1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi sau mấy tháng cũng có chương mới..............
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      ủng hộ nàng a

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 13


      Editor: CamNu


      Beta: LạcLạc


      “A Lỗi, cậu hẳn phải hơn chứ, nếu Tú Tú bằng lòng tới show diễn thời trang, đó là cách tốt nhất rồi, ấy có thể quang minh chính đại vào những nơi mà chúng ta thể vào.”


      Chị hai mở miệng, mọi người đều nháo nhào gật gù.


      Mạc Lỗi biết chị Lam đúng, cũng ràng biết Tú Tú phải giúp chuyện này, cho nên đành nhượng bộ gật đầu đồng ý.


      “Được rồi, em cùng , nhưng có điều kiện.”


      Thấy đồng ý, tươi cười rạng rỡ chủ động giơ tay lên : “Yên tâm, em ăn dấm chua lung tung của với Đồ Hoan đâu.”


      cam đoan này, làm mọi người trong phòng bật cười, khiến khóe miệng khẽ nhếch lên.


      Mạc Lỗi nắm tay , : “Chuyện đó phải vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chính là an toàn của em, có cách nào ở bên em suốt, nhưng muốn em hứa với , nếu có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải nghe lời bọn .”


      “Được, em nghe lời.” Tú Tú gật đầu.


      “Ok, quyết định vậy .” Hàn Võ Kì nháy mắt cái, : “Tiểu Phì, mở máy chiếu.”


      Khả Phỉ mở máy chiếu, giây tiếp theo, bức tường trắng phía sau lưng Hàn Võ Kì xuất bản
      thiết kế con tàu khách, khi Tú Tú phát kia đúng là nơi trực tiếp diễn ra show thời trang
      của Triều Đại sợ hết hồn.


      “Bản thiết kế con tàu này từ đâu có?”


      Khóe miệng Mạc Lỗi khẽ nhếch lên, : “A Chấn mượn.”


      “Mượn?” ngốc lăng nhìn , “Thứ này có thể mượn liền mượn được à?”


      Mạc Lỗi huýt sáo cười, như lẽ đương nhiên: “ A Chấn có thể.”


      Tú Tú lén nhìn cái người bên kia, từ đầu tới đuôi chỉ đứng cạnh Khả Phỉ, soái ca lạnh lùng tóc vàng, nên truy hỏi thêm nữa. Người đàn ông đó đẹp trai , nhưng thực hơi lạnh lùng, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy cười lần nào, nhưng tốt với Khả Phỉ lắm, thường giúp đỡ Khả Phỉ làm việc, hình như chi khi đối mặt với bà xã, vẻ mặt mới ôn hòa chút.


      Tuy rằng tới nơi này bao lâu, nhưng rất nhanh phát được cái công ty này, mọi người chung sống với nhau tốt vô cùng, hệt như người nhà, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân bọn họ ở chung chỗ.


      Võ bắt đầu tình hình, yên lặng lắng nghe, sau đó cảm giác được người đàn ông bên
      cạnh, nắm lấy tay , quang minh chính đại cùng giao nhau chỗ.


      len lén liếc nhìn .


      Người đàn ông bên cạnh dường như rất chăm chú lắng nghe , làm thoáng xấu hổ, nhưng lại cảm thấy yên tâm.


      thích người của Hồng Nhãn, thích cảm giác cùng mọi người giải quyết việc.


      Khi về bản thiết kế con thuyền, thỉnh thoảng có người giơ tay đặt câu hỏi, còn chỉ khi nào cần, hỗ trợ trả lời số tình huống có thể xảy ra thuyền.


      Sau đó, việc bèn tiến hành như vậy.


      “Vì sao?”


      Ngày thứ hai, Tú Tú trở lại nhà mẹ, muốn tham gia show diễn thời trang, Chu Lị Hinh lạnh lùng nhìn hỏi.


      Rất kỳ quái, trước đây mỗi lần mẹ dùng ánh mắt và thái độ này, làm khẩn trương, sợ sệt , nhưng hôm nay, biết A Lỗi ở dưới lầu chờ , như tiếp thêm can đảm cho đối mặt, lúc này mới phát hết thảy, thực ra là do mẹ tự chủ xây dựng bức từng phòng bị vô hình.


      Đột nhiên, cảm thấy người phụ nữ trước mắt, được truyền thông xưng tụng là nữ vương băng giá lại có chút đáng thương.


      “Mẹ biết con chỉ muốn hỗ trợ, nhưng mẹ biết con có thể giúp được.” Tú Tú hít vào hơi, với bà: “Mặc kệ mẹ có tin hay , con thực xin lỗi.”


      Chu Lị Hinh nhìn con , chỉ lạnh lùng : “Tùy con.”


      Đây là cực hạn của mẹ, biết chứ.


      Tú Tú xoay người, mẹ lại mở miệng.


      “Tú Tú, con có cho người đàn ông kia biết, cho dù mẹ chết, cũng để lại tài sản cho con ?”


      “Con cần tiền của mẹ.” Tú Tú quay đầu, nhìn mẹ, người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy ngủ được dệt bằng tơ tằm, ngồi trước bàn trang điểm, “A Lỗi cũng vậy.”


      Chu Lị Hinh cười lạnh tiếng, dời tầm mắt đến trước gương, lần nữa dùng bút kẻ nét đậm lên mí mắt, trào phúng : “Ai mà cần tiền.”


      “Chúng con tự kiếm.” Tú Tú .


      Chu Lị Hinh xem thường, cười lạnh, gì thêm nữa.


      Tú Tú rời nhà mẹ tới hội trường trình diễn thời trang trợ giúp, lần lượt nhìn thấy người của Hồng Nhãn, cả nam lẫn nữ lẫn vào đó, có người là cộng tác viên, có người là nhân viên tác nghiệp thuyền, còn có người là trợ lý của người khác, thậm chí là nhân viên phục vụ trong tiệm ăn, hoặc kỹ thuật viên ánh sáng sân khấu, chẳng biết bọn họ sao làm được như vậy, nhưng vẫn làm bộ như quen biết họ.


      Buổi biểu diễn diễn ra chính thức ở phòng Victoria, đó là hội trường hình ảnh khá lớn, là trung tâm có trần với năm tầng lầu, trần nhà treo tám đèn chùm pha lê khổng lồ, bức tường hai bên lại trang trí phù điêu bằng tranh đắp, nó được mô phỏng như rạp hát, mỗi tầng đều có thang cuộn lên, phần nhô ra giữa trung tâm là khu vực sân khấu được thiết kế nửa theo phong cách đồ họa, trước mặt và hai bên sân khấu, cùng với hành lang của mỗi tầng lầu đều để , nhưng biết, sau khi sắp xếp xong xuôi, đến ngày trình diễn bày biện rất nhiều bàn ăn phục vụ quan khách vừa thưởng thức vừa xem biểu diễn.


      Tú Tú hỗ trợ sửa sang lại trang phục, khi người Hồng Nhãn cần, cũng tiến lên trợ giúp.


      Vương Triều Dương xuất lúc chín giờ, phải mất lúc, mới có thể mỉm cười, chào hỏi với ta.


      Mười giờ sáng, mẹ đến, nhóm người mẫu cũng sớm tới trường, trong đó còn có hai vị siêu sao điện ảnh làm khách mời đặc biệt, bọn họ lần rồi lần nữa luyện tập lại dáng sân khấu và lời thoại.


      Đồ Hoan đương nhiên cũng ở trong nhóm đó, ấy thực là rất cao, rất đẹp, làm mọi người kìm lòng được bị hấp dẫn.


      chân trần, diễn tập lại điệu bộ, sân khấu, mỗi lần nhấc chân giơ tay đều hết sức tao nhã tự nhiên, mặc dù đối mặt với đẳng cấp siêu sao nhưng vẫn giống như ngày thường bình thản ung dung, trong chương trình ấy và người kia, thậm chí sai câu thoại nào.


      Màn trình diễn và ca múa khác nhau mấy, nhưng vừa trình diễn vừa ca múa, người tham gia phải có nền tảng vững chắc.


      Bọn họ còn chưa mặc trang phục diễn, mà khí thế hừng hực thế này, tin chắc buổi diễn hôm đó, nhất định rất lộng lẫy và hoành tráng. “! Sai rồi! phải như vậy! Lý Nguyệt phải nhanh chóng xoay tròn ở đây, mới có thể phô ra đường thêu làn váy! Anita, lúc ngồi xuống phải chậm chút, tao nhã chút! Giống vậy nè, ưỡn ngực, ngồi xuống, mở quạt che mặt! Thẹn thùng chút! Tony, tôi biết rất đẹp trai, nhưng phiền đừng lúc nào cũng ngửa cao đầu, nhìn rất ngớ ngẩn đó! Ok, tập lại đoạn này lần nữa.”


      Khi Tú Tú ôm chồng khăn choàng trải ra ở khu vực khán đài xem xét, nhịn được dừng lại nhìn lên sân khấu, nhìn những xinh đẹp và siêu sao ở đó bị mẹ mình hô tới quát lui đầy hâm mộ, chỉ giây như vậy, dường như cho rằng bản thân vẫn là bé mười ba.


      “Mẹ em lợi hại .”


      Nghe thấy giọng của A Lỗi, Tú Tú lấy lại tinh thần, nhìn , bất giác mỉm cười.


      “Vâng, bà ấy rất lợi hại.” gật đầu đồng ý, lại nhìn lên sân khấu, : “Hồi em cảm thấy bà giống như nữ vương, mà bà đúng là vậy mà, có thời gian, em rất hy vọng bản thân giống như bà, em học bộ dáng đứng của bà, bộ dáng bà chuyện, lại khiến mình chật vật đến thê thảm.”


      “Em phải người như vậy.” .


      “Em phải người như vậy.” cười khổ đồng ý, : “Lần đó thử nghiệm, khiến em hiểu rằng, em phải công chúa mà bà mong muốn, em vĩnh viễn thể, em và bà cùng loại người, em có cách nào như bà, nên tình nguyện buông tha tất cả, cũng như thành quả trong nghiệp của bà.”


      đón chồng khăn choảng cao như núi từ tay , nhàng hỏi: “Đống này để ở đâu?”


      “Đến hậu trường.” buồn cười nhìn trong tay mình chỉ còn hai tấm khăn choàng, cũng kháng nghị gì, đúng là làm giảm bớt gánh nặng cho . Tú Tú dẫn đầu về phía trước, rời khỏi đám người chăm chú quan sát sân khấu, lại : “Bởi vì vậy, mà ba em bắt đầu ngoại tình, ba ngoại tình, làm bà càng coi trọng công ty hơn, hai người họ từ lúc em còn bằng mặt bằng lòng, mà nguyên nhân hai người chưa ly hôn là vì nghiệp của họ sớm thể tách rời nhau, gắn kết chặt chẽ với nhau, bọn họ có cùng vận mệnh, cũng cùng mục tiêu.”


      dẫn qua biển người đông đúc ở hậu trường, chen chúc với đám nhân viên công tác, đến phòng thay đồ của người mẫu, phân loại từng tấm khăn choàng treo lên giá áo, đứng bên giúp cầm khăn, nhìn treo từng món lên giá, : “Em có biết, rất vui vì em biến thành người như mẹ em .”


      Tú Tú ngây người lúc, xoay đầu nhìn , chỉ thấy dịu dàng nhìn . “ thích bộ dáng tại của em.”


      Gương mặt đỏ bừng như quả táo chín, nhìn , có chút ngượng ngùng, “Cám ơn.”


      Mạc Lỗi với : “Huống chi, bà có lợi hại của bà, em có khả năng của em.”


      Tú Tú mỉm cười, lấy khăn choàng tay , treo lên giá: “Em biết chứ, hồi em rất hâm mộ dáng vẻ nữ vương kia của bà, nhưng sau khi lớn lên, em lại thấy rằng, bà thực rất đáng thương.”


      “Sao lại thế?”


      chỉ nhún vai, cảm thán: “Từng người tửng người tiếp cận bà, vì danh cũng vì lợi, ngay cả ba em cũng vậy. Bà có rất nhiều kẻ địch ở ngoài, vài người hâm mộ bà cũng ghen ghét bà, khắp nơi đều hãm hại bà, về sau Triều Đại kinh doanh lễ phục tốt lên đều nhờ em cả, bà ấy hết thời rồi.”


      có nghe chuyện này, chỉ Đồ Hoan , mà mấy người mẫu cũng , mọi nơi đều bàn tán sau lưng người phụ nữ đó.


      “Nhưng biết ? Bà rất giỏi giang.” Tú Tú hít sâu hơi, mở áo choàng trong tay ra, : “ xem này, rất đẹp đúng ? Cách thiêu ba chiều này vốn thất truyền, nhưng bà vì muốn nó được xuất , đặc biệt hủy bộ đồ cổ điển, bỏ thời gian vài tháng, tự mình nghiên cứu kiểm tra cách thêu trong đó, sau đó tái lại từ đầu, rồi dạy người ta thêu hoa văn lên, hơn nữa mẫu thiết kế của bà rất đa dạng, còn đẹp hơn mẫu ban đầu rất nhiều. Còn có mấy loại vải có chất liệu cotton, ngay cả Pháp cũng tuyên bố thể làm được, nhưng bà ấy chỉ mất chút sức lực làm ra, rồi cùng với các hãng dệt nghiên cứu thử nghiệm, phá vỡ cái gọi là thể kia.”


      Tấm khăn choàng thêu đó thực rất đẹp.


      tại biết, tính cách cố chấp của từ đâu mà có.


      Tú Tú vuốt ve đường thêu xinh đẹp, nhếch môi, treo nó lên giá, : “Mẹ em phải người xấu, bà chẳng qua thích hợp làm mẹ, nhưng bà thực là nhà thiết kế hàng đầu.”


      Thu hồi phiền não, lấy tấm khăn choàng cuối cùng tay treo lên, rồi dẫn tới chỗ treo lễ phục khá kín đáo, dáo dát nhìn xung quanh, phát ai chú ý, mới nâng tay vuốt ve cánh tay , hỏi: “ khỏe chứ?”


      Con tàu chở khách định kỳ còn đậu ở cảng, chưa rời bến, mới vừa rồi khi lên tàu, trông thấy ở đầu tàu, vốn định qua đó, nhưng qua rồi, cho nên tiến lên nữa.


      Mạc Lỗi biết hỏi gì, thành : “Khá tốt, con tàu này lớn , nên chẳng thấy khác biệt như đất liền.”


      còn tưởng khi lên tàu cảm thấy thoải mái, nhưng hết thảy cũng chẳng khác biệt gì quá lớn, nhìn đại dương mênh mông, cảm nhận gió biển lướt mặt, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.


      “Thực ra , nghĩ rất nhớ cảm giác biển này.” nhếch môi, thừa nhận với .


      “Phải ?”


      “Ừ.” Mạc Lỗi gật đầu, : “ và A Quang trước đây thường cùng người lớn ra biển, bọn thường bơi lội với cá heo, còn gặp cả cá voi nữa.”


      ư?” lắp bắp kinh ngạc.


      .” nhìn , mỉm cười: “Ở ngoài khơi, nếu thời tiết tốt, vào buổi tối, còn có thể thấy ánh trăng rơi mặt biển, những ngôi sao kề cận nhau dường như thuận tay là có thể vớt lên được.”


      “Cảm giác tốt.” Nghe thế, trong lòng thoáng buông lỏng, lộ ra dáng cười, ai ngờ giây tiếp theo, liền nghe bình thản .


      “Huống chi, còn có em ở đây.”


      Câu này, làm lại đỏ mặt.


      vừa lên thuyền, liền chú ý, sau đó những ý tưởng khác đều tiêu tan, chỉ còn mỗi mình .

      nhẫn nại tới gần , cho đến khi chứng kiến ôm chồng khăn choàng có thể đè chết người đứng trước sân khấu, nhìn đám người mẫu sáng chói được người ta dạy đầy hâm mộ.

      “Em có biết, thực ra em còn đẹp hơn đám người mẫu kia .” với .

      “Làm gì có.” Mặt đỏ tới mang tai cãi lại, nhưng nhịn được nở nụ cười.

      Thừa dịp ai chú ý, ở tủ treo lễ phục xinh đẹp đó, cúi đầu thơm trộm cái.

      Tú Tú lắp bắp cả kinh, trong lòng như có nai con chạy điên cuồng, làm đôi môi thêm đỏ mọng.


      điên rồi à? Bị người khác thấy đó.” vội vàng .


      “Thấy sao nào, phải em mọi người đều nịnh bợ em à?” khẽ cười.


      “Nhưng là chồng sắp cưới của Đồ Hoan mà.” nhắc nhở .


      “Cho nên em thấy đáng thương , vì ấy, mà còn phải bán mình lấy lòng em nữa.” nhe răng cười.


      Tú Tú há hốc mồm, nhất thời á khẩu nên lời.


      Chỉ thấy ý cười bên môi, đôi mắt xanh lộ ra nét dịu dàng, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì hửm?”


      chiêu này, cũng đủ làm trái tim run rẩy, chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp: “Gì… gì cũng được…”


      lại cười, vuốt ve đôi môi đỏ mọng ướt át của : “ phải rồi, em cách xa Vương Triều Dương và mấy người mẫu nam kia chút, để người khác giúp họ thay đồ là được, biết chưa.”


      ngẩn người, theo phản xạ hỏi: “Vì sao?”


      ghen đấy.”


      Mặt đỏ, thở gấp, xong, bèn xoay người rời , để lại mình trong đống lễ phục xinh đẹp này, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, trong lòng điên cuồng nhảy loạn.


      Ông trời ơi, người đàn ông này có tính cách vốn như vậy ư?
      Last edited by a moderator: 22/11/14
      quỳnhpinky, xiu lão gia, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 14
      Editor: LạcLạc

      Sau đó, giây tiếp theo, nghĩ tới thời điểm Khả Phỉ chuyện phiếm với , từng thai song sinh ranh mãnh lắm, hơn nữa lúc trước trong công viên cũng từng cố ý ôm .

      cố tình, chắn chắc cố tình.

      Trong phút chốc, xác định đây mới là bộ mặt vốn có của .

      Có điều , lại thích bộ dáng cười rộ của .

      là, hại vẫn cho rằng bệnh tim của mình tái phát cơ…

      Vuốt vuốt ngực, cắn môi, cho dù phải trải qua cả đời, cũng có cách nào chống lại nụ cười mê người của .

      Mặt đỏ tim đập thình thịch làm phải thở gấp hai cái, vuốt vuốt ngực rời khỏi chỗ treo lễ phục, đột nhiên có người gọi .

      “Tú Tú.”

      nhanh chóng xoay người, bèn trông thấy Vương Triều Dương chẳng biết từ lúc nào ở phía sau, làm sợ đến mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

      “Em khỏe ? Cái gã họ Mạc đó quấy rối em à?” Vương Triều Dương nhướn mày, nhìn hỏi: “ thấy ta theo sau em.”

      có, có, đừng hiểu lầm.” Tú Tú áp lên ngực, vội vàng lắc đầu : “ ấy chỉ có lòng giúp tôi ôm đồ thôi.”

      “Vậy là tốt rồi.” Vương Triều Dương mỉm cười thân thiện: “Lần sau nếu em cần giúp đỡ, có thể tiếng với , giữa chúng ta, cần khách sáo như vậy, dù sao chúng ta cũng xem như thanh mai trúc mã mà.”

      Gì? ư?

      Tuy rằng khi còn bé quả thực có gặp , nhưng sớm trở thành du học sinh ra nước ngoài du học rồi, từ đến lớn, chưa từng câu, vậy cũng xem là thanh mai trúc mã à?

      ngẩn người nhìn , chỉ cười khách sáo, hai câu lấy lệ.

      “Cảm ơn ý tốt của , tôi nhớ.”

      xong, bèn xoay người muốn , ai ngờ giây tiếp theo lại túm cánh tay .

      “Tú Tú, khoan , biết em rất đơn thuần, nhưng trong chuyến này, rất nhiều người có lòng dạ bất chính, đằng sau việc làm của họ, đều có dụng ý khác, em phải cẩn thận đừng để bị lừa.”

      trừng mắt nhìn, cứ sợ mình nghe lầm, nhịn được lại hỏi: “ có ý gì?”

      mỉm cười, : “Em nên biết, người mẫu muốn lên, chuyện gì họ cũng có thể làm được.”

      Tốt , vừa rồi A Lỗi cũng có , ngờ lập tức có người đến nhắc nhở .

      Tú Tú nhìn người đàn ông trước mắt, giả ngây giả ngô rút tay về, : “Xin lỗi, tôi hiểu ý .”

      Trong nháy mắt, ánh mắt thoáng tia kiên nhẫn, nhưng ý cười vẫn duy trì ở khóe môi, hít sâu hơi, nhẫn nhịn : “Tú Tú, gã họ Mạc đó là trai bao, lấy lòng em, chẳng qua chỉ muốn vợ chưa cưới của có nhiều cơ hội trình diễn thôi.”

      vờ như được sáng tỏ, : “ Vương, thực hiểu lầm rồi, Mạc tiên sinh chỉ đơn giản ôm đồ giúp em thôi, nhất thời có lòng tốt à, huống chi em chỉ đến đây hỗ trợ, ở Triều đại em lại có quyền nữa.”

      “Nhưng em là con của mẹ em, chỉ riêng điểm này cũng đủ rồi.” nhíu mày .

      mặt bắt đầu lộ vẻ mặt xem như con ngốc rồi, còn nghi ngờ lời nữa.

      Tú Tú lại mỉm cười: “ ? yên tâm , lần sau em với ấy.”

      Nghe vậy, thở phào nhõm, mỉm cười, tiến về phía trước đến gần .

      “Em biết đó, bình thường phải loại người xấu sau lưng người khác, chỉ lo cho em thôi.”

      tiếp cận quá gần, làm bất giác khẩn trương, nhịn được lui về sau bước.

      “Càm ơn quan tâm em.” Tú Tú khách sáo , cố gắng muốn vòng qua , nhưng người đàn ông này lại bước ngang bước, chặn đường .

      “Tú Tú, tối nay có rảnh ? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

      nở nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

      “Ngại quá, em có hẹn rồi.”

      với , lần nữa cố gắng vòng qua , nhưng người đàn ông kia lại chặn nữa, vươn tay, vây khốn ngay bên tường, còn cúi đầu.

      “Tú Tú, em cần xấu hổ đâu.”

      Khoan , muốn làm gì?

      Mắt thấy càng tiến càng gần, như muốn hôn , Tú Tú sợ đến mức vội vàng đẩy ra, vừa ngăn cằm lại, cho cúi đầu, hốt hoảng : “ Vương, xin lỗi, em thực có chuyện –“

      “Em biết mà, thực ra để ý em lâu lắm rồi, thực rất thích –“

      Lời còn chưa dứt, công nhân ở phía sau vác thang nhôm qua, hô.

      “Xin lỗi, tránh đường, tránh đường, xin nhường đường!”

      Câu này hô vô cùng vang dội, lại chậm nửa nhịp, thang nhôm lập tức va vào đầu Vương Triều Dương.

      “Ai ui, ngại quá, vị tiên sinh này ngài có sao ?” Người công nhân hô to gọi .

      “Mày làm cái gì đó? !” Vương Triều Dương vuốt vuốt sau ót, tức giận xoay người, lại trông thấy nửa người của người đàn ông lực lưỡng với cơ bắp cuồn cuộn, ước chừng cao hơn cái đầu.

      “Xin lỗi, tôi thấy ngài.” Người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn cúi đầu nhoẻn miệng cười nhìn .

      “Con mẹ nó, mày có mắt à!” Vương Triều Dương tức giận mắng.

      Người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn nghe vậy, nụ cười gương mặt chợt tắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, hung ác tiến lại gần, : “Shit! Mày cái gì? Lập lại lần nữa coi, con mẹ nó ông đây xin lỗi mày rồi còn muốn gì nữa?”

      Vương Triều Dương bị vẻ mặt hung thần ác sát của gã du côn dọa đến xanh mặt, trắng bệch, nhịn được lui về sau bước, vuốt vuốt đầu, trong nháy mắt liền đổi giọng, “Tôi… tôi muốn gì đâu… ý tôi là, lần sau cẩn thận chút.”

      Thốt xong câu này, kéo kéo cổ áo âu phục, nhanh chóng vòng qua người công nhân thô lỗ vác cái thang kia, rồi sải bước chạy trối chết.

      Tú Tú thoáng sững sờ, chỉ có thể nhìn Phụng Lực Cương đứng trước mặt nhe răng cười.

      “Này, ổn chứ?”

      “Tạm ổn.” còn chưa hịp hoàn hồn gật đầu, giọng điệu thở gấp : “Cảm ơn .”

      Lúc đó, nghĩ tới Vương Triều Dương cường hôn , nhưng quả thực muốn như vậy, thực dọa sợ chết khiếp.

      “Đừng khách sáo.” Phụng Lực Cương mỉm cười : “May là A Lỗi bị Võ gọi vào boong tàu, nếu tôi sợ Vương Triều Dương bị ngũ mã phanh thây [1] mất.”

      [1] nguyên văn là 大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là cực hình thời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem thứ đầy đủ nguyên vẹn chia thành những phần .

      Nghe vậy, Tú Tú cả kinh, vội : “ đừng cho ấy biết.”

      Phụng Lực Cương nhướn mày.

      “Tôi muốn ấy lo lắng thêm.” Tú Tú đỏ mặt, hai tay ở phía trước xoắn xít vào nhau: “ ấy muốn tôi cách xa Vương Triều Dương chút.”

      Phụng Lực Cương bật cười: “Ok, tôi , nhưng lần sau phải chú ý gã họ Vương đó, tôi thấy ta rất nóng nảy, sợ rằng bá vương ngạnh thượng cung.”

      đỏ mặt, vội vàng gật đầu: “Tôi chú ý.”

      Thấy dáng vẻ này của , Phụng Lực Cương trêu chọc nữa, chỉ cười : “ tại, có thể dẫn tôi đến phòng máy ở hậu trường được ?” Tôi muốn vào đó xử lý chút chuyện.”

      “Đương nhiên.” Tú Tú xấu hổ vội vã gật đầu, dẫn đến phòng vi tính: “Bên này.”

      Ngày diễn ra show thời trang, khí trời rất đẹp.

      Tuy mấy ngày trước, nhân viên chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nhưng sáng hôm đó, mọi người vẫn bận rộn đến đầu tắc mặt tối.

      Chín giờ sáng, quan khách lần lượt lên tàu.

      Tú Tú hơi khẩn trương, buổi diễn tập tối qua, tất cả đều vô cùng suông sẻ, sáng sớm bọn ra khỏi cửa, có vài người thậm chí chưa trở về, biết bọn họ ở tàu.

      9h30, Vương Triều Dương và Tô Ngọc linh lên tàu.

      “Tú Tú, lâu gặp.” Tô Ngọc Linh thấy , mỉm cười tới, thậm chí dang hai tay ra.

      Mặc dù muốn, nhưng đối mặt với bạn thân của mẹ, đành phải dang tay ôm bà, khách sáo chào hỏi: “Dì Tô, chào dì, lâu gặp. Vương, chào .”

      “Ai da, Tú Tú lễ phép , nắng lên rồi, con còn đứng đực ở đây làm gì? mau cùng Tú Tú dạo xung quanh .”

      Tô Ngọc Nhi đẩy con trai ra phía trước.

      Tú Tú thấy thế, vội vàng cười : “Dì Tô, xin lỗi, mẹ hình như gọi con, ngại quá, dì với Vương cứ tự nhiên , con nữa. Tạm biệt.”

      xong, đợi người ta trả lời, nhanh chóng chuồn mất.

      Nhưng Vương Triều Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, cả buổi sáng đều cố gắng theo sau , buộc lòng phải theo sau lưng mẹ, có trời mới biết, chuyện này đơn giản chút nào.

      “Tú Tú, giúp mẹ rót trà –“

      “Tú Tú, khăn lụa của mẹ đâu?”

      “Tú Tú, sao con treo lễ phục ở đó, làn váy đều nhăn hết rồi.”

      “Tú Tú, đừng cản đường mẹ!”

      “Ôi, trời đất ơi, con là đồ ngốc à?”

      Ok, chịu đủ rồi!

      xoay người rời khỏi, lúc nào cũng nhịn được phải phê bình mẹ, may mà Vương Triều Dương cũng vì mẹ rất khó chơi, nên tiếp tục dây dưa với nữa.

      12h, phần lớn quan khách đều đến rồi, nhân vật nổi tiếng thương trường và chính trị, các ngôi sao điện ảnh, tất cả đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến tham dự kiện này, có người nổi tiếng, đương nhiên thể thiếu ký giả và đội chó săn.

      Ở bến cảng, hai bên thảm đỏ, đều chật ních quần chúng và fans hâm mộ vây xem, thường thường vị minh tinh hoặc ngôi sao ca nhạc mà xôn xao. ít nhân vật chính trị và minh tinh điện ảnh, rất đúng lúc đứng cầu thang mỉm cười vẫy tay với đám người ở bến cảng, cũng để phóng viên chụp ảnh.

      Có thể thấy hết thảy đều là giả dối, nhưng biết kiểu tuyên truyền này thực rất cần thiết.

      Vì thân phận của , mà phải theo ba đến bắt chuyện với mấy nhân vật chính trị và minh tinh điện ảnh, nhưng ngoại trừ gật đầu mỉm cười, mỉm cười gật đầu, biết nên cái gì.

      Khi nụ cười mặt trở nên cứng nhắc, suýt nữa bị chuột rút, A Lỗi và Đồ Hoan xuất , dẫn đến trận xôn xao huyên náo, thân mật nắm tay Đồ Hoan, bày ra gương mặt điển trai mang theo ý cười nhàn nhạt, thích hợp sắm vai phụ làm nền cho nữ chính, đỡ Đồ Hoan mang giày cao gót ba phân, có trời mới biết ấy cao sẵn rồi, còn giày cao gót ba phân, gần như cao bằng A Lỗi.

      Hai ngày nay có xem tin tức, biết Võ đúng là cho thân phận trai bao, truyền thông đều đem những rắc rối của phơi bày lên mặt báo, nhưng cho dù là vậy, với gương mặt điển trai và khí chất u ám, vẫn hấp dẫn phần lớn các fan nữ, thậm chí nghe có công ty muốn tìm ký hợp đồng.

      Đương nhiên, đều từ chối cả.

      Đồ Hoan đứng vững bậc thang, vịn bờ vai , hôn gió đám người ở phía dưới, cười vui vẻ.

      Lúc này đây, vì trong lòng còn khúc mắt, nên xem càng ràng hơn, phát Đồ Hoan đúng là sử dụng A Lỗi như phông nền đứng.

      biết A Lỗi và Đồ Hoan gì, mà khi Đồ Hoan lên tàu, cố ý đạp cước, cau mày, nhẫn nhịn.

      Tú Tú nhịn được phì cười, nhưng và Đồ Hoa đứng trước mặt .

      Ba người ở trước mặt ba làm bộ chào hỏi, Đồ Hoan cố ý buông tay A Lỗi, ôm lấy , : “Đường tiên sinh, ngại quá, cho tôi mượn Tú Tú chút nhé, vài chị em của tôi muốn chuyện với ấy, được chứ?”

      “Đương nhiên đương nhiên.” Vừa nghe có người muốn dẫn con có phản ứng chậm chạp này , Đường Hạ lại thở phào nhõm thôi.

      “Cảm ơn Đường tiên sinh.” Đồ Hoan cười xong, ôm lấy đến khoang tàu. “Tú Tú, đến đây, chúng ta đến phòng tôi , còn chưa tới phòng tôi nữa? Có rượu sâm banh đó, chị Chu thực là người chu đáo, đúng ?”

      Tú Tú nghe xong, chỉ có thể mỉm cười.

      , chỉ cần có thể thoát khỏi nơi này, muốn làm gì đều được.

      Dọc đường , cảm giác được A Lỗi theo sau lưng , cũng dám quay đầu lại nhìn, vất vả các mới đến được phòng của Đồ Hoan, vừa bước vào Đồ Hoan bèn cởi giày cao gót, nhảy lên giường lớn.

      “Má ơi, giày cao gót để người mang mà, tại sao lại có phụ nữ thích vậy chứ?”

      “Vì chúng tôi lùn.” Tú Tú bật cười, với , “ phải người phụ nữ nào cũng đều có đôi chân dài giống đâu.”

      “Cũng đúng.” Đồ Hoan ngồi dậy, gác chân lên nhìn , cười hỏi: “Tình huống thế nào? Mấy người đó đều tới rồi chứ?”

      Mạc Lỗi bước vào, khóa cửa lại.

      Tú Tú gật đầu, : “Vương Triều Dương và mẹ cũng tới, mấy đại gia bên Mỹ đó tôi quen biết, nhưng tôi vừa gặp Võ, bọn họ đều tới rồi.”

      “Em còn ổn chứ?” đến trước mặt hỏi.

      “Vâng, hoàn hảo.” Mặt đỏ ửng, : “Chỉ cười đến mặt có chút cứng nhắc thôi.”

      Thừa dịp hai người họ em em, Đồ Hoan trèo lên giường lớn, gọi điện.

      “Cho nên giờ chúng ta phải đợi thuyền tới sao?” Tú Tú hiếu kỳ hỏi .

      “Ừ, tạm thời có việc gì, chúng ta đoán đối phương đợi đến tối khi show diễn thời trang chính thức mở màn mới ra tay, em có thể nghỉ ngơi ở đây trước.” biết quá hồi hộp, nên tối qua ngủ ngon giấc, lúc này vành mắt đen nhàn nhạt đều lộ ra cả.

      Nghe vậy, Tú Tú thở phào nhõm, thực muốn đối mặt với ba mẹ hoặc quan khách tàu.

      “Em ăn trưa chưa?”

      lắc đầu, cười khổ: “Em có khẩu vị.”

      gọt ít trái cây cho em nhé.” xong, nắm tay tới bàn ăn bên cạnh.
      Last edited: 25/11/14
      quỳnhpinky, xiu lão gia, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15
      Editor: LạcLạc

      Tú Tú vui vẻ theo sau , ngắm nhìn sử dụng dao thành thạo, Mạc Lỗi rất nhanh gọt xong quả táo, cắt miếng đưa cho .

      “Vương Triều Dương còn quấy rồi em nữa ?”

      Tú Tú ngẩn người, mới hiểu được Phụng Lực Cương chắc chắn với A Lỗi rồi.

      ạ.” Mặt ửng đỏ, lắc đầu, : “Em cho cơ hội.”

      “Hôm nào dạy em ít kỹ năng phòng thân.” nhàn nhạt , lại cắt miếng táo đưa đến miệng .

      tức giận à?” Tú Tú nhai nuốt miếng táo ngọt ngào, trộm nhìn gương mặt lạnh lùng của , nhịn được hỏi.

      “Chẳng qua cảm thấy nên nghĩ đến chuyện này trước.” vươn tay vuốt ve cánh môi , rũ mắt nhìn : “Hay tối nay em ở trong phòng chờ , đừng ra ngoài.”

      lắc đầu, mỉm cười: “Em đến cũng đến rồi, tối nay có chuyện lạ nào đâu. Yên tâm , chẳng có gì mà, Vương Triều Dương tới gần mẹ em, bà chuyện với ai đều rất khó nghe, tối nay quần áo của cũng trình diễn sân khấu, có cách nào chịu được khi mẹ em phê bình tác phẩm của .”

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

      “Dịch vụ phòng.”

      Tú Tù vốn muốn mở cửa, nhưng Đồ Hoan lại mang kính râm đen, lấy chai sâm banh được khui, nhanh chóng nhảy xuống giường, “Đừng vội, tôi tới mở được rồi, là tôi gọi.”

      quẹt thẻ mở cửa, nam nữ phục vụ đẩy xe thức ăn vào, Đồ Hoan đợi đối phương bước vô mới đóng cửa lại.

      Người tới phải ai khác, chính là Võ và chị Lam.

      “Hoan Hoan, em rảnh rỗi ở trong phòng mang kính râm chi vậy?” Phong Thanh Lam buồn cười nhìn em , hỏi.

      “Eo ơi, chị Lam, chị biết sao, mấy chị em phụ nữ như chị suốt ngày đều dính lấy ông xã hoặc bạn trai, sáng sớm phóng điện liên tục, vốn là còn A Lỗi theo em, giờ cả cũng bị Tú Tú quyến rũ rồi, em mà chuẩn bị kính râm, đôi mắt đẹp đẽ của em sớm nổi mụt lẹo mất!”

      “Hứ! bậy gì đó!” Phong Thanh Lam vừa bực vừa buồn cười trừng mắt liếc .

      “Em mới bậy nha, chị nhìn A Lỗi , vừa vào cửa săn sóc đút cho Tú Tú ăn, bữa sáng em còn chưa ăn nè, thèm hỏi em câu.”

      Tú Tú đỏ mặt, Mạc Lỗi lại : “Đừng để ý ấy, ấy chỉ biết vậy, thực ra 5h sáng ấy bò dậy ăn cơm rồi.”

      “Đó là lót dạ, lót dạ nghe chưa?” Đồ Hoan kháng nghị, “Tôi đói đến tỉnh dậy chứ bộ.”

      “Được rồi được rồi, đại tiểu thư à, món này phải đưa tới cho em sao?” Hàn Võ Kỳ mở mâm đậy, lấy miếng sandwich to đưa cho .

      “Ai da! Vẫn là Võ tốt với em nhất!” Đồ Hoan sung sướng hô tiếng, buông chai sâm banh ra, rồi lấy núi sandwich to nhét vào mồm.

      Ngoại trừ núi sandwich to, xe đẩy thức ăn toàn bộ đều là vài thiết bị điện tử. Phong Thanh Lam vén khăn trải bàn xe đẩy, lấy laptop được giấu ở bên dưới đưa cho ông xã, Hàn Võ Kỳ nhanh chóng kết nối với đường dây mạng ở phòng khách .

      Chốc lát sau, lại có người gõ cửa, Đồ Hoan lần nữa mở cửa.

      Lần này là Tống Hành Lý, A Lãng và Đồ Cần ăn mặc như nhân viên phục vụ phòng, đẩy ba vali hành lý lớn bước vào, bên còn có hộp đựng mũ.

      nè Đồ Hoan, em mang nhiều hành lý như vậy có quá khả nghi ?” A Lãng chịu trách nhiệm dọn hành lý đem tất cả hộp lớn hộp và hàng lý đặt mặt đất, buồn cười .

      “Làm ơn mà, Lãng, em là siêu mẫu, hành lý nhiều mới đáng ngờ đó.” Đồ Hoan cười : “Hộp tròn kia là đựng mũ, hộp vuông đựng giày, cẩn thận chút, máy móc bên trong bị va đập hỏng mất, cẩn thận Võ tính khoản nợ này lên đầu đấy.”

      A Lãng cười khổ, vẫn cẩn thận nhàng đặt mấy cái hộp đó, Đồ Cần phụ Võ đấu dây.

      Lại lần nữa, có người gõ cửa.

      Đồ Hoan mở cửa, dứt khoát đứng ở bên nữa.

      Tịnh Hà và Hạ vũ cùng bước vào, Tịnh Hà : “Hoan Hoan à, tình huống thế nào vậy?”

      “Rất tốt, kết nối máy tính, Chấn lấp xong máy theo dõi, người trong phòng chúng ta rất nhanh có thể lập thành đội đá banh rồi.”

      Lúc này mới chịu đóng cửa, cửa bèn bị bàn tay chặn lại.

      “Tối qua A Chấn sớm làm xong rồi.” Phụng Lực Cương có bộ dáng như công nhân vừa vặn lách vào cửa, thấy dáng dấp của , khỏi bật cười: “Này, Hoan Hoan, em mang kính râm chi vậy?”

      “Đề phòng với Rain phóng điện đó!” xong, thò người ra nhìn, rồi rụt người lại, “A Nam và Điềm Điềm đâu? Người đâu thấy?”

      chơi đoán số thắng, nên dùng cơm ở nhà hàng với Điềm Điềm rồi, thuận tiện theo dõi gã người Mỹ.” Phụng Lực Cương xong, xách balo nặng nề, tới chỗ bà xã thân , “Em , nhớ em quá, em có nhớ ? Ôi, hôm nay em ăn mặc xinh quá ~”

      “Đừng làm ồn, bậy gì đó.” Hạ Vũ buồn cười khẽ trách mắng , có điều vừa vào cửa liền đem bánh sandwich cầm tay chia cho , “Đây, còn ăn ! Ăn nhanh chút, hồi nữa còn phải làm việc đấy.”

      “Bà xã, chỉ biết em nhất thôi.” xong, duỗi tay ôm bảo bối ngoài lạnh trong nóng kia vào lòng, rồi hôn cái kêu.

      Hạ Vũ vuốt vuốt mặt, vừa thẹn vừa giận, nhưng hết cách với rồi.

      Ọe.

      Đồ Hoan chứng kiến mà phát run, đẩy kính râm rớt trở lại.

      Má ơi, may là tính toán trước, đeo kính râm, thôi thực chịu nổi màn đầy trái tim tung tóe này rồi.

      Đúng lúc này, con tàu di chuyển.

      “Tàu chạy rồi.” Phong Thanh Lam ngẩng đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, “Thuyền trưởng đúng giờ ghê.”

      “Đúng giờ tốt.” Hàn Võ Kỳ mỉm cười, trong nháy mắt : “Lực Cương, đêm qua có động tĩnh gì ?”

      “Đương nhiên có.” Phụng Lực Cương vừa ăn miếng sandwich tình của bà xã, vừa : “Buổi tập kết thúc, người vừa hết, có người lén la lén lút tàu.”

      “Tôi tóm được ba, A Lãng tóm được hai, còn Đồ Cần tìm được 13 lận.” xong, khom lưng lấy cái balo vừa vứt xuống đất, ném cho Võ, cười : “Nè, quà cho vợ nè.”

      Hàn Võ Kỳ đón được, nhưng vì quá nặng, cái túi còn va vào ghế sopha.

      Tú Tú ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Mười tám gì cơ? Người sao?”

      phải người.” Mạc Lỗi với : “Là bom.”

      “Sao biết?”

      Tú Tú xoay đầu nhìn , bèn thấy A Lỗi chỉ vào balo được chị Lam mở, lại xoay đầu, trông thấy Phong Thanh Lam lấy ra từng món từng món màu trắng như viên gạch nung từ đất sét, bị dọa đến xanh mặt.

      “Cả túi đó đều là bom à? Bom có thể ném như vậy sao? phát nổ ư?”

      “Yên tâm, toàn bộ đều là 2, bọn hủy ngòi nổ rồi.” Đồ Cần mở miệng cho hay.

      Mạc Lỗi bổ sung thêm: “2 là bom plastic, độ ổn định rất cao, chỉ có thể dùng chất kích nổ và kíp nổ điện làm vật dẫn, có hai thứ này, nó cũng khá giống cục gạch, cho dù bị đạn bắn trúng cũng nổ.”

      Tú Tú nghe vậy thở phào nhõm, sau đó mới nghĩ tới, những người đó lại độc đến vậy, thực thể tin nổi, nhưng người Hồng Nhãn tìm được bom lại là .

      này, làm sống lưng lạnh cả người, cơn rùng mình thẳng đến sau ót.

      Người đàn ông bên cạnh, ôm vào lòng.

      có chuyện gì, em đừng nghĩ nhiều quá.” .

      Tú Tú vùi mặt vào lòng , níu áo , nhịn được có chút khổ sở.

      “Chỉ vì tiền thôi, em hiểu…”

      quá đơn thuần, mới có cách nào hiểu .

      Mạc Lỗi ôm vào lòng, với : “Đối với bọn , tiền tuy phải là tất cả, nhưng đối với rất nhiều người, nó đại diện cho hết thảy.”

      Show thời trang diễn ra vào 6h tối, đến lúc bắt đầu rồi.

      Mặt trời chiều ngã về tây, để mặt trăng trèo lên bầu trời đầy sao.

      Ngoài khơi từng đợt sóng lăn tăn, dập dờn cùng ánh trăng, thế nhưng cảnh đẹp như vậy lại có người nào thưởng thức, toàn bộ người con tàu xa hoa lộng lẫy, bước vào sảnh tròn Victoria, ngồi vào bàn ăn bên cạnh, thưởng thức show diễn thời trang mới nhất của Triều Đại.

      Trong làn điệu Dòng sông xanh của dàn nhạc giao hưởng, tám đèn chùm pha lê khổng lồ trong phòng khách chậm rãi sáng lên, rèm sân khấu nửa vòng tròn cũng được kéo lên.

      sân khấu, mấy người mẫu xinh đẹp hoặc ngồi hoặc đứng, nhúc nhích, tựa như con búp bê trong hộp nhạc, các đều mặc quần áo ở quý gần nhất của Triều đại, mà phía trước các , phải ai khác, chính là siêu sao danh tiếng được đặc biệt mời tới.

      Vị siêu sao đó là người đàn ông trung niên, mặc âu phục, hướng về người mẫu trong đó giơ tay lên, giống như búp bê bị phù phép, đứng dậy, cười rạng rỡ cùng ông vòng quanh mấy người mẫu kia, trong giai điệu của Dòng sông xanh, nhảy điệu Waltz.

      Ông dắt từng búp bê khêu vũ, hát, xoay tròn, biểu diễn.

      Đây là người đẹp và quái vật phiên bản đại, chẳng qua con của thương nhân nhiều hơn phiên bản cũ thôi.

      Quái vật đương nhiên phải người bình thường sắm vai, ngôi sao nam đó mới vừa giành được giải Oscar cho nam chính xuất sắc nhất.

      Show diễn thời trang này đặc biệt lộng lẫy và sống động, nội dung vở kịch được đẩy lên cao trào, vô cùng lôi cuốn, diễn được phân nửa, ở khu khán giả bất ngờ có nhân vật xuất , làm mọi người kinh hô liên tục.

      Tú Tú bị xếp ngồi ở bàn chính gần khu vực sân khấu nhất, tuy cả nhà ba người họ, kể cả ở bên trong đều chẳng ngờ, nhưng vì thân phận của có cách nào ngồi bàn khác.

      Vương Triều Dương và Tô Ngọc Linh cũng ngồi ở bàn chính đối diện , kế đến là đại gia người Mỹ, sau đó mới là ba , cạnh ba, dĩ nhiên phải vì hai cha con quá thân thiết, mà do cực kỳ biết gì.

      Thế nhưng, cũng chỉ trong trường hợp này, mà ba mẹ mới được xem như cặp vợ chồng.

      Bữa tối sớm được đưa lên, hình ảnh hai người họ ngồi chung rất đẹp, ba mươi năm trước họ là đôi kim đồng ngọc nữ, hôm nay mặc dù họ có tuổi, nhưng vẫn có phong thái riêng của mình.

      Đường Hạ và Chu Lỵ Hinh là đôi thiên nga, bất hạnh mới sinh ra chú vịt xấu xí như .

      Mỗi lần cùng ba mẹ tham dự kiện kiểu này, đều có cảm nhận giống nhau.

      Ngồi bên cạnh ba mẹ, có đôi khi nhịn được lại nghĩ, nếu đủ xinh đẹp, có thể như hai người họ mong đợi, tình cảm của hai người họ cũng tệ như vậy.

      Có điều, đó đương nhiên chỉ do suy đoán.

      Bữa tối vừa kết thúc, mẹ nhanh chóng rời vị trí, đến hậu trường chỉ huy đại cuộc, để lại và ba đối mặt với đám sài lang hổ báo này.

      len lén thở dài.

      Sau đó, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, khỏi ngẩng đầu, bèn nhìn thấy Mạc Lỗi ngồi ở bên kia sân khấu, bình thản ung dung ngồi, nhíu mày nhìn yên lòng.

      Em ổn chứ?

      Gần như có thể nghe được câu hỏi của .

      quan tâm, làm mỉm cười, tâm trạng bất giác phấn chấn hẳn.

      nhàng gật đầu.

      Giai điệu Dòng sông xanh lần nữa bay bổng trong khí, con của thương nhân lại khiêu vũ, trang phục đầy màu sắc cuồn cuộn xoay tròn.

      Thỉnh thoảng nhịn được mà uống nước, ngẩng đầu nhìn , thỉnh thoảng người bên cạnh chú ý, cũng giương mắt nhìn lại.

      Tuy rằng người của Hồng Nhãn đều ở gần đây, chị Lam ngồi ở bàn bên cạnh, làm phục vụ ở bàn , nhưng diện của A Lỗi, mới là nguyên nhân thực làm yên lòng, mặc dù cách vài bàn, nhưng khiến cảm thấy đơn như trước nữa.

      Show thời trang diễn ra nửa, theo giai điệu cao trào, quái vật bi thương gầm thét, kết thúc bằng màn pháo hoa .

      Phụng Lực Cương , những người đó vốn muốn bố trí bom và pháo hoa cùng nổ tung, nhưng đương nhiên tất cả đều chẳng hề xảy ra, chỉ có màn pháo hoa xinh đẹp làm người xem trầm trồ khen ngợi.

      để ý thấy sắc mặc dì Tô và Vương Triều Dương trở nên khó coi, gã người Mỹ lại hờ hững bàng quan, chỉ có ba với bộ dáng cái gì cũng biết, và khán giả cùng nhau đứng lên vỗ tay.

      Trong lúc nghỉ giữa giờ, Võ vui vẻ tươi cười đến gần dì Tô và Vương Triều Dương cùng bọn họ gì đó, rồi mời hai mẹ con họ ra ngoài.

      Tú Tú để ý thấy người của Hồng nhãn chả biết từ lúc nào vây quanh bọn họ mà để lại dấu vết gì, nhìn sắc mặt dì Tô tái nhợt, cảm thấy hơi khổ sở, người phụ nữ đó là trong số ít những người luôn mỉm cười với khi vừa xấu vừa béo, nhưng ngờ kết quả đều là vì tiền.

      muốn chứng kiến thêm nữa, Tú Tú đứng dậy với chị Tịnh Hà rằng muốn đến phòng hóa trang chút, Giang Tịnh Hà vốn muốn cùng , nhưng bị từ chối.

      “Em chỉ muốn rửa mặt thôi, cho dễ thở chút, tự em được rồi.” mỉm cười, “Chị ở đây hỗ trợ .”

      Tịnh Hà nghe vậy, miễn cưỡng nữa.

      Tú Tú xoay người rời sảnh Victoria, vừa vào phòng hóa trang, Lý Nguyệt vội vã gọi , vẻ mặt kinh hoàng , “Tú Tú, xin lỗi, có thể giúp tôi được ?”

      “Sao vậy?” Tú Tú ngẩn người, vội hỏi.

      Mặt Lý Nguyệt trắng bệch, hết sức khẩn trương : “Tôi bất cẩn làm rách bộ váy của nửa màn sau, biết tính của chị Chu rồi, tôi dám cho chị ấy biết, nhờ giúp tôi sửa chút, nếu để chị Chu biết, lần sau chị ấy tuyệt đối cho tôi diễn nữa.”

      Tú Tú do dự lúc, nhưng Lý Nguyệt cầm tay , hai mắt ngân ngấn nước cầu xin: “Tú Tú, tôi biết chỉ có mới có khả năng khâu thấy chỉ , giúp tôi lần này , có được ? Coi như… nể mặt Đường?”
      Last edited: 27/11/14

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 26/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :