"
phát
..."
điệu trầm thấp, khởi động nửa người
, đem
vây ở
sô pha dài, "Em càng ngày càng thích hợp
."
lạnh như băng cười, làm cho
khỏi run run.
"Tuyết Nhi..."
gọi , cố ý đong đưa phần eo
nhàng va chạm vào hoa huyệt của
.
"Ngô... Ân..."
nhíu mi thở phì phò, hai vú cao ngất cuộn sóng, xuân thủy ướt át lại
kiêng nể gì mà tuôn ra.
"Tuyết Nhi, nhũ tiêm của em lại hồng lại vừa cứng,
rất muốn nhấm nháp nó. Em ở câu dẫn
sao?"
"Em
có..."
nức nở, cả người phảng phất lửa.
Nhiệt độ cao liên tục hướng lên đỉnh điểm, Nhậm Tuyết Nhi mất lý trí, ngọn lửa vô hình đưa
đốt thành tro.
"
có?"
tà tà cười, con người lưu chuyển kỳ dị, "Bảo bối chỉ biết
dối."
xong, thắt lưng Đường Liệt bắt đầu phóng đãng luật động, lửa đạn toàn bộ khai hỏa va chạm dưới thân thể mềm mại.
"A, a, a..." Mỗi
tiếng nhộn nhạo tâm hồn Nhậm Tuyết Nhi khéo léo chu môi, nam nhân trừu sáp mỗi
lần đều lực lớn như vậy, nếu
bắt lấy vòng eo của
, nâng lên,
ngừng đem
hướng
cầu xin,
bị lực bá đạo kia đưa đến đỉnh điểm.
Rất kích thích, rất nóng,
muốn dung phương thức thô bạo mà cuồng dã
, căn bản
hiểu che chở.
cường hãn đoạt lấy mêm mại nọt ngào mềm mại của
, đem đùi ngọc thon dài của
nâng đến
vai, bắt đầu
trận kịch liệt.
Nhậm Tuyết Nhi khóc kêu, trong cơ thể mật thủy liên tục xuất ra,
quá lớn, cũng làm cho
trong thân thể mềm mại của
,
ngừng phát ra thanh
làm người ta thẹn thùng vạn phần.
"Liệt... A... A..."
bất lực kêu tên của
, rơi lệ càng nhiều, cao trào tập kích thích
, làm cho bản thân
bất lực run rẩy.
"Bảo bối, còn
chấm dứt, người
dối
bị trường phạt." Thanh
của
càng ngày càng thấp, nhiệt khí phất qua da thịt bởi vì tình dục mà phiếm hồng.
"Ô...
cần..."
van xin, run run vẫn
tiếp tục , bắt tại
vai
, chân vô lực buông xuống, giống như búp bê khí lực bị biến mất, chỉ có thể để
đùa nghịch.
"
cần? Tuyết Nhi của
, em như vậy là
ngoan." Lời
của
mang theo ý cười, vùi vào giữa hai chân
tốc độ càng dâng trào, sửa lấy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trước tiên lui ra
chút, vừa mạnh mẽ thẳng tiến.
liếm cắn lỗ tai của
, thống khoái đầm đìa mê người trong thân thể của
phát tiết tinh lực.
"Tuyết nhi, kẹp chặt lại... Ân, đúng vậy, như thế này..." Thanh
nam tính trầm trọng hô hấp, cùng với tiếng khàn khàn tràn ngập hương vị hoan ái trong chiếc Ferrari
ngừng hưng phấn vang lên.
Mỹ nhân bị thân hình nam tính đặt ở
tay lái
thể động đậy, toàn thân trần trụi, da thịt bóng loáng giống như đứa bé cùng với dấu vết hoan ái để lại.
Nữ nhân phát ra thanh
cầu xin, "Liệt, chậm
chút... A!
... Quá lớn... Em, ân ~ chậm, chậm
chút... A!!" Nữ nhân thân hình theo nam nhân mà động tác kịch liệt va chạm vào tay lái, kiều nhũ bị đè ép có chút biến hình, lưng áo mỏng manh bị nam nhân hung hăng đè lại, hai chân thon dài bị nam nhân ác liệt tách ra đến mức, đùi đẹp bị nam nhân đưa vào vị trí.
Nữ nhân trần trụi khắp thân, còn nam nhân trừ bỏ vật nam tính lộ ra, cũng
chút lõa lồ.
Nam nhân
bên trừu nắn tiểu huyệt mềm mại của nữ nhân,
bên dùng bàn tay to xoa nắn viên trân châu.
"A...! Liệt,
cần,...
cần như vậy..." Nữ nhân chịu
nổi hoan ái, toàn thân run rẩy, cảm giác được trong cơ thể liên tục
ngừng nhiệt lực, nữ nhân nhanh cầm lấy tay lái, sợ chính mình theo
kịp,
bị nam nhân điên cuồng dục vọng che lấp bao phủ.
Tay
lúc này đặt ngay
đầu ngực
, ngón cái như có như
chạm vào nụ hoa của
, sau đó tăng thêm chút lực bắt đầu uốn lượn, buông nắn, khiêu khích... mãi đến khi cơ thể
sinh ra phản ứng sinh lý, hai nụ hoa bắt đầu căng cứng nổi
lên.
Hai tay
di chuyển qua bụng
, xé nát mảnh vải che chắn cuối cùng
người
...
Rất nhanh sau đó, hai chân
dù
cố gắng khép chặt vẫn bị
dùng lực tách ra, nơi kín đáo nhất của phụ nữ hoàn toàn lộ ra trong
khí.
muốn đưa tay che đậy
mới nhớ hai tay mình
bị trói chặt, muốn khép hai chân lại
phát
hai đầu gối
bị tay
tách mạnh ra, giữ chặt lấy...
Băng Vũ tuyệt vọng, bất lực vặn vẹo thân thể, nhưng
cách nào có thể ngăn cản được
ngón tay
chậm rãi thâm nhập theo lối vào nơi sâu kín nhất của
mà thám hiểm...
"Đồ khốn kiếp! Vô sỉ!" Băng Vũ khép lại hai chân
còn có thể ngăn cản được
tấn công của những ngón tay
nữa, tiếng mắng chửi của
cũng càng lúc càng mỏng manh, thanh
trở nên khàn khàn, dù
có cố gắng hết sức vùng vẫy cổ tay đến thế nào
vẫn
thể nào thoát khỏi
trói buộc của chiếc cà vạt.
Càng ngày
càng thở dốc, áp sát vào tai
: "Tôi
muốn làm đau em."
"Đồ biến thái..." Tay
ta
ở trong
,
ta còn
biết sao?
Ngón tay thứ hai của
bắt đầu tham nhập, thoải mái mà quấy phá bên trong. Vật lạ xâm nhập vào cơ thể,
đương nhiên
thể tránh khỏi
phản ứng của sinh lý, vì bị kích thích mà
dòng chất lỏng từ nơi sâu kín nhất của
chảy ra dính đầy lên ngón tay
, chậm rãi tiết ra nhưng lại sâu sắc cảm nhận được
tồn tại của nó...
Đột nhiên, bên trong lại có nhiều hơn
ngón tay, nơi kín đáo ấy hoàn toàn bị nở to, có chút trướng đau...
May mắn là
từng sinh con, nếu như
chưa từng sinh nở
trong tình trạng này
có thể làm
đau chết mất!
"Vì cái gì?"
rút tay ra khỏi nơi nhạy cảm của
, nắm chặt vai
buộc
phải đối mặt với khuôn mặt đầy thịnh nộ của
lúc này.
Cái gì mà vì cái gì?
còn chưa kịp phản ứng lại với hàm ý trong lời
đột nhiên
thô bạo tách hai chân
ra, thẳng người, rồi vật cứng chứa đựng đầy dục vọng của
tiến thẳng vào cơ thể
.
Trong nháy mắt,
nghe được tiếng rên rỉ khó có thể kiềm chế được phát ra từ cổ họng
, cảm nhận được cơ thể
hưng phấn dị thường...
Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt
chảy dọc xuống.
khóc,
mắng... nhưng tất cả đều
thay đổi được
và
phát sinh, điều
sợ nhất
trở thành
, bất luận
có cố gắng giãy dụa đến thế nào cũng
ngăn cản được
xâm nhập vào cơ thể
,
chối bỏ được
khiến thân thể
bất giác trở nên co rúm này...
sai rồi sao?
tao nhã,
lý trí,
si tình của
... tất cả đều là giả dối sao?
Tất cả chỉ để lừa gạt
, tất cả đều để che giấu bản chất đê tiện
bằng cầm thú của
ta sao?
Nhưng mới
giờ trước thôi, trong ánh mắt
ta
thoáng
ra nỗi thổng khổ
thể lý giải,
nỗi thống khổ chân
đến vậy...
Cho dù lúc này, ánh mắt
ta vẫn tràn ngập nỗi thống khổ chân
như vậy đấy, nhưng mỗi hành động hạ người xuống của
ta lại là 'thô bạo đâm mạnh vào', vẻ mặt
ta lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng và mẫu thuẫn giằng xé.
nhắm mắt lại,
cọ xát khác thường
gần như làm cho
còn chút lực phản kháng, điều
có thể làm lúc này là nhẫn nhục chờ quá trình này kết thúc, chỉ mong
ta có thể chấm dứt sớm
chút.
Nhưng... quá trình này dường như kéo dài bất tận,
ngừng thay đổi tư thế, hưởng thụ khoái cảm theo từng lần thay đổi góc độ, vật mạnh mẽ của đàn ông
ngừng xâm nhập vào cơ thể
, khiến
thể nào vờ quên được
tồn tại của nó.
Băng Vũ hiểu được, người
ta
làm
ta thất vọng, làm
ta đau lòng,
ta
cách nào cứu vãn, cho nên ở trong cái đêm điên cuồng này,
ta cần
người phụ nữ,
người phụ nữ giúp
ta phát tiết những oán hận trong lòng và người phụ nữ ấy
may lại là...
.
***
biết
qua bao lâu...
"Băng Vũ..."
Trong lúc hai thân thể
kịch liệt va chạm, bỗng
tiếng gọi tràn ngập thâm tình giống như từ
nơi nào đó cất lên, trong trí nhớ của
biết bao nhiêu lần tiếng rên rỉ
nhàng gọi tên
như thế...
Băng Vũ giật mình, mở to đôi mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm của
...
Từng giọt mồ hôi từ mái tóc rớt xuống, chảy dài
trán,
đường xuống mi mắt,
ta chớp mắt khiến đôi lông mi dài che dấu
ánh mắt đầy tội ác của mình, nhưng lại
che đậy được
sung sướng, thỏa mãn của
ta tràn ra, lóe sáng trong đôi mắt ấy.
giọt mồ hôi từ hai bên má phiếm hồng của
, ngưng lại rớt xuống trước ngực Băng Vũ,
dòng nhiệt khác thường đột nhiên từ nơi đó chảy tràn khắp cơ thể
.
Nhất thời, hết thảy mọi thứ bởi vì khuôn mặt rất giống trước mắt
mà bỗng nhiên sụp đổ, giống như thời gian và
gian
quay trở lại, thế giới biến đổi
vào hư ảo.
Băng Vũ
khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên mà
triền miên với Trần Lăng, ngày đó Trần Lăng cũng như thế, cũng từng giọt, từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt mê người của
rơi xuống người
.
Khi đó ánh mắt
cũng mang nét si mê nhìn
như ánh mắt của người
áp chế
tại, vô cùng cẩn thận,
nhàng ra ra vào vào cơ thể
,
cơ thể
chặt chẽ,
sợ làm
đau... Sau đó, mỗi lần cùng
nếm trải hương vị tình
,
đều dùng thái độ
nhàng,
muốn trân trọng
, bởi vì
là người con
của
...
...
Lâm Quân Dật dường như nhận ra được
bình tĩnh của
, kéo lấy cơ thể
lạnh như băng của
ôm vào lòng,
lại bắt đầu nụ hôn môi triền miên, say sưa vuốt lên những nơi mẫn cảm nhất
cơ thể
.
biết là do
thông thạo việc kích tình ở phụ nữ hay là do gương mặt mà
ngày mong đêm nhớ kia, mà khi
ta hôn
, thân thể
vốn vẫn
gồng cứng, lại dần dần trở nên mềm nhũn, chết lặng.
Những khát vọng mãnh liệt trong lòng
theo đó bùng nổ, trong nháy mắt, cả thể xác và linh hồn của
đều hướng về người đàn ông
nghiệt trước mắt...
lại gia tăng tốc độ, mỗi
lần ra vào như xuyên thẳng vào tâm hồn
, đánh thẳng vào trái tim thống khổ của
.
Nơi sâu nhất trong cơ thể
quét tới từng đợt cảm giác tê dại, nước mắt của
bắt đầu tuôn rơi như đê vỡ,
thể tự chủ được tình cảm của bản thân,
cất giọng gọi lên: "Trần Lăng! Trần Lăng..."
Thân thể
khi nghe được tiếng gọi của
bỗng chốc trở nên cứng nhắc, sau đó,
cảm nhận được thân thể
rung động,
tiếng gầm trầm thấp vang lên từ cổ họng,
dòng nhiệt nóng hổi phóng thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể
ngừng run rẩy của
, nước sữa hòa lẫn vào nhau.
dựa vào người
thở dốc khá lâu, sau đó mới rời khỏi cơ thể
,
dùng ánh mắt đùa cợt vô cùng quen thuộc hàng ngày nhìn
cười lạnh: "Khi ở
giường cùng chồng em, lúc đạt đến cao trào em cũng gọi cái tên này sao?"
...
***
...
lúc sau,
phản kháng, cự tuyệt, giãy dụa cùng với những nụ hôn môi dai dẳng của
và
cũng dần trôi qua.
Dường như
muốn
nữa,
muốn hưởng thụ cái loại khoái cảm do da thịt cọ xát,
kích thích thị giác cùng với những
thanh rên rỉ nữa,
muốn cái lạc thú ép buộc, giữ lấy và chinh phục nữa...
Suốt cả
buổi tối, tầm mắt
hề rời khỏi
, trong mắt
vẻ thõa mãn, thích thú...
Bầu trời phía đông
dần dần chuyển thành màu xám nhạt, Băng Vũ
cảm thấy mệt mỏi, cảm nhận được
còn sức lực để phản kháng nữa.
Ngoài phương thức phát tiết đơn giản, cũ rích của phụ nữ,
còn biết có thể làm gì để phát tiết những nỗi hận oán trong lòng mình với
.
Vì thế,
hung hăng cắn mạnh vào bả vai
. Từ lúc
sinh ra đến nay, đây lần đầu tiên
giận đến mức dùng phương pháp này để phát tiết. Trước đó, dù
có giận đến mức nào
nữa đều cố gắng cho qua mọi chuyện, ít nhất là phải thể
tươi cười dù chỉ là giả dối.
Lần này
thể nhịn được nữa, lần đầu tiên
thể kiềm chế được bản thân mình!
trốn tránh, cũng
kêu lên, thậm chí ngay cả tiếng than
cũng
hề có, ngay cả hơi thở cũng vẫn bình ổn đều đều như thế.
cắn đến mức hàm răng
còn cảm giác, cắn đến mức khoang miệng
sộc lên mùi máu tươi mới chấp nhận buông
ra...
Nhìn những giọt máu tươi từ vai
xuống ga giường trắng muốt, tim của
bị
màn tràn trề máu tươi kia va chạm vào
mạnh... đột nhiên
lại cảm thấy đau lòng...!
"Đau
?"
thanh phát ra từ nơi nào đó? Câu này nhất định
phải
hỏi, nhưng giọng
đó hoàn toàn là của
.
"
người tôi có nơi còn đau hơn cả vết thương này!"
còn
phân vân
biết câu
vừa rồi của
có ý nghĩa gì,
đột nhiên hôn lên môi
, vật đàn ông của
thẳng tiến vào cơ thể
lần nữa. Băng Vũ nhất thời chỉ cảm nhận được trước mắt
là
mảng tối đen, giây phút
tiến thẳng vào người
,
thấy như mình
chết, trái tim ngừng đập, cả người cũng chết theo...
Trước đó
lâu chính
còn thề rằng: "Tuyệt đối
có lần thứ hai...", xem ra
phải ngây thơ, mà là ngu xuẩn...
chìm vào cơn mê man, trước mắt còn vẫn còn mờ ảo hình ảnh vai
có vài mảng màu đỏ.
chút ý chí cuối cùng trong
vẫn miên man suy nghĩ: "Chảy nhiều máu như thế, nhất định
rất đau, vết thương đau đớn như vậy mà vẫn còn nơi nào đau hơn nữa sao?"
Gặp được
, những kiên trì tồn tại trong
đều trở nên rệu rã.
Lương Phi Phàm lập tức đáp trả bằng
chuỗi hôn cuồng nhiệt: “Yên nhi,
rất muốn em…” giọng
trở nên khàn đặc, bàn tay bắt đầu len lỏi vào trong váy
khám phá.
Cố Yên kêu thét lên rồi cười ha ha,
khép chặt đùi để bàn tay
mò mẫm được vào nơi u mật.
“Đáng đời em, ai bảo cứ thích giận dỗi người khác cho lắm vào”.
xong
bế thốc
vào phòng trong rồi đặt
xuống giường, ánh mắt của
nhìn
như thú đói muốn ăn thịt người.
“Yên nhi…
…
khó chịu quá..” Giọng
trở nên khàn đặc và đứt quãng.
Cố Yên nhìn
say đắm rồi từ từ kéo khóa quần
xuống, Lương Phi Phàm hổn hển: “Bé ngoan, đừng nhúc nhích”.
Cố Yên
chịu thua mà tiếp tục cởi bỏ từng lớp từng lớp quần áo
người
cho tới khi đập vào mắt
là biểu tượng đàn ông của
lúc này
sừng sững và nhức nhối hơn bao giờ hết.
trườn
lên người
rồi cầm tay xoa nắn, chiếc miệng xinh xắn đùa bỡn quanh
khiến Lương Phi Phàm như muốn ngừng thở,
với tay cởi cúc áo của
rồi khám phá vùng ngực mềm mại trắng ngần của
. Bàn tay
lướt tới đâu nơi đó lập tức hằn lên dấu 5 ngón tay hồng hồng khiến cho cảnh xuân càng thêm ma mị.
“Ưm..”. Cố Yên rên
khi các ngón tay
như phím đàn mặc sức đùa bỡn hạt đậu
vùng ngực tuyết trắng của
, lúc này đây
cũng rất ham muốn được đắm chìm trong
.
Quá khó chịu Lương Phi Phàm đứng dậy ngồi lướt
người
rồi đặt biểu tượng đàn ông của
giữa hai bờ ngực căng tròn của
và di lên xuống, hơi thở của
ngày
gấp gáp: “Yên nhi, em
đẹp”.
Mặt Cố Yên ngày càng hồng bởi ham muốn lên tới cực điểm và hình ảnh gợi tình trước mắt, ánh mắt
như mờ
trước mỗi động tác lên xuống của
. Tốc độ của Lương Phi Phàm ngày
nhanh hơn, mắt
như muốn nổ ra khi thấy
bờ ngực
thấp thoáng
chút chất lỏng màu trắng,
bé của
vặn vẹo thân thể, mặt mũi mê mang như trúng tà, sau
tiếng gầm run run
tuôn trào tinh hoa theo lực đạo lên xuống của động tác. Vì quá
kết thúc với tốc độ quá nhanh nên thứ chất lỏng nhàn nhạt đó
nửa bắn thẳng lên miệng Cố Yên,
nửa chảy lênh láng
bờ ngực căng tròn của
trông cực kỳ gợi tình.
Cố Yên đưa lưỡi liếm quanh miệng và nuốt nước miếng tạo thành tiếng ừng ực khiến Lương Phi Phàm lại khát khô cổ lần nữa:
“Cố Yên, em làm
phát điên lên mất”.
nghiến răng nghiến lợi rồi quay lưng chạy ra phòng tắm lấy khăn ra lau cho
,
còn chưa kịp lau xong
biểu tượng đàn ông của
lại bật dậy sừng sững như thách thức thiên hạ.