Chương V Tào Can thuật lại trò giải trí kỳ lạ của võ sư Lan Pháp ty lắng nghe lời khai của lão buôn đồ cổ Ngày hôm sau, Tái Công tới thư phòng làm việc trước lúc khai đường buổi sáng. Bốn phụ tá hộ vệ chờ ông ở đó. Đinh lại Hồng lo ngại nhìn khuôn mặt xanh xao và mỏi mệt của chủ. Chắc là ông phải thức hầu như suốt đêm để trông coi việc chuẩn bị xe cộ cho các phu nhân và các con. Ông chậm rãi tới ngồi vào bàn và : - Thế là mọi việc xong xuôi! Gia đình ta vừa khởi hành lúc rạng sáng và được bên quân đội hộ tống. Nếu gặp phải bão tuyết chỉ trong vòng ba ngày là họ tới Thái Nguyên. Bằng cử chỉ uể oải, ông dưa tay dụi mắt và như cố gắng chống lại mệt mỏi, ông vẻ hoạt bát: - Chiều hôm qua, ta làm cuộc thẩm vấn ngắn đối với Bân Phong và cảm tưởng đầu tiên thấy là suy luận của chúng ta hoàn toàng đúng đắn. Chắc chắn là có nhân vật thứ ba nhúng vào vụ này, giết vợ . Ngoại trừ trường hợp là diễn viên dày kinh nghiệm, thể ngờ được những gì có thể xảy ra. - Vậy vì sao mà lại phải chạy trốn như tên ăn cắp giữa ngày xảy ra án mạng? – Tào Can nghi ngờ hỏi. - Chúng ta điều đó lát nữa đây thôi qua lời cung khai trước tòa. Ngài pháp quan ngừng lại, nhấm nháp vài ngụm trà nóng do đinh lại Hồng vừa đưa lên rồi tiếp: - Bây giờ, cần phải giải thích để các ngươi là tại sao ta lại rất cần để các ngươi ở lại nhà Chu Đại Nguyên chiều hôm qua. Trước tiên là ta muốn làm bữa tiệc của ông bạn chúng ta kém vui, nhưng cái chính là vì ta cảm thấy có điều gì khác thường trong cái dinh cơ mênh mông đó. Đúng là lúc ấy trong người ta được thoải mái, có thể đẩy xa tưởng tượng của mình. Nhưng ta muốn biết là các ngươi có thấy điều gì đặc biệt sau khi ta ra về ? Mã Tôn nhìn Triệu Thái rồi gãi đầu gãi tai vẻ tiếc hối: - Bẩm Đại nhân, thú là vì uống quá nhiều nên thuộc hạ chẳng nhớ được gì cả. Xin ngài hãy hỏi Triệu huynh xem sao. - Tất cả những gì thuộc hạ thấy và để trình lại là các thực khách đều vui vẻ và hào hứng cũng như thuộc hạ vậy – Triệu Thái thưa với nụ cười nhợt nhạt. Tào Can tới lúc đó vẫn ngồi yên, tay xoăn xoăn ba sợi lông dài mọc má trái, giọng chắc nịch: - Còn hạ chức này, dù là rượu trong bữa tiệc có nồng độ cao đấy nhưng hầu như suốt buổi, hạ chức trao đổi chuyện trò rất vui với võ sư Lan, ông ta uống như con ấy. Tuy nhiên hạ chức vẫn để mắt tới tất cả thực khách khác, và thấy mọi cái vẫn diễn biến bình thường. Thấy Tái Công vẫn yên lặng nghe, Tào Can tiếp: - Tuy vậy, số ý kiến của võ sư Lan có thể cho ta vài tia sáng trong công việc của chúng ta. về vụ án mạng vừa xảy ra, ông ta cho Nghê Bình là gã lẩm cẩm nhưng phải là người xấu, còn ngược lại, Nghê Đại, em của gã là tên vô lại, cự kỳ đều giả, cần đề phòng. - Tại sao vậy? – Tái Công vội vã hỏi. - Cách đây vài năm – Tào Can đáp – Võ sư Lan đồng ý nhận làm đồ đệ, dạy võ cho . Hỏi vì sao bảo là chỉ muốn được luyện tập những miếng đánh hiểm, đòn là chết thẳng cẳng và chẳng hề quan tâm tới lĩnh vực tâm linh của môn võ thuật chân chính. Theo ông bạn của chúng ta tên Nghê Đại đó là con người táo tợn, phóng đãng có sức khỏe đáng nể nhưng thói vô đạo đức ngăn cản lại, sao có thể trở thành võ sĩ siêu quần. - Ồ, đó là thông tin hữu ích – Tái Công nhận xét – Ông ta còn cho ngươi biết vấn đề gì nữa ? - Thưa – Tào Can đáp – Vì ông ấy còn vội đưa cho hạ chức xem tất cả những hình ông ta xếp được bằng bảy mẩu bìa. - Bảy mẩu bìa? – Tái Công ngạc nhiên kêu lên – Nhưng đó là trò chơi của bọn trẻ con! Ta cũng còn nhớ là hồi rất ta cũng chơi trò đó. Có phải ngươi về cái miếng bìa hình vuông cắt ra làm bảy mẩu kích cỡ khác nhau và với những mẩu bìa này người ta có thể xếp thành nhiều hình các loại trông từa tựa giống hình người, hình các con vật hoặc hình các đồ vật? - Đúng vậy đó! – Mã Tôn cười và xen vào – Đó là cách giải trí mới của nhà võ thuật nổi danh của chúng ta. Ông ấy cho là trò chơi này giúp ta mở rộng óc quan sát và tập trung tư tưởng. - Chỉ trong chớp mắt ông ta có thể xếp được tất cả những hình chúng ta cầu – Tào Can tiếp. Người thư lại già của ngài pháp quan lấy từ trong tay áo ra những mẩu bìa cứng, đặt bàn và sắp xếp thế nào đó là thành hình vuông. - Đây này, cắt như thế là được bảy mẩu to khác nhau. Rồi xóa hình vuông đó , Tào Can : - Trước hết, tôi cầu ông ta xếp cho hình Tháp Trống. - Nhưng quá dễ! Tôi lại đòi hình con ngựa phi nước đại. - Rồi hình tội nhân quỳ trước công đường. - quá khéo léo của ông ta làm tôi phát khùng – Tào Can kể tiếp – Tôi bèn tìm các hình khó để thách đố: bắt ông ta xếp hình người lính say khướt rồi vũ nữ. Nhưng cái con người quỷ quái này chỉ trong nháy mắt xếp xong. - Tức mình – Tào Can kết luận – Đến đây tôi thôi chẳng thèm đố nữa. Tái Công cùng các hộ vệ phá lên cười rồi bảo: - Vậy là tất cả các ngươi đều nhất trí, hôm qua ta thấy trong người khó chịu có lẽ là do tình trạng sức khỏe tốt mà thôi. Hơn nữa, dinh cơ của Chu quá rộng đến nỗi ta hầu như bị lạc trong mê lộ của những hành lang tối om. - Hàng bao nhiêu đời, họ hàng gia tộc của Chu chủ nhân ở đó – Triệu Thái nhận xét – Trong những ngôi nhà cổ và to rộng như thế luôn luôn có bầu khí ghê rợn và bí . - Nhưng dù sao cũng chẳng đủ lớn để chứa tất cả những bà vợ cả vợ lẽ của ông ta – Mã Tôn . - Chu là người tốt – Triệu Thái vội vàng như để bênh vực người bạn lớn – thợ săn tuyệt vời và người chủ tốt bụng, nghiêm khắc nhưng công bằng. Những tá điền đều rất tận tụy và tuyệt đối trung thành với ông, đúng như vậy. Họ thực tâm băn khoăn cho chủ là mãi có người nối dõi. - Chắc chắn là ông chẳng mắc lỗi gì khi phải mang lắm thê lắm thiếp – Mã Tôn tủm tỉm cười và nháy mắt tinh quái. - Xuýt nữa quên trình báo với Đại nhân – Tào Can cắt ngang – là viên thư lại riêng của Chu, cái chàng trai có tên là Nghi Cương đó, có vẻ vô cùng hoảng hốt và nóng nảy. Mỗi khi có ai hỏi gì là ta giật nẩy người, mặt mày ngơ ngác như nhìn thấy ma quỷ vậy. Tôi cho là ta cũng nghĩ như chúng ta: vợ chưa cưới của mình cuốn gói theo chàng trai khác! Tái Công nhún vai vẻ hoài nghi, rồi ông bào: - Ta cần thẩm vấn chàng trai này trước khi đầu óc ta hoàn toàn lú lẫn mới được! Còn về người cha của cái nương họ Lưu này, ông ta rất gắng sức viện ra mọi biểu để làm cho chúng ta tin về đức hạnh của con ông, nhưng ta ta cho là ông muốn tìm cách tự thuyết phục chính bản thân mình. Vừa lúc đó, ba tiếng chiêng vang lên. Tái Công vội vã nhanh nhẹn đứng lên, mặc phẩm phục và chỉnh lại ngay ngắn chiếc mũ kim sa đầu. Tin Bân Phong bị bắt giữ lan truyền mau chóng trong trấn thành. Công đường sáng nay còn chỗ trống. Sau khi yên vị ghế xét xử và điểm danh xong, Tái Công trao trát đòi phạm nhân cho người coi ngục. Chỉ lát sau, tiếng rì rầm, giận dữ nổi lên trong phòng khi người vệ úy dẫn giải người mua bán đồ cổ đến quỳ trước bục. Hai em họ Nghê, đứng ở hàng đầu cùng với Chu Đại Nguyên và Lan Đạo Quý, muốn nhảy xổ vào nhưng bị vệ binh đẩy ra chẳng chút nể nang. Tái Công gõ mạnh chiếc búa gỗ lên mặt bàn. - Trật tự! – Tiếng ông vang như sấm – Nếu ta đuổi hết ra ngoài! Rồi cúi nhìn người quỳ trước mặt, ông hạ lệnh: - Ngươi hãy khai trước Tòa họ tên và nghề nghiệp. - Kẻ hạ dân cúi đầu trước Đại nhân đây có tên họ là Bân Phong và làm nghề mua bán đồ cổ - Bân Phong đáp giọng bình tĩnh. - Vì sao ngươi lại vội vàng rời khỏi trấn thành ngày hôm kia? – Ngài pháp quan hỏi. - Cách đây ít ngày, bẩm Đại nhân, người trại chủ làng Ngũ Dương tới tìm và kể cho nghe là khi đào hố để chứa phân ở thửa ruộng, ông ta moi lên được chiếc đỉnh đồng cổ. Tôi có biết là dưới triều đại Hán, đúng ở nơi làng này có khu đất phong hầu, tôi bàn với vợ là việc rất đáng quan tâm nên cần phải tới ngay nơi đó xem cái đỉnh đồng đó ra làm sao. Ngày hôm kia, thấy thời tiết thuận lợi cho chuyến ngắn ngày, tôi bèn quyết định lên đường và dự định ngay hôm sau trở về. Vì thế mà… - Trong cái buổi sáng chuẩn bị ấy, các ngươi làm gì, ngươi và vợ ngươi? - Vợ tôi chợ rồi sửa soạn bữa ăn sáng, trong lúc đó tôi sửa lại chiếc bàn sơn cũ. Tái Công nhún vai, ra lệnh: - tiếp ! - Ăn xong, tôi cuộn tấm áo lông nhét vào trong chiếc túi da, vì các nhà trọ nông thôn thường chẳng có lò sưởi ấm. Ngoài phố, tôi gặp người bán thực phẩm, ông ta báo cho biết là chỉ còn rất ít ngựa trạm vì vậy tôi vội vã rảo bước về phía cổng Bắc và rất may mắn là tôi thuê được con ngựa cuối cùng khỏe mạnh. Rồi… - Nhà ngươi có còn gặp ai đường nữa ? – Tái Công lại cắt ngang, hỏi. Bân Phong suy nghĩ lát rồi đáp: - Bây giờ tôi mới nhớ là có gặp cả đình trưởng Kao lúc chạy đến nhà trạm và chúng tôi có chào nhau vội vã. Theo hiệu tay của Tái Công, Bân kể tiếp: - Mặt trời lặn tôi tới làng Ngũ Dương. Tôi đến thẳng trang trại của người nhắn tin và nhìn ngắm chiếc đỉnh. Quả đó là vật quý và tôi bắt đầu mặc cả với chủ của nó, nhưng may cho tôi là đụng phải cái đầu bò. sao nhất trí được, tối lâu, tôi đành trở về quán trọ. Và quấy quá vài bát cơm rồi lăn ra ngủ. Sáng hôm sau, tôi vòng thăm hết các trang trại trong vùng, hy vọng moi ra được thứ đồ cổ đặc sắc nào đó. Nhưng kết quả. Bực mình, tôi trở về nhà trọ, ăn vội lưng cơm rồi quay lại lần nữa nhà ông bạn đầu bò – mót từng xu của tôi. Sau cuộc mặc cả hầu như bất tận, cuối cùng chúng tôi thỏa thuận được với nhau. để mất phút, tôi mặc vội vào người cái áo choàng lông, cho chiếc đỉnh vào túi da và leo lên lưng ngựa. Phi nước đại được lúc khá lâu, bất thình lình tôi chợt nhìn thấy hai tên cướp từ sau những quả đồi phủ đầy tuyết xông ra. Hoảng sợ, tôi thúc ngựa phóng bạt mạng bất kể phương hướng nào và tôi thoát khỏi tay chúng cách thần kỳ. Nhưng khốn thay, thần may mắn chống lại tôi! Trong cơn hoảng sợ, cho ngựa phi bừa, tôi bị lạc chẳng còn nhận đường nào ra đường nào nữa. Và chưa phải hết, chiếc túi da trong có chiếc đỉnh cổ biến mất! Nó tuột khỏi cái mấu yên ngựa lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tôi quanh quẩn mãi trong cái khung cảnh đầy tuyết phủ này và mỗi phút mối lo lại càng tăng thêm. Bất ngờ, an ủi lớn đến với tôi, nhóm năm người cưỡi ngựa tới gần và tôi nhận ra đó là đội tuần thám. Vô cùng sung sướng, tôi tiến đến phía họ. Nhưng làm sao mà tả lại được nỗi kinh hoàng sửng sốt khi họ lôi tôi xuống khỏi lưng ngựa, trói chân tay tôi lại, quẳng tôi nằm ngang chính lưng con vật cưỡi của tôi. Tôi mở miệng hỏi họ tại sao lại xử với tôi như vậy người chỉ huy quất cán roi vào mặt và bắt tôi phải im tiếng. Cứ như thế về đến Phối Châu được lời giải thích và họ ném tôi vào trại giam. Đó là tất cả câu chuyện của tôi, với thực tuyệt đối, thưa Đại nhân. - Tên chó đẻ này dối, bẩm Đại nhân! – Nghê Bình kêu to. - Những lời khai của bị cáo được Tòa kiểm chứng – Tái Công khô khan – Nguyên cáo Nghê Bình chỉ được khi nào tòa hỏi. Rồi quay lại Bân, ông bảo: - Hãy tả nhân dạng hai tên cướp đó. Sau hồi lưỡng lự, người buôn bán đồ cổ cao tuổi lúng túng thưa: - Thực ra, thưa Đại nhân, trong lúc quá hoảng sợ tôi nhìn kỹ được bọn chúng, chỉ nhớ được là trong hai tên có mang giải băng mắt. Tái Công ra lệnh cho viên lục trưởng đọc to lại biên bản ghi lời khai của bị cáo. Bân công nhận là đúng tất cả như những gì trình bày, bèn điểm chỉ xuống dưới. - Bân Phong! Ngươi bị Nghê Bình, em trai nạn nhân, tố cáo là giết vợ. Mặt nhà buôn bán đồ cổ tái mét. - đúng! – thất vọng kêu lên – Lúc tạm chia tay, vợ tôi vẫn sống và khỏe mạnh. Cầu xin Đại nhân… Tái Công phẩy tay, viên vệ úy tóm Bân đưa trở lại ngục thất trong khi mực kêu oan. Bằng giọng nhấn mạnh, ngài pháp quan bảo nguyên cáo: - Nhà ngươi lại được triệu tới công đường khi tất cả những lời khai của Bân Phong được kiểm chứng. Tái Công giải quyết vài vụ vặt nữa rồi tuyên bố ngừng phiên thẩm vấn. Khi ông trở về phòng làm việc cùng với các phụ tá của mình, Đinh lại Hồng vội hỏi: - Ngài nghĩ gì, bẩm Đại nhân, về lời cung khai của Bân Phong? Ngài pháp quan vân vê bộ ria vẻ suy nghĩ đáp: - Ta cho là thực. Có kẻ thứ ba hạ sát bà Bân, vợ sau khi khỏi. - Điều này lý giải tại sao đồ nữ trang và tiền bạc còn nguyên – Tào Can xen vào – Hung thủ thể biết có khoản tài sản giấu trong buồng. Nhưng, thế vì sao mà lại thủ tiêu tất cả áo quần của nạn nhân? - Cái câu chuyện bịa đặt của Bân Phong sao có thể đứng vững – Mã Tôn – Tất cả mọi người đều là đội tuần thám thường xuyên, tìm bắt lính đào ngũ và bọn gián điệp Tacta. Làm sao mà tên trộm đạo còn lẩn khuất được trong các xó xỉnh nào đó. Triệu Thái gật gù vẻ đồng tình. - Tất cả những gì thấy ở những tên cướp đường đó chỉ là cái băng bịt mắt của trong hai tên. Thông tin quá nghèo nàn! Chỉ như cái loại rao hàng trong chợ. - Điều đó chẳng có gì quan trọng. Chúng ta xem xét từng điểm trong lời khai của . Đinh lại Hồng! Nhà ngươi điều ngay viên vệ úy mang theo hai lính tới làng Ngũ Dương, thẩm vấn người chủ của chiếc đỉnh và cả người chủ nhà trọ ở đó nữa. Còn ta, ta thông báo ngay cho viên chỉ huy quân đồn trú ở bản hạt về hai tên cướp đường kia. Rồi biết chúng ta phải làm gì sau đó. Tái Công im lặng lúc lâu, chìm đắm trong suy tư rồi tiếp: - Và bây giờ, chúng ta huy động lực lượng để tìm cho được con họ Lưu. Ngay trưa nay, Tào Can, ngươi đến thăm người cha mất tích, và ông già Nghê, nhà thương gia buôn giấy. Trong khi đó Mã Tôn và Triệu Thái quay lại chợ. Có thể ngay tại nơi mất tích, các ngươi khám phá ra được cái gì đặc biệt chăng. - Chúng tôi có thể kéo theo võ sư Lan cùng , thưa Đại nhân? – Mã Tôn hỏi – Ông ta am tường chốn đó cũng như con người ở đó nữa. - Đó là ý kiến hay! – Tái Công đáp – Bây giờ ta ăn trưa và nghỉ lát tràng kỷ trong phòng này. Hoàn thành công việc, các ngươi phải đến ngay trình báo ta
Chương VI Tào Can thu lượm được nhiều tin tức có giá trị được người buôn gạo chiêu đãi bữa trưa Trong khi ba người bạn đến trụ sở đội bảo vệ để ăn trưa Tào Can quyết định rời khỏi công đường. men theo bãi tập cũ tuyết phủ dày lấp lánh dưới ánh mặt trời. Gió rét thấu xương nhưng Tào Can chỉ khép chặt hai vạt áo choàng sát người rồi vẫn rắn rỏi rảo bước. Tới trước đền thờ Thần Bách Chiến, dừng lại hỏi thăm đường. Cửa hàng của Nghê, nhà buôn bán giấy ở phố xa hơn đó chút. Chẳng mấy chốc Tào Can nhìn thấy tấm biển rộng. bước vào cửa hàng bán rau quả ngay phía đối diện, mua đồng củ cải muối. - Cắt ra từng miếng và gói vào giấy dầu sạch cho ta – bảo người bán hàng. - Ngài ăn ngay ở đây ư? – Người chủ ngạc nhiên hỏi. - Ăn uống ngoài đường phố là cái thói chẳng hay ho gì! – Tào Can giọng hách dịch. Rồi trước vẻ mặt hài lòng của người bán rau quả, vội thêm – Nhưng phải công nhận là có cửa hàng đẹp và rất sạch . Công việc làm ăn tốt chứ? Vẻ mặt này sáng lên. - Cũng đến nỗi tồi! – ta đáp – Tôi có điều gì phải phàn nàn cả! Vợ tôi và tôi, hàng ngày vẫn đủ cơm ăn, áo mặc và bị mắc nợ nần – Rồi ta thêm, giọng tự hào: - Cứ hai tuần lần, chúng tôi ăn thịt cá. - Ta đánh cuộc là người chủ hàng giấy bên kia đường thịt cá thừa mứa hàng ngày. - Họ có họ ăn, kệ họ thôi! – rau quả lạnh lùng – Nhưng, còn thói đam mê cờ bạc còn có ngày… - Ông già Nghê lại là người chơi bời thế ư? - Tào Can tròn mắt ngạc nhiên kêu lên – Ta chưa bao giờ tin như thế đấy. - Ồ, phải ông ta đâu. Tôi đây là cái thằng em trời đánh thánh vật của ông ta, tên Nghê Đại đó. Khốn khổ cho y, bây giờ nguồn cung cấp cạn. Thế là hết bài hết bạc! - Tại sao vậy? – Tào Can hỏi – Cửa hàng vẫn có vẻ đông khách, ăn nên làm ra đấy chứ! - Đó phải là vấn đề, ông bạn – rau quả giọng chiếu cố - Để tôi cho mà nghe! Thứ nhất, Nghê Bình mắc nợ thể cho ông em vay dù chỉ đồng. Thứ hai, Nghê Đại có thói quen luôn vay tiền của chị , vợ ông già buôn đồ cổ ấy. Thứ ba, người ta cắt mất thủ cấp của bà Bân xinh đẹp rồi. Thứ tư, vậy là… - Nghê Đại chẳng còn vay ai được nữa dù chỉ đồng! – Tào Can tiếp luôn. - Đúng như vậy! – rau quả kêu lên vẻ chiến thắng – Thế là ông cả rồi đó. - Chà chà! Trò đời là như vậy! – Tào Can vẻ cam chịu. nhét cái gói củ cải muối vào ông tay áo rồi lại tiếp tục , quanh quẩn lúc lâu trong khu vực, có ý tìm sòng bạc. Là tay đổ bác cựu trào, có giác quan thứ sáu để phát ra ổ quỷ sau cái vẻ bề ngoài lương thiện. Cuối cùng vào cửa hàng tơ lụa và trèo lên gác hai. Trong gian phòng rộng, bốn bức tường quét vôi trắng, bốn nhân vật vẻ sang trọng giàu có ngồi xung quanh chiếc bàn sơn đen, chơi trò gieo xúc xắc. người đàn ông to ngang ngồi sau chiếc bàn hơn nhấm nháp trà từng ngụm . Tào Can lặng lẽ tới ngồi đối diện với . Liếc mắt nhìn vẻ xoi mói chiếc áo khác sờn vai của Tào Can, tên chủ sòng cất tiếng, giọng xấc xược: - chỗ khác, bạn! Ở đây mỗi nước bạc thấp nhất cũng phải đặt năm mươi đồng. Tào Can cầm lấy chiếc chén uống nước của , dùng ngón tay trỏ đưa vòng quanh miệng chén hai lần. Đó là ám hiệu để nhận ra nhau giữa những tay cờ bạc nhà nghề. Tên chủ sòng tức thời kêu lên: - Thái độ thô lỗ xấc xược của đệ khó mà tha thứ, xin đại ca đánh chữ đại xá, đại xá. Xin mời đại ca dùng trà và cho biết đệ phải làm gì đây để chuộc lại lỗi có mắt ngươi. - Ừ, cũng phải là ta cần biết thông tin . Nghê Đại, em trai nhà buôn giấy, nợ ta khoản tiền lớn và cho là còn đồng xu để trả nợ. Vì vậy ta muốn biết thực tế cái túi của ra sao trước khi có cách đối phó. - Xin đại ca chớ vội tin những lời lẽ của ! – Người chủ sòng kêu lên – Mới chiều hôm qua đây thôi, tới đây với cả túi bạc. - Cái tên dối trá bẩn thỉu! – Tào Can – kể với ta rằng quá keo bẩn chằng giúp đỡ gì cả, còn người chị ruột, đôi khi cũng tới vay mượn lại vừa bị giết rồi. - Có thể là đúng đấy! Hãy tin ở đệ, nhưng còn nhiều nguồn khác nữa chứ! Chiều qua, trong cơn say chuếnh choáng, với đệ là vừa đặt tay vào “chú bồ câu” vào loại béo mẫm. - Nhà ngươi có thể moi ra cái tổ của con chim bị nạn đó ? – Tào Can hỏi – Ta được sinh ra ở nông thôn và cũng thành thạo trong việc vặt lông gia cầm chẳng kém ai đâu. - Điều đó chẳng có gì là xấu – Người chủ sòng gật đầu tán thành – Khi nào Nghê Đại tới đây, đệ cố gắng tìm hiểu xem trù tính gì. đúng là có cả núi cơ bắp nhưng lại có cái đầu của con rùa. Nếu công việc có lợi cho cả hai ta, đệ lại cho đại ca hay. - Ngày mai ta tạt qua đây – Tào Can – Trong khi chờ đợi, nhà ngươi có muốn đánh cuộc với ta ? - Đệ xin sẵn sàng – Tên chủ sòng cười đáp. Tào Can rút từ tay áo ra bảy mảnh bìa và rải lên mặt bàn. - Ta đánh cuộc với ngươi năm mươi đồng là ta có thể xếp được bất cứ hình gì nhà ngươi muốn bằng bảy miếng bìa này. Liếc nhìn nhanh những mảnh bìa to hình thù khác nhau, chủ sòng bạc : - Bắt lời cược! Hãy xếp cho đệ hình đồng tiền tròn đẹp. Bao giờ nhìn thấy tiền đệ cũng thấy khoái! Tào Can lập tức bắt tay vào việc, nhưng loay hoay mãi chẳng có kết quả gì. - còn hiểu ra sao nữa! – bẽn lẽn kêu lên – Ngày nọ, ta thấy bạn của ta làm được tất cả những gì mọi người cầu, xem ra rất dễ dàng. - Thế đấy! – Người chủ sòng thản nhiên – Tối qua, người khách gieo xúc xắc thắng tám lần liền. Xem ra chẳng có gì khó. Nhưng khi bạn ta cũng thử làm như thế, lại sạch túi đến đồng tiền cuối cùng. Khi Tào Can cáu kỉnh thu nhặt lại những mảnh bìa, tên chủ sòng bạc nhắc: - Và bây giờ chúng ta thanh toán, cái khoản nho ấy chứ! Những tay chơi nhà nghề bao giờ cũng phải sòng phẳng. Đúng đại ca? Tào Can buồn rầu nhún vai, lặng lẽ đếm đủ năm mươi đồng tiền trả y vì thua cuộc. Tên chủ sòng thêm: - Ở địa vị đại ca, đệ từ bỏ ngay cái trò vặt ấy. Nó chỉ làm cho thủng túi mà thôi. Viên thư lại của ngài pháp quan trước những lười khuyên của y, khẽ gật đầu vẻ đồng tình. Lòng vui, đứng lên tạm biệt tên chủ sòng bạc. Vừa về hướng Tháp Chuông vừa cay đắng nghĩ là lượm được thông tin về Nghê Đại tuy rất hay đấy nhưng với cái giá khá đắt. Chẳng khó khăn gì, tìm được nơi ở của Lưu, chỉ cách đền Khổng Tử quãng ngắn. Đó là ngôi nhà đẹp, cánh cửa gỗ rộng có các hình khắc chạm khá tinh vi. Tào Can bắt đầu thấy đói bụng. đưa mắt nhìn quanh, hi vọng tìm thấy quán ăn . Nhưng đây là khu vực nhà ở của dân, chỉ có quán ăn vẻ ngoài trông lịch đối diện ngay với căn hộ của ông Hội trưởng Thương hội. Tào Can đành thở dài bước vào. Chắc chắn là cuộc điều tra này làm cạn túi! trèo lên gác, ngồi vào chiếc bàn con cạnh cửa sổ. Ở chỗ này có thể nhìn sang nhà họ Lưu dễ dàng. nhân viên phục vụ đón tiếp với nụ cười dễ mến, nhưng khuôn mặt gã bỗng cau lại khi nghe khách bảo mang đến cho hũ rượu loại nhất mà nhà hàng có. Khi gã đặt hũ rượu bàn, Tào Can ngắm nghía, vẻ bất bình: - Cửa hàng các dường như muốn khuyến khích việc uống rượu quá mức đấy, bạn ạ! – với giọng phản đối rệt. - Hãy nghe đây thưa ngài – Bằng giọng châm biếm, gã hầu bàn đáp – Nếu ngài muốn kiếm cái đê khâu xin hãy tới nhà người thợ may. Rồi vừa đặt lên bàn đĩa dưa muối, gã vừa bảo, giọng chua như dấm: - Thêm năm đồng nữa đấy! - Cảm ơn, ta có thứ ta cần – Tào Can và lấy trong tay áo ra gói củ cải muối và bắt đầu nhấm nháp cách khoái trá nhưng vẫn quên liếc mắt nhìn ra ngoài phố. Chỉ lát sau, thấy người đàn ông to lớn vạm vỡ, khoác áo choàng lông dày, từ trong nhà Hội trưởng Lưu ra. Theo sau là người phu bước chập choạng dưới sức nặng của bì gạo lớn lưng. Người đàn ông ngước mắt nhìn sang phía quán ăn rồi to bảo người phu khuân vác: - Vác bì gạo này về cửa hàng! được la cà dọc đường đấy, nghe ! Tào Can nhếch mép cười: có thể moi được ở gã này những tin có ích đây… và biết đâu lại được cả bữa ăn miễn phí. Khi người hàng gạo bước lên đến sàn gác còn đứng thở Tào Can tới mời gã đến ngồi cùng bàn. Con người to lớn đó đặt phịch người ghế và chẳng chậm phút, gọi hũ to rượu nóng. - Thời buổi này, cuộc sống là khó khăn! – Gã vừa rên rỉ vừa thở dồn – Hàng chỉ hơi bị ẩm chút là bị trả lại liền. Tôi lại còn bị yếu gan nữa chứ! Gã mở khuy áo choàng và lấy tay nắn bên sườn. - Ồ tôi chẳng có điều gì đáng phàn nàn cả - Tào Can , vẻ thỏa mãn – Tôi có kho dự trữ . Trong khoảng thời gian dài được ăn gạo với giá trăm đồng tiền hộc thôi! Con người to lớn bỗng giật nảy mình: - trăm đồng thôi ư? – Mắt trợn tròn ngơ ngác, gã kêu to – Giá chợ là trăm sáu kia đây! - Nhưng tôi đâu phải ăn giá đó! Và còn lâu, còn lâu! - Vì sao vậy? – Tay này thèm thuồng hỏi. - À, à đó là điều bí mật mà tôi chỉ có thể hở ra với những người buôn bán gạo chuyên nghiệp thôi. - Vậy hãy uống với tôi bát rượu – Gã lồ – Và kể cho tôi nghe . Tôi rất thích nghe những chuyện thú vi. - Tôi chẳng có nhiều thời gian – Tào Can đổi giọng – Nhưng cũng kể qua nghe vận may của tôi. Sáng hôm nay, tôi gặp ba chàng trai dân quê cùng với cha lên huyện Phối Châu từ hôm qua để bán xe bò gạo. Nhưng đêm, trong cơn đau tim, người cha bị đột tử. Ba cậu bé mồ côi cần có tiền ngay để tống táng cho người cha, đưa cha về quê hương chôn cất. Để giúp đỡ họ, tôi đồng ý mua luôn cả xe gạo đó với giá trăm đồng tiền hộc. Tất cả chỉ có thế! Tào Can uống cạn bát rượu hơi và kết thúc: - Bây giờ tôi phải đây! Người đâu! Tính tiền! Thấy làm ra bộ đứng lên, gã khổng lồ vội nắm cánh tay giữ lại, : - Ông đâu mà vội thế? Hãy cùng ăn với tôi nào! Này, hầu bàn! Đem cho chúng ta hũ rượu khác, cũng ngon như hũ rượu này. Tôi mời ông đó mà. - tôi cũng chẳng muốn tỏ ra lịch - Tào Can và ngồi xuống, thét tên hầu bàn: - Dạ dày ta được tốt. Vậy hãy mang ra đây cho chúng ta món thịt gà quay thôi. Và chọn con nào to to chút! Vừa bước xuống thang, người hầu bàn vừa lẩm bẩm: - Lúc nãy ít, bây giờ lại nhiều, to. Ôi! là khó khăn cho những hầu bàn các quán ăn. Chẳng biết làm sao cho vừa lòng các khách ăn khi chính họ cũng chẳng biết họ muốn gì! - dám giấu ông – Gã khổng lồ bắt đầu tâm - Tôi là người buôn bán gạo chính cống và hiểu biết rất việc phải làm, xin ông hãy tin tôi. Nếu ông tích trữ lâu ngày khối lượng gạo lớn như vậy bị ẩm mốc hư hỏng mất. Đem ra chợ bán được phép vì ông phải là thành viên của Thương hội. vì vậy tôi muốn được giúp ông chút: Ông hãy để lại cho tôi tất cả chỗ gạo đó với giá trăm mốt hộc. Tào Can làm ra vẻ lưỡng lự. thong thả dốc cạn bát rượu, ra chiều suy nghĩ rồi bảo: - Có thể bàn thảo được đấy. Chúng ta hãy cùng nâng bát rượu ngon này lần nữa. Nó giúp cho ta suy nghĩ chín chắn hơn. rót rượu đầy đến miệng và kéo về phía mình đĩa gà quay. Chọn những miếng ngon nhất đưa lên miệng, rồi vừa nhai vừa hỏi: - Có phải căn nhà đối diện kia là nhà hội trưởng Thương hội Lưu có con bị mất tích ? - Phải, đúng đấy! – Người hàng gạo to lớn đáp – Và ông ta có thể vui mừng là nhổ được cái gai. Hạnh kiểm của này làm mọi người xa lánh. Nhưng hãy trở về việc của chúng ta. - Hãy chút về chuyện này , được ? – Tào Can ngắt lời và gắp thêm miếng thịt gà. - Tôi chẳng muốn bị mang tiếng là gắp lửa bỏ tay người, nhất là đối với những khách hàng tốt. Ngay cả với vợ mình, tôi cũng có đâu. - Nếu tin tôi … - Bằng giọng đột nhiên đổi thành lạnh lùng, Tào Can thong thả . - phải là ý tôi muốn thế đâu! – hàng gạo vẻ sượng sùng vội thanh minh – Tóm tắt lại câu chuyện như thế này: Ngày hôm nọ, khi dạo ở khu vực phía Nam chợ, tôi chợt trông thấy nương họ Lưu, có bà bảo mẫu theo, ra từ ngôi nhà mà các cửa sổ đều đóng kín, sát ngay đại lý rượu Xuân Phong, ta đưa mắt nhìn rất nhanh sang hai bên rồi chạy vút . Thấy tượng có vẻ khác thường, tôi đến gần ngôi nhà để xem có ai ở trong đó cửa lại bật mở và chàng trai thân hình khá gầy guộc bước ra. Cả chàng này cũng đưa mắt nhìn đường phố vẻ lo lắng thăm dò trước khi bỏ nhanh. Mỗi lúc lại ngạc nhiên thêm, tôi vào cửa hàng cạnh đó dò hỏi xem sao. Ông có biết người ta trả lời tôi thế nào ? - Đó là địa điểm hẹn hò của những cặp trai – Người phụ tá của ngài pháp quan đáp và trút nốt vào đĩa của mình những cọng dưa muối cuối cùng. - Làm sao mà ông đoán giỏi thế? – hàng gạo cụt hứng hỏi. - Chỉ là gặp may thôi mà! uống cạn bát rượu, đứng lên và : - Ta đến đây đúng giờ này ngày mai mang theo tất cả những hóa đơn về khoản gạo đó. Có thể là chúng ta tìm được tiếng chung. Rất cảm ơn về bữa ăn phụ này! Và trong lúc Tào Can bước tới đầu cầu thang người chủ bữa ăn của liếc mắt ngao ngán nhìn những chiếc đĩa sạch trơn.
Chương VII Hai người bạn tới thăm võ sư danh tiếng quân nhân chột mắt kể câu chuyện bi ai Mã Tôn và Triệu Thái kết thúc bữa ăn tại trụ sở đội bảo vệ bằng chén nước trà chát xít. Chia tay với hộ vệ Hồng, các tới sân phía trước, ở đó người giám mã đứng chờ với những con vật cưỡi của hai người. Mã Tôn ngước nhìn bầu trời, : - có tuyết rơi, bạn ạ. Chúng ta bộ thôi! Triệu Thái gật đầu và họ cùng rảo bước. Họ dọc theo bức tường cao trước cửa đền thờ Thành Hoàng, rẽ phải và lọt vào khu vực của những nhà buôn giàu có, ở đây có nhà ở của người bạn cũ, võ sư Lan. đồ đệ trẻ tuổi của võ sư, thân hình cân đối, gọn gàng mở cửa đón và báo cho họ biết là sư phụ chờ trong phòng tập. Đó là căn phòng rộng rãi hoàn toàn bỏ trống, chỉ có chiếc ghế gỗ dài đặt cạnh cửa. Ngược lại, những bức tường quét vôi sáng treo đầy những thanh kiếm, những ngọn giáo và những cây côn đủ loại. Võ sư Lan Đạo Quý đứng giữa chiếc chiếu cói dày rải sàn nhà và mặc dầu trời rét căm căm, ông chỉ có mỗi chiếc khăn vải quấn ngang thắt lưng. Triệu Thái và Mã Tôn lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế dài và chăm chú theo dõi bài tập của võ sư với quả bóng to màu đen, đướng kính khoảng ba mươi phân. Ông tung quả bóng lên , lúc giơ vai phải, lúc lại giơ vai trái ra đỡ lấy, cho lăn dọc theo cánh tay ra đến bàn tay, giữa lúc sắp rơi xuống đất ông xòe bàn tay nhàng và khéo léo thu gọn lấy. Động tác của ông thoải mái, dễ dàng và rất đẹp khiến hai người nhìn chán mắt. Người lực sĩ có cái đầu trọc, bắp tay bắp chân tròn lắn. Thân hình cao mảnh, nhưng đôi vai rộng và cái cổ chắc nịch cho ta thấy ông có sức khỏe phi thường. - Ông ta có làn da mịn màng như làn da phụ nữ - Triệu Thái vào tai Mã Tôn – Nhưng bạn hãy tin tôi , dưới làn da đó là những cơ bắp còn rắn hơn cả đá hoa cương đấy. Mã Tôn lúc lắc đầu tỏ vẻ ngầm thán phục. Đột nhiên, nhà lực sĩ dừng lại. Ông đứng yên lất, lấy lại nhịp thở bình thường rồi mỉm cười tới chỗ hai người bạn trung thành. Giơ thẳng tay, ông chìa quả bóng cho Mã Tôn: - Cầm giúp hộ để tôi mặc áo cái . Mã Tôn nhanh nhẹn đón lấy quả bóng nhưng nó tuột khỏi tay và rơi bịch xuống sàn. Nặng quá! Té ra là quả bóng được đúc bằng sắt đặc. Cả ba phá lên cười. - Trời đất! – Mã Tôn kêu lên – Trông thấy tung lên, hứng xuống dễ dàng, tôi cứ tưởng quả bóng gỗ sơn đen kia đấy. - có thể dạy cho tôi bài tập đó ? – Triệu Thái cười hỏi vẻ thèm thuồng. - Tôi với các bạn rồi – Võ sư Lan từ tốn – Nguyên tắc của tôi là bao giờ truyền thụ chỉ bài độc nhất. Vinh dự cho tôi nếu được thu nhận các bạn làm môn đồ, nhưng rồi các bạn phải luyện tập đều đặn hàng ngày và phải tuân thủ các điều kỷ luật. Mã Tôn gãi đầu, gãi tai: - Nếu tôi nhớ nhầm trong các điều kỷ luật là chẳng còn được tự do với những bạn của mình. - Đàn bà phá hoại sinh lực chúng ta. Câu được thốt ra từ miệng nhà võ sư chua chát khiến đôi bạn nhìn ông ngơ ngác. Đúng là rất ít khi ông năng mạnh dạn như vậy, nhưng tĩnh trí lại nhanh, ông vười và thêm: - Phải là họ chẳng gây tác hại gì chừng nào chúng ta biết tự mình kiềm chế. Đối với các bạn, tôi sẵn sàng chiếu cố. Chỉ đơn giản cầu các bạn chừa rượu, chỉ ăn những thứ tôi chỉ định và chỉ ngủ với người khác giới mỗi lần mỗi tháng. Vậy chẳng có gì là ghê gớm phải nào? Mã Tôn ném cái nhìn có hàm ý với người bạn chiến đấu của mình: - Cái khó là ở chỗ đó đấy Lan huynh ạ! Tôi tin là hai món rượu và là những thứ tôi ưa thích hơn những người khác. Nhưng tôi từng thấy bốn chục xuân trôi qua, và bị nhiễm thói quen với những cái thú vui nho đó của cuộc sống rồi! Thế còn Triệu huynh sao nhỉ? Vân vê chòm ria mép vẻ suy nghĩ, Triệu Thái chậm rãi đáp: - Đàn bà, có thể cho qua được! Mỗi lần mỗi tháng với tôi có thể chấp nhận được miễn là người đó phải vào hạng sắc nước hương trời chút. Nhưng còn cả ngày với cái họng khô … Nhà lực sĩ cất tiếng cười rộ: - Đó, đó! – Ông – Nhưng sao! Các bạn đều là những võ sĩ đệ cửu đẳng và cũng chẳng cần thiết phải đạt tới đệ thập đẳng làm gì. Trong nghề nghiệp, các bạn chẳng bao giờ phải đối phó với địch thủ có bản lĩnh ngang với các bạn! - Tại sao vậy? – Mã Tôn hỏi. - Rất đơn giản! Để vươn tới đệ cửu đẳng, chỉ cần có cơ thể tráng kiện và đức tính kiên nhẫn. Nhưng để đạt tới đệ thập đẳng sức mạnh và thành thạo lui xuống hàng thứ yếu. Thành công chỉ dành cho những ai có công rèn luyện đạt tới yên tĩnh tuyệt đối, tâm hồn thanh thản chẳng vướng đời. Và đó là loại đức hạnh mà người ta bao giờ thấy ở hung thủ. Mã Tôn đưa cú đấm thân mật vào sườn Triệu Thái: - Đúng là điều tốt lành! – sung sướng kêu lên – Thế là cuộc sống có thể vẫn cứ tiếp diễn như trước đây, Triệu huynh có thấy ! Còn bây giờ, Lan huynh hãy mặc áo quần và cùng chúng tôi đảo qua chợ chút. Vừa xỏ tay vào chiếc áo ngoài, nhà vô địch võ thuật nhận xét: - Ngược lại, tôi thấy chắc chắn là ngài pháp quan của các bạn dễ dàng đạt tới đẳng cuối cùng. Tôi thực cảm phục cái nhân cách mạnh mẽ và cứng cỏi của ngài. - Có thể như thế lắm! - Mã Tôn hưởng ứng – Ngài lại còn là nhà kiếm thuật thành thạo nữa chữ. hôm tôi thấy ngài trừng trị tên vô lại hay đến nỗi làm chúng tôi, Triệu huynh và tôi phát ghen lên được. Phải thêm vào tất cả những cái đó là ngài ăn uống điều độ và vô cùng thanh đạm, còn với các bà vợ… chúng ta hãy coi đó là tập tục, là thói quen, là… thế thôi! Nhưng còn có cái khó là bộ râu cằm và những ria mép rất đẹp. có tin là ngài chịu cạo tuột ? Với những câu chuyện vui vẻ đó, ba người nhanh nhẹn rời khỏi gian phòng. Họ hướng bước tới khu Nam và chẳng mấy chốc đứng trước cổng chợ. Bên trong, người lại đông đúc, nhưng khi trông thấy võ sư Lan cùng các bạn của ông tới đều tránh ra nhường lối. Người lực sĩ này là nhân vật khá nổi tiếng ở huyện Phối Châu. - Cái chợ có mái che này có từ thời mà trấn thành của chúng ta còn là trung tâm tiếp tế của quân Tacta. Dường như khai thông tất cả những đường lối lại trong cái khu ổ chuột khổng lồ này, người ta cộng lại được con lộ dài ít nhất là năm ngàn dặm (Dặm Trung Quốc bằng 500m – ND). Nhưng các chưa với tôi là tới để tìm kiếm cái gì ở cái nơi phức tạp này? - Chúng tôi nhận được lệnh – Mã Tôn đáp – tới đây tìm dấu vết về vụ nương họ Lưu. Cách đây mấy hôm đó mất tích tại đây. - Chuyện xảy ra khi đứng xem bọn người làm trò với con gấu, nếu tôi nhớ nhầm – Nhà võ sĩ – Hãy theo tôi, tôi biết chỗ bọn Tacta làm trò đó. Bằng lối tắt qua phía sau số quán hàng, võ sư Lan dẫn họ tới bãi bỏ trống mà những người bán hàng rong, đứng sau các sạp bày hàng nghèo nàn của mình, rao hàng bằng những giọng khàn khàn. - Ông bạn già đinh lại Hồng và Tào Can hỏi han cặn kẽ tất cả bọn người này, chẳng cần phải hỏi lại họ làm gì nữa – Mã Tôn bảo – Nhưng tôi cứ tự hỏi là tiểu thư Lưu lần mò tới đây với mục đích gì. Đáng lẽ người ta phải thấy nàng tha thẩn ở mạn Bắc chợ, nơi có nhiều cửa hàng tơ lụa mới phải chứ. - Bà già bảo mẫu của ta sao về vấn đề này? – Nhà võ sư hỏi. - Bà ta là hai người bị lạc nhau sau khi dừng lại đứng xem gấu làm trò nhảy nhót – Triệu Thái đáp. - Hai dãy phố cuối mạn Nam chợ, đó là khu vực các nhà chứa – Võ sư Lan nhận xét – Liệu có kẻ nào trong bọn này nhúng vào vụ ? Mã Tôn lắc đầu: - , chắc thế! Tôi lướt qua vòng các nơi đó nhưng có dấu hiệu nào đáng ngờ. Chí ít là có kẻ nào liên quan tới vụ của chúng ta – cất tiếng cười vui vẻ, thêm. Vừa lúc đó, nghe cất lên phía sau tiếng líu lo lạ tai. quay lại và thấy thiếu niên trạc mười sáu tuổi, gày gò, rách rưới, nét mặt nhăn nhó, miệng vẫn líu lo. Người phụ tá tốt bụng thục tay vào ống tay áo tìm đồng tiền nhưng cậu bé đẩy dạt ra bên chẳng chút nể nang, nhảy xổ đến chỗ võ sư Lan nắm chặt lấy ống tay áo ông. Tươi cười, võ sư đặt bàn tay to bè lên đầu tóc rối bù của cậu bé. Cậu lập tức như dịu lại ngước nhìn nhà vô địch với đôi mắt thán phục. - Võ sư có những người bạn là kỳ cục! – Triệu Thái ngạc nhiên nhận xét. - Cũng chẳng kỳ cục gì hơn những cư dân ở khu vực này đâu! – Võ sư Lan nhàng đáp – Tôi lượm được nó hôm dạo qua đây. tên say rượu đá gẫy mấy cái xương sườn của nó. Tôi chăm sóc, chữa chạy và giữ nó lại ở chỗ tôi thời gian. Nó vốn là đứa con hoang của gã lính thú và ả điếm. Nó bị câm nhưng hiểu được những gì người ta với nó nếu chậm. Nó đần đâu. Tôi dạy nó vài miếng võ chủ yếu. Chỉ những kẻ say khướt mới dám gây với nó thôi. Tôi rất ghét những kẻ hay bắt nạt và hành hạ những người yếu đuối. Tôi có ý định dùng nó như liên lạc viên trong phái võ nhưng đôi lúc tinh thần của nó ổn định, trí nhớ kém. Và lại nó cũng chỉ muốn được ở yên trong khu vực này. Hàng ngày đều đặn nó đến với tôi ăn cơm và chuyện trò chút. Giữa lúc đó, cậu bé được võ sư thương và che chở, lại líu lo hối hả. Nhà vô địch võ thuật chú ý lắng nghe rồi với các bạn: - Nó muốn biết tôi tới đây có việc gì. Chúng ta có thể hỏi nó về chuyện cái nương họ Lưu đó. Thằng bé có đôi mắt rất tinh, có gì xảy ra ở khu vực này qua được mắt nó đâu. Kèm theo với lời là nhiều cử chỉ, nhà võ sĩ rất chậm rãi kể lại tất cả những gì ông biết về mất tích của tiểu thư Lưu với cậu bé câm. Đôi mắt cậu thiếu niên này như dính vào đôi môi của võ sư Lan. Những giọt mồ hôi long lanh cái trán dị dạng của nó. Nghe xong câu chuyện cậu ta lại tiếp tục líu lo sôi nổi. Cậu thò tay vào ống tay áo võ sư Lan nnhanh nhẹn lôi ra bảy mảnh bìa. Rồi nó ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp. - Chính tôi dạy nó trò chơi này – Võ sư cười – Thường có ích khi nó muốn làm cho tôi hiểu nó muốn gì. Nhưng hãy xem nó làm gì nào! Ba người đàn ông cùng cúi xuống ngắm cái hình mà thằng bé vừa xếp. - còn nghi ngờ gì nữa, đó là tên Tacta! – Võ sư nhận xét – Cái hình tam giác đặt đầu là chiếc mũ chóp đen mà những tên rợ thảo nguyên này thường đội. Nhưng cái tên Tacta này là đứa nào vậy? – hỏi cậu bé câm. Thằng bé buồn bã lắc đầu rồi nó lại bám chặt lấy ống tay áo võ sư Lan và những tiếng ú ớ khàn khàn thoát ra từ miệng nó. - là rất khó khăn cho nó để với tôi tất cả những gì nó biết – Võ sư bình luận – Nhưng nó muốn tôi theo nó đến chỗ bà già ăn xin ít nhiều cũng quan tâm tới nó. Các hãy chờ tôi ở đây hơn. Bà ta sống chui rúc trong cái hầm tối đen bên dưới quán hàng, chật chội và ẩm mốc. Nhưng quan trọng là khá ấm áp đối với hai con người bất hạnh này. Trong khi võ sư Lan và bạn trẻ của ông sâu vào con đường phố tối đen, hai người phụ tá tới sạp của người bán hàng xem những con dao găm Tacta. hồi lâu sau, võ sư trở về mình. Ông cười và vẻ đắc thắng: - Tôi cho là mình biết cái gì đó. Các hãy theo tôi. Ông kéo hai người ra chỗ vắng và : - Mụ già kể với tôi là mụ ta cùng với thằng câm đó cũng ở trong bọn người đứng xem gấu làm trò. Nhìn thấy trẻ ăn vận sang trọng có bà đứng tuổi theo, họ bèn len đến gần hi vọng là xin được vài đồng tiền. Nhưng vào đúng cái lúc mụ già giơ tay người phụ nữ khác trạc tuổi trung niên đứng phía sau , thầm vào tai ta điều gì đó. này đưa mắt rất nhanh nhìn bà bảo mẫu thấy bà này mải nhìn gấu làm trò bèn lẻn rất nhanh cùng với người đàn bà nọ. bạn của tôi luồn qua chân các khán giả đuổi theo sau để xin họ bố thí. Nhưng giữa lúc đó có người đàn ông lực lưỡng đầu đội mũ chóp Tacta ở đâu nhảy ra chặn và đẩy lùi chú ta rồi rảo bước theo cặp người bí mật kia. Trước cái vẻ chẳng có gì hứa hẹn tốt lành của con người đội mũ Tacta, cậu bé của tôi đành quyết định bỏ cuộc… Các bạn thấy thế nào về khám phá của tôi? - Rất hay! - Mã Tôn – Ông có cho là mụ già hoặc người bạn trẻ của ông có thể tả lại nhân dạng của người đàn bà và tên Tacta kia ? - Họ tả lại được, thế mới đáng tiếc chứ! Chỉ biết là phần mặt phía dưới, từ mũi trở xuống của cả hai đều bịt kín. - Chúng ta phải lập tức về trình báo – Triệu Thái – Đó là dấu vết thực tế đầu tiên xung quanh vụ mất tích của đó. - Tôi cùng các bạn ra đến cổng chợ - Võ sư . Họ vào phố thiếu ánh sáng, người lại đông đúc, bỗng nhiên tiếng phụ nữ cất lên the thé kèm theo là tiếng gẫy đổ của đồ đạc. Trong nháy mắt, đám đông tản , chỉ còn lại ba người đứng trở lại giữa phố. - Những tiếng động đó là từ trong ngôi nhà này! – Mã Tôn kêu to rồi chạy nhanh đến trước căn nhà tối om, đạp tung cửa rồi cùng hai bạn cùng bước vào. Họ nhanh qua gian phòng lớn bỏ hoang, tới cầu thang bằng gỗ liền trèo lên ngay. Tầng chỉ có gian trông ra phố. cảnh tượng lạ lùng chờ đón họ. giữa phòng, hai tên côn đồ chân đá tay đấm hai người đàn ông nằm còng queo dưới sàn. nửa khỏa thân nép gần cánh cửa. giường khác co rúm người lại cố che tấm thân trần như nhộng bằng chiếc khăn. - Dừng ngay lại, lũ chó chết! – Mã Tôn thét to. Kinh ngạc, hai tên côn đồ ngửng đầu lên, và trong hai tên, thân hình lực lưỡng, mang băng đên mắt phải xông vào võ sư Lan, đoán là người yếu nhất trong ba người vừa tới vì thấy ông trọc đầu. Quả đấm của nhằm thẳng vào mặt Lan, ông này chỉ khẽ nghiêng đầu, quả đấm hut, mất đà, võ sư để rơi nắm đấm của mình – có vẻ như miễn cưỡng – xuống vai tên ma và tên này lao bắn vào tường mạnh đến nỗi vôi vữa rơi lả tả. Cũng cùng lúc đó tên đồng bọn cúi đầu húc thẳng vào bụng Mã Tôn, nhưng lại hứng trọn đầu gối của rất nhanh co lên vào giữa mặt. bị lột trần lại gào lên. Trong lúc đó, tên chột cố sức lồm cồm đứng dậy. Vừa xoa bóp vai, vừa hổn hền càu nhàu: - Nếu tao mang theo kiếm xác chúng mày chỉ còn là đống thịt băm, lũ nhãi ranh bẩn thỉu kia! Mã Tôn bước lên định ra tay trừng trị tên hỗn xược võ sư giơ tay ngăn lại. - Tôi cho là ta chọn nhầm đối thủ, các bạn a! – Ông bình tĩnh giải thích và bảo hai người tạm được coi là những tên cướp: - Các bạn tôi đây là người của pháp ty. Nghe vậy, hai nạn nhân của những tên cướp giả, quỳ liền bật dậy xô ra cửa. Triệu Thái kịp thời ngăn chúng lại. Mặt mày tên chột bỗng sáng lên. Vừa lau máu mặt, vừa ngắm nghía ba người rồi với Triệu Thái: - Tôi mong là các vị thứ lỗi cho nhầm lẫn của chúng tôi. Tôi tưởng nhầm các vị là đồng bọn với lũ khốn kiếp này. Bạn tôi và tôi đây thuộc đội quân xứ Tây Vực đường về phép. - Hãy cho xem giấy tờ! – Triệu Thái khô khan ra lệnh. Người kia rút từ dây lưng ra bì thư nhàu nát. Văn thư mang dấu của quân đội phương Bắc. Triệu Thái xem lướt qua tất cả các thứ giấy tờ trong bì thư rồi trả lại cho người lính và bảo: - Các giấy tờ đều hợp lệ. Bây giờ hãy cho chúng tôi nghe chuyện của các . - giường kia – Người lính bắt đầu câu chuyện – sán lại gần chúng tôi ngoài phố, mời chào và dẫn chúng tôi tới đây, có khác nữa chờ sẵn. Trả tiền trước, xong việc, chúng tôi chợp mắt chút. Lúc tỉnh dậy, phát thấy toàn bộ tiền nong mang theo mất sạch. Bất bình, chúng tôi bắt đầu to tiếng hai tên ma bẩn thỉu này xuất . chúng bảo hai đứa con này là vợ hợp pháp của chúng, bảo chúng tôi phải cuốn xéo ngay và được làm om xòm lên, nếu chúng kiện chúng tôi với quan sở tại về tội hãm hiếp phụ nữ. Chúng tôi vô cùng lúng túng. Phạm tội hay , chúng tôi cũng bị giữ lại để xét hỏi! mất mặt! dự định thôi đành vĩnh biệt tiền bạc nhưng cũng phải để lại cho các bạn này kỷ niệm các vị tới. Mã Tôn ngắm kỹ hai tên ma từ đầu đến chân, bỗng kêu lên: - Ồ, ta biết hai tên này! Chúng là người của kỹ viện dưới kia, cách đây hai phố. Hai tên ma quỳ xuống xin tha tội. Tên lớn tuổi rút túi tiền khỏi tay áo mình chìa trả người lính chột mắt. - Ngươi bịa ra được chuyện nào khác nữa ư? – Mã Tôn hỏi , giọng tởm lợm – quá thể! Thôi, tất cả về công đường! Cả các này nữa! - Và các – Triệu Thái bảo hai người lính – Các có thể phát đơn kiện. Người lính chột mắt đưa mắt nhìn bạn dò hỏi. này lắc đầu mạnh. - Xin thưa với các vị - chột mắt giảng giải – Chúng tôi cũng chẳng quan tâm lắm đến việc kiện tụng. Trong hai ngày nữa chúng tôi phải trở về trả phép rồi và dùng hai ngày phép để quỳ trước công đường, chúng tôi cũng chẳng thích thú gì. Vả lại khoản tiền bị mất được trả lại và các đối với chúng tôi trước khi hai gã đốn mạt đó tới cũng khá ngoan ngoãn. - Cũng được! Nhưng dù sao cũng cần phải bắt giữ hai tên ma này về tội hành nghề bất hợp pháp. Rồi quay lại tên lưu manh lớn tuổi, hỏi thêm: - Có phải là thỉnh thoảng nhà ngươi thuê căn hộ ấm cúng này để phục vụ số khách làng chơi ưa thích lịch và kín đâó? - đâu, thưa ngài! – Tên này chối bai bải ra vẻ là con người nghiêm chỉnh – Cho phép khách chơi đem có đăng ký tới là phạm pháp, chúng tôi biết chứ ạ. Ngài thấy căn hộ như thế ở phố cạnh đây, gần đại lý rượu Xuân Phong. Nhưng bà chủ thuộc cánh chúng tôi, mới chết ngày hôm kia, và… - Cầu cho linh hồn bà ta được siêu sinh tịnh độ - Mã Tôn – Tại đây thế là xong. Chỉ còn việc là bảo người quản lý chợ dẫn gải cả bọn này tới công đường. Triệu Thái quay lại hai người lính: - Các được tự do – bảo họ. - Xin đội ơn ngài! – Người chột mắt vẻ biết ơn – Đó là may mắn đầu tiên của tôi trong ít lâu nay đó. Sau cái đợt bị hỏng con mắt, biết bao nhiêu là rủi ro buồn bực ngừng giáng xuống đầu chúng tôi! Khi Mã Tôn trông thấy ở trần run lẩy bẩy, lưỡng lự chưa mặc lại áo quần, điên tiết bảo: - Đừng có giở cái trò uốn éo nữa, bé! Tất cả những gì ngươi phô bày ra đây chỉ là cách quảng cáo tốt cho cái kỹ viện của nhà ngươi thôi! Cuối cùng rồi cũng rời giường nằm. Võ sư Lan ngượng nghịu ngoảnh mặt và hỏi người lính chột mắt: - Có gì xảy ra với con mắt của ? - Tuyết rơi nhiều khi chúng tôi từ làng Ngũ Dương . Hy vọng là gặp người nào đó có phương tiện giúp mình nhanh chóng tới trấn thành, nhưng chúng tôi chỉ gặp lão già hình như lúc đó rất hốt hoảng vì khi nhìn thấy chúng tôi là lão ta quay ngoắt ngựa phóng như bay. Thấy vậy tôi bảo bạn… - Khoan ! – Mã Tôn cắt ngang –Lão già đó có mang theo người vật gì ? - Lúc này, ngài làm tôi nhớ lại – ta – Đúng là lão ta có cái túi da treo ở mỏm yên ngựa. Mã Tôn trao đổi bằng mắt với Triệu Thái đoạn với người lính: - Thế là kế hoạch của chúng ta phải thay đổi đấy. Ngài pháp quan của chúng tôi đặc biệt quan tâm tới lão già đó. cần phải theo chúng tôi về công đường. Nhưng tôi hứa với là mất nhiều thời gian đâu. Chúng ta có thể thôi – thêm, ngoảnh về phía võ sư. Ông này chỉ cười và đáp: - Bây giờ tôi mới công việc của các vất vả như thế nào đấy. Thôi, tạm biệt các bạn! Tôi cần phải ăn chút gì đó và sau đấy tới nhà tắm.
Chương VIII Tái Công tóm tắt các tình tiết bước đầu của vụ án. Nghi Cương thú nhận suy sụp nghiêm trọng về tinh thần. Khi Mã Tôn và Triệu Thái tới trước công đường cùng với hai người lính, những vệ binh bảo họ là Tào Can làm xong nhiệm vụ trở về và trình báo với Tái Công. Mã Tôn cho họ biết là người quản lý chợ dẫn giải tới công đường bốn can phạm: Hai đàn ông và hai đàn bà. Người cai ngục chịu trách nhiệm canh giữ hai người đàn ông, còn với hai thanh lâu phải cho người tìm bà A Quốc tới nhận. Sau khi ra những mệnh lệnh , họ tới văn phòng Tái Công, dặn hai người lính chờ ngoài hành lang. Tái Công bàn luận sôi nổi với đinh lại Hồng và Tào Can, nhưng khi nhìn thấy Mã Tôn và Triệu Thái vào lập tức ông ra lệnh cho họ tới gần. Mã Tôn kể lại rất chi tiết tất cả những kiện diễn biến trong chợ và cuối cùng chốt lại là hai người lính đến chờ bên ngoài. Ngài pháp quan có vẻ hài lòng : - Thêm vào tất cả những gì Tào Can khám phá, lúc này chúng ta có thể có ý niệm đại thể về những gì xảy ra với nàng họ Lưu. Cho những người lính đó vào! Khi hai quân nhân cúi đầu rất lễ độ chào ngài pháp quan, ông này bắt họ lần nữa kể lại câu chuyện của họ. Rồi ông kết luận: - Những thông tin của các ngươi có tầm quan trọng hàng đầu. Ta viết lá thư cho viên chỉ huy đơn vị cho phép các ngươi tạm trú ít ngày tại vị trí gần Phối Châu nhất. Như vậy ta có thể triệu các ngươi tới công đường mau chóng khi thấy cần thiết phải có nhân chứng. Còn bây giờ, ông đinh lại dẫn các ngươi đến trại giam để nhận dạng kẻ tình nghi của chúng ta. Sau đó các ngươi qua phòng lục xác nhận lời khai của các ngươi. Tất cả chỉ có vậy. Hai người lính tạ ơn ngài pháp quan, rất vui vì như vậy là đợt nghỉ phép được kéo dài thêm. Sau khi họ ra cùng với Mã Tôn, Tái Công rút tờ giấy công vụ viết lá thư ngắn gửi viên chỉ huy đồn binh. Rồi ông bảo Tào Can kể lại tóm tắt cho Mã Tôn và Triệ Thái nghe những gì khai thác được tại sòng bạc và quán ăn. Tào Can vừa kể xong cũng vừa lúc đinh lại Hồng trở về, báo cho mọi người hay là việc nhận dạng mang lại kết quả mỹ mãn. Tái Công thong thả uống cạn chén trà rồi : - Chúng ta hãy làm tóm tắt tình thế nay. Trước hết về vụ giết hại bà Bân. Bây giờ chúng ta là ông bạn già buôn đồ cổ của chúng ta về việc chạm trán với những tên mà ông ta cho chúng là trộm cướp. Ta thấy có thể kết luận cách xác đáng là ông ta dối chúng ta. Nhưng để cho chắc chắn chúng ta hãy chờ bản đệ trình của những phụ tá về làng Ngũ Dương điều tra tìm hiểu. Nếu tất cả tin tức đều khớp với nhau chúng ta thả tự do cho ông già Bân khốn khổ đó. Riêng cá nhân, ta chắc chắn là ông ta vô tội. Việc còn lại lúc này là phải lùng tìm dấu vết của kẻ thứ ba, chính là kẻ ra tay giết hại bà Bân vào khoảng từ giữa trưa ngày mươi lăm đến sáng sớm ngày mười sáu tuần trăng này. - Biết là ông Ban rời khỏi trấn thành buổi trưa hôm đó – Tào Can nhận xét – kẻ sát nhân phải là người thân của cả hai vợ chồng. Nghê Đại vốn rất thân thiết với người chị, có thể cung cấp cho chúng ta những thông tin có ích về những quan hệ thân tình của bà Bân. - Nhà ngươi có lý – Tái Công gật đầu tán thành – Nhất định ta phải có cuộc thẩm vấn tên này. Những gì mà Tào Can thu lượm được về tại sòng bạc đáng để cho chúng ta tìm hiểu sâu về những hành động của cái tên trâu mộng này. Bây giờ chúng ta xem xét tới mất tích của nàng họ Lưu. Nhờ có những bạn của Tào Can, cái chàng buôn gạo ấy, mà chúng ta biết ta có cuộc hẹn hò bí mật với chàng trai trong căn nhà ở gần đại lý rượu Xuân Phong, đó cũng chính là căn nhà mà tên ma lập lờ đến. Mấy ngày sau đó, mụ đàn bà tiếp cận họ Lưu cũng ở chỗ đó và này cùng với mụ đàn bà chưa tung tích này mất hút. Ta đặt giả thiết là mụ này rỉ tai nàng là tình nhân đợi. Bây giờ chúng ta phải tìm hiểu vai trò của cái nhân vật bí đội cái mũ chóp đen của bọn Tacta. - Dù sao cũng chẳng phải là tình nhân của tiểu thư Lưu – Đinh lại Hồng vội đưa nhận xét – Theo lời tả nhân dạng của nhà buôn gạo tên này trẻ và dong dỏng cao chứ phải như tên Tacta to khỏe theo chú bé câm nhớ lại. Ngài pháp quan lắc lư đầu vê vê rất lâu bọ ria, vẻ suy nghĩ. Cuối cùng ông tiếp: - Ngay sau khi Tào Can trình báo về những cuộc hẹn hò bí mật của tiểu thư Lưu, ta phái viên vệ úy tới gặp nhà buôn gạo để y chỉ cho biết căn nhà trứ danh đó. Rồi đến nhà Chu Đại Nguyên để đòi Nghi Cương tới hầu. Hồng! Nhà ngươi ra xem về chưa. Đinh lại Hông chỉ lát sau quay về: - Bẩm Đại nhân, còn nghi ngờ gì nữa. Ngôi nhà mà tiểu thư Lưu từ đó ra đúng là ngôi nhà cạnh ty rượu Xuân Phong. Những người láng giềng cho hay là bà chủ ngôi nhà vừa qua đời hôm kia và người hầu duy nhất trở về quê. Tất cả xung quanh hàng xóm đều biết là trong căn nhà đó diễn ra những chuyện lạ kỳ. Có những tiếng động, những tiếng rì rầm kéo dài trong đêm, nhưng mọi người đều làm ngơ làm điếc và cho thế là khôn ngoan. Vì còn ai đến ở sau khi bà chủ nhà qua đời nên viên vệ úy phải phá cửa để vào trong. đáng ngạc nhiên, trong khu vực dân cư như thế này mà lại có căn nhà với nội thất trang trí rất sang trọng. Và vì chưa có ai đến đòi hỏi quyền thừa kế nên viên vệ úy xét thấy cần tiến hành kểm kê và niêm phong ngôi nhà lại. - Ta nghi là công việc kiểm kê này chưa chắc hoàn toàn có khiếm khuyết. Có thể phần lớn những đồ vật nhưng giá trị cùng với viên vệ úy ra khỏi căn nhà. Ta bắt đầu thấy cần đặt dấu hỏi về quá ư sốt sắng của tên này. đáng tiếc, sao bà chủ nhà lại chọn đúng vào lúc này để trút hơi thở cuối cùng, đáng lẽ bà ta có thể cho chúng ta biết nhiều về người tình của cái nương họ Lưu đó! Tên Nghi Cương tới chưa nhỉ? - Y chờ ở trạm bảo vệ, thưa Đại nhân – Đinh lại Hồng đáp – Tôi tìm y. lát sau, Hồng quay về cùng với người thư lại riêng của Chu, ngài pháp quan thấy vẻ mặt chàng thanh niên đẹp trai kém phần tươi tỉnh. Đôi má chàng ta luôn giật giật làm miệng méo xệch và đôi bàn tay run rẩy. - Nhà ngươi hãy ngồi xuống ! –Tái Công ôn tồn – Cuộc điều tra có vài tiến bộ, nhưng chúng ta muốn biết thêm số chi tiết về vị hôn thê của ngươi. Hai người quen biết nhau được bao lâu? - được ba năm chẵn, thưa Đại nhân – Nghi Cương lễ phép đáp. Ngài phán quan cau mày: - Các cụ thường dạy chúng ta là khi hai gia đình thỏa thuận tốt hơn hết là “cưới vợ cưới liền tay” và như vậy có lợi cho cả đôi bên. Khuôn mặt của Nghi Cương bừng đỏ. ta vội đáp: - Ông già cầm đầu Thương hội rất thương con mình, thưa Đại nhân và ý nghĩ phải xa con làm ông đau lòng. Còn về phần song thân của tiện dân sống xa tít tận phía Nam trao tiện dân cho ngài Chu đáng kính chăm nom và là đại diện cho hai cụ trong mọi trường hợp liên quan tới tiện dân. Từ ngày tới Phối Châu, sống ở nhà ông, tiện dân cho là ông sợ khi có vợ chẳng còn giúp ông được đắc lực như trước nữa. Ông đối xử với tiện dân vô cùng thân thiết, còn hơn cả tình cha con nên nếu quá nhấn mạnh vào vệc cưới vợ, tiện dân cảm thấy điều đó như là vô ơn vậy. Ngài pháp quan bình luận và chuyển sang khía cạnh khác. - Nhà ngươi thấy chuyện gì có thể xảy ra với vị hôn thê của ngươi. - Tiện dân sao mà biết được! – Chàng thanh niên thốt kêu lên – Tôi luôn nghĩ về điều đó và lo là… Tái Công lặng lẽ quan sát Nghi Cương ngồi trước mặt thất vọng vặn đôi bàn tay, nước mắt chảy dài má. - Nhà ngươi sợ là ta trốn với người đàn ông khác ư? – Tái Công bất ngờ hỏi. Chàng thư lại trẻ ngẩng đầu lên, nụ cười gượng nở khuôn mặt còn đầy nước mắt. - thể được, thưa Đại nhân! Liên Phương mà lại có tình nhân bí mật ư! , về cái chuyện đó, tôi có thể đoan chắc là thể có, thưa Đại nhân! - Nếu vây – Tái Công trịnh trọng – Ta cho nhà ngươi biết số tin tức hay. Nghi Cương! Nhà ngươi hãy nghe đây: Vài ba ngày trước khi ta biệt tăm, người ta còn nhìn thấy ta cùng chàng trai từ ngôi nhà thường là nơi hẹn hò trong khu vực chợ có mái che ra. Nghi Cương tái mét mặt. Hai mắt mở to kinh hoàng như nhìn thấy ma quỷ. kêu lên: - Thế là bị lộ! Tôi chết mất thôi! khóc nức nở. Tái Công ra hiệu, đinh lại Hồng rót cho chén trà. Chàng thanh niên khốn khổ uống lấy uống để, rồi với giọng bình tĩnh hơn : - Bẩm Đại nhân, vị hôn thê của tôi tự sát và tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết này. Tái Công ngả người ghế bành. Ông vân vê lát bộ ria vẻ suy nghĩ, rồi cất tiếng: - Nghi Cương! Nhà ngươi hãy ! Sau nỗ lực ghê gớm, chàng thanh niên cuối cùng tự kiềm chế được, bắt đầu , giọng khàn khàn: - Cách đây khoảng sáu tuần, thưa Đại nhân, Liên Phương cùng với bà bảo mẫu tới nhà ông chủ tôi với bức thư của bà mẹ gửi cho người vợ cả của ngài Chu. Bà này còn tắm rửa nên hai người phải ngồi chờ. Được lát, Liên Phương ra vườn vô tình gặp tôi. Buồng riêng của tôi rất gần chỗ đó nên tôi dỗ được nàng theo và tôi… Sau đó chúng tôi còn gặp nhau nhiều lần nữa trong căn nhà dành riêng cho những cuộc hẹn hò trong chợ. bà bạn già của người bảo mẫu của nàng có quầy hàng vặt ở đó. Và bà này để cho nàng tha thẩn ở chỗ những người bán hàng, còn mình trò chuyện lan man dứt với bà già kia. Chính trong ngôi nhà đó mà chúng tôi gặp nhau lần cuối trước khi nàng mất tích hai ngày. - Thế ra chính ngươi là kẻ mà người ta nhìn thấy ở căn nhà đó ra! – Tái Công hỏi. - Vâng, thưa Đại nhân – Nghi Cương buồn rầu đáp – Đúng là tôi. Ngày hôm đó Liên Phưong báo cho tôi biết là nàng mang thai. Nàng vô cùng đau khổ với ý nghĩ là rồi đây câu chuyện rất đáng hổ thẹn này được tung ra khắp trấn thành. Bản thân tôi cũng bối rối, bấn loạn, tin chắc là cha nàng tống con mà ông cho là hư hỏng ra khỏi cửa, còn ông Chu trao trả tôi về với cha mẹ. Chỉ còn cách duy nhất để cứu vãn tình thế là thuyết phục được chủ cho phép tổ chức hôn lễ sớm và tôi cũng cầu khẩn nàng cũng làm như thế với cha nàng. Ngay buổi chiều, tôi đề cập việc này với ngài Chu. Nhưng ông lập tức nổi cơn thịnh nộ nhiếc móc tôi là kẻ vô ơn! Tôi liền bí mật viết vài dòng cho Liên Phương, giục nàng thuyết phục cha. Nhưng ông này, cũng như chủ tôi, phản đối kịch liệt. còn tia hi vọng nào, tôi chắc là vị hôn thê của tôi gieo mình xuống cái giếng nào đó để tự sát. Và tôi, chính tôi, tên hèn nhát khốn kiếp gây nên cái chết của nàng! Chàng thanh niên lại nức nở khóc ròng. Chỉ lát lâu sau, chàng mới nghẹn ngào kể tiếp: - Chuyện bí mật khủng khiếp này hành hạ tôi. Hết ngày nọ sang ngày kia, tôi chờ tin người ta tìm thấy thi thể nàng. Và cái tên Nghe Đại bỉ ổi đó đến gặp tôi. biết cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và Liên Phương trong buồng tôi. Để làm cho câm miệng, tôi cho tiền, nhưng mỗi lần sau đó lại đòi nhiều hơn! Hôm nay lại tới và… - Thế nào – Tái Công cắt ngang – Làm sao mà Nghê Đại lại biết được chuyện bí mật của ngươi? - Hình như – Nghi Cương đáp – Có mụ người hầu có tuổi tên là Liêu rình rập chúng tôi. Trước đây, mụ là vú nuôi của Nghê Đại. hôm tên này có cuộc hẹn với ngài Chu về việc gì đó và gặp mụ trong hành lang trước thư phòng của ông chủ tôi. Mụ già này vội vàng mách với bí mật của chúng tôi và hứa với là cho người nào khác biết. - Thế mụ bóng gió gì để moi tiền nhà ngươi ư? – Ngài pháp quan hỏi. - Thưa . Tôi cũng muốn trao đổi với mụ để chắc chắn biết là mụ có giữ lời hứa , nhưng mãi tới lúc này tôi cũng chưa gặp được. Thấy cái nhìn ngơ ngác của Tái Công, chàng ta vội giải thích: - Ngài Chu chia cái dinh cơ đồ sộ mênh mông của ông thành tám căn hộ riêng biệt. Mỗi căn hộ có bếp ăn riêng, có đầy tớ riêng. Ông chủ của tôi ở tại căn hộ lớn nhất với bà vợ cả của ông. Nơi đây có thư viện, có văn phòng của ông và cả phòng riêng của tôi. Bảy căn hộ khác thuộc về bảy bà vợ thứ của ông. Và tôi phải thêm là ông ta cấm mọi người được ra khỏi dinh cơ của mình. Thưa Đại nhân, ngài biết đấy, là khó khăn nếu muốn gặp người nào đó để bàn việc riêng. Nhưng sáng nay, khi bước chân ra khỏi văn phòng ông chủ mà tôi có việc cần phải trình bày về các tá điền, tôi đụng ngay vào mụ già Liêu. Ngay lập tức tôi hỏi mụ kể những gì với Nghê Đại chuyện Liên Phương và tôi, nhưng mụ già làm ra vẻ hiểu tôi muốn gì. Cứ theo bề ngoài mà nhận xét đánh giá mụ hoàn toàn theo lệnh của Nghê Đại. Vả lại – chàng thanh niên giọng thảm hại – Bây giờ cũng chẳng cần mụ giữ hay giữ. - Ngược lại, Nghi Cương! Ngươi hãy nghe đây: Bây giờ lại rất cần đấy vì lúc này ta có chứng cứ chắc chắn là tiểu thư Lưu tự sát nhưng bị bắt cóc. - Bị bắt cóc? Nhưng kẻ nào vậy? – Nghi Cương kêu lên – nay nàng ở đâu? - Cuộc điều tra còn chưa kết thúc – Ông bình tĩnh – Và cũng vì thế nên ta muốn nhà ngươi phải im lặng để đánh động kẻ bắt cóc. Khi Nghê Đại trở lại vòi vĩnh tiền bạc, nhà ngươi hãy khất lui lại hoặc hai ngày. Ta tin là, trong khoảng thời gian đó, có thể tìm thấy vị hôn thê của ngươi và bắt giữ được kẻ bắt cóc ta. Tái Công ngừng lại lát rồi tiếp tục bảo: - Nghi Cương! Cách cư xử của nhà ngươi vô cùng đáng trách! Đáng lẽ phải dẫn dắt ngây thơ đó theo đường thẳng nhà ngươi lại lợi dụng tình cảm của ta để thỏa mãn dục vọng trước khi có quyền chính thức. Việc cưới hỏi đâu phải là việc riêng của hai người mà liên quan tới tất cả mọi thành viên của cả hai gia đình, người sống cũng như người chết. Các ngươi nhục mạ tổ tiên khi mà lễ đính hôn của các ngươi được long trọng tuyên bố trước bàn thờ gia tiên. Nhà ngươi cũng hạ thấp phẩm giá người vợ tương lai của mình. Và đồng thời theo đó, nhà ngươi tạo điều kiện cho kẻ tội phạm giương bẫy để ta rơi vào móng vuốt của . Có thể là chiếm đoạt ta bằng cách đánh lừa là chính nhà ngươi chờ ở chỗ nào đó. Vô tình, nhà ngươi lại còn kéo dài khủng khiếp nỗi khổ đau nhục nhã ê chề của ta vì với ta ngay sau khi ta mất tích. Nhà ngươi có rất nhiều tội lỗi đối với đó. Bây giờ nhà ngươi có thể ra về. Ta đòi khi nào tìm thấy ta. Nghi Cương muốn mở miệng nhưng chẳng thốt nên lời. tập tễnh về phía cửa và bước ra. Các phụ tá của ngài pháp quan lập tức cất tiếng cùng lúc muốn lên ý kiến của mình. Nhưng Tái Công giơ tay ngăn lại: - Thế là chúng ta có thể kết thúc vụ này – Ông tuyên bố - Chắc chắn là tên vô lại Nghê Đại tổ chức ra vụ bắt cóc nàng họ Lưu vì ngoại trừ bà vú già ra duy nhất chỉ có biết bí mật của đôi tình nhân. Hơn nữa, lại hoàn toàn phù hợp với hình dáng tên Tacta mà chú bé câm miêu tả. Và còn nghi ngờ gì nữa là mụ chủ nhà nơi hẹn hò đó làm trung gian trong vụ này. Sau khi cho người đưa dẫn giả mạo khỏi, ắt là mụ đưa nạn nhân tới hang ổ của Nghê Đại, tên này, giữ lại để dùng riêng hoặc đem bán lúc nào muốn. Bất cứ trong trường hợp nào, tên chó này cũng biết chẳng hề bị đe dọa. Sau tất cả những gì xảy ra, bé đáng thương này chẳng bao giờ dám nhìn vị hôn phu hoặc cha mẹ mình. Chỉ có trời mới biết ta phải chịu đựng như thế nào! Và nếu thấy thế còn chưa đủ, cái tên vô liêm sỉ này còn có thể tiếp tục móc túi Nghi Cương nữa chứ. - Tôi tóm cổ cái nhân vật khốn kiếp này, thưa Đại nhân? – Mã Tôn sôi nổi và hi vọng được phép. - Tất nhiên rồi! – Tái Công đáp – Mang theo cả Triệu Thái! Cả hai ngươi tới ngay nhà em họ Nghê. Có thể chúng ăn tối. Nhưng đừng hành động ngay mà hãy canh chừng theo dõi chúng. Rồi khi Nghê Đại ra, hãy bám theo tới tận hang ổ của . Ở đó, chẳng cần nề hà gì nhưng cũng nên tay để còn có thể trả lời những câu hỏi của ta công đường… May mắn nhé, các bạn!
Chương IX Tái Công đưa cháu bé bị lạc về với mẹ nó. Ông được tin vừa xảy ra thêm vụ sát nhân. Sau khi Mã Tôn và Triệu Thái khỏi, Tái Công còn bàn bạc công việc lát nữa với Tào Can và viên đinh lại. Rồi ông cho phép hai hộ vệ ăn. Còn mình vùi đầu vào đống thư bạ vừa được mang từ huyện đường tới. lát sau, có tiếng gõ cửa rất . - Cứ vào ! – Tái Công và gạt các giấy tờ sang bên. Chắc là tên gia nhân mang cơm chiều tới cho ông, ông nghĩ vậy, nhưng khi ngước mắt nhìn lên té ra lại là cái bóng duyên dáng và mảnh mai của phu nhân A Quốc. Bà vận chiếc áo dài lông thú có cả mũ đặc biệt thích hợp với mình. Lúc bà nghiêng người lễ độ cúi chào, ngài pháp quan chợt nhận thấy mùi hương dễ chịu của những hoa lá phơi khô thơm nồng trong cửa hàng của chồng bà, tiệm Quế Hương. - Xin mời phu nhân an tọa. Đây đâu phải là công đường, thưa phu nhân. nhàng đặt mình chiếc ghế, phu nhân A Quốc bắt đầu: - Tiện thiếp mạo muội tới quấy rầy Đại nhân để xin được trình báo về hai bị bắt giữ buổi trưa nay. - Tôi nghe đây – Tái Công đáp và ngả người ghế bành. Ông cầm lấy chiếc chén, nhưng thấy chén rỗng nên lại đặt xuống bàn. Bà khách nhanh nhẹn đứng lên, với quai chiếc ấm to đặt ở góc án thư rót đầy vào chén cho ông rồi : - Cả hai đều là nông thôn chất phác, thưa Đại nhân. Năm ngoái, vụ thu, mùa màng thất bát. Vì đói ăn nên bố mẹ họ đem bán cho tên ma . Tên này đem họ tới Phối Châu bán lại cho trong những kỹ viện phía sau chợ. có nhiều kinh nghiệm trong các vụ làm ăn kiểu này và kiếm được khá nhiều lời lãi. Thưa Đại nhân, tiện thiếp thấy hai này thực phải thuộc loại hư đốn. Chúng ghê tởm cuộc sống mà chúng bị đẩy vào. Nhưng biết sao được? Việc mua bán có chứng từ hợp pháp có chữ ký của chính cha mẹ chúng. Ngài pháp quan thở dài: - Toàn là chuyện cũ rích, thế đấy! – Ông – Nhưng tên chủ nhà chứa này dùng ngôi nhà có bài chỉ để tổ chức hành lạc chúng ta có chuyện để đây. Cái tên vô lại đàng điếm đối xử với các ra sao? - Cũng lại là chuyện cũ rich thôi thưa ngài – Phu nhân A Quốc nhếch nụ cười buồn – Chúng luôn luôn bị đánh đập và đầu tắt mặt tối nào là quét dọn, lau nhà, thổi cơm nấu nước… Bằng cử chỉ duyên dáng, phu nhân A Quốc sửa lại cái mũ vải đầu. Tái Công khỏi thấy bà ta là quyến rũ. - Mức xử phạt thường thường cho việc hành nghề mãi dâm ở nơi có bài chỉ là khoản tiền lớn – Tái Công nhận xét – Cái đó cũng chẳng có tác dụng gì lắm, rồi tất cả lại đổ lên đầu hai đáng thương mà thôi. Nhưng tên chủ nhà chứa này còn mắc nợ chúng ta. Cái này có thể làm cho chứng từ bán con của cha mẹ các này trở thành vô giá trị. Và vì phu nhân với tôi là về căn bản chúng là những đứa con hiền lành lương thiện, tôi trả chúng về với cha mẹ chúng. - Chắc là chúng hết lòng biết ơn và cảm tạ tấm lòng bao dung nhân hậu của Đại nhân – Phu nhân A Quốc và đứng lên. Và bà chờ ngài pháp quan cho phép rút lui. Ông này khỏi nghĩ thầm nếu cuộc trao đổi được kéo dài thêm chút nữa cũng hay. Như tự cáu kỉnh với mình, bằng giọng hầu như khô khan, ông : - Cảm ơn phu nhân về trình báo ngắn ngủi đó. Bây giờ bà có thể ra về. Phu nhân A Quốc cúi mình xuống rất thấp rồi ra. Tái Công đứng bật dậy và xoải bước, lại trong gian phòng rộng. Thư phòng hình như lạnh lẽo và hiu quạnh khác hẳn mọi khi. Ông nghĩ lúc này chắc là các bà vợ của ông dừng chân ở trạm đầu tiên và ông tự hỏi là nơi ăn chốn ở của họ có được chu đáo ? lính cận vệ vào mang theo bữa ăn chiều của ông. Ông ăn rất nhanh xong đứng dậy uống chén trà rồi đến đứng cạnh lò sưởi. Cửa lại mở, Mã Tôn bước vào. Vẻ mặt tiu nghỉu, thưa với chủ: - Nghê Đại đâu đó ngay sau bữa ăn trưa và về ăn tối. trong những gia nhân của cho biết là thường thường bữa chiều ăn ở ngoài cùng với bạn chơi khác và rất khuya mới về nhà ngủ. Triệu Thái còn ở lại đó canh chừng. - là bực! – Tái Công vẻ hờn giận – Ta muốn giải thoát cho bé đáng thương càng sớm càng tốt! Nhưng bây giờ chẳng cần phải canh chừng làm gì. Nghê Đại và Nghê Bình sáng mai phải ra trước công đường, chúng ta bắt giữ vào lúc đó. Khi chỉ còn lại mình, Tái Công lại ngồi vào bàn và chăm chú đọc các loại văn thư hành chính. Nhưng ông sao tập trung tư tưởng được. vắng mặt của Nghê Đại trong nhà làm ông suy nghĩ rất nhiều. là nhằm đúng lúc! Tại sao cái tên vô lại đó lại chọn đúng chiều ấy để tới chỗ trú thân bí mật của nó. Dù sao cũng hay vì thể hành động được tức khi cái nút mở của vụ việc ở trong tầm tay. Có thể cũng đúng lúc này, sau khi ăn uống no say trong tửu điếm nào đó, Nghê Đại lần về hang ổ của nó? Cái mũ trùm đầu màu đen của rất dễ nhận thấy trong đám đông. Bỗng nhiên Tái Công ngồi thẳng người ghế. Ông mới nhìn thấy cái mũ như thế ở đâu nhỉ? Có phải là trong đám đông chen chúc cạnh miếu Thành Hoàng? Ông bật đứng lên. Ông nhanh tới phía chiếc tủ đứng kê sát tường ở cuối phòng, lục lọi trong đống quần áo cũ. Ông lấy ra chiếc áo khoác lông cũ sờn nhưng mặc vào cũng còn đủ ấm, chiếc mũ lông và chiếc khăn quàng dày, bịt khăn kín tai và chụp mũ vào đầu. Rồi quàng qua vai cái túi thuốc luôn có trong thư phòng, ông liếc nhìn mình qua tấm gương. Chẳng khó gì để ông trở thành thày lang nông thôn lưu động. chút chần chừ, ông rời khỏi nha môn bằng cửa phía Tây. Tuyết rơi lả tả, những bông tuyết lười biếng đậu xuống khắp nơi. Tái Công rảo bước về phía miếu Thành Hoàng, vừa vừa chú ý liếc nhìn những người qua lại tùm hum trong những chiếc áo choàng lông và mũ trùm. Nhưng ông chỉ nhìn thấy những chiếc mũ trùm lông thường và thỉnh thoảng chiếc khăn quấn đầu kiểu Tacta. quanh quẩn lúc lâu, ông chợt thấy trời như rạng sáng. Ông nghĩ cơ may để gặp được Nghê Đại chỉ có phần ngàn. Buồn bực, ông chợt thấy là mình thực chẳng bao giờ hy vọng có cơ may đó. Cứ ở trong cái thư phòng lạnh lẽo và hiu quạnh đó có lẽ lại hơn đấy. Bất mãn vì việc khám phá muộn mằn, Tái Công dừng bước và đưa mắt nhìn nhanh xung quanh mình. Ông đứng trong ngõ tối tăm và hầu như hoang vắng. Quay lại và tiếp bước mạnh mẽ, ông chỉ còn việc là nhanh trở về nha môn. Công việc làm cho thần kinh ông dịu lại. Bất thình lình ông bỗng nghe tiếng kêu rên thảm thiết phía lề đường bên trái. Ông bèn dừng lại và nhìn thấy đứa bé ngồi co ro bên cái cửa đóng. Ông cúi xuống và thấy đó là cháu bé trạc năm sáu tuổi rên khóc nức nở. - Làm sao thế, cháu bé? - Pháp quan hỏi dịu dàng. - Cháu bị lạc, cháu quên mất đường về rồi – Cháu bé đáng thương nức nở vẻ thất vọng. - Đừng sợ, cho ta biết cháu ở đâu và ta đưa cháu về nhà – Tái Công an ủi nó. Ông đặt túi thuốc xuống đất, ngồi lên và nhàng bế cháu bé lên tay. Thấy cái thân thể bé của nó run lên cầm cập sau làn áo vải mỏng, ông mở vạt áo choàng lông bọc lấy nó và ôm nó sát vào ngực mình: - Trước tiên hãy ủ ấm cho cháu . - Và rồi ông đưa cháu về nhà chứ? – bé hết run, hỏi giọng đầy tin tưởng. - Tất nhiên rồi! Thế cháu tên là gì? - Mai Lan! – Con bé đáp giọng trách móc – Thế ông biết à? - Tất nhiên là ta biết tên cháu chứ - Tái Công cãi – Cháu là Hoàng Mai Lan. - Bây giờ ông lại còn trêu cháu nữa! – bé giọng hờn dỗi cãi lại – Ông biết cháu là Lỗ Mai Lan mà! - Đúng rồi! Và cha cháu trông coi cửa hàng ở gần… - Ông chẳng biết cái gì cả! – bé thất vọng kêu lên – Cha chết rồi và bây giờ má trông nom cửa hàng bông vải. - Cháu biết , cháu bé bỏng, ta là thầy lang và là thầy lang bận rất nhiều – Tái Công giọng dàn hòa – Bây giờ cháu cho ông biết khi chợ cùng với mẹ cháu ngả nào? - Theo cái ngả có hai con sư tử đá to tướng ấy. Ông thích con nào hả ông? - Ta thích cái con… nó, nó… có quả bóng ở giữa hai chân trước ấy – Tái Công ngần ngừ, hy vọng lần này trúng. - Cháu cũng thế! – bé reo lên. Tái Công đứng dậy. Bằng tay, ông quàng túi thuốc lên vai, bồng cháu bé tay và bước . - Cháu thích nhất là má cháu cho cháu con mèo con đó – Cháu bé bỗng . - Con mèo con nào thế - Tái Công lơ đãng hỏi. - Con mèo con mà cái ông có giọng êm dịu ấy gọi khi đến thăm má tối hôm kia ấy mà. Thế ông biết à? - , ta biết – Tái Công đáp và để bé, bạn đồng hành của ông luôn phải bận suy nghĩ, ông hỏi: - Ông ta là ai thế cháu? - Cháu biết. Cháu lại cứ tưởng là ông biết kia chứ! Thỉnh thoảng ông ấy đến nhà nhưng đến rất muộn và cháu ghe thấy ông ấy chuyện với con mèo . Nhưng khi cháu đòi má cho cháu xem con mèo đó má cháu nổi giận rất dữ và bảo là cháu nằm mê. Nhưng , đúng như thế ông ạ. Ngài pháp quan thở dài. Bà quả phụ họ Lỗ đó chắc là có tình nhân. Họ tới trước đền thờ Thành Hoàng, Tái Công hỏi thăm người chủ quán và được biết chỗ cửa hàng bông vải. Tiếp tục bước , ông hỏi con bé: - Tại sao cháu lại ra khỏi nhà giữa đêm khuya? - Cháu nằm mê, sợ quá, cháu thức dậy và cháu chạy tìm má. - Tại sao cháu gọi bà vú? - Má đuổi vú sau khi ba mất. Cháu chỉ còn mình. Ngài pháp quan dừng lại trước cửa hàng có trưng biển: Cửa hàng bông vải Mai Lan. Đường phố có vẻ thanh bình. Ông gõ cửa. Cửa mở. phụ nữ nhắn khá mảnh mai ra trong khung cửa. Giơ cao chiếc đèn quá đầu, thị hỏi giọng gắt gỏng: - Ông làm gì với con tôi? - Cháu ra ngoài phố tìm bà và bị lạc - Tái Công bình tĩnh đáp – Bà cần phải chú ý trông nom cháu, cháu có thể bị cảm lạnh đấy! Người đàn bà ném cho ông cái nhìn ác độc xoi mói. Mụ trạc tuổi ba mươi, khá xinh đẹp. Nhưng Tái Công thích chút nào cái ánh mắt man rợ và cả cái miệng độc ác của mụ. - Đừng nên xía vào chuyện của người khác, ông lang băm ạ! – Mụ thốt lên bằng cái giọng the thé – Và chớ có hi vọng là moi được của ta xu! xong, mụ kéo mạnh con vào trong nhà và đóng sập cửa lại. - Chà, con người đáo để! – Tái Công lẩm bẩm, nhún vai rồi bước về phía phố chính. Lúc chen lấy lối giữa đám đông tụ họp trước cửa hàng bán mì ông, ông đụng phải hai người đàn ông cao lớn hình như rất vội. Thốt lên tiếng rủa, người thứ nhất nắm vai ông… nhưng vội vàng buông ra và kêu lên: - Trời đất! Ngài pháp quan của chúng ta! Tái Công mỉm cười vui thích nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của những người phụ tá hộ vệ của mình và hơi lúng túng giảng giải: - Cuối cùng ta quyết định tự mình lùng tìm Nghê Đại, nhưng trước hết ta phải đưa con bé bị lạc về với mẹ nó. Bây giờ, chúng ta cùng lùng tìm . Nhìn nét mặt hai phụ tá của mình vẫn ỉu xìu, Tái Công lo lắng hỏi: - Có việc gì xảy ra chăng? - Chúng tôi định tới công đường để bẩm báo, thưa Đại nhân – Mã Tôn đáp, giọng khàn khàn – Người ta vưa phát ra trong nhà tắm công cộng xác võ sư Lan Đạo Quí bị ám sát. - Bị ám sát? Nhưng ám sát thế nào? - Ông ta bị đầu độc, thưa Đại nhân – Triệu Thái chua chát đáp – vụ giết người hèn nhát và bỉ ổi. - Chúng ta hãy tới đó ngay! – Tái Công .