1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 074 – Tiến cung


      “Tiến cung gặp mã ma (bà nội) phải hành lễ biết ?” Chỉ Lan dặn dò Đại Bảo và Tiểu Bối vừa thỉnh an xong, “Ở trong cung được chạy loạn, theo ngạch nương là được, biết ?”

      “Biết ạ!” Đại Bảo vỗ vỗ ngực, sau đó lại nhìn Tiểu Bối bên cạnh, Tiểu Bối bị ánh mắt tha thiết của Đại Bảo làm nổi da gà, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lời Chỉ Lan.

      “Đại Bảo Tiểu Bối nhà ta là ngoan nhất.” Khen ngợi trẻ con khi làm đúng, đây là nguyên tắc của Chỉ Lan.

      Đại Bảo rất thích nguyên tắc này, bởi vì cậu bé chạy đến bên cạnh Chỉ Lan cầm vạt áo Chỉ Lan xin phần thưởng, “Hôn con cái!”

      “Đại Bảo đáng !” Chỉ Lan bế Đại Bảo lên, hôn lên hai má cậu bé, Đại Bảo thấy thế mới gật đầu thỏa mãn, chỉ xuống sàn, ý bảo bé muốn tự , để người khác bế.

      Tiểu Bối vừa thấy Chỉ Lan bắt đầu hôn Đại Bảo liền che mắt, bé ghét nhất trò bôi nước miếng, bé lớn rồi, sao có thể ngây thơ như Đại Bảo.

      “Ngạch nương, thôi!” Tiểu Bối nhàm chán, bé biết hôm nay phải tiến cung, tiến cung là đến chỗ dì rất đẹp, tên của dì rất kỳ quái, gọi là mã ma, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ngạch nương thích bôi nước miếng.

      “Uh, thôi.” Hai bé con bước xiêu vẹo, thế còn học đòi kiểu bắt tay sau lưng của Huyền Diệp, nhất là Đại Bảo, còn ngẩng cao đầu, hai mắt lấp lánh, vừa nhìn là biết chờ Chỉ Lan khen ngợi.

      “Oa, Đại Bảo đẹp trai!” Đại Bảo rất thích nghe từ này, bởi vì bé cảm thấy từ đấy dành riêng cho mình, bạn hỏi tại sao á, ngốc quá , từ này nghe rất sướng tai, rất có khí thế, ngay cả ama cũng được dùng, ngạch nương chỉ dùng từ này để khen Đại Bảo thôi.

      “Khờ.” Tiểu Bối nhìn vẻ đắc ý của Đại Bảo sau xong cảm thấy vô cùng mất mặt, sao lại có ca ca trẻ con thế biết, chẳng lẽ có bạn đồng lứa nào cùng tư tưởng với bé để chia sẻ sao, haizzz, nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết, nhưng tịch mịch như tuyết là ý gì.

      Tiểu Bối khinh thường Đại Bảo nữa, bé có vấn đề phải suy tư, bạn là trẻ con hai tuổi có vấn đề gì để suy tư á, Tiểu Bối nghe thấy giận đấy.

      Đến Tử Cấm Thành ba mẹ con phải xuống xe ngựa, bộ đến cung Cảnh Nhân đối với Chỉ Lan mà tất nhiên có vấn đề gì, nhưng đối với Đại Bảo Tiểu Bối mà đúng là quãng đường ngắn.

      “Để nhũ mẫu bế , được ?” Tiểu Bối gật đầu, bé vốn thích chạy nhảy, nhưng Đại Bảo tán thành, lớn rồi sao có thể để người khác bế, làm thế phải mất hết thể diện sao?

      .” Đại Bảo lắc đầu lia lịa.

      Chỉ Lan biết trẻ con muốn rất khó thuyết phục, nàng cũng ngại, bé mệt để người khác bế.

      Nhưng Đại Bảo chỉ muốn tự , còn muốn khiến muội muội cũng tự , vì thế cậu bé ngẩng đầu, làm động tác coi thường Tiểu Bối, bạn hỏi động tác coi thường là thế nào á? Chính là che mắt đấy, vậy mà cũng biết.

      Tiểu Bối nhìn Đại Bảo che mắt với mình nổi giận, che mắt là tuyệt kỹ của bé mà, sao có thế bị người khác dùng với mình chứ, vì thế bé cũng che mắt.

      “Được rồi, bỏ tay ra .” Chỉ Lan đành lòng nhìn hai huynh muội này phân cao thấp nữa, bởi vì phương pháp phân cao thấp của hai em nhà này rất nghèo nàn, quanh quẩn lại chỉ có che mắt và trừng mắt.

      “Ngạch nương!” Đại Bảo tức giận, cuộc chiến với Tiểu Bối vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa chiến thắng, sao có thể cam tâm để ngạch nương cắt ngang.

      “Ngoan.” Chỉ Lan ngồi xổm xuống hôn Đại Bảo hai cái, Đại Bảo đỏ mặt xoay đầu, đáng ghét, lần nào ngạch nương cũng đều dùng chiêu này. Chân phải Đại Bảo di tròn đất, tay trái cầm tay phải, nhìn Tiểu Bối hừ tiếng, nắm tay Chỉ Lan , vội vàng hào hứng như con sư tử con đắc ý

      Tiểu Bối phớt lờ Đại Bảo, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục suy tư, nhưng vừa rồi suy tư đến chỗ nào rồi nhỉ, Tiểu Bối học Huyền Diệp xoa xoa mi tâm, ngày nào cũng có chuyện phiền lòng, mệt mỏi.

      Đại Bảo thêm quãng liền mệt mỏi, có điều tính bướng bỉnh, muốn nhận thua, vì thế dùng cánh tay mập mạp lau mồ hôi, chuẩn bị tiếp, ít nhất cũng phải khiến Tiểu Bối xấu hổ vì lười biếng của mình.

      Tiểu Bối xấu hổ hay Chỉ Lan biết, nhưng Chỉ Lan biết nếu để Đại Bảo tiếp đến chỗ Đông Quý phi phải truyền thái y. Đông quý phi thương Đại Bảo Tiểu Bối như tâm can, ngay cả Huyền Diệp cũng đứng sau.

      “Ngạch nương mệt quá, Đại Bảo đưa ngạch nương qua bên kia nghỉ chút được ?” Chỉ Lan phái người thông báo với Đông quý phi, chuyện này cũng từng phát sinh, Đông thị cũng hiểu tính tình cháu trai, nếu kiên quyết bế mà cho , cậu bé gào khóc, sau đó rầu rĩ vui lâu.

      Đại Bảo chần chừ nhìn Chỉ Lan lau mồ hôi, thấy ngạch nương đáng thương như vậy, cậu bé chỉ có thể đưa ngạch nương nghỉ ngơi, haizzz, người lớn phiền toái. “Vâng.”

      Chỉ Lan thấy Đại Bảo gật đầu liền cho người đến lương đình gần đấy chuẩn bị chút, rồi mới cùng Đại Bảo Tiểu Bối qua đó ngồi.

      “Đại Bảo và Tiểu Bối uống nước .” Thái giám dẫn đường là người thông minh, biết hai tiểu chủ tử này là cháu của Quý phi, vì thế chuẩn bị kỹ càng đồ ăn thức uống, chuyện nghỉ ngơi giữa đường xảy ra rất nhiều lần, nếu Hoàng thượng và quý phi nương nương đều gì thêm, làm nô tài tất nhiên phải hầu hạ tốt.

      “Vâng, cám ơn ngạch nương.” Đại Bảo và Tiểu Bối là đứa trẻ rất lễ phép, uống nước xong Đại Bảo liền đánh giá cảnh sắc xung quanh, tuy rằng biết phải tả thế nào, nhưng bé rất thích.

      “Ngạch nương, đẹp quá!” Đại Bảo thích tất cả những thứ đẹp mắt, đây là Chỉ Lan phát ra, chỉ cần thấy thứ đẹp mắt, dù là vật hay người, bé hai mắt sáng ngời sau đó khen ngợi, tuy rằng ngôn ngữ chỉ đơn giản hai chữ “đẹp lắm”.

      Chỉ Lan nhìn theo ngón tay Đại Bảo, thấy cung nữ cúi đầu bước , xiêm y màu lục nhạt, chỉ có cổ tay áo thêu chút hình hoa văn, nhìn mặt mũi, nhưng lại tạo cảm giác dịu dàng như nước.

      Cung nữ kia tất nhiên biết Đại aka mình, tới sát lương đình thỉnh an Chỉ Lan và long phượng thai.

      Đại Bảo cảm thấy rất hứng thú với cung nữ này, cậu bé bắt chước Huyền Diệp ngồi ngay ngắn, đến khi cảm thấy giống ama rồi, mới lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai?”

      Chỉ Lan ngăn Đại Bảo, chỉ ngồi bên xem biểu diễn, đam mê biểu diễn của Đại Bảo rất lớn, ngày nào cũng bắt chước điệu bộ Huyền Diệp, gặp ai xinh đẹp hỏi. Chỉ Lan cũng biết Đại Bảo có ý gì, trẻ con hai tuổi làm sao biết chòng ghẹo, chỉ là vì cảm thấy thú vị thôi.

      “Hồi chủ tử, nô tỳ là cung nữ phụng trà cung Càn Thanh.”

      Chỉ Lan gật đầu, cung nữ này còn trẻ, chắc là vừa vào cung kỳ tiểu tuyển năm ngoái hoặc năm kia, nhanh vậy được làm cung nữ phụng trà ở cung Càn Thanh, khẳng định là người đơn giản.

      “Ngươi lui ra .” Đại Bảo chỉ biết hỏi người khác là ai, hỏi xong gì nữa, vì thế lần nào cũng là Chỉ Lan thu dọn hộ.

      “Nô tỳ cáo lui.” Cung nữ kia hiểu lắm, nhanh chóng quên chuyện này.

      Khi Chỉ Lan và Đại Bảo đến cung Cảnh Nhân Đông Quý phi nghe nhóm mama báo cáo công tác cung đình.

      “Thỉnh an ngạch nương (mã ma), ngạch nương (mã ma) cát tường.” Thỉnh an xong, Đại Bảo nhìn Đông quý phi với ánh mắt chờ mong, hy vọng mã ma xinh đẹp có thể cho mình ngồi bên cạnh, hoặc hy sinh bản thân ngồi lên lòng người cũng được, quan trọng là bé muốn ăn thứ bàn, đỏ đỏ vàng vàng, nhìn rất ngon mắt.

      Đông quý phi thường xuyên triệu Đại Bảo Tiểu Bối tiến cung, vừa nhìn Đại Bảo liền biết cậu bé nghĩ gì. “Bế Đại Bảo Tiểu Bối lại đây, hôm nay đặc biệt sai phòng bếp làm món bánh hai đứa thích.”

      Chỉ Lan gật đầu, cười tạ ơn Đông thị, hàn huyên hồi mới đến mục đích chính của lần tiến cung này, là về việc thêm nữ nhân cho Huyền Diệp.

      “Lần đại tuyển này chắc thêm cho Huyền Diệp trắc phúc tấn và vài cách cách, còn đừng lo lắng quá, đứa con trong bụng mới là quan trọng nhất.” ra Đông quý phi cũng hơi mâu thuẫn, làm mẫu thân tất nhiên hy vọng con trai sinh càng nhiều con càng tốt, nhưng lập trường gia tộc và tình cảm với Chỉ Lan mà , lại hy vọng con của Huyền Diệp đều do Chỉ Lan sinh.

      “Con dâu biết, ngạch nương yên tâm.” Chỉ Lan chỉ lo lắng có nữ nhân biết trời cao đất rộng thừa dịp nàng mang thai gây , giờ nàng có nhiều tinh lực, hơn nữa nếu thành công xác nhiều mạng, đánh đổi có lời vậy nữ nhân hậu trạch nào bỏ qua.

      “Chuyện chọn người ta thương lượng cùng Hoàng thượng, con an tâm dưỡng thai, đến lúc tuyển tú cũng còn hai tháng.” Đông quý phi cũng mong Chỉ Lan vì ghen tuông mà mang bệnh vào người.

      chính xong, Đông quý phi lại cùng Chỉ Lan tán gẫu về những chuyện thú vị quanh Đại Bảo Tiểu Bối, cung Cảnh Nhân càng càng vui vẻ.

      “Hôm nay ngạch nương triệu em tiến cung gì?” Huyền Diệp cởi áo khoác, nằm ghế dài hỏi.

      chuyện tuyển tú.” Chỉ Lan gỡ trâm, mái tóc suôn mượt chảy dài, khiến tay Huyền Diệp bắt đầu ngứa ngáy.

      “Lại đến lúc đại tuyển rồi sao?” Huyền Diệp quan tâm, giờ cần gia tộc của nữ nhân nào duy trì, điều cần là càng khiêm tốn càng tốt, an tâm công tác, rời xa tất cả những thứ có chút khả năng dính dáng tới chuyện kết bè kết đảng. Vì thế, tuy rất nhiều người muốn mượn chuyện tuyển tú liên kết với , nhưng cũng phải nhìn xem có muốn .

      “Vâng, phải là hai tháng nữa sao, sao cả việc này biểu ca cũng quên?” Chỉ Lan mặc quần áo ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, vì mang thai mà càng thêm đầy đặn, khiến Huyền Diệp yên.

      “Lan nhi tôi nhớ em.” Chỉ Lan vừa ngồi xuống Huyền Diệp ôm chặt từ đằng sau, hơi thở nóng bỏng phả qua tai, Chỉ Lan ngượng ngùng cúi đầu.

      mấy năm Lan nhi vẫn thẹn thùng sao.” Tay Huyền Diệp bắt đầu lần mò vào trong áo, hỏi thái y, chỉ cần động tác nhàng sao, quan trọng là Chỉ Lan rất khỏe mạnh.

      “Biểu ca chút, cẩn thận con.” Chỉ Lan vui, nếu làm bị thương đứa con trong bụng biết làm sao.

      “Tôi hỏi thái y, tôi nhàng, em yên tâm.” Huyền Diệp lúc trẻ tuổi sức lực dồi dào, lại muốn chung đụng với nữ nhân khác, hơn nữa xác định có vấn đề rồi mới dám hành động.

      Sau lần ân ái, Huyền Diệp mãn nguyện ôm Chỉ Lan, cảm giác thân thể ấm áp của nàng mới thấy yên lòng. Nghĩ đến cung nữ gặp ở ngoài cung Càn Thanh hôm nay, lại thấy lòng bất an, cả con người đấy cũng xuất , có phải lên rằng người đàn ông thần bí kia cũng xuất . hôn lên trán Chỉ Lan, dù có thế nào, Chỉ Lan chỉ là của , đừng ai nghĩ đến chuyện cướp nàng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 075 – Phiên ngoại Vô Trách Nhiệm (3)


      (Tác giả chú thích: phiên ngoại này liên quan với chính văn. Đây là Khang Hi ở chương 2728)

      “Sao hôm nay Tiểu Bối lại im lặng vậy?” Bồi đắp tình cảm với Chỉ Lan xong, Huyền Diệp thắc mắc, ngày thường Tiểu Bối vẫn rất quấn quít , ít nhất cũng tích cực hơn Đại Bảo.

      “Con buồn ngủ.” Được rồi, Khang Hi gia cảm thấy đấy quả là cái cớ vạn năng. Gia mệt mỏi, đừng chuyện với Gia, để yên cho Gia nghỉ ngơi, kẻ giả mạo may mắn nhà ngươi.

      “Tại sao lại mệt?” Huyền Diệp lo lắng, con nhà chẳng lẽ lại đêm ngủ yên sao.

      có gì.” Khang Hi lắc đầu, đừng chuyện với nữa, tuyệt đối muốn đối thoại với “chính mình”.

      Huyền Diệp biết điều đấy, chiều Tiểu Bối, vì thế Khang Hi gia chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm bị Huyền Diệp bế đặt lên đùi.

      Khang Hi gia ngây dại, là thiên hạ chí tôn, chỉ có bế người khác, sao có người dám bế , Khang Hi gia cảm thấy bị đùa giỡn cách sâu sắc.

      “Tối hôm qua Tiểu Bối mơ ác mộng sao?” Huyền Diệp cất giọng ôn hòa, còn nhàng vuốt tóc Khang Hi gia.

      “Vâng.” Khang Hi gia hoàn toàn biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể ngây dại thốt ra từ duy nhất để biểu bản thân có nghe thấy. Từ trước tới giờ chỉ có vuốt tóc nữ nhân, nào có đàn ông dám sờ tóc , hơn nữa người này chỉ chỉ sờ soạng, còn giật giật mấy cái.

      “Hay tối nay để Tiểu Bối ngủ cùng chúng ta .” Chỉ Lan nhìn Khang Hi gia thất thần cho là bị ác mộng làm chấn thương tâm lý.

      Huyền Diệp nghĩ nghĩ hồi, nếu là Đại Bảo nhất định đồng ý, nhưng là Tiểu Bối luôn ngoan ngoãn, vì thế gật đầu, ánh mắt ấm áp tình cha, “Uh, vậy Tiểu Bối phải sợ hãi nữa.” Dứt lời còn nhìn Tiểu Bối, chờ Tiểu Bối nhìn mình bằng đôi mắt to tròn ướt át.

      Khang Hi gia nhìn “chính mình” bằng ánh mắt to tròn ướt át, giờ chìm trong u uất, ai có thể lôi ra, vì thế bỏ lỡ lúc Chỉ Lan với Huyền Diệp, tuột mất cơ hội quý giá để từ chối ngủ chung.

      “Ama, hay để con dẫn muội muội ngủ.” Dận Nhưng là ca ca tốt, thấy Tiểu Bối ngây dại cậu bé cũng rất lo lắng.

      “Uh.” Huyền Diệp rất hài lòng vì Dận Nhưng biết thương em.

      “Hôm nay Tiểu Bối làm sao vậy?” Dận Nhưng thông minh, cậu bé phát Tiểu Bối kỳ lạ từ lâu, nhưng chỉ cho là Tiểu Bối thiếu ngủ.

      có tinh thần.” Khang Hi gia lắc đầu tỏ vẻ có việc gì, rất có thiện cảm với ca ca có tướng mạo giống Thái tử nhà mình, vừa nhớ đến thái tử Khang Hi gia lại buồn bực, Thái tử do tay nuôi lớn, biết liệu có đến nỗi cơm ăn trà uống.

      “Ta bảo nhũ mẫu đưa muội ngủ, được ?” Dận Nhưng dỗ dành khiến Khang Hi gia nghe mà nội thương, ngày hôm nay nội thương rất nhiều lần, nếu có thể hộc máu, có lẽ bỏ mình từ lâu.

      “Vâng, cám ơn ca ca.” Khang Hi ngửa đầu lời cảm tạ với Dận Nhưng cao hơn chút.

      có việc gì.” Sau Huyền Diệp, Khang Hi đại đế lại bị đứa nhóc con vuốt tóc sờ đầu.

      Mặt nặng mày ăn xong bữa tốt, Khang Hi gia mới được biết, thế gian này có khổ nhục nhất, chỉ có khổ nhục hơn.

      “Đại cách cách, tối nay ngủ cùng Vương gia phúc tấn, sợ gặp ác mộng nữa.” Nhũ mẫu rất cao hứng, được ngủ chung cho thấy chủ tử của mình được sủng ái, chủ tử được sủng ái làm nô tài cũng vinh dự lây, “Vương gia và phúc tấn rất thương cách cách, cách cách nhất định phải biểu tốt.”

      “Uh.” Khang Hi cứng cơ mặt, nếu tỉnh táo lại được, nhất định giáo huấn thứ nô tỳ dám dạy dỗ phen, bất đắc dĩ bị tin tức vừa rồi làm ngây người.

      Nhũ mẫu thấy Khang Hi có phản ứng, đành phải bế lên. Rung rinh trong vòng tay mama, Khang Hi gia đột nhiên nghĩ tới nhóm phi tần thị tẩm của , liệu họ có hồi hộp vui vẻ đến điện Dưỡng Tâm, nghĩ đến đấy Khang Hi liền thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.

      “Sao Tiểu Bối lại cao hứng?” Chỉ Lan đón Khang Hi từ tay nhũ mẫu, “Có phải bị ác mộng làm sợ hãi, đáng thương, lại đây ngạch nương hôn cái.”

      Bị người từng là phi tần giờ là ngạch nương hôn khiến Khang Hi giác ngộ, dù sao tại cũng chỉ là trẻ con, ngủ ngủ, coi như là kẻ giả mạo và biểu muội cùng thị tẩm là được, thế nào cũng là trái ôm phải ấp, tuy rằng hài lòng với lựa chọn về người, nhưng trong tình huống này cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

      “Rửa mặt chải đầu cho cách cách chưa?” Huyền Diệp mặc quần áo ngủ ngồi bục, bàn thấp đặt bàn cờ, xem ra trước khi Khang Hi đến Huyền Diệp chơi cờ cùng Chỉ Lan.

      “Hồi Vương gia, cách cách rửa mặt chải đầu rồi.” Nhũ mẫu cung kính hồi đáp.

      “Uh, lui ra .” Chỉ Lan bế Khang Hi ngồi xuống bục, “Tiểu Bối biết đây là cái gì ?”

      Khang Hi lắc đầu, sao nữ nhân này thích hỏi mấy câu ngây thơ nhàm chán thế biết, sao kiếp trước nhận ra biểu muội có tính cách này, hơn nữa biểu muội này hình như giống Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu của lắm, giống nữ nhân hạ dược lần xuyên qua trước của hơn.

      “Đây là cờ vây.” Chỉ Lan lấy quân cờ trắng trong hộp, “Chờ Tiểu Bối lớn ngạch nương dạy con chơi.”

      Khang Hi gật gật đầu, nhưng lòng rất cho là đúng, chỉ là nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ còn có năng lực dạy chơi cờ, chỉ đùa.

      “Tiểu Bối xem ngạch nương và ama chơi cờ được ?” Chỉ Lan đặt quân cờ trắng xuống, hỏi Khang Hi.

      “Vâng.” Khang Hi cảm thấy chơi cờ hơn là ngủ, vẫn chưa thích ứng nổi với chuyện có hai người thị tẩm, nhất là hai người còn khác giới tính.

      “Biểu ca, chúng ta chơi xong ván này nghỉ ?”

      “Uh.” Huyền Diệp cũng muốn xong ván cờ, khả năng chơi cờ của Chỉ Lan thua kém nhiều, vì thế cùng Chỉ Lan chơi cờ thường bất phân thắng bại, chỉ là rỗi rãi chơi ván thôi.

      Ván cờ càng lúc càng gay cấn, ngay cả Khang Hi cũng bị thu hút, ngờ nữ nhân bế lợi hại đến thế, phải biết rằng phi tần của tuy nhiều, nhưng muốn tìm ra người tài hoa hơn người tương đối khó. ràng cùng là biểu muội, tại sao biểu muội của ngươi lại tốt hơn của ta chút, Huyền Diệp ở đối diện hề hay biết lại bị Khang Hi ghi thù.

      “Em thắng!” Chỉ Lan cười hì hì, “Tiểu Bối là ngôi sao may mắn của ta sao?”

      Chỉ Lan cọ mặt với Khang Hi, còn hôn hai má Khang Hi phen. “Tiểu Bối lên giường nằm trước nhé, ngạch nương và ama vào sau.”

      “Vâng.” Khang Hi ước gì bọn họ cả đêm đừng vào.

      Khang Hi gia nằm giường lớn còn loáng thoáng nghe thấy những câu tán tỉnh tình tứ, là người trải nghiệm vô số, hoàng đế cao thủ tình trường, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, nhất định là kẻ giả mạo đáng ghét kia chòng ghẹo biểu muội của . tuyệt đối thừa nhận nữ nhân huệ chất lan tâm kia là biểu muội của kẻ giả mạo, dù là Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu hay nữ nhân này đều là biểu muội của , đúng vậy là của ! Trong cơn khổ nhục, Khang Hi gia chỉ có thể dùng thế giới nội tâm đả kích Huyền Diệp để tìm kiếm an ủi.

      “Biểu ca, đừng hôn nữa, Tiểu Bối ở trong kia!” Chỉ Lan vừa thẹn vừa giận, sao có thể làm chuyện trong sáng trước mặt con .

      “Ai cho em vừa rồi thắng tôi, phải phạt.” Huyền Diệp phớt lờ lời cầu xin của Chỉ Lan, Tiểu Bối ở giường ngủ rồi, làm sao có thể nhìn thấy.

      “Em biết sai rồi, lần sau dám.” Chỉ Lan mếu máo .

      “Còn có lần sau?” Tay Huyền Diệp phối hợp quấy rối, ra cũng định làm gì, ai bảo Chỉ Lan có biểu đáng quá.

      có lần sau!”

      Nghe đến đó Khang Hi gia vùi đầu vào chăn, sao có nữ nhân nào chuyện như thế với chứ. hồi tưởng hậu cung của mình, Hách Xá Lí thị ung dung, Nữu Hỗ Lộc thị hào phóng, Mã Giai thị quyến rũ, Quách Lạc La thị xinh đẹp, Ô Nhã thị dịu dàng, đủ loại nữ nhân, nhất định bọn họ tốt hơn Đông Giai thị này nhiều, đúng! Đông Giai thị này cũng chỉ là đóng kịch trước mặt kẻ giả mạo thôi, đóng kịch như kẻ giả mạo tha thiết, cho cùng cũng chỉ vì sủng ái và quyền lợi, nghĩ thế Khang Hi liền thấy tâm lý cân bằng, thở phào nhõm, chui ra khỏi chăn.

      “Tiểu Bối ngủ chưa?” Chỉ Lan giọng hỏi.

      Khang Hi giả vờ ngủ, phớt lờ Chỉ Lan.

      “Tôi trẻ con sao có thể mất ngủ, ngày hôm qua nhất định là chuyện ngoài ý muốn.” Huyền Diệp ám chỉ mai ngủ cùng biểu muội thôi, như vậy mới có thể làm chuyện trong sáng.

      “Vâng, chỉ cần Tiểu Bối có thể ngủ ngon là được.” Chỉ Lan chưa nhận lời Huyền Diệp ngay, ai biết giữa đêm Tiểu Bối có giật mình tỉnh giấc .

      “Để Tiểu Bối nằm giữa ?” phải Chỉ Lan sợ đè vào Tiểu Bối, nàng và Huyền Diệp bị trói chân rèn cách ngủ ngay ngắn từ , chú ý chút đè vào Tiểu Bối.

      “Uh.” Đây là lần đầu tiên Huyền Diệp ngủ cùng con mình, vì thế cũng thấy rất mới mẻ.

      Vì vừa rồi bị Huyền Diệp quấy rối, Chỉ Lan chỉ mặc cái yếm, khi nàng ôm Tiểu Bối Khang Hi ngửi thấy ràng mùi thơm nữ nhân, tuy rằng thân thể Khang Hi gia là trẻ con, nhưng nội tâm lại là người đàn ông trưởng thành, vì thế kiềm chế được vụng trộm mở mắt.

      “Tiểu Bối giả vờ ngủ!” Chỉ Lan phát Khang Hi ti hí, “ ngoan.”

      Khang Hi gia gì, bị bắt quả tang chẳng hay ho gì.

      “Muốn ngạch nương hát cho con nghe ?” Chỉ Lan nhàng hát khúc đồng dao lúc Tiểu Bối thỉnh an ngày hôm qua, khúc nhạc rất êm ái, phối hợp với giọng hát dịu dàng của Chỉ Lan khiến Khang Hi thấy buồn ngủ. Nhưng cảnh xuân trước mắt khiến người ta nỡ nhắm mắt, vì thế Khang Hi vô sỉ mở to hai mắt quyết định nhìn chán chê mê mỏi thuận tiện khiến kẻ giả mạo thoải mái.

      “Tiểu Bối muốn ngủ sao?” Chỉ Lan hát vài lần vẫn thấy Khang Hi gia nhắm mắt.

      “Ngạch nương ôm con!” Khang Hi biến thái hoàn toàn, có lợi thế chiếm là ngu ngốc, kẻ giả mạo cũng có ngày hôm nay.

      “Uh.” Chỉ Lan đương nhiên biết tâm tư đen tối của Khang Hi, nàng ôm Khang Hi vào ngực, tay còn vỗ về lưng. Bạn hỏi Khang Hi có cảm nhận thế nào á, tất nhiên là êm ái như ở mây, nếu thành người lớn và đổi giới tính càng tốt.

      “Được rồi, để Tiểu Bối tự ngủ .” Huyền Diệp ghen tị, lúc khó ngủ có thấy Chỉ Lan dỗ như vậy đâu.

      Chỉ Lan gật gật đầu, đặt Tiểu Bối vào trong, lại đắp chăn cẩn thận mới nằm xuống.

      Khang Hi gia thể bị đánh bại đơn giản như thế, vươn đôi tay tội ác sờ soạng chỗ mềm mại nào đấy của Chỉ Lan, Chỉ Lan lại tưởng con muốn bú sữa, nhưng thấy con có phản ứng gì khác cũng để mặc, trẻ con có vài hành động kỳ quái là bình thường, làm cha mẹ phải bao dung.

      Khang Hi gia ngủ giấc rất ngon, trong mộng được trở về thân thể của chính mình, sau đó có nữ tử quốc sắc thiên hương, tài hoa hơn người, thắm thiết đến làm bạn đời với , nhưng giấc mộng nào cũng đến lúc tỉnh, tỉnh giấc Khang Hi gia buồn bực, muốn cướp thân thể của kẻ giả mạo, muốn kẻ giả mạo nếm mùi biến thành bé !

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 076 – Học vỡ lòng


      Kỳ tuyển tú năm Thuận Trị thứ 32 khác biệt gì nhiều so với các kỳ tuyển tú trước, đến khi Hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn Chỉ Lan mang bầu sáu tháng. Thuận Trị cảm thấy hậu viện của con trai quá ít nữ nhân, hơn nữa dòng trưởng sinh cả trai cả , vì thế ông ấy ban hôn liền ba người lượt.

      Trắc phúc tấn Hách Xá Lí Bảo Châu, Chính Hoàng Kì, con của Lĩnh thị vệ nội đại thần Thừa Ân Công Cát Bố Lạp, cụ thể hơn là em của Hách Xá Lí Bảo Doanh.

      Hai vị cách cách lần lượt là Đới Giai thị, Tương Hoàng Kì, con Tư Khố Trác Kỳ; Vạn Lưu Cáp thị, Mãn Châu Chính Hoàng Kì, con lang trung Tha Nhĩ Bật.

      Ba tháng sau hai vị cách cách vào phủ, trắc phúc tấn là nửa năm sau. Chỉ Lan tính toán thời gian, đến khi Hách Xá Lí thị vào phủ chắc nàng sinh được đầy tháng.

      “Thỉnh an ngạch nương.” Đại Bảo thỉnh an xong liền bắt chước Chỉ Lan làm nũng, “Ngạch nương, bế con!”

      “Bụng ngạch nương quá lớn, thể bế Đại Bảo, Đại Bảo tự lên .” Bụng bầu của Chỉ Lan rất lớn, thái y chẩn đoán chỉ có em bé, vì thế giờ toàn bộ người trong phủ Tam aka đều nâng niu Chỉ Lan như Bồ Tát.

      “Vâng.” Đại Bảo gật gật đầu, được Uyên Ương đặt lên ghế rồi trèo lên bục, “Đệ đệ lớn chưa ạ?”

      “Uh, ba tháng nữa đệ đệ có thể ra ngoài gặp Đại Bảo.” Chỉ Lan hy vọng Đại Bảo có thể làm ca ca tốt thương các em, vì thế ngày nào nàng cũng kể cho Đại Bảo nghe tấm gương các ca ca tốt, chỉ có khắc sâu trong tiềm thức, mới có thể khiến Đại Bảo hình thành ý thức trách nhiệm làm .

      Trong hoàng gia, cho dù là em cùng cha cùng mẹ cũng có lúc phát sinh bất hòa, thậm chí có thể vì tranh giành ngai vàng và quyền lợi mà giẫm đạp lên nhau. Lịch sử có vô số ví dụ, mấy người con trai của Trưởng Tôn hoàng hậu là minh chứng tiêu biểu nhất.

      Con cái vì có cha mẹ xuất sắc mà cũng lớn lên thành người xuất sắc, vì thế từ khi sinh long phượng thai, Chỉ Lan dành quá nửa thời gian để dạy dỗ hai đứa con.

      “Đại Bảo là ca ca tốt!” Đại Bảo ưỡn ngực, nhìn bụng Chỉ Lan chăm chú, chỉ hận thể khiến đệ đệ ra ngoài gặp mình ngay lập tức, cảm nhận quyết tâm phải làm ca ca tốt của cậu bé.

      “Uh, hôm nay Đại Bảo quan tâm muội muội chưa?” sau này Tiểu Bối nhất định lập gia đình, có thể ở lại kinh thành tất nhiên là tốt nhất, nhưng khả năng gả đến Mông Cổ lại lớn hơn chút, dù có thế nào, có được trân trọng quan tâm của em trai trong nhà cuộc sống cũng dễ chịu hơn.

      “Muội muội đọc sách.” Đại Bảo thích đọc sách, cậu bé thích những vật đẹp mắt, sách hề đẹp.

      “Đại Bảo có đọc hiểu ?” Đại Bảo và Tiểu Bối gần được ba tuổi, trẻ con ba tuổi có thể bắt đầu học chữ, mặc dù chưa đọc hiểu nội dung sách, nhưng cũng có thể bắt đầu bồi dưỡng thích sách vở.

      “Con hiểu, con thích.” Đại Bảo lắc đầu.

      “Đại Bảo là ca ca, nếu muội muội có chỗ nào hiểu hỏi Đại Bảo, Đại Bảo cũng biết sao làm ca ca tốt được?” Chỉ Lan tuy câu dài, nhưng tốc độ chậm, luôn đợi Đại Bảo hiểu hết mới tiếp.

      “Đại Bảo có thích nghe ngạch nương kể chuyện cổ tích ?”

      “Thích ạ.” Đại Bảo nghĩ ngạch nương sắp kể chuyện cổ tích, vì thế nghịch ngón tay nữa, lắng nghe Chỉ Lan .

      “Truyện cổ tích đều có trong sách, nếu Đại Bảo có thể đọc sách, sau này có thể kể chuyện cổ tích cho ngạch nương nghe.” Chỉ Lan rất tự hào, làm cho Đại Bảo nghe xong thấy rất kích động.

      “Đại Bảo đọc sách, sau đó kể truyện cổ tích cho ngạch nương nghe!” Tâm hồn thơ bé của Đại Bảo cảm thấy có thể kể chuyện cổ tích cho ngạch nương là chuyện rất vĩ đại.

      “Vậy Đại Bảo cùng học chữ với muội muội được ?” Chỉ Lan làm rất nhiều tấm thẻ viết chữ, Tiểu Bối thích xem cũng thích hỏi, nhưng Đại Bảo hoàn toàn có hứng thú với những tấm thẻ đấy.

      “Vâng ạ.” Đại Bảo tình nguyện gật gật đầu, nếu phải vì kể chuyện cổ tích cho ngạch nương nghe, cậu bé sờ vào đống thẻ xấu xí đấy.

      chuyện cùng Đại Bảo xong Chỉ Lan liền thấy mệt mỏi, tại nàng càng lúc càng thích ngủ, thậm chí có thời gian quản chuyện trong phủ. Nhưng tục ngữ rất hay, sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm để mắt đến mình, vì thế Chỉ Lan cũng định ngồi chờ chết, đứa con trong bụng nàng giờ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác, nàng cũng phải chủ động cho người khác chút cơ hội.

      “Hôm nay thấy thế nào, vẫn muốn ngủ sao?” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan uể oải rất lo lắng.

      “Vâng, rất mệt.” Chỉ Lan dụi mắt.

      “Vậy em nghỉ trước , sau này cần chờ tôi hồi phủ.”

      “Biểu ca vất vả ngày, sao có thể chờ , em cũng phải đặc biệt buồn ngủ.” Dứt lời liền ngáp cái, ràng câu vừa rồi là dối.

      “Uh, giờ tôi về rồi, em ngủ trước .”

      ngủ được.” Chỉ Lan nhăn mặt nhìn Huyền Diệp.

      “Có chuyện gì vậy?” Huyền Diệp ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan.

      “Đại Bảo và Tiểu Bối muốn bắt đầu học chữ, nhưng giờ em mấy câu với Đại Bảo thấy mệt, mời người xa lạ đến làm thầy em lo lắng.” Phủ Tam aka đương nhiên phải thỉnh được thầy giáo, Chỉ Lan như vậy chỉ là vì muốn khiến Huyền Diệp chủ động xin giết giặc làm thầy giáo vỡ lòng cho long phượng thai thôi.

      Đương nhiên nàng cũng trông cậy Huyền Diệp có thể làm thầy giáo, quan trọng là trong quá trình trưởng thành của con cái cần có quan tâm của phụ thân, làm như vậy ngoài việc có thể khiến long phượng thai thân thiết với Huyền Diệp hơn, cũng có thể khiến Huyền Diệp thêm chú ý với quá trình trưởng thành của long phượng thai, như vậy mới ý thức trách nhiệm làm phụ thân.

      “Lan nhi khờ, phải còn có tôi sao?” Huyền Diệp hiểu nổi Chỉ Lan ngày ngày nghĩ linh tinh gì, chuyện đơn giản vậy mà cũng buồn phiền lâu như thế.

      “Nhưng việc quan của biểu ca rất bận.” Chỉ Lan chần chừ.

      sao, Lan nhi chịu khó dưỡng thai là được.” Huyền Diệp rất tin tưởng năng lực làm thầy của mình, hơn nữa tự mình bồi dưỡng người nối nghiệp quả là ý kiến tồi.

      “Biểu ca tuyệt nhất!” Nhiệm vụ hoàn thành, rốt cục có thể ngủ.

      Sau đó Huyền Diệp liền chủ động đảm nhiệm vai trò thầy giáo vỡ lòng của long phượng thai, bởi vì muốn bảo trì hình tượng nghiêm phụ, vì thế cuộc sống học tập của Đại Bảo và Tiểu Bối quả thực có thể viết ra bộ huyết lệ sử. Nhất là Đại Bảo, cậu bé ghét nhất là đọc sách viết chữ, nhưng bị phạt cũng khơi dậy lòng hiếu thắng, hơn nữa tính tình bướng bỉnh chịu nhận thua, vì vậy rốt cuộc học còn chuyên tâm hơn Tiểu Bối.

      Thời gian ba tháng chớp mắt qua, các nữ nhân trong vương phủ mỗi người tâm tư, nhưng ngoài mặt vô cùng hòa hợp yên ấm.

      “Chủ tử, có kẻ động thủ.” Uyên Ương thể bội phục Chỉ Lan, ấy theo Chỉ Lan mười năm có lẻ, coi như là chứng kiến Chỉ Lan trưởng thành.

      “Uh, biết.” Chỉ Lan thèm để ý, đây chỉ là mở màn mà thôi, cao trào còn phải chờ đến lúc hai cách cách và trắc phúc tấn vào phủ.

      “Chủ tử, thái y ngày dự sinh là mấy ngày tới, vậy…” Ý Uyên Ương muốn Chỉ Lan cũng biết, chỉ là can ngăn nàng đừng để tâm chuyện này nữa thôi, nhưng nếu những nữ nhân kia dám làm nàng nhất định phải phản đòn tương đương.

      Hơn nữa việc này nàng Huyền Diệp đừng nhúng tay từ lâu, chuyện giữa đàn bà với nhau tất nhiên cũng là đàn bà giải quyết, tựa như Chỉ Lan cũng có khả năng giúp Huyền Diệp xử lý chuyện ở Hộ bộ, câu “mỗi người có chuyên môn riêng” ở thời đại nào cũng đúng.

      “Thỉnh an ngạch nương.” Đại Bảo thích nhất là lúc thỉnh an Chỉ Lan buổi sáng, bởi vì Chỉ Lan kể cho cậu bé nghe rất nhiều chuyện cổ tích, cũng dịu dàng khích lệ cậu bé, so với ama mà ngạch nương tốt hơn nhiều. Tiểu Bối đương nhiên cũng rất thích Chỉ Lan, tuy rằng bé biểu được tự nhiên, nhưng Chỉ Lan và Huyền Diệp quen từ lâu.

      “Hôm nay Đại Bảo và Tiểu Bối có vẻ rất hoạt bát!” Chỉ Lan có thói quen khen động viên long phượng thai.

      “Vâng, làm gương cho đệ đệ!” Bởi vì Chỉ Lan thường những lời này, Đại Bảo cũng tự động ghi nhớ.

      “Bao lâu nữa đệ đệ ra ngoài ạ?” Tiểu Bối cũng rất chờ mong đệ đệ, bởi vì có đệ đệ chỉ là muội muội nữa, mà được làm tỷ tỷ.

      “Ngạch nương cũng biết.” Ngày sinh khó mà chính xác.

      “Mỗi ngày con đều đến xem đệ đệ, đệ đệ vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy con liền.” Đại Bảo vuốt bụng Chỉ Lan.

      “Ta cũng đến!” Tiểu Bối cũng chịu yếu thế, người đầu tiên đệ đệ nhìn thấy phải là bé.

      “Uh uh, đệ đệ biết Đại Bảo và Tiểu Bối mình như thế nhất định cao hứng.” thể đả kích nhiệt tình con trẻ quá mức.

      Ba ngày sau, Chỉ Lan bắt đầu thấy đau bụng, lúc này Huyền Diệp ở Hộ bộ công tác, đến khi vội vã về đến phủ đứa trẻ chào đời.

      “Chúc mừng Vương gia chúc mừng Vương gia, là hai vị tiểu aka.”

      “Phúc tấn đâu?” Điều Huyền Diệp quan tâm nhất vẫn là tình trạng tiểu biểu muội.

      “Phúc tấn chỉ mất sức, đáng ngại.” Nghe đến đó Huyền Diệp mới thở phào nhõm, người cổ đại cho rằng sinh đôi là điềm xấu vì sinh đôi gần như bước vào quỷ môn quan, vì thế phần lớn cho rằng sinh đôi khắc mẹ, điềm xấu.

      tại sức khỏe Chỉ Lan có vấn đề gì, vì thế khúc mắc với chuyện sinh đôi trong lòng Huyền Diệp cũng tan biến, trong lòng con cái cũng quan trọng bằng Chỉ Lan, chỉ cần Chỉ Lan sao muốn sinh bao nhiêu cũng được.

      Hơn nữa giờ có con trai trưởng, tư chất Đại Bảo cũng tốt, quyền thừa kế có vấn đề, ngoại hình giống nhau giống nhau, đều là con của , chẳng lẽ bởi vì giống nhau mà đuổi đứa ra khỏi nhà hay thủ tiêu đứa, càng nghĩ càng hoang đường.

      “Tình hình đứa bé thế nào?” Huyền Diệp cũng muốn nhìn cặp sinh đôi chút.

      “Thái y hai vị tiểu chủ tử đều rất khỏe mạnh, Vương gia muốn nhìn sao?”

      Huyền Diệp nghĩ nghĩ, “Ta vào xem, đừng bế ra ngoài này, gặp gió tốt đâu.”

      “Vương gia, nhưng phòng sinh may mắn…” Tiểu thái giám dám tiếp trước ánh nhìn nghiêm khắc của Huyền Diệp.

      “Ngươi là, sao lại hồ đồ như thế, trong vương phủ ai chẳng biết Vương gia thương nhất là phúc tấn, ngươi nhiều lời làm chi.” thái giám hơi có tuổi trách móc.

      “Nhưng …” Tiểu thái giám sờ sờ cái trán bóng của mình, “Nhưng may mắn mà.”

      “Ôi, ngươi đúng là hiểu biết.” Lão thái giám nhìn trái phải thấy người mới lặng lẽ , “Ta nghe người ta lần trước phúc tấn sinh con trong cung, Vương gia còn ở cữ cùng phúc tấn.”

      “Há?!” Đây là lần đầu tiên tiểu thái giám nghe đến chuyện đấy, vội bịt miệng.

      “Trong phủ, có thể đắc tội ai cũng thể đắc tội phúc tấn, chưa?” Lão thái giám mà vẫn quên được buổi tối hai năm trước.

      Tiểu thái giám vội vàng gật đầu, đối với lời dặn dò của lão thái giám cảm kích thôi.

      Đây là lần thứ hai Huyền Diệp ngửi được mùi máu tươi của phòng sinh, nhưng tâm trạng giống lần trước, lần này cùng Chỉ Lan trải qua quá trình thai nghén, vì thế thiếu cảm giác áy náy, thêm chờ mong.

      “Sao hai đứa lại giống nhau?” Huyền Diệp nhìn hai em bé nằm trong tã, tuy mặt mũi chưa nẩy nở, nhưng liếc mắt cũng thấy giống nhau.

      Đương nhiên ai dám trả lời Huyền Diệp, ai biết hỏi thế vì hài lòng hay phật lòng, vì thế ai dám đánh cược.

      Huyền Diệp nhìn hai em bé xong càng an tâm, ngoại hình giống nhau đương nhiên càng tốt, tương lai đỡ phải chơi trò “đoán xem ai đây”.

      “Phúc tấn sinh rồi sao?!” Quách Lạc La thị kinh ngạc, “Sao ta có thể bình an vô chứ?”

      “Chủ tử an tâm, chắc là bên kia chưa hành động, phúc tấn cũng may mắn.” Tào thị nhát gan, lần trước bà ta khuyến khích Quách Lạc La thị ra tay đối phó phúc tấn, kết quả ngờ phức tạp đến thế, phức tạp đến mức bản thân cũng bị lôi vào cuộc, bị trừng phạt, vì thế giờ bà ta cẩn trọng hơn nhiều.

      “Đúng vậy, phúc tấn là người có phúc.” Quách Lạc La thị tự giễu, hai năm qua Gia có đến chỗ ta, nhưng ta hề mang thai.

      “Thuốc ama đưa có tác dụng?”

      “Chủ tử yên tâm, Tá lĩnh tốn rất nhiều công sức mới có được phương thuốc đấy.”

      “Được rồi, lần sau Gia tới dùng thử xem sao.” Quách Lạc La thị cũng còn biện pháp, người mới vào phủ trong nay mai, hơn nữa Hách Xá Lí trắc phúc tấn kia xuất thân cao hơn, nếu sinh đứa con củng cố địa vị chỉ có thể chờ bị đào thải.

      “Nữu Hỗ Lộc thị thế nào rồi, vẫn niệm kinh trong phật đường?” tới đây Quách Lạc La thị mới nở nụ cười, tuy rằng tình huống của ta lạc quan, nhưng nghĩ đến có người còn khổ hơn lại thấy dễ chịu.

      “Đúng vậy, hai năm rồi vẫn chưa ra khỏi sân đâu.” Tào thị cũng biết tâm tư Quách Lạc La thị, có người nào muốn giẫm đạp kẻ khác để xoa dịu bản thân.

      biết lúc người mới kính trà Gia có thể thả ta ra .” Quách Lạc La thị chờ mong được gặp mặt với “chị em tốt” thời.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 077 – Sinh đôi


      “Ama, ngạch nương đâu ạ?” Ngày hôm sau, Đại Bảo thỉnh an thấy Chỉ Lan, chỉ có thể hỏi Huyền Diệp.

      “Hôm qua ngạch nương sinh đệ đệ, giờ nghỉ ngơi.” Huyền Diệp lại kiểm tra bài cũ Đại Bảo, thấy trả lời được mới gật đầu hài lòng, “Con và Tiểu Bối cần thỉnh an buổi sáng.”

      “Tại sao ạ?” Bình thường Huyền Diệp thích giải thích nhiều lời, nhưng xét thấy đây là con , có lẽ nên , “Ngạch nương phải nghỉ ngơi tháng, các con nên quấy rầy.”

      Đại Bảo gật gật đầu, dù có chút tùy hứng, nhưng được Chỉ Lan dạy dỗ cẩn thận, ít nhất cũng biết người lớn phải nghe, đặc biệt là lời của ama.

      “Đệ đệ đâu ạ?” Đại Bảo vẫn rất nhớ nhung đệ đệ.

      “Đệ đệ còn quá chưa thể ra ngoài, tắm ba ngày con và Tiểu Bối có thể thấy các em.”

      “Các em?” Tiểu Bối luôn nắm được trọng tâm rất nhanh.

      “Uh, có hai đệ đệ.” Huyền Diệp luôn ôn hòa với Tiểu Bối hơn.

      “Hai đệ đệ ạ?!” Đại Bảo ngạc nhiên, bụng ngạch nương cất giấu tận hai đệ đệ!

      “Khi ngạch nương sinh các con cũng là sinh đôi, vất vả nhiều lắm, vì thế hai đứa lớn lên phải hiếu thảo với ngạch nương.” Huyền Diệp biết Chỉ Lan rất thương các con, vì thế hy vọng các con lớn lên thành kẻ bất hiếu.

      “Vâng.” Đại Bảo tuy vẫn còn ngây thơ, nhưng cũng biết ngạch nương thương mình, vì thế cũng biết phải hiếu thảo với ngạch nương.

      “Vâng.” Tiểu Bối cũng gật gật đầu.

      “Tốt lắm, tiếp tục kiểm tra bài cũ.” Huyền Diệp lên tiếng, hai đứa bé chỉ có thể tiếp tục ngâm nga Thiên Tự Văn.

      “Bế Nhị aka và Tam aka lại đây.” Chỉ Lan được Huyền Diệp cho phép, có thể thỉnh thoảng cho cặp sinh đôi bú.

      ràng là sinh đôi, tại sao giống nhau.” Chỉ Lan thầm tự hỏi.

      Nhị Bảo ràng lạnh lùng hơn chút, Tam Bảo lại tuấn tú hơn chút, bởi vì trẻ sơ sinh mặt mũi chưa nẩy nở, đại khái chỉ thấy được đặc điểm đấy.

      tại người trong nhà Ái Tân Giác La đều biết Tam phúc tấn là người biết đẻ, đầu lòng là long phượng thai, lần sinh thứ hai là sinh đôi hai bé trai, vì thế các phúc tấn tôn thất đều muốn đến dính chút phúc khí, khiến lễ tắm ba ngày của cặp sinh đôi càng thêm náo nhiệt.

      Hai em bé phụ mong đợi của mọi người, khóc vang trời, khiến khách khứa giật nảy mình, cũng lên hai em bé rất khỏe mạnh, mọi người lại càng hâm mộ Huyền Diệp.

      Trong thời gian Chỉ Lan ở cữ, hai vị cách cách vào phủ, Huyền Diệp cũng theo quy củ đến phòng mỗi người ba ngày, đương nhiên vẫn dùng biện pháp cũ. Tuy rằng Huyền Diệp ngủ chay lâu, nhưng phải nữ nhân nào cũng có tư cách hầu hạ , trong lòng chỉ nhận định mình Chỉ Lan.

      Ngoài chuyện có tình cảm với Chỉ Lan, còn nguyên nhân là tin tưởng nữ nhân khác, ngay cả đứng gần cũng thấy khó chịu. Thân phận của cho quyền cần để bản thân chịu thiệt thòi, chịu đựng ba ngày sau lại về bên Chỉ Lan.

      “Biểu ca, Đại Bảo và Tiểu Bối gần đây thế nào?” Chỉ Lan gặp hai con lâu, may là sắp đầy tháng rồi.

      “Hai đứa đều khỏe, chỉ có tôi khỏe.” Huyền Diệp ấm ức, Chỉ Lan công bằng, tại sao hỏi thăm , phải chịu đựng ở chỗ nữ nhân khác mấy ngày, rất cần Chỉ Lan vỗ về xoa dịu.

      “Vâng, biểu ca là biểu ca tốt nhất.” Chỉ Lan cũng hiểu ý Huyền Diệp, chờ nàng hết ở cữ mới có thể bồi thường cho .

      “Tôi nghe có kẻ động thủ với em?” đến chuyện này nét mặt Huyền Diệp liền có vẻ gì đó rất khủng bố.

      “Biểu ca đừng lo lắng, kẻ đó thành công được, phải tin tưởng em, em là do ngạch nương đào tạo, sao có thể bị trò mèo đấy hãm hại.” Chỉ Lan muốn Huyền Diệp quan tâm đến chuyện giữa đàn bà với nhau.

      “Được rồi, nhưng có chuyện gì được gạt tôi.” Tuy Huyền Diệp tin tưởng Chỉ Lan, nhưng vẫn lo nàng có lúc gặp sai lầm.

      “Vâng.” Nàng cũng muốn Huyền Diệp đếm xỉa đến, ít nhất để chứng kiến ngoan độc của nữ nhân khác.

      Khi Chỉ Lan hết ở cữ hai vị cách cách mới có thể đến kính trà, kính trà cũng coi là chuyện lớn, nếu trải qua kiện này, hai người bị cho là được phúc tấn thừa nhận, vì thế hai vị cách cách rất hồi hộp.

      Đới Giai thị có ngoại hình điềm tĩnh, so với Vạn Lưu Cáp thị xinh đẹp động lòng người ít lời hơn, hai thiếu nữ như nụ hoa quỳ chờ kính trà Chỉ Lan, khiến Chỉ Lan có cảm giác tàn phá đóa hoa tổ quốc.

      “Các ngươi đừng sợ, chỉ cần tuân thủ quy củ trong phủ có ai làm khó dễ các ngươi.” Chỉ Lan cố ý nhìn lướt qua Nữu Hỗ Lộc thị, biết có phải vì hai năm ăn chay niệm phật hay , ràng là nữ nhân lộng lẫy rực rỡ, giờ chất phác hơn nhiều.

      Lòng Chỉ Lan thầm thở dài, là tự mình tạo nghiệt thể sống, nếu phải tại ta bầy ra cái bẫy ngoan độc thế giờ cũng chẳng rơi vào tình cảnh này.

      “Được rồi, các ngươi kính trà hai vị trắc phúc tấn , mọi người đều hầu hạ gia, phải chung sống hòa thuận.” Đấy là lời khách sáo thôi, nếu những nữ nhân này chung sống hòa thuận Chỉ Lan mới cần lo lắng.

      Tuy rằng Nữu Hỗ Lộc thị thất thế, nhưng dù sao cũng là người cũ, vì thế hai cách cách kính trà Nữu Hỗ Lộc thị trước, ta bình thản mấy câu rồi thôi.

      Nhưng Quách Lạc La thị hiển nhiên buông tha cơ hội tốt thế, năm đó ta bị Nữu Hỗ Lộc thị bắt nạt biết đâu mà kể, thậm chí còn bị hãm hại lần, thù này báo phải đàn bà.

      “Các ngươi phải đa tạ Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ đấy, tỷ ấy là người rất hiền hậu, ngoài lễ phật chưa bao giờ dính thị phi, mỗi lời tỷ ấy rất đáng quý.”

      Nghe Quách Lạc La thị châm chọc nhưng Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chút động tĩnh, cúi đầu lần chuỗi phật châu.

      “Hai năm gặp, tỷ tỷ càng thêm trầm tĩnh, lễ Phật là tốt, nhưng đừng thành tượng đất.” Quách Lạc La thị càng càng ghê gớm, dù là Chỉ Lan cũng thấy quá đáng, nhưng liên quan đến nàng, vì thế nàng chen lời, , các nữ nhân này càng bất hòa nàng mới càng cao hứng.

      Nữu Hỗ Lộc thị vẫn lời nào, như thể quân địch vây khốn, quân ta vững như bàn thạch. Chỉ Lan nhìn Nữu Hỗ Lộc thị bỗng có chút lo lắng, kiểu này mới là kiểu đáng sợ nhất.

      Quách Lạc La thị thấy Nữu Hỗ Lộc thị phớt lờ thấy mất hứng, dù sao phát tiết được bằng lời, vì thế thêm nữa.

      Kính trà xong Chỉ Lan lại thêm ít quy củ trong phủ, rồi cho các nữ nhân khác lui hết.

      “Ngạch nương, đệ đệ đâu ạ?” Đại Bảo được gặp Chỉ Lan tháng, quấn quít lấy nàng rất lâu.

      “Các đệ đệ ngủ.” Tiểu Bối ngồi bên cạnh .

      “Sao ngươi biết?” Đại Bảo dài giọng, tuy rằng ca ca tốt phải thương muội muội, nhưng muội muội cũng phải biết điều, thể biết tuốt thế, như thể bé là tỷ tỷ vậy, rất đáng .

      “Bởi vì ngươi quá khờ.” Tiểu Bối phản kích, từ khi tròn ba tuổi, long phượng thai như tiến vào thời kỳ cứng đầu của trẻ , biểu chính là thường xuyên cãi nhau.

      “Ta thông minh nhất!” Đại Bảo tức giận, cậu bé ghét nhất là bị người khác khờ, hơn nữa người này còn là muội muội, trẻ con đều rất sĩ diện.

      “Nếu còn cãi nhau cho gặp đệ đệ.” Chỉ Lan buồn bực, nàng mới để ý long phượng thai tháng mà bắt đầu sinh , xem ra dạy con rất gian nan, so với đào tạo biểu ca khó hơn nhiều lần, nghĩ đến trong phòng còn hai bé sơ sinh, Chỉ Lan lại thấy nhức đầu.

      “Được rồi.” Đại Bảo trừng mắt với Tiểu Bối, phải cậu bé chịu thua, chỉ là vì muốn gặp đệ đệ thôi. Tiểu Bối cũng gật đầu, thích nhất là cãi nhau với kẻ khờ.

      “Đây là đệ đệ ạ?” Đại Bảo sờ mặt Nhị Bảo, “Đây là Nhị Bảo ạ?”

      “Uh, bên cạnh là Tam Bảo.”

      “Tay của em bé quá.” Đại Bảo nắm bàn tay bé của Nhị Bảo rồi thốt lên.

      “Đại Bảo cũng còn bé, con xem tay con .” Chỉ Lan cầm tay Đại Bảo đặt lên tay mình, so sánh với tay nàng quả nhiên tay Đại Bảo rất .

      “Đại Bảo lớn nhanh!” Đại Bảo phục, cậu bé biết chữ, ngay cả ama cũng khen ngợi, sao ngạch nương lại còn .

      “Khờ.” Tiểu Bối lại bắt đầu tạt nước Đại Bảo, vì thế hai người lại tranh cãi.

      Chỉ Lan lại cảm thấy đau đầu, trẻ con khó mà dạy dỗ, may mà Huyền Diệp xuất đúng lúc trấn áp long phượng thai.

      vất vả cho Lan nhi.” dạy biết, Huyền Diệp vốn biết nhiều về trẻ con, Chỉ Lan ngoan ngoãn từ , chưa từng biết đến vấn đề nghịch ngợm hay cãi vã trẻ con.

      Nhưng hiển nhiên long phượng thai là trẻ con bình thường, mất hứng quấy khóc, thậm chí vì những vấn đề mà người lớn thấy rất vặt vãnh mà cãi nhau. Vì thế, Huyền Diệp mới nhận thức đầy đủ vất vả của Chỉ Lan, mới dạy hai đứa con ba tháng thấy buồn phiền, Chỉ Lan còn có thể kiên nhẫn chăm lo lâu như vậy, hơn nữa chưa từng oán giận trước mặt , quả là biểu muội của .

      Lòng Huyền Diệp rất cảm động, cảm động và nhớ nhung vì tình cảm Chỉ Lan dành cho các con, lại cảm thấy Chỉ Lan như vậy mới càng hấp dẫn . So với tiểu biểu muội từng thích trốn sau lưng làm nũng, hiển nhiên càng nữ nhân có thể sánh bước cùng hơn. từng bước chứng kiến Chỉ Lan trưởng thành, vừa là dạy dỗ, vừa là do mà trưởng thành, dù thế nào, nữ nhân này cũng hòa chung xương thịt với .

      Chỉ Lan lần này vốn là muốn đào tạo Huyền Diệp thành người cha tốt, ngờ nhầm dương sai thành tiến hành lần giáo dục về tình thương với Huyền Diệp.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 078 – Chuyện trẻ con


      “Hách Xá Lí ở chỗ nào hỏi chưa?” Nếu hỏi tân trắc phúc tấn làm ai khó chịu nhất, chắc chắn ai ngoài Quách Lạc La trắc phúc tấn, hai năm qua cả phủ chỉ có ta và Nữu Hỗ Lộc là trắc phúc tấn, Nữu Hỗ Lộc thị tương đương bị phế, tính phúc tấn Quách Lạc La có địa vị cao nhất, tuy rằng sinh con trai, nhưng người hầu kẻ hạ đều nịnh bợ lấy lòng ta.

      Nhưng khi tân trắc phúc tấn vào phủ, tình huống nhất định thay đổi.

      “Là Mai Viên, ngay bên cạnh chỗ của Nữu Hỗ Lộc thị trắc phúc tấn.”

      “Ai an bài?” Quách Lạc La thị nghe mà cao hứng, ai chẳng biết dính dáng đến Nữu Hỗ Lộc thị đều có kết cục tốt, xem ra Gia cũng thích Hách Xá Lí thị.

      “Nô tỳ biết.”

      “Hách Xá Lí thị này chắc liên thủ với Nữu Hỗ Lộc thị đâu nhỉ? Có điều chỗ của Nữu Hỗ Lộc thị ngoại bất nhập, có muốn hợp tác cũng được.” Quách Lạc La thị có chút kiêng kị Nữu Hỗ Lộc thị, ta tự nhận thủ đoạn bằng Nữu Hỗ Lộc thị, vì thế chuyện có liên quan đến Nữu Hỗ Lộc thị ta đều để tâm hơn.

      “Chủ tử cần quá lo lắng, chờ tân trắc phúc tấn vào phủ biết.”

      “Phúc tấn có phát ra chuyện kia ?” đến đây Quách Lạc La thị vẫn còn sợ, thủ đoạn của phúc tấn còn lợi hại hơn Nữu Hỗ Lộc thị, năm đó khi tình mới phát sinh ta suy nghĩ cẩn thận, giờ mới hiểu ra mình chỉ là kẻ ngốc.

      “Nô tỳ thủ tiêu kẻ liên quan, chủ tử yên tâm.” Tào thị cũng rất sợ, vì thế thủ tiêu mấy bà đỡ từ lâu, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

      “Vậy là tốt rồi.” Quách Lạc La thị vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng lại nghĩ ra vấn đề ở đâu, có lẽ là ta buồn lo vô cớ.

      “Hách Xá Lí thị ngày mai vào phủ, an bài người xong hết chưa?” Chỉ Lan đùa với Nhị Bảo phun phì phì.

      an bài ổn thỏa, nhưng trắc phúc tấn tin sao?” Uyên Ương có chút chần chừ.

      cần ta tin, chỉ cần ta hoài nghi là được.” Chỉ Lan ngẩng đầu, trong phủ vẫn quá yên tĩnh.

      “Hoài nghi rồi ta tự tìm đáp án, nếu ta ngốc chúng ta giúp ta phen.” Từ sau chuyện lần trước, Chỉ Lan cảm thấy bản thân cứng rắn hơn. Nếu là trước kia, nàng chủ động gây , nhưng giờ nàng là mẹ của bốn đứa con, nếu chỉ bị động phòng thủ, ai dám cam đoan liên lụy bọn trẻ.

      “Vâng.”

      Ngày Hách Xá Lí vào phủ chỉ có viện của ta trang trí chút, dù sao cũng chỉ là trắc phúc tấn, hơn nữa Huyền Diệp lúc này chỉ muốn càng giấu mình càng tốt, sao có thể mời khách khứa đến nhà.

      “Gia.” Hách Xá Lí nhìn Huyền Diệp cao lớn oai phong, dưới ánh nến lung linh, gò má ửng hồng khiến dung mạo thêm phần dịu ngọt.

      “Uh.” Huyền Diệp có chút lãnh đạm, nhưng ảnh hưởng đến cảm nhận Hách Xá Lí dành cho , trong tư tưởng của ta, thiên chi kiêu tử như Tam aka phải là như thế, tựa như tỷ tỷ tiên nữ của ta.

      “Tỳ thiếp hầu hạ gia thay quần áo.” Hách Xá Lí thị thấy Huyền Diệp lời nào, lấy hết dũng khí mở lời, trước kỳ tuyển tú ta được học chuyện lấy lòng đàn ông, vì thế quá thẹn thùng.

      cần, có nha hoàn.” Huyền Diệp thích nữ nhân khác chạm vào người , ngay cả nha hoàn cũng chỉ là chịu đựng thôi, trong tư tưởng của Huyền Diệp, nha hoàn là nô tỳ, tính là nữ nhân.

      Hách Xá Lí thị lại nghĩ là Huyền Diệp thông cảm cho ta, đành lòng để ta làm chuyện của nha hoàn, vì thế mím môi cười, lòng tràn ngập chờ mong, nghĩ đến chuyện mẹ trước lúc lại đỏ mặt.

      “Nghỉ .” Huyền Diệp còn chưa thay quần áo, cầm bình rượu rót hai chén rượu, đưa chén cho Hách Xá Lí thị, nhìn ta ngã xuống mới ra khỏi phòng.

      Hách Xá Lí thị đáng thương ở trong mộng vận dụng hết chiêu thức được học, nhưng đối tượng kia hoàn toàn phớt lờ.

      Lúc thỉnh an sáng hôm sau Chỉ Lan mới có cơ hội quan sát tiểu Hách Xá Lí thị, có vài phần tương tự Bảo Doanh, nhưng thiếu chút cảm giác thoát tục, thêm phần dịu dàng.

      “Chủ tử người thấy trắc phúc tấn này thế nào?” Sau khi kính trà, Tử Quyên lên tiếng hỏi.

      “Là người thông minh, vậy là tốt rồi.” Chỉ Lan nghĩ đến thái độ Hách Xá Lí và Quách Lạc La dành cho nhau liền cảm thấy buồn cười, vừa gặp liền hục hặc, đều là người giỏi diễn kịch

      “Còn chuyện kia…”

      “Làm theo kế hoạch.”

      Hách Xá Lí Bảo Châu thích ứng với quy tắc sinh tồn trong phủ Tam aka rất nhanh, gì ngoài tuân theo quy định do phúc tấn định ra. Trong phủ ai nấy đều biết phúc tấn là quyền lực hậu viện, chọc ai cũng thể chọc phúc tấn, vô tình Hách Xá Lí lại nghe trộm được tin tức, tin tức đủ để biến ta thành trắc phúc tấn “duy nhất”.

      “Chuyện ngươi sao?” Hách Xá Lí thị cũng là người được giáo dục về trạch đấu từ , vì thế phản ứng đầu tiên tất nhiên là nhận định đây là mưu.

      “Nô tỳ biết.” Hách Xá Lí cũng định tìm câu trả lời từ nha hoàn.

      “Nhưng giống giả, ta có thói quen ngày nào cũng chỗ, khó lòng có chuyện có kẻ đứng đấy chờ ta vào bẫy.” Từ khi vào phủ Hách Xá Lí vẫn bị Quách Lạc La thị chèn ép, vì thế rất muốn nhân cơ hội này phản kích.

      “Quên , dù có phải cái bẫy hay , điều tra là .” Hách Xá Lí nghĩ điều tra chút cũng chẳng thiệt gì, vì thế liền sai tâm phúc tìm hiểu chuyện này.

      ta cho người thăm dò rồi sao?” Chỉ Lan buông chén trà, cái bẫy này của nàng chỉ là nhằm vào lòng người mà thôi, cho dù biết có thể là cạm bẫy thế nào, chỉ cần là người xảo quyệt bước vào. Nếu là người an phận thủ thường chẳng dính vào.

      “Còn người của chúng ta?”

      “Dặn cứ chờ , đừng làm ra động tĩnh gì, nếu điều tra thuận lợi quá ta tin đâu.” Con người là như thế, người khác tin, càng làm khó mới càng tin tưởng.

      “Nếu ta tra được sao?” Việc này nếu có Chỉ Lan nhắc nhở, Hách Xá Lí thị thể nào tìm ra chân tướng.

      tra ra ta cũng biết lấy giả làm , quan trọng là cho ta cơ hội.” Nữ nhân hậu viện am hiểu nhất là bịa đặt, nếu Hách Xá Lí thị làm như vậy Chỉ Lan lại càng cao hứng.

      tháng trôi qua, cặp sinh đôi nẩy nở hơn, khác nhau cũng càng thêm ràng.

      “Nhị Bảo và Tam Bảo hề giống nhau.” Đại Bảo chắp tay sau lưng, quan sát hai em bé giường.

      kỳ lạ.” Tiểu Bối cũng tán thành, giờ thôi cãi nhau với Đại Bảo, bởi vì bị trấn áp nhiều lần, cặp long phượng thai ngoan ngoãn hơn nhiều.

      “Tại sao lại thế?” Đại Bảo nghi hoặc, cậu bé quyết định sau này chăm đọc sách, nhất định phải làm vấn đề tại sao hai đệ đệ lại khác nhau.

      “Trong sách nhất định có.” Tiểu Bối cũng biết phải chăm chỉ học tập.

      “Hỏi ama .” Tìm câu trả lời trong sách có vẻ phiền toái, hỏi ama có vẻ hơn, trong lòng Đại Bảo gì có thể làm khó ama.

      “Ama nhất định biết!” Tiểu Bối gật gật đầu, bàn bạc xong long phượng thai liền nắm tay nhau quấy rối Huyền Diệp.

      “Biểu ca lại phiền rồi.” Chỉ Lan cười trộm rất phúc hậu, thế mới tạo hình tượng người cha vĩ đại trong lòng con cái là chuyện rất quan trọng.

      Huyền Diệp bất hạnh bị Chỉ Lan trúng rồi, ở trong thư phòng đọc sách, hiếm có lúc nhàn nhã, bị hai đứa trẻ líu ríu là thoải mái.

      “Ama!” Huyệt Thái dương của Huyền Diệp bỗng giật giật, quả nhiên là hai cục bột vào.

      “Thỉnh an ama.”

      “Có chuyện gì?” Huyền Diệp buông sách, nhìn bộ dạng vội vàng của hai đứa con còn tưởng Chỉ Lan có chuyện gì.

      “Nhị Bảo và Tam Bảo giống nhau!” Đại Bảo nêu vấn đề, gần đây cậu bé có biệt danh “em bé thắc mắc”, chuyện gì cũng hỏi câu.

      “Tại sao lại thế ạ?” Tiểu Bối nghiêng đầu, vẻ mặt thắc mắc nhìn Huyền Diệp.

      Huyền Diệp day mi tâm, biết trả lời thế nào, chẳng lẽ phải đọc y thư tìm câu trả lời sao.

      “Ta gọi Thái y đến, các con hỏi Thái y.” phải là Huyền Diệp thấy phiền, tuy rằng trả lời được, nhưng cũng luôn nghĩ biện pháp trả lời, làm thế để bồi dưỡng lòng tò mò hiểu biết và tính tích cực của con trẻ.

      “Vâng.” Đại Bảo gật đầu.

      “Ama, gần đây có thêm ba dì.” Tiểu Bối giơ ngón tay ra đếm.

      “Đúng vậy! Đại Bảo cũng gặp, dì xinh đẹp!” Đại Bảo giơ tay kể chuyện thấy ba nữ nhân mới vào phủ với Huyền Diệp.

      “Đừng chuyện này với ngạch nương, biết ?” Huyền Diệp làm thế cũng chỉ là bịt tai trộm chuông, nhưng muốn Chỉ Lan vì nữ nhân khác mà khổ sở.

      “Tại sao ạ?” Đôi mắt giảo hoạt của Đại Bảo chợt lóe lên, nhưng nét mặt vẫn rất ngây thơ.

      “Bởi vì ngạch nương mất hứng.” Huyền Diệp có chút bất đắc dĩ, biết phải giải thích vấn đề thê thiếp với các con thế nào.

      “Ama cũng thể nhắc đến dì sao?” Tiểu Bối nhìn Huyền Diệp bằng ánh mắt vô tội.

      “Ama cũng nhắc đến.” Huyền Diệp cam đoan.

      “Nhưng dì ama đối với dì tốt lắm.” Đại Bảo nhăn nhó, có vẻ rất khổ sở.

      “Ama đối tốt với dì có phải là đối tốt với ngạch nương nữa?” Tiểu Bối cũng cúi đầu hỏi với vẻ buồn bã.

      “Ai vậy?!” Huyền Diệp có chút tức giận, kẻ nào dám bịa đặt trước mặt con trẻ, nếu để Chỉ Lan biết, nhất dịnh nàng khổ sở.

      có ai .” Đại Bảo kích động xua tay.

      “Tiểu Bối con !” Huyền Diệp vừa nghe liền biết có vấn đề.

      “Là bọn con nghe người khác , Tiểu Bối biết nghe lén là ngoan, ama đừng phạt chúng con.” Tiểu Bối nước mắt mắt lưng tròng, còn ý đồ trốn ra sau lưng Đại Bảo.

      Đại Bảo tiến lên che cho Tiểu Bối, “Ama, bọn con cố ý, muốn phạt phạt Đại Bảo, Đại Bảo là ca ca.”

      Huyền Diệp nhìn hai đứa con mới ba tuổi rưỡi, vừa tự hào vừa đau lòng, chẳng lẽ bình thường quá nghiêm khắc, sao lại dọa bảo bối sợ sệt thế này. Nhưng hai đứa trẻ biết đúng sai lại thương che chở cho nhau khiến Huyền Diệp cảm thấy và Chỉ Lan uổng công dạy dỗ.

      Nhưng vẫn phải tra ra kẻ nào đứng sau chuyện này, làm gì ngẫu nhiên trùng hợp để bảo bối nghe được chuyện này, hơn nữa hai đứa trẻ có thói quen ăn xong dạo hoa viên cả phủ đều biết, chừng có kẻ cố tình đứng chờ để bịa đặt cho bảo bối nghe.

      Trẻ con hiểu chuyện nhất định làm rùm beng, ầm ĩ quá tức giận, thậm chí là thất vọng, sau đó vì chuyện này mà xa cách với Chỉ Lan, cái bẫy tài tình, nhưng kẻ đó lại ngờ đến chuyện Đại Bảo và Tiểu Bối phải loại trẻ con thích gây .

      Huyền Diệp vỗ về long phượng thai xong mới sai người đưa bảo bối về chỗ Chỉ Lan, việc này còn phải cùng Chỉ Lan, nàng luôn rất chú ý đến bảo bối.

      “Tiểu Lý Tử ngươi điều tra xem con nha hoàn nào , chủ là ai?” Huyền Diệp xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái, sắc mặt trầm.

      “Nô tài tuân mệnh.”

      Cùng lúc đó, trong hoa viên, “Vừa rồi ngươi đóng kịch đúng , nhưng vẫn khờ quá.” Tiểu Bối chịu thừa nhận lúc Đại Bảo đứng lên che chở bé có chút cảm động.

      “Ta đóng kịch bao giờ, ai bảo người sắp khóc đến nơi.” Đại Bảo bĩu môi phục.

      “Ta đâu có sợ, ngươi lung tung.” ra Tiểu Bối có chút sợ ama phạt, nhưng thú nhận với Đại Bảo.

      “Đều tại nữ nhân kia hại.” Đại Bảo sang chuyện khác, nếu phải cậu bé và Tiểu Bối trong lúc vô tình nghe được bọn nha hoàn trắc phúc tấn và cách cách gì đó biết hóa ra ama có nhiều nữ nhân như vậy.

      “Uh, chúng ta phải giúp ngạch nương.” Tiểu Bối Chỉ Lan nhất, bé muốn đuổi hết nữ nhân xấu xa kia .

      “Liệu ama có phát ra ?” Đại Bảo có chút chột dạ, tuy láo nhưng mục đích thuần khiết cho lắm.

      “Chúng ta đừng lung tung.” Tiểu Bối ra vẻ trấn định, bé và Đại Bảo chỉ muốn ama trừng phạt mấy nữ nhân kia thôi.

      “Uh, nhưng chúng ta quay lại xin lỗi ama .” Đại Bảo cảm thấy ama sớm muộn gì cũng biết, nhận lỗi trước có vẻ vẫn hơn.

      “Được rồi.” Tiểu Bối nghĩ nghĩ cũng gật đầu đồng ý, cả hai đều ama.

      “Ama.” Thỉnh an xong Đại Bảo có chút ấp úng.

      “Sao lại quay lại?” Huyền Diệp thấy bảo bối quay lại rất ngạc nhiên.

      “Xin lỗi ama.” Đại Bảo ngẩng đầu, đôi mắt to tròn trong veo đầy vẻ hối lỗi.

      “Thế này là sao?” Huyền Diệp nhìn Đại Bảo cũng thấy mềm lòng.

      “Bọn con cố ý.” Tiểu Bối , “Xin lỗi ama.”

      “Là chuyện đấy sao?” ra Huyền Diệp biết rồi, chẳng qua cảm thấy đây là lần đầu tiên bảo bối vận dụng tài trí để giải quyết vấn đề, tuy là tố cáo, nhưng cũng khiến người khác vừa lòng, ít nhất có tội lỗi ràng.

      Lúc nghe hai đứa trẻ xin lỗi Huyền Diệp càng thêm cao hứng, có gì đáng để cao hứng hơn chuyện có hai đứa con vừa thông minh lại lương thiện.

      “Ama trách hai con.” Huyền Diệp xoa đầu Đại Bảo và Tiểu Bối, “Nhưng thủ đoạn thể đối phó người trong nhà, biết ?”

      Đại Bảo và Tiểu Bối đều cảm động, bởi vì ama trách phạt còn an ủi bọn họ.

      “Ama tốt.” Đại Bảo nắm góc áo Huyền Diệp, Tiểu Bối cũng chạy đến bên người Huyền Diệp kéo tay .

      “Hai con cũng rất ngoan.” Đây là lần đầu tiên Huyền Diệp cảm nhận được tình cảm cha con ấm lòng đến vậy, nghĩ đời người chắc chẳng còn gì hạnh phúc hơn lúc này, có thê tử thương, có hai đứa con thông minh hiểu chuyện, đúng là còn gì mãn nguyện hơn.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :