CHƯƠNG 5: Lúc trở lại công ty, vẫn làm trợ lý của , mỗi khi Chu Dư Đông ra ngoài xã giao đều đưa Đào Kỳ cùng, lúc họp ngành thiết kế cũng bảo mang theo tư liệu cùng , khi ấy ngồi ở phía sau . Từ đó tới nay, Đào Vị vẫn thường xuyên gọi điện tìm Đào Kỳ, ta gọi rất nhiều lần nhưng Đào Kỳ nghe. Bởi mỗi lần nghe đều là những câu mắng chửi, có khi còn ở trước mặt Chu Dư Đông mắng đến trắng bệch cả mặt. Chu Dư Đông thấy vậy liền giật điện thoại vừa đưa lên tai nghe liền cúp máy và chặn cuộc gọi từ số máy của Đào Vị. Lúc tới gần Tết lịch, thư kí Ngô đặt vé máy bay cho Chu Dư Đông, còn Đào Kỳ cùng mẹ sắm Tết. Trong trí nhớ của mẹ Đào Kỳ, nhiều năm nay bà đón tết ở nhà, vì công việc nên thường xuyên vắng nhà, vì vậy Đào Kỳ thường ở nhà ông nội ăn Tết, phải nhẫn nhịn tính cách của hai mẹ con Đào Vị. Mẹ , tiền thưởng Tết năm nay được khá nhiều, có thể trích ra khoản để cất . Số còn lại mẹ dùng để mua rất nhiều đồ ăn cho ngày Tết, câu đối đỏ treo trước cửa và cả hạt dưa. Vào ngày 27/12, Chu Dư Đông phải bay tới đảo công tác. Đêm giao thừa, Đào Kỳ cùng với mẹ tới nhà bác cả ăn bánh trẻo. Đào Vị cố tình tỏ ra cẩn thận làm đổ cả bát canh nóng lên đùi Đào Kỳ. Thấy vậy, hai mắt mẹ đỏ hoe, vội vàng đưa con tới bệnh viện, rồi về nhà thoa thuốc mỡ cho . “ Mẹ, về sau mẹ con mình đừng tới nhà bác cả nữa, có được ?.” . “ Mẹ con mình phải đến thăm ông, đó là cha của cha con.” Mẹ thản nhiên trả lời. Đầu tháng ba, mẹ lại vắng nhà vì công tác. Đào Kỳ ôm trong lòng chiếc gối có mùi hương của mẹ hít hà, nằm chiếc giường chuẩn bị ngủ Chu Dư Đông gọi điện tới. “ Sao ra ngoài chơi? Cùng mẹ xem phim cũng là ý hay.” Giọng ôn hòa của truyền tới trong điện thoại. “ Mẹ em công tác rồi.” Đầu dây bên kia có tiếng trả lời, sau đó có tiếng than : “ Tiểu Đào Kỳ, em xuống dưới nhà, tôi ở dưới chờ em.” Đào Kỳ vội vàng chạy tới cửa sổ. Quả nhiên, cách dưới khu nhà của xa, xe của đỗ ở đó. chạy nhanh như bay xuống dưới, người nào đó giang rộng hai cánh tay chào đón . Chu Dư Đông ôm trọn Đào Kỳ vào trong ngực, đáy mắt toát lên ý cười. Nhìn thấy hai má ửng hồng vì chạy nhanh khiến tim Chu Dư Đông đập liên hồi. đưa tới trung tâm thành phố ăn cơm. Những nhà hàng và khách sạn đều tạm đóng cửa, hai người tới khách sạn cao cấp để ăn cơm. Trời lạnh thấu xương, gọi hai bát canh nóng và mấy món ăn, ánh mắt của hệt như người cha săn sóc con quý của mình. Nâng bát uống hơi hết bát canh, những giọt nước mắt vô thức vào trong bát. “ Nhớ mẹ?.” nở nụ cười xấu hổ, trông rất ngây thơ. Ăn cơm xong, đưa về nhà, còn để đồ ăn vặt trong phòng khách để vừa xem tivi vừa có thể ăn, còn vào phòng đọc sách để làm việc. ở phòng khách chờ khá lâu, thấy ra đành tới phòng sách tìm , thấy ở trước máy tính vô cùng bận rộn. Vì muốn nghỉ ngơi chút, vòng ra phía sau lưng , lấy hai tay che mắt lại. Thấy vậy, liền kéo ngồi lên đùi, hôn đến thở nổi mới chịu buông ra. Buổi tối, vẫn ngủ ở giường lớn, còn ngủ ở phòng đọc sách. Nửa đêm cơn ác mộng khiến thức giấc, mở mắt nhìn thấy ở đầu giường thay lau những giọt mồ hôi trán. người còn vương lại mùi thơm dịu của sữa tắm, đem lại cảm giác dễ chịu khoan khoái vô cùng. đưa tay kéo vạt áo của , ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai trước mắt, đôi mắt như hồ nước mùa thu. “ Tiểu Đào Kỳ.” Giọng trở nên khàn đặc. Đôi môi nóng bỏng của bao phủ lên cánh môi non mềm của , cũng chần chừ mà nhanh chóng cởi bỏ quần áo của . muốn nhớ người đàn ông của lúc này là ai, muốn yên tâm mà giao tất cả cho . Vài ngày sau, và đều ở trong phòng, ban đêm, đều ôm vào ngực, hôn lên khóe mắt của , rồi dịu dàng đừng sợ. Ban ngày, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho , đều nấu những món thích nhất khiến dạ dày đều no căng.
CHƯƠNG 6 + 7: Vào tháng Bảy, Đào Kỳ tới Thượng Hải làm trợ lý thiết kế sư cho công ty thiết kế. Mỗi ngày đều tới công trường ra sức hò hét, chạy đôn chạy đáo tại nơi thi công, lấy công việc vùi lấp nỗi đau. để lại bức thư cho mẹ, rằng mình phải công tác nhưng để lại bất kì thông tin nào để liên lạc. muốn rời bỏ , vậy hoàn toàn biến mất, để lại bất kì dấu vết nào. cùng hai người đồng nghiệp cùng công ty ở chung căn hộ thuê. Hàng tháng, tiền nhà và tiền điện nước đều hơn nghìn, công ty lại bắt nạt người mới, tiền lương chỉ hơn hai nghìn. Cho dù cuộc sống dư dả nhưng mỗi ngày Đào Kỳ đều trích ra khoản để tiết kiệm, đến năm mới mua quà gởi về cho mẹ, rằng mình rất khỏe mạnh. Nhưng cứ vào ban đêm, lại rúc vào trong chăn khóc đến hai mắt sưng đỏ. Đến tháng Tư, ông chủ đột nhiên tuyên bố công ty bị tập đoàn khác thu mua, nhưng vẫn hoạt động độc lập, nhân viên trong công ty vẫn giữ nguyên, ông chủ vẫn là ông chủ, chỉ có Đào Kỳ là thay đổi, được thăng chức làm thiết kế chính thức, tiền lương tăng gấp đôi. Qua hai tuần sau, ông chủ tuyên bố Đào Kỳ được chuyển vào tổng bộ, làm thư kí cho tổng giám đốc. Đào Kỳ mang theo kinh ngạc tới báo cáo, vừa vào tới cửa thấy thư kí Ngô đứng đó. “ Tiểu Đào Kỳ!” Thư kí Ngô mừng rỡ nắm lấy tay . “ Sao lại ở đây?.” Gặp thư kí Ngô là người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Lần này, gặp thư kí Ngô ở đây, sợ hệt như gặp phải ma. “ Con tôi tới đây học đại học, giáo sư Chu của em là người tiếp quản công ty này, chúng tôi cùng đến đây để bàn giao công việc.” “ Chu Dư Đông?.” đợi được thư kí Ngô trả lời, cửa phỏng tổng giám đốc mở ra, người ra chính là Chu Dư Đông! “ Mời vào.” Người nào đó gương mặt vô cùng bình thản, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Đào Kỳ vừa bước vào tới cửa, dùng chân đá mạnh cánh cửa đóng lại, cả người ngã vào trong lòng . “ Tiểu Đào Kỳ.” Hơi thở nóng rực của phả vào cổ , giọng có chút vui mừng. Đào Kỳ đờ đẫn để mặc ôm trong ngực, cả người đông cứng lại. Gần năm nay, giãy giụa trong nỗi đau khổ gần như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng, vì sao khi dần từ cõi chết trở về, lại xuất ? Vì sao khi cố gắng quên , lại trở lại, đùa bỡn với ? Nhưng người nào đó cho cơ hội phản kháng, dùng sức chế trụ chiếc gáy của , đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng mà chiếm hữu, càn quét chịu buông tha. Cảm giác quen thuộc khiến cho đau đớn như dao cắt, òa khóc nức nở trong lòng . “ Tiểu Đào Kỳ, xin lỗi.” đem theo tổn thương sâu sắc rời , cả năm đều sống trong nỗi đau khổ, dáng người hao gầy đơn bạc trước mưa gió, dường như chỉ cần cơn gió thổi qua, cũng khiến lung lay trước nó. Lúc ấy, sợ mình làm tổn thương đến danh dự của , muốn để cho tự do, nhưng nghĩ rằng, chính mình làm tổn thương đến thế. Khi sắp xếp xong mọi chuyện, Chu Dư Đông mới phát người con của mình ra . Cho đến Tết lịch vừa rồi, mẹ của mới báo tin cho , Đào Kỳ ở Thượng Hải. điều tra tỉ mỉ về công ty co làm việc, rồi từ chức ở thành phố, trở về Thượng Hải tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, sau đó, từ từ tìm tới , bảo vệ dưới đôi cánh của mình. Những năm gần đây, mẹ của Đào Kỳ thường xuyên công tác, ra đều tới thành phố khác để gặp người đàn ông, dùng thân thể của mình để trả nợ tiền thuốc men cho người chồng quá cố của mình. Trước khi cha Đào Kỳ qua đời, ông phải nằm viện hết nửa năm, tốn khoản tiền chữa trị . Mẹ chỉ là phóng viên bình thường, cho dù bán nhà cũng đủ tiền viện phí, huống hồ nếu làm như vậy Đào Kỳ có nhà để ở. Chủ nợ thường xuyên theo đuổi bà, cho dù là người đàn ông có vợ. Vì để có tiền chữa trị cho chồng nên bà liều lĩnh vay tiền. Sau khi chồng qua đời, người đàn ông đó đến nhà chuyện với bà, nếu có tiền trả nợ phải ở bên cạnh ông ta mười năm. Về phía Đào gia, chuyện này cũng hề biết, sau khi cha Đào Kỳ chết, họ để mặc cho hai mẹ con Đào Kỳ tự sinh tự diệt. Chỉ khi biết Đào Kỳ và Chu Dư Đông quen nhau, cho nên họ mới để mắt tới Đào Kỳ. Sau khi Đào Vị phát ra điều này, lợi dụng tòa soạn báo để phanh phui chuyện này ra, đem ảnh chụp ra để uy hiếp mẹ của Đào Kỳ, sau đó đem những bức hình đó tới cho Chu Dư Đông. Xem những bức ảnh đó xong, Chu Dư Đông rất tức giận bởi chuyện của mẹ Đào Kỳ truyền tới tai của gia đình . Mẹ và Chu Dư Đông sợ chuyện này ảnh hưởng đến Đào Kỳ, cả hai đều có suy nghĩ rằng để tạm ra nước ngoài. “ Yên tâm , mẹ em và người đàn ông đó đăng kí kết hôn.” Nếu vì xử lí chuyện này, tới tìm sớm hơn. Đào Kì hết sực ngạc nhiên, mẹ tái hôn nhưng hề được biết. “ Người đàn ông đó và vợ có con, hai năm trước họ làm đơn xin ly hôn. Vì ông ta lấy món nợ ra để uy hiếp mẹ em ở bên cạnh mình, nên mẹ em hận ông ta chịu tái hôn.” Mặc cho Chu Dư Đông khuyên can như thế nào, người đàn ông kia vẫn chịu buông tay, ông ta dùng cách thức hèn mọn nhất để ép người phụ nữ mình ở bên cạnh mình mười năm, sau nhiều lần cân nhắc, mẹ mới đồng ý lời cầu hôn của ông ta. Cuối cùng, mẹ cũng có nơi để nương tựa, Đào Kỳ có thể yên tâm được rồi. “ Vậy Đào Vị vẫn tốt chứ?.” hơn năm về nhà bởi có tiền mua vé máy bay trở về, nên chuyện của Đào gia hề biết chút nào. “Đào Vị và người đàn ông có hôn ước qua lại, sau đó bị vợ chưa cưới của bắt tại trận, bị vợ rạch mặt, sau đó phải tới Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mĩ.” Chu Dư Đông ôm vào trong ngực, hôn lên đôi lông mày nhíu lại của , muốn thay xóa bỏ hết những nỗi đau buồn trong lòng. Đào Vị trở thành kẻ thứ ba, chạm tới giới hạn làm người của người phụ nữ. Sau này, và Đào Vị cả hai hề liên quan gì tới nhau, coi nhau như người xa lạ. Tới tháng Chín, Đào Kỳ và Chu Dư Đông ra mắt gia đình . Gia đình của sớm được nghe kể về người con mà con trai họ say đắm. Bọn họ cho rằng, nếu Đào Kỳ và mẹ giống nhau, nhất định là người phụ nữ thâm tình. Đến tháng Mười, Đào Kỳ và thầy của mình – Chu Dư Đông tổ chức hôn lễ ở Thượng Hải. Mẹ đưa cho chiếc túi mà ông nội tặng, bên trong là chiếc nhẫn vàng. Đây là nhẫn của tổ tiên Đào gia để lại, mặt khắc hình con rồng, ở giữa là mặt ngọc. Chiếc nhẫn này bác cả mong ngóng nhiều năm tuy phải giá trị nhưng lại tượng trưng cho con cháu Đào gia. Trước đây khi lấy bác trai, bà ta cũng để ý tới điều kiện kinh tế, nhưng chiếc nhẫn này khác, nó được truyền lại cho người kế thừa, đại diện cho địa vị ở Đào gia, thể tưởng tượng được lại tặng cho Đào Kỳ. Biệt thự Tiểu Hoa là nơi riêng biệt, vô cùng xa hoa. Ở nơi tổ chức hôn lễ, hoa tươi xếp thành hình vòng cung, tạo nên khí vô cùng lãng mạn. Hôn lễ của hai người, chỉ mời những người bạn thân tới dự, những bản nhạc du dương được tấu lên, bàn tiệc đầy rượu sâm banh, chiếc bánh cưới ba tầng hết sức xinh đẹp. Chu Dư Đông mặc lễ phục màu trắng, tuấn tú như hoàng tử, Đào Kỳ mặc chiếc váy cưới màu trắng, đầu đội vương miện gắn kim cương. Khách mời đều vỗ tay chúc phúc cho dâu chú rể. Kết thúc nụ hôn của dâu chú rể, người chủ trì hôn lễ tuyên bố: “ Buổi lễ kết thúc!”