Ta run run khép hai chân nhưng thể nào thắng nổi sức mạnh của Tam ca. thô bạo banh hai chân ta ra, lần nữa lấy ngón tay chà sát cánh hoa, đem bút lông hơi ẩm ướt ấn mạnh vào trong. “Ách…” Quá đau, Tam ca nâng mông ta lên cao khiến cả thân thể vốn đau đớn đến chết lặng di chuyển theo, tay giữ chặt đầu ngòi, dùng sức đâm vào đến tận sâu trong. Vô tình, lạnh lẽo, sắc nhọn. Mỗi lần sáp nhập bút lông đều nằm ngập trong tiểu huyệt. Thời điểm rút ra, từng sợi lông hung hăng ma sát từng tấc bên trong hoa huyệt, xoay tròn chừa bất kỳ chỗ nào. Dâm thủy ngừng rơi xuống đùi ta, kiều đồn, ta vô lực cúi thấp đầu lặng yên, miệng cắn chặt vải bông phía dưới, ô ô theo từng động tác của . Hạ thân bị lăng ngược mang đến đau đớn, cũng mang đến cơn khoái cảm, cảm xúc kia giống như sợi lông sắc nhọn, từng giọt từng giọt kích thích hạ thân. Khoái cảm càng tích càng nhiều, cuối cùng theo cái đẩy mạnh của Tam ca, chồng chất đến cực điểm… thế nhưng, dùng cả hai ngón tay, toàn bộ chọc nguấy nơi tư mật của ta. “A…” Ta ngưng mi, run rẩy đạt tới cao trào. Toàn thân bị ngược đãi, cao trào bao gồm nỗi thống khổ ngừng tra tấn ta. Ta thế nhưng, cứ như vậy đến. Hai ngón tay kia thuận lợi liên tục ma sát nội vách tường khiến thân thể ta trở nên rách nát giống như con rối, dưới nhất cử nhất động của run rẩy, đáp lại theo bản năng dâm đãng nguyên thủy nhất. Đến khi nỗi đau đớn trộn lẫn khoái cảm tra tấn ta gần như hỏng mất, Tam ca cuối cùng rút hết ra, vẩy theo lượng lớn chất lỏng. Chất lỏng đặc dính từ trong hoa huyệt chảy về phía cỏ rậm rạp, sau đó chậm rãi rơi xuống nhuyễn tháp. Ta giống như cá buộc rời khỏi nước, há mồm to thở hổn hển, trong miệng mật dịch hỗn loạn cùng máu tươi thể kiềm chế chảy khắp nơi. Tam ca dùng khối vải mềm lau khô rượu lưng trắng noãn và cả kiều đồn, cầm lấy bút lông đặt sẵn bàn, chậm rãi phác từng nét bút lên lưng ta. Đầu bút lạnh lẽo kỳ lạ được thấm đẫm mật dịch trong tiểu huyệt, từng nét từng nét hoạ lên lưng. Cuối cùng tra tấn cũng dừng lại, ta tranh thủ cơ hội thở hắt ra, thân thể mỏi mệt chịu nổi, bất chấp nỗi đau đớn tồn tại, chậm rãi bất động. Ta nhắm mắt, bất tri bất giác chìm vào bóng đen. Vừa mới ngủ bao lâu, bụng bị nâng lên khiến ta bừng tỉnh. “Ngô, bút lông khô hết rồi.” Tam ca dứt lời đợi ta phản ứng, thô bạo đem cây bút lông cứng rắn sáp nhập tiểu huyệt. “A…” Vừa mới bị ép buộc, địa phương kia còn sưng đỏ, tình dục chưa được giải phóng lại bị khơi dậy. Ta nhớ tới giáo huấn lần trước, tận lực mở rộng hạ thân, giúp cây bút thuận lợi cắm vào. “Tiểu dâm nữ, cái miệng nhắn phun ra đóng lại, làm ta nhịn được.” Tam ca rút ngón tay về, bút lông vẫn còn bị tiểu huyệt cắn chặt, dựng thẳng rung rung. vừa lòng nhìn nó khi tiểu huyệt đóng mở chậm rãi run run, cuối cùng nắm chặt bút ấn xuống. “Ô…” sâu. Lông nhọn đâm vào ta, đau quá!!! Bàn tay to lưu tình cứ đâm vào rút ra, mãi đến khi ta run run kêu ra tiếng, dâm thủy ồ ồ chảy ra mới chịu rời khỏi. Khi ta nằm úp sấp chuẩn bị vào giấc mộng, lại lần nữa thay bút khác. Hung hăng sáp nhập, rút ra, tẩm ẩm ướt, vẽ tranh, lại đổi cây bút khác sáp nhập, ngừng bị tra tấn ta sức cùng lực kiệt. Toàn thân đau đớn đều biến thành chết lặng, chỉ còn lưng trần cùng huyệt lần rồi lần bị lăng ngược. biết giấc ngủ kéo dài bao lâu ta lại bị đánh thức, ta phát nét bút lạnh lẽo lan tràn đến tuyết đồn. “… Muốn… Nơi đó… thể a…” Ta giơ tay nhằm ngăn cản động tác của , nhưng lại bị vòng sắt khoá chặt, phí công vô ích. Tam ca màng đến ta, chăm chú tiếp tục lẳng lặng vẽ, vẻ mặt kia giống như nghệ nhân miệt mài với tác phẩm tâm đắc nhất. Cái gì, còn muốn xuống phía dưới nữa? Vẫn bàn tay to ấy, nâng đùi phải của ta lên, đầu bút ẩm ướt chậm rãi di động xuống dưới.A a a… Hai cánh hoa, cũng muốn vẽ lên sao? Ta tuyệt vọng nỉ non, cổ họng khàn khàn cơ hồ chảy máu. Thân thể bị ép buộc còn chút khí lực nào, ta cứ như con rối mặc cho Tam ca hành hạ. lát sau, Tam ca cuối cùng cũng đặt bút xuống. hài lòng nhìn bức hoạ lưng ta, , “Tê Nhi cũng nên nhìn xem, tại bản thân mị cỡ nào.” Sau đó nhấn cơ quan, bốn phía xung quanh nhuyễn tháp và cả trần nhà, đều dần dần lộ ra gương bạc. Gương toả ra ánh sáng dị của minh châu, làm cho ta cảm giác buồn nôn. “Mau nhìn Tê Nhi, thân mình trắng như thế, là khối ngọc giá trị nhất.” Ta nghiêng đầu hề tức giận nằm úp sấp, chậm rãi đóng mi mắt. “A…” Đau quá. Tam ca giật mạnh tóc ta, bắt ta nhìn lên, cười , “Tê Nhi nghe thấy sao? Ta cho ngươi nhìn cái.” Da đầu bị kéo căng sinh đau, khi ngước nhìn lên cảnh tượng trong gương trần nhà, ta khỏi ngây người.
Thân thể trắng noãn như mỹ ngọc ── mái tóc dài như thác nước, linh lung bả vai, kích thước lưng áo hẹp, kiều đồn đẫy đà, tay chân cân xứng. Giờ này khắc này, lại bị vòng sắt lạnh như băng buộc chặt thành hình dạng khuất nhục. Tay chân bị khoá chặt ở bốn góc, đỉnh thiết liên cố định chặt chẽ, tóc dài rối tung hững hờ gối, ít suối tóc chảy dọc theo thân thể. Vốn là lưng trần tuyết trắng, lúc này được họa thành con phượng hoàng lửa trông rất sống động. Phượng Hoàng từ trong hỏa diễm giương cánh bay ra, ngửa mặt lên trời hót tiếng dài, toàn bộ thân thể nó chễm chệ lưng nàng, hai cánh dài uy vũ lượn lờ đến bên mông, đuôi cánh có đoàn hoả diễm như như . Phượng hoàng sống động như , giống nhà muốn phá tan nhà giam bằng da thịt bay lên trời cao. Nếu như phải cơ thể ta, ta kinh ngạc Tam ca vẽ Quỷ Phủ thần công (như có phép thuật); nếu như phải ở cơ thể của ta, ta chỉ cần điểm mắt cho Phượng Hoàng nó cất cánh bay lên ngay tức khắc ── vì cái gì, nó lại được vẽ cơ thể của ta? Thân thể trắng nõn cùng mực nước tối đen giao triền cùng chỗ, mang theo tia mị hoặc lạ kì. Nó sắp trở thành giờ phút sỉ nhục nhất Tam ca để lại người ta, thể nào thay thế được, theo ta đến khi ta chết. , cho dù ta chết , nó vẫn bám vào cơ thể của ta, ta biến thành tro tàn hóa thành bùn, nó đều dây dưa cùng chỗ với ta. “Thấy sao?” Ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tam ca, biết nên gì, lại mỉm cười, lập tức nâng đùi phải lên, , “Tê Nhi cảm thấy, hoa huyệt nơi này, nét vẽ như thế nào?” Nơi đó, cũng phải nhìn sao? Ta ngẩng đầu nhìn địa phương chính giữa hai chân, bên phải đóa hoa, cành lá kéo dài, mà bên hơi hơi rộng mở, tiểu huyệt sưng đỏ, giống như điểm cành lá là đóa hoa phấn hồng mang theo sương sớm. “ cần… thể như vậy…” Ta xoay qua nhìn chằm chằm , “Ngươi hãy giết ta … Ta cần… cần…” Nước mắt như dây trân châu bị đứt đoạn, ngừng xuống, ta quan sát , run rẩy , “Tam ca muốn ta làm cái gì… Đều có thể.” “Đáng tiếc tại, ta chỉ muốn làm thế này với ngươi.” nâng chân ta buông, ngược lại lấy ngón tay búng hai cánh hoa , đem viên thuốc cỡ lớn nhét vào tiểu huyệt. “ cần!” Ta dùng sức giãy dụa nhằm thoát khỏi , cổ họng khàn khàn hô to, “Ngươi đút cái gì vào người ta?” “Hư!” , “Ta giúp ngươi giảm nỗi thống khổ.“ “ cần, ngươi gạt người! Mau lấy ra , đừng nhét vào nữa…” giơ ngón giữa chọc sâu vào trong giúp viên thuốc sâu vào, mãi đến khi tiểu huyệt khép chặt. Viên thuốc quá cỡ đem vách tường mảnh khảnh bên trong phình to lên, sau đó liền khơi dậy cơn khoái cảm tê dại. Viên thuốc chậm rãi được hòa tan, , địa phương tê dại càng lúc lan càng rộng. Là xuân dược, lại ác độc như thế, đút xuân dược cho ta. “Ngươi… Ách…” Xuân dược phát tác so với ta tưởng tượng còn mãnh liệt hơn, còn chưa kịp phản ứng, liền tập kích thần kinh của ta, khiến toàn thân ta nhịn được run lẩy bẩy. “Nha đầu mẫn cảm, mới thả có viên.” Dứt lời buông lỏng chân ta, ngược lại lấy ngón tay nhàng ma sát cúc huyệt. Nơi đó cũng muốn tàn phá sao? Ngay cúc huyệt cũng buông tha sao? “Nơi đó…” Vừa mở miệng ra, mật dịch dâm mỹ liền theo đó rơi xuống, ta hề chống cự lại, trơ mắt nhìn dùng ngón tay chai sần đem viên thuốc cực lớn chen chúc nơi cúc huyệt tư mật hẹp. Khi cúc huyệt tiếp nhận dị vật làm cho tê dại phía trước càng thêm ràng, ta rung rung chút, kinh ngạc nhìn thấy hạ thể chảy ra cỗ chất lỏng quen thuộc. Mật dịch ở khoé miệng cũng thể kiềm chế rơi rớt khắp nơi. Quá dâm đãng, giờ phút này ta bị trói trước mặt ca ca, lại thể khống chế cơ thể mình để chảy ra nhiều chất lỏng dâm đãng như vậy. Toàn bộ nửa bị hành hạ như bị ngọn lửa thiêu đốt, toàn bộ nửa người dưới dưới tác dụng của xuân dược ngừng truyền đến từng trận tê dại, đầu óc ta như bị chia thành hai nửa, nửa là đau đớn khó có thể chịu được, nửa còn lại là dục vọng thể ức chế như trăm ngàn con kiến gặm nhấm cắn cắn. “Muốn sao?” hỏi ta. “Đừng… Ngô…” Ta cắn răng phun ra chữ, liền sức cùng lực kiệt ghé vào nhuyễn tháp. Dưới hạ thân tiểu huyệt chảy ra lượng lớn dâm thủy, ta cắn chặt gối đầu, trừ bỏ run run cũng thể làm gì khác. “A…” Đằng sau, ta cảm giác được mũi nhọn của kim châm di chuyển! Ta dùng hết toàn lực run rẩy quay đầu, chỉ thấy Tam ca trong tay cầm cây châm, hạ xuống vai trần của ta. “ cần… A… Đau…“ “Đừng nhúc nhích, nếu nghe theo ta lưng ngươi bị phá hủy!” Tam ca đè bả vai ta xuống, lại lần nữa hạ châm. “A… Hỗn… Đản… A...” Tam ca chút lưu tình dùng châm, bả vai kia như rơi vào nồi chảo trung lại cổn thượng đinh bản, ta mặc dù đau cũng dám động đậy, ngón tay trái hung hăng bấm chặt lòng bàn tay, huyết nóng bỏng theo móng tay chảy xuống dưới, dọc theo cánh tay bé yếu ớt.
Lược bỏ chương Tam ca hành hạ Tê nhi châm từ vai tới … bộ phận bí nhất. Chương 91: Lại bị xâm phạm ( ngược, Cao H, thận nhập ) “A!” Châm vừa đâm vào cơ thể, thân mình liền nhịn được run bần bật. Chưa từng trải nghiệm qua bị xúc phạm như thế, nơi tối tư mật bị vật sắc nhọn châm vào, thân mình chịu khống chế lạnh run, cảm xúc xuất phát từ bản năng đối với hành vi này sợ hãi đến cực điểm. Châm vừa ra ngoài, thân mình liền đổ rạp về phía trước, sau đó vô lực ngã lên tháp. “Rất đau sao?” Tam ca quay đầu, thanh khàn khàn vang lên. Ta ngẩng đầu liếc cái, trong ánh mắt lộ vẻ chán ghét cùng oán hận. tức giận, chính là cúi đầu, lại lần nữa tiếp tục hạ châm. “A! A!” Thân thể phập phồng theo động tác của , ngừng co người lại, hoảng hốt hạ người xuống. Cảm giác nơi tư mật bị xâm phạm dường như kéo dài vô tận, cảm giác tê dại cùng đau đớn ngày càng lan toả. Đau ngứa lần lượt chiếm lĩnh thân thể, ta bị ép buộc chết sống lại. Cứ như vậy sau vài lần, Tam ca ngừng lại. Ta giống như vũng bùn vô lực ghé vào giường, đầu những giọt mồ hôi ngã nhào. xoay người cầm lấy vải trắng, khẽ lau lưng ta. Sau đó dứt khoát ngồi lên lưng ta, bàn tay nắm chặt đùi phải, tách rộng ra, tay kia nắm ngân châm, chút chút đâm sâu vào chỗ mềm mại kia. Bị khoá chặt, thân thể thể động đậy, càng thể nâng lên, chỉ còn tiếng thét chói tai trong miệng đứt quãng truyền ra, đau đớn cùng tê dại dần dần tạo thành khối, cảm thụ càng thêm ràng. thể phân biệt nỗi thống khổ, hay cảm giác thẹn vui sướng chiếm nhiều hơn. Như vậy biết đến khi nào, khi mồ hôi người ta cuối cùng đều tẩm ướt đẫm vải trắng, Tam ca cuối cùng ngừng lại. buông chân, chân được thả ra khẽ lay động trong vòng sắt. , “Sắp xong rồi.” Mà lúc này ta chỉ có thể thở ra, thể hít vào, cổ họng cũng sưng lên, cơ hồ thể phát ra thanh. Biết sắp tra tấn hoa cúc, bất chất nỗi căm thẹn ta phản kháng trong vô lực, nước mắt khuất nhục dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống. “Ách…” ngón tay xẹt qua đóa hoa, ngừng vuốt ve địa phương vừa mới được hoạ cành lá. Ta theo bản năng co rúm lại chút, lập tức phát ra tiếng kinh hô khàn khàn chịu nổi. Thân mình bởi vì đụng chạm này giống như chim sợ cành cong, dưới tác dụng kích thích của dược, mẫn cảm đến mức cho dù khẽ chạm chút, đều có thể run run giống như lá rụng mùa thu. “Sợ?” Ta trả lời, nước mắt tiếng động tí tách chảy xuống. Tam ca đứng dậy rời giường, thân thể cuối cùng thoát ly kiềm chế, bởi vì đau đớn cùng ma ngứa tràn ngập toàn bộ thân thể ta ngừng run rẩy. Trải qua biết bao nhiêu thời khắc, Tam ca bước đến trước mặt ta, cúi người đem khối vải trắng đặt bên miệng, , “Cắn.” Ta nhúc nhích. Miệng lập tức bị kháp cằm tách ra, bàn tay to thô lỗ nhét miếng vải vào. Cánh tay bị trật khớp do đè ép mà đau đớn vô cùng, ta thét lớn tiếng, tất cả thanh quanh quẩn trong khí. lại rời , vang lên thanh bang bang, khi về tới bên cạnh người, tất tất tốt tốt thanh dần dần vang lên, kia quen thuộc tiếng vang tuy rằng mềm , lại hung hăng chà xát lỗ tai ta. Là thanh cởi quần áo, là … Cởi quần áo. Ta xoay người, cởi áo khoác, theo sau là trung y, cơ bắp hoàn mỹ và miệng vết thương thân lõa lồ mở ra, tầng mồ hôi người được Dạ Minh Châu chiếu rọi lòe lòe phát sáng. Lập tức quần bị cởi, đá sang bên. Nhục bổng ngạo nghễ ngẩng cao đầu thoát ly trói buộc, run run như chào hỏi với ta. Ta nuốt nước bọt trong miệng, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Muốn từ đằng sau sao? Tại thân thể sau khi bị châm chọc vô số lần, còn bị đùa bỡn sao? cần, ta cần, quá tàn nhẫn, còn muốn làm cái gì? Tam ca lời nào, trèo lên giường từ phía sau, tách đôi chân ta cố gắng khép kín, chen vào. Thứ gì đó vừa nóng ấm vừa cưng cứng, xoa xoa mật dịch đóa hoa. Thân mình mẫn cảm cảm nhận được hơi thở nam tính, kêu gào sôi trào. Tiểu huyệt chịu khống chế, nhất khai nhất bế (mở rồi lại đóng), giống như nữ nhân tối dâm đãng, ngừng phun ra lượng lớn mật dịch, như mời gọi đại nhục bổng xâm phạm. Ta tâm quản được thân mình, tùy ý nó làm ra phản ứng vô cùng dâm đãng. Đại bổng để ở miệng hoa huyệt, hướng vào phía trong tễ(lách vào). biết là vì tiết ra nhiều mật dịch, hay là thân mình bị uống xuân dược mãnh liệt trong thời gian lâu, nhục bổng thô to chỉ cần hai ba lần hạ xuống phù tiếng thuận lợi sáp nhập huyệt đạo. Tê dại từ hạ thân xuyên thấu thân thể, ở bên trong thân thể! Ta ngẩng cao đầu, ô ô đến cao trào tuyệt vời. Giống như có vô số pháo hoa, đồng thời bùng nổ trong ý nghĩ, trong thân thể. Thân thể kiều nhuyễn vô lực, muốn chịu nổi cảm thụ mãnh liệt như thế, có cỗ hấp lực giống như từ sâu trong thân thể phát ra, ta vặn vẹo thân thể, thể chịu đựng loại đối đãi này. Mà chính vào lúc này, Tam ca đè chặt bả vai bên trái xuống, gầm tiếng “Nhịn xuống!” Lập tức bá tiếng, thể chịu đựng được tàn nhẫn đau đớn hung hăng xỏ xuyên qua thân thể, sau lưng giống như bị người ta dùng tảng đá lớn hung hăng đập xuống, ta phát ra thanh sắc nhọn chói tai. Mặc dù có Tam ca đè lại, thiết liên vẫn rung ầm ầm. , chà sát muối lên tấm lưng trần của ta.