Ba vụ án bí ẩn - Robert van Gulik

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương X

      Tái Công tới nơi xảy ra vụ án mạng võ sư Lan.
      Ông phát ra bông hoa tẩm độc dược


      nhóm người bị kích động tập trung trước cửa nhà tắm công cộng. Người quản lý chợ cùng những thuộc hạ canh gác trước cửa. Họ chặn Tái Công lại. Bằng cử chỉ sốt ruột nôn nóng, ông kéo cái khăn quàng che phần nửa mặt bên dưới của mình ra.

      Thấy ngài pháp quan, họ rẽ ra cho ông .

      Trong gian phòng lớn, người đàn ông béo mập, mặt tròn tự giới thiệu là chủ nhà tắm. Tái Công chưa tới đây lần nào nhưng ông biết ở đây có mạch nước ngầm luôn luôn có độ nóng ấm mà người ta gán cho nhiều tính năng trị bệnh.

      - Hãy dẫn ta tới chỗ xảy ra án mạng – Ông ra lệnh.

      Người chủ dẫn ông tới tiền đình đầy hơi nước. Mã Tôn và Triệu Thái bắt đầu cởi áo ngoài.

      - Ngài cũng phải cởi bớt áo ra, thưa Đại nhân. Còn ngốt nóng hơn nữa ở các phòng trong.

      Trong lúc Tái Công, theo lời khuyên của hộ vệ trút bớt áo quần người chủ miêu tả chi tiết các nơi trong nhà tắm. Cuối hành lang, bên tay trái là nơi đặt lò đun nồi hơi công cộng và bên tay phải, mười phòng tắm riêng. Võ sư Lan chuyên sử dụng phòng cuối ở tít phía trong cùng để chắc chắn là bị quấy rầy.

      Lúc người hướng dẫn đẩy hé cánh cửa nặng nề, những đám mây hơi nước nóng bỏng lập tức quét vào mặt các khách thăm. Qua làn hơi dày đặc, Tái Công nhìn thấy lờ mờ bóng hai người trai trẻ, người phục vụ nhà tắm, mình mang áo khoác và quần dài bằng vải đen thấm nước để chống bỏng da.

      - Hai hộ vệ thuộc hạ của ngài hạ lệnh cho tất cả các khách tắm phải ra ngoài, thưa Đại nhân – Người chủ trình bày – Và đây là phòng tắm võ sư Lan thường dùng.

      Tất cả vào trong. Đinh lại Hồng và Tào Can, đứng gác bên cửa lặng lẽ né người để ngài pháp quan bước vào. bồn to chứa nước nóng chiếm hết phần ba diện tích sàn lát đá nhẵn thín. Ngay phía trước đặt chiếc bàn đá cái ghế tre. Thân hình lực sĩ của Lan Đạo Quí, hoàn toàn trần truồng nằm co quắp giữa ghế và bàn. Khuôn mặt ông co rúm và nhuộm màu xanh xám rất lạ, lưỡi sưng phù thè ra ngoài miệng.

      Tái Công ngoắt đầu. Ông nhìn ngay thấy chiếc ấm pha trà va số mảnh bìa cái bàn .

      - Chiếc chén đây! – Mã Tôn chỉ xuống sàn kêu lên.

      Tái Công quỳ xuống ngắm nhìn những mảnh vỡ. Ông nhặt lên cái trôn chén trong đó còn đọng lại ít chất lỏng có màu nâu nâu. Ông thận trọng đặt lên bàn và hỏi ông chủ:

      - Vụ giết người này được phát khi nào và như thế nào?

      - Võ sư Lan có những thói quen, thưa Đại nhân – Người chủ đáp – Cứ đều đều hai ngày lần ông tới đây vào giờ giấc như nhau. Trước tiên ông tắm nước nóng khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi uống chén trà và thực hành số bài tập. chúng tôi được lệnh là được làm phiền ông trong khoảng tiếng đồng hồ. Sau đó, ông gọi người phục vụ mang tới cho ông ấm trà mới, uống vài chén rồi mặc lại áo quần trong phòng gửi và ra về.

      Người chủ đặng hắng rồi tiếp:

      - Tất cả tụi trẻ phục vụ ở đây đều rất mến ông. Bao giờ cũng có đứa, tay bưng sẵn ấm trà, đứng trong hành lang, chờ ông gọi. Nhưng chiều nay thấy võ sư Lan gọi. Thằng chờ nửa tiếng đồng hồ rồi tới gặp tôi, ngại dám tự mình tới chỗ võ sư. Biết rất những thói quen của ông khách quí, tôi lập tức thấy lo sợ có thể ông bị làm sao. chậm trễ phút, tôi chạy bổ tới phòng ông, mở cửa và… đó là gì tôi nhìn thấy…

      phút yên lặng, rồi đinh lại Hồng cất tiếng:

      - Viên đình trưởng có phái người nào đó tới công đường báo tin nhưng vì Đại nhân vắng nên tất cả bốn người chúng tôi tới ngay trường xảy ra vụ án để cho ai làm mất dấu. Tào Can và tôi thẩm vấn tất cả mọi người ở đây, trong lúc Mã Tôn và Triệu Thái ghi tên và chỗ ở của tất cả những người khách đến tắm. Khốn thay ai nhìn thấy có kẻ nào ra hoặc vào gian phòng đó.

      - Làm thế nào mà thuốc độc lại trộn được vào trà uống? – Tái Công hỏi.

      - Tất cả đều cho phép chúng ta khẳng định là việc đầu độc được tiến hành ngay tại đây, thưa Đại nhân – Đinh lại Hồng – Tất cả các ấm trà phục vụ cho các phòng tắm riêng đều được rót đầy từ cái bình to đặt trong hành lang. Nếu kẻ giết người cho thuốc độc vào chiếc bình đó giết chết cùng lúc tất cả các khách trong nhà tắm này. Vì võ sư Lan bao giờ khóa cửa phòng của ông, chúng ta có thể giả thiết là kẻ giết người lọt vào phòng và cho thuốc độc vào chiếc chén mà nạn nhân vô tình để ý gì cả.

      Tái Công lúc lắc đầu. Chỉ ngón tay vào bông hoa màu trắng còn dính vào mảnh vỡ của chiếc chén, ông hỏi chủ nhân:

      - Nhà ngươi có phục vụ khách trà ướp hoa nhài ?

      Người chủ lắc mạnh đầu:

      - Xin Đại nhân hiểu cho. Chúng tôi đâu có điều kiện để phục vụ khách loại trà quá đắt đỏ ấy.

      - Nhà ngươi hãy đổ chỗ cặn trà đó vào cái lọ con – Tái Công ra lệnh cho Tào Can – rồi bọc tất cả trôn chén và các mảnh vỡ bằng tờ giấy dầu. Cẩn thận để cho bông hoa nhài đó rơi ra! Người khám nghiệm tử thi khám phá ra rất mau là nước trà trong ấm có thuốc độc .

      Tào Can lơ đãng gật đầu. lúc lâu, đôi mắt dán vào những mảnh bìa rải rác mặt bàn. Bất thình lình, kêu lên:

      - Ngài hãy nhìn kìa, thưa Đại nhân. Ông bạn của chúng ta chơi cái trò ông ấy thích khi kẻ sát nhân lẻn vào.

      Tất cả các con mắt đều ngước nhìn lên các mảnh bìa như được xếp hình tượng trưng cho may rủi.

      - Nhưng ta chỉ nhìn thấy có sáu mảnh. Hãy có tìm mảnh thứ bảy. Có thể đó là mảnh hình tam giác thứ hai.


      Trong khi những phụ tá hộ về của ông tìm kỹ mặt sàn Tái Công quan sát cái xác bất động. Bỗng ông kêu to:

      - Bàn tay của võ sư nắm chặt! Hãy xem ông ấy có nắm vật gì ?

      Đinh lại Hồng thận trọng mở những ngón tay người chết ra. mẩu bìa hình tam giác dính vào long bàn tay. giơ lên cho Tái Công.

      - Cái đó chứng tỏ là – Ngài pháp quan nghiêm giọng - nạn nhân xếp cái hình đó sau khi uống phải thuốc độc! Cũng có thể là bằng cách này ông muốn chỉ kẻ hại ông?

      - Có thể thấy là, khi ông ấy ngã xuống sàn vì ngấm thuốc độc tay ông đụng vào cái hình xếp – Tào Can nhận xét – Nên lúc này những mẩu bìa bị xộc xệch chẳng lên cái gì cả.

      - Nhà ngươi cũng cứ vẽ lại cho ta cái sơ đồ vị trí các mảnh bìa đó – Tái Công bảo Tào Can – Chúng ta cần phải nghiên cứu kỹ. Còn ngươi, đinh lại Hồng, hãy cầu đình trưởng cho chuyển thi thể của võ sư về công đường. Sau đó, nhà ngươi hãy xem xét kỹ gian phòng này từng tấc , trong khi đó ta thẩm vấn người thủ ngân.

      đoạn, Tái Công buồn rầu đưa mắt nhìn lần cuối vũ sư và bước ra khỏi phòng.

      Sau khi mặc lại quần áo ở phòng ngoài, Tái Công ra lệnh cho người chủ dẫn mình tới văn phòng người thủ ngân đặt gần lối vào nhà tắm công cộng. Ông ngồi vào sau bàn giấy đặt gần cái rương lớn, tra vấn người thủ ngân mồ hôi toát đầm đìa:

      - Nhà ngươi có nhìn thấy võ sư Lan vào nhà tắm ? Đừng run rẩy như vậy, bình tĩnh lại ! Vì chỉ có nhà ngươi là người duy nhất thể rời khỏi bàn làm việc của mình và vì vậy cũng là người duy nhất trong cơ sở phục vụ này thể nào phạm tội được. , ta nghe nhà ngươi đây.

      - Kẻ hèn này nhớ rất lúc nào võ sư Lan tới, thưa Đại nhân – Người thu ngân khốn khổ lắp bắp – Võ sư tới vào giờ thường lệ và chi khoản tiền năm đồng.

      - Ông ta chỉ có mình?

      - Dạ, thưa vâng. Cũng như mọi khi, thưa Đại nhân.

      - Ta giả dụ là nhà ngươi có thể nhớ mặt phần lớn những người tới đây. Liệu nhà ngươi có thể nhớ được những ai tới ngay sau võ sư Lan ?

      Người thủ ngân nhăn trán.

      - Có thể nhớ được ít nhiều thưa Đại nhân, vì cái giờ phút mà nhà võ sĩ lừng danh đó tới đây đối với tôi như vết cắt vào ngày làm việc của tôi, nếu có thể vậy. Vì thế nên sau võ sư Lan là nhà hàng thịt lợn Liêu chi ra hai đồng cho buồng tắm chung. Rồi đến ông hội trưởng thương hội Lưu, chi ra năm đồng cho phòng tắm riêng. Rồi đến bốn tên phất phơ, cái bọn hay lui tới chợ ấy. Rồi…

      - Nhà ngươi nhớ mặt cả bốn tên này chứ? – Pháp quan cắt ngang, hỏi.

      - Bẩm vâng – Lão thủ ngân nhanh nhẩu đáp. Rồi thấy như quá trớn, lão gãi đầu bần thần cải chính – Thực ra tôi chỉ nhớ mặt có ba tên. Tên thứ tư, tôi chỉ nhìn thấy lần đầu. mặc quần áo màu đen như bọn Tacta thường mặc.

      - Chúng chi tiền cho hạng nào? – Tái Công hỏi.

      - Mỗi đứa hai đồng để tắm thường và tôi trao cho chúng vé tạm màu đen.

      Tái Công nhướng đôi mày về phía người chủ, tay này chộp lấy hai mẩu gỗ vuông sơn đen treo lủng lẳng vào sợi dây cái bảng dựng sát tường. Y chìa ra cho pháp quan và giải thích:

      - Đây là những vé tạm mà chúng tôi sử dụng, thưa Đại nhân. Những cái sơn đen là chỉ buồng tắm chung, đỏ là buồng tắm riêng. Mỗi người khách sau khi chi tiền được phát cho hai vé đen hoặc đỏ tùy theo hạng. vé khách đưa cho người phục vụ cùng với quần áo của mình, vé khách giữ rồi khi tắm xong, khách trao nốt cho người phục vụ để đổi lấy quần áo của mình. Các cặp vé đều mang cùng số.

      - Đó là cách duy nhất của nhà ngươi để kiểm soát phải ? – Tái Công hỏi với giọng nhạo báng chua chát.

      - Thực thà mà , thưa Đại nhân – Con người to mập thưa, vẻ ngỡ ngàng – Mục đích duy nhất của chúng tôi là để chặn tay bọn ăn quỵt, hoặc bọn hay thó nhầm quần áo của người khác.

      Trong thâm tâm Tái Công cũng phải nhận là ta lý giải tồi. Ông quay về phía lão thủ ngân hỏi:

      - Nhà ngươi có thấy cả bốn tên cùng ra ?

      - Tôi sao biết được – Viên thủ ngân đáp – Sau khi phát có người bị ám sát lại rất lộn xộn và…

      Mã Tôn và Triệu Thái vào làm cho tiếp được nữa. Hai phụ tá hộ vệ tìm được dấu vết nào nơi xảy ra vụ án.

      - Khi nhà ngươi kiểm tra nhân thân từng người khách – Tái Công hỏi Mã Tôn – trong bọn họ, nhà ngươi có thấy thanh niên ăn vận theo kiểu người Tacta ?

      - , thưa Đại nhân – Mã Tôn vội đáp – Chúng tôi nắm được tên họ, địa chỉ của tất cả những khách tắm. Nếu có người trong bọn họ mặc áo quần kiểu Tacta chắc chắn chúng tôi phải chú ý ngay. Những người như thế ở đây chẳng nhiều nhặn gì!

      Ngoảnh lại phía người thu ngân, Tái Công bảo:

      - Nhà ngươi thử ra ngoài phố xem trong số những kẻ hiếu kỳ tụ tập, có trong những thanh niên đó .

      Khi lão thu ngân khỏi, ngài pháp quan im lặng, tay cầm chiếc vé làm bằng mẩu gỗ vuông, gõ gõ xuống bàn.

      Chẳng mấy chốc lão thu ngân trở về dắt thanh niên choai điệu bộ lúng túng trước mặt Tái Công.

      - Cái tên Tacta theo nhà ngươi là ai vậy?

      Tên thanh niên nhìn ông sợ sệt:

      - Tôi… tôi biết, thưa ngài! – lúng búng – Tôi gặp lầu đầu vào hôm kia. Nó tha thẩn trước lối vào nhà tắm. Chiều nay, nó lại tới chỗ đó và khi chúng tôi vào nó bám theo.

      - Nhà ngươi hãy tả nhân dạng nó cho ta nghe – Pháp quan bảo.

      - Nó con và mảnh dẻ. Theo kiểu Tacta, nó quấn khăn to màu đen quanh đầu và che kín miệng. Vì vậy nên tôi chẳng biết nó có râu hay . Nhưng có lọn tóc to chòi ra ngoài khăn. Khi các bạn tôi muốn gợi chuyện nó chỉ nhận được cái nhìn chẳng có gì là thân thiện nên cũng gắng gượng làm gì. Chẳng bao giờ có thể hiểu được cái bọn Tacta này, hình như chúng luôn giấu trong người con dao dài và…

      - Nhưng nhà ngươi có thể quan sát nó trong khi tắm chứ? – Tái Công cắt ngang.

      - Có thể nó vào buồng tắm riêng thưa ngài; vì chúng tôi thấy lại nó.

      Tái Công đăm đăm nhìn rồi bào:

      - Thôi, được rồi, nhà ngươi có thể lui.

      Trong lúc tên thanh niên choai vội vã ra cửa Tái Công bảo lão thu ngân:

      - Nhà ngươi hãy đếm lại những vé gỗ xem.

      Lão thu ngân vội vàng xếp những mẩu gỗ hình vuông cái nọ cạnh cái kia rồi bắt đầu đếm. Tái Công vừa vuốt ria vừa nhìn theo những động tác của lão.

      - Lạ quá, thưa Đại nhân! – Cuối cùng lão thu ngân – Thiếu mất vé gỗ sơn đen, số ba mươi sáu.

      Tái Côngđứng bật dậy và với những phụ tá hộ vệ của mình:

      - Bây giờ có thể trở về công đường được rồi. Chúng ta thấy ở đây những gì cần thấy: biết thủ phạm làm cách nào để tự do vào ra mà bị chú ý và cũng hình dung được phần nào hình dáng bên ngoài của nó. Nào thôi, chúng ta !

    2. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương XI

      Tái Công về cái chết của võ sư Lan với Chu tiên sinh và các phụ tá hộ vệ.
      Người khám nghiệm tử thi cho Tái Công biết về cái chết đáng ngờ qua


      Ngày hôm sau, trong buổi thiết đường sang, Tái Công cho tiến hành khám nghiệm tử thi võ sư Lan. Tất cả các chức sắc huyện Phối Châu đều có mặt, pháp ty còn chỗ trống.

      Sau khi xem xét tỉ mỉ, người chuyên khám nghiệm tử thi bẩm trình:

      - Bẩm Đại nhân, tôi có thể khẳng định cái chết của nạn nhân là do uống phải chất độc rất mạnh, thứ bột chế từ rễ cây xà mộc, loại cây mọc rải rác ở miền Nam nước ta. Tôi cho con chó ốm liếm chút nước còn lại trong ấm pha trà và chỗ cặn còn lại ở đáy chiếc chén vỡ. Chất lỏng đầu tiên tỏ ra hoàn toàn vô hại, nhưng con vật chết ngay sau khi liếm chất cặn ở trôn chén.

      - Làm sao chất độc đó có thể cho vào trong chiếc chén? – Tái Công hỏi.

      - Kẻ sát nhân chắc là rắc chất bột rễ cây xà mộc vào bông hoa nhài – Lương y A Quốc đáp – Rồi y bỏ bông hoa đó vào chén của võ sư Lan lúc ông có đó.

      - Cái gì khiến ông giả thiết như vậy?

      - Loại độc dược đó, thưa Đại nhân – Người khám nghiệm tử thi đáp – Loại độc dược này chỉ có mùi rất nhưng lại rất khác lạ nên ta có thể dễ dàng phát nhất là khi được hòa với nước trà nóng. Nhưng nếu rắc bột này vào bông hoa nhài cái mùi rất nhưng khác lạ của nó bị hương hoa nhài hút hết. Khi tôi cho đun nóng chỗ cặn ở trôn chén và cẩn thận lấy bông nhài ra ngay lập tức nhận thấy mùi của độc dược do đó mà xác định được.

      Tái Công lúc lắc đầu và ra lệnh cho người lương y lưng gù áp ngón tay cái vào dưới tờ khai. Rồi ông gõ gọn nhát búa gỗ xuống bàn:

      - Bản tòa chưa tìm ra được thủ phạm giết hại võ sư Lan Đạo Quý đáng kính, võ sĩ danh tiếng nhiều lần đạt danh hiệu vô địch của ba tỉnh miền Bắc đồng thời cũng là con người sang quý và nhân hậu. Đất nước chúng ta chung và huyện Phối Châu riêng vinh dự vì có con người ấy, hôm nay đau đớn vĩnh biệt người. Bản tòa làm tất cả những gì có thể trong quyền hạn của mình tìm ra bằng được kẻ sát nhân và trừng trị nó đích đáng để vong hồn võ sư Lan được ngậm cười nơi chín suối.

      lần nữa xuống bàn bằng chiếc búa gỗ, ngài pháp quan tiếp tục:

      - Bây giờ ta xét đến vụ em nhà Nghê kiện họ Bân.

      Ông ra hiệu cho viên Vệ úy và viên này đẩy ông già buôn bán đồ cổ quỳ xuống trước bục.

      - Viên thừa chỉ của bản tòa ngay bây giờ đọc bản ký lục về hai nhân chứng khai xung quanh việc Bân Phong làm gì trong ngày xảy ra án mạng – Tái Công ra lệnh.

      Viên thừa chỉ đứng lên và bằng giọng to vang trước hết đọc lời khai của hai người lính, tiếp theo là bản ký lục của hai thám binh về cuộc điều tra họ thực tại làng Ngũ Dương.

      Tái Công trịnh trọng tuyên bố:

      Những chứng cứ này cho thấy là Bân Phong khai báo đúng về lại của y giữa ngày rằm và mười sáu tháng này. Thêm nữa bản tòa cũng thấy nếu quả tên ày giết vợ chẳng phạm vào sơ hở là ra khỏi trấn thành tới hai ngày mà tìm cách giấu xác chết dù chỉ là giấu tạm. Vì vậy bản tòa thấy việc tố cáo y là thiếu căn cứ vững chắc và đôi bên nguyên cáo nếu có thể đưa thêm ra những tình tiết khác để củng cố cho lời buộc tội hoặc nếu muốn rút lại đơn kiện cho bản tòa hay.

      - Kẻ tiện dân Nghê Bình quỳ trước Đại nhân đây – Nghê Bình vội vã – Kính trọng xin quý tòa cho phép được rút đơn kiện và xin quý tòa nhận cho những lời xin lỗi thiết tha nhất vì phạm vào hành vi thiếu suy nghĩ đúng đắn sau cái chết đau thương của bà chị ruột vô cùng thân thiết của mình. Và, cũng xin được quý tòa chấp nhận cho kẻ tiện dân này được thay cho người em Nghê Đại như thế.

      - Lời trình xin của nhà ngươi được bản tòa ghi nhận – Tái Công .

      Đứng lên và vươn cao người, ông đưa mắt lướt nhìn nhanh tất cả các khuôn mặt tập trung trước bục, rồi hỏi Nghê Bình:

      - Tại sao em ngươi tới trước công đường cùng với ngươi?

      - Bẩm Đại nhân! – Nghê Bình đáp, giọng lo lắng – Em tôi đâu mất tăm. Nó từ hôm qua sau bữa trưa và từ lúc đó tôi chẳng thấy nó nữa.

      - có thường hay qua đêm ở bên ngoài ? – Ngài pháp quan hỏi.

      - bao giờ - Nghê Bình đáp với cái nhìn bận rộn – Nó thường về muộn, đúng thế. Nhưng luôn luôn ngủ ở nhà.

      Tái Công cau mày.

      - Khi nào về, nhà ngươi hãy bảo tới ngay công đường. Cần phải cả nữa lời xin rút đơn kiện Bân Phong.

      Ông gõ búa gỗ lên mặt bàn và tuyên bố:

      - Bân Phong! Nhà ngươi được tự do! Hãy tin là bản tòa làm tất cả trong quyền lực của mình để tìm bằng được tên sát nhân ám hại vợ ngươi.

      Ông già buôn đồ cổ dập trán nhiều lần xuống sàn tỏ vẻ biết ơn. Khi lão đứng dậy Nghê Bình nhảy bổ tới rối rít xin tha lỗi.

      Tái Công ra lệnh tiếp cho viên vệ úy dẫn tên chủ kỹ viện, hai tên ma và hai bị buộc làm nghề mại dâm tới công đường. Ông đưa trả cho hai đáng thương những chứng từ được tòa hủy bỏ và tuyên bố họ được tự do. Rồi ông tuyên án phạt ba con người đê tiện thâm hiểm kia mỗi tên ba tháng tù giam và năm chục roi. Ba tên kêu van thảm thiết, kêu to hơn cả là tên chủ chứa. Lưng lằn tím những vệt roi rồi khỏi, nhưng mất lúc hai đẹp với quả là tai hại lớn.

      Trong khi những công sai dẫn ba tên đàn ông , Tái Công với hai là họ có thể tạm làm việc tại nhà bếp của công đường trong những ngày chờ đợi khi có sai nha tới đưa các về tận nhà.

      Hai được cứu thoát ra khỏi vũng lầy dập đầu quỳ trước bệ, nước mắt đầm đìa.

      Sau khi bãi đường, ngài pháp quan lệnh cho đinh lại Hồng mời Chu Đại Nguyên tới gặp cả mấy thầy trò tại tư thất gần nha môn.

      Tái Công ngồi sau án thư, mời Chu ngồi ghế bành, bốn phụ tá hộ vệ của ông các ghế đẩu trong khi người nha lại lặng lẽ hầu trà.

      - Tối hôm trước – Tái Công mở đầu câu chuyện – tôi chưa sâu bàn luận về cái chết của võ sư Lan vì còn muốn chờ kết quả cuộc khám nghiệm và nghe ý kiến của Chu tiên sinh về tất cả kiện này.

      - Tôi làm tất cả ngoài khả năng có thể của mình để tên khốn kiếp sát hại võ sư danh tiếng của chúng ta phải sa lưới pháp luật! – Chu Đại Nguyên phẫn nộ kêu lên – Đó là võ sư ưu tú tôi chưa từng thấy. Phải chăng Đại nhân chút nghi vấn nào đó về lai lịch của cái tên đốn mạt gây tội ác?

      - Thủ phạm là thanh niên Tacta – Tái Công chậm rãi – Chí ít cũng là tên trẻ tuổi hóa trang.

      Đinh lại Hồng đưa mắt nhìn Triệu Thái và :

      - Vì những lý do nào mà Đại nhân lại cho kẻ tội phạm là thanh niên, thưa ngài? Lúc đó có tới sáu chục con người trong khu nhà tắm hơi theo danh sách thống kê của Mã Tôn và Triệu Thái.

      - Nhưng ai có thể vào gian nhà tắm của võ sư Lan mà bị chú ý. Tên sát nhân biết là những người phục vụ trong nhà tắm này mặc đồng phục vải dầu màu đen giống như y phục Tacta. vào nhà tắm cùng lúc với ba thanh niên khác. Đáng lẽ phải trả lại cái vé gỗ ở phòng lớn lại ngoặt vào hành lang làm như mình là trong những người làm công ở đây. Chắc các người cũng nhớ là ở chỗ này, hơi nước tỏa ra đặc đến nỗi khó nhìn mặt nhau. Rồi lẻn vào phòng tắm của nạn nhân, bỏ bông hoa nhài vào chén uống nước rồi lập tức ra. Ta đoán là ra khỏi nhà tắm sau đó bằng cổng hậu.

      - Tên khốn kiếp đó nghĩ tới tất cả! – Tào Can .

      - Nhưng may thay, chúng ta cũng có số dấu vết của - Tái Công – Có thể thấy là vội vàng hủy cái vé gỗ và trút bỏ bộ y phục Tacta hóa trang. Nhưng trong lúc khẩn trương rời khỏi nơi gây án, nhìn thấy võ sư Lan dũng cảm đấu tranh với cái chết mưu toan gắng xếp hình bằng bảy mảnh bìa, mong hình này giúp cho pháp luật xác định được tên sát nhân hại mình. Ngoài ra, chúng ta biết là nạn nhân rất quen biết tên này và chúng ta cũng có những chi tiết về hình dạng hung thủ do ba nhân chứng trẻ kể lại. Chu tiên sinh chắc là có thể cho chúng ta hay, là võ sư Lan có đồ đệ con, đúng hơn là thân người mảnh dẻ và có mái tóc dài ?

      - người đồ đệ nào của võ sư có nét giống như ngài tả, thưa Đại nhân – Chu Đại Nguyên đáp ngay – Tôi biết tất cả bọn chúng, đó là những chàng trai chắc khỏe và thêm nữa là sư phụ chúng bắt tất cả phải cạo trọc đầu! nhưng não lòng, lực sĩ cỡ đó mà bị ám hại bằng thuốc độc, vũ khí của kẻ hèn nhát!

      lúc lâu, yên lặng ngự trị trong gian phòng, rồi Tào Can, mấy ngón tay xoắn ba sợi lông dài ở mụn cơm má vẻ nghĩ ngợi, rủ rỉ:

      - Vũ khí của kẻ hèn nhát… hay là của người đàn bà?

      - Võ sư Lan chẳng bao giờ chú ý đến đàn bà! – Chu bĩu môi khinh bỉ to.

      Tào Can lúc lắc đầu.

      - Có thể đúng, vì vậy mà người trong bọn họ giết ông ta – – võ sư Lan, lần nào đó có thể xua đuổi người đàn bà cố tình đeo bám và đôi khi vì thế mà nẩy ra mối hận thù sâu sắc.

      - Tất cả những gì tôi biết – Mã Tôn xen vào – đúng là có khá nhiều vũ nữ xinh đẹp than phiền về lạnh nhạt của ông đối với họ. Họ kêu ca với tôi rất nhiều lần. Chính dè dặt lạnh lùng, phớt tỉnh của ông làm cho họ mê say ông, chỉ có trời mới biết tại sao!

      - là hết sức vô lý! – Chu tức giận kêu lên.

      Tái Công, tới lúc đó vẫn yên lặng nghe, lúc này mới lên tiếng:

      - Phải thú thực là cái ý nghĩ đó làm ta khá thích thú. phụ nữ mảnh mai chẳng khó khăn chút nào trong việc hóa trang thành Tacta trẻ. Nhưng trong trường hợp này, đó phải là nhân tình của võ sư. Khi ta vào trong phòng tắn, nạn nhân của cũng vẫn tìm cách che đậy khỏa thân của mình. Chúng ta tìm thấy những chiếc khăn vẫn được gấp ngay ngắn giá.


      Chu sôi sục bất bình:

      - Võ sư Lan! nhân tình! – Ông kêu lên – ngoài sức tưởng tượng!

      - Bây giờ tôi mới nhớ - Triệu Thái, bằng giọng chắc nịch xen vào – Khi Mã huuynh và tôi đến thăm ông bạn của chúng ta, bất ngờ ông nổi giận lôi đình, nặng lời mạt sát tất cả những người đàn bà. Ông họ là loại người chuyên làm hao mòn sinh lực của chúng ta. kiện làm tôi ngạc nhiên vì thường ngày võ sư Lan rất có chừng mực trong cư xử hàng ngày.

      Trong lúc Chu Đại Nguyên cúi đầu nghiền ngẫm bất phục của mình Tái Công lấy từ trong ngăn kéo ra bảy mảnh bìa mà ông bảo Tào Can làm cho. Với sáu mảnh ông xếp lại hình được tìm thấy cạnh người chết, rồi ông gắng lắp vào mảnh bìa thứ bảy, chìa khóa của điều bí . Sau lát ông bảo:

      - Nếu võ sư Lan bị người đàn bà ám hại, cái hình này có thể giúp chúng ta khám phá ra thân nhân kẻ đó. Nhưng ông làm xộc xệch cái hình khi lăn xuống chết và cũng chưa kịp đặt miếng bìa cuối cùng hình tam giác vào hình xếp dở. Chúng ta đứng trước bài toán khó!

      Gạt những miếng bìa sang bên, ông tiếp:

      - Dù sao chăng nữa công việc đầu tiên của chúng ta là phải tiến hành điều tra tất cả bạn bè và người thân của nạn nhân. Tôi xin đề nghị Chu tiên sinh hợp tác và cùng với Mã Tôn, Triệu Thái, Tào Can phân chia công việc để có thể bắt đầu ngay. Còn nhà ngươi, đinh lại Hồng, hãy trở lại chợ có mái che thẩm vấn lần nữa ba nhân chứng trẻ tuổi của chúng ta. Hãy tỏ ra thân mật mời chúng uống vài ba chén rượu. Cái đó có thể làm cho chúng tỉnh táo để nhớ lại tốt! Mã Tôn cho nhà ngươi biết tính danh và địa chỉ của chúng. Nhân tiện, nhà ngươi nhắn hộ ta ông A Quốc, người khám nghiệm tử thi đến gặp ta. Ta muốn biết thêm về loại độc dược kẻ sát nhân sử dụng.

      Khi còn lại mình, Tái Công uống trà hết chén này đến chén khác vẻ nghĩ ngợi rất lung. Nghê Đại biệt tăm tích làm ông lo ngại. Phải chăng tên này đánh hơi được nguy cơ đe dọa ? Tái Công đứng lên lại trong phòng hết chiều dọc lại chiều ngang. Vụ án mạng bà Bân Phong chưa có chút nào sáng tỏ lại dồn tới vụ đầu độc này. Nếu, ít nhất là tìm thấy được nương họ Lưu đó cũng an ủi lớn.

      Khi A Quốc tới, ngài pháp quan niềm nở đón tiếp bằng vài ba câu thăm hỏi thân tình và ngồi vào sau án thư; ông mời khách ngồi phía đối diện. Sau đó, ông đặt câu hỏi:

      - Với tư cách là lương y, chắc là ông có thể là kẻ sát nhân làm sao lại có được loại độc dược này? Nó cũng là loại khá hiếm phải ?


      A Quốc gạt mớ tóc rủ xuống trán ra bên, đặt hai bàn tay to lên đầu gối đáp:

      - Than ôi! Trái lại có gì dễ hơn để có loại độc dược đó, bẩm Đại nhân. Nó được dùng với liều lượng để trị bệnh tim và hầu hết các cửa hàng dược đều có dự trữ.

      Tái Công thở dài chán nản.

      - Trong trường hợp này chẳng còn chút hi vọng nào về phương diện đó! Ông xếp lại các mảnh bìa để trước mặt, ráp lại với nhau theo kiểu hú họa tình cờ và thêm:

      - Cơ may cuối cùng của chúng ta là ở cái trò nát óc này đây.

      A Quốc buồn bã lắc đầu:

      - Tôi chẳng tin lắm thưa Đại nhân. Cơn đau đớn do loại độc dược này gây ra ai có thể chịu nổi, và nạn nhân chết ngay sau đó.

      - Có thể đúng như vậy. Nhưng nên nhớ võ sư danh tiếng của chúng ta có nghị lực phi thường. Và ông ta lại đặc biệt thông minh và khéo léo trong cái trò chơi nát óc này. Ta có thể chắc chắn là, cảm thấy còn đủ sức lết ra tới cửa để kêu cứu, võ sư Lan cố gắng chỉ ra kẻ sát hại ông bằng cái hình đó.

      - Tôi cũng phải công nhận là ông khéo léo cách đáng ngạc nhiên với những mảnh bìa này – Ông già gù lưng – Khi ông tới thăm, vợ chồng tôi vô cùng thích thú thấy chỉ trong nháy mắt, ông ta xếp thành hình đủ mọi loại người và vật.

      - Ta vẫn chưa hiểu được cái hình cuối cùng này của ông lên cái gì – Tái Công lẩm bẩm và tay vẫn mân mê mấy mảnh bìa xếp rồi lại xóa.

      Vẻ nghĩ ngơi, A quốc :

      - Võ sư Lan là con người tốt bụng, thưa Đại nhân. Thấy bọn vô lại trong chợ tỏ vẻ khinh nhờn hỗn xược với tôi, ông sáng tạo ra bài võ phù hợp với cấu tạo cơ thể của tôi: đôi chân yếu nhưng lại đầy sức mạnh ở hai cánh tay. Sau rồi ông ra công truyền thụ các miếng võ đó cho tôi rèn tập thành thạo, từ đó còn kẻ nào dám đụng chạm tới tôi nữa.

      Tái Công chẳng còn chú ý nghe những gì người khám nghiệm tử thi nữa. Lơ đãng ráp những miếng bìa lại với nhau, ông chợt nhận thấy là mình vừa vẽ ra hình con mèo.


      Ông trộn nhanh những mảnh bìa vào với nhau. Loại độc dược được kẻ sát nhân sử dụng, bông hoa nhài, con mèo… Tất cả như muốn chỉ… Ông muốn đẩy tới cùng dòng suy nghĩ của mình nữa. Ông ngửng đầu lên và nhận thấy cái nhìn ngạc nhiên của A Quốc, ông vội giảng giải để giấu ngỡ ngàng bất ngờ của mình:

      - Đột nhiên ta nhớ lại cuộc gặp gỡ lạ lùng vào đêm nọ. Ta đưa đứa bé bị lạc về nhà nó, nhưng tất cả cảm ơn lại là những lời chửi rủa của người mẹ! Đó là quả phụ, và là mụ đanh đá ta chưa từng thấy. Qua lời thỏ thẻ ngây thơ của con bé ta biết mẹ nó bí mật có tình nhân.

      - Mụ ta tên gì, thưa Đại nhân – A Quốc tò mò hỏi.

      - Mai Lan. Bà ta có cửa hàng bông sợi.

      A Quốc giật mình sửng sốt:

      - Đó là ác phụ, thưa Đại nhân! – Ông kêu lên – tôi biết mụ khi chồng mụ bị chết cách đây năm tháng. việc có nhiều nghi vấn!

      Tái Công bần thần ngổn ngang trong ý nghĩ về con mèo vô tình hình thành bởi những mảnh bài. Và cái tay A Quốc này lại vừa cho ông biết là võ sư Lan thường hay thân mật lui tới nhà vợ chồng Lỗ! làm như vô tình, ông hỏi:

      - Có gì khác lạ trong cái chết của người bán hàng bông vải đó?

      Ông già gù lưng lưỡng lự giây rồi đáp:

      - Thú thực với ngài, thưa Đại nhân, tôi thấy người ta xử lý vụ đó cách qua loa đại khái! Thời gian đó, quân ô hợp Tácta đánh nhau với quân xứ Tây Vực và hàng trăm dân chạy loạn tràn vào trấn thành. Tôi rất hiểu là vị tiền nhiệm củaa Đại nhân còn bao nhiêu công việc phải làm. Thời gian quý báu, còn đâu nữa để dành nhiều cho cái chết của người bán hàng vải sợi.

      - Vì sao vụ việc đó lại cần nhiều thời gian để xử lý? – Tái Công hỏi, cảm thấy sung sướng về cuộc trao đổi này – Có thể làm cuộc khám nghiệm để phát ra tất cả những dấu vết đáng ngờ kia mà!

      A Quốc lắc đầu dáng khổ sở:

      - Chính đó là cái nút của vấn đề, thưa Đại nhân – cuộc khám nghiệm nào cả.

      Tái Công bỗng thấy lại tất cả chú tâm của mình. Ông ngả người ghế và bằng giọng khô sắc:

      - Ta nghe ông đây.

      - Cách đây năm tháng, vào cuối trưa – A Quốc bắt đầu – Bà Mai Lan ra trước công đường cùng với lương y Quang, thầy thuốc có tiếng ở Phối Châu. Ông này trình bày là Lỗ Minh, người bán hàng bông vải kêu là bị nhức đầu trong lúc ăn bữa trưa và vào buồng nằm. lát sau, người vợ nghe thấy tiếng chồng rên. Khi vào phòng ngủ thấy người chồng chết. Bà ta liền mời lương y Quang tới khám nghiệm. Bà cho biết là chồng bà mắc chứng yếu tim. Lương y hỏi là người chết ăn gì trong bữa cơm. Bà ta trả lời là chồng chỉ ăn nhẻ nhưng lại uống tới hai chai rượu hi vọng là chấm dứt được cơn đau đầu, khám xét qua loa rồi lương y Quang ký vào tờ chứng tử ghi là Lỗ Minh đột tử vì cơn đau tim mà nguyên nhân là uống quá nhiều rượu. Và vị tiền nhiệm của Đại nhân cho ghi vào sổ tử là người bán hàng bông vải qua đời vì lý do .

      Tái Công lặng yên, A Quốc tiếp:

      - thời gian ngắn sau đó, em trai của người quá cố riêng cho tôi biết chi tiết khác lạ. ta chứng kiến cuộc khám nghiệm người , nhận thấy là sắc mặt bình thương nhưng sao đôi con ngươi lại lồi lên rất . ta biết là tượng này thường có trong trường hợp nạn nhân chết vì bị đập rất mạnh vào sau gáy. Tôi bèn đến chỗ bà Mai Lan và hỏi bà ta những chi tiết rộng hơn về trường hợp cái chết của chồng bà ta. Mụ nặc nô này lập tức cất lời chửi rủa tôi thậm tệ. Tôi mạo muội trình bày số việc như vậy với ngài pháp quan và xin thêm là cái người đàn bà này có rất nhiều tai tiếng ở huyện Phối Châu ta. Nhưng vị pháp quan, tiền nhiệm của Đại nhân trả lời tôi là ông ta rất hài lòng với tờ chứng tử do lương y Quang lập và thấy có bất cứ lý do gì để ra lệnh làm cuộc khám nghiệm. Thế là việc đó khép lại.

      - Thế bao giờ nhà ngươi trao đổi lại với lương y Quang ư? – Tái Công hỏi – dù sao ông ta cũng là người xem xét thân thể người chết.

      - Tôi cũng nhiều lần muốn làm việc đó, thưa Đại nhân, nhưng hình như ông ta cứ muốn tránh. Rồi có những tiếng đồn là ông ta sử dụng tà thuật. Ông ta rời Phối Châu cùng lúc với cả làn sóng người tị nạn xuống phía Nam và từ đó chẳng thấy có ai nhắc đến ông ta nữa.

      Tái Công vuốt râu vẻ suy nghĩ.

      - Đó đúng là việc khác lạ - ông – Làm sao mà người ta lại có thể vận dụng tà thuật được ở Phối Châu này? Chắc là tất cả mọi người đều là kẻ nào thực hành những điều mê tin dị đoan kỳ cục này bị tử hình theo luật định.

      Nhà chuyên khám nghiệm tử thi nhún vai:

      - Rất nhiều gia đình ở Phối Châu này có dòng máu Tacta trong người, thưa Đại nhân. vài kẻ dị giáo cho là mình được thừa hưởng quyền năng bí của tổ tiên. Chúng khoe khoang là có thể giết chết người nào đó chỉ bằng cách niệm chú, bằng cách đốt cháy hoặc cắt vụn ra bức chân dung của nạn nhân! Nhiều người khác, học phép theo tu luyện của những đạo sĩ, môn đồ của Lão Tử, để được trường sinh bất tử, nhận mụ phù thủy làm tình nhân! Đó chỉ là những lời huyênh hoang của bọn người này. Còn tôi, tôi chỉ coi đó là những biểu của mê tín dị đoan man rợ. Nhưng võ sư Lan bỏ thời gian nghiên cứu vấn đề này nghiêm túc khẳng định với tôi là cũng có những điều đúng trong cái mớ tín điều đó.

      - Thầy Khổng Tử của chúng ta – Tái Công sốt ruột phản bác – ân cần dạy là đối với những điều trong lĩnh vực còn mờ tỏ khó phân chúng ta chỉ “Kính nhi viễn chi” mà thôi. Ta sao mà tin được con người khôn ngoan, có trình độ như võ sư Lan lại bỏ phí bao nhiêu thời gian để nghiên cứu những tín điều kỳ cục đó.

      - Đó là người nặng đầu óc hiếu kỳ, thưa Đại nhân – A Quốc dè dặt đáp.

      - Dù sao ta cũng rất cám ơn ông cho ta biết vụ việc này – Pháp quan – Ta cho đòi bà Mai Lan tới đây để bà ta cho biết thêm chi tiết về cái chết của chồng bà ta.

      Tái Công cầm lấy tờ giấy trắng án thư và A Quốc cũng vội cúi người trước ông rồi rời khỏi căn phòng.

    3. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương XII

      Tái Công cùng bà A Quốc đàm đạo về thi ca.
      Mụ Lỗ chịu tới công môn trình diện.


      Người chuyên hám nghiệm tử thi ra khỏi, cánh cửa vừa khép lại Tái Công đặt tờ giấy cầm tay xuống bàn. Khoanh tay lại, ông tìm cách sắp xếp trật tự những ý nghĩ rối tung dồn dập trong đầu.

      chút kết quả, ông đứng lên, mặc vào người bộ áo quần săn. Vận động chút có thể giúp cho tinh thần thư thái, trí tuệ sáng suốt hơn. Ông hạ lệnh cho giám mã dắt con ngựa ông ưa thích ra sân trước, trèo lên yên và giục ngựa.

      Sau khi phóng nhiều vòng quanh bãi tập, ông cho ngựa phi nước kiệu theo đường phố chính đến Bắc Môn rồi rời khỏi trấn thành.

      Kìm ngựa tiến lên từng bước con đường ngập tuyết, ông xuống dốc vào vùng bình nguyên trắng xóa. Bầu trời nặng báo hiệu trận tuyết rơi mới tiếp theo.

      Phía tay phải, hai tảng đá to chỉ nơi bắt đầu con đường hẹp tới bãi đá có tên là đồi Dược Thảo. Tái Công quyết định là trèo lên đến tận đó và chỉ trở lại nha môn sau vận động thân thể này. Quất roi, ông động viên con vật cưỡi của mình bước vào con đường cốc khúc khuỷu, nhưng khi tới quãng dốc nhiều ông xuống ngựa, vỗ vào cổ con vật và buộc dây cương vào thân cây.

      bắt đầu trèo, ông bỗng dừng lại. Ông vừa nhìn thấy những lốt bàn chân nhắn in tuyết. Ông tự hỏi biết có nên tiếp tục lên… rồi nhún vai, ông trèo tiếp.

      Chỉ có thân cây duy nhất tô điểm cho đỉnh đồi, cây mận mùa đông rất đẹp xõa những cành đen đen lốm đốm hàng trăm nụ hoa màu hồng. Phía bên kia, cạnh hàng lan can gỗ, phụ nữ mặc áo choàng lông màu xám lom khom bới tuyết bằng chiếc xẻng . Lúc nghe thấy tiếng lạo xạo tuyết rạn dưới đôi ủng của Tái Công, nàng đứng thẳng lên và đặt chiếc xẻng vào cái làn mây đặt bên cạnh, cúi mình thấp.

      - Ta thấy phu nhân thu lượm vị Nguyệt thảo – Pháp quan .

      Phu nhân A Quốc khẽ gật đầu. Chiếc mũ trùm đầu quấn quanh khuôn mặt làm nổi bật lên cách kỳ diệu những đường nét thanh tú.

      - Tới tận lúc này thiếp cũng chưa thực may mắn lắm, thưa Đại nhân – Và chỉ tay vào số cây thuốc lơ thơ ở đáy chiếc làn mây – Nàng tiếp – Đây là tất cả những gì tiện thiếp thu lượm được!

      - Ta tới đây để thả mình trong cái khung cảnh đồi núi trập trùng này, nghĩ là vài phút thư giãn có thể đem lại cho mình sảng khoái. Vụ giết hại dã man võ sư Lan luôn ám ảnh đầu óc ta.

      Nghe tới đó, vẻ mặt phu nhân A Quốc bỗng sa sầm. Nàng quấn chặt thêm tấm áo choàng vào người và khẽ :

      - Thiếp sao có thể ngờ được như vậy! Ông ta khang kiện và có sức khỏe phi thường, vậy mà…

      - Dù mạnh khỏe cường tráng tới đâu cũng chẳng chống lại được độc dược – Tái Công lạnh lùng nhận định – nhưng ta lờ mờ biết kẻ nào phạm vào tội ác ghê tởm này.

      Phu nhân A Quốc mở to đôi mắt:

      - Người đàn ông đó là ai vậy, thưa Đại nhân – Nàng hỏi rất khẽ.

      - Ta bảo đó là người đàn ông – Tái Công vội cải chính.

      Người đối thoại với ông chậm rãi lúc lắc cái đầu xinh :

      - Chỉ có thể đó là người thuộc nam giới! – Nàng khẳng định – Thiếp từng thấy võ sư Lan lại thân mật với phu quân thiếp. Phong thái của võ sư là lịch và rất dễ mến, đối với cả tiện thiếp cũng vậy, nhưng người ta thấy rất là đối với những người đàn bà khác ông… rất khác.

      - Ý phu nhân muốn gì vậy? – Tái Công hỏi.

      - Thế này… - Nàng đáp, như cân nhắc từng lời – Ông cho mọi người có cảm tưởng là ông hề ý thức có mặt của họ…

      thoáng ửng hồng đôi má và nàng ngoảnh đầu .

      Cảm thấy thiếu thoải mái, Tái Công tới chỗ có hàng lan can, cúi đầu nhìn xuống khoảng . Bất giác ông lùi lại phía sau. Bên dưới ông, ít nhất là sâu tới khoảng năm chục bộ, lởm chởm những mỏm đá tai mèo trồi lên làn tuyết phủ.

      Ông đưa mắt nhìn cả khoảng bình nguyên mênh mông trắng xóa, chẳng biết tiếp tục câu chuyện ra sao.

      Ý thức về diện của phụ nữ… cái ý nghĩ này làm ông bối rối lạ lùng. Nhưng dù sao vẫn chế áp được, ông xoay người lại và hỏi:

      - Nhớ hôm tới thăm vợ chồng phu nhân, ta rất ngạc nhiên về lũ mèo trong nhà. Ta tự hỏi biết là bà hay chồng bà là người thích những con vật đó?

      - Cả hai vợ chồng tiện thiếp đều thích chúng, thưa Đại nhân – Phu nhân A Quốc đáp – Phu quân thiếp đành lòng nhìn những con vật bị bỏ rơi nên thường nhặt về nhà những con mèo lạc hoặc đau ốm để thiếp chăm sóc chúng. nay vợ chồng thiếp có tới bảy con mèo to, .

      Pháp quan nhún vai lơ đãng. Luồng nhìn của ông đặt vào cây mận đơn.

      - Cây mận này hẳn là rất đẹp khi khai hoa – Ông .

      - Đúng vậy, thưa ngài – Phu nhân A Quốc hưởng ứng – Và chỉ ngày ngày hai là cái đó xảy ra. Thiếp còn nhớ chính xác có thi nhân nào đó tả rất hay… cái thú của người được nghe cánh hoa rơi tuyết.

      Tái Công biết rất bài cổ thi đó, nhưng ông chỉ khẽ bảo:

      - Ta cũng có nhớ số câu thơ về đề tài ấy – Rồi ông khô khan thêm – Trời cũng muộn, thưa phu nhân, ta phải trở lại nha môn thôi.

      - Phu nhân A Quốc cúi mình thấp và ngài pháp quan thong thả bước vào con đường khúc khuỷu từ từ xuống.

      *

      Vừa nhẻ dùng bữa trưa đạm bạc, Tái Công vừa nghĩ lại những gì trao đổi với người khám nghiệm tử thi. Khi người nha lại mang ấm trà tới, ông bảo tìm đến cho ông viện vệ úy.

      Người này tới, ông bèn ra lệnh:

      - Nhà ngươi hãy tới ngay cửa hàng bông vải của bà Lỗ, gần miếu Thành Hoàng, bảo bà ta tới đây, ta có vài điều cần hỏi.

      Viên vệ úy ra, pháp quan thong thả uống trà. ý nghĩ lấy gì làm dễ chịu lắm lướt qua đầu: phải chăng ngu si dại dột mà lại muốn đưa ra ánh sang vụ việc qua lâu rồi, cái chết đáng ngờ của Lỗ Minh, trong khi đó còn hai vụ án trước mắt cần phải tiến hành điều tra. Nhưng những lời của người khám nghiệm tử thi làm ông băn khoăn. Và rồi điều đó có thể cũng làm lu mờ cái mối ngờ vực khác ám ảnh đầu óc ông…

      Ông nằm dài trường kỷ cố nhắm mắt nhưng sao ngủ được. Trằn trọc hoài, ông cố gắng khơi lại trong trí nhớ nguyên văn bài thơ về những cánh hoa mận. Bất chợt, toàn bài thơ trở về trong đầu ông. Được thi nhân cách đây tới hai thế kỷ sáng tác, bài thơ có tựa đề “Chiều đông, trong khuê phòng”.

      Chiều đông buồn, chim khắc khoải đơn

      Càng đơn khi trái tim thể khóc

      Hồi tưởng xót đau khiến nàng trằn trọc

      Hận sầu ở lại, hạnh phúc rời xa

      Mong sao mận kia lần nữa nở hoa

      Mối tình mới xua tan hình bóng cũ

      Nhìn cành cây gió rung ngoài cửa sổ

      Nghe cánh hoa rơi tuyết trắng ngần.

      Bài thơ được nổi tiếng lắm và chắc là phu nhân A Quốc chỉ mới đọc được hai câu cuối được trích dẫn trong cuốn tiều thuyết nào đó, ít ra là nàng được đọc cả bài thơ và mường tượng trong đó hình ảnh có hàm ý? Cau mày, pháp quan ngồi bật dậy. Tới tận lúc này, ông chỉ duy nhất quan tâm tới loại thi ca giáo huấn và coi thơ chỉ là thứ làm lãng phí thời gian. Nhưng lần này, ông khám phá ra trong loại vãn ca đầy tâm trạng này chiều sâu tâm lý mà ông chưa bao giờ để tâm đến trước đây.

      Như bực tức với chính mình, ông tới gần hỏa lò nấu nước trà, lau mặt bằng cái khăn nhúng vào nước nóng. Rồi trở lại ngồi vào sau án thư cắm cúi đọc những thư bạ hành chính mà viên thừa chỉ vừa đưa tới

      Ông còn vùi đầu vào đám giấy tờ viên vệ úy trở về. Nhìn thấy bộ mặt tiu nghỉu của y, Tái Công hỏi:

      - Có việc gì xảy ra nữa thế?

      Viên vệ úy xoắn mạnh ria mép, ngập ngừng, cuối cùng thưa:

      - Mụ Lỗ đó từ chối chịu tới, thưa ngài.

      - Cái gì… Nhà ngươi sao? – Ngài pháp quan sửng sốt kêu – Nhưng mụ ta tưởng mình là ai vậy?

      - Mụ ta bảo – Viên vệ úy tiếp tục – Vì tôi mang theo trát đòi mụ ta buộc phải theo.

      Thấy cơn lôi đình của ngài pháp quan sắp nổ ra dữ dội, y vội vàng tiếp:

      - Sau đó mụ chửi rủa tôi thậm tệ và làm rùm beng đến nỗi cả xóm đó túa ra vây quanh chúng tôi. Mụ ta la hết là còn luật pháp của triều đình, người ta có quyền lôi xềnh xệch người đàn bà lương thiện ra trước pháp đình cách hồ đồ có chứng cớ xác đáng. Thuộc hạ toan dùng vũ lực lôi mụ nhưng mụ giãy giụa như con mèo hoang và đám đông cũng bắt đầu đứng về phía mụ nên thuộc hạ thấy tốt hơn là trở về xin được Đại nhân dạy bảo.

      - Nếu chỉ cần tờ trát áp giải mà mụ đó đòi hỏi, , có gì đâu, mụ được đáp ứng! – Tái Công giận dữ .

      Ông vớ lấy bút và viết nhanh công thức hành chính. Rồi chìa ra cho viên vệ úy, ông bảo:

      - Mang theo bốn người chỗ ngươi và giải ngay người đàn bà đó tới đây.

      để chậm phút, viên vệ úy rời khỏi công đường.

      Tái Công hết ngang lại dọc trong văn phòng. ác phụ, cái mụ Lỗ đó! Người pháp quan họ Tái nghĩ và thấy mình là vô cùng may mắn mà có những bà vợ hiền thục nết na. Bà vợ cả rất xinh đẹp và được thừa hưởng nền giáo dục hoàn hảo. Đó là người có học thức và là con trưởng người bạn tốt nhất của thân phụ ông. Chỉ hé miệng là hai người hiểu nhau và bà luôn luôn là trợ thủ đắc lực của ông trong những lúc khó khăn. Hai cậu con trai của họ là nguồn vui bất tận đối với ông. Người vợ thứ, về học vấn chưa bằng nhưng từ tốn dịu dàng và rất đảm trong công việc gia đình. con của họ dường như được đúc khuôn cái tính cái nết của mẹ. Ông gặp được người vợ ba khi đến trị nhậm với chức vụ pháp quan tại Phong Lai. Trong những hoàn cảnh vô cùng gay cấn, khốn khổ đó bị gia đình bỏ rơi, ngài pháp quan cứu vớt , đưa về nhà làm hầu phòng cho bà vợ cả. Nhưng bà này qua thời gian ngắn, đem lòng quý mến bé rất mực và nhất định ép ngài pháp quan lấy ta làm vợ ba. Mới đầu, ông từ chối e mang tiếng là lạm dụng lòng tri ân của bé, nhưng sau đó hiểu ra là thực có lòng gắn bó với ông rất sâu sắc nên nhượng bộ và đúng là ông chẳng bao giờ phải hối tiếc. Đó là thiếu phụ thông minh, nhanh nhẹn, tính tình vui vẻ nhàng, và bây giờ họ có thể cùng nhau, cả bốn người, vui vẻ ngồi chơi bài mạt chược, cách giải trí thích cho qua thời gian của ngài pháp quan.

      Đột nhiên, ông nghĩ là cuộc sống ở Phối Châu có lẽ thiếu nhiều nét hấp dẫn đối với các bà vợ và vì Tết Nguyên Đán cũng tới gần, ông nghĩ bụng là dành cho các bà vợ của mình số tặng vật đẹp và giá trị.

      Ông mở cửa và cất tiếng hỏi:

      - Chưa có phụ tá hộ vệ nào của ta trở về sao?

      - Chưa có ai về, thưa Đại nhân - vệ binh đáp – Sau cuộc bàn luận trao đổi khá lâu trong phòng thừa chỉ với ngài Chu Đại Nguyên đáng kính, tất cả đều cùng ra.

      - Bảo tên giám mã dắt ngựa ra đây cho ta – Ông ra lệnh.

      Trong lúc các phụ tá hộ vệ của ông săn lùng tin tức để có thể tóm cổ tên sát nhân giết hại võ sư Lan với ông có lẽ tốt hơn – Ông nghĩ – là thẩm vấn lại lần nữa ông già Bân Phong. đường , ông dừng lại nhà Nghê Bình hỏi xem em có xuất . Ông sao gạt ra khỏi đầu mình cảm giác khó chịu vì vắng mặt kéo dài của Nghê Đại. Có thể đó là báo trước cho những rắc rối mới đây!

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương XIII

      Tái Công tới thăm nhà buôn đồ cổ.
      Chủ nhân cho ông biết những độc hại của nhựa cây sơn.


      Tái Công dừng ngựa trước cửa hàng giấy và kêu tên gia nhân đứng ở trước cửa gọi chủ.

      Nhà buôn giấy vội ra và kính trọng mời ngài pháp quan vào trong nhà dùng trà. Nhưng, vẫn ngồi mình ngựa, Tái Công xua tay và với Nghê Bình là ông chỉ muốn biết Nghê Đại trở về chưa.

      - Dạ chưa đâu, thưa Đại nhân – Nghê Bình giọng lo lắng đáp – Vẫn chưa có chút tin tức nào về nó. Tôi cho người nhà sục tìm khắp các quán ăn, sòng bạc mà thằng em tôi thường qua lại, nhưng chẳng ai trông thấy bóng nó suốt hai ngày nay. Tôi bắt đầu thấy lo có điều gì hay xảy ra với nó.

      - Nếu tối nay vẫn chưa về - Tái Công bảo – ta cho dán cáo thị tất cả những bức tường trong trấn thành với đầy đủ nhân dạng , đồng thời ta báo cả cho bên quân đội trấn thủ. Nhưng nhà ngươi cũng chẳng cần quá lo lắng, em ngươi chẳng phải dễ là nạn nhân của bọn cướp đường cũng như của lũ côn đồ lưu manh khác đâu. Tuy vậy nếu vẫn thấy có tin tức gì sau bữa cơm chiều nay, nhà ngươi báo cho ta !

      đoạn, Tái Công thúc ngựa thẳng tới nơi ở của Bân Phong. lần nữa, ông lại thấy rờn rợn trước cái cảnh hoang vắng mà dù mới sắp tới giờ bữa cơm chiều, phố xá hoàn toàn chẳng có bóng người qua lại.

      Ông xuống ngựa trước khóm nhà ở dành cho người bán đồ cổ, buộc cương ngựa vào chiếc vòng sắt gắn tường. Ông phải gõ cửa liên hồi bằng cán roi ngựa mất lúc lâu mới thấy ông già chạy ra.

      Bân Phong có vẻ rất ngạc nhiên khi nhận ra ông khách của mình. Ông dẫn ngài pháp quan tới phòng lớn và hết lời xin lỗi đốt được lò sưởi tại đây.

      - Nếu Đại nhân có thể vui lòng chờ được lát, tôi cho chuyển lò sưởi ở xưởng thợ tới đây ngay.

      - Chẳng cần phải thế - Tái Công bảo – Chúng ta tới xưởng thợ. Bao giờ ta cũng muốn được xem mọi người làm việc.

      - Nhưng xưởng thợ của tôi rất lộn xộn – Bân sợ hãi kêu lên – Đúng lúc tôi sắp xếp lại.

      - sao cả - Tái Công lạnh lùng .

      Đúng là căn phòng lắm đồ vật kềnh càng chẳng có chút trật tự nào khi Tái Công bước vào cái xưởng thợ bé đó. Những bình sứ to ngổn ngang sàn giữa hai thùng gỗ rỗng, cái bàn nghiêng vẹo dưới những cuốn sách, những hộp, những gói. Nhưng trong cái lò sưởi đồng, những ngọn lửa reo vui, hơi ấm nóng dễ chịu tỏa ra khắp gian phòng.

      Ông già bán đồ cổ giúp Tái Công cởi chiếc áo choàng lông dày và nặng, mời ông ngồi chiếc ghế đẩu cạnh lò sưởi. Trong khi chủ nhân vội chạy vào bếp để chuẩn bị trà nước Tái Công đưa mắt nhìn rất chăm chú vào lưỡi dao phay lớn ở giữa bàn đặt miếng giẻ thấm dầu. Có vẻ như Bân Phong bận lau chùi lưỡi dao này Tái Công gõ cửa. Rồi ông để mắt tới vật to hình khối vuông đặt dưới đất cạnh chiếc bàn, phủ mảnh vải ướt. Tò mò, ông vừa định đưa tay cầm góc vải lật lên Bân Phong vừa quay lại.

      - Xin đừng đụng tay vào! – Lão kêu to.

      Tái Công ngạc nhiên nhìn, lão bán đồ cổ vội giảng giải:

      - Đó là chiếc bàn tôi vừa sơn lại, thưa Đại nhân. bao giờ được sờ vào sơn còn ướt bằng bàn tay để trần. Da tay phồng rộp rất nguy hiểm.

      Tái Công chợt nhớ là mình cũng từng nghe những hiệu ứng nghiêm trọng do chất độc của nhựa sơn khi còn ướt gây nên. Trong khi chủ nhân rót nước trà vào chén, ông bảo:

      - Nhà ngươi có con dao phay ta thấy vào loại tốt đó.

      Bân cầm lấy con dao, cẩn thận đưa ngón tay cái vào dọc lưỡi dao.

      - Đúng vậy, thưa ngài – Có vẻ tự hào, ông ta – Con dao này có tuổi thọ năm trăm năm rồi kia đấy. Vào thời đó, người ta dùng nó chọc tiết những con bò mộng để làm lễ hiến tế. Lưỡi dao đến bây giờ còn rất sắc, thưa Đại nhân.

      Ngài pháp quan thong thả nhấp trà. Ông nhận thấy ở đây là yên tĩnh. tiếng động .

      - Ta rất lấy làm tiếc – Đột nhiên ông bắt đầu – là phải nêu ra cho nhà ngươi câu hỏi cũng khá là rối rắm. Tên đạo tặc sát hại vợ ngươi biết trước là ngươi rời trấn thành hôm đó – việc xảy ra chứng tỏ - và duy nhất chỉ có vợ ngươi biết thôi. Vậy nhà ngươi có lúc nào đó nghi ngờ là vợ mình có quan hệ với người đàn ông khác ?

      Bân, mặt mày tái nhợt, lúng túng nhìn Tái Công rồi, bằng giọng buồn buồn:

      - Xin thú thực là khoảng vài tuần nay, tôi có nhận thấy thái độ của vợ tôi có cái gì đó khang khác. Rất khó diễn tả lại cảm giác đó bằng lời, nhưng…

      Ông ta lưỡng lự lát, thấy Tái Công có lời nào bình luận nên tiếp:

      - Tôi muốn có những lười buộc tội hồ đồ, nhưng thể nghĩ là Nghê Đại có vai trò nào đó trong tất cả những gì xảy ra. luôn lợi dụng những lúc tôi vắng để tới thăm vợ tôi, mà bà này phải là còn sức quyễn rũ, thưa Đại nhân. Và đôi lúc tôi nghi ngờ là có dã tâm xúi giục vợ tôi rời bỏ tôi. Chắc hẳn là ta dự định đem bán vợ tôi làm lẽ người đàn ông giàu có hơn tôi. Bà vợ khốn khổ của tôi vốn vẫn ưa thích cuộc sống xa hoa, thưa Đại nhân, và vốn liếng cùng những phương tiện nghèo nàn của tôi cho phép tôi phủ đầy vàng ngọc lên người nàng được, và…

      - Ngoại trừ việc tặng nàng những vòng đeo tay bằng vàng nạm hồng ngọc – Tái Công ngắt lời ông ta bằng giọng lạnh sắc.

      - Những vòng vàng đeo tay? – Bân Phong kinh ngạc kêu lên – Có thể Đại nhân nhầm rồi! Vợ tôi chỉ có chiếc nhẫn bạc được bà cho mà thôi!

      Tái Công đứng dậy:

      - Chớ nên lừa dối ta, Bân Phong! – Ông nghiêm nghị bảo – Ngươi cũng biết như ta là vợ ngươi có những vòng đeo tay bằng vàng khá nặng và còn cả nhiều kim găm tóc cũng bằng vàng.

      - thể nào thế được, bẩm Đại nhân – Rất bối rối, nhà buôn đồ cổ khăng khăng – bao giờ ta lại được sở hữu những thứ đắt tiền như vậy.

      - Hãy theo ta! – Pháp quan ra lệnh – Ta chỉ cho nhà ngươi.

      Bân lập cập bước theo, Tái Công vào phòng ngủ.

      - Mở cái hòm thứ nhất kia, các đồ nữ trang để trong đó – Tái Công ra lệnh, giọng rắn rỏi và tay chỉ vào những chiếc rương có chứa áo quần đặt chồng đống sàn.

      Ngay khi người bán đồ cổ mở nắp hòm, Tái Công nhận thấy là hòm bị vơi và áo quần phụ nữ trước đây gấp xếp ngay ngắn lúc này như bị bới tung lộn xộn.

      Ngài pháp quan rời mắt nhìn Bân khi ông ta lấy ra từng cái áo cái quần đặt xuống sàn. Khi hòm rỗng , người bán đồ cổ thở phào nhõm kêu lên:

      - Bây giờ Đại nhân thấy là chẳng bao giờ có đồ nữ trang chứa trong hòm này cả.

      - Để ta xem nào! – Ông gạt Bân ra, bảo

      Tái Công quỳ xuống trước chiếc hòm và nâng lên, tít dưới đáy hòm cái nắp ngăn bí mật. ngăn này rỗng .

      Đứng lên, ông lạnh lùng :

      - Ngươi chẳng thông minh chút nào cả, Bân Phong! Ai lại đánh lừa pháp quan như thế bao giờ. Đem giấu những đồ nữ trang đó có lợi gì cho ngươi đâu! Ta buộc nhà ngươi phải ra thực của việc này, tất cả thực.

      - Tôi xin thề với Đại nhân – Bân Phong khổ sở kêu lên – Là cả đến cái ngăn bí mật đó tôi cũng chưa hề biết.

      Tái Công suy nghĩ lát rồi ông chậm rãi đưa mắt nhìn quanh gian phòng. Đột ngột, ông tới gần cửa sổ bên tay trái nắm lấy trong những song sắt trông hơi cong cong, khẽ lay… Thanh sắt bật ra nằm gọn trong tay ông. Ông nắm lấy những chấn song khác. Tất cả đều bị cưa mớm hai chỗ, rồi sau đó xong việc lại có thể lắp hờ vào trông lại vẫn như cũ.

      - tên trộm đột nhập vào đây khi nhà ngươi vắng – Tái Công bảo.

      - Nhưng chẳng có cái gì bị lấy , thưa Đại nhân. Sau khi từ công đường trở về, tôi thấy tiền nong của mình vẫn nguyên chỗ cũ.

      - Thế còn quần áo sao? – Tái Công hỏi – Lúc ta khám xét căn phòng này ngay sau vụ án mạng, chiếc rương chứa đầy quần áo kia mà. Ngươi xem kỹ lại , xem mất loại quần áo gì?

      Sau khi lục xem nhanh đống quần áo chất cao mặt sàn, Bân tuyên bố:

      - Đúng là thiếu hai chiếc áo gấm lót da hắc điêu thử, loại áo rất đắt tiền mà bà dì tôi tặng vợ tôi ngày cưới.

      Ngài pháp quan lúc lắc đầu vẻ nghĩ ngợi. Rồi ông lại đưa mắt nhìn quanh. – Ta cảm thấy là hãy còn thiếu cái gì đó. Ta nhớ là… phải, đúng rồi, có chiếc bàn sơn màu đỏ đặt ở góc kia!

      - Đúng đấy ạ, thưa Đại nhân, đó chính là chiếc bàn ngài thấy lúc nãy trong nhà xưởng – Bân Phong .

      Tái Công gì. Vê vê bộ ria vẻ nghĩ ngợi, lúc này ông hình dung thấy diễn biến của tất cả vụ việc. là khờ khạo nhận ra sớm hơn tầm quan trọng của dấu vết các đồ trang sức! Kẻ giết người phạm sai lầm lớn, còn ông lại biết lợi dụng! nhưng lúc này tất cả đều sang tỏ.

      Dứt ra khỏi luồng suy nghĩ dồn về, ông bảo người buôn bán đồ cổ tròn xoe mắt nhìn mình lo lắng:

      - Bây giờ ta chắc chắn nhà ngươi khai ra hoàn toàn , Bân Phong! Chúng ta hãy trở lại nhà xưởng!

      Trong lúc Tái Công nhấm nháp chén trà cho ấm người chút Bân Phong xỏ bao vào hai bàn tay, khẽ nhấc tấm vải ướt phủ chiếc bàn sơn lên.

      - Đây là chiếc bàn Đại nhân nhắc tới. chiếc bàn đẹp phải ạ? Nhưng tôi phải phủ lên lớp sơn mới. Ngày hôm nọ, trước chuyến tới làng Ngũ Dương, tôi đặt nó ở góc buồng ngủ cho mặt sơn khô . Nhưng khốn thay kẻ nào đó vô ý đụng vào trong khi tôi vắng. Sáng hôm nay xem lại, thấy sơn bị tróc mảng lớn. Vì vậy tôi mới vừa phải quét lớp sơn mới đó.

      Pháp quan đặt chiếc chén xuống.

      - Thế phải vợ nhà ngươi lỡ chống tay lên đó sao? – Ông hỏi.

      - Tiện thê đâu đến nỗi ngờ nghệch thế, thưa ngài! Tôi nhiều lần bảo cho ta biết là sơn ướt có thể gây nên những vết bỏng rất nguy hiểm. ta chẳng lạ gì những đau đớn rất khó chịu do sơn. Ngay tháng trước, bà Lỗ, cái bà có cửa hàng bông sợi ấy, tới tìm tôi vì bỏng sơn. Bàn tay phải bà ta sưng tấy và đầy mụn mưng mủ, đau đớn khủng khiếp. Bà ta hỏi tôi làm thế nào để chữa khỏi và tôi giải thích là…

      - Nhà ngươi quen biết người đàn bà đó như thế nào? – Tái Công cắt ngang.

      - Khi bà ta hãy còn là bé, thưa Đại nhân. Cha mẹ ta sống trong ngôi nhà cạnh nhà tôi, ở khu Tây. Khi tôi cưới vợ, ta đâu biệt tăm chẳng biết. Thực ra tôi cũng chẳng chút nuối tiếc nào vì tất cả những người đàn bà trong cái gia đình đó chẳng gây cho tôi chút thiện cảm nào. Cha thương gia đáng kính, nhưng người mẹ vốn gốc Tacta và hành nghề ma thuật. cũng giống mẹ, cả ngày lúi húi trong bếp điều chế các thứ bùa ngải độc hại, nhiều lúc như trong trạng thái xuất thần, ta lên những điều làm mọi người dựng tóc gáy, sởn gai ốc. hiểu sao ta lại biết nơi ở của tôi để tới hỏi cách chữa vết thương do sơn ướt gây ra. Cũng nhân dịp đó mà ta báo cho tôi biết cái chết của ông chồng.

      - Tất cả các điều đó là hay! – Tái Công và thương hại nhìn ông già buôn bán đồ cổ, rồi ông thêm: - Bây giờ ta biết kẻ nào giết vợ ngươi, Bân Phong à! Nó là tên điên loạn nguy hiểm và chúng ta phải hành động rất thận trọng. Chiều tối nay nhà ngươi được đâu cả và hãy dùng những tấm ván chắc đóng bịt cái cửa sổ ở phòng ngủ kia lại! Cửa ra vào phải khóa chắc chắn. Trong ngày mai nhà ngươi hiểu tất cả.

      Bân Phong há hốc mồm ra nghe. để cho ông ta có thời gian vặn hỏi, Tái Công ngỏ lời cảm ơn về chén trà vào chào tạm biệt.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương XIV

      Trước công đường, mụ Lỗ hỗn xược vu vạ.
      Chiểu theo luật pháp, Tái Công trừng phạt ra uy.


      Trở lại công đường, Tái Công thấy Mã Tôn, Triệu Thái và Tào Can chờ ông trong văn phòng. Ông biết ngay là công việc điều tra của họ mang lại mấy kết quả khi nhìn những vẻ mặt tiu nghỉu của họ.

      - Thế mà Chu tiên sinh phác ra chương trình hành động khá tốt đó thưa Đại nhân, nhưng rồi cũng chẳng đến đâu cả - Mã Tôn buồn bã bắt đầu – Ông ta và Triệu huynh đến thăm tất cả chức sắc của trấn thành và lập được danh sách tất cả các môn đồ của võ sư Lan. Danh sách ấy đây, nhưng chẳng là chúng ta khai thác được gì ở nó.

      ta rút từ trong tay áo ra cuộn giấy và đưa cho Tái Công. Trong lúc ông liếc mắt nhìn qua Mã Tôn tiếp:

      - Với giúp đỡ của đinh lại Hồng và Tào Can, bản thân thuộc hạ lục soát chỗ ở của võ sư Lan. Chúng tôi chẳng phát được gì minh chứng cho việc võ sư có mâu thuẫn, xích mích với người nào đó. May mắn là khi hỏi chuyện người sư phó giúp việc ông, thanh niên dễ mến có tên là Mai Trường, chúng tôi biết được kiện mới có thể có tầm quan trọng đáng kể.

      Cho tới lúc này, Tái Công vẫn lơ đãng nghe Mã Tôn, tâm trí ông vẫn còn để vào những khám phá đáng ngạc nhiên tại nhà Bân Phong, nhưng thoáng nghe những câu cuối của người phụ tá hộ vệ, ông bật đứng dậy hối hả:

      - kiện mới gì vậy?

      - buổi chiều, khi bất ngờ quay trở lại nhà võ sư – Mã Tôn đáp – Y nghe thấy ông này chuyện với phụ nữ.

      - Người phụ nữ đó là ai? – Tái Công chừng như háo hức hỏi vội.

      Mã Tôn nhún vai:

      - Mai Trường nhìn thấy người phụ nữ đó. Y chỉ nghe vài tiếng nhưng hiểu ý nghĩa, nhưng căn cứ vào giọng , người phụ nữ có vẻ như rất giận dữ. Mai Trường phải là loại người thích nghe vụng trộm nên mau chóng bỏ .

      - Nhưng cái đó ít ra cũng cho chúng ta thấy là võ sư Lan có quan hệ với người phụ nữ - Tào Can nhấn mạnh.

      Làm như nghe thấy lời nhận xét ấy, Tái Công hỏi:

      - Đinh lại Hồng đâu nhỉ?

      - Khi chúng tôi khám xét xong nơi ở của võ sư Lan – Mã Tôn đáp – Hồng lão huynh có quay lại chợ để hỏi hai thanh niên ở đó thêm số chi tiết về vẻ ngoài của tên Tacta theo họ vào khu nhà tắm. Hồng lão huynh trở về trước bữa chiều.

      Ba tiếng chuông vang lên trong pháp viện.

      Cau đôi mày, Tái Công hỏi:

      - đến giờ thiết đường buổi chiều. Ta cho đòi mụ Lỗ, quả phụ, chồng chết cách đây năm tháng trong những trường hợp đáng ngờ. Buổi này, với mụ chỉ là cuộc thẩm vấn bình thường, và còn vụ nào khác cần xử lý. Buổi trưa nay, tại nhà Bân Phong ta khám phá ra điều quan trọng và tin là chúng ta tìm ra kẻ giết vợ y.

      Ngay tức , cả ba phụ tá của ông dồn dập đặt câu hỏi, nhưng Tái Công giơ tay ngăn lại.

      - Chờ đinh lại Hồng về, khi đông đủ cả ta cho các ngươi biết kế hoạch của ta.

      Ông đứng lên, Tào Can giúp ông mặc phẩm phục.

      Phòng lớn công đường chật ních người. Cư dân huyện Phối Châu nóng lòng muốn biết thêm về vụ người võ sĩ danh tiếng bị sát hại.

      Sau khi tuyên bố khai thiết công đường, Tái Công thông báo là cuộc điều tra xung quanh vụ đầu độc võ sư Lan tiến triển tốt và nay pháp đình số dấu vết quan trọng.

      Rồi ông cầm bút viết tờ lệnh cho người quản ngục. Những tiếng rì rầm kinh ngạc nổi lên trong công đường khi những người tham dự nhìn thấy phu nhân A Quốc áp giải góa phụ Lỗ bước vào phòng xử án… Viên vệ úy dẫn bị can tới trước bục, còn người quản ngục về chỗ của mình.

      Tái Công nhận thấy là mụ Lỗ chăm sóc cẩn thận vẻ bên ngoài của mình. Mụ tô điểm rất kín đáo khuôn mặt, nét vẽ lông mày trông duyên dáng. tấm áo giản dị màu gụ may khéo làm tôn lên vóc hình nhịp nhàng của cơ thể, nhưng màu son tô lên đôi môi cũng giấu nổi đường nét đanh ác của cái miệng của mụ.

      Trước khi đặt gối quỳ xuống những tấm đá lát nền, mụ đưa mắt nhìn nhanh vị pháp quan, chẳng để cho ái đoán được là mụ có biết ông hay .

      - Hãy khai tên họ, nghề nghiệp của nhà ngươi trước pháp đình – Tái Công ra lệnh.

      - Kẻ tiện dân này – Bằng giọng đận đà, mụ đáp – là góa phụ họ Lỗ, tên tuổi thời con là Thiện trông nom cửa hàng bông vải của người chồng quá cố tên là Lỗ Minh.

      Khi những lời khai đầu tiên này được viên thừa chỉ ghi đủ, Tái Công tiếp:

      - Ta cho đòi nhà ngươi lần thứ nhất với ý muốn để được làm sang tỏ thêm vài chi tiết xung quanh cái chết của chồng nhà ngươi. Nhưng nhà ngươi khước từ chịu cộng tác với cơ quan luật pháp nên pháp ty bắt buộc phải sử dụng biện pháp cứng rắn. Ta, pháp quan của huyện này, hôm nay lệnh cho ngươi phải trả lời những câu hỏi của ta.

      - Cái chết của chồng tiện dân – Mụ Lỗ dõng dạc – xảy đến trước ngày Đại nhân tới đây trị nhậm và được được người tiền nhiệm của Đại nhân chính thức ghi vào sổ tử. Kẻ tiện dân quỳ trước pháp đình này hiều ngài pháp quan của huyện ta vì cơn cớ gì mà lại muốn giở dói cái chuyện qua đó. Như kẻ tiện dân này được biết hề có đơn khiếu kiện nào nhằm vào kẻ tiện dân này trước pháp đình.

      Tái Công thấy trước mặt ông là người đàn bà những là thông minh mà còn ăn rất giảo hoạt biết cách thuyết phục đám đông quần chúng. Ông đáp lại bằng giọng quả quyết:

      - Pháp ty thấy cần thiết phải kiểm chứng lại số nhận xét của người khám nghiệm tử thi trước đây.

      Lập tức, mụ Lỗ đứng phắt dậy. Quay nửa người về phía cử tọa, mụ hét lên:

      - lão gù ghê tởm liệu có được phép làm cho quả phụ đáng kính như tôi bị mất mặt trước thiên hạ ? Chắc mọi người đều biết là khi thân hình bị vặn vẹo cái trí tuệ chẳng còn đáng giá xu!

      Ngài pháp quan đập mạnh búa gỗ xuống bàn và giận dữ lớn:


      [​IMG]

      - Nhà ngươi có quyền nhục mạ quan chức của pháp ty này, hiểu ?

      - Nhưng mà cái pháp ty này như thế nào nhỉ? – Mụ khinh bỉ thốt lên – Ngài pháp quan của nó, chẳng phải chính là ngài cải trang tìm đến nhà tiện nữ tối hôm nọ ư? Và vì tôi cho ngài vào, chẳng phải là ngài cho người đến tìm tôi tới đây ngày hôm nay, có giấy tờ, trát đòi gì hết để gặp riêng tôi ư?

      Tái Công giận tím người, nhưng kiềm chế được, ông bình tĩnh :

      - Mụ này cất lời xúc phạm pháp ty. Hãy cho mụ nếm năm mươi roi!

      Tiếng ồn ào nổi lên trong gian phòng rộng. Cử tọa tỏ ra đồng tình với quyết định của ngài pháp quan. Nhưng viên vệ úy túm lấy tóc mụ Lỗ và bắt mụ quỳ xuống. Hai lính cận vệ lột áo, hai tên khác trói giật hai tay mụ ra phía sau lưng và đặt bàn chân lên hai bắp chân mụ. Cái roi da rít lên trong khí.

      Những roi đầu tiên quất xuống, con mụ hỗn xược kêu to:

      - Cái tên quan chức chó má! trả thù phụ nữ lương thiện như thế đó! Vì người đàn bà này nghe những lời tán tỉnh!

      Chiếc roi da vút mạnh xuống lưng và tiếng chửi rủa của mụ chuyển thành tiếng la dài man rợ. Nhưng khi người vệ úy tạm dừng tay để ghi nhát roi thứ mười, mụ lại gào lên :

      - Đáng lẽ phải lùng tìm hung thủ giết hại võ sư Lan, cái tên chó này chỉ nghĩ cách quyến rũ người đàn bà. Khi tôi với các người là…

      nhát roi quất xuống làm mụ ngừng bặt và tiếng hú rợn người thoát ra từ cuống họng mụ. Đến roi thứ hai mươi, mụ chỉ còn há mồm, được tiếng nào. Đến roi thứ hai mươi lăm mụ ngã lăn xuống sàn bất tỉnh. Theo hiệu tay của Tái Công, tên lính cận vệ đốt hương xông vào mũi làm cho mụ tỉnh lại. Mở mắt được rồi, nhưng còn rất yếu mụ quỳ được. Người vệ úy phải xốc nách mụ, trong khi tên lính phải nắm tóc kéo cho mụ ngẩng đầu lên.

      - Nhà ngươi nhục mạ bản tòa và mới chịu nửa hình phạt. Ngày mai, ngươi phải khai tiếp. Tùy theo thái độ, nhà ngươi được hưởng khoan hồng thích đáng.

      Phu nhân A Quốc lúc đó bước ra với giúp đỡ của hai lính cận vệ, đưa lại phạm nhân vào ngục thất.

      Tái Công toan truyền lệnh bãi đường nông dân già lập cập bước vào liến láu trình bày câu chuyện dài dòng pha nhiều thổ ngữ. Cuối cùng, Tái Công hiểu ra là vì vô ý mà ông ta đụng vào người bán bánh ngọt và làm đổ bẹp hết bánh. Ông già nông dân sẵn sàng đền trả giá năm chục chiếc bánh, vì ông ước lượng chỉ có ngần ấy bánh chứ phải là trăm chiếc như người bán hàng cứ khăng khăng.

      Dến lượt người này quỳ trước bục và líu lo thứ tiếng pha lẫn những ngôn từ Tacta rất khó hiểu. cam đoan là đúng trăm chiếc bánh và chửi lão già nông dân là tên lừa đảo dối trá.

      Tái Công cảm thấy mệt mỏi và vô cùng bực bội. Ông sao tập trung được toàn chú ý cho việc tranh chấp kiện cáo này. Ông ra lệnh cho tên lính thu nhặt tất cả các mẩu bánh rơi vãi ngổn ngang mặt đường phố, rồi mua chiếc bánh nguyên trong cửa hàng. Ông còn bảo người vệ úy đem tới cho ông chiếc cân.

      Trong lúc các thuộc hạ của ông thi hành mệnh lệnh, Tái Công ngả người ghế bành. Thái độ hỗn xược quá đáng của mụ Lỗ làm ông ngỡ ngàng và ông nhận thấy chỉ có lý giải duy nhất: chắc chắn là có cái gì đó mờ ám trong cái chết của chồng mụ.

      Khi tên lính trở về với tất cả những mẩu bánh vỡ nát được gói cẩn thận trong tờ giấy dầu, Tái Công đặt cả bọc lên cân, được khoảng ngàn hai trăm đồng cân. Chiếc bánh nguyên ngặng hai mươi đồng cân. Từ đó, ông đưa ra kết luận cần thiết.

      - Hãy cho tên bán hàng dối trá này hai chục roi tre! – Ông tởm lợm ra lệnh cho viên vệ úy.

      Những tiếng ồn ào hưởng ứng rộ lên trong đám đông. Lần này công chúng hoan nghênh và tán thành quyết định đúng và nhanh của viên pháp quan của mình.

      Lúc người bán hàng bánh ngọt nhận xong hình phạt Tái Công tuyên bố bãi đường.

      Trở lại văn phòng, ông lau mồ hôi trán, lại lại hồi lâu, đăm đăm suy nghĩ và bỗng nổi giận:

      - Suốt mười hai năm trong chức nghiệp, ta cũng từng có việc với số đàn bà ít nhiều bỉ ổi, nhưng chưa gặp người nào như mụ này! Nham hiểm đưa ra cái chuyện ta đến nhà mụ tối hôm đó, đưa con mụ về, để đẩy sang chuyện khác…

      - Sao Đại nhân lại bác lại, gạt phăng chuyện vu vạ bóng gió của mụ ? – Mã Tôn bất bình hỏi.

      - Cái đó chỉ làm cho câu chuyện thêm rắc rối mà thôi – Tái Công mệt nhọc lẩm bẩm – Hơn nữa mụ ta . Đúng là đêm đó ta có đến nhà mụ và còn hóa trang nữa kia. Mụ này có trí thông minh ma quái và rất biết cách lôi kéo công chúng về phía mình.

      Vẻ bần thần bứt rứt, ông dứt dứt sợi râu.

      - Tôi chẳng thấy mụ đó ghê gớm đến mức ấy đâu – Đến lượt Tào Can góp ý – Khôn ngoan ra mụ cứ bình tĩnh đáp lại tất cả những gì Đại nhân thẩm vấn và tự bảo vệ bằng cách viện ra chứng nhận chính thức của pháp y Quang. Gây ầm ĩ, phản ứng quyết liệt như vậy chỉ tổ làm bật ra bao điều nghi vấn.

      - Mụ đó bất cần mọi người nghĩ về mụ như thế nào – Tái Công chua chát – Mục đích duy nhất của mụ là cố ngăn cản cho mở lại cuộc điều tra về cái chết của chồng mụ, cuộc điều tra mà lúc này ta chắc chắn là mang lại chứng cứ về tội trạng của mụ ! Và lúc này đây, thủ đoạn đó của mụ đạt hiệu quả cũng chẳng còn xa gì.

      - Chúng ta phải tiến hành xử lý vụ này hết sức thận trọng đây – Triệu Thái nhận định.

      - Ta hoàn toàn nhất trí với ngươi! – Tái Công .

      Đúng lúc đó, viên vệ úy bất ngờ ập vào.

      - Thưa Đại nhân – Y kêu lên đầy xúc động – Có người thợ giày từ chợ tới mang theo tin khẩn của đinh lại Hồng về trình Đại nhân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :