nàng lên vai.

      mệt, chỉ lo cho Hoàng ama của con.” Chỉ Lan thở dài, biết vết thương Huyền Diệp thế nào rồi.

      Dận Nhưng nghe vậy hai mắt tối , nhưng vẫn bằng giọng ôn hòa, “Nhất định ama có việc gì, ngạch nương ngủ trước .”

      “Ta ngủ, con ngủ .” Chỉ Lan ngẩng đầu, vỗ vỗ xuống đùi mình, “Sáng nay con còn lâu được ngủ cùng ngạch nương, giờ có cơ hội rồi, nhưng con cao thế phải co chân lại.”

      “Ngạch nương tốt.” Dận Nhưng rất nghe lời nằm xuống, rất lâu được gần gũi với ngạch như thế, từ đến giờ ngạch nương vẫn là người thương nhất, thậm chí có đôi khi nhìn ama còn thấy ghen tị, ghen tị ama tìm được người con tốt như ngạch nương, sau này nhất định phải tìm được người con lòng với như thế.

      “Uh, ngủ .” Chỉ Lan khẽ hát ru, ba đứa trẻ ở phòng trong nghe tiếng hát ru cũng yên tâm hơn, nhanh chóng vào giấc ngủ, Dận Chân nhắm mắt ngửi hương thơm từ người Chỉ Lan, là hương thơm của mẫu thân, tốt.

      Khi Huyền Diệp trở về Chỉ Lan dựa vào xe ngựa mà ngủ, Dận Nhưng gối đầu lên đùi nàng, nở nụ cười thỏa mãn, Huyền Diệp vừa nhìn liền tức giận, hình ảnh này rất chói mắt, tuy biết là mẹ con tình thâm, nhưng Huyền Diệp vẫn chịu nổi.

      “Lan nhi, Lan nhi.” Huyền Diệp ngồi xuống bên còn lại, nhàng đánh thức Chỉ Lan, giờ tinh thần rất tốt, cũng mệt mỏi, thể ngờ Thái Y Viện lại điều chế được thuốc tốt thế, lần này trở về phải ban thưởng Thái Y Viện hậu.

      “Biểu ca về rồi sao?” Chỉ Lan dụi mắt, ngáp cái, Huyền Diệp cả nửa ngày, nàng hoảng hốt, chẳng mấy chốc ngủ thiếp .

      “Uh, Lan nhi dựa vào tôi mà ngủ, chuyện hành thích để mai sau.” Huyền Diệp vòng tay ôm Chỉ Lan, nàng cũng vòng tay ôm , ngả đầu lên vai , vì thế khi Dận Chân tỉnh lại mở mắt là thấy hình ảnh hài hòa của nhà ba người.

      “Ama ama.” Dận Chân kéo tay áo Huyền Diệp, Huyền Diệp ngủ, vì thế mở mắt ngay.

      “Có chuyện gì?” Huyền Diệp tuy nghiêm túc, nhưng bình thường Dận Chân vốn sợ , vì thế cũng ôn hòa với Dận Chân.

      “Con muốn tiểu.” Dận Chân có chút thẹn thùng, hai chân khép chặt, đỏ mặt nhìn Huyền Diệp đầy chờ mong.

      Huyền Diệp bị nhìn đến nổi da gà, lay tỉnh Chỉ Lan dặn nàng mấy câu dắt Dận Chân tiểu.

      “Ama, việc hành thích là thế nào ạ?” Dận Chân quay lưng về phía Huyền Diệp, nghe gió thổi đến lạnh người, chỉ có thể tìm chuyện cho đỡ sợ.

      “Tạm thời chưa biết, nhưng chắc là tổ chức phản Thanh.” Huyền Diệp nhìn lưng Dận Chân, muốn nhìn lén con mình tiểu, nhưng nhìn bị bắt cóc mất biết làm sao.

      “Ồ.” Dận Chân kéo quần, “Bọn họ có tới nữa ạ?”

      “Chắc có.” Huyền Diệp nhìn về hướng, nở nụ cười châm chọc, “Vì thế chúng ta phải đổi lộ trình, Chân nhi giữ kĩ trong lòng, được với người khác.”

      “Vâng, ngay cả ngạch nương cũng thể ạ?” Dận Chân nghiêng đầu hỏi.

      “Đương nhiên có thể , thôi.” Huyền Diệp vỗ vai Dận Chân, đưa cậu bé về xe ngựa.

      Ngày hôm sau, đại quân vẫn rút trại, suốt cả buổi sáng Huyền Diệp đều ở xe ngựa khác cùng các Vương gia thảo luận lộ trình. Giữa trưa tóm được tên mật thám ý đồ ăn cắp lộ trình, liền cho đánh đến chết trước mặt đại quân, máu lênh láng quanh xác, Huyền Diệp còn hạ lệnh được lau dọn, vì thế vũng máu nổi bật đất vàng. Người nào qua cũng theo bản năng liếc nhìn cái, lòng sợ hãi dám có ý nghĩ khác.

      Hai ngày sau, đại quân khởi hành, tiếp tục về hướng Tô Châu.

      “Biểu ca, có vấn đề gì sao?” Trải qua ngày nghỉ ngơi, Chỉ Lan khôi phục thần thái của mấy ngày trước.

      “Uh, Lan nhi yên tâm, bắt được mấy tên mật thám, ý đồ của bọn chúng cũng bị thẩm vấn hết rồi.”

      “Ồ?”

      “Chẳng qua chỉ là tổ chức phản Thanh phục Minh, Lan nhi cần lo lắng.” Huyền Diệp muốn nhiều lời, Chỉ Lan cũng hỏi thêm, nếu thời khác nguy hiểm nhất tình nguyện che chở cho nàng, hỏi hay cũng thay đổi gì.

      Mười ngày tiếp theo rất thuận lợi, đội ngũ nam tuần đến Tô Châu, nhìn đội ngũ tiếp đón long trọng, lần đầu tiên Chỉ Lan cảm động vì có người bên gối là hoàng đế.

      Vài ngày đầu ở Tô Châu Huyền Diệp bận rộn đủ việc chính , Chỉ Lan đưa các con dạo ngoài phố dưới bảo vệ của thị vệ, vì mấy mẹ con, Huyền Diệp phái mấy chục thị vệ, có công khai có bí mật, tuy có thể gặp nguy hiểm, nhưng thể vì việc mà bỏ việc lớn. Mục đích chính khi đến Giang Nam là thưởng thức phong cảnh Giang Nam, nếu ngày nào cũng trốn trong phủ thà còn hơn.

      “Ngạch nương, con cảm thấy có người bám theo chúng ta.” Dận Chân lặng lẽ , cậu bé nhìn sau lưng với vẻ căng thẳng, sau đó nắm chặt tay Chỉ Lan hơn.

      Chỉ Lan mặc trang phục bình thường của phụ nữ Bát Kỳ, đầu cài hoa tươi, vừa nhìn biết là đương gia chủ mẫu của nhà giàu, trang phục của mấy đứa trẻ đều dùng gấm lụa loại tốt, nhìn từ xa cũng chỉ như nhà dạo phố, có gì khác lạ.

      sao?” Chỉ Lan vờ như chỉnh trang phục cho Dận Chân để hỏi.

      “Vâng!” Dận Chân gật đầu nhanh.

      “Tiểu quỷ!” Chỉ Lan dí tay lên trán Dận Chân, “Lại gạt người sao?”

      “Con gạt!” Dận Chân lắc đầu , “Người xem, các thị vệ thúc thúc này vẫn luôn theo chúng ta, bọn họ ngốc quá, để con phát .”

      “Nhị ca lại dọa người!” Dận Tự bĩu môi, đáng ghét nhất là cậu bé cũng tin.

      “Ai bảo ngươi ngốc như vậy.” Được ra phố nên mỗi đứa trẻ đều khôi phục thiên tính, cười đùa trêu trọc nhau chí chóe.

      ai phát ra người ngồi tầng hai tửu lâu tham lam nhìn thiếu phụ mặc kỳ phục màu hồng nhạt, người đàn ông đó cao lớn, ngũ quan góc cạnh ràng, có uy mà cần giận dữ.

      “Thiếu gia, người xem.” Bên cạnh người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, xem ra là quản gia của .

      “Uhm, vội, chờ chút.” nhìn quản gia, chỉ mải mê nhìn theo thiếu phụ dưới phố, nhìn nàng vui vẻ với những món đồ xinh, nở nụ cười chiều, cũng khiến thần sắc lộ vẻ đau thương, bởi vì dường như thiếu phụ rất hạnh phúc, cần người khác can thiệp vào cuộc sống của nàng.

      “Thiếu gia.” Quản gia lo lắng, ông ấy nhìn thiếu gia trưởng thành, nhưng nhiều năm thể nhìn thấu suy nghĩ của .

      “Thôi, hôm nay tạm thời chưa hành động, để ngày mai .” thở dài hơi, nắm chặt chén rượu đến nổi gân, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, mặt dù vẫn ngồi thẳng như trước, nhưng quản gia lại thấy như người chống lại cái chết, vào lúc này chỉ nhánh cỏ cũng có thể khiến gục ngã.

      “Ngạch nương, con cảm thấy có người theo dõi chúng ta.” Dận Chân kéo áo Chỉ Lan.

      “Lại gạt người, ngạch nương tin tưởng đâu.” Dận Tự vừa ăn kẹo hồ lô vừa .

      mà, ở kia kìa.” Dận Chân nổi giận, cậu bé gạt người, vì thế xoay người để chỉ cho ngạch nương xem.

      nào? Tửu lâu sao?”

      Chỉ Lan nhìn theo ngón tay Dận Chân, thấy gì khác lạ, nàng búng vào trán Dận Chân, “Trẻ con dối là hư, mũi dài ra đấy.”

      “Con dối.” Dận Chân bĩu môi, từ cậu bé nhạy cảm với ánh mắt của người khác, thể sai được.

      “Lát về phạt con ăn thêm chén cơm.” Chỉ Lan rất muốn vỗ đầu Dận Chân, nhưng xét thấy ở giữa phố nên để mặt mũi cho cậu bé, bé trai cũng cần giữ thể diện.

      !” Dận Chân nhanh chóng quên ánh mắt nóng bỏng kia, kéo tay Chỉ Lan làm nũng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 113 – Bắt cóc

      Khi Chỉ Lan tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối đen như mực, nàng cố mở mắt để nhìn, lúc sau mới nhìn được cách bài trí trong phòng, khác gì những nhà phú quý khác, dù là giữa mùa hè nóng bức, nhưng cửa sổ đóng chặt, trong phòng có gió.

      Đắp người Chỉ Lan là tấm chăn mỏng, nàng thử cử động tay, phát toàn thân còn khí lực, chân giường đặt mấy bồn băng, vì thế nàng thấy nóng. Đầu óc nàng choáng váng, biết mình ở đâu.

      “Có người sao?” Giọng Chỉ Lan rất yếu, nhưng vẫn có tiếng lạch cạch ngay sau đó, nha hoàn nhanh chóng cầm nến tiến vào, nhìn thấy Chỉ Lan tỉnh tỏ vẻ kích động, vội vàng đặt nến lên bàn, có chút lúng túng đứng đó như chờ Chỉ Lan sai bảo.

      “Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?” Đầu Chỉ Lan rất đau, nhớ nổi chuyện xảy ra trước đó, hơn nữa nàng lúc này có sức lực để nhúc nhích chỉ là ngón tay.

      “Nô tỳ tên Tiểu Thúy, tới để hầu hạ nương, nương muốn uống nước sao?” Dường như Tiểu Thúy sực tỉnh ra, lập cập rót chén nước cho Chỉ Lan, ấy rất khỏe, chỉ dùng tay nâng được Chỉ Lan ngồi dậy, tay còn lại chèn cái gối sau lưng Chỉ Lan, rồi mới đưa cốc cho nàng uống.

      nương đói sao? Nhà bếp chưa ngủ, nương muốn ăn gì cứ sai Tiểu Thúy.” Tiểu Thúy thấy Chỉ Lan bất mãn với mình, thái độ tự nhiên hơn nhiều.

      “Đây là đâu?” Sau khi uống nước Chỉ Lan cảm thấy thoải mái hơn, nhưng nàng quên vấn đề quan trọng.

      “Đây là trong phủ thiếu gia, nô tỳ cũng biết là ở đâu.” Tiểu Thúy có vẻ khờ, hơi ngốc, Chỉ Lan vừa nhìn liền biết thể khai thác được thông tin gì.

      “Thiếu gia nhà ngươi tên gì? Là mời ta tới đây sao?” Chỉ Lan chưa từ bỏ ý định, tuy bị bắt cóc nhưng nàng sợ, theo tình huống tại vị thiếu gia này có ác ý với nàng, cùng lắm chắc chỉ định dùng nàng uy hiếp Huyền Diệp.

      “Nô tỳ biết.” Tiểu Thúy bĩu môi, dường như hiểu câu hỏi của Chỉ Lan, “ nương ngày ăn gì, nên húp chút cháo, nhà bếp vẫn chờ!”

      “Được rồi, vậy mang cho ta bát cháo trắng.” Chỉ Lan đói bụng , hơn nữa trong tình huống này cũng chỉ có thể tĩnh dưỡng trước rồi chuyện sau.

      Chẳng mấy chốc cháo được mang lên, cháo nấu nhừ, thêm chút rau, nhìn rất hấp dẫn, Chỉ Lan chưa nhúc nhích được nhiều, Tiểu Thúy bón cho nàng.

      nương đẹp, Tiểu Thúy chưa từng gặp ai đẹp như nương.” Tiểu Thúy vừa bón vừa , nhìn nàng có vẻ hâm mộ.

      ? Tiểu Thúy cũng rất đáng .” Chỉ Lan cười , nàng chán ghét tiểu nương ngây thơ này, Tiểu Thúy chỉ khoảng mười ba tuổi, thấp hơn Tiểu Bối cái đầu, Chỉ Lan ở trong cung nhiều như vậy, nhãn lực có chút thành tụu, nương này ràng là người có ý đồ thâm sâu gì, khiến nàng thể ghét được.

      ạ? Nếu Tiểu Thúy có chút nét đẹp như nương tốt.” Tiểu Thúy thế nhưng mắt hề lộ vẻ ghen tỵ, “ nương húp nốt , xong nghỉ ngơi, thiếu gia , nhất định phải chăm sóc nương tốt!”

      “Ngày mai thiếu gia nhà ngươi đến gặp ta sao?” Chỉ Lan cảm giác có chút lo lắng, bảo Tiểu Thúy dọn bát cháo .

      “Tiểu Thúy biết.” Tiểu Thúy lắc đầu, “ nương nhanh nghỉ ngơi , nếu thiếu gia phạt Tiểu Thúy.”

      “Thiếu gia nhà ngươi hung dữ lắm sao?” Chỉ Lan vừa ngả lưng vừa hỏi.

      “Thiếu gia rất tuấn tú, nhưng oai nghiêm, mọi người đều sợ!” Tiểu Thúy dè dặt nhận xét, “Cậu ấy phân công nô tỳ chăm sóc nương, vì thế nô tỳ phải chăm sóc nương chu đáo, nương nhanh ngủ , nô tỳ ở bên ngoài, có gì cứ gọi nô tỳ, tai nô tỳ rất thính.”

      Tiểu Thúy thành thạo thu dọn, thổi tắt nến, khẽ khàng ra ngoài.

      Chỉ Lan tập trung hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Tiểu Thúy, người bắt cóc nàng hẳn là thiếu gia kia hoặc kẻ đứng sau lưng , tạm thời thiếu gia có ác ý với nàng, đóng mọi cửa nẻo chắc là do sợ nàng chạy trốn, nhưng lại chu đáo đặt bồn băng bên giường, con tin bình thường được đãi ngộ thế này.

      Tiểu Thúy cũng nhà bếp chưa ngủ, dường như là vì nàng chưa ăn, thiếu gia kia chọn Tiểu Thúy đến hầu hạ nàng cũng sâu sắc, nàng khó mà ghét được con người đơn giản như Tiểu Thúy, bé có thể khiến nàng gỡ bớt cảnh giác.

      Có thể bắt cóc nàng hẳn là kẻ thông minh tài trí thua Huyền Diệp, mà cho Tiểu Thúy đến hầu hạ, tất nhiên có thể nghĩ ra cuộc đối thoại của hai người, cũng có thể biết nàng phân tích tình huống từ những lời Tiểu Thúy , muốn nhờ Tiểu Thúy khiến nàng an tâm sao.

      Chỉ Lan phân tích hồi tự thấy bản thân bị đe dọa tính mạng, nàng liền tìm hệ thống quân, hy vọng hệ thống quân có thể hỗ trợ. Nhưng người xưa vẫn , họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, hệ thống quân lại mất tích, hệ thống cũng hoạt động.

      Chỉ Lan mang theo ít thuốc dùng cho lúc khẩn cấp trong người, nhưng nàng vừa ngồi dậy liền phát các túi đựng thuốc nàng mang trong người đều bị cầm hết, mà nàng lúc này đến nhấc tay còn có sức chứ đừng lấy thuốc.

      Nàng thở dài hơi, bắt đầu nghĩ đến Huyền Diệp và các con, nàng mất tích hẳn là chồng và con nàng rất sốt ruột, trí nhớ nàng dừng ở lúc cùng các con dạo phố, vậy là bị bắt cóc vào lúc đấy.

      Ở phòng bên cạnh, có người đàn ông cũng trắng đêm như nàng, ánh mắt sâu thẳm, ngồi đó như tượng, như thể duy trì tư thế đấy từ rất lâu rồi.

      Cho đến khi ngọn nến bàn cháy hết, mới thở dài sâu kín tới bên cửa sổ, ngắm nhìn cái nhẫn bạc dưới ánh trăng, ràng là cái nhẫn vô cùng đơn giản, nhưng dưới ánh trăng lại có vẻ quý phái đặc biệt, ánh mắt người đàn ông vẻ giãy dụa, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại. Trong đêm yên tĩnh, ngoài bóng trơ trọi bên cửa sổ chỉ còn vầng trăng tịch liêu cao.

      Trong căn phòng xa xa, đèn đuối sáng rọi, Huyền Diệp ngồi ghế chủ, Dận Nhưng đứng bên cạnh, mấy quan viên quỳ dưới sàn.

      Sắc mặt Huyền Diệp nặng nề nhìn lướt qua mấy người quỳ, người chung quanh đều bị khí thế của gây sức ép dám gì, ngay cả Dận Nhưng cũng cảm giác được luồng sát khí như có như .

      ba canh giờ trôi qua, vẫn tìm thấy người, Tô Châu này phải là địa phương do các ngươi quản hạt sao?!” Huyền Diệp cầm tách trà ném xuống, tiếng tách vỡ trở nên chói tai trong gian im ắng.

      “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội.” Người quỳ đầu hàng là Tuần phủ Giang Tô, trán vã mồ hôi, hai tay run rẩy chống xuống sàn.

      “Thứ tội!” Giọng Huyền Diệp lạnh toát, “Hoàng hậu của trẫm mất tích, còn thứ tội thế nào! Các ngươi nhanh chóng phái người tìm, lục soát từng nhà từng hộ, trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, trong vòng ngày mai phải đưa được Hoàng hậu về đây!”

      “Còn nữa! Chuyện này thể lộ ra ngoài, nếu …” Huyền Diệp nheo mắt, xiết nắm tay, gồng người, “Ngoài ra! Dẫn người bắt hết đám phản Thanh phục Minh ở đây, diệt cả hang ổ, thẩm vấn kỹ càng, trẫm tin bọn đều là loại cứng đầu cứng cổ!”

      “Thần tuân chỉ.”

      “Lui xuống .” Huyền Diệp nhíu mày, mắt bắt đầu vằn tia máu.

      “Hoàng ama, đều là lỗi của nhi thần, Hoàng ngạch nương bị bắt cóc.” Dận Nhưng bất ngờ quỳ xuống, mắt đỏ hoe, phủ phục sàn, cánh tay nổi gân xanh, rất dọa người.

      “Lúc này trẫm muốn trách mắng.” Huyền Diệp tỏ vẻ mỏi mệt, “Con kể lại chuyện sáng nay, tỉ mỉ.”

      “Vâng.” Dận Nhưng chậm rãi nhớ lại.”Ngày hôm qua ngạch nương nghe người ta điểm tâm ở Ngũ Sắc Cư rất ngon, sáng sớm hôm nay dẫn con và các em nếm thử.”

      “Đến Ngũ Sắc Cư thấy chưa đông khách, vì thế vào phòng riêng gọi đồ, các thị vệ chờ ở ngoài cửa phòng.”

      “Tiểu nhị mang đồ ăn lên thị vệ ăn thử, có vấn đề gì mọi người mới bắt đầu ăn, ngạch nương đặc biệt thích món bánh táo, ăn liên tục mấy cái, cũng khen ngợi trà của Ngũ Sắc Cư hết lời.”

      “Được lúc bụng ngạch nương có chút khó chịu, muốn nhà vệ sinh, vì thế Tiểu Bối cùng mấy thị vệ hộ tống ngạch nương , ai ngờ trở về, đến khi con thấy bất thường, ngạch nương mất tích, chỉ còn lại Tiểu Bối và thị vệ ngất xỉu.”

      “Ngạch nương con nghe ai điểm tâm Ngũ Sắc Cư rất ngon?” Huyền Diệp gõ ngón tay xuống mặt bàn, đây là thói quen khi suy nghĩ của .

      “Con biết.” Dận Nhưng xấu hổ cúi đầu.

      “Các con có ăn nhiều bánh táo ?” Huyền Diệp có cảm giác kẻ xuống tay rất hiểu Chỉ Lan, nếu chẳng chuẩn bị nhiều bánh táo như vậy.

      ạ, gần như mình ngạch nương ăn hết chỗ bánh táo.” Dận Nhưng thấy Chỉ Lan thích ăn bánh táo, tất nhiên để lại hết, ăn cái nào.

      “Vậy nhất định là bánh táo và trà có vấn đề.” Huyền Diệp nhắm mắt, lòng thầm suy tư kẻ chủ mưu có thể là ai.

      giám thị mấy nha hoàn bên cạnh ngạch nương con, xem xem bọn chúng có dấu hiệu bất thường gì .”

      “Vâng.” Dận Nhưng cũng nghĩ ra, trong lòng tuy tin là do mấy làm, nhưng còn nguyên nhân khác.

      “Lát nữa con nhớ trấn an Phúc Bảo và Dận Chân, Dận Tự. Bảo mấy đứa đừng khổ sở quá, cũng được để nhiều người biết chuyện.” Hoàng hậu nước bị bắt cóc, dù là phát sinh chuyện gì hay , chỉ cần bị người trong thiên hạ biết, nhất định vị Hoàng hậu đấy có kết cục an lành.

      “Nhi thần tuân chỉ.” Dận Nhưng do dự hồi, rốt cuộc lên tiếng, “Nhi thần tin tưởng Hoàng ngạch nương cát nhân thiên tướng, nhất định gặp chuyện gì bất trắc.”

      “Uh, trẫm cũng tin thế, con lui xuống .” Huyền Diệp phẩy tay, cả đại sảnh chỉ còn lại mình , ánh mắt bỗng trở nên mông lung, biết nhìn gì, có tiếng ve kêu khiến Huyền Diệp sực tỉnh, chậm rãi thả lỏng thân mình, dựa lưng vào ghế, như thể còn sức lực, ngửa đầu nhìn xà nhà, chậm rãi mở bàn tay, vâng trăng non lẩn vào sau đám mây dày đặc.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :