1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ba nụ hôn đổi lấy 1 đời chồng - Hiểu đơn đinh đông (20 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      - Đừng có mà viện lý do với tôi, có gì mà khỏe chứ, lần nào chạm vào
      , cũng đều khỏe. Tôi cho biết, chiều theo ý tôi,
      tôi tìm , còn phải lấy tiền từ chỗ đấy. – Trần Hạo thô bỉ .
      Mạch Kỳ lại lần nữa hất tay ta ra:
      - Tùy tìm ai tìm, tôi thấy trong người khỏe, tôi muốn.
      Trần Hạo hằn học chửi mấy câu tục tĩu, kéo Mạch Kỳ ném vào giường trong
      phòng ngủ.
      - Con đàn bà thối tha, đừng tưởng rằng tao biết, mày và thằng cha
      họ Châu đó đầu mày cuối mắt với nhau cười cười , khi ông mày đây
      ở nhà, nó cho mày ăn no rồi phải ? Bây giờ ông mày muốn,
      con mẹ mày lại cho. Dựa vào đâu chứ? Tao mới là người chồng chính
      thức của mày, thằng đó muốn chơi mày, còn phải đưa tiền cho tao trước.
      Mạch Kỳ thể nào chịu đựng được những lời sỉ nhục của ta, tức
      giận đến độ thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng, hét lên:
      - Trần Hạo! Đừng có mà lăng mạ mối quan hệ của tôi và Châu Vũ Mân,
      giữa tôi và ấy vô cùng trong sạch. Hôm nay đúng là tôi thấy khỏe,
      xin hãy học cách tôn trọng tôi được ?
      che lấy ngực như hành động tự vệ bản năng, chính là cho
      phép chồng chạm vào .
      Trần Hạo cười khẩy:
      - Trong sạch, ai tin được chứ? Ông đây mắt nhắm mắt mở chả thèm quản
      lý mày, tôn trọng, đàn bà cần tôn trọng cái quái gì chứ? Tôi cho biết,
      hôm nay muốn cho cũng phải cho.
      ta lao đến, ấn chặt xuống dưới, ra sức lột áo . Hai người giãy giụa
      kịch liệt, “roạt” tiếng, chiếc áo len sợi bị xé rách, còn mặt Trần Hạo cũng
      bị móng tay của Mạch Kỳ cào rách.
      Trần Hạo cảm thấy mặt nóng bừng, vừa sờ thấy hai vết máu. ta lập
      tức nổi trận lôi đình, rút thắt lưng da, đánh tới tấp vào Mạch Kỳ.
      - Hôm nay xem tao đánh chết mày cái đồ đĩ thõa, cái đồ khốn nạn này, con
      tiện nhân!
      Mạch Kỳ kêu lên thảm thiết, khi Trần Hạo dùng hết sức lực vốn
      thể nào là đối thủ của ta được. Chiếc dây thắt lưng da quật tạo
      thành tiếng vun vút đập mạnh vào làn da trần của , lập tức xuất từng
      vết hằn tụ máu. bị đánh ngã từ giường xuống, lăn lộn dưới đất, miệng
      kêu gào thảm thiết, giữa những tiếng dây lưng quất còn xen lẫn cả nắm đấm
      cú đá của Trần Hạo…
      Giọt nước mắt lăn dài, Mạch Kỳ luôn miệng kêu gào cầu xin, nhưng Trần
      Hạo mắt đỏ ngàu vì tức giận vốn hề có ý định dừng tay. Ở bên ngoài
      thua hết sạch tiền rất là xấu hổ, bị người ta coi thường, chỉ duy nhất lúc
      đánh vợ mới có thể cảm thấy chút khoái cảm an ủi biến thái… Chỉ có lúc này
      đây ta mới cảm thấy mình là người đàn ông có sức mạnh.
      Chiếc dây thắt lưng da kém chất lượng bị đứt, lúc này ta mới chịu
      ngừng lại, độc ác túm lấy mái tóc dài của Mạch Kỳ kéo lên giường. ta
      cởi quần, đè lên người … Mạch Kỳ nghẹn ngào, lúc này còn khả
      năng để có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có thể đờ đẫn nhìn lên trần nhà với
      nỗi bi thương cùng cực, mặc cho Trần Hạo giày vò thô bạo cơ thể
      Trần Hạo thở hồng hộc giống như con dã thú, mang theo hơi thở hôi hám
      nồng nặc phả vào mặt khiến cảm thấy buồn nôn, nét mặt ta vẹo vọ
      gớm ghiếc giống như con ác quỷ… Trong lúc ta hưởng thụ thỏa mãn đối
      với thân thể , chính là thời khắc chịu đựng giày vò nơi địa ngục.
      Châu Vũ Mân lê những bước chân nặng nề trở về.
      Từ xa, bắt đầu nhìn dõi về ánh đèn của nhà họ Trần, biết tại
      sao, trong cái thành phố vốn nghĩ rằng nó thuộc về mình này,
      dần dần lại nảy sinh ra thứ cảm giác mong ngóng được quay về rất kỳ lạ
      và mới mẻ này. Khi làm việc mệt mỏi, điều mong muốn nhất chính là quay
      trở về căn hộ mình thuê. Cửa phòng thường mở, bởi vì chủ nhà ngày
      nào cũng dọn dẹp phòng và giặt giũ quần áo cho . Mỗi ngày trở về căn
      phòng buổi sáng vẫn còn bừa bộn lộn xộn, đến lúc quay về, trở nên
      gọn gàng sạch .
      Căn phòng bé , tràn ngập hơi thở của người phụ nữ xinh đẹp, khiến
      tâm hồn đơn của nảy sinh nỗi nhớ mong.
      mở cửa phòng, đèn trong phòng khách bật sáng, nhưng
      có ai cả.
      xuống bếp, lấy đồ ăn để lại cho ở trong tủ lạnh, cho vào lò vi
      sóng để quay nóng, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, tâm trạng cũng trở nên vô
      cùng dễ chịu thoải mái.
      Bây giờ mới chín giờ tối, thường ngày ấy đều xem tivi ở phòng khách,
      hôm nay có phải là trong người thấy được khỏe nên lên giường nghỉ
      sớm như vậy?
      Ăn xong bữa ăn đêm, trầm mặc giây lát, vẫn cảm thấy hơi lo lắng, khi
      qua cửa phòng của chủ nhà, lên tiếng hỏi thăm, nhưng
      tiếng trả lời.
      cứ tưởng ngủ rồi, quay người định bước , trong khoảnh
      khắc chợt nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
      quay người, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, trong phòng tối đen như
      mực, nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy Mạch Kỳ
      ôm gối dựa vào đầu giường, tóc dài che khuất khuôn mặt .
      khóc thút thít, áo xống bị xé rách, lộ ra cánh tay.
      bật đèn lên, dưới ánh sáng trắng chói mắt, nhìn cánh tay
      trắng trẻo dày đặc những vết thương rớm máu.
      Trong khoảnh khắc đó, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng như thể não
      thiếu dưỡng khí, như thể hồn phách bay chốn nào, chỉ còn lại cái vỏ
      có tri giác lại ở chốn này. Thời gian trôi qua lâu, dường như
      mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
      nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn , rồi lại vội vàng cúi đầu
      xuống, muốn phát ra khuôn mặt sưng vù của mình. Nhưng
      nhìn thấy rồi, mặt đầy những vết thâm tím, mắt phải sưng vù
      lên, thâm miếng lớn. Yết hầu của chuyển động lúc, run rẩy thốt
      ra câu:
      - ta… đánh à?
      Mạch Kỳ trả lời, im lặng hồi lâu, ngừng thút thút.
      bước nhanh đến, thận trọng nâng cánh tay lên, đếm những vết
      thương đau đớn đó, là vết tích của thắt lưng da! nhìn thấy ở sàn nhà
      có hai miếng dây thắt lưng bị đứt!
      Hai bàn tay nắm chặt lại, khớp xương kêu răng rắc:
      - ta đâu rồi?
      Vì cố kìm nén phẫn nộ, giọng của cũng bị lạc .
      - ta rồi…
      - cho tôi biết ta ở đâu?
      - Mặc kệ ta… tôi, tôi vẫn ổn…
      - Bị đánh ra nông nỗi này, còn ổn sao? – đau lòng đến độ toàn thân
      run rẩy, như thể chiếc dây lưng da đó vụt vào người chính vậy – Thằng
      súc sinh này, tôi tha cho nó. Hãy cho tôi biết nó ở đâu?
      Mạch Kỳ uể oải lắc đầu:
      - … Tôi biết ta đâu, ta đánh bạc, bị thua liền đánh tôi để
      trút giận…
      - Vậy được, báo cảnh sát, tôi giúp báo cảnh sát. – Châu Vũ Mân lôi di
      động ra.
      Mạch Kỳ ngẩng đầu lên, cầu xin :
      - Đừng báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát em tôi biết, đừng để con
      bé biết, nó chịu nổi đâu, ảnh hưởng đến công việc và tâm trạng của
      nó.
      - Lẽ nào lại tha cho thằng súc sinh đó dễ dàng như vậy sao? Đối với loại
      người này được mềm lòng tay.
      Mạch Kỳ :
      - Trong lòng tôi, ta còn là con người nữa rồi, ta là
      súc sinh, là dã thú… nhưng, đây chính là số mệnh của tôi, tôi chỉ có thể oán
      trách mình khổ mệnh.
      Châu Vũ Mân trầm mặc, rất muốn với : , đây phải là
      số mệnh của , chẳng có ai bị định sẵn là phải chịu khổ, nên rời xa tên súc
      sinh đó! Nhưng lấy tư cách gì để khuyên nhủ ủi chứ? Trong lòng
      , mình chẳng qua chỉ là người khách trọ bình thường, thể bảo vệ
      cho , thể đem lại cho cuộc sống tươi mới. nghèo như vậy,
      thu nhập cũng chỉ vừa đủ nuôi sống mình, người đàn ông ngoài ba
      mươi tuổi, vẫn chưa có nơi ở cố định trong cái thành phố này, có tư cách
      gì để với người phụ nữ đáng thương này: Rời khỏi cái tên súc sinh đánh
      , bắt đầu cuộc sống mới?
      cũng giống như , chính là những người rất bé sinh sống trong
      thành phố này.
      quay người bước ra ngoài:
      - Tôi mua thuốc cho .
      bước nhanh như thể sao băng, cố gắng kìm nén nỗi bi thương ở
      trong mắt, người phụ nữ tốt như vậy, tại sao đáng nhận được
      nâng niu trân trọng của đàn ông? Người đàn ông đó, rốt cuộc ta được tạo
      thành từ thứ gì, sao lại có thể vô tâm vô tình đến thế.
      bầu trời đêm u tối chợt xuất cơn mưa nho , Châu Vũ Mân
      bước nhanh đường, đèn đường sáng nhấp nháy, ánh sáng mơ màng,
      lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn tìm được cửa hàng thuốc gần nhất
      để mua, có thể giảm bớt đau đớn của Mạch Kỳ sớm từng nào hay từng ấy.
      Khi qua cửa hàng bán mỳ, nghe thấy giọng quen quen:
      - Ông chủ, cho bát mỳ nào!
      ngừng bước, máu huyết toàn thân sôi trào.
      nhìn thấy Trần Hạo ngồi vắt chân ở trong quán mỳ cách chỉ có
      năm mét, khuôn mặt bẩn thỉu hớn hở đắc ý.
      Vừa mới đánh đập vợ mình trận dã man, còn mình lại tỉnh bơ ngồi ở
      đây ăn đêm. Tay Châu Vũ Mân nắm chặt tạo thành những tiếng kêu răng rắc,
      từ từ bước về phía Trần Hạo.
      bóng đen cao to phủ chiếu xuống, Trần Hạo ngẩng đầu lên, bởi vì
      ngược sáng cho nên ta nhìn khuôn mặt người đàn ông có thân
      hình cao to này, do đó khi nắm đấm của người đàn ông đấm vỡ mũi ta,
      ta mới gào thét và kịp phản ứng, đẩy đổ ghế quay người bỏ chạy…
      Vừa chạy, vừa gào thét “cứu mạng”…
      Châu Vũ Mân lao đến, đè Trần Hạo nằm xuống đất, đấm dồn dập như mưa.
      Giọt nước mưa tinh khiết rơi xuống, bao trùm thế giới u ám càng trở nên
      mơ hồ nhạt nhòa.
      4
      Mạch Khiết vẫn còn thẩm định bản thảo ngoài giờ trong văn phòng,
      Lý Mộng Long bê đến cho cốc café:
      - Cùng ăn đêm nhé, tôi mời.
      - cần đâu, tôi phải xem xong số bản thảo này. Tôi hỏi này, những đối
      tượng phỏng vấn sắp xếp thế nào rồi? Nếu kéo dài thêm chút thời gian
      nữa tôi e kịp mất. – Mạch Khiết uống ngụm café, ngẩng đầu
      nhìn thẳng vào Lý Mộng Long.
      Đồng nghiệp trong văn phòng về hết rồi, chỉ duy nhất mình ta
      tự nguyện ở lại giúp đỡ. Trong công việc ta rất nhanh nhẹn, năng lực xuất
      chúng, Mạch Khiết mặc dù ra, nhưng thực ra viết bản
      báo cáo đề nghị thăng chức gửi cho sếp, dự định để cho Lý Mộng Long làm
      trưởng ban biên tập.
      cũng thực rất cần người trợ lý đắc lực có thể giúp đỡ được mình.
      Tờ tạp chí M Beautiful phiên bản mới ra đời tạo nên tiếng vang, nhưng thứ
      chờ đón họ tới đây mới thực là áp lực nặng nề nhất, chỉ có thể làm cho kỳ
      sau càng hay hơn kỳ trước, nếu nhanh chóng để mất số lượng độc
      giả vốn được ổn định.
      Lý Mộng Long đắc ý duỗi thẳng đôi chân dài của ta, :
      - Lần nào giao việc cho tôi mà tôi hoàn thành tốt chứ? Yên tâm ,
      tôi liên hệ xong xuôi với những đối tượng phỏng vấn rồi.
      Mạch Khiết hỏi vẻ nghi ngờ:
      - Họ thực bằng lòng tiếp nhận cuộc phỏng vấn của giới truyền thông
      sao?
      - xem? Nếu như ngoại tình, ồ, quên mất tôi xin lỗi, bạn trai của
      cưới khác, tôi cố ý khơi lại vết thương của nhé…
      ta ngừng lại giây lát, hài lòng nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ lựng lên
      của Mạch Khiết, rồi mới từ từ tiếp:
      - Nếu chị của ngoại tình, xem ấy có bằng lòng tiếp nhận
      cuộc phỏng vấn của giới truyền thông hay ?
      - Chị của mới ngoại tình đấy! Cả nhà đều ngoại tình! Chắc chắn
      bằng lòng, ngoại tình vốn là việc lén lút, vì lén lút cho nên mới càng
      kích thích.
      - Cho nên, lần này chúng ta bắt buộc phải che giấu thân phận của mình,
      ngầm phỏng vấn ngoại tình, những câu chuyện này rất chân thực đáng tin
      cậy, sao có thể cuốn hút đôi mắt của các độc giả chứ? – Lý Mộng Long
      vẻ đắc ý – Tất cả mọi thứ tôi sắp xếp ổn thỏa rồi, đến lúc đó cứ nghe
      theo chỉ huy của tôi mà hành động, đảm bảo chuyên đề lần này của
      vô cùng xuất sắc.
      Nhìn bộ dạng bí của ta, Mạch Khiết thấy hơi băn khoăn khó hiểu,
      phỏng vấn ngầm ngoại tình? Phỏng vấn ngầm là như thế nảo? vòng vèo
      làm gì chứ, con người này thẳng thắn chút nào.
      Đột nhiên, chuông di động của vội vã vang lên, vừa nhìn liền nhận ra là
      số điện thoại của Mạch Kỳ.
      Nhìn thời gian là mười giờ đêm rồi, lúc này sao bỗng dưng chị lại
      gọi điện cho mình, lẽ nào lại bị cái tên phá gia chi tử Trần Hạo đó đánh nữa
      rồi?
      Trái tim trở nên nặng trịch, vội vàng nghe máy.
      - Chị ơi, có chuyện gì vậy?
      Giọng Mạch Kỳ vô cùng lo lắng:
      - Chị có ai có thể giúp đỡ được, Mạch Khiết, em hãy giúp Châu Vũ
      Mân , ấy bị người ở đồn cảnh sát bắt rồi…
      - A, là chuyện gì vậy? – Giọng Mạch Khiết vút cao. Lý Mộng Long quay sang
      nhìn , đôi lông mày đen sậm nhíu lại.
      - ấy, ấy đánh cho rể em bị thương, rể em báo cảnh
      sát, sau đó ấy liền bị giải … Em mau nghĩ để bảo lãnh ấy ra, bây giờ
      chị ở đồn cảnh sát…
      Gác máy, Mạch Khiết vội vàng mặc áo khoác. Lý Mộng Long :
      - xảy ra chuyện gì vậy, có cần tôi giúp đỡ ?
      Mạch Khiết :
      - người bạn của tôi đánh rể tôi, bây giờ bị giữ ở trong đồn cảnh
      sát, cần phải tìm người đến để bảo lãnh, có cách nào ?
      Lý Mộng Long :
      - Là muốn giúp rể hay là giúp bạn ?
      - Bạn! Đương nhiên là giúp bạn tôi, loại người như rể tôi ai cần
      quan tâm đến ta chứ? có cách gì ?
      - nào, chúng ta vừa vừa !
      Trong đồn cảnh sát, Lý Mộng Long làm thủ tục bảo lãnh, Mạch Khiết nhìn
      khuôn mặt chị sưng vù thâm tím, tức giận hét lên:
      - ta còn trơ tráo báo cảnh sát, ta đánh chị thành ra nông nỗi này,
      người nên báo cảnh sát là chúng ta mới phải! Dựa vào cái gì mà lại bắt giữ
      Châu Vũ Mân chứ?
      Giọng của quá lớn, khiến cho người cảnh sát trực ban rất khó chịu, gõ
      gõ bàn:
      - Này, coi đây là cái chợ à, còn làm báo chí nữa chứ, sao mà lại thô lỗ lớn
      tiếng thế?
      Mạch Khiết đành phải cố kìm nén nỗi bực dọc, hạ giọng:
      - Trần Hạo lại đánh chị, Châu Vũ Mân là người giúp chị đánh ta, kết
      quả bị ta báo cảnh sát, có đúng vậy ?
      Mạch Kỳ đành phải cho Mạch Khiết toàn bộ đầu đuôi nguyên nhân
      việc.
      Mạch Khiết tức giận đến nỗi cảm tưởng như phổi sắp nổ tung.
      - Trần Hạo càng ngày càng giống con người nữa, lần này em quyết
      tha cho ! Chị, em xin chị đấy, em cầu xin chị hãy ly hôn với , nếu
      sớm muộn gì ngày chị bị giày vò cho đến chết.
      đau đớn lệ, cảm giác như trái tim sắp vỡ vụn. Người thân duy nhất
      của cõi đời này lại phải đêm ngày sống trong địa ngục, còn chỉ có
      thể trơ mắt ra nhìn mà thể làm được gì. hận mình, đúng thư
      sinh là thứ vô dụng, ngay cả người thân của mình cũng có cách nào
      bảo vệ.
      Mạch Kỳ lau nước mắt cho em , còn trong mắt mình cũng ầng ậc nước:
      - Chị thể… sau này chị cẩn thận, để ta mượn cớ để
      đánh chị nữa…
      Bị ức hiếp đến nông nỗi này, mà chị vẫn thà lặng lẽ chịu đựng chứ
      muốn ly hôn.
      Mạch Khiết ngẩn người nhìn chị mình, biết nên đồng tình với chị
      hay là oán hận chị, tại sao người chị lương thiện nhất đời này lại gặp
      phải người đàn ông độc ác nhẫn tâm nhất đời cơ chứ?
      Lý Mộng Long đưa Châu Vũ Mân bước ra ngoài. Nhìn thấy họ, Châu Vũ Mân
      lặng lẽ cúi đầu, :
      - Tôi xin lỗi, làm cho các phải lo lắng cho tôi rồi.
      - , Châu Vũ Mân, tôi thay mặt chị tôi cảm ơn , cái loại súc sinh
      đó, đánh chết cũng đáng đời. – Mạch Khiết .
      Lý Mộng Long liếc nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của cảnh sát trực ban, :
      - Được rồi, chúng ta thôi! Ở đây phải nơi để dốc bầu tâm .
      Lý Mộng Long lái xe đưa Châu Vũ Mân và Mạch Kỳ về nhà.
      Lúc chào từ biệt, Châu Vũ Mân bắt tay Lý Mộng Long lời cảm ơn .
      Mạch Kỳ nhìn Lý Mộng Long hồi lâu, rồi lại nhìn khuôn mặt sa sầm bực bội
      của em , khuôn mặt tràn ngập nỗi bi thương chợt lộ ra nụ cười như
      có được an ủi.
      Lúc ngồi lại lên xe, Mạch Khiết cảm thấy toàn thân mỏi mệt, rất muốn
      nhanh chóng được trở về nhà nằm vào chiếc giường sạch ấm áp của mình.
      - Lý Mộng Long, cảm ơn ! – rất chân thành. Cũng biết con
      người này có cách thần thông quảng đại gì mà sau khi gọi mấy cuộc điện thoại
      bảo lãnh được Châu Vũ Mân ra.
      Lý Mộng Long liếc nhìn cái:
      - Rất hiếm hoi được nghe thấy với tôi ba chữ này.
      - Đó là bởi vì thường ngày khiến cho người khác chán ghét, nhưng hôm
      nay, thực cảm ơn … nếu , tôi đúng là biết cần phải làm thế
      nào. rể tôi là loại lưu manh đánh người lại sao, Châu Vũ Mân lấy
      lại chút công bằng cho chị tôi, ấy lại bị bắt giữ, đời này làm gì
      có việc nào bất công đến như thế chứ?
      - Thế à? Chị xinh đẹp đấy, sao lại lấy người đàn ông như
      vậy chứ?
      Mạch Khiết thở dài:
      - Chị ấy cứ luôn miệng đây là số mệnh của mình, bất luận rể tôi
      hàng ngày ngược đãi chị như thế nào chị cũng đều lặng lẽ chịu đựng,
      chịu ly hôn. Tôi thực chẳng biết làm thế nào với chị ấy cả.
      - Đó là bởi vì chị vẫn chưa xảy ra việc “ngoại tình”, phụ nữ khi
      ngoại tình, thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn cả giở sách.
      Mạch Khiết chau mày, con người này thực thể khen ngợi được,
      lập tức lại khôi phục ngay bản tính khắc nghiệt.
      - Chị tôi còn lâu mới là loại người như thế! Chị ấy là mẫu người phụ nữ
      truyền thống lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, sao có thể ngoại tình được chứ?
      Chắc phải là nhìn thấy chị tôi xinh đẹp lại có ý định xấu xa gì chứ?
      - Tổng biên tập Mạch, bảo tôi phải thế nào mới được đây?
      phải là tất cả những người ngoại tình đều đáng hận, có đôi lúc chính người
      trong cuộc cũng có nỗi khổ tâm gọi là tình bất đắc dĩ. Nếu như chị bởi vì
      người khác mà đưa ra cầu ly hôn, lẽ nào cảm thấy đây là
      giải thoát sao?
      Mạch Khiết bĩu môi:
      - Tôi cần biết lý do gì, chỉ cần chị ấy chịu ly hôn, tôi giơ hai tay tán
      thành, có nuôi chị ấy cả đời tôi cũng cam tâm tình nguyện.
      - Ồ, tôi cứ tưởng chỉ đối tốt với người tình đầu tiên của thôi, ra
      đối với chị cũng rất tốt.
      Mạch Khiết sa sầm nét mặt, cảm thấy hối hận nên để ta biết quá
      nhiều việc của mình như vậy, ràng biết Tiêu Ly cầu hôn người khác,
      nhưng ta luôn chạm vào nỗi đau của người ta… nghi ngờ Lý
      Mộng Long có khuynh hướng ngược đãi con người, cứ thỉnh thoảng lại kích
      động người khác chút, sau đó lại tỉnh bơ bỏ như có chuyện gì
      xảy ra.
      ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại, quá mệt, lúc này đây chỉ muốn
      nghỉ ngơi, muốn tranh cãi với Lý Mộng Long nữa.
      Nào ngờ, ta lại thốt ra câu:
      - Tổng biên tập Mạch, ra dáng vẻ lúc nhắm mắt ngủ cũng đáng
      .
      bất giác mở to mắt, trợn trừng mắt với ta, chỉ sợ ta lại cố tình
      hôn lén lần nữa. còn dám nhắm mắt mơ màng ngủ nữa.
      Lý Mộng Long khẽ lắc đầu, than thở:
      - Nhắm mắt là thiên sứ, mở mắt ra là ác quỷ.
      Nước mưa vẫn rơi từ bầu trời đen sì xuống, cây gạt nước gạt gạt lại
      trước cửa kính xe nhạt nhòa, ánh đèn màu vàng cam sáng lấp lánh
      khuôn mặt hai người trẻ tuổi. Chiếc xe Ford lao nhanh giữa màn đêm, dần
      dần mất hút giữa những luồng ánh sáng đèn và biển xa cộ nườm nượp nối
      đuôi nhau.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 14: Viên đạn ái tình nguy hiểm đó bắn xuyên vào trái tim tôi
      1
      Chiếc xe Ford men theo con đường núi ngoằn ngoèo lượn vòng, đây là
      khu vực đồi núi ở vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố mười mấy ki-lô-mét.
      Nhìn những cánh rừng xanh sẫm, và cả bầu trời xanh thẳm khác hẳn với
      khu vực thành thị, Mạch Khiết thoáng nghi ngờ biết có phải là lại rơi vào
      cạm bẫy của Lý Mộng Long hay ?
      - Rốt cuộc định đưa tôi đâu vậy? Tôi phải cho biết, giờ
      còn thời gian để vui chơi nữa rồi, nếu còn làm chuyên đề nữa
      số kỳ này phải để trống đấy, tôi gánh nổi trách nhiệm đâu.
      Lý Mộng Long bật cười:
      - Nhìn bộ dạng của kìa, như thể ai lừa đem bán vậy, yên tâm
      nếu lừa gạt tôi còn chê tính khí quá nóng nảy. Cứ thoải mái ,
      giờ chúng ta phỏng vấn ngầm đấy.
      - Nhưng cũng phải cho tôi biết giờ chúng ta đâu để
      phỏng vấn ngầm chứ?
      ta châm điếu thuốc hít hơi sâu, ánh mắt bỗng sáng rực
      chỉ về nóc nhà màu đỏ được che phủ giữa màu xanh của cây cối:
      - đến đó, Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ.
      Điểm hẹn đó trông giống như sơn trang được xây dựng ở vùng núi
      hẻo lánh hề bắt mắt, ở đây có thể có được những đề tài về ngoại tình gì
      chứ?
      Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mạch Khiết, Lý Mộng Long cuối cùng cũng
      cho biết tình:
      - Những người đến điểm hẹn này, về cơ bản đều là… phải rồi, những người
      có đời sống tình cảm thứ 3 – đây là cách của giới văn nghệ, thực ra chính
      là nơi để nắm tay người thứ ba. có người thứ ba là nữ có người thứ
      ba là nam.
      Mạch Khiết kinh ngạc:
      - lòe bịp người ta chứ gì, làm gì có nơi như thế này chứ? Có “người thứ
      ba” còn lén mà giấu , ai lại còn dám đưa đến điểm hẹn mà khoe
      khoang chứ?
      - Sai rồi, phải là khoe khoang mà là đến để giải tỏa stress. Chỉ có ở
      đây, thứ tình cảm lén lút mới có thể được công khai, mọi người đều biết
      thân phận của nhau, chỉ có số hiệu, có thể trò chuyện theo đôi theo cặp ở
      nơi đây, giảm bớt được gánh nặng tâm lý.
      - Sao có thể như vậy được chứ? Có kẻ thứ ba chẳng phải là việc vụng trộm
      vui vẻ với nhau sao? Ngày nay những người có “kẻ thứ ba” đều là những người
      đàn ông thành công trong nghiệp. – Sao từ trong miệng ra lại như
      thể những người trong cuộc có những áp lực và cảm giác tội lỗi nặng nề thế.
      Mạch Khiết vẫn tin. Lý Mộng Long so so vai:
      - Đáng thẹn cho cứ cho rằng mình là người có tư tưởng thời thượng cơ
      đấy? Ai với những người có “kẻ thứ ba” nhất định phải là người
      thành công? Việc ngoại tình có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, ví dụ như,
      mối quan hệ giữa hai người chỉ có danh mà có thực, vì con trẻ mà
      ly hôn, nhưng cũng can thiệp vào tình cảm đối phương, ví dụ
      như những mối tình đầu, bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên thể lấy được
      nhau, sau khi kết hôn nhiều năm vô tình gặp lại phát ra vẫn thương
      nhau, nhưng bởi vì trách nhiệm vẫn thể nào rũ bỏ được hôn nhân; ví dụ
      bởi vì áp lực của cuộc sống nên thể kết hôn nhưng vẫn thương
      nhau… Cái thứ gọi là tình cảm này vốn phải là tở giấy đăng ký kết
      hôn là có thể đảm bảo chung thủy với nhau mãi mãi, con người luôn thay
      đổi từng giờ từng khắc, cho nên tình cảm của con người cũng thay đổi từng
      giờ từng khắc. Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ, tiếp đãi những con người như vậy,
      họ vì rất nhiều nguyên nhân biến thành kẻ thứ ba rất bị động, nhưng trong
      lòng họ vẫn luôn chịu đựng giày vò và thước đo tiêu chuẩn về đạo đức, cho
      nên dám để lộ thứ tình cảm này hoặc là mãi mãi chỉ có thể giấu giếm
      mà thôi. Bây giờ chúng ta gặp những người như vậy, tìm hiểu câu chuyện
      của họ, bước vào trong thế giới nội tâm của họ.
      thao thao bất tuyệt cho Mạch Khiết biết loại “tình cảm phi chính
      thống”, nghe đến cuối Mạch Khiết nhận ra vấn đề:
      - Từ từ , người ta dựa vào đâu mà dốc hết ruột gan mà tâm chứ?
      Người ta dựa vào đâu để tin tưởng và bằng lòng kể ra câu chuyện của
      mình chứ?
      - phỏng vấn ngầm rồi mà, phương pháp duy nhất là lấy được lòng
      tin của đối phương chính là giả làm “người nằm vùng”, cần phải đóng giả
      thành những người có thân phận như bọn họ. được lợi quá đấy Mạch Khiết
      ạ, tôi phải làm “kẻ thứ ba” của đấy.
      Mạch Khiết vô cùng tức giận:
      - Lý Mộng Long, hôm nay đánh răng chưa đấy? Cái gì mà kẻ thứ ba
      vậy, tôi vẫn còn độc thân, độc thân.
      Lý Mộng Long toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, càng làm tôn
      thêm đôi môi mỏng hồng hào của , trông rất hấp dẫn.
      - Khó khăn lắm tôi mới lấy được số hiệu của điểm hẹn này.
      lấy ra tấm giấy màu đỏ, đó ghi 34:
      - Tôi là số 34, đây cũng là số của , mỗi đôi nam nữ dùng chung số.
      Thực ra cần , tôi cũng rất giống người đàn ông thành công
      “kẻ thứ ba”. Đợi lát nữa hãy hành động theo ánh mắt ra hiệu của
      tôi, đừng có mà quá nóng vội làm hỏng mất cuộc phỏng vấn ngầm, bị
      người ta phát ra tôi mặc kệ đấy, tôi chuồn nhanh còn về phần ta
      liếc xuống đôi giày cao gót của . – bị mọi người giẫm bẹp cũng đừng
      có trách tôi.
      Mạch Khiết lườm ta cái, nhưng nghĩ đến chuyên đề đó, thôi bỏ ,
      vì công việc cũng cần phải liều mình giả vờ đóng giả làm “kẻ thứ ba” của Lý
      Mộng Long thôi!
      - Nghĩ gì vậy? đến rồi đấy.
      Lý Mộng Long dừng xe ở trong sân “Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ”, soi gương
      ở trong xe, ghé sát mặt mình vào mặt Mạch Khiết:
      - Nhìn này, chúng ta đẹp đôi quá, vừa nhìn biết ngay là đôi nam nữ
      vụng trộm.
      - Lý Mộng Long, đừng quá đáng quá! – Mạch Khiết đẩy khuôn mặt trơn
      bóng của ta ra – còn linh tinh nữa, hãy xem tôi đánh cho gãy
      hết răng đấy.
      Lý Mộng Long vẫn cười nhăn nhở:
      - Tôi muốn để cho thoải mái bớt căng thẳng, nhìn kìa, có người đến đón
      chúng ta rồi, giả vờ giống chút nhé, đừng có để lộ ra sơ hở.
      người nhân viên với khuôn mặt điềm tĩnh, cầu họ đưa ra số hiệu,
      rồi dẫn họ vào trong phòng.
      Mạch Khiết hiếu kỳ quan sát điểm hẹn này, thực ra cũng bài trí giống
      những điểm hẹn khác, chỉ là ánh đèn có mờ hơn chút, chỗ ngồi cũng
      thành từng đôi từng cặp.
      Lý Mộng Long đột nhiên nắm tay Mạch Khiết.
      Theo bản năng, vốn định hất tay ra nhưng Lý Mộng Long nắm rất chặt,
      nghĩ lát, liều mình vậy, nếu để người ta nhận ra sơ hở phiền
      phức.
      Họ đến phòng trà, ở đó có mấy đôi ngồi sẵn rồi, trong phòng trà yên
      tĩnh phát ra tiếng nhạc khe khẽ, màn hình tivi chiếu bộ phim điện
      ảnh trắng đen đề tài tình hề có tiếng. Mùi trà thơm phức, khuôn
      mặt mọi người đều trầm tĩnh giống như mặt nước phẳng lặng, dường như ai
      cũng có tâm .
      Mạch Khiết giả vờ như vô tình quan sát họ, họ giống với trong tưởng
      tượng của , những người này ăn mặc rất chỉn chu, cử chỉ nho nhã, chắc
      phần lớn là những công nhân viên chức mẫu mực.
      Họ ngồi ở ghế sofa mềm mại, vừa ngồi xuống tay Lý Mộng Long ôm
      lấy vòng eo thon thả của Mạch Khiết.
      Mạch Khiết trừng mắt nhìn Lý Mộng Long cái, muốn đẩy ta ra, Lý
      Mộng Long lại khẽ bên tai :
      - Chuyên đề!
      Bị nắm trúng thóp, Mạch Khiết đành phải từ bỏ giãy giụa, mặc cho
      ta vòng tay ôm eo mình, hai người dựa sát vào nhau như vậy, sát đến độ có
      thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng người ta. cảm thấy có
      gì đó tự nhiên, mặt nóng bừng, may mà có mái tóc dài che bớt khuôn
      mặt.
      Nhân lúc mời thuốc, Lý Mộng Long nhanh chóng tiếp cận đôi nam nữ
      trung niên. tự sáng tác nên câu chuyện của mình: Vợ thể sinh con
      được nhưng lại thể ly hôn bởi vì gia đình nhà vợ giúp đỡ rất
      nhiều trong nghiệp, đành phải tìm “người thứ ba” để có thể an ủi
      mình.
      thở dài não nề, còn nhìn vào bụng Mạch Khiết :
      - Bây giờ thực tôi biết phải làm sao, ấy mang thai đứa con
      của tôi rồi…
      Lúc này đây Mạch Khiết uống trà Đại Mạch, vừa nghe thấy vậy, uống
      liền hơi hết cả cốc trà nóng đột nhiên bị sặc, ho dồn dập.
      Lý Mộng Long lại giả vờ dịu dàng ân cần vỗ vỗ vào tấm lưng thon
      gầy của :
      - Nhìn kìa, chẳng cẩn thận gì cả.
      Lời tâm của nhận được bao lời cảm thán, hai đôi nam nữ đối diện
      cũng đến ngồi. Mạch Khiết bất giác lấy lại tinh thần, xem ra Lý Mộng Long
      đúng là thả con săn sắt bắt con cá rô.
      Đôi nam nữ trung niên ở bên cạnh cũng bắt đầu kể câu chuyện của mình,
      ra họ là đồng nghiệp, cuộc hôn nhân của họ đều đứng trước nguy cơ
      tan vỡ, người vợ chẳng buồn chú ý đến gia đình, ngày nào cũng đánh bài,
      người ông chồng tính lăng nhăng liên tục thay đổi bạn tình. Hai người
      trong lúc an ủi nhau dần dần cũng nảy sinh tình cảm…
      Mạch Khiết bất giác hỏi:
      - Vậy chị có thể rời xa gia đình ban đầu, xây dựng lại gia đình
      mới!
      Người đàn ông trung niên lắc đầu:
      - Ly hôn dính líu đến quá nhiều thứ tài sản chung, con cái, bố mẹ già nua…
      niềm hoan lạc của chúng tôi càng thể được xây dựng nỗi đau khổ
      của người khác, chúng tôi thể gánh vác được.
      Mạch Khiết trầm ngâm, đây đúng là việc “ngoại tình” mà trước đây
      chưa từng tiếp xúc. Trước đây, chỉ cần nghe thấy vợ chồng nào đó có ai ngoại
      tình, vậy chắc chắn đó là lỗi của người đó, thế nhưng cái thứ gọi là tình
      cảm đúng thể dùng quả cân đạo đức để đong đếm cách
      ràng được.
      Tiếp theo, hai đôi nam nữ khác cũng bắt đầu kế hoạch kể chuyện, quả
      nhiên rất là đặc sắc, đôi chỉ đơn thuần là ngoại tình tư tưởng bởi vì
      họ vẫn có tinh thần trách nhiệm đối với gia đình, hai người cùng thống nhất
      với nhau nảy sinh mối quan hệ xác thịt. đôi vốn dĩ là vợ chồng,
      sau khi ly hôn mỗi người đều có gia đình mới, nhưng lại phát thực ra
      đối phương vẫn là người phù hợp nhất nhưng lại thể nào kết hôn lại
      được, thế nên đôi vợ chồng trước đây trở thành “đôi nam nữ ngoại tình”.
      Đại não của Mạch Khiết lúc này đây giống như chiếc máy vi tính, viết
      từng lời từng chữ trong câu chuyện của họ vào trong đầu, chuyên đề “ngoại
      tình” dần dần trở nên đầy đủ và vô cùng phong phú.
      Khi rời khỏi “Điểm hẹn tâm trạng vui vẻ”, mặt trời xuống núi, nắng chiều
      hôm nhàn nhạt phủ lên mặt, giống như rắc lớp bột vàng kim. Sắc trời
      chiều xuyên qua những lá cây rậm rạp, chiếu rọi xuống dưới đất, tạo thành
      bức tranh sơn dầu trừu tượng.
      Tâm trạng Mạch Khiết trở nên tốt hơn rất nhiều, đến nỗi quên cả việc Lý
      Mộng Long vẫn nắm tay suốt từ đầu đến cuối.
      Đến tận lúc chuẩn bị lên xe, mới chợt bừng tỉnh, vội hất mạnh tay ra:
      - Thôi , hãy bỏ móng vuốt của ra.
      - Tay trơn mịn thế, thường ngày dùng loại kem dưỡng da gì vậy? – ta
      vẫn cười nhăn nhở.
      Mạch Khiết lái xe , về công ty.
      Lý Mộng Long hơi kinh ngạc:
      - hết giờ làm rồi, còn về công ty làm gì?
      - Phải rồi, phải viết bản thảo nhân lúc còn nóng hổi, nếu câu chuyện
      mọc cánh mà bay mất.
      - Ít nhiều cũng phải ăn cơm nữa chứ?
      Mạch Khiết trừng mắt nhìn :
      - Ngoài việc chơi và ăn cơm, trong cuộc đời của còn việc gì nữa?
      ăn nữa đến văn phòng ăn mỳ tôm. Hoặc là đưa tôi về văn phòng
      rồi có thể tan làm, mình tôi làm thêm là được rồi.
      Lý Mộng Long khởi động xe, khóe môi vẫn giữ nụ cười, này hăng say
      làm việc đến quên mình, giống mình lúc nào đó, bất luận gặp việc gì
      đều ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc. đặc biệt như vậy,
      ngờ lại bị tên mọt sách Tiêu Ly đó từ chối.
      Nhưng sao phát ra chàng mọt sách Tiêu Ly đó thực
      phù hợp với .
      Người thực phù hợp với … lẽ nào lại là mình?
      Chính Lý Mộng Long cũng kinh ngạc vì suy nghĩ vừa mới bộc phát của
      mình, nghiêng đầu nhìn Mạch Khiết, thấy lại thể ra nét mặt
      nợ tiền tôi, chỉ có đôi môi đỏ vẫn tươi hồng đẹp xinh, nhớ đến hai nụ hôn
      của mình đối với , tâm trạng của Lý Mộng Long đột nhiên trở nên vui vẻ.
      2
      Buổi tối, Lý Mộng Long đặt mỳ tôm lên bàn làm việc của Mạch Khiết, nhìn
      thấy đánh máy bản thảo cuộc phỏng vấn ngầm, vô cùng chuyên
      tâm, vô cùng nghiêm túc, trong mắt liên tục phát ra những ánh sáng rực rỡ –
      chắc là viết rất thuận lợi.
      Mọi người đều , đàn ông lúc làm việc là hấp dẫn nhất, ra phụ nữ
      cũng vậy. ngồi ở bên cạnh bất giác nhìn mê mẩn đến ngẩn người.
      này càng lúc càng thú vị đây.
      Môi cong tạo thành vòng cung ngọt ngào, khuôn mặt tuấn tú trào
      dâng nét rạng ngời. cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn này, hề kiêng
      dè gì nhưng lại tràn đầy dịu dàng.
      Đột nhiên Mạch Khiết kêu ối tiếng, ra đánh quá nhanh, tay bị
      chuột rút.
      đến bên cạnh gì mà nắm lấy bàn tay liên tục xoa
      bóp:
      - Sao lại cẩn thận như thế chứ?
      định rụt tay lại nhưng lại :
      - Đừng cử động, như vậy rất dễ bị sưng khớp, khớp xương bị lộ ra ngoài
      làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bàn tay .
      cúi mặt, tỉ mỉ mát xa cho .
      - chỉ biết lải nhải giống như ông già vậy.
      Mặc dù như vậy nhưng trong lòng Mạch Khiết vẫn khẽ xúc động, người
      đàn ông này đúng là có sức hút riêng của ta, tuấn tú, khoáng đạt, phong
      độ ngời ngời mà lại ân cần chu đáo nữa.
      hỏi vẻ băn khoăn:
      - Lý Mộng Long, có phải là kết hôn nhưng giấu phải ?
      Lý Mộng Long ngẩn người:
      - Sao lại hỏi như thế? Lẽ nào tôi giống như người đàn ông kết hôn
      rồi sao?
      - Người đàn ông như đây, chắc là trải qua bồi dưỡng tận tình của
      phụ nữ, thể nào vẫn còn độc thân được. với tôi sao đâu, tôi
      giấu giúp .
      - Có phải là vòng vo hỏi tôi có độc thân hay ? Có thể
      cho biết tôi thực chưa kết hôn bởi vì chưa gặp người con khiến
      tôi muốn kết thúc cuộc sống đơn thân. Tôi trở thành sản phẩm tinh tế là
      bởi vì trải qua mài giũa của rất nhiều người phụ nữ.
      Mạch Khiết bĩu môi:
      - Chẳng qua cũng chỉ muốn khoe khoang mình là nhân vật giống Sở
      Lưu Hương có rất nhiều bạn mà thôi.
      - Sai rồi, những người phụ nữ mà tôi đến là mẹ tôi, ba người chị của
      tôi, còn có cả các các dì. xem, từ tôi bị những người phụ nữ
      đó vây quanh bảo vệ cặn kẽ, vậy có thể trở thành người đàn ông
      tinh tế hấp dẫn được sao? Từ hồi tôi trải qua rất nhiều giày vò nước
      sôi lửa bỏng đấy! Đủ để cho Kha Đậu viết 100 cuốn sách đấy.
      - Được rồi, đừng có khoe nữa, rốt cuộc thích như thế nào? –
      Mạch Khiết tự cảm thấy mình hỏi hơi tò mò, đặc biệt bổ sung thêm câu –
      có thể trả lời. Tôi chỉ là tiện miệng hỏi thôi.
      - Cấp hỏi, dám trả lời sao? Tôi cũng biết rốt cuộc tôi thích
      như thế nào. phải là tôi khoác lác đâu, bắt đầu từ năm 14 tuổi
      trong ngăn bàn của tôi có đủ loại thư tình, tôi cũng qua lại với đủ các
      loại con , thu hoạch duy nhất của tôi sau khi trải qua quá nhiều bạn
      chính là khả năng miễn dịch cực lớn. Tôi chỉ muốn gặp được người
      thực khiến tôi động lòng, nhưng bây giờ, động tình dễ nhưng động lòng
      khó. Khắp thế giới đều là những xinh đẹp, bạn có thể hôn môi
      của họ nhưng có mong ước đeo nhẫn cưới vào tay họ.
      Mạch Khiết cũng nghĩ chính mình bị người đàn ông này hôn trộm hai lần,
      chỉ sợ mình cũng bị xấp vào những loại bên , bất giác sa sầm mặt, rụt
      mạnh tay về.
      - lòng với người con đó người ta sao có thể lòng
      với được chứ? Tình chính là trò chơi kỳ phùng địch thủ, lấy trái tim
      đấu với trái tim, cũng khó trách thể tìm được người con có thể
      cưới về nhà, đâu có giống Tiêu Ly…
      - Được rồi, lại lôi chàng mọt sách đó để so với tôi. Tôi tốt hơn ta
      nhiều chứ, ít nhất tôi cũng lấy tấm lưới to để bắt cá, ta lại sống chết
      chỉ , người ta còn phất tay bỏ đến tận nước Mỹ xa xôi, để cho
      ta mình ở trong nước. ta sao có thể so được với tôi chứ?
      Mạch Khiết mặc kệ ta, tiếp tục đánh máy.
      Trời dần dần sáng, Lý Mộng Long nằm ở sofa ngủ đêm, khi tỉnh
      dậy rót cốc café cho Mạch Khiết phát ra nằm bò ra bàn máy tính
      ngủ mất rồi.
      Trong phòng đ ang bật điều hòa, cởi áo comple của mình ra, khoác lên
      người .
      Mạch Khiết tỉnh dậy:
      - ngờ lại ngủ quên mất!
      - Về nhà nghỉ , đừng gắng sức quá, con gắng sức như vậy dễ già
      lắm.
      - gắng sức phải làm thế nào chứ? có ô dù nâng đỡ,
      có đường lùi, muốn đứng vững chân ở trong thành phố này thể dựa
      vào chót lưỡi đầu môi được. Tôi cũng viết xong bản thảo rồi, tôi về nhà nghỉ
      ngơi lát đây.
      đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thế giới chao đảo,
      may mà Lý Mộng Long kịp thời đỡ , mới bị ngã xuống.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      3
      Mạch Khiết bị tiếng chuông cửa “kính coong, kính coong” làm cho tỉnh giấc.
      đành phải dép lê ra đến cửa, nhìn ra phía bên ngoài qua mắt mèo, sắc
      mặt sa sầm xuống.
      mở cửa ra với vẻ vui:
      - Bố à, đêm qua con thức trắng, vừa mới về nhà, bây giờ vừa mới ngủ, sao
      bố lại đến mà báo trước với con?
      thò đầu ra nhìn, nhìn thấy chàng đen sì, mặt bóng nhẫy đứng
      sau lưng bố, ngờ Lưu Bân cũng theo bố đến đây. càng
      thấy vui, sao bố tùy tiện dẫn người khác đến căn hộ độc thân của
      mình, rốt cuộc sợi dây thần kinh nào của ông bị lệch pha rồi?
      Lưu Bân vừa nhìn thấy Mạch Khiết, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt
      xuống phía dưới cho đến tận phần ngực mặc váy ngủ khẽ hở ra. Mạch
      Khiết lập tức nhận ra ngay, vội vàng quay người vào phòng ngủ luống cuống
      thay quần áo, khi quay trở lại phòng khách Mạch Khiết vẫn còn ngái ngủ hỏi
      bố:
      - Hôm nay bố đến tìm con có việc gì vậy?
      Bố :
      - Lưu Bân hầm cho con canh vịt hầm nấm hương, bồi bổ cơ thể, con xem
      người ta đối xử với con tốt như vậy đấy, công việc làm ăn của cửa hàng bận
      như thế mà vẫn còn tự mình mang đến cho con.
      Lưu Bân giơ cao cặp lồng, cố lấy lồng Mạch Khiết.
      Trong lòng Mạch Khiết trào dâng chán ghét, biết ý tứ của bố:
      - cần đâu, bố ơi, hôm qua con thức trắng cả đêm, hôm nay con
      muốn nghỉ ngơi, bố và hãy về trước , lúc khác hẹn chuyện sau.
      - xong, định mở cửa ra để mời họ về, bố ra hiệu bằng mắt với
      Lưu Bân:
      - Vậy được, bố trước đây, Lưu Bân, cậu hãy đặt đồ xuống rồi sau nhé.
      xong, ông liền chuồn ngay chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Cánh cửa cũng
      “thình” tiếng rồi đóng lại.
      Mạch Khiết vô cùng bực bội, rốt cuộc người này có còn là bố của mình hay
      ? Chưa được đồng ý của mình dẫn người đàn ông quen
      đến nhà mình, nam quả nữ, xảy ra chuyện gì phải làm thế nào?
      Mạch Khiết :
      - Tôi cần đồ ăn, đem !
      - Tiểu Khiết, thực ra em cũng nên biết ý tứ của hai bên phụ huynh… để con
      chúng ta mang họ Mạch, chẳng có ý kiến gì, nhìn em thấy cũng được
      đấy, thấy hay chúng ta cứ ở với nhau . – rồi ta bèn sờ tay sờ
      chân.
      - muốn làm gì vậy? Ai đẻ con với ? – Mạch Khiết chỉ ra cửa
      nhìn tôi thấy cũng được đấy, tôi nhìn được, hãy mang vịt
      về .
      Lưu Bân sa sầm nét mặt:
      - Có phải là tưởng tôi có tiền ? cho biết, tôi cũng coi
      như là có chút gia sản, ngoài việc có cửa hàng, còn có mối quan hệ, các
      phương diện khác cũng rất khá, nếu phải là vì bố khen ngợi như
      hoa trời rơi xuống, tôi còn chẳng buồn gặp nữa kia, huênh hoang gì
      chứ? Bên ngoài biết có bao nhiêu trẻ trung xinh đẹp khóc lóc
      muốn ngủ với tôi nữa kia, tôi có thể nhòm ngó đến cũng chỉ vì là giữ thể
      diện cho gia đình nhà họ Mạch các , cũng là do bố đến cầu xin tôi,
      cũng 25 tuổi rồi, cũng chẳng trẻ trung gì nữa, thêm mấy năm nữa có các thêm
      của hồi môn cũng chẳng ai thèm lấy, lại còn muốn tìm chàng rể chịu ở rể, thôi
      bỏ em ơi!
      Mạch Khiết tức giận đến độ toàn thân run rẩy, hôm nay rốt cuộc cũng
      hiểu được thế nào là tú tài gặp binh lính, có lý mà cũng thể cho
      được.
      - yên tâm, cho dù tôi có các thêm của hồi môn cũng cưới
      được, cũng quyết tìm người đàn ông người nhễ nhại mồ
      hôi dầu, ra ngoài cho tôi, sau này đừng đến nữa.
      - tưởng rằng tôi muốn ở lại đây sao? Nhưng ông nội họ Bân này chính là
      người ngang ngạnh, bảo tôi tôi , truyền ra ngoài mất
      mặt quá, tôi , hãy dỗ dành ngon ngọt tôi rồi hãy hay.
      xong, ta bèn vắt chân chữ ngũ, dựa người vào ghế sofa, nhìn Mạch
      Khiết với vẻ thách thức. Xem ra hôm nay ta nhất định đối chọi lại với ,
      ức hiếp chỉ có mình, xem có thể làm gì được ta.
      - Được, phải ? tôi báo cảnh sát, chưa từng
      gặp người đàn ông nào vô liêm sỉ như . – Mạch Khiết lấy di động,
      nhưng lại bị Lưu Bân giành lấy.
      - Này , rốt cuộc muốn làm gì vậy?
      Mặc dù Lưu Bân cao nhưng khuôn mặt hung dữ, ta ném mạnh
      di động của xuống đất. – Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải chỉ là chiếc di
      động thôi sao, ông nội họ Bân đây đền được, muốn báo cảnh sát? lãng phí
      thời gian và tình cảm của tôi, món nợ này định tính thế nào?
      ta cười vẻ dâm đãng, nhìn Mạch Khiết từ xuống dưới:
      - Ngủ với tôi lần tôi bám lấy nữa.
      Mạch Khiết lập tức cảnh giác:
      - Tôi cho biết, được làm bừa đâu!
      Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên kính coong, Mạch Khiết vội lao ra định
      mở cửa như nhìn thấy cứu tinh, nhưng lại bị Lưu Bân túm lấy tóc:
      - được phép !
      - Cứu tôi với, cứu tôi với!
      Mạch Khiết kêu thét lên. Lưu Bân vội vàng bịt miệng lại nhưng bị
      nhân cơ hội cắn cho cái, kêu lên đau đớn.
      ta tát mạnh vào mặt , tức giận chửi bới:
      - Con tiện nhân!
      Cửa bật mở, trong tay Lý Mộng Long cầm tấm thẻ từ, cậy được cánh
      cửa ra.
      ra, sau khi đưa Mạch Khiết về nhà, nhớ ra Mạch Khiết vẫn chưa ăn
      sáng, lại vội vàng mua bánh gato và sữa tươi đến cho . Đứng ở bên ngoài
      cửa nghe thấy tiếng kêu cứu, bèn lấy tấm thẻ từ để cậy cửa.
      Mạch Khiết nhìn thấy Lý Mộng Long giống như thấy hiệp sĩ áo đen, vội vàng
      túm lấy vạt áo , giọng run rẩy:
      - Cứu tôi với! ta, ta định quấy rối tôi!
      Lý Mộng Long thêm câu nào, co chân lên đá bay Lưu Bân ra
      ngoài.
      là con nhà võ, cú đá đẩy trúng vào vị trí hiểm của Lưu Bân, Lưu Bân
      bỗng chốc thể bò dậy nổi.
      Lý Mộng Long xách áo Lưu Bân lên:
      - Đem mày đến đồn cảnh sát mà ngồi nhé!
      Lưu Bân ủ rũ mặt :
      - Đừng, đừng, tôi là đối tượng được bố Mạch Khiết giới thiệu cầu thân,
      tương lai là con rể nhà này. Chính là bố Mạch Khiết bảo tôi làm như vậy…
      là Mạch Khiết tính khí ngang nhạnh, gạo nấu thành cơm sợ
      ấy đồng ý.
      - bừa, bố tôi còn lâu mới bảo làm như vậy!
      Mạch Khiết mặc dù vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại bán tính bán
      nghi, hiểu được tính cách của bố mình, chỉ vì để có người nối dõi, ông có
      thể làm được cả những việc còn dị thường hơn nhiều.
      Lý Mộng Long thể hiểu được tầng ý nghĩa này, tát cho Lưu
      Bân cái:
      - Sao bác lại có thể tìm người để ám hại con của mình được chứ, mày
      linh tinh, hãy cút đến đồn cảnh sát cho tao.
      Mạch Khiết lo lắng nếu làm to chuyện thực dính líu đến bố mình,
      bèn với Lý Mộng Long:
      - Ôi, thôi , thôi , hãy thả ta ra, dù sao cũng dính líu chút quan hệ họ
      hàng.
      Mạch Khiết vốn là con người vẫn ưa cứng rắn lạnh lùng, lúc này đây ngữ
      khí lại có thể nhàng như vậy, Lý Mộng Long phát giác ra tình hình có gì đó
      khác thường, bèn đạp cú vào mông Lưu Bân:
      - Cút , còn đến đây gây chuyện nữa, cẩn thận tao đánh gãy giò mày.
      Lưu Bân mở cửa ra chạy cuống cuồng.
      Quả nhiên là kẻ ác cần phải có kẻ ác, cần phải bị kẻ ác trừng trị!
      Trong phòng bỗng im ắng lạ thường, chỉ có hai bọn họ, Mạch Khiết liền
      cảm thấy mất tự nhiên.
      nhìn thẻ từ Lý Mộng Long cầm trong tay, hỏi vẻ phẫn nộ:
      - ngờ còn có ngón này nữa, có thể chỉ dựa vào tấm
      thẻ mà cậy được cửa khóa của nhà người ta để lao vào sao? Trước đây có
      phải làm nghề ăn trộm ?
      - Nhìn kìa, cõi đời này chẳng có người phụ nữ nào có lương
      tâm như . Vừa đuổi được quái cần Tôn Ngộ ta đây
      nữa rồi. – cất tấm thẻ vào túi – Tôi là quý tộc đơn thân, thường xuyên
      quên mang chìa khóa, thể nào lần nào cũng nhờ người ta mở cửa, nên
      tự mình ra tay thôi. Thời gian lâu rồi cũng luyện được ra thế này.
      cứ như thể có rất nhiều cửa phòng cần phải mở vậy.
      Lý Mộng Long đặt đồ ăn sáng lên bàn:
      - Này, ăn chút đồ , đừng có cậy mình còn trẻ mà biết gìn giữ
      sức khỏe, hôm qua còn thức trắng đêm nữa kìa, hơn nữa 25 tuổi
      cũng còn trẻ trung nữa, mấy năm nữa thành đóa hoa tàn mất
      thôi. Mạch Khiết liếc ta cái, con người này vẫn là thể thay đổi
      được khắc nghiệt của cái miệng, ràng là làm việc rất chu đáo, ấn
      tượng rất đẹp lưu giữ trong lòng bị giảm.
      nhìn ăn ngấu nghiến, :
      - Cái người đó rốt cuộc là ai vậy? Thực là chàng rể mà bố tìm cho
      sao?
      Ông ấy phải là thực tìm thằng đàn ông tồi tệ như thế để
      quấy rối con mình chứ?
      - Liên quan gì đến ? – Mạch Khiết kích động, bánh gato mắc ở trong
      họng nên bị ho.
      Lý Mộng Long vội đưa cho cốc nước ấm, rồi khẽ vỗ vào lưng ,
      động tác rất dịu dàng tinh tế.
      - Cuống gì chứ? phải phải, tôi tin bố chắc cũng
      làm chuyện như vậy đâu. làm việc gắng sức quá đấy mà, nhìn khuôn mặt
      trắng bệch này. Lẽ nào ở bên cạnh chẳng lấy có ai quan tâm sao?
      Câu này của ta vô tình chạm vào nỗi đau mà Mạch Khiết cất
      giấu trong lòng, ngay cả đến người đàn ông ăn khắc nghiệt như Lý Mộng
      Long đây cũng đều cho rằng bố thể nào làm hại con mình nhưng cái
      việc xui xẻo này lại vẫn cứ rơi xuống đầu mình. ngẩn người suy nghĩ, càng
      lúc càng ấm ức, giọt nước mắt bất giác lăn dài.
      Lý Mộng Long ngẩn cả người, gãi gãi đầu :
      - Có phải là tôi sai điều gì ? Thường ngày thấy chẳng buồn
      bận tâm đến điều gì cả sao hôm nay lại đa sầu đa cảm vậy chứ? Nhìn kìa,
      những giọt nước mắt này giống như những hạt ngọc trai cứ nhảy nhót khắp
      nơi.
      ta nhất thời tìm được giấy ăn, ngờ lấy luôn cả ống ta
      áo trắng sạch lau nước mắt cho .
      Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau giữa bầu khí trầm mặc,
      Mạch Khiết vội vàng né tránh, nhưng ta chẳng chút e dè, cứ thế chằm
      chằm nhìn .
      Bộ dạng lúc khóc trông còn lay động lòng người hơn lúc cười.
      biết tại sao Mạch Khiết cảm thấy tim đập rộn ràng, con ngươi mắt
      của Lý Mộng Long trong veo, có thứ mê lực kì dị, lạ thường, có thể khiến
      cho phụ nữ chìm đắm trong ánh mắt .

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      4
      Đột nhiên, cánh cửa lại đập thình thịch thanh rất thô lỗ:
      Lý Mộng Long thở dài:
      - Xem ra có người thực muốn gây chuyện với , muốn nghỉ
      ngơi, cứ ngồi im để tôi ra xem rốt cuộc là ai. Nào ngờ vừa mới mở cửa ra,
      người bước vào lạ là bố của Mạch Khiết, đằng sau là tên Lưu Bân mặt mũi
      đỏ gay. Lưu Bân chỉ vào Lý Mộng Long :
      - Chú Mạch, chính là người này muốn đánh cháu. Cháu muốn qua lại
      nghiêm túc với con chú, ta chạy đến để quấy nhiễu.
      Lý Mộng Long tức giận :
      - Trông như thế mà là đến để mong được qua lại sao? Bộ dạng như thế
      ràng là muốn quấy rối! Bác ơi, bác đừng nghe ta linh tinh.
      Bố Mạch Khiết chỉ trích Lý Mộng Long:
      - Việc của hai chúng nó, xen vào làm gì? Lưu Bân là chàng rể ở rể của
      tôi, là người của họ Mạch nhà này, là gì chứ, ngờ dám đánh
      con rể tôi?
      Mạch Khiết thể ngồi im được nữa, hét lên với bố:
      - Bố ra ngoài cho con! Hai người ra ngoài cho tôi! Cái gì mà con rể ở
      rể, bố dẫn con sói đến, bố có biết ?
      - Tiểu Khiết à, ngày nay tìm được người con rể chịu ở rể dễ chút
      nào, con hãy nghe lời bố, hãy chung sống cùng Lưu Bân, đứa bé sau này có
      thể mang họ Mạch nhà chúng ta đấy!
      - Bố, bố đừng nữa, con và ta thể nào được đâu, cho dù
      cả đời này con có làm ni cũng lấy ta, nếu như bố cứ gây ra
      chuyện như này, con đoạn tuyệt quan hệ với bố, sau này có chết cũng
      quay lại nữa.
      Mạch Khiết vô cùng tức giận, là bởi vì bị chính người thân của mình
      hãm hại, hai là lại bị bẽ mặt trước mặt Lý Mộng Long, cảm thấy vô cùng bẽ
      bàng, ngờ lại xảy ra việc bất ngờ nữa.
      Lý Mộng Long đột nhiên giơ tay ra ôm lấy Mạch Khiết, vì động tác vừa
      mạnh vừa gấp cho nên vùi đầu vào trong ngực mình. ngẩng đầu
      :
      - Bác ạ, cháu và Mạch Khiết qua lại với nhau, hôm nay bác đến rồi
      chúng cháu vừa vặn có thể công khai mối quan hệ, mong bác về sau đừng có
      ép Mạch Khiết qua lại với những người đàn ông khác.
      Mạch Khiết mấy lần muốn ngẩng đầu lên giãy giụa, nhưng đều bị Lý Mộng
      Long ép chặt vào lòng nhúc nhích được.
      Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hơi thở dồn
      dập, hồi lâu mới nghe tiếng Lưu Bân :
      - Chú Mạch, chú đừng nghe bừa…
      Ông Mạch lại săm soi Lý Mộng Long từ xuống dưới lượt, khóe
      môi bất giác mỉm cười.
      Ông với Lý Mộng Long:
      - có nhà ?
      - Bố…
      Mạch Khiết hận nỗi tìm được cái hố mà chui vào, bản thân mình
      hôm nay đúng là bị mất mặt hết cỡ trước mặt thuộc hạ Lý Mộng Long.
      ngờ Lý Mộng Long vẫn ấn mạnh đầu để .
      - Có bác ạ, ở thành phố S có hai căn, lúc nào bác cũng có thể đến xem
      hoặc là cháu đưa cho bác xem tờ thuế ước nhà.
      - Thế có xe ?
      - Cũng có bác à, đỗ ở dưới tầng, lát nữa cháu đưa bác về nhà.
      Ông Mạch cười tít mắt với Lưu Bân:
      - Tôi thấy cậu cứ nên về trước , tôi thấy điều kiện của người ta tốt hơn
      cậu, mặt mũi cũng khôi ngôi tuấn tú.
      Lưu Bân tức lắm nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao ráo rắn rỏi của Lý Mộng
      Long, nghĩ đến vừa rồi mình mới bị chịu thiệt thòi, biết rằng con người này
      dễ dây vào, đành phải ủ rũ rời khỏi đó.
      Đợi Lưu Bân khỏi, ông Mạch ngồi xuống, trách Mạch Khiết:
      - ra con có bạn trai rồi, cũng chẳng chịu cho bố biết. Nào nào
      nào, chàng này ngồi xuống đây, chúng ta chuyện.
      Mạch Khiết vốn định cho bố biết, đừng có nghe Lý Mộng Long bừa,
      Lý Mộng Long bèn bên tai :
      - Nếu muốn để cho bố tiếp tục “làm mối” vậy cho bố hết
      chân tướng việc .
      Mạch Khiết đành phải giữ im lặng, trừng mắt lườm Lý Mộng Long vẻ đầy
      thù hận, rồi chui vào góc.
      Lý Mộng Long rót trà nóng cho ông Mạch, thái độ vô cùng thân thiết. Ông
      Mạch cầm tay , hỏi đủ chuyện, nào là nhà có mấy người, nào là bằng cấp
      học hành, năm nay bao nhiêu tuổi… đến cuối, cuối cùng hỏi đến vấn đề
      ông muốn hỏi nhất:
      - Nhà họ Mạch chúng tôi muốn tìm chàng rể chịu ở rể, tôi thể để cho
      hương hỏa dòng họ lại bị đoạn tuyệt ở đời của tôi được, như vậy lúc tôi
      xuống hoàng tuyền còn mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông nhà họ
      Mạch nữa cả.
      Mạch Khiết than thầm trong lòng, tiêu rồi tiêu rồi, Lý Mộng Long biết tất cả
      bí mật của gia đình nhà rồi, lát nữa biết cười nhạo mình như thế
      nào.
      ngờ Lý Mộng Long đầy vẻ nghiêm túc:
      - sao cả, nhất định là cần phải ở rể, sinh thêm mấy thằng con
      trai, để đứa mang họ Mạch là được rồi. Bác cứ yên tâm, cháu có thể nuôi
      nổi.
      Mạch Khiết lừ mắt nhìn ta, nghĩ bụng ta là rộng rãi quá, có
      phải là ta sinh con đâu, người chịu khổ là tôi, rồi lại nghĩ ra ngay, hừ, ai đẻ
      con với chứ!
      Ông Mạch lập tức tươi cười hớn hở, đập mạnh tay vào vai Lý Mộng Long:
      - Đúng là cậu chàng có ăn có học, nghĩ thông suốt nhiều, được được được,
      vậy ít nhất đẻ hai thằng con trai, có đứa mang họ Mạch.
      - Được, vấn đề gì. – Lý Mộng Long hào sảng đồng ý.
      Hai người đàn ông đạt được đồng thuận mang tính chiến lược, hoàn
      toàn quên mất Mạch Khiết đáng thương ở bên cạnh.
      Khi ông Mạch rời khỏi đó vẫn còn luôn miệng , muốn Lý Mộng Long đến
      nhà ăn cơm, Lý Mộng Long vui vẻ đồng ý, cả hai người thể ra nét mặt vô
      cùng thân thiết, chỉ thiếu điều gọi huynh xưng đệ nữa thôi.
      Đợi ông Mạch rời khỏi đó, Mạch Khiết ném gối tựa về phía Lý Mộng Long:
      - Lý Mộng Long, là vô liêm sỉ!
      Lý Mộng Long lại uống ngụm nước lớn:
      - Ôi ôi, hôm nay tôi dễ dàng gì, làm sứ giả bảo vệ người
      của người khác chỉ cần tặng vài bông hoa và làm chút việc lãng mạn là
      được rồi. Làm sứ giả bảo vệ của ngoài cú đấm cú đá giống như Hoàng
      Phi Hồng ra lại còn phải làm Kỷ Hiểu Lam môi sắt răng đồng đến cuối cùng
      còn bị chửi. Thực quá oan uổng!
      - … sao lại lừa bố tôi là bạn trai của tôi?
      - Nếu tôi như vậy, bố chắc chắn để yên chuyện. Tính
      cách của bố là quá cố chấp, ông ta có thể chỉ thị cho loại người đó
      đến quấy rối còn việc gì mà làm được nữa…
      xong câu này cũng biết mình lỡ lời.
      Quả nhiên, nhìn thấy mặt Mạch Khiết sa sầm lại, cúi đầu, khoang mắt
      lại đỏ hoe.
      Lúc này mới nhớ ra vừa rồi vô cớ chảy nước mắt, chắc chắn là
      đoán được đây đúng là do bố mình sắp xếp hoặc là nhớ lại tất cả những
      oan ức bao năm trước bị ông bố này trừng phạt.
      Trong lòng trào dâng cảm giác xót thương.
      Người phụ nữ này, ở trong văn phòng làm việc luôn nhe nhanh giơ vuốt,
      luôn có thái độ lạnh lùng băng giá, xa cách với tất cả mọi người, nhưng ra
      đó chỉ là ấy khoác lên mình lớp màu bảo vệ. Càng lại gần ,
      càng phát ra thuần khiết và đẹp đẽ của , còn có cả dịu dàng tinh
      tế và kiên cường, lưu luyến của với mối tình đầu mặc cho thời gian trôi
      chảy cũng vẫn thay đổi tình cảm. Sinh trong trong gia đình tàn tạ
      như vậy nhưng lại vẫn lớn lên cách quật cường giống như cỏ dại,
      thầm cất giấu tất cả nỗi đau ở trong lòng mà hề cùng ai. Trong cơ
      thể có vẻ như bé và yếu ớt của lại chứa thứ năng lượng
      thể nào được thành lời.
      lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn , cảm nhận thấy nhịp đập con tim của
      mình.
      từng tưởng rằng đời này đâu đâu cũng có thể gặp được người
      con khiến muốn hôn, nhưng thể gặp người con có thể
      khiến cho mình động lòng.
      Nhưng, ra, người con khiến mình có thể động lòng thực ra ở bên
      cạnh mình từ lâu, chỉ có điều mình chưa từng để ý.
      Mọi người vẫn luôn kêu gào thảm thiết, chờ mong tình đến, nhưng
      ra tình vẫn luôn lặng lẽ mai phục, sau đó nhắm thẳng vào trái tim bạn,
      viên đạn ái tình lao tới, phát trúng đích.
      người con trai nho nhã và tràn đầy khí chất lãng mạn, nhưng
      trong đầu lại luôn giữ vững trạng thái lý trí. Lúc này đây, cảm nhận rất ,
      viên đạn ái tình nguy hiểm đó bắn trúng vào trong tim , huyết dịch
      tăng tốc di chuyển trong huyết mạch khiến cho hơi thở trở nên gấp gáp.
      Chưa bao giờ có thời khắc như thế này, lại khao khát được ở cùng với
      người con trong khoảng gian chật hẹp, cách xa hẳn cõi
      trần bị làm phiền, cứ duy trì mãi trạng thái yên tĩnh này.
      Cho dù này lúc này đây nhai nhồm nhoàm bánh gato, uống sữa
      tươi, đầu tóc rối bời và hề trang điểm.
      Khóe môi cong lên tạo thành điệu cười mỉm, con ngươi mắt
      chăm chú nhìn bỗng trở nên dạt dào tình cảm.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 15: Ai là vi-rút tình của ai
      1
      Thời gian ba tháng trôi qua nhanh như nước chảy, lượng phát hành của M
      Beautiful phiên bản mới tăng lên rất nhiều. Và ánh mắt của sếp khi nhìn
      Mạch Khiết cũng dần dần có khác biệt như thể nhìn thấy ngọc nữ
      hái ra tiền hạ phàm.
      Bỗng nhiên, Mạch Khiết trở thành nhân viên được sủng ái mới của sếp.
      Hôm nay Mạch Khiết và Lâm Đại cùng bước ra từ văn phòng của ông chủ,
      nhìn Mạch Khiết tưng bừng rạng rỡ, Lâm Đại ủ dột :
      - Chúc mừng nhé, tổng biên tập Mạch, số may mắn đấy, có
      đoàn đội xuất sắc như vậy giúp .
      Ý tứ trong câu này chính là Mạch Khiết chẳng có năng lực gì cả,
      chính là đồng đội của có năng lực nhưng Mạch Khiết chẳng buồn để tâm.
      Khi con người tinh thần thoải mái lòng dạ cũng hẹp hòi so đo làm gì,
      bây giờ tự cầu bản thân nên so bì với người phụ nữ lòng dạ hẹp
      hòi như Lâm Đại.
      mỉm cười nhã nhặn:
      - Mặc dù có đoàn đội khá tốt cũng cần phải người ta phục mình mới
      được, phải vậy ?
      xong, ngạo nghễ bước .
      Lâm Đại hậm hực lườm nguýt:
      - Có gì ghê gớm chứ, xem xem cái đuôi của có thể vểnh lên được mấy
      ngày.
      Mạch Khiết triệu tập mở cuộc họp phòng ban.
      tuyên bố Lý Mộng Long trở thành trưởng ban biên tập của M Beautiful
      phiên bản mới.
      Sau khi tan họp, Lý Mộng Long gõ cửa văn phòng .
      ngẩng đầu lên :
      - Nếu như đến tỏ lòng cảm ơn, cần đâu, chỉ cần làm tốt những
      việc trong chức trách của mình là được.
      Lý Mộng Long nhìn trước mặt, nghĩ thầm, nhất định phải
      như thế mới thể mình có vị thế sao.
      - Vẫn nên nịnh nọt đỡ chút, tối nay tôi mời ăn cơm, tôi đặt
      phòng ở nhà hàng đồ tây Kim Ngưu Xảo. 8h tối nay, gặp về.
      Mạch Khiết định gì đó,Lý Mộng Long :
      - Ôi, đừng có , tôi rất hiếm khi mời cấp ăn cơm đấy.
      Mạch Khiết nhún vai:
      - Vậy cũng được, chuẩn bị thêm ít ngân lượng tôi mới đồng ý.
      Từ trong văn phòng làm việc của bước ra, Lý Mộng Long đột nhiên cảm
      thấy căng thẳng. từng mời vô số ăn cơm, tại sao chỉ riêng mời
      Mạch Khiết, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng vậy chứ, giống như là cậu
      thiếu niên mơ mộng buổi đầu biết lần đầu tiên hẹn hò mà mình ưng
      ý.
      Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng dịu dàng
      xinh đẹp của đó, ánh nắng chiếu rọi lên người . Khóe môi tạo
      thành đường cong dịu dàng mềm mại, cảm giác như băng đá rắn chắc ở
      trong trái tim dần dần bị tan chảy hóa thành từng giọt nước. Thứ
      cảm giác vi diệu đó đối với chính là trải nghiệm tình cảm vô cùng
      khác lạ. Toàn thế giới dường như đều biến mất, chỉ còn lại ánh sáng duy
      nhất, hơn nữa ánh sáng đó càng càng lúc càng nét.
      Sau khi tan làm về nhà, Mạch Khiết tỉ mỉ trang điểm cho mình.
      biết chàng Lý Mộng Long có cầu rất cao về cách ăn mặc của nữ
      giới, mồm mép ta lại khắc nghiệt như vậy, để tránh khỏi bị ta khích
      bác châm chọc, mình thể cẩn thận đối phó.
      mặc chiếc váy tơ tằm màu đen bó sát, bên ngoài khoác chiếc
      áo khoác thỏ màu trắng, đôi giày cao gót màu bạc. Đột nhiên, nghe thấy
      tiếng chuông cửa.
      cười thầm, đúng là được đề bạt thành trưởng ban thái độ trở nên thành
      khẩn hơn, tự mình đến tận đây để đón mình .
      Chính cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng phải mình vẫn luôn ghét ta
      mồm mép tép nhảy sao? Tại sao bây giờ có ve như rất mong ngóng cuộc hẹn
      này với ta chứ?
      khẽ khàng bước ra mở cửa, nhưng chợt ngẩn người.
      Trước mặt khuôn mặt nho nhã, tinh tế, toát ra vẻ bi thương, đôi
      lông mày nhíu chặt, thể có tâm nặng nề.
      Trong khoảnh khắc, Mạch Khiết có thứ cảm giác rất kì lạ, con người trước
      mặt đây ngày nào cũng xuất trong giấc mơ của , nhưng khi thực
      xuất lại đột nhiên đem lại cho thứ cảm giác hụt hẫng
      được thành lời.
      Tại sao lại hụt hẫng nhỉ?
      Có lẽ chỉ là bởi vì xuất ở thời khắc mà ngờ tới!
      Giọng ấm nhưng khẽ:
      - Mạch Khiết, có thể vào được ?
      Câu của cắt ngang trầm tư suy ngẫm của , lúc này mới
      phát giác ra thái độ của mình bình thường.
      Mạch Khiết khẽ nghiêng người để Tiêu Ly bước vào, cửa đóng lại, cách biệt
      hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc này đây, sắc trời dần dần trở nên u
      tối, trong phòng bật đèn, cả hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối,
      ở giữa chính là dòng thời gian trôi chảy.
      Tiêu Ly trầm mặc cúi đầu, đầy thương cảm:
      - ấy rồi, bao giờ quay lại nữa!
      Tim Mạch Khiết trùng lại, đây chính là điều khao khát mong đợi, khi nó
      cuối cùng cũng xảy ra lại thấy mình biết phải an ủi thế nào. giơ
      hai tay ra, ôm lấy Mạch Khiết để tìm kiếm an ủi. Qua lớp áo mỏng, cảm
      nhận được sống lưng lạnh lẽo của . Tất cả mọi kí ức bỗng chốc mở ra và
      chảy vào trong trái tim . tự trách mình, sao có thể chỉ vì con ếch mà lại
      bỏ qua chàng hoàng tử bạch mã chứ? ôm chặt lấy , giống như
      hờn dỗi. ở trong vòng tay lặng lẽ khóc, còn lúc này đây cố
      gắng xua đuổi hình bóng người đàn ông khác ở trong tâm trí mình.
      người đàn ông trầm mặc và nội tâm, chỉ duy nhất câu
      đó, rồi tâm thêm điều gì. Chỉ ôm , như thể muốn qua ấm áp
      của cơ thể cảm nhận được mình phải là người bị tình vứt bỏ.
      Lúc này đây, Lý Mộng Long ngồi trong phòng với ánh sáng lờ nhờ của
      nhà hàng tây Kim Ngư Xảo. mặc áo sơ mi trắng, bộ comple mặc ngoài,
      nhâm nhi café. nhân viên phục vụ vào trong phòng nhiều lần, đều
      lén nhìn . Thực người đàn ông xuất sắc nổi bật, sớm
      quen với những tia nhìn trộm như thế này rồi. Nếu là trước đây, chắc chắn
      nhìn lại, và trêu chọc những câu vô thưởng vô phạt với những đó,
      nhưng hôm nay có hứng.
      Tất cả tâm tư của đều dồn cả vào , mặc dù ngày nào cũng
      gặp mặt, nhưng lại luôn mang tới cho mình niềm vui bất ngờ. đó
      thường chau mày quắc mắt, trong trái tim của ấy, liệu có phải là cũng cất
      giấu nơi dịu dàng sâu kín hay ? uống café, khóe môi toát ra nụ
      cười, hồi tưởng lại từng cái nhíu mày từng nụ cười của , dường như còn
      ngọt ngào hơn cả cốc café này. Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi
      qua, đó vẫn xuất . đợi bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đây
      là lần đầu tiên đợi người con , ngờ nhận được đãi
      ngộ lạnh lùng thế này. Lẽ nào muốn chơi khăm mình sao? Lẽ nào
      biết đúng hẹn sao? Thực tưởng rằng mình muốn ngủ với ta sao? Đúng là
      trò cười.
      Lại đợi hồi lâu, thực khách bên ngoài càng lúc càng ít, phát ra
      mình vẫn đợi ở đây giống như tên ngốc.
      bực bội cầm di động lên, tiếng chuông đổ rất lâu nhưng thấy ai
      nghe máy. Lúc này thực vô cùng tức giận, giơ tay ra gọi tính tiền,
      quyết định lao thẳng đến nhà Mạch Khiết dạy cho bài học thế nào là thục
      nữ – đừng có tưởng là cấp có thể tùy tiện thất hẹn đối với cấp dưới.
      nghiến răng nghiến lợi lái xe đến khu chung cư của Mạch Khiết,
      chuẩn bị dừng xe đột nhiên nhìn thấy đôi nam nữ từ trong khu chung
      cư bước ra.
      Hai người đó nắm chặt tay nhau.
      Người con trai có lẽ chuẩn bị rời khỏi đó, quay người lại ôm lấy người con
      , hai người ôm nhau chặt giữa màn đêm.
      thoáng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút kiên
      cường, chiếc váy đen bó sát khiến cho những đường nét cơ thể trở
      nên vô cùng hoàn mỹ. chính là điểm sáng của , nhưng lúc này đây,
      điểm sáng đó lại nằm trong lòng của người đàn ông khác. Môi mím
      chặt, ánh mắt giống như những cơn sóng biển thay đổi khôn lường.
      dừng lại mà bật sáng đèn, xe tiếp tục chuyển động ở giữa màn
      đêm, còn nhìn thấy họ nữa.
      hề nghe thấy Tiêu Ly :
      - Cảm ơn em, Tiểu Khiết, cảm ơn an ủi của em!
      Tiêu Ly quay người bước , nhìn bóng hình độc của , Mạch Khiết rất
      buồn lòng, con người tốt như vậy tại sao lại có người làm tổn thương ?
      thực rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại thời
      khắc lần đầu tiên họ quen nhau, thiếu niên dịu dàng và vui vẻ,
      đừng để cho nỗi đau của bi thương bao phải khuôn mặt và ánh mắt .
      trở về nhà, mới phát ra trong di động của mình có tới 16 cuộc gọi
      nhỡ, đều từ số điện thoại.
      vội vàng gọi lại, nhưng nghe thấy thanh lạnh lùng. Số máy quý
      khách gọi tắt.
      - Tắt máy?
      Đúng rồi, thấy mình đến, Lý Mộng Long lại đâu vui chơi rồi, có thể
      gặp em xinh đẹp nào đó, sợ cuộc điện thoại của người khác làm phiền
      khác hò hẹn.
      vứt di động sang bên, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
      Mặc dù ngày nào cũng gặp gỡ người đàn ông này, ngày nào cũng đấu khẩu
      nhưng vẫn hy vọng có thể ở riêng cùng với , nó như thể đem lại cho
      thứ cảm giác khác, thứ cảm giác hơi có chút gì đó xa lạ nhưng lại có
      ấm áp được thành lời.
      2
      Ngày hôm sau, Mạch Khiết đến văn phòng tìm kiếm Lý Mộng Long giữa
      bóng dáng bao người lại thấy bê cốc café đứng dựa vào bên bàn
      làm việc của biên tập, cười với , khen ngợi trang điểm
      là tinh tế.
      Có lẽ chuyện trò quá say sưa, ngay cả qua bên cạnh ta, ta
      cũng cảm nhận thấy, trong lòng cảm thấy bực bội hét lên:
      - Lý Mộng Long, bây giờ là giờ làm phải giờ tán chuyện!
      nhìn đồng hồ mặt tỉnh bơ :
      - Tổng biên tập Mạch, chiếc đồng hồ của tôi là đồng hồ Thụy Sỹ, đó
      hiển thị vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ làm cơ mà.
      vốn dĩ muốn giải thích với về việc hôm qua đến, đột nhiên
      nhìn thấy Lâm Đại lao đến, trong tay vung vẩy tờ báo, với Mạch Khiết:
      - Tin tức nóng hổi, Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua tạp chí Vu Môn, tin
      tức trang đầu của tờ báo văn hóa.
      Mạch Khiết kinh ngạc, vội vàng đón lấy tờ báo đọc kỹ, quả nhiên hàng
      chữ đen to đậm rất bắt mắt – Hạ Lạc bước chân vào ngành tạp chí nữ giới,
      mua lại Vu Môn với số tiền khổng lồ.
      Hạ Lạc là Tập đoàn Tài chính quốc tế nổi tiếng, ra sức đầu tư về những lĩnh
      vực phục vụ nữ giới, ngờ lần này chạm đến tạp chí nữ giới rồi.
      Trụ sở chính của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nằm ở Luân Đôn, nghe chủ
      tịch tập đoàn là người phụ nữ thần bí. Bà từng kết hôn ba lần, lần kết
      hôn cuối cùng đem lại cho bà số di sản khổng lồ, cũng khiến cho bà trở
      thành người chỉ huy cao nhất ở Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc.
      Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc xâm nhập vào Vu Môn, những ngày tháng
      của M Beautiful chắc chắn còn được bình lặng nữa.
      Điện thoại nội bộ vang lên, sếp thông báo cho Mạch Khiết và Lâm Đại đến
      văn phòng để mở cuộc họp,
      Đứng trong thang máy, Lâm Đại hỏi Mạch Khiết:
      - xem, Hạ Lạc tại sao lại thu mua M Beautiful, ở thành phố S
      xếp hạng đầu là M Beautiful chứ phải Vu Môn, tại sao chọn tòa tạp
      chí phát triển bình thường mà phải chúng ta chứ?
      Mạch Khiết khẽ chau mày:
      - có muốn bị thu mua ? Nếu như bị thu mua, có lẽ phong cách,
      nhân và đãi ngộ của tạp chí tất cả bị thay đổi và điều chỉnh.
      - Đúng vậy, có lý do gì lại để cho người của mình đảm nhận
      những chức vụ quan trọng nhất, còn và tôi được tín nhiệm, có lẽ
      phải rời khỏi đây.
      Mạch Khiết cho Lâm Đại biết tâm trong lòng mình, điều
      thực lo lắng là, kế hoạch thu mua tiếp theo của Hạ Lạc chính là M Beautiful,
      Vu Môn chỉ là bước khởi động mà thôi. Theo hiểu biết của đối với ông
      chủ, biết rằng sếp là người vô cùng tham lam, nếu như đưa ra giá rất hời,
      chưa chắc ông bỏ qua. Ông ta còn lâu mới thèm để tâm đến những nhân
      viên trung thành cống hiến toàn bộ tuổi xuân và trí tuệ để gây dựng nên tờ
      tạp chí của ông.
      Quả nhiên, trong văn phòng làm việc của sếp, ông hề đến việc
      Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua Vu Môn mà là , ngày mai có mở
      buổi tiệc để mời số khách mời quan trọng, các nhân viên ở bộ phận biên
      tập đều phải tham gia.
      Sếp cũng những vị khách quan trọng đó là ai, hai đều là
      những người thông minh nên hỏi thêm.
      Rời khỏi văn phòng làm việc của sếp, Mạch Khiết qua với ta:
      - Đến phòng làm việc của tôi lát.
      Mấy phút sau, Lý Mộng Long bước vào phòng làm việc của Mạch Khiết.
      Mạch Khiết ngẩng đầu nhìn , người đàn ông này dường như luôn
      có thể thu hút tất cả ánh sáng, giữa đám người ta luôn thu hút mọi ánh
      mắt.
      :
      - Việc tối hôm qua, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích…
      khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhưng ánh mắt lại hề
      có ý cười:
      - là cấp , thất hẹn với cuộc hẹn của cấp dưới có là gì chứ,
      cần phải giải thích thêm đâu.
      - phải là tôi cố ý thất hẹn, là bởi gì…
      cắt ngang lời :
      - Tôi thấy đến, hẹn người khác rồi.
      Mạch Khiết ngẩn người:
      - Hẹn… khác rồi?
      - thấy sao? Tôi có thói quen cùng ăn với nam giới. Đối với tôi
      chỉ cần ăn cơm với đẹp chẳng có gì khác biệt cả, tâm trạng lúc
      nào cũng vui vẻ. Nếu như có việc gì, tôi làm việc tiếp đây, còn rất
      nhiều việc phải làm, chẳng phải được chuyện riêng trong văn
      phòng sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :