BIỂN QUÁI VẬT - Rick Riordan (Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      8.CHÚNG TÔI LÊN CON TÀU CÓ TÊN CÔNG CHÚA ANDROMEDA

      Đỉnh ở mũi tàu là cột buồm khổng lồ – phụ nữ cao ba tầng với áo mặc trong của người Hy Lạp màu trắng, được chạm trổ như thể bị xích vào phía trước con tàu. ta nom rất trẻ và đẹp với mái tóc đen rủ xuống nhưng vẻ mặt lại đầy khiếp sợ. Tôi thể hiểu tại sao người ta lại muốn công chúa la hét được gắn vào phía trước con tàu nghỉ mát của họ?
      Tôi nhớ lại thần thoại về Andromeda(1) và việc bị xích vào tảng đá bởi bố mẹ mình như vật hiến tế cho con thuỷ quái như thế nào. Có thể ta có quá nhiều điểm F trong bảng điểm, hoặc điều gì đó. Dù thế nào chăng nữa người trùng tên với tôi, Perseus, cũng kịp cứu ta và biến thuỷ quái thành đá bằng đầu của Medusa.
      (1) Là con của vua Cepheus xứ Ethyopia và hoàng hậu Cassiopeia, người có sắc đẹp khiến thần thánh phài ganh tị. Quá kiêu hãnh về sắc đẹp của con mình, hoàng hậu Cassiopeia xem thường nhan sẵc của các nữ thần biển. Để trừng phạt, thần Poseiden sai thủy quái đến tàn phá đất nước Ethiopia. Nhà vua cầu xin giúp đỡ của thần Zeus và được chỉ rằng để cứu đất nước ông phải hiến tế con đồng trinh vủa mình cho thủy quái. Thương con nhưng để cứu đất nước, ông đành nghe theo lời tiên tri, xích công chúa vào tảng đá gần bờ biển để làm mồi cho thủy quái. Cuối cùng được Perseus cứu thoát và trở thành vợ của người hùng này.(ND)
      chàng Persius đó luôn chiến thắng. Đó là dý do tại sao mẹ tôi đặt tên tôi giống tên ta, mặc dù ta là con trai thần Zeus và tôi là con trai thần Poseidon. Perseus thứ thiệt là vị hùng duy nhất trong thần thoại Hy Lap có cái kết có hậu. Những ngừơi khác đều chết do bị phản bội, thương tật, bị đầu độc hoặc bị nguyền rủa bởi các vị thần. Mẹ tôi hy vọng rằng tôi được thừa hưởng may mắn của Perseus. Xét thấy cuộc đời mình diễn ra từ trước đến nay, tôi chẳng lạc quan chút nào.
      “Làm thế nào lên được thuyền?” Annabeth gào to hơn cả tiếng sóng ì ầm, nhưng lũ ngựa biển như hiểu chúng tôi cần gì. Chúng bay sát mạn phải của con tàu, nhàng xuyên qua đường rẽ nước khổng lồ của nó, và dừng lại kế bên chiếc thang được gắn cố định ở bên thân tàu.
      “Cậu lên trước !” tôi giục Annabeth.
      ấy đeo chiếc túi vải vai và chộp vội lấy thanh ngang bên dưới của chiếc thang. Khi ấy nhấc được người lên cái thang, con ngựa biển mà ấy cưỡi hí vang tạm biệt và lặn xuống mặt nước. Annabeth bắt đẩu trèo. Tôi chờ ấy chèo lên được vài bậc liền theo sát.
      Cuối cùng chỉ còn Tyson ở dứoi nước. Con ngựa biển của cậu ấy thực những cú xoay vòng 360 độ và cú nhảy giật lùi. Tyson cừơi đầy vui vẻ, tiếng cừơi vang cả mạng tàu.
      “Tyson, suỵt!” Tôi giục giã. “ nào, bạn to lớn!”
      “Chúng ta thể mang Cầu vồng theo sao?” cậu ấy hỏi, nụ cười mất dần.
      Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm. “Cầu vồng ư?”
      Con ngựa biển hí vang như thể nó thích cái tên mới của mình.
      “Ừm, chúng ta phải thôi,” tôi . “Cầu vồng… ừm, nó thể trèo cẩu thang được.”
      Tyson sụt sịt. Cậu ấy giấu mặt trong bộ bờm ngựa. “Tao nhớ mày lắm, Cầu vồng à!”
      Con ngựa biển hí lên tiếng mà tôi có thể thề đó là tiếng khóc của nó.
      “Có lẽ sau này chúng ta gặp lại nó,” tôi gợi ý.
      “Ôi, xin cậu đấy!” Tyson và phấn khởi ngay lập tức: “Ngày mai!”
      Tôi đưa ra lời hứa hẹn gì cả nhưng cuối cùng tôi cúng thuyết phục được Tyson lời từ giã với con ngựa và nắm lấy cái thang. Với tiếng hí buồn rẩu cuối cùng, con ngựa Cầu vồng thực củ lộn ngược và lao vụt xuống mặt biển.
      Cái thang dẫn tới tầng bảo dưỡng chứa đầy những chiếc thuyền cứu sinh màu vàng. Có cửa hai cánh bị khóa mà Annabeth thử mở bằng con dao của mình và số lời nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ.
      Tôi đoán chúng tôi phải lén lút vòng quanh, trở thành những kẻ lậu vé. Nhưng sau khi kiểm tra vài hành lang và nhìn chăm chú từ ban công vào boong tàu dạo mát khổng lồ ở khu vực trung tâm với các cửa tiệm đóng kính, tôi nhận ra rằng tàu có ai để chúng tôi phải lẩn trốn. Ý tôi là, hẳn bây giờ là nửa đêm và chúng tôi được nửa chiều dài con tàu và chẳng gặp ai. Chúng tôi băng qua bốn mươi hoặc năm mươi cánh cửa của các buồng tàu và hề nghe thấy bất kỳ tiếng động gì đằng sau chúng.
      “Đây là con tàu ma!” tôi thầm.
      phải,” Tyson cãi và nghịch vớ vẩn với vai chiếc túi của cậu ấy. “Mùi rất tệ.”
      Annabeth cau mày. “Tớ chả ngửi thấy mùi gì cả.”
      “Cyclops cũng như các thần rừng ấy,” tôi giải thích. “Họ có thể ngửi thấy mùi quái vật. Đúng , Tyson!”
      Cậu ấy gật đầu đầy lo lắng. Bây giờ, chúng tôi ra khỏi Trại Con Lai và Màn Sương Mù lại bóp méo gương mặt cậu ấy. Trừ phi tôi phải rất tập trung, nếu dường như cậu ấy có hai mắt, thay cho mắt.
      “Được rồi,” Annabeth . “Vậy chính xác là cậu ngửi thấy mùi gì?”
      “Thứ gì đó rất tệ,” Tyson đáp.
      “Tuyệt,” Annabeth cằn nhằn, “Nó làm sáng tỏ nhiều điều đấy.”
      Chúng tôi ra ngoài về phía khu bể bơi. Có rất nhiều dãy ghế xếp trống và quán bar được đóng bởi tấm màn làm bằng xích. Nước trong bể rực sáng cách kỳ lạ, chuyển động lên xuống theo chuyển động của con tàu.
      Ở phía bọn tớ, suốt chiều con tàu là bức tường tập leo núi trong nhà, sân golf pitch-and-putt (1), nhà hàng xoay nhưng nó hể có bất cứ dấu hiệu nào của sống.
      (1) sân golf thu được thiêt kế chủ yếu cho việc đánh từ đường lăn đến thảm cỏ và đánh vào lỗ.(ND)
      Và giờ… tôi lại cảm nhận được điều gì đó quen thuộc. điều gì đó rất nguy hiểm. Tôi có cảm giác rằng nếu tôi quá mệt và đốt cháy hết chất adrenalin trong suốt đêm dài, tôi có thể đặt tên cho mối nguy hiểm đó là gì.
      “Chúng ta cần nơi để trốn,” tôi . “Nơi nào đó an toàn để ngủ.”
      “Ngủ.” Annabeth mệt mỏi đồng ý.
      Chúng tôi thăm dò thêm vài hành lang cho tới khi tìm được buồng trống ở tầng chín. Cánh cửa mở sẵn khiến tôi thấy khó hiểu. bàn để sẵn giỏ bánh kẹo socôla, chai rượu táo ướp lạnh được đặt bàn đầu giường và nhánh bạc hà gối kèm theo tờ giấy viết tay có dòng chữ: Hãy tận hưởng chuyến du hành của các bạn!
      Chúng tôi mở túi du lịch ra trước và nhận ra rằng thần Hermes thực suy nghĩ hết mọi việc – quần áo để thay, các vật dụng dùng khi tắm rửa, khẩu phần ăn của trại, túi đầy tiền mặt, bao da đầy những đồng tiền vàng. Thậm chí thần Hermes còn bỏ vào cho Tyson chiếc túi chứa tấm vải dầu đựng các dụng cụ và những mảnh kim loại của cậu ấy và chiếc mũ tàng hình cho Annabeth, điều đó giúp họ thấy dễ chịu hơn.
      “Tớ ở ngay kế bên,” Annabeth . “Đám các cậu đừng ăn uống bất cứ thứ gì nhé!”
      “Cậu nghĩ rằng nơi này bị bỏ bùa sao?”
      ấy cau mày. “Tớ biết. Có thứ gì đó ổn. Chỉ là… nên cẩn thận.”
      Chúng tôi khóa cửa lại.
      Tyson đổ sầm xuống văng. Cậu ấy ngó ngoáy vài phút với mô hình kim loại của mình – thứ mà cậu ấy vẫn chưa muốn cho tôi xem – nhưng chẳng mấy chốc, cậu ấy ngáp ngắn ngáp dài. Tyson gói túi dầu lại và ngủ say như chết.
      Tôi nằm giường và nhìn ra ô cửa sổ. Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng động gì đó ở hành lang, giống như tiếng ai đó thầm. Tôi biết điều này là thể. Chúng tôi khắp con tàu và hề thấy ai. Nhưng những thanh này khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo. Chúng nhắc tôi về chuyển xuống m phủ – cách các linh hồn chết phát ra tiếng khi họ bị cuốn .
      Cuối cùng cơn mệt mỏi cũng chiến thắng tôi. Tôi ngủ thiếp … và mơ giấc mơ tồi tệ nhất chưa từng có.
      Tôi đứng ở gở của chiếc hố khổng lồ trong hang động. Tôi biết rất chỗ này. Đường vào Tartarus. Và tôi nhận ra tiếng cười lạnh lẽo vọng lên từ bóng tối bên dưới.
      Đây chẳng phải là người hùng trẻ tuổi. Giọng như lưỡi dao bén cứa qua cứa lại phiến đá. đường tới chiến thắng vĩ đại khác.
      Tôi muốn gào lên với Kronos rằng hãy để tôi được yên. Tôi muốn rút cây Thủy Triều và hạ gục ông ta. Nhưng tôi thể nhúc nhích. Và thậm chí tôi có thể chăng nữa, làm thế nào tôi có thể giết được thứ bị phá hủy – bị cắt thành nhiều mảnh và bị ném vào bóng đêm vĩnh viễn ?
      Đừng để ta chặn ngươi lại, người khổng lồ Titan . Có thể lần này, khi ngươi bị thất bại, ngươi muốn biết liệu việc làm nô lệ cho các vị thần có đáng . Chính xác gần đây cha ngươi thể cảm kích đó như thế nào?
      Tiếng cười của ông vang khắp hang, và khung cảnh biến đổi.
      Đây là cái hang khác – phòng ngủ ngục tù của Grover nằm trong hang của người Cyclops.
      Grover nằm ngồi chỗ khung cửi trong bộ đầm cưới dính đầy bùn đất, điên cuồng tháo gỡ những đường chỉ của phần đuôi chiếc đầm cưới chưa hoàn tất.
      “Bánh mật ong của ơi!” Con quái vật gào lên từ phía sau tảng đá.
      Grover kêu ầm lên và bắt đầu dệt lại các đường chỉ.
      Căn phòng rung dữ dội khi tảng đá được đẩy sang bên. ra lờ mờ lối ra là Cyslops to tợn tới mức Tyson cũng chẳng bõ bèn gì. có bộ răng vàng khè lởm chởm, đôi tay xương xẩu to bằng cả người tôi. mặc chiếc áo phông màu đỏ tía bạc màu có dòng chữ TRIỄN LÃM CỪU THẾ GIỚI 2001. phải cao tới ít nhất năm mét. Nhưng thứ khiến người ta phải sửng sốt lại chính là con mắt khổng lồ màu trằng đục, bị sẹo và phủ lớp màng bên ngoài như chứng đục nhãn mắt. Nếu hoàn toàn bị mù, ắt hẳn nhìn tốt ở cự ly gần.
      “Cưng làm gì thế?” con quái vật cất tiếng.
      “Chả làm gì!” Grover đáp bằng giọng the thé. “Chỉ dệt cái đuôi chiếc đầm cưới như có thể nhìn thấy.”
      Gã Cyclops thọc tay vào căn phòng và sờ soạng tìm xung quanh cho đến khi hán tìm được khung cửi. mân mê chỗ vải. “Chẳng dài hơn tí nào cả!”
      “Ôi , có chứ, . Có nhìn thấy ? Em may thêm được ít nhất ba centimét rồi đấy!”
      “Quá nhiều trì hoãn!” con quái vật kêu rống lên. Rồi ngửi ngửi trong khòng khí. “Mùi của cưng tuyệt! Y như lũ dê vậy!”
      “Ồ!” Grover gắng cười khúc khích đầy yếu ớt. “ có thích ? Đó là loại nước hoa mùi dê đấy. Em dùng nó chỉ vì thôi.”
      “Ừm!” Gã Cyclops phô cả hàm răng nhọn. “Đủ ngon để xơi đấy!”
      “Ôi, biết đùa!”
      được trì hoãn nữa!”
      “Nhưng cưng ơi, em vẫn chưa làm xong mà!”
      “Ngày mai!”
      , . Mất thêm mười ngày nữa cơ.”
      “Năm ngày!”
      “Ôi thôi, được rồi, bảy ngày nhé. Nếu cứ khăng khăng như thế!”
      “Bảy ít hơn năm phải ?”
      “Tất nhiên rồi. Đúng vậy.”
      Con quái vật cằn nhằn, vẫn chịu hài lòng với thỏa thuận của . Nhưng rồi cũng chịu để Grover ở lại với đồ làm dở và lăn tảng đá lại chỗ cũ.
      Grover nhắm chặt mắt và run run thở, cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh.
      “Nhanh kên, Percy,” cậu ấy thầm. “Xin cậu đấy, xin cậu đấy. Xin cậu!”
      Tôi tỉnh dậy bởi tiếng còi tàu và giọng được phát ra từ hệ thống liên lạc – mấy gã nào đó với giọng Úc nghe rất hạnh phúc.
      “Chào buổi sáng, các quý khách! Chúng ta biển cả ngày hôm nay. Thời tiết tuyệt vời cho bữa tiệc mambo cạnh bể bơi. Đừng quên trò bingo trị giá triệu đôla trong Sảnh Kraken vào lúc giờ. Và đối với những vị khách đặc biệt của chúng ta, hãy thực tập trò mổ bụng ở Promenade!”
      Tôi ngồi bật dậy giường. “ ta gì thế nhỉ?”
      Tyson lầm bầm, nửa thức nửa tỉnh. Cậu ấy úp mặt xuống văng. Chân cậu ấy dài đến nỗi được đặt trong phòng tắm. “Người đàn ông hạnh phúc … thực tập chơi bowling phải ?”
      Tôi hy vọng cậu ấy đúng. Nhưng tiếp theo đó là tiếng gõ cửa gấp gáp từ cánh cửa nội bộ trong căn buồng lớn này. Annabeth thò đầu vào… mái tóc vàng của ấy như cái ổ chuột. “Thực hành mổ bụng phải ?”
      Sau khi ăn bận chỉnh tề, chúng tôi liều mạng ra ngoài và kinh ngạc khi nhìn thấy có rất nhiều người. tá hành khách là những người về hưu tiến đến khu vực phục vụ ăn sáng. ông bố dẫn lũ con ra bể bơi để bơi buổi sáng. Các thủy thủ trong bộ đồng phục trắng bảnh bao dạo quanh boong tàu, nghiêng mũ chào hành khách.
      ai hỏi chúng tôi là ai. ai chú ý đến chúng tôi. Nhưng có điều gì đó thực bất ổn.
      Khi cà gia đình bơi ngang qua chúng tôi, ông bố với các con rằng, “Chúng ta tàu. vui lắm đấy.”
      “Vâng,” ba đứa con đều nhất trí, nhưng biểu của chúng lại trống rỗng. “Chúng ta có vụ nổ. Chúng ta bơi trong bể.”
      Họ thơ thẩn rời .
      “Chào buổi sáng,” thủy thủ cất tiếng với chúng tôi. Mắt ta đờ đẫn. “Tất cả chúng ta đều tận hưởng chuyến này con tàu Công chúa Andromeda. Chúc ngày vui vẻ.” ta bỏ .
      “Percy này, ở đây kỳ quặc quá,” Annabeth thầm. “Tất cả bọn họ đều như bị hôn mê ấy.”
      Khi chúng tôi ngang qua quán ăn tự phục vụ và nhìn thấy con quái vật đầu tiên của chúng tôi. Đó là con chó ngao – giống chó lớn tai cụp màu đen với những chiếc móng trước đặt quầy và mũi vùi vào món trứng bác. Hẳn con chó này còn rất trẻ vì nó quá so với con lớn nhất – lớn hơn con gấu xám Bắc Mỹ. Mặc dù vậy, máu trong người tôi đông cứng. Tôi từng suýt bị giết chết bởi con như vậy trước đây.
      Điều kỳ lạ là có đôi trung niên đứng xếp hàng ở quầy giải khát, ngay phía sau con chó hung ác đó, kiên nhẫn chờ đến lượt mình. Họ dường như hề chú ý tới bất cứ những điều khác thường khác.
      đói nữa,” Tyson lẩm bẩm.
      Trước khi Annabeth và tôi đáp lại, giọng của loài bò sát từ bên dưới hành lang vọng tới. “ có hơn s-s-sáu người nữa gia nhập ngày hôm qua.”
      Annabeth điên cuồng ra hiệu về phía chỗ trốn gần nhất – phòng vệ sinh của phụ nữ – và cả ba chúng tôi chui tọt vào trong đó. Tôi quá sợ tới mức thậm chí kịp nghĩ tới chuyện xấu hổ.
      Có cái gì đó – hoặc nhiều hơn như thể hai thứ gì đó – trườn ngang qua cửa phòng vệ sinh, tạo nên những thanh như tiếng đánh giấy nhám được chà thảm.
      “Đúng th-ê-ế.” Giọng loài bó sát thứ hai . “Ông ta lôi kéo họ. Và ch-ch-ch-ẳng mấy chốc, chúng ta trở nên m-m-mạnh hơn.”
      Chúng tôi soạt bò vào quán ăn tự phục vụ với tiếng xì xì lạnh lẽo như thể tiếng cười của loài rắn.
      Annabeth nhìn tôi. “Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.”
      “Thế cậu nghĩ là tớ muốn ở phòng vệ sinh của phụ nữ lắm hay sao?”
      “Ý tớ là con tàu này, Percy! Chúng ta phải rời khỏi con tàu này thôi.”
      “Mùi rất tệ”, Tyson đồng ý. “Và con chó ăn tất cả các quả trứng. Annabeth đúng. Chúng ta phải ra khỏi phòng vệ sinh và rời khỏi con tàu này.”
      Tôi run bắn lên. Nếu Annabeth và Tyson thực nhất trí với nhau về chuyện gì đó, tôi cho rằng tốt hơn hết là tôi nên lắng nghe.
      Tiếp theo tôi nghe tiếng khác bên ngoài – nó làm tôi ớn lạnh hơn nhiều so với bất kỳ con quái vật nào.
      “… chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đừng có thúc ép tao, Agrius!”
      Đó là Luke, còn nghi ngờ gì nữa . Tôi bao giờ quên được giọng ấy.
      “Tao hề thúc ép mày!” giọng đàn ông khác gầm gừ. Tiếng của trầm hơn và thậm chí còn giận dữ hơn cả tiếng của Luke. “Tao chỉ là, nếu trò chơi này thể trả thù được…”
      “Dĩ nhiên là được,” Luke búng ngón tay. “Chúng mắc câu. Giờ nào, chúng ta phải tới phòng đô đốc và kiểm tra quan tài nào.”
      Giọng chúng xa dẩn về phía cuối hành lang.
      Tyson thút thít. “ bây giờ chưa?”
      Annabeth và tôi nhìn nhau và ngầm thỏa thuận.
      “Chúng ta được,” tôi với Tyson.
      “Chúng ta phải khám phá ra Luke làm gì,” Annabeth nhất trí với tôi. “Và nếu có thể, chúng ta đánh ấy, xích ấy lại và lôi ấy lên đỉnh Olympus.”
      HinataIno thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      9. TÔI CÓ CUỘC ĐOÀN TỤ GIA ĐÌNH TỒI TỆ NHẤT

      Annabeth tình nguyện mình vì ấy có chiếc mũ tàng hình, nhưng tôi thuyết phục ấy rằng như vậy cũng quá nguy hiểm. Hoặc là tất cả chúng tôi cùng đều cùng nhau, hoặc chẳng ai cả.
      ai cả!”Tyson nhất trí. “Làm ơn ?”
      Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng theo, bồn chồn gặm những chiếc móng tay khổng lồ của mình. Chúng tôi dừng lại trong buồng tàu đủ lâu để gói ghém đồ. Chúng tôi tính rằng dù chuyện gì xảy ra nữa, chúng tôi cũng ở đây thêm đêm nào nữa con tàu du lịch đầy thây ma này. Thậm chí dẫu họ có chơi trò bingo trị giá triệu đô chăng nữa. Tôi chắc rằng cây Thủy Triều ở trong túi áo tôi và những viên vitamins, cái chai do thần Hermes trao tặng vẫn nằm cùng trong chiếc túi của tôi. Tôi muốn Tyson mang tất cả mọi thứ nhưng cậu ấy cứ khăng khăng muốn làm điều đó, và Annabeth khuyên tôi nên lo lắng về chuyện này. Tyson có thể vác vai vài ba chiếc túi đầy cách nhàng như tôi đeo ba lô vậy.
      Chúng tôi rón rén băng qua hành lang, theo các tấm bảng hiệu CÁC BẠN Ở ĐY của con tàu hướng tới phòng đô đốc. Annabeth vô hình trước do thám. Chúng tôi trốn mỗi khi có ai đó ngang qua, nhưng hầu hết những người mà chúng tôi nhìn thấy là những hành khách xác ướp với những con mắt đờ đẫn vô hồn.
      Khi chúng tôi đến cầu thang để lên lầu mười ba – nơi được cho là phòng của đô đốc – Annabeth vội xuỵt. “Trốn !” và đẩy chúng tôi vào kho dự trữ.
      Tôi nghe thấy tiếng hai người đàn ông xuống sảnh.
      “Mày có nhìn thấy con rồng Aethiopian đó trong toa hàng ?” đứa cất tiếng.
      Gã còn lại cười phá lên, “Ừ, khiếp.”
      Annabeth vẫn tàng hình nhưng ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tôi có cảm giác mình khá quen với giọng của gã thứ hai.
      “Tao nghe thấy có thêm hai nữa được đưa tới đấy,” giọng quen thuộc này vẫn tiếp tục. “Chúng vẫn tiếp tục được gởi đến. Ôi trời, tranh luận nữa!”
      Tiếng trò chuyện khuất dần phía cuối hành lang.
      “Đó là Chris Rodriguez!” Annabeth nhấc chiếc mũ ra và trở lại nguyên hình. “Cậu có nhớ ? Người ở khu nhà số Mười ấy.”
      Tôi phần nào nhớ lại về Chris từ hè năm ngoái. Cậu ấy là trong số trại viên chưa được xác định thân thế – người mắc lại trong khu nhà của thần Hermes vì ông bố hoặc bà mẹ thần thánh của cậu ấy đỉnh Olympus chưa bao giờ chịu thừa nhận cậu. Và giờ đây khi nghĩ lại chuyện này, tôi nhận ra chính mình chưa nhìn thấy Chris ở trại vào mùa hè này. “Vậy người con lai khác làm gì ở đây thế nhỉ?”
      Annabeth lắc đầu, cố làm ràng mọi việc.
      Chúng tôi vẫn tiếp tục xuôi xuống hành lang. Tôi cần bản đồ chút nào nữa cũng đủ biết rằng mình tiến tới gần Luke. Tôi nhận thấy có cái gì đó rất lạnh lẽo và thoải mái – đó chính là có mặt của cái xấu.
      “Percy.” Annabeth đột ngột dừng lại và . “Nhìn kìa!”
      ấy đứng trước bức tường kính, nhìn xuống hẻm núi nhiều tầng chạy khắp nửa con tàu. Ở tận cùng là Promenade – khu trung tâm mua sắm với nhiều cửa tiệm – nhưng đó phải là điều khiến Annabeth chú ý.
      nhóm người quái vật tụ tập phía trước cửa hàng kẹo: hơn mười đứa khổng lồ Laistrygonian giống như bọn từng tấn công tôi với những quả bóng lửa, hai con chó ngao và số sinh vật thậm chí còn lạ lùng hơn – những người phụ nữ có hình dáng như con người với những cái đuôi rắn kép được thay thế cho những đôi chân.
      “Scythian Draceaenae (1) đấy!” Annabeth thầm. “Những người phụ nữ rồng.”
      (1) Là người cai trị đầu tiên của vùng đất Skythia ( là Ukraine), với phần thân là hình dáng của phụ nữ, phần dưới là hai cái đuôi rắn thay thế cho đôi chân, đôi mắt vàng, làn da vảy có màu xanh lá cây. Khi Heracles ngang qua vương quốc của bà ta để đến lâu đài Geryon, bà ta ăn trộm vài con vật nuôi và ngựa của người hùng. Sau đó bà ta khăng khăng bắt Heracles phải ngủ với mình bà ta mới chịu trả chúng lại. (ND)
      Những con quái vật ngồi thành hình bán nguyệt quanh gã trai mặc áo giáp Hy Lạp – người chém mạnh vào bù nhìn bằng rơm. Cổ họng tôi nghẹn tắc lại khi nhận ra hình nộm đó mặc chiếc áo phông màu da cam của Trại Con Lai. Khi chúng tôi xem, gã mặc áo giáp đâm xuyên qua bụng bù nhìn và xé toạc nó ra. Rơm bay lung tung khắp nơi. Lũ quái vật hò hét cổ vũ ầm trời.
      Annabeth bước ra xa khỏi cửa sổ. Mặt ấy xám ngoét.
      thôi,” tôi với ấy, cố để giọng can đảm hơn tôi cảm thấy. “Chúng ta tìm được Luke càng sớm càng tốt.”
      Tận cùng hành lang là chiếc cửa hai cánh bằng gỗ sồi, như thể chúng dẫn tới nơi nào đó quan trọng. Khi chúng tôi chỉ còn cách chúng mười mét, Tyson dừng lại, cảnh báo. “Có tiếng bên trong.”
      “Cậu có thể nghe được xa thế à?” tôi ngạc nhiên hỏi.
      Tyson nhắm mắt lại như thể gắng tập trung. Rồi tiếp đó giọng cậu ấy thay đổi, trở nên khàn khàn giống như giọng của Luke. “… lời tiên tri của chúng ta. Lũ ngu đó biết đường nào mà lần đâu.”
      Trước khi tôi có thể phản ứng lại, giọng của Tyson lại thay đổi lần nữa, trở nên trầm và cộc cằn hơn, giống như giọng gã đàn ông mà chúng tôi nghe thấy khi với Luke bên ngoài quán ăn tự phục vụ. “Mày có thực nghĩ rằng lão ngựa già đó tốt hơn ?”
      Tyson cười tiếng cười của Luke. “Chúng thể tin ông ta nữa rồi. phải với những bộ xương trong tủ của . Việc đầu độc cái cây là giọt nước làm tràn ly.”
      Annabeth rùng mình sợ hãi. “Dừng ngay lại, Tyson! Sao cậu lại có thể làm thế được. sởn gai ốc.”
      Tyson mở mắt ra và nom bối rối. “Tớ chỉ nghe thôi.”
      “Cứ tiếp tục .” Tôi . “Chúng còn gì nữa?”
      Tyson nhắm mắt lại.
      Cậu ấy rít lên giận dữ bằng giọng của gã đàn ông cục cằn kia. “Yên lặng nào!” Rồi tiếng của Luke thầm, “Mày chắc chứ?”
      “Đúng thế,” Tyson trả lời bằng giọng cộc cằn. “Ngay bên ngoài.”
      Quá muộn rồi. Tôi nhận ra điều gì xảy ra.
      Tôi chỉ có thời gian để thét lên, “Chạy!” khi cánh cửa phòng bật mở. Và Luke với bên cạnh là hai gã khổng lồ rậm lông được trang bị vũ khí bằng những ngọn lao, chóp lao bằng đồng của chúng ấn đúng ngực chúng tôi.
      “Nào nào,” Luke với nụ cười xảo quyệt. “Đây phải là hai người họ hàng thích của ta sao. Vào đây
      Căn phòng rất đẹp nhưng cũng rất kinh khủng.
      Phần đẹp đẽ ở chỗ: những chiếc cửa sổ lớn được uốn cong dọc theo bức tường phía sau, nhìn ra được ngoài phía đuôi tàu. tấm thảm Ba Tư được trải sàn. Hai chiếc ghế sofa bọc nhung choán đúng phần chính giữa căn phòng. chiếc giường có màn trướng ở góc phòng và chiếc bàn ăn bằng gỗ dái ngựa ở góc còn lại. bàn bày ê hề thức ăn: các hộp bánh pizza, các chai soda, rất nhiều bánh kẹp sandwiches thịt bò nướng chiếc đĩa bạc.
      Phần kinh khủng: cái bục bằng nhung đặt cuối căn phòng có đặt chiếc quan tài vàng dài ba mét. chiếc quách được chạm trổ các hình ảnh của các thành phố Hy Lạp cổ trong lửa và những người hùng giãy dụa trong cái chết rừng rợn. Bất chấp ánh mặt trời xuyên qua các ô cửa sổ, chiếc quan tài khiến cả căn phòng thấy rất lạnh lẽo.
      “Nào!” Luke , giang rộng hai tay đầy tự hào. “Đẹp hơn Khu trại số Mười phải ?”
      ấy thay đổi kể từ hè năm ngoái. Thay cho áo phông và quần soóc Bermuda, Luke mặc áo sơ mi cài nút, quần kaki và giày lưới bằng da. Mái tóc hung của ấy vốn được cho là quá ngỗ ngược, giờ đây lại còn ngắn hơn nữa. Nom ấy giống như người mẫu nam xấu xa, phô bày cái mà thằng nhóc tinh quái thời thượng mặc tới trường Harvard vào hè này.
      Luke vẫn còn vết sẹo dưới mắt – đường trắng lởm chởm từ trận chiến của ấy với con rồng. Và dựng kế cái ghế sofa là thanh kiếm phép thuật của ấy – Backbiter. Nó tỏa sáng quái dị với lưỡi kiếm nửa thép, nửa đồng Celestial có thể giết được cả con người lẫn quái vật.
      “Ngồi ,” ấy với chúng tôi và phẩy tay cái, ba chiếc ghế ăn tự bày ra giữa phòng.
      ai trong chúng tôi chịu ngồi cả.
      Những người bạn lớn của Luke vẫn chĩa những ngọn lao về phía chúng tôi. Trông chúng như sinh đôi, nhưng phải là người. Chúng đứng phải cao tới hai mét rưỡi và chỉ mặc quần jeans màu xanh, chắc chắc là do bộ ngực to lớn của chúng được phủ lớp lông nâu dày. Những ngón tay được thay bằng móng vuốt, bàn chân giống như chân thú. Mũi chúng giống với mũi của động vật, răng của chúng là những chiếc răng nanh nhọn hoắt.
      “Phép lịch của ta đâu rồi nhỉ?” Luke bằng giọng trơn tuột. “Đây là các trợ lý của ta, Agrius và Oreius. Có lẽ các ngươi nghe về chúng.”
      Tôi im lặng. Ngoại trừ những ngọn lao chọc vào người, hai gã sinh đôi như gấu đó cũng khiến tôi sợ hãi.
      Tôi tưởng tượng cảnh gặp lại Luke rất nhiều lần kể từ khi ấy cố giết tôi vào hè năm ngoái. Tôi nhìn dung hình ảnh chính mình dũng cảm đương đầu với ấy, thách thức ấy cùng đấu tay đôi. Nhưng giờ đây khi mặt đối mặt, tôi chỉ có thể vừa ngăn cho tay mình bị run rẩy.
      “Các ngươi biết câu chuyện về Agrius và Oreius sao?” Luke hỏi. “Mẹ chúng… ừm, chuyện này thực rất buồn. Thần Aphrodite hạ lệnh cho trẻ đó phải . ấy từ chối và chạy tới thần Artemis nhờ giúp đỡ. Thần Artemis để trở thành trong số thợ săn đồng trinh của mình. Nhưng thần Aphrodite trả thù bằng cách bỏ bùa mê khiến cho ấy con gấu. Khi thần Artemis phát ra, bà ruồng bỏ trong cơn phẫn nộ. Đó là tính cách tiêu biểu của các vị thần, các ngươi thế phải ? Họ chống lại nhau và những con người đáng thương bị kẹt ở giữa. Đây là hai đứa con trai song sinh của ấy, Agrius và Oreius, đều quý đỉnh Olympus. Chúng cũng đủ quý những đứa con lai, mặc dù…”
      “Cho bữa trưa.” Agrius lầm bầm. Cái giọng cộc lốc của chính là giọng tôi nghe khi chuyện với Luke trước đây,
      “Hehe! Hehe!” Người em song sinh của là Oreius cười phá lên và liếm môi. vẫn tiếp tục cười như thể mắc chứng hen suyễn cho tới khi cả Luke và Agrius đều nhìn .
      “Im , đồ ngu!” Agrius cằn nhằn. “Hãy tự phạt mình !”
      Oreius thút thít. chậm chạp về phía góc căn phòng, ngồi sụp xuống cái ghế đẩu, đập mạnh trán xuống bàn ăn, khiến cho những chiếc đĩa bạc kêu lanh canh.
      Luke phản ứng như thể đó là cách cư xử hoàn toàn hết sức bình thường. ấy hoàn toàn duỗi người ghế sofa và gác thẳng chân lên mặt bàn café. “Nào, Percy. Chúng ta để ngươi sống sót tới năm nữa. Ta hy vọng ngươi lấy làm vui mừng vì điều đó. Mẹ ngươi sao rồi? Trường học thế nào?”
      đầu độc cây của Thalia”
      Luke thở dài. “Ờ, thẳng vào vấn đề à? Được rồi, đúng là ta đầu độc cái cây đó. Vậy sao nào?”
      “Sao lại?” Giọng Annabeth đầy giận giữ tới mức tôi cũng nghĩ rằng ấy nổ tung mất. “Thalia cứu sống ! Cứu sống chúng ta. Sao lại có thể làm ô danh ấy…”
      làm ô danh ấy!” Luke ngắt lời ấy. “Chính các vị thần mới làm điều đó, Annabeth à! Nếu Thalia còn sống, ấy đứng về phía .”
      láo.”
      “Nếu em biết điều gì sắp xảy ra, em hiểu…”
      “Em hiểu là muốn phá hoại trại!” ấy hét lên. “ con quái vật”
      Luke lắc đầu. “Các vị thần làm em mù quáng rồi. Em thể tưởng tượng ra thế giới mà có họ sao, Annabeth? Điều gì hay ho từ những câu chuyện lịch sử cổ xưa mà em học? Ba ngàn năm vô tích . Phương Tây thối nát tới tận xương tủy. Nó cần bị phá hủy. Hãy theo ! Chúng ta có thể bắt đầu thế giới mới. Chúng ta có thể sử dụng trí thông minh của em, Annabeth.”
      “Chính vì chút thông minh nào cả!”
      Mắt ta nheo hết lại. “ biết em mà, Annabeth. Em xứng đáng được hưởng những thứ tốt hơn chuyện rong ruổi trong vài cuộc tìm kiếm vô vọng để cứu trại. Trong vòng tháng, Trại Con Lai bị lũ quái vật tàn phá. Những hùng còn sống sót có lựa chọn mà phải gia nhập cùng bọn , hoặc bị săn lùng tiêu diệt bằng sạch… với người bạn đồng hành này sao?” Luke chỉ vào Tyson.
      “Này!” Tôi quát lên.
      cùng với Cyclops cơ đấy,” Luke khiển trách. “Lại còn về chuyện làm ô danh kí ức về Thalia nữa cơ đấy. lấy làm kinh ngạc về em đấy, Annabeth à. So với tất cả mọi người, em…”
      “Im ngay!” ấy hét lên.
      Tôi biết Luke về chuyện gì nhưng Annabeth ôm chặt đầu như sắp khóc.
      “Để ấy được yên,” Tôi . “Và để Tyson ra ngoài chuyện này.”
      Luke phá lên cười. “Ồ, đúng rồi. Ta nghe . Cha cậu thừa nhận
      Trông tôi hẳn kinh ngạc lắm vì Luke vẫn mỉm cười. “Đúng thế, Percy. Ta biết tất cả mọi chuyện. Cả kế hoạch tìm Bộ Lông Cừu Vàng của cậu nữa. Các tọa độ đó là gì nhỉ… 30-31-75-12 phải ? Cậu thấy chưa, ta vẫn còn bạn bè ở trại thông tin cho ta.”
      “Ý là gián điệp”
      ấy nhún vai. “Có bao nhiêu lời sỉ nhục từ cha cậu mà cậu có thể chịu đựng được, hả Percy? Cậu nghĩ rằng ông ấy biết ơn cậu sao? Cậu nghĩ rằng thần Poseidon quan tâm tới cậu nhiều hơn quan tâm của ông ta dành cho con quái vật này ?”
      Tyson siết chặt nắm đấm và bắt đầu gầm gừ trong họng.
      Luke chỉ cười khúc khích. “Lũ thần đó quá lợi dụng cậu thôi, Percy à. Cậu có ý tưởng gì về điều dành cho cậu trong tương lai vào thời điểm sinh nhật mười sáu tuổi của mình ? Chiron vẫn chưa cho cậu về lời Sấm Truyền sao?”
      Tôi như muốn đấm vào mặt Luke và bắt ấy câm . Nhưng như thường lệ, ấy biết cách làm cho tôi bối rối.
      Sinh nhật mười sáu tuổi sao?
      Ý tôi là, tôi biết bác Chiron nhận được Lời Sấm Truyền từ Nhà Tiên Tri nhiều năm rồi. Tôi biết phần của Lời Sấm Truyền là về tôi. Nhưng nếu tôi tới sinh nhật mười sáu tuổi sao? Tôi thích cái giọng như vậy.
      “Tôi biết điều mà tôi cần biết” tôi kìm chế. “Như kẻ thù của tôi vậy.”
      “Thế cậu là thằng ngốc.”
      Tyson đập mạnh cái ghế gần nhất thành nhiều mảnh. “Percy phải là thằng ngốc!”
      Trước khi tôi có thể ngăn cậu ấy lại, cậu ấy tấn công Luke. Nắm đấm của cậu ấy giáng xuống đầu của Luke – hai cú đấm từ cao hạ xuống như thế có thể làm thủng lỗ tấm titan – nhưng hai gã song sinh chặn đứng. Mỗi đứa giữ tay của Tyson và ngăn cậu ấy lại cách dễ dàng. Chúng đẩy cậu ấy lùi lại và Tyson loạng choạng. Cậu ấy té xuống tấm thảm mạnh đến nỗi cả sàn tàu rung rinh theo cú ngã của cậu ấy.
      “Tệ quá. Cyclops à,” Luke châm chọc. “Có vẻ những người bạn hay khóc nhè của ta cùng bên nhau mạnh hơn sức mạnh của mày. Có lẽ ta nên để chúng …”
      “Luke,” tôi cắt ngang. “Hãy nghe tôi. Cha gửi chúng tôi tới”
      Gương mặt của ấy chuyển sang màu đỏ ửng. “Đừng-bao giờ-nhắc đến ông ta.”
      “Ông ấy bảo chúng tôi lên con tàu này. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là chuyến , nhưng ông ấy gửi chúng tôi tới đây để tìm . Ông ấy rằng bỏ rơi , cho dù có giận giữ thế nào chăng nữa”
      “Giận giữ ư?” Luke gầm lên. “Bỏ rơi ta ư? Ông ta ruồng bỏ ta, Percy! Ta muốn Olympus bị phá hủy! Từng cái ngai phải bị đập vụn. Cậu hãy cho thần Hermes biết điều đó sắp diễn ra, các vị thần ở định Olympus càng yếu hơn và chúng ta càng mạnh hơn. Ông ta càng mạnh hơn.” Luke chỉ vào chiếc quách vàng.
      Chiếc hộp khiến tôi sợ hãi, nhưng tôi kiên quyết để lộ điều này ra. “Thế sao?” tôi hỏi gặng. “Cái gì quá đặc biệt…”
      Rồi tôi như chợt bừng tỉnh, bên trong chiếc quách này có thể là cái gì. Nhiệt độ trong phòng dường như sụt xuống hai mươi độ. “Woa, ý phải là…?”
      “Ông ấy tái tạo lại” Luke . “Từng chút . Bọn ta triệu hồi năng lượng cuộc sống của ông ấy ra khỏi miệng hố. Cứ mỗi người mới cam kết về theo phe bọn ta, mảnh khác xuất …”
      ghê tởm!” Annabeth khinh bỉ.
      Luke chế nhạo ấy. “Mẹ em chẳng phải được sinh ra từ vết nứt sọ của Zeus sao, Annabeth. . Ngay khi có đủ các thần titan để chúng ta có thể tạo nên toàn bộ con người ông ta. Chúng ta ghép chúng vào nhau để có cơ thể mới cho ông ta, công việc thích hợp cho các lò rèn của Hephaestus”
      điên mất rồi.” Annabeth .
      “Hãy gia nhập với bọn và em được thưởng công. Bọn có những người bạn quyền lực, những nhà tài trợ đủ giàu để mua con tàu du lịch này và nhiều thức khác nữa. Percy, mẹ em bao giờ phải làm việc. Em có thể mua cho bà căn biệt thự. Em có thể có quyền lực, danh tiếng – bất cứ điều gì em muốn. Còn Annabeth, em có thể thực được ước mơ trở thành kiến trúc sư. Em có thể xây đài tưởng niệm tồn tại đến ngàn năm sau. ngôi đền cho các vị thần của kỷ nguyên sắp đến!”
      “Hãy cút xuống địa ngục !” Annabeth nguyền rủa.
      “Luke thở dài. “ đáng tiếc.”
      ấy cầm lên vật gì đó nom rất giống chiếc điều khiển ti vi lên và nhấn nút đó. Chỉ vài giây, chiếc cửa phòng khách tiết được mở ra và hai thủy thủ mặc đồng phục tiến vào, được trang bị những chiếc gậy tuần đêm. Họ cũng có những con mắt đờ đẫn vô hồn giống như những người thường khác mà tôi gặp. Nhưng tôi có cảm giác điều đó hề khiến chúng ít nguy hiểm hơn trong chiến đấu.
      “A, tốt lắm, đội bảo vệ” Luke tán dương. “Ta e ngại rằng chúng ta có vài kẻ lậu vé.”
      “Vâng, thưa ngài.” Họ mơ màng đáp.
      Luke quay về phía Oreius. “ đến lúc cho rồng Aethiopian ăn rồi. Hãy mang lũ ngu này xuống dưới và cho chúng thấy kết thúc ra sao.”
      Oreius cười ngớ ngẩn “Hehe! Hehe!”
      “Để cả ta cùng” Agrius cằn nhằn. “Thằng em ta vô tích lắm. Cái thằng Cyclops đó…”
      nguy hiểm lắm đâu” Luke . ta liếc nhanh về phía các quách vàng như thể có chứa thứ gì đó khiến ta cảm thấy lo lắng. “Agrius, cứ ở lại đây. Chúng ta còn các vấn đề quan trọng cần bàn.”
      “Nhưng…”
      “Oreius, đừng làm ta thất vọng. Phải ở trong hầm để bảo con rồng được ăn no đấy!”
      Oreius dung mũi ngọn lao thúc chúng tôi và dồn chúng tôi ra khỏi phòng khánh tiết, theo sau là hai người bảo vệ con người.
      ***
      Khi về phía cuối hành lang với ngọn lao của Orieus chọc chọc sau lưng, tôi nghĩ về điều mà Luke – hai con gấu sinh đôi ở cùng nhau đối chọi được với sức mạnh của Tyson. Nhưng có thể khi bị tách ra
      Chúng tôi ra từ hành lang ở phần giữa của con tàu và băng qua boong tàu mở với những chiếc thuyền cứu sinh. Tôi biết đủ con tàu này để nhận ra rằng đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy sáng mặt trời. Khi chúng tôi bước sang phía bên kia, chúng tôi dùng thang máy để xuống hầm và điều gì đó xảy ra.
      Tôi nhìn Tyson và giục, “Ngay bây giờ.”
      Cám ơn trời, cậu ấy hiểu ý tôi muốn . Cậu ấy quay ngoắt lại và tống vào tên Oreius phát bắn ngược lại phải tới mười mét, rơi tõm xuống bể bơi, vào giữa gia đình du khách thây ma.
      “Ah!” bọn trẻ cùng nhau hét vang lên. “Chúng ta có thuốc nổ trong hồ chứ.”
      gã bảo vệ rút gậy ra nhưng Annabeth nhanh như gió tung cho cú đá tuyệt đẹp. Gã còn lại cuống cuồng chạy tới chỗ chuông báo động gần nhất.
      “Ngăn lại!” Annabeth kêu lên nhưng quá muộn.
      Trước khi tôi kịp đập cả cái ghế vào đầu , nhấn chuông.
      Đèn đỏ bật sáng. Còi báo động rú vang.
      “Thuyền cứu sinh!” tôi hét lên.
      Chúng tôi chạy tới chiếc thuyền gần nhất.
      Khi chúng tôi vừa lật được chiếc bạt phủ lên, lũ quái vật và rất đông bảo vệ chạy lên boong, đẩy ngã đám du khách và những người phục vụ với các khay đầy các loại thức uống nhiệt đới. Cái gã mặc áo giáo Hy Lạp rút gươm ra và tấn công, nhưng lại bị trượt chân vào vũng nước cocktail pina colada . Đám xạ thủ Laistrygonian tụ tập boong phía chúng tôi, tên lắp sẵn trong cung.
      “Làm thế nào để hạ cái thuyền này xuống?” Annabeth kêu thất thanh.
      con chó ngao nhảy chồm về phía tôi, nhưng Tyson kịp thời quất nó văng sang bên bằng bình cứu hỏa.
      “Vào thuyền!” tôi hét lên. Tôi mở nắp cây Thủy Triều và chém loạt mũi tên được bắn ra đầu tiên trong trung. Chúng tôi có thể bị chôn vùi bằng các mũi tên bất cứ khi nào.
      Chiếc thuyền cứu sinh được treo ngoài mạn tàu, phía mặt nước. Annabeth và Tyson kịp thả ròng rọc.
      “Giữ chắc nhé!” tôi hét lên và cắt đứt dây thừng.
      trận mưa tên bay vèo vèo phía đầu chúng tôi khi chúng tôi rơi tự do xuống biển.
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      10. CHÚNG TÔI NHỜ TÀU CỦA QUÂN LIÊN MINH

      “Cái bình!” tôi thét lên khi chúng tôi lao vào nước.
      “Cái gì cơ?” Annabeth hẳn nghĩ rằng tôi bị mất trí. ấy cố sống cố chết giữ chặt dây thuyền. Tóc ấy dựng đứng như ngọn đuốc.
      Nhưng Tyson hiểu. Cậu ấy tìm cách để mở cái túi của tôi và lấy ra cái bình ma thuật của thần Hermes mà vẫn ghì chặt được chiếc túi và con thuyền.
      Các mũi tên và lao vẫn phóng vun vút đầu chúng tôi.
      Tôi chộp lấp cái bình và hy vọng mình làm đúng. “Giữ chặt nhé!”
      “Tớ làm đây!” Annabeth kêu lên.
      “Chặt hơn nữa!”
      Tôi móc chân vào dưới cái ghế có thể thổi phồng trong thuyền và khi Tyson túm chặt phía sau áo của tôi và Annabeth, tôi xoay nắp chiếc bình góc phần tư.
      Ngay lập tức làn gió màu trắng bay ra khỏi cái bình và đẩy chúng tôi dạt sang bên, rồi đưa chúng tôi trở xuống với cú hạ cánh bốn mươi lăm độ.
      Tôi dường như nghe được tiếng cười của ngọn gió khi nó được bắn ra khỏi bình, như thể nó vui sướng vì được tự do. Khi chúng tôi đáp xuống mặt biển, chúng tôi lại nảy lên lần, hai lần nữa như hòn đá. Rồi chúng tôi lướt vèo như con tàu cao tốc, nước biển bắn đầy mặt, chúng tôi tiếp tục lao về phía trước và có gì ngăn cản, chỉ có nước biển phía trước.
      Tôi nghe thấy những tiếng oán hận vang lên từ con tàu phía sau chúng tôi, nhưng chúng tôi thoát ra ngoài tầm vũ khí tấn công. Con tàu Công chúa Andromeda dần biến thành kích cỡ của chiếc tàu đồ chơi màu trắng và sau đó biến mất.
      Khi chúng tôi phi như bay qua biển, Annabeth và tôi cố gắng gửi thông điệp Iris cho bác Chiron. Chúng tôi cho rằng nó rất quan trọng khi chúng tôi báo cho ai đó biết về việc Luke làm và chúng tôi biết phải tin ai.
      Ngọn gió từ chiếc bình làm bắn lên những hạt nước biển tuyệt đẹp, tạo nên cầu vồng trong ánh nắng – hoàn hảo cho thông điệp Iris – nhưng việc kết nối của chúng tôi vẫn rất kém. Khi Annabeth ném đồng drachma vàng vào sương mù và cầu nguyện nữ thần cầu vồng cho chúng tôi thấy bác Chiron, khuôn mặt bác ra ngay lập tức. Nhưng có thứ ánh đèn lấp lóe rất kinh khủng cứ chớp phía sau và tiếng nhạc Rock ồn ã như thể bác ấy ở trong câu lạc bộ khiêu vũ.
      Chúng tôi kể với bác ấy về việc trốn ra khỏi trại. về Luke, về con tàu Công chúa Andromeda, về chiếc quách vàng có chứa hài cốt của Kronos. Nhưng trong tiếng ồn ào nơi bác ấy đứng, tiếng gió và tiếng sóng nước ở chỗ chúng tôi, tôi chắc bác ấy nghe được bao nhiêu.
      “Percy.” Bác Chiron kêu lên. “cháu phải coi chừng…”
      Tiếng bác ấy bị nhận chìm bởi tiếng gào inh ỏi ngay sau lưng – loạt tiếng reo hò như các chiến binh Comanche.
      “Gì ạ?” Tôi hét lên.
      “Nguyền rủa lũ họ hàng của ta!” bác Chiron thụp nhanh xuống để tránh chiếc đĩa bay vào qua đầu và nó vỡ tan ở đâu đó. “Annabeth, cháu nên để Percy rời trại! Nhưng nếu cháu có được Bộ Lông Cừu Vàng…”
      “Ôi, bé !” ai đó kêu toáng lên phía sau lưng bác Chiron. “Woo-hoooo!”
      Tiếng nhạc được mở to hơn và tiếng phát ra từ loa siêu trầm quá lớn đến nỗi thuyền chúng tôi bị rung lên.
      “…Miami.” Chiron kêu to. “Ta cố dõi theo…”
      Màn hình mờ mờ của chúng tôi bị vơ ra như thể ai đó đứng bên cạnh ném cái chai vào đó và bác Chiron biến mất.
      giờ đồng hồ sau, chúng tôi nhìn thấy đất liền – dãy biển trải dài được đánh dấu bởi những khách sạn cao tầng. Mặt nước chật kín thuyền đánh cá và tàu chở dầu. con tàu tuần tiễu bờ biển ngang qua bên hông con thuyền chúng tôi, rồi quay lại như muốn quan sát đôi chút. Tôi đoán rằng phải ngày nào họ cũng nhìn thấy con thuyền cứu sinh vàng động cơ, trăm hải lý giờ, được điều khiển bởi ba đứa nhóc.
      “Đó là Virginia Beach!” Annabeth reo lên khi chúng tôi cập bến. “Ôi chúa ơi, làm thế nào mà con tàu Công chúa Andromeda trong đêm lại có thể xa đến thế nhỉ? Nó giống như…”
      “Năm trăm ba mươi hải lý,” tôi tiếp lời.
      ấy nhìn tôi chằm chằm. “Làm thế nào mà cậu biết vậy?”
      “Tớ… tớ chắc lắm.”
      Annabeth suy nghĩ trong giây lát. “Percy, vậy vị trí của chúng ta là gì?”
      “Ba mươi sáu độ, bốn mươi tư phút Bắc, bảy mươi sáu độ, hai phút Tây.” tôi đáp ngay tức , rồi lắc đầu. “Ôi trời, mình biết được điều này như thế nào nhỉ?”
      “Vì do cha cậu đấy,” Annabeth gợi ý. “Khi cậu ở biển, cậu có thể xác định phương hướng cách chuẩn xác. Điều đó quá tuyệt.”
      Tôi dám chắc chắn về điều này. Tôi muốn trở thành thiết bị GPS người. Nhưng trước khi tôi có thể được điều gì, Tyson vỗ vào vai tôi. “ con thuyền khác tới.”
      Tôi quay lại nhìn. Con tàu tuần tiễu lớn giờ dứt khoát bám theo đuôi con tàu chúng tôi. Đèn của nó chiếu sáng và nó tăng tốc.
      thể để họ tóm chúng ta được,” tôi . “Họ hỏi vô số câu hỏi mất.”
      tiếp đến vịnh Chesapeake thôi!” Annabeth giục. “Tớ biết chỗ mà chúng ta có thể trốn.”
      Tôi hỏi ấy vậy có ý gì hoặc làm thế nào mà ấy biết chỗ đó rành như thế. Tôi mạo hiểm mở cái nắp bình ra thêm chút nữa. Và luồng gió tươi mát đẩy chúng tôi lao như tên lửa về phía mũi bắc của Virginia Beach vào vịnh Chesapeake. Con tàu tuần tiễu bị rơi lại phía sau, phía sau mãi. Chúng tôi hề chậm lại mãi cho tới khi phần đất hai bên của vịnh thu hẹp lại. Và tôi nhận ra chúng tôi vào cửa sông.
      Tôi có thể cảm thấy thay đổi từ nước biển mặt chát biến thành nước ngọt. Đột nhiên, tôi thấy mệt mỏi và kiệt sức, như thể tôi bị tụt đường huyết vậy. Tôi biết mình ở đâu hoặc hướng của con thuyền. May mà có Annabeth hướng dẫn tôi.
      “Ở đó,” . “Qua bãi cát cửa sông ấy.”
      Chúng tôi lái vào khu vực đầm lầy đầy cỏ. Tôi kéo thuyền lên bờ, ở phía dưới gốc cây bách lớn.
      Cái cây phủ đầy dây leo lù lù bên chúng tôi. Lũ côn trùng kêu rỉ rả trong rừng. khí rất oi bức và nóng nực. hơi nước cuồn cuộn lên khỏi mặt sông. Về cơ bản, đây phải là Manhattan và tôi thích nơi này.
      nào.” Annabeth giục giã. “Nó chỉ xuôi xuống phía bờ sông mà thôi.”
      “Cái gì?” Tôi hỏi.
      “Chỉ cần theo tớ thôi.” ấy chộp lấy chiếc túi vải. “Và tốt nhất là chúng ta phải phủ còn thuyền này lại. Chúng ta muốn nó bị chú ý.”
      Sau khi che con thuyền cứu sinh bằng những cành cây, Tyson và tôi theo sau Annabeth dọc bờ sông. Chân chúng tôi lún sâu trong bùn đỏ. con rắn trượt qua giày tôi và mất hút trong đám cỏ.
      phải nơi hay ho,” Tyson phàn nàn. Cậu ấy đập đôm đốp lên những con muỗi xếp hang dự buffet cánh tay cậu ấy,
      Vài phút sau, Annabeth reo lên. “Đến nơi rồi.”
      Tất cả những gì tôi nhìn thấy được là bụi gai. Rồi Annabeth di chuyển vòng tròn đan kết bởi những cành cây giống như cánh cửa sang bên. Và tôi nhận ra rằng tôi nhìn vào bên trong nơi náu được ngụy trang.
      Bên trong lán đủ rộng cho ba người, kể cả với Tyson. Các bức tường được đan bằng nguyên liệu thực vật như căn lều của Người Da đỏ, nhưng chúng chống thấm khá tốt. Chất ở góc lều là tất cả những gì bạn có thể cần cho việc cắm trại: túi ngủ, chăn, thùng đá, đèn dầu. Đây cũng là nơi cung cấp quân trang cho các á thần – các mũi lao bằng đồng, bao đựng đầy tên, thanh kiếm và chiếc hộp thức ăn của thân linh. Nơi đây có mùi mốc, như thể được bỏ từ rất lâu.
      nơi nấp cho con lai.” Tôi nhìn Annabeth đầy kính sợ. “Cậu tạo ra nơi này sao?”
      “Thalia và mình đấy,” ấy đáp khẽ khàng, “Cả Luke nữa.”
      Điều này hề làm phiền tới tôi. Ý tôi là, tôi biết Thalia và Luke từng chăm sóc cho Annabeth khi ấy còn . Tôi biết ba bọn họ chạy trốn cùng nhau. Cùng lẩn trốn những con quái vật, tự mình sinh tồn trước khi Grover tìm ra được họ và cố gắng đưa họ về Trại Con Lai. Nhưng mỗi lần Annabeth nhắc về thời gian mà chia sẻ cùng họ, tôi lại cảm thấy… Tôi cũng biết nữa. Khó chịu?
      , phải từ đó.
      Từ chính xác phải là ghen tị.
      “Nên…” tôi cất tiếng. “Cậu nghĩ rằng Luke tìm ra chúng ta ở đây sao?”
      ấy lắc đầu. “Chúng tớ làm loạt các căn lều an toàn như vậy. Tớ biết liệu Luke có còn nhớ vị trí của chúng , hoặc có them quan tâm tới chúng .”
      ấy quăng mình lên đám chăn và bắt đầu dốc mọi thứ từ túi xách của ấy ra. Ngôn ngữ cơ thể của ấy thể ràng rằng ấy muốn nữa.
      “Tyson này?” tôi gọi. “Cậu ra ngoài trinh sát lát nhé? Giống như tìm kiếm cửa hàng tiện lợi rộng lớn hoặc thứ tương tự như thế nhé?”
      cửa hang tiện lợi ư?”
      “Ừ, có snacks, donut hoặc thứ gì đó. Chỉ có điều đừng quá xa nhé.”
      “Donut,” Tyson reo lên đầy sốt sắng. “Tớ tìm donut ở nơi hoang dã.” Cậu ấy thò đầu ra ngoài và bắt đầu hét toáng lên. “Đến đây, donut!”
      Ngay khi Tyson vừa khỏi, tôi ngồi xuống đối diện với Annabeth. “Này, tớ xin lỗi nhé, cậu biết đấy, về việc gặp Luke…”
      “Đó phải là lỗi của cậu.” ấy rút con dao ra khỏi bao và lau sạch lưỡi dao bằng miếng giẻ.
      ấy để chúng ta thoát quá dễ dàng,” tôi .
      Tôi hy vọng mình tưởng tượng ra điều đó, nhưng Annabeth gật đầu. “Tớ cũng nghĩ tới điều tương tự. Những gì chúng ta nghe lỏm được ấy về việc mạo hiểm, và ‘chúng ta mắc câu’… Tớ nghĩ rằng ấy về chúng ta.”
      “Bộ Lông Cừu Vàng là miếng mồi ư? Hay là Grover?”
      ấy nghiên cứu kĩ cái sống dao. “Tớ biết, Percy à. Có lẽ ấy mốn có Bộ Lông Cừu Vàng cho riêng ấy. Có thể ấy hy vọng chúng ta làm phần việc khó khăn đó và sau đó ấy có thể trộm lại nó từ chúng ta. Tớ chỉ thể tin được ấy đầu độc cái cây thôi.”
      ấy có ý gì khi Thalia về phe ấy?” tôi hỏi.
      ấy lầm”
      “Giọng cậu có vẻ chắc lắm.”
      Annabeth nhìn tôi giận giữ. Và tôi bắt đầu ước rằng mình đừng hỏi gì trong lúc ấy cầm dao tay.
      “Percy, cậu có biết cậu khiến tớ nhớ tới ai nhất ? Thalia. Các cậu quá giống nhau đến mức đáng sợ. Ý tớ là hoặc các cậu là bạn thân của nhau hoặc tự bóp nghẹt lẫn nhau.”
      “Hãy trở thành ‘bạn thân của nhau’ thôi.”
      “Đôi khi Thalia rất giận cha ấy. Cậu cũng vậy. Nhưng cậu có quay lại chống Olympus vì chuyện đó ?”
      Tôi nhìn chằm chằm vào bó tên dựng trong góc, đáp. “.”
      “Được, tiếp nhé. ấy cũng vậy. Luke sai.” Annabeth cắm xọc lưỡi dao vào đất.
      Tôi muốn hỏi ấy về lời tiên tri mà Luke đê cập tới và nó có liên quan gì đến sinh nhật mười sáu tuổi của tôi. Nhưng tôi đoán là ấy chịu . Bác Chiron ràng rằng tôi được phép nghe cho tới khi các vị thần quyết định khác.
      “Thế Luke có ý gì khi về người Cyclops?” tôi hỏi. “ ấy so với tất cả mọi người, cậu…”
      “Tớ hiểu ấy gì. ấy… về lý do thực khiến Thalia chết.”
      Tôi chờ đợi, biết phải những gì.
      Annabeth hít hơi run run. “Cậu bao giờ có thể tin Cyclops, Percy à. Sáu năm trước đây, vào cái đêm Grover dẫn chúng tớ lên Đồi Con Lai…”
      ấy ngưng bặt khi cánh cửa lều cọt kẹt mở. Tyson chui vào.
      “Donut phủ đường đây!” cậu ấy lớn tiếng đầy tự hào, tay ôm cái hộp bánh ngọt.
      Annabeth nhìn cậu ấy trừng trừng. “Cậu đào được của này ở đâu thế? Chúng ta ở giữa rừng hoang cơ mà. có bất cứ thứ gì quanh đây để…”
      “Cách đây mười lăm mét,” Tyson . “Tiệm Donut Quái vật – ở ngay phía đồi.”
      “Điều này tệ.” Annabeth lầm bầm.
      Chúng tôi núp sau cái cây, nhìn chăm chăm về tiệm bánh donut ở giữa khi rừng. Nom nó khá mới với những hang cửa sổ sáng sủa, chỗ đậu xe và con đường dẫn vào rừng. Nhưng có gì xung quanh cả, xe hơi cũng thấy đậu bãi. Chúng tôi có thể nhìn thấy nhân viên tiệm bánh đọc tạp chí phía sau quầy tính tiền. Chính là nó. mái hiên cửa tiệm là những chữ màu đen lớn mà tôi có thể đọc được:
      BÁNH DONUT QUÁI VẬT
      con tinh trong phim hoạt hình ngoạm vào chữ A trong chữ QUÁI VẬT. Nơi này mùi tuyệt, giống như mùi bánh donut phủ socola vừa mới ra lò.
      “Nó thể ở đây được,” Annabeth thầm. “ đúng.”
      “Cái gì cơ?” Tôi hỏi. “Đó là tiệm donut thôi mà”
      “Suỵt”
      “Tại sao chúng ta phải thầm thế? Tyson vào và mua tá bánh mà. Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy đâu.”
      “Cậu ấy là quái vật.”
      “À, thôi nào, Annabeth. Tiệm Donut Quái Vật có nghĩ là lũ quái vật. Đó chỉ là chuỗi nhà hàng. Chúng ta thấy chúng ở New York mà.”
      “Ừ, chuỗi,” ấy đồng ý “Và cậu thấy lạ khi tiệm đột ngột xuất ngay sau khi cậu kêu Tyson tìm donut sao? Tại đây, ngay giữ rừng nữa chứ?”
      Tôi nghĩ về điều này. Có thứ gì đó kỳ lạ. Nhưng ý tôi là, các tiệm bánh donut nằm quá cao trong danh sách những lực lượng tà ác của tôi.
      “Có thể đó là cái ổ,” Annabeth giải thích.
      Tyson thút thít khóc. Tôi e rằng cậu ấy hiểu điều mà Annabeth hơn tôi, nhưng giọng điệu của ấy làm Tyson lo lắng. Cậu ấy ăn hết nửa số bánh donut trong hộp bánh và đường dính khắp mặt cậu ấy.
      “Ổ của cái gì?” tôi hiểu.
      “Chả lẽ cậu chưa bao giờ tự hỏi tại sao những cửa tiệm được cấp quyền kinh doanh lại phát triển nhanh tới vậy?” ấy nỏi. “Mọi thứ chưa có gì trong ngày hôm nay. Nhưng hôm sau, bùm, tiệm bán burger hoặc tiệm café hoặc cái gì đó? Đầu tiên là tiệm duy nhất, rồi hai, rồi bốn cái… Chính xác là có bao nhiêu bản sao như vậy trải dài khắp đất nước?”
      “Ừ, chưa, tớ chưa bao giờ nghĩ về chuyện này.”
      “Percy này, số chuỗi cửa tiệm phát triển nhanh như vậy vì tất cả địa điểm của nó được nối cách ma thuật với sức mạnh cuộc sống của con quái vật. vài người con của thần Hermes tìm hiểu được cách thức nó hoạt động vào những năm 1950 về trước. Chúng sinh ra…”
      ấy đột ngột im bắt.
      “Cái gì?” Tôi thắc mắc. “Chúng sinh ra cái gì?”
      được – chuyển động – đột ngột,” Annabeth , như thể mạng sống của ấy phụ thuộc vào điều này. “Rất chậm rãi nhé, quay lại.”
      Rồi tôi nghe thấy tiếng lạo xạo, như thể con gì đó to lớn kéo lê bụng mình qua những ngọn lá cây.
      Tôi quay lại và nhìn thấy thứ có kích thước của con tê giác di chuyển qua bong râm của các cây trong rừng. Nó rít lên, nửa thân trước của nó vặn vẹo theo nhiều hướng khác nhau. Đầu tiên tôi thể hiểu cái mình nhìn thấy là gì. Sau đó tôi nhận thấy vật này có nhiều cổ – ít nhất là có bảy cái, phía mỗi cái cổ là cái đầu rắn rít lên phì phì. Da của nó như da người và dưới mỗi cổ được đeo cái yếm có ghi dòng chữ: TA LÀ NHÓC TÌ QUÁI VẬT BÁNH DONUT!
      Tôi rút chiếc bút ra nhưng Annabeth nhìn tôi – lời cảnh báo im lặng. Chưa phải lúc.
      Tôi hiểu. Rất nhiều quái vật đều có thị lực rất kém. Thế nên có thể con Hydra(1) này cũng ngang qua chúng tôi thôi. Nhưng giờ nếu tôi mở nắp thanh kiếm. ánh sáng đồng chắc chắn khiến nó chú ý.
      ________________________
      (1) Hydra là con quái vật được mô tả mang hình thù của con rắn khổng lồ có nhiều đầu. Máu của nó có chứa chất độc và hơi thở của nó có mùi hôi đến mức có thể làm chết nhiều người.
      Chúng tôi đành chờ đợi.
      Con Hydra này chỉ dài hơn mét hoặc hơn chút. Nó đánh hơi đất và cây như săn lùng thứ gì đó. Bỗng tôi nhận ra hai trong số đám đầu của nó xé toạc miếng vải bạt màu vàng – trong số đám túi của chúng tôi. Con vật này tới khu vực lều của chúng tôi. Nó lần theo mùi của chúng tôi.
      Tim tôi đập thình thịch. Tôi từng thấy chiến lợi phẩm – cái đầu Hydra được nhồi bông trước đây ở trại, nhưng nó cũng chắc giúp gì cho tôi khi đối diện với con vật này. Mỗi cái đầu có dạng viên kim cương, giống với đầu của rắn chuông, song những cái miệng của chúng cò các hàm răng lởm chởm như răng cá mập.
      Tyson run bần bật. Cậu ấy lùi lại và vô tình làm gãy nhánh cây con. Ngay lập tức, tất cả bảy cái đầu quay ngoắt lại chỗ chúng tôi và đánh hơi.
      “Tản ra!” Annabeth hô to. ấy lao về phía bên phải.
      Tôi lăn về bên trái. trong số những chiếc đầu Hydra phun ra dòng hình cung chất lỏng màu xanh lá cây bắn vọt qua vai tôi, vấy lên thân cây đủ. Thân cây tỏa khói và rã ra. Cả cái cây đổ sầm về phía Tyson, người vẫn đứng yên chỗ, như hóa đá bởi con quái vật giờ đứng ngay trước mạnh cậu ấy.
      “Tyson!” Tôi túm cậu ấy bằng tất cả sức mạnh của mình, đẩy cậu ấy sang bên khi con Hydra nhào tới vào cái cây dổ sầm xuống hai đầu của nó.
      Con Hydra loạng choạng lùi lại, giật mạnh những cái đầu của nó ra khỏi cái cây và kêu thét lên trong giận giữ với cái cây đổ. Cả bảy phần đầu đều bắn ra acid, và cây đu tan chảy ra trong bể phân chuồng đầy hơi nước bốc lên.
      “Chạy !” Tôi hét lên với Tyson. Tôi chạy sang bên và rút thanh Thủy Triều, hy vọng khiến con quái vật chú ý.
      Và tôi thành công.
      Cái nhìn của các con quái vật đối với kim loại màu đồng xanh luôn là chán ghét. Ngay khi lưỡi kiếm sáng bóng của tôi xuất , tất cả các đầu của con Hydra đều lao về phía nó, rít lên và nhe răng ra.
      Tin tốt là: Tyson kịp thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Tin xấu: Tôi sắp tan vào vũng chất nhầy đó.
      cái đầu nó thử đớp lấy tôi. cần suy nghĩ tôi vung thanh kiếm lên.
      “Đừng làm thế!” Annabeth hét lên.
      Muộn rồi. Tôi chém bay cái đầu của Hydra. Nó lăn vào bãi cỏ, để lại phần cổ đung đưa qua về, và rồi nó đột nhiên ngừng chảy máu, bắt đầu phình to như quả bóng.
      Trong khoảng vài giây, cái cổ bị thương được tách làm hai, mỗi cái có cái đầu to hoàn chỉnh. Gopwf đây tôi nhìn con Hydra có tới tám cái đầu.
      “Percy!” Annabeth gắt gỏng. “Cậu vừa mới mở thêm tiệm bánh Donut Quái Vật ở nơi nào đấy!”
      Tôi tránh luồng acid. “Tớ sắp chết và cậu chỉ lo lắng về điều đó thôi sao? Chúng ta phải giết nó bằng cách nào?”
      “Lửa!” Annabeth quát lên. “Chúng ta phải có lửa!”
      Khi ấy vừa tới đó, tôi nhớ ra ngay chuyện. Đầu của Hydra chỉ có thể ngừng nhân đôi nếu chúng tôi đốt phần cổ trước khi nó mọc lại. Dù sao đó cũng là điều mà Heracles từng làm. Nhưng chúng tôi có lửa.
      Tôi lùi lại về phía dòng sông. Con Hydra đuổi theo.
      Annabeth di chuyển về phía trái của tôi và ra sức làm rối trí cái đầu Hydra, tránh hàm răng của nó bằng con dao của ấy. cái đầu khác như cái dùi cui lao tới từ hướng khác hất ấy ngã nhào vào đống chất nhầy.
      đánh các bạn của ta!” Tyson lao lên tấn công, đứng chắn giữa Hydra và Annabeth. Khi Annabeth đứng lên được, Tyson bắt đầu đấm mạnh vào những cái đầu của con quái vào với những nắm đấm nhanh tới nỗi chúng khiến tôi nhớ tới trò chơi đập chuột ở các cột máy chơi game. Nhưng ngay cả Tyson cũng thể chống đỡ Hydra mãi mãi.
      Chúng tôi tiếp tục lùi lại sau từng chút , tránh những cũng acid và làm lệch hướng những cái đầu táp xuống mà cần phải chém đứt chúng, nhưng tôi biết chúng tôi trì hoãn cái chết của chính mình. Cuối cùng chúng tôi mắc sai lầm và con vật này giết chết chúng tôi.
      Rồi tôi nghe thấy thanh lạ – là tiếng bình bịch, bình bịch, bình bịch mà thoạt đầu tôi cứ ngỡ là tiếng đập của trái tim tôi. Tiếng bình bịch đó lớn tới mức cả hai bờ sông làm rung cả lên.
      “Tiếng gì thế?” Annabeth gào bên, mắt vẫn dán chặt vào con Hydra.
      “Động cơ hơi nước,” Tyson đáp.
      “Cái gì?” Tôi cúi thụp xuống, tránh dòng acid do Hydra phun qua đầu tôi.
      Rồi từ phía con sông đằng sau chúng tôi, giọng nữ quen thuộc hét to. “Đây rồi, hãy chuẩn bị loại đại bác bắn đạn ba mươi hai pound!”
      Tôi dám rời mắt khỏi Hydra, nhưng nếu đó là người mà tôi nghĩ tới ở ngay sau chúng tôi, tôi đoán rằng giờ đây chúng tôi có kẻ thù từ cả hai phía.
      giọng đàn ông lục cục đáp, “Họ ở quá gần, thưa quý !”
      “Lũ hùng chết tiệt!” . “Tăng tốc lên nào!”
      , thưa quý !”
      “Nhắm thẳng bắn, Thuyền trưởng!”
      Annabeth hiểu ngay chuyện gì xảy ra chỉ phần giây trước khi tôi kịp nhận ra. ấy hét lên, “Nằm xuống!” và chúng tôi lao ngay xuống mặt đất khi tiếng BÙM lở đất vọng lại từ phía sông. Đó là thứ ánh sáng lóe lên, cột khói cuồn cuộn và con Hydra nổ tung ngay trước mắt chúng tôi, trút lên người chúng tôi vô số chất lỏng màu xanh kinh tởm – những thứ này bốc hơi ngay khi chạm vào chúng tôi. Đó là cách thức mà mỗi con quái vật biến mất sau khi bị tiêu diệt.
      “Kinh quá!” Annabeth la toáng lên.
      “Tàu thủy chạy bằng hơi nước kìa!” Tyson la lên.
      Tôi đứng dậy, hung hắng ho bởi đám khói thuốc sung dâng lên cuồn cuộn từ bờ sông.
      Tiếng bình bịch tiến về phía chúng tôi phía dưới con sông được phát ra từ con tàu kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Nó lướt thấp bên dưới mặt nước như tàu ngầm. Boong tàu được bọc bằng sát. Ở giữa là hầm cuốn hình thang với những chốt trục dành cho súng thần công ở hai bên. lá cờ phấp phới đỉnh có hình con lợn rừng và ngọn giáo nền vải màu đỏ tươi. Đứng quanh boong tàu là các thây ma trong các bộ đồng phục màu xám – những người lính chết với gương mặt mờ mờ chỉ choán phần sọ của chúng, giống như những con ma cà rồng canh giữ lâu đài của thần Hades khi tôi được nhìn thấy dưới m phủ.
      Cả con tàu được bọc sắt. chiến hạm của cuộc Nội chiến. Tôi có thể đọc ra được cái tên những kí tự phủ rêu của nó dọc mũi tàu: C.S.S Birmingham.
      Và đứng bên khẩu đại bác còn tỏa khói là người gần như suýt giết chúng tôi – Clarisse trong bộ áo giáp hoàn chỉnh dung trong các trận chiến của người Hy Lạp.
      “Đồ thua cuộc!” ta cười nhạo. “Nhưng tớ cho rằng tớ phải cứu các cậu. Lên tàu !”
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      11. CLARISSE BẮN TUNG MỌI THỨ

      “Mày đúng là quá rắc rối,” Clarisse phán.
      Chúng tôi chỉ vừa kết thúc chuyến tham quan khắp con tàu mà chúng tôi muốn, băng qua những căn phòng tối tăm với đầy thủy thủ chết. Chúng tôi nhìn thấy những kho than đá, nồi hơi và động cơ – chúng gắt gỏng và gầm gừ như thể nổ tung vào bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhìn thấy buồng hoa tiêu, kho thuốc súng và boong chứa đại bác (niềm thích của Clarisse) với hai khẩu súng đại bác nòng trơn Dahlgren ở mạn trái và mạn phải tàu và khẩu súng trường Brooke 9-inch được đặt ở đầu và ở cuối tàu – tất cả đặc biệt được trang bị lại để có thể bắn được những quả đạn súng thần công bằng đồng của Clarisse.
      Ở bất cứ nơi nào chúng tôi đến, các thủy thủ của Quân Liên minh chết nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Những gương mặt đầy râu gớm guốc của họ lung linh. Họ chấp nhận Annabeth vì ấy với họ rằng ấy đến từ Virginia. Họ cũng rất hứng thú với tôi vì tên tôi là Jackson – giống như cái tên rất phổ biến ở phía Nam – nhưng tôi phá hỏng bằng cách với họ rằng tôi từ New York tới. Tất cả bọn họ đều huýt sáo chê bai và lẩm bẩm những lời chửi rủa dân Yankee.
      Tyson rất hãi đám người này. Trong suốt chuyến tham quan, cậu ấy cứ khăng khăng đòi Annabeth cầm tay cậu ấy, và ấy trông cảm động lắm vì điều đó.
      Cuối cùng, chúng tôi cũng được hộ tống tới bữa tối. Buồng của thuyền trưởng con tàu C.S.S Birmingham chỉ bằng kích thước của phòng thay đồ, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với bất kỳ căn phòng nào con tàu này. Cái bàn bày biện bằng vải lanh trắng và đồ sứ. Bơ lạc và bánh sandwich mứt trái cây, khoai tây chiên, Dr, Peppers do nhóm thủy thủ chỉ còn là bộ xương di động tới phục vụ. Tôi muốn ăn bất cứ thứ gì do ma phục vụ, nhưng cơn đói chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi.
      “Tantalus trục xuất các ngươi vĩnh viễn rồi đấy,” Clarisse với chúng tôi đầy tự mãn. “Ngài D. nếu bất kỳ ai trong số các ngươi xuất ở trại, ông ta biến người đó thành sóc và dung chiếc SUV của ông ta chạy đè lên con sóc đó.”
      “Họ cung cấp cho cậu chiếc tàu này sao?” Tôi hỏi.
      “Dĩ nhiên là . Là cha tớ cho đấy.”
      “Thần Ares ư?”
      Clarisse cười nhạo. “Cậu nghĩ rằng chỉ mình cha cậu có sức mạnh biển cả sao? Những linh hồn ở phe thua trận ở các cuộc chiến tranh đều phải có nghĩa vụ cống nạp cho thần Ares. Đó là lời nguyền cho những kẻ bại trận. Tớ khẩn cầu cha cung cấp cho phương tiện hải quân và nó ở đây. Những gã này làm bất cứ điều gì mà tớ sai bảo. Đúng , Thuyền trưởng?”
      Gã thuyền trưởng đứng sau ta nom cứng nhắc và giận giữ. Đôi mắt xanh sáng rực của gã gắn chặt lên tôi với cái nhìn chằm chằm đầy đói khát. “Nếu điều đó có nghĩa kết thúc cuộc chiến quỷ quái này, thưa quý … Vì mục tiêu cuối cùng là hòa bình… chúng tôi làm bất cứ thứ gì… hủy diệt bất kỳ ai…”
      Clarisse mỉm cười. “Hủy diệt bất kỳ ai. Ta thích điều này.”
      Tyson nuốt nước bọt.
      “Clarisse,” Annabeth cất tiếng. “Luke có thể cũng tìm kiếm Bộ Lông Cừu Vàng. Chúng tớ gặp ấy. ấy có được các tọa độ và ấy về phía nam. ấy có con tàu du lịch đầy quái…”
      “Tốt! Tớ thổi bay ta bay ra khỏi nước.”
      “Cậu hiểu,” Annabeth . “Chúng ta phải kết hợp với nhau. Hãy để chúng tớ giúp cậu…”
      !” Clarisse đấm mạnh lên bàn. “Đây là cuộc tìm kiếm của tớ, thông minh ạ! Rút cục, tớ cũng trở thành hùng và hai người thể cướp cơ hội này của tớ được nữa.”
      “Những người bạn cùng nhà cậu đâu rồi?” tôi hỏi. “Cậu được phép mang hai người bạn cùng mà, phải ?”
      “Họ … Tớ để họ ở lại. Để bảo vệ trại.”
      “Ý cậu là ngay cả người trong chính tòa nhà của cậu cũng giúp đỡ cậu sao?”
      “Im . Đồ khó tính! Tớ cần chúng, hoặc cậu.”
      “Clarisse này,” tôi . “Tantalus lợi dụng cậu. Ông ta quan tâm gì tới trại đâu. Ông ta thích nhìn trại bị phá hủy. Ông ấy sắp xếp cho cậu bị thất bại.”
      ! Tớ quan tâm tới những gì mà Lời Sấm Truyền…”
      Clarisse bỗng im bặt.
      “Cái gì?” Tôi gặng hỏi. “Lời Sấm Truyền gì với cậu?”
      có gì”. Đôi tai ta bỗng ửng hồng. “Tất cả những gì cậu cần biết bây giờ là tớ kết thúc cuộc tìm kiếm này và cậu phải giúp gì cả. Mặt khác, tớ thể để các cậu …”
      “Thế bọn tớ là tù nhân sao?” Annabeth bất bình
      “Là khách… cho tới giờ” Clarisse gác chân lên tấm khăn trải bàn bằng lanh trắng và mở chai Dr.Pepper khác. “Thuyền trưởng, hãy đưa họ xuống bên dưới. Chia cho họ võng nhé. Nếu họ biết cách cư xử, hãy cho họ thấy cách chúng ta giải quyết lũ gián điệp của kẻ thù ra sao nhé.”
      Giấc mơ ùa tới khi tôi vừa nhắm mắt lại
      Grover đứng bên khung cửi, liều lĩnh gỡ phần đuôi váy cưới của cậu ấy khi cánh cửa đá được lăn sang bên và gã Cyclops gầm vang, “Ah-ha!”
      Grover lắp bắp. “ ! Em vào im ắng quá!”
      “Ngươi tháo ra?” Polyphemus gầm lên. “Vấn đề là vậy!”
      “Ôi, . Em ….”
      “Lại đây!” Polyphemus chộp lấy Grover ở phần eo và nửa vác nửa kéo lê cậu ấy qua các đường hầm trong hang. Grover cố gắng giữ cho đôi giày cao gót gắn chặt với đôi móng của cậu ấy. Mạng che mặt nghiêng ngả và đe dọa rớt ra khỏi đầu cậu.
      Tên Cyclops kéo cậu ấy vào trong cái động có kích thước của kho hàng được trang trí bằng những tảng thịt cừu ướp muối. chiếc ghế sofa thư giãn Lay-Z-Boy phủ lên, chiếc tivi được bọc lông cừu, những giá sách thô chứa đầy các vật trang trí có hình cừu như những tách cafe có hình dạng như mặt của con cừu, những tượng cừu bằng thạch cao, board game (1), truyện tranh và các mô hình liên quan tới cừu. sàn nhà là hàng đống xương cừu và các loại xương giống xương cừu lắm – đó là xương của những thần rừng tới hòn đảo này để tìm thần Pan.
      (1) Board game được hiểu nôm na là những trò chơi nhóm được chơi những chiếc bàn bằng gỗ. Nó gồm các trò như rút gỗ, giữ thăng bằng, Blokus (vây chiếm lãnh thổ), CubicPun3D Puzzle (lắp ráp mô hình bằng giấy), Monopoly (cờ tỷ phú), I’m the boss (game thương lượng trong kinh doanh), Risk (game dàn trận), bài uno, bài hali gali, bài quick… (ND)

      Polyphemus chỉ để Grover ngồi đủ lâu để đẩy tảng đá lớn khác. Ánh sáng ban ngày tràn vào khắp hang động và Grover rên rỉ với nỗi khát khao mãnh liệt. Bầu khí trong lành!

      Tên Cyclops lôi cậu ấy ra ngoài lên đỉnh đồi nhìn xuống hòn đảo đẹp nhất mà tôi từng thấy.

      Nó có hình dạng của cái yên ngựa được cắt đôi bằng rìu. Nó có những đồi cỏ xanh tươi ở mỗi bên và thung lũng rộng lớn nằm giữa, phân cách bởi vực thẳm sâu hoắm, vắt ngang là cây cầu bằng thang dây. Những dòng suối xinh đẹp chảy đến gờ của hẻm núi và hòa mình vào những thác nước có màu cầu vồng. Những chú vẹt đu đưa các ngọn cây. Những đóa hoa màu hồng và màu tía nở rộ trong các bụi cây. Hàng trăm con cừu nhởn nhơ gặm cỏ các đồng cỏ. Lông của chúng lấp lánh cách kỳ lạ như những đồng xu bằng đồng và bạc.

      Ở trung tâm của đảo, kế bên cái cầu bằng dây thừng là cây sồi khổng lồ xoắn xít với thứ gì đó lấp lánh cành cây thấp nhất.

      Bộ Lông Cừu Vàng.

      Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của nó lan tỏa ra khắp hòn đảo, khiến cỏ xanh hơn, những bông hoa nở đẹp hơn. Tôi hầu như có thể cảm nhận được ma thuật tự nhiên hoạt động. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra mùi hương này có sức mạnh ra sao đối với thần rừng.

      Grover khóc thút thít.

      “Đúng thế.” Pulyphemus đầy tự hào. “Nhìn thấy đằng kia ? Bộ Lông Cừu Vàng là chiến lợi phẩm quý giá trong bộ sưu tập của ta. Ta ăn trộm nó từ những người hùng cách đây lâu lắm rồi, và kể từ đó – thức ăn miễn phí! Các thần rừng đến từ mọi miền thế giới, giống như thiêu thân lao vào lửa vậy. Thịt thần rừng ngon lắm nhé! Và giờ…”

      Polyphemus nhấc cây kéo lớn dùng cho việc xén lông cừu rất bén lên.

      Grover kêu lên nhưng Polyphemus chỉ túm lấy con cừu gần nhất như thể đó là con vật nhồi bông và cạo luôn bộ lông của nó. đưa cho Grover mảng lông mịn từ lớp lông mới được xén.

      “Để nó ở dưới guồng quay tơ ấy!” đầy tự hào. “Ma thuật. Nó làm sợi lông bị sổ ra được”

      “Ồ… được…”

      “Bánh ngọt đáng thương của !” Polyphemus cười toe toét. “Thợ dệt tồi, Ha ha! Đừng lo gì cả. Sợi chỉ đó giải quyết được vấn đề. Phần đuôi váy cưới được hoàn thành vào ngày mai!”

      …. mới ân cần làm sao!”

      “Hehe.”

      “Nhưng…. nhưng, .” Grover nuốt nước bọt, “Giả sử nếu có ai đó tới giải cứu – ý em là, tấn công hòn đảo sao?” Grover nhìn thẳng vào tôi và tôi biết cậu ấy hỏi những thứ có lợi cho tôi. “Điều gì có thể ngăn cản họ tiến đến cái động này?”

      “Vợ sợ hãi! Đáng quá! Đừng lo lắng. Polyphemus có hệ thống an ninh rất tiên tiến. Chúng phải qua được đám thú nuôi của ta mới vào được.”

      “Thú nuôi ư?”

      Grover nhìn quanh đảo nhưng thấy gì ngoài đàn cừu thanh thản gặm cỏ các cánh đồng cỏ

      “Rồi sau đó,” Polyphemus gầm gừ, “Chúng phải vượt qua được ta nữa!”

      đấm quả vào tảng đá gần nhất. Nó kêu răng rắc và lập tức nứt ra làm đôi. “Nào đến đây!” gào lên, “Trở lại hang thôi”

      Grover nom sắp khóc đến nơi – quá gần với tự do nhưng chẳng có chút hy vọng. Những giọt nước mắt cậu ấy tuôn rơi khi cánh cửa bằng đá được đóng sập lại, lần nữa lại nhốt cậu ấy trong bóng tối le lói ánh đuốc hôi hám trong hang của Cyclops

      Tôi tỉnh giấc khi tiếng chuông báo động réo vang khắp tàu

      Giọng thuyền trưởng khá gay gắt. “Tất cả lên boong ! Quý Clairisse tìm! đó đâu rồi?”

      Tiếp đó gương mặt ma quái của gã xuất ngay bên tôi. “Dậy , đồ Yankee. Các bạn mày lên rồi. Chúng ta đến gần lối vào.”

      “Lối vào nào?”

      Gã trưng ra nụ cười của bộ xương khô. “Dĩ nhiên là Biển Quái Vật rồi.”

      Tôi nhét số đồ dùng cá nhân – những thứ còn sót lại sau cuộc chiến với con rắn nhiều đầu đó – vào cái ba lô vải bạt của thủy thủy và khoác qua vai. Tôi có ngờ vực thầm kín rằng bằng cách này hay cách khác, tôi trải qua thêm đêm nào nữa con tàu C.S.S Birminham này.

      Lúc lên tầng thứ gì đó làm tôi đông cứng lại. Nhân ảnh của người đứng gần đó – rất quen thuộc và khó chịu. vì lý do gì đặc biệt nhưng tôi cảm thấy mình rất muốn đánh nhau. Tôi muốn đấm gã lính Quân Liên minh chết. Lần cuối cùng tôi thấy kiểu giận dữ như vậy….

      Thay vào việc lên tiếp, tôi lẻn đến bên lỗ thông hơi và nhìn xuống boong có chứa nồi hơi

      Clarisse đứng ngay phía bên dưới tôi, chuyện với hình ảnh lung linh trong đám hơi nước bốc ra từ các nồi hơi. Đó là người đàn ông cơ bắp mặc bộ đồ da màu đen dành cho những người mô-tô, mái tóc cắt ngắn kiểu lính, cặp kính mát nhuộm sắc đỏ và con dao cột bên người.

      Tôi siết chặt nắm đấm. Đó là vị thần đỉnh Olympus mà tôi ưa nhất: Ares- thần chiến tranh.

      “Ta muốn những lời xin lỗi, con à!” ông ta càu nhàu.

      “V-vâng, thưa Cha,” Clarisse lầm bầm.

      “Con muốn nhìn thấy ta tức giận, phải ?”

      ạ, thưa Cha.”

      , thưa Cha”. Thần Ares bắt chước. “Con lâm ly đấy. Lẽ ra ta nên để cho trong số các con trai ta tham gia cuộc tìm kiếm này mới đúng.”

      “Con thành công!” Clarisse hứa. Giọng ấy rất run. “Con làm cha tự hào.”

      “Tốt hơn hết con nên làm thế,” ông ta cảnh báo. “Con xin ta cuộc tìm kiếm này, con à. Nếu con để cho thằng nhãi Jackson cướp được nó từ con …”

      “Nhưng Lời Sấm Truyền …”

      “TA QUAN TM NÓ GÌ!” Ares rống lên với sức mạnh khiến hình ảnh của ông ta dường như mờ . “Con thành công. Và nếu con …”

      Ông ta đưa nắm đấm lên. Mặc dù ông ta chỉ là hình bóng trong hơi nước. Clarisse lưỡng lự.

      “Chúng ta hiểu nhau chưa nhỉ?” thần Ares gầm gừ.

      Tiếng chuông báo động lại vang lên. Tôi nghe thấy những tiếng về phía mình. Các sĩ quan hạ lệnh chuẩn bị sẵn sàng súng đại bác.

      Tôi trườn trở lại từ lỗ thông hơi và lên phía để gia nhập cùng Annabeth và Tyson boong tàu.

      “Có gì ổn à?” Annabeth hỏi tôi. “ giấc mơ khác chăng?”

      Tôi gật đầu nhưng thêm gì. Tôi biết phải nghĩ gì về những gì tôi nhìn thấy bên dưới kia. Nó khiến tôi lo lắng chẳng kém giấc mơ về Grover.

      Clarisse lên boong ngay sau tôi. Tôi cố gắng nhìn ta.

      ta chộp lấy cặp ống nhòm từ sĩ quan thây ma và ngắm về đường chân trời. “Cuối cùng cũng đến. Thuyền trưởng, tăng hết tốc lực nhé!”

      Tôi nhìn về cũng hướng ta nhìn nhưng thể thấy được gì nhiều. Bầu trời đầy mây. khí mù sương và ẩm ướt, giống như hơi nước bốc lên từ sắt. Nếu tôi nheo mắt nhìn kĩ, tôi chỉ có thể thấy được hai chấm đen nhờ nhạt ở phía xa xa.

      Giác quan hàng hải của tôi mách bảo với tôi rằng chúng tôi ở đâu đó cách bờ biển phía nam Florida. Thế là chúng tôi được quãng đường rất dài chỉ trong đêm, xa hơn bất kỳ chuyến tàu nào của người thường có thể được.

      Tiếng động cơ kĩu kịt khi con tàu được tăng tốc.

      Tyson lẩm bẩm đầy lo lắng. “Các pit-tông bị căng quá sức. tốt khi vào vùng nước sâu.”

      Tôi chắc làm thế nào cậu ấy có thể biết được điều đó, nhưng nó làm tôi lo ngại.

      Hơn vài phút sau, các chấm bẩn đen ở phía trước chúng tôi xuất ràng hơn. Ở phía bắc, bãi đá lớn nổi lên lan ra phía ngoài biển – hòn đảo với những vách đá cao ít nhất ba mươi mét. Chừng nửa dặm về phía nam, mảng đen sì của cơn dông kéo tới. Bầu trời và biển cùng nhau sục sôi trong tiếng gầm vang.

      “Bão phải ?” Annabeth băn khoăn.

      phải,” Clarisse đáp. “Xoáy nước Charybdis đấy.”

      Annabeth tái nhợt. “Cậu điên à?”

      “Cách duy nhất vào được Biển Quái Vật. Xông thẳng vào giữa xoáy nước Charybdis với bà chị Scylla (1) của ta.” Clarisse chỉ lên đỉnh các vách đá. Và tôi cảm giác có thứ gì đó sống đó và tôi muốn gặp. Tôi như tách bộ não mình ra, cố để nhớ lại về chuyện thần thoại về Biển Quái Vật.

      (1) Scylla và Charybdis là hai con thủy quái trong thần thoại Hy Lạp nằm ở hai bên bờ eo biển Messina giữa Sicily và Italia. Charybdis là con của thần biển Possidon, nhưng sau khi bị Zeus trừng phạt vì đánh cắp đàn súc vật của Hercules, bị hóa thành thủy quái tạo thành những vũng nước xoáy. Scylla là thủy quái 6 đầu ăn thịt người. Tàu bè vượt qua eo biển này rất khó khăn vì quá về bên nào cũng bị nguy hiểm. (ND)

      “Cậu có ý gì khi đó là con đường duy nhất?” tôi hỏi. “Đại dương khá rộng lớn. Chỉ cần vòng qua chúng là xong.”

      Clarisse đảo mắt mình. “Cậu chẳng biết chút gì sao? Nếu ta cố vòng qua chúng, chúng lại xuất đường ta . Nếu cậu muốn vào Biển Quái Vật, cậu phải xuyên qua chúng.”

      “Thế còn Phiến đá Phiêu du sao?” Annabeth lo ngại. “Đó là cánh cửa khác, Jason từng dùng nó.”

      “Tớ thể thổi bay những tảng đá đó bằng súng thần công,” Clarisse đáp. “Mặt khác, lũ quái vật…”

      “Cậu điên rồi” Annabeth khẳng định.

      “Nhìn và học hỏi này. Khôn à!” Clarisse quay về phía thuyền trưởng. “Hãy sẵn sàng cho Charybdis!”

      “Vâng thưa

      Động cơ lại kêu kĩu kịt, vỏ thuyền bằng sắt kêu lạch cạch và con tàu bắt đầu tăng tốc.

      “Clarisse”, tôi . “Charybdis hút mọi thứ xuống đáy biển. Có phải câu chuyện như vậy ?”

      “Và sau đó lại phun ra những gì nó hút vào, đúng vậy.”

      “Còn về Scylla sao?”

      ta sống trong cái động, phía những vách đá kia. Nếu chúng ta tới quá gần, những chiếc đầu rắn của ta xuống và bắt đầu chộp lấy các thủy thủ ra khỏi tàu.”

      “Vậy hãy chọn Scylla,” tôi đề nghị “Tất cả mọi người xuống bên dưới và chúng ta bắn vào ta khi thuyền chạy qua.”

      !” Clarisee khăng khăng. “Nếu Scylla kiếm được mồi dễ dàng, ta chộp luôn cả con tàu. Hơn nữa, ta quá cao để trở thành điểm bắn tốt. Đại bác của tớ thể bắn thẳng lên được. Charybdis chỉ ngồi ở đó, chính giữa khu vực xoáy nước của ta. Chúng ta lái thẳng về phía ta, nhả đạn và bắn ta bay thẳng đến Tartarus!”

      Clarisse điều đó cách say mê làm tôi hầu như muốn tin vào ta.

      Tiếng động cơ lại rền vang. Các nồi hơi được đốt nóng quá mức khiến tôi có cảm giác boong tàu nóng dần lên dưới chân mình. Khói cuồn cuộn bốc lên. Lá cờ đỏ của thần Ares bay phần phật trong gió.

      Khi chúng tôi tới gần lũ quái vật, tiếng của Charybdis càng lớn hơn – tiếng gầm ẩm ướt kinh khủng y hệt tiếng thụt nước của cái toilet lớn nhất dải ngân hà. Mỗi khi Charybdis hít vào, con tàu lắc mạnh và tròng trành tiến về phía trước. Mỗi lần ta thở ra, chúng tôi nổi lên mặt nước và bị vùi dập bởi những con sóng cao tới ba mét.
      Tôi cố gắng tính toán giờ của xoáy nước. Gần với những gì tôi tính toán được, Charybdis mất khoảng ba phút để hút vào và phá hủy mọi thứ trong bán kính nửa dặm mặt biển. Để tránh được ta, chúng tôi phải men theo các vách đá của Scylla. Và cũng tệ như Scylla, những vách đá này cũng rất kinh khủng đối với tôi.
      Những thủy thủ thể nào chết được nữa bình tĩnh làm phần việc của mình ở phần cột buồm. Tôi đoán rằng họ tìm ra nguyên nhân thất bại trước đó nên điều này khiến họ phiền lòng. Hoặc có thể họ quan tâm tới việc bị tiêu diệt vì bản thân họ chết rồi. Cả hai điều đó chẳng làm tôi thấy khá hơn chút nào.
      Annabeth đứng kế bên tôi, nắm chặt tay vịn. “Cậu vẫn còn chiếc bình đầy gió phải ?”
      Tôi gật đầu. “Nhưng quá nguy hiểm nếu dùng với xoáy nước như vậy. Nhiều gió hơn chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn mà thôi.”
      “Thế khống chế dòng nước sao?” ấy hỏi. “Cậu là con trai của thần Poseidon mà. Cậu từng làm điều đó trước đây.”
      ấy đúng. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng làm biển dịu nhưng tôi tài nào tập trung được. Charybdis quá ồn và quá mạnh. Những cơn sóng đáp lại lời cầu của tôi.
      “T-tớ thể làm được”, tôi cách khổ sở.
      “Chúng ta cần kế hoạch dự phòng,” Annabeth gợi ý. “Việc này chẳng mang lại kết quả.”
      “Annabeth đúng,” Tyson góp lời. “Động cơ tốt.”
      “Ý cậu là sao?” ấy lo lắng hỏi.
      “Áp suất. Các pít tông cần được sửa chữa.”
      Trước khi Tyson có thể giải thích, cái toilet khổng lồ được dội sạch với tiếng gầm cực lớn. Con tàu tròng trành tiến về phía trước và tôi bị ném lên boong. Chúng tôi ở trong xoáy nước.
      “Quay thuyền lại!” Clarrisse thét lên tiếng ồn. Biển nổi sóng bao quanh chúng tôi, sóng biển đổ ầm xuống boong tàu. Vỏ thuyền bằng sắt nóng đến nỗi bốc hơi ngào ngạt. “Hãy đưa chúng ta vào tầm ngắm. Hãy chuẩn bị sẵn đại bác hai bên mạn tàu.”
      Đội Quân Liên minh chết đó chạy ngược chạy xuôi boong tàu. Cái chân vịt ra sức quay ngược chiều, cố làm con tàu chậm lại, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục trượt về phía trung tâm của xoáy nước.
      thủy thủ thây ma vọt ra từ hầm tàu và chạy về phía Clarisse. Bộ đồng phục xám của ta bốc khói. Bộ râu của ta cháy. “Khu nồi hơi bị quá nhiệt, thưa . Nó sắp nổ tung rồi.”
      xuống đó và sửa !”
      thể được!” người thủy thủ hét lên. “Chúng tôi bốc hơi trong cái nóng”
      Clarisse đấm vào bên đại bác. “Tất cả những gì ta cần chỉ là thêm vài phút nữa. Vừa đủ để thuyền vào tầm bắn!”
      “Chúng ta quá nhanh”, thuyền trưởng dứt khoát. “Hãy sẵn sàng đón nhận cái chết”
      !” Tyson kêu lên. “Tôi có thể sửa được.”
      Clarisse nhìn cậu ấy đầy ngờ vực. “Mày ư?”
      “Cậu ấy là Cyclops,” Annabeth giải thích. “Cậu ấy miễn dịch với lửa. Và cậu ấy biết nhiều về cơ học.”
      !” Clarisse giục giã
      “Tyson, !” Tôi túm lấy cánh tay cậu ấy. “Quá nguy hiểm!”
      Cậu ấy vỗ lên tay tôi. “Cách duy nhất, người em à”. Thái độ cậu ấy rất cương quyết, thậm chí còn tự tin nữa. Tôi chưa từng nhìn thấy cậu như thế trước đây. “Tớ sửa chúng. Và trở lại ngay mà.”
      Tôi nhìn theo cậu ấy theo gã thủy thủ bốc khói, cùng bước xuống hầm, tôi có cảm giác kinh khủng. Tôi muốn chạy theo sau cậu ấy nhưng con tàu lại lắc mạnh lần nữa và rồi tôi nhìn thấy Charybdis.
      Charybdis xuất cách chúng tôi chỉ vài trăm mét, qua cuộn xoáy toàn sương mù, khói và nước. Thứ đầu tiên tôi nhận ra là đá ngầm – vách núi san hô đen lởm chởm với cây sung bám chặt ở đỉnh, thứ hòa bình kỳ dị ở giữa hồ nước xoáy. Xung quanh nó, nước vẫn uống cong thành hình cái phễu, giống như ánh sáng xoay quanh chiếc hố đen. Tiếp đó tôi nhìn thấy thứ kinh khủng bám chặt vào vách đá ngầm ở bên dưới ngấn nước – cái miệng khổng lồ với cặp môi đầy nhớt, những chiếc răng phủ đầy rêu có kích thước to bằng những chiếc thuyền có mái chèo. Và tệ hơn hết… hàm răng này có trụ chống, những nẹp kim loại bị bào mòn và nổi váng với những mẩu cá, gỗ trôi dạt và những thứ rác rưởi trôi nổi bám vào chúng.
      Charybdis là cơn ác mộng cho các bác sĩ chỉnh răng. ta có hình dạng gì cả, chỉ là cái dạ dày đen khổng lồ với khối răng hư, và hàm nhô ra cách trầm trọng so với hàm dưới. ta làm gì trong suốt nhiều thập kỷ ngoại trừ việc ăn mà đánh răng sau những bữa ăn đó. Khi tôi nhìn thấy, toàn bộ vùng biển quanh ta bị hút vào khoảng – những con cá mập, các đàn cá, mực ống khổng lồ. Và tôi nhận ra rằng chỉ vài giây nữa thôi, con tàu C.S.S Birmingham là vật kế tiếp.
      “Quý Clarisse,” thuyền trưởng hét to. “Các loại súng ở hai bên mạn tàu và phía trước sẵn sàng!”
      “Bắn!” Clarisse ra lệnh
      Ba phát đạn được bắn vào trong dạ dày con quái vật. viên thổi bay mảng của chiếc răng cửa. phát nữa biến mất trong thực quản ta. Và phát thứ ba trúng vào các nẹp bảo vệ răng của Charybdis và bật ngược trở lại phía chúng tôi, thổi bảy lá cờ của thần Ares ra khỏi cột buồm.
      “Tiếp tục!” Clarisse ra lệnh. Những tay súng lại nạp đạn. Nhưng tôi biết điều này mấy có hy vọng. Nhưng tôi biết điều này mấy có hy vọng. Chúng tôi phải nã thêm trăm lần vào con quái vật mới thực mang lại bất cứ thương tích nào cho nó. Nhưng chúng tôi có nhiều thời gian như vậy. Chúng tôi bị hút rất nhanh vào đó.
      Và rồi chuyển động của boong tàu thay đổi. Tiếng động cơ mạnh và đều hơn. Con tàu rung lên và chúng tôi bắt đầu tránh xa khỏi miệng hố.
      “Tyson làm được rồi!” Annabeth reo lên.
      “Gượm !” Clarisse kêu lên. “Chúng ta cần tiến đến gần!”
      “Chúng ta chết!” tôi . “Chúng ta phải lùi ra xa khỏi nó.”
      Tôi giữ chặt thanh vịn khi con tàu chống lại lực hút của xoáy nước. Lá cờ thần Ares bị gãy trôi vụt qua chúng tôi và mắc kẹt vào các trụ chống của Charybdis. Chúng tôi có thêm tiến triển nào, nhưng ít nhất chúng tôi giữ được mạng sống. Tyson bằng cách nào đó cung cấp cho chúng tôi đủ năng lượng để giữ con tàu bị hút vào.
      Đột nhiên cái miệng bất ngờ khép lại. Biển cả hoàn toàn lặng sóng. Nước tràn khắp Charybdis.
      Rồi sau đó cái miệng nhanh chóng được mở ra, phun ra bức tường nước, tống ra những gì thể ăn được như những viên đạn đại bác của chúng tôi. trong số đó nã vào bên của C.S.S Birmingham với tiếng DING như tiếng chuông kêu trong trò chơi ngày hội.
      Chúng tôi bị ném về phía sau con sóng phải cao tới mười lăm mét. Tôi dùng toàn bộ sức mạnh ý chí của mình để giữ cho con tàu khỏi bị lật úp, nhưng chúng tôi vẫn bị xoay tròn thể kiểm soát được, đâm đầu về phía cách vách đá ở eo biển đối diện.
      thủy thủ bốc khói khác lao ra từ tầng hầm. ta đâm bổ về phía Clarisse, suýt làm cả hai rơi ra khỏi boong. “Động cơ sắp nổ!”
      “Tyson đâu?” tôi hỏi
      “Vẫn ở dưới đó”, viên thủy thủ đáp. “Bằng cách nào đó gắng làm cho các động cơ hoạt động, mặc dù tôi biết có thể được bao lâu.”
      Thuyền trưởng . “Chúng ta phải bỏ tàu thôi.”
      !” Clarisse hét lên
      “Chúng ta còn lựa chọn nào khác, thưa quý . Thân tàu sắp nứt ra làm đôi! Nó thể…”
      Viên thuyền trưởng còn chưa hết câu. Nhanh như chớp, thứ gì đó màu nâu và xanh bay thẳng từ trời xuống, chộp lấy gã thuyền trưởng và mang ông ta . Tất cả những gì còn lại là đôi bốt da của ông ta.
      “Scylla đấy!” thủy thủ kêu toáng lên, khi khối bò sát phóng ra từ phía các vách đá và chộp lấy ta. việc xảy ra quá nhanh như thể chúng tôi nhìn thấy chùm tia laser hơn là con quái vật. Tôi thậm chí nhìn thấy được gương mặt của thứ đó… chỉ là hình ảnh thoáng qua của bộ răng và vảy.
      Tôi mở nắp cây Thủy Triều và cố gắng chém vào con quái vật khi nó bắt thêm thủy thủ làm việc boong khác, nhưng tôi quá chậm.
      “Tất cả mọi người xuống hết dưới !” tôi hét to.
      “Chúng ta thể!” Clarisse rút kiếm ra. “Khoang dưới cháy.”
      “Thuyền cứu sinh!” Annabeth giục giã. “Nhanh lên!”
      “Chúng tránh khỏi các vách đá đâu” Clarisse . “Chúng ta bị ăn thịt mất”
      “Chúng ta phải thử thôi. Percy, cái bình.”
      “Tớ thể bỏ Tyson lại.”
      “Chúng ta phải chuẩn bị cho thuyền sẵn sàng nào!”
      Clarisse nghe theo lời khuyên của Annabeth. ấy và vài thủy thủ còn sống tháo phần che của trong số hai chiếc thuyền cứu sinh ra trong khi những cái đầu của Scylala từ trời trút xuống như cơn mưa sao băng đầy răng, bắt lần lượt hết người này đến người khác trong đám thủy thủ của Quân Liên minh.
      “Lấy con thuyền khác ”, tôi ném cho Annabeth chiếc bình. “Tớ tìm Tyson.”
      “Cậu thể,” Annabeth van nài. “Ngọn lửa giết cậu chết mất.”
      Tôi nghe. Tôi chạy tới cửa của khu nồi hơi rồi đột nhiên bàn chân tôi còn chạm vào sàn tàu nữa.
      Tôi bay thẳng lên, tiếng gió gào rít bên tai tôi, vách của các vách đá chỉ cách mặt tôi có vài inches.
      bằng cách nào cái đầu của Scylla túm được tôi qua chiếc balô và đưa tôi về phía động của ta. cần nghĩ ngợi, tôi vung thanh kiếm ra phía sau và đâm mạnh vào đôi mắt to tròn màu vàng. Nó kêu lên và thả tôi xuống.
      Điều này tệ, có lẽ tôi rơi từ độ cao ba mươi mét trong khí. Nhưng, khi tôi rơi xuống, con tàu C.S.S Birmingham nổ tung bên dưới tôi.
      KAROOM!
      Buồng máy nổ tung, gửi những mảnh sắt bắn tung theo các hướng như đôi cánh bốc cháy.
      “Tyson!” tôi hét lên.
      Những con thuyền cứu sinh sẵn sàng rời tàu nhưng chẳng cách xa mấy. Các mảnh vụn của con thuyền bốc cháy trút xuống như mưa. Clarisse và Annabeth có thể bị đè bẹp, đốt cháy hoặc bị kéo xuống đáy bởi lực của thân tàu chìm, đó là cách suy nghĩ lạc quan nếu họ thoát khỏi Scylla.
      Rồi tôi nghe thấy tiếng nổ khác – thanh của chiếc bình phép thuật của thần Hermes được mở cách đó xa lắm. Những dải gió trắng xuất ở các hướng, đẩy các thuyển cứu sinh , nâng tôi lên khỏi cái rơi tự do và đẩy tôi băng qua đại dương
      Tôi thể nhìn thấy thứ gì. Tôi xoay vòng trong trung, bị thứ gì đó rất cứng đập mạnh vào đầu và đâm sầm xuống mặt nước với cú đáp có thể làm gãy tất cả xương người tôi nếu tôi phải là con trai thần Biển.
      Điều cuối cùng mà tôi còn nhớ là tôi chìm xuống vùng biển cháy rực, và biết rằng Tyson ra mãi mãi. Tôi ước mình cho thể chết đuối luôn cho xong.
      Hinata, InoSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      12. CHÚNG TÔI LÀM THỦ TỤC VÀO KHU NGHỈ DƯỠNG VÀ SPA CỦA C.C.

      Tôi tỉnh dậy con thuyền có mái chèo với cánh buồm thay thế tạm thời được khâu bằng vải đồng phục xám. Annabeth ngồi kế bên tôi, xoay cánh buồm theo hướng gió.
      Tôi cố gắng ngồi xuống và ngay lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.
      “Nằm nghỉ ”, ấy . “Cậu cần điều đó.”
      “Tyson…?”
      ấy lắc đầu. “Percy, tớ thực xin lỗi.”
      Cả hai chúng tôi đều im lặng khi những con sóng vẫn vỗ bập bềnh lên xuống.
      “Có thể cậu ấy vẫn còn sống”, ấy miễn cưỡng “Ý tớ là, lửa thể giết chết cậu ấy.”
      Tôi gật đầu, nhưng có lý do gì để cảm thấy có hy vọng. Tôi nhìn thấy vụ nổ xé toạc cả những tấm sắt rắn chắc. Nếu Tyson vẫn còn trong khu nồi hơi, có cách nào sống sót nổi.
      Cậu ấy hy sinh vì chúng tôi và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là về những lần tôi thấy xấu hổ vì cậu ấy và phủ nhận về việc hai đứa chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau.
      Sóng vỗ dập dềnh vào mạn thuyền. Annabeth chỉ cho tôi thấy mấy thứ mà ấy thu lượm được từ đống đổ nát – chiếc bình của thần Hermes (giờ rỗng ), túi Ziploc chứa đầy thức ăn thần thánh, cặp áo thủy thủ và chai Dr. Pepper. ấy lôi tôi lên khỏi mặt nước và tìm thấy chiếc balô bị răng Scylla cắn mất nửa của tôi. Hầu hết đồ đạc của tôi bị trôi sạch nhưng tôi vẫn còn chiếc lọ vitamin hỗn hợp của thần Hermes và tất nhiên tôi vẫn còn thanh Thủy Triều. Chiếc bút này luôn quay trở lại túi tôi bất kể tôi đánh mất nó.
      Chúng tôi chèo hàng tiếng đồng hồ. Và giờ đây chúng tôi ở Biển Quái Vật. Mặt nước lấp lánh xanh hơn, như acid của con Hydra vậy. Gió có mùi trong lành và mằn mặn nhưng nó còn mang theo cả mùi kim loại kỳ lạ – như thể cơn dông sắp ùa tới. Hoặc thứ gì đó thậm chí nguy hiểm hơn. Tôi biết chúng tôi cần hướng nào. Tôi biết chúng tôi chính xác ở trăm ba mươi dặm hàng hải về phía tây so với điểm đến ở phía tây bắc của chúng tôi. Nhưng điều này làm tôi cảm thấy kém mất mát hơn.
      Cho dù chúng tôi quay về hướng nào, mặt trời như chiếu thẳng vào mắt tôi. Chúng tôi thay phiên nhau nhấp từng giọt chai Dr Pepper, ra sức chèo hết mức có thể. Và chúng tôi về giấc mơ mới nhất của tôi về Grover.
      Theo dự tính của Annabeth, chúng tôi có ít nhất hai mươi tư giờ đồng hồ để tìm Grover, giả sử rằng giấc mơ của tôi là chính xác, và giả sử rằng Cyclops Polyphemus thay đổi suy nghĩ và cố cưới Grover sớm hơn.
      “Đúng thế”, tôi cách cay đắng. “Cậu chưa bao giờ có thể tin tưởng vào Cyclops.”
      Annabeth nhìn chăm chăm vào mặt nước. “Tớ xin lỗi, Percy. Tớ sai về Tyson, được chưa? Tớ ước gì tớ có thể với cậu ấy điều đó.”
      Tôi cố gắng giận dữ với ấy những điều đó dễ. Chúng tôi cùng nhau trải qua nhiều việc. ấy cứu sống tôi quá nhiều lần. Và tôi quả thực ngu ngốc nếu bực tức với ấy.
      Tôi nhìn xuống số tài sản vô giá trị của chúng tôi – chiếc bình gió trống rỗng, lọ vitamins hỗn hợp. Tôi nghĩ về cái nhìn đầy giận dữ của Luke khi tôi cố gắng cho ấy về cha mình.
      “Annabeth này, Lời Sấm Truyền của bác Chiron là gì thế?”
      ấy mím môi lại. “Percy, tớ nên.”
      “Tớ biết bác Chiron hứa với các vị thần rằng cho tớ biết. Nhưng cậu có hứa mà, phải ?”
      “Kiến thức chẳng bao giờ tốt đối với cậu.”
      “Mẹ cậu là nữ thần thông thái mà!”
      “Tớ biết! Nhưng mỗi lần các vị thần nắm được tương lai, họ lại cố gắng thay đổi nó và chả bao giờ có hiệu quả.”
      “Các vị thần lo lắng về điều tớ làm khi tớ trưởng thành hơn”, tôi đoán, “Điều tớ làm khi tớ mười sáu tuổi.”
      Annabeth xoắn cái mũ Yankee của ấy trong tay. “Percy này, tớ biết toàn bộ Lời Sấm Truyền. Nhưng nó về đứa con lai của Bộ Tam Vĩ Đại – đứa trẻ sống tới tuổi mười sáu. Đó là lý do thực khiến các vị thần Zeus, Poseidon, Hades thề sau chiến tranh thế giới thứ hai có thêm con cái nữa. Đứa con của Bộ Tam Vĩ Đại này khi tròn mười sáu tuổi vũ khí nguy hiểm.”
      “Tại sao?”
      “Vì người hùng đó quyết định vận mệnh của Olympus. Người đó quyết định nên cứu Kỷ nguyên của các vị thần hay là phá hủy nó.”
      Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Tôi bị say sóng nhưng đột nhiên cảm thấy mình như ốm. “Đó là lý do tại sao Kronos giết tớ vào hè năm ngoái.”
      ấy gật đầu. “Có thể cậu có ích cho ông ta. Nếu ông ta có thể kéo được cậu về phía mình các vị thần gặp rắc rối nghiêm trọng.”
      “Nhưng nếu đó là tớ trong Lời Sấm Truyền…”
      “Chúng ta chỉ được biết nếu cậu sống thêm ba năm nữa. Đó là thời gian dài đối với đứa trẻ lai. Khi bác Chiron đầu tiên biết về Thalia, bác ấy cho rằng ấy là người được đến trong Lời Sấm Truyền. Đó là lý do tại sao bác ấy quá liều lĩnh đưa ấy về trại an toàn. Rồi ấy đánh nhau và biến thành cây thông. Và ai trong số chúng tớ biết phải nghĩ gì. Mãi cho tới khi cậu xuất .”
      Bên mạn thuyền của chúng tôi, chiếc vảy cả màu xanh sắc nhọn dài khoảng năm mét cuộn sóng mặt nước rồi biến mất.
      “Đứa trẻ trong Lời Sấm Truyền, nó thể là Cyclops phải ?” Bộ Tam Vĩ Đại có rất nhiều con cái quái vật.
      Annabeth lắc đầu. “Nhà Tiên Tri rằng ‘con lai’. Điều đó luôn có nghĩa là nửa người nửa thần. Và chưa hề có ai thực còn sống sót, trừ cậu.”
      “Thế tại sao các vị thần lại để cho tớ còn sống? an toàn hơn nếu giết tớ.”
      “Cậu đúng.”
      “Ừm, cám ơn.”
      “Percy này, tớ biết. Tớ đoán rằng số thần muốn giết cậu nhưng họ sợ xúc phạm tới thần Poseidon. Những vị thần khác….có lẽ họ theo dõi cậu, cố gắng quyết định việc cậu trở thành dạng hùng như thế nào. Xét cho cùng, cậu có thể là vũ khí cho sống của họ. Câu hỏi thực là….cậu làm gì trong ba năm? Cậu đưa ra quyết định gì?”
      “Lời Sấm Truyền có đưa ra lời gợi ý nào ?”
      Annabeth ngần ngừ.
      Có lẽ ấy với tôi nhiều hơn nhưng ngay tiếp đó con mòng biển từ nơi nào đó sà xuống và đáp xuống cái cột buồm tạm bợ của chúng tôi. Annabeth giật mình khi con chim làm rơi túm lá lên vạt áo ấy.
      “Đất liền”, ấy kêu lên. “Gần tới đất liền rồi.”
      Tôi đứng dậy. Đúng vậy, có đường xa màu xanh da trời và màu nâu ở phía xa xa. Trong phút tiếp đó, tôi có thể nhận ra hòn đảo với quả núi ở trung tâm, dãy nhà chói sáng màu trắng, bãi biển được viền lấm chấm bởi những cây cọ và bến cảng chật kín với những con tàu được phân loại kỳ lạ.
      Luồng nước đẩy con thuyền chúng tôi tới thẳng nơi giống như thiên đường nhiệt đới.
      “Xin mời vào!” reo vang với chiếc bìa kẹp hồ sơ.
      Nhìn ta rất giống chiêu đãi viên hàng – bộ trang phục công sở màu xanh, trang điểm hoàn hảo, tóc buộc gọn ghẽ kiểu đuôi ngựa. ta bắt tay chúng tôi khi chúng tôi bước lên bến tàu. Với nụ cười rạng rỡ của ta dành cho chúng tôi, bạn nghĩ chúng tôi vừa mới xuống từ con tàu Công chúa Andromedia chứ phải là con thuyền có mái chèo.
      Rồi tiếp đó, con thuyền có mái chèo của chúng tôi còn là con thuyền kỳ quái nhất ở bến cảng nữa.
      Ở cùng với đám du thuyền mơ ước, là con tàu ngầm hải quân Mỹ, vài chiếc thuyền độc mộc và chiếc thuyền buồm có ba cột buồm kiểu cổ. đảo còn có sân bay dành cho máy bay lên thẳng, chiếc trực thăng với dòng chữ “Channel Five Fort Lauderdale” đậu. đường băng ngắn là chiếc Learjet và chiếc máy bay cánh quạt trông giống máy bay chiến đấu thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Có thể chúng là những mô hình cho du khách ngắm nghía hay là cái gì gì đó.
      “Đây là lần đầu tiên các vị tới đây phải ?” đăng ký hỏi.
      Annabeth và tôi trao đổi ánh mắt cho nhau. Annabeth đáp “Ừm…”
      “Lần… đầu… tiên.. ở … spa,” khi viết vào hồ sơ. “Xem nào…”
      ta ngắm nghía đánh giá chúng tôi từ xuống dưới. “Hừm. Trước tiên là quấn thảo mộc cho này. Và dĩ nhiên là sửa sang toàn diện cho quý ông trẻ tuổi đây.”
      “Cái gì?” Tôi kêu lên.
      ta quá bận rộn ghi chép những ghi chú, trả lời.
      “Được rồi!” ta đáp với nụ cười vui vẻ. “Tôi chắc C.C muốn chuyện riêng với hai người trước bữa tiệc Hawaii nhé. Xin mời theo tôi”.
      Và giờ điều này mới là vấn đề. Annabeth và tôi từng bị bẫy và những cái bẫy này thoạt đầu đều nhìn rất tuyệt. Vì thế tôi chờ đợi quý tiếp tân này biến thành con rắn, hoặc con quỷ, hoặc bất cứ thứ gì vào bất cứ thời điểm nào. Nhưng mặt khác, chúng tôi lênh đênh con thuyền mái chèo suốt nhiều ngày qua. Tôi bị cháy rộp, mệt mỏi, đói. Và khi này nhắc đến bữa tiệc, dạ dày tôi như đứng bật dậy bằng hai chân sau và cầu xin như con cún.
      “Tớ đoán là nó hại gì” Annabeth thầm.
      Tất nhiên là nó có thể gây hại nhưng chúng tôi vẫn cứ theo nọ. Tôi cho tay vào túi nơi tôi cất giấu các vũ khí phép thuật duy nhất của mình – lọ thuốc vitamins hỗn hợp của thần Hermes và cây Thủy Triều. Nhưng chúng tôi càng thơ thẩn vào sâu trong khu nghỉ dưỡng, tôi càng nhanh quên chúng .
      Nơi này tuyệt vời. Đá cẩm thạch trắng và nước xanh ở khắp nơi mà tôi nhìn thấy được. Các mái hiên nhô ra ở bên núi với các bể bơi ở mỗi tầng được nối liền bởi các đường trượt nước, các thác nước và các đường ống ngầm bên dưới mặt nước mà bạn có thể bơi xuyên qua. Những vòi nước làm nước bắn tung trong gian, tạo ra những hình dáng khác lạ như những con chim đại bàng bay, những chú ngựa phi nước đại.
      Tyson rất thích ngựa. Tôi biết cậu ấy cũng thích những vòi nước này. Tôi gần như ngoái đầu lại để nhìn xem các biểu cảm khuôn mặt cậu ấy trước khi tôi kịp nhận ra rằng: Tyson còn nữa.
      “Cậu có sao ?” Annabeth lo lắng. “Nom cậu xanh xao lắm.”
      “Tớ ổn”, tôi dối, “Chỉ là… Chúng ta tiếp thôi”
      Chúng tôi ngang qua tất cả các loài vật được thuần hóa. con rùa biển chợp mắt trong chồng khăn tắm. con báo nằm duỗi dài ngủ tấm ván nhảy. Những du khách trong resort – tôi chỉ nhìn thấy những trẻ – nằm dài những chiếc ghế bố, uống sinh tố hoa quả hoặc đọc tạp chí trong khi chất thảo mộc sền sệt khô mặt họ và các thợ làm móng với đồng phục màu trắng cẩn thận làm móng cho họ.
      Khi chúng tôi lên cầu thang đến cái trông giống như tòa nhà thị chính, tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ hát. Giọng bà ta dạt trong khí như tiếng hát ru con. Bà ấy bằng thứ tiếng gì đó còn lâu đời hơn cả tiếng Hy Lạp cổ như tiếng Minoan, hoặc tiếng gì đó tương tự. Tôi có thể hiểu được bà ấy hát gì – ánh trăng trong rừng ô liu, những màu sắc của bình minh. Và ma thuật. Điều gì đó về ma thuật. Tiếng hát của bà ấy như nâng tôi lên khỏi các bậc thang và mang tôi về phía bà ấy.
      Chúng tôi bước vào căn phòng lớn nơi toàn bộ bức tường phía trước đều là cửa sổ. Bức tường phía sau được phủ kín bằng kính, thế nên căn phòng dường như dài vô tận. Đồ đạc trong phòng có màu trắng và nom khá đắt tiền. Và chiếc bàn đặt trong góc là cái lồng lớn thú cưng bằng kim loại. Chiếc lồng dường như được đặt sai chỗ. Tôi nghĩ quá nhiều về nó chỉ vì tôi nhìn thấy được người đàn bà hát và .. whoa.
      Bà ấy ngồi bên khung cửi có kích thước của chiếc tivi màn hình lớn vậy. Đôi tay bà ấy thoăn thoắt dệt những sợi tơ nhiều màu sắc với kỹ thuật đầy kinh ngạc. Tấm thảm thêu lung linh như thể nó là tấm thảm ba chiều – cảnh thác nước đến nỗi tôi có thể nhìn thấy nước chuyển động và những đám mây bay ngang qua bầu trời mặt tấm thảm.
      Annabeth nín thở. “Đẹp quá!”
      Người đàn bà đó quay lại. Thậm chí bà ấy còn đẹp hơn cả tấm vải dệt. Mái tóc dài đen tuyền của bà ấy được tết bằng những sợi vàng. Bà ấy có đôi mắt xanh lá cây nhức nhối và mặc bộ đầm màu đen mềm mại với các hoa văn dường như được chuyển động được mặt vải: bóng của con thú, màu đen điệp trùng, như con hươu chạy xuyên qua trong rừng vào ban đêm.
      “Cháu dường như thích dệt ư, cháu ?” người phụ nữ lên tiếng hỏi.
      “Ồ, vâng, thưa bà!” Annabeth đáp. “Mẹ tôi là….”
      ấy vội ngưng bặt. Bạn thể quanh và thông báo rằng mẹ mình là Athena – nữ thần phát minh ra khung cửi dệt vải. Mọi người nhốt bạn vào phòng cao su (căn phòng được lót cao su trong các bệnh viện tâm thần trước đây, để những bệnh nhân vào đó gây nguy hại cho chính họ) mất.
      Chủ nhà của chúng tôi chỉ mỉm cười. “Cháu rất có khiếu thẩm mĩ đấy, cháu à. Ta rất vui khi các cháu đến đây. Ta là C.C”
      Đám thú nuôi trong cái lông ở góc bắt đầu kêu ré lên. Nghe tiếng chúng, chắc hẳn chúng là các con chuột lang.
      Chúng tôi tự giới thiệu mình với C.C. Bà ta nhìn tôi với cái nhìn đầy chê bai, như thể tôi bị trượt bài kiểm tra nào đó. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn. vì sao nhưng tôi thực muốn làm hài lòng bà.
      “Ôi chàng trai”, bà ta thở dài. “Cháu cần ta giúp đấy.”
      “Cái gì ạ?” tôi hỏi lại.
      C.C. gọi quý mặc bộ vest bước vào. “Hylla này, hãy dẫn Annabeth thăm quan vòng nhé. Hãy cho ấy xem những gì chúng ta có. Quần áo cần được thay nhé. Và tóc tai nữa, ôi Chúa ơi. Chúng ta làm cuộc hội đàm về hình ảnh toàn diện của cháu sau khi ta chuyện với chàng trai trẻ trung này.”
      “Nhưng…” giọng Annabeth như bị tổn thương. “Có chuyện gì với tóc của cháu ạ?”
      C.C. cười nhân từ, “Cháu à, cháu rất đáng . đấy. Nhưng cháu phô bày hết bản thân hoặc tất cả những tài hoa của cháu. Có quá nhiều thứ bị lãng phí!”
      “Lãng phí ạ?”
      “Được rồi, chắc chắn là cháu hài lòng với kiểu dáng của cháu nay! Chúa ơi, đây phải là người độc thân. Nhưng đừng lo lắng. Chúng ta có thể cải thiện hình ảnh cho bất kỳ ai ở spa này. Hylla cho cháu thấy ý ta là sao. Cháu à, cháu cần mở tung bản ngã của mình!”
      Mắt của Annabeth sáng lên với niềm khát khao. Tôi chưa từng nhìn thấy ấy nhiều như vậy mà gì. “Nhưng… vậy còn Percy?”
      “Ồ, dứt khoát rồi” C.C. đáp và nhìn tôi buồn rầu. “Percy cần chăm sóc cá nhân của ta. Cậu ấy cần làm nhiều thứ hơn cháu”.
      Thông thường nếu ai với tôi như vậy, tôi rất cáu giận. Nhưng khi C.C. vậy, tôi lại thấy buồn. Tôi làm bà ấy thất vọng. Tôi phải nghĩ ra cách làm thế nào để tốt hơn.
      Những con chuột lang lại kêu réo như thể chúng đói bụng.
      “Uhm….” Annabeth . “Cháu cho rằng….”
      “Lối này, thưa ” Hylla . Và Annabeth cho phép mình bị dẫn vào những khu vườn có màn là các thác nước trong khu spa.
      C.C. khoác tay tôi và hướng tôi quay về phía bức tường kính. “Cháu thấy đấy, Percy… để cởi bỏ tiềm năng của cháu, cháu cần được giúp đỡ nghiêm túc đấy. Bước đầu tiên là thừa nhận rằng cháu hạnh phúc với cái cách của cháu nay”.
      Tôi cựa quậy trước gương. Tôi ghét phải nghĩ về diện mạo của mình – như cái mụn đầu tiên xuất mũi tôi vào đầu năm học, hay rằng hai cái răng trước của tôi hoàn toàn bằng nhau, hay tóc tôi chưa bao giờ rủ thẳng.
      Tiếng của C.C. khiến tôi nhớ lại tất cả những điều đó, như thể bà ấy đặt tôi bên dưới chiếc kính hiển vi. Và trang phục của tôi cũng được sành điệu lắm. Tôi biết điều đó.
      Nhưng ai quan tâm cơ chứ? phần trong người tôi nghĩ vậy. Nhưng khi đứng trước gương của C.C, khó có thể nhìn thấy được bất kỳ điều gì tốt đẹp ở chính con người tôi.
      “Nào, nào”, C.C. an ủi. “Chúng ta thử… điều này như thế nào”.
      Bà ta búng ngón tay và bức màn màu xanh da trời được thả xuống phủ lên tấm gương. Nó lung linh như tấm thảm khung cửi của bà.
      “Cháu nhìn thấy gì?” C.C. hỏi.
      Tôi nhìn vào tấm màn màu xanh nhưng chắc chắn lắm về điều mà bà ta ám chỉ. “Cháu …”
      Nhưng rồi nó thay đổi màu sắc. Tôi nhìn thấy chính mình – hình ảnh phản chiếu, nhưng cũng hẳn vậy. Lung linh tấm vải là bản sao sành điệu hơn của Percy Jackson – với quần áo đúng kiểu, nụ cười tự tin khuôn mặt tôi. Hàm răng tôi thẳng tắp. vết mụn. làn da rám nắng hoàn hảo. Lực lưỡng hơn. Có lẽ cao hơn mấy xăng ti mét. Đó là tôi, có sai sót gì.
      “Ôi trời,” tôi kiềm chế.
      “Cháu có muốn vậy ?” C.C. hỏi. “Hay ra thử cái khác…”
      ,” tôi cuống quýt , “Nó … nó tuyệt. thực có thể…”
      “Mẹo của nó là gì ạ?” tôi hỏi, “Cháu phải giống như… ăn thứ gì đó đặc biệt sao?”
      “Ôi, nó khá đơn giản” C.C. . “Toàn trái cây tươi, chương trình tập nhàng và tất nhiên… nó”.
      Bà ta bước về phía quầy bar và rót đầy ly nước. Rồi bà ta xé toạc gói đồ uống pha trộn rồi đổ vào ít bột đỏ. Hỗn hợp đó bắt đầu rực sáng. Khi nó mờ dần, nom thứ đồ uống này giống như ly milkshake (hỗn hợp được say nhuyễn của Kem + Sữa tươi + Đá bào + Siro ‘hương vị tùy thích’ + lớp kem sữa ‘whipping cream’) phủ lên cùng. Khi thưởng thức quấy đều kem tươi với hỗn hợp để vị ngậy béo và thơm mát hòa quyện vào nhau) dâu tây.
      trong những thứ này thay thế cho bữa ăn thông thường”, C.C. giải thích. “Ta thề là cháu thấy ngay kết quả đấy”
      “Sao lại như vậy được cơ chứ?”
      Bà ta cười. “Tại sao lại hỏi vậy? Ý ta là, cháu muốn trở nên hoàn hảo như tại sao?”
      Tôi chợt nhớ ra điều gì đó. “Tại sao có đàn ông nào ở spa này?”
      “Ồ, có chứ” C.C. quả quyết. “Cháu sớm gặp họ thôi. Cứ thử uống chỗ nước này . Cháu thấy ngay.”
      Tôi nhìn vào tấm thảm xanh, nhìn vào hình phản chiếu của tôi, nhưng lại phải tôi.
      “Uống ngay , Percy” C.C. quở trách. “Phần khó khăn nhất của tiến trình làm chúng ta hoàn hảo chính là từ bỏ khống chế. Cháu phải quyết định thôi. Cháu có muốn tin vào đánh giá của mình về thứ mà cháu nên trở thành hay là vào đánh giá của ta?”
      Cổ họng tôi khô rát. Tôi nghe thấy mình . “ đánh giá của .”
      C.C. mỉm cười và đưa cái ly cho tôi. Tôi đưa nó lên môi.
      Nó có vị như là vị của milkshake dâu tây. Ngay lập tức cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ruột tôi: trước tiên là dễ chịu, sau đó là nóng bỏng đầy đau đớn, cả người như muốn nổ tung, như thể hỗn hợp nước này bắt đầu sôi sùng sục trong người tôi.
      Tôi cúi gập người lại và đánh rơi cái ly. “Bà … chuyện gì xảy ra?”
      “Đừng lo lắng, Percy à” C.C. dỗ dành. “Cơn đau rồi qua. Nhìn này! Như ta hứa. Kết quả ngay tức ”.
      Có thứ gì đó sai lầm nghiêm trọng.
      Chiếc màn biến mất và tôi nhìn thấy trong gương hai tay tôi teo quắt, cuộn lại và mọc ra những chiếc vuốt dài mềm mại. Lông mọc khắp mặt tôi, dưới áo sơ mi của tôi và ở tất cả những chỗ thoải mái mà bạn có thể tưởng tượng. Răng tôi nặng trĩu trong miệng. Quần áo của tôi ngày càng trở nên rộng thùng thình, hoặc C.C cao dần. , tôi bị co rút lại.
      Trong ánh sáng khủng khiếp, tôi chìm nghỉm vào trong cái hang vải đen. Tôi bị chôn vùi trong chính chiếc áo của mình. Tôi cố gắng để chạy nhưng đôi tay túm chặt lấy tôi – đôi tay to bằng kích thước nay của tôi. Tôi cố gào lên nhưng tất cả những gì thoát khỏi miệng tôi lúc này chỉ là tiếng “Rít, rít, rít!”
      Đôi tay khổng lồ nắm chặt giữa người tôi, nhấc tôi lên khí. Tôi cố gắng vùng vẫy và đấm đá bằng đôi chân, hai cánh tay đường như quá múp míp. Và tiếp đó tôi nhìn chằm chằm và đầy khiếp hãi vào gương mặt to đùng của C.C.
      “Tuyệt vời!” giọng bà ta oang oang. Tôi giãy giụa trong hoảng hốt nhưng bà ta chỉ xiết chặt hơn vòng tay quanh cái bụng đầy lông lá của tôi. “Thấy chưa, Percy? Ngươi giải phóng bản chất của mình!”
      Bà ta đưa rôi ra trước gương, và thứ mà tôi nhìn thấy khiến tôi thét lên thất thanh trong khiếp sợ. “Rít, rít, rít!”. Đó là C.C. xinh đẹp và tươi cười, giữ chặt sinh vật đầy lông mịn, răng hô với những chiếc vuốt bé xíu, bộ lông màu trắng và vàng. Khi tôi quay người, sinh vật trong gương cũng làm thế. Tôi là… tôi là….
      con chuột lang” C.C. . “Đáng , phải nào? Đàn ông đều là lũ lợn cả, Percy Jackson à. Ta từng biến chúng thành những con lợn thực . Những chúng quá nặng mùi, phục phịch và khó giữ. Thực khác nhiều so với chúng trước đó. Chuột lang tiện hơn nhiều! Giờ đến và gặp những người đàn ông khác nhé”
      “Rít!” tôi phản đối, cố gắng cào bà ta, nhưng C.C siết tôi quá chặt khiến tôi suýt ngất .
      “Đừng làm thế nữa nhé, bé con” bà ta rầy la, “nếu ta mang mày cho lũ cú đấy. Vào lồng như thú cưng bé bỏng nào. Ngày mai, nếu ngươi cư xử phải phép, ngươi được sống. Ở đây luôn có lớp học cần thiết cho con chuột lang mới”
      Đầu óc tôi chạy đua cũng nhanh như trái tim bé bỏng của tôi vậy. Tôi cần quay trở lại chỗ quần áo của mình – chúng nằm chất đống sàn. Nếu tôi có thể làm được như vậy, tôi có thể rút được thanh Thủy Triều ra khỏi túi và… Và cái gì? Tôi thể mở được chiếc nắp bút. Thậm chí nếu tôi có thể làm, tôi cũng cầm nổi thanh kiếm.
      Tôi quằn quại đầy tuyệt vọng khi C.C. mang tôi tới chỗ cái lồng và mở cửa lồng bằng kim loại ra.
      “Hãy tiếp nhận những vấn đề mang tính nguyên tắc của ta, Percy à” bà ta cảnh báo. “Chúng bao giờ tạo ra những thú nuôi trong lớp tử tế, nhưng chúng có thể dạy người số cách cư xử. Phần lớn bọn chúng đều ở trong chiếc lồng này tới ba trăm năm rồi đấy, nếu người muốn ở cùng chúng mãi mãi, ta nghĩ rằng ngươi hãy…”
      Tiếng của Annabeth vang lên “ C.C. ơi?”
      C.C. nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ. Bà ta vứt tỏm tôi vào cái lồng và đóng sập cửa lại. Tôi kêu thét lên và cào vào cái then cài nhưng có tác dụng gì. Tôi nhìn thấy C.C. vội vã đá ngay đống quần áo của tôi vào dưới cái khung cửi khi Annabeth bước vào.
      Tôi hầu như thể nhận ra Annabeth. ấy mặc chiếc váy lụa tay giống chiếc mà C.C. mặc, chỉ khác là áo ấy có màu trắng. Mái tóc vàng của ấy được gội sạch, được chải và được tết bằng sợi vàng. Tệ nhất là ấy trang điểm, đây là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Annabeth làm vậy. Ý tôi là, nom ấy rất đẹp. Thực đẹp tuyệt. Tôi bối rối tới mức thể được gì trừ những tiếng kêu rít, rít, rít. Nhưng có thứ gì đó hoàn toàn bất ổn ở đây. Đó hẳn là Annabeth.
      ấy nhìn quanh phòng và cau mày, “Percy đâu rồi ạ?”
      Tôi kêu ré lên tràng nhưng ấy như hề nghe thấy.
      C.C. mỉm cười. “Cậu ấy cũng tham gia khóa điều trị của chúng ta, cháu à. Đừng lo lắng. Nom cháu tuyệt lắm. Cháu nghĩ gì về chuyến tham quan của mình?”
      Đôi mắt Annabeth bừng sáng. “Thư viện của tuyệt!”
      “Ừ, đúng như vậy”, C.C. . “Những kiến thức tốt nhất của ba ngàn năm qua. Nó có bất cứ thứ gì mà cháu muốn học, bất cứ thứ gì màu cháu muốn trở thành, cháu à”
      kiến trúc sư ư?”
      “Hừ!” C.C. . “Cháu, cháu à, hãy học mọi thứ để trở thành phù thủy, giống ta”.
      Annabeth lùi lại bước. “ phù thủy ư?”
      “Đúng thế, cháu quý” C.C. cầm tay ấy. ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay và nhảy múa khắp các đầu ngón tay của bà ta. “Mẹ ta là Hecate, nữ thần ma thuật. Chỉ cần nhìn cháu ta liền biết được cháu là con của Athena. Chúng ta khác nhau đâu, ta và cháu. Chúng ta đều theo đuổi tri thức. Cả hai chúng ta đều ngưỡng mộ cao quý. ai trong số chúng ta cần phải núp sau cái bóng của đàn ông”.
      “Cháu… cháu hiểu”.
      lần nữa, tôi cố sức kêu ré lên, cố gắng khiến Annabeth chú ý. Nhưng hoặc là ấy nghe thấy tôi, hoặc là nghĩ rằng những thanh đó là quan trọng. Trong khi đó, những con chuột lang khác ló đầu ra từ nơi ở của chúng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ rằng những con chuột lang này lại có thể trông tiều tụy đến như thế, nhưng điều đó là . Phải có tới hơn nửa tá chuột lang với bộ lông bẩn thỉu, hàm răng bị mẻ và đôi mắt tròn và sáng của chúng đỏ ngầu. Lông chúng đầy vỏ bào và có mùi như thể chúng ở đây được ba trăm năm rồi mà chẳng có ai cọ rửa chuồng cho chúng.
      “Ở lại đây với ta” C.C. với Annabeth. “Hãy cùng ta học tập. Cháu có thể gia nhập vào đội ngũ của chúng ta, trở thành nữ phù thủy, học cách bắt những người khác phải làm theo ý muốn của cháu. Cháu trở nên bất tử!”
      “Nhưng…”
      “Cháu quá thừa thông minh, cháu à” C.C. . “Cháu biết rằng tốt hơn là phải tin vào cái trại ngốc nghếch với những hùng ở đó. Có bao nhiêu nữ hùng vĩ đại là con lai mà cháu có thể kể tên?”
      “Ừm, Atalanta, Amelia Earrhart…”
      (Atalanta là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Vua Iasos muốn có con trai nên khi Atalanta được sinh ra, ông ta để đỉnh ngọn núi cho đến chết. vài câu chuyện kể rằng được người gấu cho bú và chăm sóc cho đến khi các thợ săn tìm thấy và nuôi dạy lớn lên. Và học cách chiến đấu và săn bắn như con gấu. Sau này trở lại với cha mình. Atalanta lớn lên trong tự nhiên, nên trở thành thợ săn dữ dội và luôn vui vẻ hạnh phúc. Người ta rằng thề giữ mình đồng trinh với thần Artemis. Khi hai nhân mã Rhoikos và Hylaios cố xâm phạm , giết chết họ.
      Amelia Earhart sinh ngày 24/07/1897 tại Atchison, tiểu bang Kansas. nghiệp bay bổng của bà bắt đầu tại Los Angeles năm 1921 khi ở vào tuổi 24, bà bắt đầu học bay với nữ phi công tiên phong khác của Hoa Kỳ là Neta Snook và mua chiếc phi cơ đầu tiên của mình. Bốn năm sau đó, Amelia trở thành người phụ nữ đầu tiên mình bay xuyên lục địa Hoa Kỳ. Từ đó trở , bà thường xuyên tham gia các cuộc tranh tài, đạt kỷ lục và phá kỷ lục về vận tốc và phi trình. Earhart được cả nước Mỹ biết đến và trở thành thần tượng của bao người, nhất là các trẻ, khi năm 1932 bà trở thành người phụ nữ đầu tiên – và là người thứ nhì – mình bay ngang qua Đại Tây Dương, nhân dịp kỷ niệm, chuyến bay lịch sử của phi công Charles Lindbergh 5 năm trước đó. Bà bay chiếc phi cơ cánh quạt loại Lockheed Vega từ Harbor Grace, Newfoundland sang Londonderry, Ireland. Năm đó, bà nhận lãnh huy chương cao quý Distinguished Flying Cross do quốc hội Hoa Kỳ trao tặng cùng huy chương của chính phủ Pháp cũng như huy chương vàng của National Geographic Society do tổng thống Hoover trao tặng).
      “Chà! Đàn ông dành hết vinh quang rồi” C.C. nắm tay lại và làm mờ dần ngọn lửa ma thuật. “Cách duy nhất để tăng sức mạnh cho phụ nữ chính là ma thuật. Medea, Calypso bây giờ là những phụ nữ giàu sức mạnh. Tất nhiên, cả ta nữa. Người mạnh nhất trong tất cả”.
      “Bà… C.C….Circe!”
      “Đúng thế, cháu à”
      (Medea là phụ nữ trong thần thoại Hy Lạp. là con của vua Aeetes xứ Colchis, cháu của Circe, cháu ngoại của vua mặt trời Helios, và là vợ sau này của hùng Jason và có hai người con: Mermeros và Pheres. Medea thường được biết đến như là phù thủy và thường được miêu tả như là nữ tư tế của nữ thần Hecate.
      Calypso là nữ thần theo thần thoại Hy Lạp, người sống hòn đảo Qgygia, nơi cầm tù Odysseus trong vài năm. Mọi người thường cho là con của thần Titan Atlas.
      Circe trong truyện thần thoại Hy Lạp, con cảu Helios – thần Mặt Trời – là nữ thần có phép thần thông biến hóa và giỏi về độc dược. Trong trường ca Odysses của Homere, Circe biến tất cả những người bạn đồng hành của Ulysse, nhân vật hùng chính của truyện phiêu lưu, thành những chú lợn sau khi dụ dỗ họ ăn nằm với mình. Nhưng Circe gặp thất bại với Odysses vì vị hùng này được uống thần dược trước. Sau đó Odysse cứu những người bạn của mình bằng cách khống chế Circe với giúp đỡ của thần Hermes)
      Annabeth lùi lại và Circe cười phá lên. “Cháu cần lo lắng. Ý ta là cháu bị hại gì.”
      “Bà làm gì Percy?”
      “Chỉ giúp thằng bé nhận ra bộ mặt của mình thôi”
      Annabeth lướt mắt khắp phòng. Cuối cùng, ấy cũng nhìn thấy cái lồng và tôi cào cào vào các chấn song, tất cả các chú chuột khác vây quanh lấy tôi. Đôi mắt mở to.
      “Hãy quên nó ,” Circe lạnh lùng . “Hãy gia nhập cùng ta và học cách các phép thuật.”
      “Nhưng….”
      “Bạn cháu được chăm sóc tốt. Nó được đưa tới ngôi nhà mới tuyệt vời đất liền. Những đứa trẻ khác trong mẫu giáo hết lòng thương nó. Trong khi đó, cháu ngày càng uyên bác và đầy sức mạnh. Cháu có tất cả những gì cháu cần.”
      Annabeth vẫn liếc nhìn tôi, nhưng gương mặt ấy lộ vẻ mơ màng như mơ ngủ. ấy giống hệt tôi khi Circe bỏ bùa mê tôi uống ly milkshake chuột lang. Tôi kêu gào và cào cấu, cố gắng cảnh bảo cho khỏi bị sập bẫy nhưng tôi hoàn toàn bất lực.
      “Hãy để cháu suy nghĩ về điều này” Annabeth ấp úng. “Chỉ.. cho cháu ở mình trong vài phút để lời từ biệt”.
      “Tất nhiên rồi cháu ” Circe kinh ngạc . “ phút. À… và cháu có hoàn toàn riêng tư…” Bà ta vẫy tay và các tấm sắt được thả xuống bít kín các cửa sổ. Bà ta ra khỏi phòng và tôi nghe thấy khóa cửa vang lên ngay phía sau.
      Vẻ mộng mi như tan khỏi gương mặt của Annabeth.
      ấy chạy như bay về phía cái lồng. “Được rồi, cậu là con nào trong số này?”
      Tôi kêu lên, nhưng tất cả những con chuột khác cũng làm thế. Annabeth nom tuyệt vọng. ấy nhìn khắp phòng và nhận ra chiếc quần jeans của tôi ló ra bên dưới khung cửi.
      Đúng rồi!
      ấy lao về nó và lục soát túi quần tôi.
      Nhưng thay vì lấy cây Thủy Triều ra, ấy lại phát ra được cái lọ vitamins hỗn hợp của thần Hermes và bắt đầu đánh vật với cái nắp lọ.
      Tôi muốn hét lên với ấy rằng đây phải là lúc để bồi bổ. ấy phải rút thanh kiếm ra.
      ấy tống viên chanh vào miệng khi cánh cửa bật mở và Circe lại bước vào cùng hai người nhân viên mặc áo vét kèm hai bên.
      “Ừm,” Circe thở dài, “ phút qua nhanh như vậy đấy. Và câu trả lời như thế nào hả cháu ?”
      “Thế này,” Annabeth đáp và rút con dao bằng đồng ra.
      Nữ phù thủy lùi lại nhưng vẻ kinh ngạc của bà ta cũng qua nhanh. Bà ta cười khinh bỉ, “Thực vậy sao, cháu , con dao có thể chống lại phép thuật của ta ư? Có khôn ngoan đấy?”
      Circe nhìn về phía hai nhân viên mỉm cười của mình. Họ đưa tay lên như thể chuẩn bị đưa ra câu thần chú.
      Chạy ! Tôi muốn gào lên với Annabeth, nhưng những gì tôi có thể làm chỉ là tiếng của loài gặm nhấm. Những con chuột khác kêu ré lên vì khiếp sợ và vội vã chạy trốn quanh lồng. Tôi cũng hoảng hốt và muốn trốn chạy, nhưng tôi phải nghĩ ra điều gì đó. Tôi thể chịu được việc mất Annabeth như cách tôi từng mất Tyson.
      “Annabeth biến thành con gì nhỉ?” Circe suy nghĩ. “ thứ gì đó nhắn, gắt gỏng. Ta biết rồi… con chuột chù!”
      Ngọn lửa xanh lên từ những ngón tay của bà ta, cuốn tròn như những con rắn quanh Annabeth.
      Tôi nhìn, kinh hãi nhưng có gì xảy ra. Annabeth vẫn là Annabeth, chỉ tức giận hơn. ấy lao lên phía trước và kề con dao vào cổ Circe. “Thay vào đó, ngươi có thể biến ta thành con báo ? con có móng vuốt chộp lấy ngay cổ họng ngươi!”
      “Làm thế nào?” Circe kêu ầm lên.
      Annabeth giơ lọ vitamins của tôi lên cho mụ phù thủy xem.
      Circe rít lên trong tuyệt vọng. “Ta nguyền rủa thần Hermes cùng đống vitamins hỗn hợp của ông ta. Cả hai đều là đồ điên khùng! Chúng chẳng làm gì cho ngươi cả.”
      “Biến Percy trở lại thành người nếu !” Annabeth .
      “Ta thể!”
      “Thế ngươi cầu điều này sao?”
      Đám người hầu của Circe tiến lên nhưng bà chủ của họ bảo. “Lùi lại! Con bé miễn dịch với phép thuật cho đến khi những viên vitamins đáng nguyền rủa đó tan hết.”
      Annabeth kéo Circe về phía cái lồng chuột lang, đánh văng nắp lồng ra và đổ hết số vitamins còn lại vào trong.
      !” Circe hét lên.
      Tôi là người đầu tiên có viên vitamins, nhưng tất cả những con chuột lang khác cũng hối hả xông ra và chộp lấy đồ ăn mới.
      Với miếng gặm đầu tiên, tôi thấy trong người như bốc lửa. Tôi gặm dần viên vitamins cho tới khi nó còn quá lớn nữa và cái lồng trông hơn. Rồi đột nhiên, bùm, cái lồng nổ tung. Tôi ngồi sàn nhà, trở lại là người – và tạ ơn các thánh thần bằng cách nào đó tôi quay lại với bộ áo quần bình thường của mình – cùng sáu gã đàn ông nom rất mất phương hướng, nhấp nháy mắt và gắng giũ những vỏ bào gỗ ra khỏi tóc họ.
      !” Circe thét lên. “Ngươi hiểu đâu. Chúng là những kẻ tồi tệ nhất!”
      trong số người đàn ông đó đứng dậy. ta rất cao lớn với bộ râu cực dài màu đen và hàm răng cùng màu. ta mặc bộ đồ cọc cạch bằng đen và da, bốt cao tới đầu gối và chiếc mũ dạ mềm. Những người khác ăn mặc đơn giản hơn – quần túm và áo sơ mi trắng ố màu. Tất cả bọn họ đều chân trần.
      “Ahhh!” người đàn ông to lớn gầm vang. “Xem mụ phù thủy này làm gì với ta!”
      !” Circe rên rỉ.
      Annabeth há hốc mồm kinh ngạc. “Tôi nhận ra . Edward Teach, con trai của thần Ares phải ?”
      “Đúng vậy, bé con à,” người đàn ông to lớn gầm lên. “Mặc dầu vậy, tất cả đều gọi ta là Râu Đen! Và mụ phù thủy này bắt giữ chúng ta, những chàng trai. Cho bà ta con dao, và sau đó, ý của ta là tìm cho ta bát cần tây lớn! Ahhh!”
      Circe kêu gào. Mụ ta và đám người hầu chạy túa ra khỏi phòng, và bị lũ cướp biển truy sát.
      Annabeth tra lại con dao vào vỏ và liếc nhìn tôi.
      “Cám ơn cậu…” Tôi ấp úng, “Tớ thực xin lỗi…”
      Trước khi tôi có thể tìm ra cách để xin lỗi vì làm việc ngốc nghếch, ấy ôm chầm lấy tôi, rồi sau đó nhanh chóng lùi lại. “Tớ rất mừng khi cậu phải là chuột lang nữa.”
      “Tớ cũng vậy.” Tôi hy vọng mặt tôi đỏ như tôi cảm thấy.
      ấy gỡ sợi dây tết tóc bằng vàng từ đầu ra.
      nào. Óc Tảo Biển,” ấy . “Chúng ta phải ra khỏi đây trong khi Circe bị rối trí.”
      Chúng tôi chạy qua các hành lang, băng qua các nhân viên của spa la hét và cướp biển cướp phá khu nghỉ dưỡng để xuống phía sườn đồi. Những người đàn ông của Râu Đen bẻ gãy những ngọn đuốc tiki trong bữa tiệc, vứt những gói thảo mộc vào bể bơi và đá tung những cái bàn chất khăn tắm.
      Tôi thấy tồi tệ khi để lũ cướp biển ngỗ ngược này làm vậy. Nhưng tôi cho rằng họ cũng đáng được thưởng thứ gì đó giải trí hơn là cái vòng chạy tập thể dục sau khi bị nhốt trong lồng tới ba thế kỷ.
      “Cái thuyền nào?” Annabeth khi chúng tôi tới được bến cảnh.
      Tôi nhìn quanh thất vọng. Chúng tôi thể nhận ra con thuyền của mình. Chúng tôi phải rời hòn đảo này ngay nhưng chúng tôi có thể sử dụng cái gì bây giờ? tàu ngầm ư? Hay trực thăng? Tôi cũng thể lái những thứ này. Rồi tôi nhìn thấy nó.
      “Kìa kìa!” Tôi reo lên.
      Annabeth chớp mắt. “Nhưng…”
      “Tớ có thể làm cho nó chạy.”
      “Bằng cách nào?”
      Tôi thể giải thích được. biết bằng cách nào, tôi chỉ biết con thuyền lớn cũ kĩ là đánh cược tốt nhất đối với tôi. Tôi chộp lấy tay của Annabeth và kéo ấy về phía con thuyền ba buồm. mũi thuyền được sơn cái tên mà tôi chỉ có thể giải được mã sau đó: Queen Anne’s Revenge.
      “Ahhhh!” Râu Đen thét toáng lên sau lưng tôi. “Những đứa trẻ ranh đó lên thuyền của ta! Các em, bắt lấy chúng!”
      “Chúng ta bao giờ đúng giờ cả!” Annabeh kêu lên khi chúng tôi lên thuyền.
      Tôi nhìn quanh đống hổ lốn ngốn các mái chèo và dây thừng. Con thuyền còn tốt dù ba trăm năm. Nhưng để làm cho nó hoạt động, đội thủy thủ năm mươi người cũng phải mất vài tiếng đồng hồ. Chúng tôi thể có vài tiếng đồng hồ. Tôi có thể nhìn thấy đám cướp biển chạy xuống cầu thang, vung vẩy những cây đuốc tiki và các cây cần tây.
      Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào những cơn sóng vỗ vào thân tàu, các dòng chảy của đại dương, các cơn gió bao quanh tôi. Đột nhiên, từ chính xác xuất trong đầu tôi. “Mizzenmast(1)!” Tôi hét lên.
      (1) Cột thứ ba hay cũng là cột ngay sau cột buồm chính. Cột này thường ngắn hơn cột buồm mũi.(ND)
      Annabeth thụp xuống khi dây neo bay qua đầu ấy và tự quấn mình quanh chiếc rầm néo buồm. “Percy, làm thế nào…”
      Tôi có câu trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được con tàu đáp lại tôi như thể nó là phần cơ thể tôi. Tôi làm những cánh buồm giương cao cách dễ dàng như thể tôi gấp cánh tay mình lại vậy. Tôi làm bánh lái chuyển hướng.
      Con tàu Queen Anne’s Revenge hơi lắc lư rời khỏi bến tàu và khi đám cướp biển tới được mép nước, chúng tôi lên thẳng tiến đến Biển Quái Vật.
      Hinata thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.