1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ba tiểu ác ma hãy để cha yên!! - Lục Nguyệt Mục Thủy (c11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: thể nào nhịn được nữa

      Dụi điếu thuốc lá trong tay, lấy chiếc đồng hồ Rolex, rạng sáng hai giờ Hoắc Lôi xốc lên chăn bông, xuống giường tìm quần áo của chính mình trong đống hỗn độn kia, thong thả mặc vào, thèm để ý dáng người hoàn mỹ của mình được bày ra.

      “Dáng người đẹp.” giường là diễm lệ đưa tay chống đầu, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nam nhân cùng mình hoan ái đêm

      nghĩ tới đêm nay vận khí tốt như vậy, nam nhân này đúng là tình nhân hoàn mỹ nhất.

      “Em cũng thế mà". Ăn mặc chỉnh tề, Hoắc Lôi xoay người nhìn về , ngữ khí có điều ám muội, thâm thuý hai tròng mắt híp lại mang ý cười , quét mắt nhìn dưới cái.

      " Chán ghét______"

      Cho dù cách lớp chan bông nhưng đối mặt với tầm mắt nóng bỏng của , vẫn cảm thấy cả người nóng bừng.

      " ở lại sao?" Mắt đẹp híp lại, ánh mắt ma mị, mười phần mời mọc.

      người đàn ông như vậy, dường như tất cả phụ nữ đều bị chinh phục. Phụ nữ đại khái đều như thế a! Dễ dàng bị tình cảm chi phối!

      " Lần sau !" Tiến lên hôn đôi môi đỏ mọng, Hoắc Lôi xoay người rời , chút do dự, cho dù khắc trước hai người còn là đôi tình nhân thân mật.

      Lần sau sao! Điện thoại danh tính còn biết làm gì có lần sau chứ? Vẫn là xem duyên phận !

      lại là loại tin vào cái gì gọi là duyên phận.

      ưa tại, hoặc là thích tận hưởng lạc thú trước mắt.

      Vô tình?

      phải mọi người đều người đa tình nhất cũng vô tình nhất sao?

      thích nữ nhân, cũng thích hưởng thụ cảm giác ở cùng các nàng, nhưng bao giờ muốn qua đêm bên ngoài. cũng ít khi mang bạn lên giường mình, ngoại trừ những bạn cố định .

      Đấy là nguyên tắc của .

      Mở cửa sổ xe, gió đêm thổi mát lạnh, đây cũng là loại hưởng thụ. Làm cho quên mất còn có chuyện rất trọng yếu chờ .

      Vừa mở cửa, ý nghĩ đầu tiên của là chính mình vào nhầm nhà rồi. Nhìn kỹ cái chìa khóa cắm ở cửa, lại ra ngoài xem lại bản tên, đột nhiên cảm thấy đau đầu, toàn bộ tâm tình rất tốt lúc trước liền biến mất dấu vết, phẫn nộ rất nhanh trở về.

      " Shit___"

      Ai tới cho , trong nhà gặp cướp sao?

      Trong Tivi chiếu hình bông tuyết chợt lóe cửa tủ lạnh mở, cái thảm đắt tiền dính nước ngọt, đồ ăn vặt vứt lung tung , sopha là đống hỗn độn, mấy cái đệm văng tứ phía, trong đó biết có cái nơi nào, khăn tay vứt lung tung khắp nhà.

      phải người quá sạch nhưng là...

      vội vàng lên lầu hai, chạy đến phòng ngủ của mình, có dự cảm phi thường tốt!

      Quả nhiên ...

      Trong phòng nhìn như vừa trải qua đại chiến, thề, còn nhìn thấy lông vũ bay trong khí, nếu nhớ lầm buổi sáng những chiếc lông vũ này còn ở trong gối của .

      giường, ba ác ma im lặng ngủ.

      có thể khẳng định, khắc trước thôi, lúc quên mất tồn tại của mấy đứa nhóc này, thời điểm ấy mới tuyệt vời làm sao !

      Chán ghét túm lấy ba ác ma, ném bọn chúng về phòng.

      Về phòng của mình, hôm nay xem ra thể ngủ được rồi, ngày mai phải kêu người làm đến sửa sang lại thôi.

      Trời ạ! Đầu lại bắt đầu đau.

      " Ư!" Mộng đẹp bị quấy rầy, khuôn mặt phấn nộn nhắn nhăn lại, thào phát ra thanh bất mãn. Lông mi dài hơi chớp, lộ ra đôi mắt to, nhìn về phía người quấy rầy giấc ngủ của mình, đôi mắt màu hổ phách mang theo mê man, chớp chớp hai cái, mắt to hơi nheo lại, trong đôi mắt lên tia nghịch ngợm, vội vàng cười ngọt ngào.

      " Cha _____" Đôi tay nhắn chìa ra hướng về người đứng, ôm lấy cổ , cái miệng nhắn chu lên, nhắm ngay khuôn mặt dễ nhìn của papa hôn cái kêu.

      " Nhiên Nhiên cũng ...... muốn !" Thanh đứt quãng mang theo giọng mũi, ràng, mắt híp lại còn chưa mở, quờ quạng hướng về cha mình, sử dụng cả tứ chi để bò lên, đến miệng cha 'ba' tiếng, lưu lại nước dãi của chính mình, cười khanh khách, dựa vào thân thể ấm nóng của cha cọ cọ.

      Nhìn hai tiểu ác ma bám dính người mình, Hoắc Lôi cả người cứng ngắc, khuôn mặt tuấn tú ngày càng đen lại.

      " Cha, con hôm nay rất ngoan, haha ! Cha thêm tiền tiêu vặt cho con nha!"

      " Con cũng muốn, con cũng muốn ăn KFC..."

      " ......"

      Tiếng hoan hô to đánh thức thiên hạ ngủ yên, tiếng khóc nho phát ra bất mãn cùng khán nghị.

      " Oa ________oa________"

      Hung hăng trừng mắt về hướng tứ chi bé xíu xua loạn, Hoắc Lôi thân mình càng thêm cứng ngắc, sâu trong đôi mắt phẫn nộ còn có tia___sợ hãi."

      chán ghét trẻ con, cực kỳ cực kỳ chán ghét.

      " Cha, em trai giống như ị** nha!"

      Đứa bé ba tuổi hấp hấp cái mũi, nhìn chị mình, sau đó lại nhìn cha, khuôn mặt đáng nhăn lại: " là thối!"

      " Ba______" cảm tưởng như nghe thấy tiếng dây thần kinh của mình bị đứt.

      trán ba đường hắc tuyến đen sì rệt.

      rút di động ra bấm dãy số.

      " Là tôi."

      " ......"

      " Việc tôi giao cho, cậu làm đến đâu rồi?".

      "......"

      " Phải ? Tôi ngại tìm thêm nhân viên mới có năng lực đâu."

      "....."

      " Được ! Tốt lắm."

      Gác điện thoại Hoắc Lôi cười lạnh.

      Ngày mai, ngày mai liền có thể giải quyết, rốt cục có thể thoát khỏi.

      Cuộc sống hoàn mỹ của sắp khôi phục.

      Cuộc sống hoàn mỹ của thế nào có thể bị ba đứa tiểu quỷ này làm gián đoạn chứ.

      ♥♥♥♥

      Chương 5: Điều tra

      Đêm ngày mười lăm trăng, xe màu đen ném ba đứa ở cửa nhà ông chủ sau đó lập tức lái xe rời .

      Đọc xong báo cáo trong tay, thư ký đưa tay lau mồ hôi lạnh, cẩn thận quan sát phản ứng của Boss đại nhân. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng đen lại làm mồ hôi chảy càng nhiều.

      Theo Boss nhiều năm như vậy, đương nhiên biết ông chủ kỳ tận xương cốt so với ai khác đều lãnh, so với ai khác đều bạo.

      “Chỉ có như vậy?” Tay trái nhàng gõ lên chiếc bàn gỗ đen mun thượng hạng, thanh trầm thấp mà bình tĩnh.

      biết, đây là điềm báo trước lúc Boss tức giận.

      Biết nên nhưng vẫn phải .

      “Dạ, còn gì nữa.”

      “Khi nào năng lực của nhân viên trong công ty đều giảm xuống như vậy?” Tra xét nhiều như thế chỉ mang đến có câu?

      “Toorng giám đốc…. , rất khó tra.”

      nhịn được sợ hãi nuốt nước bọt cái, khí thât ngột ngạt áp lực.

      làm hết sức, tra xét lâu mới tra được tình tối hôm đó. Bởi vì tối hôm đó trời mưa rất to, còn có bão, bên ngoài căn bản có người, hỏi thăm lâu mới biết được từ bà lão điếc khoa chân múa tay biết chút.

      Về phần kia, căn bản có người nào thấy được diện mạo của ta, lấy ảnh chụp bọn trẻ chung quanh hỏi thăm nhưng vẫn hề có chút kết quả.

      Mặc dù lâu như vậy nhưng cho đại Boss câu trả lời thuyết phục.

      " Khó tra?" tin là khó tra như vậy.

      Chỉ cần là người tồn tại, có khả năng điều tra được.

      " Ba đứa trẻ cùng thần bí kia giống như từ trời rơi xuống, tra ra chút dấu vết." Điểm ấy cũng có cảm giác rất kỳ quái.

      vận dụng cả phương pháp của cảnh sát, rồi mướn cả xã hội đen để điều tra thế mà chút dấu vết cũng tìm được.

      Rất kỳ quái.

      Nếu có người nhìn thấy diện mạo kia tốt biết mấy, nhưng mấu chốt là ai thấy.

      " trời rơi xuống?" Nhìn thư ký của mình giống như báo cáo giả, căn bản là dám.

      Hoắc Lôi rơi vào trầm mặc. biết cũng vì việc này nên mới càng thêm phiền toái. Hơn nữa, tình cũng có điểm kỳ quái.

      " thăm dò lại, trọng điểm là kia."

      tin tưởng, chỉ cần tra được kia hết thảy mọi chuyện đều dễ xử.

      " Vâng !"

      -------_-------

      Thư ký vừa bước ra liền nghe thấy trận thanh dồn dập ào tới.

      " Cha, cha!"

      Dùng sức đóng cửa lại, Hoắc Lôi vô lực xoay người, hai tay bóp bóp thái dương, cầm ra xấp tiền đô la," Đây!"

      cần nhìn, nghe thanh cũng biết là Tiểu ác ma lớn nhất- Nó là Tiểu ác ma hám tiền. từ trước đến giờ thích trẻ con, càng muốn liếc mắt đến bọn chúng, lại thêm đứa kia có đôi mắt sáng lên như kẻ trộm, tràn đầy tính toán.Bất quá chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết. cũng nghĩ bây giờ giải quyết vấn đề xưng hô của bọn trẻ.

      Xem ! Bây giờ thanh tĩnh hơn nhiều.

      " Ha ha ha! Cám ơn cha, cha là tốt nhất. Người đẹp trai mà tâm càng đẹp hơn." Tiểu nha đầu lập tức cười ha ha, mặt mày hớn hở, hai mắt tỏa sáng nhìn xấp tiền kia.

      "........"

      Hoắc Lôi khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa ngã. Tâm càng đẹp hơn? Cách gì đây? Tiểu nha đầu, như vậy học thói vuốt mông ngựa.

      Ném con tiểu quỷ chỉ biết có tiền kia qua bên, Hoắc Lôi quyết định lên lầu ngủ bù, ai bảo sáng sớm bị thư ký kêu dậy.

      Xem ra phải nghĩ biện pháp khác.....

      "??......??"

      Trừng mắt nhìn bàn tay nắm vạt áo mình. Nha đầu kia lại muốn làm sao, phải trả thù lao rồi sao?

      " Cha, thiếu chút nữa là quên, em trai vừa khóc kìa!"

      " Kệ, cho nó khóc ."

      Bỏ lại vài lời, Hoắc Lôi xoay người trở về phòng ngủ.

      Con nít khóc là khỏe mạnh, cần để ý tới.

      " Uh _____"

      Nhìn thân ảnh cao ngất bỏ lên lầu, tiểu nha đầu vỗ vỗ tay, đút " bảo bối" (là tiền ý) vào túi, cố ý trả lời kéo dài ra, con mắt tinh ranh thầm chuyển động.

      " Em trai ơi, cha cho em khóc kìa!" Đôi chân nhắn hướng phòng em trai chạy tới.

      " Oa oa ______" Trong phòng, bé trai ra sức khóc, khuôn mặt nhắn hé ra đỏ bừng.

      " Chị, làm sao mà bây giờ mới về a?" Nhìn thấy chị mình trở về, khuôn mặt ở trong phòng nhăn như khỉ đít đỏ lập tức nở nụ cười.

      Mặc kệ nó dỗ em trai như thế nào, em trai vẫn cứ khóc, nó liền đem đồ ăn vặt mình thích nhất tặng em trai luôn. Còn muốn thế nào nữa chứ ?

      Hu____

      Đồ ăn vặt a! Cần muốn thôi, còn như nào nữa. Được rồi! Nó thừa nhận là có trộm sờ mặt Hoắc Vũ, nhưng là, nhưng là.....

      " Lại đây giúp ."

      Đồ ăn vặt ...

      " Lại đây. Nhanh lên!"

      Nhìn vẻ mặt ủy khuất của em trai, tiểu nha đầu bắt chước lão cha nhíu mày. Vì sao nó thông minh như vậy mà lại có đứa em trai ngu ngốc thế này chứ? Chỉ biết ăn ăn ăn.

      " Chị cho cha biết, em giấu đồ ăn vặt trong quần áo nhé !"

      " Oa! Chị, chị phản bội."

      " Cha ơi_____"

      " Được rồi, được rồi!" Híc ! sớm biết cho chị việc nó giấu đồ ăn vặt trong quần áo... " A! Chị, chị làm gì vậy?" Kéo rèm cửa sổ làm gì vậy?

      " Mở cửa sổ!" Xoạt xoạt___ xoạt xoạt ___.

      có việc gì làm hay sao mà đem cái cửa sổ to như vậy, cao như vậy mở ra chứ, biết làm như vậy cố sức sao ?

      Xoạt xoạt____ xoạt xoạt____

      " Uh!"

      Tuy rằng biết chị định làm gì, bất quá theo giúp là được. Chị thực thông minh, gì cũng chí lý, đương nhiên trừ việc nó trộm đồ ăn vặt ra uy hiếp!

      " Phù, rốt cục cũng xong."

      Nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vào phòng, tiểu nha đầu vừa lòng phủi phủi tay.

      "Oa oa_____" Bé trai như trước nể mặt, tiếp tục khóc to.

      " Chị, mở cửa sổ làm gì?" Bũi môi, cậu bé bất mãn đem hai tay bịt lỗ tai lại. rất ồn ào! Hơn nữa còn rất thối !

      " Hắc hắc! Cửa sổ này cách hiệu quả tốt nha."

      -----------

      " Oa --------- oa"

      "Đáng giận!" Nam nhân giường nhăn mày lại, cầm gối hung hăng ném vào cửa. Ầm ĩ muốn chết, như này sao mà ngủ được! Miệng tiểu tử kia chẳng lẽ ngậm được phút sao?!

      " Oa oa_______"

      Được, tốt lắm, ta mặc kệ ngươi, khóc khóc khóc, tốt nhất khóc chết ! Bàn tay to kéo chăn bông trùm qua đầu.

      " Oa oa_____"

      Mặc kệ. Nghiêng thân mình ngủ tiếp.

      ............

      ..................

      tốt quá! Im lặng hơn rồi.

      ............

      ...................

      " Đông ______đông!"

      "....... "

      " Thùng thùng thùng_____"

      " Linh______"

      Hoắc Lôi đứng dậy, xốc lên chăn bông, day day thái dương, chửi ầm lên: " Đáng chết! A!!!! Có cho người ta ngủ vậy?"
      Last edited by a moderator: 3/6/15
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Tã lót “phong ba”

      “ Hoắc tiên sinh ngài có khỏe , chúng tôi là cảnh sát . ”

      “ Cảnh sát ? ” dĩ nhiên biết bọn họ là cảnh sát , mấu chốt là ……

      Con mẹ nó! Cảnh sát đến tìm làm gì ?

      Sửa sang lại quần áo, xuống mở cửa, nhìn thấy hai người khuôn mặt nghiêm túc tay cầm chứng kiện cảnh sát.

      “ Tôi phạm pháp sao? ” Cơn giận bị nén lâu bây giờ bộc phát hoàn toàn , Hoắc Lôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt tóe lử nhìn thẳng hai người trước mặt, thanh lạnh lẽo đến dọa người .

      Rất ràng , nếu hai người cho câu trả lời thỏa đáng , hậu quả vô cùng nghiêm trọng .

      “ Ách! Lôi tiên sinh , tôi, chúng tôi nhận được tình báo , , ngài ……” Cảnh sát mập ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng đem câu kế tiếp nuốt xuống .

      “ Cái gì ? ”

      “ Là…” Cảnh sát trẻ bên cạnh đón lấy lời của , tiếp: “ Có người gọi điện tới, Hoắc tiên sinh ngược đãi trẻ em. ” Người này lá gan khá lớn , dám nhìn thẳng , khuôn mặt lộ chính trực.

      Hoắc Lôi hừ lạnh tiếng .

      “ Hoắc tiên sinh , xin cho chúng tôi vào trong lục soát , hiểu tình huống cụ thể . ” Giơ lên tấm thẻ , cảnh sát trẻ nhìn vào trong căn nhà, cất bước chuẩn bị vào.

      “ Tôi có thể báo các ngươi tự tiện xông vào nhà dân. ” tay chống lên thành cửa , ngăn cho cảnh sát trẻ vào , lạnh lùng :“ đùa , nhà ta làm sao lại có trẻ con!”

      “ Oa---oa------”

      “…….”

      Đáng chết! Mấy đứa tiểu ác ma kia muốn quên cũng quên được!

      Bất quá , nhớ tường nhà mình cách rất tốt a, hơn nữa tầng nào phòng nấy đều có rèm cửa sổ, thế nào mà…..

      Chuyện lạ !

      có sao ? ” Cảnh sát trẻ hỏi, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt . Đẩy ra cánh tay thành cửa, trực tiếp vào hướng tiếng khóc mà đến.

      Nghe đứa trẻ khóc thê thảm như vậy, nhất định là bị ngược đãi, người ta tố cáo có sai

      Người có tiền là quá đáng, đứa bé như vậy mà bị ngược đãi.

      Khó trách vừa mới vào cảnh cục ngày đầu tiên, cục trưởng cho biết: người có tiền, con mẹ nó rất biến thái.

      “ Tiểu đệ, bình tĩnh chút.” Cảnh sát mập vội kéo tay cảnh sát trẻ lại lo lắng .

      “ Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn của Hoắc thị, có tiền lại có quyền. Chúng ta chỉ là cảnh sát a.”

      “ Đại ca, bất kể là ai nếu phạm tội đều giống nhau thôi.”

      “ A a!, cậu, cậu làm sao lại ngoan cố như vậy?” Điên rồi, điên rồi.

      Ngày mai phía có trách tội xuống cũng dừng có liên quan.

      Nhìn hai người to trước mặt, Hoắc Lôi trong lòng cười lạnh.

      “ Chú, chú...!”

      “ Oa -----oa”

      Cảnh sát trẻ tuổi xoa xoa hai mắt cho là thiên sức lầm xuống nhân gian.

      Đứa bé đáng .

      “ Oa--------“

      Tiếng trẻ con khóc to làm cho cảnh sát đnag ngây ngẩn ý thức được mình thất thố, khuôn mặt ngăm đen xuất hai vệt hồng, đưa tay lên phsia trước sờ sờ mái tóc mềm mại của “ thiên sứ”

      giường, bé trai mập mạp chân tay quơ quắng, bàn tay nắm lại, khuôn mặt nhăn nhúm, miệng khóc oa oa nhìn qua hết sức thống khổ.

      “ Hoắc tiên sinh, ngài có biết hay , ngược đãi trẻ là muốn.......A? Sao lại thối như thế?”

      Nhăn mặt nhìn bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trong ngực.

      “ Chú, em trai là muốn ị nha.”

      Tròn Tròn trong tay cầm thức ăn giơ lên khuôn mặt ngọt ngào .

      Vén tã lót, bên trong sớm ướt sũng cùng có...màu vàng, cái mông trắng mịn dính đầy nước còn cả....

      Khó trách khóc thê thảm như vậy.

      “.........”

      Nhìn đến cái mông kia, Hoắc Lôi há mồm, cau mày quay đầu.

      Ặc! ghê tởm! Khắp cái mông đều là....

      phải là ngày hôm qua....

      Hôm qua vừa nghe nha đầu kia em trai ị, lập tức xông cửa mà ra, dĩ nhiên, tuyệt nhận chính mình lẩn trốn.

      “ Khó trách đứa bé khóc lâu như vậy, Hoắc tiên sinh, ngài thay tã cho đứa bé?” Cảnh sát cau mày quay đầu nhìn Hoắc Lôi.

      Trong lòng cũng đại khái liền biết là chuyện gì xảy ra.

      đổi tã cho đưa nên nó khó chịu khóc thét, bị hàng xóm lầm tưởng rằng ở nhà ngược đãi con mình.

      “ Thay, thay tã?” Hoắc Lôi dám tin kêu lên, cho là mình nghe lầm, bất quá nội tâm vẫn như cũ nghi ngờ: “ Đứa bé khó cùng thay tã có liên quan gì?”

      “............”

      Cảnh sát trẻ tuổi ngây ngẩn cả người, thể tin nhìn về phía Hoắc Lôi. Hoài nghi người này mang mình ra trêu đùa còn chính mình nhận lấy ngu ngốc.

      “ Hoắc tiên sinh, nếu là hiểu lầm, vậy chúng tôi liền , haha!”

      Vừa biết là hiểu lầm, cảnh sát mập vội kéo cánh tay cảnh sát trẻ muốn rời mặt là nụ cười gượng gạo.

      Còn nhanh, cục trưởng dù có tốt thế nào cũng còn lâu ra mặt giải quyết cho bọn họ.

      “ A?! Nhưng mà....” Nhìn đứa trẻ khóc tay mình, cảnh sát trẻ tuổi do dự, bất quá cuối cùng vẫn quyết định rời .

      Dù sao cũng là con nhà người ta, đồng tình cũng đâu ích lợi gì.

      “ Hoắc tiên sinh, nhanh lên chút mau thay tã cho đứa !” Aiz! Đứa bé đáng như vậy lại có người cha...aizzz!

      Đứa đáng thương!

      “ Tôi.......” Nhìn đứa , Hoắc Lôi lập tức ngây ngốc đứng lặng tại chỗ, cả người cứng ngắc.

      , mềm nhũn...nó là cái gì?!

      Trời ạ! Còn cái thứ kinh tởm này nữa.

      Ánh mắt Hoắc Lôi hung ác nhìn, cánh tay nâng lên chuẩn bị ném , ngờ, mới ra đến cửa cảnh sát trẻ quay đầu lại.

      “ Hoắc tiên sinh, xin ngài chăm sóc con mình tốt ngài hẳn cũng muốn hàng xóm gọi cảnh sát tới ‘ thăm’?”

      “ Ghê tởm!” Nhìn cảnh sát rời , Hoắc Lôi lậ tức mắng to.

      Mẹ kiếp! dĩ nhiên là muốn, ai ngờ mấy bà tám kia rảnh rỗi gọi cảnh sát tới, đường đường là ông chủ lớn, việc này mà bị đồn ra ngoài còn dám gặp ai.

      Bây giờ tốt rồi, muốn ném mấy đứa này cũng ném được,

      Thay tã, trời ạ! Đó là cái từ gì? Ngôn ngữ ngoài hành tinh sao?

      “ Oa—oa-------------“

      “.......”
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Dạ Sắc

      Edit: Rùa Ít

      “Cậu đến làm gì ? ” Hai tay ôm với trước ngực thân thể tựa lên khung cửa , Hoắc Lôi lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tươi cười của Tề Hiên hỏi .

      “ Bộ dáng của ngươi đặc biệt .”Nhìn bạn tốt quần áo xộc xệch , Tề còn tưởng rằng mình nhìn nhầm người.

      nhớ người bạn tốt này rất coi trọng hình tượng của mình, bình thường chuẩn bị ra khỏi cửa.

      “Cút!” Hung hăng trừng mắt , Hoắc Lôi kéo mấy sợ tóc tán loạn trán về phía sau. Xem ra hôm nay cậu ta đơn giản chỉ đến đây làm khách.

      “ A! Nghe hôm nay cảnh sát đến đây "uống trà", cho nên tôi đây cất công đến quan tâm cậu chút.” Nghiêng người lách vào trong, ánh mắt chút kiêng dè quan sát xung quanh.

      "Cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Lôi theo sát di vào. “Cậu tìm cái gì ”

      “Mấy đứa con nhà cậu đâu?” Thế nào lại thấy? hôm nay đến đây chủ yếu là muốn nhìn mặt chúng chút nha.

      “ Họ Tề, cậu muốn chết sớm có phải . ” Cái gì mà con của ?

      “ Ha ha, thấy rồi.” Mắ trợn to nhìn về ba đứa trể sô pha , Tề hiên quyết định mặc kệ người nào đó lửa giận nghi ngút .

      “ Chậc...chậc...! Ta phải lắm lời, nhưng...Lôi, cậu đúng là nhặt được bảo bối! ”

      Mấy đứa quá đẹp rồi.

      “Cho cậu luôn đấy. ”

      “ Ha ha!” Tề Hiên cười khan Tiểu nha đầu lớn nhất vừa nhìn thấy khách đến nhà , lập tức chạy thùng thùng tới, nâng lên khuôn mặt đáng tươi cười , ngọt ngào “ Chú!”

      “ Woa! ngoan!” Chậc...chậc... Đứa bé này đúng là lễ phép

      Nhìn chị chạy , đứa bé ba tuổi cũng lập tức chạy theo sau, thân mình nhắn lắc lắc rất thú vị.

      “Chuột, chuột chuột”

      “Ha hả, là chú phải là chuột chuột chuột!” bàn tay nâng lên ôm lấy thân mình nhắn.

      Ha ha! Xem ra , ngay cả mấy đứa bé cũng bị mình hấp dẫn.

      Bé trai đáng được ôm lấy càng thêm vui vẻ, con ngươi đen trong mắt ngừng chuyển động nhìn lên nhìn xuống , đôi tay nhắn càng làm loạn sờ hết chỗ này đến chỗ kia. Cuối cùng cái miệng đào phát ra thanh buồn rầu:

      “ Chú, mang theo đồ ăn sao. ” chu cái mỏ lên, nhiệt tình vừa rồi rất nhanh biến mất, thân mình nhắn lập tức bò từ cao xuống mặt đất, tiếp tục bóp bóp tiểu đệ đệ của mình.

      “ A? ”

      Cái này này này này này.......cái tình huống gì đây??

      Hoắc Lôi châm chọc nhìn vẻ mặt ngu ngốc của bạn tốt mà hừ lạnh.
      “Chú, chú làm sao vậy?” đôi tay mềm nhũn kéo lấy gốc áo, khuôn mặt con nít tràn đầy lo lắng.

      “Ô! Chú sao!”

      là cảm động, vẫn là đứa bé này tốt hơn,biết quan tâm người khác.

      Vân trong trạng thái cảm động cho nên nhận thấy trong mắt bạn tốt xem chuyện khôi hài cùng với ánh mắt tính toán của tiểu nha đầu.

      “Chú có muốn ăn bánh ?”

      “A! Có” Trời ạ! Nhìn chút , còn là tiểu nha đầu biết quan tâm người nhất, chẳng giống như bạn tốt kia mình vào nãy giờ ngay cả chén trà cũng có.

      “Hi hi, vậy chú mau ăn !”

      Lần nữa ngọt ngào cười, tiểu nha đầu chạy , lần này ra tay là cái bánh bông lan quết đầy kem dâu.

      “Ăn ngon ?”

      “Ách! A, ngon” nhìn khuôn mặt mong đợi, nhìn lại tay cái bánh ngọt lộ ra hơi thở ngọt ngào, Tề Hiên cắn răng ăn hết cái thứ kinh khủng trong tay. Phải biết là ghét nhất là đồ ăn ngọt.

      “Cho” nhìn chú này ăn xong, tiểu nha đầu cười càng ngọt ngào hơn, tiếp tục giơ lên miếng.

      “A! Ách, cần đâu!”

      “Oa, chẳng lẽ ăn ngon, bánh này là tự con làm….” Nụ cười lập tức bị dập tắt, tiểu nha đầu xụ mặt cúi đầu.

      “…….Chú ăn”

      ?” Nâng lên khuôn mặt lộ ràng mất mát.

      Tề Hiên có cảm giác như mình bị mắc mưu, nhìn lại khuôn mặt nhắn kia liền vứt bỏ cảm giác đó, ra sức ăn cái bánh ngọt trong tay.

      ………..

      “…..Ta ăn………”

      ………

      “Ta………ăn………..”

      ……………

      Nhìn xuống chỉ còn cái khay, thở ra hơi nhõm, Tề Hiên miễn cưỡng cười, che miệng, chuẩn bị phòng vệ sinh nôn trận.

      “Chờ chút”

      Quay đầu nhìn thấy góc áo bị kéo, Tề Hiên tầm mắt di chuyển đến chủ nhân cánh tay.

      Ảo giác sao, thế nào cảm giác tiểu nha đầu cười đặc biệt sáng lạn, so với vừa rồi, có vẻ khác thường, còn lộ ra tinh quang. Ác ma lộ ra ác ma.

      “Chú còn chưa có trả tiền nha!” Bàn tay xóe ra trước mặt.

      “…………?”

      “Ăn bánh phải trả tiền nha!” Bàn tay lắc lắc.

      “……….”

      Tề Hiên dám tin nhìn tiểu nha đầu mình vừa khen tốt.

      thể nào!!! Nha đầu này còn mà….?

      “Đúng vậy!” Giống như trả lời cũng là khẳng định cái tình huống trước mặt, Hoắc Lôi lạnh lùng cười nhạo.

      “……….”

      Trời ạ, cái thế giới gì đây! Từ thiên sứ cũng có thể biến thành ác ma.

      giờ sau.

      người tay cầm chén trà, ngồi ở ghế, suy nghĩ vẫn như cũ chưa có trở về. Ánh mắt gắt gao trừng thân ảnh nhắn vui vẻ đếm tiền.

      “Ngươi tìm ta làm gì, phải là tới đưa tiền thôi đâu?”

      Nhìn bạn tốt bị đả kích đến ngốc lăng, Hoắc Lôi châm chọc .

      Cơ hội tốt để trêu chọc như vậy dễ dàng bỏ qua.

      “Oa! Ta làm sao có thể cùng cậu làm bạn tốt” Phục hồi lại tinh thần Tề Hiên bất mãn oa oa .

      Lắc lắc trong tay ly rượu màu đỏ, Hoắc Lôi lành lạnh :” Ai kêu ngươi đần!”

      chỉ thích uống rượu hoặc là cà phê, từ trước đến giờ thích uống trà.

      “Hừ! Còn nhớ cái người đem đó?”

      “Ai?”

      phải vào bóng đêm sao? Dạ Sắt?”

      “A?!” Dạ Sắc, quái danh? …….a…. phải là………

      “Lôi! Cái tã có hơi…….” Tề Hiên đột nhiên chú ý tới cái mông đứa bé nằm sàn dán đầy tã lót.

      Sao lại dán lại! Sắp rơi ra đến nơi rồi, nhìn hết sức quái dị.

      “Lôi…..” vừa định hỏi cho , lại phát bạn tốt sắc mặt quái dị, lúc trắng lại hồng rồi lại xanh………

      “Ngươi còn , cái nữ nhân chết tiệt………”

      Hoàn toàn bạo tiếng hô.


      Bệnh viện Thiên Hòa.

      Bệnh viện Thiên Hòa – lầu 10 viện trưởng ở trong đó,thân ảnh màu đen trước bàn làm việc nhìn khuôn mặt trắng mịn còn có cái mũi hồng hồng, mi mắt nhíu lại.

      “Viện trưởng,ngươi bị cảm sao?” Tiểu y tá tầm hai mươi tuổi chạy đông đông đến đưa giấy tay, quan tâm hỏi.

      có sao, chẳng qua đột nhiên lỗ mũi cảm thấy nhột” thu hồi lại bút, tiện tay búi lên mái tóc cầm cây bút cắm vào, tóc dài lập tức thu hẹp ở sau gáy. Mới vừa rồi còn quyến rũ hơn người mà lập tức trỏ nên tỉnh táo nghiêm túc.

      Tiểu y tá xem mà thấy kỳ lạ

      “Lại bệnh nhân vào biết điều muốn chết lại muốn sống” Cầm ống nghe cùng với đồ nghề, Dạ Sắc xoay người hướng cửa ra.

      “Ách! A!” Lấy lại tinh thần tiểu y tá theo sau, nhanh chóng mở ra sổ ghi chép trong tay.

      “Bệnh nhân phòng 802 từ chối làm phẫu thuật, ….”

      Theo tiếng đóng cửa thanh càng ngày càng xa, lưu lại căn phòng trống , ánh sáng mặt trời xuyên qua.



      Chương 8: Tự sát

      Edit: Rùa_nhỏ_ít_nói

      Bệnh viện Thiên Hòa từ trước đến nay luôn nổi tiếng, viện trưởng ở đó uy tín lại càng vang dội, từ trong nước đến ngoài nước đều đứng hạng nhất, bất kể thiết bị hay kĩ thuật làm việc. Thiên Hòa, cũng phải được xây dựng lên ở trung tâm, mà là ở phía tây ngoài thành phố , bình thường lái xe từ thành phố vào qua dãy núi cũng mất hơn mấy giờ. Người dân sống ở đây thưa thớt cũng do cách thành phố quá xa.

      Thiên Hòa tổng cộng có 10 tầng, tầng là dành cho người có bệnh nặng, tầng hai và tầng ba là phòng máy tính, quầy thu tiền cùng với phòng lấy thuốc , tầng 4, tầng 5 là ngoại khoa ,tầng sáu, tầng 7 là nội khoa , lầu 8 lầu 9 bệnh nhân thường xuyên đau tim, tầng 10 là nơi làm việc và là nơi ở lại tạm thời của viện trưởng.

      Lúc này, Thiên Hòa- phòng bệnh 802 nhìn qua cửa sổ là đống bác sĩ vây quay, mặt mỗi người đều có sắc thái --- ------nóng nảy , hốt hoảng , buồn cười, nghi ngờ.

      Bên trong căn phòng, cụ lão gầy yếu vịm lấy cửa sổ tứ chi "bay múa", trong miệng hùng hùng hổ hổ:“ Các ngươi nên tới đây, tới ta liền nhảy xuống. ”

      Sắc mặt cụ lão tái nhợt , mười ngón tay gầy yếu trơ xương cầm khung cửa sổ, viên kim cương chói mắt ra.

      Ngoài cửa, người thân của bệnh nhân nhịn được kinh sợ cả mặt hết trắng lại xanh, thân thể lảo đảo muốn ngã, duỗi dài tay dám tiến lên bước, bác sĩ y tá mắt trừng lớn nhìn cụ lão dám lơ là, chỉ sợ chú ý bệnh nhân cứ như vậy tại bệnh viện mình mà đời nhà ma(chết).

      “ A! Viện trưởng tới.” biết là ai đột nhiên hô to, tầm mắt của mọi người lập tức dời , nhìn về phía hành lang cách đó xa có bóng dáng màu trắng .

      Người thân của bệnh nhân quên cả khóc, bác sĩ cùng y tá thở dài hơi nhõm .

      “Viện trưởng, nhất định phải cứu ông ấy.”

      nhìn tới vẻ mặt kích động của bọn họ, Dạ Sắc trực tiếp hướng phòng bệnh vào , hai bên người vây xem lập tức nhường ra con đường .

      Dạ Sắc quét nhìn phòng bệnh vòng , tới cái ghế ngồi xuống, cầm lấy sổ ghi chép của y tá đưa cho, liếc mắt nhìn lượt, mắt phượng mực nhìn về phía ông lão.

      "Ngươi chính là viện trưởng ? ” Ông lão mặt ra vô số nếp nhăn nhìn về phía Dạ Sắc, bởi vì ánh sáng hơi chói , mắt dài phải híp lại , sau khi nhìn Dạ Sắc,trong mắt tràn đầy khinh miệt.

      “ Ta cho ngươi biết , ta mới cần giải phẫu, bệnh viện các ngươi đều là sâu hút máu, chuyên lừa gạt bệnh nhân lấy tiền . ”

      Lúc ấy chẳng qua người nhà dụ lão đến nơi này , cái gì mà bệnh viện ở đây rất tốt! Hừ! Đều là lừa người , con nhóc làm viện trưởng, bệnh viện có thể như thế nào ? đến còn phải lừa gạt tiền người ta.

      Tầm mắt từ trong tài liệu dời , Dạ Sắc đem tầm mắt nhìn về phía ông lão từ xuống dưới, giống như nhìn sổ ghi chép.

      “Ngươi, ngươi mà qua ta liền nhảy xuống.” Bị nhìn đến tức giận , cụ lão ngoan cố .

      Dạ Sắc thu hồi ánh mắt , nhún nhún vai , đứng lên , xoay người chuẩn bị rời , môi đào hé mở nhàn nhạt phun ra hai chữ: “ Tốt.” ( Bên Trung cách viết và đọc là hai chữ )

      Vừa xong, cửa sổ thân thể cụ ta lảo đảo chỉ chờ rơi xuống , đám bác sĩ cùng y tá bộ dạng quan tâm liếc nhìn.

      “ Ách?” Lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người , miệng há to, đóng đóng mở mở , cuối cùng biến thành tức giận .

      “ Ngươi đứng lại đó cho ta , ngươi vậy là có ý gì? ”

      Có bác sĩ nào bệnh nhân muốn chết mà mặc kệ như vậy? Cứu người phải đều là nguyên tắc của bác sĩ?

      “ A! phải sao ? ” Dạ Sắc quay người lại, mày liễu gảy , tuy là câu hỏi, vẻ mặt nhưng có nghi ngờ, như cũ trầm tĩnh nghiêm túc của Viện trưởng.

      "Ông lão, ngươi cũng 60 tuổi, vào quan tài vừa vặn có thể đem cơ hội cho người trẻ tuổi có việc làm, rất nhiều người có công việc có cơm ăn, phải đều lão đầu vô dụng, năng lực gì cũng có, thiếu người vừa đúng."

      “ Ngươi -----ngươi con nha đầu chết tiệt!” Lão tức giận mặt nổi đầy gân xanh .


      "Ông chết, di sản vừa đúng chia phần, cho vợ con ông, nếu di sản có nhiều hơn, họ hàng chú bác cũng đến xin chút, dùng các loại biện pháp uy hiếp tài sản nhà ông. Ồ! Nếu là rất nhiều rất nhiều, sát thủ, xã hội đen , tội phạm, thèm đến đỏ mắt, vừa bắt cóc, giết người, cướp của, bắt đến hai người tra tấn tống tiền, giết hai đến ba người rồi cướp tài sản, oa! Vậy ông ở dưới quan tài cũng tịch mịch, chừng rất nhanh lại nhà đoàn tụ. Ừ, tôi trước tiên ở nơi này chúc mừng, cần cám ơn."


      “Ngươi, ngươi, ngươi!” Cụ lão tức giận đến nỗi cắn rụng chiếc răng giả, dậm chân ngừng.

      "A! Còn có chuyện, đây là tầng 8, cao đúng, thấp cũng thấp, chút cho ông nghe nếu nhảy xuống cũng biết bộ phận nào chạm mặt đất trước, đừng lo, nhiều lắm là vỡ đầu, óc văng ra bốn phía, cái nên sợ là chân rơi xuống trước, như vậy chịu nổi sức nặng cùng áp lực, từ chân bắt đầu co rút lại, từ từ ngã xuống đến đầu, từng tầng đè ép, cả người nhảy cũng đúng cả hai cái cảm giác nghe dễ chịu, chỉ đến cuối cùng như nào cũng biết, dù sao mọi người chết rồi. Nếu như vậy , ông đến lúc đó cho ta mượn xác để tôi có thể nghiên cứu y học giải đáp cho vài bệnh nhân muốn chết?"

      “……” Lão ta cách nào trả lời được cái vấn đề này, bởi vì miệng sủi bọt ngã xuống ngất .

      Lúc này, người nhà lão lập tức chạy vào, kêu trời trách đất , Dạ Sắc lắc đầu cái gọi y tá tới nhàn nhạt : “ thông báo với nhà xác hoặc phòng thí nghiệm để nghiệm thi (kiểm tra xác chết).”

      Cụ lão vốn là té xỉu, đứng bật lên, tay run run chỉ Dạ Sắc lớn tiếng : “ Ai ta chết, ngươi rất muốn ta chết đúng , ta mạn phép chết , còn sống tốt, cũng như ý ngươi mong muốn. ”

      xong liền hướng cánh cửa chỗ bác sĩ, y tá đứng chạy đến: “ Bác sĩ, y tá, ta muốn giải phẫu , nhanh lên chút , làm ngay bây giờ.”

      Vốn là sắc mặt tái nhợt biết khí hải từ đâu mà có, đỏ đến nỗi có thể chảy ra máu.

      “ A! Ông nó, có , tốt quá , tốt quá!”

      “ Ba, ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt . ”

      Người nhà vừa nghe xong, lập tức hồi hởi , theo sau ra ngoài .

      Nhìn người , Dạ Sắc vỗ vỗ vai y tá ngây ngẩn: “ rồi . ” xong xoay người rời .

      “Ách? A! Tốt rồi.” Lấy lại tinh thần , tiểu y tá đuổi theo sau , nhìn bóng lưng viện trưởng, sắc mặt tái nhợt.

      phải muốn xấu a , miệng lưỡi viện trưởng đúng là thể bình thường ------ quá cay nghiệt .

      Ách! khủng khiếp!

      “A! Viện trưởng, lần này giải phẫu , do ai phụ trách ? ”nhìn bóng lưng màu trắng trước mặt ngày càng xa, tiểu y tá vội vàng bước nhanh đuổi theo.

      Bóng lưng màu trắng rất nhanh dừng lại: “ thử xem? ”

      “ A!” Tiểu y tá lần nữa ngây người , sống lưng lạnh buốt.

      Mặc dù thấy được vẻ mặt của viện trưởng, nhưng có thể nghe ra thanh bên trong dị thường --- ----- hưng phấn.
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9:

      Edit: Rùa_nhỏ_ít_nói

      "Bệnh nhân nhịp tim bao nhiêu?"

      "Bình thường."

      "Huyết áp?"

      "Bình thường."

      "Rất tốt."

      bóng dáng quần áo màu xanh dương từ đầu đến chân, Dạ Sắc gật đầu vươn tay, tiểu y tá đưa con dao giải phẫu màu bạc đến.

      "Bắt đầu."

      Cầm lên dao giải phẫu, đám bác sĩ đồng thời thở dài tiếng, mồ hôi lạnh trán chảy ra, bọn họ có thể thấy viện trưởng từ trước đến nay luôn tỉnh táo, bình tĩnh thân thể run lên , mắt phượng xinh đẹp lóe sáng trong chốc lát, bọn họ cũng biết, đó phải là sợ cũng phải là lo lắng,mà là hưng phấn đến run rẩy, sáng rỡ.

      Bọn họ dám thề, chắc chắn sau khẩu trang miệng của viện trưởng cong lên thành lưỡi liềm, nụ cười kia bọn họ từng thấy, đó là quỷ dị.

      Aiz! bác sĩ, viện trưởng mỗi người cầm lên con dao,kế tiếp bọn họ chỉ có thể cầu nguyện xảy ra tình huống thái quá.

      Cầm lên dao giải phẫu, , cho đúng là vào phòng giải phẩu trong phút chốc, Dạ Sắc cũng cảm thấy máu trong mình sôi trào lên, đó là hưng phấn sôi trào.

      Mỗi lần mỗi lần đều như vậy, thích cảm giác giờ khắc này, giống như cả loài người đều sống lại.

      Rất quái lạ sao? Có lẽ người khác xem đều như vậy, nhưng lại hoàn toàn cảm thấy, tựa như mỗi người đều bất chấp mọi thứ vì việc nào đó, đây chính là cố chấp. Người khác thấy ghê sợ? Nhưng với đâu có quan hệ? ——— —————— —————— —————— ———
      Đèn trước phòng giải phẫu từ từ nhấp nháy, cuối cùng càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn dập tắt."Keng" tiếng cửa bật mở, bóng dáng cao gầy màu trắng ra ,nhìn về phía gương mặt mong chờ của người nhà bệnh nhân, gật đầu : "Giải phẫu thành công."

      Người nhà đứng trước phòng giải phẫu lòng căng thẳng như dây đàn giờ phút này mới buông lỏng, yên lòng, lôi kéo cánh tay Dạ Sắc ngừng cảm ơn, vừa khóc vừa cười.

      Dạ Sắc bị hạ vây quanh ở chính giữa, cương trực lưng, cố gắng nặn ra nụ cười , nhìn người thân bệnh nhân rốt cuộc mang theo an tâm rời , lúc này mới thở phào hơi.

      "Thế nào, còn đối phó được người nhà bệnh nhân." Tiếng cười ôn hòa vang đến.

      cần nhìn cũng biết là ai,Dạ Sắc xoay người nhìn về phía người tới.

      "Thân học trưởng, nghe lén phải là hạnh động tốt đâu."

      Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi vào, thân hình cao 1m80, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lộ ra vẻ tao nhã lịch , miệng hơi cười, đưa tay vén lên vài sợi tóc trước trán tiểu học muội, trong mắt mang theo cưng chiều.

      "Em nha!" Nhìn gương mặt thỏa mãn của nàng, cần hỏi cũng biết nàng vừa làm gì xong, cũng chỉ vào những lúc như thế, nàng mới có thể bày ra vẻ mặt như vậy.

      Lắc đầu cái,Thân Cảnh trong mắt mang theo hai phần bất đắc dĩ tám phần cưng chiều. Đối với tiểu học muội thiên tài này, từ trước đến giờ thể hạ được quyết tâm .

      Cùng học tại trường, biết tiểu học muội rất háo thắng, cũng thiên tài về y học, tựa như giáo sư , ngàn năm khó gặp được hoa tuyệt thế. Nhưng có việc khiến người ta đau đầu, chính là về phương diện cầm lên dao phẫu thuật của rất đáng sợ.

      Lúc ấy, học sinh mới lần đầu vào phòng phẫu thuật, cỗ thi thể được ướp lạnh ba năm đặt trong phòng, nhiều đồng học nhát gan còn chưa có vào ngất ngay ngoài cửa, giải phẩu chân chính lúc ấy mới bắt đầu, vốn là 30 học sinh chỉ còn sót lại mười người, khi giải phẩu tiến hành được nửa giáo sư quay đầu lại để cho học sinh thử nghiệm người nôn lên nôn xuống, người choáng váng đến ngất, chỉ còn lại run rẩy toàn thân, trong mắt như bắn ra tia sáng, giáo sư liền hỏi có còn tốt hay , cũng định cho xuống nghỉ ngơi, nghĩ là cũng bị hù sợ.

      Ai biết, lôi kéo tay áo thầy giáo kích động to: Sao lại , tiếp tục thầy! Đừng có như vậy chứ! Em có thể sờ chút , hay là. . . . . .

      Nghe sau lđó mặt giáo sư tràn đầy khiếp sợ, khuôn mặt già nua xuất ba vạnh đen ràng.

      Cũng từ đó về sau, hai chữ Dạ Sắc ở đại học y rất nổi tiếng, về sau mỗi lần có lớp nào đến phòng giải phẫu hay giáo sư dẫn học sinh vào đều nghĩ tất cả biện pháp để vào theo.

      Mấy lần ở phòng giải phẫu khóa đều thấy , nghe cũng chỉ là nghe , cũng dám chắc. Dĩ nhiên, về cái nhìn của người khác, từ trước đến giờ để ở trong mắt, luôn là tự tin như vậy, giống như khinh thường tất cả, là cùng người nào đó giống nhau, cũng vì quá mức giống nên mới có thể . . . . .

      Nhớ tới chuyện cũ, Thân Cảnh khỏi buồn cười lắc đầu cái. Khi đó, dù sao cũng còn trẻ tuổi.

      "Cười vui vẻ như vậy, những y tá kia ghen tỵ với tôi đến chết mất." Liếc nhìn thỉnh thoảng thấy bóng dáng y tá nhìn trộm ngoài cửa, Dạ Sắc cười mờ ám . Trong lòng khỏi cảm khái. Người đàn ông này còn dịu dàng như thế, cũng giống như 8 năm trước, chỉ là lòng mình cũng thay đổi, năm đó tình cảm trong lòng sớm chôn giấu vào tám năm trước.

      "Viện trưởng." Lúc này, tiểu y tá chạy tới, nhìn thấy Thân Cảnh khuôn mặt nhắn đáng khỏi đỏ ửng, thẹn thùng : "Thân chủ nhiệm."

      Thân Cảnh hướng tiểu y tá gật đầu, mỉm cười.

      "Có chuyện gì?" Nhìn gương mặt y tá ngày càng đỏ, đầu càng rũ xuống, Dạ Sắc tức thời lên tiếng.

      "A? Viện trưởng có người tìm, đợi trong phòng tiếp tân." Vừa chuyện, nhưng tiểu y tá sớm bị nụ cười kia làm mê loạn thần trí.

      "Ừ!" Gật đầu cái, Dạ Sắc cùng Thân Cảnh chào tạm biệt, chuẩn bị rời .

      "Tiểu Dạ." Đột nhiên nghĩ đến cái gì đo, Thân Cảnh vội vàng lên tiếng gọi . Dạ Sắc quay đầu lại, chờ tiếp.

      "Chính là lâu gặp, muốn mời em 3 giờ chiều ăn bữa cơm."

      Dạ Sắc sắc mặt thay đổi đến khó nhìn: "3 giờ? được đâu, ta có hẹn rồi!" Nghĩ đến mấy đồng học thích người này, Dạ Sắc bắt đầu nhức đầu.

      Nhìn bóng dáng màu trắng rời , Thân Cảnh cười khẽ gật đầu. Xem ra, để chiếm được trái tim người đẹp cần phải chờ thôi.








      Last edited by a moderator: 16/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Vợ chồng cũ

      Edit: Rùa_Nhỏ_Ít_Nói

      "Oa! Thấy , người đàn ông đẹp trai kia!"

      " phải là thích Thân chủ nhiệm ư, đừng đánh chủ ý lên , trời ạ, chân của dài, là minh tinh sao?"

      "Mỹ nam tôi đều , chậc chậc, gương mặt đó, oa ___ ___"

      "Trời ạ! uống cafe ư, aaaa, cafe đó tôi mới mua hôm qua! Trời ạ! Cánh môi quá khêu gợi! Để cho tôi biến thành ly cafe đó !"

      "Thành cafe thể nào, thành cá mực khô có muốn hay ?"

      "Đáng ghét, quá đáng như vậy tôi . . . . Mới. . . . . . Mới. . . . . ."

      "Mới cái gì?" Mắt phượng nhìn về phía y tá, miệng mở lớn lạnh lùng hỏi "Lúc nào phòng tiếp tân tất cả đều biến thành động vật trong vườn bách thú vậy?"

      "Viện, viện trưởng." đám người người đẩy ta ta đẩy ngươi, rất muốn lập tức biến mất, tốt nhất là cho viện trưởng nhìn thấy mình.

      Đối với vị viện trưởng này, họ từ trước đến giờ vừa kính vừa sợ.

      Đừng đến vẻ lạnh lùng của viện trưởng, bình thường dạy bảo người khác bọn họ khó mà chống đỡ, đặc biệt là thời điểm viện trưởng giải phẫu, nghe y tá mới đến theo viện trưởng vào phòng giải phẫu để hỗ trợ bị "kĩ thuật dùng dao điêu luyện" của làm hoảng sợ mồ hôi lạnh sau gáy đổ ngừng về sau cũng dám vào lần thứ hai. Nghĩ đến nụ cười của viện trưởng trong giờ phút đó trong lòng các khỏi tê dại trận. Quá kinh khủng.

      ", phải muốn thay thuốc cho bệnh nhân sao, còn ở đây tôi ngại thay giúp . , rất thích minh tinh à, có biết sau lưng bọn họ là cái dạng gì , biết chừng dây dưa với đống nữ nhân mắc bệnh truyện nhiễm (ý chị là bênh lây nhiễm qua đường tình dục ý), ai biết có sử dụng đến ma túy hay , phát bệnh lúc nào còn biết. , trang điểm thành cái gì vậy, lông mày như sâu róm, mắt như cái hộp, còn cái miệng như lạp sườn, nhìn xem cái mặt y như cương thi*, những lúc trang điểm như vậy tôi có thể làm đống việc đấy, còn nữa, kim tiêm cầm còn nổi, sao lại tốt nghiệp được chứ, còn là đại học lớn XX. . . . . ."

      (*) Cương thi: được biết đến như xác chết biết trong văn hóa dân gian Trung Quốc, cũng giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây. Theo như truyền thuyết, ban ngày cương thi nằm trong quan tài hoặc núp tại những nơi tối tăm như hang động, đến đêm lại lang thang với hai cánh tay duỗi thẳng về phía trước. Nó giết chết mọi sinh vật sống để hấp thụ khí (cái cốt lõi tạo nên sống)_Theo wiki.

      đám

      tiểu y tá mặt hết xanh lại đỏ, trong mắt đều là nước, chỉ cần chớp một cái sẽ chảy ra, Dạ Sắc hừ lạnh nhìn.

      “Thân ái, em vẫn giống như trước mở miệng ra là…” thanh đầy truyền cảm mang theo hấp dẫn vang lên.

      Dạ Sắc nghe tiếng nói này ngây ngẩn cả người, trong mắt đầu tiên là nghi ngờ, sau đó trấn tĩnh lại, xoay người, mắt phượng híp lại, đôi môi hơi nhếch lên, mới vừa rồi ánh mắt lời nói còn sắc bén lập tức liền thay đổi, trong dáng vẻ xinh đẹp mất quyến rũ, trong quyến rũ mất thuần khiết, trong thuần khiết mất dịu dàng, văn nhã tới.

      “Thân ái, vẫn như vậy thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt! Môi đỏ hé mở, mềm giọng dịu dàng nói.

      Hai người mắt đối mắt, một dịu dàng đa tình, một dịu dàng quyến rũ, thời gian vào giờ khắc này dừng lại.

      Đồng hồ vẫn chạy.

      Tích tắc.

      Tích tắc.

      Một phút sau -------

      “Oẹ -----” tiếng nôn mửa của mấy đồng nghiệp vang lên.

      / vẫn vậy cái loại ghê tởm.” Một câu nói xuất phát từ hai người đồng thời vang lên theo mười phần khẳng ̣nh. Rối rít trừng mắt về phía đối phương.

      Hoắc Lôi đặt ly trà trong tay xuống, vắt chân dựa vào ghế sofa, cả người nhìn qua vẫn như cũ ưu nhã. Dạ Sắc nhìn lên trởi cao một cái xem thường, đến rót ly trà dựa vào thành ghế nhàn nhã uống, cũng hỏi đối phương tới làm gì. Cho đến khi ly trà đã thấy đáy mới nhịn được đem mắt chuyển sang nhìn mặt người đàn ông kia, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt.

      “Đổi tính rồi?” nhớ rằng, hắn chỉ uống rượu cùng cà phê.

      “Hừ, tôi giống như .” Tôi uống… chỉ là làm dáng một chút đặt ở khóe miệng mà thôi. “Nữ nhân là nên tỏ ra muốn mình được cưng chiều, dỗ dành.”

      “Tiểu nha đầu, điểm này mà cũng làm được thì đừng ra khỏi cửa làm gì chi bằng trốn ở trong nhà .”

      mời là mời những người có thể làm việc, phải mời tới làm tiểu thư.

      Dễ dàng đối phó sau lưng cũng sẽ dễ dàng lừa gạt!

      “Khó trách tôi muốn cùng ly hôn.”

      “Đây chính là lời tôi muốn nói.”

      Nhất thời cả căn phòng như có tia lửa xẹt qua. Giây lát, hai người đồng thời phiền não ngồi xuống.

      Nếu muốn hỏi Hoắc Lôi cùng Dạ Sắc từ lúc sinh ra việc làm khiến mình hối hận nhất là gì, thì đáp án dĩ nhiên là: Nhất thời bị giả dối che mắt tâm trí cùng Hoắc Lôi (Dạ Sắc) kết hôn. Một việc làm chính xác nhất: Cùng Hoắc Lôi (Dạ Sắc) ly hôn.

      Hoắc Lôi nói: Con mẹ nó! Tôi chính là bị vẻ bề ngoài dịu dàng của ta lừa gạt, căn bản là một nữ nhân lạnh nhạt vô vị chết tiệt.

      Dạ Sắc nói: Còn tưởng rằng tìm được một người chồng hoàn mỹ, nhìn lại căn bản chính là một con ngựa đực phun tinh như tiêu chảy.

      Hai người quen biết hơn bốn năm, kết hôn nửa năm liền ly hôn, lúc mới quen hai người cũng phải trinh nữ liệt nam gì, cho nên lau súng cướp cò hoa thể cứu vãn biết rõ đối phương vừa lòng loại hình của mình, cũng để ý lắm, về sau nữ bởi vì phòng trọ khác nhau, hàng năm chỉ thấy người ta vài lần, chính là xa, mỗi lần muốn gặp mặt đều rất khó, dịu dàng đều còn kịp rồi, chẳng ai còn nhớ rõ bản tính khác của đối phương, sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn, lúc này mới thực sự hiểu rõ đối phương.

      Cũng biết, là một trò hề hay là cái gì, sau khi ly hôn hai người tình cảm xuống dốc, ba năm nay, hai người cơ hồ chính là người xa lạ, năm năm quen biết cả hai như thể gạt bỏ đối phương ra khỏi cuộc đời mình.

      “Hoắc tiên sinh hôm nay đến đây có gì muốn chỉ giáo?” Mắt phượng chớp như chớp, Dạ Sắc lành lạnh nói.

      Ba năm qua, bọn họ mặc dù cùng sống trong một thành phố, lại giống như người xa lạ, một chút cũng nghi ngờ sẽ vẫn như thế.

      “Làm gì trong lòng quá rõ ràng.” Hoắc Lôi lành lạnh nói, trong mắt mang theo lửa giận.

      “Ồ! Vậy là muốn thỉnh giáo một chút?” Dừng! Ba năm gặp, cũng nhớ mình đắc tội với hắn cái gì.

      “…” Nhìn người trước mặt giống như còn tức giận hơn mình, Hoắc Lôi nhất thời nổi lên nghi hoặc.

      Nét mặt của giống như làm bộ, chẳng lẽ phải làm?

      Rất nhanh lại phủ ̣nh lời nói này.

      thể nào, trừ ta ra thể là người khác.

      Như thế nào lại quên, so với người khác diễn trò còn giỏi hơn mấy phần, tám năm trước cũng vậy, ba năm trước cũng vậy.

      Được rồi, thừa nhận đúng ?

      Vậy thì tốt, tôi sẽ khiến phải thừa nhận, đến lúc đó xem có còn ngụy biện nữa !

      “Này! làm gì đấy?”

      Nhìn người đàn ông nói hai lời kéo mình chạy , Dạ Sắc tức giận liếc mắt.

      Người đàn ông này, mười năm như một ngày, nói gió chính là gió, vĩnh viễn phong thái của vương giả, giống như tất cả mọi người đều phải nghe theo hắn.
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :