1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 079 – Tâm tư


      Từ sau khi Đại Bảo và Tiểu Bối nhận lỗi với Huyền Diệp, Chỉ Lan thấy quan hệ của ba cha con thân thiết hơn cách ràng. Khi bảo bối chào đời, Huyền Diệp quan tâm lắm đến bảo bối, so với gia đình hoàng gia thái độ đấy rất bình thường, thậm chí so cả xã hội cổ đại đều là bình thường.

      Huyền Diệp nhận được quan tâm thương của Thuận Trị nguyên nhân là vì Đông quý phi, bởi vì người phụ nữ đấy, người đàn ông mới có thể quan tâm thương đứa con chung của hai người từ nội tâm. Đây là chuyện rất bình thường, đàn ông tất nhiên thương đứa con do người phụ nữ họ sinh ra. Huyền Diệp Chỉ Lan, đấy là ai phủ nhận, nhưng lại có cảm giác ai cả đường lối về đối với hai đứa con mới sinh.

      Đàn ông đôi khi chỉ như đứa trẻ con to xác, dù có những lúc đạo mạo thế nào, trước mặt người thân thiết nhất luôn thể ra mặt ngây thơ của bản thân, vì thế Chỉ Lan biết Huyền Diệp biểu thế là ghen tuông. Nghe tin nổi, nhưng đấy lại là chuyện rất , có hai nguyên nhân, thứ nhất là khi Chỉ Lan vừa mang bầu Huyền Diệp xa, có quá trình bồi đắp tình cảm khi mang thai, đơn giản mà đồng cảm. Nguyên nhân thứ hai là Chỉ Lan có biểu quá hai đứa bé, có vẻ bỏ bê .

      Vì thế Chỉ Lan thường xuyên nghĩ biện pháp gia tăng tình cảm cho bọn họ, chỉ vì họ là cha con, quan trọng hơn là sau này họ thành quân thần. Hoàng phụ hoàng phụ, nếu Huyền Diệp đăng cơ, quan hệ giữa họ chỉ còn là cha và các con, mà là hoàng đế và thần tử.

      Khi Đại Bảo lớn lên, nhiều khả năng khiến Huyền Diệp nghi kỵ, bởi vì quan hệ giữa hai người thân mật, lại bởi vì Đại Bảo dần đủ lông đủ cánh, Huyền Diệp già yếu, đây là quá trình thể tránh khỏi, vì thế Chỉ Lan hoàn toàn có thể tưởng tượng ngày nào đó phụ tử thành thù.

      Đứng trước quyền lợi, có tình cảm chắc chắn thể chống đỡ được lâu, vì thế phải tranh thủ khi Huyền Diệp chưa đăng cơ mà bồi đắp tình cảm với , tình cảm có được lúc này vững chắc hơn nhiều so với tình cảm có khi Huyền Diệp đăng cơ. Có tình cảm đó làm chỗ dựa, dù có ngày Huyền Diệp nghi kỵ Đại Bảo, cũng nhờ tình cảm khó có được đó mà chần chừ ít nhiều, mà chần chừ là còn cơ hội cứu vãn vấn đề.

      Việc Chỉ Lan làm rất đơn giản, nàng lặp lặp lại trước mặt bằng lời trước mặt Huyền Diệp là phải thương con cái, điều đầu tiên nàng làm là dạy dỗ Đại Bảo Tiểu Bối tốt, khắc sâu vào tâm trí non nớt của các con, chỉ có những đứa bé ngoan ngoãn mới có thể khiến người khác thương quan tâm hết lòng.

      Chuyện thứ hai cũng quá khó, chỉ là làm gương tốt mà thôi, chuyện này Chỉ Lan đóng kịch, nàng thương hai đứa bé, nghĩ cho tương lai hai đứa con. phải sinh con ra, thi thoảng chơi đùa lát rồi bỏ mặc như thế mà con cái có thể trưởng thành thành người hiếu thảo vĩ đại, cái gì cũng cần điều kiện, những đứa con có hội chứng thần tượng người mẹ cũng là do người mẹ có hội chứng lo nghĩ cho con.

      Trong cuộc sống ngày thường Huyền Diệp có thể cảm nhận được quan tâm Chỉ Lan dành cho long phượng thai, chỉ cần quan tâm đấy đả động được , dần nhận thức được thái độ đấy là đúng. Hành vi của Chỉ Lan dần hình thành khái niệm trong lòng Huyền Diệp, đấy là cần tôn trọng con trẻ, trẻ con cũng là người chứ phải con rối của cha mẹ, phải mấy câu mà con trẻ có thể trở thành người như ta mong muốn, cũng phải thi thoảng mới quan tâm đến mà con trẻ có thể ngưỡng mộ và dành tình cảm cho bạn.

      Ý tưởng đấy khác xa những gì Huyền Diệp vẫn nhận thức, trong tư tưởng của người cổ đại, thái độ đấy là chiều trẻ con quá mức, nhưng vì Chỉ Lan ngày qua ngày, năm qua năm làm vậy, hơn nữa Đại Bảo và Tiểu Bối lưu lại ấn tượng tốt trong lòng , vì thế Huyền Diệp cũng theo bản năng cho rằng như vậy cũng sai. Đây là kết quả cho ba năm đào tạo của Chỉ Lan dành cho Huyền Diệp, tại, nàng được nửa quãng đường khiến thành phụ thân tốt.

      “Biểu ca, gần đây làm gì, tại sao Đại Bảo Tiểu Bối luôn thân cận với bỏ bê em.” Chỉ Lan làm bộ như ghen tỵ, “Giữa ba người có bí mật?”

      Huyền Diệp lời nào, nhưng trong lòng rất tự đắc, phương pháp đơn giản nhất để thu ngắn mối quan hệ giữa người với người là có chung bí mật thể cho người khác biết, bí mật này thành sợi dây ràng buộc, khiến người trong cuộc nảy sinh đồng cảm với nhau.

      “Em cũng muốn biết!” Chỉ Lan thở phì phì, như thể bất mãn vì ba cha con có bí mật giấu nàng.

      có gì.” Huyền Diệp ho khan tiếng để che giấu đắc ý của bản thân, trước kia thân mật với hai con phần là vì hai đứa trẻ chỉ thân mật với Chỉ Lan, “Gần đây hình như Hách Xá Lí thị điều tra chuyện hôm em sinh con?”

      “Vâng, em đưa manh mối cho ta.” Đôi mắt Chỉ Lan lấp lánh kiêu ngạo, cơ hội để nàng thi triển kỹ thuật trạch đấu nhiều, giống như học mà có đất dụng võ, vì thế đôi khi trong lòng có cảm giác rốt cuộc cũng được đùa giỡn kẻ khác.

      “Em tính làm gì?” Huyền Diệp cũng chỉ là tiện hỏi thôi, hậu trạch là do Chỉ Lan quản lý, quá trình thế nào quan trọng, chỉ cần kết quả hài lòng.

      với .” Chỉ Lan cười để lộ lúm đồng tiền, “Lần trước em nghe ngạch nương Hoàng ama sắp Mộc Lan săn bắn.”

      “Em muốn sao?” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan, vẫn mềm mại như thế.

      “Có chút.” Chỉ Lan nhíu nhíu mày, “Ngạch nương em mang con vào cung Cảnh Nhân, bà trông giúp em, liệu có làm phiền ngạch nương quá ?”

      Chỉ Lan có chút động lòng với chuyện săn, từ khi sinh con đến giờ nàng đều bận bịu vì con, rất lâu chưa được nghỉ ngơi, vì thế cũng rất muốn ra ngoài thư thái phen. Giao con cho Đông Quý phi nàng cũng rất yên tâm, dù sao Đông Quý phi cũng chu đáo cẩn thận hơn nàng, hơn nữa lại thương các cháu.

      “Ngạch nương hận thể giữ các cháu trong cung luôn thôi.” Huyền Diệp rất hiểu lòng ngạch nương nhà mình.

      “Chỉ còn hơn tháng, em rất hồi hộp.”

      Trong viện Quách Lạc La thị, “Thuốc này có tác dụng?”

      “Lão gia chủ tử và Vương gia cùng dùng, hiệu quả rất tốt.”

      “Nhưng hạ dược Vương gia …” Quách Lạc La thị có chút chần chừ, hạ dược rất dễ bị phát .

      “Lão gia thuốc này chỉ khiến Vương gia hưng phấn hơn bình thường, tổn hại sức khỏe.”

      “Liệu Vương gia có phát ?” Quách Lạc La thị lắc lắc đầu, “Vương gia tinh tường như vậy, nhất định nhận ra bất thường.”

      “Chủ tử, nhưng thuốc này Vương gia cũng phải dùng mới có tác dụng.”

      “Để ta suy nghĩ .” Quách Lạc La thị nắm chặt gói thuốc trong tay, lòng phập phòng lo sợ, rốt cuộc có nên hạ dược Huyền Diệp , nếu hạ phải dùng phương pháp gì.

      Ở đây Quách Lạc La thị suy tính chuyện của mình, bên kia Hách Xá Lí thị cũng suy nghĩ chuyện liên quan đến Hách Xá Lí thị.

      “Tra đến bà đỡ đứt manh mối?” Hách Xá Lí thị vốn nghĩ có người dẫn dắt ta điều tra, nhưng nếu là có người dẫn dắt, chẳng có lí nào lại tra được.

      “Có tra được tỳ nữ ngày đó là ai ?” Lòng Hách Xá Lí thị thầm suy đoán, ta cảm thấy có thể đây là cơ hội phúc tấn đưa cho, để thu phục ta. Nếu muốn hợp tác với phúc tấn, phải tỏ được thành ý, cụ thể là điều tra ra kẻ định hãm hại phúc tấn là ai.

      Đương nhiên cũng có thể là phúc tấn muốn ta gây chiến với Quách Lạc La thị, sau đó phúc tấn làm ngư ông đắc lợi, nhưng nếu là như thế, phúc tấn cần phiền toái như thế, bởi vì tại có thể là phúc tấn là lão Đại trong phủ, cho dù Hách Xá Lí thị có định bắt tay hợp tác với Quách Lạc La thị cũng chẳng thể tạo ra sóng gió gì đáng kể, huống chi số trắc phúc tấn có năng lực chiến đấu trong phủ cũng chỉ có hai người, Hách Xá Lí thị và Quách Lạc La thị tạm thời có lý do hợp tác.

      “Là trong viện Nạp Lạt cách cách.”

      “Là ta sao?” Chẳng lẽ ta cũng là người của phúc tấn, vì thế mới giúp đỡ phúc tấn. Nhưng cũng có thể việc này là do Nạp Lạt thị bày ra để dẫn dụ Hách Xá Lí thị đối phó Quách Lạc La thị, khả năng này rất có lý, nhưng có thể khẳng định đây đây là cái bẫy, rốt cuộc có nên nhảy vào .

      “Chủ tử ngài còn muốn điều tra tiếp sao? Mấy bà đỡ kia đều chết.”

      chết mới kỳ quái, tuy rằng cách chết khác nhau, thời gian khác nhau, nhưng người có tâm tư nhất định tra ra.” Quách Lạc La thị ngốc như vậy sao, chắc phải cạm bẫy ta bầy ra chứ.

      Nếu phải bận tâm hình tượng chắc hẳn Hách Xá Lí cắn móng tay, rốt cuộc là thế nào, là ai bày ra, mục đích gì, phải làm gì mới tìm ra kẻ đấy. Tất cả nữ nhân trong phủ này đều có khả năng, nhưng dù là ai làm ta cũng thể đắc tội phúc tấn, vì thế hoặc là giả vờ như biết chỉ lo thân mình, hoặc là điều tra đến cùng xem kẻ chủ mưu có mục đích gì.

      Nhưng nhất thời có lẽ nên lặng yên xem xét, có điều ta phải kẻ có dã tâm, nếu cứ vì chần chừ lưỡng lự mà để tuột mất cơ hội, vậy chẳng phải ta chỉ có thể chết già trong hậu viện ai nhớ đến?

      Sau này thể tránh chuyện đối đầu với Quách Lạc La thị, tuy ta muốn lấn áp Quách Lạc La thị, nhưng sính hiếu thắng nhất thời mà rơi vào cạm bẫy của kẻ khác.

      Vì thế việc cần làm lúc này là thăm dò, thăm dò xem kẻ chủ mưu là ai, mục đích là gì. Rốt cuộc Hách Xá Lí thị nở nụ cười, dù là ai ta đều chờ tiếp chiêu.

      Gần đây khí trong phủ Tam aka rất kỳ quái, trước kia các nữ nhân đều rất an phận, ít nhất dưới quản lý của phúc tấn, trong quy định của phủ, ai dám gây , hễ phạm sai lầm đều bị Tam aka nghiêm trị, có ngoại lệ, vì thế ai cũng , Tam aka ghét nhất là hậu viện bát nháo.

      Nhưng từ khi Hách Xá Lí thị vào phủ mọi thay đổi, bởi vì ta dám quang minh chính đại đối đầu với Quách Lạc La trắc phúc tấn, tuy rằng chỉ đấu võ mồm, nhưng ai sáng suốt đều thấy là phạm vào quy định.

      “Chủ tử, như vậy ổn sao?” Nha hoàn của Hách Xá Lí thị có chút lo lắng, mới vào cửa gây với Quách Lạc La trắc phúc tấn có vẻ sáng suốt lắm.

      “Cho dù ta gây với ta lúc này kẻ chủ mưu kia cũng nghĩ biện pháp khác, thay vì bị động ta chủ động chẳng hơn sao.”

      ra Hách Xá Lí ra nguyên nhân , làm thế chỉ là vì muốn đẩy tình huống nhanh hơn thôi, tại số lần thị tẩm của ta và Quách Lạc La thị khác biệt nhiều, thái độ của Gia dành cho mỗi người cũng như nhau.

      Trước khi xuất giá Hách Xá Lí biết sức ảnh hưởng của gia tộc giảm sút nhiều kể từ ngày ông nội Sách Ni quy tiên, nếu muốn khôi phục vinh quang cho gia tộc, chỉ có thể sinh đứa con có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Tam aka là người có khả năng ngồi lên vị trí kia nhất, ta còn nhiều thời gian, mỗi nữ nhân trong hậu viện đều là kẻ địch của ta, vì thế ta muốn mượn cơ hội hiếm có này hạ gục Quách Lạc La thị.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 080 – Hạ dược


      “Hách Xá Lí thị này thông minh hơn Quách Lạc La thị.” Chỉ Lan đặt bức thêu trong tay xuống, nhưng đời này có rất nhiều người sai lầm vì thông minh, hy vọng Hách Xá Lí thị rơi vào trường hợp đấy.

      “Chủ tử, tiếp theo nên làm thế nào?” Tử Quyên hỏi, ấy và Uyên Ương là thân tín lâu của Chỉ Lan, vì thế mới dám hỏi.

      làm gì cả.” Chỉ Lan cũng định làm gì, nàng chỉ muốn khiến hai trắc phúc tấn đối đầu với nhau thôi.

      “Còn…?” Tử Quyên vẫn cho là Chỉ Lan sắp đặt thế cục gì đấy, định hốt trọn mẻ các nữ nhân hậu viện, cho bọn họ biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì thể làm.

      “Nếu ngươi là Hách Xá Lí thị ngươi nghĩ thế nào?” Chỉ Lan hỏi.

      “Nô tỳ nhận định đây là mưu.” Tử Quyên chút do dự trả lời, người biết suy nghĩ nhìn nhận đều biết đây là mưu, nếu Quách Lạc La thị hại phúc tấn, tại sao phúc tấn biết ngược lại còn cho trắc phúc tấn mới chân ướt chân ráo vào phủ hay biết.

      “Ai chủ mưu?” Xác nhận đó là cạm bẫy xong đương nhiên phải tìm kẻ chủ mưu.

      “Phúc tấn, Quách Lạc La trắc phúc tấn, hoặc là Nạp Lạt cách cách?” Ba người này là đáng để nghi ngờ nhất, đương nhiên những người khác cũng có thể.

      “Nếu ngươi phát chỉ có vào bẫy mới có được thứ ngươi muốn, ngươi làm thế nào?” Thợ săn thể để mồi, chỉ cần mồi đủ hấp dẫn, nhất định có kẻ động lòng. Chỉ Lan đưa ra miếng mồi, Hách Xá Lí thị thăm dò, thấy có khả năng hạ gục Quách Lạc La thị, vì thế mới bị lợi dụng. Nhưng đấy là việc sau này, tại chuyện đấy mang lại lợi ích cho ta.

      “Nô tỳ vờ như biết gì mà tiếp tục điều tra.” Uyên Ương vẫn im lặng lúc này mới lên tiếng.

      “Tại sao?” Tử Quyên hiểu.

      “Bởi vì đấy là biện pháp tốt nhất.” Nếu con mồi có chút chần chừ hoặc do dự, thợ săn biết cái bẫy này có tác dụng, vì vậy xếp đặt cái bẫy khác, con mồi cũng chỉ có thể phòng thủ trong thế bị động, bởi vì biết cạm bẫy kế tiếp thế nào. Nhưng nếu con mồi vờ như biết đưa chân vào bẫy, thợ săn mới có thể bất cẩn lộ tung tích, bởi vì cho rằng con mồi nằm trong lòng bàn tay mình.

      “Nô tỳ vẫn hiểu.” Tử Quyên lắc đầu, ấy hiểu.

      Chỉ Lan chỉ cười, nàng cũng cần Tử Quyên hiểu chuyện này, chức trách mỗi nha hoàn khác nhau, hiểu biết cũng khác, người cần hiểu chuyện này là Uyên Ương chứ phải Tử Quyên.

      “Ta cũng chỉ cần ta hoài nghi thôi.” Nữ nhân hậu trạch đều thích nghi thần nghi quỷ, gặp chuyện gì cũng phải suy tính lại năm lần bảy lượt mới yên tâm, kế hoạch của Chỉ Lan cũng là đánh vào cái tâm lý hoài nghi và tự nhận định đấy thôi.

      Nàng mở màn, có người diễn nốt vở này, cũng biết có bao nhiêu người tham gia vở kịch, diễn hay hay dở. Nhưng dù thế nào, mục đích của Chỉ Lan là làm rối loạn đám nữ nhân đó.

      “Phúc tấn vẫn có động tĩnh gì sao?” Hách Xá Lí thị dám khẳng định, nếu là phúc tấn muốn mượn tay ta trừ bỏ Quách Lạc La thị, vậy nhất định có động tĩnh, vì ta đối đầu với Quách Lạc La thị rồi. Nếu muốn thu phục ta, vậy cũng nên ám chỉ.

      ta tin mục đích của phúc tấn chỉ là muốn ta và Quách Lạc La thị trở mặt với nhau, bởi vì trong phủ này chỉ có hai trắc tấn, căn bản cần phúc tấn tác động ta cũng có lý do hợp tác với Quách Lạc La thị. Giờ phúc tấn như mặt trời ban trưa, cho dù muốn hợp tác cũng tuyển ở hậu trạch, vì thế việc phúc tấn có động tĩnh khiến Hách Xá Lí thị phải hoài nghi phán đoán của bản thân.

      “Chẳng lẽ phải phúc tấn?” Hách Xá Lí thị căn bản nghĩ được rằng Chỉ Lan có mục đích gì, nàng chỉ muốn khơi lên hoài nghi trong lòng Hách Xá Lí thị mà thôi, nàng cũng quan tâm vở kịch này, nàng chỉ việc đến lúc hạ màn tổng kết thôi.

      “Nếu phải phúc tấn, tức là Quách Lạc La thị sắp xếp, muốn trừ khử ta, hoặc là ai đó.” Lúc này đầu óc của Hách Xá Lí thị bị chuyện này chiếm trọn, vì thế chẳng còn sức đâu nhận ra những chuyện khác, ví dụ như ánh mắt Quách Lạc La thị dành cho ta dần trở nên quỷ dị.

      Mấy ngày trước kiện săn bắn mùa thu, người trong phủ Tam aka đều biết hai vị trắc phúc tấn hục hặc gay gắt thế nào, phúc tấn cũng nhắc nhở mấy lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau, bạn phúc tấn khuyên giải sao, bọn họ bằng mặt bằng lòng, liên tục lén châm chọc khiêu khích, bạn phúc tấn phạt , nhưng họ có sai lầm, đâu thể quy định cấm chuyện, hơn nữa họ mắng chửi sau những lời khen tặng đầy ý, có muốn truy cứu cũng được.

      Ngoài mặt Chỉ Lan buồn phiền, nhưng trong lòng rất vui sướng, nàng chỉ phái nha hoàn tùy tiện mấy câu, liền khiến hai người kia đấu nhau đến lưỡng bại câu thương, tuy biết giả thế nào, nhưng có thể khẳng định bụng dạ hai người cũng chẳng tốt đẹp gì.

      Hơn nữa gần đây Chỉ Lan phát tình trạng nóng trong của hai người này rất nghiêm trọng, phấn còn che được mụn mặt Hách Xá Lí thị và quầng thâm dưới mắt Quách Lạc La thị. Quan trọng là nàng sắp tái ngoại trong nay mai, hai người này chỉ có thể ru rú trong phủ nghi thần nghi quỷ, sau đó dùng hết các loại phương pháp tìm hiểu mưu này, cuối cùng lại tự cho là đúng đối phó với kẻ mà họ nhận địch là kẻ địch, nghĩ đến đây Chỉ Lan liền cảm thấy vui vẻ.

      “Ngày mai đưa bốn đứa con vào cung .” Chỉ Lan cũng có chút nhớ Đông Quý phi.

      “Uh, em chuyện cùng Đại Bảo Tiểu Bối rồi sao?” Đến lúc này Huyền Diệp cũng biết chú ý đến suy nghĩ của bảo bối.

      rồi ạ.” Chỉ Lan gật đầu, tuy rằng quá trình gian khổ, nhưng cuối cùng thành công.

      “Vậy là tốt rồi, dọc theo đường tôi thể bên em, nhớ phải mang đồ giải trí giết thời gian.” Huyền Diệp quyết định có lẽ nên mua cho Chỉ Lan ít sách truyện.

      “Chuyện Quách Lạc La thị để về rồi xử lý.” Huyền Diệp bằng giọng trầm.

      “Vâng.” Tối hôm qua Chỉ Lan cũng bị dọa phát sợ, Huyền Diệp hai mắt đỏ ngầu tìm nàng, hai lời liền cởi quần áo, nhiệt tình tăng vọt vô cùng khủng bố. Đến bây giờ nàng vẫn dám hỏi Huyền Diệp xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể đoán được ít nhiều.

      Tối hôm qua Huyền Diệp ghé qua chỗ Quách Lạc La thị, ngờ Quách Lạc La thị hầm bát canh chờ , Huyền Diệp ngờ nữ nhân trong phủ dám to gan lớn mật hạ dược

      Dược lực của thứ đó rất mạnh, chỉ mới nhấp ngụm thấy thân dưới nóng rực, lần đầu tiên nhìn Quách Lạc La thị mà thấy có hứng thú, may là khả năng khống chế của mạnh hơn người, vì thế đến nỗi mất khống chế tại chỗ, quăng bát canh, hất ngã Quách Lạc La thị, buông lệnh cấm túc rồi lập tức tìm Chỉ Lan.

      Nếu phải chỉ vài ngày nữa kiện săn bắn mùa thu, bỏ qua cho Quách Lạc La thị đơn giản như thế, ít nhất cũng phải bắt ta trả cái giá xứng đáng. Nhưng lúc này, có thời gian cũng có tinh thần xử lý chuyện đấy.

      Trong cung Cảnh Nhân, Đông Quý phi vui vẻ chuyện với Đại Bảo Tiểu Bối, Nhị Bảo Tam Bảo ngủ say ở phòng bên cạnh, Chỉ Lan ngồi bên mỉm cười.

      “Gần đây trong phủ Huyền Diệp xảy ra chuyện gì vậy?” Đông Quý phi kiềm chế được mà hỏi, bà biết chuyện hai trắc phúc tấn hục hặc với nhau, đấy là chuyện rất bình thường, cung đấu ghê gớm hơn nhiều. Điều khiến bà chú ý là tối hôm qua Huyền Diệp nổi cơn lôi đình ở chỗ Quách Lạc La thị, thậm chí đạp cửa bỏ .

      “Ngạch nương hỏi chuyện tối qua ạ?” Chỉ Lan , “Chỉ Lan cũng biết, nhưng Gia rất tức giận.”

      “Con biết?” Đông thị buồn cười hỏi.

      “Con biết nhưng có thể đoán được ít nhiều, tối qua lúc gia đến … nhiệt tình hơn rất nhiều.” Mấy chữ cuối cùng Chỉ Lan cắn răng mà , chuyện này khó mà .

      Đông Quý phi suy nghĩ chút liền hiểu ra, lập tức thấy giận khó mà tha thứ, có ai nghe tin con mình bị hạ xuân dược lại có thể cao hứng cho được. Muốn quyến rũ đàn ông có rất nhiều cách, hạ dược là cách thấp hèn nhất.

      gọi thái y chưa?” Đông Quý phi tức giận, nếu tổn hại sức khỏe Huyền Diệp phải làm sao.

      Chỉ Lan lắc đầu, Huyền Diệp trọng sĩ diện như vậy sao có thể rêu rao tuyên thái y đến, nhưng có lẽ nên vụng trộm tìm người đến chẩn mạch.

      “Tra ra nguyên nhân ?” Hiển nhiên Đông Quý phi cũng nghĩ được chuyện đấy với đàn ông sỉ nhục, bị nữ nhân trong phủ hạ xuân dược, chẳng phải khả năng đàn ông của Huyền Diệp có vấn đề, may là Huyền Diệp có ba con trai con chứng minh người đàn ông .

      “Chưa kịp tra ạ.” Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, sáng sớm nay nàng vào cung, chưa có lúc nào để tra xét, hơn nữa Huyền Diệp thể thăm dò trực tiếp, bởi vì chuyện này liên quan đến tự tôn đàn ông.

      “Huyền Diệp thế nào.” Đông Quý phi cũng biết Chỉ Lan thăm dò Huyền Diệp phật ý.

      “Gia săn bắn mùa thu trở về rồi xử lý.” Chỉ Lan cảm thấy Quách Lạc La thị phải nhận kết cục tương tự Nữu Hỗ Lộc thị, tuy nàng hạ độc thủ, nhưng Quách Lạc La thị hấp tấp hạ dược đúng là có chút liên quan với nàng.

      “Uh, vậy để xử lý.” Đông thị bất đắc dĩ , cho dù bà là mẫu thân nhưng cũng thể làm thay việc cho các con.

      đường hồi phủ, Chỉ Lan thầm đoán về tình hình trong phủ sau kiện săn bắn mùa thu.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 081 – Trường săn Mộc Lan


      Lúc này, trường săn Mộc Lan vẫn là rừng rậm và thảo nguyên mênh mông, Chỉ Lan chưa từng được đến nơi thắng cảnh nào đẹp thế. màu xanh mướt trải rộng đến chân trời, bầu trời trong xanh như ngọc bích điểm mấy áng mây trắng xốp lững lờ, hồ nước trong veo phẳng lặng tựa mặt gương khổng lồ. So với Tử Cấm Thành tường đỏ ngói xanh, Chỉ Lan thích cảnh đẹp tự nhiên này hơn.

      “Thích ?” Huyền Diệp cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm, nhìn Chỉ Lan qua ô cửa .

      “Vâng, rất đẹp.” Chỉ Lan cảm thấy bản thân tìm được câu từ để miêu tả cảnh đẹp này, lòng cũng như trải rộng cùng thảo nguyên ngút ngàn, những buồn phiền tích tụ bốc hơi trong nháy mắt.

      “Lúc nào có thời gian tôi đưa em cưỡi ngựa.” Huyền Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh áng mây, bầu trời này rất khác bầu trời trong Tử Cấm Thành, bầu trời của Tử Cấm Thành là hình vuông giới hạn, con người như chim hoàng yến trong lồng, bầu trời nơi thảo nguyên bát ngát mênh mông, người cũng như chú chim xổ lổng, có thể tự do sải cánh.

      “Vâng.” Tâm hồn Chỉ Lan bị đất trời bao la hấp dẫn toàn bộ chú ý, nếu nàng sở hữu máy ảnh lúc này, nhất định lưu lại hết cảnh đẹp nơi này.

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan lời nào, người cưỡi ngựa, kẻ ngồi xe, ngón tay búp măng bạch ngọc của Chỉ Lan đặt cửa sổ, ánh mắt chăm chú dõi nhìn thảo nguyên và rừng cây rậm rạp, thi thoảng nhìn đến Chỉ Lan mê mải ngắm cảnh, Huyền Diệp chỉ kéo dây cương, tuy đối thoại nhưng ai cũng có thể cảm nhận tình cảm sau hành động ấy.

      Huyền Diệp thể bên cạnh Chỉ Lan lâu, chỉ có thể tranh thủ xem nàng thế nào, sau khi yên tâm giục ngựa chạy đến phía sau Thuận Trị Đế.

      Từ khi hoàn thành trường săn Mộc Lan, Thuận Trị dẫn đầu tướng sĩ Bát Kỳ đến đây tổ chức kiện săn bắn mùa thu hàng năm, ngoài ra còn để tiếp kiến vương công Mông Cổ, mục đích lần này cũng vẫn thế.

      “Lan nhi chưa từng ở nhà bạt đúng , em xem chút, tôi sai người múc nước cho em tắm rửa.” Huyền Diệp mấy câu rồi lại vội , nhưng an bài chu đáo những chuyện liên quan đến Chỉ Lan.

      “Biểu ca có việc , cần lo cho em.” Chỉ Lan tiễn Huyền Diệp mới có thời gian xem xét nhà bạt, rất khác so với tưởng tượng của nàng, bên trong nhà bạt rất sáng sủa, khí lưu thông cũng thoáng, ít nhất xuất tình huống ngạt khí.

      Nhà bạt tương đối rộng rãi, đồ đạc của Huyền Diệp đặt ở góc phía Tây, rương hòm của Chỉ Lan đặt ở góc Đông Bắc, bên cạnh giường khắc hoa. giường trải thảm nhung, là chỗ ngủ của Chỉ Lan và Huyền Diệp.

      “Chủ tử, có nước rồi, ngài muốn tắm luôn ?” Người Chỉ Lan đưa theo tất nhiên là Uyên Ương và Tử Quyên.

      “Uh.” đường đủ tiện nghi, Chỉ Lan được tắm thoải mái lâu, mỗi ngày chỉ có thể lau người, rốt cuộc cũng được ngâm mình trong bồn tắm rồi.

      Tắm rửa xong Chỉ Lan tìm bộ xiêm y đơn giản mặc vào, ra ngoài tản bộ chút, nhà bạt của các tôn thất tập trung chỗ, vì vậy khu vực này có nhiều người lạ.

      Chỉ Lan đánh tiếng với thị vệ, sau đó dẫn người ra xa chút, ra phải xa lắm, vì an toàn nàng cũng chỉ dạo loanh quanh.

      “Xin lỗi.” ngờ vừa ra ngoài va phải người khác, thoạt nhìn kẻ đó có vẻ vội vàng, vội vàng xin lỗi sau đó ngay. Bởi vì mực cúi đầu, Chỉ Lan thấy gương mặt của , nhưng dù khom lưng cũng khiến Chỉ Lan cảm nhận luồng sức ép ràng.

      “Người vừa rồi là ai?” Chỉ Lan hỏi thị vệ.

      “Hồi Tam phúc tấn, người vừa rồi chắc là tùy tùng của vị vương công Mông Cổ nào đấy.” Thị vệ nhíu mày, hiển nhiên cũng hài lòng với vô lễ của tên tùy tùng kia, chỉ là chân ướt chân ráo đến thảo nguyên, va chạm lại là nữ quyến, vì thế muốn làm rùm beng.

      “Uh.” Chỉ lan cũng để ý, cũng chỉ là va phải, phải chuyện đại .

      “Tam đệ muội xem nhà bạt Mông Cổ chưa?” Nhị phúc tấn cũng vừa từ nhà bạt của mình ra, vô tình gặp Chỉ Lan nên cao hứng hỏi.

      “Vâng, lần đầu tiên em được thấy.” Chỉ Lan cũng rất vui vẻ chào hỏi Tây Lỗ Khắc thị, lại nghĩ ngay đến Nạp Lạt thị ốm đau liệt giường mà buồn bã, “Đáng tiếc Ngũ đệ muội khỏe thể cùng.”

      “Đúng vậy, sau khi về chúng ta cùng đến phủ Ngũ thúc thăm ấy.” Tây Lỗ Khắc thị cũng thấy rất buồn, bởi vì Phúc Toàn và Thường Ninh tạm thời chưa có ý tranh giành với Huyền Diệp, vì thế quan hệ giữa ba người vẫn rất thân mật, thường xuyên qua lại thăm hỏi.

      biết rốt cuộc Ngũ đệ muội ốm đau thế nào.” Chỉ Lan chỉ biết là hai tháng trước Nạp Lạt thị ngã bệnh nặng, thái y thậm chí còn ổn.

      Tây Lỗ Khắc thị lắc đầu, Nạp Lạt thị đáng thương, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thường Ninh hồi tâm chuyển ý, vậy mà lại ngã bệnh liệt giường. ấy và Chỉ Lan cũng chỉ có thể thở dài, làm được gì, nhất thời khí nặng nề buồn bã.

      “Hay chúng ta dạo chút , mấy khi được đến thảo nguyên.” Chỉ Lan đổi đề tài.

      “Nghe đêm nay Hoàng thượng tiếp kiến vương công đại thần Mông Cổ, nhất định rất náo nhiệt.” Đối với các nữ nhân luôn ru rú trong nhà, chỉ là buổi tiệc xã giao cũng khiến họ thấy hào hứng.

      “Hình như có đốt lửa trại?” Chỉ Lan tưởng tượng cảnh ca múa ăn thịt nướng quanh đống lửa, lòng rất chờ mong.

      “Chúng ta thể nhảy múa, nhưng có thể nhìn người khác nhảy múa là tồi rồi.” Các tiểu nương Mông Cổ chỉ tính tình cởi mở mà khả năng nhảy múa cũng rất điêu luyện.

      “Nhị tẩu từng mặc quần áo Mông Cổ chưa?” đến đây chỉ có thể nhập gia tùy tục, cởi bỏ kỳ phục.

      “Chưa từng.” Tây Lỗ Khắc thị lắc đầu, đây lần đầu tiên ấy theo Phúc Toàn tái ngoại, trước kia chưa từng có cơ hội tiếp xúc với quần áo Mông Cổ.

      Chỉ Lan hàn huyên với Tây Lỗ Khắc Thị hồi rồi về nhà bạt, nàng còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc tối.

      Chỉ Lan mặc bộ xiêm y Mông Cổ màu đỏ thẫm, tay áo rộng, thắt lưng cũng thắt lỏng, khiến dáng cao thon của Chỉ Lan càng thêm quyến rũ. Đầu đội trang sức làm từ mã não, trân châu, bảo thạch kết thành, khi các sợi tua va chạm leng keng, có thu hút rất riêng.

      Huyền Diệp vừa vào liền thấy Chỉ Lan mới thay xiêm y, nếu Chỉ Lan mặc kỳ phục có dáng vẻ dịu dàng mềm mại, đoan trang, Chỉ Lan trong trang phục Mông Cổ lại đầy nhiệt tình, quyến rũ. Lần đầu tiên thấy Chỉ Lan như thế, Huyền Diệp cũng phải ngẩn ngơ.

      “Lan nhi mặc trang phục Mông Cổ rất đẹp.” Huyền Diệp tiến tới ôm eo Chỉ Lan, “Trở về tôi sai người may cho em mấy bộ.”

      “Về còn cơ hội để mặc.” Chỉ Lan cũng rất thích trang phục Mông Cổ, nhưng về Bắc Kinh chỉ có thể mặc kỳ phục, ra nàng còn muốn làm mấy bộ hán phục nữa.

      “Ai có cơ hội, sau này Lan nhi chỉ mặc riêng cho tôi xem.” Lòng Huyền Diệp tưởng tượng ra rất nhiều tình huống để mặc trang phục Mông Cổ.

      “Vâng.” Chỉ Lan thấy cuộc chuyện bắt đầu mờ ám liền tìm cách chấm dứt.

      “Biểu ca uống chút sữa trâu .” Thảo nguyên có rất nhiều sữa dê sữa trâu, tiệc tối nhất định Huyền Diệp phải uống rượu, nên uống chút sữa tráng dạ dày trước.

      “Cám ơn Lan nhi.” Huyền Diệp cảm thấy biểu muội là tri kỉ của .

      Thảo nguyên buổi tối càng thêm yên tĩnh, chỉ mình có cảm giác sợ hãi. Chỉ Lan ngồi bên cạnh Huyền Diệp, bình tĩnh ăn “thịt cừu xé bằng tay”, thi thoảng lại có ánh mắt nóng rực đưa về phía Chỉ Lan, tuy nhìn lâu nhưng vẫn khiến Chỉ Lan rất thoải mái.

      phải đa số phụ nữ Mông Cổ đều xấu, nhưng có được khí chất dáng vẻ kiều nũng nịu của các tiểu thư nơi khuê phòng, đa số đàn ông đều thích phụ nữ xinh dịu dàng mềm mại, đặc biệt là đàn ông Mông Cổ vốn cường tráng, phải nhìn bà vợ hung dữ mạnh mẽ nhà mình nhiều, giờ thấy Chỉ Lan thướt tha duyên dáng tất nhiên xao xuyến.

      Huyền Diệp tối tăm mặt mũi, là đàn ông, tất nhiên hiểu đàn ông khác nghĩ gì, nhìn thấy mỹ nhân có kẻ nào ảo tưởng phen, nhưng đối tượng là thê tử nhà mình hiếm có ai hòa nhã thêm được.

      Chỉ Lan cảm nhận được sức ép từ Huyền Diệp, bất mãn trừng mắt với những người đàn ông ngồi đối diện, may là trời tối mấy ai thấy, Chỉ Lan lè lưỡi, hay nàng say rồi, làm sao có thể có hành vi ngây thơ như thế chứ.

      “Biểu ca em muốn về.” Chỉ Lan thích ứng được với cảnh tượng ồn ào này, khác hoàn toàn so với đốt lửa trại trong tưởng tượng của nàng, tuy rằng cũng có người nhảy múa, nhưng là nhảy múa cho đàn ông xem, các vương công Mông Cổ lại câu nệ tiểu tiết, ai cũng có mấy mỹ nhân làm bạn, tuy rằng chưa đến mức sờ mó trắng trợn, nhưng vẫn khiến người được dạy dỗ đến nơi đến chốn như Chỉ Lan thấy phản cảm.

      “Uh, bảo mấy thị vệ hộ tống em về.” Huyền Diệp cũng rất tức giận, có mấy quý tộc Mông Cổ nhìn ngó Chỉ Lan rất trắng trợn, tuy Mông Cổ quan trọng, nhưng chưa đến mức Đại Thanh phải lấy lòng Mông Cổ. Huyền Diệp nheo mắt, biểu kiêu ngạo của Mông Cổ chắc Hoàng ama thấy và ghi nhớ tất cả, chỉ có điều chưa đến lúc thích hợp.

      “Biểu ca nên uống ít rượu thôi.” Chỉ Lan từ biệt Huyền Diệp, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa, nàng nhìn lại, lại thấy người nào.

      “Có chuyện gì vậy?” Huyền Diệp cũng phát có vấn đề.

      có gì, chỉ là…” Chỉ Lan do dự chút mới , “Có cảm giác bị rắn theo dõi.”

      “Lan nhi say rồi, đừng lo lắng, ngoan ngoãn trở về, lát nữa tôi về.” Tuy ngoài miệng Huyền Diệp an ủi Chỉ Lan, nhưng lòng bắt đầu thầm phòng bị, cứ nghĩ đến kiện săn bắn mùa thu này lại thấy khó chịu trong lòng.

      Chỉ Lan gật đầu, chắc là cảm giác nhầm, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, nàng rảo bước về nhà bạt. Gió đêm thổi phần phật, tóc Chỉ Lan bị thổi đến rối tung, đồ trang sức va chạm leng keng. Nàng xiết chặt quần áo, nhìn bầu trời đầy sao mới thấy lòng dễ chịu hơn.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 082 – Hải Đông Thanh


      “Lan nhi vẫn lo sợ sao?” Huyền Diệp nằm cạnh Chỉ Lan, có lẽ là vì lạ giường, nàng trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.

      ạ, chắc tại mới đến thảo nguyên nên quen.” Bên ngoài gió thổi vù vù, Chỉ Lan quen nhà bạt nên có được cảm giác an toàn.

      “Có tôi đây, ngủ .” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan trấn an, “ kiện săn bắn mùa thu chỉ còn hơn hai mươi ngày, quen ngay thôi.”

      “Vâng.” Chỉ Lan vùi vào lòng Huyền Diệp, ngửi mùi hương quen thuộc, cảm nhận ấm áp từ mới thấy yên lòng hơn để ngủ.

      Huyền Diệp hôn lên trán Chỉ Lan, cũng có ngờ vực, bởi vì kẻ nên xuất đến tìm , mục đích cũng có vẻ đơn giản như lời kẻ đó .

      Sáng sớm hôm sau Chỉ Lan thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hôm nay đại thần thống lĩnh tướng lĩnh Bát Kỳ bao vây khoảng rừng để săn, vì thế dù ở trong nhà bạt cũng có thể nghe thấy tiếng kèn xa xa.

      “Nhị tẩu qua sớm vậy?” Chỉ Lan vừa nghe báo liền thấy Tây Lỗ Khắc thị mặc trang phục Mông Cổ màu lam khom lưng tiến vào.

      hoan nghênh ta sao?” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, từ khi đến thảo nguyên ấy có vẻ hoạt bát hơn, có lẽ đây mới là con người của ấy.

      hoan nghênh nhị tẩu còn hoan nghênh ai, nhị tẩu ăn sáng chưa?” Chỉ Lan mời Tây Lỗ Khắc thị ngồi.

      “Ăn quen.” Tây Lỗ Khắc thị nhíu mày, sáng sớm ăn thịt thấy vào.

      “Nhập gia tùy tục, nhị tẩu cố chút vậy.” Chỉ Lan đưa cho Tây Lỗ Khắc thị cốc sữa dê, “Sữa này dùng hạnh nhân nấu qua, bớt tanh nhiều.”

      “Đúng là Tam đệ muội thông minh.” Tây Lỗ Khắc thị uống ngụm, “Sau khi quây kín khoảng rừng có thể cưỡi ngựa trong đó, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tam đệ muội thế nào?”

      “Nhị tẩu muốn so tài lần sao?” Chỉ Lan mỉm cười, lâu nàng cưỡi ngựa, phi ngựa thảo nguyên nhất định khác hẳn đường.

      “Tốt, thi đấu suông thú vị, có phần thưởng được ?” Tây Lỗ Khắc thị cũng có chút hưng phấn, đến thảo nguyên coi như tự do hơn chút, cần phân cao thấp với đám nữ nhân hậu trạch, cũng cần nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Phúc Toàn, tinh thần thấy vui vẻ hơn nhiều.

      “Nhị tẩu nhớ thương khối điền ngọc kia của em sao?” Chỉ Lan trêu ghẹo.

      “Được lắm, dám trêu ta, đến lúc thua đừng tìm Tam thúc cáo trạng.” Tây Lỗ Khắc thị hẹn Chỉ Lan ngày mai cưỡi ngựa.

      “Ngày mai tôi phải theo Hoàng ama săn bắn, nếu em buồn chán có thể mang theo thị vệ ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng thể xa, trong bãi săn có rất nhiều dã thú.”

      Huyền Diệp thế ra là ý ở ngoài lời, lòng muốn tốt nhất là Chỉ Lan chỉ ở trong nhà bạt ra ngoài, nhưng chẳng mấy khi đến trường săn Mộc Lan, nên ru rú trong phòng, vì thế Huyền Diệp do dự hồi lâu mới cho Chỉ Lan ra ngoài, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có thị vệ theo.

      “Ngày mai em hẹn Nhị tẩu đua ngựa, đừng lo cho em.” Chỉ Lan nghe ra ý tứ của Huyền Diệp, nhưng nàng cũng dám chạy loạn, chỉ phi ngựa trong phạm vi an toàn thôi.

      “Vậy cũng tốt.” Huyền Diệp gật đầu hài lòng, có Nhị tẩu thận trọng cùng, hẳn là có vấn đề.

      Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, đa số người theo Thuận Trị săn, ở lại chỉ còn ít nữ quyến và thị vệ.

      Chỉ Lan mặc bộ trang phục cưỡi ngựa, tóc búi cao, giày da hươu, vừa hoạt bát vừa quyến rũ.

      “Giá!” Chỉ Lan thành thạo lên ngựa, nhìn Tây Lỗ Khắc thị khiêu khích, thấy ấy cũng chuẩn bị tốt, mới vung roi bắt đầu.

      Chỉ Lan mỉm cười vui vẻ, rất lâu rồi nàng được thoải mái thế này, gió thổi thẳng vào nàng, khiến mỗi tế bào đều như mở rộng.

      “Kỹ cưỡi ngựa của Nhị tẩu tốt!” Được quãng đường Chỉ Lan mới biết thể vượt hẳn Tây Lỗ Khắc thị, nàng ngờ Nhị tẩu thận trọng đoan trang cũng có lúc sống động thế này.

      “Tam đệ muội cũng kém.” Tây Lỗ Khắc thị kéo dây cương, giảm tốc độ, chuyển thành dạo.

      “Phía trước có hồ, chúng ta qua đấy ngồi lát .” Chỉ Lan chỉ vào hồ ở phía trước.

      “Hình như chỗ kia có người?” Tây Lỗ Khắc thị biến sắc, ấy nhìn ra có người đàn ông ngồi bên hồ.

      “Có người sao?” Chỉ Lan nhìn theo hướng Tây Lỗ Khắc thị chỉ, quả nhiên có người đàn ông cao lớn ngồi bên hồ, “Chúng ta chỗ khác .”

      Vừa dứt lời thấy người đàn ông bên hồ đứng dậy, mặc dù khá xa vẫn có thể nhìn ra là người đàn ông Mông Cổ.

      “Chúng ta nhanh .” Tây Lỗ Khắc thị vội vàng , ai biết người kia là ai, nếu để người khác biết ấy và Chỉ Lan ra ngoài gặp đàn ông lạ nguy to.

      “Giá.” Chỉ Lan rất ràng hậu quả của chuyện này, tuy rằng Huyền Diệp trách nàng, nhưng nàng cũng muốn nghe người khác dèm pha đặt điều, nàng quay đầu ngựa, cùng Tây Lỗ Khắc thị rời .

      cẩn thận.” Người đàn ông bên hồ gật gù, thèm để ý cười cười.

      Chuyện đấy cũng chỉ là vấn đề khi ra ngoài dạo, Chỉ Lan đặt trong lòng, bãi săn này chỉ có mình nàng, chẳng lẽ cấm người khác đến bên hồ ngắm cảnh, đến khi về nhà bạt thấy thêm hai nữ nhân, vẻ mặt của nàng khó chịu như thể nuốt phải ruồi.

      “Thế này là sao đây?” Chỉ Lan thưởng thức cây roi ngựa trong tay, đám người Mông Cổ này có mắt nhìn, mới ngày thứ ba tặng nữ nhân cho Vương gia Đại Thanh.

      “Hồi phúc tấn, đây là nữ tỳ vương công Mông Cổ đưa tới hầu hạ phúc tấn.” thị vệ trả lời, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.

      “Vị vương công nào?” Chỉ Lan nhìn hai mỹ nữ nóng bỏng ngoài trướng chăm chú, muốn đưa cũng biết hỏi thăm sở thích của Huyền Diệp, biết Huyền Diệp chỉ thích nàng sao?

      “Nô tài biết.” Mông Cổ có nhiều vương công lắm, hai nữ nhân Mông Cổ này do quản đưa tới, giới thiệu cũng mơ hồ, là có tình.

      “Vậy để họ đứng bên ngoài, chờ Gia về xử lý.” Chỉ Lan đưa roi ngựa cho Uyên Ương, vào nhà bạt, nàng là phụ nữ, hiểu tình hình triều, vấn đề liên quan đến quan hệ ngoại giao đừng tìm đến nàng, để lại cho Huyền Diệp giải quyết.

      “Làm sao vậy?” Huyền Diệp vừa về đến cửa liền đuổi ngay hai nữ nhân Mông Cổ .

      “Suy nghĩ xem Hải Đông Thanh của em ở đâu rồi.” Đến thảo nguyên tất là nghĩ đến thần ưng, kiếp này Chỉ Lan là người tộc Mãn, nghe truyền thuyết Hải Đông Thanh từ , vì thế đặc biệt nhớ nhung thần ưng.

      “Rất thích sao?” Huyền Diệp nhận khăn Chỉ Lan đưa, lau mặt.

      “Rất muốn nhìn lần.” Chỉ Lan rất biết thân biết phận, nàng nuôi Hải Đông Thanh chả khác nào phung phí của trời, thần ưng phải được sải cánh bầu trời thảo nguyên mênh mông.

      “Về Bắc Kinh tôi sai người đến trại nuôi ưng mang con thuộc giống Ngọc Trảo cho em xem.” Huyền Diệp buồn cười sờ đầu Chỉ Lan, con chim ưng thôi mà, chẳng lẽ đưa cho nàng được?

      sao?” Chỉ Lan hai mắt long lanh, nhìn Huyền Diệp sùng bái, biểu ca quá tốt, nếu vạn năng thêm chút nữa là Tinker Bell rồi, muốn gì được nấy.

      “Chẳng lẽ tôi lại gạt em.” Huyền Diệp âu yếm búng trán Chỉ Lan.

      Chỉ Lan vốn nghĩ về Bắc Kinh mới được thấy Hải Đông Thanh, ngờ chẳng mấy chốc Huyền Diệp cho người đưa đến. Con Hải Đông Thanh này tuy phải giống Ngọc Trảo, nhưng cũng là thượng phẩm.

      Lông trắng, cánh lấm tấm màu nâu, nó ngẩng cao đầu nhìn Chỉ Lan khinh thường.

      Chỉ Lan hề để ý đến cao ngạo của nó, nàng dè dặt chạm vào cánh nó, thấy nó có phản ứng kích thích mới nhàng vuốt cánh nó, xem ra nó được thuần hóa rồi.

      “Đẹp quá.” Chỉ Lan khen ngợi, vào thời Thanh Hải Đông Thanh rất quý giá, nếu có thể dâng lên triều đình Hải Đông Thanh, kẻ đó có bị tử hình cũng được đặc xá.

      “Tam thúc đúng là thương Tam đệ muội.” Đây cũng là lần đầu tiên Tây Lỗ Khắc thị được thấy thần ưng trong truyền thuyết, nhưng ấy dám sờ, tuy nó được thuần hóa, nhưng phải phải ai cũng sờ được, Chỉ Lan vốn dễ gây thiện cảm với động vật, người khác thể so sánh.

      “Đúng vậy đúng vậy.” Chỉ Lan hào phóng thừa nhận, “Nhị bá cũng kém, nếu con ngựa ngoài kia làm sao có ở đây?”

      Tây Lỗ Khắc thị cũng thấy cao hứng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện về phủ phải đối mặt với hậu trạch lại thấy nguội lạnh, chiều của đàn ông chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, có vui vẻ, có cũng nên rầu rĩ.

      “Được rồi, quấy rầy nữa, mai lại tới tìm cưỡi ngựa.” Ở trường săn Mộc Lan, ngày nào Chỉ Lan cũng gặp Tây Lỗ Khắc thị, chuyện phiếm cưỡi ngựa, cũng coi như tự do tự tại.

      “Con chim ưng này ở đâu ra?” Huyền Diệp vừa thấy con Hải Đông Thanh cánh tay Chỉ Lan liền biến sắc.

      phải biểu ca đưa tới sao?” Chỉ Lan hỏi, ngoài Huyền Diệp có ai tặng nàng con Hải Đông Thanh quý giá, “Hay là kẻ dưới nào muốn lấy lòng ?”

      Sắc mặt Huyền Diệp dịu chút, “Chắc là người nào đưa tới, đưa cho em em yên tâm nuôi .”

      “Thôi cần.” Chỉ Lan lưu luyến rời vuốt lông con Hải Đông Thanh, tuy nàng rất tiếc, nhưng nàng nuôi hay, “Đúng rồi, hay đưa cho Đại Bảo , nó vẫn luôn muốn có con.” Trong phủ cũng có trại nuôi ưng, có thể thỉnh chuyên gia đến chăm sóc, chẳng qua quyền sở hữu là của Đại Bảo.

      “Như vậy cũng tốt.” Huyền Diệp tuy cười mà ánh mắt lạnh băng. “Mấy ngày tới em đừng ra ngoài, chờ tôi có thời gian đưa em .”

      “Vâng.” Chỉ Lan gắn bó cùng Huyền Diệp hơn mười năm, cũng nhận ra vui vẻ gì, Chỉ Lan đoán có lẽ liên quan đến con chim ưng này, nhưng là người vợ hiểu chồng, Chỉ Lan hỏi kiểu câu hỏi ngu ngốc đấy.

      “Biểu ca hôm nay thu hoạch được gì sao?” Chỉ Lan nhìn ra sau lưng Huyền Diệp, ý là có thể bắt đầu khoe rồi.

      ràng Huyền Diệp vui vẻ hơn, bắt đầu kể về chuyến săn hôm nay, Chỉ Lan mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, khí bắt đầu hài hòa trở lại.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 083 – Cát Nhĩ Đan


      ra ngoài cưỡi ngựa sao?” Tây Lỗ Khắc thị thắc mắc, mấy ngày nay Chỉ Lan luôn ở trong nhà bạt, rất thiếu linh hoạt.

      sao, Nhị tẩu cần lo cho em.” Chỉ Lan với giọng chán nản, mấy ngày nay liên tục nhận được lễ vật lai lịch, nàng phiền muốn chết.

      “Được rồi.” Tây Lỗ Khắc thị biết là Chỉ Lan có chuyện khó , có lẽ là đến chu kỳ, càng nghĩ càng thấy có lý, làm phụ nữ, tháng nào cũng có mấy ngày buồn chán.

      “Hôm nay lại là thứ gì?” Huyền Diệp cho thay hết người xung quanh lượt, như lần trước Chỉ Lan vừa nhắc đến Hải Đông Thanh có người đưa đến, đáng lo, vì thế những người hầu Mông Cổ đều bị Huyền Diệp đuổi .

      “Thôi bỏ , là thứ gì cũng đừng cho ta thấy, để vào chỗ, chờ gia về xử lý.” Chỉ Lan phẩy tay, nàng là phụ nữ có chồng, kẻ nào tặng quà nàng hàng ngày hẳn là muốn hãm hại nàng, nếu muốn lấy lòng Huyền Diệp tặng chẳng hơn sao.

      “Vẫn mất hứng sao?” Huyền Diệp ung dung vào, tạo thành tương phản với Chỉ Lan.

      “Người này ràng là muốn lấy lòng biểu ca, lấy em làm cầu nối.” Chỉ Lan quay đầu để ý tới Huyền Diệp.

      làm thế là hùa theo sở thích của tôi thôi, biết tôi thích em nên mang quà tặng em.” Tuy rằng ngữ khí thoải mái, nhưng ánh mắt Huyền Diệp hề có ý cười.

      “Hứ, nhưng mà em thích.” Chỉ Lan cũng phải ngốc, nếu ở đại, chồng ghen tuông chút có thể là nêm gia vị cho cuộc sống vợ chồng, nhưng khi đối tượng đổi thành thành viên hoàng gia ghen tuông là bi kịch, vì vậy ngay từ đầu Chỉ Lan tỏ thái độ ác cảm với kẻ tặng lễ vật, quả nhiên tâm trạng Huyền Diệp tốt hơn nhiều.

      thích vứt hết .” Tuy rằng mục tiêu tại của là làm hoàng tử “vô vi”, nhưng cũng thể để kẻ khác bắt nạt thê tử của , dễ nghe là tặng quà, nghĩ tiêu cực là hắt tiếng nhơ, may mắn là kẻ kia coi như thức thời, khi tặng quà vẫn luôn lấy danh nghĩa thê tử của vương công Mông Cổ đưa tới.

      Đại khái đoán ra là ai, chỉ ngờ kẻ đó chọn phương pháp này. Ngẫm kĩ có lẽ hiểu được, nhiều người cho rằng sủng ái chỉ như chiều thú cưng, rất ít người biết rằng sủng ái Chỉ Lan đơn giản như thế, mà là thương lòng. Vì thế chiêu tặng quà này thể lấy lòng , ngược lại còn chọc giận , khiến có cảm giác bị kẻ khác nhòm ngó đồ của mình.

      Huyền Diệp vẫn luôn biết biểu muội của dễ gây thiện cảm, vì thế từ bảo vệ nàng rất kĩ, số người gặp Chỉ Lan vô cùng ít ỏi, sau khi Chỉ Lan thành đích phúc tấn của cũng có gì thay đổi, có đôi khi thậm chí còn muốn khóa Chỉ Lan trong phòng cho nàng đâu.

      Nhưng cảm giác về quyền sở hữu chưa từng mạnh như lần này đến trường săn Mộc Lan, gần như người đàn ông Mông Cổ nào nhìn thấy Chỉ Lan cũng ngơ ngẩn, phải nhất kiến chung tình gì hết, đấy là phản ứng phổ biến khi nhìn thấy mỹ nhân, nhưng vẫn chịu đựng nổi.

      Hơn nữa, kẻ kia tuy là muốn dựa vào Chỉ Lan tiếp cận , nhưng trực giác đàn ông mách bảo , nếu phải Chỉ Lan thân phận cao quý bị bắt rồi, Đại Thanh chưa thể trở mặt với Mông Cổ vì nữ nhân thân phận thấp.

      Xem ra đối tốt với tiểu biểu muội là chưa đủ, còn phải ngăn chặn tất cả các yếu tố có khả năng chia rẽ và biểu muội, ví dụ như người đàn ông ở Giang Nam thể điều tra ra, ví dụ như kẻ vô sỉ vì muốn lấy lòng mà tiếp cận Chỉ Lan, còn có những người đàn ông từng thầm mơ tưởng Chỉ Lan.

      “Biểu ca sao chứ?” Chỉ Lan thấy nét mặt Huyền Diệp càng lúc càng dữ tợn, có chút sợ hãi, lòng thầm bi ai cho kẻ chọc giận Huyền Diệp, nàng rất hiểu biểu ca, điển hình cho loại lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thù dai quân tử báo thù mười năm muộn.

      “Có chút thoải mái.” Huyền Diệp làm bộ ho khan vài tiếng, chuyện giữa đàn ông nên hù dọa biểu muội.

      sao?” Chỉ Lan hoài nghi, “ hợp thủy thổ sao?”

      “Uh, khí hậu ở đây khô quá.” Đúng là loại trợn mắt dối điển hình, “Gần đây cưỡi ngựa đến trầy cả da.”

      Gạt người! Chỉ Lan vừa nghe liền biết là điêu, nhưng gần đây Huyền Diệp có vẻ rất nặng nề tâm trạng, Chỉ Lan cũng chỉ có thể trấn an “trẻ con to xác” này như trấn an Đại Bảo.

      “Để em bôi thuốc giúp biểu ca?” Chỉ Lan nhàng cởi quần Huyền Diệp, nhìn đến vật căng thẳng trong quần đùi thầm khinh bỉ phen, rồi mới lấy thuốc bôi phần đùi trong sưng đỏ.

      “Đau ?” Chỉ Lan ngồi đất, ngẩng đầu hỏi Huyền Diệp.

      đau, bôi lên .” Huyền Diệp nhắm mắt, hưởng thụ phục vụ của tiểu biểu muội.

      “Lên nữa ạ?” Chỉ Lan dùng tay còn lại chạm vào bộ phận nào đấy, “Là chỗ này sao?”

      “Lan nhi thông minh.” Huyền Diệp thoải mái thừa nhận, “Tiếp tục .”

      “Biểu ca xấu.” Chỉ Lan vừa định bỏ tay ra bị Huyền Diệp tóm lại.

      “Lan nhi sao có thể làm việc nửa chừng bỏ đấy như thế?” Huyền Diệp nhíu mày, “Hồi bé tôi dạy em như thế.”

      “Hồi bé biểu ca cũng thế này.” Chỉ Lan đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp.

      “Ồ? Tôi thế nào?” Huyền Diệp cũng đùa theo Chỉ Lan.

      “So với lúc này đứng đắn nghiêm túc hơn.” Chỉ Lan giọng thầm , “Giờ y hệt lưu manh trong tiểu thuyết.”

      “Lan nhi vừa gì, gió lớn nghe .” Huyền Diệp trêu ghẹo Chỉ Lan, hai người ở chung bắt đầu có cảm giác vợ chồng lâu năm.

      có gì, em biểu ca minh thần võ, tựa như người trời.” Chỉ Lan ca ngợi Huyền Diệp cách rất lộ liễu.

      “Nếu tôi tốt như vậy, biểu muội mau tới hầu hạ.” Huyền Diệp ngả người nằm xuống giường, đầu gối lên tay.

      “Nô tỳ tuân chỉ.” Chỉ Lan cười cười, dám đùa giỡn nàng, coi nàng là gối bông vô dụng sao.

      “Sao có thể tới đây?” Sau phen **, Huyền Diệp tuy mệt nhưng vẫn ngừng suy nghĩ, suy nghĩ về người tên Cát Nhĩ Đan, kẻ bí mật tới trường săn Mộc Lan. Cát Nhĩ Đan là thủ lĩnh của tộc Chuẩn Cát Nhĩ, mà tại quan hệ giữa tộc Chuẩn Cát Nhĩ và triều Thanh vẫn có vẻ hòa hợp.

      Mấy năm trước, Cát Nhĩ Đan thay thế Tăng Cách trở thành thủ lĩnh tộc Chuẩn Cát Nhĩ, sau đó dâng thư lên Thuận Trị đế thỉnh cầu triều Thanh thừa nhận tính hợp pháp của việc thừa kế, sau đó hàng năm tiến cống, còn tấu những kiện trong đại trong Hãn Quốc lên triều Thanh.

      Lòng Huyền Diệp thầm nghĩ lại những việc mà kẻ tên Cát Nhĩ Đan trải qua, hề nghi ngờ, hai lĩnh vực quân và chính trị kẻ này đều là người có bản lĩnh, theo biểu của Cát Nhĩ Đan thời gian gần đây, Huyền Diệp cũng liệt vào những nhân vật nguy hiểm hàng đầu. chỉ vì bản lĩnh xuất sắc, quan trọng là vì rất dã tâm.

      “Mấy hôm trước cũng là đưa nữ nhân tới, xem ra Hải Đông Thanh cũng là do đưa, muốn nhắn nhủ với ta, đối tác có tiềm năng sao?” Huyền Diệp cười nhạo, có thể đoán được mục đích của Cát Nhĩ Đan, chẳng qua nhìn ra Huyền Diệp là người có khả năng kế ngôi nhất muốn tiếp cận Huyền Diệp, tốt nhất là đôi bên vụng trộm thỏa thuận hiệp nghị đồng minh, hỗ trợ đối tác. Đơn giản hơn là muốn nhìn ra Huyền Diệp là loại người gì, có nhược điểm gì.

      Nhưng Cát Nhĩ Đan vẫn hiểu Thuận Trị, cũng hiểu Huyền Diệp, Thuận Trị đế phải người ham muốn nắm giữ quyền lực, ông ấy chờ Huyền Diệp đủ chín chắn để thoái vị, sau đó cùng người mình du sơn ngoạn thủy.

      Hoặc có thể thế này, trong mắt Thuận Trị, nguyện vọng của cá nhân ông ấy là quan trọng nhất, dễ hiểu tức là tùy hứng, thích được làm theo ý mình. Mấy năm nay ông ấy cẩn thận làm người đứng đầu thiên hạ, là vì có lý tưởng định quốc an bang, cũng là vì muốn để lại cho con mình giang sơn ổn định. Hoàn thành rồi, ông ấy có thể gạt gánh lo qua bên, làm việc mình muốn.

      Huyền Diệp cũng phối hợp rất ăn ý với Thuận Trị đế, vì thế mấy năm qua rất bận rộn, lẳng lặng công tác lẳng lặng làm việc, tham gia các phe phái triều. thể hủy hoại hình tượng của mình trong lòng Thuận Trị đế, thể biểu ra mặt khát vọng quyền lực, chỉ cần thể tốt hai vai đứa con hiếu thuận và thần tử chăm chỉ, ngôi vị hoàng đế thể tuột khỏi tay .

      Vì thế Cát Nhĩ Đan nước cờ này là sai lầm, giết huynh trưởng mới có thể trở thành thủ lĩnh bộ tộc, vì thế hiển nhiên thể hiểu nổi phối hợp ăn ý của Huyền Diệp và Thuận Trị đế về vấn đề thừa kế.

      Mỗi người việc, chung vấn để, Cát Nhĩ Đan thầm tự hỏi về Tam aka Huyền Diệp của Đại Thanh. Lần này che giấu tung tích đến trường săn Mộc Lan là để thăm dò xem Tam aka có dã tâm đoạt ngôi hoàng đế , nếu có bọn họ có thể tiếp tục tiếp xúc, nếu có lẽ đổi đối tác khác. Nhưng qua mấy ngày quan sát thấy Tam aka người cẩn trọng, nhược điểm duy nhất có lẽ chỉ có thể là Tam phúc tấn.

      Cát Nhĩ Đan liếm môi, nữ nhân kia động lòng, diện mạo xinh đẹp, dáng người gợi cảm kiều, vừa có quyến rũ của thiếu phụ vừa có hồn nhiên thiếu nữ, nếu có thể có được nàng là tốt. Nhưng thân phận nàng tương đối cao, thể cướp người.

      Hơn nữa Tam aka cũng có vẻ quá coi trọng nàng, Cát Nhĩ Đan còn đánh giá cao Huyền Diệp như trước, kẻ bị nữ sắc mê hoặc thể là đối thủ của . Mục tiêu của là khôi phục vinh quang của Thành Cát Tư Hãn, thống nhất Mông Cổ, thành lập đế quốc Mông Cổ đương đầu với triều Thanh.

      Đại Thanh tại vẫn chưa đứng vững tại Trung Nguyên, phải đối mặt với uy hiếp của tam phiên, triều đình Nam Minh và thế lực ở Đài Loan, vì thế Cát Nhĩ Đan tin tưởng có thể thừa dịp triều Thanh tiêu diệt thế lực khác mà gây dựng cho bản thân, nhưng giờ vẫn cần thể lòng trung thành với triều Thanh, chuyện khác mưu đồ sau.

      Về chuyện mỹ nhân, chờ thành lập đế quốc Mông Cổ của chính mình rồi, mỗi ngày đổi mỹ nhân, chẳng qua tại Tam aka có vẻ định hợp tác với , vì thế mới đẩy nữ nhân tặng , xem ra muốn tiếp cận vẫn phải thông qua phúc tấn.

      “Tô Hợp, ngươi lại đây.” Cát Nhĩ Đan phân công kẻ dưới xong liền chọn đại mỹ nhân Mông Cổ điên loan đảo phượng. Cát Nhĩ Đan lăn lộn giường biết là hành vi lấy lòng này khiến nghiệp lớn của chết non, người xưa vẫn rồng có vẩy ngược, chạm vào phải chết, tiểu biểu muội chính là cái vẩy ngược lớn nhất của Huyền Diệp.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :