1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 054 – Chuẩn bị


      Chỉ Lan cảm giác ràng ánh mắt vụng trộm đánh giá của các nữ nhân bên dưới, nàng cũng giận, mỹ nhân sợ bị người khác nhìn lén.

      “Thỉnh an đích phúc tấn.” Bốn nữ nhân đồng thời hành lễ, thoạt nhìn quy củ có gì để chê trách.

      “Đứng lên .” Chỉ Lan ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, chuẩn bị bắt đầu sắm vai đích phúc tấn nghiêm khắc giữ quy củ.

      Thấy Chỉ Lan đổi sắc mặt Huyền Diệp cười bất đắc dĩ, biết tiểu biểu muội bắt đầu đóng kịch, năm đó khi Nữu Cỗ Lộc thị còn chưa tuyển tú, trong Thưởng hoa hội nàng giả vờ nhút nhát ngây ngô, biết lúc này định giả vờ thế nào, hy vọng những nữ nhân này bị nàng lừa.

      Nữu Hỗ Lộc thị cúi đầu thầm tính toán rốt cuộc tiểu Đông thị này là dạng người gì, chỉ có biết đối phương mới có thể tìm thấy điểm yếu để khống chế.

      Quách Lạc La thị nghĩ nhiều đến thế, ta chỉ chờ xem đích phúc tấn làm trò cười mà thôi, Tam aka mê nữ sắc cùng đích phúc tấn như hoa như ngọc, ghép đôi thế nào cũng thấy khập khiễng, nhưng ta nhanh chóng cười nổi.

      “Từ nay về sau phúc tấn chính là nữ chủ nhân trong phủ, mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của gia, nghe lời nàng chính là nghe lời gia, hiểu chưa?” Huyền Diệp dằn mạnh tách trà xuống bàn nghe cạch tiếng, lời ra lệnh nặng nề như đòn giáng vào lòng mỗi người nghe.

      Nhóm Nữu Hỗ Lộc thị càng cúi thấp đầu hơn, giằng khăn như muốn rách, nhưng biểu tình mặt vẫn cung kính chê vào đâu được.

      “Xem ra đều hiểu rồi, vậy kính trà .” Huyền Diệp nhìn bốn người hồi lâu, chờ đến khi bọn họ xuất thần sắc kinh hoàng, mới chậm rãi lên tiếng.

      “Nô tỳ tuân mệnh.” Nữu Hỗ Lộc thị biết Huyền Diệp làm thế là tạo uy cho phúc tấn, lòng ta thầm nâng uy hiếp của tiểu Đông thị lên bậc mới.

      Quách Lạc La thị có phần bất mãn, ta vốn là người dễ kích động, chẳng qua gả vào hoàng tộc nên kiềm chế bớt thôi, nhưng vẫn là thẳng tính hơn người khác. Lần này kính trà thấy Tam aka bảo bọc tiểu Đông thị, lòng ta rất khó chịu, lòng thầm nhủ nhất định đòi lại món nợ hôm nay, sủng thiếp diệt thê phải chuyện hiếm.

      “Xin kính trà phúc tấn.” Nữu Hỗ Lộc thị là trắc phúc tấn đầu tiên, có thể là lão nhân, vì thế ta kính trà đầu tiên.

      Chỉ Lan nhấp ngụm trà, lại ban cho Nữu Hỗ Lộc thị vòng tay bằng vàng do Nội Vụ Phủ chế tác. “Giữ gìn sức khỏe, vì gia khai chi tán diệp mới là chính đạo, cũng là lão nhân trong phủ, nhất định biết quy củ, ta nhiều nữa.”

      Nữu Hỗ Lộc thị nhận vòng tay, trang sức Nội Vụ Phủ chế tác ra tinh xảo hơn đồ ở ngoài rất nhiều, nhưng món đồ này lại chỉ là người khác ban cho. Nữu Hỗ Lộc thị cầm vòng tay, cung kính hành lễ rồi mới lui ra.

      Đến lượt Quách Lạc La thị, tuy ta cúi đầu có vẻ phục tùng, nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ bướng bỉnh bất tuân, điều này làm cho Chỉ Lan có chút để ý, nàng vụng trộm liếc nhìn Huyền Diệp, thấy có vẻ gì là hứng thú hoặc là muốn chinh phục mới nhàng thở phào.

      Đàn ông đều có thói hư tật xấu, cho dù là đàn ông tốt cũng vậy, bọn họ đều là động vật săn mồi, ham muốn săn đuổi con mồi và tận hưởng quá trình đấy, Chỉ Lan hy vọng Huyền Diệp cũng là người đàn ông như vậy. Người đàn ông chân chính phải là người tìm kiếm lạc thú ở việc chinh phục lý tưởng, chứ phải nữ nhân.

      ra Huyền Diệp cũng có ít nhiều hứng thú với Quách Lạc La thị, rất ít khi thấy nữ nhân vừa biết giữ quy củ mà vẫn thể được cá tính bướng bỉnh. Có điều lòng bị Chỉ Lan chiếm trọn, có thời gian rảnh chinh phục nữ nhân khác, hơn nữa cũng cảm thấy hấp dẫn giới tính với nữ nhân khác, thiếu yếu tố đấy các nữ nhân trong phủ chẳng khác gì đồ dùng gia đình.

      Chờ bốn nữ nhân kính trà Chỉ Lan xong, Huyền Diệp thức thời tránh mặt, tiếp theo là lúc Chỉ Lan thể , cần ở lại gây áp lực cho nàng. Biểu ca đại nhân chợt có cảm giác biểu muội nhà mình sắp bay cao, thoát ly khỏi tầm bảo hộ của , vội lắc đầu, gạt ý nghĩ đấy , dù Chỉ Lan có bay cao thế nào, vẫn ở trong lòng bàn tay .

      “Các đều vào phủ sớm hơn ta, tuổi cũng lớn hơn ta, theo lý thuyết cũng hiểu biết hơn ta.” Chỉ Lan nhấp ngụm trà, hài lòng nhìn vẻ bất mãn của các nữ nhân đối diện. Tuổi tác quả nhiên là điểm yếu của nữ nhân, tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng Chỉ Lan lớn lên trong Hoàng cung, khả năng xét lời xem sắc mặt đến mức lão luyện rồi, làm sao có thể bị lừa.

      “Cho nên sau này nếu ta có sai trái chỗ nào mong các thông cảm.” Dịch nghĩa ra là ta có làm gì các cũng phải cố mà chịu đựng.

      “Trong phủ quy định ràng rồi, ta ít tuổi, khó tránh có người phục, chỉ còn cách bắt mọi người chịu thiệt thòi, từ nay về sau xảy ra chuyện gì đều xử lý theo quy củ, có ngoại lệ vì nhân tình.” Chỉ Lan vuốt ve đồ bịt móng (*), nàng thích vật này lắm, nhưng nó là đạo cụ cần thiết để tỏ vẻ thời thượng.

      “Mọi người chắc đều hiểu nghĩa lớn, chỉ có tuân theo quy củ ta mới có thể phạm sai lầm đối xử bất công với mọi người.” Vì thế nếu người nào muốn xúc xiểm đâm bị thóc chọc bị gạo, giả vờ đáng thương, xin lỗi, có cửa đâu.

      “Tạm thời ta chỉ có thể nghĩ sao vậy, dù sao chúng ta đều là người nhà, ngày tháng còn dài, hôm nay chỉ đến thế thôi, ta cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước, ngày mai thỉnh an chuyện với mọi người sau.” Chỉ Lan cho đám nữ nhân kia cơ hội lên tiếng, vịn Uyên Ương quay lưng , để lại các nữ nhân trừng mắt nhìn nhau.

      Nữu Hỗ Lộc thị ngờ tiểu nương e lệ nhút nhát lại có thể lợi hại đến thế, mấy câu liền chặn hết mọi đường của bọn họ. Hơn nữa phải tiểu Đông thị nên xưng hô tỷ muội thân thiết như đạo lý sao, tại sao lại chút nể mặt nhau như vậy, sợ Gia thấy được cho rằng tiểu Đông thị rộng lượng sao?

      Chỉ Lan đương nhiên xưng hô tỷ muội với đám nữ nhân đó, căn bản nàng cảm thấy cần tạo quan hệ tốt với bọn họ, chỉ cần bọn họ an phận nàng dành cho bọn họ đãi ngộ tốt, cần bên nào phải lấy lòng bên nào.

      Đích phúc tấn chính là đích phúc tấn, chỉ cần tuân theo quy củ, ai chê trách được gì, xem ra trong ba ngày nghỉ kết hôn nàng phải đưa ra thêm mấy quy định mới.

      Chỉ Lan ngáp cái, chuẩn bị về phòng ngủ bù, vừa vào phát có kẻ nằm uể oải ghế dài

      xong rồi?” Huyền Diệp còn có chút thích ứng với Chỉ Lan trong hình tượng nữ chủ nhân, dù sao Chỉ Lan trong lòng chỉ là tiểu nương thích làm nũng.

      “Vâng, mệt chết được!” Chỉ Lan nhăn mặt, “Vì thế em cho bọn họ cơ hội lên tiếng liền quay lưng .”

      Huyền Diệp nhìn dáng vẻ đắc ý của Chỉ Lan cũng cười, “ thích chuyện với họ thôi, làm khó bản thân làm gì?”

      “Em nào có làm khó bản thân, em chỉ làm khó bọn họ thôi, biểu ca bất công.” Chỉ Lan ngồi lên lòng Huyền Diệp, ngả đầu lên vai , cầm bàn tay sờ nắn.

      “Giờ mới nhận ra tôi bất công sao? Trước kia để tâm đâu.” Huyền Diệp cầm tay âu yếm Chỉ Lan.

      “Biểu ca tốt.” Chỉ Lan rụt tay lại, vòng tay ôm thắt lưng Huyền Diệp, Huyền Diệp cũng thuận thế ôm Chỉ Lan vào lòng.

      “Rốt cục Lan nhi cũng là của tôi.” Huyền Diệp hít hơi sâu, cho tới bây giờ mới chính thức cảm thấy giấc mộng quỷ dị luôn khiến lo âu kia rời xa.

      “Biểu ca trêu người ta.” Chỉ Lan vùi đầu vào lòng Huyền Diệp, “Chẳng lẽ em còn có thể gả cho người khác sao? Biểu ca khờ.”

      Nào ngờ Huyền Diệp vừa nghe xong liền xiết chặt Chỉ Lan, “Em đương nhiên thể gả cho người khác, ai cũng được.” Trong đầu Huyền Diệp lên bóng dáng người đàn ông kia, sắc mặt được nhõm như vừa rồi.

      “Đương nhiên.” Chỉ Lan cảm thấy cảm xúc của Huyền Diệp có chút kỳ lạ, vì thế trêu đùa như bình thường.

      “Đúng rồi, biểu ca.” Chỉ Lan ngẩng đầu lên, nhìn Huyền Diệp chăm chú. “Chúng ta nên chuẩn bị cho em bé.”

      “Chuẩn bị điều gì?” đến đây tay Huyền Diệp bắt đầu giở trò xấu xa.

      Chỉ Lan nhàng vuốt ve bàn tay lộn xộn của Huyền Diệp, cố ra vẻ nghiêm túc, “ phải chuẩn bị thế này, ý em là biểu ca nên bắt đầu bảo dưỡng thân mình, thể uống rượu, thể thức khuya, cũng thể đến phòng nữ nhân khác.”

      “Ồ? Mấy cầu trước vấn đề, nhưng cầu cuối cùng là vì lí do gì?”

      Huyền Diệp vốn có dự định chung đụng với các nữ nhân kia, trước khi cưới Chỉ Lan là vì hứa với nàng, sau khi cưới Chỉ Lan là vì có hứng thú với nữ nhân, đối với , cùng với Chỉ Lan chính là cực lạc, phải là chưa từng nhìn đến các nữ nhân khác, mà là cảm thấy rung động.

      Nghĩ đến chuyện bản thân có thể giữ mình trong sạch, bị sắc đẹp cám dỗ, Huyền Diệp cảm thấy rất hài lòng, đời này có người đàn ông nào muốn thừa nhận bản thân là kẻ háo sắc, đàn ông thời phong kiến lại càng như thế.

      Hơn nữa nghĩ đến chuyện Chỉ Lan khổ sở thương tâm nếu phải nhìn thấy đến phòng nữ nhân khác, lòng cũng đau xót theo, xem ra ngã gục trong tay này rồi. Có điều ngờ Chỉ Lan lại trực tiếp đưa ra cầu này, điều đó khiến lòng hiếu kỳ, bởi vì biết Chỉ Lan phải người cố tình gây như thế.

      “Đấy đều là những điều ngạch nương chỉ dạy cho em, xem, ngạch nương nhờ tuân thủ phương pháp đấy, mới có thể sinh được người con trai minh thần võ như biểu ca.” Chỉ Lan nịnh bợ, “Vì để có thể sinh em bé lợi hại như biểu ca, chúng ta nên nghe theo lời ngạch nương.”

      “Ngạch nương thế nào?” thể Chỉ Lan lời này đúng trọng tâm, Huyền Diệp đương nhiên rất hài lòng với bản thân, nếu có thể sinh được con trai trưởng giống như , vậy đúng là còn gì tốt hơn.

      “Ngạch nương , kề tai lại đây.” Chỉ Lan kể ra những điều hai bên nam nữ phải chuẩn bị trước khi mang thai với Huyền Diệp, vừa là kinh nghiệm Đông thị chia sẻ với nàng, vừa là học theo bí tịch. Ví dụ như tính toán chu kỳ, xác định lúc nào tốt cho việc mang thai, ví dụ như trước khi muốn có thai nên kiêng quan hệ vợ chồng tháng.

      Huyền Diệp nghe xong sau cũng hiểu được vì sao Chỉ Lan cho đến phòng nữ nhân khác, tuy hiểu ý nghĩa y học của những điều Chỉ Lan , nhưng cũng biết “nhất tích tinh thập tích huyết”. Thông suốt rồi, có thể thấy cầu của Chỉ Lan đúng là hợp lý, hơn nữa nàng vì sức khỏe của em bé mà giấu diếm ý nghĩ bản thân, hiển nhiên là rất tin tưởng , thể phụ bạc tin tưởng đấy.

      “Lan nhi yên tâm, biểu ca để em thất vọng.” Huyền Diệp định cho Chỉ Lan biết chuyện chung đụng với những người kia, ra Chỉ Lan nhất định đồng ý. Nàng là đích phúc tấn, tất nhiên phải suy nghĩ cho đại cục, lòng có thương tâm khổ sở thế nào cũng cố gắng ra vẻ tươi cười bảo đến chỗ người khác, nhưng muốn Chỉ Lan phải chịu ấm ức đấy.

      “Vâng.” Chỉ Lan đương nhiên biết Huyền Diệp chỉ có thể có nữ nhân duy nhất là nàng, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ đại lượng. “Chờ em có bầu rồi, biểu ca tất nhiên có thể đến chỗ trắc phúc tấn hoặc cách cách, đều tại Lan nhi tùy hứng, khiến biểu ca chịu thiệt thòi.”

      Huyền Diệp vừa thấy Chỉ Lan rưng rưng nước mắt liền đau lòng, căn bản thấy thiệt thòi, bắt ép làm việc muốn làm mới là thiệt thòi, mà chuyện này cũng cảm thấy có chỗ nào đúng, làm thế chỉ chứng minh là chính nhân quân tử bị nữ sắc mê hoặc. Hơn nữa Hoàng ama cũng chung thủy với ngạch nương, làm thế thấy có vấn đề gì.

      Nếu Thuận Trị Đế biết đạo lý thượng bất chính hạ tắc loạn, khẳng định ông ấy để Huyền Diệp biết chuyện mình độc sủng Đông Quý phi, Thuận Trị vốn là muốn mượn miệng con trai với người mình , tự mình khoe thành tích bản thân thấp kém quá. Chẳng ngờ cha nào con nấy, con trai ông ấy cũng học tập phương pháp đối phó hậu cung để đối phó với nữ nhân hậu viện.

      “Chúng ta bắt đầu từ ngày mai ? Như vậy chừng sang năm ngạch nương có thể bế cháu.” Chỉ Lan hưng phấn .

      “Uh, Lan nhi thế nào làm thế.” Huyền Diệp tưởng tượng đến đứa con đáng của bản thân, cũng nở nụ cười.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 055 – Có gian tửu lâu


      Sáng sớm ngày hôm sau, Chỉ Lan xoa eo đau nhức, rời giường rửa mặt trước ánh mắt trêu tức của Huyền Diệp.

      “Lan nhi, đến giúp biểu ca mặc quần áo.” Chỉ Lan muốn người khác ở trong phòng những lúc riêng tư, vì thế những chuyện như mặc quần áo, chải đầu tết tóc đều là Chỉ Lan làm, Huyền Diệp cũng rất hưởng thụ cuộc sống vợ chồng bình thường này.

      đến, có sức.” Chỉ Lan bĩu môi, miệng nhưng tay vẫn mở tủ lấy ra bộ thường phục màu xanh mặc cho Huyền Diệp.

      “Tôi muốn mang túi tiền em đưa ngày hôm qua.” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan bận rộn sửa soạn cho lòng rất vui vẻ.

      “Vâng, em làm cho biểu ca thêm mấy cái.” Tốt nhất là để có cơ hội mang túi tiền của người khác làm.

      “Còn hai ngày nghỉ kết hôn, Lan nhi muốn làm gì?” Huyền Diệp nghĩ cuộc sống của Chỉ Lan rất nhàm chán, ngày ở trong cung được xuất cung, giờ gả cho cũng chỉ có thể ở trong phủ là phụ nhân ra cửa lớn bước cửa sau, vì thế muốn nhân hai ngày này đưa Chỉ Lan ra ngoài du ngoạn chút.

      “Em có ý tưởng đặc biệt gì, biểu ca có chủ ý gì sao?” Chỉ Lan biết ngoài đường phố có chỗ nào để chơi bời thăm thú, nàng là trạch nữ điển hình, số lần ra khỏi nhà dạo phố có thể đếm đầu ngón tay.

      “Nghe ngay bên cạnh cổng Đông Tứ mới mở tửu lâu, tên là ‘Có gian tửu lâu’, bày biện nội thất và thực đơn đều rất mới mẻ, hôm nay tôi dẫn em thưởng thức?” Huyền Diệp cũng là nghe Thường Ninh khen ngợi, gần đây Thường Ninh rất thích đến chỗ đấy.

      “Có gian tửu lâu, tên này là kỳ quái.” Chỉ Lan cảm thấy tên này rất quen thuộc, tương tự như những cái tên nghe ở kiếp trước, giống kiểu “Có gian trà quán”, “Có gian khách sạn”, chẳng lẽ kiểu tên đấy bắt nguồn từ thời cổ đại?

      “Uh, tôi nghe Thường Ninh khen đồ ăn ở đấy rất ngon, gần đây nó thường đến đó, chừng còn có thể gặp nó ở đó.”

      “Ồ.” Chỉ Lan hề háo hức gặp Thường Ninh, nguyên nhân sâu xa của mối nghiệt duyên giữa nàng và Thường Ninh là do khi còn bé nàng và Thường Ninh thích tranh giành Huyền Diệp chơi với mình, trắng ra là hai đứa trẻ con tranh giành tình cảm, nàng thắng Thường Ninh thua, vì thế mỗi lần Thường Ninh trông thấy nàng đều hậm hực vui.

      “Sao đây, Lan nhi sợ?” Huyền Diệp cũng biết quan hệ giữa Chỉ Lan và Thường Ninh, nhưng cảm thấy hề đến mức nghiêm trọng, ít nhất tuy rằng ngoài mặt Thường Ninh thân thiết gì với Chỉ Lan, nhưng trong lòng đến mức thâm thù đại hận.

      “Việc gì em phải sợ Ngũ thúc, sắp cưới đích phúc tấn đúng ?” Chỉ Lan cười hề hề, nàng nhất định phải giễu cợt chú em chồng này phen.

      “Uh, là trưởng nữ của Lang trung Bái Khố Lễ, em lại mưu tính chuyện gì đúng .” Huyền Diệp bắt đầu mường tượng ra cuộc “đại chiến” của Thường Ninh và Chỉ Lan.

      “Nào có, chắc gì gặp Ngũ thúc.” Chỉ Lan chải đầu tết tóc cho Huyền Diệp xong, vừa lòng nhìn dáng vẻ tuấn của , trượng phu nhà mình đúng là nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

      “Uh, tay nghề biểu muội tồi.” Huyền Diệp xem xét bản thân, quả nhiên rất phù hợp với thẩm mỹ của .

      “Đương nhiên.” Nếu Chỉ Lan có đuôi, nhất định vểnh lên trời.

      “Chúng ta đến Long Phúc Tự dâng hương trước, sau đó dạo, lúc nào đói bụng đến ‘Có gian tửu lâu’.” Huyền Diệp sai thái giám dọn đồ ăn sáng lên, thấy Chỉ Lan ăn tương đối, mới gật đầu hài lòng.

      “Em hơi gầy, nên ăn nhiều hơn chút.” xong Huyền Diệp lại quay đầu dặn Tiểu An Tử, “Đồ ăn sáng trong phủ hôm nay là ai làm, thưởng.”

      “Biểu ca em ăn rất tốt, hơn nữa em cũng rất khỏe mạnh.” Kiếp này Chỉ Lan là kiểu ăn mãi cũng chỉ thế mà béo thêm được, nếu là kiếp trước dù có mơ nàng cũng cười đến lúc tỉnh, nhưng từ khi Huyền Diệp bắt đầu chú ý đến vấn đề ăn uống của nàng, chuyện ăn béo này thành nỗi đau thầm kín của nàng

      “Trước kia tôi có cách nào giám sát chuyện ăn uống của em, sau này cho người trông chừng em, điểm tâm đồ ăn vặt phải ăn bớt lại, chủ yếu ăn đúng bữa. phải em thích ăn rau dưa sao, tôi sai mấy thôn trang ngoài thành đều trồng thứ rau em thích ăn, biểu ca tin thể vỗ béo cho em.” Huyền Diệp véo má Chỉ Lan, cảm thấy dáng vẻ phúng phính ngày vẫn đáng hơn.

      “Vâng, cám ơn biểu ca, lúc nào chúng ta đến thôn trang thăm thú?” Chỉ Lan có chút ý nghĩ kỳ lạ, nàng biết có khả năng, chỉ tùy tiện hỏi câu thôi.

      “Thôn trang trồng rau có gì hay để thăm thú, năm trước tôi mua hai thôn trang có suối nước nóng, đến mùa đông đưa em .” Huyền Diệp cảm thấy biểu muội là do ra khỏi nhà quá ít, vì thế mới đến nỗi cả thôn trang trồng rau cũng muốn thăm thú, làm cho cảm thấy có chút đau lòng.

      “Suối nước nóng?” Chỉ Lan vừa nghĩ đến suối nước nóng thuộc sở hữu bản thân kích động, hận thể đến mùa đông ngay lập tức.

      Huyền Diệp thấy Chỉ Lan cao hứng đành lòng với nàng rằng rất có khả năng năm nay nàng được, bởi vì… Huyền Diệp nhìn chằm chằm vào bụng Chỉ Lan, Huyền Diệp tốt bụng nghĩ, quên , thôi tạm thời đả kích nàng.

      “Mấy tháng nữa mới có thể ngâm suối nước nóng, đáng tiếc.” Chỉ Lan thầm tính toán ngày tháng trong lòng.

      “Vì thế đưa em nếm thử món ngon kia trước, lẩu và đồ nướng của ‘Có gian tửu lâu’ đều rất đặc sắc, nhưng lát nữa được ăn nhiều, chỉ được ăn đến bảy phần no thôi, biết ?”

      Chỉ Lan gật gật đầu, lòng lại thầm oán Huyền Diệp trước sau bất nhất, lúc nàng phải ăn nhiều chút, lúc lại nàng thể ăn nhiều, biểu ca mâu thuẫn.

      Đến khi Huyền Diệp và Chỉ Lan dạo hết phố phường là lúc giữa trưa, bắt đầu nắng gắt.

      “Biểu ca còn phải bao lâu nữa?” Chỉ Lan thấy đói bụng.

      “Ngay kia thôi, nhìn thấy chưa?” Huyền Diệp chỉ tấm bảng hiệu xa.

      Chỉ Lan ngẩng đầu, quả nhiên là “Có gian tửu lâu”, trang trí bên ngoài cũng khác các tửu lâu khác, biết bên trong giấu càn khôn gì.

      “Chào khách quan, xin hỏi ngài mấy người?” Vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu nhị ăn mặc sạch .

      “Cho chúng ta phòng riêng.” Huyền Diệp nhìn cách bày biện trong tửu lâu, gọn gàng trang nhã, hơn nữa tiểu nhị đều mặc quần áo giống nhau, thoạt nhìn rất có phong thái. Bàn ghế cũng rất sạch , có dấu vết bừa bãi bẩn thỉu, khách dùng bữa cũng im lặng, có người nào ồn ào mất trật tự.

      “Biểu ca, tửu lâu này cũng tệ lắm, rất sạch .” Chỉ Lan biết Huyền Diệp có bệnh ưa sạch , ra nàng cũng thế, ở trong cung phú quý quen, chịu được dơ dáy.

      “Uh, nếu đồ ăn ở đây hợp khẩu vị, mua đầu bếp về phủ.” Huyền Diệp thèm để ý , gian tửu lâu này tệ, nhưng thể đến mỗi ngày, nếu Chỉ Lan thích, mua đầu bếp về phủ.

      “Nếu người khác muốn đừng ép uổng, đầu bếp trong phủ nhiều như vậy, cần mua thêm.” Chỉ Lan phải là nổi lòng đồng tình hay thương hại gì đó, ở cổ đại chuyện này chỉ là chuyện rất bình thường, được làm đầu bếp riêng trong vương phủ được đãi ngộ tốt hơn ở ngoài thế này nhiều, nàng chỉ là muốn để người xuất thân ràng vào phủ.

      “Uh, nghe Lan nhi.” Huyền Diệp cũng biết băn khoăn trong lòng Chỉ Lan, có mấy huynh đệ, giờ xem ra là người có khả năng nhất, hơn nữa các huynh đệ của có vẻ có ý tứ gì khác, đúng là tình huống tốt.

      Nhưng lòng người khó dò, thành viên hoàng gia càng thêm phức tạp, nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, chừng tới đây ăn cơm là do Thường Ninh an bài, vậy thuận thế cài đầu bếp vào phủ là chuyện phải có khả năng.

      phải Huyền Diệp nghi ngờ Thường Ninh, mà là thói quen cẩn tắc vô áy náy, lúc nào cũng nghĩ trước sau mọi nhẽ.

      Chỉ Lan suy nghĩ phức tạp như Huyền Diệp, nàng chỉ cảm thấy mỗi nô tài trong phủ đều phải điều tra kĩ càng, chỉ có kẻ ngốc mới tùy tiện dẫn kẻ cha căng chú kiết vào vương phủ.

      lâu sau món lẩu và đồ nướng Huyền Diệp gọi được dọn lên, mùa đông trong hoàng cung cũng thường ăn lẩu, nhưng là lẩu phương Bắc (nhiều gia vị nặng) với thịt dê, phải nồi nước lẩu đỏ bốc khói vì cay như này.

      “Biểu ca, ăn được sao?” Chỉ Lan có phần chần chừ, nàng thích ăn cay, món ăn trong cung cũng thiên về nhạt, nàng sợ ăn cay thế này tối về tiêu chảy.

      Huyền Diệp cũng có chút hoài nghi nhìn nồi nước lẩu biết cho bao nhiêu hạt tiêu, “Bỏ , chúng ta ăn thịt nướng.”

      Thịt nướng được nướng rất tốt, còn rắc thêm hành, thơm nức mũi, khiến người ta nhìn mà nuốt nước miếng.

      “Món này rất ngon.” Chỉ Lan ăn miếng thịt bò nướng, cảm thấy rất thỏa mãn.

      “Cũng tệ lắm.” Hiển nhiên là Huyền Diệp ra ngoài ăn uống nhiều hơn Chỉ Lan, vì thế chỉ khích lệ qua loa.

      “Ông chủ tửu lâu này sáng tạo, cũng đông khách nữa.” Khi Chỉ Lan đến thấy tầng kín chỗ.

      “Tam ca, hai người đến đây?” Thường Ninh chưa thấy người thấy tiếng.

      “Ngồi xuống chuyện tử tế , quy củ của ngươi đâu?” Huyền Diệp lừ mắt nhìn Thường Ninh, tuy bọn họ ra ngoài phải che dấu thân phận, nhưng nhất cử nhất động vẫn phải phù hợp với thân phận hoàng tử.

      “Ca, đệ sai rồi.” Thường Ninh vừa rồi là do cao hứng, nhất thời quên mất người đối diện là Tam ca nổi tiếng nghiêm khắc.

      Chỉ Lan thấy Thường Ninh từ con hổ thành con mèo, nhịn được che miệng cười trộm.

      “Ca, xem ta giữ quy củ!” Thường Ninh phẫn nộ tố cáo, quả nhiên nên ngồi cùng bàn với Đông Chỉ Lan.

      cái gì mà , nàng là chị dâu của ngươi.” Huyền Diệp trừng mắt nhìn Thường Ninh, lại gắp miếng thịt dê vào trong bát Chỉ Lan.

      “Sao Ngũ thúc lại biết chúng ta ở đây?” Chỉ Lan thấy Thường Ninh sắp tức giận, vội đánh trống lảng.

      “Ta quen biết ông chủ chỗ này, đương nhiên biết.” Thường Ninh giải thích cụ thể, nhưng Chỉ Lan cũng nghe hiểu, xem ra quan hệ giữa Thường Ninh và ông chủ chỗ này tầm thường.

      “Đừng để bị kẻ khác lừa gạt.” Huyền Diệp biết người em trai này tính dễ xúc động lại chịu suy xét, chừng tùy tiện tiết lộ thân phận với người khác.

      “Ca thể bừa, người ấy phải con người như thế.” Thường Ninh vội vàng phản bác, điều này khiến Huyền Diệp rất hiếu kỳ, người nào có thể khiến Thường Ninh bảo vệ như vậy, Thường Ninh vì chuyện con trẻ mà thân thiện với Chỉ Lan đến tận lúc này, vậy mà lại vì người xa lạ tranh luận với .

      “Ồ? vậy ông chủ này là người tâm tư nhạy bén, ngươi kết giao với ta phản đối, nhưng vẫn phải cẩn trọng.” Huyền Diệp cũng là có lòng hảo tâm, Thường Ninh tâm tư đơn giản tính tình lại bướng bỉnh, chưa đến lúc tranh đấu vì quyền lực lợi ích, Huyền Diệp cũng rất có lòng làm người tốt.

      “Đó là do chưa gặp người ấy.” Thường Ninh than thở, “Rất may là chưa gặp.”

      “Ngươi cái gì?” Thường Ninh câu kia lí nhí như tiếng muỗi, Huyền Diệp nghe .

      có gì, đồ ăn ở đây ngon chứ?”

      phải ngươi nghĩ ra, vênh váo cái gì?” Chỉ Lan nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Thường Ninh, kiềm chế được phải bới móc câu.

      nghĩ ra được sao?” Thường Ninh nhìn Chỉ Lan khiêu khích, “ nấu được cơm chưa?”

      “Ngươi!” Chỉ Lan buông đũa chuẩn bị cãi vã với Thường Ninh trận, nấu cơm là vết thương lòng của nàng, cho dù là Huyền Diệp thích trêu nàng cũng dám lấy nấu cơm ra làm đề tài.

      Huyền Diệp nghe thế liền biết hỏng rồi, từ Chỉ Lan thích ăn, vì thế xin Đông Quý phi dậy nàng nấu cơm, nữ tử tộc Mãn tuy rằng cần xuống bếp, nhưng biết làm càng tốt, Đông Quý phi cũng phản đối.

      Kết quả Chỉ Lan được phong làm sát thủ nhà bếp, nguyên liệu nào vào tay nàng cũng thành món ăn khó nuốt. Bởi vì chuyện đấy, Chỉ Lan khổ sở rất lâu, mãi mới chấp nhận được chuyện bản thân có khả năng bếp núc.

      “Ta biết nấu cơm sao, biểu ca để ta xuống bếp!” Chỉ Lan quyết định lôi kéo đồng minh, đây vốn là chính sách từ trước đến nay của nàng.

      “Đúng vậy, trong phủ rất nhiều đầu bếp, chị dâu ngươi an tâm quản gia là được.” Huyền Diệp quả nhiên là đứng về phe Chỉ Lan, “Chờ phúc tấn của ngươi vào cửa, liệu ngươi có nỡ lòng để nàng xuống bếp .”

      “Phúc tấn gì chứ, đệ thích.” Thường Ninh vừa nghe Huyền Diệp nhắc đến phúc tấn chưa cưới về liền sa sầm nét mặt.

      “Lời này mà ngươi có thể sao?” Nếu vừa rồi Huyền Diệp là đùa, lúc này là nghiêm túc.

      “Đệ thích ta, đệ … đệ có người thầm thương trộm nhớ !” Thường Ninh đỏ mặt, có vẻ chột dạ.

      “Thầm thương trộm nhớ nạp vào phủ là được, đích phúc tấn là để tôn trọng, phải nữ tử bình thường nào cũng có thể so sánh, lời vừa rồi đừng nhắc lại.” Huyền Diệp là con người rất coi trọng thân phận địa vị, trong quan niệm của chỉ có đích phúc tấn do Hoàng ama chỉ hôn mới có thể coi là nửa “thê tử”, những nữ nhân kia của chỉ là đồ chơi, đương nhiên Chỉ Lan giống thế.

      “Là nữ tử nhà ai?” ra trong lòng Huyền Diệp ác cảm với nữ tử kia, trước khi lấy chồng mà lôi kéo đàn ông cho thấy nữ tử kia an phận. Thời đại này, cho dù là thiếu nữ Mãn Châu cũng phải bạ ai cũng gặp, người mà Thường Ninh thương nhớ chắc phải thiếu nữ Bát Kỳ.

      Thường Ninh thấy Huyền Diệp nghiêm túc, ấp úng lời nào, biết tính tình Tam ca, nếu biết người đó là ai, nhất định làm khó nàng.

      “Biểu ca, Ngũ thúc cũng còn là trẻ con, tất là nhận thức được chuyện bản thân làm, vẫn chưa ăn gì mà.” Chỉ Lan thấy khí căng thẳng, vội hoà giải.”Ngũ thúc cũng ăn .”

      Huyền Diệp nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Chỉ Lan, thở dài, dù sao cũng quản được đệ đệ này, chỉ có thể khuyên nhủ vài câu, có nghe hay nằm trong quyền hạn của . cho cùng cũng chỉ là nữ nhân, đáng để làm tổn thương tình huynh đệ.

      Thường Ninh nhìn Chỉ Lan cảm kích, ba người lại ăn uống như chưa có chuyện gì, cười hồi sắc mặt Huyền Diệp và Thường Ninh dần vui vẻ hơn.

      Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 056 – Ông chủ Trần


      “Biểu ca?” Chỉ Lan muốn người liên quan quấy rầy.

      “Bên ngoài có thị vệ, chắc là tiểu nhị.” Huyền Diệp cũng thích bị quấy rầy lúc ăn cơm, nhưng thị vệ ngăn cản chắc là có vấn đề gì.

      “Vào .” Thường Ninh nhìn Huyền Diệp vội lên tiếng, biết người gõ cửa có phải người ấy .

      “Các vị khách quan, đây là rượu đặc biệt độc quyền của tiểu điếm, hôm nay là sinh nhật ông chủ, mời tất cả các quan khách chén miễn phí.” xong tiểu nhị đặt bình rượu xuống bàn, lại lui ra ngoài.

      “Vị ông chủ này cũng hào phóng.” Chỉ Lan thở dài, nơi này đắt khách như thế, phải tặng bao nhiêu chén rượu mới đủ chứ.

      “Tại sao ta biết hôm nay là sinh nhật người ấy, tại sao người ấy cho ta biết.” Thường Ninh đột nhiên tranh cãi với Chỉ Lan, chỉ lẩm bẩm, ngây ngẩn như mất hồn.

      “Ta hiếu kỳ, vị ông chủ này rốt cục là người phương nào, lại khiến Ngũ đệ nhớ mãi quên.” Huyền Diệp nhìn dáng vẻ mất hồn của Thường Ninh cũng có hứng thú.

      “Người ấy chẳng qua chỉ là mở tửu lâu, nào có gì đặc biệt.” Thường Ninh hơi đỏ mặt, vội gắp miếng thịt bò. “Chúng ta uống rượu .”

      “Rượu này màu đỏ?!” Chỉ Lan rót chén rượu rồi rất ngạc nhiên, ở cổ đại mà nhìn thấy chén rượu tương tự cocktail khó tránh cảm giác hãi hùng, lại liên tưởng đến tên tửu lâu, Chỉ Lan liền ngộ ra, nhân sĩ xuyên quả nhiên đến đâu cũng gặp.

      “Từ từ , đừng uống vội.” Huyền Diệp nhấc chén rượu, gắp cho Chỉ Lan miếng gạch cua xào cà. “Ăn nhiều chút.”

      “Cho người thử .” Thường Ninh rất nóng lòng muốn thử, nhưng cũng dám ăn uống thứ đồ ăn chưa được thử.

      “Thế nào?” thường thiện thái giám dùng ngân châm thử qua rồi lại nhấp ngụm, Thường Ninh quan sát lát thấy có phản ứng đặc biệt lập tức hỏi.

      “Hồi Ngũ gia, rượu này có vị thanh, cay , giống những thứ rượu bình thường.” Thường thiện thái giám lần đầu tiên uống thứ rượu này, biết phải miêu tả thế nào.

      “Vậy để Gia thử.” Thường Ninh cầm chén rượu đầy, nhấp ngụm.

      “Cũng tệ lắm.” Dứt lời liền ngụm uống hết.

      “Rượu này chưa biết có say , ngươi uống ít chút vẫn hơn.” Huyền Diệp có hứng thú với rượu, uống rượu là ngược với đạo lý dưỡng sinh của , có thể uống.

      “Chị dâu có muốn nếm ?” Thường Ninh dụ dỗ, biết Chỉ Lan rất dễ say, vì thế muốn xem nàng tự bôi xấu.

      “Nếu Ngũ thúc thích như vậy, ta đoạt thứ người khác thích.” Chỉ Lan biết tửu lượng bản thân, cho đạt được mục đích.

      “Vị ông chủ này hào phóng như vậy, chúng ta cũng thể keo kiệt, đúng ?” Thường Ninh uống rượu xong mặt càng thêm đỏ, chuyện cũng lớn tiếng hơn. “ gọi tiểu nhị vào đây!”

      Thị vệ ngoài cửa lập tức tìm tiểu nhị vừa đưa rượu, “Xin hỏi các vị khách quan có gì sai bảo?”

      “Hôm nay là sinh nhật của ông chủ?” Sắc mặt Thường Ninh có chút vui, “Nếu người ấy hào phóng như vậy, Gia cũng thể keo kiệt, ngọc bội này ngươi giúp ta tặng cho người ấy, chúc người ấy năm nào cũng được như ngày hôm nay, tuổi nào cũng được vui như buổi sáng nay!” Thường Ninh lấy từ trong túi tiền ra miếng ngọc ngư liên trụy (*), xem ra chuẩn bị để tặng từ lâu.

      “Cám ơn khách quan, nhưng ông chủ căn dặn, được tùy tiện nhận quà và tiền của khách đưa.” Tiểu nhị được huấn luyện nghiêm chỉnh, đợi Thường Ninh cự tuyệt, còn thêm, “Hôm nay cũng đúng ngày ông chủ đến quán thị sát, để tiểu nhân hỏi ông chủ.”

      !” Thường Ninh vừa nghe ông chủ cũng đến quán, liền mỉm cười.

      lát sau tiểu nhị quay lại, nhưng có ông chủ cùng.

      “Các vị khách quan thứ lỗi, ông chủ tiện gặp người, vị Gia này nhất định có thể hiểu được ý tứ ông chủ, bảo tiểu nhân nhận lễ vật, xin gửi lời cảm tạ đến Gia.” Tiểu nhị cảm thấy ông chủ có chút ngạo mạn, mấy người này ràng phải người thường, biết nếu giận lên liệu có san bằng chỗ này .

      “Đúng vậy, tại sao Gia lại quên chứ.” Thường Ninh tự gõ đầu mình, “Vậy ngươi lui ra .”

      Huyền Diệp lạnh lùng chứng kiến cuộc chuyện, xem ra Thường Ninh rất để tâm đến người này, thân phận hoàng tử như bọn rất hiếm khi bị cự tuyệt, thể tưởng được người luôn sĩ diện như Thường Ninh bị từ chối mà hề bực bội. Huyền Diệp càng thêm hiếu kỳ, chẳng lẽ là nhân vật tài hoa hơn người, cũng rất khiêm tốn, Huyền Diệp nổi lên ý niệm kết giao.

      “Ngũ đệ, vị ông chủ đó biết ngươi tới đây, theo như ngươi , hai người hẳn là có giao tình nhạt, nếu là bằng hữu tại sao lại tránh mặt.” Huyền Diệp bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

      “Người ấy muốn lên đây, em cũng miễn cưỡng.” Thường Ninh nghe Huyền Diệp cũng có chút dao động, nhưng nghĩ đến chuyện Tam ca thu hút như thế, lại do dự.

      “Từ khi nào Ngũ thúc trở nên am hiểu lòng người như vậy, giờ ta mới biết.” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp có tâm tư xem náo nhiệt, nàng cũng cam lạc hậu, bắt đầu chèn ép Thường Ninh.

      “Xem ra vị ông chủ này khẳng định là người hiếm có khó tìm, bằng Ngũ đệ làm sao có thể cất giấu muốn giới thiệu với Tam ca?” Huyền Diệp biết Thường Ninh bình thường chịu nổi đòn, ngờ lúc này lại kiên định đến thế. Chẳng lẽ Thường Ninh dự định thu kẻ kia làm mưu sĩ, nghĩ đến đó, Huyền Diệp lại càng thêm khẳng định.

      “Gặp gặp, nhưng Tam ca thể cướp người ấy!” Thường Ninh đánh liều, gặp gặp, nếu người ấy thích Tam ca, cũng chỉ có thể trách bản thân nhìn nhầm người.

      “Trẻ con.” Huyền Diệp có tâm phúc của bản thân sao lại cướp người của Thường Ninh, biết Thường Ninh nghĩ gì, nhìn có vẻ khao khát người tài thế sao?

      “Tam ca được đổi ý!” Thường Ninh cũng có chút ý tứ khoe khoang, biết Tam tẩu đẹp khó ai bì kịp, nhưng người này cũng thua kém nhiều, tuy là bằng Chỉ Lan, nhưng tính tình ngay thẳng, hơn nữa ngây ngô khờ khạo như các thiếu nữ khuê các bình thường.

      “Uh, ngươi thỉnh đến đây !” Huyền Diệp buồn cười , hy vọng mưu sĩ tiên sinh này đừng khiến thất vọng, là mời chào mỏi miệng mới thấy được.

      “Tiểu nhân thỉnh an Gia, biết các vị Gia tìm tiểu nhân có chuyện gì?” Người tới mặc trường bào màu xanh, khi hành lễ ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng nõn, giọng trong trẻo như chim hoàng .

      Chỉ Lan đánh giá dái tai bấm lỗ của “ông chủ”, lòng dâng cảm giác chuyện cũ tái diễn. Ngoại hình có vẻ yếu đuối, nhưng vẻ mặt lại có phần quật cường, Chỉ Lan hiểu được lý do gì khiến Thường Ninh thích nữ tử này.

      Huyền Diệp hiển nhiên cũng hiểu “ông chủ” này chẳng phải mưu sĩ gì, mà chỉ là nữ nhân, mà cũng có nhiều chi tiết ám chỉ rằng đây là nữ nhân Thường Ninh thích. Huyền Diệp có chút tức giận, thứ nhất đương nhiên là vì nữ tử trước mắt biết tốt xấu, biết thân phận bọn họ còn dám làm bộ làm tịch, thứ hai bị Thường Ninh coi là kẻ háo sắc nên nổi giận.

      “Tiểu nhân gì chứ, Gia thích nghe nàng xưng hô như vậy.” Thường Ninh tùy tiện , nhìn Chỉ Lan khiêu khích, xem , có người xinh đẹp xấp xỉ .

      Chỉ Lan bắt được ý nghĩ của Thường Ninh, nàng thường xuyên nhìn thấy người đẹp, dù có bắt được ý nghĩ của Thường Ninh nàng cũng quan tâm, thế gian này nhất định chỉ có mỹ nữ là nàng.

      “Thỉnh Gia bớt giận, Gia thân phận cao quý, tiểu nhân chỉ là thảo dân, sao dám cùng Gia xưng hô ngang bằng.” chủ quán tuy lời có vẻ hạ mình, nhưng thần sắc kiêu ngạo siểm nịnh, khiến người khác rất có thiện cảm.

      “Lại là câu này.” Thường Ninh với vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng có cách nào. “Tại sao với Gia hôm nay là sinh nhật nàng?”

      “Thảo dân bình thường làm sinh nhật, lần này đưa rượu cũng chỉ là thủ đoạn tuyên truyền cho tửu lâu thôi.” chủ quán hề giấu diếm, thẳng mục đích tặng rượu.

      “Ngũ thúc, hai người lâu như vậy, vẫn chưa giới thiệu chủ này với chúng ta.” Chỉ Lan nhịn được hỏi, nàng rất hứng thú với chủ quán này.

      “Nàng họ Trần, là chủ quán này.” Thường Ninh giới thiệu đơn giản, bọn họ đều biết chủ là nữ, tiện tên, chỉ họ.

      “Ồ.” Chỉ Lan vẫn tò mò, nhưng thấy chủ là nữ mình mở tửu lâu, chắc cũng là thân bất do kỷ, vì thế hỏi nhiều.

      Huyền Diệp gì, vẫn đánh giá chủ, tuy cúi mặt cụp mi, nhưng toàn thân toát lên khí chất giỏi giang, rất giống người thường, biết Thường Ninh có thể khống chế nữ tử thế này hay .

      “Trước đấy tiểu nhân lên là vì tiểu nhân là phận nữ, xuất đầu lộ diện cũng là vì mưu sinh bức bách, thỉnh các vị Gia tha thứ cho tiểu nhân.” Vị Trần nương này ngốc, Thường Ninh thân phận của , nhưng ta đoán được là rất cao quý, lúc trước ta cự tuyệt lên đây đúng là có phần thiếu suy nghĩ.

      có gì.” Thường Ninh xua tay, giải thích, “Nàng nghĩ thế rất đúng, chỉ là ca ca của Gia hiếu kỳ về nàng, vì thế mới mời nàng lên đây.”

      Trần nương nghe thế mới vụng trộm đánh giá Huyền Diệp ngồi cạnh Thường Ninh, dáng người cao ráo, mặt mày nét, trang phục sang trọng, dù cười nhưng toát lên lãnh đạm.

      “Gia cũng có chuyện gì, chỉ muốn xem xem rốt cục là ai khiến Ngũ đệ nhà Gia nhớ mãi quên.” Huyền Diệp lời này là thăm dò, muốn xem xem nữ tử này nghĩ thế nào, có tình cảm với Thường Ninh hay .

      “Gia đùa, Ngũ gia thân phận cao quý, tiểu nhân sao dám phiền Ngũ gia thương nhớ.” Lời này chính là lời từ chối khéo léo, người thông minh phí nhiều lời, hai câu hết ràng.

      “Hiểu Nguyệt… nàng!” Thường Ninh luống cuống, phải người ngu, biết Hiểu Nguyệt có tình cảm với , nhưng quen thói ngang ngược từ , có thể dễ dàng tha thứ cho lãnh đạm của Hiểu Nguyệt chỉ vì tại rất thích nàng, vì thế mà có lòng kiên nhẫn với nàng.

      “Thường Ninh!” Huyền Diệp nghe đến đấy là hiểu, ra là chàng có tình thiếp vô ý, biết Trần nương này có tình cảm với Thường Ninh, hay là giở trò vờ buông để trói. phải Huyền Diệp luôn nghĩ xấu cho người khác, mà là thân sơ khác nhau, đương nhiên nghĩ cho đệ đệ của mình.

      chủ Trần, ngươi lui xuống .” Huyền Diệp cảm thấy bản thân phải chuyện với Thường Ninh phen, nếu đồn đến tai Hoàng ama Thường Ninh nguy to.

      “Cám ơn Gia, vậy tiểu nhân xin cáo lui.” Trần nương nhìn Huyền Diệp cảm kích, tim đập loạn nhịp.

      Huyền Diệp thèm để ý gật đầu, Trần nương có chút thất vọng, nhưng thể giải thích tại sao.

      chủ, hai vị công tử này.” Dáng vẻ muốn lại thôi của tiểu nhị khiến Trần nương thấy tức cười.

      “Kinh thành thiếu gì quý nhân, ra đường va phải ai chẳng là con em Bát Kỳ, ngươi cần ngạc nhiên, làm tốt bổn phận là được.” Trần nương nghĩ chuyện vừa rồi lại nhíu mày, ta ngờ Thường Ninh theo đuổi dai dẳng như thế, ngày nào cũng đến tửu lâu trồng cây si. Kiểu công tử đấy ta gặp nhiều rồi, nhưng ta có hứng thú với các bé trai.

      chủ, vị công tử kia mỗi lần tới lại hỏi tìm , xem?” Tiểu nhị dè dặt hỏi.

      “Bảo ta ở đây, dù sao mỗi tháng ta cũng chỉ đến lần.” Trần nương nhớ tới người đàn ông có vẻ trưởng thành chín chắn kia, đấy mới là sở thích của ta.

      “Vâng.” Lòng tiểu nhị thấy hơi tàn nhẫn, vị Gia kia vừa nhìn liền biết đơn giản, nếu muốn dùng quyền thế cưỡng ép chủ, chắc chắn chủ thể phản kháng, nhưng lời này đến lượt .

      “Hôm nay phản ứng lúc tặng rượu thế nào?” Trần nương bắt đầu hỏi đến công việc, chỉ có kiếm nhiều tiền mới có thể có cuộc sống ổn định vững chắc, nam nhân là chuyện sau này.

      Trong phòng riêng, Huyền Diệp nghiêm túc nhìn Thường Ninh, chẳng qua vì có mặt Chỉ Lan, mới trực tiếp giáo huấn.

      “Vị nương này chính là người ngươi thích?”

      “Vâng.” Thường Ninh cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

      “Ta thấy ta muốn gả cho ngươi, hơn nữa ta là tộc Hán, ngay cả làm cách cách (phi tần cấp thấp của thân vương) cũng đủ tư cách, ngươi dám chắc ta nhận lời?” Huyền Diệp muốn đả kích Thường Ninh, nhưng đấy là .

      “Em muốn cưới nàng tất nhiên thuyết phục nàng nhận lời.” Thường Ninh có chút lo lắng, nhưng vẫn rất kiên trì.

      “Ngươi cưới đích phúc tấn trong nay mai.” Huyền Diệp nhấp ngụm trà, “Nếu ngươi làm ra chuyện điên rồ gì, chuyện này ta che giấu Hoàng ama giúp ngươi.”

      Thường Ninh do dự chút, gật gật đầu, “Cám ơn Tam ca.”

      “Được rồi, bữa cơm này là lắt léo, Ngũ thúc cũng là người lớn, tất tự biết phải làm thế nào, biểu ca ăn thêm thịt .” Chỉ Lan lại bắt đầu giảng hòa, nhưng thể vui vẻ trở lại nữa.

      “Làm sao vậy?” Ngồi trong xe ngựa hồi phủ, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, lo lắng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng.

      có gì, chủ Trần kia lợi hại, chắc là trong nhà có nỗi khổ gì.” Chỉ Lan tiếp, nhưng Huyền Diệp cũng hiểu, xã hội phong kiến rất khắt khe với phái nữ, vị Trần nương này sau này chắc chẳng dễ lập gia đình, hiếm có nhà chồng nào chịu đựng được những lời dèm pha.

      “Tôi thấy ta cũng phải người đơn giản, em phí công lo nghĩ gì?” Huyền Diệp véo mũi Chỉ Lan.

      “Em chỉ là nhất thời xúc động, cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.” Chỉ Lan vùi mình vào lòng Huyền Diệp, cảm nhận sâu sắc may mắn của bản thân.

      “Em là do rảnh quá mới suy nghĩ linh tinh, hết thời gian nghỉ kết hôn vụ mua bán trong phủ đều giao hết cho em, em bận ngập đầu.” Huyền Diệp buồn cười .

      “Em muốn sinh em bé, làm sao quản được nhiều chuyện như vậy.” Chỉ Lan giật tóc Huyền Diệp, “Nếu làm em mệt cục cưng về đâu.”

      “Uh uh.” Huyền Diệp trả lời lấy lệ, việc này nhất định phải giao cho Chỉ Lan, nàng có thể giao bớt việc cho tâm phúc, giao cho những nữ nhân khác an tâm.

      “Biểu ca, xem Ngũ thúc làm thế nào?” Chỉ Lan rất có tâm trạng hóng chuyện thị phi.

      “Với tính tình Thường Ninh, tôi thấy bọn họ còn giằng co lâu.” Huyền Diệp hề coi trọng Thường Ninh và Trần nương, hai người đều bướng bỉnh, quan trọng là thân phận thích hợp.

      “Vâng, hy vọng Ngũ thúc có thể đối tốt với đệ muội, nhưng chắc khó lòng.” Xuất thân Ngũ đệ muội cũng đặc biệt cao quý, chỉ sợ Thường Ninh thèm kiêng nể.

      “Tôi để mắt đến nó, em yên tâm.” Con em quý tộc rất ít người lòng thương đích phúc tấn, đại đa số đều là tương kính như băng, nhưng có khúc mắc gì cũng làm rùm beng, vì vỡ lở ra mất mặt, chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

      “Vâng.” Chỉ Lan nghĩ đến Trần nương lại có chút tâm thần yên, ràng là độc lập mạnh mẽ, tại sao nàng lại có cảm giác đấy chứ.


      (*) Là cổ vật Trung Quốc, ý nghĩa sung túc năm này qua năm khác, trưng bày ở viện bảo tàng Cố Cung – Bắc Kinh
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 057 – Quản gia


      “Tôi phải vào triều, Lan nhi ngủ tiếp .” Huyền Diệp hôn Chỉ Lan, chuẩn bị đứng dậy.

      em mặc quần áo cho biểu ca mà.” Chỉ Lan ôm chăn ngồi dậy, “Biểu ca quay lưng lại, em muốn mặc quần áo.”

      “Được được, tôi nhìn là được.” Huyền Diệp miệng nhưng người nhúc nhích, nhìn Chỉ Lan chằm chằm.

      “Em rồi em thẹn thùng.” Chỉ Lan giống như động viên bản thân thêm can đảm, “Biểu ca hôm nay khi nào về?” Chỉ Lan bình tĩnh gỡ cánh tay quấy rối của Huyền Diệp, nhanh chóng mặc quần áo.

      Huyền Diệp ra vẻ tiếc nuối, “Tan triều về, chuyện trong phủ làm phiền Lan nhi.”

      “Vâng.” Chỉ Lan gật đầu, xỏ giầy lấy quần áo cho Huyền Diệp.

      “Hôm nay biểu ca vẫn tuấn tú như mọi khi.” Chỉ Lan giúp Huyền Diệp thắt đuôi sam, lại tự tay treo ngọc bội túi tiền cho , đánh giá Huyền Diệp phen, cười hài lòng, kiễng chân hôn lên má Huyền Diệp, “Ăn sáng trước rồi .”

      lát nữa bọn họ đến thỉnh an, em cũng đừng hiền quá.” Huyền Diệp vừa ăn cháo vừa dặn dò.

      “Em biết em biết.” Chỉ Lan nhìn chằm chằm món gà cuộn trứng, ngẩng đầu.

      “Hôm nay Tiểu Lý Tử tìm em thỉnh an, là thủ lĩnh thái giám nội viện, sau này có chuyện gì đều có thể tìm .” Huyền Diệp sợ Chỉ Lan vẫn chưa , bèn thêm, “Cao quản quản lý ngoại viện cũng tới, hai người bọn họ trình sổ sách cho em, chủ yếu là em xem chuyện mua bán của nội viện và tình hình thu hoạch của các thôn trang ngoại viện, những chuyện khác từ từ xem sau.”

      Trước khi Chỉ Lan vào phủ, những việc này Huyền Diệp giao hết cho tâm phúc, đem trách nhiệm quan trọng thế giao vào tay mấy nữ nhân kia. Nếu có Chỉ Lan, giao cho nữ nhân khác cũng sao, nhưng đến khi đích phúc tấn vào phủ, nhất định vất vả thời gian dài mới có thể thu lại quyền lực, Huyền Diệp đương nhiên để Chỉ Lan chịu thiệt thòi đấy.

      “Phủ ta có nhiều thôn trang lắm sao?” Chỉ Lan có phần tò mò, thu nhập của phủ chỉ có hai nguồn, là bổng lộc và từ thôn trang.

      “Nhiều lắm, nhớ cụ thể.” Ở triều Thanh, mỗi Vương gia đều có rất nhiều đất đai rải rác khắp nơi, người nhiều có hơn vạn khoảnh, nhưng nhiều khi lợi tức năm của thôn trang chỉ mua được đôi giày của Vương gia dưới chân.

      “Ồ.” Chỉ Lan gật đầu, biết sở hữu của phủ tổng cộng có bao nhiêu khoảnh, thể tưởng tượng nàng cũng thành bà địa chủ, sau này còn là bà địa chủ lớn nhất thiên hạ.

      Huyền Diệp lấy khăn lau miệng, “Tôi trước, nếu em mệt nghỉ tiếp .”

      “Em mệt, bọn họ cũng chờ ở bên ngoài.” Chỉ Lan lắc đầu, nàng có hứng thú dùng phương pháp này ra oai phủ đầu với các nữ nhân khác.

      “Cứ để bọn họ chờ!” Huyền Diệp rửa tay, “Đừng gắng sức, nếu muốn chuyện với bọn họ cứ đuổi hết về phòng.”

      “Em biết, biểu ca cũng vậy, chú ý thân thể.” Chỉ Lan đứng dậy chỉnh lại cổ áo cho Huyền Diệp, tiễn ra cửa, nhìn lên ngựa khuất mới quay vào.

      “Chủ tử, cho bọn họ tiến vào chưa?” Uyên Ương bê bát chè đường phèn hạt sen cho Chỉ Lan.

      “Uh.”

      “Thỉnh an phúc tấn.” Bốn nữ nhân mỗi người vẻ, Nữu Hỗ Lộc thị mặc kỳ phục màu lục, tươi mát mà chín chắn. Quách Lạc La thị mặc màu hồng phấn, càng thêm tươi đẹp. Hai cách cách mặc xiêm y màu xanh, bộ dạng phục tùng cúi mặt, rất quy củ.

      “Đứng lên .” Chỉ Lan nhìn bộ xiêm y màu đỏ thẫm của mình, chọn màu nổi thế này phù hợp.

      “Hôm nay là lần đầu tiên các tới thỉnh an, ta cũng có nhiều quy định, quy định trong phủ chính là quy định của ta, các cần gò bó quá.” Chỉ Lan cười, thân thiết như em nhà bên, “Hơn nữa ta còn ít tuổi, nhất định có lúc thiếu chu toàn, mong các tha thứ.”

      “Phúc tấn vậy làm tỳ thiếp tổn thọ, phúc tấn vốn là nữ chủ nhân trong phủ, ở trước mặt phúc tấn tỳ thiếp dám làm càn.”

      Nữu Hỗ Lộc thị biết Tam aka quan tâm tiểu Đông thị từ lâu, chỉ là nghĩ quan tâm đến mức đấy. Người của ta nghe ngóng được chuyện Tam aka giao hết quyền lực trong phủ vào tay phúc tấn, cho thấy Tam aka tin tưởng tiểu Đông thị tuyệt đối, sách lược đối phó với tiểu Đông thị của ta cũng sửa lại, ít nhất thể chống đối ra mặt.

      “Nữu Hỗ Lộc tỷ tỷ rất đúng, tỳ thiếp tuy vào phủ sớm, nhưng sao dám so với phúc tấn, phúc tấn lớn lên trong cung, nhất định là hiểu biết hơn tỳ thiếp, phúc tấn lời này khiến tỳ thiếp hổ thẹn đến chết.”

      Quách Lạc La thị cũng phụ họa thêm, đứng dưới mái nhà người ta, thể cúi đầu, trong phủ ngoài Gia còn ai to hơn phúc tấn, ai dám trái lời phúc tấn, muốn thị sủng sinh kiêu cũng phải được Gia sủng ái trước .

      “Mọi người đều như vậy, ta cũng tự phụ gọi mọi người tiếng muội muội.” Chỉ Lan rất thích xưng hô tỷ muội với nữ nhân trong phủ, nhưng nàng lại thể ê này kia, tỳ thiếp tỳ thiếp càng nghe càng phiền. Dù sao nàng cũng là bà lớn, ai cũng phải gọi nàng tỷ tỷ.

      “Các vị muội muội cũng đừng quá khiêm tốn, sau này chúng ta chính là người nhà. Trước đây trong phủ có nữ chủ nhân, quy củ cũng có phần rời rạc, sau này ta soạn lại bộ quy định trình Gia xem xét, nếu Gia đồng ý, từ đấy về sau chúng ta cứ dựa theo quy định đấy mà xử lý mọi việc, trong phủ hòa thuận, chúng ta mới có thể vui sống, đúng ?”

      Mục đích chính của Chỉ Lan hôm nay là thông báo chuyện nàng soạn bộ quy định, tất cả mọi người đều phải dựa theo ý nàng mà hành xử. Đương nhiên Chỉ Lan cũng ác ôn gì mà soạn ra bộ quy định hà khắc ngặt nghèo, chỉ cần tuân theo đúng quy định, nàng làm khó dễ ai, có thể là dựa quy tắc ngươi vui ta vui cả nhà cùng vui.

      “Phúc tấn nghĩ chu đáo.” Bàn tay Nữu Hỗ Lộc thị giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt, phúc tấn này cũng phải bù nhìn, sau này phải cẩn trọng.

      “Phúc tấn yên tâm, tỳ thiếp nhất định tuân thủ quy định.” Quách Lạc La thị cũng phải người ngu, phúc tấn tuy tỷ muội thân thiết, nhưng ai dám quá phận.

      Hai cách cách cũng lần lượt thể quyết tâm, lần tiếp kiến này đưa đến kết quả lấy Tam aka làm trung tâm, lấy quy định của đích phúc tấn làm cơ sở để sinh tồn trong vương phủ.

      Uyên Ương tiễn hết đám nữ nhân kia về phòng, “Chủ tử muốn nghỉ ngơi ?”

      “Ta yếu ớt đến thế sao, mới chuyện lúc phải nghỉ, Tiểu Lý Tử và Cao quản đến chưa?” Chỉ Lan buồn cười nhìn Uyên Ương.

      chờ ngoài sân.” Uyên Ương bóp vai cho Chỉ Lan.

      “Uyên Ương khéo tay.” Chỉ Lan khép mắt hưởng thụ, “ thỉnh hai người bọn họ tiến vào, dâng trà, mang mấy món điểm tâm lên.”

      Tử Quyên thực , chuẩn bị thỉnh hai nhân vật giữ thực quyền trong phủ.

      Chỉ Lan cũng rất tò mò về hai người kia, thể nghi ngờ bọn họ là tâm phúc mà Huyền Diệp nể trọng, nếu Huyền Diệp giao hết quyền lực trong ngoài phủ cho bọn họ. Chỉ Lan rất tin tưởng mắt nhìn người của Huyền Diệp, vì vậy nàng ngạo mạn, hai người bọn họ tuy là nô tài, nhưng có lúc lại ảnh hưởng đến vận mệnh chủ nhân.

      “Nô tài thỉnh an phúc tấn.” Tiểu Lý Tử hơi thấp, cười có chút nịnh nọt nhưng khiến người ta nảy sinh cảm giác bực bội. Cao quản hơi béo, là bao y (tầng lớp nô lệ) thuộc kỳ mà Huyền Diệp chỉ huy, có lẽ vì là quản lý chuyện ngoài phủ, ông ta có vẻ khôn khéo chững chạc hơn Tiểu Lý Tử.

      “Xin đứng lên, mời ngồi.” Chỉ Lan giữ vẻ nghiêm túc, đây là lúc chuyển giao quyền lực, tất nhiên nàng phải nghiêm chỉnh.

      “Hai vị đừng khách khí, các ngươi vẫn thay gia quản lý chuyện vương phủ, xem ra đều là người có bản lĩnh. Tuy Gia muốn chuyển lại cho ta quản lý, nhưng ta là người mới vào phủ, vẫn chưa quen thuộc, hôm nay cũng hy vọng hai vị kể lại tình hình trong phủ cho ta được .”

      “Phúc tấn khách khí.” Cao quản vừa thấy biết là người lời ít ý nhiều, hiệu suất làm việc cao, giới thiệu đơn giản tình hình ngoài phủ, tiếp theo lại cung kính trình mấy quyển sổ sách cho Uyên Ương, “Đây là sổ sách hai năm gần đây của thôn trang, thỉnh phúc tấn xem qua.”

      “Uh.” Chỉ Lan nhận sổ sách, đặt xuống bên, giờ chưa phải lúc xem, “Lý tổng quản, ngươi là phụ trách việc nhân và mua bán nội viện, ngươi cũng giới thiệu đơn giản cho ta .”

      “Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Lý Tử là người biết ăn , mất thời gian khắc mới giới thiệu xong, cũng trình sổ sách nội viện cho Chỉ Lan.

      “Mấy ngày tới vẫn nhờ các ngươi quản lý, chờ ta xem sổ sách xong, cùng Gia thương lượng những chuyện tiếp theo.” Chỉ Lan thấy hai người có vẻ mặt lạ, mới tiếp, “Nhưng các ngươi hãy yên tâm, thay đổi nhiều.” Đây coi như trấn an bọn họ, Chỉ Lan vẫn mù mờ chuyện trong phủ, chỉ có hiểu mới có thể đúng bệnh hốt thuốc. “Các ngươi lui ra trước .”

      Chờ Tiểu Lý Tử và Cao tổng quản rồi Chỉ Lan mới bóp trán, “Mang sổ sách vào thư phòng, ta qua ngay.” Huyền Diệp biết Chỉ Lan thích luyện chữ, sắp xếp cho nàng thư phòng để dùng riêng.

      “Vâng, chủ tử mệt mỏi sao, hay nghỉ ngơi lát .” Người lên tiếng là nha hoàn do Huyền Diệp đưa đến, tên Tư Kỳ, là người phụ trách chuyện ăn uống của Chỉ Lan

      “Uh.” Ngồi từ sáng đến trưa, Chỉ Lan cũng thấy buồn chán, “Đưa ta dạo hoa viên.”

      Khi Chỉ Lan dạo hoa viên, Thuận Trị Đế phiền lòng chuyện tam phiên, khi ông ấy mới tức vị vì đối phó với triều đình Nam Minh tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, Bát Kỳ Đại Thanh và lục đầu doanh của Ngô Tam Quế, mấy chục vạn đại quân nhanh chóng khiến quốc khố trống rỗng.

      Đến năm Thuận Trị thứ 17, cả Đại Thanh thu được 875 vạn lượng, vậy mà chỉ tỉnh Vân Nam chi đến 900 vạn lượng, vì thế “Thiên hạ chi phú, tam phiên háo kỳ nhị” là tốt lắm rồi. Vì để tập trung quyền lực về tay, Thuận Trị tiêu diệt xong Nam Minh đương nhiên là muốn triệt phiên.

      Nhưng Thuận Trị trưởng thành hơn Khang Hi trong lịch sử, ông ấy định dùng thủ đoạn cứng rắn, nếu tạo thành “tam phiên chi loạn” mất nhiều hơn được, đương nhiên lý do quan trọng nhất là từ khi chế tạo được thủy tinh và xi măng, quốc khố dồi dào hơn nhiều, lâm vào tình huống chỉ chi thu như mấy năm trước, vì thế ông ấy cũng có thời gian cân nhắc kỹ hơn.

      Thuận Trị lo lắng về chuyện Ngô Tam Quế tạo phản, người biết nhìn xa trông rộng đều thấy Đại Thanh lúc hưng thịnh, Ngô Tam Quế là kẻ biết suy tính, manh động lúc này. Nếu năm đó Thuận Trị qua khỏi, giờ Ngô Tam Quế có tạo phản cũng khó , nhưng Thuận Trị chỉ chết, còn mở rộng chính sách tập quyền trung ương, từ khi chế tạo được thủy tinh và xi măng, danh tiếng của Thuận Trị lại càng vang xa. Giờ Ngô Tam Quế chỉ có thể cụp đuôi mà sống, hy vọng Thuận Trị cho mình an hưởng tuổi già.

      “Huyền Diệp, con nghĩ thế nào về chuyện triệt phiên?” Thuận Trị vốn định giao chuyện này cho Huyền Diệp, nhưng Huyền Diệp vừa đại hôn, làm thế ama phúc hậu.

      “Nhi thần cho rằng nên đối xử khác nhau, lần lượt triệt phiên theo giai đoạn.” Huyền Diệp này cũng phải Khang Hi trong lịch sử, chưa lên làm Hoàng đế, vài năm trở lại đây Thuận Trị vẫn hòa hoãn với tam phiên, cũng đến mức muốn loại bỏ tam phiên triệt để. “Như vậy có thể từ từ khiến mối liên kết lợi ích chung của tam phiên tan rã, tự nhiên có thể chiến mà thu được binh của người.”

      “Được, con về viết tấu chương trình lên.” Thuận Trị gật đầu, càng thêm vừa lòng.

      Huyền Diệp rời khỏi Càn Thanh Cung, nghĩ phải nhanh chóng về cùng Chỉ Lan sinh con trai trưởng, suy nghĩ thấy Thuận Trị chuẩn bị đem việc này giao cho , nếu làm tốt, càng tới gần vị trí kia hơn. Huyền Diệp lòng nóng như lửa, cảm thấy bản thân đúng là lúc nghiệp tình thăng hoa, chỉ hận thể mọc cánh bay ngay về phủ cùng Chỉ Lan thân mật.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 058 – Lại mặt


      “Biểu ca, về sớm vậy, sao bảo người thông báo tiếng, để em ra cửa đón.” Chỉ Lan vốn ngồi trong thư phòng xem sổ sách, Huyền Diệp vừa vào cửa liền cho người hầu lui hết ra ngoài.

      cần, Lan nhi xem sổ sách sao?” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan đứng liền giữ ngồi lại ghế, nhàng vuốt ve cổ Chỉ Lan.

      “Biểu ca, đừng sờ, rất ngứa.” Chỉ Lan né tránh.

      rất ngứa?” Huyền Diệp cúi đầu phà hơi vào tai Chỉ Lan, thấy nàng e thẹn mới hài lòng kéo nàng đứng lên, còn ngồi xuống ghế.

      “Lan nhi cũng ngồi .” Huyền Diệp nhàn nhã ngồi ghế, Chỉ Lan nhìn nhìn Huyền Diệp, lại nhìn sang cái ghế cách đó, quyết đoán chuẩn bị tách xa Huyền Diệp.

      “Lan nhi sao lại bỏ gần tìm xa?” Huyền Diệp vươn tay kéo nàng ngồi lên lòng.

      “Biểu ca!” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, “ là ban ngày ban mặt mà!”

      “Đúng là ban ngày, chẳng lẽ có chuyện gì thể làm lúc ban ngày sao?” Huyền Diệp ngậm vành tai Chỉ Lan.

      “Biểu ca, xin .” Chỉ Lan cúi đầu cầu xin tha thứ, hy vọng Huyền Diệp có thể nổi lòng hảo tâm mà buông tha nàng.

      “Xin tôi cái gì?” Huyền Diệp lần tay vào trong áo, ý đồ giở trò xấu xa.

      “Đừng ở trong này.” Chỉ Lan là xấu hổ chết được, giữa ban ngày còn là ở trong thư phòng, để người khác biết nàng còn mặt mũi nào.

      “Muộn rồi.” Huyền Diệp gạt áo Chỉ Lan, tâm tình của tại có chút phấn khích, dạo đầu chút liền mạnh mẽ tiến công.

      “Biểu ca!” Mới đầu còn có chút ngăn cản, nhưng vì Chỉ Lan luyện bí tịch bị che tên, toàn thân nhanh chóng mềm nhũn, Huyền Diệp ôm lấy nàng, vận động dồn dập.

      “Lan nhi bảo bối.” Huyền Diệp chưa từng có nữ nhân khác, nhưng khẳng định nữ nhân khác thể mê hồn như Chỉ Lan, khiến người khác muốn ngừng mà được.

      Chỉ Lan gì, nàng mệt muốn ngất, ngửa đầu rưng rưng nước mắt, ra lời.

      Sau cơn kích tình, Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, vỗ lưng nàng, xiêm y của hai người vẫn rất ổn thỏa, ngoài mấy vệt nhàu thể nhìn ra vừa qua hồi đại chiến.

      “Lan nhi ngoan.” Huyền Diệp hôn phớt lên môi Chỉ Lan, “Lần sau biểu ca càn rỡ như vậy.”

      chứ?” Chỉ Lan nghe thế mới ngẩng đầu, mắt vẫn ngấn nước, nhìn Huyền Diệp lại nổi tâm tư khác.

      .” Huyền Diệp chột dạ sờ mũi, “Biểu ca giúp em mặc quần áo.”

      “Em muốn tắm rửa.” Chỉ Lan nhíu mày, nàng vừa bị bắt nạt, giờ phóng túng bản thân.

      “Được, chúng ta tắm rửa.” Huyền Diệp sửa sang lại quần áo, chỉnh lại xiêm y cho Chỉ Lan, đánh giá phen, thấy còn chỗ nào bất ổn mới bế bổng nàng lên, dùng chân đá cửa. Thư phòng này chỉ cách phòng ngủ Chỉ Lan mấy bước chân.

      “Mang bồn tắm vào đây.” Huyền Diệp sai người hầu, lại nhìn Chỉ Lan vùi mặt vào ngực trốn tránh, “Vào phòng rồi, Lan nhi có thể ngẩng đầu.”

      Chỉ Lan trừng mắt nhìn Huyền Diệp, là ngượng chết người, “Biểu ca, bảo em sau này làm người thế nào?”

      “Bọn họ dám dèm pha đâu, em yên tâm.” Huyền Diệp đặt Chỉ Lan xuống giường, “Bảo Uyên Ương vào xõa tóc em ra, được ?”

      Mỗi tối Huyền Diệp đều phải vuốt tóc Chỉ Lan chán chê mới ngủ, lúc có người lại muốn Chỉ Lan xõa tóc, Chỉ Lan tốt tính mới chịu được cầu cổ quái này của .

      “Vâng, dù gì cũng chuẩn bị tắm.” Chỉ Lan ngồi giường, hai má hồng hồng, ngáp cái, mắt vẫn ngấn lệ.

      “Ngoan, tắm xong chợp mắt lúc.” Huyền Diệp vuốt ve bàn tay bé.

      Đến khi Huyền Diệp và Chỉ Lan tỉnh dậy quá bữa tối, “Lan nhi dậy , ăn chút gì rồi ngủ tiếp.” Huyền Diệp dùng tay phải chống đầu, buồn cười nhìn Chỉ Lan mắt vẫn ngái ngủ, tay trái vuốt ve mái tóc đen bóng của nàng.

      “Vâng, biểu ca qua thư phòng sao?” Chỉ Lan dụi mắt, hai tay ôm chăn nhìn Huyền Diệp.

      “Uh, gần đây hơi bận, Lan nhi đừng trách biểu ca bỏ bê em.” Huyền Diệp véo mũi Chỉ Lan, “Nếu nhớ biểu ca tới thư phòng, biết ?”

      .” Chỉ Lan lắc đầu lia lịa, nàng dám đến thư phòng nữa.

      “Lan nhi lại nghĩ đâu đấy?” Huyền Diệp chỉ vào trán Chỉ Lan, “Nhớ mang canh cho biểu ca.”

      “Vâng, canh gà canh vịt canh bồ câu, mỗi ngày kiểu, được chưa ạ?” Chỉ Lan đột nhiên giữ cánh tay Huyền Diệp, đưa lên miệng cắn, “Biểu ca ăn ngon !”

      “Lan nhi ăn còn ngon hơn biểu ca, có muốn biểu ca chứng minh ?” Huyền Diệp trêu tức hỏi.

      “Em đùa thôi mà, biểu ca chúng ta rời giường .” Chỉ Lan thông minh đánh chống lảng, nếu kích thích thú tính của người này, đừng đêm nay, đến sáng mai cũng chẳng cần đến giường.

      “Uh, hôm nay ăn rồi, ngày mai lại ăn tiếp.” Dứt lời Huyền Diệp liền đứng dậy cần xiêm y của Chỉ Lan tới, “Biểu ca mặc quần áo cho Chỉ Lan nhé?”

      “Biểu ca, làm được sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp hoài nghi, nàng nghe lời đứng lên, giang tay, chờ Huyền Diệp làm lúng túng.

      “Thử là biết.” Tay Huyền Diệp hoạt động rất linh hoạt, Chỉ Lan trợn mắt há mồm phát kỹ thuật mặc quần áo của Huyền Diệp cũng tệ lắm.

      “Quả nhiên có gì làm khó được biểu ca.” Ánh mắt sùng bái của Chỉ Lan khiến Huyền Diệp thấy rất hưởng thụ, uổng công quan sát nha hoàn hầu hạ Chỉ Lan mặc quần áo.

      “Giờ đến lượt Lan nhi.” Huyền Diệp chỉ quần áo treo, rồi lại chỉ vào mình.

      Chỉ Lan rất thành thạo mặc quần áo cho Huyền Diệp, “Biểu ca, sắp phải lại mặt.”

      “Là ba ngày nữa đúng ?” Huyền Diệp nghĩ nghĩ.

      “Vâng, ngày đó nhất định phải từ sáng sớm.” Bởi vì lại mặt chỉ có thể ở đến giữa trưa là cùng, vì thế sớm có nhiều thời gian hơn.

      “Hôm đấy tôi cùng em, tối mới cần hồi phủ.” Huyền Diệp chu đáo đề nghị.

      “Biểu ca tốt.” Chỉ Lan ôm thắt lưng Huyền Diệp, cọ cọ quần áo của .

      “Vẫn như trẻ con.” Huyền Diệp xoa đầu Chỉ Lan, nhớ tới Chỉ Lan hồi vẫn hay năn nỉ cho về nhà, cũng cọ đầu vào quần áo thế này, lòng mềm nhũn ra. “ lâu gặp Long Khoa Đa, biết tiểu tử kia có tiến bộ .”

      “Đệ đệ rất ngoan, biểu ca được bắt nạt.” Chỉ Lan đúng là trợn mắt dối, đàn ông nhà họ Đông mà ngoan chẳng có ai đáng gọi là thô lỗ.

      “Uh, biểu ca chỉ bắt nạt em.” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, hôn lên tóc nàng, rất hưởng thụ cuộc sống vợ chồng này, cũng chỉ có ở bên tiểu biểu muội trái tim mới được nghỉ ngơi.

      ———————— Đường phân cách “lại mặt” ————————

      “Đưa danh sách quà biếu lại mặt cho ta xem.” Chỉ Lan bận rộn sổ sách suốt mấy ngày, ngay cả danh sách quà biếu lại mặt cũng xem xét được, chỉ có thể giao cho Uyên Ương.

      “Được rồi, thêm phần sâm Lão Sơn, cả dược liệu trong kho của ta cũng thêm vào. Bổ sung cả đồ chơi cho trẻ con nữa.”

      “Vâng, chủ tử uống tách trà .”

      “Uh, chuyện ăn uống ngươi nhớ chú ý.” Chỉ Lan cho phép có sơ suất gì trong lúc nàng chuẩn bị mang bầu, “Khi nào có thực đơn ngươi đưa cho Tư Kỳ xem, sau đó để Tư Kỳ và Tư Họa canh chừng nhà bếp cho ta.”

      “Vâng.” Uyên Ương cũng biết tầm quan trọng của vấn đề ăn uống, Chỉ Lan vào phủ rồi việc đầu tiên làm là chấn chỉnh nhà bếp.

      Ngày lại mặt, Huyền Diệp và Chỉ Lan dậy rất sớm, Huyền Diệp còn xin phép Thuận Trị nghỉ buổi lên triều, để có thể cùng Chỉ Lan.

      “Bộ đấy đẹp rồi, cần thay nữa.” Huyền Diệp nhìn mà chóng mặt, tuy ngắm người mình thay quần áo là hưởng thụ thị giác, nhưng cứ trước mắt mãi là nguy hiểm. Quan trọng nhất là, Huyền Diệp ghen tị.

      “Ngày thường thấy Chỉ Lan tỉ mỉ như thế.” Nếu phải dẩu môi ảnh hưởng đến hình tượng minh thần võ, khẳng định là môi Huyền Diệp có thể dẩu đến mức treo được bình nước tương, nhưng chỉ khi ở riêng với Chỉ Lan, Huyền Diệp mới để lộ tính tình trẻ con.

      “Bởi vì ngày nào em cũng gặp biểu ca, nếu ngày nào cũng kén cá chọn canh thế này, bổng lộc của chỉ đủ để em mua xiêm y trang sức.” ràng là Chỉ Lan sợ Huyền Diệp, những lúc thế này Huyền Diệp chẳng khác gì hổ giấy.

      “Dù sao chúng ta còn có thôn trang, sau này Lan nhi thích xiêm y thế nào may thế, bổng lộc của biểu ca giao hết cho em.” Huyền Diệp là người đàn ông hào phóng, đặc biệt là người , sủng bao nhiêu cũng chưa đủ.

      “Ai cần bổng lộc của , mặc bộ này .” Huyền Diệp có chút tức tối nhìn tiểu biểu muội điểm trang lộng lẫy, sao lúc đấy lại u mê đồng ý cho nàng về nhà đến tối chứ.

      “Lát nữa về nhà cho khóc nhè.”

      “Biểu ca thấy em khóc khi nào?”

      “Từ lúc sáu tuổi đến lúc mười tuổi, lần nào về nhà cũng khóc.”

      “Người đấy thể là em, biểu ca nhớ lầm rồi.”

      “Ồ? Vậy có lẽ nên ở đến trưa rồi hồi phủ.”

      “Là em là em, nhất định là em!”

      “Thế mới ngoan, vậy ở đến bữa tối.”

      “Cám ơn biểu ca.”

      Xe ngựa nhanh chóng đến Đông phủ, cả nhà Đông Quốc Duy chờ sẵn.

      “Nô tài tham kiến Khang Quận vương, phúc tấn Khang Quận vương.” Chỉ Lan vừa xuống xe liền thấy người nhà đồng loạt quỳ xuống, nhất thời nghẹn ngào.

      “Xin đứng lên.” Huyền Diệp nâng Đông Quốc Duy, “Cậu khách khí.”

      “Ama ngạch nương mau đứng lên, mọi người quỳ như vậy nữ nhi biết làm sao cho phải.” Chỉ Lan cũng tiến đến nâng Hách Xá Lí thị.

      “Chúng ta vào thôi.” Chỉ Lan dùng ánh mắt hỏi Huyền Diệp, Huyền Diệp gật đầu, đoàn người vào Đông phủ.

      “Tôi có chuyện muốn riêng với cậu, Lan nhi trước vậy.” Huyền Diệp đành lòng nhìn dáng vẻ nghẹn ngào của Chỉ Lan, vì vậy chỉ giữ Đông Quốc Duy, để Chỉ Lan đoàn tụ cùng mọi người.

      “Tỷ, tỷ phu có bắt nạt tỷ ?!” Vừa đến phòng khác Long Khoa Đa liền vội hỏi Chỉ Lan, rất có tinh thần đòi công bằng cho tỷ tỷ.

      “Biểu ca sao có thể bắt nạt ta, tiểu hài tử đừng nghĩ bừa.” Đối ngoại Chỉ Lan rất bảo vệ quyền uy của Huyền Diệp.

      “Vậy là tốt rồi, em thấy tỷ phu cũng là người tốt.” Long Khoa Đa lập tức thay đổi vẻ mặt, như thể và Huyền Diệp là tương giao chí cốt nhiều năm.

      “Đồ láu cá!” Chỉ Lan ôm dắt tay là Chỉ Hi, “Chỉ Hi dạo này có ngoan ?”

      “Ngoan!” Chỉ Hi rút ngón tay ngậm ra, chỉ vào Hách Xá Lí thị, “Ngạch nương , Hi nhi ngoan!”

      “Cả nhà đều ổn, con cần lo lắng.” Hách Xá Lí thị ngồi bục, vẫy tay bảo Chỉ Lan đến ngồi cạnh, “Nay con là phúc tấn Quận vương, đừng trẻ con nhõng nhẽo nữa, phải đối tốt với Tam aka, thể ghen tuông.”

      “Ngạch nương, con biết rồi.” Chỉ Lan biết Hách Xá Lí thị muốn tốt cho nàng, nếu chẳng lời này, “Ngạch nương và ama có khỏe ?”

      “Hai chúng ta rất khỏe, ta thấy quà con mang về có hơi nhiều, Tam aka có biết ?”

      “Ngạch nương yên tâm, biểu ca biết, còn bảo con bổ sung thêm.” Chỉ Lan giải thích, Huyền Diệp so đo chuyện đấy, tặng quà người thân cũng là có qua có lại, huống hồ đây lại là thân càng thêm thân, đưa nhiều mới là kẻ keo kiệt.

      “Sao lúc này còn gọi là biểu ca, phải gọi là Gia, để Tam aka nghe được còn ra thể thống gì.” Hách Xá Lí thị lắm về tình cảm của Huyền Diệp và Chỉ Lan, vì thế dạy dỗ theo tiêu chuẩn vợ chồng bình thường.

      “Sau này nữ nhi chú ý.” Chỉ Lan phản bác, hiếm hoi mới được về nhà lần, cho dù là ngạch nương trách mắng nàng cũng thấy ấm lòng.

      “Còn nữa, con gả cho Tam aka đừng vun vén cho Đông phủ nữa, Long Khoa Đa và Ngạc Luân Đại tự cố gắng tạo nghiệp.”

      “Con biết.” Chỉ Lan gật đầu, mắt ngấn lệ, trước ngày nàng xuất giá ama và ngạch nương Đông phủ luôn làm chỗ dựa cho nàng, nhưng lại muốn nàng vì Đông phủ mà tạo thành hiểu lầm với Huyền Diệp.

      “Được rồi, lấy chồng còn khóc, nhanh sinh cháu ngoại cho ngạch nương bế, biết ?” Hách Xá Lí thị can thiệp nhiều vào chuyện của con, bà biết còn xem ý trời, cũng muốn tạo áp lực với Chỉ Lan.

      “Ngạch nương yên tâm, sang năm ngạch nương cháu ngoại bụ bẫm.” Chỉ Lan nín khóc mỉm cười.

      “Vậy ngạch nương chờ.” Hách Xá Lí thị bắt đầu kể những chuyện vặt trong nhà với Chỉ Lan, ví dụ như Long Khoa Đa lại chọc giận Đông Quốc Duy như thế nào, Ngạc Luân Đại lại cãi nhau với Long Khoa Đa, hay Chỉ Hi ngày nào cũng ầm ĩ đòi gặp đại tỷ.

      Chỉ Lan tựa vai Hách Xá Lí thị, cảm thấy cuộc sống hạnh phúc bắt nguồn từ những điều rất nhặt, giữa những củi gạo dầu muối mới là hạnh phúc .

      Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đến lúc Chỉ Lan phải hồi phủ, biết lúc nào mới được gặp lại, nghĩ đến đấy Chỉ Lan lại ngậm ngùi.

      “Đừng khổ sở, nhanh sinh cho biểu ca em bé bụ bẫm, em có thời gian để buồn bã nữa.” Huyền Diệp xoa xoa phần bụng phẳng lì của Chỉ Lan, “ chừng giờ có rồi.”

      Chỉ Lan quả nhiên mất tập trung, “Sao nhanh vậy được, nhưng sang năm chắc chắc có em bé.”

      “Uh, tối nay về chúng ta tiếp tục cố gắng.” Huyền Diệp ôm chặt Chỉ Lan, thỏa mãn hít sâu hơi, chỉ cầu ngày nào cũng được thế này, được ở bên người mình , kiếp này an ổn, năm tháng bình an.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :