1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ba nụ hôn đổi lấy 1 đời chồng - Hiểu đơn đinh đông (20 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 12: ấy giống như cơn gió thoảng đến từ vùng cận nhiệt đới
      1
      Tờ tạp chí M Beautiful long trọng xuất thị trường khoảng
      tháng rưỡi, phản ánh của độc giả cuối cùng cũng xuất , tất cả các vùng
      miền đều cầu lấy thêm số lượng, phản ứng của luận đàn cũng nổ ra rầm
      rộ, rất nhiều độc giả post bài viết lên, xôn xao bàn luận.
      Đặc biệt là bài viết “Để phụ nữ cút vào bếp” của Kha Đậu, giống như
      viên sỏi làm gợn lên hàng nghìn lớp sóng. Ý kiến của độc giả chia làm hai phe
      đối lập, có người chửi bới tác giả và chửi bới quan điểm, có người lại tự suy
      ngẫm kiểm điểm bản thân là người phụ nữ chuyên tâm làm việc, nhưng
      lại lơ là trách nhiệm trong gia đình. Tổng kết lại, có tranh luận là bởi vì có
      người đọc, sợ nhất là tờ tạp chí sau khi xuất thị trường lại
      có chút tiếng tăm gì, chìm nghỉm giữa biển tạp chí rộng mênh mông.
      Mạch Khiết bị ức chế bao lâu nay cuối cùng cũng lĩnh hội được cảm giác
      “đắc ý sau đêm”.
      Ngày hôm nay, Mạch Khiết mặc chiếc áo mẫu mới nhất của hãng Issey
      Miyake vừa bước vào công ty, tất cả những khuôn mặt tươi cười hớn hở như
      thể hoa hướng dương đều để chào đón , tất cả các nhân viên bất giác cùng
      ùa đến chào :
      - Chào tổng biên tập Mạch!
      Mặc dù hư vinh khiến như muốn bay lên, nhưng khuôn mặt
      Mạch Khiết vẫn thể lạnh lùng như băng, Mạch Khiết đọc được
      những lời khuyên nhủ ở chốn công sở, khoảng cách chỉ khiến cho mọi
      thứ trở nên đẹp đẽ hơn, còn có thể nảy sinh sùng bái và uy nghiêm.
      Nét mặt Mạch Khiết vẫn giữ nguyên thái độ như thể “ nợ tôi vạn
      tệ”, rảo bước nhanh vào văn phòng làm việc của mình. Vừa mới ngồi
      xuống được lát nhìn thấy ông sếp bụng bự bước vào.
      Dạo này ông thường xuyên đến phòng làm việc của Mạch Khiết, khiến Mạch
      Khiết lần nào cũng phải kéo rèm cửa lên để thể cho những lắm
      miệng hay buôn chuyện ở bên ngoài nhìn thấy: Này, nhìn rồi chứ, tôi và ông
      chủ giàu có này có gì mờ ám cả đâu!
      Ông ta tươi cười lấy lòng, mắt toát ra ánh hào quang:
      - Tốt lắm! Mạch Khiết, tôi vẫn luôn rất tôn trọng , biết là nhân tài, quả
      là vàng vẫn luôn phát sáng!
      Con người này, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết. Ông như thể mắc bệnh
      đãng trí, quên ngay những lời vô tình ông từng với Mạch Khiết.
      Ông ta hào hứng cho Mạch Khiết biết tình hình tiêu thụ của M Beautiful
      phiên bản mới tại các vùng miền, cuối cùng ông :
      - Mạch Khiết, tối nay tôi mời mọi người ăn đồ biển, tôi đặt phòng
      VIP lớn tại Thế giới đồ biển Thịnh Kí rồi, để chúc mừng cuộc chiến đầu tiên
      của thành công.
      Ông sếp này mặc dù rất tiền nhưng cũng coi như là trọng nhân tài,
      đến nỗi đối xử tệ bạc.
      Mặc dù vẫn bực bội khó chịu với ông ta vì từng nghi ngờ năng lực của
      mình, nhưng mặt Mạch Khiết quyết để lộ ra, mặc dù độc giả mới là
      “bố mẹ cơm áo” của mình nhưng ông chủ là trạm trung chuyển của các “bố
      mẹ cơm áo”, cần phải thông qua ông ta mới có thể nhận được tiền.
      Mạch Khiết vẫn giữ nụ cười:
      - Cảm ơn hậu ái của sếp!
      Nhìn ông ta bước ra ngoài, Mạch Khiết bĩu môi nghĩ rất thực dụng, sao lại
      để số tiền ăn đồ biển vào trong bao lì xì tặng riêng cho tôi chứ.
      Buổi tối, Mạch Khiết vừa mới dẫn các nhân viên bước vào trong phòng VIP
      của nhà hàng hải sản Thịnh Kí nghe thấy tiếng “phụt”, vô số những sợi
      dải màu rơi từ cao xuống, quấn xung quanh họ. Trong khoảnh khắc đó,
      Mạch Khiết cảm thấy như bước vào lễ đường buổi hôn lễ của mình vậy,
      ngờ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lý Mộng Long như thể rất thích
      thú cảm giác làm người gỗ. Đúng là trợ lý riêng của Mạch Khiết, Lý Mộng Long
      hiểu được tâm lý riêng của , vội vàng giơ tay ra gỡ sợi dây màu xuống. Lâm
      Đại đứng ở bên cạnh ông chủ vẻ hơi chạnh lòng:
      - Chúc mừng cậu, Mạch Khiết, thành công ngay trong trận đầu nhưng thời
      gian còn dài lắm!
      - Cảm ơn lời chúc của cậu, thời gian còn dài lắm, cứ từ từ tiến lên. – Mạch
      Khiết tiếp lời.
      Những ngày tháng có cơ hội để thở phào khoan khoái nhiều, Mạch
      Khiết thầm nghĩ phải tranh thủ nắm cơ hội để thể đắc ý, làm người nổi
      bật mới được.
      Trong suốt cả bữa tiệc, Lâm Đại bị sếp thờ ơ lạnh nhạt giống như phi
      tử bị thất sủng, còn Mạch Khiết lại giống như phi tử được sủng ái, liên tục
      đón nhận những lời chúc mừng.
      Sếp rất hào hứng, sau khi ăn xong, còn mời mọi người hát karaoke.
      Mạch Khiết uống chút rượu thấy hơi chóng mặt, bước chân
      vững, quyết định tìm nơi nào đó để hít thở bầu khí trong lành.
      Mạch Khiết bước ra ban công lộ thiên rộng rãi, mình đứng ở trong
      bóng tối của cửa sổ xếp. Cơn gió mát thổi tới, bầu trời có hàng vạn ngôi
      sáng lấp lánh, trong khoảnh khắc này, thực rất ung dung tự mãn.
      Bản thân mình bị kiềm chế nhiều năm, giờ đây bước đầu có thể thực
      chí hướng rộng lớn của mình, lại dựa vào cơn gió thổi để lên đến
      mây sao?
      Đột nhiên, nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ, vị trí đứng có thể
      nhìn thấy toàn bộ phong cảnh ở sân thượng, nhưng lại đứng ở góc
      khuất, bởi vì ánh sáng lờ mờ người khác nhìn thấy .
      nhìn thấy Lâm Đại bước loạng choạng, hai tay quấn chặt lấy cánh
      tay của người đàn ông, dường như được nửa ôm kéo lên sân thượng.
      Người đàn ông đó, dáng người cao ráo, nụ cười dịu dàng thân thiết, mặc
      chiếc áo sơ mi chất liệu tơ tằm màu đen, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương
      mặt tuấn tú của ta toát ra thứ mê lực làm say đắm lòng người giống
      như hoàng tử bóng đêm vậy.
      Mạch Khiết chợt nghĩ, ta ôm Lâm Đại, lại còn chẳng nhân cơ hội
      để tranh thủ sao.
      Nhưng Lâm Đại chắc chắn rất cam tâm tình nguyện để được Lý Mộng Long
      lợi dụng.
      định bước ra khỏi bóng tối, tươi cười chào hỏi bọn họ, để tránh bị
      người khác hiểu nhầm là muốn “nhìn trộm”.
      Nào ngờ, Lâm Đại đãi làm tan biến ngay suy nghĩ muốn xuất đầu lộ diện
      của :
      - Mộng Long, sau này ở chỗ Mạch Khiết có phương án kế hoạch gì hay,
      chắc chắn phải tiết lộ trước cho em đấy. Em bao giờ để cho thiệt
      thòi đâu. Em thực rất buồn, ta dựa vào đâu mà bỗng chốc trở thành
      người được sếp cưng chiều, nhìn thấy bộ dạng cao ngạo tiểu nhân đắc chí của
      ta mà em thấy bực! nhất định phải giúp đỡ em, để giảm bớt huênh
      hoang của ta!
      Mạch Khiết sa sầm nét mặt, tay nắm chặt lại, thực chỉ muốn lao ra tát
      cho người phụ nữ đó mấy cái bạt tai, sau đó đá ta từ sân thượng
      xuống.
      Lý Mộng Long mỉm cười nhã nhặn:
      - Tôi làm thế chẳng phải trở thành gián điệp sao? Em cho tôi lợi ích gì
      chứ?
      Lâm Đại ngước mặt lên:
      - yên tâm, em để thiệt thòi đâu… Mộng Long, đẹp
      trai quá,
      ta bất giác giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt .
      - Nếu như em tặng chính bản thân em cho , có bằng lòng giúp em
      ?
      Nụ cười môi Lý Mộng Long càng rạng rỡ hơn, ta nắm lấy bàn tay
      Lâm Đại vuốt ve mặt mình:
      - Em uống say rồi, về nhà sớm ! Tôi có thể lái xe đưa em về!
      Cả người Lâm Đại dường như đều nhào vào trong lòng ta:
      - Hãy đến nhà em , chắc chắn cho buổi tối tuyệt vời… – ta
      rướn môi lên muốn hôn .
      Nhưng ta lại né tránh.
      - Tại sao, tại sao lại né tránh em? Lẽ nào thích em sao? Lẽ nào
      có bạn rồi sao? – Lâm Đại buồn bã hỏi dồn dập.
      Trông bộ dạng ghê gớm của ta chẳng hề giống uống say chút nào cả,
      ràng là mượn chút rượu để thổ lộ tâm tình, dùng sắc để mê hoặc Lý Mộng
      Long.
      Lý Mộng Long :
      - Tiểu Đại Đại…
      Mạch Khiết xém chút nữa nôn đồ ăn từ đêm qua ra, cố gắng kiềm chế
      đến nỗi khuôn mặt rúm ró cả lại, chỉ nghe thấy Lý Mộng Long vẫn tiếp tục thao
      thao bất tuyệt:
      - Đó là vì lo nghĩ cho em đấy, thứ nhất ở đây có nhiều người qua lại
      phù hợp để cho và em chuyện đương, thứ hai em là cấp
      của , là cấp dưới của em, con người muốn người
      phụ nữ có địa vị cao hơn mình, em có thể hiểu được ?
      Lâm Đại :
      - Điều này em có thể hiểu được, là đàn ông mà! Giống như Kha Đậu…
      Em thích đặc điểm này của … Thực cũng rất dễ giải quyết mà, em và
      hợp tác với nhau đá Mạch Khiết ra khỏi M Beautiful phiên bản mới, sau đó
      em đề bạt làm tổng biên tập, thế địa vị của chẳng phải cũng
      cao như em sao?
      Lý Mộng Long so so vai:
      - muốn dùng những thủ đoạn đen tối như vậy, hy vọng có
      thể dựa vào năng lực của mình, trước tiên hy vọng có thể được thăng
      chức làm trưởng ban nhưng với Mạch Khiết mấy lần rồi, nhưng ta
      vẫn bằng lòng, cứ thà để khuyết vị trí trưởng ban, ta có thành kiến
      đối với quá.
      Mạch Khiết thầm nghĩ, đúng là cao thủ, bề ngoài từ chối lôi kéo
      của Lâm Đại, nhưng mặt khác lại vạch mối quan hệ với mình.
      Lâm Đại :
      - Cậu bé ngoan…
      Gương mặt Mạch Khiết lại lần nữa rúm ró, ta giơ tay ra véo
      gương mặt góc cạnh của ta:
      - là đáng thương, Mạch Khiết bá đạo quá, chắc chắn là ta
      đề phòng , lo lắng quá xuất sắc khiến cho ta bị mờ nhạt, như
      vậy địa vị của ta giữ được nữa…
      ta dựa người vào lòng Lý Mộng Long, ánh mắt đưa tình lên tiếng hỏi:
      - vẫn độc thân, có phải là em vẫn còn cơ hội ?
      Gương mặt Lý Mộng Long chìm vào trong bóng tối, Mạch Khiết nhìn
      biểu nét mặt ta, chỉ nghe thấy ta khẽ :
      - nghĩ, đối xử với tất cả phụ nữ đều rất công bằng!
      Mạch Khiết cười khểnh, nghĩ bụng, Lâm Đại có bản lĩnh, dùng sắc
      để dụ dỗ Lý Mộng Long, cài ta làm “nội gián” ở bên cạnh tôi. bất
      nhân như vậy tôi bất nghĩa, chúng ta cứ chờ đó mà xem.
      May mà Lâm Đại cũng lo ngại bị người khác bắt gặp họ chuyện
      riêng, cho nên hai người kéo nhau rời khỏi đó.
      Mạch Khiết bước ra khỏi bóng tối, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống người
      . Mặc dù sống giữa trung tâm của chốn phồn hoa đô hội nhưng vẫn
      cảm thấy mình đơn lạc lõng, có lấy người để tâm . Đây
      thực nỗi bi ai bất lực.
      Sau khi Mạch Khiết trở về phòng hát karaoke, nhìn thấy Lâm Đại
      chuyện với sếp, Lý Mộng Long hỏi:
      - Tổng biên tập Mạch, hôm nay là nhân vật chính, lại trốn đâu vậy?
      Mạch Khiết mỉm cười nhìn thẳng vào ta:
      - Tôi chẳng làm việc gì giấu giếm cả sao phải trốn chứ? Những người
      làm việc gì đó quang minh chính đại mới cần phải trốn.
      Sắc mặt ta chợt biến đổi, nhìn Mạch Khiết như thể nhìn thấy
      huyền thoại.
      Mạch Khiết khẽ cười:
      - À, tôi , đừng lo lắng thế. – Rồi đợi ta phản
      ứng lại, lạnh lùng bước .
      Người phụ nữ này, Lý Mộng Long hứng thú nhìn theo bóng dáng thon thả
      của Mạch Khiết – ta luôn thể ra bộ dạng như cái gì cũng nắm chắc
      trong lòng bàn tay, nhưng trong mắt lại che giấu được non nớt.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      2
      Mạch Khiết triệu tập cuộc họp chuyên đề của M Beautiful phiên bản mới.
      Trước tiên để mọi người thảo luận kì mới nhất đưa ra kế hoạch gì hay. Đợi
      đến khi mọi người cũng được kha khá rồi, Mạch Khiết mới bảo Lý Mộng
      Long phát cho mọi người xem nội dung kế hoạch được in sẵn, Mạch Khiết
      :
      - Tôi định lấy “mối tình đầu” làm chủ đề cho số tạp chí của chúng ta.
      Trong bản kế hoạch cụ thể này có rất nhiều công việc tỉ mỉ, cụ thể phân công
      đến từng người, hy vọng mọng người đều có thể hoàn thành đúng tiến độ và
      đạt hiệu quả. Tuần sau giao nhiệm vụ, tôi trực tiếp tiến hành chọn lựa.
      đồng nghiệp lập tức tỏ vẻ băn khoăn:
      - Mối tình đầu, chủ đề này liệu có cũ rích quá ? Liệu độc giả có hứng
      thú với đề tài này ?
      Mạch Khiết nhún vai:
      - nay có trào lưu phục hồi lại những thứ cổ xưa, chủ đề về mối
      tình đầu mãi mãi phải là cổ xưa.
      Mạch Khiết giao nhiệm vụ cho từng người. lạnh lùng liếc nhìn Lý Mộng
      Long, ta cũng ngẩng đầu nhìn , khóe môi cũng lộ ra nụ cười. Sau
      khi tan họp, Lâm Mạnh lặng lẽ bước vào báo cáo với Mạch Khiết:
      - Tổng biên tập Mạch, em nhìn thấy Lý Mộng Long sau tổng biên tập Lâm
      Đại bước vào quán café.
      Mạch Khiết gật đầu, :
      - Em tiếp tục theo dõi xem họ chuyện bao lâu?
      Lý Mộng Long ơi là Lý Mộng Long, muốn học làm “nội gián” giống như
      “Vô gian đạo[1]”, đáng tiếc là đạo hạnh của được cao thâm.
      [1] bộ phim khá nổi tiếng của Hồng Kông.
      Về sau, Lâm Mạnh với Mạch Khiết, nhìn thấy Lý Mộng Long và Lâm
      Đại cùng nhau ăn trưa, người trước kẻ sau, bộ dạng rất thần bí.
      Có thể dễ dàng đoán ra ngay được những việc tầm thường mà hai người đó
      làm sau khi rời khỏi công ty, chắc chắn người ôm vai người ôm eo,
      người ra sức báo cáo tin mật, còn người ra sức thề nguyện tâm
      đầu ý hợp, hùa vào làm bậy, đúng là cùng giuộc.
      Trông thấy Lâm Mạnh có vẻ như muốn gì đó nhưng lại thôi, Mạch Khiết
      :
      - Tiểu Lâm, có việc gì em cứ thẳng ra .
      Lâm Mạnh :
      - Tổng biên tập Mạch, em hơi lo lắng kế hoạch về “mối tình đầu” của chúng
      ta lần này bị tiết lộ cho bên kia… Ngón tay chỉ về phía phòng làm việc
      của Lâm Đại.
      Mạch Khiết nho nhã khuấy cốc café đen, thầm nghĩ tôi còn lo Lý Mộng Long
      chẳng chịu ân cần nữa cơ.
      - Ờ, chị suy nghĩ về việc này, em làm việc của mình !
      Đợi sau khi Lâm Mạnh rồi, Mạch Khiết nhìn biểu tượng QQ của Lý Mộng
      Long ở trong máy vi tính của mình sửa đổi phần đặt tên, chuyển thành: Tên
      trộm thành tinh!
      Ba hôm sau, M Beautiful triệu tập cuộc họp kế hoạch chọn lựa đề tài. Mạch
      Khiết vừa vào phòng họp cảm thấy bầu khí chứa điều gì đó
      khác lạ. nhìn thẳng vào Lâm Đại, thấy mặt Lâm Đại thể ý cười rất
      khó nắm bắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lâm Đại lập tức né tránh,
      là có tật giật mình.
      Mạch Khiết trấn tĩnh ngồi xuống, hỏi:
      - Tổng biên tập Lâm, trước hay là tổ của chúng tôi trước đây?
      Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của Lâm Đại khẽ rưới lên, khóe môi
      thấp thoáng nụ cười mỉm:
      - Luận về địa vị cũng nên là tổ chúng tôi trước!
      ta nhìn căn phòng họp yên tĩnh lượt, khẽ hắng giọng tranh
      trước:
      - Số này chúng tôi quyết định chọn đề tài về “mối tình đầu”…
      Trong phòng họp bỗng chốc thoáng nhốn nháo, Lâm Mạnh lo lắng nhìn
      Mạch Khiết thấy lên tiếng, Lâm Mạnh :
      - Nhưng kế hoạch của tổ chúng tôi cũng là…
      Mạch Khiết khua tay về phía Lâm Mạnh để ngăn tiếp.
      Lâm Đại cười :
      - Sao thế? Tổng biên tập Mạch, nhân viên cấp dưới của định gì vậy?
      - Ồ, tôi đoán là ấy rất mong muốn tổng biên tập Lâm tiếp. Xin mời!
      Khóe mắt khẽ lướt qua Lý Mộng Long thấy bộ dạng “tên trộm thành
      tinh” này như thể việc này liên quan gì đến mình, nhắm hờ mắt như thể
      ngủ gật.
      Lâm Đại :
      - Vậy tôi tiếp tục . Chủ đề kế hoạch của chúng tôi là “mối tình
      đầu”, có thể mọi người cảm thấy nội dung kế hoạch này hơi cũ, nhưng
      thời dấy lên phong trào phục cổ, mọi người rất khao khát trở lại của
      tình thuần khiết giản đơn. Cho nên chúng tôi kịp thời đưa ra kế hoạch
      này, còn phải nhờ các bạn ở M Beautiful phiên bản mới chỉ giáo, giúp đỡ thêm
      đấy!
      Sau chữ “đấy” kéo dài, ta thể nào che giấu nổi đắc ý ở
      trong lòng.
      Tất cả ánh mắt của các thành viên trong M Beautiful phiên bản mới đều
      dồn cả vào Mạch Khiết. quá bất ngờ, kế hoạch của hai tổ lại đụng hàng!
      Có người xấu bụng lấy làm vui mừng trước tai họa của người khác, xem ra là
      có người tiết lộ thông tin chọn đề tài, cũng có thể hai vị tổng biên tập này
      thèm để tâm đến hình tượng của mình mà cãi nhau trận tơi bời.
      Mọi người đều sốt sắng chờ đợi phản ứng của Mạch Khiết, nào ngờ, Mạch
      Khiết vẫn điềm tĩnh, còn nhàng hỏi Lâm Đại xong chưa. Sau khi
      nhận được câu trả lời khẳng định, rút từ trong file kẹp ra tập tài liệu.
      Phòng họp khôi phục lại yên tĩnh, mọi người đều muốn xem vị cấp
      có khuôn mặt hiền từ nhưng trái tim lạnh lùng này đối phó với tổng biên tập
      Lâm Đại như thế nào?
      Trước khi mở lời, Mạch Khiết lại lần nữa liếc nhìn Lý Mộng Long, thấy
      ta vẫn khép hờ mắt, trong lòng bất giác cảm thấy hơi thất vọng, kịch hay
      như thế này chắc ta bỏ lỡ đấy chứ?
      Giọng của từ tốn:
      - ra cũng là thú vị, tổng biên tập Lâm, chúng ta cũng là có
      thần giao cách cảm… Tôi cũng từng lên kế hoạch chủ đề “mối tình đầu”,
      nhưng mọi người đều có ý phản đối, cho rằng chọn lựa nội dung đề tài như
      vậy hơi cũ kĩ, tôi cảm thấy tôi cũng nên tôn trọng ý kiến của mọi người. Đúng
      vậy, bây giờ cũng dấy lên trào lưu phục cổ, nhưng độc giả của chúng ta
      là nữ giới, đặc điểm lớn của nữ giới chính là nếu như thực lòng toàn tâm
      toàn ý người đàn ông nào đó tất nhiên quên hẳn người cũ – bất
      luận người cũ là mối tình đầu hay là người chồng đầu tiên, những gì tôi
      phải phủ nhận kế hoạch của tổng biên tập Lâm, đây chỉ là lời phiến
      diện chiều của tôi thôi… Cho nên chủ đề của chúng tôi chọn là “ngoại
      tình”. Cuộc sống cứ nhạt nhẽo trôi qua, phụ nữ đều khao khát có mối tình
      khác, bất luận việc ngoại tình này thực xảy ra hay mới nằm trong suy
      nghĩ, mọi người hãy lật giở tấm vải che giấu nỗi thẹn thùng, cùng nhau thảo
      luận chút…
      Sau khi Mạch Khiết trình bày cách lưu loát xong, đắc ý liếc nhìn Lâm
      Đại, ta giờ trông như quả bóng bay bị rút hết khí, cả người
      mềm nhũn dựa hẳn vào ghế.
      cài “nội gián” ở chỗ tôi, đâu có biết rằng bị trúng kế “phản gián”, Lâm
      Đại ơi là Lâm Đại, muốn đâm tôi dao từ sau lưng, chúng ta cứ từ từ mà
      đấu tranh với nhau. Chủ đề “mối tình đầu” bị lạm dùng quá nhiều rồi, coi
      như tôi tặng cho món quà ăn cắp ý tưởng của người khác! Mạch Khiết
      xém chút nữa bật cười thành tiếng, mọi người lục tục rời khỏi đó. Mạch Khiết
      thu dọn tài liệu ở bàn và cuối cùng phải ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý
      Mộng Long vẫn ngồi ở vị trí của ta, ánh mắt sáng rực chằm chằm
      nhìn :
      - Tổng biên tập Mạch, chắc phải mời tôi ăn cơm chứ! – Lý Mộng Long
      – Tôi đặt chỗ trước rồi, nhà hàng Long Thành, món cá mú ở đó khá
      ngon.
      Mạch Khiết trừng mắt nhìn ta cái.
      - Có phải hỏi nhầm người rồi ? hãy tìm chủ nhân của mình
      đấy, còn nữa, tôi định với sếp để rời khỏi tổ của chúng tôi, tổ của
      chúng tôi là ngôi miếu , đủ chỗ cho vị thần lớn là đây,
      cản trở đến tổ lớn của Lâm Đại để có cơ hội phát triển tốt hơn. Lý Mộng
      Long xoa xoa chiếc cằm nhẵn mịn, giọng mang theo chút giễu cợt:
      - Nếu như phải là tôi, lần này có thể giáng cho Lâm Đại được
      đòn nặng nề như thế ? Qua cầu đừng nên rút ván mà.
      - Ơ, Lý Mộng Long, câu này của có ý gì vậy?
      ta đứng dậy ném tập tài liệu xuống trước mặt :
      - Xin phiền lần sau bài binh bố trận nhất định phải chú ý đến chi tiết,
      trong bản kế hoạch “mối tình đầu” có quá nhiều từ sai lỗi chính tả, ràng khi
      thiết kế bản kế hoạch này rất lơ là, đây phải là tác phong thường
      ngày của , vốn hề có ý định hoàn thành bản kế hoạch này.
      chẳng qua là muốn sử dụng kế “phản gián”. Tôi tác thành cho , làm quân cờ
      của , đừng có qua cầu rút ván đẩy tôi cho người khác.
      Mạch Khiết ngẩn người.
      Bản kế hoạch đó quả thực là viết rất cẩu thả, bởi vì biết rằng vốn
      dùng đến, ngờ bị Lý Mộng Long nhận ra sơ hở.
      - Sao? Nhà hàng Long Thành, có hay ?
      Mạch Khiết trầm giọng :
      - , tự , sau đó đưa hóa đơn thanh toán cho tôi, ngồi đối diện
      với gương mặt này của , dù đồ ăn có thơm ngon nữa cũng ăn ngon
      miệng nổi.
      Mạch Khiết lướt qua, để lại mùi hương thoang thoảng.
      Lý Mộng Long nhìn bóng lưng thon thả của , vuốt cẳm, nở nụ cười ma
      mãnh, người phụ nữ này, cũng khá thú vị đấy, luôn cho rằng mình làm việc rất
      hiệu quả, nhưng lại luôn làm đến nơi đến chốn. Nhưng chính bởi vì chút
      vị chát này khiến cho người ta cảm thấy rất đáng
      3
      Mạch Khiết xách giỏ hoa quả đến trước cửa nhà Tiêu Ly, cân nhắc
      xem có nên gõ cửa vào ?
      Từ lúc nghe theo sắp xếp của Lý Mộng Long gián tiếp bày tỏ tâm tình
      của mình, mấy ngày trôi qua rồi, Tiêu Ly hề liên hệ. Mặc dù hành
      động của Tiêu Ly ràng là né tránh mình.
      Khó khăn lắm mới gặp lại được Tiêu Ly, người mà thầm trộm
      nhớ trong lòng bao lâu nay, sao có thể dễ dàng buông tay được chứ. Như
      thể nghe thấy được nhịp đập con tim của , roẹt tiếng chỉ nhìn thấy Tiêu
      Ly tiễn Mai Nhược Thần ra khỏi phòng, mặt Mai Nhược Thần vẫn còn lưu
      lại vết nước mắt.
      Mai Nhược Thần như thể nhìn thấy Mạch Khiết vậy, lau nước mắt,
      lạnh lùng lướt qua.
      Tiêu Ly :
      - Tiểu Khiết, em đến rồi à, vào , trong nhà hơi bừa bộn, dọn
      dẹp đồ.
      dường như còn nhớ mọi chuyện xảy ra ở nhà Mạch Khiết nữa.
      Mạch Khiết thầm thở phào nhõm bước vào phòng , nhìn thấy sàn
      nhà để đầy quần áo.
      - Sao vậy? muốn du lịch à? – Mạch Khiết để giỏ hoa quả xuống, nhìn
      xung quanh.
      Tiêu Ly khẽ cười:
      - Đúng vậy, xin nghỉ phép để thăm người thân. Mỹ để
      thăm Đình Đình, đặt vé máy bay rồi. Chuyến bay 10 giờ sáng mai.
      Mạch Khiết “a” lên tiếng, mặc dù rất hụt hẫng, nhưng giống
      Mai Nhược Thần, vẫn kìm nén được, còn lâu mới phải khóc lóc.
      - Chị Đình Đình chắc chắn rất vui.
      thực với lòng mình, ánh mắt nhìn khuôn mặt nho nhã
      tuấn tú của Tiêu Ly, còn dồn tâm trí vào việc sắp xếp quần áo và
      đồ đạc, ngồi xổm xuống sắp xếp.
      Tiêu Ly :
      - vẫn chưa với ấy, muốn bất ngờ xuất để đem lại niềm
      vui bất ngờ cho ấy. Phải rồi, Mạch Khiết, còn mua chiếc nhẫn cưới,
      hy vọng lần này đến đất nước xa xôi có thể cầu hôn thành công! Em
      cũng biết đấy, trai Tiêu Ly của em cũng còn ít tuổi nữa, muốn lập
      gia đình rồi.
      từ từ lấy ra chiếc hộp, mở ra, trong đó là chiếc nhẫn kim
      cương sáng lấp lánh.
      Mạch Khiết cảm thấy như lồng ngực mình đập mạnh cái, giống như có
      vật nặng nào đó từ trời rơi xuống đè lên người khiến tài nào
      thở được.
      - Cầu hôn, có vẻ hơi… gấp phải?
      biết nên gì.
      - Còn gấp sao? 10 năm rồi, cuộc đời của con người có thể có mấy lần 10
      năm đây. Nhìn xem, Tiêu Ly của em có nếp nhăn rồi. – ngẩng đầu
      mỉm cười với .
      Làm gì có nếp nhăn chứ, lúc này đây, trong mắt Mạch Khiết, Tiêu Ly đúng
      là chàng hoàng tử tỏa vầng hào quang rực rỡ, chỉ có điều cưỡi ngựa
      trắng để đón công chúa khác.
      - Đàn ông kết hôn vội thế làm gì? đọc tạp chí M Beautiful chưa? Tỷ
      lệ ly hôn ngày càng tăng cao, gia đình ngày càng ổn định…
      Tiêu Ly lắc đầu:
      - Đó là loại tạp chí hợp thời, em đừng có tin, đều là lừa phỉnh để lấy
      lòng quần chúng thôi.
      Mạch Khiết nhất thời cứng họng. buồn bã im lặng ngồi xuống giúp Tiêu
      Ly sắp xếp quần áo.
      Tiêu Ly :
      - Mạch Khiết, hãy nghe lời , sau này đừng xem những loại tạp chí
      hợp thời như vậy, đừng nghe chúng nhăng cuội, em cần phải tin tưởng
      tình , tin tưởng có ngày, em gặp người em có thể nắm tay
      suốt cả cuộc đời.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Mạch Khiết với vẻ hụt hẫng:
      - Em nghĩ… em gặp được rồi…
      phải là gặp được mà là khi gặp được người đó trờ
      thành người của người khác mất rồi.
      - Sao có thể như thế được chứ? Tiểu Khiết xinh đẹp thế này, chắc chắn có
      thể gặp cậu con trai có độ tuổi phù hợp… – định giơ tay ra vuốt tóc
      Mạch Khiết nhưng lại rụt tay về.
      Trong khoảnh khắc đó, Mạch Khiết đột nhiên hiểu ra, thực ra hề
      quên “những bí mật” mà đọc được ở nhà mình. Có thể bay sang
      Mỹ cầu hôn cũng bởi vì phát giác ra “tình thầm kín” của mình đối với
      cho nên muốn trốn chạy.
      Mạch Khiết ngẩn người nhìn Tiêu Ly, cảm giác quãng thời gian 13 năm
      giống như dòng nước, vẫn cứ lặng lẽ thay đổi số điều thuần khiết.
      Có thể, bước đó, đúng là nên bước qua, ít nhất trong lòng
      vẫn có thể lưu lại bóng hình trong trẻo thuần khiết.
      đứng lên, thấp giọng :
      - Tiêu Ly, em nhớ ra vẫn còn có chút việc, em trước đây! Ngày mai…
      chúc lên đường thuận lợi, cầu hôn thành công!
      Tiêu Ly chăm chú nhìn , định gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, đưa
      ra cửa, mở cửa :
      - đường nhớ cẩn thận!
      Mạch Khiết bước ra ngoài, nghe thấy ở phía sau:
      - Đợi !
      quay đầu lại, tâm trạng khấp khởi hy vọng, thấy Tiêu Ly lấy từ trong
      phòng ra chiếc đèn pin thon gọn đưa cho .
      - Em đem theo để chiếu sáng, nhìn xem, trời tối thế này rồi.
      Mạch Khiết kìm nổi giọt nước mắt nơi khóe mắt, chợt lao đến ôm
      chặt Tiêu Ly…
      khẽ :
      - Tiêu Ly, hãy hứa với em, nhất định phải hạnh phúc đấy…
      thả ra, quay người bước vào trong màn đêm.
      Ánh đèn đường lờ nhờ chiếu rọi bóng hình độc của , dường như nỗi
      đơn toàn thế giới này đều lao đến vây quanh .
      Tiêu Ly ngẩn người nhìn theo bóng dáng Mạch Khiết khi xa dần, tim đập
      dồn dập, giống như quay trở về quá khứ, nhìn bóng dáng bé của Mạch
      Khiết thuở niên thiếu bước xa dần đến nơi thể nhìn thấy được, và
      nhìn lại thể làm gì. khẽ nắm lấy bàn tay lại, lông mày thoáng chau
      lại, khẽ :
      - Tiểu Khiết, xin lỗi, lần đầu tiên từ chối em, nhưng chỉ có thể từ
      chối em mà thôi.
      4
      Trong vô thức, Mạch Khiết đến trước cửa quán bar “Trò chuyện cùng gia
      nhân”. Hôm nay có suy nghĩ muốn uống say trận. đến
      mình làm rộ lên tiếng huýt sáo, ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, nhìn
      những người đàn ông mặc trang phục kì dị lướt qua , trong lòng bỗng có
      kích động muốn phóng túng đêm.
      Người rồi, trái tim giống như bị móc ra khỏi lồng ngực, để lại
      cái vỏ trống rỗng còn có ý nghĩa gì chứ.
      Nhưng nhân viên giữ cửa chặn lại, mỉm cười cầu giơ ra thẻ hội
      viên.
      Lúc này Mạch Khiết mới nhớ ra, cái quán bar quái đản này còn thực
      chế độ hội viên. Mặc cho nài nỉ gãy lưỡi, có thẻ hội viên nhân viên
      giữ cửa nhất định để vào. Mạch Khiết bực bội suy nghĩ, đây là cái xã
      hội gì chứ, ngay cả muốn phóng túng cũng phải làm tấm thẻ hội viên
      trước .
      Đúng lúc đó, Lý Mộng Long và Kha Đậu lái xe chầm chậm dừng lại ở
      trước cửa “Trò chuyện cùng gia nhân”. Kha Đậu nhanh mắt nhìn thấy ngay
      Mạch Khiết tranh luận với nhân viên gác cửa, quay sang với Lý Mộng
      Long:
      - Nhìn kìa, em này giả vờ thuần khiết đến thế, kết quả là mình chạy
      đến đây để tìm thú vui.
      Lý Mộng Long gì, ta nhìn chằm chằm Mạch Khiết, và tinh tế
      phát ra biểu của hôm nay có vẻ hơi khác thường, tinh thần bất
      ổn.
      ta đưa xe vào bãi đỗ sau, chậm rãi bước đến cạnh Mạch Khiết. Mạch
      Khiết gần như vẫn ngoan cố tranh luận cùng nhân viên giữ cửa, Lý Mộng Long
      đưa ra thẻ hội viên, dắt tay Mạch Khiết vào trong quán bar. Rượu vừa đưa
      đến, Mạch Khiết vội uống ừng ực.
      Kha Đậu và Lý Mộng Long đưa mắt nhìn nhau, Kha Đậu chớp chớp mắt với
      Lý Mộng Long thể ý đồ xấu xa, ra hiệu động tác rất ám muội, ý là
      đêm nay ta xử lý người phụ nữ này.
      Lý Mộng Long :
      - , cậu mà tìm người phụ nữ khác, tôi phải lấy lòng cấp của
      mình.
      ta đuổi Kha Đậu .
      Mạch Khiết ngẩng đầu lên với Lý Mộng Long:
      - Chẳng phải muốn làm trưởng ban biên tập sao? Được, hôm nay
      uống say cùng với tôi, ngày mai tôi đề cử với Boss.
      Nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của , Lý Mộng Long bất giác mỉm cười,
      :
      - lại tin tưởng tôi như vậy sao, sợ tôi bỏ thuốc vào trong rượu
      sau đó cưỡng dâm sao?
      - Tốt nhất là bỏ thuốc độc, cũng coi như là giải thoát cho tôi, tôi còn
      phải cảm ơn nữa kia. – Mạch Khiết đau đớn .
      Lý Mộng Long lấy cốc rượu ra khỏi tay :
      - Uống ít thôi! còn chưa sinh nở, uống nhiều rượu như vậy sau này đẻ ra
      đứa con thiểu năng làm như thế nào?
      - Được rồi đấy! – Mạch Khiết cố cướp lại cốc rượu – Tôi có số mệnh làm ni
      rồi, tôi 25 tuổi rồi, người đàn ông duy nhất mà tôi ngày mai sang
      Mỹ để cầu hôn với vị hôn thê, cứ nghĩ đến là tôi thấy đau lòng. Tình này
      còn chưa kịp thổ lộ bị người ta giẫm lên rồi, tôi chẳng phải ni
      gì? Còn việc sinh con, ngay cả cục đá còn chẳng sinh ra nổi.
      Ánh sáng sặc sỡ đủ màu sắc trong quán bar phản chiếu vào trong đôi đồng
      tử trong suốt của , mang theo lớp sương mỏng, biết tại sao lúc
      này đây Lý Mộng Long chợt cảm thấy có chút gì đó xót thương. này
      trông có vẻ vô cùng ngạo mạn, nhưng lại rất đỗi thuần khiết chân thành đối
      với tình , như thể hoàn toàn khác biệt với những trước đây mình
      từng tiếp xúc.
      - hãy thổ lộ tình cảm! – Giọng của ta xuyên qua tiếng nhạc
      bay tới.
      Mạch Khiết thoáng kinh ngạc:
      - Gì cơ?
      Lý Mộng Long bình tĩnh nhấp ngụm rượu, từ tốn :
      - Tôi , hãy thổ lộ tình cảm! Mặc dù đối phương tiếp nhận
      , nhưng ít nhất cũng làm việc khiến mình phải hối hận. Có
      đôi khi lời bộc bạch tâm ý ngược lại lại có thể khiến ta buông tay. Hơn nữa… –
      ta cố ý vẻ rất đồng tình – mới có 25 tuổi, còn chưa làm
      việc kích động nào, sau này già rồi hối hận đấy.
      Mạch Khiết lắc đầu:
      - điên rồi! – vỗ vỗ vào má mình – Đừng tưởng tôi uống say
      nhận ra tâm địa độc ác của , ràng là thất tình còn khốn khổ để
      bày tỏ tình cảm với người ta nữa, thế lòng tự tôn của mình được đặt ở
      đâu đây? Chẳng phải là để làm cho người ta ghét bỏ sao?
      - Trong tình , tồn tại lòng tự tôn và sĩ diện, nó chỉ làm cho ta
      càng khó chịu. Chỉ cần đối phương là người đáng cho thổ lộ tình cảm,
      cũng ngại ngần để cho ta biết vị trí của ta trong lòng , như
      vậy, cho dù ta cũng luôn giữ mãi cảm giác áy náy trong
      lòng, từ đó bao giờ quên được . – ta nở nụ cười ma mãnh – Làm
      như vậy có điều lợi là, khi ta ôm ấp người phụ nữ khác hình bóng
      thấp thoáng trong não ta, giống như thể “kẻ thứ ba” đứng giữa
      bọn họ vậy, chừng còn có thể khiến được hạnh phúc hơn
      ghen tị, điều hay ho như vậy tại sao làm chứ?
      Mạch Khiết im lặng, suy ngẫm những lời Lý Mộng Long , cảm thấy
      dường như cũng phần nào có lý.
      Dù sao cũng thất bại rồi, thà rằng để mọi thứ triệt để hơn, bỏ hết sĩ diện
      để đến thổ lộ tình cảm. Với tính cách do dự thiếu quyết đoán của Tiêu Ly, chắc
      chắn mình có thể để lại dấu vết sâu đậm trong nơi sâu kín của trái tim yếu
      mềm nơi .
      - Vậy, ý là ngày mai tôi tiễn ấy lên máy bay nhân cơ hội thổ lộ
      tình cảm? Liệu ấy có đợi tôi vội vàng trốn tránh hay ? –
      Mạch Khiết vẫn cảm thấy hơi băn khoăn.
      Ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống.
      người ca sĩ khẽ ngân nga ở sân khấu, điệu nhạc u buồn
      ngân vang trong quán bar. Lý Mộng Long nhìn Mạch Khiết ngồi bên
      cạnh, gương mặt u buồn của chìm ngập trong làn ánh sáng lờ nhờ,
      mơ hồ, đẹp diễm lệ. Mượn chút men rượu, ôm lấy đôi vai thon thả của
      Mạch Khiết :
      - Để tôi cho biết cần phải thổ lộ tình cảm như thế nào nhé!
      cúi đầu, đột nhiên hôn lấy đôi môi mềm dịu ấm áp và ngát hương của
      .
      gian xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
      Mạch Khiết uống khá nhiều rượu, phản ứng hơi chậm, mặc Lý Mộng Long
      xâm phạm vào đôi môi , đờ đẫn đến độ hề giãy giụa. Chỉ đến khi đầu
      lưỡi mềm mại của tiến sát vào, muốn xâm nhập vào sâu hơn, mới chợt
      bừng tỉnh, vội vàng đẩy ta ra, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, mang theo
      chút buồn bực, hằn giọng :
      - Lý Mộng Long, là tên lưu manh thối tha! – giơ tay định tặng cho
      ta cái tát, nhưng lại bị Lý Mộng Long hất tay ra.
      Lý Mộng Long mặt tỉnh bơ uống rượu:
      - nhớ từng bước động tác vừa rồi chưa? phải lại muốn tôi làm lại
      lần nữa đấy chứ? thực chẳng có chút kinh nghiệm hôn gì
      cả, hôn giống như hôn giống đực có chút sinh khí nào cả.
      - có ý gì vậy?
      Mạch Khiết lau miệng, trợn trừng mắt mũi nhìn Lý Mộng Long, đây là lần
      thứ hai ta tước đoạt của , vẫn là nụ hôn lén bất ngờ. Ai có thể cho
      mình biết, người có trí tuệ kém như thế nào mới có thể ngốc nghếch đến
      độ phạm phải sai lầm tương tự chứ?
      Lý Mộng Long nhếch mép cười:
      - Tôi dạy cần phải hôn như thế nào, nụ hôn sâu dành cho
      đối phương, cho dù ta cả đời này cũng thể quên
      được nụ hôn này. – hạ giọng hỏi – Tiện thể hỏi chút, tôi phải
      là người đầu tiên hôn đấy chứ? khó có thể tin được người phụ nữ
      25 tuổi vẫn còn chưa từng hôn bao giờ.
      - … – Mạch Khiết vẻ hơi yếu ớt – Đương nhiên phải rồi, có
      phải tôi chưa từng đương bao giờ đâu, mặc dù tôi thực đối
      phương, nhưng ít nhiều cũng hôn.
      - Vậy càng khó tin hơn nữa, kĩ thuật hôn của thực quá tệ, hay là
      tôi lại dạy thêm!
      Lần này Mạch Khiết cảnh giác hơn, cầm lấy cốc rượu để chặn môi mình:
      - Tôi cảnh cáo , đừng có mơ, đừng có mơ… Sau này nếu
      cho phép của tôi mà còn dám hôn lén tôi, chắc chắn tôi thiến
      , quyết nương tay.
      đặt cốc rượu xuống, quay người nhếch nhác bước trong lòng thực
      tức giận ảo não.
      Lại bị ta lợi dụng rồi, lại là có nỗi khổ mà ra được, lẽ nào kiếp
      trước mắc nợ ta.
      Lý Mộng Long dõi theo Mạch Khiết bước xa dần, cầm lấy cốc rượu rỗng
      của Mạch Khiết để bàn, bên mép cốc vẫn còn lưu lại vết son nhàn nhạt
      hình bán nguyệt, sờ lên môi mình, kem đánh răng Oravive, trông
      rất hay tỏ ra ghê gớm, chẳng qua chỉ là con hổ giấy mà thôi.
      có thể chắc chắn 100% nụ hôn đầu đời của chính là bị lén
      lấy trộm mất trong cái lần gặp gỡ ngẫu nhiên đó.
      rất vui, cuối cùng lại được hôn vào môi lần nữa, lâu
      còn cảm giác vui vẻ hân hoan như thế này. hiểu rất đem lại
      cho thứ cảm giác tươi mới dễ chịu này. ấy giống như cơn gió
      đến từ vùng cận nhiệt đới, nhiệt độ rất cao, dường như có thể làm bỏng
      người, nhưng thực ra lại thổi bay được đám mây đen bao phủ trong trái tim
      , làm lộ ra bầu trời xanh trong.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 13: muốn nghe ba chữ tàn nhẫn nhất đời
      1
      Khi Mạch Khiết bước xuống khỏi taxi, đồng hồ đeo tay vừa vặn chỉ đến số 9.
      Sáng sớm, lúc chút ánh sáng ít ỏi vừa mới lóe lên, tỉnh dậy, nằm im
      giường nhìn trân trân lên trần nhà, thể ngủ tiếp được nữa. Trong
      trí não vẫn còn suy ngẫm đến lời của Lý Mộng Long.
      - hãy thổ lộ tình cảm! Mặc dù đối phương tiếp nhận nhưng
      ít ra cũng làm việc để mình phải hối hận.
      ngốc, biết kết quả của việc thổ lộ tình cảm với Tiêu Ly chắc
      chắn là thất bại, thể xuất bất cứ kỳ tích nào, nhưng ít nhất để
      cho ấy biết vị trí thực của trong lòng mình.
      Dù có thổ lộ hay , nỗi nhớ thương đơn phương.
      quyết định xong, cho nên ở trong phòng đợi máy bay lúc này mới xuất
      bóng dáng của Mạch Khiết.
      len qua đoàn người đông đúc, cuối cùng, cũng nhìn thấy Tiêu Ly
      mặc bộ comple màu tro ngồi ở bên cạnh cửa sổ kín sát đất to rộng và
      sạch . ngồi quay lưng về phía , hơi cúi đầu, đọc báo. Ánh nắng
      ấm áp của buổi sáng xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi vào cổ áo trắng tinh của
      . Tóc cắt ngắn gọn gàng. Cho dù ngồi ở bất cứ đâu, đối với Mạch
      Khiết cũng đều là ánh hào quang chói sáng duy nhất ở trong cả biển người.
      nhàng đến đó, đứng ngay chếch phía sau lưng Tiêu Ly. Những
      người xung quanh đó đông lắm, có người ngạc nhiên ngẩng nhìn rồi
      lại nhanh chóng nhìn chỗ khác. Lúc này đây, thế giới vô cùng yên tĩnh.
      Nhưng trong thế giới nội tâm của lại xảy ra cơn sóng thần mãnh
      liệt vô cùng.
      chuẩn bị thổ lộ tình cảm với người con trai mà suối mười
      ba năm qua, phải để cho ấy biết, ấy là thần tượng xuyên suốt
      những năm tháng của , là ánh hào quang duy nhất.
      Như thể cảm nhận được điều gì, rời mắt khỏi tờ báo, từ từ quay đầu về
      phía sau, sau đó nhìn thấy Mạch Khiết mặc bộ váy hoa li ti dịu dàng, mái
      tóc đen nhánh, gương mặt ửng hồng, giống như đóa tường vi màu hồng
      phấn nở rộ giữa sớm mai.
      nhìn thấy ánh mắt nồng nhiệt của , vội vàng né tránh như phải
      bỏng. hỏi vẻ yếu ớt:
      - Tiểu Khiết, sao em lại…
      vòng đến trước mặt , cúi xuống đặt lòng bàn tay mình lên mu
      bàn tay .
      - Tiêu Ly, em muốn cho biết việc…
      dồn hết dũng khí của mình muốn tiếp, nhìn thấy con ngươi mắt đen
      nhánh hoảng hốt như con nai bị kinh hãi của , đột nhiên lại thể
      tiếp được nữa.
      - Tiểu Khiết, em thấy đấy… sắp phải rồi, phải làm thủ tục lên máy
      bay rồi, có việc gì đợi quay về hãy nhé.
      Giọng của rất ôn hòa, ánh mắt của né tránh. người
      vô cùng lương thiện, nỡ làm tổn thương bất kì ai, huống hồ đây là
      em Mạch Khiết mà thương như vậy. biết có số
      câu , nếu như thẳng ra tạo thành tổn thương, cho nên
      thể để ra.
      Ánh mắt của Mạch Khiết chằm chằm nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú
      của Tiêu Ly.
      đến đây là vì muốn những lời đó.
      - Tiêu Ly, có biết ? Nếu như , có lẽ cuộc đời
      của em thay đổi hoàn toàn. có nhớ ? Lần đầu tiên gặp em,
      hôm đó em định bỏ nhà ra , em hề nghĩ quay trở về nhà,
      hề nghĩ còn gặp lại người thân của mình. Nếu như , em
      bị lừa gạt bán hoặc bị người ta lấy hết bộ phận trong cơ thể hoặc là bị
      người ta dìm xác xuống dưới nước, tất cả những gì thê thảm nhất có thể xảy
      ra. Nhưng là vì gặp , em vẫn còn là em, được là con người hoàn chỉnh
      xuất trước mặt .
      Tiêu Ly mím môi, giơ tay ra vuốt mái tóc đen dài bóng mượt, toát ra mùi
      hương hoa cỏ của :
      - Tiểu Khiết, đó chỉ là cuộc gặp ngẫu nhiên, gặp gỡ ngẫu nhiên như
      vậy trong cuộc đời con người gặp rất nhiều lần.
      - , đó phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, đó là cuộc gặp được số
      phận định sẵn, để cho trong cuộc sống của em xuất được tia nắng ấm áp.
      Tiêu Ly, là tia nắng của em, nếu như trong thế giới của
      em, chắc chắn là màn đêm đen dày đặc…
      cúi mặt, mấy sợi tóc che phủ vầng trán sáng bóng của , hơi thở
      của yếu ớt chống chọi lại với cuồng nhiệt của :
      - , phải…
      - Tiêu Ly, hiểu được có ý nghĩa như thế nào đối với em.
      Sau khi rời , em cũng chưa bao giờ từng để ý đến bất kỳ người con trai
      nào, cho đến tận bây giở, 25 tuổi rồi, em thậm chí thể hiểu được mùi
      vị của tình , em luôn chờ đợi , thậm chí em biết có thể cả cuộc đời này
      thể gặp lại , nhưng em vẫn thầm chờ đợi , mong ngóng
      có thể xuất lại giống như vầng mặt trời mới, chiếu sáng cả bầu trời u
      ám của em.
      nắm lấy lòng bàn tay , như thể trao cho trái tim thẹn
      thùng và cuồng nhiệt của mình.
      ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương.
      - Tiểu Khiết, bao năm nay, chưa bao giờ quên em, trong lòng , em
      cũng vô cùng quan trọng… chỉ có điều, đó phải là thứ tình cảm phức
      tạp nào khác, chỉ là nỗi nhớ mong của trai đối với em
      - Bất luận trong lòng , đặt em ở vị trí nào, em chỉ muốn cho
      biết, em muốn cho biết rằng bất luận lưu lạc đến vùng đất nào
      quả địa cầu này, em cũng vẫn luôn ở chỗ cũ để chờ đợi , bắt đầu từ
      rất lâu rồi, cho đến tận bây giờ và đến tận tương lai. Em cầu xin để
      mắt tới em nhiều hơn, em chỉ muốn che giấu nội tâm của mình, em
      , Tiêu Ly, em nghĩ em hề thua kém bất kỳ người phụ
      nữ nào, có thể tình của em còn sâu đậm hơn của bọn họ, bởi vì nó kéo
      dài suốt thời gian rất dài. Tiêu Ly, đây chính là mục đích hôm nay em
      đến đây, em muốn cho nhìn thấy tất cả thế giới của em, hề giữ lại
      chút gì, cho dù giây sau rời khỏi đây. – ngẩng đầu lên, khẽ
      khàng đặt nụ hôn lên trán .
      Đứng trước mặt Mạch Khiết, tràn đầy nhiệt huyết,
      biết làm gì hơn, hơi hoảng loạn, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng của
      cảm động.
      - xin lỗi Tiểu Khiết, nghĩ làm tổn thương em rồi… – khẽ
      lẩm bẩm.
      Lúc này xung quanh rất ồn ào bởi quá nhiều tạp , sân bay thông
      báo mọi người xếp hàng làm thủ tục lên máy bay.
      đứng lên cùng với , đôi chân do gập lại nên thấy hơi tê, nhưng
      vẫn kiên trì đứng thẳng người để nhận ra được yếu đuối của
      trong lúc này.
      - Em muốn nghe ba chữ này, em xin lỗi, ba chữ này chính là câu
      tàn nhẫn nhất. Em chỉ là muốn biết, Tiêu Ly, liệu có quên em ?
      Trong lúc chìm đắm trong niềm hạnh phúc, lúc dắt tay
      người con khác, lúc hôn ấy liệu có bỏ rơi em ở nơi
      xa giữa làn gió thổi?
      trầm mặc , kéo lại gần và ôm vào vòng tay ấm áp, lồng
      ngực to rộng của toát ra mùi hương chanh dịu dàng.
      - Tiểu Khiết, mãi mãi quên em!
      Sau đó buông ra, từ từ đến cửa khẩu làm thủ tục lên máy bay
      hề quay đầu lại, thể quyết tâm, giống như nhiều năm trước, lúc
      rời xa vậy.
      Mạch Khiết cứ thế nhìn người con trai chờ đợi suốt bao năm từ từ
      biến mất giữa biển người. Lại lần nữa, biến mất khỏi thế giới của .
      sờ lên môi mình, thơm vào trán , lần đầu tiên tiếp cận với
      gần như vậy, nhưng sau đó lại là chia ly vĩnh viễn.
      vẫn tưởng rằng là vầng mặt trời của , nhưng thực ra, chỉ là
      ngôi sao băng ở trong thế giới của , trong khoảnh khắc lướt ngang bầu
      trời, khiến phát ra tồn tại của ánh sáng rạng ngời, sau đó lại trả lại
      cho đêm đen độc dài đằng đẵng.
      có ai có thể theo kịp bước chân của sao băng, giống như có ai
      có thể nắm chắc được phương hướng của hạnh phúc.
      Bi kịch lớn nhất của con người đời này phải là thất tình mà là
      chưa kết thúc, Mạch Khiết cười đau khổ nghĩ thầm, mình vô tình trở
      thành nhân vật nữ chính trong bộ phim bi kịch.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      2
      Lý Mộng Long cầm cốc café England dựa vào cạnh bàn của nữ đồng
      nghiệp và trò chuyện, cười rôm rả với ta.
      ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặc chiếc váy dài có những bông
      hoa li ti, thần sắc đơn buồn rầu từ ngoài bước vào, mặt lên
      hai chữ – thất tình!
      Chắc chắn là bị người đàn ông đó từ chối rồi.
      biết tại sao, cũng cảm thấy nơi sâu kín trong trái tim chợt
      khẽ lay động. bước vào phòng pha café, chỉ lát sau, bưng cốc
      café England tỏa hương thơm ngào ngạt bước vào văn phòng làm việc của
      Mạch Khiết.
      Nhìn cốc café khói bốc nghi ngút, Mạch Khiết uể oải ngẩng đầu lên, ánh
      mắt trống rỗng, mặt thể chút cảm xúc nào:
      - Cảm ơn, nhưng quên gõ cửa rồi!
      vẫy tay ra hiệu cầu gõ cửa lại.
      mím chặt môi, cười đau khổ đầy bất lực. Người phụ nữ này, rốt cuộc là
      được tạo thành bằng thứ vật chất gì vậy? Chỉ dịu dàng nhàng đối với
      người đàn ông nào đó, còn lại lạnh lùng vô tình với tất cả những người đàn
      ông khác.
      - Cho tôi xin, người mắc nợ có phải là tôi đâu chứ!
      gõ cửa đầy lịch thiệp, rồi bước vào, ngồi xuống trước mặt .
      - Tôi cũng đến để nịnh nọt lấy lòng chút đây[1].
      [1] Chữ nịnh nọt lấy lòng trong tiếng Trung nếu dịch thẳng nghĩa đen tức là vỗ mông
      ngựa.
      Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn ta cái, chỉ vào thời gian hiển thị
      màn hình di động:
      - Bây giờ là giờ làm việc, phải là bảo đến lĩnh lương rồi
      nịnh nọt xun xoe đâu.
      Lý Mộng Long so vai:
      - hiểu rồi, vỗ phải móng ngựa rồi. Nếu như muốn uống say, nhớ tìm
      tôi, hôm nay đến lượt phải mời đấy. Tối qua tức giận vỗ mông bỏ , tôi
      phải thanh toán đấy…
      Mạch Khiết trợn trừng mắt cái:
      - xong chưa? Có phải là có việc gì làm ? Tôi giao
      cho chút việc để làm nhé?
      đợi trả lời, liền lấy ra bản kế hoạch, đưa cho Lý Mộng
      Long:
      - Chẳng phải là luôn muốn được làm trưởng ban biên tập sao?
      nhìn bản kế hoạch và những bài viết liên quan đến “ngoại tình” này, có ý
      tưởng gì?
      Lý Mộng Long nhận lấy tài liệu, chăm chú nhìn trẻ trước mặt, khóe
      môi tạo thành đường cong nho nhã. mặt nhìn nhận về tình
      đơn giản và thuần khiết như tờ giấy trắng, mặt khác lại quyết để tình
      cảm cá nhân xen lẫn vào công việc.
      Làm việc chung với này càng lâu, càng phát ra đặc biệt của
      , dường như hoàn toàn khác biệt với những khác ở xung quanh mình.
      cúi đầu nhanh chóng đọc tài liệu.
      Hồi lâu, mới ngẩng đầu lên:
      - Tôi cảm thấy bản kế hoạch này rất đầy đủ, nhưng tính thuyết phục của
      bài viết đủ.
      - Ồ? xem nào! – Mạch Khiết nhướng đôi lông mày thanh mảnh, con
      ngươi mắt khẽ lay động.
      - về lý tính quá nhiều, những ví dụ quá ít. Chỉ có mấy câu chuyện,
      chẳng qua cũng chỉ là từ vài người phụ nữ nào đó hay nữ nhân viên nào đó,
      như vậy rất hàm hồ, thêm nữa những việc được lấy ở mạng xuống, tôi
      cảm thấy đủ sức thuyết phục, chuyên đề này để lại ấn tượng
      sâu sắc cho độc giả.
      - OK! đúng hết! – Trong con ngươi mắt Mạch Khiết khẽ phát ra ánh
      hào quang – Tôi cho thời gian ngày, mau tìm cho tôi những ví dụ
      ngoại tình chân thực nhất.
      Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
      Lý Mộng Long cảm thấy hơi bất lực, xem ra mình lại bị mắc lừa rồi, ấy
      ném cho mình trách nhiệm nặng nề đến như vậy.
      - Tổng biên tập Mạch, tôi có đắc tội với đâu, tôi đặc biệt đến để an ủi ,
      tối hôm qua còn trả tiền giúp cho và uống rượu cùng . Tôi đối với cũng
      được coi là khá tốt, sao lại dằn mặt người ta như vậy? Thời gian ngày,
      tôi đâu để tìm được những người phụ nữ ngoại tình hay là
      từng ngoại tình chứ? Muốn làm phép biến hóa cũng thể biến hóa
      bằng cách này được phải? Hơn nữa, cho dù có những người như vậy,
      liệu có ai chịu bằng lòng để công khai việc riêng tư này của mình lên báo chí
      chứ?
      Mạch Khiết uể oải dựa hẳn người vào ghế:
      - Hoàn thành xong nhiệm vụ này, tháng sau là trưởng ban biên tập.
      - Được rồi, cứ làm như tôi là loại người thấy lợi tối mắt vậy, tôi chẳng muốn
      vì cái hư danh này mà ôm trọn lấy công việc này, sau đó bị những đối tượng
      phỏng vấn đánh cho tơi bời hoa lá, trừ phi… – Lý Mộng Long cố tình kéo dài
      chữ cuối như thể ngầm ý.
      Quả nhiên Mạch Khiết thấy hào hứng:
      - Trừ phi cái gì, cố tình ỡm ờ gì chứ!
      Trong lòng rất hiểu, đây là nhiệm vụ quá khó khăn.
      - Trừ phi cùng với tôi, hơn nữa trong toàn bộ quá trình đều phải nghe
      theo sắp xếp của tôi.
      Mạch Khiết ngẩn người, bị ta quay giáo đâm cho mũi!
      Vốn tưởng gây khó dễ cho ta chút để ta thể vênh váo
      khoa trương được nữa, nào ngờ ta còn kéo mình xuống nước theo.
      Nếu đồng ý người ta hất tay thèm làm nữa; nếu mà đồng
      ý, có quỷ mới biết lúc cùng ta, ta giày vò mình ra sao.
      Thấy băn khoăn do dự, Lý Mộng Long bèn trả lại cho bản kế hoạch,
      đứng dậy:
      - Thực ra bản kế hoạch này cũng tàm tạm, mặc dù được xuất sắc
      nhưng cũng đến nỗi quá kém. đồng ý với tôi cũng chẳng có
      cách nào hoàn thành được. Cho nên, xin lỗi…
      ta quay người định , nghe thấy giọng từ phía sau truyền tới:
      - Được rồi, được rồi, đừng có mà uy hiếp tôi nữa.
      cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, hỏi:
      - Sao, đồng ý rồi à?
      - Vì công việc, tôi cũng đành phải liều mình thôi, nhưng Lý Mộng Long, tôi
      có thể nghe theo sắp xếp của , nhưng tôi cảnh cáo , trong thời gian
      hợp tác, được có những việc là quái đản gì khác… nếu tôi
      chẳng khách sáo đâu. Tôi ít ra cũng là cấp của .
      - Ồ? – Đôi lông mày rậm của ta khẽ nhướng lên, mang theo ý cười
      chăm chú nhìn – Tôi lại muốn hỏi xem, tổng biên tập Mạch cho rằng “việc
      làm quái đản” là việc gì vậy?
      Nghĩ đến việc hai lần liền bị hôn trộm, trong lòng Mạch Khiết liền cảm
      thấy buồn bực, bực bội :
      - biết rồi, đừng có giả vờ với tôi!
      - Nếu như cho rằng ôm ấp hoặc là nắm tay nhau giống như đôi tình
      nhân, như vậy rất có khả năng này!
      - Gì cơ… Lý Mộng Long, đừng quá đáng quá!
      - bắt buộc phải giả vờ thành người tình của tôi, nếu mọi người
      mở rộng lòng để trò chuyện tâm cùng tôi. Đương nhiên, có thể
      chọn lựa hoặc , tôi quyết miễn cưỡng .
      ta lại thể tư thế chuẩn bị bước . ta đoán chắc rồi, điểm
      yếu của Mạch Khiết chính là M Beautiful phiên bản mới, cho nên có thể hy
      sinh tất cả.
      Quả nhiên, lại thắng lần nữa.
      Mạch Khiết hằn giọng :
      - Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, cứ chờ xem tôi xử lý thế
      nào!
      Lý Mộng Long hùng dũng bước ra ngoài.
      Mạch Khiết ngồi lại mình trong phòng làm việc, bắt đầu làm việc điên
      cuồng. Có lẽ, chỉ có công việc mới có thể làm tê dại dây thần kinh của mình,
      làm cho mình quên những việc vui.
      3
      Mạch Kỳ rửa rau trong bếp.
      Dòng nước trong vắt, lá rau xanh non, nhớ đến buổi sáng lúc Châu Vũ
      Mân rời khỏi đây với rằng buổi tối về ăn cơm. Châu Vũ Mân và
      ở cạnh nhau càng ngày càng trở nên thân thiết, dần dần cũng coi như có
      người bạn. Trần Hạo thường xuyên ở nhà, có người cùng ăn
      cơm cùng trò chuyện cười, cuộc sống mới dần dần có chút ý nghĩa.
      Thời gian làm việc của Châu Vũ Mân cố định, có khi sửa bồn cầu cho
      khách hàng về rất muộn, thường để đồ ăn đêm lại cho ở trong tủ lạnh.
      Trong phòng hơi oi bức, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo len sợi
      mỏng, chiếc áo con màu phấn hồng thấp thoáng ra. hơi nghiêng đầu,
      vừa nghĩ ngợi vừa rửa rau.
      nhận ra chồng trở về.
      Tối hôm qua Trần Hạo thua hết sạch tiền, bây giờ quay về để lấy tiền,
      để chuẩn bị lại phiêu bạt giang hồ. Lúc này đây, ta rón rén lấy chút
      tiền từ trong ngăn kéo, bất chợt nhìn thấy vợ mình ở trong bếp đứng
      quay lưng lại với mình bận rộn rửa rau, trong cơ thể ta chợt trào lên
      kích động kỳ lạ.
      Ánh đèn ở nhà bếp hơi tối, lờ mờ soi chiếu tấm lưng , áo sợi dệt len rất
      mỏng, vừa vặn ôm sát người, làm lộ những đường cong đầy đặn của .
      Trần Hạo nuốt nước bọt, lặng lẽ đến, rồi chợt ôm chầm lấy chiếc eo thon
      thả như thiếu nữ của Mạch Kỳ, bàn tay thò ra kéo khóa quần.
      Mạch Kỳ kinh hãi kêu lên, những cọng rau cầm trong tay đều rơi cả
      xuống đất, quay lại vừa nhìn thấy ra là chồng mình, trong mắt thoáng
      lên chán ghét, muốn đẩy ta ra:
      - làm cái gì vậy, làm người ta sợ chết khiếp.
      Trần Hạo :
      - Nào, lâu lắm rồi chưa làm, muốn đây.
      - Thần kinh! – đẩy ta ra, cúi người nhặt rau.
      Cổ chiếc áo len sợi hở ra, lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn nà, khe ngực sâu
      hun hút khiến Trần Hạo càng thể kìm nén nổi. ta túm lấy vợ, dùng
      sức lôi vào trong phòng ngủ.
      Mạch Kỳ ra sức giãy giụa:
      - Thả em ra, thả em ra!
      Trần Hạo bực mình, mặt sa sầm:
      - là vợ của tôi, chồng muốn mà vợ dám từ chối sao?
      - Trong người em thấy khỏe!
      Mạch Kỳ muốn Trần Hạo động vào . người phụ nữ, nếu
      còn tình đối với người đàn ông, cho dù chỉ là chút tiếp xúc của
      da thịt nảy sinh bài xích theo bản năng, cho dù người đàn ông đó có là
      chồng mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :