1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 001 – Xuyên

      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Năm Thuận Trị thứ 15, lịch sử triều Thanh mở sang trang mới. Năm đó, với cái chết của Ninh Hoàn Ngã (1593-1665, đại thần Thanh sơ) và hạ đài của Trần Chi Lân (1605-1666, quan triều Minh), việc chuyển giao quyền lực từ triều Minh sang triều Thanh chính thức hoàn thành. Đối với những người thích lén thảo luận chuyện cũ về hoàng gia, năm Thuận Trị thứ 15 có ý nghĩa đặc biệt, bởi vì đề tài lớn nhất suốt vài thập niên tương lai được sinh ra ở năm Thuận Trị thứ 15 này.

      Thành Bắc Kinh mùa đông vẫn lạnh như năm nào, sáng sớm, đường chỉ lác đác mấy người dọn tuyết. Bên phía Tây con đường lớn phía Đông có tòa phủ đệ lớn, tòa phủ đệ đó vốn là nhà cũ của Nghiêm Thế Phiên, con trai Quyền tướng triều Minh Nghiêm Tung, giờ thuộc về Đông Đồ Lại, Thái bảo của thái tử xin nghỉ hưu vì tuổi cao sức yếu.

      Nhắc tới nhà họ Đông, cũng có thể coi là gia tộc hiển quý trong Hán Quân Kỳ, sau khi Đông Đồ Lại thuyết phục Đông Dưỡng Chính giúp Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích hạ thành Phủ Thuận, ama của ông ấy là Đông Dưỡng Chính mang theo cả nhà quy thuận Hậu Kim (tên ban đầu của triều Thanh), được đưa vào Hán Quân Kỳ. Nhà bọn họ có thể là lập nghiệp bằng quân công, từ xưa đến giờ quân công vốn là chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Đông Đồ Lại xin nghỉ hưu, được phong làm Thái bảo thái tử, cho nên Thuận Trị Đế đối với nhà bọn họ có chút ưu đãi.

      Đối với nhà họ Đông mà , năm Thuận Trị thứ 15 hẳn là năm được tốt đẹp, bởi vì năm đó, trụ cột của nhà họ Đông là Đông Đồ Lại ngã bệnh, nhưng lịch sử bất ngờ rẽ sang hướng khác, Đông Đồ Lại vốn dĩ tạ thế chết, ngược lại còn sống rất khỏe mạnh an khang.

      Khi Đông Chỉ Lan khôi phục ý thức lần nữa, nàng phát bản thân thể nhúc nhích, tuy rằng có thể mở mắt, nhưng nhìn đâu cũng thấy mờ mờ, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Đối với bất cứ ai mà , khi gặp tình huống như thế thể tránh chuyện suy nghĩ lung tung, nàng cũng ngoại lệ.

      Đầu nàng cũng thể nhớ được bất cứ chuyện gì, mặc kệ nàng tập trung suy nghĩ thế nào cũng ra, nàng vốn cảm giác bản thân phải thế này, nhưng cụ thể là thế nào nàng cũng biết. Thân thể của đứa trẻ sơ sinh thể tỉnh táo lâu, chẳng mấy chốc nàng lại ngủ thiếp .

      Khi tỉnh lại lần nữa có vật gì đó kề vào miệng nàng, theo bản năng nàng ngậm mút, chất lỏng có mùi nhạt được nàng mút vào bụng. Đồng thời nàng cũng nghe thấy xung quanh có tiếng người chuyện, người nọ vỗ lên lưng nàng, lặng lẽ gì đó, quá nên nàng nghe .

      Nàng cứ ngây ngây ngô ngô như thế suốt ba tháng, thị giác dần hơn, đầu óc cũng có thể suy nghĩ vài câu đơn giản, nàng nhớ rất bản thân là người lớn, nhưng tại sao lúc này lại thành đứa trẻ mới sinh, đầu óc trẻ con này có cách nào đưa ra đáp án.

      Cũng trong khoảng thời gian đó, nàng nhìn thấy ngạch nương của mình, bởi vì thị giác vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nàng nhìn được ràng, nhưng đó hẳn là người phụ nữ rất dịu dàng, ama của nàng cũng xuất gần như hàng ngày, theo cảm giác mà người đàn ông rất khôi ngô, thích dùng tay xoa mặt nàng, còn dùng râu đâm vào mặt nàng. Tuy tại đầu óc nàng đủ dùng, nhưng vẫn ghi nợ những hành vi ác liệt đó.

      Nhớ tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, nàng vừa mới oán thầm, ác nhân kia lại tới tìm nàng và ngạch nương. Lúc này nàng bị ngạch nương bế vào trong lòng để dỗ, ama nàng phóng khoáng vào, thay quần áo rửa mặt với hầu hạ của người hầu, sau đó ngồi xuống.

      Đông Quốc Duy hôm nay rất cao hứng, bởi vì bệnh của ama ông ấy còn đáng ngại.

      “Qua đây nào, để ama nhìn con bảo bối.” xong ông ấy liền bế Chỉ Lan từ trong tay Hách Xá Lí thị, động tác rất thành thạo. “Chỉ Lan đáng hơn thằng nhóc Ngạc Luân Đại nhiều, ta nghe đại ca , Ngạc Luân Đại hễ tỉnh là bắt đầu khóc, sao ngoan bằng Chỉ Lan của chúng ta.” xong ông ấy lại dùng mặt cọ cọ Chỉ Lan.

      “Đúng là Đại Thư Nhi thông minh hơn đứa trẻ khác, đói bụng hay muốn tè liền hừ hừ vài tiếng, hề quấy khóc.” Hách Xá Lí thị cũng phụ họa.

      “Còn phải , con của ta mà.” Đông Quốc Duy thế xong cảm thấy rất đắc ý, khi trai ông ấy có con trai còn cười nhạo ông ấy, nhưng con ông ấy ngoan hơn thằng nhóc kia nhiều.

      Ông ấy dùng tay xoa mặt Chỉ Lan, Chỉ Lan nhìn khinh thường, chỉ cảm thấy người cha này đáng tin cậy, ngày nào cũng chỉ biết vần nàng ra chơi, chờ nàng trưởng thành, hừ hừ.

      Nghe chồng khen con , lòng Hách Xá Lí thị cũng đỡ căng thẳng hơn, sinh được con trai đầu lòng khiến bà rất buồn, bà biết các nhà khác chờ để chê cười mình. Nhưng Chỉ Lan chẳng mấy khi khóc quấy, thấy ai cũng cười, càng lớn càng đáng , cũng được cha thương.

      Tuy con bằng con trai, nhưng có tiểu thư nhà ai là phải cành vàng lá ngọc. Nhà họ Đông bọn họ giờ có Quý phi, aka, so sánh với bất cứ thứ gì cũng có lợi ích thực tế hơn. Giờ chồng bà cũng thương Chỉ Lan, những người muốn chế giễu bà phải thất vọng rồi.

      Chỉ Lan tuy nhớ được nhiều, nhưng cũng biết, muốn có cuộc sống tốt phải lấy lòng phụ mẫu, cảm tình tự nhiên sinh ra bao giờ. Từ khi nàng có ý thức liền quyết định nịnh bợ cha mẹ tốt, thế nên vừa thấy hai người bọn họ nàng liền cười nụ cười răng, quơ đôi tay bé về phía họ, như thể rất muốn được bế được ôm, quả nhiên lừa được người cha thô kệch của nàng.

      “Hôm nay thái y , bệnh của ama còn gì đáng ngại, đúng là phải tạ ơn chủ tử nương nương, nếu các thái y sao có thể tận tâm đến vậy.” Chơi với con xong, Đông Quốc Duy bắt đầu chuyện nghiêm túc với vợ.

      “Ai cũng biết mà, đều nhờ phúc của chủ tử nương nương.” Hách Xá Lí thị mà lòng vẫn sợ hãi. Nếu Đông Đồ Lại quy tiên, Đông phủ này mất chỗ dựa to lớn. “Chúng ta ở ngoài cung giúp gì được cho nương nương, chỉ cầu mong nương nương có thể bình an là tốt rồi, nghe vị kia càng lúc càng khắt khe.”

      “Kể ra người khiến vị kia đau đầu nhất phải nương nương mà là vị ở cung Thừa Càn, vị kia muốn hậu cung trở thành thiên hạ của Mông Cổ, cũng phải nhìn xem Hoàng thượng có cho phép chứ.” Đông Quốc Duy rất đồng ý với vị ở cung Từ Ninh, tại thiên hạ là của Mãn Thanh, có phải trước kia đâu mà Mông Cổ muốn làm càn thế nào cũng được.

      “Tuy vị kia là sủng phi, nhưng chủ tử nương nương cũng kém, hơn nữa lại có Tam aka.” Nhắc tới vị chủ tử nương nương nhà họ Đông này, Hách Xá Lí thị cũng bội phục vô cùng, ở trong cung có thể có địa vị ngang hàng với Đổng Ngạc thị , mấu chốt là còn sinh được aka được Hoàng đế coi trọng. Sức khỏe Đổng Ngạc thị tốt, sau này như thế nào vẫn chưa trước được.

      Chỉ Lan nghe đến đó, liền cảm thấy kỹ thuật đầu thai của nàng quả tồi, quả nhiên cái gì cũng cần có kỹ thuật, nhất là đầu thai. Xem ra nhà nàng cũng rất hiển quý, nàng liền ngáp cái, chuẩn bị ngủ tiếp.

      Nếu người xuyên người thuộc lịch sử chắc chắn nhận ra Đông Quý Phi có vấn đề, nhưng Chỉ Lan tại đầu óc chưa phát triển hoàn toàn, mà theo kiến thức lịch sử mù mờ của Chỉ Lan, có lẽ nàng còn chẳng phân biệt được vị chủ tử nương nương nhà họ Đông này là phi tần hay Quý Phi.

      Đối với đứa trẻ sơ sinh thời gian hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, hàng ngày ngoài ăn là ngủ, thế nên sau khi biết bò, rồi tập , trước khi được làm lễ Trảo Chu, rốt cuộc Chỉ Lan thoát khỏi hàng ngũ bò sát, bắt đầu tập bằng đôi chân bé .

      (Trảo chu: là lễ khi các bé đầy năm. Người lớn đặt bé vào khu để các đồ vật như sách, bút, con dấu…để xem bé chọn đồ vật nào rồi đoán nghề nghiệp tương lai cho bé.)

      Điều này làm cho Chỉ Lan vô cùng buồn bực, trong năm vừa qua, đại khái là nàng nhớ được chuyện qua, theo như cách mọi người vẫn , nàng xuyên , còn là xuyên đến tụ điểm ưa thích của xuyên là Thanh triều. Nếu nàng nhớ lầm, hẳn là nàng có quan hệ bà con với Khang Hi đại đế, đây là nhờ nghe cha mẹ chuyện phiếm mà biết.

      Tam aka Huyền Diệp, tuy rằng kiến thức kịch sử của nàng tốt, nhưng nàng cũng biết tên của Khang Hi Đế là Huyền Diệp, hình như còn lên ngôi khi còn , nhưng chính xác là lúc mấy tuổi nàng nhớ. là con trai của nàng, vậy là biểu ca của nàng, sau này nàng nhất định phải nịnh bợ tốt, nhất định trở thành chỗ dựa còn vững chắc hơn cha nàng.

      Trong Đông phủ, ngoài ama, nàng còn dùng thủ đoạn lấy được lòng của lão gia Đông Đồ Lại, và thiện cảm của ông bác Đông Quốc Cương. ra đàn ông nhà họ Đông đều là những người thô kệch, bảo bọn họ đánh giặc vấn đề gì, nhưng đối phó với trẻ con có cách, thế nên đứa bé như Chỉ Lan, trêu thế nào cũng khóc quấy liền được thương đặc biệt.

      Hơn nữa nàng còn có đôi mắt to tròn ướt át, thân hình bé vừa thơm lại vừa mềm, nụ cười tiêu chuẩn dù chưa có răng, đúng là đánh đâu thắng đó, đặc biệt là sau khi nàng ra đời bệnh tình của lão gia nhà họ Đông là Đông Đồ Lại dần khởi sắc, tuy rằng nàng chẳng liên quan gì, nhưng người cổ đại vốn mê tín cho rằng nàng có phúc khí. Dưới trợ giúp của ông họ có phong cách tương phản, đứa bé quấy khóc, dễ đùa như nàng càng ngày càng được thích.

      Nàng vịn cái ghế chuẩn bị đứng lên, tranh thủ ở lễ Trảo Chu hạ gục ông họ côn đồ Ngạc Luân Đại. Ngạc Luân Đại là tiểu bá vương của nhà ông bác nàng, trời sinh cổ họng to hơn người, hễ mất hứng là gào thét, khiến lỗ tai Chỉ Lan bị tàn phá ít.

      Khi ngạch nương của nàng và bác chuyện phiếm thường đem cả nàng và Ngạc Luân Đại theo, cho hai đứa ngồi chơi bục có sưởi ở dưới, họ này lớn hơn nàng tuổi, biết , ngày nào cũng bắn nước bọt lên người nàng, điều này khiến người trước khi xuyên hai mươi tuổi như nàng rất bất đắc dĩ.

      Nhưng nàng ở thế giới đại cũng mới hai mươi tuổi, cũng vẫn là trẻ người non dạ, hơn nữa gia cảnh cũng tệ, ký ức nàng có chút phiền não nào. Thế nên Chỉ Lan trả thù theo cách rất trẻ con là dùng móng vuốt cào mặt họ, hừ hừ, ai cho ngươi bắn nước bọt lên người ta, chờ ta trưởng thành xem. Vì thế, Ngạc Luân Đại thành người thứ hai sau ama khiến nàng ghi nợ. Nhưng với ngoại hình của nàng, sau này muốn lấy lòng hai người đấy chắc vấn đề gì.

      Chỉ Lan lại thất thần lần nữa, đây là thói quen từ trước khi xuyên , xem ra đời này thay đổi được. Hầu mama thấy tiểu chủ tử tập , liền chuẩn bị đỡ nếu nàng đứng được. Kết quả lại thấy Đại Thư Nhi được nửa lại đặt mông ngồi phịch xuống, bắt đầu cắn ngón tay ngẩn người.

      Nghĩ đến Ngạc Luân Đại liền nghĩ đến họ khác của nàng là Khang Hi đại đế, đến bây giờ nàng cũng chưa được gặp, nhưng nghe ngạch nương qua lễ Trảo Chu dâng thẻ bài vào cung xin được bái kiến nàng. chừng vận khí tốt còn có thể chiêm ngưỡng tiểu chính thái (shota) Khang Hi ngay tại đấy, nàng cắn ngón tay bắt đầu cười khúc khích.

      Nàng nhất định phải cho Hoàng đế biểu ca của nàng ấn tượng tốt, sau này nếu chồng nàng có bắt nạt nàng còn có chỗ dựa to lớn đó. nương ngốc thuộc lịch sử này biết rằng chồng mình chính là Hoàng đế Khang Hi nổi tiếng đa tình, thế nên có tìm chỗ dựa nào cũng là vô dụng. nương ngốc, chúc may mắn.
      tuyệt sắc đại yêu nữ, Christhuyt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      edit: nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/

      Chương 002 – Trảo Chu * Tiến cung


      ra lễ Trảo Chu thời Thanh rất rườm rà nhiều thủ tục, nhưng chẳng liên quan gì đến Chỉ Lan, nàng chỉ cần ăn và ngủ, ngoài ra phải lo bất cứ chuyện gì khác.

      Ngày mùng bốn tháng năm, Đông gia có thể là khách đến chật nhà, lão gia nhà họ Đông là Đông Đồ Lại khỏe mạnh an khang, trong cung lại có Quý phi nương nương, Đông gia đúng là lúc đắc thế. Nhưng cũng thể phô trương quá giới hạn, số lượng khách mời thế là hạn chế rồi, nhưng trong mắt Chỉ Lan vẫn là nhiều.

      Bởi vì ama ngạch nương Chỉ Lan chưa từng nên nàng vẫn chưa biết nàng và Hoàng đế biểu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm có cùng ngày sinh nhật, nàng cũng biết người họ mà nàng lòng muốn nịnh bợ biết nàng từ lâu.

      Cháu lại sinh cùng ngày với con trai của mình khiến Quý phi cảm thấy rất thú vị, liền kể với tiểu Huyền Diệp. Tiểu Huyền Diệp bận rộn như vậy, mà vẫn có thể nhớ đến chuyện tiểu biểu muội có cùng ngày sinh với , dễ dàng gì.

      Hôm nay Chỉ Lan bị ăn mặc đỏ như ngọn lửa, hai mắt tò mò nhìn bốn phía, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy nhiều người thế này từ khi đến triều Thanh. Đàn ông phần lớn mặc áo khoác ngắn, đầu đội mũ quả dưa, tóc tết. Phụ nữ vấn tóc như các phim truyền hình thời Thanh, cài hoa tươi, mặc kỳ bào thẳng đuỗn, rất có mỹ cảm.

      Đánh giá cách ăn mặc của quý tộc Bát Kỳ phen, Chỉ Lan đau khổ kết luận, nàng có cách nào thích ứng được với thẩm mỹ của triều Thanh, đặc biệt là cái kiểu bán trọc đuôi sam, ảnh hưởng thẩm mỹ kinh khủng. An ủi là ai cũng giống ai, tuy nàng nhìn bọn họ quen mắt, nhưng bọn họ nhìn nàng quen mắt là được rồi.

      Chỉ Lan lấy tay che miệng ngáp cái, giằng co hồi nàng bắt đầu thấy mệt, nhanh cho nàng làm lễ . Khi ngạch nương đặt nàng lên đệm chuẩn bị làm lễ, bên ngoài vang tiếng vó ngựa. Quả nhiên chỉ chốc lát sau liền có thái giám vào tuyên chỉ, Quý phi nương nương ban ngọc bội, thêm thứ để làm lễ Trảo Chu.

      Chờ thái giám tuyên xong, ngạch nương nàng liền quỳ xuống lĩnh chỉ, dùng hai tay nhận miếng ngọc bội xong đặt nó lên đệm giữa đống đồ vật. Chỉ Lan nhìn miếng ngọc kỹ càng, tuy nàng có nhiều hiểu biết về ngọc, nhưng có thể nhìn ra đấy là miếng ngọc rất tốt. Chưa đến hình chạm tinh xảo miếng ngọc, chỉ cần nhìn chất ngọc trong và lóng lánh là đủ biết nó rất có giá trị.

      Chỉ Lan lau nước miếng, đây phải lỗi của nàng, tuyệt đối phải là nàng thèm muốn miếng ngọc kia, trẻ con có đứa nào chảy nước miếng, lau là được. Chỉ Lan là người theo chủ nghĩa hành động, nghĩ là làm, lễ Trảo Chu là kì sát hạch dành cho nàng. Tuy rằng nàng vẫn nghĩ bản thân xuyên nên sống khiêm tốn chút, nhưng việc đó ảnh hưởng tới việc thể khả năng đứng thẳng và của nàng.

      Cả đám người nhìn chằm chặp vào cục bột lảo đảo đứng lên bằng đôi chân bé bỏng, đồng loạt vã mồ hôi, dáng lắc lư của nàng khiến ai nấy đều nghi ngờ nàng ngã ngay lập tức. Đứng lên chưa đủ, Chỉ Lan còn định bước , vì thế ama của nàng là Đông Quốc Duy chịu đựng nổi, là người cha có tố chất bảo bọc con , thiếu chút nữa là ông ấy tới bế con mình lên.

      Kỳ Chỉ Lan cũng biết mình được, thế nên nàng giơ chân ra rồi lại rụt về, đặt mông ngồi xuống đất, vươn tay ra, dùng tư thế của loài bò sát bò về phía miếng ngọc, đường còn tiện tay vơ quyển sách và cây roi, cuối cùng mới lấy miếng ngọc, cười khúc khích với quần chúng xung quanh, hoàn thành lễ Trảo Chu cách mỹ mãn.

      Mọi người bắt đầu bàn luận búa xua, nào là có khí thế của thiếu nữ tộc Mãn, rồi là nhất định thành tài nữ, Chỉ Lan chúc bé ngủ ngon ngay khi được mama bế lên.

      Đương nhiên nàng cũng biết chuyện Đông Quý phi sau khi nghe là nàng chọn miếng ngọc, còn kể lại cho Huyền Diệp nghe với vẻ rất hứng thú, thế cho nên Huyền Diệp càng cảm thấy tiểu biểu muội và có duyên

      Miếng ngọc kia là Huyền Diệp đeo từ lúc mới sinh, nếu phải coi trọng biểu muội có cùng ngày sinh, hơn nữa ngạch nương cũng thường xuyên nhắc tới tiểu biểu muội đáng , đời nào mang tặng.

      Chỉ Lan được hơn tuổi bắt đầu được vài câu đơn giản, chán nỗi nàng biết trẻ con biết từ thời điểm nào, thế nên nàng cũng dám phát triển quá mức, biết của nàng chỉ là những từ đơn giản.

      “Ama, hư!” Đây là câu được Chỉ Lan dùng thường xuyên nhất, bởi vì ama của nàng rất hư.

      định ngày tiến cung chưa?” Đông Quốc Duy vừa cầm cánh tay bé của Chỉ Lan để chơi đùa, vừa ngẩng đầu hỏi Hách Xá Lí thị ngồi đối diện.

      “Ngày mai dâng thẻ bài vào trong cung, chờ chủ tử nương nương triệu kiến.”

      “Uh, vào cung phải cẩn trọng từ lời đến hành động, đừng gây phiền toái cho chủ tử nương nương.” Dặn dò Hách Xá Lí thị chút, Đông Quốc Duy lại cúi đầu tiếp tục bồi đắp tình cảm cha con với bảo bối của mình.

      “Gia yên tâm, thiếp thân chú ý cẩn thận.”

      Nghe đến đó Chỉ Lan liền biết nàng sắp được gặp Khang Hi rồi, vì vậy nàng so đo những “tội ác” ama gây ra với nàng, ngược lại còn cười phì phì và vỗ tay.

      “Đồ quỷ, sắp được gặp của con nên cao hứng sao?” tình Đông Quốc Duy rất hài lòng với trí thông minh của con mình.

      “Ama, ama.” Chỉ Lan cố gắng đẩy bàn tay Đông Quốc Duy xoa mặt nàng ra, nhưng nàng còn , sức yếu, thế nên nàng quay sang nhìn ngạch nương với ánh mắt cầu cứu.

      “Gia đừng trêu Chỉ Lan nữa, rồi con bé lại ngài hư.” Chồng của bà có việc gì liền thích trêu đùa Chỉ Lan, giống dáng vẻ nghiêm túc mọi khi chút nào.

      “Được rồi, hôm nay Gia nghe phu nhân lần.” xong Đông Quốc Duy còn hôn Chỉ Lan cái, rồi mới gọi nhũ mẫu đến bế Chỉ Lan .

      Chỉ Lan nhìn thái độ ama ngạch nương là biết hai người định đóng cửa làm chuyện tình cảm rồi, mặt trời xuống núi chưa lâu đâu. Nàng còn sắp tiến cung nữa, là đáng mong đợi. Nhưng chuyện quan trọng lúc này vẫn là phải ngủ , nàng vỗ vỗ tấm chăn mềm, hài lòng tìm Chu Công.

      Quả nhiên vừa mới dâng thẻ bài có người tuyên bọn họ tiến cung, Chỉ Lan bị biến thành Chiêu Tài Đồng Tử, toàn thân đỏ rực, nhưng nàng dần quen với việc quần áo của bản thân chỉ toàn màu đỏ, phản kháng có tác dụng đành đón nhận thôi, đời là thế mà.

      Ăn diện xong, nàng chuẩn bị tiếp tục ngủ, tuy xe ngựa có xóc chút, nhưng nàng được ngạch nương bế nên rất thoải mái. Làm trẻ con ngày chỉ tỉnh táo mấy tiếng, nàng chuẩn bị đem hết tỉnh táo dồn cho việc quan sát Khang Hi Đế.

      Khi nàng tỉnh lại xe ngựa tiến vào Tử Cấm Thành, tại sao nàng lại biết ư, bởi vì nàng phải xuống xe. Nàng bị đặt vào vòng tay nhũ mẫu, nhìn ngạch nương đằng trước, nàng nhất thời cảm thấy làm trẻ con là tốt, cần phải bao giờ. Đặc biệt là thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này.

      Vào Cảnh Nhân Môn, liền thấy bức tường bình phong bằng đá, mặt chạm khắc thứ gì đó Chỉ Lan nhìn . Vòng qua bức tường bình phong bằng đá là chính điện của cung Cảnh Nhân, mặt tiền là năm gian phòng rộng rãi, mái lợp bằng ngói men màu vàng, góc mái trang trí bằng con gì đấy nàng biết tên.

      Vào chính điện liền cảm thấy khí sưởi ấm áp bao trùm, trong phòng đặt mấy chậu than, nền cũng được sưởi, ngoài trời có lạnh thế nào, trong phòng cũng ấm áp như xuân.

      Đông Quý phi là lão Đại của hậu cung vào thời điểm tại, cuộc sống của bà rất thoải mái, cứ nhìn đồ trang trí trong phòng là biết. Bình cổ, tranh quý, được rồi, tha thứ cho sinh viên ban tự nhiên như Chỉ Lan được cụ thể hơn nữa, nhưng nội thất ở đây vừa xa hoa lại vừa sang trọng.

      Đông thị an vị giường sưởi, giường đặt bàn sưởi thấp bằng gỗ tử đàn chạm khắc. Chỉ Lan thấy gương mặt bà, nhưng thấy bà có khí chất tinh tế bẩm sinh, vô cùng dịu dàng thân thiết, khó trách Thuận Trị sủng ái bà như vậy, phụ nữ dịu dàng lại có khí chất đúng là đến đâu cũng nổi bật.

      Hách Xá Lí thị thỉnh an xong liền ngồi xuống ghế theo quy củ, chờ Đông thị chuyện. Hai người hàn huyên chuyện nhà lúc, Đông thị liền nhìn đến đứa bé được nhũ mẫu bế, đôi mắt to tròn nhìn bà chớp mắt, mũi thon , môi trái tim, làn da búng ra sữa, ửng hồng, như vừa thoa son, miệng còn phì phì nước miếng.

      “Đây là Chỉ Lan sao, khả ái, qua đây cho ta bế.” Giọng của Đông thị cũng rất êm tai, tròn vành chữ, tốc độ thong thả, khiến người nghe vô cùng thoải mái. Chỉ Lan phun nước miếng phì phì theo thói quen liền kích động, rốt cục nàng có thể nhìn xem mẹ của Khang Hi có gương mặt thế nào.

      đáng , đệ đệ có phúc.” Đông thị bỏ bao ủ tay ra, nhàng bế Chỉ Lan, còn dùng ngón tay xoa xoa lên mặt Chỉ Lan.

      Chỉ Lan muốn câu khó nghe, hổ là chị em, sao đều thích xoa mặt nàng. Nhưng nhìn kĩ của nàng rất đẹp, làn thu thủy nét xuân sơn, hàng mi cong dài, yểu điệu quyến rũ nên lời. Dưới cái mũi cao thẳng là bờ môi đỏ tươi, da mặt mịn thấy lỗ chân lông, căng mướt như búng ra sữa. Người còn thơm thoang thoảng, khiến người ta chỉ muốn gần hơn nữa để ngửi cho .

      là đại mỹ nữ! Từ khi nàng đến triều Thanh đến giờ, đây là người duy nhất nàng gặp mà đẹp hơn ngạch nương nàng, tuy trẻ con như nàng gặp nhiều người, nhưng theo thẩm mỹ của nàng, nàng có thể khẳng định ngạch nương nàng là mỹ nữ hiếm gặp, còn nàng tuyệt đối là mỹ nữ thể gặp nổi, Hoàng đế thích vậy thích ai chứ.

      Đồng thời Chỉ Lan cũng cảm thấy kiêu ngạo, dựa theo di truyền, ngạch nương nàng đẹp, nàng cũng đẹp, hẳn là nàng cũng đẹp , ít nhất cũng kém hơn ngạch nương.

      , .” Chỉ Lan cao hứng dùng tay bé cầm ngón tay Đông thị, tươi cười nịnh nọt.

      “Tiểu nha đầu này, thế này biết gọi .” Đông thị cũng nghĩ nhiều, chỉ cho là em trai và em dâu dạy Chỉ Lan gọi từ ở nhà.

      “Có thể là do trước khi tiến cung liên tục trước mặt con bé vào cung yết kiến chủ tử nương nương nên con bé mới linh tinh, là do nghe quen tai.” Hách Xá Lí thị tuy thế, nhưng mặt mày rất cao hứng, xem ra rất thương con này.

      Đối với cháu vừa thông minh lại vừa khả ái, Đông thị cũng rất vừa lòng, lại cùng Hách Xá Lí thị tán gẫu về Chỉ Lan. lâu sau, Tam aka Huyền Diệp đến thỉnh an ngạch nương.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 003 – Khang Hi * Hệ thống


      Cung nữ vén rèm, bé trai mặc thường phục màu xanh, đội mũ quả dưa vào. Bé trai có vẻ mặt rất nghiêm trang, thỉnh an Đông thị và Hách Xá Lí thị xong được cho phép mới ngồi xuống giường sưởi. Vẻ mặt cũng bắt đầu thoải mái hơn, trở về là đứa trẻ bốn tuổi bình thường.

      Đây là Khang Hi Đế bằng xương bằng thịt sao! Chỉ Lan dạt dào cảm xúc, cố gắng rướn nửa người , muốn nhìn Huyền Diệp mặt rỗ cái, kết quả nàng còn chưa kịp làm gì, trước mắt xuất gương mặt Huyền Diệp được phóng đại. Đúng là mặt có mấy sẹo lõm do từng bị đậu mùa, nhưng nhìn kỹ thấy.

      “Đây là tiểu biểu muội ạ, mặt quá.” Huyền Diệp vừa lên giường sưởi liền quấn lấy Đông thị, mất hẳn vẻ nghiêm trang bình thường.

      “Đúng vậy, đây là tiểu biểu muội Chỉ Lan, xem ra con bé cũng rất thích con.” Nhìn Chỉ Lan ở trong lòng mình ngọ nguậy hướng về phía Huyền Diệp, Đông thị trêu ghẹo con trai.

      Chỉ Lan đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì giây phút nàng nhìn thấy Khang Hi, trong đầu nàng đột nhiên vang lên thanh như khởi động case máy tính, sau đó là giọng non nớt lặp lặp lại “Mục tiêu xuất , mục tiêu xuất .”

      “Sao biểu muội lại ngơ ngác thế ạ?” Huyền Diệp lần đầu tiên nhìn thấy loài sinh vật gọi là “biểu muội”, vốn dĩ rất hưng phấn, tiểu biểu muội đáng lại thu hút, nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên lại ngây người, còn chảy nước dãi, hơi mất vệ sinh. nhất định phải dạy dỗ tiểu biểu muội tốt, thể chảy nước dãi lung tung, nếu chảy phải lau sạch ngay.

      Chỉ Lan bị giọng lặp lặp lại vô hạn tuần hoàn kia làm cho ngây ngốc, cái gì đây hả trời, nàng ngửa mặt thở dài, xem ra ngoài nàng còn ai nhìn thấy hàng chữ kia, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Cái gì mà “Hệ thống đào tạo biểu ca biểu muội” chứ!

      Kết quả, lần đầu tiên gặp Huyền Diệp, Chỉ Lan chỉ biết giả vờ ngủ, Huyền Diệp quyết định lần sau gặp lại dạy dỗ tiểu biểu muội chú ý vệ sinh sạch . Chỉ Lan chưa hề hay biết vì cái hệ thống chết tiệt kia mà nàng bị đánh giá thành đứa trẻ biết giữ vệ sinh.

      Tới khi đói bụng Chỉ Lan mới tỉnh lại, nàng nằm giường hừ hừ mấy tiếng, vú em liền tới kiểm tra tã của nàng, xác định được là nàng đói bụng. Liền cởi áo, dùng khăn ấm xoa xoa dụng cụ cho ăn, bế Chỉ Lan lên, Chỉ Lan liền nhanh chóng bú sữa.



      no
      bắt đầu thắc mắc, nàng vừa nghĩ đến hệ thống kia, quả nhiên nó liền xuất . Giao diện của nó giống như giao diện máy tính để bàn bình thường, cùng là dòng tiêu đề “Hệ thống đào tạo biểu ca biểu muội”, phía dưới chia làm các mục , cái là “Tình huống đào tạo”, cái là “Công cụ hỗ trợ”, cái là “Nhiệm vụ”, cái là “Danh sách thù địch”. Ngoài ra còn có thứ rất quan trọng là “Hướng dẫn sử dụng”.


      Chỉ Lan đọc “Hướng dẫn sử dụng” nửa ngày, rốt cục hiểu ra đây là hệ thống đào tạo dựa phù hợp của cá nhân, là hoạt động mới của Cục quản lý thời gian gian (từ nay viết là “Cục quản lý thời ” cho gọn), Chỉ Lan là người thử nghiệm, chỉ cần viết phản hồi đều đặn mỗi tháng cho Cục quản lý thời , mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng tương đối, hoàn thành mục tiêu cuối cùng phần thưởng càng lớn.

      “Hướng dẫn sử dụng” cũng rất ba hoa chích choè, đại ý là hy vọng nàng tận tình phát huy đặc biệt của thiếu nữ xuyên , dưới trợ giúp của hệ thống hoàn thành mục tiêu đào tạo, giúp người bồi dưỡng nàng được trở thành quản lý ở Cục quản lý thời , làm nổi bật bản sắc của thiếu nữ xuyên , quá sắc sảo mà cũng quá hiền lành, lấy khiêm tốn làm tự kiêu làm nguyên tắc, xây dựng giúp Thanh triều cái gọi là công dân ba tốt.

      Nàng mở mục “Tình huống đào tạo”, thấy bên trong có hai hàng, hàng là nàng, hàng là Khang Hi, dưới biểu tượng đầu trẻ con của nàng là mục tiêu đào tạo: biểu muội hoàn mỹ, level 0. Dưới biểu tượng của shota Khang Hi là mục tiêu đào tạo: chịu khống chế của biểu muội hoàn mỹ, level cũng 0 nốt.

      Ngoài ra còn có những mục cụ thể khác, Khang Hi có mục nào, nhưng của nàng có ít, ngoại hình khí chất, nữ công, cầm kỳ thi họa, các mối quan hệ, còn có quản lý gia đình. Nhìn thấy từng đó mục Chỉ Lan thiếu điều hôn mê, còn dám sắc sảo hiền lành, tuy rằng thiếu nữ xuyên trừ những trường hợp đặc biệt nhút nhát ra phần lớn đều tương đối sắc sảo chút, nhưng học hết chỗ này có mà ngang Mary Sue! (Mary Sue: 1 khái niệm, 1 nhân vật trong truyện, đẹp như tiên, bác học, vạn năng, gì cũng tinh thông, gì cũng thành thạo, từ nấu ăn khâu vá đến … chế tạo máy móc, nhân hậu như thánh nữ, ngây thơ, hoàn hảo, mong manh, yếu đuối, dễ vỡ, đại loại thế)

      Tuy rằng Chỉ Lan từng tính toán kiếp này hăng hái học tập lao động phấn đấu, tranh thủ phát huy ưu điểm thông minh từ của nàng, cố gắng học tập các kiến thức khác nhau, để đạt tới mục tiêu cao đẹp. Nhưng cái mục tiêu này khoa trương quá, vẫn còn may là bị cầu phải học hết, cứ từ từ rồi tính.

      có hệ thống nàng cũng phải học, có hệ thống ít ra cũng có “Công cụ hỗ trợ”, nàng vốn là người lạc quan, vì bị xuyên mà cõi lòng băng lạnh, để mặc dòng đời xô đẩy.

      Trước khi xuyên nàng vẫn còn trẻ, lại mới đọc mấy tiểu thuyết xuyên , chỉ cảm thấy nếu được sống thêm lần nữa, nhất định phải sống tốt. Chưa từng đương, vẫn sống trong vòng tay cha mẹ, vì thế mà tâm tư rất đơn giản thẳng thắn.

      Trước khi xuất hệ thống, nàng biết nửa đời trước nàng phải học tập tốt những kỹ năng cần thiết để gả được cho tấm chồng tốt, nửa đời sau phải vận dụng tốt những kỹ năng đó để giữ chồng, nuôi dạy con cái.

      Có thể sống thêm lần là ân huệ to lớn, thế nên nàng muốn tận hưởng, dù sau này phải vất vả tranh đấu tình cảm của chồng, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần duy trì thái độ sống nhiệt tình, có gì là vượt qua được. Tuy ý tưởng đó có chút ngây thơ, nhưng thể công nhận Chỉ Lan có thái độ sống rất tích cực, cộng thêm nhiệt tình chưa bị cuộc sống xói mòn, mới có thể khiến nàng thích ứng với cuộc sống ở cổ đại nhanh như thế, hơn nữa còn có thể đưa ra những lựa chọn tốt nhất.

      Vì vậy, khi nhìn thấy hệ thống này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là kinh ngạc, nhưng ý nghĩ thứ hai chính là mừng như điên, đây đúng là giúp nàng gian lận, hệ thống hề nàng bắt buộc phải hoàn thành mục tiêu hay tất cả các nhiệm vụ dù khó khăn đến đâu, thế nên nàng rất hào hứng mở mục “Công cụ hỗ trợ”.

      Quả nhiên công cụ cũng chia làm mấy loại, đan dược, bí tịch, khả năng đặc biệt, công cụ v.v… Có điều tất cả những thứ đó đều phải đổi bằng điểm kinh nghiệm. Trong mục đan dược có “mỹ dung dưỡng nhan”, “duyên niên ích thọ” (kéo dài tuổi thọ), còn có những loại thuốc với tác dụng đặc thù, ví dụ như làm cho người ta có bầu, làm cho người ta sẩy thai, sinh non, làm cho người ta nhiễm bệnh linh tinh. Ặc ặc, đúng là có gì là tồn tại, chỉ có thứ bạn chưa nghĩ ra.

      Bí tịch cũng có đủ loại, có học đàn, học thư pháp, học đánh cờ, học thêu, học công phu. Khả năng đặc biệt cũng có rất nhiều, như là người gặp người thích ( :lol: ), khí thế như cầu vồng, nhân đôi hiệu quả v.v… Công cụ cũng nhiều xem xuể, nhưng giá cả chặt chém kinh dị, phải có rất nhiều điểm kinh nghiệm mới mua được.

      Nàng xem xét chút mục “Nhiệm vụ”, nhận ra muốn có điểm kinh nghiệm, ngoài việc học tập luyện tập các loại kỹ năng, chỉ còn cách làm nhiệm vụ. tại nhiệm vụ của nàng cũng ít, nhưng đều là nhiệm vụ hàng ngày, ví dụ như ốm đau đến năm hai tuổi, học , học , gia tăng tình cảm của ama ngạch nương dành cho nàng v.v…

      Danh sách thù địch vẫn chưa có gì, nếu xuất người nào có ý đối địch với nàng, tên người đó được cập nhật vào mục này chăng, nàng cũng biết nữa. Nghiên cứu lúc lâu, nàng mệt mỏi, mặc dù cảm thấy hệ thống này rất bất tuân các quy luật tự nhiên, nhưng để đến mức đấy cần tích lũy được số điểm kinh nghiệm khủng khiếp, nàng cũng cho rằng nàng có đủ điểm kinh nghiệm để đổi lấy những công năng phụ trợ thần kỳ, đừng chi đến chuyện hoàn thành mục tiêu.

      Ngủ trước rồi tính sau, quả nhiên đối với trẻ con mà , trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất.
      tuyệt sắc đại yêu nữ, Christhuyt thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com

      Chương 004 – Đan dược * Tiến cung


      Thời gian trôi vùn vụt, Chỉ Lan ngừng hoàn thành các nhiệm vụ, đến khi nàng hai tuổi ( tuổi thực hai tuổi, tuổi mụ ba tuổi), nàng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ hàng ngày, mỗi nhiệm vụ có số điểm kinh nghiệm khác nhau, từ mấy trăm đến mấy nghìn.

      Được nhiều điểm nhất là nhiệm vụ lấy được thương của ama ngạch nương. Hoàn thành nhiệm vụ đấy nàng được tổng cộng 1000 EXP, tổng của ba nhiệm vụ học học học mặc quần áo cũng mới được có 1000 EXP, ốm đau đến năm hai tuổi được 500 EXP.

      Hơn nữa nàng dùng 2000 EXP mua viên thuốc dưỡng sinh cấp thấp, khi ông nội Đông Đồ Lại bế nàng, nàng bí mật thả viên thuốc vào trà của ông nội, hoàn thành nhiệm vụ điều dưỡng sức khỏe ông nội, được 5000 EXP.

      Vì thế tại nàng cũng tính là có chút tài sản, 3500 EXP, nàng vừa mở mục “Công cụ hỗ trợ” vừa nước miếng, xem hồi lâu, nhận ra nàng chỉ có thể mua ít đan dược, những thứ hoành tráng đều có giá vạn điểm kinh nghiệp.

      tại thứ nàng muốn mua nhất chỉ có đan dược có tác dụng làm đẹp, chưng diện là bản tính vốn có của phái nữ, thứ nàng có thể sử dụng lúc này cũng chỉ có đan dược có tác dụng làm đẹp và dưỡng sinh.

      tại, thân thể này được ama ngạch nương nàng nuôi dưỡng tốt lắm, tạm thời cần dùng thuốc dưỡng sinh, hơn nữa thuốc dưỡng sinh phải dùng định kỳ, được ngừng, điểm kinh nghiệm của nàng chưa đủ cho khoản chi đó, chỉ có thể dùng thuốc làm đẹp.

      Giá thuốc làm đẹp chỉ có 3000 EXP, thuốc làm đẹp có từng loại tương ứng với độ tuổi, lấy vẻ đẹp làm cơ sở, khí chất làm tô điểm, giai đoạn tương ứng với năm năm, dùng càng sớm càng tốt, nàng được hai tuổi, vì vậy ngày nào cũng suy nghĩ chuyện mua thuốc làm đẹp.

      Đương nhiên khí chất tô điểm cũng có nhiều loại, có nhu mì, ngây thơ, gợi cảm, thuần khiết, tao nhã, kiêu sa v.v…, công dụng chủ yếu của thuốc là duy trì làn da đẹp, khiến ngũ quan thêm tinh tế hài hòa, cộng thêm cho người dùng khí chất nào đó.

      Đương nhiên người có thể có nhiều khí chất, nếu muốn trở thành mỹ nữ ngàn vạn khí chất, tích cực mua thuốc thôi.

      Khí chất bổ sung có giá thấp nhất là 1500 EXP. Nhưng kỳ quái là giá các loại khí chất khác nhau có chênh lệch rất , Chỉ Lan cho rằng người có thể vừa lạnh lùng băng giá vừa nóng bỏng hừng hực, vì thế nàng cảm thấy thuốc bổ sung khí chất này thể ăn bừa, khẳng định có tác dụng phụ.

      thể với Chỉ Lan, nếu ăn hết đống thuốc khí chất tô điểm đúng là thần kinh, đẹp là đẹp, mấy ai để ý nhiều nữa chứ, có phải Mary Sue hoàn hảo vạn năng đâu. Hơn nữa khí chất tô điểm chỉ hiệu quả trong năm năm, hết thời gian hết tác dụng.

      Lựa chọn tại của nàng là khí chất ngây thơ, thứ đắt hơn nàng mua được, mà dưới năm tuổi còn có thể có khí chất gì nữa chứ? Nàng chẳng thể nào tưởng tượng nổi.

      Sau khi mua đan dược Chỉ Lan chỉ còn 500 EXP, nàng thầm than vãn chút. Làm đứa bé hai tuổi, nàng vẫn là có chuyện gì để làm. Mỗi ngày trừ lúc mama bế thỉnh an, còn lại chỉ có thể ở trong phòng chờ ama ngạch nương gọi đến.

      Nàng rất muốn vào vườn dạo, rèn luyện thân thể này chút, nhưng lần nào cũng bị mama ngăn cản. Nàng hơn hai tuổi, được rồi, nàng rất thích việc di chuyển bằng cách bị người khác bế. Đáng tiếc thuyết phục được ai, có cách nào khác.

      Nàng cũng chưa từng gặp lại Hoàng đế biểu ca của nàng, level của nàng trong mục tình huống đào tạo vẫn là 0, nhưng đáng mừng là được 30 điểm kinh nghiệm, thêm 70 điểm kinh nghiệm nữa được lên level 1. Được thế là nhờ ngoại hình khí chất +20 EXP, các mối quan hệ +10 EXP, xem ra chặng đường nàng phải còn rất dài.

      Thời điểm Chỉ Lan chìm trong nhàm nhán, hậu cung bắt đầu nổi sóng ngầm, sủng phi Đổng Ngạc thị càng lúc càng ốm yếu, Thuận Trị Đế ngày ngày lo lắng khôn nguôi, rất dễ cáu gắt, khiến triều đình và hậu cung đều rối loạn.

      Đương nhiên Chỉ Lan hay biết những chuyện đó, nàng chỉ biết, nàng sắp được tiến cung lần nữa.

      biết lần này chủ tử nương nương tuyên triệu là có chuyện gì.” Hách Xá Lí thị có chút thấp thỏm, vì chuyện của Đổng Ngạc thị, hậu cung lúc này rối bời.

      “Nàng đừng sợ, chắc là dặn dò vài câu cho chúng ta an tâm thôi, dù sao tình hình của vị ở cung Thừa Càn cũng tốt.” Đông Quốc Duy rất tín nhiệm bản lĩnh của chị nhà mình, bằng chẳng thể triệu người nhà tiến cung trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này.

      “Thiếp biết, tối nay Gia nghỉ ngơi ở đâu?”

      “Ở đây , hôm nay Chỉ Lan thế nào?” Đông Quốc Duy rất quan tâm tới con bảo bối.

      yên lành, con bé lại đòi vào vườn dạo, bị mama ngăn cản.” Hách Xá Lí thị rất thể hiểu nổi tại sao con lại cứ kiên trì đòi được dạo.

      “Con bé muốn dạo cứ cho dạo, ngăn cản làm gì, dặn mama trông cẩn thận, đừng để té ngã là được.” Đông Quốc Duy rất chiều con , chỉ cần làm chuyện khác người, vào vườn dạo phải vấn đề gì to tát.

      “Gia, ngài chiều con bé quá.”

      “Ai bảo tại chúng ta chỉ có con duy nhất, lúc nào phu nhân mới định sinh đứa con trai cho ta đây?” Đông Quốc Duy xong lại bắt đầu đứng đắn, rất may Chỉ Lan ngủ, bằng lại oán thầm ama.

      Đến lúc tiến cung ngày hôm sau, Chỉ Lan rất bình tĩnh, về chuyện đào tạo với Khang Hi, nàng tỏ thái độ cố gắng để bản thân trở thành “biểu muội hoàn mỹ”, còn việc đào tạo Khang Hi nàng coi như mây trắng ngang trời. Đối với đứa bé năm chỉ có thể tiến cung lần, chỉ biết những câu đơn giản, di chuyển bằng cách được người khác bế, chuyện đó quá khó khăn, nàng chỉ có thể lựa chọn quên béng chuyện đó cho xong.

      Lần trước tiến cung chưa có cơ hội cùng Khang Hi tương tác tình cảm biểu ca biểu muội, điều này khiến Chỉ Lan cảm thấy vô cùng tiếc nuối, giả dụ như nếu có thể nước dãi lên người Hoàng đế tương lai, hoặc là tát cái là tự hào biết bao. Em này, ra sau này em có vô vàn cơ hội để bôi nước miếng lên mặt Khang Hi.

      Vì Đổng Ngạc thị bệnh nặng nên hậu cung rất bất an, chỉ sợ bất cẩn khiến các chủ nhân tức giận, vậy chỉ có nước rơi đầu. Thế nên, so với lần tiến cung trước, lần này khí hậu cung nặng nề hơn. Bọn cung nữ thái giám đều cúi đầu vội vã, có thể thấy Đổng Ngạc thị có tầm ảnh hưởng lớn.

      Chỉ Lan cũng ràng lắm rốt cuộc là Thuận Trị Đế thích nàng hay thích Đổng Ngạc Phi nổi tiếng kia, nhưng việc đó chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện nàng hóng hớt chuyện của bọn họ, là

      gossip
      girl của thế kỷ 21, nàng cảm thấy câu chuyện này vẫn còn rất nhiều chi tiết để khai thác. Nhưng nếu biết bản thân sau này trở thành đề tài buôn chuyện của thiên hạ, chắc nàng chẳng còn hứng thú nào.


      Sau khi thông báo, nàng được mama bế vào chính điện, Đông thị ngồi ở ghế chủ, dáng vẻ vẫn rất bình thản ung dung, theo biểu tình của bà, ít nhất có thể thấy chuyện của Đổng Ngạc thị có tác động tiêu cực tới bà.

      “Gần đây cả nhà có khỏe , sức khỏe ama vẫn tốt chứ?” Đông thị rất quan tâm tới sức khỏe của Đông Đồ Lại, lần ngã bệnh hai năm trước của ông cụ khiến Đông thị rất sợ hãi, lần này nghe lại bị bệnh, Đông thị ở trong cung rất sốt ruột, đó chính là lý do Đông thị triệu Hách Xá Lí thị tiến cung.

      “Xin nương nương yên tâm, nhờ phúc nương nương, còn gì đáng ngại.”

      còn gì đáng ngại là tốt, gần đây vị ở cung Thừa Càn khiến ai nấy đều sợ bóng sợ gió, tâm trạng của Hoàng thượng cũng được tốt cho lắm, nhắc nhở cả nhà làm gì cũng cẩn trọng khiêm tốn chút, vào lúc này đừng làm gì gây chú ý.”

      Nghĩ chút, Đông thị lại bổ sung, “Cho dù vị ở cung Thừa Càn kia qua khỏi, hậu cung này vẫn cân bằng, có thế nào vẫn còn vị ở cung Từ Ninh tọa trấn, loạn được đâu, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân là được.”

      “Nương nương yên tâm , chúng ta đều hiểu , nương nương ở trong cung cũng phải bảo trọng thân thể.”

      “Cả nhà cần lo lắng cho ta, sống trong hậu cung muốn làm điều quá giới hạn cũng khó, cầu lập công, chỉ cầu sơ suất thôi.” Khi Đông thị những lời này vẻ mặt rất lạnh nhạt.

      “Tam aka sắp qua đây thỉnh an, để nó gặp Chỉ Lan , lần trước về nó còn muốn đích thân dạy tiểu biểu muội.” Đông thị nghĩ đến dáng vẻ ông cụ non của Huyền Diệp là lại thấy tức cười.

      “Được Tam aka nhắc tới là phúc của Chỉ Lan.” Hách Xá Lí thị cũng đưa đẩy.

      “Lý mama bế Chỉ Lan qua đây, để ta xem cháu ta.” về trẻ con khiến tâm trạng thoải mái hơn.

      So với năm trước, đường nét mặt Chỉ Lan ràng hơn, mặt cũng nẩy nở thêm, lại thêm hai lúm đồng tiền, cười rất dễ thương.

      “Đông cách cách rất giống nương nương ngày bé.” Lý mama chăm sóc Đông thị từ , cũng coi như người có thể diện, mới có thể lên tiếng như thế.

      phải người ta vẫn cháu trai giống cậu sao? Cháu ta đương nhiên phải giống ta, nhất định tiểu mỹ nhân.” Đông thị nhìn cẩn thận Chỉ Lan, quả nhiên thấy vài nét tương tự.

      Chỉ Lan nghe thế vừa ngượng lại vừa tự hào, dù sao người khen nàng cũng là người mà nàng đánh giá là đệ nhất mỹ nữ, thế nên nàng thấy ngượng ngùng.

      Chỉ Lan cố gắng xoay mặt vào trong lòng Đông thị cho đỡ ngượng, còn dùng bàn tay mũm mĩm che mặt, khiến Đông thị thấy mà rất tức cười.

      “Tiểu nha đầu, thế này biết e thẹn sao.”

      , hư!” Chỉ Lan ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt long lanh cố gắng khiến đối phương thôi trêu ghẹo.

      “Ô, trêu nữa vậy.” Đông thị nhìn dáng vẻ e thẹn của Chỉ Lan lại tiếp tục cười.

      “Ngạch nương cười gì thế ạ.” Dường như hôm nay Huyền Diệp đặc biệt cao hứng, tiếng bẩm báo của cung nữ còn chưa dứt thấy vào phòng trong.

      “Lớn thế rồi còn nhanh nhẩu.” xong Đông thị đặt Chỉ Lan xuống giường sưởi, miệng trách, nhưng thấy con mình thân thiết với mình như thế, Đông thị rất cao hứng.

      Sau khi thỉnh an xong hết, Huyền Diệp liền thấy giường sưởi có . Người tròn vo, đôi mắt tròn vo, gương mặt nhăn nhó là hai lúm đồng tiền rất đáng .

      “Đây là tiểu biểu muội ạ.” Huyền Diệp tới ngồi cạnh Chỉ Lan, còn muốn vươn tay bế thử.

      “Cẩn thận chút, đừng làm biểu muội bị thương.” Đông thị dặn dò.

      “Ngạch nương yên tâm, con từng bế Thường Ninh rồi.” xong Khang Hi liền nhấc Chỉ Lan đặt vào lòng mình.

      Lần đầu tiên Chỉ Lan tiếp xúc thân mặt với Khang Hi Hoàng đế tương lai, lòng có chút căng thẳng, nàng mở to hai mắt nhìn shota bế mình.

      “Ca ca, ca ca.” Chỉ Lan cầm ngón tay Huyền Diệp, quyết định bắt đầu tác chiến thắt chặt quan hệ.

      Nàng nghĩ kĩ rồi, cho dù thể đào tạo Khang Hi thành “chịu khống chế của biểu muội”, ít ra cũng phải thiết lập được mối quan hệ tốt. Thời đại có nhân quyền này, Hoàng đế là con trời, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, nàng phải cố gắng tốt. Nhưng dù có hệ thống đào tạo, nàng vẫn hề ý thức được rằng shota trước mặt chính là chồng tương lai. thể , em ngốc quá.
      tuyệt sắc đại yêu nữ, Christhuyt thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Edit: Nhi
      Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com/


      Chương 005 – Tương tác


      “Biểu muội gọi ta sao?” Thấy tiểu biểu muội nhận ra mình, Huyền Diệp cao hứng, dù sao đây cũng mới là lần gặp thứ hai của bọn họ.

      “Biểu… biểu ca!” Chỉ Lan ngẩng đầu lên hôn vào má Huyền Diệp. Tha thứ cho nàng , nàng thể kiềm lòng trước shota được, huống chi Huyền Diệp lại là shota đặc biệt đáng .

      Huyền Diệp kinh hãi, biểu muội này dám trắng trợn táo tợn ăn đậu phụ , hơn bảy tuổi, là người lớn, thế mà lại bị đứa bé hôn. Sau cơn kinh ngạc là buồn bực, liệu có phải chịu trách nhiệm với biểu muội chưa biết gì này hay .

      Chỉ Lan vẫn biết Huyền Diệp nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với nàng, nàng chớp chớp mắt, cảm giác vừa rồi cũng tệ lắm, nàng muốn thử thêm lần nữa, thế nên nàng quyết đoán hành động.

      “Biểu ca! Biểu ca!” Nàng thành công khiến Huyền Diệp chú ý trở lại.

      Khi Huyền Diệp còn chưa biết nàng muốn làm gì, nàng lảo đảo đứng lên đùi , giơ hai cánh tay trắng tròn như ngó sen ôm lấy cổ Huyền Diệp, hôn chụt cái to. Sau đó còn vung tay, nhìn trái rồi lại nhìn phải, lớn tiếng “Hôn!”.

      Huyền Diệp kinh ngạc đến mức đờ người, Đông thị sửng sốt chút rồi bắt đầu cười, cháu nhà mình rất đáng , chỉ có đáng , còn khiến người khác phát rầu.

      Hách Xá Lí thị sững sờ, bà vẫn biết con mình nghịch ngợm, hành động lúc nãy giống vô ý. Nhưng bà vẫn lập tức thỉnh tội với Đông thị.

      “Trẻ con biết gì đâu, hai đứa vốn là biểu huynh muội, có gì mà trách với tội.” Đông thị xong giơ tay bế Chỉ Lan ôm vào trong lòng. “Bé con hư này, thế này gần gũi với biểu ca.”

      “Ngạch nương!” Huyền Diệp nghe thế càng thấy mặt nóng như phát sốt, từ khi còn có tư tưởng ông cụ non, hơn nữa trai bẩy tuổi là được ngồi cùng bàn rồi, tuy rằng tiểu biểu muội còn , nhưng vẫn cảm thấy bị hôn là chuyện to tát.

      Hoàng tử aka vốn tôn quý, ngoài ngạch nương có ai thân mật với như thế, thế nên cảm giác vừa rồi mới mẻ, nhìn dáng vẻ ngây thơ của tiểu biểu muội, lại cảm thấy đấy phải lỗi của tiểu biểu muội, nhất định là do quá đáng , ngoài ra còn do bọn họ rất có duyên. Nghĩ hồi càng có cảm giác biểu muội nhà mình quả nhiên là đáng nhất.

      Chỉ Lan vẫn chưa phát nàng bị ngây thơ hóa, trước khi xuyên nàng vẫn còn trẻ, tuổi tâm lý càng trẻ hơn, làm trẻ con hai năm dần bị đồng hóa, thế nên thấy ngượng ngùng chút nào, vậy mới , đôi khi da mặt mỏng cũng là tội.

      Chỉ Lan cảm thấy nàng cũng chỉ có thể lưu manh đùa nghịch trong năm năm đầu đời, qua khoảng thời gian đó phải sửa đổi, đến khi trưởng thành phải có điềm tĩnh.

      Làm đứa trẻ con mà vẫn giữ được ý thức khiến nàng vô cùng hưng phấn, trẻ con có chuyện gì phải phiền não, muốn làm gì làm, làm sai cũng bị trách phạt.

      Nàng vô cùng cảm ơn Cục quản lý thời cho nàng cơ hội này, nàng quyết định phản hồi hàng tháng nhất định viết kiểu qua loa cho có nữa. Những tháng trước, phản hồi của nàng chỉ có chữ: tốt. Giờ có hai chữ: rất tốt.

      “Được rồi, đưa tiểu biểu muội sang phòng có lò sưởi chơi , Lý mama bà theo trông chúng.” Đông thị còn có mấy lời nữa muốn riêng với Hách Xá Lí thị, vì thế bảo Huyền Diệp đưa Chỉ Lan .

      Huyền Diệp xung phong muốn được bế tiểu biểu muội, nhưng bé trai bẩy tuổi bế bé ba tuổi chả khác gì con mèo tha con chuột, thế nên người lớn đồng ý.

      “Biểu muội, ta là ai?” Huyền Diệp ngồi bục sưởi, vừa ôm Chỉ Lan vừa hỏi.

      “Biểu ca!” Chỉ Lan cảm thấy Khang Hi Đế hồi bé cũng khác người bình thường chút nào, Ngạc Luân Đại cũng thích hỏi nàng câu này. Nàng muốn kéo bím tóc của Huyền Diệp, nhưng tay nàng ngắn quá, làm được.

      Huyền Diệp lại tưởng là tiểu biểu muội muốn chơi cùng , càng thêm thích khóc quấy này, tâm lý cũng thấy thân thiết hơn. Nhưng được rảnh rỗi lâu, thể cùng chơi với tiểu biểu muội.

      “Các ngươi phải trông biểu muội cẩn thận, có gì sơ sót cứ cẩn thận đầu của các ngươi.”

      Chỉ Lan nghe Huyền Diệp thế biết là phải , nàng biết rằng các hoàng tử triều Thanh đều là những người bị tàn phá tuổi thơ, sao có thể ăn ngồi rồi như nàng.

      “Biểu ca, !” Chỉ Lan cảm thấy nếu Huyền Diệp nàng rất chán, xung quanh chỉ có tiểu cung nữ và mama, thể chơi với nàng. Vất vả lắm mới được ra khỏi nhà, lại có người chơi cùng, nàng dễ dàng buông tha đâu.

      Huyền Diệp nhìn tiểu biểu muội, dù sao vẫn là trẻ con, do dự hồi quyết định ở lại chơi thêm lúc.

      “Lấy đồ chơi của Gia ngày bé lại đây.” Huyền Diệp rất hào phóng chia sẻ đồ chơi của bản thân với tiểu biểu muội.

      “Chơi, chơi!” Chỉ Lan cũng hết sức ủng hộ quyết định đấy, ở nhà nàng cũng có đồ chơi, nhưng ràng là thể tinh xảo bằng đồ trong cung.

      lúc sau các cung nữ bê mấy hộp gỗ đến, trong hộp toàn là đồ chơi của Huyền Diệp.

      lấy ra cái cửu liên hoàn (*) bằng vàng rất tinh xảo, là món đồ chơi thích nhất.

      “Tặng biểu muội.” Huyền Diệp ý thức rằng tiểu biểu muội mới ba tuổi ( từ nay về sau dùng tuổi mụ), căn bản biết chơi thứ này, rất may tiểu biểu muội của lại là trẻ con trá hình.

      Đây là lần đầu tiên Chỉ Lan nhìn thấy cái cửu liên hoàn tinh tế đến thế, nàng nhận lấy, gỡ thử, nhưng vì kiếp trước nàng chỉ chơi rubik chứ chưa chơi thứ này bao giờ, nên vì vậy loay hoay nửa ngày gỡ được.

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan trong bộ dạng em rất cố gắng, nhưng em làm được. Nhất thời cảm thấy trọng trách nặng nề là phải dạy tiểu biểu muội cách chơi thứ này, ôm Chỉ Lan loay hoay với cửu liên hoàn đặt lên lòng mình.

      “Biểu muội, phải làm như thế này, em cố gắng học.” Huyền Diệp xong liền cầm cửu liên hoàn bắt đầu gỡ.

      Chỉ Lan nhìn chớp mắt, oa, Huyền Diệp rất lợi hại, bảo sao sau này có thể làm Hoàng đế. Từ việc chơi cửu liên hoàn giỏi mà đưa ra kết luận có thể làm Hoàng đế, em bảo lịch đại hoàng đế chịu làm sao nổi.

      Huyền Diệp làm mẫu vài lần, thấy Chỉ Lan hề ngu ngơ mà ngược lại còn có vẻ nóng lòng muốn được thử, liền đặt cửu liên hoàn vào bàn tay mũm mĩm của nàng.

      Chỉ Lan học theo cách mà Huyền Diệp làm, lúc sau rốt cuộc gỡ ra, thế nên nàng hề keo kiệt tặng Huyền Diệp nụ cười tươi.

      “Biểu ca, tuyệt vời!” xong đặt cửu liên hoàn xuống, giơ ngón tay cái tán thưởng Huyền Diệp.

      Tuy Huyền Diệp hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, nhưng cũng biết là tiểu biểu muội khích lệ , thế nên lại lấy thêm mấy món đồ chơi để tiểu biểu muội biết là rất tuyệt.

      canh giờ sau, Huyền Diệp tỏ vẻ vô cùng tự đắc, có cảm giác kiêu ngạo của người làm thầy. Chỉ Lan tỏ vẻ nàng mệt muốn gục, nhưng khi nhìn đến hệ thống thấy “Tình huống đào tạo” của Huyền Diệp +50 EXP, nàng lại cảm thấy vô cùng thành tựu.

      Thấy được nửa số điểm kinh nghiệm để lên level 1, Chỉ Lan nhận ra, muốn lên level phải chơi với Khang Hi, chơi càng vui điểm lên càng nhanh. biết lên level 1 được thưởng gì, thể ngờ Khang Hi lên level còn nhanh hơn cả nàng, đáng buồn.

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan bắt đầu ngẩn người, còn cắn ngón tay, nghĩ chắc tiểu biểu muội mệt. Hách Xá Lí thị cũng muốn xuất cung, cũng chỉ có thể lưu luyến rời tiễn bước tiểu biểu muội.

      Về đến nhà rồi, Chỉ Lan bắt đầu suy nghĩ về vấn đề đào tạo Khang Hi, trong suy nghĩ của nàng, “chịu khống chế của biểu muội” có ý nghĩa rất trong sáng, đại biểu cho mối quan hệ ca ca – muội muội thông thường, vì thế nàng căn bản hề suy nghĩ đến hướng tình cảm nam nữ.

      Muốn làm biểu muội hoàn mỹ cần những điều kiện gì, ngoài tài nghệ bản thân, nhất định phải hiểu nghệ thuật làm nũng, ngoài ra còn phải là tri kỷ, vui cái vui của biểu ca, lo cái lo của biểu ca.

      Ví dụ như biểu ca tìm được chị dâu vừa ý, nàng hài lòng cùng biểu ca, biểu ca tìm được chị dâu vừa ý, nàng tìm kiếm trong số những người bạn thân với mình, thế nên nàng suy nghĩ lâu về vấn đề biểu muội tốt là như thế nào, đến khuya mới ngủ.

      (*) Cửu liên hoàn

      [​IMG]

      [​IMG]

      p/s: Ta post bù mấy hôm ta chơi!!!!!!!!!!!!!!!
      tuyệt sắc đại yêu nữ, Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :