1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 044 – Thẩm vấn * Hãm hại


      “Vẫn chưa điều tra ra là ai hạ độc sao?” Gương mặt Thái hậu hốc hác, như già mười tuổi chỉ trong ngày.

      “Hồi chủ tử, ngày hôm đó thỉnh an về có Hách Xá Lí Quý nhân bị Hoàng thượng giam lỏng trong cung Thừa Càn, biết nguyên nhân.” Tô Mạt Nhĩ cũng biết phải trả lời thế nào, cung Từ Ninh cũng coi là khó lòng xâm phạm, vậy mà lại tra ra được là ai hạ độc, hạ độc bằng phương pháp nào. Vì thế bà ấy cũng chỉ có thể đánh lạc hướng chú ý của Thái hậu.

      “Hách Xá Lí sao?” Thái hậu che miệng ho khan vài tiếng, “Dù ta có dã tâm, cũng chẳng có được bản lĩnh đấy .” Đối với Hách Xá Lí, ấn tượng của Thái hậu là con người tự cho bản thân thông minh, vì vậy bà cụ nghĩ rằng Hách Xá Lí có bản lĩnh làm ra chuyện kín kẽ sơ hở thế này.

      điều tra Đông Quý phi chưa?” ra người mà Thái hậu nghi ngờ nhất là Đông thị, nếu bà cụ quy tiên, Đông thị chính là người quyền lực nhất hậu cung, Hoàng hậu “người vô hình” kia căn bản có cách nào khống chế Đông thị.

      “Đông Quý phi có vấn đề gì.” Tô Mạt Nhĩ cũng hoài nghi Đông Quý phi, nhưng tìm được chứng cớ nào, Đông Quý phi lại chiếm được thánh sủng, bà ấy dám bừa.

      “Ai gia biết ta là người thông minh, nếu năm đó chẳng dứt khoát xin chăm bệnh.” Thái hậu thầm nhận định người hạ độc là Đông Quý phi, trong suy nghĩ của bà, vấn đề mới là đáng nghi nhất, cả hậu cung này chỉ mình Đông thị có bản lĩnh đối đầu với bà, những người khác đều là lũ vô dụng đần độn.

      Dứt lời Thái hậu lại ho dữ dội, Tô Mạt Nhĩ hoảng hốt, vội vàng tới vỗ lên lưng Thái hậu.

      Thái hậu nhìn vết máu khăn, lòng trùng xuống, từng vượt qua biết bao chông gai, sao có thể thua dưới tay nữ nhân kia, bà cụ nhất định phải khiến Phúc Lâm thấy bản chất của nữ nhân kia.

      “Ngươi thỉnh Hoàng đế đến đây, ai gia có việc muốn với .” Tô Mạt Nhĩ nhìn vẻ tàn nhẫn của Thái hậu, giật thót tim, biết Thái hậu chuẩn bị chĩa mũi dùi vào người nào.

      ta vẫn chưa chịu khai gì sao?” Thuận Trị cảm thấy gần đây là làm gì cũng thuận, đầu tiên là thẩm vấn ra, sau lại đến mẫu thân ngã bệnh. Mấu chốt là cả Thái y viện thể đưa ra chút phán đoán nào, cứ thế này chỉ còn nước chuẩn bị hậu .

      “Hồi Hoàng thượng, Hách Xá Lí Quý nhân mực biết gì.”

      “Trẫm đích thân qua đó.” Thuận Trị nghĩ đến bệnh tình của Thái hậu, càng sốt ruột muốn đến chỗ Hách Xá Lí thị, nhất định ta có linh đơn diệu dược, nếu chẳng nhiều lần thoát chết.

      Thiên điện cung Thừa Càn, Hách Xá Lí nằm giường, dù Thuận Trị hạ lệnh giam lỏng, nhưng những nhu cầu cuộc sống hề khắc nghiệt, đồ ăn hàng ngày vẫn theo tiêu chuẩn cũ, nhưng ta vẫn gầy mòn trong thấy.

      Mấy ngày nay Hách Xá Lí đều bị còng cùng thị vệ, có cách nào vào gian, hơn nữa còn bị ép uống thuốc mỗi ngày, vốn quen ăn sung mặc sướng, ta làm sao chịu nổi khổ sở như thế.

      “Các ngươi nhắn với Hoàng thượng hộ ta, ta đồng ý ra chân tướng.” thị vệ canh cửa nghe Hách Xá Lí thế liền sáng cả hai mắt, rốt cục có thể thôi làm việc canh cửa. định tìm Hoàng thượng, thấy Thuận Trị mặc thường phục màu vàng tới.

      “Trẫm đến, có gì nhanh .” Tiểu thái giám vén rèm, Thuận Trị vào ngồi xuống ghế, đối diện với Hách Xá Lí thị, quan sát xem liệu ta có ý định chân tướng hay .

      “Thứ cho thần thiếp vô lễ, thể thỉnh an Hoàng thượng.” Hách Xá Lí lại nhìn Thuận Trị bằng ánh mắt đầy tình cảm, như thể quên rằng đau đớn thể xác ta phải chịu là do Thuận Trị ban cho.

      phải là thần thiếp muốn với Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp hứa với sư phụ, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ quyết với người khác. Mấy ngày nay thần thiếp suy nghĩ rất nhiều, Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, là người thân thiết đáng tin cậy nhất của thần thiếp, vì thế chắc sư phụ cũng trách thần thiếp.” Hách Xá Lí với giọng chân thành tha thiết, có chút dấu hiệu dối trá nào.

      tiếp.” Thuận Trị nhấp ngụm trà, nhìn Hách Xá Lí soi mói.

      “Lúc , thần thiếp gặp tiên nhân trong mộng, cho vì thế thần thiếp biết thuật thân. Chỉ có điều là sư phụ từng dặn dò thần thiếp, chuyện này thể để lộ cho người ngoài, vì thế thần thiếp mới dám với Hoàng thượng, sợ là sư phụ trách tội Hoàng thượng.” Hách Xá Lí cũng biết bản thân lộ chân tướng lúc nào, ta đoán là lúc ta vào gian bị người khác nhìn thấy, vì thế bịa ra câu truyện thần tiên lừa Thuận Trị, cổ nhân hẳn là đều kính sợ thần phật, chắc hành hạ ta nữa.

      “Ah?” Thuận Trị vốn có chút tin tưởng, nhưng ràng là Hách Xá Lí thị thà lắm, phần quan trọng nhất vẫn chưa chịu ra. “Chỉ có thế thôi sao?”

      “Hoàng thượng thánh minh, thần thiếp tất cả những điều mình biết, tâm ý của thần thiếp với Hoàng thượng có trời đất chứng giám!” Hách Xá Lí biết phải làm thế nào mới có thể tác động được người đàn ông, đơn giản là biểu tình đối với thôi.

      “Vậy ngươi xem ngươi làm thế nào tránh được kiếp lúc trước kỳ tuyển tú?”

      “Ý của Hoàng thượng là?” Hách Xá Lí nghe đến đó liền lúng túng, tức là Hoàng thượng hoài nghi ta từ trước kỳ tuyển tú, vậy chuyện triệu ta vào hậu cung phải chăng cũng là mưu. Hách Xá Lí ngu ngốc, trước đây ta chỉ là hơi tham vọng, nhưng sau khi thấy thái độ của Thuận Trị cũng lờ mờ nhận ra là ông ấy phong ta làm Quý nhân chỉ để giám thị.

      Mấy ngày trước Hách Xá Lí còn có lòng muốn cứu vãn, nhưng lúc này hoàn toàn lạnh ngắt tâm tư, lúc trước, ta muốn chiếm lấy tình của Thuận Trị, để bản thân có cuộc sống tốt, có tôn nghiêm trong chốn hậu cung. ngờ Thuận Trị phán ta vào tội tử hình từ lâu, ở cổ đại, có người nào có thể có tình cảm với quái hoặc thứ gì đó tương tự thế, huống chi Hoàng đế.

      “Trẫm có thể tha cho ngươi mạng, chỉ cần ngươi giao ra thứ thuốc năm đó cứu mạng ngươi.”

      Hách Xá Lí nghe xong im lặng, ta đoán được Thuận Trị muốn sử dụng vào việc gì, mấy ngày trước ta lén hạ độc Thái hậu, giờ chắc gần đất xa trời rồi, vì thế Thuận Trị mới đến tìm ta. Nhưng ta thể giao nước linh tuyền cho Thái hậu, có lần rồi có lần hai, Thái hậu và Hoàng thượng vì thế mà cảm kích ta, ngược lại càng thêm đề phòng ta, thậm chí có thể dùng trăm phương ngàn kế bắt ta cung cấp nước linh tuyền.

      “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp có thể đưa cho ngài, ngài có thể cởi trói cho thần thiếp ?” Hách Xá Lí nhìn Thuận Trị bằng vẻ đáng thương, hy vọng ông ấy có thể thương hương tiếc ngọc mà buông tha.

      Có thể làm Hoàng đế tất nhiên phải kẻ ngốc, đương nhiên thể tháo còng cho Hách Xá Lí, ta thân làm sao tìm về được.

      “Ngươi chịu khó , thể tháo còng được.”

      “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài tin thần thiếp sao?” Hách Xá Lí thị dừng chút, “Nơi cất thuốc chỉ có thần thiếp biết, cũng chỉ mình thần thiếp vào được.”

      “Chỗ đấy chỉ mình ngươi vào được?” Lời đó của Hách Xá Lí nhắc nhở Thuận Trị nên để người khác biết địa điểm quan trọng như thế, Thuận Trị cũng ràng đạo lý này, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo ông ấy là con người này dối trá.

      “Đúng vậy.” Hách Xá Lí biết nhiều lộ tẩy , ta thể tiết lộ bí mật, càng muốn kéo theo mấy thị vệ vào gian.

      Thuận Trị nhìn Hách Xá Lí biết chèn ép thêm chỉ phản tác dụng, chó cùng rứt giậu, vì thế từ bi , “Vậy cứ để lại thị vệ , bọn họ đều là người trẫm tin tưởng, ngươi yên tâm.”

      Hách Xá Lí cắn môi, người người, vào gian rồi chẳng phải là tùy ta xử lý tên thị vệ đó, từ tới giờ ta chưa từng phải chịu ấm ức thế này, cùng lắm là trốn trong gian cả đời. ta chợt hối hận trước kia vì lười mà trồng rau dưa trong gian, may mắn ta hay cất ít đồ ăn vào gian, dù duy trì được lâu nhưng lúc này cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

      Trước mắt chỉ có hai khả năng, bại lộ bí mật của gian tất phải kết quả tốt, ta muốn cung cấp linh tuyền cho kẻ thù, vì thế chỉ còn cách trốn vào gian.

      Chờ các thị vệ tháo còng xong, Hách Xá Lí liếc mắt nhìn Thuận Trị, nỗi căm hận trong ánh mắt khiến Thuận Trị cả kinh, muốn gọi người trói Hách Xá Lí lại ta biến mất cùng với thị vệ duy nhất còn còng.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?!” Thuận Trị ném tách trà xuống đất, lúc đầu ông ấy chỉ tưởng là Hách Xá Lí biết thuật thân, vậy chỉ cần còng ta với người khác bị mất tung tích, nhưng giờ hai người sống sờ sờ đột ngột biến mất trước mắt, mặc dù có hơn ba chục năm rèn luyện cương vị Hoàng đế, ông ấy vẫn sợ hãi và tức giận.

      Chuyện này thể trách Thuận Trị, bởi vì cổ nhân biết đến gian tùy thân, cho nên để Hách Xá Lí chạy thoát là tất nhiên, nhưng nếu ta xuất trở lại tất là chạy thoát.

      “Phái người bảo vệ phòng này chặt cho trẫm , toàn bộ Thừa Càn Cung nội bất xuất ngoại bất nhập, bãi giá!” Thuận Trị tin Hách Xá Lí có thể chạy thoát dưới tầm mắt của ông ấy, chuyện này khiến tôn nghiêm Hoàng đế tổn thương sâu sắc.

      “Hoàng thượng, Thái hậu tìm ngài, hy vọng ngài đến cung Từ Ninh chuyến.” Tiểu thái giám bên cạnh Thuận Trị nơm nớp lo sợ giọng .

      “Được, hồi bẩm Thái hậu, trẫm đến ngay.” Thuận Trị cố gắng đè nén lửa giận, mới nhấc chân tới cung Từ Ninh.

      “Hoàng ngạch nương có thấy khỏe hơn ?” Thuận Trị lo lắng hỏi, dù phút trước ông ấy từng rất giận dữ, nhưng giờ nhìn thấy Thái hậu tiều tụy xanh xao, tức giận gì cũng bị thay thế bằng lo lắng cho Thái hậu.

      “Hoàng đế cần lo lắng, bệnh của ai gia khỏe được.” Thái hậu với vẻ chán nản, từ ngày đăng cơ Thuận Trị chưa từng thấy dáng vẻ này của Thái hậu, Thuận Trị cả kinh, biết Thái hậu chịu ức hiếp gì.

      “Hoàng ngạch nương làm sao vậy? Chẳng lẽ tra ra kẻ nào hạ độc sao?”

      “Haizzz.” Thái hậu gì, chỉ thở dài.

      “Tô mama nhất định biết, mama xem rốt cục tra được gì.” Thuận Trị nhìn Thái hậu có vẻ muốn tên kẻ đầu sỏ, lòng cảm thấy bất an.

      Tô Mạt Nhĩ nhìn Thái hậu, suy nghĩ chút rồi hạ quyết tâm , “Thuốc độc hạ trong đồ ăn của Thái hậu, mấy hôm trước Tiểu Lý Tử thấy cung nữ nhị đẳng trong cung Quý phi nương nương lén lút đến phòng bếp cung Từ Ninh.”

      “Hoang đường!” Thuận Trị phá hủy tách trà thứ hai trong ngày.

      Tô Mạt Nhĩ nghe Hoàng thượng thế thể nhận ra là tin hay , dù sao bọn họ chuẩn bị chứng cớ, chỉ cần điều tra nhất định tra tới Đông Quý phi.

      “Trẫm biết, Hoàng ngạch nương nghỉ ngơi tốt, chuyện này trẫm nhất định tra trắng đen.” Vẻ mặt Thuận Trị nhìn ra tâm trạng, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh, Thái hậu cũng thể nhận ra là con trai mình suy nghĩ gì.

      Chẳng mấy chốc Đông Quý phi ở cung Cảnh Nhân cũng nhận được tin tức.

      “Thái hậu muốn hãm hại ta sao?” Đông thị vuốt ve đồ bịt móng, chậm rãi.

      “Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ?” Lý mama có chút lo lắng.

      “Con nha hoàn nhị đẳng trong lời của Thái hậu là ai?”

      “Là Thu Hương, nhưng Thu Hương sao có thể làm thế?” Lý mama biết rất về Thu Hương, là con dòng thứ bị hắt hủi, mẹ đẻ mất, bị đưa vào cung trong kỳ tiểu tuyển, Quý phi nương nương đối đãi với Thu Hương rất tốt, có lý do nào lại phản bội Quý phi nương nương.

      “Đừng vậy, chờ ngày mai xem kịch vui , Thái hậu đúng là già rồi.” Đông thị thở dài nhìn tịch dương ngoài cửa sổ.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 045 – Giải quyết * Nằm mơ


      “Con nha hoàn nhị đẳng mà Thái hậu là đứa nào?” Trong cung Càn Thanh, Thuận Trị mệt mỏi bóp trán, khi Thái hậu thế, phản ứng đầu tiên của ông ấy là tin, ông ấy tự tin bản thân hiểu Thanh Uyển, nàng làm chuyện như thế.

      “Hồi Hoàng thượng, là nha hoàn tên Thu Hương, bị giam tại cung Từ Ninh.”

      “Nó khai thế nào?”

      “Nô tài cũng chưa gặp Thu Hương, Thái hậu giam ta trong phòng .”

      “Còn tiểu thái giám kia? Ngoài còn ai thấy Thu Hương ra vào phòng bếp cung Từ Ninh ?”

      “Tên Tiểu Lý Tử kia mực cam đoan nhìn thấy Thu Hương, lúc đấy đêm khuya, vệ sinh, thấy nha hoàn lén lút, theo phát là Thu Hương.”

      “Còn thuốc độc? Là độc gì?”

      “Lục soát được người Thu Hương, có tác dụng khiến người ta suy yếu dần, theo lời khai hạ được thời gian ngắn.”

      “Ồ? Vậy ngày mai trẫm tới cung Từ Ninh thẩm vấn cùng Thái hậu.” Thuận Trị biết rất nếu Thái hậu ra tay buông tha cho Thanh Uyển cách dễ dàng, nhưng rốt cuộc là ai hạ độc vẫn đáng để cân nhắc.

      “Tình hình ở cung Thừa Càn thế nào?”

      “Nô tài phái người canh giữ ở những chỗ quan trọng, chỉ cần Hách Xá Lí Quý nhân xuất nhất định bị phát ngay lập tức.”

      “Uh, chú ý phòng ăn, hẳn là ta tới đó.” Thuận Trị cảm thấy bản thân Hoàng đế gặp nhiều tai nạn, tại sao người khác gặp phải thứ quái biết thuật thân như ông ấy.

      “Hoàng thượng minh.”

      Đến tối muộn, Huyền Diệp ở Aka Sở cũng biết được tin Thái hậu hãm hại Quý phi, làm con, tuyệt đối thừa nhận lời cáo buộc đấy, nhưng cũng dám có phản ứng gì.

      Huyền Diệp cũng có tay trong trong cung, nhưng những người đó vẫn chưa có vị trí gì quan trọng, có tầm nhìn lâu dài, tất nhiên để người của mình xuất đầu lộ diện sớm thế, cũng vì thế mà chưa có được tin tức cốt lõi.

      “Hoàng ama có động tĩnh gì?”

      “Hoàng thượng phái người thăm dò Thu Hương, nhưng Thái hậu thả người, Hoàng thượng điều tra được gì.”

      “Đương nhiên Hoàng ama điều tra được, người có tin tưởng ?” Khi hỏi câu này Huyền Diệp có chút thấp thỏm, hy vọng Hoàng ama tin tưởng ngạch nương, nhưng cũng lại cảm thấy việc đấy hơi khó khăn với Hoàng đế.

      “Hoàng thượng thể cảm xúc gì, nô tài biết.” Ngụy Đông Đình nghĩ thầm nếu mà biết được ý nghĩ của Hoàng thượng cầm chắc cái chết, từ xưa tới nay có kẻ nào biết ý nghĩ của vua mà được chết già.

      “Uh.” Huyền Diệp cũng biết câu hỏi này thể trả lời, chỉ là thuận miệng mà hỏi, nếu Ngụy Đông Đình mà trả lời được mới là có vấn đề.

      “Bên Đông cách cách thế nào?” Hỏi xong chuyện của ngạch nương tất nhiên phải hỏi đến chuyện của biểu muội, Huyền Diệp đúng là mệnh vất vả.

      “Tam aka yên tâm, mấy ngày vừa rồi có ai ra tay với Đông cách cách.”

      “Vẫn phải cẩn thận, được sơ suất.”

      Bởi vì Thái hậu bị bệnh, tạm dừng việc phi tần thỉnh an, đổi thành mỗi ngày người đến chăm bệnh, hôm đó đúng đến lượt Đông Quý phi.

      “Nương nương, nếu hôm nay Thu Hương chỉ trích nương nương làm sao bây giờ?” Nhất đẳng nha hoàn Mặc Cúc của Đông quý phi hỏi.

      “Ngươi thấy thế nào?” Đông Quý phi nhìn gương mặt chỉ như mới đôi mươi trong gương, cười hài lòng.

      “Nô tỳ biết, nhưng nương nương minh, nhất định việc này làm khó được nương nương.” Mặc Cúc cài cây trâm ngọc cho Đông thị.

      “Được rồi, hôm nay mặc bộ nào mộc mạc đơn giản thôi, đừng để Thái hậu nhìn mà mất hứng.”

      Đông thị đứng trước gương lớn đánh giá lượt, thấy có thứ gì có khả năng chọc giận Thái hận, bà gật đầu, “ thôi.”

      Tử cấm thành dần tỉnh lại sau giấc ngủ, dọc theo đường là rất nhiều cung nữ thái giám cúi đầu lại, Đông thị nhìn bức tường thành bao vây mình mấy chục năm, lòng thoảng thốt, chẳng lẽ nửa đời sau nàng vẫn phải giam mình trong cái lồng này? Ý nghĩ vừa nảy ra liền bị đè xuống, trong Hoàng cung, chẳng gì nguy hiểm bằng vọng tưởng.

      “Thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường, thỉnh an Thái hậu, Thái hậu cát tường.” Đông thị chút ngạc nhiên về có mặt của Thuận Trị, bà tự tin về vị trí của mình trong tim Thuận Trị, nếu hôm nay Hoàng đế vội tới làm chỗ dựa cho bà, chừng Thái hậu chẳng ngại ngần mà định tội bà luôn.

      Thuận Trị nhìn Thanh Uyển thỉnh an bên dưới, ánh mắt trìu mến, hôm nay ông ấy đặc biệt rút ngắn thời gian ngự triều, chính là để có thể đến cung Từ Ninh cho sớm, tránh việc Thái hậu làm khó dễ Thanh Uyển.

      Thái hậu vừa nhìn Thuận Trị liền biết đứa con trai này lại bị hồ ly tinh cho bùa mê thuốc lú, điều đó khiến bà cụ đặc biệt khổ sở, năm đó vì , bà cụ phải chịu bao vất vả cực nhọc, tại sao hiểu, lại chỉ biết đối đầu với bà.

      Thái hậu ho khan mấy tiếng, “Quý phi đến đấy ư.”

      “Thái hậu hôm nay khỏe hơn chưa ạ?” Đông thị quỳ gối bên cạnh kéo lại chăn cho Thái hậu.

      “Quý phi có lòng, có điều ai gia nào phải bệnh.”

      “Thái hậu nương nương?” Đông thị tỏ vẻ kinh ngạc, dường như hiểu tại sao Thái hậu lại thế.

      “Tô Mạt Nhĩ, cho giải Tiểu Lý Tử và Thu Hương tới.” Dứt lời Thái hậu như muốn ngồi dậy, Đông thị nhanh chóng chèn cái gối ra sau lưng Thái hậu, giúp bà cụ ngồi dậy.

      Thái hậu xoa xoa tay Đông thị, trấn an , “Tất nhiên ai gia tin con, nhưng có lẽ nên để con nghe chút.”

      Vẻ hòa thuận giữa Thái hậu và Đông thị lúc này như mẹ con, nhưng “thương nhau như thể mẹ chồng nàng dâu”, thế nào ai sáng suốt đều thấy .

      “Thần thiếp dám.” Đông thị tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh khiến khóe môi Thái hậu phải giật giật, nữ nhân hậu cung có người nào xứng đáng cầm tượng vàng Oscar.

      Chỉ chốc lát Tiểu Lý Tử và Thu Hương bị giải vào, run rẩy quỳ gối.

      “Tiểu Lý Tử ngươi .” Thuận Trị lên tiếng.

      Tiểu Lý Tử thuật lại chuyện trông thấy tối hôm đó, đối chiếu với chứng cứ tra được đúng là chút sơ hở.

      “Thu Hương ngươi có gì muốn giải thích ?” Thuận Trị lời này có phần công bằng, phải ông ấy bênh vực Thái hậu, mà là ông ấy tin chuyện này tuyệt đối là do kẻ khác làm, nếu Thanh Uyển có lòng muốn đối phó Thái hậu chẳng dùng thủ đoạn ngu xuẩn này.

      “Thu Hương có chuyện muốn .” Thu Hương ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn Đông Quý phi áy náy.

      “Xin lỗi Quý phi nương nương, Thu Hương muốn dối.” Thu Hương nhìn Thái hậu chút, hạ quyết tâm , “Là Thái hậu nương nương bắt nô tỳ thế, nô tỳ còn cách nào khác.”

      Thái hậu nghe đến đó mặt liền biến sắc, Thu Hương này ràng ngoan ngoãn nghe lời, sao giờ lại giở mặt, chẳng lẽ con nha hoàn này nghĩ cho ama ngạch nương ở nhà nữa?

      Thái hậu vì bệnh tương đối nghiêm trọng lại vội vã nên điều tra được tỉ mỉ như mọi khi. Gia cảnh khó khăn của Thu Hương chỉ là do Đông Quý phi tung tin ra, ngay từ ngày đầu tiên Thái hậu ngã bệnh Đông thị nghĩ tới chuyện này, dù biết Thái hậu dùng kẻ nào nhưng an bài chẳng sót ai.

      Thu Hương chưa ràng, nhưng người nghe đều cả, màn hài kịch chưa bắt đầu hạ màn, may mắn là chuyện chưa vỡ lở, vẫn cho qua trong êm thấm được.

      “Trẫm thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm, Thái hậu yên tâm, chuyện này trẫm nhất định tra trắng đen, về phần Thu Hương, dám to gan vu oan Thái hậu và Quý phi, lôi ra ngoài.” Thuận Trị gạt chuyện này qua bên cách bâng quơ, Thái hậu cũng thể cố chấp, có gì người mất mặt nhất là bà cụ, Thuận Trị chất vấn, bà cụ cũng chỉ có thể bỏ qua.

      Sau khi bị lôi ra khỏi cung Từ Ninh, Thu Hương liền được người khác lén an bài cho xuất cung, Đông thị tất nhiên bạc đãi người trung thành, Thuận Trị thấy Đông thị phải chịu ấm ức, cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cũng chỉ là cung nữ nho , với ông ấy sống chết thế nào cũng chẳng sao, chỉ cần Đông thị vui lòng là được.

      Sau lần đó, khúc mắc giữa Thuận Trị và Thái hậu lại sâu thêm chút, nhưng thấy Thái hậu bệnh mãi khỏe được, ông ấy cũng tiếng đả kích nào, chỉ ngấm ngầm đối tốt với Đông thị hơn, Huyền Diệp con quý nhờ mẹ, được Thuận Trị khen ngợi triều đình.

      ———— ———— Đường phân cách “mộng xuân” ———— ————

      Trong Aka Sở, Huyền Diệp nhìn bóng dáng mông lung giường, nàng chỉ mặc cái yếm màu đỏ, quần lụa mỏng màu trắng, từ góc độ này có thể thấy tấm lưng ong và bầu ngực thấp thoáng bên viền yếm.

      Huyền Diệp từ từ tới bên giường, duỗi tay vén màn, giường là tiểu biểu muội Chỉ Lan, chỉ là mặt mày có lớn hơn bình thường chút, thân hình cũng như nảy nở hơn. Nàng dẩu môi, tay ôm chăn, chăn tuột ra để lộ bắp đùi trắng nõn, chân còn lại cũng kẹp chăn vào giữa.

      Huyền Diệp nuốt nước bọt, vươn tay muốn chạm lên da thịt trơn mướt của Chỉ Lan, Chỉ Lan khẽ mơ gì đó, Huyền Diệp vội rụt tay lại, lại nhìn kỹ Chỉ Lan hồi lâu, thấy nàng có vẻ gì là tỉnh lại, cúi đầu, ngậm làn môi ngọt ngào, bờ môi mềm như món ăn hấp dẫn nhất đời, đầu lưỡi khẽ đưa tới thăm dò, chạm qua đầu lưỡi, lướt qua hàm răng nàng.

      Ngón tay Huyền Diệp như khiêu vũ làn da Chỉ Lan, từ cổ đến ngực, cuối cùng luồn vào yếm thêu uyên ương, vuốt ve bầu ngực vừa bàn tay, ngón trỏ xoa lên nụ đào đỉnh, tay phải nhịn được vòng qua cổ Chỉ Lan, tháo cái yếm vướng víu.

      Sau đêm triền miên, Huyền Diệp giật mình bừng tỉnh, nhìn xuống dưới, cười khổ tiếng, vừa mới nghe tiểu biểu muội lớn liền có mộng xuân, chẳng lẽ thèm muốn Chỉ Lan đến mức đấy.

      “Biểu ca, sao hôm nay hay ngẩn người vậy?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như lạc cõi tiên, có chút kỳ quái.

      có gì.” Huyền Diệp cảm giác được hôm nay ánh mắt của luôn tự giác mà hướng đến ngực biểu muội, thế nên có phần bối rối.

      “Biểu ca, hôm nay chúng ta vẫn cưỡi ngựa sao?” lúc đẹp trời, Chỉ Lan chỉ muốn được lên ngựa phi vòng.

      “Lan nhi có thể cưỡi ngựa sao?” Huyền Diệp buột mồm hỏi xong mới nhận ra câu này ngớ ngẩn, quả nhiên Chỉ Lan đỏ mặt, nàng ngờ Huyền Diệp cũng rồi.

      “Biểu ca, … Tại sao em thể cưỡi ngựa?!” Chỉ Lan có chút thẹn quá hóa giận, chuyện riêng tư thế bị người khác nhắc đến là xấu hổ.

      “Uh, chúng ta , nhưng hôm nay em phải cưỡi chung ngựa với tôi, lúc này em khỏe tôi yên lòng.” Huyền Diệp cũng là có ý đồ riêng, nhưng thể để Chỉ Lan biết.

      Chỉ Lan cho là Huyền Diệp lo lắng cho mình, thế nên phản đối, bọn họ vốn thường xuyên cùng cưỡi con ngựa, nàng thành thói quen, người ngoài thấy cũng thành quen. Cũng là do Thuận Trị và Đông Quý phi ngầm tán thành, trong Hoàng cung, Hoàng đế là to nhất còn gì, đương nhiên bọn nô tài dám lắm lời.

      “Lan nhi lên trước , cẩn thận.” Huyền Diệp đứng cạnh Chỉ Lan, hôm nay hai người cưỡi con ngựa Đạp Tuyết của Huyền Diệp, là con ngựa rất đẹp và mạnh mẽ.

      Huyền Diệp phi thân lên ngựa, ôm eo Chỉ Lan, vòng eo thon khiến nhíu mày, biểu muội hình như hơi gầy, eo như muốn gẫy đôi, mặc dù Huyền Diệp thích nữ nhân có vòng eo thon, nhưng có nghĩa là bao gồm cả Chỉ Lan, hy vọng Chỉ Lan có thể có da có thịt hơn chút.

      “Lan nhi hình như hơi gầy, lát nữa về tôi dặn nhà bếp bồi bổ cho em.” Huyền Diệp cảm thấy bản thân nghĩ đúng đắn, giờ tiểu biểu muội dậy , phải trù tính cho nàng.

      “Biểu ca mới là người nên bồi bổ.” Chỉ Lan véo cánh tay Huyền Diệp, bĩu môi, sao lại cứng rắn như thế chứ.

      Huyền Diệp ôm thân thể mềm mại của Chỉ Lan, ngửi hương thơm thoang thoảng cả trong mơ, thỏa mãn thở dài tiếng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 046 – Thái hậu quy tiên


      “Tại sao hôm nay Lan nhi chịu chuyên tâm?” Huyền Diệp kề tai Chỉ Lan , còn cố tình phả hơi.

      “Em có, người chuyên tâm là biểu ca có?” Sau lưng có vật cứng rắn chèn vào, làm gì có ai cảm giác được, Chỉ Lan rất muốn với vị biểu ca ngồi đằng sau, phải là nàng chuyên tâm, mà là nàng có cách nào để chuyên tâm.

      “Biểu ca rất chuyên tâm.” Giọng trầm thấp của Huyền Diệp khiến Chỉ Lan phát run.

      “Em vừa nhớ ra em còn có việc, chúng ta về trước .” Chỉ Lan có chút thích ứng được với Huyền Diệp thế này, chỉ muốn về cung Cảnh Nhân.

      Huyền Diệp cũng miễn cưỡng, hôm nay ăn đậu hũ của biểu muội thế là đủ rồi, nên cố thêm, nếu dọa nàng phát sợ mất nhiều hơn được.

      “Vậy được rồi.” Huyền Diệp xuống ngựa trước, rồi bế Chỉ Lan xuống, vốn dĩ Chỉ Lan có thể tự xuống ngựa, nhưng thấy Huyền Diệp kiên trì nàng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

      thôi, tôi đưa em về cung Cảnh Nhân.” Huyền Diệp chỉnh trang xiêm y cho Chỉ Lan, còn xoa đầu nàng.

      “Em phải trẻ con.” Chỉ Lan nhìn dáng vẻ như trông trẻ con của Huyền Diệp, than thở.

      “Đúng vậy, Lan nhi ‘ lớn’ rồi.” Huyền Diệp trêu chọc.

      Chỉ Lan biết bản thân lỡ lời, tuân theo nguyên tắc nhiều sai nhiều, sai, nàng quyết định phớt lờ Huyền Diệp, gì nàng cũng mặc kệ.

      “Lan nhi giận biểu ca sao? Biểu ca hề sai, Lan nhi lớn’.” Dứt lời còn cố ý liếc nhìn ngực Chỉ Lan.

      Chỉ Lan biết thứ sườn xám thẳng đuỗn này thể phô bày đường cong nào, vì thế cũng rất ràng là Huyền Diệp trêu nàng, nhưng nàng rộng lượng, so đo với Huyền Diệp.

      “Khụ khụ.” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan có phản ứng lại khôi phục thái độ đứng đắn, “Vừa rồi biểu ca chỉ đùa thôi, chúng ta trở về .”

      “Vâng, em trách .” Chỉ Lan cũng nghiêm trang đáp.

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan với vẻ bất đắc dĩ, dù sao vốn đầu hàng biểu muội.

      Hai người vừa về đến cung Cảnh Nhân liền nhận được tin Thái hậu nguy kịch, Đông Quý phi đến cung Từ Ninh trước, Huyền Diệp và Chỉ Lan nhanh chóng thay quần áo cưỡi ngựa ra rồi cũng đến cung Từ Ninh.

      Ngoài cửa chính điện cungTừ Ninh có rất nhiều người đứng, tất cả phi tần đều có mặt, chỉ có Thuận Trị và thái y ở bên trong, ngay cả Đông Quý phi cũng phải đứng ngoài.

      “Phúc Lâm.” Thái hậu nhìn con trai, đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp tiên đế, khi đó tiên đế còn là dượng của bà cụ, vậy mà sau đó lại thành phu quân.

      “Con đây ạ.” Thuận Trị quỳ gối trước giường Thái hậu, đằng sau là nhóm thái y run rẩy.

      “Ai gia gắng được nữa.” Thái hậu thào.

      “Ngạch nương đừng , ngạch nương nhất định trường mệnh trăm tuổi.” Thái hậu gần đất xa trời, Thuận Trị cũng quên hết những bất hòa khúc mắc với bà cụ, giờ chỉ biết người hấp hối này là ngạch nương của ông ấy.

      “Từ nay con phải giữ gìn sức khỏe, Đại Thanh giao lại cho con.” Thái hậu thấy tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, nhưng bà phải hết những điều muốn , thể ra thế này.

      “Con phải đối tốt với tộc Khoa Nhĩ Tẩm, đó là cố hương của ngạch nương, ngạch nương còn cơ hội trở về, con phải… khụ khụ.” Thái hậu chưa xong ho dữ dội.

      Thuận Trị gật đầu, “Ngạch nương yên tâm, con đối tốt với tộc Khoa Nhĩ Tẩm.”

      “Còn … còn Đông thị.” Thái hậu nắm chặt tay Thuận Trị, “Đừng để ta mê hoặc, đàn ông nhà Ái Tân Giác La thể mê muội trong tình .”

      Thuận Trị gì, ông ấy muốn lừa dối ngạch nương, càng muốn lừa dối bản thân.

      Thái hậu nhìn Thuận Trị liền nhớ tới tiên đế năm xưa, ông ấy Thần Phi cũng với dáng vẻ này. “Hẳn là con biết tiên đế chết như thế nào, nếu… nếu có Thần Phi, ông ấy ra sớm như thế!” (Chuyện tình của tiên đế – tức Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực với Thần Phi Hải Lan Châu có thể coi là trong những chuyện tình cảm động nhất triều Thanh, Thanh Thái Tông cũng được xếp đầu bảng trong danh sách những người đàn ông si tình của nhà Ái Tân Giác La)

      Thái hậu như là dùng hết sức lực mới được lời này, nhóm thái y trong phòng chỉ hận thể bịt kín hai tai, tiên đế mất sớm hay muộn bọn họ biết, giờ chỉ biết là bọn họ chết chắc rồi.

      “Ngạch nương sao chứ?” Thuận Trị vội vỗ lên lưng Thái hậu.

      “Con nhớ kỹ lời ngạch nương chưa?” Thái hậu muốn chết, bà cụ còn rất nhiều chuyện chưa làm.

      “Ngạch nương yên tâm, con nhớ kỹ.” Thuận Trị thấy Thái hậu đến lúc hấp hối.

      “Về Tô Mạt Nhĩ, sau khi ai gia quy tiên, vinh dưỡng Tô Mạt Nhĩ.” Tô Mạt Nhĩ biết rất nhiều bí mật của bà cụ, nhưng Thái hậu nghĩ tình chủ tớ mấy chục năm, muốn xử tử Tô Mạt Nhĩ, Tô Mạt Nhĩ là mối liên hệ cuối cùng của bà ấy với thảo nguyên Mông Cổ.

      “Con nhất định đối tốt với Tô , ngạch nương yên tâm.” Lệ nam nhi dễ rơi, Thuận Trị là Hoàng đế, sau khi hiểu chuyện chẳng mấy khi rơi nước mắt, nhưng lúc này thể nào khống chế.

      “Phúc Lâm.” Thái hậu còn nhìn nữa.

      “Con ở đây.” Giọng Thuận Trị khàn , giọt nước mắt mặn chát lăn qua khóe miệng, rơi xuống sàn.

      “Con phải sống tốt… sống tốt…” Thái hậu như lại nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn năm đó cưỡi ngựa về phía bà cụ, đời này người bà cụ cảm thấy có lỗi nhất là ông ấy, năm đó Phúc Lâm quật xác, bà thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết toàn thây.

      “Đa Nhĩ Cổn, Bố Mộc Bố Thái tới tìm chàng.” Thái hậu nghĩ nếu có kiếp sau, nhất định bà lại con đường này nữa, con đường này rất đắng cay, hại bà, cũng hại cả tỷ tỷ và của bà, cháu ba người vì đàn ông nhà Ái Tân Giác La mà trở mặt thành thù, cuối cùng ai có kết cục tốt.

      Bà nhớ lại năm tháng ấu thơ, thích theo tỷ tỷ Cáp Nhật Châu Lạp, tỷ tỷ luôn dịu dàng nắm tay bà, kể truyện cổ tích thảo nguyên, vậy mà cuối cùng lại là bà dồn tỷ tỷ vào đường chết.

      (Hoàng Thái Cực – Hải Lan Châu và Đa Nhĩ Cổn – Đại Ngọc Nhi chắc nhiều người biết rồi, nhưng Hải Lan Châu và Đại Ngọc Nhi đều là Hán danh, tên tiếng Mông Cổ phiên sang tiếng Hán của hai người lần lượt là Cáp Nhật Châu Lạp và Bố Mộc Bố Thái)

      Nước mắt lăn qua khóe mắt, cuối cùng bà cụ nhìn con trai của mình, nhìn cung Từ Ninh của mình, nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng.

      “Ngạch nương!” Thuận Trị gào khản giọng, như thể làm thế có thể đưa Thái hậu từ cõi chết trở về.

      Người bên ngoài đồng loạt quỳ sụp xuống, Đông Quý phi thầm cả kinh, bà biết bà phải tra ra chuyện Thái hậu trúng độc, nếu lôi được kẻ hạ độc ra ánh sáng, chuyện này thành cái dằm trong lòng Thuận Trị.

      Chỉ Lan nhìn cung điện đẹp đẽ sang trọng trước mắt, hẳn là Thái hậu cũng thích chỗ này, giây phút cuối cùng đấy, nhất định là bà cụ muốn được trở lại thảo nguyên bát ngát có ưu phiền.

      Thái hậu quy tiên, Thuận Trị Đế càng thương tâm, ông ấy thậm chí còn chuẩn bị để tang Thái hậu ba năm, đương nhiên những người khác cũng phải để tang Thái hậu ba năm. Các đại thần khuyên muốn rách môi mới có thể khiến Thuận Trị đổi ý, nhưng Thuận Trị cũng là con người cố chấp, đặc biệt là Thái hậu quy tiên khiến ông ấy càng thêm cảm giác áy náy.

      Người chết, Thuận Trị nghĩ đến trước kia thái độ ông ấy dành cho Thái hậu chỉ có chống đối và lạnh lùng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sai trái, vì thế quyết định phải để tang năm, các đại thần liên quan cũng phải để tang, có điều là ba năm.

      Quyết định của Thuận Trị Đế theo góc nhìn nào đấy khiến người ta cảm động, nhưng vì ông ấy là Hoàng đế, hơn nữa còn là Hoàng đế từng phế hậu còn thiếu điều xuất gia, các đại thần chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, gặp phải Hoàng đế bốc đồng như thế là đau khổ ghê gớm.

      “Hoàng thượng, ngài đừng như vậy, Thái hậu cũng hy vọng nhìn thấy ngài trong tình trạng này.” Đông Quý phi khuyên nhủ, Thuận Trị tiều tụy rất nhiều, bà nhìn cũng đành lòng.

      “Uyển nhi, trẫm chỉ có nàng.” Thuận Trị nhìn nữ tử dịu dàng trước mắt mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, ông ấy cũng giận chó đánh mèo Đông Quý phi, đối với ông ấy chuyện nào ra chuyện đấy, giận chó đánh mèo người khác vấn đề gì, nhưng bảo giận chó đánh mèo nữ nhân của mình ông ấy làm được.

      “Hoàng thượng lời vô nghĩa gì vậy, ngoài thần thiếp, ngài còn giang sơn Đại Thanh, con dân Đại Thanh đều cần ngài, thần thiếp cũng cần ngài.” Đông Quý phi hai mắt đỏ hoe, bà cũng hy vọng Thuận Trị suy sụp thêm nữa.

      “Uyển nhi.” Thuận Trị ôm chặt Đông Quý phi, mấy ngày ông ấy chợp mắt được, chỉ có ở bên Đông Quý phi mới an bình hơn chút.

      “Hoàng thượng.” Đông quý phi ôm thắt lưng Thuận Trị, vùi đầu vào ngực , ngửi mùi long tiên hương quen thuộc, dần bình tĩnh hơn. Sau khi Thái hậu quy tiên, quá nửa chuyện của hậu cung đưa đến tay bà xử lý, Hoàng hậu là “người vô hình”, tính lại yếu đuối, bà phải mệt mỏi hơn rất nhiều.

      “Uyển nhi cũng vất vả, nàng yên tâm, trẫm giữ gìn sức khỏe.” Thuận Trị hôn lên trán Đông thị khẽ.

      “Vâng.”

      “Biểu ca, đừng khổ sở.” Chỉ Lan biết an ủi người khác như thế nào, nhìn Huyền Diệp biết phải gì.

      “Uh, tôi khổ sở, sao hôm nay Lan nhi lại đến đây.” Đối với việc Thái hậu qua đời, Huyền Diệp tương đối khổ sở, ngày thường Thái hậu đối với rất tốt, dù chỉ có vài phần tình, nhưng thế cũng là đủ rồi. Có điều nghĩ đến chuyện trước lúc chết Thái hậu còn vu oan hãm hại ngạch nương, lại cảm thấy nên đau khổ vì Thái hậu như thế nữa.

      “Em lo cho biểu ca nên tới.” Lý do rất đơn giản, nhưng Huyền Diệp lại cảm thấy rất ấm lòng.

      “Uh, mấy ngày này làm phiền Lan nhi.” Huyền Diệp biết mấy ngày nay Chỉ Lan giúp Đông Quý phi rất nhiều việc, rất nhiều việc đều là do Chỉ Lan giúp đỡ xử lý.

      “Biểu ca gì vậy.” Chỉ Lan rất ít khi được nghe Huyền Diệp khích lệ đứng đắn, ngượng ngùng đỏ mặt.

      “Ha ha, Lan nhi đáng .” Nhìn Chỉ Lan, Huyền Diệp cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

      chuyện với nữa, chỉ trêu em.” Chỉ Lan đứng dậy chuẩn bị về cung Cảnh Nhân, thoạt nhìn tâm trạng Huyền Diệp tốt, nhưng có thể lên tiếng trêu đùa nàng cho thấy có vấn đề gì.

      “Lan nhi đừng .” Huyền Diệp kéo Chỉ Lan lại, muốn ở cùng nàng thêm lúc, cha con nhà Ái Tân Giác La cuối cùng đều gục ngã trong tay con nhà họ Đông.

      “Vâng, em .” Chỉ Lan thấy vẻ mặt Huyền Diệp lại ảm đạm, nàng cũng có chút kích động, nắm chặt tay Huyền Diệp.

      Hai người tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau, Huyền Diệp nhớ tới buổi chiều nhiều năm trước, cũng ở căn phòng này, Chỉ Lan ngủ giường, ngồi bên lẳng lặng đọc sách. Hai buổi chiều chậm rãi quấn vào nhau, tạo thành nỗi kích động thể khống chế, giờ phút đó, lòng yên lặng hạ quyết định.

      Ngày hôm sau, Hách Xá Lí thị biến mất mấy ngày bất ngờ xuất lại ở cung Thừa Càn, ngoài ra còn người thị vệ biến mất cùng ta.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 047 – Hách Xá Lí


      “Ngươi muốn giúp ta sao?” Hách Xá Lí đau khổ nhìn Ngạch Nhĩ Đăng Bố, Ngạch Nhĩ Đăng Bố chính là người thị vệ cùng ta vào gian, họ Qua Nhĩ Giai, rất được Thuận Trị Đế coi trọng, vì thế lúc đấy Thuận Trị mới để lại mình còng cùng Hách Xá Lí thị.

      “Hồi tiểu chủ, nô tài vô năng, có cách nào giúp tiểu chủ.” Ngạch Nhĩ Đăng Bố nhìn mỹ nhân khóc như hoa lê trong mưa, phải là xúc động. tuổi thiếu niên biết , đối diện lại là mỹ nhân chưa từng được chiêm ngưỡng, động tâm là có khả năng.

      “Ta muốn bị coi là quái.” Hách Xá Lí có chút kích động, “Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị xử tử sao?”

      “Tiểu chủ chỉ cần giải thích ràng với Hoàng thượng, Hoàng thượng minh, nhất định có thể hiểu cho tiểu chủ.” Ngạch Nhĩ Đăng Bố đương nhiên muốn mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn như thế, nhưng chung quy vẫn là người đàn ông sinh ra lớn lên trong chế độ phong kiến, từ được dạy dỗ rằng quyền lực của vua do trời ban cho, tính cách lại thà trước sau như , nếu có chuyện gì làm được nhất định đó là chuyện lừa dối Hoàng đế.

      , ngươi hiểu, Hoàng thượng căn bản có tình cảm với ta, làm sao có thể bỏ công hiểu cho nỗi khổ trong lòng ta?” Hách Xá Lí biết bản thân xinh đẹp, ta nhất định phải lợi dụng gương mặt mỹ miều này để kéo người đàn ông trước mặt về cùng chiến tuyến.

      Ngạch Nhĩ Đăng Bố gì, Hoàng Thượng có tình cảm với ai liên quan đến , chỉ là thấy Hách Xá Lí dung mạo xinh đẹp nên tử tế hơn mấy phần thôi, có điều cảm tình đó có thế nào cũng kém xa lòng trung thành với Thuận Trị.

      “Ngạch Nhĩ Đăng Bố, ta nhớ lầm, Hoàng thượng gọi ngươi như thế đúng ?” Hách Xá Lí chậm rãi về hướng Ngạch Nhĩ Đăng Bố.

      “Tiểu chủ, ngài muốn làm gì?” Hách Xá Lí ôm thắt lưng Ngạch Nhĩ Đăng Bố, dọa giật nảy người.

      “Ngươi thích nơi này sao? Chỉ cần ngươi giúp ta, ta nguyện ý cùng ngươi sinh sống tại thế ngoại đào viên này, muốn ra ngoài chúng ta cùng ra ngoài, muốn trở về cũng có thể trở về bất cứ lúc nào, nơi này là nhà của chúng ta, ngươi muốn sao?”

      Hách Xá Lí bất chấp tất cả, nếu Ngạch Nhĩ Đăng Bố giúp ta, ta chỉ còn đường chết. Ngoại hình Ngạch Nhĩ Đăng Bố tồi, thái độ hiền lành kia chắc cũng dễ khống chế, có điều bị biết được bí mật, ra khỏi cung rồi nhất định phải thủ tiêu .

      “Tiểu chủ thỉnh tự trọng.” Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Ngạch Nhĩ Đăng Bố khó tránh xúc động, phải công nhận thân hình của Hách Xá Lí đúng là báu vật nhân gian, người đàn ông nào thiếu tự chủ nhất định bị ta mê hoặc.

      “Ngươi đụng chạm ta, giờ chúng ta còn đường lui.” Hách Xá Lí ôm cổ Ngạch Nhĩ Đăng Bố, ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt rớm lệ, như thể cả thế gian chỉ còn mình .

      “Tiểu chủ, ngài…” Ngạch Nhĩ Đăng Bố rất muốn đẩy Hách Xá Lí ra, nhưng với xử nam mà , chuyện này khó khăn. Có điều con người đẹp như tiên này phải để có thể chạm vào, đó là nữ nhân của hoàng đế, cho dù hoàng đế có tình cảm, cũng chấp nhận người khác làm chuyện vô lễ.

      “Ngươi nhận lời ta sao?” Mùi thơm người Hách Xá Lí khiến Ngạch Nhĩ Đăng Bố có chút xao lãng tinh thần.

      “Tiểu chủ thứ tội, nô tài trở về thỉnh tội với Hoàng thượng.” Ngạch Nhĩ Đăng Bố lui lại mấy bước, nhanh chóng quỳ xuống.

      Hách Xá Lí thu nước mắt, lạnh lùng nhìn tên đàn ông biết phân biệt trước mặt, khi chưa tiến cung ta từng gặp ít con em Bát Kỳ, có ai là ngoan ngoãn phục tùng ta, kiếp trước, số đàn ông đánh nhau đến đầu rơi máu chảy vì ta có thể xếp hàng từ đầu phố đến cuối phố, tại sao giờ lại gặp phải tên ngu trung mù quáng chủ động quyến rũ còn mắc bẫy này cơ chứ.

      Nhưng ta vội, đây mới là ngày đầu tiên vào gian, trong gian tuy rằng trồng trọt gì, nhưng vẫn có ít đồ ăn, tiết kiệm cũng duy trì được mấy ngày, ta nhất định có thể khiến tên này cam tâm tình nguyện giúp mình.

      “Nơi này là động phủ mà tiên nhân trong mộng ban cho ta.” Muốn người khác cam tâm tình nguyện, đương nhiên phải có mồi câu.

      Ngạch Nhĩ Đăng Bố nghe vậy quả nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Hách Xá Lí, tuy rằng biết, nhưng cảm giác khi lạc vào gian kỳ lạ vẫn là chấn động, biết có cơ hội trở ra .

      Nghĩ đến mấy chữ “tiên cảnh” và “động phủ”, lòng Ngạch Nhĩ Đăng Bố chợt nóng hừng hực, nếu nhận lời với người trước mắt, vậy có thể có được người đẹp như tiên nữ này, có năng lực ra vào tiên cảnh, vụ làm ăn có lời.

      Nhưng Ngạch Nhĩ Đăng Bố còn trẻ trở thành tâm phúc tin tưởng của Thuận Trị đương nhiên là do con người thành biết bổn phận lại thông minh, xem ra chỉ có Hách Xá Lí Quý nhân có thể ra vào động phủ này, cho dù nhận lời với ta, ra khỏi hoàng cung rồi chẳng có gì đảm bảo ta thủ tiêu , vì lời hứa hẹn mịt mờ mà khiến cả gia tộc bị liên lụy rất đáng, có điều giờ phải dối trá với ta chút.

      Hách Xá Lí nhìn Ngạch Nhĩ Đăng Bố bắt đầu có vẻ do dự, biết là có cơ thành công, nhưng vẫn phải thử phen, vì thế hai người mang những dự định riêng cân não trong vài ngày, cuối cùng cả hai đều tỏ vẻ hài lòng

      Khi hết đồ ăn, hai người bọn họ ra khỏi gian, Hách Xá Lí cũng coi như may mắn, ngày ta ra khỏi gian vừa đúng ngày Thái hậu quy tiên lâu, thị vệ canh giữ ở cung Thừa Càn giảm số lượng, là thuận lợi cho ta.

      “Chúng ta đến nhà bếp kiếm chút đồ ăn , sau đó thăm dò xem có thể ra khỏi cung , thể ra khỏi cung tìm hiểu địa hình, tìm chỗ hẻo lánh rồi lại tiến vào gian.” Hách Xá Lí dặn dò Ngạch Nhĩ Đăng Bố lần nữa, dù hai người thảo luận nhiều lần khi ở trong gian, nhưng ta vẫn lo lắng.

      chứng minh giác quan thứ sáu của ta hoàn toàn chính xác, sau khi ra khỏi gian, Hách Xá Lí liền bị Ngạch Nhĩ Đăng Bố trói chặt vào cột.

      “Ngươi muốn làm gì?!” Hách Xá Lí vừa sợ vừa giận, ta thể hiểu nổi tại sao tên đàn ông này lại thay đổi, chẳng lẽ ta bị lừa suốt mấy ngày qua?!

      “Xin lỗi tiểu chủ, nô tài chỉ biết trung thành với Hoàng thượng.” xong Ngạch Nhĩ Đăng Bố đẩy cửa, gọi thị vệ canh giữ cung Thừa Càn báo với Thuận Trị.

      Hách Xá Lí muốn vào gian, lại phát sao vào được, vì cột sát với bức tường, bức tường lại sát với căn phòng bên cạnh, ta có khả năng đưa cả nửa cungThừa Càn tiến vào gian.

      “Tiểu chủ chờ ở đây lát, nô tài trói tiểu chủ cũng chỉ là bất đắc dĩ, chờ Hoàng thượng tới nô tài thỉnh tội với Hoàng thượng.”

      Khi Thuận Trị Đế vào cung Thừa Càn nhìn thấy Ngạch Nhĩ Đăng Bố quỳ và Hách Xá Lí bị trói vào cột.

      “Ngạch Nhĩ Đăng Bố, ngươi cho trẫm xảy ra chuyện gì?” Thuận Trị Đế ngồi xuống ghế, cầm tách trà hỏi.

      “Hồi Hoàng thượng, chuyện là thế này.” Ngạch Nhĩ Đăng Bố có ý định dối, đặc biệt là chuyện liên quan đến “tiên nhân” và “động phủ”, nếu dám dối trá, phải trả bằng tính mạng của và cả gia tộc.

      Vì thế Ngạch Nhĩ Đăng Bố kể hết chuyện từ khi tiến vào gian với Thuận Trị, quan trọng là xin được thỉnh tội, vì đụng chạm tới nữ nhân của hoàng đế, tuy rằng phải tự nguyện, việc này chủ động nhắc đến trước, vì khó mà cam đoan là Hách Xá Lí đổ vấy tội danh cho , chẳng gì bằng tiên hạ thủ vi cường.

      “Ồ? là động phủ của tiên nhân?!” Thuận Trị cảm thấy hứng thú, ông ấy thẳng lưng nhìn Hách Xá Lí thị chằm chằm, như thể ta là viên châu báu

      Hách Xá Lí bị nhìn đến mức da đầu run lên, chỉ có thể cúi đầu, ta biết thế là hết rồi.

      “Vậy ngươi ngại giới thiệu cho trẫm động phủ của tiên nhân đó chứ.” Thuận Trị có chút kích động, Tần Hoàng Hán Vũ (Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế) vì muốn trường sinh nỗ lực bao nhiêu, ngờ ông ấy chưa làm gì nhặt được miếng bánh ngon.

      “Hồi Hoàng thượng, động phủ tuy là tiên nhân ban tặng, nhưng có tiên gia chi vật, chỉ có nước suối chữa được bách bệnh, kéo dài tuổi thọ.”

      Hách Xá Lí giờ chỉ còn hy vọng có thể dựa vào linh tuyền mà giữ được tính mạng, trong gian, thần kì nhất chính là linh tuyền, ta chưa từng trồng thứ nào trong gian, vì vậy biết chất đất trong đấy có thần kỳ . Nhưng ta biết nguyên tắc thể giao hết lợi thế ngay lần chào hàng đầu tiên, vì vậy chỉ có thể chờ thái độ của Thuận Trị, mới tính xem nên làm gì tiếp theo.

      “Trước kỳ tuyển tú ngươi là nhờ uống nước linh tuyền mà khỏe lại?” Nếu phát ra linh tuyền này sớm hơn chút, chẳng phải là cứu được Thái hậu? Nghĩ đến đấy Thuận Trị liền thấy căm giận Hách Xá Lí, con tiện nhân này, sao chịu sớm.

      “Đúng vậy.” Hách Xá Lí gật đầu, lòng ta căng thẳng, dù sao trước mặt cũng là Hoàng đế, ta nắm bắt được tâm tư của ông ấy.

      “Nếu như vậy, trước hết ngươi vào gian lấy ít nước linh tuyền ra đây, trẫm nghĩ ngươi muốn đói chết trong đấy đâu?” Thuận Trị Đế lời này cũng là để thăm dò xem Hách Xá Lí có thành ý giao nước linh tuyền ra để đổi mạng .

      “Vậy xin Hoàng thượng để thị vệ Ngạch Nhĩ Đăng Bố cùng thần thiếp vào động phủ.” Hách Xá Lí chuẩn bị quy hàng, đến tận lúc này ta mới nhận ra Hoàng đế phải kẻ có thể bị nữ sắc mê hoặc cách dễ dàng, giờ ta chẳng còn tham vọng gì cao xa, chỉ hy vọng có thể giữ được mạng này.

      “Được, trẫm cho các ngươi thời gian khắc.” Thuận Trị xoay chiếc nhẫn ngọc ngón cái, chiếc nhẫn ngọc này là Thanh Uyển đưa cho ông ấy, ông ấy chưa từng tháo ra.

      Hách Xá Lí chán nản rệu rã, ta oán hận trừng mắt với Ngạch Nhĩ Đăng Bố, rồi lập tức cùng Ngạch Nhĩ Đăng Bố vào gian, chỉ chốc lát sau hai ngươi mang hai tách trà đựng nước linh tuyền ra.

      “Chắc ngươi cũng mệt mỏi, uống ngụm nước .”

      Hách Xá Lí biết Thuận Trị vẫn chưa tin ta, nhưng ta dám giở trò nữa, vì thế ngoan ngoãn uống ngụm.

      “Trẫm phái thái y đến đây canh giữ, nhân tiện thử hiệu quả của nước linh tuyền, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.” Là Hoàng đế, đương nhiên Thuận Trị dễ dàng tin tưởng nước linh tuyền này có hiệu quả, ông ấy vẫn chưa bị bốn chữ “trường sinh bất lão” làm cho mê muội, những thứ lai lịch cần tra xét cẩn thận.

      chứng minh lần này Hách Xá Lí gạt người, nước linh tuyền ta mang ra rất có hiệu quả, có mấy người bệnh uống vào liền khỏe lại, vì thế Thuận Trị dành cho Hách Xá Lí mức đãi ngộ tốt hơn, ít nhất có thể ra khỏi phòng dạo trước cửa, tuy rằng vẫn bị rất nhiều người canh giữ, nhưng có thể hít thở khí trong lành là tốt lắm rồi.

      Nhưng chuyện ăn uống của ta khắt khe vô cùng, mỗi bữa ăn đều có người nhìn chằm chằm, ăn hết mang ngay lập tức, được chuyện với bất cứ ai. Người canh giữ ở đây đều là thân tín của Thuận Trị, hơn nữa toàn là tử sĩ, bọn họ được về nhà cũng được liên hệ với bất cứ ai khác, dễ hiểu, thiên điện cung Thừa Càn trở thành nơi chỉ mình Thuận Trị có quyền ra vào, những người khác coi như bị giam lỏng ở đây cả đời.

      Ngoài Thuận Trị, những người biết chuyện nếu bị giam lỏng trong Thừa Can Cung cũng bị thủ tiêu, về phần Ngạch Nhĩ Đăng Bố, coi như tưởng thưởng, Thuận Trị tìm trong gia tộc của mấy người có năng lực để thăng quan, cũng coi như phụ lòng trung thành của Ngạch Nhĩ Đăng Bố.

      “Ngươi hối hận sao?” Hách Xá Lí bị giam hơn tháng, tinh thần bắt đầu bức bối, còn dáng vẻ tiên nữ ngày trước.

      Ngạch Nhĩ Đăng Bố gì, hối hận, từ được gia tộc che chở, đương nhiên nên cống hiến vì gia tộc, dùng tự do cả đời đổi lấy phục hưng của gia tộc, rất đáng giá.

      Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa người cổ đại và đại, đó chính là điểm mà Hách Xá Lí thể lí giải nổi, ta vẫn nghĩ có chung tâm trạng hối hận như ta.

      “Hách Xá Lí Quý nhân, người tới lấy nước linh tuyền hôm nay đến.” cung nữ vào với vẻ mặt lạnh tanh.

      biết.” Hách Xá Lí có chút bực bội, nhưng còn cách nào. Mỗi ngày Thuận Trị đều phái hai tâm phúc tới lấy nước, tuy bọn họ biết bản thân làm gì, nhưng có giám thị của người khác nên ai dám làm chuyện xằng bậy.

      Thuận Trị theo dõi chuyện nước linh tuyền rất chặt chẽ, số lượng người ngoài cung Thừa Càn tham gia hạn chế tối đa, hơn nữa ai biết chân tướng, có được hiệu quả đó là nhờ tác dụng của vương quyền trong thời phong kiến, vì thế Hách Xá Lí bị biến thành “máy bơm nước” trong đau khổ, nếu Thuận Trị biết chất đất trong gian thần kỳ, chừng Hách Xá Lí phải kiêm luôn cả việc trồng trọt.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 048 – Ba năm


      Vì uống nước linh tuyền mỗi ngày, Thuận Trị trẻ hơn tuổi phải đến mười tuổi, đứng cùng Đông Quý phi như cặp tình nhân trẻ tuổi mới . Tuy Thuận Trị chuyện linh tuyền cho Đông thị biết, nhưng mỗi ngày đều cho người vụng trộm để Đông thị uống.

      Những người khác có được đãi ngộ đấy, những thế còn phải để tang ba năm, đối với đàn ông có chuyện gì tuyệt vọng hơn. Thời Hán có Hán Vũ Đế từng , có thể ba ngày ăn, chứ thể ngày thiếu nữ nhân. Nếu ai cũng như thế đúng là diệt chủng rồi.

      May mắn là chuyện cấm dục kín miệng chút ai biết, chỉ cần có trẻ con ra đời, chẳng có ai giám sát xem bạn có làm chuyện trong sáng mỗi đêm .

      Chuyện để tang khiến Huyền Diệp thấy buồn phiền, tuy có ý định chung đụng với ba nữ nhân trong hậu viện, nhưng việc để tang nhất định khiến kỳ tuyển tú bị lùi lại, vậy là phải chờ thêm năm mới cưới được tiểu biểu muội.

      “Haizzz.” Huyền Diệp thở dài, chuẩn bị cung Cảnh Nhân tìm tiểu biểu muội để trị liệu nỗi đau lòng.

      “Gia, ngài muốn ra ngoài sao?” Huyền Diệp còn chưa ra đến cổng gặp Nữu Hỗ Lộc thị.

      “Có chuyện gì?” Huyền Diệp đanh mặt hỏi, rất ít khi dành cho Nữu Hỗ Lộc thị thái độ hòa nhã.

      “Thiếp thân lo lắng cho Gia, nghe mấy ngày nay Gia ăn ngon miệng, thiếp thân tự tay nấu bát cháo dễ tiêu này.” Nữu Hỗ Lộc thị ngoan ngoãn đáp, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng thấy là thể chăm lo ta dành cho Huyền Diệp, người ngoài biết nhất định khen hai chữ “đức hạnh”.

      Nhưng Huyền Diệp phải “người ngoài”, mục đích trong lòng Nữu Hỗ Lộc thị, hơn ai hết, nghĩ, trong mộng ta chết sớm lại con, đời này cũng chỉ có kết cục đấy thôi.

      “Gia rất khỏe, lui ra .” Dứt lời Huyền Diệp gạt Nữu Hỗ Lộc thị qua bên để , chẳng buồn liếc mắt lấy cái.

      Nữu Hỗ Lộc thị cảm thấy ấm ức, nhưng ta biết thể nhận thua sớm như thế, ta tin, chỉ cần sắm tốt vai “đức hạnh” này ngày qua ngày, năm qua năm, ta thành kẻ chiến bại.

      —————— Đường phân cách “rốt cuộc cũng qua ba năm” ————————

      “Biểu ca chạy nhanh quá! Em đuổi kịp.” Chỉ Lan mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rực, cưỡi con ngựa Tiểu Hồng, bất mãn đuổi theo Huyền Diệp

      Huyền Diệp dừng ngựa, quay đầu bất đắc dĩ , “Ai bảo Lan nhi chịu ngồi chung ngựa với biểu ca?”

      Nhìn Huyền Diệp đưa lưng về mặt trời, Chỉ Lan khỏi có chút hoảng hốt, Huyền Diệp thành thanh niên cao lớn trưởng thành, khí chất trầm ổn và thân phận cao quý tạo thành sức quyến rũ khó cưỡng.

      Nghĩ vậy, Chỉ Lan khỏi có chút thẹn thùng, hai người bên nhau được gần mười năm, đời người cũng chỉ là mấy lần mười năm, biết tình cảm này có giúp bọn họ được đến lúc đầu bạc răng long.

      “Suy nghĩ gì đây?” Huyền Diệp cưỡi ngựa tới bên cạnh Chỉ Lan, nhìn khuôn mặt hồng lên vì nắng chỉ muốn vươn tay vuốt ve.

      có gì.” Chỉ Lan lắc đầu, “Sắp tuyển tú rồi.”

      Bởi vì để tang Thái hậu, kỳ tuyển tú được dời từ năm Thuận Trị thứ 28 sang năm thứ 29, vì việc tuyển tú, Đông Quý phi cũng tăng cường huấn luyện dành cho Chỉ Lan, buổi cưỡi ngựa này là Đông Quý phi thấy nàng học hành vất vả mới bảo Huyền Diệp đưa nàng ra ngoài thư giãn.

      “Lan nhi cần vất vả như vậy.” Huyền Diệp có chút đau lòng, tất nhiên biết vì có thể làm đích phúc tấn tốt cho Chỉ Lan cố gắng bao nhiêu, ngoài cầm kỳ thi họa còn có nữ công, quản gia, tuy phải môn nào cũng tinh thông, nhưng môn nào cũng tính là có thành tựu, vì thế mà thời gian hai người bên nhau trong ba năm qua càng thêm ít ỏi.

      Huyền Diệp bận rộn việc quan, Chỉ Lan lại tăng cường học tập, theo lý thuyết tình cảm thiếu niên rất dễ đổi thay, nhưng Huyền Diệp vì ít có thời gian gặp nhau mà xa cách với Chỉ Lan, ngược lại, thấy Chỉ Lan cố gắng đều là vì , càng cảm thấy bản thân phải đối tốt với Chỉ Lan hơn.

      “Em vất vả.” Lời này là , Chỉ Lan cảm thấy đời này có thể nhận những điều kiện giáo dục tốt thế là vô cùng may mắn. Nàng trân trọng cơ hội này, thầy giáo tốt phải ai cũng thỉnh được, nàng là nhờ phúc của Đông Quý phi, nhất định phải cố gắng học tập cho tốt.

      Chỉ Lan giống các thiếu nữ xuyên khác mang theo tri thức đầy mình, thậm trí nàng còn chẳng nhớ được chuyện của kiếp trước, nhưng nàng biết làm người phải tự lập. Tuy rằng có nhiều kiến thức có tính vận dụng thực tế, nhưng lại có tác dụng giảm bớt sợ hãi với tương lai.

      “Uh, sắp tuyển tú rồi, Lan nhi muốn về nhà mấy tháng đúng ?” Huyền Diệp được nghe Đông Quý phi chuyện này, nhưng cụ thể thế nào vẫn chưa biết.

      “Vâng, trước kỳ tuyển tú em về nhà tháng.” Ý của Đông Quý phi là muốn Chỉ Lan có thể ở cùng người nhà thời gian trước khi lấy chồng, con lấy chồng như bát nước hắt , Chỉ Lan lại là gả vào nhà đế vương, người xưa vẫn “đưa con vô nội”.

      “Vậy… Lan nhi về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.” Huyền Diệp có chút luyến tiếc, nhưng năm ngoái bắt đầu xuất cung xây phủ, vẫn có thể đến Đông Phủ thăm Chỉ Lan.

      “Biểu ca, yên tâm, bao giờ thấy em ốm đau chưa?” đến chuyện sức khỏe, Chỉ Lan cảm thấy nữ nhân trong cung có mấy người khỏe mạnh được như nàng, người nào cũng là gặp gió muốn bay.

      Cả xuyên Hách Xá Lí kia cũng ngã bệnh qua đời năm ngoái, làm cho Chỉ Lan thắc mắc trăm điều mà tìm thấy lời giải, nhưng bầu khí Hoàng cung lúc đấy rất quỷ dị, Chỉ Lan kiềm chế được hỏi Đông Quý phi là xảy ra chuyện gì.

      “Uh.” Huyền Diệp nghe đến đó lại bắt đầu nghĩ lạc đề, ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh nhất định là liên quan tới việc vẫn đốc thúc thái y kê những phương thuốc tẩm bổ cho nàng. Hoặc ví dụ như Chỉ Lan khỏe mạnh, con cái của hai người nhất định cũng khỏe mạnh.

      “Biểu ca ngẩn người sao?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp như Columbus tìm ra châu Mỹ, ở trước mặt nàng, Huyền Diệp luôn rất già dặn, khiến nàng cảm thấy người trước mắt là đại thúc trá hình shota.

      Huyền Diệp mà cũng có lúc ngẩn người trước mặt nàng?! Lag hệ thống sao?

      có gì, chúng ta về .” Huyền Diệp ho khan tiếng, vì muốn đánh mất hình tượng minh thần vũ, phớt lờ câu hỏi của Chỉ Lan.

      Chỉ Lan gật đầu, biết Huyền Diệp nhất định là cảm thấy bị đả kích, có ai bị người khác bắt gặp ngẩn người mà lúng túng. Chỉ Lan muốn phá hủy hình tượng am hiểu lòng người của nàng, vì thế cũng bỏ qua thái độ bình thường của Huyền Diệp.

      Thuận Trị Đế ngồi trong cung Càn Thanh, uống tách trà pha từ nước linh tuyền khó tránh chuyện nghĩ tới Hách Xá Lí thị, ra ông ấy hề muốn xử tử Hách Xá Lí, theo cách nào đấy là ông chịu ân huệ của ta.

      Trong ba năm, Thuận Trị cảm nhận rất kỳ diệu của nước linh tuyền, vì thế ông ấy chấp nhận để Hách Xá Lí ở trong cung an hưởng đến già. Kỳ Hách Xá Lí tính là người xấu, ít nhất trong cung còn nhiều người còn xấu xa hơn ta, ta chỉ là tự biết vị trí bản thân, điều này cũng phải lỗi lầm lớn, làm người ai cũng có lúc như vậy.

      Nhưng Thuận Trị ngờ, hoặc là ông ấy nghĩ tới, chỉ nghĩ rằng tới sớm như thế. Năm thứ hai kể từ khi phát linh tuyền ông ấy phát thêm điều rằng chất đất trong gian cũng thần kỳ, vì thế ông ấy sai Hách Xá Lí dẫn người vào gian gieo trồng dược liệu, rau dưa hoa quả, thực phẩm ông ấy ăn hàng ngày đều là từ gian mà ra.

      Nước linh tuyền cũng bị Thuận Trị lấy ra rất nhiều, ít nhất đủ cho ông ấy và Đông Quý phi uống trong thời gian dài. Nhưng Hoàng đế bao giờ cũng thận trọng hơn người khác, vì thế ông ấy chưa từng thôi đề phòng Hách Xá Lí, khi biết ta chuẩn bị hạ độc, ông ấy quyết đoán thủ tiêu ta trước. Thuận Trị thở dài, trong hoàng cung có chỗ cho kẻ biết vị trí bản thân.

      Hoàn cảnh sống của phụ nữ trong xã hội cổ đại rất khó khăn, có thể giống như Hách Xá Lí, được sống trong nhung lụa chốn cung đình an hưởng đến già, đời áo cơm lo là con số rất hiếm hoi. Đa số những phụ nữ khác đều phải nặng đầu suy nghĩ cho chồng cho con, thậm chí là đấu tranh thê thiếp.

      Nhưng mục đích sống của mỗi người mỗi khác, có lẽ đối với Hách Xá Lí mà , tự do và tôn nghiêm đều quan trọng hơn sinh mạng, ban đầu ta thỏa hiệp chỉ là do chưa sẵn sàng đối mặt với cái chết mà thôi.

      Hách Xá Lí chết, đương nhiên gian cũng còn, tin vui là Thuận Trị cho thu hoạch hết dược liệu rau củ ra ngoài, nước linh tuyền cũng tích trữ rất nhiều, có điều sau này phải tiết kiệm.

      “Hoàng thượng, kỳ tuyển tú năm nay ngài nghĩ thế nào?” Thuận Trị để tang Thái hậu năm, sau đó càng thêm gắn bó với Đông Quý phi, gần như ngày ngày ở lại cung Cảnh Nhân.

      “Trẫm thấy nha đầu nhà họ Đông được giáo dưỡng tệ.” Thuận Trị vuốt mái tóc dài của Đông Quý phi, “Đều là công lao của Thanh Uyển.”

      “Hoàng thượng.” Đông Quý phi tỏ vẻ bất mãn nhìn Thuận Trị, “Nếu Chỉ Lan tự cố gắng, thần thiếp cũng chịu thua, Hoàng thượng bất công, chỉ khen thần thiếp, khen Chỉ Lan.”

      “Được rồi được rồi.” Thuận Trị bất đắc dĩ , “Trẫm biết nàng thương nha đầu họ Đông, tất nhiên bạc đãi con bé, nàng yên tâm.”

      Vì để tang nên ba năm qua hoàng tộc có đứa trẻ nào chào đời, Thuận Trị nhìn tuổi trẻ nhưng lòng muốn bế cháu nội rồi, đương nhiên là con trai đầu lòng càng tốt.

      Thuận Trị cũng có ấn tượng gì sâu sắc với Chỉ Lan, bởi vì ông ấy mấy khi gặp Chỉ Lan, Chỉ Lan là cách cách chưa lấy chồng, ông ấy là hoàng đế, cách biệt thân phận khiến hai người ít gặp mặt. Nhưng Đông Quý phi thường xuyên tỉ tê bên gối khen ngợi Chỉ Lan, vì thế ông ấy vẫn có ấn tượng tốt với Chỉ Lan.

      “Ngoài Chỉ Lan, Hoàng thượng còn ứng cử viên nào khác?”

      “Trẫm thấy con của Tam Quan Bảo tệ, có thể phong làm trắc phúc tấn.” Thuận Trị xem qua danh sách tú nữ năm nay, thấy nhiều người ưng ý, mà ông ấy cũng còn những người con trai khác, thể bỏ mặc, vì thế chỉ có thể để Huyền Diệp chịu ít thiệt thòi.

      “Về phần cách cách.” Thuận Trị nghĩ chút, coi như cho con trai và con dâu thời gian ba năm còn cố gắng sinh con, “Đến kỳ đại tuyển tiếp theo rồi .”

      Giờ Huyền Diệp là Quận vương, thể có quá ít nữ nhân, nhưng Thuận Trị lòng muốn Huyền Diệp sinh cho ông ấy đứa con trai dòng trưởng, vì vậy chỉ có thể thầm tiếng xin lỗi Huyền Diệp.

      Đông Quý phi nghe xong thở phào nhõm, tuy chỉ là cách cách, nhưng bớt vẫn hơn là thêm .

      “Uyển nhi đừng nghĩ đến chuyện của Huyền Diệp nữa, trẫm thấy công tác của con mấy năm qua tồi, nhất định là nhờ lúc bé được Uyển nhi dạy dỗ tốt.” Thuận Trị lại quy công lao sang Đông Quý phi, vốn dĩ cung phi được tự tay nuôi con, Thuận Trị vì sủng ái Đông thị, gây áp lực với Thái hậu để Huyền Diệp được sống trong cung Cảnh Nhân với mẹ.

      “Hoàng thượng.” Đông Quý phi cảm thấy Thuận Trị gần đây càng lúc càng trẻ con.

      Thuận Trị cười âu yếm, bế bổng Đông Quý phi về phía giường, bắt đầu đêm trong sáng.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :