Bang chủ dụ phi

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 3
      “Ta ăn no rồi, cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ có thể dạy ta khảo nghiệm công dụng của dược kia được chưa?” Mai Phượng Tuyết cùng Đỗ Trọng Khang dùng xong bữa tối, liền lập tức theo Đỗ Trọng Khang trở lại phòng ngủ của .

      “Có thể.” Đỗ Trọng Khang nở nụ cười vô nghĩa, kéo nàng ngồi cạnh chiếc bàn, đưa chai rượu chuẩn bị sẵn trong tay. “Ngươi thử qua sao?”

      “Ta chưa thử.” Mai Phượng Tuyết rất thành thực .

      “Vậy ngươi tốt nhất đừng uống.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười, đem ly rượu trở về.

      “Tại sao ta đc uống?” Mai Phượng Tuyết buồn bực nhìn chằm chằm vào .

      “Chẳng lẽ ngươi sợ ta cũng giống như nam nhân, giơ ra cái gì sao? Ta hiểu thân thể mình rất , thân thể của ta có cái giơ đc, uống qua rượu có thể giơ lên sao?”

      phải.” Đỗ Trọng Khang lắc đầu cái, cười tiếng. “Ta sợ ngươi chưa bao giờ uống rượu, uống vào rất dễ bị say.”

      Có lẽ nàng uống vào chưa chắc say, chỉ là, cũng muốn mạo hiểm như vậy. Tối nay, muốn lấy được nàng.

      “À.” Mai Phượng Tuyết gật đầu cái, như hiểu được, trong lúc bất chợt lại nghĩ tới cái gì đó, “Rượu thuốc này cho nữ nhân uống, có thể cũng giống như nam nhân, có cái gì đó giơ lên?” Nàng tò mò hỏi. “Ta thực biết.” Nàng chăm chú nhìn vào bình rượu kia.

      “Ngươi yên tâm, ta từng mời người làm thí nghiệm, nữ nhân uống rượu này có thứ gì đó giơ lên.” Đỗ Trọng Khang trả lời nàng, nếu thuyết phục được nàng, mà cũng cho phép nàng uống rượu.

      “À.” Ánh mắt Mai Phượng Tuyết nhất thời ảm đạm, “Vậy hay là ngươi uống . Ngươi uống xong rồi dạy ta.”

      “Ngươi muốn học?” Đỗ Trọng Khang uống ngụm, mỉm cười ngắm nhìn nàng nóng lòng.

      “Đương nhiên là .” Mai Phượng Tuyết ra sức gật đầu. “Ta nhất định phải biết nam nhân sau khi uống rượu này, cái gì từ bất lực lại giơ lên được.”

      “Nhưng là học cái này phải trả giá rất đau đấy.” Đỗ Trọng Khang quyết định cảnh cáo trước, làm nàng thể chối cãi.

      “Ta phải chịu cái giá đau đớn sao?” Mai Phượng Tuyết nghe hiểu lắm. “Là cái giá gì khiến ta đau đớn chứ?”

      “Da thịt đau xót.” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười. “Ngươi chưa nghe qua câu say rượu mất lý trí sao? Có lẽ ta say rượu mất lý trí làm ngươi rất đau.”

      “Say rượu mất lý trí? Ta dĩ nhiên nghe qua. “ Mai Phượng Tuyết vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trắng bệch. “A, ý của những lời này phải , sau khi nam nữ uống rượu xảy ra thác loạn sao? Vậy ngươi uống rượu, ngươi có thể từ nam nhân biến thành nữ nhân? Nếu như ngươi , ngươi biến thành nữ nhân, vậy ngươi còn giơ được sao?”

      “Yên tâm, ta biến thành nữ nhân, cũng nhất định giơ được. “ Đỗ Trọng Khang lười giải thích với nàng, ý nghĩa của câu bị nàng hiểu sai hết cả, tránh cho nàng hiểu được lại chạy mất.

      “Ta hiểu rồi. “ Mai Phượng Tuyết như chợt hiểu ra, “Ngươi biến thành nữ nhân, chỉ là tưởng tượng mình biến thành nữ nhân có đúng ? Cho nên thân thể của ngươi vẫn là nam nhân, hơn nữa ngươi còn giơ được. Ừ... Nhưng đau đớn từ đâu ra vậy, chẳng lẽ ngươi đánh ta sao?” Mai Phượng Tuyết chờ trả lời, liền cắm đầu cắm cổ , “Chỉ là, Nếu ngươi dùng sức của nữ nhân, ta vẫn có thể chịu đựng được... Ah, ngươi uống rất nhiều rượu rồi, mất lý trí rồi phải ? Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”

      “Chúng ta có thể bắt đầu. “ Đỗ Trọng Khang mỉm cười, ngưng mắt nhìn nàng, dẫn nàng đến bên giường. “cởi quần áo thôi.”

      “Cởi quần áo?” Mai Phượng Tuyết mở to mắt, ngạc nhiên. “Tại sao phải cởi quần áo? Coi như ngươi rối loạn, cảm giác mình là nữ nhân, nhưng cũng thể bắt ta cởi quần áo nha!”

      “Ta bây giờ là lấy thân phận nam nhân mời ngươi cởi quần áo.” Đỗ Trọng Khang đối với nàng lộ ra nụ cười ôn nhu.

      bắt đầu phát , nàng đối với chuyện nam nữ cái gì cũng biết, như tờ giấy trắng.

      “Ngươi nhất định là uống rượu say rồi, cho rằng mình là nam nhân, nhưng ra ngươi biên thành nữ nhân có phải hay ?” Mai Phượng Tuyết thao thao bất tuyệt , xong lời cuối cùng nhức đầu, day day thái dương. “Làm thế nào bây giờ? Ngươi say... Sớm biết ngươi uống rượu say, ta mời người khác tới dạy ta. Ngươi tại biến thành như vậy, làm sao ta có thể biết nam nhân có thể giơ ra được cái gì?”

      “Mời người khác dạy ngươi?” Đỗ Trọng Khang nhíu chặt mi tâm. “Đừng hòng mơ tưởng!”

      “A?” chuyện lộ ra được khí thế nam nhân? Uống rượu say, phải biến thành nữ nhân rồi sao? Chẳng lẽ lại loạn thêm lần nữa, lại biến thành nam nhân sao...

      Ai da, nàng càng lúc càng cảm thấy mơ hồ!

      “Ngươi muốn biết nam nhân có thể giơ lên được ở đâu, lát nữa .” Đỗ Trọng Khang bờ môi lộ ra nụ cười yếu ớt, cúi đầu chặn lại cánh môi của nàng, nàng ngạc nhiên mở to mắt.

      “Ưm...” làm gì vậy? Mai Phượng Tuyết bị chặn môi, trực giác nghĩ muốn đẩy ra , nhưng là vây cả người nàng ở trong ngực , làm cho nàng cách nào tránh thoát.

      “Ưm...” Trời ạ, cư nhiên đem đầu lưỡi của mình khuấy động trong miệng nàng... cuồng dã mạnh bạo, khoang miệng còn mang theo hương rượu nồng đậm vừa mới uống, nàng bị xâm chiếm, chỉ có thể để mặc quấn quýt đôi môi đào của nàng, hai người kích tình trao đổi làm cho thân thể mềm mại của nàng mềm nhũn, đầu hóa thành tương hồ, căn bản có biện pháp suy tư...

      “Mùi vị ngươi ngọt.” Đỗ Trọng Khang sau khi hôn nàng, chăm chú nhìn biểu khuôn mặt nàng.

      “A?” Mai Phượng Tuyết hai gò má ửng hồng, mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn , cho đến khi phát mình quá gần , lập tức lui lại ba bước. “Ngươi ở đây làm cái gì? Nếm ta? Ngươi chẳng lẽ sau khi say rượu nghĩ ta là thức ăn sao?”

      “Đó được gọi là hôn. “ Đỗ Trọng Khang mỉm cười giải thích. “Còn nữa, ta chút cũng có say?”

      “Người say thường mình say, tựa như người điên mình điên, giống nhau cả.” Mai Phượng Tuyết cảnh giác, sợ hãi nhìn . “Ngươi nhất định là say... Ai hừm, sao ta tự nhiên hồ đồ? Cư nhiên tìm người say đến dạy ta... là ngu hết biết!” Nàng tức giận buồn bực, gõ đầu của mình.

      “Ta có say. Còn nữa, ngươi đừng hòng tìm người khác tới dạy ngươi, bởi vì ta triển khai ngay bây giờ.” Đỗ Trọng Khang nhếch môi cười, nhàn nhạt tuyên cáo, hiểu sao khí thế ngập tràn.

      “Triển khai? Triển khai cái gì?” Mai Phượng Tuyết mới hỏi xong, phát cởi y phục của nàng. “Này, sao ngươi cởi quần áo của ta?”

      “Ngươi cởi, ta thể làm gì khác hơn là giúp ngươi cởi. Mặc dù ta chưa bao giờ cởi quần áo nữ nhân, nhưng vì ngươi ta làm tất cả.” Đỗ Trọng Khang coi ai ra gì, lột y phục của nàng.

      “Ngươi gì vậy? Ta rồi, vô luận ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, ta bao giờ cởi quần áo trước mặt ngươi.” Mai Phượng Tuyết luống cuống tay chân ngăn cản cởi y phục của nàng.

      “Cho nên ta giúp ngươi cởi. Mau bỏ tay ngươi ra , chớ cản đường... Đúng, chính là như vậy.” Đỗ Trọng Khang vừa vừa chỉ huy nàng, mà nàng nhất thời bắt bẻ, vẫn thuận theo lời của , cho đến khi phát có cái gì đó đúng, mặt liền biến sắc.

      “Này, ngươi hiểu lầm ý của ta! Ta thể ở trước mặt ngươi lõa lồ được, ngươi hiểu chưa? Mau buông ra tay!” Nàng bây giờ dần dần lõa lồ trước mặt .

      “Ta rất hiểu. Nhưng ta muốn thấy tất cả thân thể ngươi” Đỗ Trọng Khang giương môi cười tà. sao có thể bỏ qua cho cảnh xuân mê ngươi này chứ, phải hưởng thụ tốt mới được!

      “Ngươi say, ngươi say sồi.” Mai Phượng Tuyết ngừng than thở lắc đầu, cố gắng giữ chặt lấy y phục của mình. Bất đắc dĩ, liền hung hăng cởi ra, nàng căn bản có phương pháp ngăn trở, cởi hết quần áo của nàng.

      “Ta có say.” Đỗ Trọng Khang bàn tay khẽ động, áo lót của nàng tiếp tục bị cởi ra; nụ hoa của nàng kiêu ngạo đứng thắng trước mặt .

      “Ngươi say...” Mai Phượng Tuyết run sợ, biết nên che nửa thân mình hay nên che mắt lại. “Dừng lại , ngươi say rồi, có phải bây giờ ngươi hiểu ? Hoặc là ngươi hiểu nhưng tỉnh dậy quên?”

      “Ta ta có say, chỉ là do ngươi nghĩ như vậy, ta muốn quan tâm. Hãy bỏ tay ra, ta muốn ngươi.” Đỗ Trọng Khang chịu nổi khi thấy nụ hoa kiêu ngạo mị người, bàn tay kéo nàng vào trong ngực.

      “Ta... A...” Mai Phượng Tuyết hốt hoảng muốn kéo tay ra, vậy mà vô luận nàng đẩy ra thế nào, ma chưởng của vân vấn giữ lấy cơ thể mềm mại của nàng...

    2. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 4
      Đỗ Trọng Khang ngủ, bên ngoài có hai bóng dáng, im hơi lặng tiếng hướng tới phòng .

      “Đông!” Sau khi va chạm, tiếng thét chói tai của hai người vang lên.

      “A!” Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai của mình, hai người lập tức lấy tay bịt miệng.

      “Ngươi là...” Tiểu Thiện lui ra trước, trừng mắt nhìn lão nhân trước mặt. “Ngươi là ai? Ngươi tới đây làm cái gì?”

      “Ngươi là ai? tới nơi này làm cái gì?” Đỗ Phụ cũng bày ra dáng vẻ chất vấn.

      “Ta là tỳ nữ của Mai tiểu thư, ta muốn đến xem tiểu thư nhà ta thế nào!” Tiểu Thiện năng hùng hồn.

      “Ta là cha của Đỗ Trọng Khang, ta cũng là tới xem tiểu tử A Khang kia rốt cuộc có khi dễ Mai nương hay ... Ngươi biết, hôm nay ta cất ngày rượu, chính là vì Mai nương - khó có được cơ hội cùng nàng thưởng thức rượu ngon.” Đỗ Phụ đầu tiên là mỉm cười, sau đó vừa khẩn trương : “Chẳng là ta muốn tìm Mai nương bọn thuộc hạ thông báo nàng tới phòng của tiểu tử A Khang... Ai biết A Khang làm chuyện gì với Mai nương chứ?”

      “A? Ngài cũng cảm thấy Đỗ trang chủ gây bất lợi đối với tiểu thư?” Tiểu Thiện khẩn trương hỏi.

      “Đó là đương nhiên. A Khang bình thường có thiện lương như vậy! Ta hoài nghi nhất định là làm bộ đối tốt với Mai nương, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị ngược đãi nàng.” Đỗ Phụ ra suy đoán của mình.

      “A, ta cũng vậy.” Tiểu Thiện liên tiếp gật đầu. “Cho nên ta mới tới nơi này... Đỗ lão gia, ngài nên làm sao bây giờ?”

      “Còn có thể làm sao? Chúng ta tùy cơ ứng biến.” Đỗ Phụ kéo tiểu Thiện, tìm vị trí mai phục tốt nhất.”Chúng ta ở chỗ này xem chút, liệu xem xảy ra chuyện gì, tại chúng ta mà gõ cửa phòng a Khang cũng hay lắm.”

      “Nhưng mà...” Tiểu Thiện lần này cũng vô cùng khẩn trương.”Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao?”

      Đỗ Phụ còn chưa ra biện pháp, trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mai Phượng Tuyết.

      “A a a...”

      Đỗ Phụ cùng tiểu Thiện liếc mắt nhìn nhau, tiểu Thiện đầu tiên làm ra vẻ mặt khó hiểu.

      “Làm thế nào bây giờ? Đỗ trang chủ nhất định là bắt đầu hành hình tiểu thư -” lời nàng còn chưa hết, trong phòng lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Mai Phượng Tuyết.

      “Đúng vậy, nên làm thế nào bây giờ?” Đỗ Phụ cũng nghĩ ra được biện pháp gì. “ cũng thể giết chết Mai nương được, ta còn chờ Mai nương cùng thưởng thức rượu ngon nữa.”

      được, ta muốn cứu tiểu thư!” Tiểu Thiện đầu tiên lao ra, thấy trước cửa phòng có người canh giữ, lập tức quay trở lại. Trời ạ, tiểu thư ngừng kêu thảm thiết, nhất định bị đánh rất thảm “Ngài ra mặt chắc có ích hơn đấy”...

      “Ta ra ra mặt tốt hơn sao?” Đỗ Phụ còn chưa nghĩ ra.

      “Đúng vậy! Ngài là phụ thân của Trang chủ, đương nhiên có lợi hơn.” Tiểu Thiện nhắc nhở phía sau, lập tức thúc giục : “Nhanh chút, gọi Đỗ trang chủ mở cửa, chậm trễ có thể cứu được tiểu thư nhà ta đâu!”

      “Đúng đúng đúng.” Đỗ Phụ vội vàng lôi kéo tiểu Thiện xông ra, gọi Đỗ Trọng Khang mở cửa, ngờ vẫn bị chặn lại ở ngoài.

      “Trang chủ có phân phó, bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu ngài ấy.” Người canh cửa tận trung với cương vị công tác , thanh còn kèm theo tiếng ngâm của Mai Phượng Tuyết.

      “Cái gì được quấy nhiễu? Vị này chính là phụ thân của Trang chủ, ngài muốn các ngươi mở cửa, các ngươi còn mau mau mở cửa?” Tiểu Thiện bày ra dáng vẻ oai hùng.

      “Chúng ta chỉ nghe Trang chủ ra lệnh. xin lỗi.” Tên giữ cửa cúi đầu khó xử.

      “A, cho nên các ngươi là lũ vô dụng?” Tiểu Thiện trừng mắt nhìn, dám tin tưởng này.

      “A, cho nên ta cũng dùng được.” Đỗ Phụ thất bại ỉu xìu : “Ta xin các người mở cửa ra... Các ngươi nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai nương sao? Nàng sắp bị A Khang giết chết rồi, các ngươi có biết hay ?”

      “Nàng ta có chuyện gì chứ?” hai tên canh cửa nghi ngờ nhìn nhau. căn bản, ai có kinh nghiệm biết tiếng kêu này có nghĩa là gì, chẳng lẽ Đỗ lão gia và mọi người đều hiểu sao?

      “Cái gì, nàng có chuyện gì sao?! Nàng ấy ràng vẫn còn thét chói tai, các ngươi nghe thấy sao? Các ngươi đều là những kẻ máu lạnh, quả nhiên là những tên máu lạnh do con trai ta tạo nên!” Đỗ Phụ lui về phía sau mấy bước, cố gắng chạy về phía trước, định tông cửa xông vào.

      Chỉ là dù nhiệt huyết sôi trào, cũng bị cai cửa chặn lại.

      “Trang chủ thể vào!” Hai tên canh cửa chặn ngay cửa phòng.

      “Này, các ngươi thế có nhân tình à?” Tiểu Thiện gấp gáp .”Lỗ tai các ngươi điếc sao? Đều chút xót thương cho tiểu thư nhà ta!”

      có nhân tính? xót thương tiểu thư?” Hai tên cai cửa lại nhìn nhau, cười đến rất lúng túng. căn bản, Trang chủ tựa hồ vô cùng dũng mãnh, Mai nương nên cảm thấy hạnh phúc vui vẻ mới đúng. Bọn họ nghe thấy tiếng kêu này cũng mặt hồng tim đập rồi.

      “Mau cho ta vào , bằng đánh người chết đó! Ta thấy các ngươi, ai cũng dùng sức, mặt đều trở nên đỏ hết cả rồi... Thôi đừng canh giữ nữa, ta cho A Khang biết là các ngươi cho ta vào?” Đỗ Phụ lấy nhu trị cương, bắt đầu mềm giọng trao đổi.

      “Sắc mặt đỏ như vậy, canh giữ rất dùng sức?” Tên cai cửa cười càng lúc càng khó coi. Bọn họ đỏ mặt căn bản vì thanh rên rỉ bên trong, phải canh giữ dùng sức mà đỏ mặt. Nhưng nếu người bên trong còn tiếp tục như vậy, những bọn họ canh cửa dùng sức mà nửa thân dưới vì canh giữ cũng phải dùng sức.

      “A -” trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh thiên động địa, lay động tới cả quỷ thần.

      “Mau cho chúng ta vào !” Tiểu Thiện tâm như lửa đốt kêu lên. “Ngươi nghe thấy tiểu thư nhà ta sắp bị dày vò đến chết hay sao?”

      Tên canh cửa định giải thích, bên trong lại truyền ra tiếng rên đứt quãng, “Ngươi thế nhưng... Cầm gậy tử... Đâm ta?”

      “Có nghe thấy hay , tên tiểu tử đó cầm gậy tử đâm chết thiếu nữ đấy!” Đỗ Phụ cũng run rẩy .”Mau cho chúng ta vào !”

      “Này...” Hai tên giữ cửa vô cùng khó khăn, lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đứng thẳng, tiếp tục phận . “ được.”

      “Mau cho chúng ta vào !”

      Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu bên ngoài kết hợp với tiếng kêu bên trong tạo nên thanh kinh thiên động địa!

      “Ngươi gạt người!” Bất kể rốt cuộc có nhớ hay , Mai Phượng Tuyết đều muốn dùng sức chỉ trích . “Ngươi gạt người, ngươi gạt người, ngươi gạt người!”

      Hại nàng đau gần chết, cái gì cũng thấy, lời của chẳng thấy thực gì hết!

      “Ta lừa nàng cái gì?” Đỗ Trọng Khang mặt vô tội nhìn nàng, bắt đầu hoài nghi mình có phải khống chế nàng còn chưa đủ, tại nàng còn mắng chửi người như vậy, dũng mãnh có lực.

      “Ngươi ràng với ta có thứ lúc đầu giơ, về sau giơ, vậy mà từ đầu đến cuối ta chẳng thấy cái gì cả.” Mai Phượng Tuyết toàn thân đau đớn, tức giận càng thêm hung mãnh. “Từ đầu tới đuôi ta đều bị cây gậy chen vào, chưa thấy cái gì giơ lên cả... Ta thấy ngươi cố ý dời lực chú ý của ta có phải ? Ngươi dùng gậy gộc chen vào ta, rồi lại cái gì đó giơ lên!”

      Đỗ Trọng Khang dở khóc dở cười. Nàng là người như thế nào mà lại có tri giác như vậy?

      “Ngươi cười cái gì vậy?!” Mai Phượng Tuyết giận đến muốn tung chưởng, nhưng cả người nàng lại đau nhức vô cùng. “Ngươi nhất định phải giải thích ràng cho ta, nếu ta làm cho thanh danh của ngươi trong thiên hạn bị hủy!”

      “Nếu như ta , thứ nàng giơ lên chính là dương vật của nam nhân, nàng tin ?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười, nhìn lửa giận lên cao của nàng.

      “À?” Mai Phượng Tuyết chớp chớp mắt. “Ngươi đùa giỡn hay sao? Ta thấy ràng từ đầu tới đuôi nó luôn giơ lên, căn bản cũng chưa thấy nó xuống bao giờ... Ngươi cố ý trốn tránh dạy ta có, nhìn nó , từ đầu tới cuối nó vẫn luôn tráng kiện!”

      “Cám ơn lời khen của nàng.” Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười đắc ý. “Chỉ khi ở trong cơ thể nàng nó mới thẳng tắp tráng kiện còn bình thường bao giờ như thế.”

      “Ta tin.” Mai Phượng Tuyết hừ lạnh tiếng, hiển nhiên coi lời của là gạt con nít, chịu tin lời .

      tin, sao nàng thử chút?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười. “Ta ngại cho nàng nhìn thêm lần nữa.”

      “Ta cần nhìn cũng biết cây gậy kia vẫn cứng rắn!” Mai Phượng Tuyết sau khi thử, căn bản muốn quan tâm nữa.

      “Nó bây giờ còn cứng rắn nữa đâu.” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười. “Nàng thử chút có làm sao đâu” trực tiếp cầm bàn tay mềm mại của nàng đặt lên, tùy ý cho nàng khám phá.

      “À?” Mai Phượng tuyết vừa sờ, khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi thần sắc.

      Vật này mềm nhũnso với lúc trước là hai đồ vật bất tương đồng nha!

      “Làm sao có thể như vậy?” Mai Phượng Tuyết dám tin, lập tức chuyển qua đỉnh bao quy đầu, hai ba lần đem bao quy đầu lột sạch, khảo nghiệm phân thân của . (tự tìm hiểu môn sinh học a, ta dốt môn này lắm =.=.)

      nhìn còn đỡ, vừa nhìn mặt nàng càng thêm hoa dung thất sắc.

      Tại sao cái gậy gộc này tại hề lớn, còn mềm nhũn như con chi chi? Cái này so với cái làm cho nàng chết sống lại căn bản hề giống nhau!

      “Làm sao có thể như vậy?” Mai Phượng Tuyết dụi dụi con mắt, hết sức hoài nghi mình nhìn lầm. “A, có sai. Nhưng là... Nó làm sao...”

      Nàng hoài nghi đem cây gậy trước đánh tráo, nhưng nghĩ lại, vật kia sinh trưởng ở người , trừ phi chặt đứt, bằng sao có thể đổi được nhỉ?!

      “Nó chính là dương vật lúc giơ lên đó.” Đỗ Trọng Khang bên môi mỉm cười. “Như vậy nàng hài lòng chưa?”

      “Ta vẫn tin. Chẳng lẽ ngươi lại dùng con cá này chen vào ta sao?” Mai Phượng Tuyết chưa từ bỏ ý định, dùng tay sờ soạng lần nữa. “Nó rất mềm mại, cùng cái mà ngươi dùng chen vào ta thẳng tắp tráng kiện kia giống nhau...”

      Đỗ Trọng Khang nắm tay nàng di chuyển lên xuống. “Nàng làm thêm lúc nữa nó trở thành dương vật như tối hôm qua.”

      “À?” Mai Phượng Tuyết nửa tin nửa ngờ. “Làm sao có thể nhỉ?”

      tin, nàng có thể thử xem.” Đỗ Trọng Khang bên môi nở nụ cười tà ác.

      Mai Phượng Tuyết sẵng giọng: “Thử thử, ai sợ ai!” Nàng phải xem chút, láo với nàng hay .

      “Vậy nàng thử .” Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, bắt đầu hưởng thụ dụng hưởng nằm trong dự liệu này.

      vậy!” Mai Phượng Tuyết bây giờ hoàn toàn tin tưởng . “Trước đó ta hiểu lầm ngươi, ngại quá.” Nàng nhìn biểu đạt áy náy.

      ra là dạy nàng, nàng còn lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử, cho là là cố ý trừng phạt nàng...

      sao, chỉ cần bồi thường ta là đủ rồi.” Đỗ Trọng Khang nâng môi xinh đẹp của nàng lên, chuẩn bị cắn nuốt.

      “Bồi thường?” Mai Phượng Tuyết trợn to đôi mắt trong veo. “Bồi thường thế nào đây?”

      Đỗ Trọng Khang nở nụ cười tà ác, trực tiếp lấy hành động bày tỏ đáp án của ...

    3. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 5
      Hai người lại kịch chiến hồi, suốt ba ngày ba đêm, trừ những sinh hoạt thiết yếu như phải tắm rửa, Mai Phượng Tuyết căn bản rời giường nửa bước, ngay đến cả việc dùng thiện cũng trực tiếp sai ngươi bày bàn , để nàng có thể ăn cơm giường.

      Sau mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cuối cùng nàng cũng có thể xuống giường rồi, rốt cuộc nghĩ đến kiện trước đó nàng vẫn phát chuyện gì.

      Ngay lúc này, Đỗ Trọng Khang vừa vặn đẩy cửa vào phòng

      “Ngươi tới vừa đúng lúc, ta phát giác việc phi thường thích hợp!” Mai Phượng Tuyết tính ra ngoài tìm , nhìn thấy đến, lập tức chạy đến bên cạnh.

      “Chuyện gì?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười ngưng mắt nhìn nàng. Trở thành nữ nhân của rồi, cả ngươi nàng tựa hồ tản mát ra thứ hào quang động lòng người, càng làm cho người ta thể dời tầm mắt.

      “Ngươi hãy ta biết nam nhân làm sao có thể hội cử, chỉ cần để cho ta chạm vào ngươi, hôn ngươi cái là được rồi, tại sao còn phải lấy cái gậy dài dài kia đâm vào ta? Đây ràng là đáng!” Mai Phượng Tuyết nghĩ tới việc toàn thân đau nhức lâu vậy đáng giá (*).

      “Là ta muốn để cho nàng hiểu vì sao mọi ngươi đều khát khao cầu được dược tửu, phải sao? Nếu như nàng trải qua chuyện nam nữ, sao nàng có thể hiểu nam nhân mong muốn mình có thể đội trời đạp đất, còn nữ nhân lại hi vọng nam nhân của các nàng uy vũ bất khuất, vững vàng (*)?” Đỗ Trọng Khang bên môi treo nụ cười tà mị, trả lời đầy quỷ quyệt (**).

      (*) nguyên văn là “ngật lập” tức là sừng sững, vững chắc

      (**) quỷ quyệt ở đây có nghĩa gì xấu đâu, chỉ là ý rất ranh mãnh, khôn khéo thôi ^^

      Được rồi, hình như sai. Nhưng vấn đề là...

      Mai Phượng Tuyết ra vấn đề mấu chốt, “Vấn đề là, mặc dù ta làm qua, nhưng đến giờ vẫn thấy rất đau, ta chút cũng cảm thấy cái vật kia lớn kia của ngươi là phúc khí của ta!” Nàng e dè . “Vật đó vừa cứng vừa lớn đâm vào làm ta rất đau, ta ước gì nó chút!”

      “Là thế này phải ?” Đỗ Trọng Khang nhếch chân mày. Đây là lần đầu tiên nghe nữ nhân ghét kích cỡ của , mà lại là ghét bỏ quá lớn!

      “Đương nhiên là như vậy!” Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu. “Ngươi nếu cây gậy kia của ngươi cử bổng mạnh vậy, ta đau đến chết sống lại... Bên ngoài những nam nhân kia cũng kỳ quái, sao cứ nhất định phải xin dược tửu, để mình cao thẳng như thế? Mềm chút phải khiến nữ nhân của bọn họ thoải mái hơn sao? Những nữ nhân này cũng thiệt là, sao dám lòng mình!”

      Đỗ Trọng Khang mỉm cười lắc đầu cái, phủ quyết cái nhìn của nàng. “Nàng hoàn toàn bỏ quên chuyện.”

      “Chuyện gì?” Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp.

      Đỗ Trọng Khang mỉm cười , “Nếu nó quá mềm yếu, mềm như lúc ban đầu nàng nhìn thấy, nàng cho rằng nó còn có thể tiến vào trong thân thể của nàng sao?”

      Đỗ Trọng Khang lời cảnh tỉnh, Mai Phượng Tuyết hiểu ra lại kinh ngạc cùng khiếp sợ tới mức nên lời.

      quả là có đạo lý. Nếu gậy của nhũn như con chi chi vậy căn bản có cách nào tiến vào trong thân mình của nàng rồi. “Lời ngươi sai.” Nàng thể thừa nhận. “Nhưng là...Nhưng là ngươi lớn như vậy, làm đau ta!”

      “Đó là lần đầu nàng chưa quen thôi.” Đỗ Trọng Khang bên môi khẽ cười tà. “Chẳng lẽ nàng cảm thấy khoan khoái chút nào sao?”

      “Ách...” Mai Phượng Tuyết lần này lúng túng. “Tốt... Cảm giác đó... cũng rất thỏa mãn... Nhưng, đó phải là do ta bị ngược cuồng quan hệ sao?” Nàng nghĩ, nàng hẳn thoải mái nếu quan hệ ít hơn với cây gậy kia?

      “Dĩ nhiên phải.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười lắc đầu. “Đây chẳng qua là vì nàng vừa bắt đầu chưa kịp thích ứng, nên mới cảm thấy thống khổ như vậy. Nếu nàng nghĩ tại sao ta phải lưu nàng ở nơi này thời gian? Chính là muốn để cho nàng lĩnh hội được nguyên nhân mọi người muốn dược tửu.”

      “Nha” Mai Phượng Tuyết gật đầu, sùng bái nhìn ra ngươi phải dụng tâm khổ sở như vậy, ta lại biết. Vậy sau này, chúng ta nên thường xuyên làm chuyện kia, ta nhanh chóng hiểu ra nguyên do trong việc xin dược tửu?”

      “Trẻ con dễ dạy!” Đỗ Trọng Khang mỉm cười điểm lên chiếc mũi thon của nàng. Muốn lừa gạt nữ nhân đơn thuần thiện lương như nàng, đúng là hoàn toàn cần nhọc công.

      “Nhưng mà...” Đỗ Trọng Khang còn nghĩ nàng thực dạ, Mai Phượng Tuyết lại mở miệng ngữ điệu kinh người (*), “Như vậy phải rất phí thời gian sao? Ngươi chỉ cần phái nam nhân cũng biết cử bổng mà kích cỡ hơn ngươi tới dạy ta, ta cũng có thể tích thêm kinh nghiệm.”

      (*) nguyên văn ‘‘kinh nhân chi ngữ’’. Là kinh ngạc phải kinh sợ đâu ^^
      được.” Đỗ Trọng Khang chân mày nhíu lại chặt. Nàng muốn tìm người khác? cho! phát giác mình chưa bao giờ nổi ham muốn chiếm hữu đối với nữ nhân nào mãnh liệt như vậy, là từ khi nàng xuất , bắt đầu nguyện ý để cho người khác cùng thưởng thức nàng.

      “Tại sao được?” khuôn mặt xinh đẹp của Mai Phượng Tuyết đột nhiên biến sắc, “Chẳng lẽ là vì của người khác so với ngươi lớn hơn, ngươi sợ bọn họ ngược bạo ta?” Nàng xong, buồn bực nhíu mày, “Mặc dù ta có làm gì với người khác, ta cũng cảm thấy ngươi rất lớn a...Nếu là thứ so với của ngươi còn lớn hơn, là hình dáng gì? Ta nhất thời tưởng tượng nổi!”

      được là được! Ta ta dạy nàng chỉ giáo nàng cặn kẽ, cho tìm nam nhân khác thử, biết ?” Đỗ Trọng Khang giọng đầy cảnh cáo.

      “Tại sao?” Mai Phượng Tuyết vẫn hiểu.

      “Nàng nghĩ tại sao nam nhân khác muốn xin dược tửu? Chính là vì bọn họ tuy cũng cử động nhưng đứng lên được! khi cử nhưng thể đứng thẳng, vậy nàng tìm bọn thử còn hữu dụng sao?” Đỗ Trọng Khang thuận miệng bịa ra lý do, làm thỏa mãn hiếu kỳ của nàng.

      “Ngươi cũng đúng.” Mai Phượng Tuyết đồng tình gật đầu. “Vậy phải làm phiền ngươi cố gắng dạy ta rồi... , nên quá cố gắng, thực ra mà nếu ngươi quá nỗ lực, ta sợ bảy ngày bảy đêm vẫn cách nào xuống giường được... Ngươi được quá cố gắng đó, biết chưa?”

      Đỗ Trọng Khang đáp lại nàng bằng nụ cười mị hoặc, thay cho câu trả lời.

      gặp được người con đơn thuần mà lại chứa lực hấp dẫn chết người như nàng, cho dù muốn cố gắng, cũng rất khó... cười thầm trong lòng, muốn cho nàng biết, nàng nên chuẩn bị tâm lý thể rời giường thêm mấy ngày nữa.

      “Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!” Ô, ra cơ thể lão nhân cũng giống như tiểu hài đồng rất dễ mắc phong hàn... Đỗ phụ phen nước mắt nước mũi vung vít suy nghĩ.

      “Cha, người chỉ là cảm mạo sao lại thành ra nghiêm trọng thế này? mấy ngày rồi, cha vẫn chẳng thể xuống giường.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười tới trước giường cha, khẽ nhíu mày, làm ra vẻ nhi tử lo lắng cho phụ thân.

      “Còn sao, đều là ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi làm gì Mai nương rồi?” Nếu phải là bị cảm liệt giường, túm cổ tên nhi tử hỗn đản này rồi.

      “Cha.” Đỗ Trọng Khang giúp cha đắp lại cái chăn. “Vấn đề này người hỏi trăm năm mươi hai lần rồi, người thấy phiền sao?”

      “Dĩ nhiên rất phiền, bởi vì ta vô luận hỏi bao nhiêu lần, ngươi vẫn cứ láo gạt ta.” Đỗ phụ thở phì phò .

      “Con láo gạt người? Mai nương vẫn khỏe lắm, con có dụng hình với nàng.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười.

      “Thế sao ngày đó chính tai ta nghe thấy nàng ngươi cầm cây gậy đâm nàng!” Đỗ phụ vẫn nghi ngờ lời của con trai.

      “Cha, gậy mà nàng phải gậy như cha nghĩ.” Đỗ Trọng Khang cười mập mờ.

      “Cái gì gậy mà lại phải gậy? Cây gậy chính là cây gậy, ngươi vô luận là dùng Thiết Bổng hoặc là gậy gỗ nó chỉ là ! Nàng nhất định là bị ngươi đâm rất thảm, ngươi còn nàng bị gì?!” Đỗ phụ bực mình nhìn chằm chằm nhi tử.

      “Cha...” Đỗ Trọng Khang dở khóc dở cười. “Có phải người thấy hiu quạnh đơn ?”

      “Ngươi đừng hòng lảng sang chuyện khác! Mới vừa rồi tới cây gậy..., là đến Mai nương bị ngươi làm gì rồi!” Đỗ Phụ tức giận la hét. Bởi vì quá mức phẫn nộ, lời được mạch lạc.

      “Cha, người nhất thiết có cần chuyện luyến ái ? Để con đưa nương tới chỗ cha?” Đỗ Trọng Khang trả lời chẳng ăn nhập với câu hỏi của Đỗ phụ.

      cần...” Ah, sao lại trả lời câu hỏi này chứ? “Này, Mai nương tại như thế nào, ngươi mau cho cha nghe chút !”

      cần? cha cứ ở vậy vẫn rất tốt...Cha thấy Tiểu Thiện thế nào? Hai người hôm đó làm bạn cả đêm, hẳn là rất ăn ý.” Đỗ Trọng Khang tiếp tục chủ đề hoàn toàn liên quan điều Đỗ phụ quan tâm.

      “Tiểu Thiện? tệ, là ngoan.” Đỗ phụ trả lời rồi lại vội vàng tiếp: “Ta cùng nàng ta luyến ái làm cái gì?! Tuổi nàng ta vậy có thể làm nữ nhi thậm chí cháu ta...” tới đây chợt phát có điều thích hợp. “Này, ta hỏi ngươi chuyện này! Ngươi nhanh cho ta biết Mai nương thế nào!”

      Đỗ Trọng Khang trầm ngâm : “Tiểu Thiện tệ sao? Vậy con cùng Mai nương nên tạo thêm cơ hội, để cho hai người ở chung.”

      “Ngươi thế là ý gì? Chẳng lẽ ta lại làm mẫu thân ngươi ở dưới cửu tuyền thất vọng sao?” Đỗ phụ lẫm liệt , lúc này như quên Mai Phượng Tuyết.

      ‘‘Cũng đúng... Nếu là cha ở chung chỗ với Tiểu Thiện, mẫu thân có thể hộc máu - ấy là đại mỹ nhân ở bên cạnh cha nhiều ngày như vậy, nhưng cha hoàn toàn động lòng với nàng ta.” bội phục.

      “Ta sao động tâm? Ta coi nàng như muội muội!” Đỗ phụ hùng hồn .

      Đỗ Trọng Khang nghe suýt nữa cười ngất. trấn tĩnh sắc mặt mới lên tiếng: “Mấu chốt chính là điểm này. Cuộc sống của cha đều chôn vùi trong rượu, có tình cảm... Cha, người yên tâm, con cùng Mai nương nên tạo thêm nhiều cơ hội để người ở chung với Tiểu Thiện...”

      “Người cái gì?” Đỗ phụ thấy thực bị thằng con trai xấu xa này làm cho tức chết.

      “Con , nếu là người cùng Tiểu Thiện làm ra chuyện gì, có lẽ người hiểu bổng tử kia hữu hiệu cỡ nào...” Đỗ Trọng Khang lưu lại lời này rồi lách người ra ngoài, để lại Đỗ phụ giường phẫn nộ cực điểm.

      “Coi như ta thực cùng Tiểu Thiện chung đụng, ta cũng dùng bổng tử đâm nàng...” Chậm, gì? “Ta chung với Tiểu Thiện...”

      “Tiểu thư, người có sao ?” Tiểu Thiện vội vàng vọt tới trước mặt Mai Phượng Tuyết, nhìn nàng khắp lượt.

      “Ta sao cả.” Mai Phượng Tuyết lộ ra nụ cười nhàng, ngau sau đó nhíu hàng lông mày thanh tú “Nhưng thanh của ngươi hôm nay có gì đó là lạ? mấy ngày nay ngươi làm chuyện gì?”

      “Ta...” Tiểu thiện dừng chút, “Ta cảm mạo nóng sốt, mấy ngày nay thể dời giường... xin lỗi.”

      Nhắc lại nhớ tới đêm đó la to lớn cộng thêm xuy phong suốt đêm mà ra. Nàng cùng Đỗ bá bá hai người rống đến còn hơi sức sau còn bị bắt , nàng hôn mê bất tỉnh nhân , vừa mới tỉnh lại.

      “A, ta cũng có chuyện, cho nên biết ngươi cảm mạo nóng sốt... là xin lỗi.” Mai Phượng Tuyết khom người sâu trước Tiểu Thiện.

      cần xin lỗi ta đâu..., Tiểu Thiện nhận nổi.” Tiểu Thiện hoảng hốt khẩn trương đỡ Mai Phượng Tuyết dậy.”Chỉ là tiểu thư, người có vấn đề gì sao? Người đừng gạt ta đó!” Nàng cảm thấy tiểu thư nhất định là gượng cười.

      “Ta vẫn ổn.” Mai Phượng Tuyết hướng Tiểu Thiện nở nụ cười rạng rỡ. “Ngươi xem ta bây giờ phải là tốt sao?”

      “Nhưng đêm đó ta ràng nghe được tiếng thét chói tai của người, người còn Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi...Tiểu thư, ngươi bị thương chứ? Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi nơi nào? Nhất định rất đau có đúng hay ?” Tiểu Thiện khẩn trương ngừng.

      “Bị thương?” Ách, vết thương chảy máu, nhưng nàng hình như lại rất hưởng thụ. Thương thế của nàng nhìn cũng giống vết thương, nàng có thể tự coi mình là bị thương ?

      “Người nhất định là bị thương, đúng ?” Tiểu Thiện gấp gáp kéo tay nàng. “Tiểu thư, mau cho Tiểu Thiện biết người bị thương nơi nào, Tiểu Thiện giúp người thoa thuốc.”

      “Ta có bị thương!” khuôn mặt Mai Phượng Tuyết bỗng nhuộm sắc hồng.

      “Người ràng kêu Đỗ trang chủ dùng cây gậy đâm ngươi, sao còn là người bị thương?” Tiểu Thiện nghĩ mãi thông.

      “Bởi vì dùng cây gậy mà phải gậy !” Mai Phượng Tuyết khuôn mặt tuyết trắng càng thêm chín dừ.

      dùng cây gậy phải gậy ? Vậy là gậy giả hay sao?” Tiểu Thiện như sáng tỏ điều gì trừng mắt lớn.

      “Ách...” Mai Phượng Tuyết phát cái vấn đề này so việc nàng có bị thương càng khó trả lời rành mạch. “Dù thế nào nữa, chẳng những khi dễ ta, còn đối xử rất tốt với ta là được rồi.”

      “Tiểu thư, người nhất định là gạt ta, người cố làm như vẫn thoải mái, muốn ta yên tâm phải ?” Tiểu Thiện suy đoán .

      “Ta có.” Mai Phượng Tuyết dùng sức lắc đầu, mỉm cười với Tiểu Thiện.

      “Vậy ngày đó người kêu gào như chết sống lại là vì cớ gì?” Chẳng lẽ nàng nghe lầm? thể nào! cả Đỗ bá bá cùng các võ sĩ cũng nghe lầm?

      “Ách...” Cái vấn đề gậy gậy giả này làm người ta khó mở miệng. “Ai hừm, cái đó quan trọng đâu..., dù sao ta sao là được.”

      “Chuyện như vậy sao quan trọng? Đây ràng là vô cùng quan trọng!” Từ trước tới nay, nàng luôn theo tiểu thư, chưa bao giờ nghe thấy tiểu thư kêu gào thê thảm như vậy. “Thực quan trọng, mà.” Mai Phượng Tuyết ra sức lắc đầu quầy quậy. “Ta với ngươi, Đỗ trang chủ rất tốt, chẳng những cho ta biết công hiệu của dược tửu, còn cho ta biết vì sao nam nhân có thể cử bổng nữa.”

      “À?” Tiểu Thiện cũng như nàng chẳng có chút kinh nghiệm, nghe vậy sửng sốt.

      chỉ như thế, còn tự hạ thân làm mẫu cho ta xem... cũng là lợi hại, chỉ uống mấy ly rượu thuốc, mà có thể kéo dài dược hiệu hơn ngày, lợi hại tới mức ta biết nên làm sao.” Mai Phượng Tuyết tròng mắt sùng bái, sáng lên như vì tinh tú.

      “À?” Tiểu Thiện vẫn như cũ ngây ngốc tại chỗ.

      “Dù thế nào nữa là người tốt. Ngươi cần để tâm, biết ?” Mai Phượng Tuyết dịu dàng mỉm cười với Tiểu Thiện.

      Tiểu Thiện ngây ngốc gật đầu. “Vâng...’’ Xong mới nghĩ đến có cái gì đúng, “Nhưng Đỗ trang chủ lão nhân cũng Đỗ trang chủ có thể làm hại người!”

      “Đó là chưa hiểu con trai của mình.” Mai Phượng Tuyết bên môi câu lên nụ cười, giống như nàng biến đổi trở thành người hiểu Đỗ Trọng Khang nhất đời này. “Tiểu Thiện, ngươi cũng cần lo lắng, sau này ta còn muốn ở chung chỗ với Đỗ trang chủ nhiều hơn.”

      “À?” Ngày ngày cùng Đỗ trang chủ ở chung chỗ? Tiểu thư vậy nàng làm sao lo lắng! Nàng nhất định phải thường xuyên cùng Đỗ bá bá xem xem tiểu thư có phải chịu uất ức mới được!

    4. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 6
      tốt quá, con có việc gì!” Đỗ phụ kích động muốn ôm Mai Phượng Tuyết, nhưng còn chưa gần gũi với Mai Phượng Tuyết, liền bị Đỗ Trọng Khang ở bên ngăn lại.

      “Cha, người vừa bị cảm dậy, nên quá kích động... dọa Mai nương. “ Đỗ Trọng Khang .

      Mai Phượng Tuyết có chút kinh ngạc, hiểu tại sao lần đầu tiên nàng gặp mặt trưởng bối lại quan tâm an nguy của nàng. “ sao, ta có bị hù đâu...” Vì an ủi lão nhân gia, nàng đành dối trắng trợn.

      “Đúng vậy.” Đỗ phụ trợn mắt nhìn Đỗ Trọng Khang cái, dùng sức đẩy nhi tử ra, vọt tới trước mặt Mai Phượng Tuyết mỉm cười thân thiện. “con quả là nương xinh đẹp duyên dáng...Con cũng thích uống rượu sao?’’

      “Tiểu nữ chưa từng say rượu, cho nên tiểu nữ cũng biết mình thích hay thích uống rượu nữa.” Mai Phượng Tuyết cười rực rỡ.

      “Là thế sao?” Đỗ phụ hiển nhiên có chút thất vọng. “Ta còn tưởng rằng con vì quá rượu, mới chạy tới tửu trang của chúng ta trộm rượu.”

      phải thế.” Mai Phượng Tuyết mang chút áy náy lắc đầu. “ chừng thời gian nữa tiểu nữ thích uống rượu đó.”

      “Có ?” Đỗ phụ tròng mắt lần nữa dấy lên hy vọng sáng rỡ. “Ta với ngươi chưa, A Khang có hứng thú uống rượu gì cả, hại ta cùng cũng có cách nào khai thông, nhàm chán muốn chết. Nếu con thích uống rượu, chúng ta vừa lúc có thể.”

      “Cha, đến lúc uống thuốc rồi, con dẫn người xuống nghỉ ngơi.” Đỗ Trọng Khang cắt ngang lời của .

      cần! Ta muốn nghỉ ngơi - này, sao ngươi kéo ta...” Đỗ phụ như đứa bé bị Đỗ Trọng Khang kéo . “Này, buông ta ra a...”

      “Cha ngài có vẻ nhàm chán.” Cùng trở lại tẩm phòng, Mai Phượng Tuyết mới sở kiến sở văn bình luận.

      “Ông ấy rượu thành si, tìm được tri kỷ đối ẩm, cho nên nhàm chán.” Đỗ Trọng Khang cười nhạt.

      “Vậy ngài phải nên nghĩ biện pháp tốt, để cho cha ngài có người chuyện cùng?” Mai Phượng Tuyết nghiêm túc nghĩ ngợi.

      “Bây giờ nhìn lại hình như là rất cần thiết.” Đỗ Trọng Khang mỉm cười gật đầu. Nếu cha chạy tới dây dưa với Mai Mai, như vậy được!

      “Trước đây cần sao?” Mai Phượng Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, hiểu được lối của .

      cần.” Khi đó nàng còn chưa tới, điều đó đương nhiên cần thiết. Trước đây, dù cha muốn dây dưa với ai cũng liên quan tới . “Bây giờ lại là việc vô cùng nhu yếu.”

      “Ông ấy trước kia có bạn tri kỷ đối ẩm sao?” Mai Phượng Tuyết suy đoán.

      “Đúng.” Để tránh phiền toái, Đỗ Trọng Khang muốn dài dòng.

      “Vậy chúng ta bây giờ có phải nên nghĩ biện pháp để cho cha ngài bớt nhàm chán?” Mai Phượng Tuyết liếc đôi mắt long lanh ướt át nhìn chằm chằm vào .

      “Chúng ta quả là nên suy nghĩ điều này, nhưng phải tại.” Đỗ Trọng Khang cười nhạt . “Chúng ta bây giờ còn việc quan trọng phải làm.”

      “Chuyện gì?” Mai Phượng Tuyết nghi ngờ hỏi.

      “Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc dạy nàng?” Đỗ Trọng Khang mỉm cười hôn môi của nàng, trận hoan ái kịch liệt lại diễn ra...

      “Mai nương, con có cần uống rượu ?” Từ khi gặp Mai Phượng Tuyết đến giờ, Đỗ phụ năm lần bảy lượt cầm thùng rượu tới tìm nàng.

      “Ồ, được.” Mai Phượng Tuyết lần nào cũng chỉ ngây ngốc gật đầu, nghĩ thầm bồi lão nhân gia uống rượu giải sầu cũng tốt.

      được!” Lập tức, có hai đạo thanh đồng thời hô lên.

      “Hả?” Mai Phượng Tuyết kinh ngạc vừa nhìn. Tiểu Thiện luôn gần bên người nàng rồi, còn Đỗ trang chủ sao lại tới đây?

      được, phu nhân có giao phó, tiểu thư thể uống rượu bừa. Ta giúp nàng uống.” Tiểu Thiện thân là tiểu tỳ nữ lập tức nhảy ra ngăn nàng uống rượu. “Cha, ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm Mai nương, ta mang nàng trước, cha thứ lỗi nàng có thời gian uống rượu với người.” Đỗ Trọng Khang khom người sâu chào Đỗ phụ, sau đó kéo Mai Phượng Tuyết rời , để cho cha dây dưa nàng thêm nữa.

      “Ngài có chuyện quan trọng gì muốn tìm ta?” Cho đến khi hai người rời khỏi tầm mắt Đỗ phụ, Mai Phượng Tuyết mới buồn bực hỏi.

      “Nàng thử xem?” Đỗ Trọng Khang chỉ mỉm cười đầy ý nhìn nàng.

      thực tình cũng chưa có tính tiếp theo làm gì, nhưng là nàng hỏi, sao chịu phí hoài thời cơ chứ!

      muốn nàng, bất luận thế nào cũng cảm thấy chán nản.

      Mai Phượng Tuyết có thể từ trong gương mặt tươi cười của biết xảy ra chuyện gì. “Ngài phải là dạy ta...”

      sai, giống như trong lòng nàng nghĩ như vậy.” Đỗ Trọng Khang vòng tay ôm cái eo nhắn của nàng.

      “Làm sao ngài biết trong lòng ta nghĩ cái gì? phải là ngài cũng có suy nghĩ giống ta đấy chứ.” Mai Phượng Tuyết thầm thán. Đỗ Trọng Khang tà tà nhíu mày. “Chờ ta thực làm rồi, nàng phải hiểu chúng ta có chung suy nghĩ hay sao? Nếu như thực là giống nhau, nàng lại tới tìm ta tính sổ chẳng phải được rồi sao?”

      Đỗ Trọng Khang bên môi phiếm nụ cười ưu nhã đầy trêu chọc, dẫn nàng thẳng tới tẩm phòng, hai thân thể nóng rực lập tức lưu luyến triền miên...

      Cơ hồ mỗi lần như thế, Đỗ phụ cứ muốn tìm Mai Phượng Tuyết đối ẩm, Đỗ Trọng Khang liền xuất đúng lúc, đem Mai Phượng Tuyết khỏi, cuối cùng chính là Tiểu Thiện thay chủ hy sinh, bồi Đỗ phụ uống rượu, còn Đỗ Trọng Khang cùng Mai Phượng Tuyết giường bận tối mày tối mặt...

      “Kỳ quái, tại sao lâu như vậy còn chưa về?” Mai đại nương thấy nữ nhi trở lại, phiền muộn tìm các tỷ muội tán phiếm.

      “Làm sao tỷ lại để cho nàng ? Tìm người mua thay phải được rồi sao?” Tỷ muội Giáp nhíu mày. “Chẳng lẽ ngươi biết dược tửu kia khó mua thế nào? Dược tửu kia ngày chỉ bán ba bình, người lại chỉ được mua chai, chắc giờ này có khi Tuyết Nhi vẫn còn ở xếp hàng đấy.”

      “À? Khó mua sao? Làm sao có thể?” xem phản ứng của Mai đại nương ràng bà biết rượu thuốc kia rất khó sở hữu.

      “Cái gì làm sao có thể?” Tỷ muội Ất liếc nàng cái. “Trấn chúng ta ngày càng có nhiều nam nhân, mà nam nhân cần nhiều cái thứ đó, khó mua là phải.”

      “Ai, ta tại sao nghĩ đến?” Mai đại nương nhức đầu . “Nhưng tìm người mua hộ cũng phải giải pháp an toàn! Nếu đưa chúng ta rượu giả, Tuyết Nhi mang vào trong cung, hại hoàng thượng uống phải đồ giả, ta dù có mười cái đầu cũng đủ chém!”

      “Cũng có lý.” Tỷ muội đào cùng nhau gật đầu.

      “Nhưng Tô đại gia hoàng thượng hạ chỉ xuống, chậm nhất trong vòng nửa năm Tuyết Nhi phải đưa vào trong cung. Đến lúc đó nếu Tuyết Nhi vẫn chưa về, ta vẫn là có mười cái đầu cũng đủ chém... Lần này làm sao có thể chu toàn đây?” Mai đại nương càng ý nghĩ càng đau đầu.

      “Vậy tỷ thể làm gì khác hơn là gọi Tuyết Nhi trở về, nàng cần xếp hàng nữa. Về phần hạnh phúc của cuộc đời nàng... Hãy để Hoàng thượng định đoạt? Nếu hoàng thượng uống dược tửu kia, hoàng thượng khắc phải phái người mua rượu; còn nếu hoàng thượng uống được rượu kia...Vậy chỉ có hai kết quả, là Tuyết Nhi trải qua cuộc sống sung sướng thỏa mãn sảng khoái, kết quả còn lại chính là trải qua cuộc sống buồn bã chưa thỏa mãn dục vọng...” Tỷ muội đào Giáp phân tích. “Nhưng, bất luận cuộc sống về sau của nàng có như thế nào, ít nhất bây giờ đầu của chúng ta cũng bị chặt xuống.”

      rất đúng. Vậy ta nhanh xuất phát tìm Tuyết Nhi hơn.” Mai đại nương quyết định. “Nhà ta phiền các muội giúp trông coi chút, nếu ta gặp Tuyết Nhi, đừng Tuyết Nhi tìm ta, ta tìm được nàng tự nhiên về nhà...” Nàng dặn dò, tránh lúc hai người gặp hụt nhau, tiếp tục tìm kiếm đối phương, tự đẩy mình vào tình cảnh bi thảm.

      “Được!” Tỷ muội đào vỗ ngực bảo đảm. “Chúng ta nhất định giúp tỷ xử lý tốt, tỷ cứ yên tâm nhanh .”

      Mai Phượng Tuyết quyết định lên đường, chút sau Mai đại nương cũng đặt bước lối tới Đỗ Khang tửu trang.

      “Ta phải xuất môn, nàng tốt nhất cứ đợi ta trong trang, biết ?” Ngày hôm nay Đỗ Trọng Khang muốn dẫn người thu mua nguyên liệu chưng cất rượu, vì tránh cho nàng phải xuất môn mệt nhọc, thể làm gì khác hơn là để cho nàng ở nhà.

      Nhưng trong lòng lại thoáng xuất dự cảm chẳng lành, giống như ở nhà ngày, nàng xảy ra chuyện gì đó.

      “Ta đương nhiên đợi ngài trong trang! Tư chất của ta tốt, còn phải theo ngài học tập nhiều.” Mai Phượng Tuyết nở nụ cười chói lọi ngọt ngào với , nhưng kỳ có mấy phần chột dạ.

      ra nàng bị cây gậy kì lạ kia mang tới vui thích đến mức khó quên, nhưng nàng thể biểu ra, nếu nàng thể tiếp tục tại ở lại trong trang.

      “Tư chất của nàng tốt?” Đỗ Trọng Khang dễ dàng bỏ qua. “Ai tư chất của nàng tốt? được tự hạ thấp mình như vậy.” Nàng là nữ tử duy nhất lưu luyến!

      “Ta mà.” Chẳng lẽ nhìn ra tâm tư của nàng rồi sao? Vậy cũng được.

      “Tốt lắm, ta phải dẫn người ra ngoài, nàng tốt nhất chờ ta trở lại, biết ?” Đỗ Trọng Khang yên tâm dặn dò.

      “Biết, biết.” Mai Phượng Tuyết thành khẩn nhìn về phía , dùng sức gật đầu. “Ta nhất định ngoan ngoãn chờ ngài trở về.”

      “Hẹn gặp lại.” Đỗ Trọng Khang cúi người lưu lại dấu hôn làn da phấn nộn của nàng, lưu luyến buông rồi mới rời .

      Mai Phượng Tuyết nhìn theo bóng lưng cao lớn của , đột nhiên trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ nổi lên. Nàng đột nhiên cảm thấy mình rất giống tiểu thê tử, mà , chính là tướng công được nàng tiễn ra cửa...

      Tại sao dưng lại có kiểu suy nghĩ kì dị này? Nàng lắc lắc đầu, muốn dập tắt nguồn suy nghĩ. tại nàng nên phiền não chuyện khác mới đúng!

      “Phiền chết rồi, phiền chết rồi, phiền chết rồi...” Mai Phượng Tuyết bị ảo não trong lòng quấy nhiễu, cánh môi đào ngừng lảm nhảm.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Thiện nhìn Mai Phượng Tuyết ngừng tới lui, thất thần như suy nghĩ.

      “Lòng ta rất phiền muộn, ngươi nhìn thấy sao?” Mai Phượng Tuyết buồn khổ nhìn Tiểu Thiện cái, lại như trước phiền lòng vô cùng.

      “Cho nên ta mới hỏi tiểu thư phiền lòng vì cái gì?” Tiểu thư quả nhiên rất phiền.

      “Nha.” Mai Phượng Tuyết giờ mới hiểu được điều Tiểu Thiện hỏi. “Giờ ta mới phát ra, dược tửu của Đỗ trang chủ rất hữu dụng. Từ khi ta theo học tập đến giờ, ta mới chỉ thấy uống có lần, nhưng đến tận bây giờ vẫn duy trì phong độ tuyệt thuyên giảm!”

      “Vậy rất tốt.” Tiểu Thiện ra nghe hiểu lắm, nàng chỉ cần biết Đỗ trang chủ hề khi dễ tiểu thư nhà nàng là đủ rồi.

      “Nào có tốt? điểm cũng tốt.” Mai Phượng Tuyết cau mày chặt. “Ta tới đây là để xem dược tửu kia có hữu hiệu , nếu nó hữu hiệu mạnh như vậy, ta phải ra bên ngoài xếp hàng để mua...Vấn đề là, bên ngoài hàng dài như vậy, ta đứng cả nửa năm may ra lấy được chai...A, chúng ta lưu lại nơi này cũng được thời gian rồi, tại hàng người chắc đông hơn, chừng lần này phải năm mới mua được chai dược tửu, vậy làm sao kịp dâng cho hoàng thượng uống? Coi như tới vừa kịp, chai đối với hoàng thượng có thể là quá ít ?”

      “A?” Nghe Mai Phượng Tuyết lớn hồi, Tiểu Thiện hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn. “Tiểu thư vậy chúng ta phải làm sao?”

      “Ta nghĩ chưa ra...Ngươi nhớ được cho Đỗ trang chủ biết ta ra biết công dụng của dược tửu kia tốt thế nào, biết ?” Nàng có cách nào là phải xếp hàng mua rượu, đó chẳng phải là mệnh khổ sao?

      “Vâng.” Tiểu Thiện dùng sức gật đầu. “Tiểu thư, người bây giờ cùng trang chủ thân quen như vậy, tại sao trực tiếp xin trang chủ đưa cho người rượu thuốc? Như vậy người đỡ phải xếp hàng.” Theo ý nàng, làm vậy tất cả tựa hồ cách giải quyết tốt.

      được!” Mai Phượng Tuyết thẹn thùng mãnh liệt lắc đầu. “ vì giúp dạy ta mà rất bận rộn rồi, ta thể tiếp tục phiền toái , ta nên tự mình cố gắng, dựa vào sức mình... Đúng rồi, dựa vào chính mình!” Nàng đột nhiên linh quang lên, hưng phấn kêu.

      “Làm sao vậy?” Tiểu Thiện hiểu Mai Phượng Tuyết hưng phấn cái gì. “Tiểu thư, người nghĩ ra cách gì rồi sao?”

      “Đúng vậy đúng vậy.” Mai Phượng Tuyết cao hứng bừng bừng gật đầu. “Ta tự mình nghiên cứu cách bọn họ chưng cất rượu, trực tiếp học phương thức chế tạo dược tửu, như vậy ta cần xếp hàng, lại có thể làm rượu cho hoàng thượng uống cả đời, đó phải là lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao?”

      “A? Tuy là cách hay nhưng rất khó làm.” Tiểu Thiện mặt lộ vẻ khó khăn . Mấy ngày này, Đỗ bá bá vẫn luôn bên tai nàng các kỹ thuật chưng cất rượu, nàng đều nghe chăm chú nhưng hiểu, chỉ có thể tiếp tục bồi rượu. Điều duy nhất nàng hiểu chính là chưng cất rượu quả dễ dàng.

      sao, ta nghiên cứu chút. Vì muốn phiền Đỗ trang chủ, ta quyết định cho , tránh cho lại tốt bụng tới dạy ta chưng cất rượu.” Mai Phượng Tuyết rất có lòng nghĩ vì người khác

      “Nhưng... phải ai cũng biết chưng cất rượu, phải sao?” Tiểu Thiện tiếp tục lộ vẻ khó khăn . “Bên trong trang trừ sư phó nhưỡng rượu (*) được ra vào tự do, người khác muốn vào hầm chưng cất đều phải được cho phép của trang chủ?”

      (*) ủ rượu
      “Hình như là vậy.” Mai Phượng Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi.”Nhưng nếu ta chờ Đỗ trang chủ cho phép, vậy lại làm phiền ! Ta lén tiến vào hầm chưng cất rượu, làm kinh động tới bọn họ.”

      “Như vậy được sao?” Tiểu Thiện cảm thấy cách này hình như thỏa đáng. “Tiểu thư, ta cùng người có được hay ?”

      làm kinh động bọn họ, đương nhiên là càng ít người càng tốt. Ngươi ở lại chỗ này dưỡng thân , mình ta nghiên cứu là được rồi.” Mai Phượng Tuyết quyết định.

      “Nhưng mà...” Tiểu Thiện biết làm gì, cảm thấy có điều ổn.

      nhưng nhị gì hết.” Mai Phượng Tuyết mỉm cười với Tiểu Thiện. “Chuyện này cứ quyết định vậy . Khó có dịp Đỗ trang chủ cùng Đỗ bá bá dẫn người ra ngoài thu thập nguyên liệu, ta muốn nghe ngóng chút...Ah, bên ngoài sao có nhiều thanh thế này? Xảy ra chuyện gì?”

      Nàng tới đây, bên tai đột nhiên truyền tới thanh huyên náo lạ thường, tự chủ được nhíu mày chặt. “Tiểu Thiện, ngươi ra ngoài nhìn chút xem có chuyện gì?”

      “Vâng.” Tiểu Thiện lập tức chạy ào ra ngoài dò xét.

    5. Tiểu Hồ Ly

      Tiểu Hồ Ly Active Member

      Bài viết:
      199
      Được thích:
      62
      Chương 7
      Mặc dù Mai Phượng Tuyết quyết định buổi tối tới hầm chưng cất rượu lén quan sát quá trình chưng cất, nhưng trời lại đột nhiên nổi mưa gió, việc bất ngờ xảy ra đẩy Mai Phượng Tuyết lâm vào tình trạng hoang mang.

      “Ngươi xảy ra chuyện gì?” Mai Phượng Tuyết nắm chặt tay Tiểu Thiện, dám tin những gì mình vừa nghe. “Tại sao bên ngoài xảy ra việc đó?”

      tại bên ngoài có người giả mạo danh nghĩa Đỗ Khang tửu trang để bán dược tửu giả, nhiều người mua về uống còn bị mù mắt, ngoài kia có mấy người tưởng những kẻ bán rượu giả kia là người của Đỗ Khang tửu trang nên tới đây kháng nghị.” Tiểu Thiện giải thích.

      thế ?” Mai Phượng Tuyết hai mắt bỗng chốc trợn tròn. Xem ra chuyện xảy ra vô cùng trầm trọng, việc phát sinh mà vẫn chưa về, lần này phải làm thế nào bây giờ?

      “Đúng là như vậy!” Tiểu Thiện dùng sức gật đầu.

      “Vậy để ta xử lý xem sao, tránh khi nhóm người Đỗ trang chủ trở lại, rượu của lại phải đem ra đền!” Mai Phượng Tuyết quyết định .

      đối với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên là phải báo đáp ân tình. tại có cơ hội báo đáp tốt thế này, nàng nhất định phải rất dốc sức báo đáp mới được.

      “Tiểu thư.” Tiểu Thiện vội vội vàng vàng kéo nàng. “như vậy có được ?” Nàng có chút do dự, có chút khó xử. “Nếu người khác hỏi người là ai, tại sao phải đến giải quyết chuyện này, người trả lời thế nào?”

      “Ta cũng biết.” Mai Phượng Tuyết gấp gáp phất tay cái. “Giờ, ta có rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, ta nhanh ra xử lý chuyện này, nếu rượu trong trang bị đem ra đền, ta còn làm gì được nữa?”

      “Tiểu thư...” Tiểu Thiện nghĩ định thêm điều gì đó, tiểu thư xông ra ngoài. Nàng đành theo phía sau xem tình hình bên ngoài.

      “Các vị hương thân phụ lão!” Mai Phượng Tuyết từ bên trong trang ra đứng đài cao được bố trí sẵn, nhìn bên đối kháng cùng với hàng người dài dằng dặc phía dưới.

      “Ngươi là ai?” Người phía dưới rối rít chất vấn, biết nương mỹ lệ này là thần thánh phương nào.

      Mai Phượng Tuyết bỗng chốc ngây người,vấn đề Tiểu Thiện với nàng lại ngay lập tức bị lôi ra bắt nàng khai?”Ta là... Ừm... Ta là đồ đệ của trang chủ!”

      “Đồ đệ? Trang chủ làm sao có thể có đồ đệ xinh đẹp nhường này? Ta thấy chuyện này nhất định có vấn đề.” Người phía dưới bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

      “Đúng vậy, trông giống đồ đệ của , nuôi nữ nhân mới đúng...” Người phía dưới tiếp tục trao đổi qua lại.

      “Bất kể có phải là nữ nhân của hay , nương xinh đẹp như vậy, Đỗ trang chủ để nàng ở chỗ này chắc có cấu kết với nàng.” Người phía dưới vẫn tiếp tục bàn luận sôi nổi.

      Đúng lúc Mai Phượng Tuyết quyết định tiếp, phía dưới có người lớn tiếng kêu lên: “ là đồ đệ của trang chủ, nương xem rượu thuốc kia có hữu hiệu hay ?”

      “Đương nhiên là hữu hiệu!” Mai Phượng Tuyết ý thức được chuyện mập mờ, lớn tiếng trả lời. “Dược tửu này quả vô cùng hữu hiệu, các ngươi nhất định phải tin ta!”

      “Có ?” Có người lộ ra ánh mắt hoài nghi, nghi ngờ : “sao nương biết được dược tửu kia rượu hữu hiệu thế nào? Trừ phi nương dùng chính thân thể kiểm nghiệm.”

      “Ta chính là dùng thân thể nghiệm qua rồi!” Mai Phượng Tuyết xong mới, đột nhiên ngẫm ra vấn đề thế này thể lớn tiếng la lối.

      “Là ai để cho nương thể nghiệm? Là trang chủ, có đúng hay ?” Người phía dưới lộ ra ánh mắt quái dị, những người khác cũng nhìn chằm chằm Mai Phượng Tuyết.

      “Ách... Dù sao ta đảm bảo nghiệm qua, là ai quan trọng.” Mai Phượng Tuyết ấp úng .

      “Ai quan trọng?” thanh trầm thấp mà dồi dào từ tính đột nhiên vang lên từ phía xa. “Là ai dĩ nhiên rất quan trọng, Mai Mai.”

      “Nha” Mai Phượng Tuyết dời ánh mắt đến nơi phát ra thanh kia. Quả nhiên là .

      Ông trời ơi, cảm thấy chuyện thân mật trước mặt nhiều người thế này rất kỳ quái sao?

      Chỉ là lại, ban đầu tới chuyện này chính nàng cũng có cảm thấy kỳ quái.

      “Nàng là nữ nhân của ta.” Đỗ Trọng Khang tới bên cạnh Mai Phượng Tuyết, ôm nàng vào ngực. “Những kẻ nhìn nữ nhân của ta, đều dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, chẳng cần tới rượu giả, ta những khiến các ngươi cương lên nổi, mắt mờ tới mức nhìn ra thứ gì!”

      lạnh lùng cảnh cáo, người phía nghe được sửng sốt tột độ, thậm chí Mai Phượng Tuyết cũng hoảng sợ ngẩn ra trong ngực , lâu sau tinh thần vẫn chưa hồi phục.

      “Ta giúp ngài giải quyết vấn đề này mà, tại sao đột nhiên trở về, còn tràng lời kỳ quái?” Mai Phượng Tuyết tỉnh táo lại, câu đầu tiên chính là oán giận chỉ trích. “Ngươi biết thương lượng mà cứng rắn như vậy là rất phù hợp?”

      Coi như nàng có kinh nghiệm trốn thương trường, cũng rất ràng đạo lý lão bản thể tùy tiện uy hiếp khách nhân.

      “Hừ.” Đỗ Trọng Khang sắc mặt khó coi. vừa lên núi, liền bắt gặp nàng xuất đầu lộ diện trước mặt bao kẻ tội nhân. Điều làm tức hơn là, phía dưới là ánh mắt sắc lang của lũ đàn ông kia nhìn nàng ràng chưa thỏa mãn dục vọng, còn có ánh nhìn hảo cảm của nữ nhân bảo tâm tình của tốt lên được là chuyện lạ.

      “Ngài hừ cái gì?” đột nhiên là lạ, sắc mặt cũng khó coi như vậy? “Ngài phải uống nhầm rượu giả rồi chứ?”

      Người bình thường lúc này thường uống lộn thuốc, nhưng nàng nghĩ, uống nhầm rượu so với uống nhầm thuốc tỷ lệ cao hơn.

      sai, ta đem dấm làm thành rượu uống rồi.” Đỗ Trọng Khang sắc mặt của vẫn khó coi như cũ. Sao lại có nhiều ánh mắt thèm thuồng của lũ nam nhân nhìn nàng đói khát lâu ngày thế?!

      “Lấy dấm làm thành rượu uống?” hiểu được ý trong lời của Mai Phượng Tuyết tỏ ra đồng cảm. “Khó trách tâm tình ngài tốt. Ta rồi, ngài bình thường tốt bụng lại hiền hòa, sao đột nhiên thay đổi như thành người khác? Ta cuối cùng có thể hiểu nguyên nhân rồi. Lấy dấm nhầm thành rượu đích xác là việc khiến người ta vui nổi.”

      “Mai Mai!” sắc mặt Đỗ Trọng Khang càng khó coi hơn, trong cơn giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt. “Ta phải ngươi hảo hảo ở trong trang mà đợi sao?”

      “Ta có hảo hảo đợi mà.” Mai Phượng Tuyết vô tội nhìn , tự nhủ thầm cơn giận của đều là bởi vì cẩn thận đem dấm nhầm thành rượu, mình nên so đo với lúc này.

      “Vậy tại sao nàng lại ra bên ngoài chuyện với đống người như thế?” Đỗ Trọng Khang vẫn thể tha thứ. Mặc dù biết nàng thực tốt bụng, thế nhưng chuyện này cần nàng ra ngoài lộ diện thay !

      “Bởi vì ta muốn giải thích cho họ hiểu rượu của ngài đích xác là đồ thượng hạng, ta sợ bọn họ mang rượu của ngài cùng thứ rượu giả kia đánh đồng với nhau.” Mai Phượng Tuyết xong, đột nhiên lại kêu lên: “A, ta còn chưa cho bọn họ biết những thứ kia là do người giả mạo danh nghĩa Đỗ Khang tửu trang buôn bán...” Nàng vội vàng muốn xông ra ngoài giải thích.

      Đỗ Trọng Khang nâng nàng lên, ngăn trở đường của nàng. “Chuyện này ta phân phó người khác xử lý, nàng cần phải lo lắng.”

      “Như vậy được ? Nhưng mà... Ngài nên ra mặt cho mọi người, còn phải xử phạt những kẻ bán rượu giả nữa.” Mai Phượng Tuyết đề nghị.

      cần ta phải ra mặt.” Lòng tràn đầy lửa giận, đâu còn có tâm tư ra mặt! “Về phần kẻ bán rượu giả, khắc có quan phủ giải quyết bọn họ.”

      “Chuyện bán rượu giả khắc có quan phủ giải quyết? Ah, rất đúng! Thế mà ta nghĩ tới?” Mai Phượng Tuyết sùng bái nhìn . “Nhưng ta còn có lời muốn với bọn họ.”

      “Nàng còn gì muốn với bọn họ?” Đỗ Trọng Khang bình dấm chua vừa mở, nhưng biết phải lời nào. Loại chuyện này cũng khiến thoải mái.

      “Đúng vậy. Ta muốn với bọn họ, rượu giả làm mù mắt người uống phải, những người bán rượu kia có thể còn chưa biết thứ họ bán là rượu giả; còn nếu họ biết đó là rượu giả mà vẫn bán để hại người khác, đến lúc đó thể trách người khác được.” Mai Phượng Tuyết nghiêm túc .

      “Nàng còn quản cả việc đó sao?” Đỗ Trọng Khang càng nghe tâm tình càng xuống thấp. Nàng từ đầu tới cuối căn bản chưa chịu tỉnh ra, cũng ý thức được việc mình nghe lời !

      Mai Phượng Tuyết nghe vậy, sau nửa ngày trầm ngâm. “Được rồi, chuyện này ta quản nổi. Bọn họ bị bắt là đáng đời..., nhưng là ngài vẫn nên ra mặt với bọn họ chút về rượu của ngài tốt như thế nào, phải sao?”

      “Nàng chẳng phải mới vừa sao?” Đỗ Trọng Khang môi mỏng kéo ra nụ cười khó coi. “Hơn nữa nàng còn là ai quan trọng!”

      Lý trí cho biết nên tức giận, bởi vì câu trả lời lúc ấy của nàng có lẽ chỉ là do quá lúng túng, nhưng nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của đám người kia nhìn nàng, vẫn thể nào ép phẫn nộ xuống.

      “Ách...” hình như rất tức giận. “Vậy ngài bảo ta thế nào đây?” Nàng cũng biết nên giải thích từ đâu.

      Nàng còn nhớ nàng chỉ là người của , chỉ mình được cùng nàng hoan ái - cho dù nàng từng đề nghị muốn đổi người khác để cho nàng thử nhìn chút.

      ra nguyên nhân phải ? Tức là nàng chấp nhận rồi?” Đỗ Trọng Khang lửa giận đột nhiên bùng lên ngùn ngụt.

      có... có...” Mai Phượng Tuyết cuống quít khoát tay. “Ta có suy nghĩ xa vậy... Ta có nghĩ như vậy...”

      Đỗ Trọng Khang khẽ hừ tiếng, coi như đáp án này làm có chút hài lòng. “Về sau cho phép nàng tự tiện chạy ra khỏi trang lần nữa, biết ?”

      Bên ngoài là đám lang sói hổ báo, tất cả đều an toàn! Ngay cả nữ nhân cũng có thể bắt đại mỹ nhân như nàng bán!

      “Hiểu rồi...” Mai Phượng Tuyết uất ức cúi đầu, biết vì sao mình phải chịu đựng cơn tức giận của , vì đem nhầm dấm ủ thành rượu uống.

      Đỗ Trọng Khang lại hừ lạnh tiếng, hoài nghi nàng vẫn chưa hiểu .

      “Ngài đừng tức giận nữa nha, nếu đợi chút nữa ta rồi, lúc đó ngài có thể tự nhiên xả cơn giận vì uống nhầm rượu mà.” Mai Phượng Tuyết nhìn khỏi đình trệ hô hấp, ngẩng khuôn mặt kiều mị nhìn chăm chú.

      Đỗ Trọng Khang vừa nghe nàng như thế, tâm càng thể bình ổn lại.”Đợi khi nàng rời ?” khẽ nheo mắt lại.

      “Đúng vậy! Ta học xong rồi, nên muốn .” Mai Phượng Tuyết tỏ ra vô tội cực kỳ. Mặc dù nàng càng lúc càng muốn , nhưng nàng thể ... Nàng làm bộ như mình còn chưa học xong cũng là hình phạt rất ác liệt!

      “Cho nên, nàng ở lại chỗ này, hoàn toàn chỉ vì muốn ta chỉ giáo, chỉ như thế?” Đỗ Trọng Khang chân mày rối rắm thành đoàn, tâm tình vô cùng vui.

      thừa nhận, vì nguyên do này dụ nàng ở lại trong trang, nhưng cũng hi vọng nàng có thể cùng sinh tình ý!

      “Đúng vậy.” Mai Phượng Tuyết chột dạ khẽ gật đầu cái.

      Nàng phát mình ở lại chỗ này chỉ vì hi vọng được chỉ giáo chuyện kia, nàng còn như quyến luyến... Quyến luyến...

      “Nàng -” Đỗ Trọng Khang hung hăng khóa nàng vào lồng ngực. “Được, nếu như nàng thực tâm chỉ muốn cùng ta học tập, ta dạy nàng nghiêm túc hơn!”

      Khi nàng còn chưa tức giận của , cởi bỏ toàn bộ quần áo người nàng.

      “Ngài... Ngài muốn làm gì?” Mai Phượng Tuyết tiếu nhan vừa hồng vừa sợ. Ý đồ của với nàng quá minh bạch, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy cả người toát ra cỗ khí mãnh liệt bạo cuồng giống lần này, tựa hồ sau khắc cắn nuốt nàng.

      “Ngài đến tột cùng muốn làm cái...” Thấy tiếng động, Mai Phượng Tuyết lại hỏi lần thứ hai. Nàng còn chưa xong, cơ thể bị đẩy ngã mặt đất. Nàng đột nhiên cả kinh, thân thể chưa ổn định, sau lưng lập tức đổ lên thân thể nam tính cuồng mãnh...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :