BIỂN QUÁI VẬT - Rick Riordan (Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      18. ĐÁM NGỰA XÂM CHIẾM

      chọi ,” tôi thách thức Luke. “ sợ cái gì chứ?”
      Luke bặm môi lại. Các chiến binh dự định giết chúng tôi bỗng ngần ngừ, chờ đợi ấy ra lệnh.
      Trước khi ấy có thể được điều gì, Agrius – người gấu – lao nhanh lên boong, dẫn theo con ngựa bay. Đó là con pegasus đen tuyền đầu tiên mà tôi từng thấy với đôi cánh, nó trông rất giống con quạ khổng lồ. Con ngựa này nhảy cong người lên và hí vang. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của nó. Nó gọi Agrius và Luke bằng vài cái tên tệ tới mức bác Chiron phải rửa mõm nó bằng loại xà phòng dùng để làm sạch và giữ da thú mất thôi.
      “Thưa ngài,” Agrius lên tiếng, tránh cú đá của con ngựa. “Chiến mã của ngài sẵn sàng!”
      Luke vẫn nhìn tôi.
      “Tao với mày từ hè năm ngoái, Percy à,” ấy cất tiếng. “Mày thể nhử ta vào cuộc đấu này.”
      “Và tiếp tục tránh né,” tôi nhận xét. “Sợ lính mình nhìn thấy bị đánh bại phải , Luke?”
      Luke nhìn chằm chằm vào đám lính của mình và thấy tôi bẫy được ấy. Nếu ấy thoái lui bây giờ, ấy nom hèn kém . Nếu ấy chiến đấu với tôim ấy mất thời gian quý báu để đuổi theo Clarisse. Về phần tôi, thứ tốt nhất mà tôi có thể hy vọng được là làm ấy rối trí, để cho các bạn tôi có cơ hội trốn thoát. Nếu ai đó có thể nghĩ cho họ kế hoạch để thoát ra khỏi đây người đó chính là Annabeth. Mặt khác, tôi biết Luke là tay kiếm giỏi như thế nào.
      “Tao giết mày nhanh,” Luke quyết định và giơ cao thanh kiếm lên. Cây kiếm của ta dài hơn của tôi foot. Lưỡi kiếm của nó tỏa ra thứ ánh sáng vàng- và- xám vàng quỷ dị, và ở phần thân kiếm có thể chém được người thường nó lại có màu đồng pha xanh. Tôi hầu như có thể cảm nhận được lưỡi kiếm ấy đối chọi lẫn nhau, giống như hai nam châm trái dấu hút nhau vậy. Tôi biết lưỡi kiếm đó được làm như thế nào nhưng tôi cảm nhận được bi kịch. Ai đó chết trong quá trình tạo ra thanh kiếm. Luke huýt sáo và trong số các thuộc hạ của ấy vứt cho cái khiên tròn bằng da và đồng.
      ấy cười với tôi cách ranh mãnh.
      “Luke,” Annabeth kêu lên, “Ít nhất phải cho cậu ấy cái khiên chứ.”
      “Xin lỗi Annabeth,” ấy . “Các em hãy tự mang các trang bị cần thiết của chính mình cho bữa tiệc này.”
      Cái khiên là vấn đề. Chiến đấu bằng hai tay chỉ với thanh kiếm cho bạn nhiều sức mạnh hơn, nhưng chiến đấu chỉ dùng tay với chiếc khiên giúp bạn phòng vệ tốt hơn và linh hoạt hơn. Có nhiều di chuyển hơn, nhiều phương án hơn, nhiều cách hơn để giết chết đối thủ. Tôi lại nghĩ về bác Chiron – người với tôi rằng tôi phải ở lại trại cho dù có xảy ra vấn đề gì chăng nữa và học cách chiến đấu. Giờ tôi sắp phải trả giá vì chịu nghe lời bác ấy.
      Luke bất thình lình tấn công và suýt giết chết tôi từ lần tấn công đầu tiên. Thanh kiếm của ấy đâm vào ngay dưới cánh tay tôi, chém rách áo sơ mi và làm xước xương sườn của tôi.
      Tôi nhảy lùi lại về phía sau, sau đó phản công bằng thanh Thủy Triều, nhưng Luke dùng khiên chặn được đường kiếm của tôi.
      “Percy của ta,” Luke quở trách. “Mày luyện tập gì cả.”
      ấy lại tấn công bằng cú vụt mạnh vào đầu. Tôi đỡ được nhát chém của Luke và đáp trả bằng đâm mạnh. ấy dễ dàng né sang bên.
      Vết xước sườn tôi đau nhói. Tim tôi đập dồn dập. Khi Luke tấn công tiếp, tôi nhảy tùm xuống cái bể bơi phía sau và cảm thấy sức mạnh trào dâng. Tôi xoay tròn bên dưới nước, tạo nên đám mây hình phễu và sau đó từ phía đáy sâu kia của bể bơi vọt lên lao thẳng vào mặt Luke.
      Sức mạnh của luồng nước quật ấy ngã nhào, phun phì phì và nhìn thấy gì. Nhưng trước khi tôi có thể tấn công, ấy lăn sang bên và đứng dậy.
      Tôi tấn công và chém mất phần gờ của tấm khiên nhưng điều đó chẳng hề làm ấy bối rối. ấy thụp người xuống và đâm mạnh vào chân tôi. Đùi tôi đột nhiên nóng rãy cùng với nhức nhối nơi vết thương khiến tôi ngã quỵ xuống. Quần jeans của tôi bị xé toạc lên phía đầu gối. Tôi bị thương. Tôi biết nó nặng tới mức nào. Luke chém mạnh xuống và tôi lăn ra sau cái ghế xếp. Tôi cố gắng đứng lên nhưng chân tôi thể giữ được trọng lượng.
      “Perrrrrrcy!” Grover kêu the thé.
      Tôi lại lăn tròn khi lưỡi kiếm của Luke xẻ cái ghế ra làm đôi, những ống kim loại và mọi thứ lổn nhổn.
      Tôi cố bò về phía bể bơi, cố gắng hết sức để bị ngất . Tôi chưa bao giờ bị vậy. Luke cũng hiểu điều đó. ấy di chuyển chậm rãi và mỉm cười. Gờ kiếm của ấy nhuốm đầy máu.
      điều mà tao muốn mày thấy trước khi chết, Percy.” ấy nhìn về phía gã người gấu Oreius – vẫn túm chặt cổ Annabeth và Grover. “Bọn bây có thể ăn bữa tối ngay bây giờ được rồi đấy, Oreius. Chúc ngon miệng!
      “He-he! He-he!” Tên người gấu này nhấc bổng các bạn tôi và nhe bộ răng ra.
      Đó là khi tất cả các chuyện xấu đều xảy ra.
      Vèo!
      mũi tên có lông đỏ cắm thẳng vào miệng Oreius. Với cái nhìn đầy kinh ngạc gương mặt lông lá, đổ sụp xuống boong tàu.
      !” Agrius kêu gào. để dây cương của con pegasus lỏng ra đủ dài để con chiến mã đen này đá vào đầu bay tự do qua vịnh Miami.
      Trong giây bối rối đó, đám thuộc hạ của Luke quá sững sờ biết làm gì trừ việc ngắm thân hình hai gã người gấu biến mất trong đám khói.
      Tiếp theo đó là dàn hợp xướng của những tiếng kêu gọi chiến tranh và tiếng móng guốc gõ lên tấm kim loại đầy điên cuồng. tá nhân mã tấn công ở phần cầu thang chính.
      “Ngựa con kìa!” Tyson kêu lên đầy vui sướng.
      Bộ nhớ của tôi lại gặp rắc rối trong việc xử lí tất cả những gì tôi nhìn thấy. Bác Chiron đứng giữa đám đông, nhưng họ hàng nhà bác hầu như giống bác. Đó là các nhân mã có thân là ngựa đực Ả Rập đen tuyền. số khác lại có lông màu vàng hoặc những đốm da cam và trắng như ngựa vẽ. số con mặc áo phông sáng màu với dòng chữ phát sáng viết rằng: BUỔI TIỆC CỦA CÁC CHÚ NGỰA CON: PHN HỘI FLORIDA. số được trang bị cung tên làm vũ khí, số khác là gậy đánh bóng chày hoặc các khẩu súng paintball. nhân mã có gương mặt được vẽ như chiến binh Comanche và vẫy vẫy bàn tay bằng xốp to lớn màu cam tạo nên hình số Nột. nhân mã khác để ngực trần và được vẽ hoàn toàn bằng màu xanh lá cây. Nhân mã thứ ba có cặp kính có đôi mắt tròn lớn với những nhãn cầu mắt lồi quanh sợi dây lò xo và trong số những chiếc mũ bóng chày cùng đồ phụ kiện được làm bằng lon soda và ống hút ở tay bên kia.
      Họ đổ bộ vào boong tàu với vẻ tàn bạo và đầy màu sắc khiến Luke sững sờ trong chốc lát. Tôi thể được rằng họ đến để ăn mừng hay tấn công nữa.
      Có lẽ là cả hai. Khi Luke nâng thanh kiếm lên để trấn tĩnh đám lính của mình, nhân mã bắn mũi tên tự làm với cái găng đấm bốc bằng da ở đuôi của mũi tên. Nó quất vào mặt Luke và tống ấy ngã nhào xuống bể bơi.
      Đám lính của Luke chạy tán loạn. Tôi thể trách họ. Đối mặt với những chiếc móng guốc ngựa đực được chăn nuôi cũng đủ kinh hoàng. Nhưng khi đó lại là nhân mã được trang bị cung tên và hò reo với chiếc mũ chứa soda ngay cả chiến binh dũng cảm nhất cũng phải rút lui.
      “Lên thôi!” trong các nhân mã kêu to.
      Họ bắt đầu bắn ra các viên đạn màu. loạt đạn màu xanh nước biển và vàng được bắn về phía đám lính của Luke, khiến chúng nhìn thấy được và phủ đầy màu từ đầu xuống chân chúng. Chúng cố gắng bỏ chạy nhưng kết quả thu được chỉ là trượt chân và ngã oành oạch.
      Bác Chiron phi nước đại về phía Annabeth và Grover, nhàng nhấc bổng hai người khỏi boong và đặt xuống phía sau lưng mình.
      Tôi cố gượng dậy nhưng cái chân bị thương vẫn như ở trong lửa vậy.
      Luke trườn ra khỏi bể bơi.
      “Tấn công , lũ ngu!” ấy ra lệnh cho đám lính. Đâu đó bên dưới boong, quả chuông báo động lớn vang lên.
      Tôi hiểu rằng chỉ trong ít giây nữa thôi chúng tôi bị đám quân tiếp viện của Luke vây quanh. Đám lính của ấy giờ đây hết kinh ngạc, tiến về phía các nhân mã với kiếm và giáo được rút ra.
      Tyson quật hơn nửa trong số đám lính đó sang bên, đánh bay chúng qua cả hàng rào bảo vệ, bay thẳng xuống vịnh Miami. Nhưng vẫn còn nhiều chiến binh vẫn tiếp tục xông lên cầu thang.
      “Các em, rút lui thôi!” Bác Chiron hô to.
      “Ngươi thể dễ dàng rời khỏi đây như vậy đâu, đồ người ngựa à!” Luke hét lớn. ấy giơ gươm lên nhưng lại bị mũi tên găng đấm bốc khác đập tiếp vào mặt và ngã phịch xuống cái ghế xếp.
      nhân mã lông vàng nhấc bổng tôi lên phía sau lưng mình. “Gọi bạn to lớn của cậu , cậu nhóc!”
      “Tyson!” tôi kêu lớn. “ thôi!”
      Tyson vứt luôn hai chiến binh mà cậu ấy định thắt lại với nhau và chạy bộ về phía chúng tôi. Cậu ấy nhảy phắt lên lưng con nhân mã.
      “Thằng bé này!” con nhân mã kêu rên, gần như oằn mình dưới sức nặng của Tyson. “Cụm từ ‘ăn kiêng low-carb’ có ý nghĩa gì với cậu hả?”
      (*) Low-carb hay Low-carbohydrate diets là chế độ ăn kiêng hạn chế tiêu thụ carbohydrate, thường áp dụng cho việc kiểm soát cân nặng hay được áp dụng trong việc điều trị béo phì. Các loại thức ăn có chứa nhiều carbohydrate dễ tiêu hóa như bánh mì, các loại mì ống bị cấm hoàn toàn và được thay thế bằng các loại thức ăn có chứa nhiều protein và chất béo như thịt, các sản phẩm làm từ đậu nành và các thực phẩm khác chứa ít carbohydrate như các loại rau lá xanh. (ND)
      Đám lính của Luke tập hợp lại thành đội hình pha lăng, nhưng ngay khi chúng sẵn sàng tấn công đám nhân mã phi nước đại tới rìa boong tàu, mạnh dạn nhảy qua các thanh chắn như thể đó là cuộc đua vượt rào và phải cách mười tầng so với mặt đất. Tôi chắc chắn rằng chúng tôi chết. Chúng tôi lao thẳng xuống bến tàu, nhưng các nhân mã vấp phải mặt đường làm từ đá giăm và nhựa đường mà xày ra bất cứ xóc nảy nào và ngừng phi nước đại, hí vang và la hét về phía con tàu công chúa Andromeda khi chúng tôi chạy vào các con đường ở khu thương mại Miami.
      Tôi hình dung được người dân Miami nghĩ gì khi thấy chúng tôi phi ngang qua.
      Đường phố và những tòa nhà bắt đầu mờ dần khi các nhân mã tăng tốc. Tôi có cảm giác như thể gian rắn lại – như thể mỗi bước chân của nhân mã đưa chúng tôi hàng dặm, hàng dặm . Ngay lập tức, chúng tôi bỏ thành phố lại sau lưng. Chúng tôi lao băng qua những khu đầm lầy với các cánh đồng cỏ cao, các hồ nước và cây cối còi cọc.
      Cuối cùng, tôi thấy chính mình ở tại bãi xe moóc bên rìa cái hồ. Các xe móoc đều là xe moóc của ngựa, được trang trí bằng những chiếc ti vi, tủ lạnh mini và vợt bắt muỗi. Chúng tôi ở trong trại nhân mã.
      “Này bạn!” con ngựa trong nhóm kêu lên khi ta tháo yên cương xuống. “Cậu có nhìn thấy gã người gấu đó ? giống như kiểu, ‘Ôi trời! tớ có cái tên trong mồm!’”
      Nhân mã mang cặp kính có hình tròng mắt lồi ra cười phá lên. “ tuyệt! phát dính ngay đầu!”
      Hai nhân mã đó lao vào nhau bằng tất cả sức lực và cụng đầu vào nhau, rồi lảo đảo bỏ theo theo hai hướng khác nhau với nụ cười ngu ngốc mặt.
      Bác Chiron thở dài. Bác đặt Annabeth và Grover xuống tấm chăn picnic kế bên tôi. “Bác thực ước gì đám họ hàng nhà bác đâm đầu vào nhau như vậy. Họ chẳng có các tế bào não để dự trữ đâu.”
      “Bác Chiron à,” tôi , vẫn choáng váng bởi là bác ấy ở đây. “Bác cứu chúng cháu.”
      Bác cười với tôi héo hắt. “Giờ ổn rồi, bác thể để cháu chết được, đặc biệt từ khi cháu giúp bác giải được oan ức.”
      “Nhưng làm sao bác biết được chúng cháu ở đâu?” Annabeth hỏi.
      “Kế hoạch tiên tiến mà, cháu . Bác cho rằng các cháu dạt vào gần Miami nếu còn sống sót thoát khỏi Biển Quái Vật. Hầu hết mọi thứ kì lạ đều dạt vào gần Miami.”
      “Được! Cảm ơn bác!” Grover lầm bầm.
      ! !” bác Chiron thanh minh. “Bác có ý… Ôi, cũng chẳng sao. Bác rất vui được gặp lại cháu, thần rừng trẻ trung à. Vấn đề là bác có thể nghe trộm thông điệp Iris của Percy và lần ra dấu vết. Iris và bác là bạn bè hàng thập kỉ qua. Bác cầu bà ấy báo cho bác về bất kì cuộc trò chuyện quan trọng nào trong khu vực này. Rồi bác cũng cần mất nhiều công sức để thuyết phục họ hàng bác đuổi theo viện trợ cho các cháu. Như cháu thấy đấy, các nhân mã có thể di chuyển rất nhanh khi chúng ta mong ước. Khoảng cách đối với loài nhân mã của bác giống như khoảng cách của con người.”
      Tôi nhìn ra phía ngọn lửa trại, nơi có ba con ngựa giảng dạy cho Tyson cách điều khiển khẩu súng paintball. Tôi hy vọng họ hiểu được họ làm gì.
      “Và giờ sao hả bác?” Tôi hỏi bác Chiron, “Chúng ta chỉ để Luke như vậy sao? ấy đưa Kronos lên con tàu đó. Dù sao chăng nữa cũng chỉ là các phần của ông ta.”
      Bác Chiron quỳ xuống, cẩn thận gập chân trước xuống dưới thân. Bác mở cái túi thuốc nơi thắt lưng và bắt đầu trị thương cho tôi. “Percy à, bác e rằng hôm nay chỉ là trận đấu hòa. Chúng ta đủ sức mạnh để chiếm con tàu đó. Luke đủ sức tổ chức để đuổi theo chúng ta. ai thắng ai cả.”
      “Nhưng chúng ta có được Bộ lông Cừu Vàng!” Annabeth . “Clarisse đường quay về trại cùng nó.”
      Bác Chiron gật đầu, mặc dù nom bác ấy vẫn rất lo lắng. “Tất cả các cháu đều là những người hùng thực . Và ngay sau khi chúng ta chữa lành vết thương của Percy, các cháu phải quay trở lại Đồi Con Lai ngay. Các nhân mã đưa các cháu .”
      “Bác cũng cùng chứ?” Tôi hỏi.
      “Ừ, Percy à. Bác thấy nhõm khi được về nhà. Những người em của bác ở đây đơn giản khoái nhạc của Dean Martin. Hơn nữa, bác phải vài câu với ngài D. Còn có cả mùa hè cho việc lên kế hoạch. Có quá nhiều chương trình huấn luyện cần được thực . Và bác muốn nhìn thấy… bác tò mò về Bộ Lông Cừu Vàng.”
      Tôi biết chính xác ý của bác Chiron là gì, nhưng nó làm tôi lo lắng về điều mà Luke từng : để cho cậu em lấy Bộ Lông Cừu Vàng… khi làm xong việc.
      Có phải ấy dối nhỉ? Tôi học được rằng với Kronos mà luôn có kế hoạch nằm trong kế hoạch. Vị thần Titan này được gọi là Người Thà phải là có lý do. Ông ta có nhiều cách để bắt mọi người phải làm theo điều ông ta muốn và họ bao giờ nhận ra được mục đích của ông ta.
      Bên lửa trại, Tyson chiến đấu với khẩu súng thuốc vẽ. viên đạn xanh được bắn mạnh về phía trong số các nhân mã, đẩy mạnh ta ngã nhào xuống hồ. Con nhân mã đó leo khỏi hồ, cười toe toét, được phủ kín bởi rác ở đầm lầy và giơ hai ngón tay cái lên với Tyson.
      “Annabeth này,” bác Chiron , “Có lẽ cháu và Grover giám sát Tyson và đám họ hàng nhà bác trước khi họ, à, dạy lẫn nhau các thói xấu, được ?”
      Annabeth nhìn vào mắt bác Chiron. Có kiểu thỏa thuận nào đó diễn ra giữa hai người họ.
      “Dĩ nhiên rồi, bác Chiron,” Annabeth thôi, chàng dê.”
      “Nhưng tớ thích thuốc vẽ.”
      “Có. Cậu thích thôi.” ấy kéo móng của Grover và kéo cậu ấy về phía lửa trại.
      Bác Chiron băng xong cái chân của tôi. “Percy à, bác chuyện với Annabeth đường đến đây. Câu chuyện về lời Sấm Truyền.”
      Ừm, ồ, tôi nghĩ bụng.
      “Đó phải là lỗi của bạn ấy,” tôi cất tiếng. “Cháu buộc bạn ấy phải với cháu.”
      Mắt bác Chiron lóe lên cáu kỉnh. Tôi chắc bác ấy ca cẩm tôi, nhưng rồi ánh mắt bác trở nên mệt mỏi. “Bác cho rằng bác thể giữ bí mật đó mãi mãi.”
      “Vậy cháu là người được đến trong Lời Sấm Truyền phải ạ?”
      Bác Chiron nhét lại cuộn băng gạc vào lại trong túi. “Bác ước gì có thể biết được, Percy à. Cháu chưa đủ mười sáu tuổi. Cho tới giờ, chúng ta phải huấn luyện cháu giỏi hết mức chúng ta có thể làm được và để việc tương lai cho Ba nữ thần số phận Moirae.”
      (*)Ba nữ thần số phận Moirae: gồm ba chị em. Chị cả là Atropos, người nắm giữ tương lai của cả con người và thần linh, nhiệm vụ của bà ta là cắt những sợi tơ tượng trưng cho cuộc sống của người, khi cắt đứt sợi tơ đồng nghĩa với việc lấy mạng sống của người. Lahkesis là người thứ hai trong ba chị em, nắm quyền quyết định tại của mọi sinh linh, nhiệm vụ của bà ta là kéo sợi tơ sinh mệnh của mọi người để quyết định cuộc đời tại của người đó. Người em út là Clotho, là người nắm giữ quá khứ của vạn vật, nhiệm vụ chính của bà ta là cuốn những sợi tơ sinh mệnh vào cái guồng quay khổng lồ tượng trưng cho tất cả quá khứ của mọi sinh linh mặt đất cũng như trời.(ND)
      Ba nữ thần Moirae. Tôi hề nghĩ tới ba bà già này trong thời gian dài, nhưng ngay khi bác Chiron nhắc tới họ, có gì đó được kích hoạt trong đầu tôi.
      “Đó là điều mà nó ám chỉ sao?” tôi hỏi.
      Bác Chiron cau mày. “Những điều mà nó ám chỉ… là sao cơ?”
      “Vào mùa hè năm ngoái. Điềm báo từ ba nữ thần Moirae, khi cháu nhìn thấy họ cắt dây đời của ai đó. Cháu nghĩ điều đó có nghĩa là cháu chết ngay nhưng thực tế còn tệ hơn thế. Nó có gì đó liên quan với Lời Sấm Truyền của bác. Cái chết mà họ báo trước – nó xảy ra khi cháu tròn mười sáu tuổi.”
      Đuôi của bác Chiron lúng túng vẫy vẫy lại cỏ. “Chàng trai của ta ơi, cháu thể chắc chắn được điều đó. Chúng ta thậm chí còn biết liệu Lời Sấm Truyền có phải về cháu nữa.”
      “Nhưng còn đứa con lai nào của Bộ Tam Vĩ Đại cả!”
      “Chúng ta biết điều đó.”
      “Và Kronos sống lại. Ông ta phá hủy đỉnh Olympus!”
      “Ông ta cố làm điều đó,” bác Chiron nhất trí với ý kiến của tôi. “Và kéo theo cả Nền Văn Minh Phương Tây nếu chúng ta ngăn ông ta lại. Nhưng chúng ta ngăn ông ta lại. Cháu đơn độc trong trận chiến này.”
      Tôi biết bác Chiron cố gắng giúp tôi thấy khá hơn, nhưng tôi nhớ về điều mà Annabeth với tôi. Nó giáng xuống mỗi hùng. quyết định dẫn đến việc cứu vớt hay hủy diệt cả phương Tây. Và tôi chắc chắn rằng Ba nữ thần Moirae đưa cho tôi ít nhiều cảnh báo về điều này. Có thứ gì đó kinh khủng sắp diễn ra, hoặc đối với tôi hoặc đối với ai đó mà tôi gần gũi.
      “Cháu chỉ là đứa trẻ, bác Chiron à,” Tôi bằng giọng đáng thương. “Có tốt đẹp gì khi hùng nhóc tì miệng còn hôi sữa chống lại kẻ như Kronos?”
      Bác Chiron gượng cười. “Có tốt đẹp gì khi hùng nhóc tì miệng còn hôi sữa? Joshua Lawrence Chamberlain từng với bác tương tự như vậy, chỉ trước khi cậu ta đơn độc thay đổi tiến trình Nội chiến của đất nước cháu đấy.”
      (*)Joshua Lawrence Chamberlain: (8/9/1828 – 24/2/1914) là giáo sư đại học người Mỹ đến từ bang Maine, ông từ bỏ nghiệp giảng dạy để gia nhập quân đội Liên Bang trong cuộc Nội chiến. Mặc dầu có kiến thức về chiến lược quân , nhưng ông trở thành sĩ quan của quân đội Liên Bang được mọi người hết sức kính trọng, được thăng cấp Chuẩn tướng. Với hành động dũng cảm của ông ở trận Gettyburg, ông được Quốc hội tặng thưởng Huân chương Danh dự. Ông cũng được vinh dự điều khiển quân đội Liên bang tại nghi lễ đầu hàng của đội quân bộ binh do Robert E. Lee chỉ huy ở Appomattax, Virginia. Sau chiến tranh, ông tham gia chính trị với tư cách của người thuộc đảng Cộng hòa và làm hết bốn nhiệm kỳ năm thống đốc thứ 32 của bang Maine. Ông theo dạy và là chủ tịch của trường Đại học Bowdoin. (ND)
      Bác Chiron kéo ra mũi tên và quay cái đầu mũi tên sắc nhọn như dao cạo khiến nó lấp lánh trong ánh lửa. “Đồng được lấy từ đỉnh Olympus đấy, Percy à. vũ khí bất tử. Điều gì xảy ra nếu cháu bắn nó vào con người?”
      “Chẳng có gì xảy ra cả,” tôi đáp. “Nó xuyên qua con người.”
      “Đúng vậy,” bác Chiron xác nhận. “Con người cùng tồn tại với những người bất tử. Họ thậm chí bị thương bởi vũ khí của chúng ta. Nhưng cháu – Percy à – cháu là nửa thần nửa người. Cháu sống ở cả hai thế giới. Cháu có thể bị hại bởi cả hai phía và cũng có thể tác động tới cả hai phía. Đó chính là điều khiến các hùng trở nên quá đặc biệt. Cháu mang theo những kỳ vọng của loài người vào vương quốc của bất diệt. Lũ quái vật cũng bao giờ chết. Chúng vẫn được tái sinh từ hỗn loạn và man rợ, những thứ luôn sôi sùng sục bên dưới nền văn minh. Thứ rác rưởi đó khiến Kronos trở nên mạnh hơn. Chúng phải bị đánh bại hết lần này tới lần khác, phải bị giữ lại dưới vịnh sâu. Các hùng thân cho cuộc đấu tranh đó. Cháu đánh những trận này, loài người phải thắng, tất cả các thế hệ, để sống thành người. Cháu có hiểu ?”
      “Cháu… cháu biết.”
      “Cháu phải cố gắng, Percy à. Vì dù cháu có là người trong lời Sấm Truyền hay , Kronos vẫn nghĩ cháu như vậy. Và sau ngày hôm nay, rốt cuộc ông ta tuyệt vọng trong việc xoay chuyển cháu về phía mình. Đó là lý do duy nhất khiến ông ta vẫn chưa giết cháu, cháu biết . Ngay khi ông ta chắc chắn rằng ông ta thể dùng cháu được nữa, ông ta hủy hoại cháu.”
      “Bác như thể bác rất hiểu ông ta.”
      Bác Chiron mím môi. “Đúng là bác rất hiểu ông ta.”
      Tôi nhìn bác chằm chằm. Đôi khi tôi quên mất bác Chiron bao nhiêu tuổi. “Đó có phải là lý do ngài D. trách cứ bác khi cây thông Thalia bị đầu độc phải ạ? Tại sao bác số người tin bác?”
      “Đúng vậy đấy.”
      “Nhưng bác Chiron ơi… ý cháu là, thôi nào. Tại sao họ nghĩ bác phản bội trại vì Kronos cơ chứ?”
      Mắt bác Chiron trở nên nâu sẫm, tràn ngập nỗi buồn hàng ngàn năm. “Percy, hãy nhớ những gì cháu được huấn luyện nhé. Hãy nhớ về những thần thoại mà cháu học. Mối liên hệ giữa bác và thần Titan là gì?”
      Tôi cố gắng nghĩ, nhưng tôi luôn làm cho các câu chuyện thần thoại tôi biết được bị xáo trộn cả lên. Thậm chí tới giờ, khi nó quá , quá quan trọng đối với cuộc sống của chính tôi, tôi vẫn gặp rắc rối trong việc nhớ được tất cả các tên và kiện. Tôi lắc đầu. “Bác, ừ, bác nợ Kronos món ân tình hoặc cái gì đó phải ? Ông ta từng cứu mạng bác sao?”
      “Percy,” bác Chiron . Giọng bác mềm xìu. “Thần Titan Kronos là cha của bác.”
      Last edited by a moderator: 19/8/14
      HinataSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      19. CUỘC ĐUA NGỰA KẾT THÚC BẰNG VỤ NỔ

      Chúng tôi về đến Long Island chỉ ngay sau Clarisse, nhờ vào sức mạnh di chuyển của các nhân mã. Tôi cưỡi lưng bác Chiron, nhưng chúng tôi chuyện nhiều, đặc biệt gì về Kronos. Tôi biết rất khó cho bác Chiron để với tôi. Tôi muốn ép bác bằng nhiều câu hỏi. Ý tôi là, tôi từng gặp nhiều bậc phụ huynh đáng xấu hổ, nhưng Kronos – vị thần Titan xấu xa, kẻ muốn phá hủy cả nền Văn Minh Phương Tây sao? Đây phải là loại ông bố mà bạn có thể mời tới trường trong ngày hội hướng nghiệp.
      Khi chúng tôi về trại, các nhân mã nóng lòng muốn gặp thần Dionysus. Họ nghe được rằng ông ấy chuẩn bị buổi tiệc đầy cuồng nhiệt nhưng họ thất vọng. Thần rượu có hứng để tiệc tùng khi toàn bộ trại viên đều tập trung đỉnh Đồi Con Lai.
      Trại phải trải qua hai tuần khó khăn. Khu nhà chứa các tác phẩm nghệ thuật và đồ trang trí bị thiêu rụi bởi tấn công của Draco Aionius (thứ mà gần như tôi có thể đoán bằng tiếng Latinh là “ con thằn lằn cực lớn, thở và thổi ra những thứ rác rưởi.) Các phòng trong khu Nhà Lớn tràn ngập người bị thương. Những đứa trẻ trong khu nhà thần Apollo – những người chữa bệnh tốt nhất – làm việc ngoài giờ để thực sơ cứu. Tất cả mọi người trông kiệt sức và đầy thương tích khi chúng tôi vây quanh cái cây Thalia.
      Khi Clarisse phủ Bộ Lông Cừu Vàng lên cành cây thấp nhất, ánh trăng như sáng hơn và chuyển từ màu xám sang màu bạc. luồng gió mát xuyên các cành lá kêu xào xạc, lay động mặt cỏ khẽ, sau đó lan tỏa ra khắp thung lũng. Tất cả mọi thứ trở nên sắc nét hơn – ánh sáng rực rỡ của những con đom đóm trong các khu rừng, mùi thơm của cánh đồng dâu tây, tiếng sóng biển.
      Dần dần, những chiếc lá kim cây thông bắt đầu chuyển từ màu nâu sang màu xanh lá cây.
      Tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở. chuyển biến diễn ra cách chậm chạp nhưng thể nghi ngờ được gì nữa – phép thuật của Bộ Lông Cừu Vàng thấm vào cây, phủ lên nó sức mạnh mới và cũng giải luôn chất độc bên trong.
      Bác Chiron cầu đội bảy người canh gác hai mươi tư giờ đỉnh đồi, ít nhất cho tới khi bác có thể tìm được quái vật phù hợp để bảo vệ nó. Bác ấy bảo rằng bác cho đăng ngay quảng cáo tờ Olympus Weekly.
      Trong lúc đó, Clarisse được công kênh vai những người bạn cùng khu nhà xuống tới khu sân khấu ngoài trời – nơi được vinh danh bằng vòng hoa nguyệt quế và vô số những lời tán tụng quanh lửa trại.
      ai nhìn tôi và Annabeth lấy giây. Nó như thể chúng tôi chưa từng rời khỏi trại. Tôi cho rằng đây là lời cảm ơn tốt nhất của bất kỳ người nào dành cho chúng tôi. Vì nếu họ thừa nhận chúng tôi rời trại để tham gia cuộc tìm kiếm, họ phải trục xuất chúng tôi . Và thực là tôi muốn có thêm bất kì chú ý nào khác nữa. tuyệt khi chỉ là thành viên bình thường của trại.
      Sau tôi đó, khi chúng tôi nướng kẹo dẻo và nghe em nhà Stoll kể chuyện ma về ông vua xấu xa – kẻ bị ăn thịt còn sống sót bởi cái bánh bao buổi sáng ma quái, Clarisse xô tôi từ phía sau và thầm vào tai tôi, “Đừng nghĩ chỉ vì cậu cư xử tuyệt trong lần này, Jackson, mà cậu thoát khỏi nhà thần Ares nhé. Tớ vẫn chờ cơ hội để nghiền nát cậu.”
      Tôi nở nụ cười miễn cưỡng với ta.
      “Sao nào?” ta hỏi gặng.
      có gì,” tôi dáp. “Chỉ là tốt khi trở về nhà.”
      Sáng hôm sau, khi bầy nhân mã quay về lại Florida, bác Chiron ra thông báo đầy kinh ngạc rằng: Cuộc đua ngựa được tiến hành đúng theo kế hoạch. Tất cả chúng tôi cho rằng giờ đây mọi thứ trở thành lịch sử khi Tantalus rồi, nhưng hoàn thành chúng có cảm giác như làm việc gì đúng đắn, đặc biệt khi giờ đây bác Chiron quay lại và trại an toàn.
      Tyson còn hớn hở với ý tưởng quay lại làm cỗ xe ngựa đua nữa kể từ lần thử nghiệm đầu tiên của chúng tôi. Nhưng cậu ấy rất vui vẻ để tôi thành lập đội cùng Annabeth. Tôi lái xe, Annabeth phòng ngự và Tyson làm hoa tiêu. Khi tôi làm việc với lũ ngựa, Tyson hoàn thiện cỗ xe của Athena và thêm vào mớ những thay đổi đặc biệt.
      Chúng tôi mất hai ngày tiếp theo để luyện tập như điên. Annabeth và tôi nhất trí rằng nếu chúng tôi thắng, giải thưởng cần làm việc trong suốt tháng được cưa đôi cho hai khu nhà. Vì khi nhà Athena có nhiều trại viên, họ có được nhiều thời gian hơn, và tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. Tôi quan tâm tới giải thưởng. Tôi chỉ muốn chiến thắng.
      Vào đêm trước cuộc đua, tôi ở lại rất lâu bên khu chuồng ngựa. Tôi trò chuyện với lũ ngựa, chải lông cho nó lần cuối, ai đó đứng ngay sau tôi cất tiếng, “Ngựa, những con vật tốt bụng. Ước gì ta nghĩ được như chúng.”
      người đàn ông trung niên trong trang phục nhân viên bưu tá đứng tựa vào cửa chuồng. Ông ấy trông gầy gò với mái tóc đen loăn xoăn dưới chiếc mũ bấc màu trắng, khoác vai cái túi đưa thư.
      “Thần Hermes?” tôi lắp bắp.
      “Chào Percy. thể nhận ra ta khi có quần áo chạy bộ phải ?”
      “Dạ…” Tôi chắc tôi có ý định quỳ xuống hay mua ít tem thư từ ông ấy hay . Rồi trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ tại sao ông ấy lại ở đây. “Ồ, thần Hermes, xin hãy nghe, về việc Luke …”
      Thần Hermes cau lông mày.
      “Ừm, chúng cháu có gặp ấy, đúng vậy,” tôi kể, “nhưng…”
      “Cháu thể thẳng về nó sao?”
      “Dạ, chúng cháu cố giết lẫn nhau trong cuộc đọ kiếm chết người.”
      “Ta biết. Cháu cố dùng cách tiếp cận khôn khéo.”
      “Cháu thực xin lỗi. Ý cháu là, thần cho chúng cháu những món quà có phép thuật đó và tất cả mọi thứ. Và cháu biết thần muốn Luke trở về. Nhưng… ấy trở thành người xấu. Cực kì xấu. ấy ấy cảm thấy thần từ bỏ ấy.”
      Tôi chờ đợi thần Hermes nổi cơn thịnh nộ. Tôi đoán rằng thần biến tôi thành chú chuột hamster hoặc thứ gì đó, và tôi muốn mất thêm tí thời gian nào trở thành loài gặm nhấm.
      Nhưng thay vào đó, ông chỉ thở dài. “Cháu có bao giờ cảm thấy cha cháu ruồng bỏ mình chưa, Percy ?”
      Ôi, trời ơi.
      Tôi muốn rằng, “Chỉ vài trăm lần ngày thôi.” Tôi hề trò chuyện với thần Poseidon kể từ mùa hè năm ngoái. Thậm chí tôi chưa từng được tới cung điện dưới đại dương của người. Và rồi toàn bộ mọi chuyện với Tyson – lời cảnh báo, lời giải thích. Chỉ bùm cái, tôi có người em. Bạn có nghĩ rằng tôi đáng ra cũng phải có được cú điện thoại hoặc thứ gì đó giải thích cho việc ấy .
      Càng nghĩ về điều này, tôi càng bực mình. Tôi nhận ra rằng tôi muốn được thừa nhận trong cuộc tìm kiếm mà tôi hoàn tất, nhưng phải từ phía các trại viên khác. Tôi muốn cha tôi gì đó, chú ý tới tôi.
      Thần Hermes chỉnh lại cái túi đưa thư vai. “Percy này, phần khó khăn nhất trong việc là vị thần là cháu là phải thường xuyên hành động gián tiếp, đặc biệt khi có điều gì đó xảy ra với con cái mình. Nếu chúng ta can thiệp mọi lúc khi con cái có vấn đề… , điều này chỉ tạo thêm nhiều vấn đề hơn và nhiều oán hận hơn. Nhưng ta tin rằng nếu cháu suy nghĩ chút, cháu nhận thấy rằng thần Poseidon có chú ý tới cháu. Thần đáp lại những lời nguyện cầu của cháu. Ta chỉ hy vọng rằng ngày nào đó, Luke có thể nhận ra điều tương tự về ta. Dù cháu cảm thấy cháu thành công hay trong việc Luke, cháu nhắc nhở Luke nhớ tới việc nó là ai. Cháu với nó.”
      “Cháu cố giết ấy.”
      Thần Hermes nhún vai. “Gia đình đống lộn xộn. Những gia đình bất tử lại càng mãi mãi rối tinh. Đôi khi thứ mà chúng ta cố gắng làm nhất là nhắc nhở lẫn nhau rằng chúng ta có mối quan hệ với nhau, bất chấp hậu quả ra sao… và cố gắng giữ cho việc gây thương tích và chém giết nhau ở mức thấp nhất.”
      Điều này nghe giống như công thức cho gia đình hoàn hảo. Rồi lại lần nữa, khi tôi nghĩ về cuộc tìm kiếm của tôi, tôi nhận ra rằng có lẽ thần Hermes đúng. Thần Poseidon gửi lũ cá ngựa tới giúp chúng tôi. Thần cho tôi sức mạnh đối với biển cả mà tôi chưa bao giờ biết tới trước đó. Và rồi cả Tyson nữa. Phải chăng thần Poseidon đưa chúng tôi quen biết nhau là có mục đích? bao nhiêu lần Tyson cứu tôi trong mùa hè này?
      Ở phía xa, tiếng tù và bằng xà cừ báo hiệu giờ giới nghiêm vang lên.
      “Cháu nên ngủ ,” thần Hermes . “Ta giúp cháu đủ rắc rối trong mùa hè này rồi. Ta thực chỉ tới để giao gói hàng này.”
      “Giao hàng ư?”
      “Ta là người đưa thư của các vị thần mà Percy.” Thần lôi ra tập giáy chữ kí điện tử từ túi đưa thư của mình và đưa nó cho tôi, “Cháu kí vào đây.”
      Tôi cầm lấy cây bút trâm trước khi nhận ra nó được bện bằng hai con rắn xanh bé tí. “Ối!” tôi đánh rơi cây bút.
      Oái, Geogre kêu toáng lên.
      Percy, cậu là, Martha rầy la. Cậu có muốn được thả phịch xuống mặt đất của chuồng ngựa như vậy ?
      “Ồ, ừ, xin lỗi.” Tôi thích chạm vào lũ rắn tí nào nhưng tôi vẫn phải nhặt tập giấy và cái bút lên. Martha và Geogre uốn éo dưới những ngón tay tôi, tạo dáng thành kiểu đuôi bút chì giống hệt cái mà giáo viên giáo dục đặc biệt của tôi dạy sử dụng khi tôi học lớp hai.
      Cậu có mang cho tôi con chuột ? Geogre thèm khát hỏi.
      …” tôi đáp. “Ừ, chúng tôi chẳng tìm thấy con nào.”
      Thế còn chuột lang sao?
      Geogre! Martha quở trách. Đừng có trêu chọc cậu bé như thế.
      Tôi kí tên mình và đưa trả lại tập giấy cho thần Hermes.
      Đổi lại, thần đưa cho tôi phong bì màu xanh nước biển.
      Ngón tay tôi run rẩy. Thậm chí trước khi mở nó ra, tôi có thể rằng nó được gửi đến từ chỗ cha tôi. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của ông qua lớp giấy màu xanh lạnh lẽo này, cứ như thể phong bì này được gập nên từ con sóng đại dương.
      “Chúc cậu may mắn vào ngày mai nhé,” thần Hermes . “Cháu có những con ngựa tốt ở đây, nhưng đừng trách nếu ta cổ vũ cho khu nhà thần Hermes nhé.”
      Và đừng có nản lòng khi đọc nó nhé, cậu bé thân , Martha dặn dò. Ông ấy thực quan tâm đến cháu đấy.
      “Ý là gì ạ?” tôi thắc mắc.
      Mặc kệ ta , Geogre gạt . Và lần tới, hãy nhớ là lũ rắn làm việc vì tiền quà đấy nhé.
      “Đủ rồi đấy hai đứa,” thần Hermes quát. “Tạm biệt, Percy. Ta phải ngay.”
      Cặp cánh màu trắng nhú lên từ chiếc mũ bấc của ông. Ông bắt đầu tỏa sáng và tôi đủ biết về các vị thần để tránh ánh mắt nơi khác trước khi thần để lộ hình dáng thần thánh thực của mình. Với ánh sáng trắng lòa lóe lên, ông ấy biến mất và tôi lại đơn độc cũng lũ ngựa.
      Tôi nhìn chằm chằm vào phong bì màu xanh nước biển trong tay. Địa chỉ được viết bằng kiểu chữ viết tay ràng nhưng tao nhã mà tôi từng nhìn thấy lần trước đây, gói bưu phẩm mà thần Poseidon gửi cho tôi vào hè năm ngoái.
      Percy Jackson
      Nhờ Trại Con Lai chuyển hộ
      3.141, Đường Trang Trại
      Long Island, New York 11954
      lá thư có từ cha tôi. Có thể ông khen tôi làm tốt khi lấy được Bộ Lông Cừu Vàng. Ông giải thích về Tyson, hoặc xin lỗi sớm chuyện với tôi. Có quá nhiều thứ mà tôi muốn trong lá thư này.
      Tôi bóc chiếc phong bì và mở tờ giấy bên trong.
      Mấy từ đơn giản được viết chính giữa tờ giây:
      Gắng hết sức mình.
      Sáng hôm sau, tất cả mọi người tíu tít về cuộc đua ngựa, dẫu họ vẫn nhìn về phía bầu trời đầy lo lắng như thể họ cho rằng lũ chim Stymphalian tụ tập lại. Nhưng có gì. ngày mùa hè tuyệt đẹp với bầu trời xanh và nhiều nắng vàng. Trại bắt đầu trở lại với vẻ như nó nên có: những bãi cỏ xanh mướt và tràn đầy nhựa sống; những đụn khói trắng le lói trong các tòa nhà Hy Lạp; những nữ thần cây chơi đùa vui vẻ trong các khu rừng.
      Và tôi đáng thương. Tôi nằm thao thức suốt cả tối, nghĩ về lời cảnh báo của thần Poseidon.
      Gắng hết sức mình.
      Ý tôi là, ông ấy mất công viết thư cho tôi, thế tại sao ông lại chỉ viết có mấy chữ như vậy?
      rắn Martha từng báo trước với tôi là đừng thất vọng. Có lẽ thần Poseidon có lý do để trở nên mập mờ như vậy. Có lẽ cha tôi biết chính xác rằng ông cảnh báo với tôi về việc gì, nhưng ông cảm nhận được có gì đó ghê gớm sắp xảy ra – thứ gì đó có thể hoàn toàn làm tôi ngã quỵ trừ phi tôi có chuẩn bị trước. Điều này là khó nhưng tôi cố gắng chuyển suy nghĩ của mình về với cuộc đua.
      Khi Annabeth và tôi đánh xe vào trường đua, tôi thể tán thưởng công trình mà Tyson hoàn tất cỗ xe ngựa của nhà thần Athena. Cỗ xe sáng lấp lánh với phần trang bị thêm bằng kim loại. Những chiếc bánh xe được sắp xếp lại với hệ thống giảm xóc có phép thuật nên chúng tôi chỉ trượt khi bị đâm vào. Chằng buộc dành cho lũ ngựa cân bằng cách hoàn hảo giúp đàn ngựa đổi hướng chỉ với cái giật dây cương nhất.
      Tyson còn làm cho chúng tôi hai cái lao, mỗi cái có ba nút bấm ở cán. Nút thứ nhất mồi cho cái lao phát nổ khi va chạm, phóng ra dây kim loại sắc bén khiến nó có thể quấn vào và cắt bánh xe của đối thủ thành nhiều mảnh . Nút thứ hai tạo ra đầu mũi lao bằng đồng bị cùn (nhưng vẫn đủ gây đau đớn) được thiết kế để đánh bật người lái xe ra khỏi cỗ xe ngựa. Nút thứ ba cung cấp cái móc hàm có thể sử dụng để khóa vào cổ xe của kẻ thù hoặc đẩy nó ra xa.
      Tôi đoán chúng tôi ở trạng thái rất tốt cho cuộc đua nhưng Tyson vẫn cảnh báo tôi nên cẩn thận. Những đội đua khác cũng đầy rẫy trò bịp bợm.
      “Đây,” cậu ấy , chỉ trước khi cuộc đua bắt đầu.
      Cậu ấy đưa cho tôi chiếc đồng hồ đeo tay. Trông nó chả có gì đặc biệt cả – chỉ là mặt đồng hồ màu trắng bạc, đeo dây bằng da màu đen – nhưng ngay khi nhìn thấy nó, tôi nhận ra đó chính là thứ mà tôi thấy cậu ấy mày mò suốt mùa hè vừa qua.
      Tôi thường thích đeo đồng hồ. Ai quan tâm đến giờ là mấy giờ cơ chứ? Nhưng tôi thể với Tyson.
      “Cảm ơn người em,” tôi đeo nó tay và phát ra nó cực kì và dễ chịu. Tôi khó có thể nhận ra mình đeo đồng hồ.
      hoàn thành kịp trong chuyến tìm kiếm,” Tyson lầm bầm. “Xin lỗi, xin lỗi.”
      “Này người em, có chuyện gì to tát đâu.”
      “Nếu cậu cần bảo vệ trong cuộc đua,” Tyson khuyên, “ bấm cái nút này.”
      “Ừ. Được” Tôi nhìn kĩ cách giữ thời gian như thế nào để giúp đỡ được nhiều, nhưng tôi cảm động vì được Tyson quan tâm. Tôi hứa với cậu ấy là lưu ý về cái đồng hồ này. “Và, ừm, Tyson này…”
      Cậu ấy nhìn tôi.
      “Tớ muốn rằng, ừ…” Tôi nghĩ ra cách để xin lỗi vì xấu hổ về cậu ấy trước khi diễn ra cuộc tìm kiếm, về việc với mọi người rằng cậu ấy phải là em ruột của tôi. dễ dàng gì lựa chọn từ ngữ.
      “Tớ biết điều mà cậu định ,” Tyson lí nhí, nhìn cậu ấy rất ngượng ngùng. “Thần Poseidon rốt cuộc cũng quan tâm tới tớ.”
      “Ừ, ờ…”
      “Ông ấy gửi cậu tới giúp tớ. Đó là những gì tớ cầu.”
      Tôi chớp mắt. “Cậu cầu xin thần Poseidon về… tớ ư?”
      người bạn,” Tyson đáp, xoắn chặt áo trong đôi tay của mình. “Các Cyclops tuổi lớn lên đơn độc đường phố, học cách tạo nên nhiều thứ từ những đồ phế liệu. Học cách để tồn tại.”
      “Nhưng điều đó quá tàn khốc!”
      Cậu ấy lắc đầu cách nghiêm túc. “Điều đó chỉ khiến bọn tớ trân trọng hạnh phúc, tham lam, ích kỉ và béo phị giống như Polyphemus. Nhưng tớ sợ hãi. Lũ quái vật truy lùng tớ rất nhiều, đôi khi còn cào xé tớ…”
      “Các vết sẹo sau lưng cậu ư?”
      giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt Tyson. “Con Sphinx ở Phố 72. gã to lớn chuyên bắt nạt. Tớ cầu xin cha giúp đỡ. Rồi bao lâu sau người của trường Meriwether tìm thấy tớ. Được gặp cậu. May mắn lớn nhất tớ từng có. Xin lỗi vì tớ từng trách thần Poseidon rất ích kỉ. Thần gửi tới cho tớ người em.”
      Tôi nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ Tyson làm tặng tôi.
      “Percy,” Annabeth gọi ầm lên. “ thôi!”
      Bác Chiron đứng ở vạch xuất phát, sẵn sằng thổi ốc xà cừ.
      “Tyson…” Tôi lúng búng.
      ,” Tyson giục. “Cậu chiến thắng!”
      “Tớ… ừ, được rồi, người em to lớn à. Chúng tớ thắng trận này cho cậu.” Tôi trèo lên cỗ xe và vào vị trí vừa đúng lúc bác Chiron thổi báo hiệu cuộc đua bắt đầu.
      Lũ ngựa biết phải làm gì. Chúng tôi lao ra đường đua nhanh tới mức tôi có thể ngã nhào nếu cánh tay tôi được quán chặt vào các dây cương bằng da. Annabeth cũng bám chặt vào tay vịn. Những bánh xe ngựa lướt cách suôn sẻ. Chúng tôi thực vòng cua đầu tiên với khoảng cách cỗ xe ngựa so với người dẫn đầu là Clarisse – người bận rộn chống trả cuộc tấn công bằng lao từ em nhà Stoll cỗ xe nhà thần Hermes.
      “Chúng ta đuổi kịp họ rồi!” Tôi hét lên nhưng tôi quá sớm.
      “Có người tấn công!” Annabeth kêu lên. ấy chuyển cây lao đầu tiên của mình sang chế độ móc hàm, đánh bật chiếc lưới bọc chì sắp chụp vào cả hai chúng tôi. Cỗ xe nhà thần Apollo lao tới bên hông chúng tôi. Trước khi Annabeth có thể tự vũ trang lại chiến binh cỗ xe nhà thần Apollo ném cây lao vào ngay bánh xe bên phải của chúng tôi. Cây lao nát vụn ngay sau khi nó làm gãy vài cái nan hoa. Cỗ xe của chúng tôi lảo đảo và loạng choạng. Tôi chắc chắn rằng bánh xe bên phải hoàn toàn gãy vụn nhưng bằng cách nào đó cỗ xe của chúng tôi vẫn tiếp tục chạy.
      Tôi thuyết phục lũ ngựa giữ tốc độ. Giờ chúng tôi chạy ngang bằng với cỗ xe nhà thần Apollo. Cỗ xe nhà thần Hephaestus lao sát bên cạnh. Cỗ xe nhà thần Ares và Hermes rơi lại phía sau, hai xe cùng chạy song song với nhau khi Clarisse chiến đấu với Connor Stoll.
      Nếu chúng tôi nhận thêm lao nữa vào bánh xe, tôi biết rằng chúng tôi bị lật úp.
      “Ngươi là của ta!” Người điều khiển cỗ xe nhà thần Apollo hét vang. Đó là trại viên năm thứ đầu tiên. Tôi nhớ tên cậu ấy nhưng cậu ấy khá tự tin.
      “Ừm, đúng đấy!” Annabeth đốp lại
      ấy rút cây lao thứ hai – việc rất mạo hiểm vì chúng tôi vẫn còn vòng đua nữa – và ném nó về phía người đánh xe nhà thần Apollo.
      ấy nhắm hoàn hảo. Mũi ngọn lao biến thành mũi của cây thương nặng khi nó chạm ngực người đánh xe, làm cậu ấy ngã nhào vào người đồng đội của mình. Sau đó cả hai cùng ngã khỏi xe ngựa bằng cú lộn nhào ra phía sau. Cảm thấy dây cương chùng , lũ ngựa trở nên điên cuồng, chạy như bay lao thẳng vào đám đông. Các trại viên tranh nhau tìm chỗ nấp khi lũ ngựa lao vào góc khán đài với cỗ xe bằng vàng hất lên hất xuống phía sau. Lũ ngựa chạy lại về phía chuồng, kéo lê cỗ xe bị lật úp đằng sau chúng.
      Tôi giữ cho cỗ xe của chúng tôi tiếp tục vòng đua thứ hai, bất chấp tiếng kĩu kịt của bánh xe bên phải. Chúng tôi băng qua vạch xuất phát và tiến vào vòng đua cuối cùng.
      Trục xe kêu cót két và rên rỉ. Cái bánh xe lắc lư khiến chúng tôi giảm tốc độ, bất chấp lũ ngựa hưởng ứng nhiệt tình từng mệnh lệnh của tôi, chạy như cỗ máy được bôi trơn dầu mỡ.
      Đội nhà thần Hephaestus vẫn tăng tốc.
      Beckendorf nhe răng cười khi ấn nút bảng điều khiển chỉ huy. Những dây cáp bằng thép bắn vọt ra từ phía trước lũ ngựa máy của cậu ta, quấn lấy tay vịn phía sau của chúng tôi. Cỗ xe của chúng tôi rung lên khi hệ thống dây tời của Beckendorf bắt đầu hoạt động – kéo chúng tôi lùi lại phía sau trong khi Beckendorf đẩy cậu ta về phía trước.
      Annabeth nguyền rủa và rút dao ra. ấy chặt mạnh vào đám dây nhưng chúng quá dày.
      cắt được chúng!” ấy hoảng hốt la lên.
      Cỗ xe nhà thần Hephaestus giờ đây tiến sát chúng tôi. Lũ ngựa của cậu ta định dẫm nát chúng tôi.
      “Thay cho tớ!” tôi với Annabeth. “Cầm lấy dây cương!”
      “Nhưng…”
      “Cứ tin ở tớ!”
      ấy đẩy người lên phía trước và tóm lấy dây cương. Tôi xoay lại, cố gắng giữ thăng bằng và rút cây Thủy Triều ra.
      Tôi chém mạnh xuống và đám dây cáp đứt phựt như những sợi dây diều. Chúng tôi lắc lư tiến về phía trước nhưng chàng đánh xe của đội Beckendorf vừa bẻ ngoặt cỗ xe của cậu ta qua bên trái chúng tôi và đưa nó vào sát cạnh xe chúng tôi. Beckendorf rút kiếm ra. Cậu ta chém về phía Annabeth nhưng tôi gạt lưỡi kiếm sang bên.
      Chúng tôi dẫn đàu trong vòng đua cuối cùng. Chúng tôi chưa bao giờ làm điều này. Tôi cần phá hỏng cỗ xe nhà thần Hephaestus và tống nó khỏi đường đua nhưng tôi cũng phải bảo vệ cả Annabeth nữa. Chỉ vì Beckendorf là người tốt có nghĩa là ta đưa cả hai chúng tôi tới bệnh xá nếu chúng tôi mất cảnh giác.
      Giờ đây chúng tôi lại song song bên nhau. Clarisse tiến lên từ phía sau, tranh thủ bù lại thời gian mất.
      “Gặp lại sau nhé, Percy!” Beckendorf kêu lên. “Đây là món quà chia tay nho !”
      Cậu ta ném túi đạn bằng da vào cỗ xe chúng tôi. Nó cắm vào sàn xe và bắt đầu nổi khói xanh lè.
      “Lửa Hy Lạp đấy!” Annabeth kêu toáng lên.
      Tôi nguyền rủa. Tôi từng nghe nhiều câu chuyện về “lửa Hy Lạp” có thể làm được nhũng gì. Tôi đoán chúng tôi có thể chỉ còn mười giây trước khi nó nổ.
      (*)Lửa Hy Lạp (Greek fire): là phát minh của người Hy Lạp cổ đại từ thế kỉ thứ 7 trước Công Nguyên (Chính xác là của hàng binh người Syria năm 673 trước Công Nguyên). Đấy là hỗn hợp gồm dầu lửa, diêm sinh và dầu thực vật – được người Byzantine dùng để đốt thuyền bè của đối phương mà dùng nước thể dập tắt được.
      “Vứt nó !” Annabeth gào to, nhưng tôi thể. Cỗ xe nhà thần Hephaestus vẫn bám sát bên cạnh, chờ đợi tới giây phút cuối để chắc chắn rằng món quà của họ nổ tung. Beckendorf khiến tôi phải bận rộn với thanh kiếm của cậu ta. Nếu tôi chỉ cần lơ là đủ để xử lý “lửa Hy Lạp”, Annabeth bị chém và chúng tôi bị hủy diệt. Tôi cố gắng đá cái túi đạn bằng da văng nhưng thể. Nó như chết di ở đó.
      Rồi tôi chớ tới cái đồng hồ.
      Tôi biết nó có thể giúp được gì, nhưng tôi quyết định nhấn vào nút bấm giờ. Ngay lập tức, cái đồng hồ thay đổi. Nó mở rộng ra. Vành kim loại của nó từ từ nhô ra phía ngoài như cửa trập của chiếc máy chụp hình kiểu cổ. Dây đeo bằng da quấn quanh cổ tay tôi cho tới khi tôi cần cái khiên chiến đấu tròn rộng mét, bên trong là da mềm, bên ngoài được bọc bằng đồng được đánh bóng và chạm trổ những hình vẽ mà tôi có thời gian để nghiên cứu.
      Tất cả những gì mà tôi biết là: Tyson đoán trước được. Tôi nâng cái khiên lên và kiếm của Beckendorf chạm vào nó kêu lanh lảnh. Lưỡi kiếm của cậu ta gãy tan.
      “Cái gì thế này?” Cậu ta gào to. “Làm sao…”
      Cậu ta có nhiều thời gian để thêm vì tôi dùng cái khiên mới tống mạnh vào ngực Beckendorf và hất cậu ta bắn ra khỏi cỗ xe, ngã nhào xuống đất.
      Khi tôi định dùng cây Thủy Triều để chém người đánh xe Annabeth hét lên “Percy!”
      “Lửa Hy Lạp” bắn ra các tia sáng. Tôi xọc đầu kiếm xuống dưới cái túi đạn bằng da và hất nó lên như cái xẻng. Quả bom lửa bật khỏi nơi nó bám trụ và bay vèo vào cỗ xe nhà thần Hephaestus ngay dưới chân người đánh xe. Cậu ta kêu oai oái.
      Trong vòng phần giây, người lái xe đưa ra quyết định đúng đắn: nhảy vọt ra khỏi cỗ xe khi nó vẫn lao về phía trước và nổ tung trong đám lửa màu xanh lá cây. Những con ngựa kim loại như bị chập mạch. Chúng quay lại và kéo theo phần đuôi vỡ vụn bốc cháy lao về phía Clarisse và em nhà Stoll – những người phải đổi hướng để tránh nó.
      Annabeth kéo dây cương cho lần rẽ cuối. Tôi vẫn bám chặt vào thành xe, vì tin rằng chúng tôi bị lật úp. Nhưng bằng cách nào đó, ấy đưa chúng tôi vượt qua được và thúc lũ ngựa tiến thẳng tới đích đến. Đám đông reo hò cuồng loạn.
      Khi cỗ xe dừng lại, các bạn của chúng tôi kéo ùa tới. Họ bắt đầu reo tên chúng tôi nhưng Annabeth kêu lên
      bằng giọng mũi, “Trật tự! Hãy nghe đây. Chiến thắng này chỉ có riêng bọn tớ!”
      Đám đông nom muốn im lặng tí nào nhưng tiếng của Annabeth vẫn lảnh lót: “Bọn tớ thể làm được điều này nếu thiếu người! Chúng tôi thể chiến thắng cuộc đua này hoặc lấy được Bộ Lông Cừu Vàng, hoặc cứu được Grover hay bất kì cái gì! Bọn tớ nợ cậu mạng sống của bọn tớ, Tyson, Percy…”
      “Em trai!” tôi , giọng đủ lớn để tất cả mọi người nghe thấy. “Tyson, người em trai bé bỏng của tớ.”
      Tyson đỏ mặt. Đám đông reo hò hớn hở. Annabeth hôn lên má tôi. Ngay sau đó, tiếng reo hò ngày càng lớn hơn. Tất cả mọi người ở khu nhà thần Annabeth công kênh tôi, Annabeth và Tyson lên vai, mang chúng tôi về phía bục người chiến thắng – nơi bác Chiron chờ để trao những vòng nguyệt quế
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      20. BỘ LÔNG CỪU VÀNG PHÁT HUY TỐT PHÉP THUẬT

      Buổi chiều đó là trong những buổi chiều hạnh phúc nhất tôi từng có ở trại – thứ mà bạn có thể khoe và bạn bao giờ biết được khi nào thế giới của bạn bị vỡ ra thành từng mảnh.

      Grover thông báo rằng cậu ấy có thể ở lại trại với chúng tôi trong suốt mùa hè này trước khi lại tiếp tục lên đường tìm kiếm thần Pan. Các sếp của cậu ấy ở Hội Đồng Bô Lão quá ấn tượng về việc cậu ấy hề bị giết chết, mà còn dọn sạch đường cho những người tìm kiếm tương lai. Thế nên họ cho cậu ấy hai tháng nghỉ phép và bộ sáo mới. Tin xấu duy nhất là: Grover khăng khăng thổi các cây sáo đó suốt cả buổi chiều và kỹ năng nhạc của cậu ấy hề tăng thêm chút nào. Cậu ấy chơi bài YMCA và những cây dâu tây bắt đầu phát điên, quấn quanh chân chúng tôi như thể cố bóp nghẹt chúng tôi. Tôi cho rằng mình thể trách chúng.

      (*)YMCA: Là ca khúc được ban nhạc Village People trình bày vào năm 1978, sau đó nhanh chóng trở thành hit trong tháng giêng năm 1979. Bài hát đạt vị trí số trong bảng xếp hạng của Mỹ vào đầu năm 1979 và đạt vị trí số bảng xếp hạng của cùng vào khoảng thời gian đó, và trở thành bản hit lớn từ trước đến nay. Lời bài hát ca ngợi ưu điểm của Hiệp hội Thanh niên Cơ đốc. Bài hát đến nay vẫn còn rất nổi tiếng và được chơi trong giờ nghỉ giữa các trận đấu, các khán giả dùng bài nhạc nhảy để làm co giãn cơ thể. Năm 2009, YMCA có mặt trong cuốn Các Kỷ Lục Guiness Thế Giới khi có hơn 44.000 người nhảy múa với bài hát này ở Sun Bowl ở Texas. Nó còn nằm ở vị trí số 7 trong danh sách 100 Bản Nhạc Dance Tuyệt Vời Nhất trong Thế Kỷ 20 của đài VH1. (ND)

      Grover với tôi rằng cậu ấy có thể cởi bỏ sợi dây linh cảm giữa chúng tôi, và bây giờ chúng tôi đối diện nhau. Nhưng tôi với cậu ấy rằng tôi giữ nó lại nếu điều đó làm phiền cậu ấy. Cậu ấy đặt cây sáo xuống và nhìn chằm chằm vào tôi. “Nhưng nếu tớ gặp rắc rối lần nữa, cậu gặp nguy hiểm, Percy à. Cậu có thể bị chết đấy!”

      “Nếu cậu gặp nguy hiểm nữa, tớ muốn biết về nó. Và tớ lại giúp cậu.”

      Cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý cắt bỏ sợi dây linh cảm giữa chúng tôi. Cậu ấy quay lại chơi bài YMCA cho đám dâu tây. Tôi cần sợi dây linh cảm với đám dâu tây nhưng cũng biết được chúng cảm thấy ra sao.

      Trong suốt giờ học bắn cung sau đó, bác Chiron kéo tôi sang bên và với tôi rằng bác xử lí xong mọi vấn đề của tôi với trường trung học Meriwether. Trường học còn trách cứ tôi về việc phá hủy phòng tập thể dục nữa. Cảnh sát cũng còn truy tìm tôi nữa.

      “Bác giải quyết như thế nào vậy?”Tôi ngạc nhiên hỏi.

      Mắt bác Chiron sáng rực. “Bác chỉ gợi ý rằng con người được nhìn thấy vài điều lạ trong ngày đó – vụ nổ lò sưởi phải là lỗi của cháu.”

      “Bác chỉ như vậy và người ta tin ư?”

      “Bác điều khiển Màn Sương Mù. ngày nào đó, khi cháu sẵn sàng, bác chỉ cho cháu cách nó hoạt động như thế nào.”

      “Ý bác là, cháu có thể quay về trường Meriwether vào năm tới sao?”

      Bác Chiron nhướn mày. “Ồ, , họ vẫn trục xuất cháu. Hiệu trưởng của cháu, ông Bonsai, rằng cháu có – ông ấy diễn tả nó như thế nào nhỉ? – nghiệp chướng hay ho có thể phá vỡ tinh hoa giáo dục của trường học. Nhưng cháu có bất cứ vấn đề trái pháp luật. Điều này là khuây khỏa đối với mẹ cháu. À, về mẹ cháu …”

      Bác Chiron lấy điện thoại di động từ ống đựng tên của mình và đưa cho tôi. “Giờ là thời điểm cháu gọi cho bà ấy.”

      Phần tồi tệ nhất là phần mở đầu – phần “Percy Jackson, con-nghĩ-gì-vậy? Con-có-biết-là-mẹ--lo-lắng-như-thế-nào-về-việc-con-bỏ-trại-mà--được-phép-để-lao-vào-cuộc-tìm-kiếm-đầy-nguy-hiểm-và-khiến-mẹ-sợ-hãi-như-sắp-chết-tới-nơi--hả?”

      Nhưng cuối cùng, mẹ cũng ngưng lại để thở. “Ôi, mẹ mừng vì con an toàn!”

      Đó là điều tuyệt diệu nhất về mẹ tôi. Bà giỏi giận dữ. Bà cố gắng, nhưng đó phải là bản chất của bà.

      “Con xin lỗi mẹ,” tôi . “Con làm mẹ phải sợ hãi nữa.”

      “Đừng hứa với mẹ điều đó, Percy. Con biết là nó chỉ mang tới những điều tồi tệ.” Mẹ cố gắng năng bình thường về điều đó, nhưng tôi có thể rằng mẹ run sợ.

      Tôi muốn gì đó để mẹ thấy dễ chịu hơn, nhưng tôi biết là mẹ đúng. Là á thần, tôi luôn làm những việc khiến mẹ hoảng sợ. Và khi tôi càng lớn hơn, những nguy hiểm đến với tôi cũng lớn hơn.

      “Con có thể về nhà thời gian,” tôi đề nghị.

      , . Cứ ở lại trại. Luyện tập. Hãy làm những việc mà con cần làm. Nhưng con về nhà vào năm học tới phải ?”

      “Dạ, tất nhiên ạ. Nếu có bất kì trường nào nhận con.”

      “Ôi, chúng ta tìm ra thôi, con ,” mẹ thở dài. “Nơi nào đó mà họ chưa biết về chúng ta.”

      Về phần Tyson, các trại viên đối xử với cậu ấy như hùng. Tôi rất hạnh phúc khi có cậu ấy làm bạn cùng phòng. Nhưng tối đó khi cùng tôi ngồi đụn cát ngắm nhìn Long Islands Sound, cậu ấy có thông báo khiến tôi hoàn toàn kinh ngạc.

      “Tối qua có giấc mơ từ cha đấy,” Tyson khoe. “Cha muốn tớ tới thăm.”

      Tôi cho rằng cậu ấy chỉ đùa, nhưng Tyson thực biết đùa là gì. “Thần Poseidon gửi cho cậu tin nhắn qua mơ sao?”

      Tyson gật đầu. “Cha muốn tớ xuống thủy cung suốt mùa hè. Học cách làm việc tại lò rèn của những người Cyclops. Cha gọi nó là thực… thực tập…”

      người thực tập sinh?”

      “Ừ.”

      Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Tôi thừa nhận, tôi cảm thấy hơi ghen tị. Thần Poseidon chưa bao giờ mời tôi xuống thủy cung. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, Tyson ư? Chỉ như vậy sao?

      “Khi nào cậu ?” Tôi hỏi.

      “Bây giờ.”

      “Bây giờ. Giống như… bây giờ là ngay bây giờ sao?”

      “Ừ, bây giờ.”

      Tôi nhìn ra những con sóng Long Islands Sound. Mặt nước lấp lánh đỏ dưới ánh hoàng hôn.

      “Tớ rất hạnh phúc vì cậu, người em to lớn của tớ à,” tôi . “ đấy”

      khó khi phải chia tay với người mới của tớ,”cậu ấy bằng giọng run rẩy. “Nhưng tớ muốn làm thứ gì đó. Vũ khí cho trại. Cậu cần chúng.”

      may, tôi biết cậu ấy đúng. Bộ Lông Cừu Vàng giải quyết được tất cả vấn đề của trại. Luke vẫn còn ở ngoài kia, thu thập thêm quân lên con tàu Công chúa Andromeda. Kronos vẫn tái tạo trong chiếc quan tài vàng. Và rốt cuộc chúng ta vẫn phải chiến đấu với họ.

      “Cậu làm nên những thứ vũ khí tốt nhất chưa từng có,” tôi động viên Tyson. Tôi nâng chiếc đồng hồ lên đầy tự hào. “Tớ cá là họ cũng chiếc đồng hồ này tuyệt nữa.”

      Tyson khụt khịt. “ em giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.”

      “Cậu là em trai tớ,” tôi , “ nghi ngờ gì về điều đó cả.”

      Cậu ấy vỗ vào vai tôi mạnh tới mức suýt đẩy tôi ngã nhào xuống đụn cát. Rồi cậu ấy lau giọt nước mắt lăn gò má và đứng dậy. “Hãy dùng tốt chiếc khiên nhé.”

      như vậy mà, người em.”

      cứu lấy cậu ngày nào đó.”

      Cái cách mà cậu ấy quá thực tế. Tôi tự hỏi liệu con mắt của người Cyclops có thể nhìn thấy tương lai .

      Cậu ấy xuống biển và huýt sáo. Con cá ngựa có tên Cầu Vồng ùa lên khỏi các con sóng. Tôi nhìn dõi theo bọn họ cùng nhau vào vương quốc của thần Poseidon.

      Khi họ khỏi, tôi nhìn xuống chiếc đồng hồ mới nơi cổ tay. Tôi ấn nút và chiếc khiên xòe ra với đúng kích cỡ. Những hình khắc học vỏ kim loại là những hình ảnh về chuyến phiêu lưu của chúng tôi trong mùa hè này, mang phong cách Hy Lạp cổ. Đó là hình ảnh Annabeth giết chết con Laistrygonain – tay chơi bóng ném; là hình ảnh tôi đánh nhau với lũ bò bằng đồng Đồi Con Lai; là hình ảnh Tyson cưỡi con Cầu Vồng lao về phía con tàu Công chúa Adromeda; hình ảnh con tàu CSS Birmingham bắn những quả đạn thần công của mình vào Charybdis. Tôi lướt tay bức hình Tyson chiến đấu với con rắn nhiều đầu Hydra khi cậu ấy nâng cái hộp Bánh Donut Quái vật lên cao.

      Tôi khỏi có cảm giác buồn chán xen lấn. Tôi biết Tyson khoảng thời gian tuyệt vời dưới đáy đại dương. Nhưng tôi nhớ tất cả mọi thứ về cậu ấy – mê mẩn của cậu ấy về lũ ngựa, cái cách cậu ấy sửa cỗ xe đua hoặc vò nhàu kim loại trong đôi bàn tay trần, hoặc thắt nút lũ người vào với nhau. Thậm chí tôi nhớ tiếng ngáy như cơn động đất của cậu ấy ở giường kế bên trong tất cả các tối.

      “Này Percy.”

      Tôi quay lại.

      Annabeth và Grover đứng đỉnh đụn cát. Tôi đoán có lẽ tôi bị cát bay vào mắt vì tôi chớp mắt lia lịa.

      “Tyson…” Tôi nghẹn ngào với bọn họ. “Cậu ấy phải…”

      “Chúng tớ biết rồi,” Annabeth dịu dàng . “Bác Chiron kể với bọn tớ.”

      “Những lò rèn của người Cyclops,” Grover rùng mình. “Tớ nghe đồ ăn tự phục vụ ở đó rất kinh khủng. Chả có món enchiladas đâu.”

      (*)Enchiladas: Bánh đa cuộn nhân thịt hay pho mát, khi ăn chấm nước sốt cay. món ăn nổi tiếng của Mexico.(ND)

      Annabeth đưa tay ra. “ nào, Óc Tảo Biển. Tới giờ ăn tối rồi.”

      Chúng tôi cùng nhau quay về khu nhà ăn, chỉ có ba chúng tôi, giống như trước đây.

      trận bão hoành hành tối đó nhưng nó rẽ vòng và lướt qua khỏi Trại Con Lai như các cơn bão khác vẫn thường làm. Sấm chớp lóe lên ở phía đường chân trời, những con sóng đập mạnh vào bờ biển, nhưng giọt mưa nào rơi xuống thung lũng của chúng tôi. Chúng tôi lại được bảo vệ bởi Bộ Lông Cừu Vàng bịt kín chúng tôi trong các đường ranh giới phép thuật.

      Mặc dù vậy, những giấc mơ của tôi vẫn ập tới ngưng nghỉ. Tôi nghe thấy Kronos châm chọc tôi từ dưới đáy sâu Tartarus: Polyphemus ngồi mò mẫn trong hang của , còn người hùng trẻ tuổi lại tin rằng mình vừa có chiến thắng vĩ đại. Ngươi có bớt lừa dối mình đây? Tiếng cười của thần Titan bao trùm cả bóng tối.

      Rồi giấc mơ của tôi lại thay đổi. Tôi theo sau Tyson xuống đáy đại dương, bước vào vương quốc của thần Poseidon. Đó là lâu đài rực rỡ tràn ngập ánh sáng xanh, sàn nhà rải đầy ngọc trai. Và ở đó, ngai vàng bằng san hô, là cha tôi ngồi đó, ăn mặc đơn giản như người cá với quần soóc bằng vải kaki và chiếc áo phông có vệt trắng. Tôi ngước nhìn gương mặt rám nắng của ông, đôi mắt xanh thăm thẳm và ông cất tiếng: Gắng hết sức mình!

      Tôi giật mình thức dậy.

      Có tiếng đập mạnh ở cửa. Grover chạy luôn vào trong phòng mà chờ chấp thuận. “Percy!”cậu ấy lắp bắp. “Annabeth… ở đồi… ấy…”

      Ánh mắt cậu ấy mách bảo tôi có điều gì đó rất tồi tệ. Tối nay Annabeth làm nhiệm vụ canh gác, bảo vệ Bộ Lông Cừu Vàng. Nếu có điều gì đó xảy ra…

      Tôi vứt tấm chăn ra, máu trong người tôi như dòng nước lạnh buốt chảy trong huyết quản. Tôi mặc vội quần áo trong khi Grover cố hoàn chỉnh câu của mình. Nhưng cậu ấy quá choáng váng, ngắc ngoải như hết hơi. “ ấy nằm ở đó… chỉ nằm ở đó…”

      Tôi chạy ra ngoài và chạy như bay qua khu vực sân chính của trại, Grover theo sát sau tôi. Bình minh chỉ vừa ló rạng nhưng toàn trại như thể đầy kích động. Tin nhắn được lan truyền. Có thứ gì đó ghê gớm xảy ra. Vài trại viên hối hả đường tới đồi. Các thần rừng, nữ thần cây và các hùng trong bộ đồ khó hiểu giữa áo giáp và bộ pyjamas.

      Tôi nghe thấy tiếng móng ngựa gõ. Bác Chiron phi nước đại phía sau, nom mặt mũi rắn đanh.

      “Có ?” bác hỏi Grover.

      Grover chỉ gật đầu. Vẻ mặt cậu vẫn còn choáng váng.

      Tôi cố gắng hỏi chuyện gì xảy ra nhưng bác Chiron túm lấy tay tôi và đẩy tôi lên sau lưng bác ấy. Chúng tôi cùng lao lên Đồi Con Lai – nơi có sẵn đám đông tụ tập.

      Tôi cứ ngỡ Bộ Lông Cừu Vàng cây thông biến mất. Nhưng nó vẫn còn ở đó, vẫn tỏa sáng lấp lánh trong ánh sáng đầu tiên của bình minh. Cơn bão chấm dứt và bầu trời đỏ như màu máu.

      “Thần Titan đáng nguyền rủa,” bác Chiron kêu lên. “ lần nữa ông ta lại đánh lừa chúng ta, để chúng ta mang đến ông ta cơ hội khác điều khiển Lời Sấm Truyền.”

      “Ý bác là gì ạ? – tôi ngạc nhiên.

      “Bộ Lông Cừu Vàng,” bác . “Bộ Lông Cừu Vàng làm rất tốt việc của mình.”

      Chúng tôi phi nước đại về phía trước. Tất cả mọi người đều lùi ra khỏi đường của chúng tôi. nằm bất tỉnh dưới gốc cây. khác trong bộ áo giáp Hy Lạp quỳ bên .

      Máu gầm lên trong tai tôi. Tôi thể suy nghĩ đúng đắn được. Annabeth bị tấn công ư? Nhưng tại sao Bộ Lông Cừu Vàng vẫn còn ở đó.

      Cái cây nom vẫn rất ổn, vẫn còn nguyên và đầy sức sống, tràn ngập tinh thần của Bộ Lông Cừu Vàng.

      “Nó chữa lành cái cây,” bác Chiron , giọng rời rạc. “Và thuốc độc chỉ là thứ duy nhất mà nó thanh lọc.”

      Rồi tôi nhận ra Annabeth phải là người nằm đất. ấy mặc áo giáp, quỳ kế bên cạnh bất tỉnh. Khi ấy nhìn thấy chúng tôi, ấy chạy tới bên bác Chiron. “Chị… chị ấy… chỉ đột nhiên ở đó…”

      Mắt ấy đầy nước mắt tôi vẫn hiểu. Tôi quá hoảng sợ để hiểu mọi thứ. Tôi nhảy xuống khỏi lưng bác Chiron và chạy về phía nằm bất tỉnh. Bác Chiron kêu to, “Percy, đợi !”

      Tôi quỳ xuống bên cạnh . ta có tóc đen và tàn nhang mũi. ta nom như thể người chạy đường xa, dẻo dai và khỏe mạnh. Áo quần của ta theo phong cách xen lẫn giữa phong cách punk và Goth – áo phông đen, quần jeans xé tơi tả, áo khoác da với nhiều huy hiệu từ đám ban nhạc mà tôi chưa từng nghe.

      ta phải là trại viên. Tôi nhận ra ta ở bất kì khu nhà nào. Tuy nhiên tôi lại có cảm giác khác lạ rằng tôi gặp ta trước đó…

      “Đó là ,” Grover , hổn hển do chạy lên đỉnh đồi. “Tớ thể tin được…”

      ai tới gần đó.

      Tôi đặt tay lên trán . Da ấy rất lạnh nhưng ngón tay tôi nóng ran như thể chúng bị thiêu cháy.

      ấy cần rượu tiên và thức ăn thần thánh,” tôi . ràng ta là con lai dù có phải là trại viên hay . Tôi cảm nhận được điều đó chỉ từ cái chạm . Tôi hiểu tại sao mọi người nom quá sợ hãi.

      Tôi giữ lấy vai ta và nhấc ta lên với hình dáng như ngồi, để đầu ấy tựa vào vai tôi.

      “Thôi nào!” Tôi gọi to với những người khác. “Có chuyện gì với mọi người thế? Chúng ta phải đưa ấy tới Nhà Lớn thôi.”

      ai di chuyển, thậm chí cả bác Chiron. Tất cả bọn họ nom quá choáng váng.

      Rồi thở cách yếu ớt, ho và mở mắt.

      Tròng đen của ấy lấp lánh màu xanh – màu xanh sáng rực rỡ.

      nhìn tôi chằm chằm bằng con mắt đầy hoang mang, run rẩy và bối rối. “Cậu là…?”

      “Tớ là Percy,” tôi . “Giờ đây cậu an toàn.”

      “Giấc mơ lạ lùng nhất…”

      “Được rồi.”

      chết.”

      ,” tôi quả quyết với ta. “Cậu rất ổn. Tên cậu là gì?”

      Đúng lúc đó tôi hiểu ra. Thậm chí trước khi ta trả lời.

      Đôi mắt xanh của ta nhìn tôi chằm chằm và tôi hiểu cuộc tìm kiếm Bộ Lông Cừu Vàng là vì cái gì. Việc đầu độc cây. Tất cả mọi thứ. Kronos làm điều này để đưa con cờ khác vào cuộc chơi – cơ hội khác điều khiển Lời Sấm Truyền.

      Thậm chí ngay cả bác Chiron, Annabeth và Grover – những người nên ăn mừng thời khắc này – cũng quá choáng váng, và nghĩ về điều gì đó xảy ra trong tương lai. Còn tôi ôm trong tay người được tiên tri là bạn thân nhất hoặc có thể là kẻ thù tồi tệ nhất của tôi.

      “Tớ là Thalia,” . “Con thần Zeus.”

      Hoàn
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      PHỤ LỤC CÁC VỊ THẦN

      ARES – THẦN CHIẾN TRANH
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Áo quần da của các tay đua môtô, xe môtô hiệu Harley Davison, kính mát và thái độ khó chịu.
      nay:
      Có thể được nhìn thấy cưỡi chiếc Harley quanh khu vực ngoại thành Los Angeles. trong những vị thần có thể gây nên cuộc đánh nhau trong căn phòng trống.
      Trước đây:
      Quay trở lại những ngày trước đây, đứa con của Zeus và Hera này thường rời xa chiếc khiên và cái mũ sắt của mình. Về phe với người thành Troy trong cuộc chiến thành Troy, nhưng, thành , ông liên quan đến mọi cuộc đụng độ nhặt nhất như khi bé Goldilocks với ba chú gấu rằng giường của chúng chẳng tiện nghi chút nào.

      ZEUS – THẦN BẦU TRỜI
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Bộ đồ vest sọc, râu màu xám được tỉa tót gọn gàng, đôi mắt dữ dội như bão tố và tia chớp lớn, rất nguy hiểm.
      nay:
      Trong những ngày giông bão, ông có thể được nhìn thấy ngồi nghiền ngẫm trong căn phòng chứa các ngai đỉnh Olympus, phía tòa nhà Empire State ở New York. Đôi khi, ông khắp thế giới dưới hình hài được cải trang, vì thế hãy cư xử tử tế với tất cả mọi người! Bạn bao giờ biết được khi người tiếp theo mà bạn gặp có thể mang tia chớp đầy quyền năng.
      Trước đây:
      Trong những ngày xưa cũ trước đây, thần Zeus chế ngự toàn bộ gia đình Olympus bất kham của mình khi họ cãi nhau, đánh nhau và ghen tị lẫn nhau. Nhưng thực điều này cũng khác bây giờ là mấy. Thần Zeus luôn để ý tới những phụ nữ đẹp – những người luôn khiến ông gặp rắc rối với vợ mình – nữ thần Hera. Là ông bố chưa xuất sắc lắm, thần Zeus từng có lần ném con trai của Hera là Hephaestus ra khỏi đỉnh Olympus vì đứa bé quá xấu xí.

      POSEIDON – THẦN BIỂN CẢ
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Áo sơmi Hawaii, quần soóc, dép lê và cây đinh ba.
      nay:
      Thần Poseidon thường dạo những bờ biển của Florida và đôi khi dừng lại chuyện phiếm với các ngư dân hoặc chụp hình hộ cho du khách. Nếu có tâm trạng xấu, thần gây ra trận bão lớn.
      Trước đây:
      Thần Poseidon là người lúc nào cũng buồn rầu. Vào những ngày vui vẻ, ông làm những việc tuyệt vời như tạo ra lũ ngựa từ những cơn sóng. Vào những ngày bực bội, ông gây nên vài vấn đề nho như phá hủy các thành phố bằng những trận động đất hoặc nhấn chìm toàn bộ các đoàn tàu. Nhưng này, vị thần có quyền nổi cơn thịnh nộ như vậy sao?

      HADES – THẦN ĐỊA NGỤC
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Nụ cười xấu xa, chiếc mũ tàng hình (khiến ông ta có thể vô hình, thế nên bạn thể nhìn thấy nụ cười xấu xa), áo choàng đen được dệt từ các linh hồn bị đọa đày xuống địa ngục. Thần ngồi cái ngai được làm từ xương.
      nay:
      Thần Hades hiếm khi rời xa cung điện của mình dưới địa ngục, chắc là do việc tắc nghẽn giao thông đường cao tốc ở cánh đồng Asphodel. Ông trông nom lượng người chết ngày càng bùng nổ và gặp đủ loại rắc rối về công ăn việc làm cho các bóng ma và ma cà rồng của ông. Điều này khiến thần Hades luôn ở trong tâm trạng cáu kỉnh suốt ngày.
      Trước đây:
      Thần Hades nổi tiếng về cách thức lãng mạn mà ông làm để có được người vợ của mình, Persephone. Ông bắt cóc ấy. vậy, mặc dầu, liệu bạn có muốn cưới người luôn sống trong cái hang rộng lớn và tối tăm có đầy thây ma quanh năm suốt tháng ?

      ATHENA – NỮ THẦN CỦA TRÍ TUỆ, CHIẾN TRANH VÀ THỦ CÔNG MỸ NGHỆ
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Mái tóc đen, đôi mắt xám cuốn hút, trang phục bình thường nhưng đúng mốt (trừ khi bà tham gia các trận chiến; khi đó bà mặc áo giáp kín người). Athena luôn có ít nhất con cú tháp tùng, con vật linh thiêng của bà (và may mắn là nó được huấn luyện).
      nay:
      Bạn có khả năng nhận ra Athena tại trường đại học nào đó ở Mỹ, ngồi lắng nghe các bài thuyết trình về lịch sử quân hoặc công nghệ học. Bà thích những người phát minh ra những vật hữu dụng và đôi khi xuất để thưởng cho họ những món quà có phép thuật hoặc vô số lời khuyên hữu ích (chẳng hạn như những con số may mắn của tấm vé số vào tuần tới). Thế nên hãy bắt đầu làm việc với chiếc máy cắt bánh mì mới được cách mạng hóa đó!
      Trước đây:
      Athena là trong những nữ thần thiết thực nhất đối với các vấn đề liên quan đến loài người. Bà giúp Odysseus, bảo hộ cho cả thành phố Athens và đảm bảo cho những người Hy Lạp giành được chiến thắng trong cuộc chiến thành Troy. Điểm xấu là, bà rất kiêu ngạo và nóng tính. Chỉ cần hỏi Arachne, người bị biến thành con nhện vì dám cả gan so sánh kỹ năng dệt của mình với Athena. Vì thế cho dù bạn có thể làm bất cứ điều gì cũng ĐỪNG quả quyết rằng bạn có thể sửa toilets tốt hơn Athena. thể biết được bà biến bạn thành con gì đâu!

      APHRODITE – NỮ THẦN CỦA TÌNH VÀ SẮC ĐẸP
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Bà ấy rất, rất, rất xinh đẹp.
      nay:
      Bà ấy còn đẹp hơn cả Angelina Jolie.
      Trước đây:
      Bà ấy còn đẹp hơn cả Helen của thành Troy.





      Hinata, InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      HERMES – THẦN CỦA CÁC CON ĐƯỜNG, NGƯỜI DU LỊCH, THƯƠNG GIA VÀ KẺ TRỘM
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Bộ đồ chạy bộ và giày thể thao có cánh, điện thoại di động có thể biến thành cây y hiệu, biểu tượng sức mạnh của ông – cây quyền trượng có hai con rắn Geogre và Martha quấn quanh.
      nay:
      Thần Hermes là thần rất khó tìm vì thần luôn chạy. Khi giao thư cho các vị thần ông điều hành công ty viễn thông, dịch vụ chuyển phát nhanh và mỗi loại hình kinh doanh khác nhau mà bạn có thể tưởng tượng ra liên quan tới du lịch. Bạn có bao giờ đặt ra câu hỏi về các hoạt động của thần Hermes với tư cách là thần của kẻ trộm ? Hãy để lại tin nhắn. Thần trả lời cho bạn trong vài thiên niên kỷ.
      Trước đây:
      Khi còn , thần Hermes bị coi là kẻ luôn gây rắc rối. Mới được ngày tuổi, ông lén chui ra khỏi cái cũi của mình và ăn trộm vài con gia súc của trai mình là thần Apollo. Chắc chắn là thần Apollo cho nổ ngay nhóc tì hư đốn này thành nhiều mảnh, nhưng may mắn sao thần Hermes dỗ dành được mình bằng dụng cụ nhạc mới do ông tạo nên được gọi là đàn lia. Thần Apollo thích cái đàn đến nỗi quên sạch chuyện lũ bò. Chiếc đàn lia khiến thần Apollo rất nổi tiếng với phái đẹp, khiến thần chẳng đề cập gì thêm về bầy gia súc.

      POLYPHEMUS – GÃ CYCLOPS LỚN TUỔI
      Dấu hiệu đặc trưng:
      con mắt to chính giữa trán, hơi thở nặng mùi cừu, ăn mặc hợp thời trang của người thượng cổ, vệ sinh răng kém.
      nay:
      Gã khổng lồ Ployphemus sống trong cái hang hòn đảo hoang vắng – nơi chăn nuôi cừu và hưởng thụ thú vui dân dã như ăn thịt người hùng Hy Lạp thỉnh thoảng chèo thuyền qua đó.
      Trước đây:
      Gã khổng lồ Ployphemus sống trong cái hang hòn đảo hoang vắng – nơi chăn nuôi cừu và hưởng thụ thú vui dân dã như ăn thịt người hùng Hy Lạp thỉnh thoảng chèo thuyền qua đó.( số quái vật chưa bao giờ được học hành.)


      CIRCE – PHÙ THỦY
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Kiểu tóc tuyệt đẹp, áo choàng đẹp đẽ, giọng hát hút hồn, cây đũa thần chí mạng giấu trong ống tay áo.
      nay:
      Circe có spa sang sang trọng và khu nghỉ dưỡng hòn đảo ở Biển Quái Vật. Hãy ghé lại nếu bạn thích có thay đổi về vẻ bề ngoài, nhưng xin cảnh báo, bạn thể rời bỏ con người tương tự, hoặc thậm chí là loài tương tự.
      Trước đây:
      Circe rất thích tiếp đón các thủy thủ. Bà ta chào đón họ rất nồng ấm, cho họ ăn ngon rồi biến họ thành lũ lợn. Odysseus chặn được việc này bằng cách ăn thảo dược có phép thuật và kề mũi dao vào người bà ta cho đến khi bà ta thả hết các thủy thủ. Circe nhanh chóng phải lòng Odysseus. Bạn hãy tự tìm hiểu nhé

      SIRENS – QUÁI VẬT
      Dấu hiệu đặc trưng:
      Thân hình xấu xí, khuôn mặt giống như chim kền kền, giọng hát tuyệt diệu. (m thanh này rất giống giáo viên dạy hợp xướng ở trường tiểu học của tôi…)
      nay:
      Ba chị em nhà Sirens sống ở Đảo Quái Vật – nơi chúng nhử các thủy thủ tới cái chết bằng cách hát những bài ca ngọt ngào, tương tự như chương trình Oldies Radio những năm tám mươi, thậm chí còn tệ hơn.
      Trước đây:
      Trước đây, ba chị em nhà Sirens là mối đe dọa thực tới nên công nghiệp đóng tàu Hy Lạp. Sau đó người đàn ông thông minh có tên là Odysseus phát ra rằng bạn có thể bịt tai lại bằng sáp ong và lái thuyền thẳng ngang qua họ mà hề nghe thấy tiếng gì. lạ là Odysseus luôn được ghi nhớ bởi các thành tích khác, chứ phải là phát minh ra sáp ong bịt tai.

      Hinata, InoSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.