1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba nghìn sủng ái tại một thân - Tịnh Nguyệt Tư Hoa (68C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 49:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Vân Tĩnh Hảo đỡ trưởng công chúa say khướt ra khỏi điện các, lại chợt thấy bên hông núi giả cách đó xa thoáng qua bóng người, đầu tiên nàng còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, nhưng tiếp theo cái chớp mắt, đạo bóng người kia lại lóe lên, giống như là cố ý náu cho nàng thấy!

      Bóng người kia cũng phải là ai khác, chính là sắc tâm chết Tiêu Kính Nghiệp, nay thất thế, quan cũng làm được, lòng chỉ muốn mang Vân Tĩnh Hảo , để thỏa mãn tâm nguyện thường ngày của .

      Lúc này, Vân Tĩnh Hảo cũng nhận ra là Tiêu Kính Nghiệp rồi, nhưng chỉ làm như thấy, cúi đầu, vẫn như cũ đỡ trưởng công chúa tiếp tục về phía trước, vào lúc này gió khẽ nổi, cảm giác say của trưởng công chúa cũng bị thổi hơn phân nửa, ánh mắt hé mở như có như , trong cơn mông lung nhìn Vân Tĩnh Hảo, nhìn thái độ nhu thuận của nàng, thở dài lâu: "Đứa ngốc này, vì sao còn phải lưu bên cạnh ?"

      giờ trong và ngoài cung đều truyền khắp, hoàng đế sủng hạnh Giang tuyển thị, Hoàng quý phi trong lúc thương tâm đẻ non rong huyết, nàng chỉ hiểu, dựa vào tính tình quật cường của Vân Tĩnh Hảo, vì sao còn phải lưu bên cạnh Quân Thiếu Tần?

      Vì sao còn phải lưu bên cạnh ? ra chính Vân Tĩnh Hảo cũng trả lời được, nàng ngừng tự với mình, là bởi vì bốn phía tẩm điện tất cả đều là thị vệ, cộng thêm thân thể nàng còn chưa khỏe, cho nên chỉ có thể lưu bên cạnh Quân Thiếu Tần, mỗi ngày nàng đều tự với mình như vậy. Mấy ngày này Quân Thiếu Tần cũng có đụng chạm nàng, mặc dù cùng giường chung gối với nàng, cũng chỉ ôm nàng mà thôi, trước sau như cưng chiều nàng, lại làm cho nàng thêm mâu thuẫn khổ sở, đối với làm như thấy, chỉ làm buông tha cho nàng, giả vờ nghênh hợp , nàng lại sợ mình càng lún càng sâu, tiếp tục như vậy nữa, nàng thực hành hạ mình đến điên mất.

      Thấy nàng lâu đáp lời, trưởng công chúa cũng hỏi nữa, chỉ dựa cả thân thể vào khuỷu tay nàng, do nàng dìu đỡ đường tới phòng ngủ.

      Đến Noãn Hương Trai của trưởng công chúa, thị vệ dám theo vào, chỉ đành chờ bên ngoài.

      Vào phòng ngủ, thị nữ hầu hạ trưởng công chúa thay quần áo, Vân Tĩnh Hảo bởi vì đường mệt mỏi, liền nghỉ ngơi ghế, có ma ma hầu hạ nước trà bưng trà thơm tới đây, chỉ vào giầy nàng : "Sao giầy nương nương lại ướt vậy? Để nô tỳ hầu hạ nương nương đổi."

      Vân Tĩnh Hảo cúi đầu nhìn, quả nhiên nơi mũi giày ướt chút, ước chừng là dẫm lên nước trong vườn, vì vậy liền theo ma ma này đến chếch thất cách phòng ngủ xa.

      Sau khi vào, ma ma này mời Vân Tĩnh Hảo ngồi tạm, mình ra tìm giầy vớ thay thế. Ai ngờ, Vân Tĩnh Hảo đợi lâu, cũng thấy ma ma này trở về, trong lòng nàng sinh nghi, liền ra khỏi chếch thất, men theo trí nhớ tới phòng ngủ trưởng công chúa, nhưng nàng tới lui lại có chút lạc đường, xung quanh cũng có nô tài dẫn đường, nàng sốt ruột, nghe phía trước cách đó xa hình như có tiếng chuyện truyền đến, vì vậy liền qua đó.

      Qua cửa động hình tròn trước mặt, cũng là có động thiên khác, bên trong sân treo đèn Dương Giác (hình con cừu) lớn, đốt nhang hương, bốn phía nhiều loại hoa lay động, cây xanh tĩnh mịch, dưới cây hoa tĩnh mịch này, bạch y nam tử, ngồi ngay ngắn trước cổ cầm, Vân Tĩnh Hảo mượn giác đèn nhìn lại, nam tử đó cực kỳ trẻ tuổi, mặt mũi như sương tuyết thanh ( thanh: đơn+trong suốt), mày nghiêng, đôi mắt sắc bén bức nhân, giấu tài năng rạng rỡ, chỉ thấy vô ý thức câu sợi dây đàn: "Đương" tiếng, dây đàn hoàn toàn bị hung hăng đánh gãy, giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy xuống, rơi đàn.

      "Hành động lần này của bệ hạ là phí của trời, đáng tiếc cho thanh cổ cầm của Trung Nguyên này." Có gã sai vặt dâng trà lên, giỡn câu.

      Nam tử đó ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt cười: "Cầm có tốt xấu, chỉ nhìn tâm tình thôi."

      "Xem ra tâm tình bệ hạ tốt nha." Gã sai vặt kia dùng khăn lau giọt máu đàn, lại : "Đêm khuya, sợ sương sớm rơi xuống, càng lạnh thêm, nô tài trước hầu hạ bệ hạ ngủ thôi."

      Nam tử đó gật đầu đứng dậy, chợt thấy nơi cửa động như có bóng người, lập tức lớn tiếng quát tháo, hỏi: "Người nào nơi đó?" d.đ.l.q.đ@

      Trong lòng Vân Tĩnh Hảo hoảng hốt, muốn lui ra ngoài, nam tử đó cũng đuổi tới,
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Cũng trong lúc đó tại vườn Mẫu Đơn của Noãn Hương Trai, thái y châm cứu cho Tiêu Dung Thiển, nhưng bởi vì bệnh của nàng tích tụ lâu, hôm nay bị kích động, bệnh càng thêm bệnh, ngủ mê man thẳng đến nửa đêm mới thoáng tỉnh táo chút, trong cơn mông lung mở mắt, gọi hai tiếng muốn nước uống, liền có người cầm tách trà tới đút nàng, nàng giống như được uống cam lộ (sương ngọt), uống mạch, mới tốt hơn chút, ngẩng đầu nhìn lại, thấy đút trà cho nàng, lại giống như là Quân Thiếu Tần!

      Nàng vừa mừng vừa sợ, vừa buồn vừa đau, rưng rưng đưa tay nhàng kéo , muốn nắm chắc ảo giác thể giữ lại trong hư , lại chân bắt được ống tay áo của , túm ở trong tay buông, bên tai lại nghe thấy giọng mềm mại của : "Nằm yên đừng nhúc nhích."

      Giọng này làm tâm thần cùng thân thể nàng bình tĩnh trong phút chốc, nàng nhàng nhắm mắt lại, từ từ cảm giác ngón tay của Quân Thiếu Tần thăm dò vào vạt áo của nàng, cởi bỏ cúc áo, đầu ngón tay lành lạnh chạm lên da thịt nóng bỏng của nàng, buộc chặt bụng từ từ dán lên nàng, hơi dùng sức chút, kéo nàng chặt hơn vào trong ngực , chóp mũi có mùi thơm thanh khiết nhàng, lẳng lặng nhập vào trong phế phủ (phổi, đáy lòng), hóa thành ấm áp tràn vào thân thể lạnh cứng.

      Trong mơ màng, nàng thế nào cũng thấy dung nhan của , nhưng có thể nghe thấy, khẽ những lời dịu dàng bên tai nàng, giống như tình cảm nồng nàn từng gặp trong mộng đẹp, làm cho nàng an tâm ngủ say. . . . . .

      Ngoài cửa sổ, trưởng công chúa nhìn màn này trong phòng ngủ, hài lòng cười, nàng muốn rời , lúc này, dưới hiên có tiếng bước chân truyền đến: "Quả nhiên trưởng công chúa có bản lĩnh, có thể tìm được người giống như đúc với Quân Thiếu Tần, chỉ biết, đến tột cùng người lừa hoàng hậu bao lâu?"

      Người , chính là người Vân Tĩnh Hảo gặp trong Noãn Hương Trai bạch y nam tử, mà chính là Cá Sấu Khả Hãn trẻ tuổi của nước Hạ Lan, người đứng đầu đại mạc danh chấn Bắc Cương danh tiếng làm thiên hạ phải khiếp sợ, chỉ là, cường giả oai phong cõi như vậy, nhưng thân thể lại cực kì yếu ớt, sắc mặt lại tái nhợt như ngọc, giống như bị bệnh.

      Trưởng công chúa nghe vậy, cũng là cười lạnh: "Khả Hãn vậy là sai rồi, ta chưa bao giờ lừa gạt hoàng hậu, cho tới nay, cũng là chính nàng lừa gạt mình, từ vừa mới bắt đầu, nàng cũng biết, Diệp Thu phải Quân Thiếu Tần, nhưng chính nàng ta muốn tiếp tục trầm mê, ta lại có thể thế nào? Ngày đó, nàng bị cấm tại Phệ Hương điện, lại ngoài ý muốn mang thai hài tử của Diệp Thu, nàng cho là Quân Thiếu Tần cái gì cũng biết, lại biết, Quân Thiếu Tần sớm đề phòng Tiêu gia, căn bản để cho nữ tử Tiêu gia mang thai con nối dòng của , mỗi khi thị tẩm Trung Cung, đều phục dụng bí dược, cho nên, căn bản là hoàng hậu có khả năng mang thai!"

      Cá Sấu lắc đầu mà thở dài : " ra , hoàng hậu cũng đáng thương, nếu nàng phải gả cho Quân Thiếu Tần, dù là tùy tùy tiện tiện gả cho người tầm thường, cả đời này, cũng hạnh phúc rất nhiều."

      Trưởng công chúa cười lạnh: "Khả Hãn giết cha đoạt vị, tàn sát vô số, sao hôm nay cũng nổi lên từ bi? Trong hoàng cung Thiên triều này có nữ nhân nào đáng thương? Nơi hậu cung xưa nay, tràn ngập oán khí, tranh chấp thù hận, sáng này chiều này, phúc này họa này, ai có thể so với ai khác tốt hơn? Bất quá đều là những kẻ đáng thương mà thôi!"

      Bất quá đều là những kẻ đáng thương mà thôi!

      Cá Sấu nghe trưởng công chúa cười lạnh ra những lời này, chẳng biết tại sao, lại đột nhiên nghĩ tới màn kia nhiều năm trước. Khi đó, còn là đứa bé, bị phụ hãn đưa đến Thiên triều để làm con tin, tại trong hoàng cung Thiên triều ti tiện nhưng tiêu dao sống tốt, mặc dù người trong cung đối với hờ hững, nhưng cũng dám thất lễ với , hoàng đế Thiên triều cũng đối với rất hiền lành nhân từ, chỉ có nhốt , còn cho phép tự do hoạt động trong hoàng cung, chỉ có lần, len lén chạy vào Càn Nguyên điện chơi, chút nữa nạp mạng.

      Mùa hè nóng bức, trong Càn Nguyên điện chiếu ánh sáng lờ mờ, Yên La sáng rỡ nhu hòa mềm mại phất phới trong gió, trong khí tràn ngập mùi thơm làm người ta trầm mê, ở trong hương khí này, bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai, theo sát sau, chỉ thấy trưởng công chúa thất hồn lạc phách vọt ra, tay nàng che vạt áo, cổ áo
      [​IMG]


      Chương 51:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Quân Thiếu Tần nghe lời này, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, ánh mắt như lưỡi dao bức nhân, lập tức ném bánh ngọt, tung người ra khỏi viện, đồng thời hướng Phúc bá sau lưng cao giọng : "Phái người thông báo A Thú, gọi truyền chỉ, lệnh cho cấm vệ quân nghiêm mật tìm tòi trong thành ngoài thành, nhất thiết phải tìm ra!"

      vừa mới ra viện, thấy Vân Tĩnh Hảo cầm mấy cành cây dâm bụt mới nở, từ bên ngoài trở về, thấy , nháy mắt đẹp, hỏi: "Chàng đâu đó? Sao sáng sớm thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả? Thiếp nấu. . . . . ."

      đợi nàng xong nửa câu sau, Quân Thiếu Tần liền nóng nảy cắt đứt lời của nàng... : "Nàng hảo hảo ở trong phòng đợi, lại hồ đồ cái gì?" xong, liền tay lấy cây dâm bụt trong tay nàng nện xuống đất, vẻ mặt giận giữ túm mạnh nàng trở về trong viện!

      Cổ tay Vân Tĩnh Hảo bị túm đau, cái miệng khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn , đột nhiên liền hiểu suy nghĩ của , nhất thời tức giận: "Thiếp cũng phải là nô lệ của chàng, chẳng lẽ ngay cả chút tự do cũng có sao? Nếu như chàng yên lòng đối với thiếp như vậy, liền kêu Ninh Sách Viễn lấy khóa sắt tới, lúc nào cũng khóa thiếp lại cho tiện!"

      Quân Thiếu Tần cũng là nóng tính, hết sức cắn răng nhìn nàng chằm chằm, bật thốt lên: "Dù sao ngoại trừ bên cạnh ta, nơi nào nàng cũng được ! Nếu như nghe lời nữa, ta khóa nàng lại!"

      Khi chuyện, chợt vung tay lên, đánh rớt thức ăn bàn trúc xuống đất, rơi xuống ngay trước mặt Vân Tĩnh Hảo, chén canh vỡ tan tành, cháo gạo tẻ nóng hôi hổi văng tung tóe lên, mấy cái bánh nướng ngũ cốc quay tròn lăn xuống dưới chân!

      Vân
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Động tác của càng cuồng dã, tựa hồ dùng răng khẽ cắn, Vân Tĩnh Hảo vừa xấu hổ vừa đau, mặt đỏ đến sắp bị thiêu đốt, trốn tránh vài lần vẫn tránh thoát, nhất thời cả gan, liền đạp cái, oán giận : " phải chàng muốn dẫn thiếp xem hoa đăng sao?"

      Quân Thiếu Tần bị cước, vẫn tức giận, lại dán tới, nhịn được hôn lên chóp mũi nàng cái, dụ dỗ : "Chỉ chốc lát nữa liền ."

      Vân Tĩnh Hảo nào chịu tin , chân lại dã man đạp cái, chỉ vểnh môi lắc đầu: " ngay bây giờ, nếu về sau chàng cũng đừng đụng thiếp nữa!"

      Quân Thiếu Tần bất ngờ kịp phòng bị, mắt cá chân lại bị nàng hung hăng đạp trúng, liền kêu rên : "Đừng đạp, rất đau đó!"

      "Ai biểu chàng chọc giận thiếp! chuyện lại suy nghĩ, cứ làm chuyện xấu, cứ hành hạ thiếp!"

      Vân Tĩnh Hảo nhất quyết tha, biết tại sao, đột nhiên ngực chua xót, chu mỏ, lại khóc lên, nàng vừa khóc, Quân Thiếu Tần chỉ đành phải nhận tội, vội vàng ôm nàng vào trong lòng dụ dỗ, chẳng qua ngoài miệng vẫn ba hoa như vậy, mồm mép lém lỉnh như vậy: "Nam nhân xấu nữ nhân , ta làm chuyện xấu, cũng là vì làm cho nàng ta hơn, thế nào, ta có làm cho nàng hơn rồi hả?"

      " cái đầu chàng!" Vân Tĩnh Hảo nhớ lại thời điểm trong ruộng lúa mạch ban nãy, giở trò xấu làm nàng lăn qua lăn lại như vậy, liền mắc cỡ đấm mấy cái, mang nước mắt và mồ hôi cùng nhau cọ lên cổ !

      Quân Thiếu Tần cười mặc cho nàng định đoạt, chỉ ôm nàng càng chặt hơn, cực kỳ thích mùi vị người nàng, mùi hương nhạt như vậy, nhạt nhưng lại thơm như vậy, im hơi lặng tiếng, sớm xông vào trí nhớ của .

      Lúc này, Phúc bá ở bên ngoài bẩm báo, nước nóng nấu xong, đáp tiếng, lúc này mới buông nàng ra, tự mình ra ngoài khiêng thùng nước tắm sạch , đổ nước nóng vào trong thùng, lại đổ thêm chút nước lạnh, thử nước ấm chưa, mới ôm Vân Tĩnh Hảo vào thùng nước tắm, hai người cùng nhau rửa sạch thân thể.

      Tắm rửa, Vân Tĩnh Hảo cũng khôi phục chút hơi sức, sau khi lau khô đầu, liền dùng trâm hải đường búi tóc phía sau lên, cũng biết Quân Thiếu Tần từ chỗ nào tìm được bộ xiêm y sạch , để cho nàng thay.

      Xiêm y váy trắng áo xanh làm nổi bật lên hai gò má của Vân Tĩnh Hảo giống như có thể bóp ra nước, nàng rất hài lòng, rồi lại có chút hoài nghi, căng thẳng trong lòng, liền xách cổ áo Quân Thiếu Tần lên: "Chàng , xiêm y này là của ai?"

      Quân Thiếu Tần bị nàng xách cổ áo lên, cách nàng quá gần, giương mắt liền đối diện với đôi môi mềm mại và ánh mắt thiêu đốt của nàng, , nhìn bộ dạng nàng tức giận đến rối loạn vì như vậy, đúng là. . . . . . Đáng !

      "Vậy nàng cho rằng là của ai?" hiểu được trong đầu nàng nghĩ những gì, lại cứ muốn cố ý đùa nàng.

      Bị hỏi ngược lại, Vân Tĩnh Hảo chỉ mở miệng, nhưng lên tiếng, mắt liếc thấy cười trộm, nàng mới có chút thẹn quá hóa giận : "Luẩn quẩn vòng quanh cái gì? thôi, sau này chàng cũng đừng để ý đến thiếp, chớ chuyện với thiếp!"

      "Đừng nóng giận đừng nóng giận! Ta được sao?" Quân Thiếu Tần đầu hàng, chỉ sợ đùa giỡn quá trớn, vội vàng ôm chặt nàng vào trong lòng mình, nhướng mày cười xấu xa: "Xiêm y này dĩ nhiên là mẫu hậu ta lưu lại, mẫu hậu lúc tuổi còn trẻ, luôn luôn thích màu sắc trắng trong thuần khiết như vậy." xong, lại khoa trương than thở: "Hẳn phải nàng lại suy nghĩ lung tung đấy chứ?"

      Bị trúng, Vân Tĩnh Hảo đỏ mặt, đỏ đến giống như con tôm luộc, thấy hả hê như vậy, nhất thời nàng tức nhịn nổi, liền kiếm cớ động thủ, hung ác nhéo cánh tay mấy cái, mới ra khỏi phòng.

      Quân Thiếu Tần hoàn toàn để ý cười đuổi theo, tâm tình rất tốt!

      Ngoài viện, Phúc bá chuẩn bị tốt xe ngựa, Quân Thiếu Tần đỡ Vân Tĩnh Hảo ngồi lên, do Phúc bá điều khiển, đường chạy tới phố Huyền Vũ.

      Lúc này, màn đêm buông xuống, đường hoa đăng lần lượt thắp sáng, cẩm tú trùng điệp, phồn hoa ngàn trượng.

      Bởi
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      cả đời này, nhất định là phải chết sớm, nhất định độc đến chết, nhưng Quân Thiếu Tần lại có được nhiều như vậy, có thân thể khỏe mạnh, có nữ nhân sâu đậm, còn có quyền lợi chí cao vô thượng, đây cũng là khác biệt giữa bọn họ, người trời, người dưới đất.

      biến sắc cười lạnh, mà đúng lúc này Quân Thiếu Tần giới thiệu với Vân Tĩnh Hảo : "Vị này chính là Khả Hãn Hạ Lan, Cá Sấu."

      Vân Tĩnh Hảo nghe Quân Thiếu Tần , rất là cả kinh, Quân Thiếu Tần từng qua, Cá Sấu là đồng minh của , nhưng nếu là minh hữu của , vì sao Cá Sấu lại cùng trưởng công chúa cấu kết ở chung chỗ? Lại vẫn ở tại trong vườn Mẫu Đơn của trưởng công chúa!

      Đột nhiên nàng có loại dự cảm rất xấu, cảm giác Cá Sấu phải đơn giản như vậy, khi nổi lên cái ý niệm này, ánh mắt của nàng liền khỏi nhìn về phía Cá Sấu, mà Cá Sấu cũng hề kiêng dè nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tự nhiên cùng Quân Thiếu Tần trò chuyện với nhau vui.

      Hai người đàn ông chuyện, nàng nữ nhân ở bên cạnh cũng tiện , vì vậy liền có chút nhàm chán, nhưng Quân Thiếu Tần lại chịu để cho nàng ra ngoài dạo.

      Vào giờ phút này, Vân Tĩnh Hảo bắt đầu nhớ Cẩm Nhi rồi, nếu Cẩm Nhi ở đây, ít nhất còn có người cùng nhàm chán với nàng.

      Cuối cùng đợi hai người đàn ông này kết thúc chuyện, sau khi Cá Sấu cáo từ rời , đêm khuya, Vân Tĩnh Hảo vừa mệt lại buồn ngủ, sớm còn bộ dáng ngồi, chỉ quan tâm nâng hai má, chán đến chết nằm ở bàn ngủ.

      Quân Thiếu Tần kêu nàng, nàng bị lạnh nhạt đêm, lúc này tính khí nổi lên, dứt khoát ăn vạ, chịu đứng dậy.

      Quân Thiếu Tần hết cách với nàng, chỉ đành phải cõng nàng lưng mình, ngay sau đó sải bước hướng phía trước, ra khỏi Thúy Sắc lâu.

      Phúc bá điều khiển xe ngựa chờ bên ngoài, Vân Tĩnh Hảo nằm lưng Quân Thiếu Tần, đôi tay ôm cổ của , rất là thoải mái an nhàn, nhất định chịu ngồi xe, chỉ cong môi ăn vạ: "Thiếp muốn ngồi xe, ngồi ở bên trong rất khó chịu!"

      "Vậy nàng muốn như thế nào?"

      "Thiếp muốn chàng cõng thiếp trở về!"

      Chân mày Quân Thiếu Tần cau lại, nổi giận: " được! Đường xa như vậy, nếu cõng nàng trở về, sáng sớm ngày mai cũng đừng nghĩ về đến nhà!"

      Vân Tĩnh Hảo mặc kệ có tức giận hay , chỉ đong đưa lưng la lối om sòm ăn vạ, kéo cao giọng kêu: "Thiếp mặc kệ thiếp mặc kệ, thiếp muốn lưng chàng, ai bảo cả đêm chàng để ý tới thiếp!"

      Nàng giống như bạch tuộc quấn chặt , đầu lắc như đánh trống chầu, tiếp tục uốn éo lưng ầm ĩ ngừng, chính là xuống!

      Này muốn ầm ĩ tới khi nào đây! #Lạc_Thần#

      Quân Thiếu Tần hết cách, chỉ đành phải thỏa hiệp: "Được được, nàng thắng, ta sợ nàng nha đầu này!"

      Vân Tĩnh Hảo cười đắc ý lưng , vào lúc này bởi vì đêm khuya, đường tàn đèn muốn tắt, người ít dần, chỉ còn ánh trăng bầu trời, chiếu sáng khắp nơi.

      Quân Thiếu Tần cõng nàng từ từ tới ngoài thành, hai người như đôi vợ chồng dân thường cười cười , ánh trăng chiếu vào phác họa hình bóng hai người đá lát đường mờ tối, quấn quít dây dưa ái muội lượn quanh ở chung chỗ, cho dù gió đêm hiu quạnh, cũng ngăn được nhiệt tình giống như ngọn lửa của hai người, nhiệt tình như lửa.

      "Lần sau ngàn vạn lần đừng làm hùng, lần này suýt nữa mạng cũng mất rồi, nàng cũng nên ghi nhớ lấy!"

      Vân Tĩnh Hảo buồn ngủ chết được, mơ mơ màng màng "Vâng" tiếng, lại cúi đầu kêu "Thiếu Tần".

      "Hả?" Quân Thiếu Tần đáp tiếng, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của nàng chặt chẽ dán sát vào mình, nhiệt độ hòa vào nhau, ấm áp khiến người an tâm, giống như tất cả quấy nhiễu đều rời xa.

      Vân Tĩnh Hảo dán sát mặt người , chóp mũi đều là hơi thở của , nhàng : "Chàng cảm thấy Cá Sấu rất kỳ lạ sao?"

      "Kỳ lạ chỗ nào?"

      "Thiếp gặp qua tại trong vườn Mẫu Đơn của trưởng công chúa, thân là Khả Hãn Hạ Lan, sau khi vào kinh thành, trước vào triều gặp vua, ngược lại trọ tại nơi ở của trưởng công chúa, cái này còn chưa đủ kỳ lạ sao?"

      Quân Thiếu Tần lên tiếng, trong mắt vẻ mặt khó lường, cũng biết suy nghĩ gì, hồi lâu, bên tai liền truyền đến hô hấp nhàn nhạt của Vân Tĩnh Hảo, nàng ngủ say lưng . vội vàng cẩn thận thả nàng xuống, ôm nàng vào xe ngựa, giọng lệnh cho Phúc bá đánh ngựa .

      Hình như Vân Tĩnh Hảo thấy gì đó trong giấc mộng cau mày lầm bầm mấy câu, vô ý thức vung tay bé lên, quyền đánh tới người Quân Thiếu Tần, hẳn là lực lượng cực lớn, đau kêu thành tiếng, nhưng đại tiểu thư nàng lại hồn nhiên biết, tự chủ nhàng mè nheo ở trong lòng , tiếp tục mộng đẹp của nàng.

      Quân Thiếu Tần khẽ mỉm cười, nhìn bộ dáng ngủ say thoải mái của nàng, tâm cũng tan ra, nhưng nếu có thể cần trở lại cung, cứ đời kiếp như vậy cũng tốt. d.đ.l.q.đ

      Đợi trở lại tiểu viện, Quân Thiếu Tần cũng là mệt mỏi, ôm nàng ngủ ngon giấc.

      Ngày hôm sau, bị mùi thơm ngát dụ người làm tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy bàn đặt cháo trắng nóng hôi hổi, từ ngoài phòng Vân Tĩnh Hảo đẩy cửa vào, trong tay còn cầm bình thiết đựng nước nóng, thấy tỉnh, liền vừa rót nước vào trong chậu gỗ, vắt khăn để cho rửa mặt, vừa cười : "Trong viện này trụi lủi, chút sức sống cũng có, thiếp bảo Phúc bá kiếm chút Trường Xuân trở về, lát nũa chàng giúp thiếp trồng lên cho tốt được ?"

      Quân Thiếu Tần "Ừ" tiếng, rửa mặt, mặc xiêm y xong, lười nhác mà cười lôi nàng vào trong ngực: "Nàng nghĩ muốn ở lâu dài tại nơi này?"

      Vân Tĩnh Hảo đúng là nghĩ muốn ở lâu dài, so với đủ loại hạn chế trong hoàng cung, ở chỗ này muốn tự nhiên tự do hơn nhiều, huống chi, sống ở chỗ này, cần xã giao với những vợ lớn vợ bé của , mạng cũng dài hơn chút!

      Chỉ là, lời này có thể sao?

      Ngày hôm qua, nàng chỉ thích nơi này, lại nổi lên lòng nghi ngờ, vào lúc này nếu nàng là muốn ở lâu dài, dựa theo tính tình mọn cứng nhắc của , còn biết ra sao!

      Nàng cong lên cặp môi thơm, nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn là tích chữ như vàng là tốt, vì vậy hề gì, chỉ cầm cháo nóng cho , là hiền lương : "Có lẽ nhiều ngày chàng thiếu nước, động chút là phát cáu, thiếp đặc biệt bảo Phúc bá mua hạt sen về, tự tay nấu chè hạt sen cho chàng, húp cháo giải khát, đối với thân thể khỏe mạnh."

      Quân Thiếu Tần nhận lấy chén cháo, lẳng lặng cười, cúi người, môi nhàng hôn lên trán nàng, giọng : "Nếu như nàng thích nơi này, thỉnh thoảng tới ở mấy ngày vẫn có thể, nếu muốn ở lâu dài, cũng là được, nàng có biết, khắc ta cũng rời xa nàng được, cũng thể mình nàng sống thoải mái ở chỗ này, lại ném ta ở trong cung mình trông coi phòng trống chứ hả?"

      Lúc này, giọng của như được chế ra từ đường mạch nha, quấn quít kéo dài, vào miệng tan , mùi vị ngọt ngào này theo đầu lưỡi xuyên thẳng thẩm thấu đến trong lòng.

      mặt Vân Tĩnh Hảo lại bắt đầu nóng lên, thế nhưng tiếp được, chỉ cảm thấy đôi mắt có thể chảy ra nước, nước này tràn ra, cơ hồ làm nàng chết đuối, làm nàng khó thở, toàn thân đều bủn rủn rồi.

      Hai người trầm mặc hồi, Quân Thiếu Tần cũng là bưng chén cháo này, cầm chén cháo ăn sạch khô ráo, cuối cùng, nhìn nàng, dịu dàng :
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 54:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Mà Vân Tĩnh Hảo đương nhiên vẫn là trở lại Càn Nguyên điện, có cung nữ chuẩn bị tốt nước nóng hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, nàng theo thói quen kêu tiếng: "Cẩm Nhi", lại ai đáp lại nàng, nàng lại kêu tiếng, cung nữ hầu hạ nàng vội quỳ xuống trả lời: "Khởi bẩm nương nương, hôm qua hoàng hậu nương nương đột nhiên triệu kiến Cẩm Nhi, đến nay chưa thả người trở về!"

      Nàng nghe lời này xong, liền biết tốt, ngay cả xiêm y cũng kịp thay đổi, liền vội vã chạy ra ngoài, cũng may, Quân Thiếu Tần hồi cung liền bảo thị vệ Càn Nguyên điện rút lui, lúc này cũng còn ai dám ngăn cản nàng.

      Đến Chiêu Dương điện, cho cung nhân thông báo, nàng liền sải bước xông vào, Tiêu Dung Thiển giống như sớm biết trước nàng đến, ngờ sai người chuẩn bị tốt trà bánh, ngồi đàng hoàng ở trong điện chờ nàng, thấy nàng, chỉ khẽ mỉm cười cầm bình nước sứ men xanh, từ từ rót nước vào trong ly: "Muội muội hiếm khi tới chỗ của ta, ta lại có trà gì tốt, ngược lại hái chút hoa sơn trà từ trong ngự hoa viên của mình trở về, bỏ nước tanh nổi phía , để đường phèn mứt táo, chế thành trà uống, rất tốt cho thanh nhiệt tả hỏa, muội muội có muốn thử chút hay ?"

      Trong ly trà trắng mịn này, hơi nóng bốc lên, nước trà vàng óng mang theo mùi táo mật nhàn nhạt thơm ngát, dần dần lẫn vào hương nhang trong điện, lại có vài phần ấm áp quỷ dị.

      Lúc này Vân Tĩnh Hảo lo lắng cho Cẩm Nhi, nào có tâm trạng uống trà, chỉ thu lại tất cả ngạo khí thường ngày, giọng : "Nghe hoàng hậu nương nương triệu kiến Cẩm Nhi, cũng biết là vì chuyện gì?"

      Tiêu Dung Thiển chợt cười lạnh tiếng: "Bổn cung triệu kiến tiện tỳ kia, vốn chỉ là hỏi ít chuyện, nghĩ tiện tỳ kia lại biết quy củ xúc phạm Bổn cung, bị Bổn cung trừng phạt chút, bị đánh bốn mươi đại bản, Bổn cung sai người trói nàng lại, chuẩn bị đưa đến huấn giới ty!"

      khi đưa đến huấn giới ty, Cẩm Nhi vẫn còn sống được hay sao?

      Vân Tĩnh Hảo cau mày : "Nếu là Cẩm Nhi biết quy củ, kính xin hoàng hậu nương nương giao nàng lại cho tần thiếp, nhất định tần thiếp nghiêm trị nàng, tuyệt nương tay."

      Tiêu Dung Thiển sau khi nghe xong, ra vẻ thắng lợi vui sướng cười, châm chọc: "Nghe giọng điệu này của muội muội giống như là cầu xin Bổn cung, nhưng Bổn cung có cái gì đáng giá để muội muội cầu xin? Muội muội còn có ân sủng của hoàng thượng, Bổn cung lại có cái gì ?" Nàng đứng dậy, tiến tới bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, giọng bỗng cất cao: "Bổn cung cũng chỉ còn lại người ca ca, hôm nay cũng chết trong tay muội muội, muội muội là thủ đoạn, Bổn cung cực kỳ bội phục!"

      Vân Tĩnh Hảo cười lạnh: " cho cùng, hoàng hậu nương nương vẫn là vì ca ca của mình chết mà có oán hận, như vậy, nương nương ngại thẳng, đến tột cùng muốn như thế nào, mới bằng lòng thả Cẩm Nhi?"

      "Rất đơn giản." Tiêu Dung Thiển đưa ly trà cho nàng, nhìn chằm chằm nàng, để cho nàng có bất kỳ cơ hội phản kích, từng chữ ràng: "Ca ca ta thích ngươi như vậy, hôm nay chết, ngươi liền uống hết ly trà này, theo chôn cùng !"

      " có khả năng!" Vân Tĩnh Hảo sớm tức giận, nghe đến đó, lại khống chế mình được nữa, giơ tay lên hất ly trà xuống dưới đất!

      Tiêu Dung Thiển lại cười ha hả, như kẻ điên: " ra là ngươi cũng sợ chết! Bổn cung còn tưởng rằng, nữ nhân như ngươi vậy, cái gì cũng sợ !" Nàng cười đủ rồi, lại rót ly trà, đặt ly trà cạnh khóe miệng, uống hơi cạn sạch, cực kỳ hài lòng : "Trà này có độc, Bổn cung là dọa ngươi thôi! Bổn cung mới có ngu như vậy, lúc này độc chết ngươi, hoàng thượng như thế nào lại bỏ qua cho Bổn cung? Nếu Bổn cung muốn ngươi chết, cũng cần phải hoàng thượng tự mình động thủ mới được!"

      Đột nhiên nàng lại kề gần tới khuôn mặt Vân Tĩnh Hảo, giọng lạnh lùng thốt lên: " cho ngươi biết, Bổn cung cũng đưa Cẩm Nhi của ngươi vào huấn giới ty, chỉ ban thưởng nàng vào quân doanh, đánh trận Ô Hoàn, các tướng sĩ cực khổ, Bổn cung thân là hoàng hậu, đưa cung nữ khao thưởng bọn họ, cũng rất là nên! Huống chi, Cẩm Nhi của ngươi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, dù sao vẫn học được vài phần hồ mị của ngươi, nam nhân ai là thích, làm doanh kỹ là cực kỳ thích hợp rồi !

      Vân Tĩnh Hảo nghe lời này xong, sắc mặt lập tức thay đổi, mất hết huyết sắc, cái gì cũng đoái hoài tới liền chạy ra ngoài!

      Tiêu Dung Thiển nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, ngẩng cao mũ phượng, tinh thần phấn chấn, dung nhan như hoa lộ ra vẻ thâm độc, giống như chỉ chờ gà trống quyết chiến, cất tiếng cười to: "Vân Tĩnh Hảo. . . . . Kế tiếp, chính là ngươi rồi !"

      Đánh trận Ô Hoàn, hộ quốc đại tướng quân Bùi Dũng giành được công lao lớn nhất, sau khi đại quân khải hoàn hồi triều, Quân Thiếu Tần tự mình ra khỏi thành khao thưởng tướng sĩ, ra lệnh đại quân đóng quân tại doanh trại cách Đế Kinh bốn mươi dặm bên ngoài, tùy
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :