1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14:
      Edit: Song Ngư & QH





      "Tôi mới có đem chính mình bao thành bánh chưng." xấu hổ kháng nghị.

      "Thân hình của em đẹp lắm, em cần bởi vì mình hơi có vẻ đầy đặn liền cảm thấy tự ti. Hít vào, ưỡn ngực, thu bụng lại, đừng còng lưng xuống." bình thản ung dung với , bên chỉ đạo tư thế của .

      "Tôi mới có. . . . . ." lẩm bẩm kháng nghị, lại chột dạ xong.

      "Em nên biết, phần lớn đàn ông thời nay đều thích trước phì sau vểnh, ôm mới cảm thấy có chút thịt." vừa vừa đến bên cạnh , lại : "Tốt lắm, chân phải đưa lên phía trước, cong lên, hai tay đặt đùi, chân trái ở phía sau kéo thẳng, ép xuống, sau đó dừng lại. Cứ giữ yên tư thế đó, em cảm giác được gân cốt chân trái có chút căng, cần gượng theo, em cứ giữ yên tư thế đó là được rồi."

      học động tác của , cảm thấy gân cốt chân trái căng lên.

      " cũng vậy sao?" Trộm liếc mắt cái, nhịn được hỏi.

      "Cũng cái gì?" nhíu mày.

      "Thích. . . . . ." đem tầm mắt kéo trở về, ra vẻ trấn định nhìn về phía trước, hỏi:"Có chút thịt?"

      "Đương nhiên." khẽ cười, : " tại đứng thẳng, sau đó đổi chân."

      "Vì sao?" đổi chân, lại nhận thấy được tầm mắt của dừng ở mặt nóng lên, nhưng vẫn nhịn được muốn hỏi:"Gầy chút phải có vẻ xinh đẹp hơn sao?"

      "Người gầy, khi ôm xương đâm vào người khó chịu."

      "Cái gì?" há hốc mồm, cho là mình nghe lầm, khỏi quay đầu nhìn ." đùa?"

      thu chân về, đứng thẳng thân thể, "Em đứng vững."

      ngoan ngoãn thu chân đứng vững theo, nghĩ rằng muốn chỉ động tác kế tiếp, ai ngờ lên phía trước, vươn tay đem ôm vào trong ngực, hại lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức quên cả phản ứng.

      Nơi này là công viên nha, giữa ban ngày ban mặt nha!

      Khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, mắt hạnh trợn lên, hẳn là nên kêu buông tay, nhưng người thực ấm áp, ngay cả mồ hôi của cũng có hương vị tuyệt, hại nhịn được lại hít sâu hơi.

      Trời ạ, người biến thái.

      "Em xem, ôm em thực vừa vặn, người cọng xương thừa nào đâm tôi."

      Thanh của khàn khàn ngay bên tai , Tú Tú tỉnh táo lại, vừa thẹn lại quẫn nhanh miệng : "OK, OK, rất đúng, tôi hiểu rồi, buông tôi ra được ."

      "Em hiểu rồi?" hỏi.

      "Hiểu rồi, hiểu rồi." kích động , toàn thân cứng ngắc, dám lộn xộn chút.

      " hiểu rồi?" dán sát bên tai hỏi lại, "Có lẽ em nên vòng tay qua hông tôi, cẩn thận cảm nhận. Tôi cũng có thịt, cho nên xương của tôi cũng trực tiếp đâm em."

      " cần, tôi hiểu rồi." mặt đỏ tai hồng mãnh liệt gật đầu: "Hiểu rất ."

      bật cười.

      giây đó, biết là cố ý .

      "Cũng có gì đáng cười." xấu hổ : "Mau thả tôi ra, tất cả mọi người nhìn kìa."

      cười , nhưng vẫn buông lỏng tay ra như mong muốn.

      Đạt được tự do, lập tức mặt đỏ tim đập, cũng dám nhìn bên cạnh có ai nhìn , chỉ kích động : "Tôi nghĩ chúng ta vận động làm ấm người quá nhiều, tại có thể bắt đầu bộ rồi."

      xong, vội vàng xoay người rời khỏi trường phạm tội.

      cười theo phía sau , bước nhanh vài bước tới bên cạnh , :"Em biết , em cần để ý ánh mắt của người khác như vậy."

      "Tôi quen bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy." , gần như muốn bỏ chạy.

      Tiếng cười của , vang ở bên tai.

      " đáng ghét."

      lầm bầm oán giận, tiếng cười của nghe qua càng vui vẻ, mà khi lại cầm tay vẫn là thể rút tay về, thậm chí nhịn được tim đập nhanh hơn.

      Sau vài giây, nhịn được trộm ngắm , chỉ thấy khóe miệng vẫn cười, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ thoải mái. Ánh mặt trời xuyên thấu qua những chiếc lá, theo di động của , chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ, gió thổi qua làm khô những giọt mồ hôi ẩm ướt mặt , làm cho thoạt nhìn đáng lại gợi cảm đến chết tiệt.

      Sau đó, như là cảm nhận được tầm mắt của , xoay đầu lại, nhìn cười.

      Nụ cười kia, hấp dẫn mê người, hại mặt lại hồng, tim lại đập loạn nhịp.

      Đáng giận, sao lại gặp phải tên sát tinh như chứ?

      nên ở cùng loại người như , chỉ tuấn tú mà thôi, còn có khí chất cùng quyến rũ cực kì đặc biệt, cùng tự tin đáng sợ, người giống như sáng chói lên, giống , dù muốn, nhưng suốt cuộc đời này của cho đến lúc chết đều hấp dẫn chú ý của người khác.

      Mà cả đời này của , luôn luôn tránh dòm ngó của người khác.

      hiểu nếu ở chung với , tuyệt đối là tự mình chuốc lấy cực khổ, tự tìm phiền toái.

      Nhưng mà, trời ạ, nghĩ thích .

      phải bởi vì có thể thiết kế những bộ y phục, phải bởi vì là con của ai đó, chưa từng có người bởi vì mà thích .

      Nhưng lại như vậy.

      có thể thấy trong nụ cười của , cùng tình dục khó có thể che dấu.

      giây đó, khô nóng từ tay truyền đến, lan tỏa đến tận tim, trong nháy mắt gần như muốn rút tay về, nhưng đồng thời, lại giơ bàn tay to, đem tay cầm chặt.

      xấu hổ quay đầu, nhưng lại rút tay về.

      Quên , cái khác, liền thuận theo tự nhiên . . . . . .

      ********************************************

      Đát đát đát đát đát đát --

      Thanh của máy may, nhàng quanh quẩn ở trong khí.

      Đát đát đát đát đát đát --

      theo thanh của chiếc máy mà tỉnh lại, là giữa trưa, ánh nắng rọi vào phòng, gió lặng lẽ thổi vào. Bên cạnh có người, trở mình, thấy làn gió đem mảnh lụa mỏng thổi bay bay.

      Sau màn lụa trắng, người phụ nữ  đó làm việc, nghiêm túc may quần áo.

      lại mang cặp kính đen kia làm cho giống học sinh, mái tóc dài được cột lại bằng cái kẹp hồng, trải qua mấy giờ, cái kẹp kia gần như muốn mất công dụng, làm tóc rớt xuống, .

      Nhưng hề chú ý tới chuyện này, tựa như hề chú ý đến thời gian trôi qua.

      Đột nhiên, dừng máy may, đem tấm vải cầm lên, xem đường cong đó, sau đó khẽ cau mày, cắn môi, cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào miếng vải được khâu đến nửa tay, lật tới lật lui nhìn lâu.

      Bộ dáng phiền não đó của , thoạt nhìn là siêu đáng .

      biết hủy nó .

      Vài giây sau, cầm lấy kéo hủy nó .

      bé con phiền toái.

      Đối với những chuyện khác, tùy tiện, nhưng đối với việc chế tác y phục, còn soi mói hơn so với bất luận kẻ nào.

      Những bộ y phục được làm dựa theo những bản nháp, thường thường cần hao phí của rất nhiều ngày, hơn nữa mỗi bộ y phục muốn hoàn thành, thường là ngày tiếp nối đêm đẩy nhanh tốc độ, mất ăn mất ngủ, mạch làm xong, mới có thể cam tâm.

      ngày, từng tò mò hỏi , vì sao phải làm như vậy, nhớ thẹn thùng đỏ mặt , bởi vì nhịn được muốn nhanh chóng nhìn đến thành phẩm, nếu chưa  làm xong ngủ được.

      Có đôi khi ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì, còn có thể nhịn được đứng lên tiếp tục gia công.

      Nếu ý tưởng có sẵn, tình nguyện đem y phục chỉnh lần nữa, nhưng khi làm xong lại vừa lòng.

      Thường thường nhìn may quần áo, đều cảm thấy như là bị mê muội, ngay từ đầu thể lý giải vì sao lại nguyện ý hao phí nhiều tâm lực mà may quần áo, nhưng khi lần lại lần hoàn thành thành phẩm bắt đầu có thể hiểu vì sao.

      Những bộ y phục được may hoàn thành , mỗi bộ cũng giống như tác phẩm nghệ thuật, chưa bao giờ từng gặp qua những bộ y phục giống như vậy.

      Này màu vàng, màu bạc, màu đỏ, màu lam, màu tím, màu đen, màu trắng của tơ lụa, trải qua bàn tay khéo léo của , biến hóa thành đủ kiểu, đủ dáng, đường viền, đuôi dài, thêu, mỗi kiểu đều hoa lệ lại cao nhã, có chút cuồng dã như hoa hồng hoang dã, có chút cao quý giống hoa bách hợp trắng, có chút  tao nhã giống hoa thủy tiên.

      Ngay cả từng vật phẩm trang sức quần áo, đều là tự mình gia công chế tác, vô luận là phối hợp dùng là hạt châu hoặc mũ, thậm chí là nút áo, kim băng, nếu thấy hợp ý, tự mình làm lại.

      Lúc trước thấy bàn có cái kìm , đó là bởi  vì kết khá chặt, cần phải có kềm để kéo ra.

      làm mẫu cho xem qua, sử dụng mỏ kìm thập phần biến hóa, thậm chí có thể sử dụng đầu nhọn của mỏ kìm cách khéo léo, kẹp lấy dây câu trong suốt, tay xâu những hạt thủy tinh còn hơn hạt gạo, sau đó bện thành đủ hình đa dạng, đời này chỉ nhìn qua A Nam ca sử dụng công cụ như vậy, mà A Nam là bác sĩ ngoại khoa thiên tài.

      Sau đó bật lửa đốt đầu sợi, gắn khóa đinh vào, còn có đống lớn những công cụ , toàn bộ để bên trong ngăn kéo. cũng có số thứ tự tay làm, chính là ren thêu xinh đẹp; Chúng nó có chút lỗi thời, nhưng có rất nhiều, tất cả đều là người phụ nữ  khác làm, người phụ nữ  kia đem mẫu cầu sáng tạo, sau đó kí gửi lại đây cho .

      thích làm những bộ y phục này, chúng là tâm huyết của .

      Mỗi bộ đều là như thế.

      chúng nó.

      thường thường thấy sau khi làm xong nhịn được đứng ở trước gương to, đem chúng nó đặt ở trước người, sau đó lộ ra vẻ mặt vừa vui vừa thẹn.

      Nhưng chưa bao giờ mặc chúng nó.

      chỉ đặt ở trước người lần, sau đó lưu luyến rời đem chúng nó bỏ vào trong hộp giấy, lại kí gửi ra ngoài.

      "Vì sao em mặc?"

      Đêm qua, vừa hoàn thành lễ phục, vụng trộm soi gương nhịn được hỏi .

      hoảng sợ, bởi vì bị phát mà đỏ mặt.

      "Em nên mặc thử." nhìn .

      "Tôi được." thẹn thùng lắc đầu.

      "Vì sao?" hiểu.

      "Bởi vì tôi phải thiên sứ." giọng .

      "Có ý gì?"

      "Đây phải là số đo của tôi." dời tầm mắt, cẩn thận đem lễ phục thu lại, bỏ vào trong hộp.

      Khoảnh khắc đó, biết đây chẳng qua là lấy cớ.

      Vì nguyên nhân biết tên, mặc quần áo mình làm, mặc dù nhiệt tình thương chúng nó, mỗi bộ giống như là món quà trong mơ của các cầu còn được, lại dám mặc.

      "Em hẳn nên làm bộ cho mình." với .

      "Có lẽ." nhìn , e lệ cười cười, :"Có lẽ lần khác, có rảnh tôi làm."

      hoài nghi làm sao?

      thích trong lúc may quần áo, thích nhìn giống như bé, ở trước gương làm đủ tư thế. thích nhìn vuốt ve những kiện vải, thích nhìn nhắm mắt lại đế cảm nhận chúng nó, sau đó suy nghĩ xem nên biến chúng nó thành hình dáng gì.

      Mỗi lần làm như vậy, đều làm cho nhịn được muốn đem tay đặt vải dệt, kéo đến người . thích vuốt ve , khi đó đô mắt đen của khẽ nhắm, môi hồng hé mở, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      là người phụ nữ khêu gợi, nhưng cho là mình xinh đẹp.

      thẳng ra, khi ở chung với người khác cũng thực bình thường, nhưng cảm nhận được tự ti, đem chính mình che dấu rất khá, nhưng vẫn nhận ra.

      ràng là làm quần áo, hơn nữa còn là nhà thiết kế trang phục giỏi, nhưng quần áo chính gần như tất cả đều rộng thùng thình, màu sắc toàn là màu tối.

      Dáng người của rất đẹp, nhưng luôn che lấp chúng nó, cho là mình quá béo, bộ ngực quá lớn, mông quá to, cho nên mới có thể luôn muốn giảm béo, lại thường sử dụng màu đen, màu cà phê che khuyết điểm của mình.

      biết rốt cuộc là ai giáo huấn quan niệm này, người kia nhất định tổn thương lòng rất sâu, nên mới có thể làm cho cảm thấy mình chỉ là vịt con xấu xí.

      Nghĩ đến từng có người ác liệt thương tổn như vậy, khiến cho nhịn được nhăn mày, muốn bắt lấy người kia.

      lại co người, gấp đầu gối, cắn móng tay ngồi ở ghế, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp cứ mãi nhìn chằm chằm vào vải dệt tay, sau đó chuyển qua nhìn lén cái, mở mắt hoàn toàn, ỉ mở đường mà thôi, thấy quay đầu, bảo trì bất động.

      Nghĩ rằng còn ngủ, lén lút hạ ghế dựa, đứng ở trước gương bỏ chiếc áo lông rộng thùng thình cùng quần dài người, đem tấm vải màu hồng quấn quanh người tạo kiểu, nhanh chóng lấy kẹp cùng kim băng đính lên tạo đường cong cho váy.

      Trong vòng vài giây đồng hồ, làm ra bộ lễ phục hình thức đơn giản, nhưng cao nhã hào phóng.

      cắn môi, nhìn mình trong gương, mặt vẫn đỏ ửng, sau đó lại trộm ngắm cái, xác định còn ngủ, mới kéo cổ áo lên lộ bộ ngực đầy đặn, lại đem làn váy phía trước kéo cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 15:
      Edit: Song Ngư & QH






      Cho tới bây giờ từng mặc qua màu xinh đẹp như vậy, sắc điệu đỏ tươi, tôn lên da thịt trắng nõn của , làm cho cả người đều phát sáng lên.

      xoay xoay người ở trước gương, xem trước xem sau, lại vài bước, sau đó cúi đầu sửa chữa cái kẹp cùng kim băng, làm cho đường cong của vải càng thong thả, đem thân thể của toàn bộ lên.

      tháo kính mắt cùng kẹp tóc xuống, e lệ đứng trước gương bày ra vài tư thế khêu gợi, sau đó tự mình bụm mặt, thào thầm .

      "Trời ạ, Đường Tú Tú, mày con bé táo tợn. . . . . ."

      Bộ dáng lúc tự giễu thầm đáng , làm cho khóe môi cũng khẽ nhếch.

      đứng ở trước gương thưởng thức chính mình, sau đó vươn tay vuốt ve hình ảnh của mình trong gương, ý cười chậm rãi thối lui khỏi khóe miệng .

      nhàng , thở dài, cũng rút tay lại.

      Tiếng thở dài nho đó, tự dưng làm nhói tim của .

      Ngay sau đó, rời , đem tóc dài quấn lên lần nữa, đem đống vải người lấy xuống, mặc xong quần áo, trở lại bàn làm việc, đeo kính, lại bắt đầu cắt khâu đống vải kia.

      Động tác của rất nhanh, hoàng hôn ngày đó đem lễ phục làm ra hình dáng đại khái, sau đó mặc vào ma-nơ-canh có đầu rồi gia công thêm, vừa thấy biết bộ lễ phục kia ngực quá , phải số đo của .

      Ngày nào đó, biết, mỗi bộ quần áo đều là làm vì mình.

      hy vọng có thể mặc chúng nó, nhưng dám.

      Bởi vì cảm thấy mình đủ xinh đẹp.

      muốn lấy đầu của kẻ thương tổn , nhưng thể, cho nên tối hôm đó, nướng cái bánh ngọt dâu tây cho ăn.

      nhìn cái bánh ngọt hai tay đè nặng ngực, khuôn mặt nhắn nháy mắt trở nên lòe lòe tỏa sáng.

      "Tôi chết vì béo phì, chết vì béo phì, trời ạ, ăn ngon, tên ác ma. . . . . . Tôi rốt cuộc đắc tội khi nào. . . . . . lại đối với tôi như vậy. . . . . ."

      bên oán giận, bên lại nhịn được rưng rưng đem bánh ngọt làm từ sữa tươi cùng dâu tây nhét vào trong chiếc miệng gợi cảm non mềm, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      thích nhìn bộ dáng ăn, còn có ăn xong, muốn nhịn được cúi đầu đem ăn.

      Đây mới là rất tệ.

      Nhưng mà ở chung với , lại thú vị đến như vậy, vẻ mặt của thiên biến vạn hóa , phản ứng đáng lại đầy vẻ tinh nghịch.

      thích , thực thích.

      ôm rất thoải mái, phải giỡn, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi đều cùng tác hợp vừa vặn, như là trời sinh  để nằm trong lòng . Hoan ái qua , luôn thẹn thùng ít dám nhìn , làm nhiều lần như vậy, vẫn thường thường xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

      thích ở cùng , thíhc làm tình với , thích cùng rửa chén bát, cùng mua thức ăn, tản bộ, cùng nhau ru rú tại sô pha. cũng thích xem kiên trì đem quần áo lộn trái đem phơi nắng, hoặc là đem áo thun của ủi thẳng rồi xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt vào tủ quần áo của .

      cần ủi chúng nó, cho tới bây giờ từng ủi qua chúng nó, liền ngay cả Tiểu Phì cũng hề giúp làm, nhưng lại thích nhìn đem áo của cùng của đặt ở cùng nhau.

      ngày vào buổi sáng khi muốn ra ngoài phát còn sửa đồ cho .

      ngồi ở cửa, nhìn cái tất bị thủng do mấy ngày vận động, cũng lo lắng quan tâm, vừa mới cầm lên cũng hề phát , chờ mang vào, mới nhớ tới chiếc tất này của hẳn rách   cái lỗ bằng ngón cái, nhưng giờ thấy nữa.

      còn, bởi nó được người nào đó cẩn thận vá lại gần như nhìn thấy dấu vết, đây phải là kỹ thuật vá bình thường, vá thủ công, thậm chí dùng sợi bông giống như tất, có thể thấy cẩn thận may chê vào đâu được, đem cái lỗ kia vá lại hoàn mỹ, thậm chí khi sờ lên hề có cảm giác cộm tay.

      Chỉ là cái tất, có thể mua mới, nhưng lại tiếng sửa lại giúp

      Chút tâm ý nho đó, ấm tâm, cũng ấm chân.

      vẫn còn ngủ, làm ầm ỹ .

      Ngày đó, chạy vô cùng thoải mái, cảm giác như là đưa vào đôi cánh ở chân , mà phải chỉ vá cái lỗ hỏng mà thôi.

      Những ngày ở chung với , qua nhanh.

      quên chính mình có bao lâu có nhìn đồng hồ, có lại nhìn chằm chằm vào di động, thậm chí quên nạp điện, thẳng đến khi muốn giặt quần Jean mới phát nó ở trong túi tiền, màn hình tối đen, sớm còn chút pin, cũng biết như vậy qua bao lâu.

      ngây ngốc nhìn nó, sau lúc lâu, mới trở lại cách vách, lấy dây nguồn gắn vào máy, nạp điện cho nó.

      Trong di động, trừ bỏ mấy tin nhắn của Tiểu Phì truyền đến cùng mấy cuộc gọi nhỡ, có người khác, nhưng tin nhắn cuối là của A Chấn gửi đến , bên trong chỉ có hàng chữ.

      Quay về - Bà xã nhắn.

      Đó là uy hiếp ràng, buổi sáng hôm đó, nhanh chóng gửi tin báo bình an, miễn cho Tiểu Phì kéo A Chấn cùng nhau tàn sát đến nơi này, buộc trở về.

      muốn đối mặt với hai vợ chồng họ, Tiểu Phì là người tốt, nhưng giấu được biểu tình mặt.

      Tiểu Phì lo lắng cho , biết, nhưng bởi vì biết, nên mới càng thể đối mặt.

      đem di động tắt chuông, tiếp tục sạc pin, sau đó nấu cơm.

      Lại là đêm.

      Tắm rửa xong, Tú Tú lấy đồ cắt móng tay ra, ngồi ở sô pha, ở đùi lót giấy vệ sinh, cắt  cho mình xong rồi, mới đỏ mặt, nhìn tay hỏi.

      " có muốn cắt ngắn chút ?" xem xét hỏi.

      ra là sau khi gửi tin nhắn , ngây ra lúc, quay đầu nhìn , mới phát giống như rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai trắng noãn hồng lên.

      Móng tay của quả quá dài, chưa từng để móng tay dài như vậy, có cơ hội, thẳng đến lúc này đây.

      Nhìn bên cạnh khẩn trương, buông di động xuống, đưa tay cho .

      di chuyển qua, ngồi xếp bằng quay mắt về phía , cúi đầu, cẩn thận giúp cắt móng tay, mái tóc dài đen mượt hơi ẩm xõa ôm hai bên má, vừa mới tắm xong, mái tóc dài hoàn toàn chưa được sấy khô, có thể ngửi được hương thơm.

      Tay nho , mềm mềm, mỗi móng tay đều là màu hồng ngọc trai xinh đẹp, trừ bỏ ngón trỏ tay trái thường bị vô ý cắn  khi có phiền não, mặc dù tu bổ qua, vẫn có thể thấy được dấu vết nó bị cắn qua.

      Trừ ngón đó ra, mỗi ngón tay đều vừa vừa xinh đẹp, vô cùng đáng , tay cơ hồ chỉ bằng nửa tay , rất khó tưởng tượng, có thể sử dụng đoi tay bé mềm mại đó, làm ra nhiều trang phục xinh đẹp như vậy.

      Nhưng đôi tay bé linh hoạt, ôn nhu nâng tay , dùng đồ cắt móng tay lưu loát đem móng tay cứng rắn của nhất nhất sửa thành hình vòng cung xinh đẹp.

      " cần nhìn chằm chằm, tôi khẩn trương." cúi đầu, giọng kháng nghị.

      cười thỏa hiệp, đem tầm mắt nhìn tay cơ dời , hướng lên chuyển qua khuôn mặt nhắn phiếm hồng.

      "Mạc Lỗi?"

      "Ừ?"

      " vẫn nhìn mặt tôi, tôi cũng khẩn trương."

      bật cười, "Tôi nhìn em nhìn chỗ nào?"

      "Di động đó." giọng đáp , " phải dùng điện thoại của mình sao?"

      "Tôi làm xong rồi." xem xét gương mặt đỏ bừng của .

      "Nha." lên tiếng, sau đó ngậm miệng lại.

      Nhìn chỉnh sửa tay phải của xong, chủ động đem tay trái cũng đưa lên, cầm tay , tiếp tục cắt móng tay của .

      "Tú Tú?"

      "Hử,?"

      "Người quen biết tôi đều gọi tôi là A Lỗi."

      Tú Tú ngây ra lúc, ngước mắt lên, thấy biết khi nào cả người cũng vòng quay về phía , chân trái gập lại, chân phải phân nửa để đầu gối của , tay trái bị nắm trong tay, tay phải đặt ở ghế sofa, chống cằm cười ôn nhu nhìn .

      Khuôn mặt dựa vào gần gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cánh môi.

      "Em có thể gọi tôi là A Lỗi."

      "Nha." Mặt lại hồng, cả người nóng lên, chỉ có thể ngây ngốc đáp ứng, sau đó xấu hổ cúi đầu, cắn môi, tiếp tục trấn định giúp cắt móng tay.

      nên bức , biết rồi, kêu, biết.

      Nhưng mà, cảm xúc kỳ quái, muốn trêu chọc .

      Nhìn cúi đầu, đỏ mặt chuyên tâm giúp sửa móng tay, nhịn được mở miệng.

      "Tú Tú."

      "Hửm?"

      "Gọi tôi A Lỗi."

      Bàn tay bé của nắm tay run lên cái, có thể ràng cảm giác được, lỗ tai tại thời điểm này đỏ hồng, giống như có thể thiêu cháy bất cứ lúc nào.

      Nhưng mà, có hé răng, chỉ dùng hàm răng cắn môi.

      Ngực tự dưng buộc chặt, muốn nghe kêu to tên , tại rất muốn, rất muốn.

      Bất giác, cúi người về phía , tới gần, nâng tay phải lên, lấy lòng ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn hồng đến nóng lên của , vỗ về đôi môi bị cắn.

      hít hơi, buông lỏng đôi môi cánh hoa: " ... làm tôi cắt trúng thịt .. ."

      Người phụ nữ này cả bộ dáng lắp bắp thẹn thùng cũng đáng , càng đến gần, rũ mắt nhìn , giọng khàn khàn: "Tú Tú. . . . . ."

      Tiếng gọi khàn khàn gợi cảm, làm cho ngón chân cuộn lại, cả người như nhũn ra, người đàn ông này sao mỗi lần đều đem tên kêu như cách thức tiêu chuẩn gọi món điểm tâm ngọt?

      đem người của nâng lên, bắt buộc nhỉn mình.

      Tú Tú bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trong lòng run lên.

      Người đàn ông ở trước mắt, đôi mắt màu lam sâu, như con thú trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào , khe khẽ thầm:"Em có biết… Tôi muốn nghe phải lời này..."

      biết, nhưng mà cần chuẩn bị tâm lý, chờ luyện tập xong, kêu khẩn trương, có thể kêu dễ chút, kêu sau.

      Nhưng cho thời gian, có tính nhẫn nại, muốn ngay lập tức

      nhịn được muốn lui về sau, xoay người muốn đào tẩu, nhưng còn chưa cắt xong móng tay của , đùi cũng còn đệm lót giấy vệ sinh đầy móng tay.

      biết chỗ có thể trốn, ngón tay lại xoa lên môi của .

      Nháy mắt đó, biết , bỏ qua của , cho nên đè nén xấu hổ, chịu đựng gương mặt đỏ ửng, cầm lấy bàn tay an phận của , nhìn gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt lam sâu thẳm của , mở miệng ra, lắp bắp .

      "A. . . . . . A Lỗi. . . . . ."

      Cơ hồ tại thời điểm này, chút ý cười lên ở khóe miệng , trong mắt , nhưng nụ cười này, giống khẽ nhếch như bình thường, nụ cười này ở mặt khuếch tán mở ra, chiếu sáng khuôn mặt .

      thoạt nhìn vui vẻ, vui vẻ.

      cười như cậu trai , mà nụ cười đó, siết chặt trái tim .

      Người đàn ông có nụ cười như trẻ ngồi trở về, đem tay phải mê người kia trở về, cũng chống lên gương mặt mình, cười cười nhìn , "Em tiếp tục ."

      "Tiếp tục cái gì?" Bởi vì bị náo loạn, hoàn toàn quên vừa rồi mình làm gì, ngây ngốc hỏi, mới tỉnh ngộ ra là muốn tiếp tục cắt móng tay, mặt đỏ bừng nhấc tay mở miệng ngăn lại câu trả lời của :"Đừng ! được ! Tôi nhớ ra rồi! Thực nhớ ra!"

      ngậm miệng lại, còn dùng tay phải ở bên miệng làm tư thế kéo khóa, nhưng khóe miệng vẫn là cười, trong mắt vẫn là có nụ cười.

      Như vậy, chỉ làm cho càng quẫn.

      Đáng chết, người đàn ông này đáng giận, nhưng cũng đáng .

      Tú Tú xấu hổ cúi đầu, tiếp tục giúp cắt móng tay, trái tim lại bởi vì hành vi của , đập cuồng loạn, nhưng lại vô cùng ngọt ngào

      lại nhìn , biết, mỗi khi ngẩng đầu, thấy mắt của .

      Sau khi giúp cắt móng tay xong tay phải tự do lại từ ghế sofa chuồn mất, trượt xuống, cuộn lấy mái tóc dài của , giống như con mèo, chút lại chút trêu đùa tóc , bắt rồi lại buông ra, buông lỏng ra lại bò lên, bò lên lại buông ra, khuấy đảo tâm thần yên .

      " là mèo sao?" vừa thẹn thùng vừa buồn cười liếc mắt nhìn .

      vẫn cười, lại buông tay, chỉ lấy tay kia quy củ, như chiếc lược, làm cho mái tóc đen như mây của mềm ở ngón tay quay cuồng chằng chịt.

      Người đàn ông này cứ như thế mà biến tóc rối tung, vậy còn biết thế nào là ôn nhu, Tú Tú đỏ mặt, đưa tay đem tóc đen từ trong tay rút về."Đừng đùa nữa."

      Mất vật thưởng thức, rút tay về, giúp thu dọn đầu móng tay cắt.

      Tuy rằng mới là người da trắng, nhưng tay của so với tay còn trắng hơn nhiều, ngón tay so với vừa thô lại to, ngón tay rất đẹp, châu tròn ngọc sáng, trắng lại phấn nộn.

      Tuy rằng dựa vào bàn tay để công tác, nhưng thực chú trọng bảo dưỡng hai tay, dù làm việc mệt, cũng quên bảo dưỡng chúng.

      cắt mảnh móng tay cuối cùng, còn cẩn thận giúp dũa móng cho đều, sau đó mới buông đồ cắt móng tay xuống, đem giấy vệ sinh đùi cẩn thận gói kỹ, vứt bỏ vào thùng rác, lại mang theo kem dưỡng trở về, lấy chút cho .

      nghĩ rằng kháng nghị muốn thoa thứ đó, nhưng hề phản kháng, chỉ đem kem dưỡng ở tay mở ra, sau đó nhìn hỏi.

      "Tốt lắm sao?"

      "Tốt lắm." gật gật đầu.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16.1
      Edit: Song Ngư & Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16.2

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Camnu
      Chương 17:
      Beta: QH





      hề hỏi vì sao, chỉ cùng nằm yên lặng giường, ôn nhu vuốt ve ngực , vỗ về lòng , lặng lẽ an ủi .

      Sau đó, rơi vào giấc ngủ.

      nhàng thở ra, cũng ngủ cùng .

      Ngoài cửa sổ, lại bắt đầu mưa, tí tách róc rách, ngừng

      thích ngày mưa.

      Tú Tú phát , người đàn ông này chỉ cần thấy chút mưa, có chút tối tăm.

      Mưa, luôn bắt đầu từ trời rơi xuống, rơi càng lúc càng nhiều.

      Mưa dầm đều luôn là như vậy, nước mưa rơi lại rơi, rơi xuống lần nữa, rất giống như vĩnh viễn dừng lại.

      Hai ngày nay dường như lại bắt đầu ngủ ngon, ban đêm thường bất ngờ bừng tỉnh. Mỗi khi hỏi là làm sao vậy, chỉ lắc đầu, đem ôm vào lòng.

      Cắn cánh môi, Tú Tú từ trong gương nhìn trộm người kia ngồi sofa đọc sách, người đàn ông bất giác thất thần ngồi nắm mưa phùn miên man rơi ngoài cửa sổ, trong lòng hiểu sao thấy khó thở.

      mặt lại xuất cái loại biểu cảm này, cái bộ dạng như sắp chết đuối đến nơi.

      Tú Tú lo lắng nhìn , người đàn ông này thực cần dời lực chú ý, suy nghĩ, ngừng tay, tay phát ra tiếng, mở ngăn kéo giữa của bàn lấy ra tập tài liệu cùng các dụng cụ.

      cầm búa gỗ gõ cái thứ nhất, có phản ứng, vẫn nhìn ngoài cửa sổ nhúc nhích, như là hoàn toàn hề nghe thấy.

      Tú Tú lại gõ lần nữa, lần này càng thêm dùng sức, rất nhanh khôi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn .

      làm bộ chú ý tới , chỉ cầm búa gỗ đông gõ gõ tây gõ gõ, được hai cái, quả nhiên tò mò thong thả tiến lại.

      “Em làm cái gì đó?”

      cầm búa gỗ ngẩng đầu, nhìn mỉm cười: “Điêu khắc da, em phải làm mấy chiếc áo bảo hộ bằng da, vốn nghĩ tìm cái thích hợp là được rồi, nhưng em cần là loại có hoa văn Trung Quốc.”

      xong, lấy búa gỗ chỉ vào bên bản phác họa phía trước, sau đó dùng lực lại gõ chút công cụ cầm trong tay vào miếng da, vừa : “Bản vẽ này, ở chợ có, ngẫm lại thấy tự mình hình như nhanh hơn, còn có thể làm lớn tùy ý thích của em. Em trước đem tấm gỗ này gõ cho mềm chút, sau đó điêu khắc theo bản vẽ kia là xong.”

      Mạc Lỗi nhìn về phía bản thảo của , đó là bức hình khá phức tạp, trong tay khối da thuộc rất lớn, vài cái, nhưng bản nháp trước sau có hai khối da, trước sau hai bên đều đánh lên lỗ thủng ngay ngắn, xem ra là công trình thực to lớn.

      nhớ muốn điêu khắc lên da, hẳn là phải có chuyên môn về khoản này.” : “Em có học qua chưa?”

      .” Tú Tú lắc đầu, cười khẽ, “Em bình thường có chuyên làm mấy việc này, huống hồ khách hàng lần này là đạo diễn kịch, trong đó có đoạn diễn về truyền thuyết thượng cổ, đột nhiên xuất chữ viết, hoặc thứ đại hóa gì đó ngược lại kỳ quái, phải chế tác bằng thủ công để tạo ra cảm giác mới.”

      Cho nên, lúc này mới làm trang phục diễn sao?

      Thấy nhìn, cố ý ngừng động tác tay, làm bộ mỏi tay, buông chiếc búa, lắc lắc tay mới lại tiếp tục nắm chiếc búa.

      “Để làm thử xem sao?” .

      Tú Tú ấm áp trong lòng, ngẩng đầu, nhìn cố ý hỏi: “ xác định?”

      “Chỉ là đục thành lỗ thôi mà, phải ?” hướng vươn tay.

      “Cũng đúng, phải phiền rồi.” Tú Tú bật cười, đem búa gỗ giao cho , sau đó chạy tới lấy chiếc ghế dựa lại đây, “Ngô, cái này cho ngồi.”

      Mạc Lỗi tiếp nhận búa gỗ, ngồi xuống ở bên cạnh .

      Tú Tú để cho gõ vào mặt miếng da trâu, chính mình cầm miếng da khác cùng búa gỗ, chuẩn bị thao tác, bắt đầu dùng bút nhàng vẽ các đường cong, gõ lên các đường cong để tạo hoa văn

      “Em làm sao có thể nghĩ đến việc dùng da trâu làm áo bảo hộ?” bên vẫn gõ búa, bên hỏi.

      phải em nghĩ ra đâu, trong tài liệu có , da trâu vốn là nguyên liệu dùng để làm áo giáp.” Tú Tú cười , vừa gõ gõ, vừa cùng chuyện phiếm: “Thời cổ xưa có súng lục với đạn ống, đều là đao kiếm, da trâu đủ dày lad được sử dụng, đại đao chặt đến, cũng có thể ngăn được mấy đao. Em dùng da trâu cứ tưởng là nhàn hạ, có thể sử dụng da trâu hay da bò tót, vậy càng nhận càng chịu được lực, bất quá tại thể dùng da bò tót, bò tót sắp tuyệt chủng.”

      xong, thè lưỡi, vừa cười lại vừa : “Tóm lại, có thể sử dụng da làm áo giáp bên người, trước kia đều dành cho người có địa vị cao, cái này chính là cái tướng quân mặc, cho nên mới có trang sức thao thiết.”

      thấy bản nháp chỉ có tấm, tò mò hỏi lại: “Em tính làm thêm mấy cái à?”

      “Ở đây có hoa văn thao thiết, hoa văn hình rồng, tổng cộng có tới hai bộ.”

      “Hoa văn thao thiết.”

      “Vâng, chính là Xi Vưu.” Tú Tú chỉ vào bản nháp cho : “Trong truyền thuyết, sau khi Xi Vưu bị hoàng đế đánh bại, chặt bỏ đầu rơi xuống đất liền biến thành Thao Thiết, cho nên xem, đồ này chính là bộ dáng của cái đầu, đây là ánh mắt, cái mũi, miệng.”

      , còn chưa có chú ý, như vậy qua, đó thoạt nhìn đúng là cái đầu.

      “Hoa văn hình rồng kia chính là hoàng đế mặc?”

      “Đúng vậy, cho nên mới người được chọn làm vua là truyền nhân của rồng, bởi vì về sau hoàng đế thắng, lịch sử là do người thắng viết, nếu lúc ấy người thắng là Xi Vưu, vậy người Trung Quốc biến thành truyền nhân của Thao Thiết. A, đúng, Thao Thiết tuy có giúp hoàng đế Xi Vưu an thượng, nhưng lại mang tiếng xấu, nó tham ăn hảo thực. Xi Vưu vốn dĩ lấy trâu làm biểu tượng, cho nên nếu Xi Vưu thắng, tại dân tộc Hoa Hạ biến thành truyền nhân của trâu, giống như vậy.”

      xong, quên dùng tay minh họa, làm thành hai cái sừng đầu như sừng trâu cho xem, rồi đáng kêu hai tiếng: “Ọ ọ…”

      thấy thế nở nụ cười.

      tin sao?” Tú Tú cười nhìn : “Em cũng phải là hươu vượn đâu, nghe đến bây giờ, còn có vài nơi vẫn sùng bái Xi Vưu, ở Tiết Khánh đặc biệt còn đeo mặt nạ sừng trâu, khiêu vũ ca hát diễn xi diễn đó.”

      “Cho nên người Trung Quốc hẳn là phải cảm tạ vì người đánh thắng trận là hoàng đế à?” nhướng mày cười hỏi.

      “Cũng thể như vậy.” Tú Tú cầm lại chiếc búa gỗ, tiếp tục gõ, rồi : “Kỳ thực hoàng đế này nghĩ mình là rồng cũng là vấn đề lớn, rồng là động vật , có biết vì sao ?”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì nó là đại biểu hình tượng của hoàng đế, ngay từ đầu, em đoán biểu tượng của hoàng đế chẳng dài như vậy, nhưng bởi vì thu phục rất nhiều bộ tộc, mỗi lần thu phục bộ tộc, vì muốn cho đối phương vui lòng phục tùng, đồng thời cũng có ý tứ thị uy, liền đem phần biểu tượng của đối phương bỏ thêm vào phần. Cho nên mới có xuất của lộc giác (*), thân xà(*), ngư vảy(*), điểu vuốt(*), miệng cá sấu. Biểu tượng rồng TQ này, vốn chính là dung hợp của nhiều con đó. Bởi vì đem đặc thù của các bộ tộc ghép vào biểu tượng quyền lực của mình, nên mỗi bộ tộc bị thu phục đều tán thành, mới tạo phản a.”

      (sừng hươu, thân rắn, vảy cá, móng chim)

      Tú Tú nhún vai, nhăn cái mũi, buồn cười : “Cho nên mới , nếu là đổi lại Xi Vưu thắng, lên làm đế vương, chừng cũng dùng lại chiêu đó.”

      cười hỏi lại: “Em làm sao có thể biết mấy chuyện này?”

      “Khi em vẽ những biểu tượng này, nhịn được tò mò.” ngước mắt cười nhìn : “Tò mò phải tra xem thử, nhìn thấy nên chính mình cũng tự nhớ tới, cũng vậy mà?”

      ?” Mạc Lỗi sửng sốt, suy nghĩ chút, mới : “Cũng như vậy, nhưng chỉ đối với những thứ chính mình có hứng thú mới làm vậy.”

      “Như là cái gì?” truy vấn.

      “Trình tự máy tính, võ thuật, vận động gì đó.” cười .

      “Võ thuật?” Nhớ tới thân thủ mạnh mẽ của , Tú Tú khỏi lại hỏi: “ luyện là võ gì? Thuộc môn phái nào thế?”

      Nghe cách , lại làm cho cười lớn hơn.

      có môn phái nào, em cho là diễn tiểu thuyết võ hiệp sao? là cùng các trưởng bối trong nhà học.” Mạc Lỗi bên đục da trâu, bên cười : “ luyện qua ít thủ đạo, Taekwoondo, còn ít quyền thuật, nhưng nếu cho đúng, kỳ thực có vẻ như là vật lộn tự do .”

      “Cho nên học ở nhà là giỏi nhất đúng ? bắt luyện võ là khi nào?”

      “Rất .” vừa cười cười, : “Quả nhớ thời gian, khi có ấn tượng thân thể luyện võ, cùng các trưởng bối trong nhà đánh quyền.”

      Đột nhiên, nhớ lại chuyện gì đó bỗng cười sang sảng.

      A Lỗi, xem chiêu! Chiêu này kêu, hầu tử trộm đào!

      Tới ! Ta dùng Long trảo a! Xe ta đoạt mệnh kéo chân!

      Hình ảnh lúc cùng các em xoay đánh bỗng thoáng trong đầu, cứng đờ, thiếu chút là gõ búa vào chính tay mình.

      “A Lỗi?”

      Nghe thấy thanh của , mạnh mẽ hoàn hồn, chỉ thấy hỏi , “Làm sao vậy?”

      có gì.” lắc đầu, lần nữa lại gõ búa đều đều, tiếp tục đục lỗ da trâu, nhưng trong lúc hoảng hốt, dường như còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ kia vang vọng lại, thấy vẻ mặt mẹ vừa bực mình vừa buồn cười. “Chỉ là, nhớ tới ít chuyện trước kia.”

      “Chuyện gì?” hỏi lại.

      Nhìn , thở sâu, đem chuyện cũ đẩy ra khỏi đầu, chỉ hỏi: “Hôm nay bụng em còn đau ?”

      Vấn đề này, làm cho khuôn mặt trở nên ửng đỏ, biết chỉ là muốn đánh trống lảng, Tú Tú nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng vẫn là thuận theo ý của , tiếp tục truy vấn, lắc lắc đầu, : “ đau.”

      uống trà chiều ? nướng bánh ngọt.” .

      biết, vừa mới ngửi được hương vị thơm ngọt kia.

      “Vâng ạ.” xong, buông công cụ trong tay xuống.

      Cơ hồ là đồng thời, lò nướng đinh vang lên thanh vang vang.

      bỏ búa gỗ xuống, về hướng phòng bếp, nhịn được theo sau , nhìn đem bánh socola từ trong lò nướng đem ra, lấy ra khỏi khuôn, đem bánh ngọt để lên mâm, để lên bàn, kéo cái ghế dựa muốn ngồi xuống.

      “Đây là gì? Bánh Brownie Socola sao?” Tú Tú tò mò hỏi.

      “Ừ.” cười nhìn , : “Em ngồi xuống trước .”

      ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Sau đó, lấy cho cái thìa.

      “Khoan hãy động.” .

      “Vì sao thể động?” nhìn chằm chặp lô bánh nóng hầm hập kia, hương thơm làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng, bánh ngọt socola, cố gắng nắm đĩa ăn bất động, nhịn được bật cười: “Em cảm thấy em giống như là con chó bị huấn luyện, chỉ có thể nhìn thể ăn.”

      “Bởi vì vẫn chưa hoàn hảo.” cười , mở tủ lạnh ra, lấy hộp kem , xắn viên , đặt chiếc bánh socola.

      lắp bắp kinh hãi, cũng biết có loại kết hợp này.

      Mạc Lỗi nhìn , sớm đoán được nhất định chưa từng ăn qua món điểm tâm ngọt này, khỏi cười : “Ok, tại, em có thể ăn thử, ăn cả bánh và kem cùng nhau.”

      Tú Tú nghe lời xắn từ kem xuống bánh, chiếc bánh socola vẫn còn hơi nóng nóng.

      thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra, trong bánh socola, thế nhưng chảy ra tương socola nóng hầm hập như nham thạch.

      “Nha, trời ơi…”

      Đột nhiên, biết đó là cái gì, đó là socola kem nóng trong truyền thuyết, điểm tâm ngọt dễ dàng làm béo phì, nghe qua, nhưng cho tới bây giờ chưa ăn qua, cũng dám ăn, nhiệt lượng rất cao.

      “Mau, mau ăn lúc còn nóng.” chờ mong nhìn .

      Tú Tú biết, nhanh chóng đem dung dịch nóng đó ăn cùng bánh điểm tâm ngọt, để vào trong miệng.

      Trong phút chốc, kem vani ngọt cùng sốt socola nóng hòa tan trong miệng, hai mùi vị giao nhau, hóa thành tư vị ngọt ngào cực hạn, âu yếm vị giác.

      khỏi nhắm mắt lại, rên rỉ thành tiếng.

      Mạc Lỗi thấy thế, khóe miệng nhếch lên, biết là thích.

      “Trời ạ…này rất…” Tú Tú thở hổn hển, thể tin được mở mắt ra, nhìn : “Món điểm tâm ngọt này…rất tà ác, học được ở đâu vậy?”

      Vừa , bên nhịn được lại cắn lấy ngụm, đưa vào trong miệng.

      Nha, nha, tự chủ được ngước khuôn mặt nhắn lên, vui vẻ cả người đều sắp hòa tan.

      có người dì mở quán ăn.” ngồi xuống cạnh , mê muội nhìn ngụm lại ngụm, “Đây là điểm tâm ngọt trong quán của dì, ăn ngon ?”

      “Ăn ngon.” dùng sức gật đầu, sau đó mới chú ý có lấy phần cho chính mình, từ lò nướng lấy ra hình như cũng chỉ có phần này, đột nhiên biết, đây là đặc biệt vì mà làm.

      Nếu bụng còn đau, đại khái liền để kem lạnh lên?

      Người đàn ông này hiểu lòng người, rất dễ lấy lòng người khác.

      Nhìn nhìn , mặt ửng đỏ, nhịn được xắn miếng bánh, đưa đến bên miệng .

      “Ngô, cũng ăn miếng.”

      níu chặt , Tú Tú có thể thấy con ngươi xinh đẹp, trong nháy mắt bỗng nhiên khuếch tán phóng đại, làm cho tim biết sao lại đập nhanh lên, sau đó mở miệng, ăn luôn thìa bánh ngọt kia.

      lộ ra nụ cười e lệ, lại tự đút cho mình muỗng, sau đó lại cho muỗng.

      phản kháng, cứ để như vậy, ngụm, em ngụm, thẳng đến chỉ còn ngụm cuối cùng.

      “Em ăn .” cười .

      xác định?” mừng thầm hỏi.

      “Ừm.” gật đầu.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :