1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu ca, đừng chạy - Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội (133 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 039 – Tuyển tú (2)


      Đêm trăng, Chỉ Lan nằm giường tiến hành hoạt động nhân lúc ai thấy, đó là đại kiểm kê mục “tình huống đào tạo”. Nàng có chút kỳ quái nhìn mục của Huyền Diệp, buổi sáng nọ, nàng ngủ dậy kiểm tra hệ thống thấy Huyền Diệp từ lv6 nhảy vọt lên lv10, có thể là nhanh như tên lửa, nàng chỉ có thể giải thích rằng hệ thống bị lag.

      Chỉ Lan nhìn số điểm kinh nghiệm của mình, chỉ còn lại mười vạn, đây là nàng chăm chỉ cực khổ luyện tập các loại kĩ năng hàng ngày mới kiếm được, tuy nhiều, nhưng ít cũng là mồ hôi công sức của nàng. Nàng mở thùng đồ lấy ra viên độc dược trị giá ba mươi vạn điểm kinh nghiệm, nhìn viên thuốc này Chỉ Lan liền thấy đau lòng, đau mình mẩy, đau toàn thân.

      Đúng là đòn sát thủ, nghi ngờ gì viên thuốc này là thứ dùng được, vì nó quá mạo hiểm, Chỉ Lan quyết định chia viên thuốc làm nhiều phần, nếu có ai dám chọc vào nàng, nàng mang phần thuốc chia ra chiêu đãi người đàn ông của ta. Hừ, mặc dù Chỉ Lan nghĩ đến chuyện ác độc, nhưng ra cũng biết viên thuốc này là thứ thể dùng, nàng được xuất cung lấy đâu ra bản lĩnh hạ độc người khác, chỉ có thể hy vọng hệ thống chấp nhận cho trả lại viên thuốc nóng bỏng tay này.

      Vì thế Chỉ Lan ổn định tâm trạng, quyết định nối lại liên lạc với hệ thống, nàng gửi tin nhắn, cố gắng đề nghị chương trình tán gẫu, vì gửi tin nhắn qua lại mất thời gian, dễ tạo thành hiểu lầm.

      Hệ thống nhanh chóng trả lời nàng, cần chương trình tán gẫu thành vấn đề, nhưng phải đổi bằng vạn điểm kinh nghiệm. Chỉ Lan quen với hành vi tiểu nhân của hệ thống, thèm để ý, vạn vạn. Ngay lập tức, giao diện hệ thống xuất hình chim cánh cụt , Chỉ Lan click vào nó, quả nhiên bên trong chỉ có friend, chính là Cục quản lý thời .

      “Xin chào, xin hỏi bạn muốn phục vụ phương diện nào?” Chỉ Lan vừa online, đối phương liền gửi tin nhắn trực tuyến, còn dùng hình của taobao, là theo kịp thời đại.

      “Bên bạn có nhận mua lại sản phẩm ?” Chỉ Lan lấy từ giao diện ra bàn phím, bắt đầu gõ lạch cạch.

      “Có thể, xin hỏi là sản phẩm nào?” Đối phương hổ là làm trong ngành dịch vụ, thái độ rất ân cần.

      “Là viên đan dược sử dụng được.”

      “Mua lại 80% giá, bạn chắc chắn muốn bán?”

      “Chắc chắn.”

      “Vậy bạn hãy thao tác theo hướng dẫn sau, nhân tiện viết comment khen ngợi nhé.”

      Chỉ Lan thao tác nửa ngày, rốt cục trả hàng thành công, điểm kinh nghiệm của nàng thành ba mươi ba vạn. Chỉ Lan ngáp cái, có lẽ ngày mai lại thương lượng với hệ thống về việc đào tạo Huyền Diệp tiếp, giờ nàng mệt mỏi, muốn ngủ.

      ———————————— Đường phân cách “tuyển tú” ————————————————

      Phục tuyển tiến hành ở ngự hoa viên, Thuận Trị cùng Thái hậu ngồi phía , phi tần ngồi phía dưới, đứng xếp hàng là các tú nữ. Hôm nay là ngày đầu tiên phục tuyển, gồm tú nữ của Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ.

      Hách Xá Lí đứng trong hàng Chính Hoàng Kỳ, Nữu Hỗ Lộc ở hàng Tương Hoàng Kỳ, hai người chính là hai tú nữ được chú ý nhiều nhất. Bởi vì có nhiều tú nữ nên từng người lần lượt được gọi đến trước mặt Thuận Trị, lâu sau đến lượt Hách Xá Lí.

      “Tú nữ Chính Hoàng Kỳ Hách Xá Lí Bảo Doanh.”

      Hách Xá Lí bước , khi tới trước mặt Thuận Trị và Thái hậu hành lễ cách rất chuẩn mực, cúi mặt chờ Thuận Trị hỏi.

      “Ngươi chính là Hách Xá Lí Bảo Doanh? Ngẩng đầu cho trẫm nhìn.” Ngữ khí của Thuận Trị Đế có vẻ để tâm, nhưng mắt lại nhìn Bảo Doanh chằm chằm

      “Nô tỳ tuân mệnh.” Hách Xá Lí ngẩng đầu, quả nhiên cảm nhận ánh mắt nóng rực của các phi tần, ta vẫn bình tĩnh nhìn mũi giày.

      Thuận Trị Đế đánh giá tiểu nương có khả năng là quái trước mắt, ngoại hình rất đẹp, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng trong trẻo, nữ nhân thế này rất dễ khiến đàn ông nảy sinh dục vọng chinh phục, đặc biệt là đàn ông hoàng gia. Thuận Trị thầm câu may mắn, nếu chỉ định nữ nhân này cho Huyền Diệp ràng là tai họa.

      Thái hậu thấy con mình nhìn tú nữ kia chằm chằm, liền đánh giá cẩn thận tướng mạo Hách Xá Lí, lòng chùng xuống, lẽ nào lại là Đổng Ngạc thị thứ hai

      “Ngươi có sở trường gì?” Thái hậu hắng giọng, lạnh nhạt hỏi.

      “Nô tỳ biết làm thơ.” Hách Xá Lí có giọng ràng tròn vành chữ, rất dễ gây thiện cảm với người đối diện, đáng tiếc có tác dụng với người đối diện.

      “Vậy viết bài thơ .” Thuận Trị , ông ấy rất rộng lòng khoan dung với tài nữ, vấn đề là tài nữ đó được đột ngột biến mất rồi lại bất ngờ xuất .

      Tiểu thái giám nhanh chóng cầm giấy bút mực tới, còn bê cái bàn tới, Hách Xá Lí đứng trước bàn, nghĩ chút rồi hạ bút viết.

      Sớm tối ma thơ lẩn quất hoài,
      Quanh rào tựa đá khẽ ngâm chơi.
      Sương kề ngọn bút thơ giàu tứ,
      Trăng rọi môi giọng ngát mùi.
      Mối hận ngấm ngầm đề chật giấy,
      Lòng thu giãi tỏ biết chăng ai?
      Phẩm bình từ lúc nhờ Đào lệnh (Tức Đào Tiềm, người đời Tấn)
      Cao tiết nghìn thu rộn khắp nơi.

      [Thơ Vịnh cúc của Lâm Đại Ngọc, hồi ba mươi tám, Hồng Lâu Mộng, tác giả Tào Tuyết Cần, người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng. Nhân vật Lý Hoàn bình luận là bài thơ này hay nhất buổi thưởng cúc làm thơ.]

      Tiểu thái giám trình bài thơ cho Thuận Trị xem, Thuận Trị là Hoàng đế có văn hóa, ông ấy đọc thơ liền có lòng ái tài với Hách Xá Lí thị, nhưng đáng tiếc Hách Xá Lí thị có quá nhiều bí , tạo thành khúc mắc khó lòng giải tỏa. Thuận Trị đế thở dài, “Lưu thẻ bài.”

      Từ lúc Hách Xá Lí thị xuất Thái hậu vẫn mực quan sát Thuận Trị, vất vả lắm mới thủ tiêu được Đổng Ngạc thị, bà thể để con hồ ly tinh nữa vào cung, trong cung có Đông Quý phi là nhượng bộ lớn nhất của bà cụ, ai bảo Đông thị chủ động xin chăm bệnh lúc Thuận Trị mắc đậu mùa, vì thế Thái hậu thể khắc nghiệt với Đông thị, nhưng Hách Xá Lí thị này có lí do gì để nương tay.

      Hách Xá Lí thị như biết trước kết quả này, hờ hững qua bên đứng chờ, phớt lờ hết ánh mắt hâm mộ của các tú nữ. Chẳng mấy chốc lại đến lượt Nữu Hỗ Lộc thị, ta căng thẳng nắm chặt tay, thả lỏng nét mặt, quy củ tới vấn an.

      Thuận Trị để ý thiếu nữ sắp thành nữ nhân của con trai mình, thế nào cũng là nữ nhân đầu tiên của con trai, đương nhiên ông ấy tính tới cách cách thị thiếp, trong lòng ông ấy, nữ nhân được ghi tên vào gia phả hoàng gia đều chỉ là đồ chơi.

      “Sở trường gì?” Thuận Trị lại hỏi, tuyển tú nữ của Thanh triều quan trọng nhất vẫn là gia thế, có tài nghệ tốt, có cũng sao.

      “Nô tỳ biết đánh cổ cầm.” Giọng của Nữu Hỗ Lộc thị rất dịu dàng, phối hợp cùng diện mạo hoàn toàn thể bốn chữ “tiểu thư khuê các”.

      “Đánh bản .” Thuận Trị cảm thấy con mình may mắn, hai nữ nhân dự định gả cho đều là tài nghệ song tuyệt, ngoài ra còn Chỉ Lan được Đông Quý phi đích thân nuôi dạy, được giáo dục bởi các đại sư danh tiếng, so với ông ấy năm xưa nhìn khắp hậu cung toàn là nữ nhân Mông Cổ, Huyền Diệp đúng là diễm phúc ít.

      Nữu Hỗ Lộc đánh khúc “Bình sa lạc nhạn”, rất bài bản, nhưng chẳng là ý vị gì.

      Chỉ Lan nấp sau hòn giả sơn tóm tay Huyền Diệp đặt lưng nàng, hai địch thủ này quá đáng ghờm, Chỉ Lan quay đầu nhìn Huyền Diệp chằm chằm, muốn tìm ra chút dấu hiệu say đắm mặt , may sao có. Huyền Diệp rất muốn cười, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, biểu ghen tuông của tiểu nha đầu rất ràng, muốn làm ra vẻ thấy cũng được.

      “Đừng cấu nữa, biểu ca chỉ thích mình Lan nhi.” Huyền Diệp kề tai Chỉ Lan thầm, nhiệt khí nóng bỏng khiến vành tai nàng đỏ bừng.

      “Ai bảo thích em.” Chỉ Lan dẩu môi, quay đầu.

      “Ha ha.” Huyền Diệp cười khẽ, vuốt tóc Chỉ Lan trấn an.

      “Rối tóc em.” Chỉ Lan đưa tay muốn giữ cánh tay tác quái đầu nàng, kết quả lại bị Huyền Diệp tóm ngược.

      “Ngoan, đừng làm loạn, chúng ta xem tiếp.” Huyền Diệp nắm bàn tay bé mềm mại của Chỉ Lan, tâm trạng rất tốt.

      Chỉ Lan dậm chân, hoàn toàn đầu hàng trạng thái lưu manh này của Huyền Diệp. Nàng nghĩ nghĩ chút, tinh nghịch , “Tại đánh đàn của Xảo Phương tỷ tỷ tốt, thơ Bảo Doanh tỷ tỷ viết cũng rất hay, biết biểu ca thích ai nhất.”

      “Nhiều mỹ nhân chỉ lắm chuyện phiền lòng!” Chỉ Lan rung đùi đắc ý chế nhạo.

      Huyền Diệp bất đắc dĩ nhìn Chỉ Lan, toàn nghĩ đằng nẻo, ghen tuông ràng như thế, có đứa ngốc mới tin lời nàng. Vì thế gì, chỉ nắm chặt tay Chỉ Lan hơn.

      Chỉ Lan thấy Huyền Diệp phản ứng thấy có gì hay, nhân vật chính xong, coi như hạ màn, nàng phải về Cảnh Nhân Cung luyện chữ, phải đánh bại cả hai nữ nhân kia lĩnh vực tài năng.

      “Biểu ca, chúng ta về , hôm nay em chưa luyện chữ.”

      “Uh, về, dù gì cũng chẳng có gì hay.” Huyền Diệp gật đầu, vốn chờ mong hai trắc phúc tấn, vì phát cả hai là nữ nhân độc ác mà mất hết hứng thú. Trong giấc mộng kia trải nghiệm vô số, do đó mà cầu trở nên cao hơn, tiêu chuẩn cao nhất đại khái là Chỉ Lan. có người mà thích nhất, những người khác chẳng có ý nghĩa gì.

      “Biểu ca nghe em đàn , khẳng định thua kém Xảo Phương tỷ tỷ.” Chỉ Lan kiêu ngạo đề nghị.

      “Uh, biểu ca biết Chỉ Lan đàn giỏi.” Huyền Diệp hề dối, Chỉ Lan rất có năng khiếu đánh đàn, dù chỉ mới học năm năm nhưng tiến độ nhanh hơn người bình thường nhiều.

      “Biểu ca lừa em chứ?” Chỉ Lan có chút hoài nghi.

      “Đương nhiên , nào, về luyện chữ.” Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan men theo núi giả rón rén quay về, Đông Quý phi thấy loáng thoáng, mỉm cười gì, con lớn khó quản.

      Thuận Trị quay đầu thấy nụ cười tươi như hoa đào của Đông Quý phi, nhất thời quên cả việc hỏi tú nữ. Thái hậu thấy Thuận Trị ngẩn ngơ, có cách nào đành ho khan hai tiếng để đánh động, quả nhiên con lớn khó quản.

      Trong Cảnh Nhân Cung, Thuận Trị Đế thoả mãn ôm Đông thị, uể oải ngáp cái. ra từ sau lần bị bệnh đậu mùa, Thuận Trị hề chạm đến nữ nhân khác, đương nhiên Đông thị biết, Thuận Trị cũng có ý định . Ông ấy tìm được đường sống trong chỗ chết nhìn thấu rất nhiều điều, thiên hạ rất nhiều nữ nhân, nhưng có thể cùng ông ấy tình đầu ý hợp, sống chết có nhau chỉ có người này, vì thế ông ấy hề thấy bản thân phải chịu thiệt thòi.

      “Hoàng thượng muốn phong Hách Xá Lí làm quý nhân sao? phải ta có vấn đề sao? Liệu có nguy hiểm ?” Đông thị cũng nghe đến vấn đề của Hách Xá Lí, quan tâm hỏi, nếu quái Thuận Trị làm sao giờ.

      phải phải gọi ta là Phúc Lâm sao? Quên phải phạt!” Tay Thuận Trị bắt đầu làm loạn đùi Đông thị.

      Đông thị nhắc nhở tiếng, muốn gạt tay Thuận Trị ra nhưng được. Thuận Trị nhìn Đông thị vừa hầu hạ xong lại kiềm chế được, quay người đè lên, chẳng mấy chốc chỉ nghe tiếng rên rỉ và thở dốc.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 040 – Tuyển tú (3)


      “Xác định chuyện hạ độc do nhà Nữu Hỗ Lộc làm?” Huyền Diệp chỉ cần nghĩ đến hậu quả trong trường hợp chuẩn bị trước liền tức giận.

      “Hồi Tam Aka, dù làm rất kín đáo, nhưng chắc chắn là do Át Tất Long đại nhân phái người hạ độc.”

      “Được lắm, Nữu Hỗ Lộc thị đúng là to gan.” Huyền Diệp nắm chặt ngọc bội trong tay, đột nhiên thông cảm chuyện năm đó Hoàng ama đẩy Đổng Ngạc thị ra làm lá chắn cho ngạch nương, có điều nếu là làm thế.

      Nữ nhân tiến cung cũng chỉ để mưu cầu quyền lực, mục tiêu là được thị tẩm nhiều nhất có thể, được ban thưởng nhiều nhất có thể, ngoài ra còn có thể diễu võ dương oai với người khác và chân ái của Hoàng đế, chỉ cần rung động rất dễ dàng có được cuộc sống tốt. Huyền Diệp tìm người về chèn ép Chỉ Lan, tin tưởng bản thân đủ năng lực bảo vệ Chỉ Lan.

      “Phái thêm hai người bảo vệ Đông cách cách, được sơ suất.”

      “Nô tài tuân mệnh.”

      “Lần trước bảo ngươi huấn luyện cung nữ, làm xong chưa?” Huyền Diệp cảm thấy phái người thầm bảo vệ là chưa đủ, trước giờ vốn cẩn thận, quyết để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      đưa hai người biết y thuật, hai người biết võ công vào cung, chờ đến kỳ tiểu tuyển có thể an bài bên cạnh Đông cách cách.”

      “Được, điều tra lai lịch kỹ chưa?”

      “Cả bốn đều là nhi, còn người thân.” Ngụy Đông Đình nghĩ đến vấn đề này, có người níu kéo mới có thể yên tâm.

      “Cho người điều tra cẩn thận lần nữa, nhất định thể để kẻ khả nghi nào trà trộn vào.” Từ sau giấc mộng kia, Huyền Diệp hiểu được ít nhiều lòng dạ nữ nhân, thủ đoạn khó lòng phòng bị, cẩn tắc vô áy náy. Từ có thói quen lo lắng cho Chỉ Lan, lần này coi như thuận tay sắp xếp mấy người để Chỉ Lan bị ức hiếp.

      “Nô tài tuân mệnh.” Ngụy Đông Đình cảm thấy chủ nhân quan tâm tới Đông cách cách hơi quá, nhưng phận làm nô tài có quyền lên tiếng, vì thế chỉ thầm ghi tạc trong lòng, sau này đắc tội ai cũng thể đắc tội Đông cách cách.

      Từ sau khi có được chương trình tán gẫu, Đông cách cách còn cảnh đêm đêm buồn chán, mặc dù trò chuyện cùng nàng cũng chỉ có người quản lý thích dùng hình taobao của Cục quản lý thời , nhưng có người chuyện vẫn dễ chịu hơn là trằn trọc mình.

      “Bạn có vấn đề gì muốn giải quyết sao?” Mặc dù bị quấy rầy hàng đêm, nhưng người quản lý vẫn rất mềm mỏng ân cần, đúng là tấm gương của ngành dịch vụ.

      “Lần trước bạn có thể khiến ‘tình huống đào tạo’ của Huyền Diệp hoàn thành trước thời hạn.” Tuyển tú kết thúc, Chỉ Lan cảm thấy bản thân bắt đầu phải chuẩn bị.

      “Đúng vậy, nhưng bạn ký hợp đồng.”

      “Uh, muốn ký.” Chỉ Lan chơi xấu.

      “Thế này , nếu bạn có thể khiến Huyền Diệp ba năm chung đụng với nữ nhân khác, chúng ta có thể giải quyết tất cả nỗi lo về sau của bạn, bạn có thể suy nghĩ vấn đề này.”

      “Nỗi lo về sau là gì?” Chỉ Lan cảm thấy hệ thống rất thích giăng bẫy người ta, vấn đề nào cũng phải hỏi cho ràng.

      “Đương nhiên là những chuyện có lợi với bạn phát sinh vì ‘tình huống đào tạo’ hoàn thành trước hạn.”

      “Ví dụ cụ thể được ?” Chỉ Lan cố chấp đòi ví dụ.

      “Đây là bí mật kinh doanh, bạn suy nghĩ kĩ chưa?”

      “Nếu làm được sao?” chuyện với hệ thống quyết thể sơ hở, hậu quả thế nào chịu báo trước với nàng.

      “Đương nhiên là bạn phải ký hợp đồng.”

      Chỉ Lan suy nghĩ chút, làm được tốt, làm được nàng cũng nhất định phải ký hợp đồng với hệ thống, lặng lẽ ra là được, nàng dùng chung “dưa chuột” với nữ nhân khác đâu, “dưa chuột’ đâu chẳng có.

      “Được rồi.”

      “Vậy quyết định như thế.”

      Vì vậy Chỉ Lan bắt đầu kế hoạch ba năm, nàng gãi đầu, có thế nào nàng cũng thiệt hại, giờ ngủ , mai tính tiếp.

      Hách Xá Lý về nhà, an tâm chờ đợi tin tức trong cung, ta rất hài lòng với biểu bản thân, kiêu ngạo siểm nịnh, điềm đạm khéo léo, chỉ chờ thánh chỉ là ta có thể lập gia đình

      Hách Xá Lý từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi nhận thánh chỉ, chỉ ngờ thánh chỉ ban xuống phải phong ta làm trắc phúc tấn cho Tam Aka, mà lại là phong làm quý nhân, nhanh chóng tiến cung.

      Hách Xá Lý sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là nhan sắc này gây chú ý? ta ngơ ngác quỳ sàn, hay biết chuyện người khác đứng lên hết, ta ngẩng đầu nhìn ama, sắc mặt của ông ấy lấy gì làm vui vẻ, cho thấy vẻ hiểu nổi. ta thầm thở dài trong lòng, lẽ đấy là số mệnh của thiếu nữ Thanh xuyên?

      Sách Ni bệnh rời giường được, Thuận Trị Đế đặc biệt cho phép ông ấy cần ra tiếp chỉ, nhưng ông cụ cũng nhanh chóng biết được tin Hoàng đế chọn cháu làm Quý nhân. Ông cụ muốn ngồi dậy, nhưng có chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhìn bàn tay khô gầy của bản thân, biết nghĩ gì.

      Mấy ngày sau, Hách Xá Lí ngồi kiệu tiến cung, trong mấy ngày qua ta suy nghĩ cặn kẽ, nếu thể gả cho Hoàng đế tương lai, vậy gả cho Hoàng đế tại cũng được. ta có linh tuyền, có thể giúp Thuận Trị Đế điều dưỡng thân thể, hơn nữa ta trẻ tuổi xinh đẹp, được sủng ái là chuyện đương nhiên, ta chỉ chắc liệu con trai của ta có thể cạnh tranh được với Khang Hi đại đế tương lai . tại chỉ có thể hy vọng linh tuyền có thể giúp Thuận Trị Đế sống lâu thêm mấy chục năm, đến lúc đó Huyền Diệp tự trở thành Dận Nhưng thứ hai.

      Hách Xá Lý Thị ngồi trong kiệu suy nghĩ rất nhiều, Chỉ Lan cũng ngồi ở Cảnh Nhân Cung băn khoăn kém. Nàng thể hiểu lý do nào khiến Hách Xá Lí bị Hoàng đế triệu vào hậu cung, phải ai cũng Hách Xá Lí thành trắc phúc tấn của Huyền Diệp sao? Chẳng lẽ Thuận Trị muốn noi gương Đường Minh Hoàng, cướp con dâu. May mà chuyện chỉ hôn cho Tam Aka chỉ là lời đồn đại phong thanh, chưa có bằng chứng xác thực gì, bằng Thuận Trị lại ghi thêm thành tích vào mục “tiền án”.

      suy nghĩ gì đây?” Huyền Diệp vừa vào cửa liền nhìn thấy Chỉ Lan ngơ ngác ngồi ghế.

      có gì ạ.” Chỉ Lan cười, chẳng lẽ nàng lại suy nghĩ tại sao vợ của lại biến thành vợ của cha .

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan có chút buồn bã vui, nghĩ chắc là vì , lần này tuyển tú được chỉ định trắc phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị, hai cách cách Đổng thị và Nạp Lạt thị, có ấn tượng lắm với hai cách cách, nhưng đối với Nữu Hỗ Lộc thị có thể là ấn tượng sâu sắc.

      “Lan nhi cần lo lắng quá mức. Biểu ca phụ em thêm lần nữa.” Vừa dứt lời Huyền Diệp liền sửng sốt, câu sau giống lời của , nhưng vô thức lại thốt ra lời.

      “Biểu ca gì vậy?” Chỉ Lan cũng có chút nghi hoặc, lẽ Huyền Diệp từng làm chuyện có lỗi với nàng, “dưa chuột” của vấy bẩn?

      “Biểu ca, có phải … cùng với nữ nhân khác.” Chỉ Lan có chút ngượng ngùng, đấy phải câu hỏi thích hợp cho thiếu nữ chưa xuất giá, nhưng trước giờ nàng giữ ý với Huyền Diệp, giờ chú ý liền hỏi luôn câu băn khoăn trong đầu.

      “Lan nhi gì, là ai với em điều đấy?” Dù Huyền Diệp da mặt dày cũng thấy khó chịu đựng, rốt cuộc là ai lừa gạt tiểu biểu muội, nếu để tìm ra nhất định lôi kẻ đó đánh trăm gậy.

      phải biểu ca vừa sao? Xem ra làm chuyện có lỗi với em.” Chỉ Lan ứa ra mấy giọt nước mắt, mếu máo đáng thương nhìn Huyền Diệp.

      “Lan nhi đừng khóc.” Huyền Diệp vừa nhìn thấy Chỉ Lan khóc liền đầu hàng ngay lập tức, cũng tra hỏi tiếp.

      “Biểu ca hứa với em, trước khi cưới em tuyệt đối chạm vào nữ nhân khác, Lan nhi đừng đau lòng.”

      Chỉ Lan nghe thế ngây dại, nàng chưa gì sao Huyền Diệp tự động hứa hẹn, chẳng lẽ gần đây nàng ăn ở hiền lành quá nên trời thương?

      Huyền Diệp ra những lời này xong cuối cùng cũng có cảm giác bỏ được tảng đá trong lòng, sau khi gặp cao tăng nghiền ngẫm lời khuyên rất lâu , mặc dù biết giả thế nào, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lần này Giang Nam làm ra xi măng, nếu giấc mộng chỉ là giả, vậy phải giải thích về xi măng và thủy tinh thế nào, còn có cái cửu liên hoàn quỷ dị kia và chiếc nhẫn tay Chỉ Lan

      Huyền Diệp dám đánh cược, ít nhiều gì cũng hiểu được tâm tư biểu muội, chính xác nữ nhân cả thiên hạ có ai muốn chịu cảnh chung chồng, ngạch nương cũng vậy, mà biểu muội cũng vậy. Từ năm Thuận Trị thứ 18 Hoàng ama rất ít khi triệu phi tần khác thị tẩm, cảm thấy ngạch nương cũng biết điều đấy, vì thế thái độ đối với Hoàng ama càng thân thiết lòng hơn xưa.

      Nhìn thấy cha mẹ như thế, Huyền Diệp hiểu tâm tư Chỉ Lan, chỉ có ba năm mà thôi, nếu sau này ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia, còn gặp rất nhiều chuyện phải khống chế bản thân, nếu chỉ có ba năm mà khống chế được, vậy chỉ có nước trở thành hôn quân biết khó khăn của nhân gian?

      Huyền Diệp liên kết chuyện giấc mộng với biểu của Hoàng đế với nhau, cảm thấy đó là thử thách dành cho , Huyền Diệp trong giấc mộng kia nhất định phải , bị nữ sắc làm mê muội đến mức quên lời bản thân hứa.

      Chỉ Lan biết những ý nghĩ phức tạp trong đầu Huyền Diệp, chỉ là có chút thể hiểu nổi, như thể mua xổ số nhưng lại bất ngờ trúng năm trăm vạn, loại tâm tình này có chút khó diễn tả.

      “Biểu ca tốt.” Chỉ Lan tiến tới ôm Huyền Diệp, giọng nghẹn ngào, đương nhiên nàng kiên quyết thừa nhận bản thân bị Huyền Diệp làm cảm động. Nhưng sau này nàng tu luyện bí tịch bị che tên tốt, bí tịch kia ghi rất nhiều phương pháp giải tỏa, ít nhất thể khiến Huyền Diệp bức bối đến phát bệnh.

      “Uhm.” Huyền Diệp cúi đầu lên tiếng. Rất lâu sau này, nhớ lại buổi chiều đẹp trời đấy, vẫn thấy may mắn.

      Làm ra quyết định này, Huyền Diệp cũng suy nghĩ kĩ càng, hoàn toàn phải quyết định theo cảm tính, giờ mười lăm tuổi, theo lời ngạch nương từng tuổi này phải tuổi thích hợp cho chuyện phòng the. Để hoàn thành xi măng và thủy tinh, chắc mất vài năm có thời gian trầm mê trong nữ sắc, phải làm thế nào để khiến những thứ kia mang lợi ích cho bản thân và Đại Thanh, còn nhiều điều phải nghiền ngẫm

      Hơn nữa cũng hy vọng con dòng thứ ra đời trước, trong mộng dù phòng tránh đủ kiểu, nhưng vẫn đề phòng được thủ đoạn của đám nữ nhân kia, lần này dứt khoát ngay cả cơ hội cũng cho, nếu bọn họ còn mang thai được bội phục

      Đương nhiên nguyên nhân quan trọng là muốn gần gũi với Chỉ Lan, dù chỉ là cầm tay hay ôm đều khiến ghi nhớ lâu, người Chỉ Lan có khí tức khiến người ta mê muội, vì tuổi còn nên chưa gây chú ý, nhưng cảm nhận được. Nếu Huyền Diệp biết đến thuốc phiện hiểu cảm giác đấy là gì, vì vậy có lẽ Chỉ Lan nên cảm ơn bí tịch bị che tên chứ phải Huyền Diệp.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 041 – Thị tẩm * Xoa bóp

      Hách Xá Lý ngồi trong thùng nước, vài cung nữ hầu hạ ta tắm rửa, ta nâng cánh hoa hồng, lim dim đầy hưởng thụ. Hạnh phúc của việc xuyên tới cổ đại là cả việc mặc quần áo cũng có người hầu hạ, ta cảm thấy bản thân đầu hàng trước viên đạn bọc đường này.

      Tắm xong, Hách Xá Lí phải trải qua công đoạn mà ta rất thích. Bị lột trần rồi bị khiêng đến tẩm cung của Thuận Trị khiến ta cảm thấy nhục nhã, đây là quy định được đưa ra từ năm Thuận Trị thứ 18, ngoài Đông Quý phi được Thuận Trị đích thân đến Cảnh Nhân Cung thị tẩm, tất cả các phi tần khác đều chịu cách đãi ngộ này. Nhưng Hách Xá Lý rất tự tin, sau hôm nay, Thuận Trị đích thân đến Thừa Càn Cung thị tẩm ta.

      Đương nhiên Hách Xá Lý biết điều rằng, vì ta ở thiên điện của Thừa Càn Cung, Thái hậu liệt ta vào sổ đen, xếp vào nhóm hồ ly tinh như Đổng Ngạc thị.

      Hách Xá Lý bị thái giám lột trần, chỉ mặc tấm áo choàng voan mỏng, được thái giám đặt xuống long sàng, Thuận Trị nằm sẵn đó, hai tay sau gáy, nhắm mắt. Thuận Trị ở độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông, lại là Hoàng đế, toàn thân toát lên khí độ ung dung cao quý.

      Hách Xá Lý cởi bỏ áo khoác, trần truồng chui vào dưới chăn từ cuối giường, nằm cạnh Thuận Trị, chờ ông ấy sủng hạnh. Có lẽ lòng ta rất căng thẳng, nhưng nghĩ đến đây là cơ hội bước lên mây, ta liền bình tĩnh trở lại. Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng hô hấp, Thuận Trị có phản ứng gì, như thể nằm bên cạnh phải thân thể nữ nhân đẹp hoàn mỹ mà chỉ là bộ xương.

      Thuận Trị xoay người đối diện Hách Xá Lý, thể phủ nhận nữ nhân này có thân thể có thể mê hoặc bất cứ người đàn ông nào, làn da trắng nõn, bộ ngực căng tròn, vòng eo thon , đôi chân thẳng tắp, ngoài ra còn gương mặt xinh đẹp và khí chất bất khả xâm phạm, đổi thành người có định lực kém hơn nhất định có chuyện rồi. Nhưng Thuận Trị Đế là ai chứ, từ ông ấy sống cùng rất nhiều mỹ nữ, đời này trải nghiệm chưa được trăm cũng phải tám mươi người, hơn nữa có người thương nhất, có nhìn ai cũng thấy bằng Đông Quý phi.

      “Ngươi có biết tại sao trẫm lại phong ngươi làm Quý nhân ?” Thuận Trị dùng tay phải chống đầu, từ cao nhìn xuống Hách Xá Lí, chậm rãi.

      “Nô tỳ biết.” Hách Xá Lý đỏ mặt, có vẻ thẹn thùng e sợ nhìn Thuận Trị.

      “Uhm, sau này ngươi biết, trước uống chén rượu .” Thuận Trị nhận chén rượu tiểu thái giám dâng đến, chút thương hương tiếc ngọc dốc thẳng vào cổ họng Hách Xá Lí.

      Hách Xá Lí ho khan mấy tiếng, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

      “Cầm dụng cụ đến đây, lấy cái .” Thuận Trị mặc áo ngoài, chuẩn bị đến Cảnh Nhân Cung xem Đông Quý phi làm gì, thuận tiện an ủi dỗ dành người mình .

      Thuận Trị nhận dụng cụ bằng ngọc, thấy phần dưới của Hách Xá Lí ẩm ướt, khi thấy lạc hồng, Thuận Trị gật đầu hài lòng.

      “Các ngươi thông minh chút, cái gì nên cái gì nên biết chưa?”

      “Nô tài tuân mệnh.” Nhóm tiểu thái giám này đều là tâm phúc của Thuận Trị, chuyện này làm rất nhiều lần, tất nhiên có vấn đề gì.

      Vì vậy Thuận Trị tập kích Đông quý phi lúc nửa đêm, chỉ để lại Hách Xá Lý thị mình với ảo tưởng.

      lúc sau, Hách Xá Lý tỉnh lại thấy bên cạnh còn ai, miếng lụa trắng là lạc hồng, người cũng được rửa sạch. ta nhớ được chi tiết chuyện xảy ra, chỉ có cảm giác sung sướng, ta suy nghĩ nhiều, vừa sửa soạn chút bị thái giám khiêng về Thừa Càn Cung.

      Buổi thượng triều hôm sau, Huyền Diệp dâng tấu chi tiết về thủy tinh và xi măng, mặc dù Thuận Trị từng có lúc muốn tu làm hòa thượng, nhưng ông ấy vẫn rất nhạy cảm với chính trị, vừa nghe biết đây là chuyện quan trọng, có lẽ là chuyện có lợi cho Đại Thanh. Nếu làm được hai thứ đó, phản tặc phía Nam tất là duy trì được lâu.

      Huyền Diệp có công được phong Bối lặc, ngoài ra Phúc Toàn cũng được phong, Phúc Toàn xuất cung xây phủ riêng, Huyền Diệp là vì Đông Quý phi muốn giữ thêm vài năm, nên chưa vội vã xuất cung, vẫn ở tại Aka Sở.

      có chuyện gì nữa bãi triều, Tam Aka ở lại.” Mọi người quen với việc Tam Aka được đãi ngộ đặc thù, ai có phản ứng gì, trật tự lui xuống. Vẻ mặt Phúc Toàn có phần ảm đạm, nhưng ánh mắt có vẻ ghen ghét, Thuận Trị nhìn thấy hết, cảm thấy vừa lòng với Phúc Toàn.

      “Công thức làm ra xi măng và thủy tinh là ai dâng lên?” Thuận Trị cầm ly trà nhấp ngụm.

      “Hồi Hoàng ama, là do người ở xưởng thủy tinh dâng lên.” Huyền Diệp sợ Thuận Trị thăm dò, dàn xếp hết rồi.

      “Uh, được để lộ ra ngoài.” Chuyện tốt thế đương nhiên thể để người ngoài có lợi, Huyền Diệp cũng biết điều đó, công thức hoàn chỉnh chưa từng lọt đến tay người khác.

      “Nhi thần biết .”

      như thế, việc sản xuất thủy tinh giao cho con phụ trách.” Thuận Trị suy nghĩ chút, “Đưa xưởng thủy tinh về trực thuộc Dưỡng Tâm Điện.”

      “Nhi thần tuân chỉ.” Huyền Diệp thầm tính toán chuyện mở rộng quy mô sản xuất thủy tinh, cung kính trả lời.

      “Hôm qua trẫm thấy Quý phi có chút thoải mái, nếu con rảnh rỗi bãi triều thăm Quý phi .” Thuận Trị hơi mất tự nhiên, hôm qua ông ấy chọc giận Thanh Uyển giường, giờ phái con trai thăm dò trước.

      Huyền Diệp nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái, ngày nào cũng thỉnh an ngạch nương, tình hình bà thế nào rất , xem ra là Hoàng ama chọc giận ngạch nương, giờ đặc biệt nhờ giảng hòa.

      Trong Cảnh Nhân Cung, Đông thị mệt mỏi nằm giường, đêm qua đúng là mệt muốn chết, đến giờ vẫn rã rời. Chỉ Lan thấy thế rất tinh ý kể chuyện cười cho Đông thị vui, thấy Đông thị sắp ngủ thiếp , liền lấy chăn đắp cho bà rồi nhàng ra khỏi phòng.

      Vừa ra khỏi cửa liền thấy Huyền Diệp tới.

      “Biểu ca, đến thăm sao?” Chỉ Lan ngước đầu hỏi.

      “Đúng vậy, sao em vào trong phòng mà lại đứng ngoài này?” Trời tương đối nắng, Huyền Diệp cầm tay Chỉ Lan vào phòng nàng.

      Uyên Ương và Tử Quyên mang khối băng đặt vào phòng, lại pha bình trà Bích loa xuân rồi mới đứng bên chờ sai bảo.

      “Hôm nay ngạch nương bị sao vậy?” Huyền Diệp có chút lo lắng, chẳng lẽ thoải mái?

      mệt, mới ngủ.” Chỉ Lan giằng khăn tay, nhìn Huyền Diệp như mọi khi, nàng suy nghĩ biết có nên cấp Huyền Diệp ít phúc lợi hay .

      “Ngạch nương có việc gì là tốt rồi.”

      Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan thẹn thùng cách hiếm hoi, cảm thấy rất mới mẻ, vì thế rất muốn biết Chỉ Lan có chuyện gì thể ra.

      “Biểu ca, …” Chỉ Lan dừng chút, “Khi nào hai cách cách kia đến Aka Sở? Sau này em còn có thể đến Aka Sở tìm ?”

      “Mấy ngày nữa đến. Em sợ hai người đó sao? Bọn họ chỉ được ở trong phòng mình, được ra phòng khách.”

      “A, biểu ca để em xoa bóp , mấy ngày trước em có học Lý mama, bà ấy là người thường xoa bóp cho .” Chỉ Lan lôi cái tên ra cho tăng độ tin cậy. Đúng là nàng có học Lý mama cách xoa bóp, nhưng dùng phương pháp đấy, để bản thân có thể sở hữu “dưa chuột” mới nguyên, nàng cố được.

      “Ồ? Vậy em bóp vai cho tôi , gần đây viết nhiều tấu chương nên đau vai.” Huyền Diệp hài hước .

      “Vâng.” Chỉ Lan ra sau lưng Huyền Diệp dùng kỹ thuật của bí tịch bị che tên bóp vai cho , xoa bóp lên cả cổ và vai. Đây là lần đầu tiên nàng dùng phương pháp đặc biệt này, có chút căng thẳng, nhưng nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Huyền Diệp, nàng dần thả lỏng tinh thần hơn.

      Trong lúc Chỉ Lan và Huyền Diệp chú ý, người hầu tự giác lui ra ngoài.

      Huyền Diệp rất thích Chỉ Lan xoa bóp, mặc dù lần nào cũng sinh ra chút phản ứng trong sáng, nhưng quen nên còn bối rối, quần áo mấy lớp dày dặn, chỉ cần có thái độ nghiêm túc, ai phát có ý nghĩ đứng đắn. Chỉ là lần này kích thích hơn hẳn mọi khi, Huyền Diệp hung hăng cắn môi mới rên rỉ thành tiếng.

      Chỉ Lan cũng nghe được tiếng rên của Huyền Diệp, ngón tay mảnh khảnh của nàng lại ấn vào huyệt sau tai, nhàng ấn bóp xuống cổ. Huyền Diệp cảm thấy như dòng điện truyền từ huyệt sau tai đến bộ phận nào đó, dường như mọi dây thần kinh cảm giác đều tập trung ở đầu ngón tay Chỉ Lan, nàng chạm đến đâu cũng tạo ra khoái cảm, chỉ hy vọng có thể khống chế.

      Huyền Diệp thở hắt ra, là xử nam, bảo miêu tả cảm giác này hơi khó, từng có cung nữ bạo gan khiêu khích, nhưng có cảm giác này. Chẳng lẽ là vì có tình cảm đặc biệt với biểu muội, vì thế mà nảy sinh cảm xúc chỉ có với nàng.

      Huyền Diệp cảm giác hiểu lý do Hoàng ama tìm đến nữ nhân khác, nếu cùng người mình thư thái thế này, tìm đến người khác phải ghê tởm bản thân sao, ai lại bỏ sơn hào hải vị để ăn cám, ít nhất là muốn.

      Chỉ Lan nhìn vẻ thoả mãn của Huyền Diệp, gật đầu hài lòng, bí tịch bị che tên rất có tác dụng, nàng tin có người nào có thể dụ dỗ Huyền Diệp, hưởng thụ khoái cảm cực độ rồi, cầu của khắt khe hơn nhiều, những nữ nhân có kinh nghiệm thể kích thích Huyền Diệp.

      “Lan nhi lại đây.” Thanh của Huyền Diệp có phần khàn khàn.

      Chỉ Lan đến bên cạnh Huyền Diệp, quả nhiên bị Huyền Diệp kéo vào lòng. Chỉ Lan động viên bản thân, Huyền Diệp vì nàng hy sinh rất lớn, thời đại này, Hoàng tử mười lăm tuổi thừa sức có con, Huyền Diệp vì nàng mà ngủ chay ba năm, nàng cũng phải báo đáp . Tình cảm là trao nhận, chỉ có điều nàng hơi , có cảm giác bị dâm ô.

      Huyền Diệp công nhận Chỉ Lan còn , chủ yếu là Chỉ Lan dậy tốt, mặc dù chưa cao lắm nhưng còn là bé , bắt đầu thành thiếu nữ. Nhưng cũng phải cầm thú, vì thế chỉ hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng để tận hưởng cảm giác khoan khoái, Huyền Diệp thỏa mãn, quả nhiên chỉ có ôm Chỉ Lan lòng mới cảm thấy trống trải.

      Nếu Chỉ Lan nhìn thấy mặt , thấy như con báo no nê, giấu vuốt, lười biếng nghịch đuôi, nhàn nhã phơi nắng.

      lúc lâu sau Huyền Diệp mới buông Chỉ Lan, hôn má nàng, chỉnh xiêm y hộ nàng, chuẩn bị quay về Aka Sở công tác. nghĩ, ngày mai lại tìm biểu muội xoa bóp, còn về hai cách cách ba hôm nữa vào cửa, ngại quá, quên rồi.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 042 – Trưởng thành * Thỉnh an


      Chỉ Lan nhăn nhó nhìn trải giường, nàng lại cảm nhận thêm lần nữa cái gọi là “phong cách đổ máu”. Xem ra người cổ đại dậy sớm, giờ nàng mới mười tuổi thấy chu kỳ, có lẽ cũng liên quan tới chuyện nàng ăn đồ bổ từ đến giờ.

      “Uyên Ương, hôm nay thay trải giường.” Chỉ Lan rất bình tĩnh gọi nha hoàn đến dọn giường.

      Uyên Ương là nhân tài được huấn luyện đặc biệt, nhìn trải giường dính máu mặt đổi sắc, rất tự nhiên dọn , lấy từ trong tủ trải giường mới để thay.

      “Cách cách lớn rồi.” Uyên Ương cảm thấy nên giải thích chút, nhưng nhìn vẻ mặt ta biết rồi ngươi cần nữa, Uyên Ương lại thôi.

      “Uhm.” Chỉ Lan gật đầu, ngồi xuống trước gương trang điểm. Từ khi sản xuất được thủy tinh, gương trang điểm thành đồ dùng phổ biến trong cung, xuất trước mặt các tần phi được sủng ái, Chỉ Lan nhờ hưởng phúc của Đông Quý phi và Huyền Diệp, cũng có tấm gương trang điểm sáng loáng.

      “Hôm nay cách cách muốn cài hoa gì?” Tử Quyên cầm lược chải tóc cho Chỉ Lan, mặc dù ngày nào cũng chải đầu nhưng vẫn thể kiềm chế ngưỡng mộ.

      Chỉ Lan tiện tay chỉ đóa hoa mẫu đơn màu hồng phấn bằng nhung, nàng thích cài cắm cầu kỳ đầu, từ trước giờ vẫn thường cài đầu bằng hoa cỏ bằng vải, vì so với các đồ trang sức khác hơn rất nhiều.

      “Tóc cách cách đẹp.” Tử Quyên vuốt mái tóc trơn mượt của Chỉ Lan, tấm tắc khen.

      Chỉ Lan gật đầu tán thành, nàng bỏ ra 3000 EXP mua đan dược dưỡng tóc, cứ nửa năm lại uống viên, nếu có hiệu quả mới là vấn đề. Mặc dù thuốc làm đẹp chu kỳ năm năm cũng có công dụng làm đẹp tóc, nhưng thuốc có tác dụng riêng biệt vẫn hơn.

      “Hôm nay cách cách có đến Aka Sở ?” Uyên Ương hỏi.

      , Xảo Phương tỷ tỷ sắp tới đây thỉnh an.” Chỉ Lan nhíu mày, Nữu Hỗ Lộc Xảo Phương thành trắc phúc tấn nửa năm trước, đến tháng dạy dỗ xong hai cách cách, vậy mà trong cung vẫn được tiếng hiền lành đức hạnh. trắc phúc tấn cần mấy tiếng hiền lành đức hạnh để làm gì, ràng là vì nhăm nhe vị trí đích phúc tấn.

      Hàng tháng, Nữu Hỗ Lộc đến thỉnh an Đông thị, trắc phúc tấn vốn có tư cách “thần hôn định tỉnh”, nhưng Huyền Diệp cũng chỉ có ta là trắc phúc tấn duy nhất, vì thế thỉnh thoảng Đông thị vẫn triệu ta đến.

      “Cách cách cần lo lắng.” Uyên Ương khuyên nhủ, Uyên Ương theo Chỉ Lan vào cung, cũng ràng tâm ý của Tam aka, cho nên cũng hy vọng tiểu thư nhà mình nghĩ quẩn.

      “Ta có gì phải lo lắng.” Chỉ Lan rất tin tưởng Huyền Diệp, chờ nàng ba năm nhất định nuốt lời. Quan trọng là ngày nào nàng cũng xoa bóp cho theo phương pháp học từ bí tịch bị che tên để giúp giải tỏa. Phương pháp xoa bóp này có tính gây nghiện, phối hợp cùng hương liệu điều chế theo công thức trong bí tịch, khiến người được xoa bóp chỉ có thể có phản ứng sinh lý với người xoa bóp, Huyền Diệp được Chỉ Lan xoa bóp mỗi ngày, vì vậy có nhu cầu sinh lý trừ phi đối phương là Chỉ Lan.

      thôi, thỉnh an Quý phi nương nương, chắc là nương nương đến cung Từ Ninh về rồi.” Thời gian qua Chỉ Lan đạt được chiều cao mong muốn, giờ nàng khoảng 1m4, thêm đôi hài đế bình hoa là 1m6, kể cả ở đại cũng có thể tính là cao ráo.

      Đông thị vừa thỉnh an Thái hậu về, nghĩ đến Hách Xá Lý thị liền đau đầu, từ khi ta tiến cung hậu cung được ngày yên ổn, buổi thỉnh an nào cũng biến thành trận chiến của Thái hậu và Hách Xá Lí thị, đương nhiên Hách Xá Lý chưa từng chiếm được ưu thế với Thái hậu.

      Dường như Thái hậu cũng biết Hách Xá Lí thị kia chính là Đổng Ngạc thị tiếp theo, ngày ngày nã pháo, mới đầu Đông thị còn có tâm trạng xem kịch, giờ chỉ thấy phiền, xem ra bà phải mở lời với Thuận Trị xem xem phải xử lý Hách Xá Lí như thế nào.

      “Nương nương, hôm nay cách cách thấy chu kỳ.” Lý mama lặng lẽ thầm vào tai Đông Quý phi.

      Đông Thị nghe vậy cười tiếng, rốt cuộc cháu lớn, con trai đáng thương. “Băng vệ sinh ta bảo chuẩn bị có chưa?”

      “Nương nương yên tâm, bảo tú nương làm rồi, vừa đưa mấy cái sang, đều giặt sạch phơi nắng.”

      “Vậy là tốt, nhớ chuẩn bị cháo bổ máu, phái mama dặn dò Đông cách cách những điều cần thiết.” Đông thị rất chú ý vệ sinh, vì vậy sai người chuẩn bị sẵn sàng, giặt sạch phơi nắng cẩn thận.

      “Thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường.” Chỉ Lan hành lễ cách tao nhã, dù có là mama khó tính nhất cũng thể tìm ra lỗi lầm nào.

      “Mau qua đây ngồi, nhóc con nghịch ngợm giờ lớn rồi.” Đông thị thấy sắc mặt Chỉ Lan có vấn đề gì mới thôi lo lắng, lên tiếng trêu chọc.

      .” Chỉ Lan vừa nhìn Đông thị liền biết bà biết chuyện nàng có chu kỳ rồi, quả nhiên trong cung tồn tại cái gọi là bí mật, nàng vốn nghĩ xem có nên tìm hệ thống đổi ít điểm kinh nghiệm lấy “có cánh”, xem ra làm là chí lí.

      Đông thị biết tiểu nương đều e thẹn, vì thế đùa dai.

      “Nữu Hỗ Lộc thị sắp đến đây thỉnh an, con đừng .” Đông thị thế có ý gì đương nhiên Chỉ Lan biết, đơn giản là muốn cho người khác biết nàng có chỗ dựa mà thôi.

      “Chỉ Lan biết.” Chỉ Lan nghịch ngợm nháy mắt với Đông thị, lời có vẻ ngoan ngoãn, nhưng vẻ mặt tinh nghịch.

      “Uh. Đây là trà Đại hồng bào núi Vũ Di mới tiến cống mấy ngày trước, con uống .” Đông thị làm bộ chuẩn bị sai nha hoàn dâng trà cho Chỉ Lan, nhìn Chỉ Lan vui mừng rồi mới tiếc nuối , “Ôi ta đãng trí quá, hôm nay con thể uống trà, pha cho cách cách tách nước gừng với đường đỏ.”

      Chỉ Lan xị mặt, biết là bản thân lại bị đùa giỡn rồi. chắc là vì có tình bồi đắp nên giữ được tinh thần vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tâm trạng trêu đùa nàng.

      Chỉ Lan tỏ vẻ nàng so đo với người , nàng nâng tách nước gừng ấm nóng nhấp ngụm, quả nhiên thoải mái hơn nhiều. Chỉ Lan cũng biết Đông thị quan tâm nàng, nếu chẳng suy nghĩ chu đáo thế này. “Cám ơn .”

      “Thỉnh an Quý phi nương nương.” Nữu Hỗ Lộc thị tới đúng lúc, sớm hơn Đông thị chưa về, trễ hơn Đông thị tán gẫu cùng Chỉ Lan, có chỗ nào cho ta chen vào.

      “Thỉnh an Xảo Phương tỷ tỷ.” Chỉ Lan đứng dậy hành lễ, thế nào nàng cũng chỉ là cách cách phẩm cấp được giáo dưỡng trong cung, Nữu Hỗ Lộc thị là trắc phúc tấn của bối lặc, hơn nữa từ trước tới giờ Chỉ Lan vẫn giữ phép tắc trước mặt người ngoài, giờ cũng muốn để người khác bới móc nên luôn hành lễ với Nữu Hỗ Lộc thị.

      Điều đó khiến Huyền Diệp càng thêm bất mãn với Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu biểu muội thương của phải thỉnh an nữ nhân khác khiến cảm thấy rất đau lòng, nhưng Chỉ Lan kiên trì, cũng chỉ có thể chờ đến lúc về Aka Sở đòi công bằng cho Chỉ Lan. Đương nhiên Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa biết lý do thực khiến Huyền Diệp nổi nóng với ta sau mỗi lần gặp Chỉ Lan, ta vẫn cho là Chỉ Lan hãm hại sau lưng ta, ra ta đoán cũng có phần đúng, chỉ có điều là Chỉ Lan cố ý.

      Chỉ Lan cảm thấy nàng ở trong cung được Đông thị và Huyền Diệp che chở là đặc biệt lắm rồi, Na Nhân cách cách trở về Mông Cổ lấy chồng, nàng muốn người khác nàng thị sủng sinh kiêu, mang phiền toái đến cho Đông thị và Huyền Diệp. Dù sao cũng chỉ là hình thức, phải đại lễ gì to tát.

      “Chỉ Lan muội muội khách khí.” Nữu Hỗ Lộc thể gì ra mặt, nhưng lòng rất cao hứng, từ khi ta vào Aka Sở rất ít khi được Huyền Diệp thị tẩm, hơn nữa bao giờ nhớ được quá trình, Huyền Diệp lại toàn tâm toàn ý đối đãi với Chỉ Lan, điều này khiến Nữu Hỗ Lộc cảm thấy đáng lẽ năm xưa nên hạ phương thuốc nào tác dụng ác liệt hơn.

      “Quy củ thể phế.” Chỉ Lan trả lời lãnh đạm, đứng dậy quay về chỗ ngồi chuyện với Đông thị, Nữu Hỗ Lộc thị lúng túng bị phớt lờ, Nhưng ta cũng có mục đích lấy lòng Đông Quý phi, ta thể tới thỉnh an mẹ chồng nhiều, chỉ hy vọng có thể gặp được Huyền Diệp, cho biết lòng hiếu thảo của bản thân.

      Huyền Diệp hạ triều liền đến cung Cảnh Nhân, nửa năm trước, Thuận Trị giao chuyện làm xi măng cho và Nhị aka Phúc Toàn toàn quyền xử lý, nhiều việc bận rộn, chưa được rảnh rỗi để giải quyết Nữu Hỗ Lộc thị. Từ khi biết Nữu Hỗ Lộc hạ độc Chỉ Lan Huyền Diệp quyết định cho ta yên ổn, có điều giờ vẫn cần ta chống đỡ trong hậu viện, thủ tiêu ta Thuận Trị lại chỉ định nữ nhân khác bù vào.

      “Thỉnh an ngạch nương.” Ngoài Đông thị, Huyền Diệp cũng chỉ chú ý tới Chỉ Lan ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt Chỉ Lan được hồng hào như mọi khi, quyết định tẩm bổ cho nàng.

      Tam aka hoàn toàn nhận ra có mặt của trắc phúc tấn của , Nữu Hỗ Lộc thị tái mặt, tới thỉnh an Huyền Diệp, nhân tiện thể có mặt của bản thân.

      Huyền Diệp vừa nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh an liền đổi vẻ mặt.”Nữu Hỗ Lộc thị, ở đây làm gì, về trước .”

      Nữu Hỗ Lộc thị nhún người nghe thế run rẩy, hơi ngước đầu nhìn Huyền Diệp bằng ánh mắt nặng tình và lên án, rồi mới từ từ lui ra. Nếu để Chỉ Lan diễn giải ánh mắt kia, nhất định nàng dùng lời thoại đậm chất Quỳnh Dao “chàng vô tình, chàng lạnh lùng, chàng giận dữ vô cớ”.

      Huyền Diệp hiển nhiên là có tế bào văn nghệ như thế, thèm liếc đến Nữu Hỗ Lộc thị, thẳng đến bên cạnh Chỉ Lan ngồi xuống.

      “Bình thường phải Lan nhi thích uống trà nhất sao? Tại sao hôm nay lại uống nước đường đỏ?” Huyền Diệp nhìn chất lỏng trong tách, đây là nước đường đỏ mà?

      có gì.” Chỉ Lan thẹn thùng cúi đầu, chuyện như thế làm sao ra lời được, Huyền Diệp hỏi rất có kỹ thuật, câu là trúng hồng tâm.

      “Đứa bé này.” Đông thị che miệng cười trộm, “Biểu muội của con giờ lớn.”

      Huyền Diệp có chút nghi hoặc, ràng hiểu “ lớn” và “nước đường đỏ” liên quan gì với nhau, nhưng hỏi tiếp. Trải qua năm rèn luyện, Huyền Diệp chín chắn hơn rất nhiều, gật đầu, đổi đề tài.

      Cung Thừa Càn được vui vẻ như cung Cảnh Nhân, Hách Xá Lý bị Thái hậu công kích đến nghiến răng nghiến lợi. ta tiến cung năm, số lần thị tẩm chỉ ít hơn Đông Quý phi, nhưng từ đấy đến giờ vẫn chỉ là Quý nhân, được phong hào gì, mỗi lần thị tẩm đều bị lột trần khiêng đến long sàng của Thuận Trị, khiến ta càng tức tối hơn là ta vẫn chưa có con.

      phải thiếu nữ Thanh xuyên là nhanh chóng mang bầu rồi sinh luôn long phượng thai sao? Hách Xá Lý tức giận lên giường buông màn, đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài, rồi mới lén vào gian. ta hề biết mọi động tác của bản thân bị người khác nấp trong phòng nhìn thấy hết.

      năm trời, tại sao vẫn tra ra việc Hách Xá Lí thị bất ngờ biến mất?!” Thuận Trị rất tức giận, lúc đầu ông ấy cho là nhanh chóng tra ra thôi, vậy mà năm trời vẫn có manh mối.

      “Hoàng thượng bớt giận, nô tài từng thấy sau khi Hách Xá Lí quý nhân xuất trở lại tay cầm thêm đồ vật. Nô tài phỏng đoán, quý nhân có năng lực cách thủ vật.”

      “Tạm coi như thế, trẫm đích thân thẩm vấn, chuẩn bị thuốc chưa?!” Thuận Trị vì muốn tra ra bí mật của Hách Xá Lý chuẩn bị công phu, cho người chế ra loại thuốc, chờ thời cơ thích hợp dùng để thẩm vấn, ngoài ra Thuận Trị muốn biết năm đó ta ăn linh đơn diệu dược gì mà nhiều lần thoát chết.

      Hách Xá Lí ở trong gian tùy thân suy nghĩ xem phải dùng thứ gì đầu độc Thái hậu biết bản thân sắp tai vạ đến nơi.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 043 – Chật vật


      Chỉ Lan buồn bực nhìn băng vệ sinh trong tay, ngờ vật này xuất , may mắn là nàng đầu thai trong gia đình giàu có, lại sống trong hoàng cung, có hơn mười băng vệ sinh, có thể dùng cái vứt cái, làm thành “có cánh” cũng được.

      Chỉ Lan dùng ngón tay chọc chọc đầu mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên nàng cũng là xuyên , chế tạo được xi măng thủy tinh đành, sao cả “có cánh” cũng biết đường mà làm. Nàng thở dài, nhìn số điểm kinh nghiệm hơn trăm vạn, có lẽ nên mua thêm quyển bí tịch.

      “Khụ, khụ, ngươi cái gì?!” Huyền Diệp vừa uống trà vừa nghe tiểu thái giám báo cáo, thiếu chút nữa sặc nước trà.

      “Hồi Tam aka, Đông cách cách là … là có chu kỳ.” Tiểu thái giám xấu hổ đỏ mặt, tại sao tiểu thái giám lại phải biết chuyện đấy chứ, là tổn thương sâu sắc.

      biết, lui ra , chuyện này được lộ ra ngoài.” Trong nháy mắt, Huyền Diệp khôi phục lại vẻ mặt đứng đắn, lên rằng trong đầu vừa xuất mấy hình ảnh trong sáng.

      Rốt cuộc tiểu biểu muội lớn, Huyền Diệp nghĩ đến đấy liền mỉm cười, quyết định tặng quà chúc mừng tiểu biểu muội. Nhưng biết tặng thứ gì, Huyền Diệp buồn bực suy nghĩ.

      trong tâm trạng buồn bực chỉ có Chỉ Lan ở cung Cảnh Nhân và Huyền Diệp ở Aka Sở, mà còn có Thuận Trị ở thiên điện cung Thừa Càn.

      “Hách Xá Lí thị, lẽ ngươi có gì muốn ?” Sắc mặt Thuận Trị có chút sa sầm, thẩm vấn hơn canh giờ vẫn được gì, thử hỏi có ai tươi tỉnh cho được.

      “Thần thiếp biết hoàng thượng đến chuyện gì.” Hách Xá Lí cố chịu đựng đau nhức thể xác, nhìn Thuận Trị bằng ánh mắt tủi thân, đúng là rất động lòng người, nếu đối diện là người đàn ông khác nhất định kéo vào lòng dỗ dành phen.

      “Ngươi còn muốn nguỵ biện sao?!” Thuận Trị nghĩ nếu thẩm vấn ra dùng hình.

      Ban đầu Hách Xá Lí còn có chút ngạc nhiên khó hiểu, ta đến cung Từ Ninh hạ độc từ lúc vấn an, sao chỉ mới chốc lát đó mà Hoàng thượng biết. Sau mới phát hạ độc là chuyện , điều Hoàng thượng muốn biết là bí mật về gian tùy thân của ta, nhưng ta chết cũng khai, cùng lắm là trốn trong gian cả đời.

      “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!” Nếu chỉ nhìn thấy vẻ oan ức và giọng nghẹn ngào đấy, ắt hẳn Thuận Trị cũng có lòng nào mà hoài nghi thêm nữa, nhưng năm trời, tin tức ông ấy thu được suốt năm trời cho thấy rất ràng là con người trước mắt phải quái cũng giấu bí mật rất ghê gớm.

      Các đời Hoàng đế tìm kiếm bí quyết trường sinh bất lão mấy nghìn năm, Hoàng đế là người “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân”, vậy nên Hoàng đế cũng là người mong muốn được trường sinh nhất. Khi Thuận Trị phát ra Hách Xá Lí là dị nhân, ông ấy từng ảo tưởng có lẽ thần tiên là có .

      Nhưng năm giám thị đưa lại kết quả Hách Xá Lí này tuyệt đối là người hành độc lập mình, vì vậy ông ấy chỉ còn cách dùng hình, đương nhiên ông ấy cũng nghĩ đến chuyện Hách Xá Lí có thể đột ngột biến mất, vì thế sau khi để ta uống thứ thuốc làm toàn thân vô lực và đau nhức, còn cho người trói lại, dùng còng tay còng cùng mấy thị vệ trung thành tận tâm có võ công.

      “Vậy ngươi tiếp tục ở lại đây , sau này cần vấn an nữa, trẫm phái người với Thái hậu.” Thuận Trị đứng lên, phất tay áo ra, bên trong chỉ còn lại Hách Xá Lí thị toàn thân vô lực cùng mấy thị vệ.

      Hách Xá Lí hối hận muốn chết, ta vốn cho rằng bí mật của bản thân thể bị phát , vì quy luật là thế.

      Tại sao các nữ chính khác thường xuyên ra ngoài lấy đồ này nọ có ai hoài nghi, ta chỉ lén vào gian lúc nửa đêm canh ba lại bị phát , chẳng lẽ truyện này là thể loại ngược luyến tình thâm?

      Vẻ mặt Hách Xá Lí càng lúc càng méo mó, ta muốn vào gian uống nước linh tuyền, nhưng nếu ta vào chừng cả mấy thị vệ kia cũng vào theo, giờ ta chẳng còn sức lực nào phản kháng, đến lúc đó chỉ bại lộ gian và linh tuyền, có khi còn giữ được tính mạng. Khả năng tốt có thể trở thành người cung cấp linh tuyền cho Thuận Trị, xấu nhất đương nhiên là chết.

      Các thị vệ thấy người đẹp sắc nước hương trời đau đến nhăn nhó mặt mày, rất ăn ý cùng nhìn chỗ khác, có gì đáng sợ hơn mỹ nữ ra tay.

      Thuận Trị giận dữ, cần người an ủi, tất nhiên là đến cung Cảnh Nhân, được nửa đường có người báo Thái hậu ngã bệnh. Suốt ngày, cả hoàng cung có chỗ nào yên ổn.

      “Tô Mạt Nhĩ, thái y tới chưa?” Giọng của Thái hậu thể suy yếu, sống trong chốn cung đình mấy chục năm cho bà cụ biết lần ngã bệnh này tất là có điểm bất thường, chỉ chưa biết ai làm, lẽ ra với địa vị tại của bà cụ có ai dám ra tay, nhưng ở trong hoàng cung này phải cẩn trọng mọi chuyện, sơ suất vấp ngã đau.

      “Chủ tử chờ chút, chắc sắp tới rồi.” Tô Mạt Nhĩ cầm khăn ngồi xuống mép giường lau mồ hôi cho Thái hậu, bà ấy cũng rất lo lắng, chỉ vì tình chủ tớ gắn bó mấy chục năm, mà còn vì Thái hậu là chỗ dựa duy nhất của bà ấy.

      “Khụ, khụ.” Thái hậu đột nhiên ho dữ dội, dọa Tô Mạt Nhĩ giật nảy người, nhanh chóng dùng thìa bón nước ấm cho Thái hậu.

      “Ai gia thực già, đến mức có kẻ còn e dè gì nữa mà xuống tay.” Ngữ khí Thái hậu tuy thê lương, nhưng nhãn thần lại lóe sáng, như con sói nấp trong bóp tối.

      “Chủ tử?” Tô Mạt Nhĩ tự giác nhìn bốn phía, có kẻ nào dám xuống tay với Thái hậu sao, hẳn là chán sống rồi.

      Thái hậu sống mấy chục năm trong hoàng cung, có sóng gió gì chưa từng trải, vì thế bà cụ rất tự tin là có thể nhanh chóng lôi kẻ đầu sỏ ra ánh sáng. Hơn nữa người này phải là dạng ngu ngốc, người thông minh dùng thứ thuốc có tác dụng ác liệt thế này, mà phải là loại thuốc có tác dụng từ từ, khiến người ta chết dần chết mòn, loại thuốc có tác dụng nhanh chóng thế này phải lựa chọn hàng đầu.

      “Chủ tử, thái y đến rồi.”

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh thỉnh thái y vào!” Tô Mạt Nhĩ buông màn, Thái hậu vươn tay, phủ tấm vải mỏng lên cổ tay. Thái y là ông lão khoảng năm mươi tuổi, cúi đầu đến, quỳ gối trước giường Thái hậu, nghiêm túc bắt mạch.

      “Trương Thái y, biết Thái hậu nương nương có bệnh gì?” Tô Mạt Nhĩ thấy Thái y nhăn nhó mặt mày, lo lắng hỏi.

      “Thỉnh Thái hậu nương nương để thần bắt mạch nốt tay kia.” Trương Thái y cảm thấy rất lúng túng, ông ấy hành nghề y lâu mới lên được chức này. Nhưng bệnh của Thái hậu rất cổ quái, mạch tượng rất khỏe mạnh, nhưng người như đến lúc hấp hối, Trương Thái y vã mồ hôi lạnh đầy lưng.

      Ngay lúc Trương Thái y bắt đầu căng thẳng, Thuận Trị tới.

      “Tại sao Thái hậu lại đột nhiên ngã bệnh?!” Thuận Trị nhìn Thái hậu nằm giường, cách tấm màn khiến ông ấy nhìn thấy , nhưng rốt cuộc vẫn là mẫu tử liên tâm, mẫu thân sinh bệnh đương nhiên ông ấy lo lắng, vì thế giận chó đánh mèo.

      “Hoàng thượng nguôi giận, thần học nghệ tinh, biết Thái hậu nương nương mắc bệnh gì.” Trương Thái y quỳ mọp xuống, run rẩy rất đáng thương.

      Thuận Trị hoàn toàn có tâm trạng kính già trẻ vào lúc này, Thái hậu ngã bệnh như giọt nước làm tràn ly, Thuận Trị giờ chẳng khác gì núi lửa phun trào.

      “Gọi hết ngự y đến đây cho trẫm!” Thời Thanh sơ, Thái y viện gồm mười khoa, năm ngoái được Thuận Trị gộp lại làm chín khoa, theo thứ tự là bệnh người lớn, nhi khoa, thương hàn, phụ khoa, mụn nhọt, châm cứu, nhãn khoa, nha khoa, chấn thương chỉnh hình – giờ gọi hết Thái y đến theo ý Thuận Trị, ông ấy đúng là rất lo lắng về bệnh của Thái hậu.

      Cả Thái y viện khốn khổ suốt ngày, toàn bộ Thái y bị điều đến xem bệnh cho Thái hậu, còn phải xếp hàng lần lượt, bi thảm nhất là ai tìm ra nguyên nhân can cớ, tất cả chịu bó tay.

      Bình thường các Thái y cũng coi như có kinh nghiệm, có vài phi tần muốn tranh thủ tình cảm, bệnh cũng là bệnh, bọn họ có thể nhắm mắt kê đơn thuốc vô thưởng vô phạt, nhưng tình hình Thái hậu nghiêm trọng, phải lúc làm ẩu, làm tốt phải rơi đầu, lần đầu tiên từ khi lập nước Đại Thanh, Thái y viện đứng bên bờ vực sinh tử.

      Kẻ đầu sỏ cũng chật vật chẳng kém, Hách Xá Lí tê liệt ngã xuống giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt xanh trắng, còn chút vẻ tiên nữ nào.

      Nhưng ta rất kiên định, ta tin chỉ cần khăng khăng biết, Thuận Trị thể trực tiếp thủ tiêu ta, hạ độc ta cũng sợ, ta có linh tuyền căn bản chết được, chờ lúc nào canh chừng sơ hở ta trốn vào gian, chuyện có ra ngoài hay suy nghĩ sau.

      Hách Xá Lí nghĩ đến đấy cúi đầu nở nụ cười, Thuận Trị Đế lúc này khẳng định còn tâm trạng nào để ý đến ta, thứ thuốc ta dùng hạ độc Thái hậu đủ để cả Thái y viện phải sứt đầu mẻ trán, bó tay chịu trói. ta muốn bà già kia được thoải mái, năm nay Hách Xá Lí ghi hận Thái hậu, trong lòng ta, Thái hậu khác gì mụ phù thủy già, đội trời chung.

      Mấy thị vệ nghe tiếng cười của Hách Xá Lí liền có dự cảm tốt, tiếng cười đó là phát điên hay là nghĩ ra mưu quỷ kế gì, xem ra phải báo cáo cho Hoàng thượng ngay.

      “Thôi, các ngươi lui ra hết , ai gia có chuyện muốn riêng với Hoàng đế.”

      “Hoàng ngạch nương, chẳng lẽ?” Thuận Trị cũng nhận ra, khẳng định là có kẻ xuống tay hạ độc Thái hậu.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :