1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bad Girl: Dưa xanh ép chín - Chanh Tinh(c4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4:


      Là nhân duyên kiểu gì, khiến cho hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như vậy lại có cùng sợi tơ?

      năm kia Âu Chí Kiệt học cấp ba, nhà trọ mà bọn họ ở chuyển đến gia đình mới.

      "A Kiệt, gia đình dưới lầu nghe đồn được tốt, vợ quá thích đánh bạc, chồng lại từng phạm tội, ngay cả con của họ, nghe cũng giao du với bọn giang hồ, từng vào đồn cảnh sát rất nhiều lần, con sau này ra ngoài phải cẩn thận chút, cố gắng đừng tiếp xúc với những người đó." Trong nhà có đứa con trai độc nhất lại giỏi giang nhiều mặt, làm mẹ đương nhiên là lo lắng.

      "Mẹ, mẹ yên tâm ! thông minh như vậy, tự tìm phiền phức mà dính vào người ta đâu." Em hơn Âu Chí Kiệt hai tuổi cũng rất yên tâm về của mình.

      Âu Chí Kiệt yên lặng ăn cơm chỉ gật đầu mỉm cười, cậu lòng chỉ có sắp xếp việc học tập như thế nào, mới có thể khiến mình thuận lợi vượt qua cuộc thi thử, sao có thời gian chú ý đến hàng xóm mới dưới lầu.

      Chẳng qua là chú ý, ông trời lại tìm hết cách này đến cách khác để khiến cậu muốn chú ý cũng được.

      Đêm khuya, cậu ngồi trước bàn đọc sách, mở cặp ra, lấy ra sách giáo khoa chuẩn bị ôn tập, lúc này dưới lầu lại truyền tới tiếng cãi vã.

      Lần này là lần thứ bảy trong tuần rồi.

      " cảnh cáo mày bao nhiêu lần, ít lại cùng đám người bẩn thỉu kia , lũ kia suốt ngày ở nhà trọ say xỉn, ai biết định làm cái quái gì? Còn nữa, xem mày xem, đánh nhau, trốn học, gây chuyện, cha mày làm gương, mày cũng học xấu theo đúng ? Giống y như mẹ mày, trời sinh là hồ li tinh thích gây chuyện, ban đầu nên mềm lòng nuôi lớn mày, để cho mày quyến rũ đám người đứng đắn kia về!"

      Lời giễu cợt chanh chua là mày Âu Chí Kiệt nhíu chặt lại, cậu tuy là vô ý, nhưng thường nghe thấy tiếng cãi vã dưới lầu, có lẽ vì là người nghe, khiến cậu đối với em vô duyên gặp mặt kia, từ lúc mới đầu có cảm giác, càng về sau càng khỏi có chút đồng tình.

      phải là con ruột của người phụ nữ dưới lầu, rất có thể là đứa bé của người mà người chồng này gặp bên ngoài.

      Chỉ là người nghe như cậu hình như có tư cách để ý tới chuyện nhà người ta, nghe lời mẹ, ít để ý tới tốt hơn.

      Cứ như vậy, cậu và bé kia, lầu , lầu dưới ở chung nửa năm trời, chưa bao giờ tiếp xúc, mãi cho đến ngày, cậu vì dạy bạn học số học mà về muộn, lúc qua con hẻm đường về nhà, cậu dừng bước.

      chiếc xe máy phân khối lớn nhả khói đen, vang lên ùng ục ở ngỏ hẻm, cũng ngăn trở đường của cậu.

      " Tiểu Vương, người ta tuần này trốn học giúp giải quyết chuyện thiếu nhân lực mấy ngày liền, thế nào, cũng nên giúp em sống qua cuối tuần, ít nhất cũng cho thêm ít phí ăn uống !" Thiếu nữ trang phục mát mẻ vuốt ve mái tóc nhuộm thành nhiều màu sắc, uốn éo tựa vào chàng lái xe bên cạnh, bàn tay bè sờ soạng, muốn đòi phần thưởng.

      "Sao lại có? Mới vừa đưa cho em năm trăm nguyên là đủ rồi!"

      "Thế chỉ có thể gặm mấy cái bánh bao thôi!" Thiếu nữ chu môi, ghét bỏ người ta hẹp hòi.

      "Nếu sợ hẹp hòi, em nên biểu hào phòng trước nha!" chàng lái xe cười lưu manh, tay lại càng lần mò xuống đôi chân thon dài.

      Thiếu nữ kinh hô, cố ý giả bộ thẹn thùng, thân thể là lui về sau cách phòng bị. " Tiểu Vương, sao lại đáng ghét như vậy! Lại đánh lén em!"

      "Nhìn xem! Sờ em chút em cũng chịu, muốn hảo phóng kiểu gì?" Tiểu mỹ nữ luôn khiến cho người ta ngứa ngáy khó nhịn, rồi lại đụng vào được.

      Âu Chí Kiệt đem hết thảy thu vào đáy mắt, khỏi nhíu chặt lông mày, bé quá mức xinh đẹp, tuổi như vậy lại lợi dụng sắc đẹp của mình đòi tiền đàn ông, sau này lớn lên còn ra thế nào!

      "Được rồi! Cho thêm em năm trăm nguyên, sau này nếu PUB cần nữa, tìm em hỗ trợ."

      "Cám ơn Tiểu Vương." Thiếu nử khẳng khái tặng cái môi thơm mặt chàng, vẫy tay vui vẻ tiễn chàng .

      bé cúi đầu, ngó chừng số tiền trong lòng bàn tay, hai đầu lông mày xoắn chặt, bé lẩm bẩm: "Vẫn đủ rồi!"

      Chuông cảnh báo trong đầu chợt vang lên, bé phát giác mình bị người khác nhìn chằm chằm!

      Đằng trước có thiếu niên đeo cặp sách.

      bé nhìn tên đồng phục hồi lâu, trong đầu nhớ lại từng nghe thấy ở đâu, con ngươi tỏa sáng bỗng lên vẻ xảo trá. "Hello, đẹp trai, tan học sao!"

      bé thân thiết chào hỏi, lại gần cậu, cười như thể hai người là bạn thân.

      Âu Chí Kiệt gật đầu, trực giác nghĩ mau tránh xa bé ra, nhưng lại để bé chìa tay ngăn cản.

      " đẹp trai, đừng vội như vậy mà! là người mà ai cũng đều khen là, thi luôn luôn giành được hạng nhất, vừa nghe lời vừa hiếu thuận vừa thông minh đúng ?"

      Vẻ hiểu xuất trong mắt ở trong mắt Âu Chí Kiệt, hóa ra là bé kia, hàng xóm mới dưới lầu.

      Cậu xa cách nhưng lễ phép trả lời bé, "Chào*, xin lỗi, bạn cản đường tôi."

      Nhưng là có người để ý tới ám hiệu của cậu. "Ai! đẹp trai, em khỏe*, khỏe chút nào, cho nên em muốn cho lên lầu."

      *Chào = nhĩ hảo. Em khỏe = ngã bất hảo.

      Âu Chí Kiệt bị gương mặt khẽ nhăn lại kia làm cho hồ đồ, nhóc này đáng ra là chẳng có chút quan hệ gì với mình.

      " lầu, có nghe được mấy lần em bị chửi sao? cho biết, em hề muốn sống trong căn nhà đó, bên trong mặc dù có cha ruột của em, nhưng ông ta chưa từng nhìn em lấy cái, em là con ngoài giá thú của cha, cái người em gọi là mẹ, chẳng có chút quan hệ máu mủ nào, đối đãi với em đương nhiên tốt, em thường bị bà ta đánh chửi, có đôi khi thậm chí ngay cả bữa tối cũng được ăn."

      Âu Chí Kiệt thấy nụ cười của bé ủ rũ dần, nhớ lại nửa đêm bé bị quát mắng, định ở lại, lại biết cậu nên gì để dỗ dành thiếu nữ sắc mặt vừa thay đổi kia.

      "Mấy hôm trước, em cẩn thận làm mất cái vòng cổ bằng ngọc của mẹ, em thề là em cố ý, chẳng qua là thích chưng diện, cho nên cầm lấy đeo chút, sau lại biết để ở chỗ nào, em dám , bởi vì em sợ mẹ cho em cố ý vứt , lại đánh chửi em bữa nữa." Thân thể co rụt lại, như nghĩ rằng mình bị đánh chửi, hai mắt oan ức đong đầy hơi nước. "Em trốn học mấy ngày, len lén làm, chính là muốn mua cái vòng cổ giống y như thế để trả lại."

      "Đây là lí do cậu đòi tiền vừa nãy à?"

      " ra thấy rồi à!" bé khẽ thở dài, nội tâm lại cười trộm, tên này khá lắm! Nghe lén, nhìn lén lâu như vậy, vẫn lên tiếng, "Người kia là Tiểu Vương, là bạn em giới thiệu chi, PUB của ấy tạm thời thiếu phục vụ, em phải bận rộn ngày mới có thể có được mấy trăm nguyên, nhưng vẫn đủ, bất kể em kiếm tiền thế nào, cũng đủ được!"

      Âu Chí Kiệt bị bộ dạng của bé làm cho sững người, khí quanh mình nháy mắt ngưng lại, cậu biết bé lớn lên rất đẹp, đẹp đến nỗi khi bé chảy xuống dòng nước mắt, như là cướp hô hấp của người khác.

      Dù sao vẫn thiếu niên thanh thuần, mặc dù giỏi giang nhiều mặt, giáo viên ở trường cũng dạy lúc gặp mỹ nhân kế phải xử lí như thế nào, chỉ biết sững sờ hỏi: "Cậu thiếu rất nhiều tiền à?"

      "Rất nhiều." bé gật đầu mạnh.

      Âu Chí Kiệt mở cặp sách ra, lấy ví tiền của mình rồi nhìn chút. "Hoàn cảnh của cậu khiến người khác phải đồng tình, nhưng mà tôi chỉ là học sinh, giúp được cậu nhiều." Bên trong chỉ có tiền tiêu vặt ngàn đồng tháng này của cậu.

      "Đủ rồi, đủ rồi, có ngàn nguyên này của giúp là đủ rồi!" bé nhanh nhẹn rút lấy số tiền trong tay Âu Chí Kiệt, khuôn mặt nhắn lập tức biến đổi, nào còn đáng thương như trước kia. " đẹp trai, thanks! Em cũng biết là người tốt mềm lòng."

      bé vui vẻ như thể muốn hôn lên tờ tiền, cẩn thận cho vào túi của mình, đột nhiên vòng trang sức từ trong túi rơi ra.

      Cẩn thận nhìn lại, là sợi dây chuyền bằng ngọc.

      Âu Chí Kiệt nheo mắt, trùng hợp như thế chứ!

      "Nguy hiểm , nếu bị vỡ, em chắc chắn bị đánh cho trận."

      "Ha ha, kỳ ghê, vừa mới than phiền với xong, em tìm thấy vòng ngọc rồi."

      bé cười giả, giả đến mức Âu Chí Kiệt bị làm cho ngu cũng chợt hiểu ra, bé này căn bản là lừa lấy tiền của cậu! Mà cậu vừa mới nhìn thấy hai giọt nước mắt ngu ngốc mắc mưu.

      "Em tên là Tiêu Mạn Lỵ, Âu đẹp trai, em nghĩ sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt, cám ơn ngàn nguyên của , em phải về nhà rồi, bye bye." Tặng nụ hôn gió cho cậu, váy siêu ngắn mê người bay bay trước mặt Âu Chí Kiệt, tạo thành độ cong xinh đẹp, sau đó từ từ chạy lên lầu.

      Vẻ mặt Âu Chí Kiệt rất đồng tình, bé tồi tệ lấy thân thể của chình mình ra đùa giỡn như vậy, cậu hề muốn gặp lại chút nào!

      đồng tình trước kia, tất cả đều bị phá hủy bởi nguyên hình của bé kìa rồi.

      Chẳng qua là Âu Chí Kiệt trăm triệu nghĩ tới, bọn họ rất nhanh gặp lại!

      Vẫn là vì bổ túc cho bạn, cậu lại lần nữa trời tối mới về nhà.

      lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, trong cái ngõ cụt ở chỗ rẽ vào nhà trọ truyền đến những tiếng động lạ, như có người chuyện, nhưng cũng như là có người... đánh nhau?

      Bước chân hướng sang bên đó, trong khu dân cư nên có bạo lực, nếu cần, cậu có thể báo cảnh sát.

      Suy đoán của cậu là chính xác, đúng là có người đánh nhau, chẳng qua chỉ là ba nữ sinh vây đánh nữ sinh khác, trong đó nữ sinh bị tát cái, cậu nhìn rất quen.

      "Tiêu Mạn Lỵ, tao xem mày còn dám lớn lối , lại dám cướp bạn trai của chị cả chúng tao, mày nghĩ ai dám dạy dỗ mày à?"

      Mặc dù người rất nhiều vết thường, Tiêu Mạn Lỵ bị gọi tên vẫn nâng lên khuôn mặt để cho nữ sinh ghen tỵ, khiêu khích cười : "Buồn cười! Tao muốn tìm bạn trai sao lại coi trọng loại rách nát thấy ai là nấy này, ràng là chị cả của chúng mày quản nổi bạn trai, tao cứ vậy mà gặp xui, khó hiểu bị thằng đó chộp tới tỏ tình, bây giờ người phải chịu để cho bọn mày chỉ trích, dạy dỗ, hẳn phải là thằng kia kìa!"

      "Mày còn cãi cố à, nếu phải tại mày chạy đến trước mặt học trưởng Lý cố làm ra vẻ, học trưởng Lý đổi lòng sao?"

      "Ha ha ha!" Hậu quả của việc cười to chính là mặt bị đau, Tiêu Mạn Lỵ giữ lấy chỗ mặt bị sưng lên, nheo mắt : "Về cho chị cả của bọn mày, bảo ta đổi cái tính lưu manh kia , chừng bạn trai ta còn có thể trở về bên cạnh, loại con trai đứng núi này trông núi nọ như thế, dù có dâng lên tận cửa, tao cũng thèm!"

      Khom lưng nhặt bút cũng có thể gọi là cố làm ra vẻ nữa à!

      bé ngay cả mặt học trưởng Lý như thế nào cũng thấy, nào biết ta bị động tác của mình làm cho mê muội, cứ vậy mà bị định tội là quyến rũ người khác.

      "Đừng xạo, ai biết mày thích quyến rũ mấy thằng có tiền, suốt ngày luẩn quẩn bên cạnh nam sinh, còn chuyên cướp bạn trai của người khác, học trưởng Lý giàu như vậy, mày nhìn có ma mới tin, tao nghe mẹ mày cũng là hồ ly tinh, chuyên cướp chồng của người khác, thế con có khác gì?"

      "Này này, muốn công kích người, cùng đừng lôi cha mẹ người khác vào, thiếu lễ phép." Tiêu Mạn Lỵ bỉu môi.

      "Dám tao thiếu lễ phép?!"

      Đám người lại sắp đánh nhau, đầu hẻm đúng lúc xuất tiếng ngăn trở.

      "Mấy người làm gì ở đây vậy?"

      Mấy nữ sinh sẵng giọng vừa thấy có người xuất , độc ác trừng mắt nhìn Tiêu Mạn Lỵ vẫn e ngại gì cả.

      "Coi như mày may mắn."

      Đám con hung dữ luc tục lui , dưới đèn đường, chỉ còn lại đôi mắt to vui nhìn chằm chằm đôi mắt mang ý cười.

      "Cậu..." liền thấy đầu gối, khuỷu tay bé có vết thương, gương mặt trắng nõn còn thảm hại hơn, vẫn còn vết đỏ do bị năm ngón tay cào.

      bé này là kỳ quái, trong hoàn cảnh bất lợi cho mình, cũng quên mạnh miệng cãi lại, chọc giận người khác.

      "Hello, lại gặp rồi, đẹp trai, cám ơn giải vây giúp em." Nụ cười kéo dãn mặt, đau quá.

      Đáng tiếc, thể giống lần trước, lời từ biệt hoàn mỹ, Tiêu Mạn Lỵ nhịn đau, chân thấp chân cao lướt qua cậu, chuẩn bị vào nhà trọ.

      Bất ngờ kịp phòng bị, cánh tay của bé bị người ta kéo lấy.

      "Đẹp trai, có chuyện gì à?"

      Âu Chí Kiệt mân chặt cánh môi nhìn , cảm thấy khó hiểu và bắt mãn với lơ đễnh của , "Trước lại đây, tôi thoa thuốc giúp cậu."

      Thoa thuốc giúp ?

      Tiêu Mạn Lỵ ngẩn ra, cho đến khi bị nhắc ngồi lên chiếc xe máy đỗ trước cửa nhà trọ, bé mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn cậu lấy túi y tế từ trong cặp ra.

      " cũng quá khoa trương rồi? là nam sinh đấy! Sao lại mang mấy cái này bên người?" Rượu cồn, bông tẩm cồn i-ốt, bông que, băng gạc, còn có cả băng ok hình hoạt họa, ha ha!

      "Mẹ muốn tôi mang theo." Liếc nhìn cái, cậu mở lọ thuốc sát trùng ra, khử độc cho vết thương.

      " đúng là đứa trẻ nghe lời, muốn em mang mấy thứ này bên cạnh, thôi ... Au! chút được à? Đau quá !"

      bé kêu quá lên, cậu thèm để ý đến bé, tiếp tục lau vết thương đầu gối, nhưng động tác hơn nhiều. "Dám đánh nhau với người ta cũng đừng có kêu đau."

      Tiêu độc xong, cậu mở miếng bông tẩm i-ốt, lau miệng vết thương.

      Làm từng bước , bởi vậy có thể thấy được, cậu là người rất nguyên tắc.

      "Hết cách, đánh người ta, mình bị đánh, đẹp trai, đạo lí đơn giản như vậy, sao lại hiểu vậy!"

      lời giải thích cách hòa hoãn, có thể tránh xung đột cần thiết, đạo lí đơn giản như vậy, cũng chỉ có bé là chọn.

      Âu Chí Kiệt hài lòng với giọng điệu thoải mái của bé, liếc cái, trong lòng lại đột nhiên chấn động.

      khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt tràn đầy nước.

      Hại cậu nhất thời chú tâm, miếng bông đặt mạnh lên miệng vết thương của bé.

      "Này! Đẹp trai, đau lắm đấy! Muốn báo thù ngàn nguyên kia, cũng đừng báo lúc này chứ!" phải làm bộ đâu, đây là nước mắt đấy, Tiêu Mạn Lỵ cậy mạnh nắm chặt nắm tay, quệt mạnh .

      "Xin lỗi." Âu Chí Kiệt tập trung lại, tiếp tục cúi đầu xử lí bước cuối, sau đó cậu nhả ra câu, "Sao phải làm vậy?"

      bé suy nghĩ hồi lâu mới trả lời. " hỏi em sao lại cướp bạn trai người ta à?" bé tiện tay gẩy gẩy lọn tóc sát đỉnh đầu.

      Ha ha, đừng trừng , bên có lá khô mà!

      "Tôi là hỏi cậu, sao muốn chọc giận người khác? Nếu cậu giải thích tử tế, chuyện tử tế, có lẽ cũng bị đánh."

      " cũng vừa nghe thấy, bọn họ chịu được em cướp bạn trai của chị cả người ta, cảm thấy em chuyện tử tế có tác dụng à?" Vô dụng thôi!

      "Cậu ràng cướp, sao lại vô dụng?"

      Tiêu Mạn Lỵ ngơ ngác chút, lộ ra ánh mắt khinh ngạc, " tin em... trong sạch?"

      "Cậu giải thích là người ta chạy đến tìm cậu tỏ tình, cũng phải cậu chủ động chạy tới phá hoại tình cảm của người ta, phải sao?" Cậu nhìn bé bằng ánh mắt kì quái.

      "Nhưng... tin sao, tin à?" bé bối rối, chân tay hơi luống cuống, " cảm thấy em cướp bạn trai của người ta, nhìn bộ dạng của em này, vừa ngả ngớn lại kiểm điểm, cẩn thận là em làm chuyện xấu, đừng quên lần trước em cũng lừa gạt , sao lại có thể tin em?"

      "Đừng lộn xộn, tôi còn muốn giúp cậu quấn băng gạc."

      Ra lệnh câu, Tiêu Mạn Lỵ quả nhiên im lặng, mặc kệ cậu nắm lấy cánh tay mình, cẩn thận đăp băng gạc tiêu độc lên, lại dùng băng quấn chặt.

      "Tôi đúng là nên tin tên lừa gạt." bé cười cười, phần nhiều là bất đắc dĩ, cậu đứng bên cạnh nhìn thấy ràng, "Nhưng trong hoàn cảnh đó, cậu cũng cần thiết phải dối."

      Tiếng của cậu khàn khàn khó nghe như bao thiếu niên khác ở thời kì đổi giọng, cũng là thanh dễ nghe nhất mà từng nghe.

      Đầu mũi chua chua, kích thích đến mắt, khiến cho tiếng của bé hơi nghẹn lại, "Đẹp trai, đúng là người tốt!"

      giọt nước mắt từ trung rơi xuống, thấm vào băng gạc trắng, khiến Âu Chí Kiệt băng bó sợ hết hồn.

      "Nhưng có thể tay chút , đau lắm đó!" Tiêu Mạn Lỵ nở nụ cười khó coi.

      Từng giọt, từng giọt nước mắt ngừng rơi xuống cánh tay và bàn tay cậu.

      " xin lỗi, tôi, tôi dùng nhiều lực đâu, tôi tay chút, xin lỗi, cậu chịu khó chút, ổn ngay thôi." Cậu biết lực tay của mình lại mạnh vậy.

      Càng vội tay lại càng vụng về, quấn nhiều vòng cũng đúng, thấy băng gạc, băng quấn sắp thành quấn thành cục khuỷu tay, Tiêu Mạn Lỵ bật cười, nước mắt ngừng. "Đẹp trai, trói gậy bóng chày lên người em làm gì vậy?" Nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, bé lại càng buồn cười.

      Âu Chí Kiệt đỏ mặt, ấp úng: "Xin lỗi."

      Đột nhiên, xúc cảm mềm mại rơi mặt cậu, cậu ngẩn ngơ, tay giữ chặt má trái bị vật thể lạ xâm nhập, tràn đầy kinh ngạc nhìn bóng người chạy trước.

      Mới vừa nãy lẽ là...

      "Đây là hôn cám ơn, cám ơn hôm nay làm việc nghĩa, còn cả băng gạc của nữa." bé lắc lắc quả cầu vải xấu xấu tay. "Chẳng qua nha! Nụ hôn của bổn tiểu thư cũng rẻ, hai trăm nguyên này coi như là giúp !"

      bé vẫy vấy hai trăm nguyên mới sờ được từ trong túi áo vài giây trước, cười rực rỡ, "Vẫn câu đó, hôm nay cám ơn nha!"

      xong, người nhanh chóng vào trong nhà.

      Âu Chí Kiệt híp mắt lại, nơi nào đó bên trái mặt nóng vô cùng.

      bé xấu xa kia hành vi rất đáng giận, nhưng cậu lại vì xúc cảm bên má trái mà đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

      "... Mày con nhóc chết tiệt này đừng có mà được voi đòi tiên! Muốn đòi tiền, mày cũng phải tao sinh, tao làm sao phải cho mày tiền? Tiền lương làm? chút tiền này chính là mày nên cầm về trợ cấp gia dụng, cho mày biết, chút tiền ấy còn đủ nhét kẽ răng, còn muốn đòi lại, là chết cười, vậy có phải từ tháng sau trở , tao cũng cần cung cấp ăn uống cho mày..."

      Cửa sổ rộng mở vẫn truyền đến tiếng gầm gử của nữ chủ nhân bên dưới, ngay sau đó là tiếng đồ rơi vỡ leng keng, xem ra tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt.

      Âu Chí Kiệt muốn phân tâm, nhưng lực chú ý vẫn dời từ quyển sách xuống lầu dưới.

      "Cái gì mà trợ cấp gia dụng, ràng chính bà cầm tiền của tôi đánh bạc với người ta, kỹ thuật tốt lại sĩ diện, có tiền còn cố sống cố chết chơi tiếp, đáng đời bà lần nào cũng đều thua cả người mau lột sạch mới về nhà."

      "Câm miệng cho tao! biết lớn , dám tao như vậy, tao xem mày là thiếu dạy dỗ! Còn chạy, dám sợ đánh cái gì, ai nha! Mày dám làm xem? Tiêu Mạn Lỵ, mày để xuống cho tao, cho phép mày cầm mạt chược của tao ném xuống dưới lầu!"

      Cậu vừa lật sách vừa lắng nghe, đột nhiên cười, thẳng thắn, hề khách khí, chính là như vậy, cho nên mới thường hay đắc tội với người khác sao!

      Tiếng đồ rơi vỡ càng thảm thiết, cậu hoài nghi hai người này có phải định phá hủy nhà trọ !

      Đột nhiên, "ầm" tiếng, biết thứ gì rơi xuống đất, lầu dưới rốt cục cũng ngừng cãi vã.

      "Tao ra ngoài nuôi chó hoang cũng còn tốt hơn nuôi mày! Chỉ biết chống lại tao, tao cho mày biết, mấy cái đồ rơi vỡ này toàn tính lên đầu mày, đầu tháng sau mày nếu nộp hai vạn đồng ra đây, tao liền coi như là mày nộp phí thuê nhà, mày khỏi phải về nhà ở."

      Đây là lần cuối cùng nghe thấy tiếng của nữ chủ nhân, rồi sau đó đêm tối khôi phục lại yên lặng, nhưng là trái tim cậu lại khó có thể yên tĩnh.

      Rất quá đáng rồi! Nào có người muốn về nhà mình còn phải trả tiền?

      bé đó nhìn thế nào cũng cùng tuổi với mình, có khi còn tuổi hơn, cách tháng sau chỉ còn mười ngày, muốn bé lấy đâu ra hai vạn đồng?

      Cậu gấp sách lại, xem nữa, định lên giường nằm.

      Nghe có vẻ, đây phải là lần đầu tiên mẹ kế đòi tiền thuê nhà của bé đó, cậu rất khó tưởng tượng nổi cuộc sống như vậy, bé này chống chọi kiểu thế!

      bé này là!

      Vừa kì quái lại vừa thích gây chuyện vô cùng, hành vi lại lớn mật e ngại.

      Bàn tay tự chủ dán lên bên trái mặt, xúc cảm nong nóng mềm mại loáng thoáng tồn tại, khuôn mặt tuấn hồng hồng lên, nhưng khi cậu lại nghĩ đến chuyện trước đó, mày kiếm hơi nhíu lại.

      Lần đầu tiên trong đời, Âu Chí Kiệt mất ngủ.

      "A Kiệt, sớm vậy ra ngoài rồi sao?"

      "Vâng, có hẹn với bạn, phải làm báo cáo, cho nên muốn đến thư viện sớm tra tài liệu." để cho mẹ quan tâm, cậu từ trước đến giờ đều báo cao cặn kẽ hành động của mình.

      "Nhưng con còn chưa ăn sáng nữa."

      "Con mang , đường ăn." nở bỏ phí tâm huyết của mẹ, Âu Chí Kiệt lấy túi nhựa bao sandwich cẩn thận, giày ra cửa.

      tới đường cái đối diện trạm xe bus, có qua cửa hàng hoa mở sớm, bình thường cậu cũng nhanh chóng qua, nhưng hôm nay lại khác thường dừng bước, chỉ vì liếc thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong tiệm hoa.

      Nữ sinh xinh đẹp mặc váy ngắn mê người, buộc tóc thành đuôi ngựa, chính là người khiến cho cậu đêm ngủ.

      Xem ra cuộc cãi vã tối qua cũng tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho bé, khiến cậu thả lỏng.

      Chỉ là làm gì vậy?

      Chọn bó hoa gồm những bông cúc khác nhau, ở trước mặt nhân viên bán hoa giơ tay cầu xin lại cầu xin, sau lại biết cái gì, bé cố rút mấy đóa hoa ra ngoài, lúc này nhân viên cửa hàng mới gật gật đầu, bé lại mấy câu, nhân viên cửa hàng nhìn như rất khó xử, bé lại ngừng chấp tay cầu xin, vẫn là thỏa hiệp.

      Rồi sau đó bé cầm bó hoa được bọc kĩ ra ngoài, theo bản năng, cậu rẽ vào trong góc.

      Tại sao lại để cho bé phát mình?

      Cậu cũng thể ra đáp án, có thể là cậu tò mò thôi!

      tối suy tư, khiến cho cậu tràn ngập tò mò với nữ sinh này.

      Bây giờ cậu càng muốn biết cầu gì với nhân viên cửa hàng bán hoa? Tò mò bé mua hoa tặng ai? Tò mò bé lấy đâu ra tiền mua hoa? Hoặc là , cậu tò mò bé muốn đâu?

      Cậu chuyển bước theo sát ngay sau bé, ném mục đích ra ngoài sớm của mình ra sau đầu.

      Duy trì khoảng cách với bé, theo bé lên xuống xe bus, vừa đoạn đường, Âu Chí Kiệt ngoài ý muốn thấy đích đến của bé là nghĩa trang .

      Cậu núp ở cửa nghĩa trang, thấy bé đem bó hoa kia đặt trước bia mộ.

      Tiêu Mạn Lỵ hai tay chống eo, ác độc nhìn chằm chằm bia mộ kia, vừa mở miệng là tiếng mắng cực kì nóng nảy.

      "Mẹ nhìn xem, làm cái gì làm, hết lần này tới lần khác chạy làm tình nhân của người ta, đáng đời mẹ chết rồi ai thèm để ý mẹ, cho dù con có muốn giúp mẹ tu mộ cũng có tiền!"

      "Mẹ có biết vì mua bó hoa này tới thăm mẹ, con ngày hôm qua cùng bà già kia cãi nhau trận, thiếu chút nữa bị bà ta đập chết bằng ti vi, đều tại mẹ, làm chuyện sai lầm lại hại đến con, mẹ vui rồi, chết cái, còn con vì mẹ mà làm trâu làm ngựa, cả đời bị gán mác đứa con của tình nhân, để người ta dùng ánh mắt khác thường mà đối xử, cuộc sống này của con là do mẹ ban cho đấy, trải qua thê thảm thế nào mẹ có biết ?"

      Âu Chí Kiệt kinh hãi trợn mắt, đây... là thái độ đối với người sinh thành mình sao? bé đó quá mức lớn mật, quá mức kinh thế hãi tục rồi.

      " phải là con muốn , mắt chọn đàn ông của mẹ cũng quá kém rồi? Chọn phải tên có trách nhiệm như vậy, trước khi mẹ chết tới thăm, sau khi mẹ chết lại sợ quyền uy của bà vợ, chỉ lạy cái trước mộ mẹ rồi chuồn mất, trong cái nhà đó, ông ta căn bản chẳng có chút địa vị nào, chỉ cần bà già kia hừ khẽ cái, cho mẹ biết, ông ta ngay cả nhìn cũng dám nhìn con cái, còn cha cái gì nữa!"

      "Còn nữa, mình mẹ bộ dạng họa thủy cũng coi như xong, làm gì sinh ra con giống như vậy! Bà già kia mắng con nhất định mắng bộ dạng của con, ghen tỵ với hai mẹ con mình xinh đẹp hơn bà ta cũng cần hung dữ như vậy! Suốt ngày mắng con bộ dạng lẳng lơ*, cho xin , con nhưng là đứa trẻ ngoan ngày ngày đều tắm, muốn chua*, còn tốt hơn là bà ta ba ngày tắm rửa lần nhiều." Dừng chút, ánh mắt của bé nhìn ra sau, kỳ ghê? Có phải mình vừa mới nghe thấy tiếng cười ?

      *Lẳng lơ và chua đều là cùng từ, đồng , nhưng ngữ cảnh khác nhau nghĩa khác nhau.

      Phía sau trống , bé nhún vai, hẳn là bé đa tâm.

      Tiếp tục nhìn chằm chằm bia mộ, xả xong, tiếng cũng khôi phục bình thường. "Mắng như vậy xong, tâm tình khá hẳn." Vỗ vỗ mấy lá cỏ đất, để ý tới mình mặc váy ngắn, dù sao cũng có người nhìn, bé ngồi xuống đất. " thể thường xuyên tới thăm mẹ, mẹ nên biết lí do, thứ nhất con có tiền, thứ hai con cũng có thời gian, vì trả tiền bó hoa này cho mẹ, con mỗi ngày ăn mặc tiết kiệm, ngay cả chiêu lừa tiên cũng xài luôn rồi."

      "Mẹ có biết bây giờ - bó hoa đắt đến mức nào sao? Con còn phải cò kè mặc cả với nhân viên cửa hàng hồi lâu, sau lại đáp ứng làm công miễn phí nửa tháng cho ông ấy, ông chủ mới bằng lòng để con mang ." bé như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên đứng dậy cỏ dại hai bên mộ.

      "Bà già kia cầu càng lúc càng quá đáng, lại còn muốn con tháng sau cho bà ta hai vạn đồng, có nhầm vậy? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ muốn con tìm người bao dưỡng sao?" bé sờ gương mặt của chính mình, "Muốn bao dưỡng, mẹ, mẹ thấy con mẹ chỉ đáng hai vạn tháng sao? , con số này quá ô nhục con, tốt xấu gì mẹ cũng cho con dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, ban đầu tháng cũng phải mấy chục vạn mới được."

      Cỏ dại xong, bé ngồi về chỗ cũ, như coi bia mộ thành bạn của mình, nghĩ ra cái gì liền hàn huyên cái đó. "Kiếp sau, mẹ nhớ kĩ phải nhìn chút, đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của đàn ông lừa gạt, cuối cùng cả người mang tội, bị người ta mắng là kẻ thứ ba..."

      "Đúng rồi, mẹ, con gần đây gặp được nam sinh rất thú vị đó!" bé đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vui vẻ trong trẻo truyền tới người mình dưới bóng cây. "Nam sinh kia ở lầu của chúng con, người rất tốt cũng rất đần, lại bị vài giọt nước mắt của con lừa lấy ngàn đồng, mẹ ta có ngốc ?"

      " đúng, phải là con của mẹ sức quyến rũ khôn cùng, ngay cả cục cưng được xưng là thông minh của căn hộ cũng bị con đùa bỡn lần!"

      Âu Chí Kiệt xa xa nghe vậy, trong lòng đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.

      "Nhưng mà nha! ấy cũng là người đầu tiên vì vẻ ngoài của con mà chấm điểm thay con, ấy ấy tin con, tin con có cướp bạn trai của người khác." Dừng chút, bé bĩu môi, "Đây vốn chính là mà! Chỉ là người khác cũng tin con, ai bảo con có bộ dạng như thế này, động tác vô tình cũng bị người ta coi là quyến rũ, hạt cát bay vào mắt, cũng có nam sinh con mắt mày lại với cậu ta, con giải thích thế nào cũng vô dụng, nhưng là đẹp trai hàng xóm lại tin con nha!"

      bé cười khanh khách. "Con vì lời của ấy cẩn thận khóc, ấy còn cho là ấy làm con đau, ngừng xin lỗi, điệu bộ nóng lòng của ấy nhìn vui ghê, hơn nữa, he he, mẹ, ấy bị con hôn trộm cái, mặt còn hồng nữa!"

      Tiếng cười đến đây là kết thúc, hàng mi nhíu lại, bé thở dài buồn bã, "Mệt mỏi quá ! Cuộc sống khổ cực như vậy còn muốn kéo dài đến khi nào? Nếu như ai cũng có thể đối xử với con như Âu Chí Kiệt tốt biết bao."

      biết, ai đó mải miết nhìn vẻ mặt chưa từng xuất khuôn mặt , vẻ mặt bị tổn thương nhưng khóc được, cầu xin thương và bầu bạn.

      Bóng dáng độc của bé rất khó quên , tàn nhẫn đâm nhát vào lòng ai kia, sau đó cậu bước về phía bé.

      Tiếng bước chân làm Tiêu Mạn Lỵ thơ thẩn lập tức bừng tỉnh, vừa quay đầu gặp được người hề nghĩ gặp. "A? Sao lại ở chỗ này?"

      " vô ý dạo tới đây, ngẫu nhiên gặp em, em có tin ?"

      Ma tin!

      " theo dõi em!" tức giận, chỉ là hiểu nổi hành động của cậu.

      " nên có bộ dạng của bé, cậu mặc váy ngắn như vậy, ngồi xuống đất đẹp." Cậu tránh mắt sang bên, cố gắng nhìn đến hình ảnh lồ lộ ra ngoài.

      "Oa! Em ngờ háo sắc như vậy, lại nhìn trộm quần lót của em." Cũng may hôm nay mặc hình thức cũng rất đáng , coi như dưỡng mắt cậu.

      "Đừng bậy!" Cậu đỏ mặt, kéo bé dậy.

      Cậu quay mặt về phía bia mộ, lễ phép : "Chào mẹ Tiêu, cháu là hàng xóm lầu trong lời Tiêu Mạn Lỵ, cháu tên là Âu Chí Kiệt, cháu bây giờ muốn dẫn em ấy , sau này có cơ hồi cùng em ấy thăm ."

      " muốn dắt em đâu?"

      "Đương nhiên về." Nhìn bé, trái tim của cậu giống như trước, lộ ra nụ cười thân thiết với .

      "Huỵch" tiếng, bé đột nhiên quỳ xuống.

      "Em sao vậy?"

      bé che lấy đầu gối đau đớn, hơi hoảng hốt: " sao, mới vừa nãy chân hơi nhũn."

      Cậu nở nụ cười, dịu dàng đến mức làm cho bé toàn thân mềm yếu, mê người cực kì, hại bé khó thở, tim đập rộn lên, kết quả đại não ngừng, chút suy nghĩ quỳ xuống trước mắt cậu.

      "Sao chân lại nhũn? Thân thể em có bệnh à?" Có phải gặp bác sĩ ?

      " có chuyện gì đâu! phải về sao, vậy chúng ta mau ... A? Trong túi có cái gì vậy, thơm quá !"

      "Bữa sáng mẹ làm." Chỉ chú ý đến bé, cậu quên ăn, mặc dù nguội, nhưng mùi thơm của trứng chần nước sôi và chân giò hun khói vẫn còn.

      Cậu chú ý tới bộ dạng hít hít mũi của bé, biết còn cố ý hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

      "Chưa."

      "Em cầm ăn !"

      "Cho em? Nhưng mà, ăn à?"

      "Cầm ." Cậu rất dứt khoát, nhét thẳng vào tay bé.

      Có người đưa bữa sáng bé đương nhiên khách khí, vừa đợi thả sandwich vào trong tay , bé lập tức ngấu nghiến. "Ăn ngon quá... Hóa ra đây chính là... mùi vị của mẹ...."

      Xem tướng ăn của bé, ánh mắt của cậu tự chủ nuông chiều. "Ăn chậm thôi, nếu nghẹn sao?"

      "Em đói quá thôi... Người ra tối hôm qua căn bản ăn gì cả..."

      Trái tim căng lên, cậu đưa cho lời hứa hẹn. "Sau này em nếu có cơm ăn, tìm nhé."

      Gặp mặt bé mấy lần mặc dù nhiều lắm, nhưng cậu vẫn quyết định giúp đỡ bé trong phạm vi năng lực của mình, bất kì mặt nào cũng được, chỉ cần bé đừng lộ ra bộ dáng bất lực làm cho người ta khó chịu nữa.

      Chẳng qua là...

      "A? Sao em lại sụp xuống đất nữa rồi?" Cậu kéo bé từ mặt đất lên lần thứ hai.

      "Mình vậy mà, đúng là... gặp ma rồi!" bé rũ mắt, nhìn đến nụ cười như mùa xuân ấm áp của ai kia nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào bàn tay nắm lấy của hai người.

      Bắt đầu từ đó, chắc chắn hai người dây dưa dứt.
      Trâu thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :