1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anna♥

      Anna♥ Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      1,368
      Tới màn kịch tính rồi :yoyo17::yoyo17: hóng chương mới tiếp :th_4::th_4:
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17
      Editor: LạcLạc

      Đồ Hoan mắng tiếng, xoay đầu tìm kiếm, ai ngờ lại nghe Chu Lỵ Hinh ở bên thúc giục: “Đồ Hoan, làm gì vậy, phải ra sân rồi!”

      Đồ Hoan thể tin nổi xoay đầu trừng người đàn bà ngang ngược, : “Bà có lầm ? Bà nghe thấy sao? Con bà mất tích đó!”

      Chu Lỵ Hinh lạnh lùng nhìn : “ sao? Show diễn này phải hoàn thành! phải lên sân khấu, nếu lập tức cởi trang phục ra, rồi cút cho tôi!”

      Nghe vậy, Mạc Lỗi nổi gân xanh, nhịn được đưa tay túm vạt áo người đàn bà kia, “Bà…”

      vốn định đánh bà ta, nhưng giây tiếp theo, khi níu vạt áo bà eo bàn tay đột nhiên xuất giọt máu, làm cả người ngừng lại, giọt máu kia bỗng dưng xuất , từ phía .

      nhanh chóng ngẩng đầu, bèn trông thấy hành lang bên , có hai .

      Là Tú Tú, và Lý Nguyệt.

      Lý Nguyệt cầm súng tay, chỉa về phía .

      Trong nháy mắt, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, cả người phát lạnh, buông Chu Lỵ Hinh, trực tiếp nhảy xuống đài cao, phóng lên cầu thang bên cạnh.

      Đồ Hoan rất nhanh phát nhìn thấy gì, ngẩng đầu theo, trái tim cũng theo đó ngừng đập, lập tức vén làn váy, theo nhảy xuống đài cao, xông lên hướng ngược với cầu thang.

      Chu Lỵ Hinh trông thấy, tức giận giậm chân, mắng: “Đồ Hoan, trở lại cho tôi! Nếu chuyến này tôi cho trở lại!”

      xoay đầu, chỉ vừa chạy vừa đưa tay, giơ ngón giữa với người đàn bà đó.

      Khi Mạc Lỗi vọt tới phân nửa, bèn trông thấy Tú Tú đột nhiên tới con tàu bằng thủy tinh có thể lên xuống bắt đầu cởi quần áo, Lý Nguyệt cười lạnh nhìn , bỗng dưng hiểu ra ta muốn làm gì.

      Chó chết, đồ đê tiện đó muốn làm nhục !

      cúi thấp người, thấy Đồ Hoan ở đầu bên kia, ấy ra hiệu, vừa leo cầu thang vừa nhanh chóng liên lạc.

      Tú Tú đỏ mặt cởi lễ phục mà mẹ đưa, Lý Nguyệt hài lòng nhìn , phe phẩy cây súng nhướn mày, đe dọa: “Còn đồ lót, và giày cao gót nữa, làm ơn , người mẫu bên dưới mặc còn ít hơn .

      Da đầu tê dại, dưới uy hiếp của súng lục, chỉ có thể nhục nhã cởi áo ngực, cởi quần lót, sau đó cởi cả giày cao gót.

      Tiếng nhạc sân khấu bên dưới truyền đến từng trận từng trận, đời này bao giờ lõa thể như vậy nữa.

      “Ném quần áo và giày qua đây.” Lý Nguyệt : “ cho phép cố tình ném xuống dưới, bằng tôi nổ súng ngay.”

      Tú Tú làm theo, ném quần áo và giày qua, : “ hài lòng chưa?”

      “Hài lòng?” Lý Nguyệt bước lên rào chắn an toàn của con tàu bằng thủy tinh, đạp quần áo và giày của , khẽ cười, : “ nghĩ tôi ngu lắm à? Cho là sau khi xuống dưới liền có thể báo cảnh sát? Ôi, Tú Tú dấu, thực nghĩ tôi có đầu óc sao? thực cho rằng tôi để cơ hội báo cảnh sát ư?

      xong, Lý Nguyệt nhắm khẩu súng ngay ngực .

      Tú Tú xanh mặt, nhìn chằm chằm ta, : “ gạt tôi?”

      “Cưng ơi, lẽ nào chưa nghe qua câu chỉ có người chết, mới mở miệng được, chốc nữa tôi giải quyết xong, tôi xuống dưới lần nữa dùng bộ điều khiển từ xa, kiểm soát lên xuống của con tàu thủy tinh, lúc tôi lên sân khấu, cũng cùng lúc ra biểu diễn. thấy, ràng có bao nhiêu người chứng minh tôi đâu ở chỗ đây?”

      Mặt Lý Nguyệt đỏ, thở mạnh khẽ cười : “Bất kể là ai, đều cho rằng tôi là hung thủ, đúng ?”

      Tú Tú nghe vậy rất buồn bực, nhưng có cách nào, chỉ có thể buông lời tức giận: “ gặp quả báo.”

      “Aizz, ngu ghê, vậy mà tin cái loại quả báo chỉ để lừa con nít ba tuổi à!” Lý Nguyệt khinh bỉ nhìn , cười lạnh: “Lần sau đầu thai, con mắt nhớ đánh bóng nha –“

      Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng của Đồ Hoan.

      “Hắc, Lý Nguyệt, mau lên sân khấu nào, sao vẫn cùng Tú Tú ở chỗ này chơi vậy?”

      Lý Nguyệt sợ hết hồn, mạnh mẽ xoay đầu, nhưng ta ngốc, họng súng vẫn hướng về phía Tú Tú.

      “Đồ Hoan, ở đây làm gì?”

      “Đứng yên, được nhúc nhích.” Lý Nguyệt lạnh lùng quát. “Còn cử động nữa tôi nổ súng giết ta ngay.”

      Đồ Hoan dừng bước, lúc này Tú Tú phát A Lỗi ở bên kia hệt như con mèo vậy, im hơi lặng tiếng nhanh chóng tới gần, trợn mắt, chỉ thấy giơ tay đặt lên khóe môi, ý bảo im lặng.

      nhanh chóng khép miệng, vừa vặn lúc này Lý Nguyệt kéo tầm mắt trở lại, lui về phía A Lỗi mấy bước, mở miệng ra lệnh.

      “Đồ Hoan, qua đây với Tú Tú.”

      “Tại sao?” Đồ Hoan chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra bộ mặt ngu ngốc vô tội.

      “Kêu qua qua , ít nhảm cái!” Lý Nguyệt quát nạt.

      “Qua qua, hung hăng cái gì!” Đồ Hoan chậm chập tiến lên, Tú Tú khẩn trương nhìn A Lỗi càng lúc càng tới gần, họng súng vẫn còn chỉa về phía .

      Sau đó giây kế tiếp, sân khấu bên dưới đột nhiên bùng lên hiệu ứng đèn flash, chẳng ngờ, ánh đèn flash đó soi rọi hết toàn bộ, cũng rọi lên bóng dáng A Lỗi đến gần Lý Nguyệt, chiếu sáng bức tường ở phía sau hậu đài.

      Lý Nguyệt chợt tỉnh ngộ, mạnh mẽ xoay người, lúc này khẩu súng xoay chuyển, Tú Tú sợ đến mặt mày tái nhợt, chút suy nghĩ bèn xông tới phía trước, vươn tay cướp súng của Lý Nguyệt.

      Mạc Lỗi nhân cơ hội tiến lên, bắt được người phụ nữ đó, lại thêm Đồ Hoan xông tới phía trước, vén váy, nâng chân tung cước lên cằm Lý Nguyệt, Lý Nguyệt còn nổ được hai phát súng.

      Hai phát súng trúng người, nhưng phát đạn thứ nhất bắn trúng dây cáp, làm con tàu chấn động, Tú Tú lại sẩy chân, mất thăng bằng, bởi vì phản lực, cả người lẫn thuyền đều vụt ra ngoài, nhịn được kêu lên tiếng, nắm chặt thành con tàu trong suốt để ổn định mình.

      Chẳng ngờ, phát súng thứ hai, Lý Nguyệt đáng chết lại chết kia bắn trúng hệ thống treo dây cáp của con tàu thủy tinh, Tú Tú ngã ngồi lên con tàu, nắm chặt thành tàu, kinh hoàng nhìn viên đạn bắn trúng chỗ ấy vỡ vụn, sau đó con tàu đung đưa trở lại lối , nặng nề va vào, còn chưa kịp đứng lên, con tàu thủy tinh chết tiệt này trơn trượt cực kỳ, mà nó tại thời điểm đó, truyền tới tiếng nổ đáng sợ, trông thấy viên đạn cắm vào nơi ấy, rầm tiếng vỡ ra, dây cáp co lại, trượt khỏi đuôi tàu.

      Con tàu thủy tinh lại đung đưa, hoảng hốt xoay đầu lại, chỉ thấy Đồ Hoan đánh Lý Nguyệt quyền đau đớn, mà A Lỗi trèo lên rào chắn, treo giữa trung, đưa tay về phía .

      “Nắm tay !” hô.

      cũng muốn lắm, cũng đưa tay, nhưng con tàu thủy tinh chịu lực hút của trái đất, nghiêng xuống phía dưới, gần như chạm vào đầu ngón tay , nhưng giây tiếp theo, lại cảm thấy bản thân như ngồi cầu trượt, Tú Tú trợn mắt trượt xuống, nhất thời, cảm thấy tim mình ngừng đập.

      Ý nghĩ đầu tiên của là – phải chết rồi!

      Ý nghĩ thứ hai trong đầu là – đáng ghét, mặc quần áo!

      Ý nghĩ thứ ba chính là – khốn kiếp, vừa mới tìm được người nhất, vậy mà chết trước mặt , công bằng!

      Sau đó, rơi xuống.

      Nhưng bóng dáng hề vì , Tú Tú kinh hoàng nhìn nhảy xuống, đúng là thể tin nổi, nhưng thực nhảy xuống, ở giữa trung bắt được , gắt gao ôm vào lòng, trung trở người, tim Tú Tú đập dồn dập, chỉ có thể ôm chặt .

      Trời ơi, tên ngốc này!

      tức giận, lại kinh hãi, rồi vô cùng cảm động.

      Thế giới xoay chuyển, trần nhà, đèn pha lê, ánh đèn sân khấu, khán giả, người mẫu, tất cả đều xoay tròn.

      Sau đó, ở thế giới xoay chuyển kia, chẳng biết từ lúc nào trông thấy tấm màn, ngửa đầu lên nhìn mẹ .

      Đôi môi mẹ đỏ nửa, sắc mặt tái nhợt nhìn , trong mắt có chấn động, có kinh hoàng, có sợ hãi, và hàm chứa cả… ước ao?

      còn chưa kịp suy nghĩ, A Lỗi nâng tay trái, trong ống tay áo, bắn ra cái móc kết hợp với sợi dây mảnh, móc vào xà ngang.

      Thân hình hai người bỗng nhiên ngừng lại.

      Ôi, cảm ơn trời đất!

      Tú Tú vô cùng biết ơn, nhưng nhanh chóng phát , thứ đó có cách nào hoàn toàn ngăn cản cùng rơi xuống, chỉ làm tốc độ chậm hơn thôi, mà người lại mặc quần áo, hơn nữa bên dưới lúc này hơn cả nghìn người xem show trình diễn, còn có vài máy quay của nhà đài đối diện sân khấu, trực tiếp phát sóng hơn ba mươi quốc gia thế giới.

      Trời ơi? phải chứ?

      khẩn trương vùi mặt vào lòng , định bụng có chết cũng ngẩng đầu, cứ như vậy, như thế nào nữa, người ta cũng chỉ thấy tấm lưng và cái mông của .

      Nhưng cái mông của sợ là để lại tiếng thơm muôn đời!

      Trong nháy mắt, thực kích động muốn chết, mà nguyên nhân làm điều này, là bởi ở trong lòng , nhiệt độ cơ thể chân đến vậy, hơn nữa .

      “Ôi, mẹ nó!” mắng, dùng sức ôm chặt , cảm nhận hai người rơi xuống.

      giây sau, bật cười.

      ngẩng đầu nhìn , mới phát chẳng biết từ khi nào, đèn sân khấu tắt.

      thực tế, ngay cả khán phòng và lối ra vào đều tắt đèn, toàn bộ sảnh Victoria bao trùm mảng tối đen.

      Tú Tú lấy làm kinh hãi, lại nhìn xung quanh, chỉ trông thấy bóng người mờ nhạt, khắp nơi đều có người mở đèn pin điện thoại, như bầu trời sao, sau đó giây tiếp theo, ôm vượt qua những bóng người kia, đáp xuống góc tối tăm bên trái tầng hai, rút sợi móc kia về, cởi áo vest bọc lại, rồi kéo chạy đến thang máy gần nhất.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Cúp điện sao?”

      “Là cúp điện à?”

      “Các vị, xin an tầm chớ nóng, chỉ tạm thời cúp điện thôi, tàu có nguồn điện dự phòng lúc khẩn cấp, lập tức có ngay –“

      nghe trong loa truyền ra tiếng ba trấn an mọi người, A Lỗi chân trước vừa mang chạy ào vào thang máy rộng mở, chân sau còn chưa rúc vào, đèn đuốc lại khôi phục bình thường.

      Thang máy im hơi lặng tiếng khép cửa lại, thở hổn hển, nhìn ấn tầng lầu ở.

      “Xảy ra… xảy ra chuyện gì?” Tú Tú thoáng há hốc mồm.

      Chấn.” ôm vào lòng, nặng nề hôn chút, : “ ấy là hacker, ấy kiểm soát nguồn điện thuyền, còn có máy theo dõi.”

      “Ồ.” còn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn , ngượng ngùng hỏi: “Vì vậy ấy nhìn thấy?”

      “Mông em?” khẽ cười, thoải mái với : “Yên tâm, ngoại trừ Tiểu Phì, ấy có hứng thú với ai hết. Huống chi, ấy từng thấy của rồi.”

      Câu trả lời thoải mái của , làm Tú Tú phì cười: “Ok, em nghĩ em có thể chấp nhận.”

      Trong lúc cửa thang máy mở, khiến người ta vui mừng chính là, mảng tối đen bao trùm hành lang ngoài cửa, hơn nữa gần như trong lúc mở cửa, đèn thang máy cũng tắt.

      lấy làm kinh hãi, sau đó giác ngộ.

      “Ôi, Chấn đúng là người tốt.”

      nắm tay , chạy ra ngoài, hành lang có người, tất cả mọi người đều ở dưới lầu xem biểu diễn, chỉ có đèn thoát khẩn cấp là sáng thôi, dẫn nhanh chóng trở lại phòng .

      Cánh cửa điện tử bị khóa đúng lúc bật đèn xanh, đẩy cửa bước vào, Tú Tú đóng cửa lại, đèn đuốc trong phòng lập tức sáng lên.

      Tú Tú chớp chớp mắt, thích ứng với ánh đèn sáng ngời, nhịn được : “Nhắc nhở em nên đắc tội vói .”

      nở nụ cười, xoay người kéo vào lòng, lần nữa cúi đầu hôn .

      có thể cảm nhận được nhịp tim của rất nhanh, giống như vậy.

      “Trời ạ, em dọa sợ chết khiếp.” khàn giọng , lúc nãy trông thấy xông lên phía trước cướp súng của Lý Nguyệt, sợ đến mất suýt chút nữa yết hầu muốn nhảy ra.

      mới làm em sợ chết khiếp.” ngửa đầu nhìn , vẫn còn thở hơi gấp: “Sao dám nhảy xuống? điên à?”

      thể mất em.” Con ngươi màu lam của u, giọng khàn khàn cho biết, trong nháy mắt khi nhảy xuống, thực ra nắm chắc có thể bắt được , nhưng khi ấy, còn thời gian cân nhắc.

      Lời này, làm lòng Tú Tú ấm áp, nhịn được lại duỗi tay kéo , dùng sức hôn.

      Nụ hôn vỗ về kia, thoáng chốc thay đổi bản chất, bởi người chỉ có áo vest của , trực tiếp áp lên vách cửa, cởi quần, kéo vật nóng bỏng ấy ra, nhanh chóng kết hợp cùng chỗ với .

      Tú Tú thở ngụm khí, cảm thấy vừa thẹn vừa nóng bỏng, nhưng cảm giác này tốt, cứ như vậy hữu trước mắt , vật nóng bỏng trong cơ thể rung động, lấp đầy bản thân, có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt từ con tim .

      Nỗi sợ hãi suýt chút nữa mất đối phương, khiến hai người họ cảm nhận sâu sắc nỗi khao khát lẫn nhau.

      Tú Tú vươn hai tay, ôm chặt, cùng dây dưa môi lưỡi, túm đùi , nâng mông lên, áp lên tường, vọt vào vài cái sâu cùng đạt cao triều.

      Cảm giác nóng bỏng này như thác nước gột rửa toàn thân, khiến run rẩy.

      “Trời ạ…” vùi mặt vào cần cổ ẩm ướt mồ hôi, hít hà hương vị của đối phương, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của , khàn giọng : “ rất em…”
      Last edited: 27/11/14
      levuong, quỳnhpinky, gaubonganvung6 others thích bài này.

    3. Anna♥

      Anna♥ Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      1,368
      :2one: like phát ủng hộ Lạc quá chi là năng suất:yoyo14::yoyo14:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 28/11/14
      levuong, quỳnhpinky, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19
      Editor: LạcLạc

      Lời của con , làm Chu Lỵ Hinh ngây người lúc, nắm chặt tay, nhịn được xoay đầu nhìn người đàn ông kia ở phía dưới.

      “Mẹ, nếu mẹ còn quan tâm ba, phải cho ông ấy biết.” Tú Tú nhịn được mở miệng khuyên bảo.

      “Dựa vào gì mẹ phải trước –“ chút suy nghĩ, Chu Lỵ Hinh căm giận buột miệng , mới phát mình gì đó, sắc mặt trắng bệch hơn.

      “Lòng tự tôn đáng giá bao nhiêu?” Tú Tú vừa bực vừa buồn cười khuyên nhủ: “Mẹ lùi bước, đổi được người đàn ông mẹ, có gì tốt chứ?”

      Chu Lỵ Hinh cứng nhắc ngồi ghế, vẻ mặt tái nhợt.

      Thấy khuôn mặt lạnh lùng quật cường của mẹ, Tú Tú thở dài, điều nên cũng hết rồi, nếu mẹ nghe lọt, toát cả mồm cũng dùng được.

      “Mẹ tự suy nghĩ kỹ .”

      xong, Tú Tú xoay người, tới chỗ người đàn ông mình .

      Chu Lỵ Hinh nghe tiếng bước chân con rời , xoay đầu lại nhìn, bèn thấy người đàn ông kia dang hai tay về phía Tú Tú, ôm chặt vào lòng.

      Tựa như đêm qua, trong lòng khỏi đau xót.

      Trước đây, bà cảm thấy bà rất thành công, ngoại trừ người đàn ông đáng chết kia, và đứa con thất bại, cả đời này bà rất thành công, cho đến đêm qua, cho đến khi bà nhìn thấy gã, vì cứu Tú Tú, mà dứt khoát nhảy khỏi xà ngang cao chót vót –

      do dự, chưa từng lo lắng, khi Tú Tú rơi xuống, gã trực tiếp buông tay nắm lan can, thả người nhảy xuống, chỉ vì cứu người con mình .

      Khoảnh khắc ấy, bà biết, đời này chẳng có kẻ nào vì bà mà làm như vậy.

      Cho nên, đúng vậy, bà rất hâm mộ, cũng ghen tỵ vô cùng.

      Người đàn ông kia xoay người ôm Tú Tú rời , từ đầu đến cuối đều liếc nhìn bà lần.

      Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ tin vào tình , bà cho phép mình tin, Đường Hạ tổn thương trái tim bà sâu sắc, nhưng mà…

      Hít sâu hơi, bà xoay đầu, lần nữa nhìn người đàn ông boong tàu bên dưới.

      Ánh nắng chiếu rọi lên người ông, chiếu rọi lên chiếc nhẫn cưới ngón tay ông.

      Đột nhiên, lệ nóng dâng trào.

      Giây phút này, bà biết thực ra bà rất thất bại, đặc biệt vô cùng thất bại, nhưng trừ khi bà chết, bà tuyệt đối thừa nhận chuyện này với bất kỳ kẻ nào.

      Cho nên, bà run rẩy hít sâu hơi, giọt lệ dâng nơi hốc mắt, vừa vặn quay trở lại.

      Bà là Chu Lỵ Hinh, là nữ hoàng thời trang.

      Bà nâng ly Martini bàn, uống ngụm, tự với mình ---

      cần tình .

      Sau đó, Tú Tú và cùng nhau trở về Hồng Nhãn.

      thích cái ổ này của chồng, thích người ở đây, thích tương tác giữa họ.

      Tuy rằng tất cả đều mến , nhưng cảm giác đó tốt, rất quan tâm.

      thích trái tim có cảm giác trực thuộc, thích được đánh dấu làm người phụ nữ của , thích ở cùng .

      Cũng trong tháng đó, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trở về nhà làm trang phục, trong lúc ấy lần lượt tới lui giữa nhà và Hồng Nhãn, gặp được rất nhiều nhân viên của Hồng Nhãn cùng với vợ và con của họ, nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến .

      để ý, bọn họ, hoàn toàn hề nhắc tới A Quang trước mặt .

      Đó là nỗi đau khắc sâu trong lòng , có cách nào để còn đau lòng nữa, cũng ràng cảm nhận được những người này tốt bao nhiêu, biết, nếu có họ, thể nào vượt qua giai đoạn khó khăn của đời người.

      Vì thế, thực biết ơn sâu sắc.

      Sau đó có ngày, Khả Phỉ sốt ruột lấy ảnh chụp khi còn bé cho xem, nhìn thấy người em của .

      Mặt mũi hai người bầm dập lại giống nhau như đúc, hai người họ và Phụng Lực Cương cùng ở công viên, trong tay mỗi người đều có chai Coca lớn phun trào, ba người họ cầm chai Coca ấy công kích nhau, cười nắc nẻ dưới ánh nắng mùa hè.

      “Đây là A Quang, đây là A Lỗi, có lẽ, thời gian chị chơi chung với bọn họ bao nhiêu, nên nắm lắm.”

      Khả Phỉ cười cười, với : “Có điều bọn A Chấn có thể biết đấy, dĩ nhiên Mặc Sâm và Như Nguyệt cũng thế. Thai song sinh khi còn bé thực cực kỳ đáng , như thiên sứ vậy, trước đây chị ở quê có xem tấm hình, thực đáng vô cùng. Tình cảm giữa hai người họ rất tốt, đôi khi lời nào cũng có thể biết đối phương nghĩ gì, cho nên sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn chị rất lo lắng A Lỗi nghĩ quẩn.”

      Nhắc đến kiện đó, ý cười nơi khóe miệng của Khả Phỉ biến mất, chỉ vào đầu mình : “Em biết đầu có vết sẹo ?”

      “Biết ạ.” Tú Tú gật đầu.

      “Chuyện xảy ra bao lâu , thường xuyên bị mộng du, có lần nửa đêm mộng du, lại chạy đến bến cảng, ngã lộn mèo mặt đất, đụng vào đầu, suýt chút nữa lăn xuống biển, vết thương ấy là khi đó tạo thành. May là Mạc Sâm phát sớm, Đồ Cần vừa vặn ở nhà, đúng lúc hỗ trợ tìm được té xỉu ở bờ đê. Nhưng chuyện này dọa chị Như Nguyệt sợ chết khiếp, tuy rằng nỡ, nhưng vẫn đồng ý cho chuyển tới bên này để tránh suy nghĩ lệch lạc.”

      Khả Phỉ thở dài, xúc động : “Ai ngờ từ đó về sau A Lỗi cũng chịu về quê nữa.”

      Tú Tú nghe vậy ngẩn người, biết thể về nhà, chỉ cho rằng về hoặc ít hoặc nhiều, nhưng cách của Khả Phỉ --

      “Khi tới đây, bèn về nhà nữa?” kinh ngạc nhìn Khả Phỉ.

      “Ừ.” Khả Phỉ gật đầu, : “Mạc Sâm có đến thăm , nhưng trở về, ngay cả tết cũng về, có cả đống cớ và lý do, ngay cả Vũ và Chị Lam đều hết cách với .”

      “… Mẹ ấy sao?” Tú Tú hỏi lại.

      “Như Nguyệt chưa từng tới, có lần chị hỏi chị ấy, Như Nguyệt đợi A Lỗi chuẩn bị tốt rồi, tự nhiên trở về.” Khả Phỉ lại thở dài: “Có điều chị đoán bà cũng ngờ A Lỗi lại cố chấp như vậy.”

      Bỗng dưng, nhớ tới đoạn đối thoại ngày đó của hai người.

      A Lỗi, nghỉ phép, tại sao về nhà?

      thể.

      , như vậy.

      thể…

      Nhớ tới nét mặt khi ấy, cổ họng thắt chặt, trong lòng khỏi nhói đau.

      phải cố chấp, chỉ sợ, cảm thấy bản thân hại chết A Quang, nên dám về nhà.

      Ngày đó, về nhà, nằm giường rất lâu cũng thể thiếp .

      ngừng nhớ tới ảnh chụp Khả Phỉ cho xem, dưới bầu trời xanh nước biếc và người em của cùng nhau chạy xe đạp, ở sân bóng đá banh, ở bờ ruộng trộm hoa quả, ở vùng đất trống nướng khoai lang.

      thấy người ba điển trai và người mẹ xinh đẹp của hai người họ cùng tản bộ ở bờ biển, ôm nhau dưới đêm trăng nhìn đôi song sinh chơi đùa.

      Mười năm rồi, trở lại, chưa từng quay về dù chỉ lần…

      Khả Phỉ mẹ đợi chuẩn bị tâm lý xong, tự nhiên về thôi, Tú Tú biết người phụ nữ kia lo lắng nếu bà đến thăm con trai, về nhà nữa, nhưng nếu quay về đối mặt, vĩnh viễn có cách nào vượt qua chuyện đó, cả đời này đau đớn.

      Cho nên bà đến, bà muốn con trai tự về nhà.

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tú Tú cảm giác được trở về, ôm chặt .

      rúc vào lòng , ôm người đàn ông này đau lòng thôi, hy vọng hy vọng có thể thay ngăn chặn hết thảy bi thương, vì an ủi toàn bộ đau đớn trong lòng.

      Sáng hôm sau, hiếm khi dậy sớm hơn , người đàn ông gối đầu bên cạnh ngủ rất say rất say.

      Dưới ánh nắng ban mai nhàng, vuốt ve khóe mắt chân mày , vuốt ve vết sẹo trán , nghĩ đến và người em của , nghĩ đến người cha dũng cảm, nghĩ đến người mẹ kiên cường của , sau đó đột nhiên, biết mình phải làm sao.

      Phải làm chuyện kia, thoáng yên lòng, nhưng mà biết, vì , phải gọi cuộc gọi đó.

      Tú Tú rón rén xuống giường, tới ban công điện thoại.

      Sau đó, trở lại phòng bếp, giúp làm bữa sáng, tài nấu nướng của giỏi bằng , nhưng biết thực ra rất thích thay nấu cơm.

      Đây là tâm ý, ngon hay phải là vấn đề.

      phủ tấm trải lên bàn ăn, rồi bày biện bộ đồ ăn, sau đó đợi .

      Khi rời giường, chiên trứng cuộn kiểu Pháp mà chỉ .

      “Chào buổi sáng.” Thấy người đàn ông kia trần như nhộng, mặt đỏ bừng, chào . “Em làm bữa sáng rồi, rửa mặt , rồi qua đây ăn nè.”

      thoáng bước vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, mặc quần áo, sau đó đến bên người , nhưng ngồi xuống, chỉ kéo vào lòng hôn, hôn đến đầu óc choáng váng, mới buông ra, nở nụ cười quyến rũ, khàn khàn mở miệng.

      “Chào buổi sáng.”

      Bị hôn như vậy, đĩa trứng chiên tay suýt chút nữa rớt rồi, nhưng sớm đoán được, dùng tay trái giúp cầm vững.

      xấu hổ đỏ mặt, chỉ có thể nhìn người đàn ông kia giúp đặt đĩa trứng chiên lên bàn.

      “Sao hôm nay dậy sớm vậy?” kéo cái ghế đến ngồi.

      “Có khách hàng muốn sửa trang phục, em hẹn 11 giờ kém.” lấy lại tinh thần, giúp rót ly nước chanh mật ong, giống thích nước ép trái cây có cả thịt quả, cho nên sớm dùng thìa gạt hết tép chanh, làm bình lớn.

      ngồi đối diện , cầm dao nĩa của mình, bắt đầu ăn, mặt lại liếc trộm .

      Vẻ mặt ung dung thoải mái, bởi vừa ngủ dậy, nên tóc còn vểnh, hệt như cậu bé 10 tuổi vậy, có điều cơ bắp người lại giống.

      liếm môi, bất ngờ nếm được vị bạc hà để lại môi , là kem đánh răng.

      Khuôn mặt tự chủ lại nóng bừng.

      thoáng cái uống sạch ly nước chanh, bản thân lại rót thêm ly nữa.

      Xem ra tâm trạng khá tốt, lấy hết dũng khí.

      “A Lỗi?”

      “Hửm?”

      “Hôm nay có rảnh ? Có thể cùng em ?” làm bộ thèm để ý : “Nếu mệt sao, em có thể tự mình, em biết khuya lắm mới về.”

      chẳng nghĩ nhiều, chỉ nhai cười : “ ngủ đủ rồi.”

      nở nụ cười, “ ư?”

      “Ừ.” nhét miếng trứng cuộn cuối cùng vào mồm, sau đó : “ cùng em.”

      Trong nháy mắt, có loại cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng, nhìn , lòng ; “Cảm ơn.”

      chỉ nhếch miệng, nghiêng người đưa tay lên, lau vệt sốt cà chua khóe miệng .

      Ánh mắt dịu dàng kia của , làm cổ họng thắt chặt trái tim co rút, hi vọng lúc phát chân tướng , đừng tức giận quá.

      “A Lỗi, biết , em thực .” nghiêm túc .

      biết mà.” mỉm cười.

      Nhìn người đàn ông trước mắt, hi vọng bản thân làm sai, thực hi vọng.

      dám để bản thân suy nghĩ nhiều, sau khi ăn sáng xong, thu dọn ít đồ đơn giản rồi kéo lên xe.

      “Em còn chưa biết địa chỉ.” Sau khi lên xe, Mạc Lỗi buồn cười hỏi .

      “Ở sân bay.” bình tĩnh : “Khách hàng đó ở sân bay.”

      nghĩ nhiều, hẹn người ta mười giờ, nghĩa là sân bay gần nhất, trực tiếp lái xe tới đó.

      Sau khi xuống xe, nắm tay mạch tiến về phía trước, rồi muốn vệ sinh, khi ấy vẫn cảm thấy có vấn đề gì, cho đến khi bước ra, kéo tay , dẫn băng qua đại sảnh, tới cửa ra vào chuyến bay quốc nội, sau đó đối diện với người đứng cạnh cửa, Tú Tú chìa ra hai tấm vé máy bay.

      “Giấy chứng minh.” Người kia nới với .

      có thể cảm nhận được khẩn trương, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vốn dám xoay đầu nhìn , nhưng vẫn nắm tay , giống như e sợ chạy mất.

      Vì vậy, vừa nãy vệ sinh, mà mua vé.

      đoán, trong nhà vệ sinh, Tiểu Phỉ sớm mua vé giúp, và chờ ở đó.

      Tú Tú cắn môi, chột dạ thôi, trong nháy mắt rất sợ tức giận, từ chối với , nhưng lùi bước, chỉ lấy thẻ chứng minh từ túi xách người cho người nọ xem, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh, nín thở chờ đợi.

      “Em biết em làm gì ?” rũ mắt xuống hỏi .

      “Em biết.” khẩn trương liếm môi, ngước nhìn , : “Em cùng .”

      Đôi mắt xanh biếc ấy híp lại, thoáng tâm trạng , nhưng tức giận, cũng rút bàn tay được nắm về, chỉ nhìn .

      lúc sau, chậm rãi móc bóp da ở túi sau lấy thẻ chứng minh cho người nọ kiểm tra.

      có cách nào hít thở, cho đến khi nắm chặt tay , cùng bước qua cửa hướng tới nhà , tới chiếc máy bay chờ đưa về nhà.

      Hai mươi phút sau, máy bay tiến lên vòm trời xanh, băng qua áng mây, bay dưới trời xanh, mây trắng.

      đường , tiếng nào, đoán được tâm trạng của , chỉ có thể an phận ngồi bên cạnh , liếc trộm.

      Mặt chút biểu cảm gì nhìn bầu trời áng mây ngoài cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì, nhưng khi máy bay càng ngày càng tới gần điểm dừng chân, bất giác siết chặc tay , gần như làm đau.

      hề hé răng, biết cố ý.

      Bỗng dưng, máy bay xoay vòng, nghiêng bên, có thể thấy biển cả xanh biếc vô cùng rộng lớn ngoài cửa sổ mà nhìn, cả người tự chủ căng thẳng.

      Sau đó, biển cả ngoài cửa sổ biến mất, trông thấy thành thị, đường phố, còn có sân bay.

      bao lâu sau, máy bay hạ cánh.

      Từ cửa sổ nho máy bay, có thể thấy, đó là thành phố gần biển, có sân bay gần biển, còn có núi non xanh biếc cao vút như bình phong.

      Máy bay hạ cánh, hành khách từng người từng người bước xuống.
      levuong, quỳnhpinky, gaubonganvung6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :