1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18.1
      EDIT: CAM NU
      BETA: QH

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18.2
      EDIT: CAM NU
      BETA: QH

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19:
      Edit: CamNu
      Beta: QH





      rất thô lỗ, làm đau , biết, nhưng dừng lại được, cần bao bọc , cần cần .

      lần lại lần trở lại trong thân thể , dùng sức va chạm mạnh vào , để cho ấm áp nhiệt tình của xua tan cái lạnh như băng cùng khủng bố, che giấu áy náy cùng ác mộng.

      cái gì cũng nghĩ, chỉ nghĩ đến , chỉ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt của , nhìn khó có thể tự khống chế, vì đỏ bừng mặt, bởi vì mà run run, bởi vì mà toàn thân phiếm hồng như đóa hoa nở rộ, sau đó phát ra tiếng nức nở vui sướng.

      “A Lỗi…”

      ngọt, đáng , cứ như vậy chọc người mến.

      “A Lỗi…”

      rất thích kêu tên như vậy, rất thích hương vị người , rất thích cảm giác cần , rất thích cảm giác dần dần lên cao triều, mất khống chế.

      Trong lúc cuồng nhiệt mãnh liệt nhất, hướng vươn tay, ôm , hai gò má đỏ bừng, con ngươi đen láy, thất thần ở bên môi thở dốc khẽ lẩm bẩm.

      “A Lỗi…Em …”

      Câu kia, giống như điện xẹt, xuyên qua thân thể.

      “Em …”

      Ngay lúc đó, cùng cùng đạt tới cao trào, đem chính mình chôn sâu trong cơ thể , được gắt gao bao vây trong thân thể, cùng môi lưỡi giao triền, đem chính mình hoàn toàn cho .

      Kích tình qua , chỉ còn thở dốc.

      cắn môi, dám lời nào.

      có thể cảm giác được tim đập, vẫn như khiêu vũ. dường như có thể nghe được, lời tỏ tình của còn vang vọng trong khí. hẳn là phải nên chút gì đó, nhưng lại thể nên lời. loại hạnh phúc khủng bố lan khắp toàn thân , nhưng sâu trong lòng áy náy cùng tội ác chán ghét cũng thể khống chế được tràn lan theo.

      tên khốn kiếp, biết.

      lợi dụng .

      có gì có thể thay đổi được điều này.

      Em .

      Trời ạ, đây nhất định phải thực.

      Nhưng đem mặt chôn trong lòng , hoàn toàn dám nhìn .

      biết là nghiêm túc, nhưng nghiêm túc này.

      hẳn là phải thả , hẳn là muốn với , thể , thể , nhưng thể nào khống chế được ôm chặt trong tay.

      mở miệng, cũng gì, chỉ ôm , sau đó mệt mỏi, ngủ.

      ngủ.

      có cảm giác tội ác sâu thấy đáy kia, kìm chế được khủng hoảng siết chặt.

      Trong bóng đêm, trong gương người đàn ông ôm trong lòng, như thế đáng buồn, như vậy đáng chết.

      biết nghĩ cái gì, biết làm gì, chỉ mới có mấy ngày, quên thời gian, quên tội nghiệt của , quên những thứ cần nhớ, trốn tránh, dùng làm nơi cản gió, nghĩ tới thương .

      ?

      Còn cái gì?

      Đây là sai, đáng có được tình , đáng.

      làm sao có thể quên? Thế nào có thể quên? Làm sao có thể?

      phải rời khỏi .

      đứng trước tình càng lúc càng tệ này, trước khi bị lún sâu hơn, phải rời khỏi .

      Cho nên, bắt buộc chính mình buông tay, buông ra.

      khó khăn, rất khó khăn.

      Mất chỗ dựa vào, nghiêng người cuộn mình giường, níu chặt khăn trải giường màu trắng, đôi má phấn nộn, còn lưu lại dấu vết động tình, đôi môi đỏ mọng hé mở, tóc đen hỗn độn xõa tung sau lưng , càng tôn thêm da thịt trắng ngọc.

      nhìn như vậy đáng gợi cảm, giống như chờ tới hôn lên môi , chờ lại cùng làm tình.

      nhịn được giơ tay vuốt ve mặt , nhịn được muốn đem ôm lại vào lòng, nghĩ muốn ở lại, ở cùng với .

      Nhưng như vậy chỉ làm tình càng trở nên tệ hại hơn.

      thể ở cùng , thể.

      thu tay, xuống giường, mặc vào quần áo của chính mình, sau đó thu thập đồ đạc của mình, biết thế nhưng để lại nhiều đồ trong nhà như vậy.

      Bàn chải đánh răng của , dao cạo râu, di động, sạc điện thoại, quần thể dục của , quần Jean, áo thun ba lỗ mua cho .

      ban công, quần lót của cùng của phơi cùng nhau, thoạt nhìn thân mật đến như vậy.

      Ngực co rút lại chặt, hiểu sau lại đau đớn như vậy.

      làm sao có thể làm cho tình biến thành như vậy?

      Cắn môi, lấy quần lót của chính mình, sau đó xoay người rời , lúc bước ra khỏi cửa phòng , khí lạnh như băng thổi trực diện vào mặt .

      khí trong phòng ấm áp như thế, hấp dẫn trở vào trong, nhịn được quay đầu, thấy gió thổi lên tấm lụa mỏng, vẫn nằm ở giường, tản ra ấm áp mê người, kêu gọi quay lại.

      cơ hồ có thể ngửi được hương thơm người , cảm xúc da thịt ngọt ngào ấm áp của .

      Sau đó, thấy người đàn ông phản ánh trong gương kia, thấy khuôn mặt kia.

      Nơi này thuộc về , cũng phải của .

      đóng cửa lại, đem ấm áp của , bỏ lại bên trong.

      Mưa dầm triền miên, ngừng.

      Sắc trời vì mưa mà u ám, cũng biết ánh nắng chiếu vào người làm mình tỉnh là nắng sớm hay nắng chiều, rốt cuộc tại là buổi sáng hay là buổi chiều.

      gần đây lâu có ngủ tới giữa trưa, luôn bị mùi thơm thức ăn nấu đánh thức.

      Đồng hồ sinh lý của người đàn ông kia vô cùng chuẩn xác, đến giờ dậy liền dậy, đến giờ ăn cơm liền ăn cơm, rất ít tới bữa mà chưa ăn cơm.

      Nhưng hôm nay, có nấu.

      Trong khí có mùi đồ ăn, phòng bếp cũng mảnh yên lặng.

      Cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, Tú Tú tỉnh ngủ hẳn vùng đứng lên, tùy tiện khoát chiếc áo lông đến phòng bếp.

      Mỗi sáng, sau khi cùng tập thể dục trở về, giúp chuẩn bị bữa sáng, làm cho rất nhiều món ăn ngon.

      Nhưng bàn cơm có đồ ăn gì, bếp lò cũng có dấu hiệu nấu nướng.

      quên sao? Hay là thức ăn dùng hết rồi nên chạy mua?

      khí lạnh như băng từ ban công thổi vào, rơi xuống cửa sổ sát đất, quan trọng.

      Lạnh quá.

      ma sát hai tay, đem cửa sổ đóng lại, bên ngoài trời mưa, khó trách lại lạnh như vậy, gần đây thời tiết rất lạ, lúc nóng lúc lạnh, biết rốt cuộc là mùa gì, mùa đông cũng lạnh lắm, mà mùa xuân cũng phải mùa xuân.

      xoay người, sau đó dừng lại, lại quay lại.

      Quần lót của thấy.

      Tâm, bỗng nhiên co rút nhanh.

      Có gì đó ổn, ngẫu nhiên tự thu thập quần lót, cũng phải còn quần lót để thay.

      tự với chính mình, nhưng sào phơi đồ có quần áo của .

      là có giáo dục tốt, tuy rằng lúc trước ở cách vách quăng đồ lung tung, nhưng khi đến ở với , luôn luôn dọn dẹp rất tốt, chưa từng để giá phơi đồ trống như vậy, lấy quần áo xong đem cất giá phơi đồ.

      Có khi nào bị gió thổi ? Nên xuống dưới nhặt quần lót?

      lại tự với chính mình. Nhưng bàn ăn có đồ ăn, bếp lò cũng rất lạnh.

      quay đầu, nhìn về phía chỗ hay để đồ sạc điện thoại, cũng có.

      có chút mơ hồ, thong thả bước tới phòng tắm, muối tắm bồn, của cũng thấy đâu.

      nhanh chạy tới bên giường, ngăn kéo để quần áo đặc biệt làm riêng cho rỗng tuếch, cái gì cũng có.

      Trong lòng, hiểu sao thấy lạnh.

      rồi.

      biết, nhưng muốn tin tưởng.

      Vì sao?

      hiểu, tuy dạo gần đây cảm xúc của trở nên bất ổn, luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhưng chưa từng đem chuyện này trút giận lên , chỉ là ở cùng , ngủ cùng nhau, để an ủi , để dỗ ngủ, chưa bao giờ ám chỉ muốn chia tay, có gì như muốn chạy trốn, cho tới bây giờ.

      Vì sao phải ? Ngay cả câu chào hỏi cũng ?

      Cách vách đột nhiên truyền đến thanh , bừng tỉnh lại, chút suy nghĩ, chân trần chạy ra cửa, mạnh tay kéo cửa xông ra ngoài.

      Cửa phòng cũng mở, nhàng thở ra, bật cười.

      trở về cách vách, vậy mà cứ suy nghĩ miên man.

      “A…”

      Người đàn ông bên trong phải , là chủ nhà của .

      thất thần, nhảy bật dậy kêu to tiếng.

      “Đường tiểu thư? lâu gặp.” Thấy , vị chủ nhà kia lộ ra tươi cười, “Gần đây khỏe ?”

      “Ách, khỏe…” Tú Tú trừng mắt, thấy cầm trong tay túi rác đen, nghe thấy chính mình hỏi: “ quăng rác sao?”

      “Đúng vậy, khách trọ cũ trả phòng, tôi tới nhìn xem chút, vốn tưởng có nhiều rác, kết quả được thu dọn sạch .”

      “Trả…Trả phòng?” Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trắng toát, tự trấn an chính mình, suy yếu hỏi: “Chuyện khi nào?”

      “Mới sáng nay thôi.” Chủ nhà thở dài, : “ đột nhiên, ta vốn ký với tôi hợp đồng năm, ai biết tự dưng trả phòng là trả phòng, cũng may tôi thu trước tiền phòng hai tháng, ta cũng cùng tôi tranh cãi này nọ, cho nên tôi nghĩ chắc ta đem phòng làm hỏng rồi, chạy nhanh tới xem, may mắn có xảy ra chuyện gi…”

      Người đàn ông kia còn cái gì đó, đều nghe thấy, chỉ nghe thấy mình cùng ta vài câu khách sáo, biết rời như thế nào, cũng hiểu được chính mình là như thế nào trở lại phòng ở, đóng cửa phòng, chỉ cảm thấy sức lực cả người như bị rút hết.

      rất đói, cần đồ ăn.

      vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh.

      Bên trong đồ ăn được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, có chút bụi bẩn. lấy sửa ra, bắt đầu trộn vào chén ăn với yến mạch, sau đó lấy cái muỗng, rồi tiến tới bàn, kéo ghế ngồi xuống, đem đồ ăn lạnh như băng kia từng muỗng từng muỗng bỏ vào miệng.

      Trong phòng rất yên tĩnh.

      Từ vị trí này nhìn ra, thấy rất ràng phòng của sót cái gì.

      Sau phòng khách, là phòng làm việc cùng phòng ngủ của , vô luận là nơi nào cũng đều trống rỗng, nơi nào cũng nhìn thấy bóng dáng của .

      rồi.

      lại múc muỗng yến mạch lạnh băng đưa vào miệng, khó ăn, trước kia chưa bao giờ thấy yến mạch với sữa lại khó ăn đến vậy.

      Đều là người đàn ông kia làm hại.

      khẽ cười giễu cợt.

      Kỳ thực cũng có gì, cứ .

      sớm biết, ngày nào đó ra , rất đẹp trai, rất dễ nhìn, người đàn ông đẹp trai như vậy, bọn họ đều rất hư hỏng, phụ nữ đời này đều bị họ làm hư hỏng.

      sớm biết.

      Chỉ là… còn nghĩ giống vậy… giống như những động vật xinh đẹp khác…

      cười nghĩ, biết chính mình làm sao lại có thể ngốc như vậy.

      Hiển nhiên là lời tỏ tình đêm qua của , dọa sợ.

      Em , đáng sợ vậy sao.

      Sau khi nghe được, nhất định sợ hãi, muốn ở cùng , muốn để cho níu kéo, cho nên đợi lúc ngủ, liền bỏ chạy.

      Chạy vội, chạy chối trết.

      quá buồn cười, chưa từng nghỉ tới chỉ câu có thể làm cho người đàn ông kia sợ tới mức suốt đêm chuyển nhà.

      cười khanh khách ăn chén yến mạch kia, ngụm lại ngụm, sau đó giọt nước mắt rơi xuống, cũng lạnh như chén yến mạch ăn.

      biết có dự tính cùng cả đời cả kiếp, sớm biết, cũng phải ngu ngốc.

      Khi mời vào cửa, khi cùng làm tình, dự đoán được ngày như vậy.

      sai, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng thịt thiên nga tới miệng, tự động đưa lên cửa, cắn chút sao chứ? sớm biết rằng sau thiên nga sau khi lau mắt sạch , sớm hay muộn cũng dùng cước ngã con cóc, giương cánh bay cao.

      sớm liệu được, nhưng tâm vẫn là đau quá đau.

      phải là người đàn ông có thể có, với là hai người cùng thế giới, đơn giản mà , khoảng cách rất xa, ngay cả khí hô hấp, cũng cùng tầng.

      Cho tới bây giờ dự tính thương , chưa từng có.

      Đáng giận!

      chớp chớp đôi mắt đầy lệ, nắm chặt muỗng, tức giận nghĩ.

      Trước đây, hoàn toàn biết mình thương !

      Nếu biết, nếu sớm biết, ra, mới tự rước lấy nhục!

      Nước mắt nóng bỏng cứ chảy ra bình thường từ hốc mắt, tràn ra đầu ngón tay, chảy đầy khuôn mặt, nhiễu hết vào chén yến mạch, càng làm cho nó trở nên khó ăn hơn.

      Nhưng hề dừng lại, khóc phen nước mũi, nước mắt tèm lem, vẫn là dỗi tiếp tục đem chén yến mạch với sữa kia đưa vào trong miệng.

      ngụm tiếp ngụm, ngụm lại ngụm, thẳng đến khi chén yến mạch khó ăn đến đòi mạng kia, toàn bộ nuốt vào bụng.

      Hết Q1



      Thanhle76 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thâm Hải Quyển Hạ.

      Edit: Cam Nu

      Beta: QH



      này thích !

      Tuy rằng mỗi lần mở miệng đều là thuyết giáo , giống như nữ quản gia thích lải nhải.

      Nhưng kinh diễm cùng ái mộ trong mắt , ngay cả người mù ràng cũng đều nhìn thấy được.

      Bởi vì ly sữa nóng, vận mệnh lặng lẽ khiến họ ở cùng nhau…

      mềm mại cùng ôn nhu như thế, nhè từng đợt từng đợt tiến vào đáy lòng .

      Mỗi khi bừng tỉnh từ cơn ác mộng, đều ở bên cạnh , cho ấm áp.

      Biết nên trêu chọc , nhưng lại thể kháng cự khát vọng muốn tiếp cận .

      Ở cùng thập phần thú vị, biểu cảm của thiên biến vạn hóa làm người khác thể rời mắt.

      Chỉ cần nhìn , có thể làm cho cảm thấy ấm áp, vui vẻ…

      Cùng ở chung, ngày tháng tốt đẹp làm cho quên thời gian, quên tội nghiệt của .

      quên chặt chẽ sai lầm mà cả đời thể quên.

      trốn tránh ác mộng, ở bên cạnh nghỉ ngơi, nhờ chắn gió bão.

      Lại vạn vạn ngờ, này lại thương !

      Đây là sai, đáng có được tình , càng đáng được .

      lợi dụng , bởi vì thể thương , cũng thể để .

      đứng trước tình càng ngày càng trở nên tệ hơn, trước khi bị lún sâu phải rời khỏi .

      Chỉ là trong nháy mắt buông tay, mới hiểu được, thể mất này.
      Last edited by a moderator: 26/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1:

       Edit: Cam Nu

      Beta: QH





      “Em cần công việc.”

      Sáng tinh mơ, ông chủ của công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại, mới vừa từ nhà đến công ty, vừa đem đôi chân dài của mình gác mặt bàn, sau đó cầm tờ báo, định bưng ly cà phê cực ngon mà bé giúp việc pha cho lên uống, cửa văn phòng của bị mở lớn.

      Chàng trai bị cưỡng chế bắt nghỉ ngơi vác cả bao hành lý vai đến, bỏ lại những lời này, sau đó : “Cho em vụ án nào đó, vụ án nào đều được.”

      Hàn Võ Kì nhướng mày nhìn cái, sau đó mở tiếp tờ báo, thản nhiên : “ kêu em nghỉ ngơi.”

      “Em nghỉ rồi.”

      là, cậu cứ gom hết các ngày nghỉ phép cộng lại nghỉ hết lần.” đem ly cà phê nâng lên miệng hớp ngụm.

      “Em nghỉ bốn mươi ngày.” nắm chặt lấy túi hành lý.

      Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cũng xác định tên kia chắc chắn rất thối mặt, chỉ xem tiêu đề của báo chí, : “Cộng lại các kỳ nghỉ trong ba năm, cậu có sáu mươi ngày. Bốn mươi ngày với sáu mươi ngày là rất khác nhau, tựa như bốn mươi vạn cùng sáu mươi vạn là hai việc rất khác nhau vậy.”

      Võ …”

      Hàn Võ Kì vươn ngón trỏ, ngăn cản oán giận của , : “Có chuyện gì muốn tìm chị Lam , tối hôm nay còn muốn lên giường ngủ. Nếu cậu có nơi nào để , cũng có thể ở lại công ty, lầu còn phòng trống, Tiểu Phì luôn giữ gian phòng kia cho cậu.”

      “Nhưng còn công việc?” nâng mặt lên, lộ ra nụ cười siêu cấp thân thiết hòa ái, : “ có lỗi, có.”

      Tên nhóc tiểu tử kia dùng cặp mắt màu xanh trừng , khuôn mặt tuấn tú, quả nhiên vô cùng thối.

      Muốn cùng mắt to trừng mắt ? thành vấn đề.

      Hàn Võ Kì buông tờ báo cùng ly cà phê, cực kì nhàn nhã đem hai tay khoanh trước ngực, nhìn nhe răng ra cười.

      Ba mươi lăm giây sau, tên kia cốt cục hết hi vọng, khó chịu đứng lên, hướng cửa ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng chàng trai cứng ngắc, Hàn Võ Kì nhịn được hảo tâm mở miệng.

      “A Lỗi, nếu cậu muốn làm việc, cũng phải thể.”

      dừng bước chân, quay đầu.

      Hàn Võ Kì cười meo meo nhìn : “Cậu về quê ở hai ngày, giảm ngày nghỉ cho cậu hai mươi ngày.”

      Khóe mắt khẽ híp, tròng mắt màu lam co lại, có giây, Hàn Võ Kì cho rằng đồng ý, nhưng giây tiếp theo, tên tiểu tử kia vẫn là mím môi, quay đầu , đẩy cửa lên lầu.

      “Chậc.”

      nháy mắt cái, bóp cổ tay chút, quả nhiên được như tính toán, còn muốn chỉ cần tên tiểu tử kia nguyện ý về nhà, có thể có thêm mười tám ngày, với Tiểu Lam cũng dễ ăn hơn, đáng tiếc, người này ngoan cố y như tảng đá.

      Mạc Sâm lúc trước là đặt sai tên mà, có việc gì lại đặt là Lỗi a? Ba cái tảng đá ở cùng nhau, tính cách chẳng sai biệt là bao? Hết thảy đều là phiền toái, ngoan cố tăng gấp ba!

      đến đây, vốn cho rằng tên xú tiểu tử chống đỡ đến tuần chạy trở về tìm , nhưng lần này cũng lợi hại, duy trì tận bốn mươi ngày.

      Bốn mươi ngày, cũng phải bốn ngày, xú tiểu tử này rốt cuộc chạy đâu?

      Tuyệt đối phải nghỉ phép.

      Tên kia nếu biết thế nào là nghỉ phép, mặt trời mọc lên từ hướng Tây.

      biết A Lỗi thích ở tại công ty, đám người ở Hồng Nhãn quan tâm quá mức, khiến thở nổi, bởi vì thế, mới có thể đồng ý ra bên ngoài nghỉ, mà phải ở tại công ty, lúc trước khi đáp ứng để A Lỗi chuyển ra riêng, Tiểu Lam còn cùng chiến tranh lạnh vài đêm, Tiểu Phì lại luôn lãi nhãi niệm kinh bên lỗ tai muốn chai.

      Nhưng so với ai đều biết rất , có số việc, chỉ có thể chính mình đối mặt, có vài vực sâu đáy, chỉ có thể tự mình gắng sức bò lên, nếu muốn, cố cứng rắn giữ người cũng là vô dụng.

      Lần này trở về, thâm quầng vạn năm mắt tiểu tử kia hình như giảm vài phần?

      Mắt thâm quầng thể tự mình biến mất, có người làm cho ngủ?

      Hàn Võ Kì chống đầu, nhướng mày trái, xem xét cánh cửa kia.

      vừa cầm hành lý, đó là toàn bộ gia sản của , ràng tên tiểu tử kia có nhiều đồ lặt vặt, toàn bộ đều nhét vào như thế rồi , khi thuê phòng ở, cũng chỉ mang cái túi kia.

      trở lại cũng chỉ mang túi hành lý kia, cạo râu, áo thun người cũng là áo ấm, ngay cả quần cũng đều sạch như vừa mới mua, nhưng đương nhiên là phải, ràng biết bộ quần áo đó là đồ cũ, đều do TIểu Phì năm trước nhân dịp tròn năm chúc mừng mua, nhưng thoạt nhìn thực là rất sạch , rất mới.

      Hơn nữa, nếu nhìn lầm, tên nhóc đó còn cắt móng tay.

      thể nghĩ đến, lấy đồ cắt móng mà cắt.

      Nếu phải rất hiểu tên tiểu tử này, thực cho rằng vừa du lịch nghỉ phép về.

      Mười ngón tay của đều sạch , toàn thân cao thấp đều sạch .

      Thực rất sạch .

      còn ngửi được mùi huân y thảo cùng hoa hồng, ngửi được mùi vì còn lưu lại trong khí.

      sai, là mùi huân y thảo cùng hoa hồng.

      Hàn Võ Kì lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, nở nụ cười.

      Giây tiếp theo, vươn ngón tay ấn gọi phím nội bộ, mỉm cười mở miệng gọi bé giúp việc ngoài cửa kia.

      “Tiểu Phì, đừng giả bộ nữa, biết em nãy giờ vẫn dán tai cửa nghe lén, vào .”

      2:07:20 AM (sáng).

      ngủ được.

      tuần, thời gian lại bắt đầu giống như cụ già thong thả lê bước.

      muốn lại trừng mắt nhìn thời gian di động, tắt nguồn điện, đưa điện thoại bỏ qua bên, nhắm mắt lại, xoay người giường, đem mặt gối lên khủy tay.

      Tiểu Phì đem phòng giữ sạch , còn đặc biệt giúp trừ ẩm ướt, cửa sổ phòng là cách , rèm cửa sổ cũng được vén lên, nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, cũng nhìn thấy mưa dầm triền miên ngoài kia.

      Chăn bông của được phơi nắng, phi thường khô mát, có hương vị của ánh mặt trời, hẳn giúp ngủ tốt lắm, nhưng mà thể.

      hít sâu, tự với bản thân phải thoải mái, nhưng lại khiến càng thêm buộc chặt, giống như có người trong đầu , dùng bàn tay sắt, gắt gao cầm lấy, dùng sức mà kéo.

      cần phải nghĩ đến chút chuyện gì đó, có thể làm thả lỏng, những chuyện ấm áp lại thoải mái.

      Em thích vải dệt thuần cotton, sờ lên thực rất thoải mái, cảm giác cũng rất tuyệt…

      Giọng cười của , tự dưng xuất .

      Tuy rằng tơ tằm thượng hàng, có vẻ rất thông khí, nhưng lại rất lạnh, mùa đông mặc người, làm cho ta có cảm giác rất lạnh lẽo…vẫn là vải có vẻ tốt hơn…

      Ngực, hiểu sao bỗng siết chặt.

      có thể thấy , cùng nằm giường, đem bra trải giường cotton màu trắng kéo đến đầu, nhìn mỉm cười, .
      Hồi em thường như vậy, núp ở phía dưới vải bông, làm bộ như em trong hang tuyết, cùng chim cánh cụt ở bắc cực sống với nhau…

      Chim cánh cụt sống ở Bắc cực, là sống ở Nam cực.

      nghe thấy chính mình cười với .

      Em biết, nhưng khi đó em mới bảy tuổi thôi…

      cười khẽ, nằm gối đầu, khuôn mặt nhắn có nửa chôn trong gối đầu mềm mại, cùng nằm chung dưới vải dệt trắng, giọng .

      A Lỗi, có biết mùa hè ở Bắc cực trời tối ?

      Kiên nhẫn.

      vươn tay, đẩy ra tóc vàng che vầng trán , vỗ về mặt .

      Hồi , em nghĩ rằng nơi đó là thiên đường cho nên trời tối, thiên sứ đều là tóc vàng mắt xanh và có làn da trắng, giống như vậy.

      hồn nhiên mà , làm cho ngực co rút nhanh, nhìn .

      Đó là bởi vì, trong các bức tranh thiên sứ đều là vẽ người da trắng. Huống hồ, mặc dù ở Bắc cực mùa hè có đêm đen, nhưng vừa vào đông, vô luận là ngày hay đêm, trời vĩnh viễn đều là màu đen.

      Nghe vậy, nghĩ nhiều, chỉ đem phấn môi khinh dương, vừa cười.

      Lúc ấy em mới bảy tuổi nha, em thực thích mơ mộng hão huyền, em là tiểu nữ sinh thích mơ mộng mà.

      có thể tưởng tượng, bộ dáng đáng khi bảy tuổi núp trong bra trải giường mơ mộng hão huyền, làm khóe môi bất giác nhếch lên.

      vỗ về khóe miệng cười của , ôn nhu .

      A Lỗi, về sau nếu ngủ được, cứ giả bộ như ở trong động tuyết ở Bắc cực . Cùng với người thích nhất ở trong động, đương nhiên em phải em nha.

      đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố nén xấu hổ, gối đầu lên gối mềm mại, dùng đôi mắt đen láy nhìn .

      Như vậy, cho dù ngủ được cũng sao, bởi vì cùng người thích nhất ở Bắc cực, cần quan tâm bên ngoài là hừng đông hay đêm đen, có đúng hay ?

      Nhìn thấy đáng , đơn thuần kia ở trước mắt, trong lòng hiểu sao lại ấm lên.

      tự kìm hãm được, nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn hồng nộn của , dưới bra trải giường vải bông, hôn môi .

      nhàng hít hơi, bàn tay bé đặt lên cổ , rồi dời xuống tấm lưng cường tráng của .

      thích cảm giác vuốt ve , e lệ như vậy, lại lưu luyến như thế. thích tuy rằng thẹn thùng, lại hé miệng, mặc công thành chiếm đoạt, cùng miệng lưỡi giao triền. thích tự giác mà thể , khó kìm lòng nổi dùng đôi chăn trắng nõn kia ôm lấy , đưa kéo càng gần. Như là nhấm nháp món ăn nóng bỏng mà thích nhất, như chính là món ăn gì đó ngon nhất đời mà thích nhất.

      muốn đem đặt ở dưới thân, muốn ở cùng , muốn lần nữa trở lại với ngọt ngào ướt át của , thân thể càng lúc càng nóng hơn, cảm giác đem bao vây.

      Nhưng mà lúc trở mình, cái gì cũng có.

      mở mắt ra, trong lòng thấy đâu, chợt nhận ra ở trong phòng của chính mình.

      Liếm đôi môi khô ráp, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, thiết bổng của cứng cắn như đá.

      Đó là ký ức nhớ lại, chuyện của nửa tháng trước, mấy ngày nay, mỗi khi từ ác mộng tỉnh dậy, đều ở cùng , cùng ngày đêm điên đảo, dỗ ngủ, đúng là rất hữu hiệu.

      Luôn luôn rất hữu hiệu.

      Nhưng ở nơi đây, ở xa phía nửa thành phố bên kia.

      ngồi dậy, kiểm tra di động.

      4:15:18 AM (sáng)

      Hai giờ, cho rằng mới mười phút.

      Ở cùng với , thời gian luôn trôi qua mau, nhanh.

      Thở sâu, nhắm mắt, vuốt khuôn mặt mệt mỏi, lại cảm thấy bàn tay bé của trèo lên vai , lưng .

      sao đâu…

      ôn như , sau đó đem ôm vào trong lòng.

      Trước kia em cũng thường mất ngủ.

      Vì sao? rất muốn hỏi, cũng dám, sợ cũng hỏi vấn đề này.

      Nhưng chưa bao giờ hỏi , chỉ là an ủi , dung túng , đem ôm chặt.

      cơ hồ có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc của , ngay tại chóp mũi, chui vào trong tâm, an ủi .

      tự kìm hãm được, hít hơi sâu, nhưng hương vị này lại biến mất.

      mở mắt ra, nhìn căn phòng u ám yên tĩnh.

      Chết tiệt, nhớ .

      Nhìn chằm chằm vào chiếc di động màu đen, đột nhiên, hy vọng mình từng chụp hình của , nhưng có.

      Ngoài hồi ức, có bất cứ gì.

      nhớ , muốn gặp .

      Rất nhớ.

      Có trong khoảnh khắc, gần như muốn bật dậy xuống lầu, xuyên qua hơn phân nửa thành thị, tìm .

      có thể tùy tiện lấy lý do, hoặc là căn bản cần lý do, mở cửa, biết, mặc dù tên khốn kiếp, vẫn mà mở cửa, hướng vươn hai tay, ôm .

      A Lỗi, em

      có thể nghe thấy giọng khàn khàn ngay tại bên tai, ấm áp, khắc ở trong lòng , làm cho run rẩy.

      Em

      Run run, hít hơi sâu.

      mở cửa, biết.

      Có lẽ tức giận, sao từ biệt, nhưng vẫn mà mở ra cánh cửa kia, hoan nghênh , an ủi , giúp làm nóng sữa, cho ấm áp cần.

      Khát vọng muốn gặp càng lúc càng sâu, ngừng thôi thúc , dụ hoặc , mỗi phút, mỗi giây, khát vọng muốn gặp lại càng thêm sâu sắc.

      Những trở về tìm , cũng thể thay đổi cái gì, biết càng làm tổn thương thêm sâu hơn.

      cần phải bị đối đãi như vậy, thậm chí nên cứ như vậy rời , nhưng quá mức kinh hoảng, phải rời khỏi nơi đó, phải rời

      tốt, đáng giá gặp người đàn ông tốt.

      Vạn phần chua xót, nằm về giường, lần nữa nhắm mắt lại.

      Bóng tối vắng vẻ, tốt, tĩnh.

      Sau lúc lâu, chậm rãi giơ tay đem bra giường thuần cotton, kéo qua đầu, bao trụ chính mình, việc này làm tốt lên chút, cảm thấy… cơ hồ có thể cảm nhận được… ở ngay bên cạnh…

      Ở bên cạnh , cùng nằm trong chiếc chăn ấm áp này.

      Chỉ cần cử động, mở mắt, luôn luôn ở tại nơi đó, cùng nằm chung, nằm cùng chiếc gối, dùng đôi mắt đen láy nhìn ôn nhu.

      A Lỗi…em

      mỉm cười, ngóng nhìn , giọng .

      Ảo tưởng giả dối này, siết chặt tim , nhưng cũng an ủi .

      Em

      8 kilomet.

      máy chạy bộ trong phòng tập thể thao của công ty, vừa chạy qua 8km, người mặc đồ thể thao, người phụ nữ tóc buộc đuôi ngựa đến.

      Là chị Lam.

      Thấy , thả chậm tốc độ, từ chạy nhanh biến thành nhanh.

      đến bên cạnh , tựa vào máy chạy bộ khác, nhìn .
      Thanhle76 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :