1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Thị Kim (58c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 55 – Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi


      [​IMG]

      Ta bỗng sực tỉnh, lòng thấy xốn xang hiểu nổi.

      Lý phu nhân cười giới thiệu: “Đây là biểu đệ của ta, Thiệu Thanh Phong.” Sau đó đẩy ta tới, cười híp mắt : “Đây là quán chủ Thạch Mộ Dung mà ta thường nhắc, có tài có mạo, con người lại tốt.”

      Thiệu Thanh Phong đứng lên mỉm cười thi lễ: “Ngưỡng mộ đại danh quán chủ lâu.”

      Ta cười ngượng ngùng. Bỏ , đến nhận, giang hồ nhi nữ câu nệ tiểu tiết, cứ coi như kết giao bằng hữu là được, ta cũng làm được chuyện thẹn thùng trốn tránh, vì vậy dự định ăn bữa cơm ngon.

      ngờ, Lý phu nhân vừa ngồi xuống lâu lấy cớ để , trong phòng chỉ còn lại ta và Thiệu Thanh Phong. mực gợi mở đề tài, muốn khí trở nên thân tình hơn. Nhưng ta trời sinh hiền lành, nhiệt tình với người lạ, hỏi đáp hỏi thôi. Thi thoảng đưa mắt nhìn, đụng phải ánh mắt dịu dàng đưa tình của , làm ta rất mất tự nhiên.

      Ăn cơm xong đưa ta về võ quán, sau đó cáo từ. Ta nhìn bóng lưng cao ráo của , lòng thầm nghĩ, đúng là người đọc sách nhã nhặn lịch , tướng mạo cũng tốt, đáng tiếc ta giờ lòng lặng như nước, có chút tâm tư nào, chắc là đến mùa đông, người uể oải, lòng cũng uể oải.

      Lúc này, Lý phu nhân vào, tươi cười hỏi: “ thấy Thanh Phong thế nào?”

      “Rất tốt.” Đấy là biểu đệ của ấy, ta cũng tiện chê bai trước mặt ấy.

      “Vậy… có ưng ?”

      “Lý phu nhân, ta giờ có tâm trạng với chuyện đấy.”

      Lý phu nhân có phần thất vọng, a tiếng. “Vậy từ từ có. Ban đầu có thiện cảm là tốt rồi.”

      Ta quay người lại, phát Trần Cách Cách nhìn ta kinh ngạc. Sao thần sắc ấy lại u oán như người vợ bị phụ bạc? Nhìn ta cứ như thể nhìn ông chồng bội bạc của ấy vậy.

      “Quán chủ hôm nay ăn cơm ở ngoài sao?”

      “Uh, ăn chưa?”

      Ánh mắt ấy càng thêm u oán, “Tôi vẫn chờ quán chủ.”

      Ta áy náy trong lòng, vội : “ ăn .”

      ấy cúi đầu a tiếng, có vẻ rất hụt hẫng.

      Lúc này ta mới thấy đầu ngón tay ấy quấn vải, vẫn rỉ máu.

      Ta ngạc nhiên hỏi: “Tay bị sao vậy?”

      “Lúc làm cá bị đứt tay.”

      bôi thuốc chưa?”

      cần.”

      “Sao thế được, qua phòng ta có thuốc.”

      Ta kéo tay ấy vào phòng, mở hòm thuốc lấy ra bình thuốc mỡ, tháo băng vải tay ấy để bôi.

      xem, đứt tay sâu thế mà chịu bôi thuốc.”

      Bôi thuốc và băng bó xong, ta vừa ngẩng mặt, phát ấy nhìn ta chằm chằm, dáng vẻ muốn lại thôi.

      “Quán chủ, lần sau nếu ăn cơm ở nhà, báo với tôi tiếng.”

      “Được.”

      hồi lâu sau, ấy lại : “Quán chủ, muốn tái giá sao?”

      Ta đỏ mặt, vội : “ suy diễn rồi.”

      Dường như ấy tin, nhìn ta chăm chăm, nhìn đến mức lòng ta sợ hãi.

      Cả ngày hôm đó, Trần Cách Cách có vẻ rất bất an. Ta sợ ấy nấu ăn lại bị đứt tay, đến bữa chiều tự mình làm. Quả nhiên rất khó ăn. Trần Cách Cách gắp hai miếng liền buông đũa, chắc là nuốt nổi nữa.

      Ăn cơm chiều xong, trời có tuyết rơi, nhàng lất phất như muối tinh, ta muốn tắm rửa rồi chui vào chăn đọc truyện, đột nhiên nghe có tiếng người gõ cửa.

      Lòng ta kỳ quái, trời lạnh thế này ai đến tìm ta chứ?

      Tiểu Lan mở cửa rồi vào : “Quán chủ, là vị Thiệu công tử tới chơi.”

      Ta vừa nghe liền biết là Thiệu Thanh Phong. biết tối thế này tìm đến là có chuyện gì quan trọng?

      “Mời vào.”

      Ta vén rèm, trong màn tuyết ánh đèn càng thêm mông lung, Thiệu Thanh Phong ung dung tới, bóng dáng cao ráo trong màn tuyết lờ mờ rất giống Vân Châu, khiến lòng ta giật thót.

      Thiệu Thanh Phong cũng vào nhà, đứng dưới mái hiên, chắp tay thi lễ.

      “Thạch nương, hôm nay trời giá rét, đúng lúc trong nhà ta có chút than, bèn bảo người hầu mang hai sọt đến để ở cửa.”

      rất lâu có ai gọi ta là nương, ta liền đỏ mặt.

      “Đa tạ Thiệu công tử, người tập võ như ta sợ lạnh.”

      “Thạch nương cần khách khí.”

      Dứt lời vẫy tay cái, hai người hầu gánh hai sọt than vào để ở cửa bếp.

      “Thế này… sao tôi có thể làm chuyện biết xấu hổ như thế.”

      “Đây là điểm tâm của Dung Yến Trai, nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành, ta chọn mấy món để quán chủ ăn khuya.”

      dịu dàng đưa tới hộp gỗ tử đàn.

      Ta luôn mồm cám ơn, ngại ngùng mời vào nhà.

      Thiệu Thanh Phong rất lịch , cũng rất biết điều, bề ngoài lại khá giống Vân Châu, ta nhìn có chút thân thiết thuận mắt, mơ hồ có cảm giác xa quê gặp người quen cũ. vừa ngồi liền đứng dậy cáo từ, ta tiễn đến cổng, nhìn cầm ô che tuyết bước , lòng rất ấm áp. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hôm nay coi như nhờ mà được trải nghiệm.

      Ta gọi Tiểu Lan Tiểu Nhị vào, lại gọi cả Trần Cách Cách đến cùng ăn điểm tâm.

      Hai tiểu nha đầu thấy điểm tâm đều vui vẻ, chỉ có Trần Cách Cách buồn bã vui cũng động thủ.

      “Sao ăn ?”

      “Quán chủ, xông pha giang hồ chẳng lẽ chưa từng nghe độc dược xuân dược gì đó? có lai lịch thế nào còn chưa , tại sao có thể chút đề phòng như thế?”

      Tiểu Lan nghe mà nghẹn. Tiểu Nhị sợ đến phun miếng điểm tâm, ngơ ngác nhìn chúng ta.

      “A, ý là có độc sao?”

      Trần Cách Cách mặt đổi sắc nhìn ta: “Ta thế, chỉ là nhắc nhở quán chủ.”

      Lòng ta đau nhói, nghĩ tới buổi tối nọ. Đúng vậy, ta là đãng trí, bị hãm hại lần mà còn cả tin.

      Ta thở dài, thu dọn điểm tâm, buồn bã tắm rửa rồi ngủ.

      Ta ngờ, từ ngày hôm sau Thiệu Thanh Phong liền thường xuyên đến võ quán. Sáng tối mỗi ngày hai lần. Dù thường xuyên đến, nhưng đặc biệt nhã nhặn lịch , bình thường chỉ trò chuyện với ta mấy câu rồi . thường xuyên đưa tiểu thuyết cho ta đọc, lại cùng ta thảo luận mấy chuyện thú vị, cứ như vậy, ta dần thân quen với .

      Lý phu nhân thường xuyên quan tâm đến tiến triển của chúng ta, thỉnh thoảng lại dò hỏi ta. Ta luôn có ý định tiến tới. Nhưng Thiệu Thanh Phong lại bám riết tha tiếp tục đến, có ý tứ buông tha, lòng ta bắt đầu bất an áy náy.

      ngày kia trời có tuyết, còn sớm ta đắp chăn lên giường.

      lát sau, rèm vén lên, Trần Cách Cách bê chậu than vào.

      Ta vui mừng thôi: “ chu đáo quá.”

      ấy đặt chậu than xuống rồi ngồi bên cạnh, thái độ vui.

      “Trần Cách Cách, sao dạo gần đây rầu rĩ vậy, có phải nhớ nhà ?”

      “Phải “

      “Vậy về nhà .”

      màng ý tốt của ta, Trần Cách Cách chỉ trơ mắt nhìn ta: “Quán chủ muốn lập gia đình, tính đuổi tôi sao?”

      Ta vội : “ phải, ta thấy nhớ nhà, để về thăm nhà thôi.”

      “Quán chủ thích tên Thiệu Thanh Phong kia sao?”

      Ta đỏ mặt, sao ấy có thể hỏi thế chứ, ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

      Trần Cách Cách thấy ta đáp, mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn ta lại hỏi: “ thích ?”

      Ta thở dài, nhớ đến Vân Châu, vì vậy thản nhiên : “. Ta chỉ cảm giác được bề ngoài giống cố nhân.”

      Trần Cách Cách vẫn nhúc nhích đứng đó nhìn ta.

      Ta lại bổ sung: “Cố nhân kia cũng nhã nhặn lịch thiệp, kiệm lời.”

      “Khi hai người họ rất giống nhau. Tư thế đọc sách cũng giống.”

      Trần Cách Cách nắm tay thành quyền, mắt như trợn lên.

      Ta hiểu gì nhìn ấy, “ làm sao vậy?”

      ấy nhắm mắt lại hít hơi dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy rốt cuộc có thích hay ?”

      Ánh mắt của ấy như thể muốn cắn người, hiểu sao ta thấy quen quen.

      thích. Ta mới rồi mà.”

      ấy lại hít hơi dài, phẫn nộ : “Vậy quán chủ ý nghĩ với , nếu luôn ôm hy vọng, ngược lại khiến càng lúc càng lún sâu.”

      “Nhưng cũng chưa thích ta hay muốn đến với ta, chỉ là trò chuyện mấy câu, đưa mấy quyển sách. Nếu ta mấy lời đó, chẳng phải là ta hẹp hòi suy diễn?”

      “Nếu vô ý với , sao có thể ngày đến hai lượt, mỗi khi thấy nhìn đắm đuối. Người ngoài như ta còn nhìn ra thích , sao chỉ mình biết?”

      Ta ngượng ngùng đứng lên. Vì tránh chuyện tự mình đa tình, trước giờ ta đều coi chuyện mập mờ thành trong sáng.

      “Ta thích ai. Ta dự định ở giá cả đời.”

      Trần Cách Cách tái xám mặt mày. “ … ở giá… cả đời?”

      “Uh. Ta sống mình cảm thấy rất tiêu dao tự tại, bạc nhiều xài hết. Cũng cần lo lắng trượng phu phản bội ta, hay là ra ngoài tầm hoa vấn liễu, lấy tiểu thiếp gì gì đó.”

      nghĩ đến chồng mình chút nào sao?”

      “Ta chưa thành thân, có chồng.” Tối hôm đó, thể tính là động phòng hoa chúc, cùng lắm chỉ là đêm đau thương.

      Trần Cách Cách ngơ ngác nhìn chậu than. hồi lâu sau mới : “Vậy tức là hề nhớ đến người kia chút nào sao?”

      nhớ. Nhớ đến làm chi.” lúc này nhất định ôm Ngư Mộ Khê tình chàng ý thiếp keo sơn ân ái. Vừa nghĩ tới cảnh ôm nữ nhân khác, thương nữ nhân khác, hốc mắt ta đau xót như bị kim châm, lệ như muốn tràn khóe mi.

      Ta sợ rơi lệ trước mặt Trần Cách Cách, liền nằm xuống quay lưng về phía ấy, cố : “Ta ngủ.”

      lát sau, ta nghe thấy tiếng đóng cửa. Ta thở dài nặng nề, khó chịu vào giấc ngủ. Ta nghĩ đến , nghĩ!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 56 – Sáng tỏ


      [​IMG]

      Sáng sớm hôm sau, ta chợt nghe thấy có tiếng người chuyện từ ngoài cổng vọng vào.

      “Quán chủ còn chưa rời giường, nhưng hôm qua tôi hỏi Quán chủ. ấy thích công tử, sau này cũng có ý định lập gia đình, dự định ở giá cả đời.”

      Đấy chẳng phải tiếng của Trần Cách Cách sao, ta vội vàng đứng dậy.

      “Nếu Thiệu công tử tin, có thể tự hỏi Quán chủ. ấy vốn thiện lương thành , ngại làm chuyện cự tuyệt người khác, vì thế để tôi nhắn lại, tránh chậm trễ đại cả đời của công tử.”

      Ta đứng ở cửa, ngón tay đặt lên rèm, do dự do hồi quyết định ra ngoài. Nếu Trần Cách Cách thay ta , ta coi như thừa nhận. Hy vọng Thiệu Thanh Phong có thể hiểu tâm ý của ta.

      Thiệu Thanh Phong hình như tiếng nào, lúc sau, Trần Cách Cách vào, nghiêm trang nhìn ta : “Quán chủ, chuyện ngại được, tôi thay rồi.”

      Ta a tiếng, thở dài: “ ra tệ, diện mạo tốt, học vấn cũng tốt. Lại dịu dàng chu đáo, nhất định là người chồng tốt.”

      Trần Cách Cách lên tiếng, khó chịu đứng đó.

      “Tô Châu này non xanh nước biếc, ẩm thực hợp khẩu vị, người người xinh đẹp, ra định cư ở đây tồi. Nếu ta học được tiếng địa phương Tô Châu tốt.”

      Ta phối hợp tâm , Trần Cách Cách lời nào buồn bã đứng đó, sắc mặt tương đối khó coi. Ta định tâm tiếp, ngờ, ấy vén rèm, hầm hừ ra ngoài.

      Ta cảm thấy mấy hôm nay ấy rất bình thường. Chẳng lẽ là thấy có người giới thiệu phu quân cho ta, gợi lên tâm của ấy? Vừa nghĩ tới người chồng hái hoa tặc của ấy, ta liền cảm thấy có lẽ ấy sớm thoát khỏi bể khổ tốt hơn. Hơn nữa, ấy theo ta cũng phải kế hoạch lâu dài. bằng ta tìm cho ấy phu quân, như vậy, ấy có chỗ nương tựa, cần tá túc ở Yên Chi võ quán nữa. Sau này ta về kinh thành đâu thể đưa ấy cùng?

      Nghĩ tới đây, ta cảm giác được việc cấp bách chính là huy động những người bạn ở Yên Chi võ quán tìm cho ấy người chồng. Vì vậy, ta bắt đầu hành động ngay trong ngày. Phụ nữ trời sinh hứng thú với chuyện mai mối. Vừa nghe ta muốn làm mai cho Trần Cách Cách, vội vàng vắt hết óc nghĩ xem có biết người nào thích hợp để giới thiệu .

      Nhưng điều kiện của ấy tốt, các bạn tốt của ta cũng chỉ có thể ăn ngay .

      “Mặc dù Trần Cách Cách chăm chỉ dũng cảm, nhưng ấy quá cao, người đàn ông còn cao hơn ấy rất khó kiếm.”

      “Đúng vậy, ngoại hình ấy nữ tính lắm, khó tìm lắm.”

      Ta vội : “Thấp hơn ấy cũng được.”

      Vì vậy, hai hôm sau, rốt cục Trương nương phản hồi cho ta.

      “Quán chủ, tôi có người chú họ, làm nghề thợ rèn. Ngoại hình cao lớn khôi ngô, mặc dù giàu có cho lắm, nhưng là người tốt, lại biết thương người.”

      Ta vừa nghe liền vui vẻ.

      Sau bữa cơm chiều, ta dẫn Trần Cách Cách và vị Trương nương kia, làm bộ tản bộ cho tiêu cơm, đến lò rèn.

      Trương thợ rèn được báo trước từ sớm, tắm rửa sạch ngồi chờ trong cửa hàng. Nhìn thấy chúng ta đến, vội vàng nhiệt tình chào đón.

      Trần Cách Cách chút cảm kích, nhìn thấy lò rèn thấy lạ, tiến tới xem xét mấy cây búa hay lưỡi hái. Rồi lại thấy lửa trong lò to, còn nhấc lưỡi búa lên chọn lựa.

      Trương thợ rèn thấy Trần Cách Cách chọn lưỡi búa hai mắt sáng ngời. Ta cảm thấy đấy chính là ánh mắt vừa thấy trong truyền thuyết.

      Ta và Trương nương nhìn nhau cười tiếng, cảm giác có thể thành công.

      Về võ quán, ta cười híp mắt hỏi Trần Cách Cách: “Người thợ rèn lúc nãy, thấy thế nào?”

      “Thế nào cái gì?”

      “Uhm, Trương nương con người tốt, lại biết thương người. từng phải chịu nhiều đau khổ, bằng tìm người chồng khác.”

      Sắc mặt Trần Cách Cách xanh mét, ràng rất đau khổ.

      Ta lại khuyên nhủ: “ cũng thể theo ta đến già, lập gia đình .”

      ấy co giật khóe miệng, nhíu mày hỏi: “Chẳng phải định ở giá sao? Tôi cũng ở giá. Coi như làm bạn với nhau.”

      Ta ngẩn ra.

      “Chuyện đó… ta cần ở giá cùng.”

      “Dù sao tôi nhận định rồi.” Dứt lời, Trần Cách Cách dựng ngược lông mày, phẩy tay áo bỏ .

      ấy phẩy tay áo bỏ với ta.

      Ta có chút mất bình tĩnh .

      Mấy ngày kế tiếp, Trương thợ rèn bắt đầu thường xuyên tìm đến võ quán. Ta tận lực tạo cơ hội cho hai người riêng tư. Kết quả, riêng tư thành chuyện.

      Trần Cách Cách đánh người.

      Ta nhận được tin vội vã chạy đến trường, phát Trương thợ rèn cao lớn khôi vĩ vẻ mặt đau khổ ôm đầu.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Tôi thấy ấy bê thức ăn định giúp, cẩn thận đụng phải tay ấy, ấy liền nổi giận, dùng sức đẩy tôi. Tôi đứng vững, liền ôm eo ấy, ấy liền hung hăng đá tôi cái. Tôi bị oan, tôi phải có ý đồ sàm sỡ ấy.”

      Trương thợ rèn xoa chân, dường như đứng nổi. Ta lo lắng bảo Tiểu Lan thỉnh đại phu đến.

      Hay rồi, ý tốt của ta tác thành nhân duyên tốt chớ, ngược lại thành chuyện đáng tiếc, sau đó, ta chỉ áy náy xin lỗi Trương thợ rèn, còn thỉnh đại phu chữa thương cho . Ta quyết định bao giờ mua việc vào người nữa. Trần Cách Cách, ấy là liệt nữ.

      Chẳng mấy chốc là đến tết, ta suy nghĩ lâu, cuối cùng quyết định có lẽ nên về kinh đón tết. Trốn tránh phải biện pháp, ta nên về giải quyết dứt khoát với Giang Thần.

      Vì vậy, ta đóng cửa võ quán, dọn đồ, thuê chiếc xe ngựa về kinh. Trần Cách Cách sống chết đòi cùng, sợ ta về kinh thành quay lại nữa. Ta thế nào ấy cũng chịu tin, nhất định đòi theo. Ta suy nghĩ chút, có người về kinh cùng để tán gẫu cũng tệ. Mặc dù ngoại hình ấy thà, nhưng chuyện cũng rất thú vị.

      Trở lại kinh thành vừa đúng ngày ba mươi tháng chạp. đường ta suy nghĩ kĩ, nếu mẫu thân vẫn chưa rời khỏi Quy Vân sơn trang, ta thuê khách sạn để ở. Vì thế ta đến thể mua, phát mẫu thân có ở đó.

      A Khánh vui vẻ trả lời: “Cố nương tử giờ ở đây, ấy gả cho người có tiền, mua tòa nhà lớn ở nhà làm phu nhân. Giờ ấy ở Yến Tử Ổ. Là nhà thứ hai ngõ Liễu ! Tòa nhà đó đẹp lắm, xa hoa lắm, ngày chuyển nhà chúng ta cũng đến.”

      Cha ta thành người có tiền khi nào? Nhất định là tiền mẫu thân bỏ ra rồi? Ta nhịn cười, vội vàng ra khỏi cửa hàng chạy thẳng đến Yến Tử Ổ. Tìm đến nhà thứ hai ngõ Liễu , quả nhiên là tòa nhà lớn nổi bật, ngoài cổng treo hai chữ Thạch phủ.

      Ta kích động nhảy xuống khỏi xe ngựa, lao tới gõ cửa.

      Cánh cổng sơn đỏ từ từ mở ra, người mở cửa là Tiểu Hà Bao!

      Ta sững sờ nhìn, bối rối biết làm sao, tại sao Tiểu Hà Bao lại ở đây?

      “Tiểu thư!”

      Tiểu Hà Bao khóc nấc lên nhào tới, ôm chặt ta, nước mũi nước mắt nghẹn ngào.

      Ta thở dài, vỗ vỗ vai Tiểu Hà Bao.

      “Tiểu Hà Bao, ngươi lớn nhanh lắm, sắp cao bằng ta rồi.”

      Tiểu Hà Bao ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười, “Tiểu thư, giận em sao? về tốt, phu nhân ngày ngày nhắc tới .”

      “Mạt Mạt về rồi sao?” Mẫu thân từ trong phòng ra, sư phụ sau, vừa thấy là ta về, liền chống tay lên lan can phi xuống, chờ được bằng cầu thang nữa.

      Mẫu thân bị dọa hoảng sợ, trừng mắt với cha, cười : “Ông già cũng nhanh nhẹn nhỉ.”

      Cha cười cười, nhìn ta từ xuống dưới, “ gầy , rất tốt.”

      Ta nhìn cha mẹ, vừa cao hứng vừa chua xót.

      Mẫu thân kéo tay ta : “Nha đầu này, liền mạch nửa năm, chỉ viết phong thư, may còn biết về nhà đón tết, coi như có lòng hiếu thảo.”

      Ta ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ le lưỡi.

      “Nào, vào nhà rồi . Tiểu Hà Bao, ngươi dặn nhà bếp nấu nước nóng, làm thức ăn.”

      Vào phòng, mẫu thân dí tay vào mũi ta : “Giải hết sầu chưa? Hết giận chưa?”

      Ta cười ngượng, do dự chốc lát mới hạ giọng hỏi: “ thành thân chưa ạ?” Dứt lời, trái tim ta như nghẹn ở họng.

      Mẫu thân nghiêm mặt : “Thành thân với ai? Con từ mà biệt, trong lúc thương tâm, nó nhìn thấu cuộc đời nên muốn xuất gia.”

      Ta nhìn vẻ mặt nghiêm trang của mẫu thân, nhịn được cười phì, “Mẫu thân, người quá rồi, muốn xuất gia sao, đầu ngón chân con cũng tin.”

      Mẫu thân cũng cười phì, đấm vai ta, sẵng giọng: “Nha đầu này, ngày thường mềm lòng, sao lúc này cứng rắn như sắt thế, ta nó xuất gia cũng chịu tha thứ cho nó?”

      Ta thở phào hơi: “Mẫu thân, giống như năm xưa người nghe tin cha muốn kết hôn liền nổi giận bỏ lại con ra . Con cũng như vậy, nếu là người quan trọng bỏ , nhưng con giận là luôn giấu giếm con, thử hỏi coi con là gì? Đứa ngu sao?”

      Mẫu thân dí tay lên trán ta, cười : “Con vốn là nha đầu khờ.”

      Ta dậm chân, phục, “Mẫu thân! Con chuyện với người nữa.”

      Mẫu thân cười chỉ vào Trần Cách Cách, “Người con mang về kia là ai?”

      “Con đến Tô Châu mở võ quán, ấy có nhà để về, ở lại võ quán, khi con về kinh thành ăn tết, ấy sống chết đòi theo.”

      Mẫu thân che miệng cười cười, “Nha đầu này, đúng là mềm lòng lại thương người. tắm rửa . Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của con, có chỗ nào giống nương ở nhà .”

      Nghe mấy chữ “ nương ở nhà”, lại nghĩ đến chuyện ta còn là nương, lòng ta như bị cái gai đâm vào, ta thể quên được đêm đấy, nghĩ đến là lại muốn nghiến răng.

      Tiểu Hà Bao đổ nước nóng vào bồn tắm. Ta cầm quần áo tắm, ngâm mình trong nước hồi lâu thiết động đậy, lòng chỉ nghĩ lúc nào gặp mới hợp lý? Gặp phải gì?

      Tại sao thành thân với Ngư Mộ Khê, bởi vì mẫu thân ta và Thích phu nhân phản đối sao?

      Càng nghĩ càng thấy rối bời.

      Ta đứng lên mặc xiêm y, ra khỏi phòng tắm. Nhớ tới Trần Cách Cách mạch phong trần, cũng nên tắm rửa. Vì vậy với Tiểu Hà Bao: “Ngươi bảo phòng bếp đun thêm nước, để Trần Cách Cách lát nữa vào tắm.”

      Mẫu thân an bài thỏa đáng phòng ngủ cho ta, bảo ta về phòng nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa dậy ăn cơm. Ta nằm giường, lòng rất xúc động. Ta sống đến mười sáu tuổi, hôm nay mới có mái ấm. Nơi này, mới là nhà của ta, bất kể về lúc nào, cũng có cha mẹ đón ta, thương ta.

      Ta vùi mặt vào gối, lòng đặc biệt hạnh phúc. Từ đến lớn, thứ ta thiếu thốn chính là cảm giác gia đình này.

      Gối thêu uyên ương hí thủy, lá xanh mướt như . Ta lấy tay vén tóc, đột nhiên nhớ ra cái khóa vàng của mình, vừa rồi tắm đặt thành bể. Ta xuống giường đến nhà tắm.

      Đẩy cửa phòng tắm, ta ngẩn ra, Trần Cách Cách tắm trong đấy. ấy nhìn thấy ta cũng sửng sốt, có phần bối rối.

      Ta vội vàng cười : “Ta quên thứ, chỉ vào để lấy thôi.”

      ấy cười cười, “Là thứ này sao?”

      Ta đưa mắt nhìn, đúng là khóa vàng của ta.

      Ta vội vàng tới, nhận khóa vàng từ tay ấy.

      Cánh tay vươn ra khỏi mặt nước của ấy rất cường tráng, đầu vai có vết sẹo. Ta khẽ giật mình, ma xui quỉ khiến nhìn xuống, nhìn thấy ràng ngực ấy phẳng lì.

      Đầu ta choáng váng. Trong nháy mắt, ta hiểu ra, quay đầu bỏ .

      Phía sau có tiếng người đứng lên, tim ta như muốn ngừng đập, hô hấp thông, hai chân mềm nhũn.

      đôi tay kéo ta lại, ta vừa tức vừa hận, cũng dám quay đầu, bởi vì lúc này nhất định mảnh vải che thân. Ta đá chân ra sau, muốn khiến buông tay, lại nhào lên người ta, đè ta xuống sàn phòng tắm.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 57 – Lừa nhập động phòng


      [​IMG]

      đôi tay kéo ta lại, ta vừa tức vừa hận, cũng dám quay đầu, bởi vì lúc này nhất định mảnh vải che thân. Ta đá chân ra sau, muốn khiến buông tay, lại nhào lên người ta, đè ta xuống sàn phòng tắm.Ta vừa thẹn vừa giận, xoay người đấm cái, đánh vài cái mới nhớ ra chưa mặc quần áo.

      “Tiểu Mạt, tiểu Mạt.” thào gọi tên ta.

      Ta tức muốn dậm chân. lại gạt ta lần nữa, giả nữ sống bên cạnh ta lâu như vậy! Ta vẫn nhớ, mấy lần ta tắm là do đổ thêm nước nóng, ghê tởm !

      đè người ta, đập vào mắt là thân hình của , vẫn ướt át vì nước nóng. Ta xoay đầu, dám nhìn . Mặt bắt đầu nóng lên, vừa ngượng vừa giận mà thể phát tiết.

      Giang Thần tháo mặt nạ. “Tiểu Mạt, muội đánh ta cũng mệt rồi, nghỉ chút, nghe ta mấy câu được ?”

      “Ngươi buông.”

      “Ta buông.”

      Ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng thể thoát ra.

      “Tiểu Mạt, chuyện hôm đấy phải như muội nghĩ. Đêm đó muội trúng xuân dược, ta cho là giải độc xong còn vấn đề gì. ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, ta lại phát nội lực của ta còn chút gì. Ta cảm thấy rất kỳ quái, lo ta hạ độc, phải tìm ta để hỏi. Sợ ném chuột vỡ bình, tất nhiên ta thể trở mặt với ta, thể làm gì khác hơn là ngọt nhạt dỗ dành ta. Đúng lúc đấy muội vào. Ta lúc ấy còn chút nội lực nào, có cách nào bảo vệ muội, mới đành phải những lời đấy. Ta chỉ nghĩ sau này giải thích với muội, ngờ muội lại tin, sau đó liền cao chạy xa bay cần ta nữa.”

      Giải thích của đúng là hợp tình hợp lý, nhưng lòng ta lại nghẹn phát đau.

      “Chuyện gì huynh cũng gạt muội, thử hỏi coi muội là gì! Huynh thông minh nên thèm giải thích với người ngốc nghếch như muội đúng ? Giờ phút này mới thử hỏi còn tác dụng gì!”

      “Tiểu Mạt, ta vì sợ muội chán nản. Lúc trước muội đánh giá ta phong lưu, nếu biết có nữ nhân như thế thích ta, nhất định càng đánh giá ta tệ hơn. Dù ta với muội nhưng thẹn với lòng, ta chưa từng có tình cảm với ta, ta chỉ thích muội, từ đầu đến chân đều là của muội, chỉ của riêng muội.

      “Ta biết muội nhất định chán ghét ta, hận ta. Ta cũng biết muội thẳng tính, lập tức tìm muội chỉ khiến muội chịu gặp, ta chỉ đành dùng cách giả đến bên muội.”

      Ta trầm lặng . Hay là bị khí nóng trong phòng làm cho choáng váng, sao lại thấy suy nghĩ được gì?

      “Muội chịu tha thứ ta sao?”

      “Huynh đứng lên rồi .”

      “Muội tha thứ cho ta ta đứng lên.” tỏ cố chấp vô lại, khiến người khác phải đau đầu.

      Tha thứ hay ? Giờ phút này khí nóng bỏng ướt át, cảnh xuân đập vào mắt thử hỏi ta làm sao tỉnh táo để suy nghĩ?

      giọt nước mặt rơi xuống má ta, cúi đầu, nhàng liếm .

      Ta lập tức như bị hỏa thiêu, mặt nóng bừng, vừa vội vừa thẹn nhưng dám đẩy . Bởi vì có chỗ nào ra tay.

      “Tiểu Mạt, muội tha thứ cho ta . Sau này ta gạt muội bất cứ chuyện gì nữa.”

      “Huynh làm thế này muội thở được, huynh đứng lên trước muội mới suy nghĩ được.”

      vừa lỏng tay, ta liền dùng sức đẩy rồi vùng ra, chạy vội.

      Ra khỏi phòng tắm, gió mát thổi qua, làm mặt ta đỡ nóng. Ta suy nghĩ cẩn thận liền thấy có chỗ hợp lý, mẫu thân hơi quá đáng rồi.

      Ta nổi giận đùng đùng chạy đến phòng mẫu thân khởi binh vấn tội.

      Mẫu thân giống như biết tất cả, nhìn thấy ta liền cười đắc ý, “Ta con là nha đầu khờ, con còn phục, thế nào, có khờ ?”

      “Mẫu thân, người hơi quá đáng.”

      “Ta thấy thế ổn, cho nó cái mặt nạ, đưa ra ý kiến đấy.”

      Ta thở hổn hển : “Mẫu thân, sao người lại bênh người ngoài!”

      “Nó là con rể ta, sao lại người ngoài? Cái tên kia còn là ta đặt đấy, Trần Cách Cách, Thần ca ca, nha đầu khờ!” (Trần Cách Cách phiên là chén gé gé, Thần ca ca phiên là chén gē gē)

      Mẫu thân cười rất đắc ý, như tiểu nương. Ta im lặng, coi như hiểu năm xưa cha bị trêu đùa thế nào.

      Ta còn cách nào khác, bị mẹ ruột gài bẫy, là khổ có chỗ tố.

      Phụ thân thấy ta ủ ê, nở nụ cười khuyên nhủ: “Tiểu Mạt, có người bắt nạt cũng là hạnh phúc.”

      Ta thở dài, xem ra bản thân tu hành chưa đủ, chưa đến cảnh giới như phụ thân.

      Khi ăn cơm chiều, Giang Thần giả nữa, nửa năm thấy, càng thêm tuấn lãng, càng thêm trưởng thành. Dường như cũng biết lòng ta được tự nhiên, gì với ta, chỉ dùng ánh mắt nhìn ta chăm chú như giăng lưới.

      Mẫu thân gắp thức ăn cho Giang Thần, dịu dàng : “Phụ thân con về nhà mấy ngày trước, con ăn xong nên về gặp ông ấy.”

      Giang Thần vừa nghe ngẩn người, tay cầm đũa như hóa đá.

      Ta cũng thất kinh, tin tức này quá bất ngờ.

      Giang Thần lập tức đứng dậy cáo từ, cơm cũng ăn.

      Mẫu thân tiễn rồi nhìn chỗ ngồi: “Biết trước thế này ta chờ nó ăn xong mới , nó bôn ba đường dài về đến đây, cơm cũng chưa kịp ăn.”

      “Mẫu thân đừng quan tâm, chẳng lẽ Quy Vân sơn trang lại để bị đói sao?”

      Mẫu thân nhìn ta cười, “Nha đầu này thương nó sao? Khẩu thị tâm phi đúng .”

      Ta đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm.

      “Những năm qua phụ thân đâu thế ạ?”

      Sắc mặt mẫu thân thoáng buồn bã, lúc lâu mới : “Năm đó khi rời khỏi đảo Lưu Kim bị thương hai chân, vốn là rời nhà trong cơn tức giận, giờ thân mang tàn tật càng chịu trở về để Thích phu nhân chê cười, vì vậy liền cư ở kinh thành. Sau này quen Tạ Ngự y bên cạnh Hoàng thượng, hai người trở thành bạn tốt, người này y thuật cao minh lại thủ đoạn thông thiên, vì thế những lần Quy Vân sơn trang gặp trắc trở đều là Tạ Ngự y thầm hóa giải.

      “Cách đây lâu, ta rốt cuộc thăm dò ràng chỗ ở của , để Thích phu nhân đến tìm , hai người rốt cuộc hòa giải, Thích phu nhân đón về nhà, xem như gương vỡ lại lành .”

      Ta khóc nức nở thôi, ân oán giữa hai người quá lâu, nếu trong hai bớt kiêu hãnh có lẽ hòa giải từ lâu. Quả đúng là thế, rất nhiều chuyện tình thế gian này gặp vướng mắc, ngoại trừ yếu tố khách quan, phần nhiều đều do tính cách của người trong cuộc tạo nên.

      Mẫu thân vỗ về tay ta, dịu dàng : “ lát nữa con theo ta bái kiến cha mẹ Giang Thần.” Ta vừa nghe thế liền thấy đau đầu.

      “Sức khỏe phụ thân Giang Thần tốt, con nên thăm đúng ? là sư huynh của cha con. Huống hồ thế nào, lúc này con cũng còn là con dâu nhà họ Giang.”

      Đúng là như thế, ta và Giang Thần có mâu thuẫn thế nào cũng là chuyện giữa ta và , bái kiến trưởng bối là chuyện tình lý nên làm. Vì vậy, ăn xong cơm chiều, ta cùng cha mẹ đến Quy Vân sơn trang.

      Lần gặp mặt đầu tiên, Giang bá phụ lại nằm giường! Ta ngờ bệnh tình của ông ấy đến nông nỗi này.

      Ông ấy suy yếu vươn tay, “Ah, đây là tiểu Mạt con Thạch Cảnh đúng ?”

      Ta vội vàng tiến tới thi lễ, “Bá phụ.”

      Giang bá phụ nhíu mày: “Sao còn gọi bá phụ, nên gọi cha (chồng) chứ.”

      Ta ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu .

      Ông ấy mệt mỏi : “Sức khỏe ta tốt, sống hôm nay biết ngày mai. Con về là tốt rồi, nhanh thành thân cùng Thần nhi, ta cũng được an tâm.”

      Ta nghe thế căng thẳng. Bệnh tình ông ấy nghiêm trọng vậy sao?

      Thích phu nhân nhăn mặt với mẫu thân: “Xung hỉ biết có tốt hơn ?”

      Mẫu thân gật đầu, xoay người hỏi phụ thân: “Xung hỉ là ý kiến hay, Thạch Cảnh chàng thấy thế nào?”

      Phụ thân gật đầu liên tục, tỏ thái độ gì nghe nấy.

      Giang bá phụ cầm tay ta, thều thào thành khẩn, “Tiểu Mạt, con bằng lòng . Bá phụ chờ đợi ngày này lâu.”

      Ánh mắt mọi người dồn về phía ta, như thể tính mạng Giang bá phụ nằm trong tay ta. Ta cảm thấy kỳ vọng nặng trĩu hai vai. Ai nấy đều nhìn ta chằm chằm, như thể nếu ta cự tuyệt, Giang bá phụ liền bệnh tình nguy kịch, sức đổi trời.

      Ta bối rối được gì, trong lúc vô tình đưa mắt nhìn lên bắt gặp Giang Thần cũng nhìn ta mong đợi, ánh mắt êm dịu như hồ thu, như muốn nhấn chìm ta trong đấy.

      Ta cúi đầu nhìn góc áo, ta biết làm sao cho phải?

      Thích phu nhân tác phong dứt khoát, “Ta thấy nên thành thân ngay hai hôm sau! Đồ chuẩn bị từ trước, thiệp mừng gửi là được. Giờ vạn sẵn sàng, hai đứa về, nhân tiện làm luôn, tránh sinh rắc rối.”

      “Được, được.”

      Tiếng tán thành lập tức vang lên, bốn vị bề phối hợp rất ăn ý, hoàn toàn hỏi ý của ta. Giang Thần cúi đầu, mím môi. May là cười, nếu cười, chắc ta giận sôi gan mất.

      Sau đó, Thích phu nhân bắt đầu cùng mẫu thân bàn bạc chi tiết hôn lễ, Giang Thần mặt đầy sắc xuân rửa tai lắng nghe, vô cùng phối hợp.

      Phụ thân ngồi bên giường hàn huyên cùng Giang bá phụ, hai người đổi cách xưng hô thành ông thông gia. Ta câm nín.

      Đến tận tối khuya, chúng ta mới rời khỏi Quy Vân sơn trang, đường, ta rất vui hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, người luôn thiên vị Giang Thần, tại sao hỏi ý kiến của con? Chẳng lẽ người biết chuyện giữa và Ngư Mộ Khê?”

      Mẫu thân gật đầu, “Ta biết hết. Tất cả là nha đầu kia hy vọng hão huyền. Ta và Thích phu nhân xử lý nó xong xuôi. Yên tâm, sau này nó còn cơ hội tìm đến dây dưa nữa. Giang Thần nó chỉ thích con, người ngoài chúng ta đều thấy ràng, tại sao con lại thiếu tin tưởng vào bản thân như thế?”

      Ta im lặng, là người trong cuộc u mê, hay người ngoài cuộc u mê?

      Đảo mắt đến hai hôm sau, ta bị gả đến Quy Vân sơn trang bằng tốc độ của sấm chớp, nhanh gọn như thể cướp dâu.

      Bốn vị trưởng bối đều thở phào nhõm, như thể ta và Giang Thần cưới nhau là họ đẩy được củ khoai nóng. Khác nhau ở chỗ, Giang Thần là củ khoai nóng của cha mẹ , còn ta là củ khoai nóng của cha mẹ ta.

      Khi kiệu hoa đến Quy Vân sơn trang, ta lén vén rèm hở khe , kinh dị phát , Giang bá bá đứng trước cổng đón khách, tiếng như chuông, bước như bay, đâu có chút vẻ bệnh tật nào! Thích phu nhân vui vẻ phấn khởi, gặp ai cũng , xung hỉ đúng là linh đan thần dược, thần y đại phu gì gì đó chỉ là mây bay…

      Ta mơ hồ cảm thấy bị lừa, nhưng kiệu hoa đến trước cửa, giờ mới tỉnh ngộ hình như muộn. Làm xong các thủ tục, ta bị đưa vào động phòng.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 58 – Tội lỗi chồng chất


      [​IMG]

      Ngồi giường, tâm trạng ta rối như tơ vò. Mặc dù ta phản đối hôn lễ này, nhưng lòng mơ hồ thấy bất an. Trong tình thể có rạn nứt, nhưng ta xác định nổi những rạn nứt trong lòng ta được hàn gắn chưa.

      Tân phòng ấm áp thoang thoảng hương thơm làm say lòng người. Lòng ta hồi hộp như có con thỏ nhảy loạn.

      Hỉ nương đọc hết lời khấn xong rời , tân phòng trở lại yên lặng. Ta nhìn xuống dưới thấy đôi hài, ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, khí tức của Giang Thần quanh quẩn, dường như ta ngửi khí tức này từ lâu, rất quen thuộc.

      Trước mắt sáng ngời, khăn che mặt được vén lên. Nến đỏ thiêu đốt, bốn bề đỏ thắm. mặc bộ hồng bào, đứng trước mặt ta, diện mạo tuấn tú, đai lưng màu nhạt, nhìn ta mỉm cười .

      Ta cuống quít cúi đầu, vừa căng thẳng vừa đỏ mặt… Giờ phút này, lòng ta cũng lâng lâng vui sướng. Nhưng trong vui sướng lại có chút mất tự nhiên và xấu hổ, còn có chút rối rắm thể thành lời.

      “Tiểu Mạt.”

      Ta cúi đầu buồn bã lên tiếng.

      nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, ta tự chủ được nhích người sang bên cạnh. Với hiểu biết về , ta cho là nhất định nhích người về phía ta, ngờ lại ngồi yên động tĩnh lúc lâu.

      “Muội vẫn giận ta sao?”

      Ta nhất thời ấp úng im lặng, tự hỏi lòng: vẫn còn giận sao?

      im lặng hồi lâu, giọng có phần bi thương, “Ta tội thể tha? Phải làm thế nào muội mới chịu tha thứ cho ta?”

      “Mẫu thân đưa nửa bộ Uyên Ương kiếm phổ cho huynh rồi sao?” Hỏi dứt lời ta mới nhận ra lòng mình rối rắm chuyện gì. Chuyện giữa và Ngư Mộ Khê có lẽ là hiểu lầm, có lẽ là Ngư Mộ Khê đơn phương tình nguyện. Nhưng rốt cuộc có phải vì Trọng Sơn kiếm pháp mới thích ta? Những chuyện khác ta có thể băn khoăn, chỉ riêng chuyện này là ta canh cánh trong lòng.

      Giang Thần nắm tay thành quyền, xoay người ra khỏi phòng. Ta ngờ trả lời vấn đề của ta liền xoay người rời . Là chột dạ muốn trả lời, hay là tức giận chịu trả lời? Ta giật mình ngẩn ngơ, lòng rất hụt hẫng.

      Ta ngơ ngác ngồi giường, đêm động phòng hoa chúc này, chẳng lẽ ta phải mình trong căn phòng trống?

      ngờ, lát sau, Giang Thần lại trở về, trong tay còn cầm hai quyển sách. Ta vừa nhìn liền ràng, mẫu thân lời giữ lời, đem Uyên Ương kiếm phổ châu về hợp phố. Tâm nguyện của coi như thành.

      đứng trước mặt ta, đưa lưng về phía ngọn nến, vòng hào quang ấm áp bao quanh khiến như thần tiên. gần ta đến mức ta có thể ngửi thấy khí tức nhàn nhạt.

      “Tiểu Mạt, ta biết lòng muội vẫn hoài nghi mục đích ta đến với muội. Lúc này hai bản kiếm phổ đều ở đây, muội hãy giữ lấy, mấy ngày nữa đưa cho cậu. Ngày đấy ta kiếm phổ quan trọng hơn tính mạng, thứ nhất, kiếm phổ là gia bảo của nhà họ Giang ta; thứ hai, kiếm phổ có tác dụng cho nghiệp lớn, sao có thể giao trứng cho ác? Giờ ta đưa cho cậu, muội cũng nên tin tưởng, ta phải vì muốn chiếm hữu kiếm phổ mới đến với muội?”

      Những lời này như xua mây thấy trăng, trời trong mây tạnh, chiếu sáng lòng ta. bất an và vui tràn đầy cõi lòng lặng yên tan rã, hóa thành cát bụi, bị niềm vui bao phủ.

      Khi giữa ta và còn khúc mắc, ta đột nhiên có rất nhiều lời muốn thổ lộ, nhưng lại thể nào lên, dường như cần , cũng hiểu được.

      Ta nhìn thẳng vào mắt , mỉm cười rồi : “Trước giờ huynh thông minh, muội lại ngu dốt. Sau này hy vọng huynh thẳng thắn với muội, bắt nạt muội nữa.”

      nhíu mày, cười khổ than thở, “Tiểu Mạt, trước giờ đều là muội bắt nạt ta, chẳng lẽ muội hề nhận ra?”

      Ta mà bắt nạt sao?

      bắt đầu liệt kê.

      “Mỗi năm đến ngày sinh nhật của muội, ta đều tặng muội quà. Vừa muốn thể tâm ý, lại sợ đánh rắn động cỏ, biết mất bao nhiêu tâm tư, gửi gắm bao nhiêu hy vọng, muội lại ngây thơ biết. Muội hiểu ý tứ ta gửi gắm cũng bỏ , còn coi những món quà kia đáng xu, liếc mắt cái là quăng mất. Mỗi lần đều khiến lòng ta tổn thương sâu sắc.”

      Ta suy nghĩ chút, hình như cũng có chuyện như thế.

      năm, tặng ta mảnh lá cây, đó viết bài thơ:

      Nước nam sinh đậu đỏ
      Xuân về nở cành xinh
      Chàng ơi hái nhiều nhé
      Nhớ nhau tha thiết tình
      (Bài Tương Tư của Vương Duy, người dịch Hải Đà)

      Ta giận keo kiệt, hình như chuyện với suốt ba ngày.

      năm khác, tặng ta đôi chim sẻ, còn dừng dây thừng đỏ buộc cánh hai con chim sẻ vào với nhau, ta hỏi tại sao, thế gọi là “Sát cánh bên nhau”.

      Ta thấy nhàm chán, vô vị, liền tháo dây thả đôi chim sẻ bay .

      Giang Thần ngồi xuống, kề tai ta thầm: “Muội từng nhớ đến sinh nhật ta chưa? từng tặng ta quà lần nào chưa?”

      Ta chột dạ lắc đầu, đúng là chưa từng nhớ, đúng là chưa từng tặng quà, chỉ từng tặng duy nhất cái khóa vàng, vậy mà còn năm lần bảy lượt đòi lại. Lúc này, cái khóa vàng kia còn đeo cổ ta…

      “Mỗi lần ta nướng thịt thú rừng đều gọi muội đến ăn, muội từng chân thành cảm tạ lần nào chưa? Có từng với ta được câu ngọt ngào? Ánh mắt của muội chỉ thấy thịt thú rừng, hề nhìn ta. Càng quá đáng ở chỗ, có lần ăn xong còn cắt phần mang cho Vân Châu. Ta là bị muội chọc giận đến hộc máu.”

      Ta xấu hổ cúi đầu, nhớ mang máng hình như đúng là có việc đấy.

      “Muội vô duyên vô cớ nhận định ta phong lưu thành tính, ‘hảo tâm’ giới thiệu cho ta Dạ Xoa, rộng lượng tặng ta cho biểu muội. Từng chuyện từng chuyện, đúng là tội lỗi chồng chất.”

      Đúng là ta làm những chuyện đấy, ta thừa nhận.

      “Muội nhìn tay ta.” vươn tay ra trước tầm mắt ta.

      Ta nhìn qua liền chột dạ. Lòng bàn tay dầy đặc vết chai, trước kia luyện kiếm cũng chai nhiều như thế.

      “Ta làm tôi tớ cho muội nhiều ngày như thế, muội có từng đau lòng cho ta?”

      Từng chữ khiến ta đau lòng thôi. Ta cúi đầu, cảm thấy mình đúng là tội ác tày trời.

      “Vô lương tâm nhất là, muội đối với ta nhìn cũng nhìn, sờ cũng sờ, dùng cũng dùng, chớp mắt liền vứt bỏ, từ mà biệt, đúng là nhẫn tâm hết mức.”

      Ta xấu hổ muốn bất tỉnh, sao có thể thế chứ!

      “Huynh… huynh đừng vu khống.”

      “Ta hề quá lời. Đêm đó là muội cưỡng bức ta.”

      Ta cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể luộc chín trứng, chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui vào.

      “Huynh… huynh bậy.” Chuyện đêm đó ta rất mơ hồ, tình hình cụ thể thế nào ta nhớ . Những chuyện khác ta nhận, chuyện này, ta tuyệt đối thể nhận bừa.

      “Ta bậy, Tiểu Hà Bao có thể làm chứng, muội ôm chặt lấy ta, chịu buông tay. Ta đặt muội vào bồn tắm muội vẫn chịu buông, còn kéo cả ta vào. Y phục của ta bị ướt, vừa mới cởi, muội liền giở trò, ta còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là…”

      “Đừng nữa.” Ta che mặt… Haizzz, ngờ so với mẫu thân năm xưa ta còn mạnh bạo hơn.

      “Muội lấy ta làm giải dược, ta cũng dám có câu oán hận. Nhưng muội dùng xong, sao lại qua sông đoạn cầu, bội tình bạc nghĩa như thế?”

      Ta che mặt, tay cũng nóng bỏng.

      “Muội nên tự kiểm điểm, sửa đổi tốt.”

      Đối mặt với bài diễn văn tố cáo ai oán của , ta cũng biết mình quá đáng, vì vậy, thấp giọng lí nhí: “Muội cam đoan sau này đối với huynh tốt.”

      “Còn bây giờ?”

      “Bây giờ…?”

      nhấc tay áo, nến tắt…

      [HOÀN]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :