Làm nóng nười buổi sáng nè @LạcLạc Quân Hàn người y phục chỉnh tề, chuẩn bị xuống giường, giường giai nhân dùng chăn che lấp nửa thân dưới của mình, nhưng vẫn để lộ bờ vai trắng nõn và đôi gò bồng bềnh nhấp nhô, nửa nửa , vai nàng đầy những dấu hôn ngân , làn da nàng ửng hồng, chỉ cần người thông minh là biết, đêm qua giữa hai người này xảy ra chuyện gì, và khi nhìn kỹ giai nhân giường tim của Triệu Bân như có ngàn vạn con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, là nàng ấy chính là nữ nhân mà y thương – Ngọc Phù Dung. Nhìn thấy nữ nhân mà mình cùng nam nhân khác ở bên nhau, hơn nữa giữa hai người họ lại còn… thử hỏi đời này có nam nhân nào chịu được cảnh tượng này chứ, khó khăn lắm y mới thông suốt, mới có thể chấp nhận được chuyện này, cứ nghĩ cùng Quân Hàn cùng nàng từ từ tăng thêm tình cảm, chỉ ngờ giữa hai người họ lại tiến nhanh đến mức độ này, có phải hay y đến trễ ??? Phù Dung nhìn ra được biểu đau lòng của Triệu Bân, cũng hoàn toàn thấy được những tia đau xót trong mắt y, nàng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của y giờ, heyyyy~~~, tên ngốc này, tại sao lại xông đến ngay lúc này chứ. “Hàn, huynh ra ngoài lát có được , ta có chuyện cần với Triệu Bân” Phù Dung dịu dàng mỉm cười xoay sang với Quân Hàn, nàng biết y hiểu dụng ý của nàng. Quân Hàn , nhanh chóng mặc vào y phục, sau đó tiến lại giường, đặt lên trán Phù Dung nụ hôn đầy tình cảm, rồi mỉm cười nhìn nàng, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi thay hai người đóng cửa lại, y biết giờ phút này giữa hai người họ có nhiều chuyện cần , nên để cho hai người có gian riêng. Trong phòng nhất thời khí vô cùng im lặng, cả hai đều trầm mặt, ai tiếng nào. Cả hai cứ như vậy kẻ giường, kẻ đứng tại cửa, lặng lẽ nhìn đối phương, trong phòng yên ắng đến nổi chỉ cần có cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. “lại đây ” Phù Dung chậm rãi lên tiếng, đưa tay về phía Triệu Bân ra hiệu, nàng hoàn toàn hề quan tâm người mình lúc này hề có mãnh vải che thân, dù sao cũng là nam nhân mà mình định có gì phải ngại chứ, có lẽ trong mắt người khác đây là hành vi ra gì, có thể bị người đời phỉ nhổ, nhưng nàng từ trước giờ vốn là người chỉ thích làm theo ý mình, vốn hề quan tâm đến người khác suy nghĩ thế nào về mình, nên vấn đề này đối với nàng mà hề quan trọng gì cả. Nữ tử mà mình thương ngay trước mặt, hơn nữa giờ nàng ấy còn thể tình trạng mê người như vậy, thừ hỏi có nam nhân nào mà chịu được cơ chứ, Triệu Bân từ bước tiến lại giường, nắm lấy tay Phù Dung, nhưng chưa kịp phản ứng bị Phù dung giật mạnh cái, cả người của Triệu Bân đều ngã xuống giường, Phù Dung nhào ngược lại, giờ nằm người của y, chăn đều rớt sang bên, tư thế giờ là nữ nam dưới, với gốc độ này Triệu Bân hoàn toàn có thể nhìn thấy thân thể của Phù Dung sót chi tiết nào, Triệu Bân nhất thời đỏ mặt, cổ họng cứ nuốt ừng ực, cả người đếu nóng ran, ngay cả ‘tiểu đệ đệ’ phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng. Phù Dung cũng nhận ra được khác thường này, nàng mỉm cười vừa lòng với biểu của y, gương mặt để lộ nụ cười khuynh thành, khiến cho Triệu Bân nhất thời ngây ngốc, Phù Dung hề có ý định dừng lại ở đó, tên ngốc này nhất định hôm nay nàng phải ăn , nếu chỉ sợ bị dao động bởi những lời nhảm của kẻ khác, là nam nhân mà nàng định, nàng tuyệt đối để chuyện đó xảy ra, nghĩ đến đây, nàng nhàng vươn tay lướt qua chiều dài thân thể của Triệu Bân, từ từ chạm vào ‘tiểu đệ đệ’ căng cứng phía dưới của y, nhàng ma sát. “hư,… ân” Triệu Bân nhất thời cảm thấy cổ khoái cảm đánh úp vào trong người, lan tràn cả cơ thể, khiến cho y vô cùng thư thái, kìm chế được mà rên rỉ ra tiếng. “gọi tên của ta” Phù Dung bây giờ dùng chiêu ‘ bá vương ngạnh thượng cung’, tay phía dưới cách lớp quần áo tiếp tục ma sát ‘tiểu đệ đệ’ của Triệu Bân, tay nhàng kéo lớp áo người y, để lộ ra bộ ngực trán kiện, hai khỏa hồng trước ngực Triệu Bân giờ đây vì chịu kích thích, trở nên hồng nhuận dựng thẳng, Phù Dung mỉm cười há mồm ngậm lấy, dùng lưỡi khiêu khích, ngừng bảo Triệu Bân gọi tên mình. “ Dung ….Dung nhi” Triệu Bân chịu nổi kích thích, giọng trở nên khàn khàn, nhưng vẫn còn lý trí, y vẫn nhớ kỹ những lời Quân Hàn , tên của nàng là Ngọc Phù Dung, y tuyệt đối gọi sai, vì nếu vậy chắc nàng rất tức giận. “thích ta sao” Phù Dung vừa lòng nghe y gọi tên mình, nàng biết chắc chắn là Hàn cho y, nhưng nàng chính là muốn vậy, muốn nghe nam nhân của nàng gọi tên của mình, nàng cảm thấy vui mừng vì chuyện này. “th…thích” Triệu Bân tiếng càng đứt quảng, càng chứng tỏ công việc khiêu khích của Phù Dung đạt hiệu quả. “thích đến mực độ nào” Phù Dung nở nụ cười ma mị, tay dùng lực, lớp y phục phía dưới của Triệu Bân ngay lập tức bị xé bỏ, khiến cho ‘tiểu đệ đệ’ của y lập tức ra, Phù Dung dùng sức hơn, nắm chặt lấy nó, ma sát càng ngày càng nhanh, càng ngày càng tăng tốc, thẹn chính là ngạt người a, nhưng vì nam nhân của mình mà làm ra những chuyện này, nàng lại cảm thấy hề gì, vì nàng bọn a. “hư…ân, tiếp…tiếp tục, ta….thích…thích……..….là … đến mức…vì nàng…..ta…ta có thể…..làm …tất cả…..chỉ …chỉ cần nàng muốn…ta nguyện….từ bỏ…từ bỏ….tất cả…cùng nàng…cùng nàng …chu du khắp…thiên hạ” dù giọng đứt quảng, nhưng lại hề che dấu thâm tình, thương, Phù Dung hoàn toàn nhìn ra được là lòng, nàng vô cùng hài lòng mỉm cười. “muốn ta sao” nàng cúi người, bên tai thào, hơi thở ấm áp phà vào người , khiến Triệu Bân trận tê dại rung động cả người. “muốn” y nhìn nàng, trả lời dứt khoát, y dối, y nhịn được nữa rồi. “vậy đến đây ” nàng mỉm cười, nháy mắt, tư thế tỏ ra vô cùng dụ hoặc. Triệu Bân gầm tiếng ngay lập tức trở mình, đem Phù Dung áp đảo dưới thân , dù trước đây chưa từng trải qua chuyện này, nhưng y cũng là nam nhân theo bản năng y biết mình phải làm gì, huống hồ dưới trêu chọc của Phù Dung nãy giờ ‘tiểu đệ đệ’ của y vốn căng cứng đến mức nổi cả gân xanh, thể nào chịu nổi nữa, ngay lập tức y vận thân cái, tiến vào trong người của Phù Dung. “ A…hư” bên trong nhất thời bị lấp đầy khiến cho Phù Dung nhất thời đau đớn, kêu rên tiếng, nhưng ngay sau đó là cảm giác thỏa mãn thay thế. Nhận thấy nàng bắt đầu chấp nhận mình, Triệu Bân ngay lập tức thực luật động tự nhiên, nhàng rút ra ‘ tiểu đệ đệ’ phía dưới sau đó lại dùng sức cắm vào, mỗi lần như vậy đều tiến vào chỗ sâu nhất bên trong người nàng, nhưng muốn chìm đắm vào bên trong, cùng nàng hòa làm , muốn dứt ra. “ân…hư….ân” từng trận khoái cảm xông lên , khiến cho Phù dung thoải mái, trong miệng ngừng phát ra tiếng rên rỉ, nàng hai tay bám chặt vào người Triệu bân, hai chân nâng lên kẹp chặt lấy hông của y, nâng người cùng y phối hợp. Nhận thấy thái độ phối hợp của nàng, Triệu Bân nhanh chóng thoát luôn lớp y phục còn sót lại người, vốn dĩ bị Phù Dung xé cả, nên chỉ cần vung , y phục đó lập tức rơi xuống đất, y ôm chặt lấy nàng, tiếp tục thực động tác điên cuồng chiếm hữu, động tác càng lúc càng nhanh, càng mạnh, mỗi lần đều là tiến nơi tận cùng bên trong cơ thể nàng. Nhất thời cả căn phòng lại lần nữa tràn ngập khí hoan ái, hòa cùng tiếng thở gấp của nam nhân và tiếng rên rĩ của nữ nhân, giường, nam nhân ngừng điên cuồng mà va chạm, hung hăng tiến vào cơ thể của nữ nhân, chỉ hận thể đem nàng ăn trọn vào bụng, nữ nhân bên dưới lại ngừng rên rĩ, hai tay bấu chặt lên lưng của nam nhân, móng tay cấm sau vào da thịt y, khiến cho chỗ đó chảy ra những vết máu đỏ tươi, nhưng điều đó lại làm cho nam nhân dừng lại, ngược lại động tác lại càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng nhanh, càng tăng tốc. “A…A…A… hư..ân” nam nhân gầm tiếng, đem chất lỏng nóng bỏng phun vào chỗ sâu nhất bên trong người nữ nhân, để lại ấn ký của mình tại đó, ngay sau đó cả người đều ngã vào người nữ nhân, vùi đầu vào cổ của nàng thở hổn hển, nữ nhân thét lớn tiếng, trận nóng bỏng ngay trong cơ thể nhanh chóng lên tràn, khiến cho nàng thoải mái, rên . Cả hai nhanh chóng bình ổn hơi thở, nhưng nam nhân vẫn cứ vậy hề có ý định rút quân, hay ra khỏi cơ thể của nữ nhân, mà vẫn chôn sâu trong cơ thể nàng, sau đó trở người ôm chặt lấy nàng, rồi từ từ nhắm mắt lại. Phù Dung biết nên khóc hay nên cười với tên này, chịu rút ra, nàng đành phải tự mình ra tay vậy, nhàng chuyển người, với hy vọng thoát khỏi y, nhưng chưa kịp y bắt lại, cả người lại lần nữa rơi vào lòng của y, ra tên này hề ngủ a, bị lừa rồi. “đừng nhúc nhích, hãy để như vậy, chỉ lát thôi” phía truyền đến tiếng dịu dàng của Triệu Bân, Phù Dung là người thông minh, nàng biết nếu nàng làm theo có hậu quả gì, nên đành ưng thuận theo vậy, nhàng rút vào người Triệu Bân, tìm vị trí thoải mái mà nắm mắt dưỡng thần, từ đêm qua đến giờ nàng rất mệt a. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đến khi Triệu Bân và Phù Dung thay xong quần áo và rời khỏi phòng, nhìn thấy Quân Hàn ngồi trong đình viện ở đối diện phòng chờ hai người, bàn có nhiều thức ăn được dọn sẵn, và tất cả đều là món Phù Dung thích, nàng hoàn toàn hề khách sáo, tiến lại gần nhanh chóng cúi đầu chiến đấu với thức ăn bàn, Quân Hàn và Triệu Bân nhìn nhau mỉm cười, xem ra họ làm nàng mất rất nhiều sức, nàng bây giờ cần bồi bổ lại đây. Nhưng bên trong ánh mắt liếc nhau của hai người đó cũng bao hàm cả đồng thỏa thuận và đồng ý, cả hai đều hiểu , trước đây chưa từng cùng nàng có da thịt chi thân thể dứt khỏi nàng, bây giờ nàng là người của bọn , cho dù có tử cũng thể nào rời khỏi nàng nữa rồi, cả hai lại nữa nhìn nhau cười khổ, cả đời này của họ xem ra bị tiểu nữ nhân này nắm chặt rồi. @Tiểu tinh , @thanh thanh , @vulinh , @Nữ Lâm , @ Trần , @người qua đường , @OrchidsPham , @Mun , @cuncon
ôi @LạcLạc thân iu nàng đừng giận ! ngàn lần xin lỗi nàng, nãy giờ ta viết tên, cứ thiếu thiếu người mà ko phát ra. hixhix. Lần sau ko tái phạmta se chay bo chuoc lỗi vói nang nhe
@thanh thanh @Tiểu tinh hai à, từ h boss tui post chậm lại, tui vẫn edit tốc độ đó nhưng tui post nhanh, Mod hil lại lên án tui