1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 11:

       Edit: CamNu

      Beta: QH





      Nhưng thế nào cũng đúng, tình là vì đem cổ phiếu bán ra mà tạo thành, tuy rằng số cổ phiếu đó là do ông bà nội để lại cho , nhưng Triều Đại là tâm huyết cả đời của mẹ, quả khó có thể giải thích ràng với mẹ.

      Duy trì của , cho dũng khí.

      Nhìn người đàn ông sâu đậm trước mắt, Tú Tú thở sâu, : “Được, em .”

      lúc hai người thâm tình im lặng nhìn đối phương, lò nướng đinh kêu tiếng vang.

      “Oa, thơm quá, Tiểu Phì nướng cái gì thế?” Miệng lách chách, Đồ Hoan sáng sớm ngửi được mùi thơm kia, sớm chờ ở nơi đó, chỉ đợi nó vang lên liền mở cửa, lấy bao tay cách nhiệt đem bánh táo lấy ra.

      “Bánh táo sao.” Hàn Võ Kì lắc lư đến bên cạnh Đồ Hoan, nhanh chóng cầm cái muỗng, múc ngụm thổi phù phù, sau đó nhét vào miệng, vừa ăn vừa kêu: “Nóng nóng nóng…”

      Võ, nếu nóng ăn ít chút.” Đồ Hoan cười đem bánh táo để bàn, chạy nhanh cầm cái muỗng khác đến.

      Phượng Lực Cương sớm cầm cái muỗng chen chúc bên người Võ, cùng nhau công kích hương vị ngọt ngào kia, cư nhiên dùng muỗng múc bánh táo, còn quên : “Ai a, Tiểu Phì sao lại ích kỉ như vậy chứ, nướng cái bánh như vậy, cho mình ăn còn đủ nhét kẽ răng đâu.”

      “Được ăn còn ra vẻ.” Hàn Võ Kì cười cười lại ăn ngụm.

      “Oa đúng là, hương vị này quá tuyệt.” Phượng Lực Cương cười gian trá, sau đó ăn tiếp ngụm.

      sai sai, ngon , đúng là được mẹ em chân truyền nha.” Đồ Hoan ăn rất vui vẻ, xong quên ăn ngụm.

      Đó phải Tiểu Phì nướng, biết ba người này căn bản biết ràng.

      Thấy bọn họ ba người thay nhau công kích cái bánh táo kia, Mạc Lỗi chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng.

      Lực Cương, Tiểu Phì Rain hình như được khỏe, muốn xem chút sao?”

      “Sao cậu sớm chút a?” Phượng Lực Cương vừa nghe thân thể bà xã đại nhân khỏe, lập tức thu hồi tươi cười, vỗ vỗ mông chạy lấy người, bất quá trước khi quên lấy miếng bánh táo lớn trong khay.

      “Uy, Lực Cương, cậu có tham quá hay ?” Hàn Võ Kì mở miệng kháng nghị.

      “Đây là em muốn hiếu kính bà xã của em, thứ này bình thường có mà ăn.” Phượng Lực Cương vô sỉ xong, cười đào tẩu.

      Hàn Võ Kì quay đầu lại ăn bánh táo còn khay, A Lỗi : “ Võ, hôm nay khong phải tham gia ngày thành lập trường với ai đó sao?”

      “Đáng chết, quên mất.” Hàn Võ Kì vừa nghe, nhảy dựng lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động gọi, rồi chạy nhanh ra ngoài: “Tiểu Lam, em đến chưa? Thực xin lỗi, đến ngay, mà!”

      Sau đó, Mạc Lỗi nhìn về phía Đồ Hoan.

      Đồ Hoan bưng cái khay bánh táo kia, dùng cặp mắt đen láy xinh đẹp nhìn , sau đó khi há miệng định , phi thường tận lực, dùng hết sức, đánh cái hắt xì…đối với cái bánh táo kia.

      Mạc Lỗi khởi động mi, ngậm miệng lại.

      “Cái này gọi là, đạo cao thước, ma cao trượng, A Lỗi, cảm ơn nha.” Đồ Hoan đắc ý dào dạt nhe răng cười, thông suốt phóng khoáng hừ ca, bưng khay bánh táo kia chạy lấy người.

      đối với kia có biện pháp, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Tú Tú, : “ xin lỗi, nướng cái bánh khác cho em.”

      Tú Tú nhìn xem xét, bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, ba người kia căn bản là cố ý, mà lại vì mà nướng bánh táo.

      Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy ngực vừa ngọt vừa ấm.

      “Cám ơn.” hôn lên má , e lệ cùng cám ơn.

      Điều đó làm cho lộ ra tươi cười.

      lại tự tay vì nướng cái bánh táo khác, nhưng như là mũi có gắn rada tìm bánh táo vậy, mọi người ở Hồng Nhãn lục tục xuất .

      “A Lỗi, nghe cậu nướng bánh táo? Bánh đâu?”

      “A Lỗi cậu xuống bếp à? Phần của đâu?”

      “Sao lại như vậy? A Lỗi cậu cũng quá hẹp hòi…”

      “Có bánh táo? Ở đâu? cũng muốn…”

      “Cái gì? Tú Tú? Tên tiểu tử này sao lại gặp sắc quên bạn? Ăn mình, miếng là được rồi.”

      “Tú Tú, chia cho miếng được ? chút là được rồi…”

      Tú Tú cười đến nước mắt đều chảy ra, theo trong đối thoại của bọn họ, mới phát , người đàn ông này tay nghề tuy rất tốt, nhưng bình thường ở Hồng Nhãn lại chịu xuống bếp, cho nên mọi người mới thấy hiếm lạ như thế.

      Kết quả cuối cùng, thể nướng cái bánh táo lớn, sau đó kiên trì canh giữ bên cạnh lò nướng, cho ai tới gần, mới rốt cuộc có miếng bánh để ăn.



      Đó là căn biệt thự lớn màu trắng xinh đẹp, trong sân có vườn hoa hồng cùng đài phun nước, phía sau có bể bơi cùng sân tennis, bên trong còn thiết kế đầy đủ phòng tập thể hình, cùng ba mươi phòng ở.

      Để Tú Tú về nhà thay đổi quần áo, cùng A Lỗi và Hàn Võ Kì phía sau, trở lại phòng khách, ngồi sopha ghế da chờ mẹ tới, nhịn được giọng với .

      “Em tuy lớn lên ở trong nhà này, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy nó là nhà.”

      có thể hiểu được, nhìn qua cách bố trí phòng của , nơi đó mới là nhà , địa phương kia tràn ngập phong cách đặc sắc của , ấm áp ngọt ngào, tuy có hơi hỗn độn, có thể thấy vải may đất, kệ bếp cũng có vài sợi chỉ, hoặc ở ghế dựa bên cạnh phát nửa cuộn len của .

      Nhưng hỗn loạn này lại tràn ngập hơi thở cuộc sống, có loại xinh đẹp tùy ý phóng khoáng, giống nơi này tuy rằng nhiễm hạt bụi, lại lạnh như băng, có chút hơi người.

      Đúng lúc này, Chu Lị Hinh mặc bộ quần áo tơ tằm đỏ thẫm xuất , như nữ vương cao cao.

      Nhìn thấy cùng hai người đàn ông kia, đôi mi thanh tú của Chu Lị Hinh khẽ vặn xoắn: “Con ở trong này làm cái gì? Con sao lại ở cùng những người này?”

      Mẹ nhìn bọn bằng nửa ánh mắt, giống như nhìn những con gián, lộ ra khinh thường giấu giếm.

      Trong giây kia, Tú Tú cảm thấy quá mất mặt.

      Chu Lị Hinh lên phía trước, từ lò sưởi được trang trí vách tường lấy ra hộp thuốc lá, châm điếu, rồi nhìn đến chủ công ty điều tra việc ngoài ý muốn kia, nhướn mày: “Tôi mời cậu điều tra chuyện ngoài ý muốn, phải kêu cậu điều tra con của tôi, hay là cậu muốn , người đứng đằng sao phá hư chính là nó?”

      xong, bà cười nhạo tiếng, : “Nếu vậy, tôi cự tuyệt thanh toán, Tú Tú có can đảm đó, nó sức lực thế nào, tôi còn biết sao?”

      Lời trào phúng này, làm trong lòng Tú Tú co rụt lại, nhưng lại cầm tay , nắm chặt.

      “Chu đổng , Đường tiểu thư đương nhiên phải người phá rối , bất quá ấy lại cùng chuyện này quả có liên quan.” Hàn Võ Kì mỉm cười mở miệng: “Cho nên tôi mới mời ấy cùng tới đây, ấy có việc muốn với bà.”

      “Chuyện gì?” Chu Lị Hinh hút điếu thuốc, đem đôi mắt đẹp chuyển sang con .

      Nhìn mẹ phong tư yểu điểu đứng trước lò sưởi, phun ra làn khói trắng, Tú Tú cố lấy dũng khí, từ sopha đứng lên, : “Con đem cổ phiếu bán rồi.”

      Chu Lị Hinh thất thần, khiếp sợ nhìn , “Con cái gì? Con làm cái gì?”

      “Năm con hai mươi tuổi, con đem cổ phiếu bán rồi, bán cho dì Tô.” Tú Tú với bà, “Hơn nữa, con cũng đem tiền quyên góp rồi.”

      Sau đó, nhanh chóng đem tình giải thích lần,

      Chu Lị Hinh sắc mặt trắng xanh, thể tin trừng mắt , giây tiếp theo, bà ôm ngực đau đớn, sau đó lùi bước.

      Tú Tú phát hoảng, bước lên phía trước đỡ lấy mẹ.

      “Mẹ, mẹ có khỏe ?”

      “Mẹ còn khỏe được sao?” Chu Lị Hinh mặt trắng tức giận, hấp khí, ngẩn đầu nhìn , thể hiểu nổi run giọng : “Mẹ còn khỏe được sao? Con bán công ty của mẹ, mẹ làm sao có thể khỏe được? Làm sao còn có thể khỏe được? Mẹ biết con thông minh, nhưng sao con lại có thể ngu ngốc như vậy?”

      Bà càng càng giận, khuôn mặt xinh đẹp giờ trở nên hung dữ như ác quỷ, bà hề báo động trước nâng lên tay còn cầm điếu thuốc, giơ lên hướng mặt con gần trong gang tấc kia mà đánh.

      “Con ngu xuẩn này…”

      nghĩ tới mẹ thực động thủ, Tú Tú kịp tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đốm lửa kia càng ngày càng tiến gần mắt , ngay lúc chỉ mành treo chuông kia, bỗng có bàn tay to từ sau duỗi đến, bắt được tay bà.

      Tàn thuốc kia trong tay người vẫn tỏa sáng.

      có thể cảm giác nhận ràng hơi nóng của tàn thuốc kia, ngửi được hương vị của nó, nó ngay tại trước mắt lóe ra, tản ra khí nóng, chỉ kém chút, nó nóng đến mặt , đâm vào mắt của .

      Bởi vì hoảng sợ, trong lòng tự chủ được kinh hoàng. Tú Tú thể tin được nhìn mẹ, nhìn bàn tay to bảo vệ .

      nhận ra được đó là tay của A Lỗi.

      rất ràng, nếu phải , mặt chắc chắn có vết thẹo.

      Sau đó, nghe được lãnh khốc chất vấn.

      “Bà điên rồi sao?”

      “Tôi điên sao?” Chu Lị Hinh phẫn nộ : “Nó mới là người điên kia kìa! Đó là công ty của tôi đó!”

      Mạc Lỗi khóe mắt vi trừu, lạnh mặt đem điếu thuốc tay bà lấy ra, dúi mặt đất dập tắt.

      “Cậu làm cái gì? Buông tôi ra!” Chu Lị Hinh giận trừng mắt , gào thét: “Tôi dạy dỗ con tôi, liên quan cái rắm gì tới cậu, cậu là ai, còn mau cút ngay cho tôi!”

      nheo mắt lại, thái dương nổi gân xanh, lần đầu tiên muốn đánh phụ nữ.

      Chưa từng thấy tức giận như vậy, Tú Tú có chút kinh hãi, chạy nhanh xoay người trấn an .

      “A Lỗi, cần.” nhàng đặt tay lên ngực xoa, ngửa đầu nhìn , : “Em sao, thực mà.”

      Thấy bộ dáng con trấn an người đàn ông kia, Chu Lị Hinh nháy mắt hít ngụm khí lạnh, thể tin đứng lên mắng.

      “Shit! Tú Tú, Đừng với mẹ là con cùng tên quỷ nghèo kiết xác này ở cùng nhau? Mắt con bị mù hay là do thiếu đàn ông vậy? Thế nhưng coi trọng loại hạ cấp có lễ phép như ! Con là coi trọng khuôn mặt hay thân thể của ? Con muốn chọn đàn ông để chơi đùa, cũng phải tìm người nào coi được chút, giống loại này y như tên trai bao…”

      Nghe những lời châm chọc cay độc của mẹ, từng câu từng chữ tiến vào óc, làm hoảng sợ của , phẫn nộ cùng xấu hổ lần nữa đẩy lên cực hạn, có thể chịu đựng bà phê bình đối với chính mình, nhưng thực có biện pháp nghe mẹ như vậy.

      Đây thực vượt quá sức chịu đựng!

      “Trai bao như thế nào?” quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn mẹ mình, nổi trận lôi đình thốt ra: “ tay làm hàm nhai có chỗ nào tốt? Như thế nào mới là được chút? Giống như cái người lầu kia a dua nịnh hót, vừa lấy tiền của mẹ sau đó xoay qua đem tiền chơi trẻ hơn mẹ sao? Hay là vẫn giống như những người mẫu trong show diễn của mẹ, tình nguyện trèo lên giường của mẹ làm trâu làm ngựa? Hoặc là loại đnà ông nghĩ đến lúc mẹ rảnh, có thể lấy con ra làm thay thế?”

      “Mày bậy bạ gì đó? Tao…” Chu Lị Hinh sắc mặt trắng xanh, mới há miệng được hai câu, bị con giận dữ quát bảo ngưng lại.

      “Mẹ im !”

      Tú Tú tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, phẫn nộ : “Mẹ nghĩ rằng vì sao con lại muốn chuyển ra ở riêng? Mẹ có biết từ đến lớn, có bao nhiêu lần khi con ngủ, có đàn ông mò lên giường của con? Mỗi lần mẹ mở party, nhất định có đàn ông tới tìm con, hại con cả ngày đều lo lắng đề phòng, đem mình khóa trái cửa nhốt trong phòng! Bọn họ tới tìm con, bởi vì bọn họ cảm thấy có mẹ như vậy con cũng như vậy, cũng cho là con nhất định cũng giống mẹ, khát thèm đàn ông như vậy, mặc dù con muốn cũng ngăn cản được bọn họ, mà mỗi lần như vậy con chạy tìm mẹ, mẹ cũng xem như , bởi vì nhất định người đàn ông khác ở giường của mẹ! Cho nên làm ơn đừng với con, con phải nên chọn người đàn ông như thế nào!”

      Chu Lị Hinh trừng mắt nhìn con , thẹn quá hóa giận bật thốt lên : “Mày bậy bạ, bọn họ mới tìm mày, loại người ăn uống biết tự mình tiết chế như mày, béo thành cái dạng…”

      “Làm ơn , mẹ chẳng lẽ biết, có chút thịt ôm mới thích sao?” Tú Tú nắm chặt nắm đấm, trấn định lạnh giọng : “Nếu con là đàn ông, con tình nguyện ôm người phụ nữ ấm áp, cũng nguyện ôm bộ xương lạnh như băng!”

      Chu Lị Hinh hít sâu hơi, lại xoa xoa ở ngực.

      Nhưng sau đó, vẫn mềm lòng, Tú Tú lòng đầy căm phẫn : “Con cho mẹ biết, A Lỗi so với mấy người kia, ở trước mặt lấy lòng mẹ, sau lưng lại cười nhạo mẹ tốt hơn nhiều, ấy so với bọn họ hơn cả trăm ngàn lần. Nha, trước mắt, trong lòng mẹ ràng hiểu , bề ngoài của ấy so với mấy tên sủng vật của mẹ đẹp trai hơn gấp vạn lần, ấy đẹp trai đến chết được, mặc dù là ấy có chút cặn bã, vẫn tốt hơn so với toàn thể bọn kia cộng lại! Nếu ấy muốn làm người mẫu, tất cả bọn người đó đều tránh qua hết bên !”

      Chưa từng thấy con dám cãi lại bà như vậy, Chu Lị Hinh cứng họng, khiếp sợ quên nên cãi lại như thế nào.

      “Cổ phiếu là của con, ông bà nội để lại cho con, con muốn xử lý thế nào xử lý thế nấy, con xin lỗi vì hành vi mua bán của con mà quấy nhiễu đến mẹ, cho nên hôm nay con mới đem 5% cổ phần còn lại đến đây!”

      Tú Tú từ ba lô bên sườn rút ra văn kiện, tức giận đưa cho bà: “Tất cả đều ở trong này, mẹ muốn làm như thế nào đều tùy mẹ!”

      Chu Lị Hinh vừa nghe, lập tức giơ tay bắt lấy văn kiện kia.

      Tú Tú thu tay, xoay người nắm tay A Lỗi, : “Chúng ta !”

      Mắt thấy con lôi kéo người đàn ông kia bước nhanh ra cửa lớn, Chu Lị Hinh còn có chút thất thần, đợi đến khi con khỏi, bà mới phát còn chủ công ty điều tra chuyện ngoài ý muốn kia còn ngồi sopha.

      “Cậu còn ở đây làm cái gì?” Bà tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bắt chéo chân ngồi trước bàn thủy tinh xinh đẹp của bà, chất vấn.

      “Đương nhiên là có chuyện, tôi còn có chuyện muốn báo cáo cùng Chu đổng mà.” cười meo meo nhìn bà, quơ quơ di động trong tay, : “Nhân viên của tôi vừa mới có được chứng cớ mới, có thể chứng minh ai là kẻ đứng đằng sau phá rối, chẳng lẽ bà muốn biết rốt cuộc ai là kẻ gây phiền toái cho bà sao?”

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Thông báo tới Editor
      l
      - Khi edit xong 1 bộ truyện hãy vào topic Hỗ trợ thành viên
      - Báo số chương truyện hoàn thành để được cộng thưởng ruby

    3. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      sao bộ này đóng cửa lâu vậy ạ? từ lúc chuyển sang web mới là ko thấy bạn nữa, bạn ơi nhớ bạn quá sức, ngày nào cũng ghé qua mà nhà vẫn im ắng buồn ~ing

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 12:
      Edit: Cam Nu
      Beta" QH​



      phải cậu với Tú Tú, là Tô Ngọc Linh sao?” Bà trách móc.

      “Đúng là tôi có như thế, nhưng bà cũng biết đó, có lẽ chúng ta nghi nhầm bà ấy, người đứng đằng sau thao tác mọi chuyện, cũng có thể là lão người Mỹ, hoặc là những người khác.” nhắc nhở bà. “Bà cũng muốn lãng phí khí lực đối phó sai người chứ?”

      Bà ngẩn người, bà quả muốn.

      “Thế nào? Bà muốn nghe ?” nhướn mày hỏi.

      Chu Lị Hinh trừng mắt: “Vô nghĩa.”

      Hàn Võ Kì lộ ra tươi cười vô lại, mặt mày hớn hở hướng bà vươn cánh tay ra, vui vẻ : “Bà giao tiền trước, tôi ngay.”

      Bởi vì rất tức giận, Tú Tú mãi cho đến khi ra cửa mới phát mình đúng là lôi kéo .

      Trong nháy mắt, có chút xấu hổ, buông lỏng tay ra, nhưng ngược lại nắm giữ tay .

      Tú Tú ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt, lúng túng : “Thực xin lỗi, mẹ em phải người xấu, bà chỉ là rất tự cho là đúng, cảm thấy toàn thế giới đều phải xoay xung quanh bà. Em biết bà rất tệ, bà có tư cách sỉ nhục như vậy …”

      đến nửa, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt phiếm hồng, cảm thấy vạn phần khó khăn, có người mẹ như thế, thực cảm thấy rất mất mặt.

      sao, để ý.” Mạc Lỗi nhìn dám dũng cảm bảo vệ , còn có chút choáng váng.

      cần bảo vệ của , biết nên làm thế nào để đối phó với loại phụ nữ này, những lời chanh chua đùa cợt đối với , hoàn toàn thể ảnh hưởng, nhưng cả khi như vậy, để đứng ra chuyện, vẫn làm trong lòng nóng lên. thích cảm thấy hẳn là phải bảo vệ , thích mà chửi ầm lên.

      Nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt , khóe miệng Mạc Lỗi khẽ cong, : “Nếu bà ấy như vậy, biết em cảm thấy đẹp trai đến chết được.”

      Hả?

      Tú Tú ngẩn ra, khuôn mặt nhắn nháy mắt đỏ ửng, bỗng chốc lắp bắp, “Ách, em, em, em phải có ý đó…”

      “Em phải có ý đó?” nhướng mày.

      , đúng, em đúng là có ý đó, rất đẹp trai, ngũ quan của lập thể ràng…” nhìn lên người đàn ông hếch chân mày lên kia, cái miệng nhắn khẽ nhếch, tim đập như chạy, cuối cùng rốt cục đỏ mặt, thành : “ biết rất đẹp trai mà…”

      quả biết, nhưng lâu có người nhắc nhở chuyện này, hơn nữa chưa từng bởi vì như thế mà cảm thấy vui vẻ đến như vậy.

      “Đẹp trai đến chết được?” cúi đầu nhìn dò xét, cố ý hỏi.

      Tuy rằng xấu hổ, mặt đỏ bừng, Tú Tú vẫn gật gật đầu.

      “Cho dù cặn bã đến đâu vẫn tốt hơn rất nhiều những người đàn ông khác?”

      đem kéo gần, hỏi lại.

      Mặt càng đỏ, nhưng vẫn là nhìn , gật đầu “Vâng”.

      “Tú Tú, em có rất nhiều cơ hội, có thể ở bên cạnh những người đàn ông đó…” Nhưng có, ngoại trừ lúc trước ở cùng với , chưa từng sống cùng với bất luận kẻ nào khác.

      biết bộ dáng của mình rất đẹp mắt, nhưng từng gặp qua rất nhiều người đàn ông đẹp mắt.

      Mạc Lỗi nhìn đáng trước mắt này, tò mò khan khàn hỏi: “Vì sao là ? có cái gì tốt hơn bọn họ?”

      dựa vào quá gần, làm cho rất khẩn trương, là khó khăn để có thể ra lời, nhưng vẫn là với .

      “Đối với bọn họ mà , em chỉ là con vịt đen xấu xí, cùng em lên giường chỉ là trò chơi do bọn họ thách nhau.” khẽ nhếch khóe miệng, chua xót : “Bọn họ nghĩ là em biết, nhưng em biết. Lúc học ở quốc trung, em chỉ đeo mắt kính, còn rất mập mạp, lại hơi ngốc nghếch. Có rất nhiều người từ đầu đều nghĩ em là nữ giúp việc, đối với bọn họ mà , nữ giúp việc căn bản phải người, cho nên sau khi biết em họ Chu bọn họ liền cười nhạo rằng trong vòng tuần ai có thể cưa đổ đứa con mập ú như em, sau khi em nghe được, lập tức trở về phòng khóa cửa lại.”

      Nghe vậy, khóe mắt khẽ giật, cảm thấy trong lòng phát hỏa.

      Con bị người khác đối đãi như vậy, ba mẹ hẳn là phải bảo vệ mới đúng.

      phải ai cũng đều tệ như vậy, cũng có mấy người đặc biệt, nhưng họ đều có chung mục đích, bọn họ thích em, bọn họ nhìn em, cũng chỉ nhìn đến gia thế, bọn họ muốn em, chính là bởi em có tiền, bởi vì em là con của mẹ, ai thích em.”

      Tú Tú nhìn lên , ngượng ngùng : “Nhưng giống vậy, biết em là ai, biết chỉ là Đường Tú Tú, phải con Chu Lị Hinh, phải tiểu công chúa của Triều Đại, chỉ là Đường Tú Tú, nhưng vẫn bị em hấp dẫn, vẫn muốn em, khát vọng em… thích em…”

      “Em làm người ta khát vọng, có biện pháp quên em.” vỗ về mặt , ngóng nhìn : “ em.”

      Câu đó, ấm tâm, làm cho cảm thấy ngọt ngào, nở nụ cười như hoa.

      Dưới ánh mặt trời, nhìn xinh đẹp, hào quang lóng lánh như thế.

      Kìm lòng đậu, cúi đầu hôn lên môi .

      Tú Tú bỗng chốc quên mình đứng ở phương nào, chỉ có thể vươn hai tay ôm lấy , thẳng đến khi đến bên cạnh hai người, dùng sức khụ vài cái, mới xấu hổ tỉnh táo lại.

      Hàn Võ Kì buồn cười ôm lấy hai tay, nhíu mi nhìn hai người đứng trước cửa lớn nhà người ta hôn nhau đến khí thế nóng hừng hực, : “ ngại vì quấy rầy các ngươi, bất quá nhớ tại vẫn là thời gian làm việc, chúng ta có thể chút về công việc trước ?”

      Mạc Lỗi có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nắm lấy tay Tú Tú, trấn tĩnh nhìn Võ.

      “Đương nhiên.”

      “Vậy lên xe trước , nơi này tiện, chúng ta trở về rồi .”

      Hàn Võ Kì cười qua hai người, thoải mái thong thả xuống cầu thang, nhanh về hướng bãi đỗ xe.

      “Chúng ta thôi.” Mạc Lỗi xong, hướng giơ tay.

      Tú Tú nhìn người đàn ông trước mặt, lại lộ ra nụ cười, nắm tay , cùng xuống cầu thang, hề quay đầu lại rời khỏi biệt thự xa hoa xinh đẹp nhưng vô cùng trống rỗng lạnh lẽo.

      chưa từng nghèo qua như vậy, nhưng cũng chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy.

      Ngày nào đó, thời tiết tốt lắm, bầu trời xanh ngắt gợn mây.

      biết rất , mùa mưa dầm qua.

      Ngày hè đến với cánh rừng.

      “Diễn thời trang.”

      “Đúng.”

      Công ty điều tra Hồng Nhãn, phòng khách lầu hai, cả trai lẫn đứng ngồi đều tụ tập chỗ, theo lời triệu tập của ông chủ, Đồ Hoan nhấc tay đặt câu hỏi.

      Võ, có quan trọng đến thế ? phải tìm ra được người đứng sau rồi sao?”

      Hàn Võ Kì nhìn Đồ Hoan, nhe răng cười: “Bé Hoan Hoan dấu, tuy rằng trong tay chúng ta có chứng cứ, nhưng cũng thể trăm phần trăm định tội gì đó cho đối phương, thảo luận với Chu đổng nên đả thảo kinh xà, những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tiếp xảy ra, nếu có đạt thành hiệu quả, đối phương nhất định phá hư buổi biểu diễn thời trang, bởi vì buổi biểu diễn chỉ cần sơ xuất , tạo thành tổn thất rất lớn, làm cho giá trị cổ phiếu của Triều Đại rớt giá, cho nên chúng ta phải tham gia buổi biểu diễn thời trang đó.”

      Mạc Lỗi chú ý tới Tú Tú bên cạnh, sắc mặt hơi hơi trở nên trắng, tuy rằng cùng mẹ quan hệ có chút tốt, nhưng cùng người phụ nữ kia dù sao cũng là mẹ con.

      nắm giữ tay , trấn an .

      Hàn Võ Kì : “Buổi biểu diễn thời trang của Triều Đại mỗi năm lần của giới thượng lưu, là việc lớn, buổi diễn của Triều Đại lần này, so với các buổi biểu diễn khác trong dĩ vãng có điểm bất đồng rất lớn, nó là cả câu chuyện. tin là các ở đây hẳn đều biết.”

      Mấy người phụ nữ đều tự gật đầu, buổi diễn thời trang của Triều Đại phi thường lôi cuốn hấp dẫn, chỉ cần là phụ nữ nhất định ít nhiều có nghe qua, nhưng đàn ông nhất định.

      “Sao các em đều biết hết vậy?” A Nam tò mò hỏi bà xã bên cạnh.

      Điềm Điềm buồn cười nhìn , : “Cũng giống như đàn ông các đều thích chạy xem triển lãm xe, những bộ quần áo trong show của Triều Đại rất có giá, phải có tiền có thể mua được đâu. Em giải thích chắc lắm đâu, Tú Tú em .”

      Bị điểm đích danh Tú Tú ngẩn người, “Em?”

      Điềm Điềm gật gật đầu, : “Em là tiểu công chúa của Triều Đại, hẳn là hiểu nhất so với mọi người ở đây. Hơn nữa chị nghe , năm đó điểm mấu chốt cũng chính là từ đề xuất của em?”

      Tú Tú có chút thẹn thùng, nhìn nhìn A Lỗi, hướng mỉm cười cổ vũ, nhìn vòng hết mọi người, mở miệng giải thích:

      “Khi đó em còn , chỉ cảm thấy, nhìn người khác mặc quần áo xinh đẹp, duỗi thân tới lui sân khấu, giống như có chút nhàm chán. Khi người mặc trang phục, nhất định là phải , phải đứng, phải ngồi, chứ đứng cách nào biểu ra bộ dáng hoàn chỉnh của trang phục. Cho nên em mới em cảm thấy nếu có câu chuyện để diễn tả tình tiết trong buổi diễn thời trang thú vị hơn, về sau mẹ của em liền áp dụng đề nghị của em, đem diễn thời trang kèm thêm nội dung.”

      “Em biết, em có xem qua, giống như nhạc kịch vậy.” Khả Phỉ xen vào : “Chính là mấy người mẫu sau khi biểu diễn sân khấu xuống phía dưới, hòa vào trong đám người, đúng hay ?”

      “Đúng.” Tú Tú gật gật đầu. “Như vậy mọi người mới có thể tới gần, thấy bộ dạng chân của chất liệu may mặc ở các loại dưới ánh đèn, mà phải chỉ là ánh đèn gây hiệu quả khán đài.”

      Tĩnh Hà mở miệng bổ sung: “Trang phục Triều Đại có thể bán được với giá trời, chính là bởi vì chúng nó có tự tin làm cho người ta tới gần chiêm ngưỡng, làm cho người mặc có nhiều hấp dẫn, có thể tiếp cận xinh đẹp, so với chỉ có thể ở xa xa nhìn càng làm động lòng người.”

      “Bất quá nó có giá cũng rất đẹp.” Đồ Hoan cười : “Người bình thường đúng là mua nổi đâu.”

      xong, nhìn Tú Tú: “ có lỗi, phải nhắm vào em.”

      Tú Tú lắc đầu, trang phục Triều Đại quả rất đắt, đắt đến mức ngay cả đều cảm thấy có chút quá đáng, cười :

      “Trang phục của Triều Đại vốn là dành cho các phu nhân cao quý, các khách hàng có cấp bậc, cầu hết thảy đều phải tốt nhất, đơn giá tương đối liền nhất định phải được đề cao.”

      Rain vẫn luôn trầm mặc ngồi ở bên mỉm cười, chỉ ra: “ thể phủ nhận, bộ trang phục xinh đẹp, quả có thể làm tăng thêm phong thái của chủ nhân.”

      Những lời này, những người phụ nữ có mặt ở đây đều tán thành.

      Mạc Lỗi thả cốc nước trong tay xuống, nhìn Võ, hỏi: “Cho nên, chúng ta phải tham gia buổi biểu diễn thời trang này, tại tính làm như thế nào?”

      Hàn Võ Kì lộ ra hàm răng tráng noãn, nhìn các nhân viên, tuyên bố.

      muốn bắt ba ba trong rọ.”

      Kế hoạch của Hàn Võ Kì rất đơn giản, chính là để cho người của Hồng Nhãn, toàn diện trà trộn vào bên trong nhân viên công tác của buổi diễn thời trang của Triều Đại. phân phối công việc cho mỗi người, để cho Đồ Cần, A Lãng, Phượng Lực Cương làm kỹ sư kỹ thuật của vũ đài, Đồ Hoan làm người mẫu, Phong Thanh Lam làm người đại diện, A Lỗi vẫn là hôn phu của Đồ Hoan…

      Tú Tú vừa nghe đến dự tính của Hàn Võ Kì, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

      Hàn Võ Kì về sau còn gì đó, nhưng hề nghe, chỉ tâm loạn như ma lôi kéo người đàn ông bên cạnh, thấp giọng .

      “A Lỗi, buổi diễn thời trang này, là tổ chức thuyền tới giờ khởi hành.”

      biết, Võ có với rồi.”

      trấn định như vậy, ngược lại làm cho càng thêm sầu lo, cắn cắn môi, lại nhắc nhở : “Cái kia, có biết, chiếc thuyền kia lái ra biển…”

      Mới vừa rồi thấy vẻ mặt đúng, cho rằng còn để ý Đồ Hoan, ai biết chỉ là lo lắng cho .

      Mạc Lỗi cúi đầu nhìn bên cạnh, vỗ về khuôn mặt nhắn của , mỉm cười: “Nếu được, cho , sao đâu.”

      Tuy rằng như vậy, Tú Tú vẫn là nhịn được lo lắng, bỗng dưng, thốt ra đường: “Vậy, em cũng .”

      Mạc Lỗi sửng sốt chút: “Em xác định? nghĩ rắng em rất thích loại trường hợp này.”

      đúng là thích, có khiếu giao tiếp, thích người khác đem bàn tán như động vật quý hiếm, nhưng lại càng thích khi lên thuyền, mà lại có ở đó.

      biết rất ác mộng của là cái gì, từng với , cũng biết câu chuyện cũ kia quấy nhiễu đến mức nào.

      Khẩn trương liếm liếm môi, Tú Tú cố nở nụ cười, nhìn : “Em là con của mẹ, em cũng , đối với có vẻ thuận tiện hơn.”

      Đây là lấy cớ, biết lo lắng cho .

      Nhìn đáng này, vỗ về khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười, trong lòng tràn ngập ấm áp.

      “Em cần miễn cưỡng bản thân.”

      miễn cưỡng.” lắc lắc đầu, : “Tuy rằng danh nghĩa là bạn trai Đồ Hoan, nhưng vẫn thể tự do ra vào hậu trường, nhưng em có thể, các thể vào địa phương đó, chỉ cần có em ở đó, đều có thể mang người của Hồng Nhãn cùng nhau vào, nếu có tình huống gì đó, em cũng có thể giúp đỡ. Huống hồ, việc này ngay từ đầu đều do em mà ra, nếu lúc trước em bán cổ phần, liền có mấy chuyện này, Triều Đại dù sao cũng là do cha mẹ em tay gầy dựng lên, em hy vọng chính mình có bao nhiêu sức giúp bấy nhiêu.”

      chưa dứt, hai người phía sau đột nhiên truyền đến câu.

      “Cậu biết đó, Tú Tú đúng.”

      Tú Tú lắp bắp kinh hãi, quay đầu liền thấy Phượng Lực Cương biết khi nào mang theo khuôn mặt tươi cười ngồi xổm sau sofa, đem đầu đặt lưng ghế dựa nghe lén… đúng, là quang minh chính đại nghe cùng thầm .

      Sau đó, thế này mới phat trong phòng khách sớm có tiếng chuyện, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm với A Lỗi, hơn nữa hiển nhiên đều nghe hai người bọn họ lặng lẽ .

      Được rồi, lúc nãy cũng quên đè thấp lượng, thực lo lắng cho .

      Trong lúc nhất thời, cực kì xấu hổ, khuôn mặt nhắn của Tú Tú lại đỏ bừng, lại nghe người ngồi bên cạnh Phong Thanh Lam mở miệng, giúp chuyện.
      suna2304, gaubonganvung, quỳnhpinky4 others thích bài này.

    5. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Thanks nàng trở lại vs mọi người sau thgian dài vắng bóng hihi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :