1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba nghìn sủng ái tại một thân - Tịnh Nguyệt Tư Hoa (68C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 59:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Thần vũ tướng quân Trầm Quang Liệt lập tức truyền khẩu dụ đóng cửa cung, lệnh khóa cửa cung lại, tránh các cung cấm, các cung nơi hậu phi ở từng cái tiếp nhận lục soát, người bên trong được ra ngoài, nếu người nào làm trái thánh dụ, ngăn trở lục soát, trảm!

      Trong lúc nhất thời, quân đội sâm nghiêm dàn trận vây trọn hoàng cung thành thùng sắt, ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu lên binh đao áo giáp ràng, dày đặc bức nhân.

      Lúc đó, trưởng công chúa mới ăn tổ yến xong nằm ngủ, hoảng hốt mơ thấy Vân Sơ từ bên ngoài tới, cười yếu ớt khẽ vuốt gương mặt của nàng, gọi nàng tiếng: "Lệnh Uyển." Nàng dựa vào trong ngực , tham luyến (tham lam + lưu luyến) ngửi mùi thơm đỗ nhược (cây đường lê) vô cùng nhạt người , nước mắt ướt đẫm vạt áo của : "Sơ, thiếp biết chàng nỡ bỏ thiếp, chàng đừng . . . . . . Thiếp van chàng. . . . . . Đừng bỏ thiếp lại nữa. . . . . ."

      "Ta . . . . . ." cúi đầu bảo đảm, nâng mặt nàng lên, ngậm chặt đôi môi của nàng, dịu dàng như vậy, quý trọng như vậy, đôi mắt lưu luyến mê ly: "Lệnh Uyển, ta ở đây, ở bên cạnh nàng, vẫn luôn bên cạnh nàng. . . . . ."

      " bỏ thiếp lại nữa sao?" Nàng ôm chặt , yên lặng nhìn , khỏi ngây dại: " nên gạt thiếp, Sơ, ở trong mộng, chàng lừa thiếp quá nhiều lần, vừa tỉnh dậy, chỉ còn lại mình thiếp, có biết hay , thiếp rất nhớ chàng. . . . . ."

      "Ta biết, ta , nàng ngủ ." dịu dàng nắm chặt tay của nàng, khẽ mỉm cười: "Còn nhớ lời ta hay ? Nếu có ngày, hài tử đều lớn, ta liền dẫn nàng ngao du bốn phương, nhìn biển Đông Hải, xem đại mạc rộng lớn, xem mưa bụi Giang Nam, xem Tây Thục hiểm trở, chờ nàng mệt mỏi, muốn nữa, ta liền tự tay xây tòa viện cho nàng, chung quanh đủ loại hoa thụ nàng thích, ta vẽ tranh dưới tàng cây, nàng ở bên cạnh nhìn, cuộc đời này an tĩnh mà sống, xa rời. . . . . ."

      Hai mắt nàng rưng rưng, ở trong lòng , hiểu sao trái tim trở nên an tĩnh lại: "Thiếp quên, lời chàng , thiếp đều quên. . . . . . Sơ, tại thiếp mệt quá, chàng dẫn thiếp có được hay ? Chúng ta tìm nơi cảnh đẹp như tranh, nơi đó chỉ có chàng và thiếp, người nào cũng thể quấy nhiễu." @d#đ/l^quy&d^n!

      gật đầu, thương tiếc vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ở bên tai nàng dịu dàng : "Nếu mệt mỏi, đừng ép mình nữa, cũng đừng ép hài tử nữa. . . . . . Đứa Niệm Sơ này, từ an ổn trầm tĩnh, nàng cái gì, nó liền nghe cái đó, nó hiếu thuận nghe lời, nhưng nàng chọn đường cho nó, chưa hẳn là lòng nó muốn. Về phần Tĩnh Hảo, đứa này sinh ra liền lắm tai nạn, ngày trôi qua tốt, ta thiếu nó quá nhiều, hôm nay nó mong muốn như thế nào, nàng cứ theo ý nó , ngàn vạn đừng để cho nó lại chịu khổ, coi như là ta van nàng. . . . . ."

      Giọng của chút mơ hồ, chợt giống như cách xa, nàng còn muốn bắt tay lại, nhưng cái gì cũng bắt được, trong điện các vắng vẻ tĩnh mịch người, tay của nàng cách nào kiềm chế run rẩy, nước mắt giống như nước lũ trào lên. . . . . .

      Buồn bã tỉnh dậy, nàng đưa tay lau nước mắt giàn giụa, lại nghe thấy trận tiếng người ồn ào ngoài điện, có cung nhân trả lời: "Điện hạ, Hoàng quý phi Càn Nguyên điện bị thích khách bắt !"

      Nghe lời này xong, trong nháy mắt toàn thân nàng đều đổ mồ hôi lạnh, lập tức xốc màn trướng, mặc áo khoác vào, vội vàng ra khỏi tẩm điện.

      Lúc ban ngày, nàng làm kế ly gián, khiến cho Vân Tĩnh Hảo căm hận Quân Thiếu Tần, đối với Quân Thiếu Tần hoàn toàn tuyệt vọng rồi, vốn kế hoạch của nàng, ngày mai nghĩ cách đưa Vân Tĩnh Hảo xuất cung, rời khỏi Quân Thiếu Tần, trước tiên thuyết phục Vân Tĩnh Hảo đến đại mạc cùng Cá Sấu, tất cả đều sắp xếp xong xuôi, thế nào chợt giết ra tên thích khách?

      Nếu A Hảo xảy ra chuyện gì, ngày khác dưới cửu tuyền, làm sao nàng đối mặt với Vân Sơ? Nàng chỉ cảm thấy trong lòng như bị đâm đao, bất giác "Oẹ" tiếng, trực tiếp phun ra búng máu, cung nhân vội vàng cuống quýt tiến lên đỡ, nàng chỉ vội hỏi: "Trước mắt Hoàng đế ở chỗ nào?"

      Cung nhân này run giọng : "Bây giờ hoàng thượng còn ở Càn Nguyên điện, sau khi Hoàng quý phi bị bắt , hoàng thượng mặt rồng tức giận, lập tức liền lệnh Thần Vũ tướng quân Trầm Quang Liệt mang binh phong bế đại nội, phong bế toàn bộ dưới cung tìm
      [​IMG]


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      thienbinh2388, ChrisTrâu thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 60:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》

      Edit: Lạc Thần


      Giang Ánh Nguyệt mắng tiếng "Phế vật", lập tức đoạt cây kéo, đột nhiên chạy nhanh tới vén rèm lên, nhưng bên trong có thích khách, lúc này nàng mới thở ra hơi, nhưng tiếp theo cái chớp mắt, đột nhiên Thẩm Thanh Nham chợt ra từ sau màn che, chưởng vỗ rớt cây kéo trong tay nàng, hai ngón tay nhàng từ sau giữ lại cổ họng của nàng, im hơi lặng tiếng giữ chặt lấy nàng!

      Lâm Nhi thấy màn này, nhất thời bị dọa sợ đến thét chói tai, trong mắt Thẩm Thanh Nham lóe lên đạo ánh sáng lạnh, trong nháy mắt cái tay khác giơ lên, chưởng đánh úp về phía Lâm Nhi, trong nháy mắt kiến huyết phong hầu*, chiêu bị mất mạng!

      * (Kiến huyết phong hầu: là tên loại cây cực độc, tên tiếng việt là cây Sui, tên khoa học là Antiaris toxicari. Cây có loại dịch lỏng kịch độc, nếu người hoặc động vật bị dính chất này bên ngoài da nơi bị rách nhanh chóng tử vong. Vì vậy mới gọi là kiến huyết phong hầu – gặp máu là chết ngay).

      Lâm Nhi còn kịp hô tiếng, liền mềm nhũn ngã mặt đất!

      Ngoài phòng có cung nhân gác đêm cất giọng hỏi: "Tiểu chủ, trong điện có chuyện gì vậy?"

      Lúc này, cổ họng Giang Ánh Nguyệt bị khống chế, Thẩm Thanh Nham kéo nàng tới góc tường, nếu có dị động, nàng lập tức liền khí tuyệt!

      Sống chết ý niệm, nàng chỉ cần kêu lên tiếng, cung nhân ngoài phòng cùng nhau xông vào, cùng lắm cùng thích khách đồng quy vu tận, nhưng trong lúc bất chợt, nàng nhìn thấy Vân Tĩnh Hảo bị Thẩm Thanh Nham an trí ở giường, mà Vân Tĩnh Hảo cũng nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau, trong nháy mắt điện quang đá lửa*, nàng thay đổi chủ ý, giọng bình tĩnh như thường ngày: " có việc gì, là Lâm Nhi cẩn thận nên bị phỏng, các ngươi lui ra !"

      * (điện quang đá lửa: “điện quang” là tia chớp, “đá lửa” là chỉ tia lửa xẹt qua khi đánh lửa bằng đá. Ý chỉ việc gì đấy diễn ra rất nhanh, xẹt qua rồi biến mất).

      Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, Giang Ánh Nguyệt chuyển dời tầm mắt nhìn về phíaThẩm Thanh Nham, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẫn như cũ nở nụ cười: "Ta biết ngươi là ai, cũng biết vì sao ngươi phải bắt Hoàng quý phi , nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, coi như ngươi giết ta, giết tất cả thị vệ, mang theo Hoàng quý phi, ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Hoàng thượng phái người lùng bắt giống như ung nhọt mu bàn chân truy sát (đuổi giết) ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn thấy mặt trời."

      "Cái này cần ngươi quan tâm." Giọng Thẩm Thanh Nham ngày càng khó chịu, tay chợt dùng sức, Giang Ánh Nguyệt kịch liệt giãy giụa hai cái, chảy nước mắt, thiếu chút nữa đau chết, giọng lập tức mềm nhũn cầu xin : "Ngươi thả ta, để cho ta giúp ngươi, ta có biện pháp đưa các ngươi xuất cung, cũng có biện pháp để cho hoàng thượng chết tâm, từ đó truy tìm tăm tích Hoàng quý phi nữa!" di@en!đan#le^qu*y&đ?n.

      Tay Thẩm Thanh Nham buông lỏng, Giang Ánh Nguyệt biết , động lòng!

      Lúc này, tiếng giày lộp cộp ngoài điện, đèn đuốc sáng rực, là thị vệ trong cung đến Thừa Thục điện để lục soát, Giang Ánh Nguyệt cắn răng cái, cũng đoái hoài nhiều nữa, ra sức đẩy Thẩm Thanh nham ra, vội la lên: "Ngươi mau giấu thi thể Lâm Nhi xuống dưới giường, lại tìm chỗ trốn , để cho ta ứng phó những thị vệ kia!"

      Mặc dù Thẩm Thanh Nham hoàn toàn tin nàng, nhưng trước mắt cũng còn biện pháp nào khác, chỉ đành phải nghe theo lời của nàng..., dời
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 60:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》(tiếp)

      Edit: Lạc Thần


      Phụ nhân này tên gọi Nguyệt Nương, cũng ngày thường lanh lợi dấu hiệu, bởi vì hơn ba mươi tuổi thành quả phụ, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình làm công cho người kiếm vài đồng tiền, chỉ là, nàng trẻ tuổi thủ tiết, khó tránh khỏi có chút lấy được tịch mịch, trong ngày thường tứ tình tung muốn, kết giao ít nam nhân đứng đắn, rỗi rãnh liền tư trong cùng chỗ xen lẫn.

      Dĩ nhiên, Thẩm Thanh Nham biết những chuyện này, ban đầu, Lại ma ma bán nhà cho giới thiệu Nguyệt Nương, Nguyệt Nương tay chân chịu khó, sạch cẩn thận, giỏi nhất hầu hạ người, thấy Lại ma ma nhiều tuổi giống như là người láo, liền mướn Nguyệt Nương, trước tiên để cho nàng ở trong ngôi nhà này.

      Lúc này, Nguyệt Nương ở trong phòng ngủ với nhân tình, nghe thấy cửa phòng mở, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng kêu nhân tình dậy, để cho mặc y phục mau chóng rời , mình như có việc gì ra ngoài nghênh đón.

      Thẩm Thanh Nham ôm Vân Tĩnh Hảo vào viện, thấy Nguyệt Nương, liền : "Đây là phu nhân, về sau ngươi hãy hầu hạ cho tốt."

      Nguyệt Nương vội vàng đáp lại, chờ đến lúc vào trong phòng, Thẩm Thanh Nham cẩn thận đặt Vân Tĩnh Hảo lên giường, lúc này, dược lực người Vân Tĩnh Hảo rốt cuộc hết tác dụng, nàng có thể cảm giác thể lực dần dần trở lại người của nàng, nhưng nàng mới nhúc nhích cánh tay, liền nghe Thẩm Thanh Nham phân phó Nguyệt Nương : " lấy vật kia ra."

      "Vật kia" rất nhanh liền được lấy đến trước mắt, đó là cái xích sắt được chế tạo đặc biệt, xích sắt kia rất dài, hai đầu chia ra có vòng sắt, có cúc liên tiếp, giống như phạm nhân đeo hình cụ.

      tay Thẩm Thanh Nham bắt cổ tay của nàng, răng rắc tiếng, trong nháy mắt đeo vòng sắt lên cho nàng, giam cầm chặt chẽ hai tay của nàng!

      hài lòng quan sát chút, lại lấy ra từ trong tay áo mấy sợi nhận tuyến (sợi chỉ) đặc chế, chỉ trong nháy mắt, liền vận công bức những nhận tuyến đó vào trong da thịt cổ tay nàng, thâm nhập sâu vào mạch máu của nàng!

      Loại chỉ này, Vân Tĩnh Hảo nhận ra, là pháp bảo (bùa) dùng để khống chế người, sau khi nhận tuyến men theo máu chảy
      [​IMG]
      Elise Tuyen, TrâuChris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 61:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》

      Edit: Lạc Thần

      Cái khác Nguyệt Nương am hiểu, nhưng lại am hiểu ứng phó nam nhân, lập tức cười quyến rũ, giọng dịu dàng ngọt ngào: "Quan gia cũng chớ lung tung, chúng tôi là người trong sạch, luôn luôn tuân theo pháp luật, nào có lá gan giấu cái gì đào phạm?"

      Bổ đầu này thấy Nguyệt Nương xinh đẹp khác thường lại vô cùng nhàng, nhất thời thất hồn lạc phách, uy phong cũng mất, lập tức trong mắt đậm đặc chịu nổi, chỉ hỏi nàng: "Trong nhà này chỉ có mình ngươi?"

      Nguyệt Nương rất là cơ trí, sợ những quan sai này quấy rầy Thẩm Thanh Nham, liền giả bộ vợ chồng chủ nhân bệnh, tiện ra gặp người.

      Mới đầu những quan sai kia ở trong viện dò xét vòng, thấy có cái gì khác thường, liền cố ý muốn vào trong phòng tra xét, Thẩm Thanh Nham tay che miệng Vân Tĩnh Hảo lại, cách cửa sổ, giả bộ ho khan kịch liệt, kêu tiếng "Nguyệt Nương", phân phó : "Phu nhân sợ là bị bệnh lao, ngươi mời đại phu tới đây ."

      Lời này nhất thời dọa những quan sai kia sợ đến liên tiếp lui về phía sau, tránh còn sợ kịp!

      Bổ đầu này cũng nhíu mày, tay thừa dịp sờ lên hông của Nguyệt Nương, giọng lộ ra nhàng nhiệt tình: "Nghe đại ca câu, nhanh rời khỏi đây , đừng làm ở nhà này nữa!"

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì mà nhưng, quay lại bị nhiễm bệnh lao, cho ngươi kêu cha gọi mẹ!"

      Nguyệt Nương cười tiếng: "Ta nghe đại ca là được, rảnh rỗi ta liền ra khỏi thành tìm cữu cữu của ta, để tìm cho ta công việc bảo mẫu."

      "Ngươi thể ra khỏi thành, hôm qua trong cung có thích khách, cả đêm lục soát cũng thấy thích khách đâu, cửa thành đóng, bất luận kẻ nào cũng thể ra khỏi thành." Bổ đầu này được nửa câu, ai nha tiếng, giơ tay lên liền tát chính mình cái: "Coi ta mềm lòng chưa này, gặp được ngươi nên cái gì đều , đây chính là đại cơ mật, thể lung tung!"

      "Trong cung có thích khách?" Nguyệt Nương giả vờ làm ra dáng vẻ sợ hãi, rồi lại mị nhãn như tơ ( ánh mắt mị hoặc) khẽ dựa người bổ đầu: "Thích khách kia đúng là to gan lớn mật, may là có quan gia ngươi bảo hộ chúng ta, có ngươi ở đây, cái gì ta cũng sợ. . . . . ."

      Được Nguyệt Nương thổi phồng như vậy, bổ đầu này đắc ý hả hê, vẫn quên lại bóp thêm cái bên hông của Nguyệt Nương, sau đó chuyển hướng câu chuyện hề chuyện thích khách nữa, nhất thời chỉ lo buông lời đùa giỡn Nguyệt Nương, nước miếng chảy xuống, cười rất lâu, mới dẫn người rời khỏi viện.

      Trong phòng, Vân Tĩnh Hảo bị cánh tay Thẩm Thanh Nham ôm chặt thể nhúc nhích, tóc mây lỏng loẹt muốn bung ra, còn hơi sức để thở mạnh, mềm nhũn mặc cho người định đoạt.

      Thẩm Thanh Nham đưa tay lau giọt nước mắt thấm ướt môi nàng, ngắm nhìn nàng hồi lâu, thở dài, giọng càng dịu dàng khẩn thiết: "Đừng khóc, sau này ta ép buộc nàng nữa, nhìn nàng thương tâm như vậy, ta cũng khó chịu, ngày còn dài, ta có thể đợi thêm, đợi đến ngày nàng cam tâm tình nguyện . . . . . ."

      Nhưng vẻ mặt Vân Tĩnh Hảo chút thay đổi, dáng vẻ hoàn toàn có phản ứng, lúc này, Nguyệt Nương bưng cháo và đồ ăn vào, Thẩm Thanh Nham nhận lấy rồi để cho nàng ra ngoài, sau đó tự mình bưng chén sứ thanh hoa, dùng thìa múc muỗng cháo thổi cho nguội bớt, mới đưa muỗng tới khóe miệng Vân Tĩnh Hảo, nàng lại nghiêng đầu tránh .

      Thẩm Thanh Nham cười nhạt tiếng, càng thêm kiên nhẫn: "Người khác cáu kỉnh, là vì khiến kẻ thù đau kẻ thân (thích) vui vẻ, nhưng nàng ngược lại, ăn uống, hành hạ bản thân, là muốn mình đói chết, hay là nghĩ muốn đứa bé đói chết?"

      Tay Vân Tĩnh Hảo vô thức đặt lên bụng còn chưa , rốt cuộc đoạt lấy chén cháo, cháo táo đỏ hương vị ngọt ngào, vẫn còn tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, ăn vào trong miệng, lại cảm giác mặn đắng, lúc này nàng mới phát giác là nước mắt chảy vào miệng, mới khiến cho cháo vốn là thơm ngon có vị mặn đắng của nước mắt.

      Thẩm Thanh Nham nhìn nàng rơi lệ, trong lòng biết là cảm giác gì, cuối cùng cảm thấy đành lòng, nỡ nhìn, đứng dậy ra ngoài.

      Nghe tiếng bước chân của rời , Vân Tĩnh Hảo thể kìm nén nổi nước mắt chảy ra, bỗng dưng ném chén cháo xuống đất, cái chén chia năm xẻ bảy, tựa như hơi uất ức được phun ra, nàng dứt khoác nắm cái ly chén dĩa bàn lên toàn bộ đập xuống, trong nháy mắt rơi vỡ lộn xộn đầy đất, tràn trề niềm vui!

      Nàng cười nghẹn ngào, cảm thấy trong lòng thoải mái, cực kỳ vui vẻ.

      Thẩm Thanh Nham ở ngoài phòng lẳng lặng nghe tiếng cười kia, chỉ nhàn nhạt phân phó Nguyệt Nương: " thu thập sạch , buổi trưa hầm chút nước canh bổ dưỡng, phu nhân mang thai, cần phải tẩm bổ."

      Nguyệt Nương là lần đầu tiên thấy trận chiến dọa người như vậy, người tốt như vậy, thế nào điên lên giống như là muốn giết người, khó trách Thẩm gia muốn khóa nàng lại!

      Nguyệt Nương lắc đầu cái, vội vàng vào thu dọn.

      Lại hoàng cung bên kia, đêm qua trưởng công chúa bị giật mình ngất xỉu, trải qua thái y cứu trị, đến lúc này mới tỉnh lại, mà Quân Thiếu Tần cũng là trắng đêm chưa ngủ, còn sai người lục soát nghiêm ngặt trong và ngoài cung, cơ hồ muốn lật ngược cả đế đô lên để tìm kiếm.

      Cũng lúc này, Tiểu Thuận Tử vội vội vàng vàng chạy vào điện, thở hổn hển, quỳ xuống khẩn cấp bẩm báo: "Hoàng thượng. . . . . . Thái Dịch Trì bên kia xảy ra chuyện! Hoàng, Hoàng quý phi. . . . . ."

      "Làm sao vậy?" Quân Thiếu Tần nghe ra trong lời có gì đúng, trong lòng cảm giác nặng nề, vội vàng tiến lên hỏi tới: "Tìm được nàng rồi?"

      "Hoàng quý phi . . . . . . mất rồi."

      Tiểu Thuận Tử có chút co rúm lại, thân thể ngừng run rẩy, lòng bàn tay đều ướt mồ hôi, cẩn thận cân nhắc lời , dám , Hoàng quý phi là bị thích khách chặt đầu xuống, vứt xác vào trong Thái Dịch Trì!

      Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy bên tai tiếng ông ông, nhất thời cả người giống như ngâm trong nước đá, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cung điện vạn trượng này, giang sơn cẩm tú này, trong nháy mắt chỉ còn lại mảnh u ám, mất màu sắc!

      thất hồn lạc phách xông ra ngoài, đường chạy tới bên Thái Dịch Trì, chỉ thấy nơi đó sớm tập trung đám người, có thái y cũng có cung nhân, xem cái gì trong nước, có thị vệ tiến lên gạt mọi người ra, xuất tại trước mắt, chính là thi thể đầu!

      Thi thể kia mặc cung trang gấm hoa yên la đan sa đỏ thẫm, thêu ngàn hạt trân châu, chuỗi ngọc trang sức hình hoa mẫu đơn, cực kỳ hoa lệ phức tạp.

      Quân Thiếu Tần liếc mắt liền nhận ra, y phục này là của Vân Tĩnh Hảo!

      Trong nháy mắt cảm thấy lá gan của mình muốn vỡ ra thiếu chút nữa ngã xuống, quả cho rằng mình ở trong mộng!

      Trầm Quang Liệt ở bên cạnh bẩm báo: "Buổi sáng có cung nhân dọn dẹp ao, phát trong nước có gì đó, nên kêu người vớt lên, mới biết là cỗ thi thể đầu, sau khi vi thần biết được, lại lệnh cho vô số người xuống nước tiếp tục đánh vớt, nhưng trừ thi thể bên ngoài, nhìn thấy bất kỳ vật gì nữa. Sau có cung nhân nhận ra, y phục người thi thể này là của Hoàng quý phi, vi thần dám vọng đoán, liền gọi Tiểu Thuận Tử trở về bẩm báo với hoàng thượng."

      Mà lúc này, trưởng công chúa cũng nhận được tin tức, chạy tới, bởi vì có chút vội vàng, chú ý dưới chân, thiếu chút nữa liền ngã nhào, cung nhân vội vàng tiến lên vịn nàng: "Điện hạ cẩn thận."

      Trưởng công chúa dừng bước lại, hít hơi sâu, tự chủ được nắm lấy tay cung nhân, ổn định lại tinh thần của mình, chỉ là, nàng mới nhìn thi thể đầu này cái, lại rùng mình ngừng, chỉ cảm thấy trong dạ dày hồi sôi trào dâng lên, càng đè ép được, khóc rống, vừa cúi đầu sau đó phun ra vài ngụm nước chua, cũng phải do nàng cảm thấy buồn nôn, chẳng qua là cảm thấy đau lòng, A Hảo còn chưa được hưởng thụ hạnh phúc, liền như vậy mang theo oán hận mà , ngay cả toàn thây cũng được!

      Nàng chỉ cảm giác ngực đau nhức, lập tức cổ họng ngòn ngọt, sau đó phun ra ngụm máu! Dđ$lqđ%

      Sau lúc lâu, nàng mới thở hổn hển ngồi thẳng lên, cự tuyệt cung nhân đỡ, nện từng bước nặng nề tới, đến chỗ thi thể.

      "Người có tư cách đến gần nàng!" Quân Thiếu Tần bỗng lên tiếng, giọng lại khàn khàn run rẩy giống giọng của : "Người chết như đèn tắt, nếu nàng dưới suối vàng biết, chắc chắn cũng muốn gặp người!"

      tay của đẩy trưởng công chúa ra, cúi người xuống, chậm rãi đỡ thi thể dậy, ôm chặt vào trong ngực, giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào người nàng.

      Đến lúc này, vẫn thể tin được, nàng mất.

      luồng sóng đau đớn đánh úp tới trong đầu của , mảnh trống trải, nhắm mắt lại, dường như bên tai còn có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, nghe nàng uyển chuyển múa hát ( đạp ca : hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát) : " Quân nhược thiên thượng vân, nông tự vân trung điểu. Quân nhược hồ trung thủy, nông tự thủy tâm hoa. Tương thân tương luyến, dữ nguyệt lộng ảnh. Nhân gian duyến hà tụ tán, nhân gian hà hữu bi hoan, đãn nguyện dữ quân trường tương thủ, mạc tác đàm hoa nhất ..." Từng câu từng chữ, lượn lờ quanh quẩn, tựa như ở bên người, lại thể tìm thấy.

      Đến tột cùng là người nào hại nàng, tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn chặt đầu của nàng xuống? luôn cho là người đó bắt nàng , chẳng qua là muốn bắt nàng để ép buộc mình, vô luận muốn cái gì, cho bọn là được, lại nghĩ rằng, kết quả lại là như vậy!

      Ông trời là tàn nhẫn, sao có thể để cho nàng mang theo hiểu lầm đau thương như vậy mà ra , còn ở lại chỗ này làm cái gì? Cuộc đời mất nàng còn có cái gì đáng giá để lưu luyến? bằng theo nàng , nàng vẫn luôn sợ độc, thể để cho nàng phải mình độc, từng , nàng trốn thoát , nàng xuống hoàng tuyền, liền đuổi tới hoàng tuyền, đời đời kiếp kiếp, sống hay chết, bọn họ đều phải ở chung chỗ.

      khuôn mặt hoảng hốt của có nụ cười khẽ, run rẩy, cầm tay nàng, tiếp theo cái chớp mắt, cả người kinh hãi, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn ———- tay của thi thể này mặc dù cứng ngắc, nhưng vẫn có thể cảm thấy lòng bàn tay nàng có vết chai và lớp da thô ráp, mà tay Vân Tĩnh Hảo luôn luôn được bảo dưỡng rất tốt, tuyệt đối có khả năng thô ráp như vậy!

      Thi thể này phải Vân Tĩnh Hảo! ! ! d”đ!l*q^y%đ^n

      Lại biết tại sao thích khách phải lấy y phục của Vân Tĩnh Hảo mặc lên thi thể này, chẳng lẽ là nghĩ tạo thành tượng giả, khiến cho rằng Vân Tĩnh Hảo bị sát hại?

      Giờ khắc này, quá hỗn loạn, quá khiếp sợ, lại rất kinh hỉ, đầu óc căn bản thể vận chuyển, chợt có người ở bên cạnh nhàng : "Hoàng thượng cũng đừng quá đau lòng, nương nương , hãy để cho nàng ra được an tâm chút, sớm ngày chôn cất cho thỏa đáng, mặc dù hoàng thượng nỡ, cũng thể mặc cho thi thể nương nương lộ ra ngoài giữa ban ngày ban mặt được. . . . . ."

      ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của Giang Ánh Nguyệt bao phủ phía , nàng mặt khuyên giải an ủi, mặt lau nước mắt, khóc đến yên lặng buồn bã, giống như là đau lòng khổ sở, nhưng quá quen thuộc nàng, liếc mắt cái liền thấy được nàng giả trang khổ sở nhưng sau lưng lại là bộ mặt đắc ý!

      hừ lạnh tiếng, nhìn nàng nữa, chỉ phân phó Tiểu Thuận Tử chăm sóc tốt thi thể này, sau đó về phía Càn Nguyên điện.

      Trưởng công chúa thấy muốn , lập tức liền đuổi theo, vội la lên: "Hoàng thượng, A Hảo chết thảm, khi còn sống nàng uất ức làm thiếp, chịu ít khổ, hôm nay mất, nếu như người lòng thương nàng, liền hạ đạo thánh chỉ, truy phong nàng danh phận hoàng hậu, để cho nàng hưởng hết tất cả tôn vinh !"

      Quân Thiếu Tần dừng bước lại, giọng vang lên, bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng vang bên tai mỗi người có vẻ hết sức ràng: "Việc này cần quan tâm, hôm nay Tĩnh Hảo mất, trẫm còn nhược điểm gì nằm trong tay người nữa, trẫm khuyên người tự giải quyết cho tốt , ngàn vạn đừng xảy ra sai lầm gì, nếu , đừng trách trẫm trở mặt vô tình!"

      hơi, liền sải bước rời , Trầm Quang Liệt theo phía sau , giọng hỏi: "Hoàng thượng, cửa thành bên kia vẫn muốn tiếp tục lục soát sao?"

      Quân Thiếu Tần gật đầu, giọng trầm thấp, lại mang theo sát ý lạnh lẽo: "Bảo A Thú tiếp tục nghiêm tra, tuyệt thể để thích khách mang Hoàng quý phi ra khỏi thành."

      Trầm Quang Liệt có chút bối rối, Hoàng quý phi phải chết rồi sao? Giờ phút này thi thể ở bên cạnh Thái Dịch Trì, làm sao thích khách còn có thể mang Hoàng quý phi ? hiểu ra sao, lại nghe Quân Thiếu Tần tiếp: "Thi thể này phải Hoàng quý phi, trẫm thấy đôi tay nàng thô ráp, chắc là cung nữ trong cung hay làm việc nặng, vả lại ngươi thăm dò cho ta, coi có nơi nào có cung nữ vô cớ mất tích, điều tra , trở về bẩm báo cho trẫm, nhớ lấy, cần lộ ra."

      Trầm Quang Liệt tiếng "Vâng", vội vã rời .

      Đêm hôm ấy, Trầm Quang Liệt lập tức tới bẩm báo chuyện điều tra xong cho Quân Thiếu Tần biết, toàn bộ cung chỉ có cung nữ tên gọi Lâm Nhi Thừa Thục Điện mất tích, Lâm Nhi này vốn là cung nữ lấy nước quét sân chuyên làm việc nặng trong Thừa Thục Điện, sau khi Giang tuyển thị tiến vào Thừa Thục Điện, Uyển Thục phi thấy Lâm Nhi coi như sạch lanh lẹ, liền đưa Lâm nhi cho Giang tuyển thị sai bảo. Tối hôm qua thích khách bắt Hoàng quý phi có cung nhân trực đêm nhìn thấy Lâm Nhi bưng đồ ăn khuya vào điện các của Giang tuyển thị, sau đó thấy ra nữa. Mới vừa rồi, lại có cung nhân của Thải Hoàn Cung ra ngoài, sáng sớm hôm nay, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy Giang tuyển thị lén lút đào đất chôn cái gì đó ở Ngự Hoa Viên. Sau đó thị vệ theo chỉ dẫn của Thải Hoàn tới nơi đó đào lên, rốt cuộc đào ra cái đầu người, chính là đầu của Lâm Nhi!

      "Nữ nhân này đúng là lòng dạ rắn rết bò cạp độc mà!"

      Quân Thiếu Tần nghe xong, giận tím mặt, mới vừa phân phó vài câu với Trầm Quang Liệt, liền có tiểu thái giám hấp tấp vội vã chạy tới trước điện, đứng ngoài cửa giọng thầm với Tiểu Thuận Tử, thấy, càng thêm nổi giận, giận dữ hét: "Lén lén lút lút cái gì?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, là . . . . . Là tiểu chủ Ánh Nguyệt cầu kiến!" Tiểu Thuận Tử vừa bị hét, nhất thời cũng lưu loát rồi: "Tiểu chủ , nương nương bị sát hại, tâm trạng hoàng thượng thoải mái, nhất định cũng thể ngủ được, nàng làm chút rượu ngon món ngon, đặc biệt tới để làm bạn với hoàng thượng. . . . . ."

      Mọi người dám nhìn sắc mặt của Quân Thiếu Tần, rất lâu sau, lại nghe : "Để cho nàng vào !"

      Chỉ trong chốc lát, Giang Ánh Nguyệt được cung nhân dẫn vào, chân thành hạ bái với Quân Thiếu Tần: "Nô tì tham kiến hoàng thượng."

      Quân Thiếu Tần phân phó ban thưởng ghế ngồi, sau đó lệnh cung nhân lui ra, cũng nhìn nàng, chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn nơi xa: "Ngươi vào cung cũng được vài ngày rồi, ở quen thuộc chưa?"

      " quen ạ." Giang Ánh Nguyệt giọng đáp, mở ra hộp đựng thức ăn nàng mang tới, lấy từng món ăn rượu ngon ra, thừa dịp đưa lưng về phía mình nhìn thấy, nàng lặng lẽ lấy bình lưu ly trong tay áo ra, mở nút lọ ra, đổ chút chất lỏng màu đỏ vào trong bầu rượu, bởi vì quá khẩn trương, chóp mũi của nàng dần dần toát ra mồ hôi hột, tay run lên, bình lưu ly suýt nữa rơi xuống đất!

      "Ngươi vội cái gì?"

      Đột nhiên Quân Thiếu Tần xoay người lại, giọng dịu dàng mỉm cười với nàng, nhưng lại giống như bị kẹp trong băng tuyết trong ngày mùa đông, làm cho nàng khỏi sợ hãi, chỉ cảm thấy cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng đến tứ chi bách hài!

      Trong tay nàng vẫn siết chặt bình lưu ly, sắc mặt trắng bệch, đón nhận ánh mắt của , lời, mồ hôi hột từ thái dương lăn xuống.

      Quân Thiếu Tần mỉm cười đến gần nàng, cầm cổ tay của nàng, hơi dùng lực chút, bình lưu ly từ trong tay nàng rơi xuống, chất lỏng màu đỏ như máu văng khắp nơi, mùi thơm mê người tràn ngập trong điện, thấm vào tất cả mọi chỗ trong lòng người, từ từ thấm vào.

      lẳng lặng nhìn nàng, hơi thở lạnh lùng giống như lưỡi kiếm sắc bén của Tu La, cơ hồ muốn đâm thủng ngực nàng: "Đây là lần thứ mấy ngươi bỏ thuốc cho trẫm? ngươi cho rằng trẫm niệm tình cũ giết ngươi?"

      Câu hỏi trầm thấp, lại hàm chứa căm giận ngút trời, Giang Ánh Nguyệt bị dọa sợ đến mức nhịn được lui về sau hai bước, dưới chân mềm nhũn, khóc hu hu, cả người nhào vào trong ngực , thê thê thảm thảm khóc : "Nô tì cũng là vì hoàng thượng cả, Hoàng quý phi có ở đây, nô tì thấy hoàng thượng khổ sở như vậy, nên muốn khiến hoàng thượng mau chóng quên giày vò mệt mỏi, có thể ngủ được. . . . . ."

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Quân Thiếu Tần lại chỉ cảm giác phiền não, chợt lật tay chưởng, đánh bay Giang Ánh Nguyệt ra ngoài!

      Đánh Giang Ánh Nguyệt thẳng đến góc tường, phun ra ngụm máu tươi, nhất thời khuôn mặt trắng nhợt, ngã lăn xuống đất.

      Vẻ mặt Quân Thiếu Tần trầm, trong mắt có chút gợn sóng nào, cầm bầu rượu, từ từ rót ly rượu, cúi người đưa tới trước mặt nàng, chỉ là câu: "Chính ngươi hạ dược, vậy tự mình uống !"

      Gương mặt Giang Ánh Nguyệt toàn là máu, hốt hoảng lắc đầu làm cho mái tóc tán loạn, trong mắt nước mắt giàn giụa: "Hoàng thượng, ta van người, cần. . . . . ."

      " cần?" Đôi mắt sắc bén của Quân Thiếu Tần càng ngày càng lạnh: "Bây giờ ngươi mới biết sợ sao? Ngươi cấu kết thích khách mưu hại Hoàng quý phi nên biết hậu quả chứ!"

      Thân thể Giang Ánh Nguyệt run lên, cả người kinh hoảng như lộc (con hươu, nai), hoảng hốt kêu to: "Hoàng thượng, nô tì oan uổng, nô tì có, có. . . . . ." d$đ^l&quy*d^n

      Nhưng Quân Thiếu Tần cũng nghe nàng giải thích, chỉ nắm cằm của nàng lên, trút ly rượu vào trong miệng nàng, buộc nàng uống hết!

      Trong rượu kia, nàng bỏ mị dược rất mạnh!

      Đêm Vân Tĩnh Hảo sinh non, nàng bỏ thuốc mê vào trong rượu của Quân Thiếu Tần, muốn lần xuân tiêu, vốn lý tưởng nhất là mị dược, nhưng lúc đó nàng quá mức tự tin, nàng cho là dựa vào tình cảm từ đến lớn của nàng và Quân Thiếu Tần, cần mị dược, bọn họ cũng có thể phù dung trướng ấm độ xuân tiêu, nhưng nàng ngờ, đêm hôm ấy, trong miệng Quân Thiếu Tần chỉ nhớ tới Vân Tĩnh Hảo, cho dù ngủ thiếp , trong lòng cũng chỉ có Vân Tĩnh Hảo, :

      "Tĩnh Hảo, nàng đừng trách ta. . . . . ."

      "Ta còn cách nào, ta biết nàng muốn đứa bé này, nhưng khi đứa bé ra đời, chính là đại kiếp của nàng. . . . . ."

      "Ta thể mất nàng, cũng chỉ có thể mất đứa bé, ta cũng rất khổ sở. . . . . ."

      "Tĩnh Hảo. . . . . ."

      Đêm yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi từng tiếng "Tĩnh Hảo" từ trong miệng vô cùng ràng đưa vào trong tai nàng.

      khắc kia, nàng rốt cuộc biết, Quân Thiếu Tần là động tình đối với Vân Tĩnh Hảo, nàng vĩnh viễn mất người đàn ông này, nhưng nàng vẫn như cũ chịu chết tâm, nàng nghe Vân Tĩnh Hảo cùng Tiểu Thuận Tử chuyện ở ngoài điện, liền cố ý cởi bao quấn ngực của mình ném ra ngoài. Sau, Vân Tĩnh Hảo tức giận phải đẻ non rong huyết, thiếu chút nữa chết rồi, thấy Vân Tĩnh Hảo khổ sở như vậy, nàng rất vui vẻ, hôm nay Vân Tĩnh Hảo rơi vào trong tay thích khách, nàng càng vui vẻ hơn, có Vân Tĩnh Hảo, Quân Thiếu Tần chính là của nàng, cho nên, nàng thể chờ đợi mang theo mị dược tới Càn Nguyên điện, bởi vì sợ nô tài ngoài điện kiểm tra trong rượu có độc, cho nên nàng dám hạ dược trước, chỉ đành phải vào điện trước, sau đó mới mạo hiểm bỏ thuốc vào.

      Vào lúc này, ly rượu xuống bụng, nàng dựa vách tường chầm chậm ngồi xuống, lộ ra dáng vẻ sợ hãi lại thuần phục, nhưng đáy lòng lại dâng lên nhiều ngọn lửa, ngày càng thiêu đốt, nóng bỏng như sôi, chỗ sâu nhất trong thân thể giống như rách ra lỗ trống lớn, làm nàng khó chịu đến cực điểm, tự chủ được điên cuồng vặn eo và tứ chi, hai chân co lại khép vào mở ra.

      Quân Thiếu Tần ngồi ngay ngắn bên, lạnh lùng nhìn nàng: "Trẫm hỏi ngươi, thích khách kia là ai? Tại sao muốn bắt Hoàng quý phi ?"

      ", hoàng thượng, những chuyện đó, sao nô tì lại biết được?" Giang Ánh Nguyệt kinh hoảng cúi xuống dập đầu, cả người lại tê dại mềm nhũn, đôi tay thể khống chế kéo y phục lung tung, giống như quần áo người cũng là lửa lớn hừng hực, dẫn tới khát vọng rốt cuộc nàng bò đến dưới chân Quân Thiếu Tần, dán khuôn mặt nóng bỏng lên bắp đùi của , khẽ rên rĩ: "Hoàng thượng, cứu ta, ta nóng quá. . . . . ."

      Vẻ mặt Quân Thiếu Tần lạnh lùng, ngón tay xoa gò má của nàng, lạnh buốt như tảng băng dán sát da thịt của nàng, cả người nàng run lên, rên rỉ thấp từ trong cổ họng phát ra, nhưng tiếp theo cái chớp mắt, nguồn sức mạnh từ hai bên gò má nàng dâng lên, hung hăng nắm hai gò má của nàng, đau đến nỗi thân thể nàng run rẩy dữ dội, nước mắt như ngọc trai bị cắt đứt dây lã chã rơi xuống. /dđ?Lạc_Thần/l!q%d

      Đôi mắt sáng như đuốc của nheo lại, lạnh lùng thốt: "Ngươi khóc cái gì? Trẫm biết ngươi là kiểu nữ nhân gì, dũng khí lúc ngươi cấu kết thích khách nơi nào rồi hả?"

      Giang Ánh Nguyệt giống như là phải dùng hết hơi sức toàn thân, mới tránh thoát được kiềm chế của , lúc này, trong lòng nàng bị sợ hãi nhét đầy, nhưng vẫn khóc lóc kêu oan: "Nô tì có, phải nô tì, phải là nô tì. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần có kiên nhẫn, cũng cùng nàng nhảm, lập tức chút nào thương tiếc túm cổ tay nàng, lời gì kéo nàng ra ngoài, chân tay nàng mềm nhũn, toàn thân xao động, lảo đảo theo sát sau lưng , té ngã vài lần, cũng để ý tới, chỉ đường kéo nàng đến bên cạnh Thái Dịch Trì.

      " lần cuối cùng trẫm hỏi ngươi, thích khách kia là ai?"

      Giọng lớn, nhưng mang theo áp bức như mưa gió gào thét, Giang Ánh Nguyệt cực kỳ sợ hãi, nhưng chỉ biết khóc, lắc đầu nước mắt chảy ra, vẫn chịu trả lời, sau khắc, Quân Thiếu Tần mạnh mẽ đẩy nàng vào trong hồ!

      Giang Ánh Nguyệt nơi nào ngờ tới lại độc ác tuyệt tình như thế, lập tức chìm trong nước, lúc chìm lúc nổi, uống ít nước, cũng may nàng từng là hoán y nữ (nữ nhân giặt đồ), tương đối biết bơi, chỉ là, nàng mới thở dốc hơi, liền nhìn thấy trong hồ còn có vật gì đó, vật kia nổi mặt nước, đen sì sì nhìn , dần dần trôi tới chỗ nàng, trong khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh), rốt cuộc nàng thấy , đó là đầu của Lâm Nhi! ! !

      Can đảm của nàng đều mất hết, tiếng thét kinh hãi mắc kẹt trong cổ họng còn chưa kịp ra, cả người liền chìm xuống, nàng sợ đến nỗi liều mạng vùng vẫy, đầu lâu kia lại quấn nàng rời, tựa như có tiếng nức nở thê lương bên tai nàng: "Tiểu chủ, sao người độc ác như vậy? Nô tì lòng hầu hạ người, người lại kêu người chặt đầu nô tì xuống, tại thi thể nô tì hoàn chỉnh, thể đầu thai làm người, cũng chỉ có thể quấn lấy người. . . . . ."

      "Tiểu chủ, sao người độc ác như vậy?" Đầu lâu kia hỏi lại, gương mặt đau khổ, lạnh lẽo như tượng gỗ, trong đôi mắt đen, ngừng máu xuống, từ từ hóa thành dữ tợn, trong nháy mắt bay nhào lên trước!

      "Ngươi đừng tới đây, ngươi chết, còn quấn ta làm cái gì! !" Cả người Giang Ánh Nguyệt lạnh lẽo, trong miệng cuồng loạn kêu lớn lên, liều mạng đạp nước, trong miệng ngừng trào ra bọt khí, cuối cùng dưỡng khí trong phổi sắp hao hết, tới hơi phải chìm xuống, trong nháy mắt gần như hít thở thông, rốt cuộc nàng kêu lớn với Quân Thiếu Tần: "Hoàng thượng cứu ta, nô tì biết sai rồi, nô tì dám che giấu nữa! ! !"

      Từ đầu đến cuối Quân Thiếu Tần đều đứng bên cạnh ao nhìn, mặc cho nàng giãy giụa cũng để ý, mãi cho đến khi nghe nàng câu này, mới kéo nàng lên!

      Giang Ánh Nguyệt mới vừa trải qua phen giày vò, là sức cùng lực kiệt, y phục người đều ướt, vừa bị gió thổi, ý lạnh đánh tới, tràn ngập toàn thân nàng, lạnh đến nỗi khiến cả người nàng run rẩy, ngoài ra mị độc trong cơ thể nàng còn chưa dứt, chẳng mấy chốc cả người lại bị đốt nóng, nóng đến nỗi khiến nàng thở nổi, là chịu nổi!

      Quân Thiếu Tần từ cao nhìn xuống nàng: "Trẫm lặp lại câu hỏi nữa, ngươi hãy hết tất cả những gì ngươi biết , nếu vẫn hoặc có điều giấu giếm, trẫm tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!"

      xong, vỗ tay cái, chỉ thấy Trầm Quang Liệt chỉ huy thị vệ mang thùng gỗ khổng lồ tới, trong thùng đó chất đầy côn trùng, rắn, bò cạp độc màu sắc sặc sỡ, rít lên những tiếng khiến người sởn gai ốc, Giang Ánh Nguyệt bị dọa sợ đến nỗi run rẩy kịch liệt, lông tơ cả người dựng đứng cả lên, con ngươi cơ hồ tan rã, lại nghe :

      "Ngươi có biết hay , tiền triều có hậu phi khi quân bưng bít người , họa loạn hậu cung, liền có người sáng tạo ra loại hình phạt này, tên là ‘ sái bồn ’ (chậu bọ cạp), từ khi bổn triều khai quốc tới nay, bởi vì khinh thường cử chỉ bạo ngược của tiền triều, do đó huỷ bỏ hình phạt này, nhưng tối nay, trẫm rất muốn làm bạo quân lần, nếu như ngươi dám gạt trẫm chữ thôi, trẫm liền quẳng ngươi vào ‘ sái bồn ’, chịu vạn trùng cắn xé!"
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62: 《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần

      "Ngươi có biết hay , tiền triều có hậu phi khi quân bưng bít người , họa loạn hậu cung, liền có người sáng tạo ra loại hình phạt này, tên là ‘ sái bồn ’, từ khi bổn triều khai quốc tới nay, bởi vì khinh thường cử chỉ bạo ngược của tiền triều, do đó huỷ bỏ hình phạt này, nhưng tối nay, trẫm rất muốn làm bạo quân lần, nếu như ngươi dám gạt trẫm chữ thôi, trẫm liền quẳng ngươi vào ‘ sái bồn ’, chịu vạn trùng cắn xé!"

      Giang Ánh Nguyệt khóc đến sắp tắt thở, liều mạng muốn lui về phía sau, Quân Thiếu Tần lại lôi nàng lên trước, tới bên cạnh thùng gỗ, côn trùng rắn rết chen thành đống ngọ nguậy trong thùng, con ngươi u lạnh lẽo, lưỡi đỏ như lửa, nàng muốn kêu to, muốn giãy giụa, lại cảm giác mình xụi lơ mặt đất, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo còn hình dáng, giống như thấy được vật đáng sợ nhất trong cuộc đời này, lập tức dám giấu giếm nữa, miệng run rẩy kể tất cả, kể ra toàn bộ trước sau những gì trải qua.

      "Nô tì cũng biết thích khách kia, đêm qua, giết Lâm Nhi, lại muốn giết nô tì, lúc ấy nô tì bị dọa sợ, vì bảo vệ tính mạng mới để cho trốn trong điện, sau đó, nô tì sinh lòng riêng, muốn lợi dụng cơ hội này, khiến Hoàng quý phi vĩnh viễn rời khỏi hoàng cung, khiến hoàng thượng cho là Hoàng quý phi chết, vì vậy, nô tì liền cùng hợp mưu với thích khách kia, sử dụng kế thay mận đổi đào, mặc y phục Hoàng quý phi lên người của Lâm Nhi, sau đó chém đầu Lâm Nhi xuống, nhấn chìm thi thể trong Thái Dịch Trì, làm thành tượng giả là Hoàng quý phi bị sát hại bỏ mình. . . . . ."

      "Sau đó sao?" Giọng điệu của Quân Thiếu Tần vẫn lạnh lẽo .

      "Sau đó, nô tì liền dẫn thích khách kia từ thiên môn Linh Hiền điện chạy ra ngoài, chuyện về sau nữa, nô tì cũng biết. . . . . ." Chợt Giang Ánh Nguyệt nắm lấy vạt áo của , than thở khóc lóc, mặt mày khổ sở mơ hồ: "Hoàng thượng, người tha cho nô tì , từng chữ nô tì đều là lời , nô tì chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau cũng dám nữa. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần cúi người xuống, nâng mặt nàng lên, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận, giống như muốn phun ra lửa: "Trẫm hỏi ngươi lần nữa, tại thích khách kia ở nơi nào?"

      Giang Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu, khóc vội la lên: "Nô tì biết, nô tì chỉ nhìn thấy có xe ngựa ở ngoài cung chi viện cho thích khách kia, đợi sau khi thích khách kia lên xe, xe ngựa liền về phía phố Huyền Vũ, chuyện khác, nô tì biết, nếu nô tì có chữ giả dối, hoàng thượng điều tra được cứ đánh chết nô tì, nô tì cũng oán . . . . . ."

      Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nhìn lúc lâu, đột nhiên xoay người mà , lạnh lùng mở miệng: "Tuyển thị Giang Ánh Nguyệt, phẩm chất đoan chính, làm loạn hậu cung, bây giờ giáng xuống làm thứ nhân, giam cầm trong Trường Môn điện!"

      Trường Môn điện là địa phương nào, đây chính là hoạt tử nhân mộ (mộ của người sống), vào, chính là trọn đời thoát thân được, mắt thấy Tiểu Thuận Tử dẫn vài tên thị vệ tiến lên, Giang Ánh Nguyệt sợ tới mức tự kiềm chế được mà kêu to lên: "Ta Trường Môn điện, ta ! Hoàng thượng, lúc trước người cũng phải là như vậy, lúc Thái hậu còn sống chính miệng người đồng ý với Thái hậu, người người đối xử tốt với ta, dùng cả đời để bảo vệ ta, hôm nay, người vì nữ nhân khác, lại đối với ta nhẫn tâm như vậy. . . . . ."

      Quân Thiếu Tần dừng bước lại, mặt nở nụ cười rất lạnh lùng, nồng đậm đến mức con ngươi lóe lửa giận: "Ngươi hẳn là trách trẫm phụ lòng phụ bạc?"

      Giống như nghe được chuyện buồn cười: "Lời thề của trẫm, đúng là hứa với dịu dàng mềm mại, thanh thuần như nước, phải người phụ nữ rắn rết bò cạp độc như ngươi! Ngươi tự vấn lòng mình , ban đầu đến tột cùng là ai phụ người nào? Ngươi
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :