Mây mưa qua , Vũ Dung lập tức rơi vào trạng thái nửa mê man. Ngải Hoành Kì thương ngọt ngào ôm , tinh tế hôn lên khuôn mặt nhắn đỏ bừng của . vẫn đặt chính mình bên trong nơi hẹp của , thỏa mãn hưởng thụ khoái cảm được bao trùm, nhưng mà, chỉ lát, ngờ lại lần nữa ở trong cơ thể của mà cương cứng. (=. khẽ than tiếng, lưu luyến rút ra khỏi cơ thể , lập tức vào phòng tắm mang hai chiếc khăn nóng ra, sau đó nhàng tách hai chân của , dịu dàng lau cho . Vũ Dung cảm giác được giữa hai chân ấm áp khác thường, rên tiếng, cố gắng mở hai mắt, vừa nhìn thấy động tác của , nhất thời xấu hổ đến muốn ngất xỉu tại chỗ. Ngải Hoành Kì giữ lại hai chân muốn kẹp chặt của , ngẩng đầu lên nhìn phía khuôn mặt nhắn sớm nhuộm thành lửa đỏ của nở nụ cười,「 Đối với , có gì phải xấu hổ hết.」 Sau đó tiếp tục cúi đầu chăm chú giúp lau sạch dịch trong suốt lưu lại giữa hai chân . 「 ...... buông ra!」 Vũ Dung hổn hển gằn . Trời ạ! , , ta...... Thậm chí lại dám nhìn「 chỗ đó 」của ?! về sau còn dám gặp người khác nữa ? 「 Chườm nóng chút, Tiểu Vũ Nhi thoải mái hơn!」 làm bộ nghe thấy lời , tự mình xong, lại đem chiếc khăn nóng khác phủ lên chân . 「 ...... được nhìn! được chạm vào!」 Vũ Dung bất chấp xấu hổ, ngồi dậy đánh đầu . Ngải Hoành Kì chỉ cười cười, vươn tay bắt lấy tay , chặt chẽ giữ lại, tay kia vững vàng đặt ở giữa hai chân , bốn đầu ngón tay cách lớp khăn mặt nóng bắt đầu xoa , cho đến khi khăn mặt trở thành lạnh mới buông tay ra. 「 Tiểu Vũ Nhi, mát xa chút như vậy, có phải còn đau nhức nhiều nữa hay ?」 nghiêm túc nhìn chằm chằm nơi tư mật đỏ bừng của , khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm lóe lên hai ngọn lửa .「 Bảo bối, Tiểu Vũ Nhi có thoải mái hơn hay ?」 thậm chí chuyện...... với「 chỗ đó 」 của , còn hỏi loại vấn đề xấu hổ chết người này?! Vũ Dung rốt cục biết gọi「 Tiểu Vũ Nhi 」 đều phải là muốn gọi , mà chính là xưng hô...... (_._!) xấu hổ đến mức hận chính mình vì cái gì thể lập tức 「 bất tỉnh nhân 」 ! 「 có sao? Vậy giúp em mát xa......」Tay lại đè xuống. 「 Có! Có!」 Vũ Dung gần như điên cuồng gào thét ra tiếng. Trông thấy dáng vẻ mềm mại đáng xấu hổ tới chịu nổi của lại chọc cho tâm dương khó chịu, ý xấu trong mắt Ngải Hoành Kì đột nhiên lại lên, vẻ mặt biến đổi, tà ác liếc nhìn , ngón tay vẫn tiếp tục ấn ấn như cũ.「 Có cái gì?」 Đáng giận ! Vũ Dung bị chọc tức, lại vừa cảm thấy cảm thấy xấu hổ, nhưng mà, nếu để ý tới người đàn ông vô sỉ trước mắt này, xem ra ta dừng tay. 「 Có...... Có...... thoải mái......」 lắp bắp trả lời, tiếng như muỗi kêu. 「 Là thoải mái chút, hay là rất thoải mái?」 Ngải Ngải Hoành Kì càng cười tà ác hơn , dán phía dưới , dùng tiếng nóng bỏng ở bên tai thấp giọng hỏi .「 Nếu chỉ có chút, liền tiếp tục, thẳng đến khi em cảm thấy rất thoải mái mới thôi.」 Đương nhiên, tay cũng hề ngừng lại, mà đôi mắt tràn ngập dục hỏa bắt đầu từ người tuần tra lên. Vũ Dung nổi giận giãy dụa, nhưng tránh thoát được kiềm chế, cuối cùng đành phải khuất phục ở dưới. 「 Thực...... Thực ...... Thực ...... thoải...... mái!」 Ông trời tại sao đánh tia sét xuống đây, trực tiếp đánh chết ? 「 Vậy yên tâm rồi.」 khàn giọng lẩm bẩm, phút chốc đưa ngón tay tham nhập vào nơi chập hẹp của . 「 A –」 Vũ Dung kinh hô tiếng, thân thể mềm mại lập tức cứng ngắc.「 Đừng! ......」 Ngải Ngải Hoành Kì nhanh chóng ngăn chặn cái miệng nhắn muốn kháng nghị của , dùng thân thể áp trở lại giường, tay kia với đến bờ ngực mềm mại thích muốn buông tay, dùng lực xoa bóp, mà ngón tay xâm nhập bên trong mật huyệt điên cuồng uốn lượn, cũng như đầu lưỡi của mặc sức quấy nhiễu cái miệng nhắn của . mạnh mẽ hôn , thẳng đến khi gần như muốn tắt thở, mới lưu luyến rời buông ra cái miệng nhắn của . Dọc đường từ cổ trắng nõn nhắn của xuống, nụ hôn của mật mật dừng mỗi tấc da thịt của , cuối cùng tới nụ hoa đỏ bừng trước ngực, cũng mở miệng ngậm chặt, bắt đầu cuồng dã liếm cắn, cố gắng phối hợp nhịp điệu ở trong nơi chật hẹp của ...... (=. 「 Ưm......」 Vũ Dung thở gấp khẽ rên rỉ, tay nắm vai , vốn muốn đẩy ra, nhưng lại mềm nhũn còn sức lực. Ngải Ngải Hoành Kì chuyển dần những nụ hôn nóng bỏng xuống giữa chiếc bụng bằng phẳng của , vươn đẩu lưỡi nóng rực dụ hoặc liếm quanh vòng. Vũ Dung cả người chấn động, thân thể mềm mại tự chủ được nổi lên từng đợt run rẩy...... 「Mẫn cảm như vậy, huh?」 thở gấp, hướng bụng nhàng thổi khí. 「 A...... ......」 Vũ Dung càng thêm run rẩy , cảm giác được dòng nhiệt dịch thấm ra hoa tâm. 「 lại phát em có nơi rất mẫn cảm khác.」 thỏa mãn thở dài, vẻ mặt đắc ý tới cực điểm.「 Tiếp tục, muốn nếm thử Tiểu Vũ nhi......」 giọng tà ác, trầm thấp, khóe miệng khêu gợi tà khí cong lên. (=;; Vũ Dung phát ý đồ của , lập tức cuồng loạn muốn đẩy ra, nhưng nhanh chóng mở hai chân của , đôi mắt sớm nhiễm đầy dục hỏa gắt gao nhìn chằm chằm đóa hoa phấn hồng của . 「 , ......」 Đột nhiên lời nghẹn lại trong cổ họng. 「 ngọt!」 Ngải Ngải Hoành Kì liếm mật nước giữa hoa tâm của , ngậm chặt tiểu trân châu ngừng mà hút, ngón tay ở trong cơ thể cũng gập lại, dò xét sâu bên trong ...... 「 A......」 Vũ Dung bắt đầu rên rỉ kiều ngâm, thân thể cứng ngắc dần xụi lơ xuống , cả người tự chủ được run run. Ngải Hoành Kì rút ngón tay, đem lưỡi dài nóng cháy cứng rắn chen vào tiểu huyệt ngừng co rút của , ở trong đó điên cuồng quấn lấy, cuộn lên làn sóng mạnh mẽ khác đánh úp lên . Vũ Dung hai tay nắm chặt khăn trải giường, đầu gối đầu cuồng loạn lắc lắc, cả người như bị vây trong biển lửa, hai chân vô lực rộng mở, chỉ có thể bất lực mặc bừa bãi điều khiển chính mình. Ngải Hoành Kì như si như cuồng xuyết uống dịch mật ngừng tràn ra từ sâu trong hoa tâm của , sau đó lại đặt lên cái miệng nhắn khẽ nhếch của , điên cuồng hôn , mà nam tính cực lớn của kề sát tiểu huyệt của càng ngừng cọ xát...... Vũ Dung đột nhiên nhớ tới đau đớn lúc trước, thân mình khỏi lùi lại chút. 「 Lúc này đau nữa, ngoan, thoải mái chút.」 Ngải Hoành Kì thở mạnh thấp giọng dỗ dành , nhanh chóng an ủi kinh hoảng. Dục vọng sôi trào rốt cuộc thể nhẫn nại, mạnh mẽ tiến lên, đem nam tính lớn sớm trướng đau tham nhập ở sâu trong mật huyệt của . 「 Đau......」 Vũ Dung đau đớn kêu lên.「 gạt người!」 「 Xin lỗi, bảo bối, xin lỗi!」 Ngải Hoành Kì lập tức nhàng xin lỗi, vùi đầu ở trước cổ thở mạnh. Tiểu huyệt ẩm ướt chật hẹp của ngừng mà co rút lại, cũng gắt gao bao lấy , làm cho lại lần nữa gần như muốn tan chảy. 「 Em quá , chỉ sợ vài lần đầu đều phải chịu đau đớn chút.」 ảo não chính mình cho tới bây giờ mới phát điểm này. 「 Người ta cần!」 Vũ Dung chu lên cái miệng nhắn đỏ bừng, vươn tay muốn đẩy ra, hồn nhiên phát mình giống như làm nũng với người . 「 cam đoan chỉ cần chút là tốt rồi, bảo bối, tin tưởng , được ?」 Ngải Hoành Kì bị dáng vẻ kiều mỵ của chọc tới thiếu chút nữa nhịn được, đành phải cắn răng, nhẫn nại lần nữa nhàng dỗ dành , làm cho dần thả lỏng. Quả nhiên theo như lời , trận đau đớn kia rất nhanh liền tiêu tán, dưới kích thích của , rất nhanh lại bắt đầu thở gấp liên tục . Ngải Ngải Hoành Kì nâng lên phấn mông của , cố nén xúc động sắp sửa phóng thích, sâu nhợt nhạt ra vào nhu huyệt của , thẳng đến khi khó kìm lòng nổi cong người lên nghênh đón mỗi lần xâm chiếm, mới biến hóa tiết tấu, bắt đầu cuồng dã luật động, dẫn dắt cùng nhau tới đỉnh thiên đường...... 「Ha! bạn, vừa thấy thần sắc cậu hôm nay, cũng biết rốt cục cậu『 làm được việc』rồi!」 Ngày hôm sau, vừa gặp Anson lên tiếng trêu chọc Ngải Hoành Kì. Ngải Hoành Kì trừng mắt .「 Cái gì là làm được việc? Đúng là miệng chó nhả được ngà voi! Tôi cùng Vũ Nhi là lưỡng tình tương duyệt, hiểu ? Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, đừng ở trước mặt Vũ Nhi lung tung những lời này.」 「 Được, được, tôi biết ấy là tâm can bảo bối của cậu, thể đắc tội.」Anson chịu nổi lắc đầu.「 Nhưng mà, trở lại, đúng là uổng công cậu bày đặt đặt được phòng tổng thống, chạy tới cùng ấy chen chúc cùng phòng , mệt công cậu nghĩ ra!」 「 Đó là đương nhiên! Phòng tổng thống lớn như vậy, phòng họp, phòng tập thể thao , chỉ là phòng ngủ còn có ba gian, ấy khi đóng cửa lại, tôi thấy muốn gặp cũng được, sao có thể giống như bây giờ, ấy xoay người lại là nhìn thấy tôi, xoay cũng có thể thấy được tôi. Hơn nữa, chúng ta mỗi ngày đều họp ở trong này, mấy chục người ra ra vào vào như vậy, tôi làm sao có thể cùng ấy chuyện đương chứ?」 Ngải Hoành Kì mặt mày hớn hở , vì bản thân 「 đa mưu túc trí 」 mà vừa lòng đắc ý. 「 Vậy cũng là tôi thông minh cơ trí, có thể tùy cơ ứng biến giúp cậu biến ra phòng 『 cậu sớm đặt trước 』 , bằng , người em như cậu đây hôm nay sao có thể tiêu dao như thế chứ! Cậu có phải hay ?」 Đương nhiên, cũng may mắn khách sạn này là tự mình kinh doanh , bằng , ngay giữa mùa du lịch đông đúc như vậy, làm sao có thể tạm thời biến ra gian phòng? 「 Oh! Cậu muốn giành công sao?」 Ngải Hoành Kì cười meo meo :「 Yên tâm, tôi bạc đãi cậu , tháng sau thăng chức cho cậu trở lại tổng công ty làm tổng giám đốc, thế nào? Tôi tin tưởng lấy thông minh tài trí của cậu, nhất định đảm nhiệm dễ dàng.」 Anson khuôn mặt nhất thời cứng đờ, tổng công ty mỗi ngày đều có vô vàn chuyện làm xong, lần này nếu trở về Đài Loan, phải tương đương làm con thú「 cúc cung tận tụy 」sao? 「 Tôi cần làm trâu làm ngựa ngày đêm làm lụng vất vả đâu! Chỉ cần cho tôi món tiền lì xì nho , tôi liền cảm thấy mỹ mãn rồi.」 Ở nước Mĩ làm cái 「 phân đà chủ 」 vô cùng tiêu diêu tự tại! 「 , tôi .」 Ngải Hoành Kì vẻ mặt nghiêm nghị, thu hồi thái độ đùa cợt.「 Sau này, tôi cần nhiều thời gian bên Vũ nhi, chuyện công ty, cậu thay tôi đảm đương nhiều hơn chút.」 Anson nhất thời vẻ mặt oán giận cầu xin,「 Cậu hưởng phúc, tôi chịu tội, em là như thế này sao?」 「 Chuyện này cứ quyết định như vậy!」 Ngải Hoành Kì nhìn kêu rên, khoái trá :「 Đúng rồi, đêm nay thị trưởng mở tiệc tối chiêu đãi, cậu đại diện thay tôi tham gia.」 「 Cậu người này là hết thuốc chữa!」 Vì có thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc bảo vệ cho người con của mình, ngay cả mười lăm phút đường xe là có thể đến công ty cũng , mỗi ngày muốn đám nhân viên bọn họ khổ cực chạy khắp hai nơi tìm Ngải Hoành Kì họp, mà nay, ngay cả bữa tiệc quan trọng như vậy, đều phải phiền đến người em số khổ như thay mặt lên sân khấu! Đồ vô sỉ(P1 ) - Bạch Đồng @Mun
tiếp tục cười, hề báo động trước phủ lấy đôi môi đỏ bừng của , hôn sâu. Vũ Dung mặt đỏ tai hồng đẩy ra, lại bị giữ lấy hai tay. 「 Vì cái gì muốn chạy trốn? Vì cái gì muốn kháng cự?」 hỏi câu hai ý nghĩa, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của . Vũ Dung khỏi cảm thấy tim đập loạn, chân tay luống cuống mở mắt. 「 Vũ Nhi, chúng ta trong lúc đó xảy ra nhiều chuyện, em có khả năng cảm giác được, đúng hay ? Trong lòng em hẳn phải hiểu được, đến bước này là điều tất nhiên!」 「 Đây là chuyện nên phát sinh!」 Vũ Dung tâm hoảng ý loạn . 「 Nhưng nó xảy ra, phải sao? Em thể phủ nhận !」 bức nhìn thẳng vào trước mắt. 「 Nó phát sinh ! Nếu...... Nếu phải cưỡng......」 Ngừng chút, vẫn là xong câu,「 bắt buộc tôi!」 Ngải Hoành Kì nhìn đôi mắt ảm đạm của , lát sau mới nhàng :「 Được rồi! thừa nhận cưỡng bức em.」 Nhưng Vũ Dung trong lòng hiểu được, tối hôm qua cũng chưa từng chân chính bắt buộc , khỏi chột dạ gục đầu xuống. 「 Nhưng mà, nếu lại cho lần cơ hội, vẫn làm như vậy .」 giọng lại khẳng định. Vũ Dung ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn . 「 buông tha tôi được ?」Người đàn ông xuất sắc như , nhất định có rất nhiều phụ nữ thích, thiếu người là cũng đáng kể chút nào...... 「 ! buông em ra.」 khẳng định trả lời. 「 Vì cái gì?」 thất vọng . 「 Em cho rằng vì cái gì?」 Ngải Hoành Kì nâng khuôn mặt nhắn của , thâm tình nhìn vào đôi mắt . 「 Tôi...... Tôi biết.」 「 Nếu chỉ có dục vọng, có nhất định phải bắt buộc tâm cam tình nguyện sao?」 Vũ Dung kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, ngơ ngác nhìn . 「 Đúng vậy, em !」 thẳng thắn trả lời nghi vấn trong mắt . Điều này sao có thể?! Vũ Dung trong lòng thoáng chốc náo loạn. 「 Tin tưởng em khó khăn như vậy sao?」 vươn bàn tay to xoa xoa hai má . 「 Tôi biết.」 Vũ Dung lắc lắc đầu tránh khỏi tay . 「 Em biết ! Đừng kháng cự , để cho em, thương em, Vũ Nhi!」 Ngải Hoành Kì nắm chặt tay đặt ở trước ngực ,「 Cũng đừng kháng cự ý nguyện chân chính của em! Hỏi nó chút, nó có phải cũng rất khát vọng được thương hay ?」 Ở sân bay nhìn thấy đầu tiên, cảm thấy ánh mắt đơn cùng khát vọng của , cũng tại đó chỉ liếc mắt cái, làm rung động. Vũ Dung chấn động, giống như cảm thấy khát khao nho của chính mình, nóng bỏng chờ đợi có người có thể , thương . Nhưng mà...... có! Cho tới bây giờ người đến , đơn chờ đợi, rốt cục hiểu được giấc mộng kia vốn có khả năng thực . Cho nên, tự với bản thân, cần người khác thương, cần người khác , mà mấy năm nay, cũng tin tưởng chỉ cần tự mình thương chính mình là đủ rồi. Nhưng vừa hỏi như vậy lại làm cho thể tiếp tục trốn tránh! Ở sâu trong đáy lòng, vẫn là , so với bất cứ ai khác đều khát vọng được thương! 「 ...... lòng sao?」 sâu nhìn . Mấy ngày nay, đối xử với rất tốt, có khả năng cảm thụ được, nhưng bởi vì sợ hãi, cho nên lựa chọn bỏ qua nó. Nhưng mà, giờ khắc này, còn cách nào tiếp tục trốn tránh, càng thể coi thường phần khát vọng dưới đáy lòng kia. 「Vũ Nhi ngốc!」 Nhìn khuôn mặt yếu ớt của làm Ngải Hoành Kì càng đau lòng, ôm chặt vào trong lòng, kéo tay đặt ở ngực của mình.「 Tin tưởng , yên tâm giao bản thân cho , được ?」 Do dự lát, Vũ Dung mới thả lỏng thân mình, bả đầu dán tại ngực , lâu, lòng vẫn kịch liệt chấn động ...... 「 Suy nghĩ gì vậy?」 Ngải Hoành Kì vẫn là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, cúi đầu nhìn . Vũ Dung đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đầu càng vùi sâu vào trong lòng .「 Em cảm thấy kỳ quái, thậm chí...... Em cũng phải người nhiệt tình!」(HL: Ta đổi nốt xưng hô của chị với cho phù hợp nhé ^^) Ngải Hoành Kì bật cười :「 Đồ ngốc! Thích người có cần lý do gì đáng ? Hơn nữa,」 tươi cười trở nên có chút tà khí, dán sát bên tai xấu xa tiếp:「 Trải qua buổi tối hôm qua, em còn cho rằng mình phải người nhiệt tình sao? Vũ Nhi của .」 「 Người ta...... Người ta phải cái kia!」 Vũ Dung đỏ mặt đánh cái, người đàn ông này ràng có lấy giây đứng đắn. 「 cái gì cũng quan trọng.」Tay lại bắt đầu an phận.「 Em đối xử với người khác lãnh đạm đều thành vấn đề, nhưng mà, em phải đem tất cả nhiệt tình cho mình , chỉ cho mình ! Vũ Nhi, được ?」 cúi thấp đầu xuống, dịu dàng triền miên hôn , thẳng đến khi hôn tới thở nổi, mà hai tay nóng bỏng của cũng làm càn thân thể mềm mại của rắc lên lửa nóng liên tiếp...... 「 Về sau cho phép mặc quần áo giường, ngay cả mỗi quần lót cũng được, biết ?」 mạnh mẽ thở phì phò, bên cởi quần bò của , bên oán giận :「Em xem ! Lãng phí nhiều thời gian.」 Bởi vì cùng nam quả nữ ở chung phòng, Vũ Dung mỗi ngày đều mặc T-shirt, quần bò ngủ, mà phải áo ngủ lúc ban đầu mang đến. 「 Người ta mới cần đâu!」 Muốn cùng thẳng thắn gặp mặt? Như vậy có bao nhiêu xấu hổ chứ! 「 Em xem có cách nào cho em muốn được ?」 khêu gợi khóe miệng lên nụ cười có chút xấu xa, cúi đầu ngâm lấy nụ hoa đỏ hồng trước ngực khẽ cắn, ngón tay tà ác ngừng vuốt ve tiểu hoa hạch sớm ẩm ướt của . cỗ khoái cảm tê dại trong cơ thể nổi lên, làm Vũ Dung khỏi phát ra tiếng rên rỉ kiều. Ngải Hoành Kì tìm được lối vào hoa huyệt của , lập tức tà ác cười. ẩm ướt rồi phải ...... , hửm? Thấy im lặng , đột nhiên nhàng xoa lên hoa hạch đỏ tươi của ...... 「A......」Chấn động ngọt ngào nhất thời truyền khắp tứ chi của , làm Vũ Dung cả người bất giác vặn vẹo lùi lại. 「 Có phải ướt hay ? Hửm?」 lặp lại chút lại chút, ngừng ép được im lặng từ chối trả lời. 「 Đừng...... A...... Ừ!」 chịu nổi run rẩy, càng nhiều mật dịch chảy ra, cuối cùng, rốt cục thốt lên thừa nhận cảm giác của mình. 「 Ngoan!」 Ngải Hoành Kì đắc ý nở nụ cười.「 Như vậy, em thực là nhiệt tình! Phải ?」 Ngón tay thon dài của chen vào huyệt khẩu mềm mại trơn ướt của , thành thạo muốn xoay tròn ,「 Ngoan, !」 「 ...... Đừng......」 Vũ Dung xấu hổ đến cả người đều hồng rực . Khóe miệng của tà ác giơ lên, bỗng dưng cúi đầu ngậm lấy hoa hạch mẫn cảm của , cuồng dã hút...... (_._!) Trời ạ! Vũ Dung như gặp phải sét đánh, gần như thét chói tai ra tiếng. vội vàng cắn chặt môi dưới, nhưng chịu buông tha , lời lẽ nóng cháy còn ở hoa tâm phấn hồng của tàn sát bừa bãi , trêu chọc cả người phát run, đầu ngón chân cũng tự động uốn cong. 「 ...... A...... Được ?」 mãnh liệt ở trong cơ thể của càng tăng vọt cuồn cuộn đảo điên. 「 được! Đây là tình thú!」 Ngải Hoành Kì khàn giọng phủ định, ngón tay dài càng chuyển động nhanh hơn. 「 Em...... Em ...... thích...... Tình thú......」 「 thích! Ngoan, mau......」 cố ý càng tiến thêm bước thổi khí trước hoa tâm của . 「 Em ...... A......」 Vũ Dung muốn né tránh tra tấn ngọt ngào lại gần như thống khổ này, nhưng dưới thân bị gắt gao chế trụ, chỉ có thể bất lực vặn vẹo xoay vòng eo mềm mại. 「 Ở giường nghe !」 Ngón tay tăng tốc xoay tròn xung quanh. 「 Được......」 Đột nhiên, cảm thấy trước mắt huyền ảo biến ra ngàn sao muôn mào, rốt cục nhịn được hô lên. Ngải Hoành Kì ngẩng đầu nở nụ cười, khuôn mặt gian tà mang theo đắc ý chút nào che dấu, nhưng còn chưa hết, dùng đầu ngón tay dính chút mật dịch của đưa lên miệng...... (>o<) Trời ạ! rất tà ác ! Thấy hành động của , Vũ Dung xấu hổ đến thầm nghĩ tìm cái động chui xuống, nhưng vừa trải qua cao trào như , căn bản cả người mệt mỏi thể nhúc nhích. 「 Em biết ? Bộ dáng em nhiệt tình thể khống chế, rất quyến rũ, ba hồn bảy vía của đều bị em câu dẫn mất rồi.」 tiếng khàn khàn, trong con ngươi đen dục quang càng tăng lên .「 Vũ Nhi, muốn em mỗi đêm đều ở dưới thân bày ra cho phong tình của em, cho nhiệt tình của em tận tình thiêu đốt ở trong lòng .」 những lời này ý định muốn cho xấu hổ chết sao? Vũ Dung ngượng ngùng dùng hai tay che lại khuôn mặt nhắn hồng toàn bộ. 「 được mặc quần áo giường, biết ?」 quên mục đích cuối cùng của mình, thấy trả lời ngay, ngón tay vẫn dừng ở trong cơ thể tiếp tục trò cũ, ở trong tiểu huyệt cực độ mẫn cảm của trêu chọc bừa bãi...... 「 Dừng! Biết...... biết......」 vừa dứt lời, Ngải Hoành Kì liền nâng tiếu mông của , mạnh mẽ cử động, đem chính mình đưa vào trong cơ thể của , sau đó cố gắng tạm dừng lại chút, chờ tiểu huyệt nhắn của thích ứng cực đại của . Cảm giác tràn đầy quá độ phong phú làm Vũ Dung khỏi khẽ kêu tiếng, nhưng mà, trải qua luyện tập lại tối hôm qua, đau đớn của lần lượt giảm bớt, chỉ sau lát, chút ít khoẻ dĩ nhiên thoái lui. Ngải Hoành Kì thở phì phò, bắt đầu mãnh liệt va chạm, lấy luật động cuồng dã đánh sâu vào , bàn tay nắm lấy hai nụ hoa của , bừa bãi vỗ về chơi đùa...... Mãnh liệt vui thích thổi quét toàn bộ giác quan của Vũ Dung, tự chủ được dao động vòng eo, cong thân mình, cao trào trong cơ thể của nhanh chóng bùng nổ. Tiểu huyệt của ngừng co rút lại, nhanh chóng khiến Ngải Hoành Kì gần như nhịn được, khó khăn rút ra cứng rắn đau đớn, đợi sau vài giây, mới lại tiếp tục sâu thẳng tiến, dẫn tới đợt sóng cao trào khác. Vũ Dung nhịn được bật ra ngâm nga mất hồn, thân thể mềm mại cũng vì càng mở thêm, theo tiết tấu cuồng nhiệt của mà đong đưa. biết qua bao lâu, quá nhiều vui thích khiến chịu nổi bắt đầu khóc nức nở, Ngải Hoành Kì thương ôm sát , hạ thân lại thẳng tiến càng thêm cuồng dã mãnh liệt, kích thích trong cơ thể càng nhiều đợt sóng triều nóng bỏng. Rốt cục, ngửa đầu gầm tiếng, ở sâu trong hoa tâm của nổ mạnh...... Nhiệt tình qua , thói quen xoay nửa người, tinh tế hôn lên đôi môi ướt át của , vẫn để chính mình dừng lại ở trong cơ thể . Vũ Dung chống đỡ hết nổi xụi lơ ở dưới thân , ngay cả sức lực mở mắt ra cũng có, chỉ có thể choáng váng thở hổn hển. lát sau, nam tính dục vọng của lại nhanh chóng ở trong cơ thể bắt đầu đứng lên...... 「 Bảo bối, chúng ta làm lại lần!」 dồn dập xong, mạnh mẽ rút ra, lại sâu đâm vào. Vũ Dung vẫn chưa ổn định nhịp thở đột nhiên trợn to hai mắt, còn chưa kịp kháng nghị, ràng lại lần nữa rơi vào giữa từng đợt sóng ấm nóng được khơi dậy......... *** Vui thích qua , Vũ Dung mệt mỏi lập tức mê man. Ngải Hoành Kì thương ôm chặt , tinh tế vuốt ve khuôn mặt hồng hào như trẻ con của , mà trong đôi mắt đen chứa đựng tình cảm sâu sắc, đầy nửa giờ sau, lại lần nữa đánh thức . Vũ Dung khó khăn mở mắt ra, vừa thấy ánh lửa quen thuộc trong mắt , khỏi hoảng sợ. Trời ạ! Người này tinh lực tại sao lại tràn đầy như vậy? Cho dù ngủ được, lúc này cũng còn sức lực có thể tiếp tục miên man suy nghĩ chứ? 「 muốn!」 vươn tay ngăn chặn vừa cúi xuống đến miệng.「 hôm trước mới sinh bệnh, ngủ sớm chút!」 「 Biết vì cái gì sinh bệnh ? cho em nghe, đó là bởi vì cùng với ba buổi tối hôm trước, ngay cả liếc mắt cái cũng chưa nhận được.」 chỉa chỉa dưới thân.「 Nhìn xem, nó cả đêm dựng đứng thẳng tắp, vài lần tắm nước lạnh cũng chưa kể, trướng đau đến mức căn bản có biện pháp vào giấc ngủ.」 chuyện liền thế nào cũng phải ràng như vậy sao? Vũ Dung thiêu đỏ mặt phản bác:「 nhảm! ràng là ở ban công bị cảm lạnh .」 「 Đúng rồi! Chính là bởi vì giấc ngủ đủ, sức chống cự mới có thể tốt thôi! Em xem, sau khi chúng ta tối hôm qua làm, bệnh gì cũng chưa tái phát.」 cố gắng thuyết phục .「 làm hai làm, thân cường thể tráng những lời này em chưa từng nghe qua sao?」(*o*) Đây là chuyện ma quỷ gì? Hừ! Mười phần mười làm là tư tưởng tà ác nào, hươu vượn ! 「 Tóm lại, chính là muốn!」 chính cũng từng trải nghiệm khắc sâu – làm hai làm, xương sống thắt lưng đều đau! 「 Bảo bối, ngoan nào!」 ôm dỗ dành.「 Em xem nó, em nếu chưa đủ nó, nó bỏ qua .」 xong, còn nhấc chăn bông lên cho xem. (~.~) Vũ Dung sợ tới mức cuống quít nhắm mắt lại, người này tại sao có thể vô sỉ như thế? Đỏ mặt nhanh chóng lan tràn đến toàn thân .「 Người ta muốn ngủ!」 「Được thôi! Nếu ngày mai ban ngày cho em ngủ đầy đủ!」 lập tức đề xuất ý kiến. tóm lại từ, chính là muốn. 「 Em ngủ ở bên cạnh , khiến cả người đều là lửa nóng, lại thay ta dập tắt, đây rất có đạo lý, có phải ?」 đem trách nhiệm đỗ lỗi cho , sau đó tự hiểu theo nghĩa khác. 「 Vậy em ngủ sô pha là được rồi!」 Vũ Dung nâng thân thể mỏi mệt, bọc chăn bông xuống giường, nghĩ tới lại phen bị ôm lấy từ phía sau.「 ...... muốn làm gì?」 Ngải Hoành Kì cười híp mắt,「Em thích sô pha, vậy chúng ta làm hồi ghế sô pha !」 lại xuất ra khuôn mặt tươi cười :「 Còn có rất nhiều nơi làm cũng rất kích thích, sau này dẫn em thử nghiệm từng nơi!」 Đồ vô sỉ- Bạch Đồng @Mun