1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba nghìn sủng ái tại một thân - Tịnh Nguyệt Tư Hoa (68C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      :yoyo69::yoyo69:Đọc lèo luôn Ủng hộ nàng:yoyo52: ghét bà con Giang gì í với thàng sư huynh quá :yoyo61::yoyo61:

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      ra , chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, chịu dùng mềm với , càng muốn nháo với , nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên bỏ qua cho nàng. Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm chú viết chữ.

      "Con người đau khổ bởi sinh lão bệnh tử, tâm đau khổ vì phiền não tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến."

      Nàng viết là câu kệ niệm Phật (các bài thơ của Phật gọi là kệ), ánh mắt Quân Thiếu Tần từ những thứ giấy trắng mực đen kia, chuyển dời đến mặt nàng, thấy mặt nàng xám như tro tàn, ánh mắt lạnh nhạt, biết làm sao, đột nhiên đáy lòng hoảng sợ, trong nháy mắt liền xé giấy này nát bấy, cắn răng cái, kéo nàng vào trong lòng, môi hung hăng đè ép xuống, mạnh mẽ xâm nhập đôi môi nàng.

      Trong đôi mắt trong veo của nàng thấy được đôi mắt chính mình, đó là ánh mắt nhiễm tình dục cuồng dã, cảm giác mình giống như là trúng ma chướng, có lúc nào là nghĩ muốn giữ lấy nàng.

      Dục vọng là cái gì?

      Trước kia tính khiêu chiến trong vô cùng cao, hình như từ từ trở nên mơ hồ, từng cho rằng những thứ kia rất quan trọng đối với mình, tỷ như giang sơn, tỷ như quyền hành, đột nhiên những thứ này trở nên cực kỳ có ý nghĩa, mỗi ngày cẩn trọng, ngày qua ngày, năm này sang năm khác, vô luận cố gắng thế nào, giang sơn này ngày nào đó cũng cần phải giao ra, chân chính thuộc về , chỉ còn lại có Vân Tĩnh Hảo, trong tay chỉ có nàng, có người khác, cho nên, vô luận như thế nào cũng thể buông tay, dùng thủ đoạn cũng phải lưu nàng lại bên cạnh.

      Tiểu Thuận Tử lệnh cung nhân mang nước nóng vào, muốn hầu hạ thay xiêm y bị mưa thấm ướt, thế nhưng lại giương tay lên, ra lệnh tất cả mọi người đều lui xuống.

      Cửa tẩm điện lặng yên tiếng động đóng lại, trong nháy mắt cửa khép lại, "Cạch" tiếng, đột nhiên khiến cả người Vân Tĩnh Hảo chấn động, phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.

      Quân Thiếu Tần thu phản ứng của nàng vào đáy mắt, cả cười, từng bước đến gần nàng, đến khi làm cho nàng đường thối lui, ngón tay chạm lên gò má nàng, dán bên tai nàng : "Ta chỉ muốn nàng chuyện, chỉ cần nàng , cho dù là hận ta oán trách ta, nàng , ta liền buông tha nàng, nếu ta nhất định dày vò nàng cho tới khi thể rời giường."

      Vân Tĩnh Hảo thấy thực tránh thoát, liền tùy , chỉ cắn môi, nhất định lời nào. d*đ#l^q@đ$

      Sắc mặt Quân Thiếu Tần lạnh xuống, chợt khiêng nàng đến giường, nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy thanh xiêm y bị xé rách, cảm giác mình bị thả bàn dài lạnh lẽo, giống như con cá mặc người chém giết, bị đánh vảy cá, lột da cá, lộ ra bên trong trắng bệch, chút tôn nghiêm mặc cho người thi triển.

      Nàng thống hận loại cảm giác này, thống hận loại cảm giác bất lực yếu đuối này, tựa như trước đây, nàng bé giống như con kiến, mất năng lực tự bảo vệ mình, trong giáo ti phường, chỉ có thể mặc cho người ta sỉ nhục.

      Thân thể nàng tự chủ được co rút thành cục, rồi lại bị ôm ấp trong lòng, đôi cánh tay cứng cáp ôm nàng chặt, ngón tay du động người nàng, mơn trớn mỗi tấc da thịt nàng, chậm rãi thăm dò vào giữa hai chân nàng, bất kể nàng tránh như thế nào, luôn luôn có biện pháp hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, đôi môi hôn lên gáy cùng xương quai xanh của nàng, vô cùng triền miên. . . . . .

      Mắt thấy bắt đầu cởi quần áo chính mình ra, nàng lại chỉ có thể cắn chặt răng, trốn vào góc giường, biết như vậy cũng chống được cái gì, điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ như vậy, nhưng mà, nàng lại bị kéo lại, đôi tay bị cưỡng chế cố định đỉnh đầu, để ý nàng hoảng sợ run rẩy, cả người đều đè xuống.

      Nháy mắt tiếp theo, đau đớn lớn từ dưới thân đánh úp lại, cả người nàng giống như bị mũi tên sắc nhọn mà kinh khủng đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc nàng khóc lên, nứt nở lên tiếng: "Quân Thiếu Tần chàng đừng như vậy, thiếp van chàng. . . . . ."

      Nàng ngờ Quân Thiếu Tần ngừng lại, từ người nàng trở mình xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, vỗ lưng run rẩy của nàng, giọng khàn khàn: "Nàng xem nàng, trong lòng ràng là sợ, lại cứ quật cường như vậy, nếu như nàng sớm chịu thua cầu xin ta, phải ít chịu khổ hơn chút sao? Nàng cũng biết, nàng xa cách lạnh nhạt, làm ta rất đau lòng. . . . . ."

      Vân Tĩnh Hảo liều mạng nuốt xuống lệ nóng tràn mi, làm sao cũng thể nào thu nước mắt sắp rơi xuống trở về được, đôi tay thành quyền chống đỡ lồng ngực , trong lòng thực khó chịu, nhịn được vừa đấm vừa cắn , thực hận thể tự tay giết , cho đến khi phát tiết đủ rồi mới dừng khóc, ngừng thở gấp trong ngực .

      Quân Thiếu Tần đợi nàng khá hơn chút, liền gọi Tiểu Thuận Tử vào đổi chút nước nóng, ôm nàng vào thùng tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể hai người, lại giúp nàng mặc xiêm y, cuối cùng, mới kêu người bưng chén cháo nóng vào lần nữa, vẫn là cháo đậu sa đường Vân Tĩnh Hảo rất thích.

      "Ta sợ nàng đập bể cháo, cho nên mua nhiều mấy chén, nghĩ tới nàng đúng là đập bể rồi!" Quân Thiếu Tần nhàn nhạt ra, mở nắp, hương thơm ngọt ngào của cháo đường bay ra, múc muỗng cẩn thận thổi cho nguội, mới đút tới bên môi nàng, dụ dỗ : "Buổi tối nàng chưa ăn gì, trong bụng tất cả đều là thuốc, như vậy đối với thân thể cũng tốt, cháo này vừa thơm vừa ngọt, nàng nếm ngụm thử xem."

      Vân Tĩnh Hảo muốn đút, cảm kích đưa tay đoạt lấy chén, tự mình nuốt cháo đường vào, ăn hơi, khóe mắt cũng chưa từng liếc tới Quân Thiếu Tần.

      Thấy nàng ăn xong rồi, gương mặt tuyết trắng khôi phục chút sức sống, Quân Thiếu Tần mới đưa tay nhàng vén mái tóc tán loạn trán nàng lên, cầm khăn lụa muốn lau vết cháo bên môi cho nàng, thân thể nàng lại run lên, theo bản năng trốn tránh chút: "Chàng lại muốn làm cái gì?"

      Quân Thiếu Tần thở dài, nở nụ cười: "Ta còn có thể làm cái gì? Bất quá là buộc nàng mở miệng, để cho nàng đừng xem ta như khí, hôm nay nàng chịu chuyện, làm sao ta còn chịu đối với nàng như vậy."

      Vân Tĩnh Hảo vẫn như cũ tin , cơ thể nhắn co lại trong góc, tựa như tiểu hài đồng, ánh mắt lại yếu thế chút nào nhìn chằm chằm, oán hận nhìn chằm chằm.

      Quân Thiếu Tần hết cách với nàng, lại đưa tay kéo nàng, dụ dỗ : "Nàng nằm trò chuyện với ta lát, ta làm việc khác." lôi nàng về trong lòng, kéo chăn mền qua bao lấy hai người, hôn sâu lên da thịt nàng, ôm chặt như vậy, giống như muốn dụi nàng, thấm vào trong thân thể của : " giờ nàng đánh cũng đánh, tức giận cũng nên tiêu tan, đừng đau lòng nữa, đứa bé, chúng ta còn có rất nhiều. . . . . ."

      Vân Tĩnh Hảo ngơ ngẩn nghe, chỉ cảm thấy đáy lòng lại dâng lên từng trận ghen tuông, chỉ cắn môi chịu khóc thành tiếng, thân thể lại run rẩy thôi, ngón tay Quân Thiếu Tần lau khóe mắt nàng, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt như màu đêm khuya trong ngày hè, muốn hút người vào sâu: "Ta biết, lòng nàng tràn đầy vui sướng mong chờ đứa này, ta cũng như nàng, cũng là hài nhi của ta, cốt nhục của ta, làm ra quyết định đó ta cũng oán hận cũng cam lòng, nhưng ta lại có thể thế nào? Ta tình nguyện để cho nàng hận ta cả đời, cũng thể trơ mắt nhìn nàng chết."

      Vân Tĩnh Hảo vừa khổ sở vừa quật cường, nghĩ muốn trả lời lại cách mỉa mai, nhưng chẳng biết vì sao, cổ họng giống như là bị ngăn chặn, rốt cuộc nên lời thấp giọng : thiếp chết là chuyện của thiếp, mới cần chàng xen vào việc của người khác!

      Thấy nàng thêm gì nữa, Quân Thiếu Tần hôn môi nàng cái, thương tiếc : "Ngủ , đừng hành hạ chính mình, thời gian còn dài, qua , chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay ?"

      Vân Tĩnh Hảo cũng đáp lại, dường như ngủ say, Quân Thiếu Tần sợ thức tỉnh nàng, liền dám động, chỉ gắt gao làm nàng dán sát vào ngực mình, thân thể nàng mềm mại như vậy, mềm đến làm cho trái tim của , đều hóa thành nước.

      Hồi lâu, chợt nghe giọng cực khẽ của nàng gọi tiếng: "Thiếu Tần." Như lời mê: "Buồn bực hơn tháng, thiếp muốn ra ngoài dạo chút. . . . . ."

      "Ừ." Quân Thiếu Tần hôn lên trán nàng, cằm ma sát tóc nàng, giọng hoà nhã: "Thọ yến trưởng công chúa, ta dẫn nàng cùng , được ?"

      "Được." Sau lúc lâu Vân Tĩnh Hảo mới ngắn gọn đáp lại, lúc này là ngủ thiếp , mơ mơ màng màng lại nỉ non câu gì, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.

      Đến thọ yến trưởng công chúa ngày đó, Vân Tĩnh Hảo dùng bữa trưa xong, lại ngủ lát, tỉnh lại liền bắt đầu trang điểm thay y phục, Cẩm Nhi dâng y phục mùa hè của Thượng Cung cục lên, váy dài xẻ làm tám lụa mỏng như khói, phối với áo Loan Phượng phủ kín hoa văn màu sắc trang nhã, đai lưng thon dài, chuỗi ngọc vòng quanh, làm nổi bật cả người lên như quả đào mật mềm mại vô cùng, Cẩm Nhi vấn mái tóc dài của nàng lên, búi tóc nghiêng sang bên tóc mai xõa hai bên, trâm đầu rực rỡ, trâm cài là trâm ngọc trai.

      Nàng quan sát dung nhan trong kính chốc lát, vuốt vạt áo lên, quay người lại ánh mắt kinh ngạc nhìn Quân Thiếu Tần, bởi vì muốn xuất cung, cũng đổi lại thường phục, quần áo màu lam, váy dài thắt lưng, phong thần lỗi lạc, ung dung xuất trần, giống như là đế vương, ngược lại giống như là công tử tao nhã từ trong hí kịch ra trần thế, mấy tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh nhìn trộm coi, khó tránh khỏi sinh ra chút suy nghĩ kiều diễm, khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.

      Nhưng Vân Tĩnh Hảo vẫn đối với làm như thấy, chỉ lạnh lùng câu: "Thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường."

      Ngược lại Quân Thiếu Tần gấp, đưa tay nâng mặt nàng lên, khẽ nhíu mày: "Ăn mặc đẹp như vậy, tại sao trang điểm?"

      " mượn chàng quản." Vân Tĩnh Hảo quay đầu , để ý tới , Cẩm Nhi vội vàng tìm son phấn tới, muốn dâng lên, Quân Thiếu Tần lại ôm Vân Tĩnh Hảo vào trong lòng, lời nào bao phủ lên cánh môi nàng, nhàn nhạt lưu luyến, sâu triền miên, nhiệt tình mút hôn.

      Qua hồi lâu, mới buông nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi nàng đỏ tươi vì sưng, cười: "Bôi tốt lắm, màu này ta thích!"
      Last edited: 23/9/16
      Hale205, thuyt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48:《 Ba nghìn sủng ái tại thân 》
      Edit: Lạc Thần


      Vân Tĩnh Hảo vuốt cánh môi bị hôn đau, nhìn chằm chằm, trong lòng vừa hận đến chịu được, nhưng lại tiện phát tác chúng, chỉ đành phải trở tay hung ác bấm cái, thế nhưng lại ôm chặt, chạm khẽ lên má nàng, cười đưa hộp gấm rực rỡ cho nàng: "Thu cái này , gặp trưởng công chúa, nàng tới hiến thọ."

      hộp gấm nho cũng có chỗ nào đặc biệt, Vân Tĩnh Hảo nhìn thoáng qua, tức giận : "Thiếp hiến thọ, này hợp lễ nghi chứ?"

      "Như thế nào hợp?" Quân Thiếu Tần nhíu mày hỏi.

      Dĩ nhiên hợp! Nàng cũng phải là hoàng hậu, cho dù là Hoàng quý phi, nhưng chỉ là thiếp, làm sao có thể tùy tiện thay hiến thọ trước mặt bề ? Bách quan nhìn lại nghĩ như thế nào? Ý tứ như vậy quá ràng, thế nhưng biết còn cố hỏi!

      Vân Tĩnh Hảo có chút giận, nhịn được muốn phát tác, nhưng là Tiểu Thuận Tử vào bẩm báo, là Ninh Sách Viễn có chuyện quan trọng cầu kiến, Ninh Sách Viễn vẫn tra vụ án Quân Thiếu Tần bị đâm, nghe vẫn tra ra cái gì, hôm nay vội vã muốn gặp Quân Thiếu Tần, sợ là vụ án rốt cuộc có manh mối, Quân Thiếu Tần chỉ đành phải tuyên kiến giá (gặp mặt) Ngự Thư Phòng, bảo Tiểu Thuận Tử và Cẩm Nhi trước tiên hầu hạ Vân Tĩnh Hảo, chờ trước điện.

      Chờ trước điện, ngự liễn (xe vua ngồi) cẩm tú rực rỡ sớm chờ tại đó, lúc này Vân Tĩnh Hảo mới phát , cạnh xe kéo còn đứng người ———- Tiêu Dung Thiển!

      Dĩ nhiên, Tiêu Dung Thiển là vợ chính của Quân Thiếu Tần, chính là Trung Cung hoàng hậu, mừng thọ của , đương nhiên là nàng muốn .

      Vân Tĩnh Hảo chậm rãi lên trước, hành lễ với nàng : "Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương."

      Tiêu Dung Thiển lệnh cung nhân hai bên lui ra, ánh mắt nhìn thẳng Vân Tĩnh Hảo, tỉ mỉ xem kỹ nàng, ngay sau đó nhàng cười, nghiêng đầu tới gần bên tai nàng, chậm rãi : " giờ muội muội khỏe ? Bổn cung nghe , hoàng thượng sủng hạnh Giang tuyển thị, muội muội giận đến đẻ non rong huyết, thiếu chút nữa sống nổi, giờ muội muội là sống bằng chết chứ hả?"

      Vân Tĩnh Hảo lạnh lùng cười, giọng : "Hoàng hậu nương nương yên tâm, cho dù sống bằng chết nữa, Tần thiếp cũng sống sót, hảo hảo quý trọng mình, ngược lại hoàng hậu nương nương, ngài hi vọng Tần thiếp chết như vậy, nhưng cho dù có Tần thiếp, hoàng thượng vẫn sủng ái người khác, là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn, nhất định phải có ba ngàn hậu cung, nếu như về sau ngài tiếp tục mưu kế giết hại hậu phi chồng chất, cuối cùng bị chán ghét mà vứt bỏ, chẳng lẽ ngài quên kết cục của Huệ hậu của tiên đế?"

      Tiêu Dung Thiển nghe xong, khuôn mặt vốn đoan trang hòa nhã liền lộ ra vẻ điên cuồng, nhìn Vân Tĩnh Hảo, trong mắt đều là hận ý, đến hôm nay, nàng chút nào che giấu căm hận đối với Vân Tĩnh Hảo rồi: "Hậu cung tuy nhiều Tần phi, nhưng Bổn cung lại chỉ muốn ngươi chết, nhưng ngươi vẫn cứ chết, người từ trong tiện dân bò dậy quả nhiên khác biệt, nếu Bổn cung bị hoàng thượng xem như vật để chơi đùa hành hạ phải nhu nhược chịu đựng, Bổn cung thà rằng chết cho xong!"

      Vân Tĩnh Hảo cười, cũng tức giận, chỉ là lười biếng đưa tay ngáp cái, xấu hổ cúi đầu : "Làm sao hoàng hậu nương nương biết hoàng thượng hành hạ Tần thiếp? Hoàng thượng sủng ái Tần thiếp bao nhiêu, lục cung đều biết, hoàng hậu nương nương lại biết sao?"

      "Tiện nhân!"

      Tiêu Dung Thiển dưới cơn thịnh nộ, giơ tay lên liền chưởng tát tới, Vân Tĩnh Hảo kịp né tránh, chỉ cảm thấy chưởng phong đập vào mặt, trước mắt chợt hoa lên, nháy mắt tiếp theo, cũng là Tiểu Thuận Tử vững vàng chặn tay Tiêu Dung Thiển lại, làm chưởng này ngưng lại giữa trung!

      mặt Tiểu Thuận Tử vẫn duy trì mỉm cười vạn năm thân thiết, chậm rãi : " hai vị nương nương đây là làm sao vậy? Sao đến ngày trọng đại lại cãi nhau? Hoàng thượng sắp đến, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy, tốt!"

      Tiêu Dung Thiển nghe vậy, mới thu tay về, nhưng vẫn còn cam lòng, tức giận đẩy Tiểu Thuận Tử ra, sắc mặt tái nhợt đau thương lộ vẻ sợ hãi, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Tĩnh Hảo, lại gần nàng lạnh lùng : "Đừng quá đắc ý, mặc dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng thủy chung vẫn nhìn thấu hoàng thượng, mặc dù ngươi trong lòng chiếm địa vị nhất định, nhưng ngươi tin hay , nếu có ngày, ngươi chặn đường của , làm trở ngại , chắc chắn tự tay phá hủy ngươi, mà ngày này, xa, Bổn cung chỉ còn chờ xem, xem ngươi vạn kiếp bất phục ra sao, chết có chỗ chôn ra sao!"

      Vân Tĩnh Hảo thấy nàng tựa như kẻ điên, mặt khỏi thương xót mà nhìn nàng, lời, nhưng lại chọc cho nàng giận lên, ôi ôi cười lạnh: "Người đây là ánh mắt gì? Chẳng lẽ ngươi tin?"

      Vân Tĩnh Hảo muốn , phía sau hai người lại truyền đến tiếng tuyên giá, cuối cùng Quân Thiếu Tần tới, Tiêu Dung Thiển lập tức khôi phục bộ dáng đoan trang, quỳ xuống, Vân Tĩnh Hảo cũng theo sau quỳ xuống.

      Quân Thiếu Tần cho phép đứng lên, mỉm cười tới bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, cầm tay nàng, dịu dàng : "Để nàng chờ lâu, bây giờ liền xuất phát thôi."

      Lúc này tâm tình Vân Tĩnh Hảo tốt, muốn hất tay ra, nhưng nhìn Tiêu Dung Thiển, lại đổi chủ ý, cuối cùng nở nụ cười hiếm thấy với Quân Thiếu Tần, lại sửa sang lại đai lưng cho , phủi phủi bụi bặm hề tồn tại vai.

      Quân Thiếu Tần bị nàng coi như có lâu như vậy, hôm nay thấy nàng xinh đẹp nhu thuận như vậy, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, nhịn được cười cong mắt, vô cùng nhanh cúi đầu hôn trộm môi nàng, coi ai ra gì làm cho người khác giận sôi!

      Thấy màn này, Tiêu Dung Thiển vẫn nỗ lực duy trì tư thái thanh tao lịch , tiến lên nhắc nhở: "Hoàng thượng, nên khởi giá rồi."

      Quân Thiếu Tần gật đầu, lên ngự liễn trước, dựa theo quy định bên phải là lớn, Tiêu Dung Thiển là hoàng hậu, nàng đạp chân lên tấm ván từ bên phải ngự liễn mà vào, mà Vân Tĩnh Hảo chỉ có thể từ bên trái lên xe. Thời điểm khi Tiêu Dung Thiển được cung nhân đỡ ngồi lên ngự liễn Quân Thiếu Tần chỉ ngồi thẳng bất động, nhưng Vân Tĩnh Hảo mới vừa bước lên ván xe, liền mỉm cười nghiêng người, tự tay đỡ nàng, nắm tay nàng, để cho nàng ngồi dựa vào bên cạnh mình.

      Sắc mặt Tiêu Dung Thiển trở nên tái mét, nhưng hôm nay nàng có thể nhịn cũng có thể chờ, mấy ngày nữa, đợi ngày bái tướng đài xây xong, chính là ngày diệt vong của Vân Tĩnh Hảo rồi, Quân Thiếu Tần là đế vương, thiên hạ của , đế vị của , mới là quan trọng, nhất định vì chính mình mà vứt bỏ Vân Tĩnh Hảo, có Vân Tĩnh Hảo, hậu cung cũng liền an bình, tâm Quân Thiếu Tần sớm muộn cũng trở lại người nàng, nàng mất nhiều như vậy, vứt bỏ nhiều như vậy, thương tổn nhiều như vậy, giờ còn lại, cũng chỉ có nam nhân này, nàng nhường cho bất luận kẻ nào!

      Ba người chạy tới vườn mẫu đơn lúc tân khách tụ tập, thọ yến sắp bắt đầu.

      Trong vườn đèn cung đình bằng ngọc lưu ly vô cùng tỏa sáng, trướng vũ Bàn Long, mành phi Thải Phượng, vàng bạc sáng rỡ, châu báu huy hoàng, trưởng công chúa thu thập được ít hoa tượng từ dân gian vào đây, dùng bí phát (bí: bí mật, phát: phát triển) thúc dục, rốt cuộc làm cho Hàn Mai rét đậm cùng Mẫu Đơn Phú Quý đồng thời nở rộ!

      Mà Linh Lung điện các của thọ yến là thiết kế dựa vào nước mà đứng, bàn yến tiệc được sắp xếp từ đầu đến đuôi, thị nữ tuổi trẻ tóc mây mặt như hoa giơ cao đèn Lưu Vân màu đỏ, đứng hầu hai bên, chiếu lên thọ yến sáng như ban ngày, phóng tầm mắt nhìn tới, vương tôn hoàng thân quốc thích ngồi đầy, cẩm y rực rỡ, giống như bức họa thịnh thế phú quý phồn hoa.

      Ba người Quân Thiếu Tần vào điện trưởng công chúa tự mình ra đón, quần thần khấu đầu, hô ba tiếng Ngô hoàng vạn tuế.

      Vân Tĩnh Hảo tự tay dâng lễ thọ lên, hộp gấm kia mở ra, đúng là đạo thánh chỉ.

      Đôi tay Tiểu Thuận Tử mở ra, tuyên đọc trước mặt mọi người.

      ra, Quân Thiếu Tần lại ban vùng đồng bằng màu mỡ thịnh vượng gần nghìn dặm chỗ giao giới giữa Thiên triều và Hạ Lan cho trưởng công chúa làm đất phong!

      Lấy ranh giới làm lễ vật mừng thọ, Quân Thiếu Tần đối với vị này xem như cực kỳ hào phóng, tuy là Đế Vương cũng là hiếm thấy.

      phần lễ như vậy, dĩ nhiên là trưởng công chúa nhận.

      Quần thần vô cùng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là, lúc này hoàng hậu ràng có mặt tại đây, nhưng hiến thọ lại là Hoàng quý phi, cái này gọi là đạo lý gì? Trước đây vẫn có tin đồn Đế hậu vừa mắt, chẳng lẽ. . . . . . Tiếng quần thần bàn luận xôn xao từ từ chuyển thành ràng, ngạc nhiên suy đoán thậm chí vượt tiếng đàn sáo vui vẻ!

      Nhưng Tiêu Dung Thiển thủy chung mang theo mỉm cười, ngồi ghế đầu bên cạnh Quân Thiếu Tần, Vân Tĩnh Hảo cũng chỉ có thể ngồi dưới tay, cũng coi như phân ra địa vị chính thứ rồi, nhưng kì lạ trưởng công chúa lại mời Vân Tĩnh Hảo đến ngồi bên cạnh mình, bởi vì nàng là bề , lại là thọ tinh (sinh nhật), cho nên bàn yến tiệc cùng chỗ ghế đầu với Quân Thiếu Tần, Vân Tĩnh Hảo lại cùng Tiêu Dung Thiển chẳng phân biệt được dưới rồi.

      Buổi tiệc bắt đầu, rượu ngon món ngon bưng lên, quần thần vui vẻ chè chén, tiếng nhạc du dương, vũ y cung nữ nối đuôi vào, trong lúc nhất thời múa tay áo tung bay, giống như bàn ngọc tiên uyển (uyển: vườn) chín tầng trời.

      Trong bữa tiệc, người nâng cốc chúc mừng nghênh tặng tới Quân Thiếu Tần và trưởng công chúa nối liền dứt, trưởng công chúa uống nhiều mấy chén, liền có chút chịu nổi, cảm thấy chếnh choáng đột nhiên sa sầm, liền để cho Vân Tĩnh Hảo đỡ nàng đứng dậy thay y phục, đương nhiên Quân Thiếu Tần yên tâm, liếc mắt ra hiệu, liền có thị vệ theo.

      Vân Tĩnh Hảo đỡ trưởng công chúa say khướt ra khỏi điện các, lại chợt thấy bên hông núi giả cách đó xa thoáng qua bóng người, đầu tiên nàng còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, nhưng tiếp theo cái chớp mắt, đạo bóng người kia lại lóe lên, giống như là cố ý náu cho nàng thấy!

      Tác giả có lời muốn : Quân Thiếu Tần cho lễ vật chúc mừng nặng như vậy cùng với việc để Vân Tĩnh Hảo hiến thọ, đều có dụng ý.
      Last edited: 23/9/16
      Thanhtrang, thuyt, Trâu3 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chưa post hết chương nàng @SooSyl

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      @Chris Cảm ơn bạn đã nhắc, mình sửa lại rồi nha :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :