1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: camnu

      Beta: QH

      Chương 6:

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Tú Tú nhìn chằm chằm cốc nước, hạ giọng mở miệng: “Tôi muốn chia sẻ cùng người phụ nữ khác … Tôi xứng đáng được điều tốt hơn…”

      giọt lệ, lại rơi vào trong chén nước, phù phù tiếng, gợi lên vài vọng gợn sóng.

      tên khốn kiếp, biết, quả xứng đáng với điều tốt hơn, cũng hiểu được.

      Chỉ là thực thể để , cần .

      Cho nên, ngay cả như vậy, vẫn là nghèn nghẹn mở miệng.

      “Đồ Hoan phải vị hôn thê của .”

      Thanh trầm thấp của , quanh quẩn trong phòng, sau vài giây, mới có phản ứng lại.

      Tú Tú thể tin ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ở trước mặt .

      ngóng nhìn , mang vẻ mặt có lỗi, khàn khàn mở miệng: “ ấy cũng giống như , là nhân viên của công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại.”

      giống như búp bê pha lê, nhúc nhích trừng mắt nhìn , ngay cả hô hấp cũng quên.

      lo lắng, ngồi quỳ xuống trước mặt , nâng tay vỗ về khuôn mặt nhắn tái nhợt của .

      Bỗng dưng, cả người chấn động, sau đó co rúm lại.

      cần…”

      Cự tuyệt của , làm cho cứng đờ, trái tim co rút xiết chặt lại.

      Giây tiếp theo, giọt nước mắt nóng hổi từ hốc mắt chảy xuống, môi phát run, thống khổ dõi theo , giọng cầu xin: “Đừng gạt tôi…Cầu xin đừng gạt tôi nữa…”

      cứng rắn nuốt lời , vẻ mặt hoảng loạn, trong mắt thống khổ, giống như dùng kim châm vào tim từng mũi.

      gạt em.” Yết hầu co rút nhanh, mất tiếng : “Đây là phòng của ở Hồng Nhãn, phòng của Đồ Hoan ở vách bên cạnh, nhưng ấy hẳn là còn chưa có trở về. Nhưng phòng làm việc của bọn ngay ở dưới lầu, lầu này là ký túc xá bọn ở, biết hôm nay còn ai ở công ty , nếu em muốn, có thể gọi mọi người trong công ty dậy, em có thể tự mình hỏi.”

      lấy mu bàn tay che môi, hai mắt đẫm lệ lờ mờ nhìn .

      hy vọng , hy vọng tất cả đều như lời , hẳn là nên ra ngoài hỏi , xem những lời có phải thực , nhưng mà…

      rất sợ, sợ lại lừa .

      Nước mắt lại rơi xuống chuỗi, làm ẩm ước ngực .

      có thể nhìn ra thống khổ cùng giãy dụa của , kìm lòng đậu, nâng tay muốn an ủi , muốn đem ôm vào trong lòng, lại sợ nhận lấy cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể đưa tay nắm chặt thành quyền, đặt ở bên sườn chân , nhìn chằm chằm giọng giải thích.

      “Cho tới bây giờ cùng bất luận kẻ nào đính hôn qua, Đồ Hoan quả là thanh mai trúc mã của , nhưng ấy với tình như em, cho tới bây giờ ấy cũng coi là đàn ông, cũng rất khó xem ấy là phụ nữ, ấy là vị hôn phu của ấy, vì bọn làm việc, buổi diễn thời trang của mẹ em bị người ta phá hư, cho nên mới cùng Đồ Hoan tham gia tiệc rượu tối nay.”

      quả có nghe đến chuyện này, nhưng…

      “Em cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Tú Tú hoài nghi nhìn , bật thốt lên

      phải vậy, cho nên mẹ em mới lén mời bọn điều tra.” Mạc Lỗi thở sâu, nhìn thẳng vào mắt , khô khốc : “Đến sáng hôm nay, vẫn bị cưỡng chế nghỉ ngơi, thẳng đến buổi chiều vì thiếu người mới gọi hỗ trợ, biết Chu Lị Hinh là mẹ của em, biết em ở nơi đó, bằng đáp ứng sắm vai nhân vật này.”

      thở hổn hển, rưng rưng lắc lắc đầu.

      “Tin tưởng , biết rất khốn kiếp, mà chưa bao giờ nghĩ…” đem nắm đấm cầm chặt, cổ họng co rút nhanh nhìn : “ bao giờ cố ý làm tổn thương em như vậy …”

      Trong mắt , xuất khát vọng mạnh mẽ mềm mại ấm áp của .

      cắn môi, thể thừa nhận, nhắm lại hai mắt đẫm lệ, làm cho nước mắt chảy xuống thành dòng.

      “Thực xin lỗi…” nhịn được nữa, nâng tay vỗ về mặt , lau nước mắt của : “ xin lỗi…”

      Tay là nóng như vậy, ôn nhu như vậy, làm khó có thể ngăn cản.

      “Vậy…vì sao?” Tú Tú ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn kẻ quỳ gối phía trước, người đàn ông gần ngay trước mắt, khàn giọng hỏi: “Ngày đó…vì sao phải ?”

      hơi cứng đờ, đau đớn khó diễn tả bằng lời bỗng nhiên lên trong mắt .

      Trong chớp mắt đó, cho rằng lại tiếp tục bảo trì trầm mặc, nhưng giây tiếp theo, hít hơi, hé miệng.

      “Bởi vì em.”

      ngẩng người, ngây dại, lại cảm giác ôn nhu vỗ về mặt , lau lệ của , chân thành tha thiết : “Em làm cho vui vẻ.”

      Em làm cho vui vẻ.

      làm cho vui vẻ, cho nên mới ? Đây là cái đạo lý gì?

      Tú Tú thể lý giải, há hốc mồm nhìn , cơ hồ cho rằng là đùa.

      Nhưng người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, nghiêm túc và đau khổ đến như thế.

      “Có ý gì?” nghe thấy chính mình hỏi.

      ngóng nhìn , liếm đôi môi khô ráp, hầu kết ngừng trượt lên xuống.

      biết chuyện này rất quan trọng, chưa từng nhìn thấy khẩn trương như vậy, bất giác căng thẳng thân thể, nhìn thấy hé miệng, thử lần, sau đó lại lần, mới có biện pháp phát ra thanh .

      …Có người em trai…”

      thanh của thực khàn khàn, giọng rất , như là bị cưỡng ép thốt ra, giống như phải dùng hết sức lực mới có thể thốt ra những lời đó.

      tự chủ được, nín thở, nhìn .

      nhìn , hít hơi sâu, mới vô cùng gian nan mở miệng tiếp tục : “…gọi là Mạc Quang…”

      Nhiều năm như vậy, rốt cục ra, cái tên đó.

      “A Quang…” Khóe miệng có chút vặn vẹo, gần như cười khổ nhìn từng chữ lăn lộn qua đầu lưỡi, “A Quang… là A Lỗi… là A Quang…”

      Trong lồng ngực bỗng nhiên xót xa quay cuồng, làm cho nước mắt dâng lên.

      chua xót giật giật khóe miệng, nhìn , với .

      “A Quang cùng với , bọn là song sinh…”

      Song sinh?

      Tú Tú lặng người, khó tưởng tượng, người đàn ông tuấn ma quỷ trước mắt này, lại có hai người.

      liếm môi, khó khăn lại : “Từ bọn lúc nào cũng ở cạnh nhau. Bọn nhìn giống nhau như đúc, cho tới bây giờ cũng cần dùng gương… là gương của , là gương của …bọn thường nhắc nhở đối phương quần áo có mặc xong hay , đầu tóc có rối , mặt có dính bánh vụn , lau giúp nhau. Bọn cùng nhau đùa dai, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau đánh lộn, cùng nhau bị xử phạt…”
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      Thanhle76 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 7

       Edit: Camnu

      Beta: QH





      Như là nhớ tới những năm tháng em cùng nhau chơi đùa năm xưa, vẻ mặt trở nên phức tạp, có chút như muốn khóc, lại có chút như là cười.

      “Bọn là hai ông trời con, sợ trời sợ đất chuyên gia quậy phá trong nhà, trong trường là hai tiểu bá vương…Bọn rất giống nhau, nhưng cũng có chút giống, so với chơi, thích nằm ở nhà đọc sách hơn, còn cậu ấy ngược lại, thích ở nhà, cậu ấy thích ra ngoài đá cầu, bơi lội… Tuổi càng lớn, bọn càng có nhiều điểm khác nhau rất ràng…nhưng đó vốn phải là vấn đề…bọn thể luôn luôn giống nhau, bọn biết…khi lên quốc trung, bọn tự biết mình muốn làm gì, muốn cùng Hải Dương, A Chấn học về lập trình máy tính, cậu ấy tính ra Châu Âu đá cầu…nhưng mà…”

      tới đây, như là thể thừa nhận nhắm lại mắt.

      thấy lại hít vào hơi, lại hít hơi sâu, như là trong lồng ngực thể đè nén nổi đau. có thể thấy thu hồi tay mặt , nắm chặt thành đấm, có thể cảm nhận được nỗi đau lan tỏa người .

      Đau như vậy.

      nhếch môi, hàm dưới buộc chặt, khuôn mặt tuấn thống khổ vặn vẹo.

      thoạt nhìn khó chịu như vậy, thể tự mình, Tú Tú vươn tay, vỗ về khuôn mặt cứng ngắc của .

      Trong chớp mắt, ngừng lại hô hấp, có như vậy giây, gần như như muốn lùi lại, có thể cảm nhận được giãy dụa đó, nhưng có, chỉ tiếp tục hít hơidài, mới ngước đôi mắt gắn đầy mặc cảm tội lỗi lên, nhìn khàn giọng:

      “Cậu ấy chết.”

      Giọng khàn khàn từng câu chữ, xuất ra khỏi cánh môi .

      hại chết cậu ấy.”

      Cậu ấy chết.

      Tú Tú cứng người lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

      hại chết cậu ấy.

      , trong đôi mắt màu lam xinh đẹp tràn đầy đau xót.

      Đơn giản năm chữ, đinh tai nhức óc vang vọng trong gian yên tĩnh.

      Trời ạ…

      có cách nào tưởng tượng, biết có chuyện rất tệ xảy ra, nhưng biết là như vậy.

      Người em của chết, người em song sinh kia, người sống cùng , cùng khóc, cùng cười, cùng nhau lớn lên…

      chết.

      Khó trách cho tới bây giờ từng nghe đề cập qua, khó trách cứ nhắc tới người nhà, là lại có biểu cảm kỳ quái, khó trách ràng nhớ người nhà mình như vậy lại muốn trở về nhà.

      Đột nhiên, cảm thấy rất khổ sở, là khó chịu, có cách nào mất cảm giác đau lòng, thể trải qua cảm giác khổ sở…

      Kìm lòng đậu, buông ly nước trong tay xuống, hướng vươn hai tay, đem ôm vào trong lòng.

      Mạc Lỗi quỳ, ngồi hai chân mình, cảm giác khóa ngồi đùi , chỉ vì ôm , an ủi .

      Bởi vì vòng ôm ấm áp của , hốc mắt ẩm ướt, tự chủ được run run.

      Phản ứng của làm cho trái tim của Tú Tú đau đớn, càng siết chặt vòng ôm.

      Rốt cục, cũng khó khăn nâng lên hai tay của chính mình, vây quanh , giống như dây leo, ôm gắt gao.

      xảy ra chuyện gì?” nghe thấy chính mình mở miệng, cảm giác rất suy yếu.

      đem mặt chôn trong tóc mây của , khàn khàn : “Vào mùa hè năm bọn tốt nghiệp quốc trung, cậu ấy muốn du lịch cùng cậu ấy, chúc mừng tốt nghiệp, hắ cậu ấy n . cho rằng cậu ấy là muốn tới tháng tám mới , nên được. Nhưng về sau mới biết được, cậu ấy dự tính là ngày tốt nghiệp xuất phát luôn, muốn, luận văn trong tay vẫn chưa viết xong, cần tuần nũa. Chiều hôm đó, bọn tranh cãi ầm ĩ trận, cậu ấy tức giận chạy ra ngoài…”

      có thể cảm nhận được, nước mắt nóng bỏng của , ẩm ướt sau vai gáy , đem ôm chặt, mất tiếng : “ biết cậu ấy ra bãi biển hờn dỗi, mỗi lần cậu ấy đều như vậy, cho rằng sau khi cậu ấy hết giận trở về, cho nên tìm …Nhưng cậu ấy mãi mãi trở về…

      “Mẹ cảm thấy lo lắng, bởi vì sắp có bão, bà luôn luôn gọi điện tìm cậu ấy, muốn kêu cậu ấy trở về chuẩn bị tránh bão, nhưng cậu ấy nhận điện thoại. còn nghĩ là do cậu ấy còn cáu kỉnh, cậu ấy tiếp điện thoại làm cho càng tức giận. Cho tới khi hoàng hôn, mới bắt đầu cảm thấy đúng, ngày đó sóng rất lớn, đánh vào đê rất cao, cảm thấy bất an, lấy xe đạp chạy ra bến cảng…”

      Cổ họng Mạc Lỗi nghẹn lại, dừng chút, rồi : “ thấy xe đạp của cậu ấy để ở đó, nhưng đội viên tuần tra biển ở đó, còn có xe cứu thương, còn có mấy người toàn thân ướt đẫm ngồi ở đuôi xe, run run. vừa hỏi mới biết được, A Quang cứu người câu cá rớt xuống biển, còn chính mình bị sóng cuốn mất, mất tích…”

      Cho dù việc này xảy ra nhiều năm, vẫn nhớ rất ràng cảm giác khi chính mình nghe được tin tức này, cái lại cảm giác máu trong người trong nháy mắt bị người khác rút cạn, cả người vô lực, mất cảm giác. nhớ chính mình xông lên bờ đê, bị mọi người nửa đường giữ chặt, nhớ mình đánh ngã vài người lớn, nhớ bị người ta áp đảo mặt đất, nhớ ba chạy đến, chú Cảnh và cùng chú Hải Dương đều đến, nhớ khi mẹ xuống xe nghe được tin tức, mặt có chút máu.

      “Cậu ấy bơi giỏi lắm, so với còn giỏi hơn nhiều. Cậu ấy thể cứ như vậy mà chết đuối, cậu ấy ở biển, biết. muốn tìm cậu ấy, bọn có thuyền, nhưng nhân viên bến cảng cho bọn rời bến…Bão sắp tới…Sóng rất to, gió quá lớn…

      Ba cùng các chú, bọn họ để ý cảnh cáo, kiên trì muốn rời bến tìm cậu ấy, bọn họ thậm chí dùng hết các quan hệ, đưa tới chiếc trực thăng cứu nạn, nhưng do trời tối, phạm vi tìm lại quá lớn…Tối hôm đó, mưa gió càng lúc càng lớn, bão đến, mẹ cho bọn họ ra biển tìm, kiên trì muốn bọn họ trở về…Đó là cơn bão mãnh liệt cấp mười bảy, bà khóc cầu xin họ quay trở về….”

      Tú Tú khóc ngừng, biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chặt , nghe .

      “Bọn họ trở lại….” nắm chặt nấm đấm, hít vào lần nữa, lại vẫn là thể khống chế nước mắt tràn ra hốc mắt, “Nhưng biết cậu ấy ở biển, có thể cảm nhận được cậu ấy còn sống… biết cậu ấy còn sống…Ngay ở biển kia…nhưng biển quá lớn, gió quá lớn, sóng rất to…đêm hôm đó dài…giống như vĩnh viễn có ngày mai…”

      Nhớ tới đêm tối vô chừng mực hôm đó, run rẩy lại hít hơi, thống khổ .

      “Sau đó, khi trời sáng, bão tan rồi, bọn họ lại phái đội cứu nạn tìm, thuyền đánh cá cùng tuần hải đều ra tay hỗ trợ tìm người, nhưng hết thảy đều còn kịp, sóng gió quá mạnh, biển quá lớn…”

      “Đó phải là lỗi của .” ôm người đàn ông vì quá mức thống khổ mà run run, với .

      biết.” nức nở : “Mọi người đều như vậy.”

      Nhưng hiểu được, có cách nào cho là như vậy.

      bảo chết.” hấp khí, lệ nóng doanh tròng với , “Câu cuối cùng với , là bảo chết, đá hỏng máy tính của , giận điên rồi, nhìn hét lên : Cậu chết …”

      Trời ạ.

      đau lòng khó nhịn, lại ngừng lại hô hấp, khó trách có cách nào để chuyện này qua.

      “Cậu chết .” thống khổ thở hào hển, khàn khàn thầm: “Đó là câu cuối cùng với cậu ấy.”

      “Đó là do các cãi nhau…” vỗ về cái lưng căng cứng của , đưa ôm chặt trong ngực, cảm giác trong lòng đau đớn, đau vì , đau vì người thiếu niên năm đó, “Trong lúc cãi nhau luôn những lời khó nghe…”

      “Luận văn có thể chờ, máy tính hư có thể mua lại cái mới…” rưng rưng phẫn nộ xong, hối hận sâu trong lòng suốt mười năm nay chạy ra khỏi miệng : “ hẳn là nên cùng cậu ấy, từng hứa với cậu ấy, được. Nếu cùng cậu ấy du lịch, cậu ấy ra ngoài khi trời bão. Nếu đàng hoàng với cậu ấy, cậu ấy nguyện ý chờ , đó là lỗi của , vốn chính là lỗi của . Nếu nguyện ý thừa nhận, bọn cãi nhau, cậu ấy ra ngoài khi trời bão, bị sóng cuốn …”

      cứng người lại, sau khi xong, khuôn mặt đầy lệ.

      Tú Tú đau lòng thôi, hoàn toàn quên nỗi đau của chính mình, chỉ vì mà cảm thấy đau lòng khổ sở, nhiều năm như vậy, luôn luôn thể quên, cứ tự trách mình, vì mà em phải chết.

      “Về sau, bắt đầu thấy ác mộng, mơ thấy cậu ấy ở biển, mơ thấy biển. có biện pháp ở lại nhà, cho nên Võ cho ở lại, để chuyển trường đến đây, nhưng thể quên được, vẫn là thấy cậu ấy ở biển, vẫn cảm giác được cậu ấy trôi nổi biển lớn…”

      Cho nên mới mất ngủ, mới ngủ được.

      rốt cục có thể hiểu, vì sao luôn tối tăm, luôn như vậy rầu rĩ vui như vậy.

      ngủ được, dựa vào việc làm dời chú ý, đem chính mình làm mệt mỏi đến chết, sau đó mới có thể ngủ, nhưng Võ bắt phải nghỉ ngơi, lại bắt đầu cơn ác mộng biển, thẳng đến khi gặp em.”

      ôm , thanh khàn khàn, thầm ở bên tai .

      “Em làm cho ngủ được, làm cho thấy ác mộng…Em làm cho cảm thấy… vui vẻ, hạnh phúc…”

      Tú Tú kinh ngạc thôi, nghe thấy tự trách.

      “Nhưng đây là do nợ cậu ấy.” Mạc Lỗi đem người phụ nữ trong lòng ôm chặt, ngửi hương vị ấm áp người , cảm nhận nhịp tim đập, khàn khàn tự trách: “ hại chết A Quang, thể cảm thấy vui vẻ, thể cảm thấy hạnh phúc… làm sao có thể?”

      cảm giác được giọng thâm trầm chứa đầy mặc cảm áy náy tội lỗi.

      “Em làm cho quên cậu ấy, ở cùng với em, có thể quên cậu ấy, cảm thấy thực áy náy, lại bắt đầu thấy ác mộng, em càng làm cho hạnh phúc, ác mộng lại càng thường xuyên. biết đó là nhắc nhở , nhưng muốn , làm bộ như biết, muốn sống cùng với em…”

      Thông báo của , làm cho trong lòng chấn động, còn nghĩ rằng bản thân mình nghe lầm, nhưng còn lần nữa.

      muốn sống cùng với em…”

      thanh kia tràn ngập khát vọng, khát vọng như vậy, giống như .

      hít vào hơi sâu, dùng giọng mũi run run : “Sau đó, em em .”

      cắn môi, cảm nhận tầm mắt lại lần nữa mơ hồ lên, cảm nhận được đem hai tay buộc chặt, cảm nhận tim đập nhanh, va chạm tim .

      rất muốn em , nhưng đáng, em tốt như vậy, tốt như vậy, em đáng giá được hạnh phúc, mà là người điên, biết. Từ , cùng A Quang luôn ở cùng nhau, có thể trưởng thành, nhưng cậu ấy . phải nhớ cậu ấy, việc có thể làm là nhớ cậu ấy, thực sợ hãi, sợ hãi em làm cho quên cậu ấy, cho nên mới bỏ em . cho rằng như vậy là tốt nhất cho em, tình trạng tinh thần của ổn định, bất cứ lúc nào đều có khả năng phát điên, yếu kém hơn bất kì ai, đáng…”

      Lời khàn khàn, chua xót, làm cho Tú Tú nhịn được bật khóc.

      ôm trong lòng khóc còn dữ dội hơn cả , trái tim siết chặt, áy náy : “ đáng, đáng để em , biết hẳn là nên cách xa em chút, để em quên , để em sống cuộc sống của em, nghĩ là có thể, nên bỏ , rời khỏi em, nhưng mà…”

      nuốt nước miếng, liếm đôi môi khô ráp, thừa nhận.

      làm được.”

      có thể nghe thấy, có thể cảm giác, thống khổ của , giãy dụa của , đều ở trong đó.

      “Mấy ngày nay, nghĩ tiếp tục gặp ác mộng, nhưng có, sau khi rời khỏi em, ngủ được, lại là vì thấy ác mộng, mà là vì em, nhớ đến em.”

      run rẩy lại hít hơi, dùng cái mũi ma sát đầu vai , đem ấm áp của hít vào trong máu trong tâm can, làm cho hương vị của tràn ngập mỗi tế bào của .

      “Rất nhớ…rất nhớ…”

      Thông báo của , ấm áp của , làm cho những lời thương vốn nghẹn trong yết hầu bật thốt ra, từ trong đáy lòng mà , dâng lên.

      “Em cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ…nhưng gom tất cả những thứ của mang , em nghĩ cần em…”

      Tú Tú khóc thừa nhận: “Em dám để cho bản thân mình suy nghĩ, em sợ mình khi nhớ bật khóc, em sợ em nhịn được tìm , em sợ em giống như đứa ngu ngốc cầu xin …cầu xin ở cùng với em…”

      Cổ họng co rút nhanh, trong lòng ngực tràn đầy thâm tình đối với .

      “Thực xin lỗi, sai rồi, xin lỗi…”

      cùng xin lỗi, lại lần nữa xin lỗi.

      hề mơ thấy cậu ấy, chỉ mơ thấy em, nghĩ đến việc em làm quên cậu ấy, nhưng em chỉ làm cho nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp trước đây khi ở với gia đình, trước lúc đêm bão đó, trước lúc cùng A Quang tranh cãi ầm ĩ, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống, em cùng cậu ấy đều là những người nhiệt tình thương bản thân, đối với cuộc sống tràn ngập hy vọng, thích ăn giống cậu ấy, thậm chí em thích bênh vực kẻ yếu giống cậu ấy, em làm cho nhớ tới những lời cậu ấy từng , ước mơ của cậu ấy từng có, những chuyện này trước đây chưa từng dám nghĩ lại…

      biết làm sai rồi, mà còn làm tổn thương em, biết là tên khốn kiếp, cho nên bắt buộc chính mình phải ở trong đây, cho chính mình tìm em, sau đó đột nhiên xảy ra chuyện, nhìn thấy em.”

      lùi lại, nhìn đôi mắt ẩm ướt của , vỗ về khuôn mặt trắng noãn của , giọng khàn khàn đầy khát vọng: “ nhìn thấy em, còn nghĩ là ảo giác, nhưng em đứng ở chỗ này, xinh đẹp như thế, ngọt ngào như thế, thể thở, có cách nào suy nghĩ, sau đó Đồ Hoan kéo về phía em, rất muốn tới gần em, quên làm gì với em, quên là tên tồi tệ nên…”
      Thanhle76 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8:

       Edit: Cam Nu

      Brta: QH





      nhìn thấy thâm tình trong mắt , nghe lời , tự kìm hãm được run rẩy.

      xin lỗi, là .” thương lau nước mắt nơi khóe mắt , “ hẳn là nên cách xa em chút, nên xuất trong cuộc sống của em, nhưng khi em xoay người bỏ , mới biết được thể mất em, nghĩ rằng có thể sống sót, nhưng được, sống được.”

      “Mười năm nay, luôn luôn mơ thấy A Quang, nhìn thấy cậu ấy, cho rằng đó là cậu ấy, nhưng đó phải là cậu ấy.” ngóng nhìn , khàn khàn mở miệng: “Chính là , mười năm trước kia cũng chỉ là .”

      Tú Tú che miệng, nhìn người đàn ông trước mặt , mặc cảm tội ác của quá sâu, giống như sâu trong lớp băng lạnh, nhiều năm rồi đem bó chặt, gần như đưa kéo xuống biển sâu.

      “Đó phải là lỗi của .” Lại lần nữa, cho biết, biết có lẽ nghe vào, nhưng vẫn , cho dù hơn ngàn vạn lần, mới có thể làm cho tốt hơn chút, rách mồm cũng nguyện ý.

      “Nhiều năm trước luôn nghĩ, cho ta quên.” nhìn , câm lặng : “ cho bản thân mình quên, thể quên.”

      quên.” rưng rưng nhìn , nâng mặt lên, đau lòng thôi : “ ấy là em của , có khả năng quên ấy. cần quên ấy, hiểu ? cần. A Lỗi, cùng A Quang giống nhau như vậy, các cùng nhau lớn lên, cái gì cũng làm cùng nhau, hiểu ấy, tựa như hiểu chính mình, đúng ?” Ngực co rút nhanh, gật đầu.

      Tú Tú hít hít mũi, ôn nhu hỏi lại: “ nghĩ thử xem, nếu ngày đó, người chạy , bị sóng cuốn , có muốn ấy giống cứ tự trách chính mình ? có muốn ấy sống cả đời vui vẻ, khoái hoạt, thể hạnh phúc ?”

      trầm mặc, đôi mắt lam lên ánh nước.

      .” ôn nhu thay đem lời ra miệng, sau đó : “Nếu muốn, cảm thấy ấy có muốn sống như vậy ?”

      thất thần, chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện này.

      Tú Tú nâng gương mặt cúi gầm của lên, vỗ về nước mắt ẩm ướt của , cười tự giễu, với : “Cha mẹ em nhìn thấy rồi, bọn họ luôn luôn đều là như vậy, phải tại mới biến thành như vậy, lúc em mười tuổi, được giao cho ông bà nội nuôi, khi ông qua đời, em rất khổ sở, nhưng bà nội với em, ông tuy rằng chết, nhưng chúng ta vẫn nhớ đến ông. Chỉ cần chúng ta nhớ, ông còn sống.”

      đưa tay đặt ở trước ngực , rưng rưng mỉm cười, với : “Ở trong này.”

      Ngay từ đầu hiểu, nhưng nhìn biểu cảm ôn nhu của , làm cho lĩnh ngộ, cả người chấn động.

      ấy vĩnh viễn sống ở trong lòng , cùng ở với .”

      Vỗ về khuôn mặt ẩm ướt nước mắt của , vuốt ngực đập như điên của , Tú Tú giọng : “Hồi em tin đây, nhưng đây là . Em luôn luôn nhớ ông nội, nhớ bà nội, hai người bọn họ dạy cho em cái gì là dũng khí, dạy cho em phân phải trái như thế nào, em biết chỉ cần em sống ngày, bọn họ ở cùng em ngày. cùng A Quang lớn lên cùng nhau, có khả năng quên em của , chỉ cần tiếp tục sống sót, để cho ấy ở cùng , ở trong này cùng , cùng nhau sống sót.”

      Những lời của , sâu làm động lòng.

      tự chủ được, nắm lấy bàn tay bé của , nắm chặt.

      “Cho dù có ngày nào đó quên, cũng sao, tuy rằng em biết ấy,nhưng em biết , nếu ấy thực giống hệt như , ấy nhất định để ý.”

      rưng rưng mỉm cười, : “Mặc dù ngủ đủ giấc, vẫn cứu em khi em say rượu, khi em quên ăn cơm, là ở lại chiếu cố em, khi em giảm béo ăn uống điều độ, cũng là vận động cùng em. Ngay cả muốn cùng em sống chung, vẫn là vì em mà bỏ …”

      thực làm được, làm được.” Nhìn người phụ nữ đáng lại ôn nhu trước mắt, thành thừa nhận: “ cho là có thể, nhưng làm được, có biện pháp nhìn em ở cùng tên kia, ghen tị có thể đứng ở cạnh em, có thể có được em, có ở cùng với em.”

      ra là ghen tị.

      ra là vậy…Vì để ý đến .

      khó tưởng tượng, khó hy vọng xa vời như vậy.

      Nhưng chàng trai tuấn này, vì mà ghen, vì mà điên cuồng, làm ra việc ngốc như vậy.

      bắt cóc em.” Tú Tú vỗ về đuôi mắt của , tuy rằng nên, nhưng phấn môi vẫn là nhịn được khẽ nhếch, chỉ ra trọng điểm.

      Con ngươi của phóng đại, hàm dưới buộc chặt.

      thể để cho em cùng …” ngóng nhìn , chậm rãi mở miệng: “ biết có vấn đề, cũng hiểu được có bao nhiêu tồi tệ, làm sai rất nhiều việc, nhưng cần em ở bên cạnh .”

      Tay trái của còn để ngực , có thể cảm nhận được tim của , đập có bao nhiêu nhanh.

      cần em …”

      trái tim, con người vì lời của mà rung động.

      Thanh của câm lặng như thế, lòng bàn tay đổ mồ hôi, biết có bao nhiêu khẩn trương, dè dặt cẩn trọng như thế, sầu lo như thế, như là sợ sai chữ nào, cự tuyệt .

      hề ra miệng, nhưng biết lo lắng của , có thể ràng thấy được mặt , trong mắt , từ tiếng tim đập kinh hoàng của , thấy được khẩn trương của , cùng khủng hoảng của .

      cần lo lắng, mặc dù cho rằng đối với làm sai, đùa bỡn , vẫn thể quyết tâm coi như khí, người đàn ông này sớm vào lúc kịp phòng bị ngụ lại trong lòng .

      nhàng, thở dài.

      “A Lỗi…” nhìn thẳng vào mắt , tới gần , gần thêm chút nữa, có thể cảm giác lại ngừng thở rồi, có thể đụng đến trái tim đập của , cơ hồ dán lên môi , đau lòng giọng : “ đáng, nhưng rất xứng đáng.”

      thấy thở dốc, thấy chính mình trong mắt .

      “Em .” nâng mặt , hôn lên đôi môi khẽ run của , nghiêm túc với : “Mặc dù em muốn, nhưng em thể ngừng .”

      thể tin được nhìn , khó mà tin được thực như vậy, trong nháy mắt cảm giác ù tai, rất sợ chính mình nghe lầm, nhưng lại mở miệng.

      “Em vui vì bắt cóc em.” rưng rưng mỉm cười, bộc trực: “Em vui vì làm chuyện ngu xuẩn chỉ có mình em.”

      hít vào, lại hít vào, lúc này lại là vì đau đớn, mà là bởi vì kích động ngừng cuồn cuồn trong lồng ngực, kích động đè nén được, thể hiểu nổi nhìn người phụ nữ trước mắt, nâng tay chạm vào khuôn mặt .

      Động tác của mềm như vậy, như là sợ chỉ cần đụng vào là làm hỏng , như là sợ biến mất, chút, chút, lại chút, sau đó mới dám đặt toàn bộ tay dán lên mặt .

      Người con này, xinh đẹp như vậy, nhưng lại bí đến lạ thường.

      Nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi , hôn lên nước mắt của , hôn lên nụ cười của .

      thể khống chế đem ôm chặt trong ngực, cũng nhiệt tình hôn trả , ngọt ngào ẩm nóng của cách chiếc quần thể thao cọ xát , giống như cũng khát vọng giống , cũng cần .

      rất nhớ , rất muốn , lâu như vậy, cảm giác giống như trải qua gần thế kỷ, cần ở cùng , lần nữa cảm giác . biết tình là thế nào phát sinh, đến khi nhận ra, quần của thấy, cũng ở trong thân thể , gắt gao bao trụ , cảm giác kia tốt như vậy.

      đỏ bừng mặt, nắm chặt đầu vai , cái miệng nhắn ướt át dán vào thở dốc.

      “A Lỗi…”

      gọi khẽ tên , vẻ mặt như vậy kiều mỵ diễm lệ.

      em.” ôm trong lòng, rốt cuộc thể đè nén trong lồng ngực kia, dán lên môi , khó có thể tự mình giọng khàn khàn: “Tú Tú, em.”

      hơi dài, con ngươi đen láy long lanh ánh nước, hơi hơi trợn to, sau đó lộ ra những tia snags lấp lánh

      thở hổn hển, chỉ là trong nháy mắt, nắm chặt lấy đầu vai , đạt tới cao trào, đưa siết càng chặt, từng trận sóng triều kia, làm cho cũng khó nhẫn nại, cảm giác đó rất tốt, thể nhẫn, chỉ là lại hôn môi , cùng môi lưỡi giao triền, đem kéo càng gần, đem chính mình càng vùi sâu vào hợp nhất làm , cảm giác vui sướng, ngọt ngào đòi lấy.

      Tú Tú xấu hổ tự chủ, chỉ có thể dựa vào đầu vai , nhưng vẫn thấy đủ, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. cần cảm nhận được nhiều hơn nữa, cần được phản ứng của nhiều hơn.

      Cho nên, giơ tay cởi bỏ quần áo rộng rãi người , sau đó ôm lên giường, .

      Ngoài phòng, mưa vẫn còn rơi.

      Trời cũng sáng, đêm càng lúc càng sâu.

      Trước kia thích đêm đen, thích trời mưa, nhưng biết, từ nay về sau, bao giờ sợ hãi đêm tối, lại chán ghét hơi thở ẩm ướt kia.

      Bởi vì trong màn đêm đen đó có , bởi vì ngày mưa có ở cùng .

      gối lên gối đầu của , cùng cuộn mình vào nhau, đấp trong ổ chăn, ngủ.

      Mạc Lỗi vỗ về mặt , môi của , vẫn là khó mà tin được.

      Trước kia dám nhắm mắt vì sợ thấy ác mộng, tại dám mở mắt vì sợ đây là mộng.

      , phải mộng.

      có thể cảm nhận được hơi thở của , ngửi được hương vị thơm tho ngọt ngào của , nên ầm ỹ phá giấc ngủ của , cho nên nắm tay , gối lên gối đấu, nhìn .

      nhìn có vẻ gầy hơn chút, mắt còn có chút thâm quầng, đoán nhiều ngày chưa ăn uống tốt, cũng ngủ ngon.

      Ngực hơi nhói đau, càng thêm áy náy.

      cần ăn chút gì đó, chờ tỉnh, có thể xuống dưới lầu làm vài thứ cho ăn, thích nhìn ăn. Có lẽ nên nướng cái bánh táo, nhớ hôm qua mới giúp Tiểu Phì chuyển giỏ táo vào phòng bếp. thích bánh táo, nhớ bộ dạng khi ăn nó.

      Có lẽ hẳn là nên tìm Tiểu Phì mượn bộ quần áo cho mặc, thể để mặc quần áo của xuống lầu để ăn cái gì đó, nhưng thích mặc quần áo của , như vậy mọi người biết là của .

      Tú Tú của .

      nhiều, nhiều suy nghĩ ở trong đầu xẹt qua, đều là về

      Trước kia nghĩ tới có thể cùng ai có tương lai, dám nghĩ, mà lúc này dám, làm cho có thể nghĩ, có thể thấy.

      Trời dần dần sáng, Tú Tú vì chói nắng mà tỉnh lại, mở mắt liền thấy trước mặt, yên lặng ngóng nhìn , hại trái tim bỗng chốc đập nhanh.

      Trong hoảng hốt, còn tưởng rằng mình nằm mơ, nhưng nắm tay , nhàng nắm, sau đó xiết chặt. Tim của , đập nhanh hơn.

      “Hi.”

      , thanh gợi cảm lại khàn khàn, giống dải lụa mỏng phất qua lỗ tai .

      “Hi…” Nhìn vào người đàn ông tuấn kia, thẹn thùng mở miệng, chỉ cảm thấy mặt nóng quá, liền ngay cả lỗ tai đều nóng lên.

      Chậm rãi, giơ tay ra, từ cao nhìn xuống , khóe miệng nhếch lên, đem tay bé của kéo đến bên môi, hôn môi, sau đó :

      “Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng…” Tú Tú mặt đỏ tim đập, xấu hổ đến muốn rụt tay về, lại luyến tiếc, thích nắm tay như vậy.

      Nhìn người đàn ông kì lạ nằm giữa những ánh sáng chói chang, lộ ra nụ cười e lệ.

      Nụ cười đó, ngọt như thế, làm cũng bị nhiễm, cười theo .

      Nụ cười của , làm nhịn được lấy đầu ngón tay chạm vào cánh môi mỏng của , vỗ về, vuốt ve, nụ cười của .

      rất thích nụ cười của , rất thích nhìn cười.

      Nhưng tươi cười, dưới âu yếm của , đôi mắt lam của càng sâu hơn, sau đó hé miệng, đưa lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay .

      hít sâu, miệng lưỡi của nóng quá, làm cho toàn thân của nóng lên.

      giây tiếp theo, xoay người đem đặt ở dưới thân, làm tim đập cấp tốc như chạy điện.

      Được rồi, phải là mộng.

      Tuyệt đối phải.

      Nửa giờ sau, toàn thân mềm nhũn cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn của . hoàn toàn muốn rời khỏi , tay căn bản thể chuyển khỏi thân thể , rất thích liếm hôn mồ hôi người , rất thích dán người , cảm giác tim đập, rất thích dùng loại ánh mắt nóng rực nhìn , rất thích ở trong thân thể , cùng làm tình. Làm tình.

      từng nghe người khác hình dung về hai từ này, trước kia khi nghe từ đó, chỉ cảm thấy xấu hổ, phải thực hiểu biết ý nghĩa của nó, cho tới bây giờ.

      Làm tình.

      Từ này chuẩn xác như thế, nghĩ ra có chữ nào khác có thể thay thế.

      thích cùng làm tình.

      xài bao cao su, để ý, thích như vậy, thương , hy vọng có thể cảm giác được tất cả , cảm giác cùng chặt chẽ chạm vào nhau như thế, cảm giác cần .

      muốn có được đứa của .

      biết cũng muốn, có khả năng lại quên nhiều lần như vậy.

      Sau đó, cùng tắm rửa sạch , lại giúp sấy khô tóc lần nữa, cảm giác đó thoải mái, làm cho buồn ngủ.

      Sau đó lấy cho cái áo thun khác, cùng cái quần đùi, lại lấy sợi dây nịt cho .

      hề nghĩ nhiều, lễ phục hôm qua của ướt đẫm, tại giống như cái mai rau khô, bị ném trong giỏ quần áo trong phòng tắm của .

      mang theo cùng nhau rời khỏi phòng, xuống lầu tìm đồ ăn.

      Khi ở cầu thang nghe thấy tiếng người chuyện, có chút khẩn trương, nhưng nắm chặt tay , nhìn mỉm cười.

      Cho tới bây giờ vẫn thể kháng cự trước nụ cười của , cho nên theo .
      Thanhle76 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9:
      Edit: Camnu
      Beta: QH



      Mười giờ, phòng khách sinh hoạt chung có ai, nhưng trong bếp có hai , nắm tay vào trong bếp, các xem xét tủ lạnh.

      “Thịt gà có, sườn còn 3kg, thịt bò cũng có, pho mát còn nửa…”

      mặc áo thun với váy dài, tóc dài được buộc gọn chui đầu vào trong tủ lạnh, nhất nhất đếm số lượng.

      khác dùng cây trâm bới tóc lên, tư thái tao nhã ngồi ở giữa bàn ăn, ghi lại những thứ cần phải bổ sung, bên hỏi.

      “Còn sữa?”

      “Mấy bình cuối cùng để bọn mang học rồi. A đúng, chị, bột ca cao cũng hết, Rain tới tháng, ấy lấy sữa socola uống chống đỡ.”

      “Khó trách buổi sáng thấy Rain xuống ăn sáng.” kia cười cười, dùng tốc độ viết cực nhanh những gì cần bổ sung, sau đó thấy Mạc Lỗi, lộ ra mỉm cười, “A Lỗi, chào buổi sáng.”

      “Chị Tiểu Hoa, chào buổi sáng.”

      “A Lỗi?” có mái tóc dài ngây ra lúc, rốt cục đem mặt từ trong tủ lạnh ra nhìn dò xét, kinh ngạc nhìn : “Sao lại ở đây? phải …”

      kia đến nửa liền vì nhìn thấy mà thất thần, há hốc miệng mở mắt nhìn , nhưng này phản ứng cực nhanh, giây tiếp theo liền ngậm miệng lại, thu hồi biểu cảm kinh ngạc, nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng chạy đến, khẩn thiết nắm tay : “ có lỗi, có lỗi, em biết có khách. A Lỗi, cũng là, có khách sao sớm, xin chào, xin chào, em là Đinh Khả Phỉ, chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng.” Tú Tú bị nhiệt tình của làm phát hoảng. “Xin chào.”

      “Chị ăn sáng chưa?” Khả Phỉ lôi kéo ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh bàn dài, dùng đôi mắt to sáng, lấp lánh, vạn phần khẩn thiết nhìn hỏi: “Chị muốn ăn cái gì ? Hay uống cái gì? Sữa được ?”

      “Khả Phỉ, sữa hết rồi.” Tĩnh Hà buồn cười nhắc nhở , “Em phải mới sao.”

      “Vậy ăn ít cháo? Sáng nay em nấu cháo ăn với rau dưa, vẫn còn ít.”

      “Ách…” Tú Tú có chút thụ sủng nhược kinh, bỗng chốc biết phải phản ứng thế nào.

      Tĩnh Hà cười : “Cái kia cũng còn đâu, A Nam vừa nãy trước khi , bỏ hộp đem theo hết rồi, sáng nay Điềm Điềm rất vội, chưa kịp ăn sáng, ấy giúp bà xã của ấy đem bữa sáng tình rồi.”

      “Sao?” Khả Phỉ ngây ra lúc, lập tức nhảy dựng lên : “Em đây làm chút sandwich cho chị, chị chờ chút nha, em làm ngay.”

      “Tiểu Phỉ, em phải cần ra ngoài mua đồ ăn bổ sung sao? Bữa sáng của Tú Tú làm.” biết từ khi nào đến kệ bếp ngăn lại, Mạc Lỗi hảo tâm nhắc nhở . “Hôm nay siêu thị phải giảm giá đặc biệt sao? Sắp mười giờ rồi, em còn chần chừ muộn đó, A Chấn đợi em phải sao?”

      nhắc tới chuyện này, làm bé Khả Phỉ kêu lên sợ hãi.

      Quả nhiên giây tiếp theo, điện thoại nội bộ liền vang lên, vội vã vọt tới điện thoại tiếp điện thoại: “A Chấn, thực xin lỗi, em đến đây, lập tức xuống liền.”

      Sau đó hướng Tú Tú ngồi bàn cơm, cười cười áy náy, sau đó xoay người, vụng trộm cùng người trong điện thoại thầm hai câu, rồi nghe gì đó liền kinh ngạc bật thốt lên: “ biết rồi? Vì sao cho em biết?”

      Tĩnh Hà nhịn được phì cười, che miệng cười khẽ.

      “Được rồi được rồi, em lập tức xuống.” gác điện thoại, vội vàng chạy trở về. đợi , Tĩnh Hà liền tự động đem những hàng hóa cần mua đã viết cho .

      “Học tỉ, cám ơn.” Khả Phỉ cười cùng lời cảm ơn, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đường Tú Tú, nắm tay , : “Tú Tú, sau khi em mua đồ về, A Lỗi làm bữa sáng cho chị ăn, ấy nấu ăn giỏi lắm, thực đó, chị nhất định phải tin tưởng em. Chị nhớ ăn chậm thôi biết ? Ăn chậm có lợi cho tiêu hóa, chị cứ ăn từ từ, em trở về ngay, rất nhanh, chị nhớ ăn từ từ nha.”

      hồi, mới lưu luyến nỡ bỏ , là lưu luyến nỡ đứng dậy, sau đó chạy vội xuống lầu.

      vừa rời khỏi, trong phòng cũng an tĩnh hơn hẳn.

      Tĩnh Hà thế này mới hướng kia vươn tay, tự giới thiệu: “Xin chào, chị là Giang Tĩnh Hà, là chị dâu của A Lỗi, em có thể giống A Lỗi, gọi chị là chị Tiểu Hoa.”

      “Chị Tiểu Hoa.” biết vì sao, có chút thẹn thùng, Tú Tú nắm giữ tay ấy, : “Xin chào, em là Tú Tú, Đường Tú Tú. Chị cứ gọi em là Tú Tú.”

      Nhìn đáng kia, Tĩnh Hà thu tay, ôn nhu cười, : “Chị phải xuống lầu làm, em cứ ăn từ từ.”

      “Cám ơn.” Tú Tú mặt ửng đỏ, nhu thuận lời cảm ơn.

      Tĩnh Hà vừa cười, xoay người rời khỏi phòng bếp, cũng xuống lầu.

      vừa , Tú Tú nhịn được liền nhìn A Lỗi hỏi: “Chị dâu của ? Các là gia tộc xí nghiệp sao?”

      phải xí nghiệp, chỉ là công ty gia đình thôi.” làm ly mật ong cho uống, thuận tay đưa chiếc bánh mì mới nướng nóng hổi. “Chủ của Hồng Nhãn là Võ, ấy cưới chị lớn của , kêu gọi mấy em của cùng vào công ty này làm, nhưng trong công ty còn có những người khác nữa.”

      “Nha.” nâng ly mật ong, ăn bánh mì, thấy ngồi xuống, còn đứng bên kệ bếp bận rộn, nhịn được nhìn thoảng qua .

      làm cái gì? Thơm quá.”

      biết khi nào gọt vài quả táo, hơn nữa còn cắt chúng thành hạt lựu bỏ vào nồi nấu, trong lúc , vừa khéo tắt lửa, vắt nước chanh bỏ vào, thêm chút phấn nhục quế, thêm ít đường, cùng chút này nọ.

      “Bánh táo sao?” Hai mắt sáng rực hỏi.

      “Ừ.” Miệng nhìn tham ăn, làm cho khóe miệng nhếch lên, “Giúp lấy ít bột trong tủ lạnh , Tiểu Phì hẳn là có để ít dự phòng, ngăn dưới cùng, cái bịch màu trắng.”

      Tú Tú nghe vậy lập tức tới mở tủ lạnh, rất nhanh tìm được túi bột kia, đưa cho .

      “Tiểu Phì, là bé Khả Phỉ sao? Em thấy phì a, sao lại gọi bé như vậy?”

      nở nụ cười, ở bàn rải chút bột mì, đem bột kia nhào nắn, : “ ấy hồi tròn vo, cho nên Võ mới lấy đó làm ngoại hiệu gọi ấy, mọi người cũng kêu như vậy, tuy rằng ấy giờ có gầy chút, nhưng bọn kêu quen rồi, ấy cũng kháng nghị, nên cứ thế mà gọi.”

      “Còn A Chấn là ai?” giúp đỡ đem mật ong phét lên bánh.

      “Đồ Chấn, ấy là thứ ba của .” bên đem mứt táo bỏ vào vỏ bánh, bên với : “ ấy cưới Tiểu Phì. Chị Tiểu Hoa, chính là chị Tĩnh Hà, chị ấy gả cho cả của , Đồ Cần. còn hai nữa, gọi là Đồ Ưng, ấy cùng với vợ là chị Thủy Tịnh ở nước ngoài làm nhiệm vụ. A Nam là bác sĩ của công ty, ấy cưới Điềm Điềm.”

      “Chờ chút, chờ chút, chậm chút, em sắp loạn rồi.” kích động , rất sợ mình nhớ lầm người, “ A Nam là thứ mấy của ?”

      ấy phải…” mở miệng rồi dừng chút, nở nụ cười, “Nhưng cũng có thể coi như là a.”

      há hốc mồm nhìn , nhịn được hỏi: “ rốt cuộc có bao nhiêu chị em?”

      “Có quan hệ huyết thống chỉ có mình A Quang.” vừa vừa đem cái vỏ bánh được nhồi mứt để lên khay trong lò nướng, đem nhiệt độ điều chỉnh, bình thản ung dung cho nghe: “Từ cùng nhau lớn lên, theo vừa là ba em nhà Đồ gia, bọn họ còn có hai em nữa, là Đồ Hoan cùng Đồ Ái. Ở Cảnh gia chị Lam lớn nhất, tới Sơ Tĩnh, sau đó là Niệm Đường, còn em nữa. Đúng rồi, thiếu chút quên, Đồ gia còn có người nữa gọi là Kane, ấy cũng tính là . cơ bản là như vậy, mấy người khác đều là trong công ty của cả.”

      Tú Tú há hốc, trợn mắt há mồm nhìn đem toàn bộ bánh táo phết tần nước, bỏ vào trong lò được đốt nóng, sau đó đóng cửa lại.

      nghe qua mấy người trong nhà, nghĩ tới lại nhiều như vậy, hơn nữa nghe ý , những người đó đều đại khái lập gia đình, khá trách lúc trước thích ở nhà ăn cơm.

      nhìn bộ dạng khiếp sợ của , khỏi bật cười: “ sao đâu, về sau nhìn thấy bọn họ, lâu dần em cũng tự nhiên biết ai là ai.”

      sau này.

      “Nha.” Nghe lời , mặt Tú Tú lại hồng, cắn môi, lên tiếng, trong lòng lại tự dưng loạn phao, có chút vui vẻ.

      Thấy bận vừa làm xong bánh táo, lại bắt đầu rửa dụng cụ phòng bếp, luyến tiếc từ buổi sáng dậy đến giờ còn chưa ăn gì, nghĩ nhiều, nhịn được đem miếng bánh mì vừa ăn ngụm đến đưa vào miệng .

      Bình thường luôn đút ăn, khó được có cơ hội.

      giống , một chút cũng hề kháng cự, há miệng liền ăn.

      lại đút ăn miếng nữa, lần này có phết mật ong, vẫn ngụm ăn luôn.

      “Ăn ngon ?” tò mò hỏi.

      “Ngon.” nhìn , : “Em đút cái gì cũng ngon.”

      Những lời này, làm cho lỗ tai đều đỏ lên, lại vẫn làm cho nhịn được trong lòng nở đầy hoa, lại đút tiếp, sau đó : “ có muốn uống nước ? Em lấy nước mật ong cho nhé?”

      “Được.” mỉm cười gật đầu.

      lòng tràn đầy ngọt ngào trở lại bàn cơm lấy ly nước mật ong cho , ai biết khi xoay người, liền thấy cửa mở lớn, bàn biết khi nào có hai người đàn ông ngồi, hai người bọn họ tay chống mặt, bộ dạng như nhìn xem, cười meo meo nhìn , bởi vì căn bản có nghe thấy bước chân, Tú Tú bị hai người làm hoảng sợ, kêu lên tiếng.

      Nhưng hai người bọn họ sợ hãi hay hoảng hốt, trong đó có người còn đưa tay chào hỏi .

      “Hi, Đường tiểu thư. Đừng sợ, vợ của A Lỗi, Hàn Võ Kì.” Người đàn ông bên tay trái kia giơ tay cùng chào hỏi, chủ động mở miệng giới thiệu, sau đó chỉ vào người đàn ông bên cạnh mặt đầy râu : “Còn đây là Phương Lực Cương, nhân viên công ty .”

      “Hi, là Tú Tú?” Tên lưu mamh kia giơ tay lên, cùng chào hỏi.

      “Ách, đúng.” Nghĩ đến hai người bọn họ biết ở chỗ này từ lúc nào, có phải thấy những gì , làm cho khuôn mặt nhắn của Tú Tú nháy mắt cháy đỏ ửng hồng, quả là muốn tìm cái động nào đó chui vào.

      May mắn lúc này A Lỗi rửa xong, tới, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.

      Võ, Phương.” Mạc Lỗi thoạt nhìn đoán ra hai người người đàn ông này cả đêm ngủ, liền chủ động rót cho họ hai ly nước.

      Hàn Võ Kì đưa tay tiếp nhận, cười meo meo : “Tên nhóc này, tối hôm qua rất sung sướng đúng .”

      hơi cứng đờ, mặt lên tia xấu hổ, Tú Tú lại càng xấu hổ, đỏ hồng từ đầu đến chân, nhịn được vụng trộm lui về phía sau .

      Hàn Võ Kì tiếp tục cười, hòa ái dễ gần : “ bảo cậu là thăm dò tin tức, kết quả cậu lợi hại, đem mọi người bận rộn cả lên, cậu có biết cậu làm cho có thêm bao nhiêu phiền toái ? biết? sao, Lực Cương, cho cậu ấy nghe.”

      Phượng Lực Cương vạn phần phối hợp lấy trong túi ra tờ giấy bị vò thành viên, mở ra xem, giả vờ giả vịt lầm bẩm thầm: “Tám cái camera giám sát, cái cửa sắt lớn, cột điện, cửa sau toàn bộ đều là đồ mới, ba cái máy quay hình ngoài tường, năm tên phóng viên hay chuyện, sáu vị cảnh sát đại nhân. bất đắc dĩ còn đánh bất tỉnh hai gã bảo an, bất quá bởi vì bọn họ nghĩ là do người bên ngoài xâm nhập phá hư, cho nên chúng ta cần bỏ ra tiền thuốc men. Nhưng Đồ Hoan cậu phải chịu tiền giặt bộ tây trang, bởi vì có số tên tràn đầy quan tâm cùng chán ghét cứ bám theo bên ngoài, ấy đành phải nâng cốc làm đổ rượu lên người. Nha, đúng rồi…”

      Phượng Lực Cương tới đây, nhìn về phía tiểu đáng cơ hồ lui hoàn toàn về phía sau lưng A Lỗi : “Còn có nhà thiết kế vẫn kiên trì bạn mất tích.”

      Tú Tú ngây ra lúc, đột nhiên bừng tỉnh lại, mắng tiếng: “Nha, thảm rồi! Em quên mất Vương Triều Dương! Thực xin lỗi, có thể cho em mượn điện thoại chút được ?”

      “Đương nhiên có thể.” Hàn Võ Kì mắt cũng chớp, cười, từ bên cạnh trong gói to lấy ra cái túi dự tiệc của , đổ trước mặt : “Bất quá em tốt nhất nên dùng di động của mình mà gọi, nếu em gọi điện thoại từ nơi này, sợ đối phương cho rằng bọn là tội phạm bắt cóc.”

      xong, còn quên cười cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của đem cái túi lấy , rồi liếc nhìn tên nhóc đáng ghét : “Tuy rằng cũng hề sai chút nào.”

      Mạc Lỗi có chút quẫn bách, biết cười nhạo .

      mang chạy, hoàn toàn quên cái túi của .

      đem cái túi đưa cho Tú Tú, nhắc nhở : “ em uống say, cho nên đến toilet ói, về sau gặp bạn liền thuận đường nhờ chở em về nhà.”

      Tú Tú xấu hổ tiếp nhận di động, tới phòng khách gọi điện.

      còn chưa xa, Phượng Lực Cương liền nhịn được cười chế nhạo , “A Lỗi, cậu thực là, váy của ấy đâu? Bị cậu ăn rồi à?”

      “Đêm qua trời mưa.” mặt ửng đỏ, trấn định .

      Phượng Lực Cương nghe xong, chỉ lộ ra hàm răng trắng, cười cạc cạc cạc, “Cậu nhóc nhà này trưởng thành rồi.”

      Bộ dạng kia của làm cho Mạc Lỗi càng xấu hổ, lại chỉ có thể sờ sờ cái mũi nhận thức, biết đêm qua, bọn họ cả đêm đều vội vàng giúp thu dọn đống đổ nát do hắn bày ra.

      “Được rồi, Lực Cương, đừng chọc cậu ấy nữa.” Hàn Võ Kì khó được lương tâm phát , mở miệng ngăn lại Phượng Lực Cương, chỉ nhìn A Lỗi : “Cậu cũng đem người mang về đây, kia cũng có gì hay để , việc vớ vẩn ngày hôm qua cũng so đo với cậu, cậu đối với ấy có tính toán gì ?”
      Thanhle76 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10:

       Edit: CamNu

      Beta: QH



      Người đàn ông này biết có ý ̣nh gì với , chưa từng mang gái nào trở về, đem về đến đây, nhưng ta muốn ra.

      “Em muốn ở cùng với ấy.” Mạc Lỗi nhìn người đàn ông cùng lớn lên.

      “Cha mẹ ấy rất khó trị.” Hàn Võ Kì cười cười, cảnh cáo .

      “Em biết.”

      Hàn Võ Kì thần sắc tự nhiên : “Cậu với Mạc Sâm cùng Như Nguyệt chưa?”

      thấy cổ họng căng thẳng, lại : “Em .”

      Hàn Võ Kì nhìn mắt , vừa cười, lần này, ta cũng tiếp tục bức bách nữa, chỉ vừa lòng gật gật đầu: “Tốt lắm.”

      Phượng Lực Cương nghe xong, cũng hé miệng nở nụ cười, sau đó hỏi: “A Lỗi, về vụ của Triều Đại, cậu còn muốn tham gia ?”

      Mạc Lỗi vẻ mặt lạnh lẽo, chắc như đinh đóng cột : “Đương nhiên.”

      “Ok, cũng nhiều lời nữa.” Hàn Võ Kì nhìn thẳng vào vấn đề, : “Vụ này ngay từ đầu là do chủ động đề nghị tiếp nhận.”

      Võ chủ động?

      ngẩn người, rồi đột nhiên chợt hiểu, khuôn mặt tuấn tú lại ửng đỏ, xấu hổ hỏi lại: “Cho nên, đây phải là ngoài ý muốn?”

      .” Hàn Võ Kì tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân, hay tay ở bụng xoa xoa, : “Hai lần ngoài ý muốn trước là ngoài ý muốn, nhưng vụ đập gãy chân model là do chúng ta làm vì muốn cho Đồ Hoan thay vào vị trí đó, người mẫu kia thực bị gãy chân, ta chỉ là đã nhận tiền của chúng ta, đem vị trí đó nhường ra. Nhưng trừ những chuyện đó ra, những thứ còn lại đều là ngoài ý muốn.”

      lại ngẩn người, có chút kinh ngạc, chỉ nghe .

      “Ngay từ đầu quả là vì cậu, mới điều tra công ty kia, nhưng , những chuyện trước đó, ngoài ý muốn là tự nhiên nhiều hơn, giống như là môn quy của công ty Triều Đại, luôn ít nhiều có vài vấn đề, chỉ là lớn hoặc thôi. Ông ta muốn truyền tin này ra ngoài, quả là vì sao, thực ra vốn cho rằng đêm qua, người nọ nhân cơ hội giở trò quỷ, phá hư buổi tiệc sinh nhật của Chu Lị Hinh, nhưng trừ việc cậu mang Đường Tú Tú ra ngoài, có chuyện gì phát sinh.”

      “Cho nên các còn chưa biết là ai đã tạo ra những chuyện ngoài ý muốn đó?” Tú Tú xong điện thoại, trở về liền nghe thấy chuyện, nhịn được mở miệng hỏi.

      biết.” Phượng Lực Cương quay đầu nhìn gái kia, cười : “Cho nên bọn mới cần A Lỗi tiếp tục làm vị hôn phu của Hoan Hoan.”

      Lời này vừa ra, làm cho Tú Tú ngẩn người.

      “Trước trận đổi tướng, sẽ rất dễ khiến cho người khác chú ý.” Hàn Võ Kì nhìn cười : “Nhưng nếu em muốn, cũng có thể có an bài khác, em thấy thế nào?”

      Hả? Hỏi .

      “Ách, em…” Mặt Tú Tú lại hồng, xấu hổ biết như thế nào cho phải.

      “Bọn biết em thích A Lỗi cùng Hoan Hoan cùng nhau, là cũng cảm thấy nhìn chướng mắt.” Phượng Lực Cương dựa cả người vào lưng ghế, khóa ngồi ghế, đem đầu đặt ở lưng ghế với , cười gian: “Bạn trai cả ngày cùng xà mỹ nhân dính vào nhau, sao chịu nổi, đúng ?”

      Bạn, bạn trai.

      Tú Tú mặt đỏ tim đập, nhanh chóng liếc nhìn A Lỗi cái, chỉ thấy ôn nhu nhìn , : “ ấy có cùng ấy dính với nhau cả ngày.”

      sai, hơn nữa em cũng phải là xà mỹ nhân.”

      Thanh này gần ở sau người, làm cho phát hoảng, vừa quay đầu lại liền thấy mỹ nhân kia dáng người cao ráo mặc chiếc áo đáng cùng cái quần đùi siêu ngắn thoảng qua bên người .

      “Hi, Tú Tú.” Đồ Hoan cùng cười chào hỏi, thấy quần áo người Đường Tú Tú, hếch mày lên, chế nhạo: “Quần áo đẹp quá , hiệu tảng đá sao? Mua ở chỗ nào thế?”

      “Tôi biết là cái nào…nha, a, nha…” chút cũng phản ứng được, khi xong mới lĩnh ngộ được ý của Đồ Hoan là gì, oanh chút, khuôn mặt nhắn của nháy mắt càng đỏ, chỉ kém chút bốc hơi nước.

      “Trời ạ, mặt chị siêu hồng nha, khó trách A Lỗi lại thích chị đến thế.” Đồ Hoan giật mình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , nhịn được nở nụ cười.

      “Tôi, tôi cái kia…Quần, quần…quần áo bị ướt…” Tú Tú đưa tay che mặt, quẫn bách cố gắng giải thích.

      “Cho nên mới…Mới mượn đồ của A Lỗi…”

      Bộ dáng xấu hổ kia của , làm cho Mạc Lỗi nhịn được tiến lên, kéo ra cái ghế, để Tú Tú ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh , trừng mắt với Đồ Hoan, nhắc lại: “Ngày hôm qua trời mưa.”

      Đồ Hoan vỗ vỗ ngực, rút lui bước: “Ai a, cậu như vậy hung dữ làm sao, quần áo Tú Tú bị ướt, cậu có thể mượn đồ của tớ, hoặc của Tiểu Phì, chị Tiểu Hoa, Điềm Điềm hay Rain mà.”

      xong, còn quên khom người cùng tiểu nữ nhân giấu mặt sau lưng A Lỗi : “Tú Tú, em cho chị nghe, tảng đá thối này cho chị mặc quần áo của , hoàn toàn có ý tốt gì đâu, tám phần là do chị quá đáng , sợ chị bị những người khác thấy, bị cướp , cho nên mới cho chị mặc đồ xấu xí như vậy.”

      Di? Là như thế này sao?

      Tú Tú nháy mắt mấy cái, còn có chút hoài nghi, giương mắt thấy người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ngăn giữa với Đồ Hoan, tai phải nháy mắt phiếm hồng, hơn nữa cũng có há miệng kháng nghị hoặc giải thích, chỉ vươn tay, ở dưới bàn nắm tay .

      Trong phút chốc, vừa thẹn vừa mừng, tự kìm hãm được cũng nắm lấy tay .

      Đồ Hoan tinh mắt nhìn thấy, cười đến càng ngọt ngào, “Ai a, thì ra chị cũng rất muốn bị cho ăn mặc xấu sao, sớm phải tốt .”

      Nghe vậy, Hàn Võ Kì cùng Phượng Lực Cương đều nở nụ cười.

      Tú Tú là cảm thấy mặt muốn bốc hơi nước, toàn thân từ đầu đến chân đều nóng như thiêu đốt, thậm chí có thể thấy tay chính mình bị nắm giữ cũng đều là hồng, bất quá vẫn là luyến tiếc rụt tay lại.

      “Được rồi, được rồi, Tiểu Hoan, em cũng đừng chọc A Lỗi với Tú Tú nữa, trước chuyện chính .” Hàn Võ Kì cười nhắc nhở ấy.

      “Ok, chuyện chính.” Đồ Hoan tự rót ly nước, kéo ghế dựa ra, cũng ngồi xuống, “Em thấy sau khi trải qua đêm qua, A Lỗi tám phần là phá hư chuyện, còn bằng để cho A Lỗi bỏ rơi em, cùng ở với Tú Tú, như vậy càng có thể xâm nhập sâu hơn.”

      được.” Mạc Lỗi vặn xoắn mi kháng nghị, “Tú Tú liên quan đến chuyện này.”

      “Sao lại liên quan? ấy là tiểu công chúa của Triều Đại đó.” Đồ Hoan nhướn mày : “Năm đó Chu Lị Hinh mở công ty, dùng tiền của Đường gia, sau khi Đường gia qua đời để lại toàn bộ tài sản cho Tú Tú, ấy mới là cổ đông lớn nhất ở Triều Đại, cho nên Vương Triều Dương mới muốn cưới ấy.”

      ngẩn người, quay đầu nhìn .

      Tú Tú thấy biểu cảm kinh ngạc kia của , bỗng nhiên biết thực biết chuyện này, hoàn toàn biết thân thế gia cảnh của đáng giá bao nhiêu, quay đầu tìm phải vì tiền, phải vì tài.

      .

      Trong phút đó, đối với tình cảm tràn ngập của người đàn ông này, nhịn được nhìn mỉm cười.

      “Em phải.” đỏ mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh : “Em phải là cổ đông lớn nhất ở Triều Đại, từ lúc em hai mươi tuổi, liền đem đại bộ phận cổ phiếu tặng ra ngoài, chỉ chừa chút ngừa vạn nhất mà thôi.”

      “Em cho ra ngoài?” Phượng Lực Cương tò mò hỏi: “Vì sao? Đó là số tiền rất lớn phải sao?”

      Vì sao? Đáp án vấn đề này, làm cho có chút thẹn thùng, ngượng ngùng trả lời, nhưng người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay cỗ vũ.

      Tú Tú nhìn ánh mắt ôn nhu của , trong lòng càng ấm.

      Tú Tú, em…

      Khi những lời này, còn khó tin được, cho rằng chỉ là bởi vì nhất thời kích tình mà bật thốt lên, nhưng người đàn ông này thực , phải vì tiền của , phải vì muốn dựa vào tài hoa của , chỉ là vì chính là .

      thể đè nén ngọt ấm trong lòng, Tú Tú hít vào hơi, mới nhìn hướng cùng người nhà và các bạn của hắn, có chút xấu hổ trả lời: “Em cần nhiều tiền như vậy, em cứ luôn cảm thấy đời này còn có nhiều người cần đến chúng hơn so với em, nhiều tiền quá, cũng có ai em, chỉ làm mọi người tính toán xem em đáng giá bao nhiêu, cho nên em đem tiền quyên góp ra ngoài.”

      “Đó là cổ phiếu, phải tiền mặt, chị đem cổ phiếu bán cho ai?” Đồ Hoan hỏi.

      “Luật sư của mẹ chị, Tô Ngọc Linh.” Tú Tú ngoan ngoãn trả lời.

      “Tô Ngọc Linh?” Phương Lực Cương ngẩn người, theo hỏi: “Chờ chút, vị luật sư này có ấn tượng ấy, phải là mẹ của Vương Triều Dương chứ?”

      “Đúng vậy.” Tú Tú gật gật đầu.

      “Tú Tú, ban đầu em chiếm bao nhiêu cổ phần ở Triều Đại, em có nhớ ?” Hàn Võ Kì hỏi.

      “Đại khái khoảng 30%.”

      “Trong tay em giờ còn bao nhiêu?” Hàn Võ Kì hỏi lại.

      “Khoảng 5%.” Tú Tú .

      Lời vừa ra, Phượng Lực Cương cùng Hàn Võ Kì liếc nhìn nhau, hếch mày, trong lòng có chủ ý.

      Tú Tú bất an nhìn hai người đàn ông kia, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Phượng Lực Cương với : “Căn cứ theo điều tra của bọn , mẹ em nay có 30% cổ phần, ba em có 10%, cộng lại là 40%, bọn còn tưởng rằng em chiếm giữ 30% còn lại, nhưng theo như em , em bán hết 25% cổ phần trong tay, mà mấy tháng trước kim chủ bên Mỹ lục tục mua lại 15% cổ phần lẻ, nếu thêm 5% em sở hữu, là 45%, vượt qua số cổ phần ba mẹ em sở hữu.”

      “Cho nên?” hiểu.

      Mạc Lỗi nghe tới đây cũng hiểu, ở Hồng Nhãn cũng lâu, thấy nhiều loại chuyện như thế này, giải thích với , “Vương Triều Dương muốn cưới em, là vì cần số cổ phần còn lại trong tay em, những chuyện ngoài ý muốn này chỉ sợ là do cùng với mẹ gây ra.”

      “Vì sao?” Tú Tú sửng sốt chút.

      “Vì kéo dài thời gian, làm cho giá cổ phiếu rơi chậm lại.” Hàn Võ Kì .

      “Nhưng nếu cứ như vậy, cũng phải làm cho số cổ phiếu trong tay bọn họ bị giảm giá trị sao?” Tú Tú càng ngày càng hoang mang.

      “Giảm giá trị mới tốt, điều này làm cho kim chủ ở Mỹ cho dù muốn đánh trống rút lui, cũng lập tức rút tay, mà là có chút thất vọng chút.” Đồ Hoan nhìn , : “Thừa dịp này, Vương Triều Dương nếu có thể lấy 5% cổ phần trong tay chị, bọn họ liền có được 30% cổ phần.”

      Trong lòng nhảy dựng, vội vã lại hỏi: “Nhưng nó vẫn vượt qua số cổ phần cha mẹ chị sở hữu mà, phải sao?”

      “Đúng, nhưng cứ như vậy, bọn họ có thể cầm 30% này, lấy giá cao bán lại cho kim chủ nước Mỹ.” Phượng Lực Cương nhìn , : “Lão kim chủ người Mỹ trong tay có 15%, cộng lại là 45%, vậy thực có thể thay đổi Triều Đại.”

      Tú Tú thất thần, thế này mới chợt hiểu, thể tin được : “Nhưng…Dì Tô cũng quen với mẹ em gần mười năm, hai người là bạn tốt với nhau từ thời trung học…”

      “Đây chỉ là giả thiết, mà bọn em suy đoán thôi.” Đồ Hoan với : “Hết thảy đều cần phải điều tra.”

      Tú Tú nhìn , biết câu nói này chỉ là an ủi mà thôi.

      có chút mờ mịt, sau đó mới lĩnh ngộ, nếu hết thảy đều là , chẳng khác nào là đem công ty bán .

      “Ông trời, mẹ em mà biết chắc phát bệnh…”

      Trong lúc nhất thời, có chút kinh hoảng, biết nên như thế nào liền nhìn A Lỗi, : “Triều Đại là sinh mệnh của mẹ, lúc trước em bởi vì dì Tô tuyệt đối bán, mới có thể đem cổ phiếu giao cho bà.”

      rất đơn thuần, mới có thể tin tưởng người ngoài đơn giản như vậy.

      “Đó phải là lỗi của em.” Mạc Lỗi nâng tay vỗ về khuôn mặt nhắn tái nhợt của , “Huống hồ 5% cổ phần vẫn còn trong tay em, sao đâu.”

      hy vọng là như thế, bằng sợ mẹ vì như vậy bệnh mất, đại khái cả đời cũng tha thứ cho .

      “Cả cuộc đời của mẹ em, chịu đựng được nhất chính là nghe người khác , muốn giao công ty cho người ngoài, thậm chí đem quyền kinh doanh nhượng lại, làm bà phát điên.”

      “Yên tâm, bọn tại biết ai là người tác quái, vậy là xong rồi.” Hàn Võ Kì nháy mắt, : “Hoan Hoan, chờ A Chấn đưa Tiểu Phì mua đồ ăn về, em cùng tới nhà họ Vương nghe lén. Lực Cương, cậu cùng A Nam xử lý lão người Mỹ.”

      Cho rằng mình đã bị loại ra bên ngoài, Mạc Lỗi muốn mở miệng, người đàn ông kia liền chủ động mở miệng.

      “Đừng nóng vội, cậu cùng Tú Tú với gặp người ủy quyền.” Hàn Võ Kì .

      cùng nhau?” Tú Tú yên lặng.

      “Chu Lị Hinh là mẹ của em?” Hàn Võ Kì cười cười : “Em đương nhiên cùng bọn gặp bà.”

      Nghĩ đến việc tới gặp mẫu thân thẳng ra việc mình làm, khuôn mặt nhắn của Tú Tú trở nên trắng bệch, nhưng người đàn ông bên cạnh lại nắm chặt tay .

      ngẩng đầu, thấy nhìn , trầm giọng : “ có việc gì.”

      Tú Tú ́ nở một nụ cười, nhưng nhìn ra được, tuy mặt cười, nhưng lại có bao nhiêu miễn cưỡng.

      Nhiều tiền như vậy, cũng có ai em.

      , như vậy.

      có tiền, rất nhiều tiền, nhưng đem tiền quyên tặng ra ngoài.

      ràng, người đàn bà sinh ra , đã đối đãi với như thế nào, mẹ của hề đánh , nhưng bà nhiều năm áp bách , nhục nhã , khắc họa biết bao nhiêu vết thương ở trong lòng . Làm cho trở nên tự ti, làm cho cảm thấy xấu hổ về thân thể chính mình, làm cho dám mặc quần áo xinh đẹp mà mình thiết kế.

      ở cùng với em.” nhìn , nhận lời: “Em cần sợ hãi.”

      Cam đoan của , làm cho tâm Tú Tú căng thẳng, nghĩ biểu ràng như vậy.

      , thực muốn đối mặt với mẹ mình, quả cảm thấy sợ hãi, nếu có thể, tình nguyện giống hồi , khi nghe thấy ba mẹ cãi nhau, liền tìm chỗ nào đó trốn , thẳng đến khi tình trôi qua.

      Thanhle76 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :