1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 064 – Tiệc đầy tháng


      Tiệc đầy tháng của bảo bối cử hành trong cung, hai đứa bé có thể là đôi long phượng thai đầu tiên của hoàng thất từ ngày Đại Thanh khai quốc, hơn nữa Huyền Diệp công tác tốt, thương lượng được cùng Thượng Khả Hỷ Cảnh Tinh Trung chuyện triệt phiên, vì thế Thuận Trị Đế rất cao hứng, ông ấy tỏ thái độ, nhất thời long phượng thai có thể là phong quang vô hạn.

      “Chủ tử, ngày mai ngài muốn mặc bộ nào?” Uyên Ương đứng ngoài bình phong hỏi.

      “Mọi người có đến xem ta đâu, đẹp cho ai nhìn, ngươi cứ chọn .” Chỉ Lan thoải mái ngâm mình, trả lời thèm để ý. Ở cữ được tắm rửa, nàng sắp nghẹn chết rồi.

      “Chủ tử đừng như vậy, giờ ai chẳng biết ngài là người có phúc, đều muốn lây chút phúc khí.” Uyên Ương vốn phải con người nịnh bợ, vì thế Chỉ Lan nghe rất cao hứng.

      phải ta có phúc, mà là Đại Bảo Tiểu Bối có phúc.” Nhắc đến con, Chỉ Lan liền vui vẻ, “Ngươi xem hai đứa là ngoan, so với trẻ con khác dễ nuôi dễ chăm hơn nhiều.”

      “Hai tiểu chủ tử tất nhiên là có phúc.” Uyên Ương phụ họa, hai bảo bối đều hay khóc quấy, quả là dễ chăm.

      “Mai là hồi phủ rồi, ngươi an bài chuyện trong phủ xong chưa?” Đây là chuyện quan trọng thể qua loa, nàng ở trong phủ tám tháng, ai biết trong phủ giờ thành tình trạng gì rồi, nàng sợ cho bản thân, mà là hai bảo bối còn quá .

      “Chủ tử yên tâm, nô tỳ báo với Lý tổng quản, Tam aka an bài tất cả.” Chỉ Lan có căn cơ trong phủ, vì thế mới phải lo lắng, may mắn ở chỗ nam chủ nhân đứng về phía nàng, nàng tin Huyền Diệp để người khác tổn thương đến nàng và bảo bối.

      “Vậy là tốt rồi, làm tiệc đầy tháng xong hồi phủ, nhân tiện xem xem gần đây các nữ nhân trong phủ làm gì.”

      Chỉ Lan tự biết nhất định có người động thủ, khi nàng mang bầu tiện xử lý, nhưng giờ tiện rồi, ít nhất cũng phải giết gà dọa khỉ, tránh việc có kẻ có mắt tròng hãm hại bảo bối.

      “Chủ tử gầy là nhanh.” Tử Quyên vừa giúp Chỉ Lan lau người vừa .

      “Uh, xem ra buộc vải vào bụng đúng là hiệu quả.” Chỉ Lan sờ sờ bụng, tuy rằng được như trước kia, nhưng ít nhất đến nỗi rổ mỡ ở bụng.

      “Thái y sức khỏe chủ tử hồi phục rất tốt.” Uyên Ương giúp Chỉ Lan mặc quần áo.

      “Đều là công lao của biểu ca.” Chỉ Lan gật gù, thần sắc kiêu ngạo, Huyền Diệp chăm sóc nàng rất tốt.

      “Công lao gì của ta vậy?” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Uyên Ương cùng Tử Quyên thức thời lui xuống.

      “May nhờ có biểu ca em mới hồi phục được thế này.” Chỉ Lan tiến tới kéo tay Huyền Diệp làm nũng.

      Huyền Diệp rất hưởng thụ khích lệ của Chỉ Lan, nhếch môi cười, “Phần thưởng đâu?”

      “Chờ hồi phủ được ?” Chỉ Lan mếu máo.

      “Được rồi, tạm thời buông tha cho em.” Huyền Diệp tỏ vẻ rộng lượng khiến Chỉ Lan nhìn đầy cảm kích.

      “Em cần lo nghĩ chuyện trong phủ, tôi giải quyết.” Huyền Diệp nhưng ý tứ ràng, Chỉ Lan cần giết gà dọa khỉ, tự làm.

      lẽ có người giở trò?” Chỉ Lan nghe ra ý tứ bên trong, trước đấy nàng dám chắc có người an phận, nhưng Huyền Diệp thế coi như là xác nhận.

      “Em cần lo nghĩ, Đại Bảo và Tiểu Bối vừa tỉnh, chúng ta qua xem .” Sau tháng, rốt cuộc Huyền Diệp cũng tìm được chút cảm giác làm cha.

      Lúc này Đại Bảo và Tiểu Bối nằm giường i i a a, chân đạp lung tung, Đại Bảo thỉnh thoảng ngẩng đầu, Tiểu Bối chỉ biết làm động tác duy nhất.

      “Bảo bối của ngạch nương!” Chỉ Lan vừa nhìn thấy hai cục cưng liền kích động, “Ngạch nương ôm cái.” Chỉ Lan cẩn thận ôm lấy Tiểu Bối, nhìn bé nhắm mắt chỉ còn khe hở, rất cao hứng thơm lên má.

      Đại Bảo như bất mãn vì ngạch nương bế em chứ bế mình, mở to hai mắt nhìn Chỉ Lan chằm chằm, theo lý thuyết em bé mới sinh chưa nhìn thấy , nhưng Chỉ Lan cảm giác Đại Bảo dùng ánh mắt lên án nàng.

      “Biểu ca bế Tiểu Bối trước .” Huyền Diệp cũng biết bế em bé, chẳng qua kiên quyết bế Đại Bảo mà thôi, lý do rất gượng gạo, bởi vì Đại Bảo là bé trai.

      “Xin lỗi Đại Bảo, ngạch nương quan tâm tới con.” Chỉ Lan bế Đại Bảo vừa hôn vừa dỗ dành, Đại Bảo nghe thế mới cười khanh khách.

      “Ngày mai là tiệc đầy tháng, hôm nay cho bọn trẻ ngủ sớm .” Mỗi ngày Chỉ Lan đều kiên trì tương tác với bảo bối nửa canh giờ, Huyền Diệp cũng có biện pháp.

      “Được rồi.” Chỉ Lan lưu luyến rời đặt Đại Bảo xuống, lại bế Tiểu Bối, rồi mới cùng Huyền Diệp trở về.

      Tiệc đầy tháng ngày hôm sau, đôi long phượng thai tất nhiên là nhân vật chính, hai nhũ mẫu bế hai đứa bé đứng hai bên Thuận Trị, để biểu coi trọng, Thuận Trị còn đích thân đọc lời khấn đầy tháng, vì thế nhóm tôn thất càng thêm nhiệt tình với đôi long phượng thai.

      “Đây chính là đôi long phượng thai đầu tiên của nhà Ái Tân Giác La, Hoàng thượng có phúc.” Người lên tiếng là An Thân vương Nhạc Lạc, có thể ông ấy là Vương gia có địa vị nhất, vì thế ông ấy mở lời là thỏa đáng. Sau Nhạc Lạc, các thanh khen ngợi liên tục hướng về phía hai em bé sắp nhắm mắt ngủ vùi.

      “Tam đệ muội có phúc.” Người là đích phúc tấn của Phúc Toàn – Tây Lỗ Khắc thị, năm ngoái ấy vừa sinh con , vì thế rất hâm mộ Chỉ Lan sinh long phượng thai.

      “Nhị tẩu đừng vậy, nhị ca thường khen ngợi Đại cách cách mà.” Đại cách cách đương nhiên là chỉ trưởng nữ của Phúc Toàn, ra Chỉ Lan giỏi an ủi người khác, vì thế cũng hơi có phần khô khan.

      cần an ủi ta, giờ ta cũng chỉ mong Đại Nha có thể bình an trưởng thành.”

      Tây Lỗ Khắc thị tự biết thân biết phận, phụ thân chỉ là nhị đẳng thị vệ, luận gia thế ấy đủ tư cách làm đích phúc tấn của Quận vương, nhưng Hoàng thượng chỉ hôn, ngoài tuân theo còn cách nào. Sinh con đầu lòng là , phải ấy nhìn ra thất vọng của Phúc Toàn, con lại yếu ớt bẩm sinh, có thể trưởng thành khó .

      “Mọi người đều trước nở hoa sau đậu quả, lần sinh nở tiếp theo của nhị tẩu nhất định là bé trai bụ bẫm.” Nạp Lạt thị lên tiếng, ấy là người vợ Thường Ninh cưới nửa năm trước, nhưng từ sắc mặt được rạng rỡ có thể thấy cuộc sống của ấy cũng vui vẻ.

      “Hy vọng được như lời ngũ đệ muội.” Tây Lỗ Khắc thị cũng gạt hết buồn lo, ngày vui nên làm Hoàng thượng mất hứng.

      Ba người chưa quá thân thiết, vì thế cũng chỉ là hàn huyên, Chỉ Lan rất muốn hỏi Nạp Lạt thị về chuyện giữa Thường Ninh với Trần nương, nhưng tiện đề cập, nhưng nàng hỏi có nghĩa là Nạp Lạt thị nhắc tới.

      “Tam tẩu, em biết chị nhiệt tình, chắc chị cũng biết chuyện Gia nhà em…” Chưa dứt lời Nạp Lạt thị ngẹn ngào, đáng lý nên nhắc đến chuyện đấy vào lúc này, nhưng ấy hết cách rồi, ấy nghe Thường Ninh Chỉ Lan và Tam aka cũng từng gặp Trần nương, vì thế kiềm chế được muốn hỏi câu, rốt cuộc là tuyệt sắc thế nào có thể khiến Thường Ninh bất chấp thế.

      Chỉ Lan đương nhiên cũng nghe qua Thường Ninh và Trần nương thành trò cười thế nào, ra chuyện phát sinh khi nàng dưỡng thai, bởi vì tinh lực đủ lại ở trong cung, vì thế nàng chú ý nhiều, nhưng sau đó chuyện trở nên rất rùm beng, thậm chí ngay cả Thuận Trị cũng bị kinh động.

      “Ngũ thúc chỉ là nhất thời hồ đồ, chờ thêm thời gian nữa chú ấy hiểu ra có gì.” Chỉ Lan cũng chỉ có thể như vậy, nàng biết tính tình Thường Ninh, kéo , đánh chạy, lúc này Nạp Lạt thị làm căng nhất định phải lựa chọn hay.

      phải em ghen tuông, Gia muốn nạp thiếp cũng vấn đề gì, nhưng Trần nương lại…” Nạp Lạt thị là phụ nữ cổ đại điển hình, ấy cũng cần Thường Ninh dành tình cho mình, chỉ cần để mặt mũi cho đích phúc tấn là được, về vấn đề Thường Ninh thích ai ấy có tư cách quản lý.

      Nhưng chuyện lần này Thường Ninh làm mất hết mặt mũi, thế nào ấy cũng là đương gia chủ mẫu, đương nhiên phải hỏi ràng. “Nghe Gia tam tẩu cũng từng gặp Trần nương, biết rốt cuộc ấy là nhân vật phương nào?”

      “Ta cũng , chỉ từng gặp qua lần, nhớ mang máng là quật cường.” Chỉ Lan có chút xác định, nàng có ấn tượng xấu với Trần nương.

      “Cũng đúng, nếu quật cường sao có thể làm ra chuyện thế này?” Nạp Lạt thị cũng ghét Trần nương, ngược lại rất kính nể dũng khí của ấy, nhưng đứng ở lập trường đích phúc tấn của Thường Ninh mà , ấy cảm thấy Trần nương có phần quá đáng.

      “Chuyện cũng qua rồi, ngũ đệ muội đừng nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng sinh con cho ngũ đệ mới là chuyện đúng đắn.” Tây Lỗ Khắc thị an ủi.

      “Đúng vậy, ngũ thúc còn trẻ, khó tránh có lúc bốc đồng, mong ngũ đệ muội có thể bao dung hơn.” thế nào Chỉ Lan cũng là thanh mai trúc mã với Thường Ninh, tuy rằng có lúc cãi cọ, nhưng lúc quan trọng vẫn lên tiếng đỡ lời hộ , hơn nữa phá tòa miếu cũng bằng phá hoại cuộc hôn nhân, tất nhiên nàng phải khuyên mấy lời.

      “Cám ơn hai vị tẩu tẩu.” Nạp Lạt thị vẫn có chút buồn bã, từ sau chuyện kia Thường Ninh vẫn rầu rĩ vui, nhìn gì cũng chướng mắt, ấy cũng chỉ có thể ở trong phủ làm người vô hình, mong lúc Thường Ninh mất hứng đừng nhớ ra ấy.

      “Đừng những chuyện mất hứng này nữa.” Tây Lỗ Khắc thị cảm thấy có nghĩa vụ xốc lại bầu khí, “Đại Nha nhà ta bắt đầu biết rồi.”

      Vừa đến con Chỉ Lan cũng hưng phấn, cùng Tây Lỗ Khắc thị thảo luận vấn đề nuôi dạy con, Nạp Lạt thị lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi câu, ba người hàn huyên rất hòa thuận, tàn tiệc còn hẹn Chỉ Lan làm thưởng hoa hội để gặp nhau.

      Kết thúc tiệc, Chỉ Lan mệt mỏi trở về cung Cảnh Nhân, Đông Quý phi thấy nàng như thế, giữ lại chuyện mà cho nàng về nghỉ luôn.

      thu dọn đồ đạc hết chưa?” Chỉ Lan xoa vai, ra nàng thấy hoàng cung còn giống nhà mình hơn là vương phủ.

      “Thu dọn hết rồi.” Uyên Ương thấy Chỉ Lan có vẻ vui, đánh bạo hỏi, “Chủ tử hôm nay làm sao vậy, để nô tỳ bóp vai cho.”

      có gì.” Chỉ Lan nghĩ chuyện Trần nương, nhưng hợp với nhóm Uyên Ương, vấn đề liên quan đến thể diện hoàng gia, đóng cửa bàn luận với biểu ca vẫn hơn.

      Tối hôm nay Huyền Diệp về vương phủ trước, vì thế Chỉ Lan có cơ hội xì xào thị phi với , nhưng nàng vụng trộm hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi đến cùng chuyện của Trần nương và Thường Ninh!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 065 – Màn hài kịch


      Chỉ Lan vừa xuống xe ngựa liền thấy Cao tổng quản và Tiểu Lý Tử đừng chờ ngoài cổng, “Mấy tháng qua xin đa tạ hai vị tổng quản.”

      “Phúc tấn khách sáo, nô tài tổn thọ mất?” Tiểu Lý Tử nhanh tay nghênh đón Chỉ Lan vào.

      “Nô tài chỉ làm tốt bổn phận, dám nhận lời đa tạ của phúc tấn.” Cao tổng quản sau Chỉ Lan nửa bước, “Sổ sách tám tháng vừa rồi nô tài chuẩn bị đầy đủ.”

      Cao tổng quản quả nhiên là con người đáng tin cậy, nữ chủ nhân hồi phủ chuyện đầu tiên ông ấy làm phải chào đón nịnh bợ mà là báo cáo công tác, có lẽ Huyền Diệp coi trọng đức tính đấy mà trọng dụng ông ấy.

      “Sáng sớm mai ông tới tìm ta .” Hôm nay Chỉ Lan có tâm trạng nghe sổ sách, nàng muốn sắp xếp phòng ở cho hai bảo bối, còn muốn moi tin thị phi hoàng gia từ biểu ca, sổ sách chỉ là mây bay.

      “Vâng.” Cao tổng quản hơi gồng cơ mặt, trả lời rất chuẩn mực.

      “Chủ tử ngài muốn xem phòng của Đại aka và Đại cách cách trước ?” Tiểu Lý Tử rất hiểu lòng người, lập tức đoán được chuyện Chỉ Lan quan tâm nhất.

      “Cất đồ đạc xong rồi , Lý tổng quản ở lại dẫn đường.” Cao tổng quản tiện vào hậu viện, liền để lại Tiểu Lý Tử hầu hạ.

      Cất đồ đạc xong, Chỉ Lan liền xem xét phòng của bảo bối, tại hai bảo bối ở phòng bên cạnh, Huyền Diệp tỏ ý là hai bảo bối lớn hơn để dọn ra viện riêng.

      “Vứt hết hương đốt trong phòng.” Chỉ Lan bắt đầu căn dặn, “Chăn màn đều giở ra, lộn ruột chăn ra xem xét kĩ lưỡng, phơi nắng rồi mới có thể dùng.”

      Tiểu Lý Tử vừa thán phục tỉ mỉ của phúc tấn, vừa khom người trả lời.

      được đặt bất cứ hoa cỏ gì trong phòng, đồ dùng bằng sứ phải kiểm tra kĩ mới được dùng, túi cho trẻ con cắn vứt hết .” Chỉ Lan chỉ với Tiểu Lý Tử, mà còn là với tất cả người hầu phụ trách chăm sóc long phượng thai.

      “Trải thảm lông dê kín sàn, những góc cạnh nhọn dùng bịt mềm bịt lại.” năm nữa nhất định tiểu bảo bối bắt đầu biết , coi như chuẩn bị cho tương lai thôi, dù có hơi sớm nhưng tha thứ cho Chỉ Lan mắc chứng bảo bọc con.

      “Lý tổng quản bố trí phòng này tồi, chọn người chăm sóc tiểu chủ tử chưa?” Trong phủ có nô tài trong phủ, trong cung có nô tài trong cung, vì thế hồi phủ lại phải chọn người lần nữa.

      “Hồi phúc tấn, nô tài an bài từ mấy tháng trước, nô tài quan sát cẩn thận thời gian, hẳn là đều có vấn đề.” Tiểu Lý Tử có thể lên đến vị trí này tất nhiên là có chỗ hơn người, kỳ khi Chỉ Lan vừa mang thai bắt tay lo liệu.

      “Nhờ có Lý tổng quản nghĩ chu đáo, nhưng ta muốn chỉ ‘hẳn là’ mà phải ‘chắc chắn’, những người này xin nhờ Lý tổng quản để mắt chặt chẽ hộ ta.” Nếu thực có người tính động thủ, giấu mình thời gian phải chuyện khó, vì thế thể lơ là giây phút.

      “Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Lý Tử nghĩ đúng là chồng nào vợ nấy, câu nào cũng giống hệt những lời Tam aka .

      An bài chuyện của bảo bối xong, Chỉ Lan liền chuẩn bị gặp nhóm tình địch cách mặt lâu. “Để hai vị trắc phúc tấn và cách cách đến sảnh chính chờ ta.”

      “Tham kiến phúc tấn, phúc tấn cát tường.” Chỉ Lan vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng thỉnh an.

      “Các vị muội muội xin đứng lên.” Chỉ Lan ngồi ở ghế chủ đánh giá bốn nữ tử cúi đầu phía dưới, thời gian tám tháng để lại dấu vết mặt họ, nhìn qua khác gì lúc nàng mới rời phủ, chỉ là thái độ cung kính hơn.

      “Cung hỉ phúc tấn sinh được quí tử.” Nữu Hỗ Lộc thị có vẻ mặt rất chân thành tha thiết, thể nhìn ra chút dấu hiệu nào của việc ta từng có ý định hãm hại Chỉ Lan và đứa con.

      “Đúng vậy, long phượng thai là chuyện hiếm gặp ở đời người, biết tỳ thiếp có được cơ hội lây chút phúc khí của phúc tấn.” Quách Lạc La thị chuyện luôn vào thẳng vấn đề, ta đề nghị được gặp long phượng thai.

      “Đại aka và đại cách cách ngủ, hôm nay chắc lây được phúc khí.” Chỉ Lan cười cười, “Tám tháng vừa rồi ta và Gia đều ở trong phủ, biết các vị muội muội sống có tốt .”

      “Ngoài việc ngày đêm nhớ mong phúc tấn và Gia tất cả đều tốt.” Quách Lạc La thị cười , như thể tỷ muội thân thiết.

      “Ta nào có tài đức gì để các vị muội muội mong nhớ, nhớ mong Gia còn lôi ta vào.” Chỉ Lan cũng ngại đùa mấy câu, “Hôm nay thời tiết đẹp, tối nay làm bữa cơm đoàn viên, các ngươi đừng đến muộn.”

      Huyền Diệp trở lại đương nhiên cũng phải để các nữ nhân này gặp lần, bằng mỗi người nhổ nước bọt cũng đủ dìm chết nàng. Vừa dứt lời, các nữ nhân ở dưới liền kích động.

      “Được rồi, nhìn mọi người sốt ruột thế ta cũng giữ, chuyện của Gia ngày mai sau.” Chỉ Lan cũng chờ mong Huyền Diệp hồi phủ, tinh thần hóng thị phi thiêu đốt nàng.

      “Gia ngài trở lại.” Huyền Diệp vừa xuống ngựa liền thấy tiểu biểu muội đứng ngoài cổng chờ mình, nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

      “Ngoài này gió lớn, sao phúc tấn lại ra?” Ít khi gọi Chỉ Lan như thế, Huyền Diệp có chút quen. “Chúng ta vào trước .”

      “Biểu ca!” Vừa đóng cửa Chỉ Lan liền khôi phục bản tính, mở to mắt nhìn Huyền Diệp chờ mong.

      “Lan nhi hôm nay nhiệt tình, có chuyện muốn hỏi biểu ca sao?” Huyền Diệp chỉ chỉ vai mình.

      Chỉ Lan cũng rất biết điều, tới bóp vai cho Huyền Diệp, “Hôm qua em nghe chuyện này.”

      “Vòng vo phải kiểu của em, có gì .” Huyền Diệp buồn cười nhìn Chỉ Lan do dự.

      “Là về ngũ thúc.” Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp cứng người, “Biểu ca đừng nóng giận, em hỏi nữa.”

      có việc gì.” Huyền Diệp cũng hiểu được bản thân phản ứng hơi quá, vỗ vỗ tay Chỉ Lan, “Cũng có gì, tôi em cũng biết.”

      đến chuyện này Huyền Diệp lại giận sôi, biết từ sớm Trần nương kia là tai họa, trước khi dặn dò Thường Ninh hành cẩn trọng, người ta muốn thôi, chẳng lẽ có thể làm chuyện cưỡng ép dân nữ, kết quả Thường Ninh đặt lời nào vào tai.

      “Khi còn ở trong cung…” Chỉ Lan đột nhiên nhận ra bàn chuyện này với Huyền Diệp cũng phải ý kiến hay, “Em nghe người ta nhắc đến chuyện này, nhưng … em cảm thấy ngũ thúc phải con người như vậy.”

      Đấy đúng là ý nghĩ lòng của Chỉ Lan, cũng là nguyên nhân khiến nàng tò mò, nàng cảm thấy Thường Ninh dù có chút tự đại ngạo mạn, nhưng nhân phẩm tệ, hơn nữa từ lần ăn chung nàng có thể cảm nhận Thường Ninh lòng dạ với Trần nương, dựa theo hiểu biết của nàng về Thường Ninh, nếu thích Trần nương làm chuyện cưỡng ép dân nữ.

      “Dù có làm hay giờ cũng phải gánh hậu quả!” Huyền Diệp cũng biết Thường Ninh có điểm yếu chịu cân nhắc, ra cũng khó mà ai đúng ai sai, tùy vào vấn đề lập trường thôi.

      Bắt đầu vốn rất đơn giản, từ khi Thường Ninh quen biết Trần nương liền phải lòng si mê, Tương Vương có ý thần nữ vô tâm, sở thích của Trần nương là đàn ông trưởng thành có tương lai hứa hẹn, hơn nữa ấy cũng biết thân phận của Thường Ninh, vì thế hoàn toàn để ý đến Thường Ninh.

      Thường Ninh bị từ chối càng hăng, ngày ngày đến quán trồng cây si, mang đến tặng người nhà Trần nương rất nhiều thứ, điều gì nghĩ được đều làm cả rồi. Tuy rằng rất giống kiểu hoa hoa công tử tán , nhưng thể nghi ngờ lòng của Thường Ninh, chỉ là nắm được trọng điểm thôi, khiến cho Trần nương càng ngày càng phản cảm , cho rằng là bọn công tử nhà giàu vô công rỗi nghề.

      Thường Ninh có khổ mà nên lời, nhưng muốn buông tay, ngờ đúng lúc đấy Trần nương lại gặp trượng phu hoàn hảo trong cảm nhận, còn nhanh chóng tâm đầu ý hợp, đến khi hai người bàn chuyện cưới xin Thường Ninh mới hay biết, nhất thời kích động tìm Trần nương hết tình cảm của mình.

      Trước khi đến tìm Trần nương định công khai thân phận, trước kia thân phận vì muốn dùng chân tình làm Trần nương cảm động, giờ chỉ có ra còn chút cơ hội.

      “Hiểu Nguyệt, nàng có chút tình cảm nào với ta sao?” Thường Ninh có phần tổn thương, đây là lần đầu tiên thích người, thậm chí còn xưng là Gia với nàng, sợ nàng phản cảm.

      “Ta lập gia đình trong nay mai.” Trần nương thích đàn ông tự lực cánh sinh có chí hướng, vì thế Thường Ninh ngày ngày chơi bời lêu lổng khiến ấy rất chán ghét.

      “Ta… nhưng mà ta.” Ngay trước lúc Thường Ninh chuẩn bị ra thân phận cửa bị đá văng, người đàn ông cao lớn cường tráng bước vào, khoảng ba mươi tuổi, khí chất dù tôn quý bằng Thường Ninh, nhưng có hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, nhìn trang phục cũng là con em Bát Kỳ.

      “Ngươi là kẻ vẫn đeo bám Hiểu Nguyệt sao?” Thường Ninh là thành viên hoàng thất, từ thành thạo chuyện nhìn mặt đoán ý, bản lĩnh nhìn người của lợi hại hơn Trần nương nhiều, liếc mắt liền nhìn ra ánh nhìn thô bạo của người đàn ông kia.

      Thường Ninh vẫn là thiếu niên ngây thơ, chưa từng thích ai cũng chưa từng trải nghiệm lòng người hiểm ác, quá trình khiến Trần nương rời khỏi người đàn ông kia là bị nện trận nhừ tử, còn bị lôi đến nha môn.

      Màn hài kịch trở nên rùm beng, Trần nương cùng người đàn ông của mình nể mặt tố cáo Thường Ninh. Thường Ninh lần đầu tiên bị đánh, còn bị nương mình thích cho là kẻ lưu manh háo sắc, cay đắng khiến Thường Ninh mất lý trí, công khai thân phận.

      Chuyện kinh động đến Phủ doãn phủ Thuận Thiên, ngay cả Thuận Trị cũng hay biết, cần biết Thường Ninh có lỗi hay , lời xì xào Thường Ninh “cưỡng ép dân nữ” lan khắp kinh thành.

      tình là như vậy sao?!” Chỉ Lan kinh ngạc, nàng ngờ lại là cú phản lưới nhà thế.

      “Haizzz.” Huyền Diệp thở dài lo lắng cho đệ đệ nhà mình, “Em bảo nó thích ai được, lại cứ phải chọc vào Trần nương.”

      Huyền Diệp cảm thấy đệ đệ mình vẫn tính là rất lương thiện, giai đoạn Thanh sơ, con em Bát Kỳ nếu ưng ý thiếu nữ tộc Hán nào, dường như đều cướp luôn về nhà, mặc kệ thiếu nữ kia tình nguyện hay , Thường Ninh lấy lễ đối đãi là cá biệt, huống hồ trong danh sách những người đàn ông tiềm năng để lấy làm chồng, Thường Ninh chắc chắn xếp trong top 10, thể tưởng tượng được thích mà cũng có được.

      “Trần nương này cũng là người sợ cường quyền.” ra Trần nương hề hay biết thân phận Thường Ninh, chỉ cho rằng là con em Bát Kỳ bình thường, bởi vì thủ đoạn của rất mềm mỏng, nên thế Trần nương cho rằng có bối cảnh gì.

      “Em nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của ta lúc đấy.” Đánh giá của Huyền Diệp dành cho Trần nương có chút phức tạp, ra màn hài kịch này phải lỗi của ta, ta chỉ làm theo lời người đàn ông kia thôi, nếu phải Thường Ninh thân phận đặc thù, đây chỉ là cuộc cãi nhau chẳng có gì đặc biệt, tựa như vở kịch vẫn diễn mỗi tháng. Hai con em Bát Kỳ gây với nhau vì , chuyện quá bình thường.

      “Sau đó Trần nương và người đàn ông kia thế nào?” Chỉ Lan có chút tò mò.

      “Thường Ninh thả bọn họ, là cưỡng ép dân nữ, còn có thể thế nào nữa?” thế nào cũng là người con đầu tiên thích, Thường Ninh dồn Trần nương vào chân tường, nhưng lòng nghĩ gì cũng khó mà biết được.

      biết Trần nương có hối hận ?” Chỉ Lan có chút chần chừ, nàng cảm thấy Trần nương hẳn là muốn làm tiểu thiếp, nhưng xuất thân thế làm chính thê cũng khó, người đàn ông Bát Kỳ kia khẳng định là có chỗ hơn người, mới có thể khiến Trần nương quyết định gắn bó cùng .

      “Ta làm sao biết được.” Huyền Diệp bật cười, “Chuyện cũng được nửa năm rồi, nghe Trần nương xuất giá.”

      “Vâng, biết ngũ thúc giờ thế nào?” Chỉ Lan có chút lo lắng.

      “Nó còn dám thế nào?!” Huyền Diệp lại hung hăng mắng Thường Ninh hồi, “Hoàng ama điều nó đến Công Bộ rèn luyện, tôi thấy nó chẳng còn thời gian nào tơ tưởng chuyện tình cảm.”

      “Như vậy là tốt rồi.” Chỉ Lan gật đầu, chỉ hy vọng Trần nương và Thường Ninh đều có thể hạnh phúc.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 066 – Đổng cách cách


      “Lan nhi, ngày mai tôi phải đến chỗ nữ nhân khác.” Huyền Diệp nhớ lại lời cảnh cáo của Thuận Trị, có chút bất đắc dĩ, hồi phủ độc sủng Chỉ Lan hai tháng, biết kẻ nào ton hót với Thuận Trị.

      “Vâng.” Chỉ Lan sớm biết có ngày này, Huyền Diệp có thể chạm vào nữ nhân khác là nhượng bộ lớn nhất. Hơn nữa giờ chạm vào, có nghĩa là tương lai phải chạm vào, bọn họ vẫn là tân hôn, tất nhiên tình cảm thắm thiết, nhưng chừng đến lúc nhìn nhau thấy chán. Chỉ Lan cũng tin tưởng cam đoan của hệ thống, nếu ngày nào đó hệ thống đột nhiên biến mất nàng đâu thể tìm Hiệp hội người tiêu dùng để phàn nàn, vì vậy con đường đào tạo biểu ca còn rất dài.

      “Tôi nghe nhũ mẫu Đại Bảo có thể ngẩng đầu?” Huyền Diệp muốn Chỉ Lan mất hứng vì thế đổi đề tài.

      “Vâng, lúc nằm sấp có thể ngẩng đầu, nằm ngửa cũng rướn được!” Chỉ Lan dùng tay so sánh, “Nhưng Tiểu Bối vẫn chưa làm được.”

      “Tôi thấy phải Tiểu Bối làm được, mà là lười.” Huyền Diệp nửa an ủi nửa đùa, con này thích vận động, Đại Bảo mất hứng còn có thể hô mấy tiếng, Tiểu Bối mất hứng chỉ bĩu môi.

      “Đúng vậy, dù dùng đồ chơi đùa nghịch con bé cũng chịu nhúc nhích.” đến đây Chỉ Lan liền có chút uể oải, nàng đâu có sinh ra em bé văn tĩnh, ràng là em bé có diện mạo đầy khí thế mà.

      “Tiểu Bối còn , sau này dạy dỗ là được.” Huyền Diệp cho rằng con mình là quỷ lười, quên đạo lý giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vì thế mười mấy năm sau nhìn đến con lười biếng thích ở trong nhà chỉ có thể thở dài.

      “Vâng, em cũng nghĩ vậy, nhưng tính tình Đại Bảo có phần bá đạo, cũng phải chú ý dạy dỗ.” Ý thức lãnh địa của Đại Bảo rất mạnh, tuy chưa hiểu chuyện nhưng biết tranh giành tình cảm với em , chỉ cần Chỉ Lan dỗ Tiểu Bối mà chú ý đến bé, bé dùng vô số phương pháp gây chú ý với Chỉ Lan.

      “Bé trai khó tránh bá đạo, em đừng lo lắng.” ra có thành viên hoàng thất nào bá đạo, chỉ là mỗi người ngụy trang bằng mặt nạ khác nhau thôi.

      Chỉ Lan gật gật đầu, em bé dễ nuôi, có thể mỗi em bé đều là ác ma với vỏ bọc thiên sứ.

      Ngày hôm sau Huyền Diệp phải bắt đầu cuộc sống “lưu luyến bụi hoa”, vẫn theo lệ cũ, hàng tháng trắc phúc tấn bốn ngày, cách cách hai ngày, những ngày còn lại là sở hữu của phúc tấn. Vì thế trong phủ Tam aka cũng bớt chút mùi ghen tuông, thay bằng mùi thuốc súng.

      gửi hết thiếp mời Thưởng hoa hội ngày mai chưa?” Thưởng hoa hội lần này là lần đầu tiên Chỉ Lan dùng thân phận Tam phúc tấn tiến vào vòng giao tế luẩn quẩn của phúc tấn trong triều, đáng lẽ phải làm từ năm trước, vì mang bầu tiến cung mà trì hoãn đến giờ.

      “Chủ tử yên tâm, chuẩn bị xong xuôi.” Ngày mai tương đối nhiều khách, chỉ có phúc tấn, còn có phu nhân của các đô thống, tham lĩnh.

      “Ngày mai ngươi dặn Tư Kỳ Tư Họa để mắt trông nom hai tiểu chủ tử.” Chỉ Lan nhìn danh sách trong tay, đây là giới thiệu về các vị phúc tấn phu nhân đến ngày mai, nàng phát cái tên quen thuộc là Mã Giai Nguyệt Như.

      “Mã Giai thị này gả cho Tá lĩnh sao?” Chỉ Lan chỉ vào danh sách hỏi.

      “Hồi chủ tử, Mã Giai thị Nguyệt Như tham gia kỳ tuyển tú năm 25 sau đó được chỉ hôn cho Qua Nhĩ Giai tá lĩnh.” Khi đó Qua Nhĩ Giai vẫn chưa phải Tá lĩnh, chính xác là năm sau mới được thăng chức.

      “Ồ.” Chỉ Lan vẫn nhớ xuyên này, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp đồng hương cũng có chút chờ mong.

      “Nhị tẩu đến là sớm.” Chỉ Lan đón Tây Lỗ Khắc thị, cười chào hỏi.

      “Tam đệ muội lần đầu tiên tổ chức yến hội, tất nhiên ta phải đến sớm.” Tính tình Tây Lỗ Khắc thị và Phúc Toàn có phần giống nhau, đều là người phúc hậu.

      “Nhị tẩu ngồi , em ra đón Ngũ đệ muội.” Chỉ Lan sai Uyên Ương dâng trà và trái cây rồi mới ra ngoài đón người khác.

      Chờ khách đến đủ Chỉ Lan mới thở phào, đây là lần đầu tiên nàng lộ diện xã giao, may là nàng thân phận tôn quý, cần lấy lòng người khác, chỉ cần tiếp đãi nhóm phúc tấn phu nhân chu đáo là được.

      “Tam tẩu mau tới đây ngồi.” Nạp Lạt thị thấy Chỉ Lan đón khách xong, liền rủ rê ba chị em dâu cắn hạt dưa buôn chuyện.

      “Hôm nay Ngũ đệ muội khí sắc tồi.” Chỉ Lan quan sát chút, so với mấy tháng trước tươi tỉnh hơn nhiều.

      “Giờ ai chẳng biết Ngũ thúc và Ngũ đệ muội cầm sắt hòa minh.” Tây Lỗ Khắc thị trêu ghẹo.

      sao? Ta Ngũ thúc nhất định hiểu ra mà.” Chỉ Lan cũng cao hứng cho Nạp Lạt thị.

      “Đừng trêu em.” Nạp Lạt thị có chút thẹn thùng, “Ít nhiều cũng là nhờ Trần nương.”

      “Là sao?” Chỉ Lan tò mò.

      ấy và chồng ra nước ngoài.” Nạp Lạt thị rất bội phục nữ nhân này, đắc tội Thường Ninh sau đó lập tức nghĩ giải pháp rồi nhanh chóng chạy trốn.

      “Ra nước ngoài?” Chỉ Lan nghe Huyền Diệp kể, vì giáo sĩ Ferdinand Verbiest, Thuận Trị chuẩn bị huấn luyện đội hải quân, noi theo Trịnh Hòa Tây Dương tuyên dương quốc uy, nhưng Trần nương và chồng ra nước ngoài thế nào.

      “Lên đường cùng nhà buôn Quảng Châu, biết Trần nương lấy đâu ra ý tưởng đấy.” Tây Lỗ Khắc thị cũng nghe qua về vị Trần nương này, lúc trước để giữ thể diện hoàng gia, tôn thất định thầm thủ tiêu Trần nương. Nhưng vì muốn tránh điều tiếng mà chờ đến lúc việc lắng xuống, kết quả ngờ Trần nương cũng hơn người, tranh thủ thời gian cùng chồng chạy trốn.

      “Đúng vậy, em cũng bội phục Trần nương.” Nạp Lạt thị biết ra có giúp đỡ của Thường Ninh, tuy hận người đàn ông kia nhưng đành lòng nhìn Trần nương bị thủ tiêu, vì thế lén phái người giúp bọn họ ra , mắt thấy tâm phiền.

      Ba nữ nhân họp lại là đủ để buôn chuyện, vì thế ba chị em dâu từ chuyện Trần nương đến chuyện tiểu thiếp tôn thất, lại từ tiểu thiếp tôn thất đến con em quý tộc, các chuyện được bàn tán trong thành đều được nhắc đến sót chút gì.

      “Hai người có biết Mã Giai thị ?” Sau khi Thường Ninh tu tỉnh, Nạp Lạt thị cũng khôi phục tính tình hoạt bát, trong ba người, ấy chính là người ưa thị phi nhất.

      “Là Mã Giai Nguyệt Như sao? Ta từng gặp vài lần.” Chỉ Lan cũng rất muốn biết về chiến tích của xuyên đấy.

      ta lợi hại lắm, hai người có biết biệt danh của Qua Nhĩ Giai tá lĩnh ?” Nạp Lạt thị che miệng cười.

      “Biệt danh gì mà khiến em phải cười?” Tây Lỗ Khắc thị hỏi.

      “Là ‘thê quản nghiêm’, còn là do Mã Giai thị lan truyền, rất chuẩn xác.” Lần đầu tiên Nạp Lạt thị nghe tên này cười đau ruột, nào có đại lão gia bị nữ nhân quản lý.

      “Qua Nhĩ Giai tá lĩnh ngại sao?” Tây Lỗ Khắc thị có chút kinh ngạc.

      “Đấy mới là chỗ kỳ lạ!” Nạp Lạt thị giả vờ ho khan vài tiếng, “ chỉ ngại, còn càng thêm sủng ái Mã Giai thị, con cái đều do Mã Giai thị sinh ra, các thiếp thất khác chỉ có thể đứng bên.”

      “Lợi hại như vậy sao!” Chỉ Lan phục sát đất, đấy mới là tấm gương để noi theo chứ, còn cả Trần nương ra nước ngoài, Chỉ Lan cảm thấy bản thân kém cỏi.

      “Ai phải đâu, nhưng biết Mã Giai thị dùng phương pháp gì.” Nạp Lạt thị đầy vẻ hiếu kỳ, chỉ thiếu nước gạt thể diện qua bên tìm Mã Giai thị xin chỉ dạy.

      “Ngũ đệ muội cần hâm mộ người khác, Ngũ thúc đối với em phải cũng rất tốt sao.” Chỉ Lan , tình cảm như uống nước, ấm lạnh tự biết, nên hâm mộ ai.

      “Chị cũng đúng.” Nạp Lạt thị khôi phục nụ cười, lại cùng Chỉ Lan bàn tán chuyện khác.

      “Phúc tấn, Đổng cách cách ngất xỉu.” Tử Quyên có chút kích động, những người khác nghe xong lại khôi phục vẻ bình thường.

      “Đưa Đổng cách cách về phòng, sau đó thỉnh thái y.” Chỉ Lan có chút khó chịu. Lúc này mà ngất xỉu chẳng phải tát nàng cái. “Nhị tẩu, Ngũ đệ muội, xin lỗi, ta xem vị cách cách kia chút, hai người cứ tán gẫu .” Người dự tiệc đều là những người tinh tường, ai nấy đều hiểu Đổng cách cách nhân bữa tiệc gây chú ý, xét thấy Tam aka là hoàng tử được sủng ái nhất, ai dám xì xào về chuyện thê thiếp của .

      mau , nhị tẩu giúp tiếp đãi.” Tây Lỗ Khắc thị chu đáo .

      “Cám ơn nhị tẩu.” Chỉ Lan cười cảm ơn, đến chỗ Đổng cách cách.

      ta mắc chứng gì vậy, trước đó có biểu gì lạ ?” Chỉ Lan ngờ bữa tiệc đầu tiên do nàng tổ chức lại bị người chị em “vừa tốt vừa cũ” phá hỏng. “Khó ở sao?”

      “Nô tỳ cũng biết, giống như là…” Uyên Ương chần chừ, “Lúc ăn cá Đổng cách cách có nôn khan, chịu được mùi cá.”

      “Ngươi cái gì?!” Chỉ Lan dừng bước, nhìn chằm chằm Uyên Ương, khiếp sợ mà hỏi.

      “Nô tỳ nghĩ là Đổng cách cách có…” Uyên Ương dám lời dối trá, nhìn chằm chằm hòn đá dưới chân, chỉ hận kiếm được cái lỗ nẻ để trốn.

      “Có…? Có bầu?!” Chỉ Lan buột mồm, hoàn toàn nhận ra lòng bàn tay bị hằn móng tay.

      “Chủ tử ngài sao chứ?” Tử Quyên thấy Chỉ Lan thở dồn dập, người run run, vội bước tới đỡ lấy Chỉ Lan.

      “Ta sao.” Chỉ Lan hít sâu hơi, ràng rất quen thuộc nơi này, vậy mà giờ nhìn đâu cũng thấy mờ mịt mất phương hướng.

      “Thái y đến chưa?” hồi lâu sau Chỉ Lan mới chuyện được.

      đến chỗ Đổng cách cách.”

      “Chúng ta cũng xem , dù sao cũng là cốt nhục của Gia.” Tuy trong lòng rối bời, nhưng Chỉ Lan cũng biết phải an ủi tình địch và con của ta.

      “Thái y, biết Đổng cách cách bị sao vậy?” Chỉ Lan khéo léo hỏi câu, nhìn ra chút thất thố nào.

      “Chúc mừng Tam aka, chúc mừng Tam phúc tấn, Đổng cách cách có thai hai tháng.” Thái y vừa dứt lời liền thấy dựng tóc gáy, ông ấy rùng mình rồi lại , “Đổng cách cách có chút suy nhược, chú ý tẩm bổ là được.”

      “Xin cảm tạ thái y, biết cần tẩm bổ thế nào?” Chỉ Lan lộ vẻ lo lắng.

      “Tiểu nhân kê đơn gửi phúc tấn, phúc tấn cho người bốc thuốc theo đó là được.”

      “Làm phiền thái y, Uyên Ương đưa thái y bốc thuốc.” Chỉ Lan xong đến bên giường quan sát Đổng thị, đây là lần đầu tiên nàng thấy diện mạo Đổng thị, trước kia Đổng thị luôn cúi đầu, cũng thích nhiều, quả nhiên chó sủa mới là đáng sợ nhất.

      “Phúc tấn, tỳ thiếp…” Ánh mắt Đổng thị lộ vẻ sợ sệt.

      “Ngươi có cốt nhục của Gia, đây là chuyện tốt, ngươi an tâm dưỡng thai, cần bận tâm chuyện khác.” Chỉ Lan vỗ vỗ lên tay Đổng thị, thái độ ôn hòa, khiến ai cũng thấy thân thiết.

      “Tỳ thiếp đa tạ phúc tấn.” Đổng thị giãy dụa định đứng dậy thỉnh an.

      “Giờ ngươi là phụ nữ có thai, cần đa lễ.” Chỉ Lan ấn Đổng thị nằm xuống, cho ta xuống giường. “Phụ nữ có thai đều thích ngủ, từ ngày mai cần thỉnh an buổi sáng, ta báo chuyện này với Gia.”

      “Đa tạ đại ân phúc tấn.” Đổng thị vâng vâng dạ dạ vẻ sợ sệt.

      “Được rồi, ta còn phải báo tin vui với Gia, ngươi nghỉ ngơi trước , chờ Gia xong việc tới thăm ngươi.” Chỉ Lan cố gắng đè nén lửa giận, nàng chướng mắt cái bộ dạng sợ sệt như dâu mới của Đổng thị, như thể thường ngày nàng vẫn ngược đãi ta.

      “Tỳ thiếp cung tiễn phúc tấn.”

      Chỉ Lan ra khỏi sân mới thấy dễ thở hơn, “Bảo Lý tổng quản phái người báo với Gia, Đổng cách cách có thai.”

      Giọng Chỉ Lan có chút mơ hồ, ngọt ngào của dĩ vãng mỗi khi nhắc tới Huyền Diệp, Uyên Ương cũng biết an ủi Chỉ Lan thế nào, chỉ có thể yên lặng theo.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 067 – Chân tướng (1)


      “Ngươi cái gì? Ai mang thai?!” Huyền Diệp kinh hoàng, xem sổ sách ở Hộ Bộ, đột nhiên có người đến báo rằng nữ nhân mà chưa hề chạm đến mang thai, nhất thời Huyền Diệp chỉ muốn bóp chết “phụ nữ có thai” Đổng cách cách kia.

      “Cung hỉ Gia, Đổng cách cách có thai hai tháng, thái y chẩn mạch, là thai nhi rất khỏe mạnh.” Bị phái tới là thái giám hiểu thời thế, nịnh bợ được chớ lại thành giật râu hổ, Huyền Diệp nghe câu cung hỉ mà như muốn bùng nổ.

      Những nữ nhân này được lắm, trong mộng cho uống thuốc tránh thai bọn họ vẫn có bầu được, giờ gieo hạt mà bọn họ cũng nảy mầm, biết đứa con hoang trong bụng Đổng thị là của ai. Huyền Diệp lần đầu tiên bị cắm sừng cảm thấy rất khó chịu đựng, bừng bừng lửa giận.

      , Gia hồi phủ.” Huyền Diệp rất nhanh, hận thể lập tức tóm cổ áo Đổng thị hỏi gian phu là ai, nhưng thể để người khác phát thất thố của bản thân, chuyện này chỉ có được biết, tự tôn đàn ông thể lấy ra đùa.

      “Đúng rồi, phúc tấn biết chưa?” Huyền Diệp có chút chột dạ.

      “Phúc tấn phái tiểu nhân báo tin cho Vương gia.” Tiểu thái giám có chút khó hiểu, phải Vương gia nên thưởng cho sao, tại sao sắc mặt càng lúc càng khó coi.

      “Vậy sao?” Huyền Diệp cắn răng gằn từng tiếng, đúng là nằm cũng trúng đạn, bị oan mà.

      Hồi phủ, Huyền Diệp đến gặp Đổng thị trước mà lập tức tìm Chỉ Lan.

      “Phúc tấn ở trong phòng sao?” Thấy Uyên Ương và nhóm hầu đứng ngoài cửa, Huyền Diệp càng lo lắng.

      “Hồi chủ tử, phúc tấn đợi trong phòng nửa canh giờ.” Tử Quyên .

      “Uh, Gia vào, các ngươi đứng canh ngoài này, được tiến vào.” Dường như Huyền Diệp tưởng tượng ra phản ứng của Chỉ Lan, bởi vì chuyện này từng phát sinh trong mộng.

      “Lan nhi.” Huyền Diệp dè dặt tới, ngồi xổm trước mặt Chỉ Lan.

      “Biểu ca, về.” Vẻ mặt Chỉ Lan trống rỗng, ràng là ngẩn người.

      “Uh, hôm nay có việc gì, vì thế về sớm.” Huyền Diệp cầm bàn tay run lên của Chỉ Lan, muốn an ủi nàng.

      “Ah, chúc mừng biểu ca, Đổng cách cách có thai, thăm trước .” Chỉ Lan ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo với Huyền Diệp, tuy nàng bị đánh bại, nhưng thể bại cách khó coi.

      “Lan nhi đừng cười.” Huyền Diệp dùng tay che mắt Chỉ Lan, có cách nào đối diện với ánh nhìn ảm đạm đấy.

      “Biểu ca lạ, nhanh thăm Đổng cách cách , ấy khỏe, vừa rồi còn ngất xỉu, thái y thân mình hư nhược, cần được tẩm bổ.” Chỉ Lan kéo Huyền Diệp đứng lên, sẵng giọng.

      “Lan nhi, em sao chứ?” Huyền Diệp tin Chỉ Lan có thể bình tĩnh như thế, nhất định là nàng đóng kịch.

      “Em có thể có vấn đề gì, biểu ca sắp có thêm đứa con là chuyện đáng vui mừng mà, đúng rồi, em quên phái người báo với ngạch nương.” Chỉ Lan gõ đầu, “Đầu óc tệ quá.”

      “Lan nhi em đừng như thế.” Huyền Diệp hoảng hốt, thà là Chỉ Lan đánh mắng chứ thể nhìn nàng chịu đựng kiểu này, trong mộng nàng cũng làm như thể có vấn đề gì, sau đó cao bay xa chạy.

      “Cái thai kia…” Huyền Diệp có phần khó khăn, chuyện này cũng muốn cho những người khác biết, nhưng thể để biểu muội hiểu lầm.

      “Cái thai kia khỏe mạnh lắm.” Chỉ Lan muốn nghe, nàng nghĩ Huyền Diệp chỉ muốn giải thích nguyên nhân xuất đứa bé, ngoài rượu say loạn tính nàng nghĩ được nguyên nhân nào khác nữa.

      “Biểu ca nhanh , em cũng có việc phải làm.” Chỉ Lan đẩy Huyền Diệp ra ngoài, nàng biết làm như vậy ổn, nhưng nàng muốn chịu đựng thêm nữa.

      Huyền Diệp thể hiểu nổi, còn chưa giải thích mà, bỏ , giờ Chỉ Lan vui, chờ tối muộn rồi nhắc lại, giờ hỏi nữ nhân kia .

      “Các ngươi ra ngoài hết.” Huyền Diệp vừa vào phòng liền đuổi hết bọn người hầu.

      “Gia, tỳ thiếp thỉnh an Gia.” Đổng thị vẻ mặt thẹn thùng rời giường thỉnh an Huyền Diệp.

      “Tiện nhân, , cái thai là của kẻ nào?!” Huyền Diệp nổi giận, lên kế hoạch thầm thủ tiêu Đổng thị, vì thế cần giữ hình tượng với người chết.

      “Gia, ngài gì vậy?” Lúc này đến lượt Đổng thị ngơ ngác, cái thai này ràng là của Tam aka, chẳng lẽ Tam aka hoài nghi ta?!

      “Lòng thiếp dành cho Gia có trời đất chứng giám! Cái thai này tuyệt đối là của Gia!” Đổng thị nức nở, ta căm hận kẻ nào dèm pha trước mặt Tam aka.

      “Trời đất chứng giám? Ngươi còn có thể dùng thành ngữ? Ngươi biết ý nghĩa câu mình vừa đúng ?!” Huyền Diệp ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt vô tội của Đổng thị, càng xem càng giận, hận thể bóp chết ta ngay lập tức.

      “Gia, tỳ thiếp bị oan, Gia có thể điều tra, tỳ thiếp tuyệt đối làm chuyện có lỗi với ngài.” Đổng thị thề thốt, ta làm chuyện vụng trộm, vì thế sợ Huyền Diệp điều tra.

      vụng trộm cái thai của ngươi ở đâu ra, ngươi uống thuốc tránh thai Gia phái người đưa sao?” Để tránh kỹ xảo của mình bị phát , sau mỗi lần “sủng hạnh” Huyền Diệp đều ban thuốc tránh thai.

      “Chắc là đứa bé này phúc lớn mạng lớn.” Đổng thị sờ bụng, “Nếu tỳ thiếp làm chuyện có lỗi với Gia, tỳ thiếp và đứa con này bị thiên lôi đánh chết!”

      “Ngươi thấy hôm nay trời đẹp nên mạnh mồm thề thốt đúng ?” Huyền Diệp cười lạnh, “Cái thai trong bụng ngươi là của ai, Gia cho ngươi thời gian đêm để suy nghĩ, nếu …”

      ra lòng Huyền Diệp cũng rất băn khoăn, chuyện này có phần hợp lý, bởi vì Đổng thị quả giống dối, hơn nữa dựa vào năng lực điều hành của , Đổng thị khó lòng vụng trộm mà bị phát .

      “Điều tra ràng cho Gia, cái thai trong bụng Đổng thị là thế nào!” Huyền Diệp cảm thấy bản thân bị mang ra đùa, còn là bị nữ nhân hậu viện đùa, cảm thấy khó lòng chịu đựng, lại càng khiến thêm nhớ Chỉ Lan.

      “Phúc tấn vẫn ở trong phòng sao? ăn tối chưa?” Huyền Diệp loanh quanh lúc lâu mới có đủ dũng khí tìm Chỉ Lan giải thích.

      “Phúc tấn đói, muốn nghỉ ngơi.” Uyên Ương quay ra .

      “Sai nhà bếp làm món điểm tâm nào dễ tiêu mang lại đây.” Huyền Diệp đẩy cửa vào, trong phòng thắp đèn nhưng ánh chiều tà cho thấy Chỉ Lan nằm giường.

      “Lan nhi ngủ sao?” Huyền Diệp tới ngồi mép giường đưa tay sờ trán Chỉ Lan.

      Hàng mi Chỉ Lan khẽ lay động, chuyện.

      ra… ra… cái thai đấy phải của tôi.” Huyền Diệp chợt nhận ra những lời đấy hề khó , ngược lại còn như trút được gánh nặng, “Tôi hề sủng hạnh ta.”

      “Cái thai phải của ?!” Chỉ Lan xoay người ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc khiến Huyền Diệp phải cười.

      “Tôi cũng kinh ngạc như em.” Huyền Diệp buông tay theo thói quen, phát giác khi ở cùng Chỉ Lan luôn tìm được bình tĩnh, vừa rồi lòng như lửa đốt, giờ có tâm trạng trêu đùa.

      “Biểu ca sao chứ?” Chỉ Lan kinh ngạc mà là kinh hoàng, phải là Huyền Diệp nên nổi giận sao, sao lại khí định thần nhàn như thế.

      “Đổng thị khăng khăng làm chuyện vụng trộm, tôi sai người điều tra.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, để nàng nhìn thấy vẻ mặt hung ác của mình.

      “Tôi khiến kẻ đầu sỏ trả cái giá xứng đáng!” Huyền Diệp quan tâm là ai làm, nếu để tra ra kết cục chỉ có .

      “Biểu ca, xin lỗi, em…” Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp còn thê thảm hơn cả nàng, đàn ông thời đại này mà bị vợ cắm sừng chẳng khác gì thiên thần bị bẻ cánh.

      “Em làm chuyện có lỗi với tôi mà, khờ quá.” đời này, ngoài cha mẹ, người có khả năng phản bội nhất chỉ có tiểu biểu muội.

      “Em hiểu lầm biểu ca, còn giận dỗi với .” Chỉ Lan là đứa trẻ ngoan có sai nhận, vì thế nàng thành khẩn xin lỗi.

      “Lan nhi ghen đến thế sao.” Huyền Diệp bật cười, “Chúng ta chờ xem rốt cuộc là kẻ nào bày trò, mục đích là gì.”

      Huyền Diệp cũng trông cậy có thể điều tra ra ngay lập tức, nếu Đổng thị dám làm chuyện đấy trước mắt , khẳng định là giấu đuôi tốt lắm, giờ cần dụ rắn ra khỏi hang.

      “Biểu ca định làm thế nào?” Chỉ Lan tưởng rằng Huyền Diệp rất giận, ngờ còn có thể bình tĩnh làm mèo vờn chuột.

      “Tất nhiên là…” Huyền Diệp kề tai nàng thầm, Chỉ Lan gật đầu phụ họa.

      Vì thế, ngày hôm sau, cả phủ đều biết chuyện Đổng thị mang thai, hơn nữa Gia còn đặc biệt cho phép phải thỉnh an phúc tấn mỗi ngày, còn ngày ngày đến thăm ta, rồi ban thưởng rất nhiều.

      “Sao Đổng thị lại may mắn thế, tháng được có hai ngày mà cũng có thai được.” Quách Lạc La thị giằng khăn, mặt xanh mét.

      “Theo nô tỳ thấy, Đổng thị là thứ có nền tảng, cái thai đấy sinh được hay còn chưa chắc.”

      “Chẳng lẽ có người muốn động thủ?” Quách Lạc La thị hưng phấn, ta tính động thủ, chỉ là tiểu cách cách mà thôi, đáng để mạo hiểm.

      “Nghe là bên phúc tấn …” Tào thị ám chỉ.

      “Phúc tấn sao có thể?” kỳ quái, phúc tấn vừa sinh long phượng thai, theo lý thuyết để tâm đến cái thai còn chưa là trai hay .

      “Theo nô tỳ thấy, phúc tấn là vì thấy khoảng cách quá ngắn.” Tào thị cảm thấy phúc tấn lo lắng về đứa con trai dòng thứ tuổi tác tương đương với Đại aka, vì thế muốn chuẩn bị trước.

      “Cũng khó trách, có phúc tấn nhà ai thích vợ lẽ sinh con.” Quách Lạc La thị nhếch môi cười, nữ nhân hậu viện ai nấy đều lòng dạ độc ác, ngay cả phúc tấn tuổi đời còn ít cũng thế.

      “Đây là cơ hội tốt cho chủ tử, đến lúc đó nếu phúc tấn đắc thủ, vừa vặn nhất cử lưỡng tiện.” Tào thị cổ động Quách Lạc La thị tố giác phúc tấn.

      “Ngươi khẳng định ta động thủ?” Quách Lạc La thị cũng phải kẻ biết cân nhắc.

      con nha hoàn nhị đẳng trong viện của phúc tấn là do nô tỳ cài vào, chúng ta cứ xem , nếu ta động thủ, chúng ta nắm đằng chuôi.”

      “Chờ xem thế nào , bên phía Nữu Hỗ Lộc thị thế nào?” Quách Lạc La thị quan tâm nhất vẫn là đối thủ cũ

      “Đổng thị là cùng phe ta, có lẽ ta còn lên kế hoạch nuôi con của người.” Tào thị bĩu môi, bà ta cũng ghét đối thủ số mệnh của chủ tử nhất.

      Khi Lạc La thị chuyện, bên phía Nữu Hỗ Lộc thị cũng nhàn rỗi.

      “Phúc tấn chuẩn bị động thủ?”

      “Nô tỳ cũng xác định, nhưng nghe ngóng được từ kẻ cài bên Quách Lạc La trắc phúc tấn.”

      “Ta thấy phúc tấn hồ đồ rồi, nhưng hồ đồ mới tốt, ta đỡ phải giúp tay.” Nữu Hỗ Lộc thị nhìn hoa nở trong sân, “Hoa nào nở được trăm ngày, phúc tấn được sủng ái thế là đủ rồi, cũng nên cho ta nếm chút cảm giác của chúng ta.”

      Nghĩ đến đêm nọ của hai tháng trước, Nữu Hỗ Lộc thị run lên, ta chưa từng bị ai làm nhục, hơn nữa lại còn là Gia của ta.

      “Ngươi cho là những chuyện ngươi làm Gia biết sao?”

      “Từ nay về sau ngươi an phận ở trong phòng cho Gia, được ra ngoài nửa bước.”

      “Ngươi cho là ngươi so được với phúc tấn? sợi tóc của nàng cũng quan trọng hơn ngươi.”

      “Đừng để Gia phải nhìn thấy bản mặt giả nhân giả nghĩa đáng ghê tởm của ngươi nữa.”

      (Editor: Chắc các bạn chưa nhớ ra là chuyện gì, mình đoán là chuyện Nữu Hỗ Lộc thị hạ độc Chỉ Lan trước kỳ tuyển tú năm 25 link)

      Từng lời từng chữ rạch vào tâm can ta, từ ngày đó ta luôn tự nhủ, nhất định phải khiến phúc tấn trả giá.

      “Bỏ , chúng ta giúp phúc tấn , bằng ta nhất thời mềm lòng biết làm sao?”

      “Vâng, để nô tỳ làm.”

      “Nhớ cho kỹ, được để lại manh mối.” Nữu Hỗ Lộc thị vò nát đóa hoa trong tay, ta tin phúc tấn thoát được lần này.

      Phủ của Tam aka ban đêm yên tĩnh đến mức thể nhìn ra chút sóng gió nào, Đổng thị run rẩy trong phòng, “Cái thai này là của Tam aka, ta gạt người.” Những lời này bị gió đêm thổi bay, ai để ý.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 068 – Chân tướng (2)


      tung tin chưa?” Bề ngoài Chỉ Lan có chút khổ sở nào, ngược lại còn có vẻ nắm chắc tình huống.

      “Hồi chủ tử, Quách Lạc La trắc phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn hẳn là đều biết rồi.” Uyên Ương đáp, ấy ngờ chân tướng lại là như vậy.

      “Biết là tốt rồi, ngươi xem Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn giúp ta thế nào?” Chỉ Lan buồn cười nhìn sổ sách trong tay, cả tin. “Lưu Ly, ngươi qua đây xem.”

      “Nô tỳ dám.” Lưu Ly chính là người của Quách Lạc La thị cài vào bên cạnh Chỉ Lan.

      “Sao ngươi có thể dám? phải là ta còn cần dựa vào ngươi hãm hại Đổng cách cách sao?” Chỉ Lan vẫn cười nhưng Lưu Ly lại thấy vã mồ hôi lạnh, sáng sớm bị gọi vào, ta chỉ nghĩ là việc ta là gian tế bị phát mà thôi, ngờ phúc tấn biết cả chuyện này.

      “Lưu Ly ơi Lưu Ly, ngươi xem tại sao ta giữ ngươi?” Chỉ Lan đứng dậy đến bên cửa sổ, “Hoa ngoài vườn nở rất đẹp? Tay nghề của hoa tượng tốt, ngươi phải ?”

      “Nô tỳ, nô tỳ biết.” Lưu Ly quỳ mặt đất run rẩy, ta vẫn nghĩ phúc tấn là người mặc kệ đời, hôm nay mới hay bản thân sai.

      “Ngươi làm sao có thể biết đây?” Chỉ Lan nhìn hoa bách hợp trong bình, “Đây là hoa do hoa tượng mới đưa đến hôm nay, ngươi thấy có đẹp ?”

      Chỉ Lan rút đóa bách hợp, khẽ ngửi, “ biết sau này còn có thể nhìn thấy những đóa hoa đẹp thế này .”

      “Nô tỳ…” Lưu Ly nhắm mắt, lòng thầm tiếng xin lỗi, “…Nô tỳ có tội.”

      “Tội của ngươi ta đều biết, ngươi cũng cần nhận tội, ta chỉ cần ngươi chuộc lỗi, hiểu ?” Chỉ Lan vuốt ve đóa bách hợp, “Mang hoa , ta ngửi mùi quen.”

      “Ngươi là người thông minh, nếu ta giữ ngươi, ngươi xem, chủ tử của ngươi chuẩn bị cho ngươi giúp ta thế nào, lại còn dùng trò hạ dược?” Chỉ Lan cười, “Thược Dược là đáng thương, lại lại vì các ngươi, ngươi đúng ?”

      Lưu Ly giật mình, ra phúc tấn biết cả Thược Dược, vậy sao phúc tấn ngăn cản.

      “Ngươi có vẻ nghi hoặc?” Chỉ Lan nhấp ngụm trà, “Ngươi cứ làm theo cầu của chủ tử ngươi , trước khi làm với ta tiếng là được.”

      Lưu Ly nhìn bình hoa trống , gật gật đầu.

      “Ta thích chuyện cùng người thông minh. Ta tìm ngươi lâu thế chắc chủ tử của ngươi nghi ngờ rồi, ngươi có biết nên thế nào ? Cần ta dạy ngươi ?”

      “Nô tỳ biết nên làm thế nào, thỉnh phúc tấn yên tâm.” Lưu Ly khôi phục vẻ trấn định, nếu quyết định phản bội, làm thôi, làm là phải làm tới cùng.

      “Tốt lắm, ngươi lui xuống .” Lưu Ly lui rồi Chỉ Lan mới lộ vẻ mỏi mệt, nàng thích tính kế tới lui, nhưng vì ổn định cuộc sống với Huyền Diệp, cần dùng chút thủ đoạn.

      “Phúc tấn, tại sao ngài…?” Uyên Ương đánh bạo hỏi.

      “Tại sao biết mà ngăn cản?” Tay Chỉ Lan khẽ run dưới lần vải áo, đây là lần đầu tiên nàng tính kế người khác, bất an là giả, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến chuyện hãm hại ai, nhưng khi bắt đầu bị hãm hại, nàng phải ăn miếng trả miếng tương đương.

      “Ta ngăn cản lần này cũng còn lần sau, ta chỉ muốn biến lần này thành lần cuối cùng.”

      Lúc Chỉ Lan mới nghe tin Đổng thị mang thai nàng rất khiếp sợ, nàng tin tưởng Huyền Diệp dối nàng chung đụng với nữ nhân khác, vì thế cái thai đó khẳng định là mưu, mưu nhằm vào nàng hoặc ai khác, vì thế nàng cũng thuận nước đẩy thuyền nhốt mình trong phòng.

      Suy nghĩ nửa ngày Chỉ Lan đại khái cũng đoán được xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ Huyền Diệp giải thích với nàng, nàng đuổi chắc bật cười lộ tẩy trước, biết biểu ca định dùng lý do gì giải thích, chắc phải rượu say loạn tính chứ?

      Đến tối nàng cũng được biết, Huyền Diệp nhận định Đổng thị vụng trộm, trời biết có kẻ nào dám vụng trộm trong Vương phủ, thái giám sao? Vì thế nàng chỉ có thể nín cười an ủi biểu ca đáng thương “bị cắm sừng”, rất đáng cười.

      Kẻ tiểu nhân ở đáy lòng Chỉ Lan cười to, nàng lợi dụng tốt cơ hội này chẳng phải phí hoài những kiến thức học. ngờ Nữu Hỗ Lộc thị tự đưa chuôi dao cho nàng nắm, dùng thủ đoạn ngu ngốc nhất. Liên quan đến con nối dõi đều là chuyện đại , hơn nữa với góc nhìn của Huyền Diệp còn là đụng chạm đến vấn đề tự tôn đàn ông, đến lúc sáng tỏ chân tướng nhất định Nữu Hỗ Lộc thị chỉ là cấm túc đơn giản.

      Cho nên đêm qua Chỉ Lan thào với Huyền Diệp mấy câu, cũng chỉ là để nàng làm chuyện này mà thôi, nàng muốn cho Huyền Diệp biết nàng còn là tiểu nương chỉ biết trốn sau lưng .

      Nhưng Chỉ Lan vẫn có chút ý đùa, dù sao nếu nàng lập tức sửa cái ý nghĩ có kẻ vụng trộm của Huyền Diệp, chừng thẹn quá hóa giận giận chó đánh mèo lên nàng biết làm sao, vì thế nàng thủ đoạn chút, phải để Huyền Diệp xem trọn vở này, mới có thể nhận thức cách chân chính nữ nhân hậu trạch lợi hại thế nào.

      “Phúc tấn định ngày kia động thủ?” Quách Lạc La thị vuốt ve tờ giấy Lưu Ly trình lên, biết suy nghĩ gì.

      “Chủ tử ngài…?” Tào thị cảm thấy đây là cơ hội tốt, nhất định phải nắm bắt.

      “Chờ phúc tấn động thủ rồi , phải Nữu Hỗ Lộc thị định nuôi con người khác sao? Để hai người đấy so chiêu trước .” Quách Lạc La thị chưa định ra mặt phen này.

      “Nhưng …” Tào thị định khuyên tiếp, bất đắc dĩ Quách Lạc La thị quyết.

      Ngày thứ năm từ ngày có tin Đổng thị mang thai.

      “Bê hết , ta ăn!” Đổng thị gạt hết bát đĩa bàn xuống, “Các ngươi gọi Gia lại đây, ta có chuyện muốn với Gia!”

      “Chủ tử ngài nên ăn ít , ít nhất cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng.” Nha hoàn của Đổng thị dọn hết chén đĩa thức ăn sàn lại bê mâm thức ăn khác đến.

      “Đứa bé trong bụng?” Đổng thị ngẩn người nhìn bụng mình, “Đúng! Đây là cốt nhục của Gia, ta nhất định phải sinh ra.”

      Sắc mặt Đổng thị tái nhợt, quầng mắt thâm đen, ta cầm đũa ăn mấy miếng, thầm ảo tưởng về hình dáng đứa con, “Nhất định nó rất giống Gia, có thể là mắt, có thể là mũi, đến lúc đó Gia tin tưởng ta.”

      xong Đổng thị nở nụ cười si ngốc, trong ánh nến leo lét, quỷ dị nên lời.

      Nửa đêm, trong phòng Đổng thị truyền ra tiếng la hét đau đớn, chỉ chốc lát, toàn bộ phủ Tam aka đều thắp đèn.

      thôi, cá cắn câu rồi.” Nữu Hỗ Lộc thị mặc quần áo, chuẩn bị thưởng thức rớt đài của phúc tấn.

      “Chủ tử minh.” Đổng thị theo Nữu Hỗ Lộc thị, cảm thấy chủ tử nhà mình tiên đoán như thần, phúc tấn đáng chết kia còn ngoan ngoãn xuống ngựa.

      “Đừng lộ sơ hở.” Nữu Hỗ Lộc thị nhìn nhũ mẫu có vẻ hả hê liền bực mình, sao bên cạnh ta có ai thông minh chút chứ.

      Nữu Hỗ Lộc thị là người có mặt cuối cùng, ta vừa vào liền thấy Huyền Diệp và Chỉ Lan ngồi ghế chủ, dưới có Quách Lạc La thị và Nạp Lạt thị, ta ung dung thỉnh an rồi cũng ngồi.

      Chỉ Lan đưa mắt nhìn Huyền Diệp, thấy có ý định gì mới lên tiếng.

      “Đáng lẽ khuya thế này nên gọi mọi người đến, nhưng đây cũng coi là đại trong phủ, vì thế ta nghĩ đều nên cho các vị muội muội được biết.”

      Chỉ Lan nhìn bốn nữ nhân lượt, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên tò mò rất chuẩn mực, Chỉ Lan gật gật đầu, nàng rất vừa lòng với biểu của bọn, chỉ có như vậy đến khi Huyền Diệp biết chân tướng mới càng chấn động.

      “Đêm hôm còn gọi mọi người đến là Đổng cách cách trúng độc sẩy thai, ấy cảm thấy là có kẻ hãm hại, xin Gia đòi lại công bằng, vì thế chỉ có thể bắt các vị muội muội tạm chịu thiệt thòi.”

      “Đưa Tịch Mai vào đây.” Tịch Mai là đại nha hoàn bên cạnh Đổng thị, chuyện ăn uống của Đổng thị là do ta phụ trách.

      “Nô tỳ bị oan, nô tỳ làm sao có thể hại chủ tử của chính mình cơ chứ.” Tịch Mai nước mắt giàn giụa, chỉ thiếu nước đập đầu vào cột để chứng minh trong sạch.

      “Chuyện ăn uống của Đổng cách cách là do ngươi phụ trách, xảy ra vấn đề đương nhiên phải bắt đầu điều tra từ ngươi.” Chỉ Lan hề bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài của Tịch Mai, nàng đâu phải công tử đa tình để mà thương hoa tiếc ngọc, kêu oan bằng dáng vẻ hoa lê sau mưa chẳng tác động gì đến nàng.

      “Hôm nay nô tỳ đau bụng, vì thế thể theo dõi quá trình nấu nướng từ đầu đến cuối.” Tịch Mai vừa dứt lời nước mắt lại tuôn rơi.

      “Ồ, nếu ngươi vô tội, vậy người khác có tội, ngươi điểm tên chỉ mặt kẻ cho ta.” Chỉ Lan ung dung , dường như chơi đùa chứ phải thẩm vấn.

      “Nô tỳ, nô tỳ biết.” Tịch Mai hiển nhiên cũng ngờ Chỉ Lan lại có phản ứng này, nhất thời ngơ ngác ra lời.

      “Ngươi biết kẻ đó chính là ngươi, kéo xuống đánh năm mươi gậy, xem ra Đổng cách cách đúng là nuôi ong tay áo rồi.”

      Tịch Mai cứ thế bị lôi ra ngoài, “Được rồi, xem ra việc này là nha hoàn làm bậy sau lưng chủ, mọi người về .”

      Nữu Hỗ Lộc thị bối rối, tại sao phúc tấn tra tiếp, chẳng lẽ phúc tấn biết nếu tra tiếp lộ ra kẻ đầu sỏ chính là phúc tấn?

      “Tỳ thiếp có chuyện muốn .” Nữu Hỗ Lộc thị kiềm chế được, nếu tra chẳng phải ta tốn công vô ích, hơn nữa sao Gia có thể để phúc tấn làm chuyện hoang đường như thế.

      “Nữu Hỗ Lộc muội muội có điều gì muốn , hay ngươi biết là ai làm?” Huyền Diệp cũng nhìn Nữu Hỗ Lộc chằm chằm, như thể nếu ta bỏ qua.

      Nữu Hỗ Lộc thị thầm nghĩ ổn rồi, phúc tấn chờ ta rơi vào bẫy đây mà, nhưng ta vẫn tin tưởng bản thân.”Tỳ thiếp cho rằng sau lưng Tịch Mai nhất định có người chủ mưu, nếu con nha hoàn nho sao dám làm ra chuyện tày đình như thế.”

      “Nhưng Tịch Mai chịu , bản phúc tấn cũng có cách nào.” Chỉ Lan buông tay, “Chẳng lẽ Nữu Hỗ Lộc muội muội có ý kiến gì sao?”

      “Tỳ thiếp chỉ cảm thấy nếu Tịch Mai dám hạ dược khẳng định là có người mua chuộc, đến phòng ta tìm xem có thứ gì đáng ngờ ra.” Nữu Hỗ Lộc thị ra biện pháp rất ngu ngốc.

      “Điều muội muội ta cũng biết, đáng tiếc phòng Tịch Mai có thứ gì đáng ngờ.” Chỉ Lan ra vẻ buồn rầu, Huyền Diệp ngồi bên cạnh nín cười nhìn Chỉ Lan diễn kịch, biết ai chủ mưu màn sẩy thai này, nhưng chưa tìm ra cha đứa trẻ.

      Đương nhiên tìm thấy gì rồi, sao có thể dùng biện pháp ngu xuẩn thế để hãm hại phúc tấn, mục đích của ta là kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Tịch Mai ra, cũng chỉ có dùng nghiêm hình bức cung lời khai mới càng đáng tin.

      “Phúc tấn, Tịch Mai ta khai.” thị vệ tiến vào bẩm.

      “Chịu khai là tốt rồi, lôi vào đây.” Quả nhiên Tịch Mai rất thê thảm, quần đầy máu, ngay cả môi cũng bị cắn nát, ánh mắt tan rã, nhìn như sắp bất tỉnh.

      “Nô tỳ khai, đừng đánh nữa.” Tịch Mai run run .

      “Ồ? Vậy là ai làm?” Chỉ Lan ung dung chờ Tịch Mai khai.

      “Là… là Quách Lạc La trắc phúc tấn sai nô tỳ làm.” Tịch Mai như hết hy vọng, áy náy nhìn Quách Lạc La thị cái, “Nô tỳ xin lỗi trắc phúc tấn, dù sao nô tỳ cũng chết đến nơi rồi, như vậy cũng coi như uổng cho tiểu aka trong bụng Đổng cách cách.”

      xong Tịch Mai liền chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, Chỉ Lan có chuẩn bị, sao để ta chết, thị vệ nhanh tay giữ cằm, Tịch Mai lại ngây dại.

      Huyền Diệp cũng nghi hoặc, tuy hiểu hục hặc triều, nhưng chưa hiểu biết nhiều về nữ nhân hậu trạch, những gì chứng kiến trong mộng cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Trong ấn tượng của , bất hòa giữa nữ nhân với nhau chỉ là những chuyện vặt vãnh cãi vã nho , ngờ nữ nhân nhẫn tâm thua gì đám cáo già trong triều.

      “Phúc tấn, tỳ thiếp bị oan, tỳ thiếp tuyệt đối làm.” Quách Lạc La thị nhanh chóng phản ứng, lập tức quỳ xuống nghẹn ngào nhìn Chỉ Lan và Huyền Diệp, mắt rưng rưng lệ, giọng điệu chân thành, diễn viên giỏi.

      “Người nào cũng kêu oan, ta phải Thanh Thiên đại lão gia, có bản lĩnh giải oan cho các ngươi.” Chỉ Lan nhìn Nữu Hỗ Lộc thị mặt đổi sắc, “Ta cũng tin tưởng Quách Lạc La muội muội làm chuyện này, nhưng ngươi phải đưa ra bằng chứng mới thuyết phục được mọi người.”

      “Nô tỳ làm, tuyệt đối điều tra ra nô tỳ.”

      “Vậy, chúng ta bắt đầu tra từ Tịch Mai, ta chắc đêm nay cũng ai ngủ được.” Chỉ Lan quay đầu cười với Huyền Diệp, sáng mai chân tướng có thể ràng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :