1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba nghìn sủng ái tại một thân - Tịnh Nguyệt Tư Hoa (68C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 69: Đại Kết Cục + Ngoại truyện
      Edit & Beta: Lạc Thần

      Giang Ánh Nguyệt, cái tên này lâu có ai nhắc tới rồi, nàng xông tới Lai Nghi điện làm cái gì.

      Vân Tĩnh Hảo vén rèm ra ngoài, chỉ thấy vô số cung nhân đồng loạt xông lên, đè Giang Ánh Nguyệt khóc rống nghỉ xuống đất, trong phòng rối thành nùi.

      Giang Ánh Nguyệt vừa thấy nàng, lại "Bốp" tiếng, lấy trán chạm đất, nặng nề gõ mặt đất, nước mắt tung tóe : "Nương nương, người tha nô tì , nô tì biết sai rồi! Trước đây nô tì còn có suy nghĩ an phận, giờ biết hối cải, từ nay về sau, người kêu nô tì làm cái gì, nô tì liền làm cái đó, nô tì nguyện hầu hạ người cả đời, chỉ cầu người đừng để cho nô tì trở về lãnh cung, nơi đó tất cả đều là kẻ điên, bọn họ mỗi ngày đều đánh nô tì, nô tì chịu nổi. . . . . . Nương nương khai ân, giúp nô tì cầu xin hoàng thượng, hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy, chỉ cần nương nương câu, hoàng thượng tha thứ cho nô tì!"

      Vân Tĩnh Hảo nhìn bộ dạng điềm đạm đáng của nàng, trong lòng hơi có chút rầu rĩ, nhưng cuối cùng là nén xuống đành lòng, muốn để ý tới nàng, chỉ trầm mặt lạnh lùng : "Ta giúp ngươi, lúc ngươi hại người, nên nghĩ đến có kết quả như ngày hôm nay!"

      Vô luận là nàng tham lam tạo thành tất cả như bây giờ, hoặc là cái khác, Vân Tĩnh Hảo cũng thể tha thứ, huống chi, người như Giang Ánh Nguyệt vậy, khi có được cơ hội, lần nữa gây sóng gió, căn bản đáng giá để đồng tình!

      Vân Tĩnh Hảo trực tiếp phất tay áo rời , giao phó cung nhân đưa nàng trở về lãnh cung, nếu náo loạn sinh tranh cãi lại, liền giao cho huấn giới ty trừng phạt!

      Giang Ánh Nguyệt thấy sở cầu được, ánh sáng trong mắt sáng lên, lại đột nhiên xông lên trước, bắt được làn váy của Vân Tĩnh Hảo, dây dưa đến cùng thả, hơi sức cư nhiên dị thường lớn, cung nhân hai bên vội vàng kéo nàng trở về, nàng lại đột nhiên tựa như nổi điên dùng sức huy động ống tay áo, cao giọng cười the thé, cười đến thở ra hơi: "Nương nương, nghe người lại có bầu, chỉ tiếc, có phúc, chính là người có phúc!"

      Ống tay áo của nàng lay động, lại có bột màu trắng theo gió bay lên, như hương vụ cuốn, kéo dài dứt, cung nhân ngửi thấy được mùi vị dị hương, lập tức cảnh giác lại, sợ hãi muốn kêu lên, lại từng người mềm nhũn té xuống!

      Là khói mê!

      Vân Tĩnh Hảo ngừng thở, nhưng vẫn ho khan, hai chân mềm nhũn ngồi xổm mặt đất, mắt thấy Giang Ánh Nguyệt từng bước tiến tới gần, nàng khỏi cắn răng, tất cả trước mắt lại bắt đầu từ từ mơ hồ xám xịt. . . . . .

      Cũng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng tuyên giá!

      Là Quân Thiếu Tần đến!

      Giang Ánh Nguyệt chần chờ nữa, lấy ra đoản đao giấu ở người, giơ tay chém xuống, chỉ nghe "Xoạt" tiếng, liền đâm vào ngực Vân Tĩnh Hảo!

      Tiếp theo cái chớp mắt, Quân Thiếu Tần sải bước đến, nhìn thấy, chính là cảnh tượng khiến cho rơi vào cơn ác mộng khó quay trở về!

      Vân Tĩnh Hảo nằm mặt đất, máu chảy lênh láng đất, Giang Ánh Nguyệt ném đoản đao, búi tóc tán loạn, giống như phụ nhân điên khùng, nhìn , vừa điên cuồng, vừa vui mừng: "Hoàng thượng, nàng chết rồi, nàng rốt cuộc chết! Nàng tính là gì, tại sao nàng tới cùng ta tranh? Ngươi là của ta, mình ta, ta thà rằng sơn cùng thủy tận, thà rằng để cho ngươi hận ta cả đời, cũng tặng ngươi cho bất kỳ nữ nhân nào!"

      Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, liền vội vàng tiến lên, hai tay ôm lấy Vân Tĩnh Hảo, tìm tòi mạch đập, mặc dù có chút yếu, nhưng vẫn là ràng ———– còn có thể cứu! !

      nhất thời mừng rỡ, muốn ôm người vào trong điện, nhưng ngay sau đó Giang Ánh Nguyệt lại ôm chặt lấy chân của , nằm sấp vạt áo bào phục của khóc lóc nức nở: "Đừng rời khỏi ta...ta biết sai rồi, người cho ta thêm cơ hội, đừng rời khỏi ta ———- đừng!"

      Quân Thiếu Tần nhìn nàng, vô cùng tức giận giống như dòng sông phá đê sôi trào cuồn cuộn, hận thể chặt nàng thành trăm mảnh!

      "Người đâu!" Trong mắt thoáng qua tia hung ác, trán nổi gân xanh: "Kéo phụ nhân điên khùng này ra ngoài, ném vào ‘ sái bồn ’!"

      ra lệnh tiếng, liền có thị vệ ứng tiếng mà vào, dường như Giang Ánh Nguyệt bị dọa sợ đến ngây người, nhìn chằm chằm , thẫn thờ mặc cho thị vệ kéo , vừa đến cửa điện, nàng mới tỉnh lại, đột nhiên vùng vẫy, gắt gao bám víu cánh cửa, khàn giọng gọi: "Người thể đối với ta như vậy, chính miệng người đồng ý với thái hậu, đối tốt với ta, người thể đối với ta như vậy. . . . . ."

      Thị vệ thấy nàng náo loạn yên, bám lấy cánh cửa buông tay, dứt khoát đao chém xuống, sau đó chỉ thấy vệt ánh đao, tiếng xương gảy lìa giòn tan như mảnh sứ vỡ, chùm máu đỏ tươi phun tung toé như sương!

      Giang Ánh Nguyệt kêu thảm thiết thê lương giống tiếng người ———- thị vệ lại đao chặt đứt hai tay của nàng!

      Mà trong tẩm điện, hai vị thái y trực bị vội vàng gọi tới, bởi vì tình huống khẩn cấp, cũng để ý nhiều, hai người vội vàng dùng kéo cắt bỏ y phục của Vân Tĩnh Hảo lộ ra vết thương, nhất thời máu đen chảy ra, thấm ướt đệm chăn!

      Hiển nhiên, đoản đao này có thoa độc!

      Hai vị thái y hai mặt nhìn nhau, sợ tới mức hồn bay phách tán, vội lấy kim châm, lấy lửa xiềng xích, nước sôi đem qua, thi kim cầm máu vào những huyệt đạo có liên quan!

      Hai người cấp cứu nửa ngày, nhưng Vân Tĩnh Hảo vẫn rên rỉ bất tỉnh, mà đột nhiên hô hấp bắt đầu dồn dập, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cả người ngừng run rẩy.

      Rốt cuộc, vị thái y trong đó trả lời Quân Thiếu Tần: "Hoàng thượng, đoản đao của Giang thị này bôi lớp độc vật, vả lại độc tính mãnh liệt, nương nương sợ là xong!"

      Quân Thiếu Tần khỏi lòng như lửa đốt, bận rộn sai khiến người đón Chu Nhan vào cung, đút Vân Tĩnh Hảo uống mật dược của Kiếm Tông.

      Sau khi uống mật dược được nửa khắc, rốt cuộc hô hấp của Vân Tĩnh Hảo ổn định lại chút, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      "Thân thể nàng vốn suy yếu, lại có thai, vốn là sắp khí huyết lưỡng hư, hôm nay lại trúng đoản đao bôi độc của Giang Ánh Nguyệt, là nỏ hết đà, mật dược này cũng chỉ có thể giữ được nàng bốn mươi tám canh giờ. . . . . ." Chu Nhan nghẹn ngào, rốt cuộc được nữa.

      Trong lòng Quân Thiếu Tần đau đớn, biết sao, khóe mắt có chút nóng lên, như có thứ gì muốn phun trào mà ra.

      dùng lực ôm chặt Vân Tĩnh Hảo, dường như muốn dụi nàng vào trong máu thịt của chính mình, người trong ngực lại càng ngày càng lạnh, giống như ôm là khối băng thạch (nước đá). . . . . .

      Gió từ khe hở của song cửa sổ thổi vào, trận lạnh lẽo, tất cả mọi vật cũng đều mất màu sắc.

      Chu Nhan rưng rưng đuổi lui cung nhân, để lại thời gian cuối cùng cho bọn họ.

      Bóng đêm như minh (nhắm mắt), đột nhiên mưa to trút xuống, ngay cả tiếng vang của đồng hồ nước cũng bị tiếng mưa rơi rầm rĩ này che lấp.

      Tiểu Thuận Tử chợt lảo đảo chạy vào điện, là sứ thần nước Cao Xương nghe được nương nương trúng độc hôn mê, do đó suốt đêm tiến cung, tiến dâng Bảo Châu tị độc (tị: phòng ngừa), Bảo Châu tị độc này là kỳ trân hiếm có, có thể giải kỳ độc trong thiên hạ!

      Quân Thiếu Tần nghe xong, rốt cuộc trong lòng có tia hy vọng, nơi nào còn có thể chịu đựng, lập tức liền tuyên sứ thần yết kiến!

      Bởi vì "Lai Nghi điện" là tẩm điện của hoàng hậu, sứ thần tiện tiến vào, Quân Thiếu Tần chỉ đành phải lần nữa đến Càn Nguyên điện tiếp kiến sứ thần.

      Đợi vừa rời khỏi, bóng dáng nam tử liền từ chỗ tối trong hành lang ra, đưa tay đẩy cửa điện ra, canh giữ ở trong điện Chu Nhan nghe thấy cửa phòng mở, sinh lòng cảnh giác, lạnh lùng quát : "Người nào?"

      Người tới toàn thân áo đen, vừa mơ hồ vừa tối tăm khẽ mỉm cười: "Là ta."

      Chu Nhan nghe giọng quen thuộc, lại gần nhìn lên, gần như là thất kinh: "Thẩm Thanh Nham, ngươi tới đây làm cái gì?"

      "Ta tới cứu Tĩnh Hảo." Gió đêm khẽ đưa vào bên trong, Thẩm Thanh Nham lạnh nhạt : " đời này, cũng chỉ có ta mới có thể cứu nàng, Bảo Châu tị độc của nước Cao Xương này, có thể giữ được mạng của nàng, lại thể giữ được đứa bé của nàng, chỉ có ta, vừa có thể giữ được nàng, vừa có thể giữ được đứa bé của nàng."

      cực kỳ bình tĩnh xong, chậm rãi tới trước giường, đỡ Vân Tĩnh Hảo lên, tiếp theo cái chớp mắt, làm cử động tưởng được là ———– dùng đao rạch lòng bàn tay mình, sau đó lấy bí pháp của sư môn đưa nội lực và máu tươi của mình vào trong cơ thể Vân Tĩnh Hảo liên tục ngừng, nhất thời xung quanh mảnh sương trắng mờ mịt, khí nóng bốc lên.

      Mày Chu Nhan nhíu lại chặt, nhịn xuống kích động muốn lên trước ngăn cản, yên lặng theo dõi biến hóa.

      Bất quá chỉ trong phút chốc, khuôn mặt dịu dàng của Vân Tĩnh Hảo liền có chút sinh khí, đôi môi khẽ giật giật, ho khan vài tiếng, ngừng khạc ra máu đen có độc, dáng vẻ giống như là muốn tỉnh lại!

      Trong lòng Chu Nhan trở nên kích động, lại mạnh mẽ kiềm lại, vẫn yên lặng theo dõi biến hóa.

      Thẩm Thanh Nham gần như tiêu hao hết máu tươi của mình, hoàn toàn tiếc bản thân, biết, tối nay, cứu sống Vân Tĩnh Hảo, chính liền sống nổi ———– dùng mạng của mình tới cứu nàng, đây là vì sai lầm ngày xưa làm ra đền bù.

      khó khăn mà cười, lưu luyến ngưng mắt nhìn Vân Tĩnh Hảo ngủ say———– nàng là người có phúc, trời cao chiếu cố nàng như vậy, để cho nàng có chuyện, cầu mong nàng vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn cần nhớ tới ta.

      còn sống, liền có cách nào buông tay, liền khống chế được muốn đoạt lấy nàng, chỉ có chết, mới có thể làm cho trường quá này vẽ lên nét chấm phá.

      Thành toàn nàng, cũng làm cho mình giải thoát.

      Kiếp sau, cần gặp lại nàng.

      Càng ngày càng mệt mỏi, mệt đến mức rốt cuộc chống đỡ nổi, đứng dậy, cố hết sức dìu nàng nằm xuống, giọng trầm thấp mà khàn khàn: "Vĩnh viễn nên cho nàng biết chân tướng, vĩnh viễn nên cho nàng biết, là ta cứu nàng. . . . . ."

      Ánh mắt lưu luyến, nhìn nàng cái sau cùng, chỉ liếc mắt cái, liền xoay người rời , đau lòng đến muốn nứt ra.

      Tạm biệt, tiểu sư muội.

      Nợ nàng, ta trả rồi, nàng và ta từ đây thanh toán xong, chỉ mong kiếp sau cần tiếp tục gặp lại nàng nữa.

      Lúc trời sáng, Quân Thiếu Tần cầm Bảo Châu tị độc nước Cao Xương tiến dâng nghiền thành bụi phấn, đút vào trong miệng Vân Tĩnh Hảo, chỉ trong chốc lát, Vân Tĩnh Hảo liền tỉnh lại.

      Năm tháng sau, Vân Tĩnh Hảo bình an sinh hạ cặp sinh đôi, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, theo gia phả của hoàng thất, tiểu hoàng tử đứng hàng thừa bối, được đặt tên là "Thừa Mân", tiểu công chúa phong hào làm "Vinh Nhàn", lúc hai đứa bé sinh ra, phía chân trời vòng mặt trời đỏ lên cao, chiếu sáng khắp đất trời, có thể thấy được tiểu hoàng tử và tiểu công chúa là may mắn của hoàng thất, nhất định có thể vì thiên hạ mang đến thái bình phúc trạch!

      Bởi vì bổn triều chưa bao giờ có chuyện vui là hài tử song sinh, mà còn là Long Phượng Trình Tường, Quân Thiếu Tần vui mừng như điên, đại yến quần thần, cũng ban hành đại xá lệnh đầu tiên của bổn triều, đại xá thiên hạ!

      Phế hậu Tiêu Dung Thiển bị nhốt ở Tông Nhân phủ cũng được đặc xá ra ngục, nghe , sau khi Tiêu Dung Thiển ra khỏi Tông Nhân phủ, cả người ngu si đần độn, bẩn thỉu, áo đủ che thân, lấy ăn xin sống qua ngày, cả ngày ngâm nga câu kịch nam (loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa): "Toán đa tình chích hữu na trường dạ sương khâm, sơ bất tín đông lưu thủy quân vương bạc hạnh, đáo kim triêu tài tri đạo biệt xử ân đoạn..."

      Như thế lại qua mấy tháng, chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Thiên Đô Thành, đường vội vã mà , đợi sau khi chạy ra hơn mười dặm, mới chậm rãi giảm tốc độ, ngừng lại.

      Màn xe vén lên, Quân Niệm Sơ dắt trưởng công chúa bước xuống, Vân Tĩnh Hảo sớm đường mòn chờ lâu, nhưng trưởng công chúa cũng nhận biết nàng.

      Sau khi cung biến, trưởng công chúa bị bệnh thời gian dài, tâm trí hoàn toàn biến mất, cả ngày trầm mặc , trừ Quân Niệm Sơ, nhận ra được người khác.

      Quân Niệm Sơ đỡ trưởng công chúa cùng nhau tới, Vân Tĩnh Hảo đưa cho bao quần áo, lại nhìn ánh mắt hỗn độn đờ đẫn của trưởng công chúa, với : "Trong bao quần áo có ít ngân phiếu, còn có chút trân bảo, mặc dù so ra kém của cải của nước, nhưng cũng đủ cho đệ an ổn qua cả đời, đệ nhớ chăm sóc trưởng công chúa tốt, chờ đến Khang Thành, nhớ phải viết thư cho ta . . . . . ."

      Quân Niệm Sơ gật đầu cái, trong mắt che kín ly biệt thương cảm: "Tỷ tỷ, tỷ cũng phải bảo trọng. . . . . ."

      Vân Tĩnh Hảo mỉm cười, trong lòng đau xót, chần chừ nửa khắc, cuối cùng ra miệng: "Tỷ tỷ để cho đệ làm hoàng đế, đệ có oán hận tỷ tỷ ?"

      Quân Niệm Sơ lắc đầu, giọng êm dịu, thậm chí còn mang theo chút ngây thơ của hài đồng: "Đệ thích làm hoàng đế, chuyện làm trước kia, cũng là vì mẫu thân, hôm nay như vậy, cũng rất tốt. . . . . ." tự tay lau nước mắt mặt Vân Tĩnh Hảo: "Tỷ tỷ đừng khóc, ngày sau, nếu tỷ tỷ muốn gặp đệ, có thể đến Khang Thành thăm đệ. . . . . ."

      Vân Tĩnh Hảo nhàng "Ừ", đưa mẫu tử bọn họ tới xe ngựa, Quân Niệm Sơ phất phất tay với nàng, buông màn xe xuống, mang theo tia lưu luyến cuối cùng, rời Thiên Đô Thành nơi sống từ đến lớn, về sau trời cao biển rộng, đều có vùng trời đất của riêng .

      ( Hết trọn bộ )
      Chris thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Ngoại truyện ——- Trọng chấn phu cương!
      Edit & Beta: Lạc Thần

      Càn Nguyên điện.

      "Hoàng thượng: " Tiểu Thuận Tử cẩn thận kề sát mặt đến gần Quân Thiếu Tần, cười híp mắt : "Nương nương , hôm nay phải bồi tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, nên thể tới đây bồi hoàng thượng. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần " Bốp" tiếng vứt bỏ tấu chương trong tay, trong lòng cực kỳ buồn phiền, Vân Tĩnh Hảo này, từ sau khi có hai Bảo Bảo, lại càng ngày càng để ở trong mắt, lại dám công khai kháng chỉ đến? Đây là muốn tạo phản sao?

      mãnh liệt bất mãn, cực kỳ bất mãn, gì cũng phải trọng chấn phu cương!

      " ‘ Lai Nghi điện ’!" hét lớn tiếng, vỗ áo đứng lên, giống như là muốn cắn người !

      "Khải giá ‘ Lai Nghi điện ’————"

      Tiểu Thuận Tử hấp ta hấp tấp theo sát phía sau, chủ tớ hai người bảy lần quặt tám lần rẽ đến ‘ Lai Nghi điện ’. Lúc này, Vân Tĩnh Hảo chơi đùa cùng với hai Bảo Bảo thảm cỏ xanh nhàn nhạt trong tiểu hoa viên .

      Có hai người Tiểu Đoàn Tử khả ái này, Vân Tĩnh Hảo liền giống như là có toàn bộ thế giới, Bảo Bảo tinh lực (tinh thần và thể lực) tràn đầy, mỗi khi ngủ bất mãn , hai canh giờ, tỉnh dậy, nhất là buổi tối, vừa tỉnh dậy, gào khóc đòi ăn, thấy nàng, liền khóc to, người so người khóc đến lớn tiếng, giống như tranh tài!

      Hai Bảo Bảo mới mười tháng, cũng có thể lảo đảo học bộ, chơi mệt rồi, liền ngước khuôn mặt nhắn cười với Vân Tĩnh Hảo, mỗi đứa đều đẹp đẽ như ngọc cực kỳ đáng , làm cho lòng nàng tràn đầy niềm vui, ngồi xổm xuống, ôm bọn họ vào trong ngực.

      Hai Bảo Bảo liền chen lấn đưa lên môi thơm, nước miếng thấm ướt ngừng dán lên mặt nàng, tay bé vỗ vỗ, cười khanh khách, ê a ê a ai cũng nghe hiểu!

      Mẫu tử ba người chơi cực kỳ vui vẻ, căn bản chú ý tới Quân Thiếu Tần đột nhiên xông vào.

      Bị lạnh nhạt nửa ngày, Quân Thiếu Tần sắp tức chết, tối tăm nghiêm mặt, ho hai tiếng, đợi trong chốc lát, thấy động tĩnh, lại ho lớn tiếng hơn!

      Dường như Vân Tĩnh Hảo cảm giác được sát ý của , lúc này mới quay đầu lại, Quân Thiếu Tần tới chỗ bọn họ, mặc dù trong lòng thoải mái, nhưng ở trước mặt Bảo Bảo, lại phải giả bộ làm ra bộ dáng từ phụ, cùng với hai Bảo Bảo chơi lát, sau đó giao bọn họ cho nhũ mẫu, tiếp, liền mạnh mẽ lôi Vân Tĩnh Hảo vào trong điện, trực tiếp ôm đến giường, hai lời, trước tiên đè nàng xuống mãnh liệt hôn trận!

      Cả người Vân Tĩnh Hảo trận khô nóng, nhưng vẫn chưa quên Bảo Bảo: " được, Bảo Bảo lát muốn tìm thiếp. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đôi môi lại bị che lại, Quân Thiếu Tần tận tình thưởng thức tư vị sảng khoái người thuộc về , đôi tay ở cổ áo của nàng vội vàng tìm kiếm: " cần nghĩ chuyện dư thừa. . . . . ."

      xong, kéo mở y phục của mình, tay vững vàng kiềm chế chắc hai cổ tay nàng, giơ cao khỏi đỉnh đầu, tay kia kéo mở y phục nàng ra, lần nữa cúi đầu xuống, cũng là tính trừng phạt cắn cổ nàng cái!

      Vân Tĩnh Hảo kêu đau tiếng: "Đau, chàng chút. . . . . ."

      "Biết đau là tốt." Quân Thiếu Tần oán hận trừng nàng: "Vân Tĩnh Hảo, nàng còn dám kháng chỉ bất tuân, xem ta như thế nào thu thập nàng!"

      Vân Tĩnh Hảo đáng thương nhìn , vô tội : "Thiếp cũng phải là cố ý, Bảo Bảo còn , tự nhiên cần thiếp chăm sóc. . . . . ."

      "Bảo Bảo có nhũ mẫu chăm sóc là đủ rồi." Quân Thiếu Tần ở eo nàng hung hăng bấm cái, tròng mắt hơi híp, : "Kể từ hôm nay, nàng chỉ có thể chăm sóc mình ta!"

      "Thiếp muốn!" Vân Tĩnh Hảo cự tuyệt : "Chàng lớn như vậy, nơi nào còn cần người chăm sóc? Chàng chính là cố tình gây !"

      Lá gan của nàng là càng ngày càng mập rồi!

      Khuôn mặt Quân Thiếu Tần tốt, nghiến răng, hô hấp càng phát ra nặng nề: "Ta là cố tình gây , nàng dám lạnh nhạt ta...ta liền muốn thu thập nàng!"

      Dứt lời, hai ba cái liền cởi bỏ quần lót của nàng, đợi nàng kêu thành tiếng, bờ môi của lại hôn cái, ở môi nàng trằn trọc bú mút, dường như muốn nuốt nàng vào trong bụng!

      Lúc này, Vân Tĩnh Hảo lại đột nhiên từ chối, ánh mắt của nàng ngốc trệ!

      Quân Thiếu Tần thấy ánh mắt nàng khác thường, cũng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó cả người hóa thành tượng đất ——— quên đóng cửa điện, hai Bảo Bảo chẳng biết lúc nào, lại bò vào!

      Hai Bảo Bảo là thừa dịp nhũ mẫu giúp bọn họ chuẩn bị nước tắm len lén bò ra, cong cái mông lên, nhiều lần vất vả mới bò vào được tẩm điện của mẫu hậu, sau đó liền thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu ở giường, phụ hoàng làm chuyện rất kỳ quái ———– phụ hoàng cắn miệng mẫu hậu, phụ hoàng xấu xa, phụ hoàng khi dễ mẫu hậu!

      Trong nháy mắt hai Bảo Bảo nổi giận, trong miệng kêu "A a", khóc đến huơ tay múa chân!

      Quân Thiếu Tần khoác y phục lên ôm lấy bọn họ, hai Bảo Bảo ở trong lòng , mắt đen to tròn trong suốt, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, nhìn, trái tim cũng mềm yếu muốn tan chảy ra, phân thần, hai Bảo Bảo liền nhân cơ hội trái phải, a ô hớp, dùng sức cắn xuống mặt của !

      Vân Tĩnh Hảo mới mặc xong y phục, nghe tiếng hét thảm, ngẩng đầu liền thấy mặt Quân Thiếu Tần in dấu răng, lại bị hai Bảo Bảo gặm ra hai dấu răng có thể thấy !

      đời này, dám để lại dấu răng mặt Quân Thiếu Tần, cũng chỉ có hai người Bảo Bảo này!

      Chợt tưởng tượng mặc long bào ăn mặc chỉnh tề, mặt mang dấu răng "Bảo Bảo từng du lịch qua đây", bộ dạng ở triều đình chỉ huy người khác, Vân Tĩnh Hảo nhịn được, cười phá lên!

      Thấy nàng nở nụ cười, hai Bảo Bảo cũng vui vẻ, cười khanh khách, cong lên cái mông , dường như tranh công bò tới nàng!

      Quân Thiếu Tần bị cắn được mặt nước miếng, nhìn mẫu tử ba người cười lăn cười lộn, nhất thời trút giận, hai vai rũ xuống, bộ dáng uể oải bất đắc dĩ, giờ lão bà khó thuần, lại thêm hai Tiểu Ma Đầu này nữa, muốn trọng chấn phu cương, khó khăn à!



      --- ------oOo---- -----
      Halong-ngocChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks nàng @tart_trung nhiều, edit mượt quá.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :