Gò má ướt ướt dính dính, dường như trong mộng có điều gì bất an khiến cho Đường Lâm cau mày, tay chân nàng khẽ động như muốn đuổi kẻ áp phía người xuống. Ánh mắt nàng vẫn còn chút mơ màng, liếc nhìn Hierro làm loạn phía , những người còn lại ngồi hoặc dựa vào bên.
“Tỉnh rồi?”
Hierro nháy nháy đôi mắt rắn hẹp dài, ánh mắt xanh thẫm ấy vẫn nhìn Đường Lâm chằm chằm. Tay nhàng rơi xuống bụng Đường Lâm, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, gò má dán vào bụng nàng, lắng nghe tiếng động như có như ở bên trong.
“Ưm, Hierro, ngươi làm cái gì vậy?” – Đường Lâm nhíu mi, mơ hồ nhìn khuôn mặt gần sát của Hierro, nghi hoặc xoa bụng – “Sao hôm nay lại săn bắn vậy?”
Thân thể Đường Lâm thoải mái, mỗi ngày ngoại trừ việc tản bộ chỉ ngồi ăn ngồi uống. Thỉnh thoảng nàng cung cấp cho mọi người chút ý kiến, quan sát họ chăn nuôi thú và chăm sóc lúa nước. ngày trôi qua vừa bận rộn nhưng cũng vừa nhàn nhã.
“Nàng quên hôm qua Lord gì rồi sao?”
Arthur véo mũi Đường Lâm, đỡ nàng đứng dậy, đem gối kê vào cho nàng ngồi được thoải mái. Hierro cũng rất phối hợp, nhàng xoa xoa phần eo của nàng. Bụng Đường Lâm càng lúc càng lớn khiến cho nàng cũng trở nên càng lúc càng lười. Nếu phải hàng ngày Lord kiên trì lôi kéo nàng ra ngoài tản bộ nàng thực hận thể nằm lỳ luôn ở giường, di chuyển nửa bước. Chỉ là, biết vì duyên cớ gì, mới qua nửa tháng Maya mà bụng Đường Lâm so với người chửa sáu, bảy tháng còn to hơn. Cái bụng tròn trịa, sang bóng long lanh khiến mấy người Hierro hận thể lúc nào cũng ngồi ngốc bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại sờ sờ bụng nàng, vẻ mặt đến là sung sướng.
“Mới có nửa tháng thôi mà, Lord nóng ruột quá rồi”
Miệng của nàng chu ra, thân thể vì mang thai mà trở nên đẫy đà hơn. Đồi núi trắng mịm ở dưới lớp vải thô căng lên, vẽ ra đường cong tuyệt mỹ, hai hạt màu hồng phía đứng thẳng, run rẩy vươn ra ngoài. Hierro bắt đầu tác quái, tay lần lượt thăm dò khắp nơi, cởi cởi vài cái, lập tức đem đường cong của nàng lộ ra trước bao ánh mắt bên ngoài.
“A~ đau”
Thân thể Đường Lâm vốn mẫn cảm, nay bị Hierro vuốt ve nên ngừng run rẩy, cỗ khí nóng từ bụng lan ra toàn than, miệng kiềm chế được mà phát ra tiếng rên khe khẽ. Vật thể to lớn của mấy kẻ trong phòng đều nhanh chóng dựng đứng lên, cấm dục lâu ngày như vậy quả thực là làm khó bọn . Trước kia chưa nếm qua “thịt”, biết mùi vị “thịt” còn có thể nhịn, bây giờ ăn “thịt” suốt rồi, đột nhiên bị cấm cho ăn nữa khiến trong lòng bọn hăn chua xót khó chịu giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn!
Đường Lâm liếc nhìn Arthur, trong mắt nàng đột nhiên phát ra những tia sáng “kỳ dị” khiến cho Arthur chịu nổi mà rung mình cái, nghi ngờ nhìn lại. Lâm lại nghĩ ra cái gì để đầy đoạn bọn đây? Thời gian này chỉ bọn mà ngay cả người trong bộ lạc cũng tránh khỏi việc bị nàng gây sức ép.
(BL: *than thở* Ôi bà bầu… khó chiều!!!)
“Ưm…” – Khẽ ngâm tiếng, con ngươi chứa đựng hơi nước mờ mịt khẽ nhếch lên – “Arthur, ngươi biến trở về được ?”
“Biến trở về? Biến cái gì?” – Arthur cẩn thận dè dặt hỏi lại, khóe miệng nhìn được mà run rẩy vài cái, phải như nghĩ chứ? Đáy lòng nổi lên cảm giác tốt.
Đẩy ra đám chăn đệm ở người, đôi chân thon dài trắng muốt của nàng lộ ra ngoài, chậm rãi vắt lên nhau, như như vô cùng dụ hoặc:
“Lúc mới gặp nhau ở trong rừng rậm, phải ngươi mang hình hài của tiểu sư tử ? Arthur, ngươi biến trở về như vậy được ?” – Thân thể tiểu sư màu trắng chút lông tạp nào, ôm ở trong long rất thoải mái…
Thân thể Arthur cứng đờ, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Mấy kẻ khác ở trong phòng cười mà như cười nhìn Arthur. Phải biết rằng, thú nhân cực kỳ hiếm khi bến về hình dạng tiểu thú nguyên thủy, bọn họ cho rằng thân hình càng to càng mạnh, chính vì vậy mà hình thú xinh kia thực là hợp mắt thú nhân. lúc sau, dưới ánh mắt khẩn cầu cùng chờ mong của Đường Lâm, Arthur dù cam tâm cũng vẫn biến hình trở thành tiểu sư tử mày trắng, bước từng bước tao nhã tới bên người nàng. Mấy kẻ kia quay mặt chỗ khác, ra vẻ nhìn thấy hình dáng tiểu thú của Arthur, thế nhưng mấy cái vai run run kia sớm tiết lộ cảm xúc của bọn , rất nhanh trong mắt Arthur lên bất mãn.
“ khả ái nha!!!”
Đường Lâm vui mừng ôm lấy Arthur, bộ lông tuyết trắng phần xinh đẹp. Mặt nàng dán vào mặt Arthur, hôn mấy cái khiến cho mấy kẻ xung quanh ghen tị nhìm chằm chằm. Arhur hình thú là xinh đẹp nhất trong bốn người, đáng chết, bị Arthur chiếm mất tiện nghi. Sớm biết có được phúc lợi thế này bị nhạo bang chút đâu có vấn đề gì. nửa tháng được nếm mùi vị “thịt”, thôi uống chút “canh” cũng tốt!!!
Arthur híp híp ánh mắt, tiến sát mặt Đường Lâm, đưa cái lưỡi hồng hồng ra nhàng liếm lấy môi nàng. Đôi mắt thú đắc ý tràn trề liếc qua ba gã thú nhân còn lại, giống như khoe khoang thành tích. Hierro cương cứng thân thể, Lâm thích hình thú của , chỉ có thể bá đạo đạo tiến đến, đem Lâm ôm chặt ở trong ngực. Bailey cùng Lord ai bảo ai cũng tự động hóa ra hình thú xinh mê người, làm nũng cọ cọ liếm liếm thân thể Đường Lâm
. . . . . . . .
“Lâm, ta mang quả chua tới cho ngươi này”
Joss xem ra rất có tinh thần, thanh phấn chấn từ phòng ngoài truyền vào. Vừa nghe thấy giọng của Joss, mấy người Arthur liền nhanh chóng biến trở về hình người. Chỉ còn Hierro vẫn mặt dày bám dính lấy Đường Lâm, gặm gặm cần cổ nàng, phiến tình cực kỳ khiến cho Đường Lâm phải vặn vẹo mấy cái. Joss đứng trước cửa phòng nhìn thấy cảnh Đường Lâm lười biếng rúc vào lòng Hierro bỡn cợt :
“Lâm, cũng sắp sinh rồi mà còn an phận chút, cẩn thận làm ảnh hưởng tốt đến tiểu bảo bối đó nha. Cho dù bây giờ ngươi rất muốn cũng phải…”
Cả vẻ mặt lẫn ngữ khí của Joss đều mang ý trêu chọc, nghe vậy thân thể Đường Lâm nóng lên, có chút mất tự nhiên nhưng cũng ngay lập tức khôi phục lại:
“Ngươi tới chỗ ta ghen tị sao? Có phải tối qua Horry cho ngươi “ăn no” ? Horry cũng là, chính mình thể cho ngươi “ăn no” cũng đừng nên chiếm lấy mình chứ. Trong bộ lạc có nhiều giống đực thành niên như vậy, ngẫu nhiên tìm người cùng chia sẻ là được rồi, miễn cho bản thân bị mệt” – Vừa , tầm mắt nàng vừa rơi vào bàn chân của Horry mới đặt được nửa lên bậc cửa.
(BL: Ôi thôi, chọc vào Đường Lâm là coi như xác định luôn rồi *cảm thán*)
“Cái gì?”
Joss vẫn còn chưa hiểu được Đường Lâm trêu chọc phá hoại mình. Vẻ mặt nàng hơi hơi nghi ngờ, hoàn toàn phát ra Horry đứng ở phía sau. Horry thấy Joss trả lời bèn nghĩ rằng những điều Đường Lâm là , khuôn mặt thô lỗ thoáng chốc trở nên dữ tợn, chẳng trách tối qua Joss lại từ chối thân thiết. Nàng cho rằng thể đáp ứng được nhu cầu của nàng ư? Toàn thân Horry toát ra lệ khí kinh người khiến cho người khác nhìn thấy mà khiếp sợ.
“Thế nào, chẳng lẽ ta đúng ư?”
“Đúng cái gì mà đúng! Ta bây giờ vẫn hiểu ngươi cái gì”
tới chuyện này Joss cũng hơi giật mình, khỏi rụt cổ lại chút. Gần đây đúng là nàng có ý trốn tránh Horry, nhưng lý do là vì nàng cảm thấy hổ thẹn. Nàng và Horry làm lễ vài năm rồi mà vẫn chưa sinh cho được đứa con nào, cảm thấy rất áy náy. Hơn nữa, nhìn Đường Lâm mới đến bộ lạc Hắc Sơn có mấy tháng thôi mà trong bụng có tiểu bảo bảo rồi.
“Joss, lời Lâm có phải là đúng ? Nàng chê ta thỏa mãn được nàng sao”
Tiếng như sấm từ đỉnh đầu truyền xuống dọa Joss nhảy dựng lên. Horry vươn cánh tay dài chụp lấy Joss, đem nàng ôm chặt trong ngực, khuôn mặt đen kịt lại. Nhìn thấy Horry như vậy, Joss dù có ngốc cũng biết là tức giận. Đáng chết! Nàng lại bị Đường Lâm gài bẫy. Thảo nào nàng nghĩ biết vì sao tự nhiên Đường Lâm lại nhắc tới Horry, giờ mới biết hóa ra nàng ta tính kế mình.
“! Ngươi đừng nghe Đường Lâm bậy, ta có ý đó đâu”
“Nàng ấy quả là có ý ra, chỉ nghĩ trong đầu mà thôi. Ngay cả giống cái của mình cũng thỏa mãn được, Horry, ngươi là đáng trách đó nha”
Lông mày Đường Lâm nhíu lại, dựa vào Hierro để đứng dậy, nàng có chút thoải mái vỗ vỗ bụng, vẻ mặt đầy khiêu khích. Những lời Đường Lâm vừa quả thực khiến cho Horry càng thêm tức giận. Bàn tay ôm eo của Joss trở nên căng thẳng, cúi đầu ngậm lấy môi Joss, điên cuồng hôn cắn:
“Joss, ta thực thể thỏa mãn nàng sao…”
Vừa vừa lấy tay kéo thú quần xuống, ngoạn ý cao ngất phía dưới trực tiếp tiến thẳng vào bên trong đùi Joss. Vật thô to ấy mạnh mẽ vuốt vuốt bắp đùi nàng, hướng lên phía . Gặp phải cảnh này Hierro nhanh chóng lấy tay che mắt Đường Lâm lại, trừng Horry cái rồi bế Đường Lâm ra khỏi nhà, đem ngôi nhà này cho hai kẻ kia phát tác. Thú nhân đơn giản, cách biểu lộ giận dữ thực trắng trợn nha!!!
(BL: Đàn ông bình thường bị nghi ngờ còn chẳng chịu nổi huống hồ đây là THÚ nhân!!! màn xxoo xin được bắt đầu)
Horry nghe qua Đường Lâm liền thực cho rằng mấy hôm nay Joss trốn tránh là vì thỏa mãn được nàng, lập tức đem cự vật phía dưới trực tiếp đâm vào, cúi người hôn chặt lấy Joss, nuốt luôn mấy tiếng kêu ngâm của nàng.
“Ân, đau… đau! Horry, ngươi chút”
Mấy ngày nay hề trải qua mưa móc, bây giờ đột nhiên bị cực vật xông vào khiến Joss có chút chịu nổi. Lưng nàng bị masat vào bức tường, vừa đau vừa ngứa chỉ có thể đem tay bấu vúi chặt lấy Horry, hi vọng giảm bớt chút va chạm.
“ ! là ta có thể thỏa mãn nàng”
Thân thể cường tráng của Horry chèn ép Joss vào bức tường, phần eo nhanh chóng đẩy mạnh, chút thương tiếc mà tiến vào sâu sau đó lại đột ngột rút ra Cảm thụ thân thể bên dưới ôn nhuận tràn đầy xúc cảm, gương mặt thỏa mãn vặn vẹo.
“Tuyệt vời… A~ mau chút…” – Joss nức nở, bên tùy ý Horry quấy phá trong miệng, bên đưa thân nghênh hợp với – “Có thể có thể… A~”
Trong khoảng khắc, cả gian phòng liền vang lên những thanh ám muội. Đường Lâm đầu đầy hắc tuyến: thú nhân này thực thể quá trắng trợn mà, phân biệt thời gian địa điểm gì cả… Hierro khẽ cắn cắn vành ta Đường Lâm, ấm ức ghé sát cần cổ nàng thở ra:
“Lâm, nơi này cũng cứng ngắc rồi, phải xử lý thế nào đây?”
Thanh khàn khàn lộ ra nhè ủy khuất, cầm tay Đường Lâm hướng xuống bên dưới, đúng chỗ ngóc đầu lên cao. Gian phòng của Đường Lâm bị hai kẻ kia chiếm mất, Hierro liền bế nàng sang phòng của Lord. Lord là y sư, nới ở là gần nhất, trong phòng tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt. Đường Lâm cầm cái vật nóng bỏng kia ở trong tay, hơi hơi run rẩy, bàn tay kiềm chế được mà nắm chặt lại. Cảm nhận được bóp chặt của nàng, Hierro đổ mồ hôi che kín cả trán, hơi thở càng ngày càng thô suyễn, cự vật cũng càng lúc càng to ra khiến tay Đường Lâm thể nào cầm hết @@
Nằm bò giường, vén lớp da thú thân Hierro ra, nhìn vào ngoạn ý trong tay Đường Lâm giật mình: lớn!!! Mà… bỏ qua việc lớn , điều khiến Đường Lâm kì lạ nhất chính là ở bên cạnh ngoạn ý đó còn có 1 cái bọc phồng lên, bên trong hình như vẫn còn ngoạn ý nữa. Chợt nàng nghĩ tới trước kia Hierro từng qua: có 2 cái. Có lẽ nào… ngón tay nàng chọc chọc vào cái bọc đó, nhàng tháo cái, ngay lập tức thấy Hierro thở dồn dập vừa thỏa mãn lại vừa đau đớn. Qua đùa nghich của Đường Lâm, cái bọc mỏng bung ra. “Phách!” – từ bên trong bắn ra cự vật. Hai tay hai vật to ngang nhau, lưỡng căn nanh ác ở trước mặt nàng phun phì phì dịch trắng.
“A!”
Đường lâm nhịn được hô ra tiếng, ngây ngốc nhìn chằm chằm hai cái ngoạn ý, thân thể hóa đá ngay tức , nuốt nước nước miếng sợ hãi! Ông trời ơi, nàng có phải làm ra việc nên làm ? “ hiếu kỳ hại chết con mèo” – câu này tuyệt đối sai chút nào mà. Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Hierro, Đường Lâm có ảo giác như mình rơi xuống hố. Mặt Hierro lúc này thực đáng sợ nha!!!
“Hierro, cái này… cái này… thực xin lỗi! Ta đói… trước tìm nhóm Bailey…”
“Aiz~ Lâm, tự mình gây hạo phải tự mình xử lý chứ, chạy trốn như vậy là được đâu”
Thanh trầm thấp mang theo ý vị mê muội câu tâm, cánh tay dài duỗi ra, đem Đường Lâm kéo trở về…