BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ-Tác giả THỊ KIM

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      hên quá ,cám ơn @vulinh nhá ,tính đăng kiếm ebook ,tưởng phải đăng lại nữa cái thấy .....

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 53
      Sư phụ vẫn luôn giang hồ hiểm ác lòng người khó dò, từ khi ta biết nhớ, người che chở ta như gà mái, tuyệt đối cho ta mình xuống núi, đừng gì đến xông pha giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Từ khi ta mười tuổi người định ra mục tiêu cho ta: giúp chồng dạy con, bình an vui vẻ. Vì thế, ta đối với giang hồ vừa háo hức vừa sợ hãi, nhưng giờ tình cảm gặp khó khăn, cần tìm cách giải quyết.

      Có người thích sống mơ mơ màng màng, có người thích tầm hoa vấn liễu, có người thích đủ loại hoa cỏ, ta suy nghĩ chút, những kiểu đấy hợp với ta, ta quyết định thừa dịp bị đả kích nản lòng thoái chí, mình ra ngoài du lịch phen. Người ta vẫn xa giúp lòng người nghĩ thoáng hơn, có lẽ sau khi xa, ta có thể gạt chuyện Giang Thần, Ngư Mộ Khê ra khỏi lòng.

      Vì ý nghĩ đấy, ta để lại cho cha mẹ phong thư rồi xa.

      Quả nhiên, cảnh đẹp đường gạt hết sầu lo. Ta cứ rồi dừng chân ngắm cảnh, tâm trạng dần thanh thản. Chỉ có điều giang hồ trong truyền thuyết mực sóng êm gió lặng, đường ta rất thuận buồm xuôi gió, ngay tên tiểu tặc cũng gặp được.

      ngày nọ ta đến thành Tô Châu. Ai nấy đều , tự cổ Tô Hàng xuất mỹ nữ, ta đường để ý phen, quả nhiên, mỹ nhân nơi đây thuần khiết như nước, giọng ngọt ngào, làm người nghe cũng thấy vui vẻ thoải mái trong lòng. Nhưng chuyện gì cũng có hơn thiệt, nghe hái hoa tặc mộ danh mà đến cũng có nhiều, gần đây có tên hái hoa tặc tên gì mà Vạn Hộ Hầu, gây án nhiều lần thành công, những nhà có con trong nhà đều hết sức lo âu.

      Ta ngồi trong quán trà uống trà còn được nghe người ta , gần đây có rất nhiều nhà giàu tuyển nha hoàn có võ công. Ta đột nhiên nảy ra sáng kiến.

      Rất nhanh sau đó, ta mở võ quán cho nữ ở tây nam thành Tô Châu, đặt tên Yên Chi Võ Quán.

      Ngay ngày đầu tiên mở cửa, Yên Chi võ quán liền bị chen đến hỏng cửa, các nương các thiếu phụ đến học võ công có vô số nguyên do. Có nha hoàn cho nhà giàu bị chủ nhân đưa tới học võ công để về bảo vệ tiểu thư gia quyến, có con nhà bình dân học võ phòng thân, có thiếu phu nhân nhà giàu nhàn rỗi có việc gì, dự định học mấy chiêu về nhà khống chế chồng, cộng thêm trấn áp tiểu thiếp.

      Ta vui vẻ đếm bạc, lần đầu tiên tận hưởng cảm giác làm ra tiền. Xem ra, ta cũng coi như di truyền được bản lĩnh của mẫu thân. Mẫu thân điều hành “ thể mua” thành hàng đầu kinh thành, ta cũng thể khiến bà mất mặt, nhất định phải khiến Yên Chi võ quán thành hàng đầu thành Tô Châu.

      Phần lớn đệ tử nhiều tuổi hơn ta. Vì khiến mọi người nể phục, ta chọn cách ăn mặc già dặn, tóc búi theo kiểu phụ nữ có chồng. Haizzz, ra ta cũng là phụ nữ có chồng.

      Việc làm ăn của võ quán rất thuận lợi. Ta mời vị đại nương lo chuyện bếp núc, hai tiểu nha đầu nấu nước quét dọn, lại mua thêm hai con chó săn cỡ bự trông nhà canh cửa, sống cuộc sống tiêu dao.

      Ban ngày, nhà oanh oanh yến yến, hoa lá rực rỡ, khiến thời gian luyện công rất thú vị và rôm rả. Nữ nhân trời sinh thích buôn chuyện, học xong mọi người coi nhau như bằng hữu, tán gẫu những chuyện riêng tư nơi khuê phòng. Có nhiều phụ nữ có chồng chuyện bạo dạn đến mức người nghe phải đỏ mặt. Ta ăn mặc như phụ nữ có chồng nên đương nhiên bọn họ kiêng dè ta, trước mặt ta chẳng ngại bàn luận chuyện vợ chồng.

      Vì vậy, võ quán thành nơi giải trí của nữ nhi. Tâm trạng của ta dần tốt lên. Ta thầm may mắn vì đào hôn, nếu chắc ta chỉ còn nước buồn bực ở lại Quy Vân sơn trang, ôm khúc mắc với Giang Thần, rầu rĩ qua ngày.

      qua Trung thu từ lâu, chắc Giang Thần thành thân cùng Ngư Mộ Khê, ta cố gắng nghĩ đến , dần bình tâm trở lại, vì vậy gửi cho cha mẹ lá thư báo bình an.

      Đảo mắt đến mùa đông, trời càng ngày càng rét, ngày càng lúc càng ngắn. Hoàng hôn, ta đóng cổng, xích hai con chó trong sân, sau đó đốt lò sưởi trong phòng, nằm nghiêng ghế dài cầm tiểu thuyết đọc. Đọc hồi ta thở dài. Cảnh đương sâu đậm đến sinh tử chia lìa tại sao rơi xuống đầu ta? Ta đụng phải ai cũng phiền lòng, bỏ nghĩ nữa.

      Đột nhiên, Đại Hắc sủa vài tiếng, Tiểu Hắc cũng sủa theo, kẻ xướng người hoạ rất náo nhiệt.

      Tiểu Lan quét sân, : “Chắc là ăn xin?”

      Cửa mở kẽo kẹt, Tiểu Lan hỏi: “Xin hỏi là ai?”

      “Ta đến xin nương tựa ở chỗ Thạch quán chủ.”

      “Ah, mời vào.”

      Ta nghe thấy phải ăn xin, là tới tìm ta, vội vàng để tiểu thuyết xuống, vén rèm ra.

      nữ nhân cao đến bất thường vào. Hai tháng trở lại đây, ta nhìn quen con Giang Nam nhắn xinh xắn, lần đầu tiên gặp nữ nhân cao to thế này, nhất thời thích ứng kịp.

      Ta cười khách sáo từ xa, “Ta chính là quán chủ Thạch Mộ Dung.”

      Để tiện cho việc hành tẩu, ta đổi tên, ghép họ của cha mẹ vào làm tên, đọc cũng tương đối thuận mồm.

      này khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng nhanh nhẹn, hề thanh tú.

      ấy tới trước mặt ta, đột nhiên móc khăn tay ra che mặt, nức nở: “Thạch quán chủ, phải làm chủ cho ta.”

      Ta sửng sốt, “Vị đại tỷ này, chị có chuyện gì từ từ . Hai chữ ‘làm chủ’ ta dám nhận.” Chẳng phải đây là tiết mục thường thấy khi thăng đường xử án sao, tại sao ta cũng gặp?

      “Thanh quan khó quản việc nhà. Bọn họ cũng quản.”

      Ta thấy da đầu tê rần, “Ta… ta cũng quản.” Thanh quan quản cớ gì ta phải quản!

      ấy nức nở lau nước mắt rồi : “ mở võ quán này chẳng phải làm chỗ dựa cho phái nữ sao? Chẳng lẽ ta phải phái nữ?”

      Ta khẽ liếc ấy, lòng thầm nhủ, đúng là phái nữ, nhưng bề ngoài đâu có chân yếu tay mềm. Có điều ấy thương tâm như thế, ta tất nhiên thể khoa trương cao to của ấy, thể làm gì khác hơn là uyển chuyển cất lời: “A, đại tỷ hiểu lầm rồi. Ta là vì muốn giúp phái nữ học chút thuật phòng thân, đối phó hái hoa tặc, sao dám nhận chỗ dựa gì đó.”

      ấy lườm nguýt, “Vị kia nhà ta chính là … hái hoa tặc!”

      Ta kinh ngạc đánh giá vị tự xưng là gia quyến của hái hoa tặc, thể là vị hái hoa tặc kia có mắt thẩm mỹ cho lắm, sao hái hoa tươi mà lại hái khúc gỗ phiền phức chứ?

      Ta còn khó xử, vị đại tỷ lại nức nở: “Đáng giận hơn là giờ quấy rối ta chỉ toàn quấy rối người khác.”

      Ta giật mình : “Làm thế sao được! Bị tóm là bị kiện đấy.”

      ấy đau khổ cầu xin: “Thạch quán chủ, vì thế ta mới tới tìm .”

      tìm ta có tác dụng gì?” Ta đâu có phụ trách bắt tặc trộm, đặc biệt là hái hoa tặc.

      dạy ta học võ đề về quản giáo .”

      “Chuyện đó…”

      chê ta quá cao thiếu nữ tính, đánh mắng, còn đòi bỏ vợ. Ta thà chết đồng ý, liền ra ngoài tầm hoa vấn liễu, đến khi hết bạc dở ngón nghề làm hái hoa tặc. Ta học võ công thể quản lý .”

      Tên đàn ông tồi như thế đúng là phải xử lý, ta nhìn ấy khóc lóc, nảy sinh thông cảm. Liền : “Đại tỷ, vậy giờ Thìn sáng mai đến.”

      “Thạch quán chủ, ta có thể tá túc nhờ ở đây ? Giờ ta bị đuổi ra khỏi nhà, chốn dung thân, ta rất có sức lực, có khả năng làm việc nặng, chẻ củi, gánh nước, ta đều làm được.”

      Ta do dự lát, để người xa lạ trong nhà hình như ổn cho lắm?

      “Quán chủ, ta biết cầu đấy có phần mạo muội, hay là để ta ngủ nhờ dưới mái nhà là được.”

      Ta nghe thế mềm lòng, vị đại tỷ này đáng thương. Ta sao có thể bắt ấy ngủ dưới mái nhà? ấy cũng đâu phải chim sẻ.

      Ta chỉ hướng tây, “Bên cạnh kho chứa củi còn gian phòng trống, giờ chứa mấy thứ linh tinh, nếu chê ở đó được

      ấy hoan hỉ thiếu điều nhảy dựng lên, “ tốt quá, ta vô cùng cảm kích sao có thể chê bôi!”

      Vì vậy, Yên Chi võ quán của ta có thêm người. Vị đại tỷ này mặc dù cao to khỏe mạnh, nhưng tên rất mềm mại nữ tính: Trần Cách Cách. Ta đọc lần mà thấy lòng mềm nhũn, đáng tiếc vừa nghĩ đến chiều cao thiếu chút nữa chạm cửa thấy đáng tiếc, tên chẳng giống người.

      ấy đúng là rất khỏe mạnh, tạm thời cần lao dũng cảm.

      Từ sau khi ấy đến, liền mình đảm nhận việc chẻ củi gánh nước, có lần kẻ trộm mới trèo lên tường, Đại Hắc Tiểu Hắc còn chưa kịp sủa, kiếm ta chưa rút khỏi vỏ, thấy ấy xoay rìu tới, múa rìu rất oai phong, khiến đạo tặc sợ rú lên chạy mất dép.

      Ta thầm bội phục ấy dũng mãnh, vì vậy đặc biệt dụng tâm dạy võ, sau khi dạy mọi người xong dạy mình ấy, nhưng vị Trần đại tỷ này được thông minh lắm, có thể là làm người ta phát nản. Ta dạy mãi ấy vẫn tiếp thu được. Đảo mắt qua nửa tháng, ta bắt đầu buồn bực, với tiến độ của ấy, chỉ sợ ta phải thu lưu ấy mãi, vĩnh viễn có ngày xuất sư.

      Ta quyết định tìm ấy chuyện nghiêm túc.

      “Trần đại tỷ.” ấy cười híp mắt : “Gọi Trần Cách Cách là được rồi.”

      “Trần Cách Cách, là thế này. xem, đến đây nửa tháng , nhưng vẫn chưa học được gì. Ta… ta rất xin lỗi, ta cảm thấy có lẽ chúng ta có duyên phận, hay là tìm sư phụ khác?”

      Trần Cách Cách lập tức đứng lên, ta ngẩng đầu nhìn ấy nghiêm túc, ấy cao quá.

      ấy thề thốt, “Ta nhận định Thạch quán chủ, đâu hết. Ta tin người khác học được mà ta lại . Bọn họ học tháng, ta học năm là cùng. Cùng lắm ta học mười năm.”

      Ta thầm ê răng. học mười năm, chẳng lẽ ta phải thu lưu mười năm? Ta chống tay lên trán từ từ đứng dậy, ra khỏi phòng. Haizzz, người tốt thể làm tùy tiện.

      Quả nhiên, sau đó Trần Cách Cách càng thêm chăm chỉ phấn đấu, sáng tối đều quấn quít ta muốn học võ. Quấy rầy đến mức ta sắp chịu nổi.

      Ta dự định tìm ấy chuyện nghiêm túc lần nữa.

      “Trần Cách Cách, có chuyện này, đến chỗ ta cũng hai tháng rồi đúng ?”

      “Đúng. Hai tháng lẻ bảy ngày.”

      ra ta nghĩ, mỗi người có sở trường sở đoản riêng. Ví dụ như ta, trời sinh biết nấu ăn, bắt buộc phải nấu ăn tất là nửa sống nửa chín, mùi vị khó ăn.” Ta định tiếp, trời sinh có tố chất học võ, có lẽ nên từ bỏ .

      Nhưng ta chưa kịp đến chuyện chính, Trần Cách Cách vỗ ngực : “ sao, ta nấu cơm, từ ngày mai ta phụ trách cả việc nấu ăn.”

      Ta nghẹn lời, câm nín, giải tán.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 54
      Bắt đầu từ hôm sau, Trần Cách Cách đảm nhiệm luôn cả ba bữa cơm, thím Lưu bị vô công rỗi nghề, thể làm chuyện làm mà lấy tiền, liền gặp ta đề nghị thôi việc.

      Ta giữ được thím Lưu, thể làm gì khác hơn là chuyển phần tiền lương của thím Lưu sang cho Trần Cách Cách. ấy kiên quyết chịu nhận, là mình ăn ở nhờ ta, còn muốn báo đáp tốt.

      ấy được làm được khiến ta choáng váng. Ta nằm ghế dài đọc sách, trong vòng nửa canh giờ, ấy dùng khăn lau tay vịn ghế ta nằm những ba lần. Ta cảm giác ấy như muốn lau tróc cả sơn. Ta đau lòng mà tiện , chỉ có thể trơ mắt nhìn. Người ta chịu khó phải tội?

      ấy thấy ta nhìn chằm chằm, liền dừng lại hỏi: “Sao lại nhìn tay của tôi?”

      Ta đâu có nhìn tay ấy, ta nhìn lớp sơn bị ấy chà đạp mà.

      Ta ho tiếng, khen: “A, tay to thế.”

      ấy nhìn tay mình, rồi lại nhìn tay ta, đột nhiên dùng hai tay bao bọc tay ta.

      Ta ngẩn người, xấu hổ rụt tay về. ấy định làm gì?

      ấy kinh ngạc nhìn tay ta, hồi lâu sau mới : “ xem tay , thế mới gọi là tay phụ nữ. Chỉ bằng nửa tay tôi.”

      Ta an ủi ấy, “Tay to có lực, như cũng tốt mà.”

      ấy gật đầu, lại lau tay vịn. Ta chẳng còn tâm trạng đọc sách, mắt thấy tâm phiền, ta lên giường nằm cố quên thôi.

      ngờ, ấy lại đến bên giường, dùng sức lau qua lau lại thành giường.

      Ta im lặng… Ta cảm thấy sắp phải tìm thợ sơn rồi.

      cần lao của ấy khiến ta rất bất đắc dĩ, nhìn ấy chăm chỉ làm việc, lại chịu nhận tiền công, ta cảm thấy mình như ác bá bóc lột, rất có cảm giác tội lỗi.

      Vì vậy, ta càng thêm dụng tâm dạy võ cho ấy. Đáng tiếc, ấy chút tiến bộ, ta dần hiểu thế nào gọi là gỗ mục thể điêu khắc. Ta cũng dần tự hỏi bản thân, cần cù bù thông minh liệu có đáng tin?

      Đến mùa đông, khí trời mỗi ngày lạnh hơn, người đến Yên Chi võ quán cũng càng lúc càng ít, ta nhân lúc rảnh rỗi mua ít quà tặng cha mẹ. Chẳng mấy chốc là hết năm, về nhà đón năm mới bất hiếu, khó ăn .

      Trần Cách Cách vừa nghe thế, lập tức theo ta, “Quán chủ, để ta xách đồ cho .”

      “Ta mang Tiểu Lan Tiểu Nhị là được rồi, ở lại trông nhà .”

      “Hai người bọn họ cộng lại cũng khỏe bằng ta, mang theo ta .”

      Ta nhìn đôi mắt nóng bỏng của ấy, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là mang theo ấy. Sau khi rất nhiều chỗ, ta phát , mắt thẩm mỹ của Trần Cách Cách rất được, đồ ấy chọn hộ ta vừa đẹp vừa hữu dụng.

      dạo lâu mệt, ta vào quán trà nghỉ chân.

      Trần Cách Cách rót trà cho ta, hỏi: “Quán chủ, có về nhà đón tết ?”

      Ta nhấp ngụm nước trà, trả lời: “Ta rất muốn trở về, nhưng trong nhà có người ta muốn gặp, là phát rầu.”

      Vì che dấu người ngoài, mẫu thân thể mua” là sản nghiệp của Quy Vân sơn trang, bà định chờ ta thành thân xong, nhìn ta và Giang Thần phu xướng phụ tùy sau đó tìm chỗ dọn ra sống riêng. Trước mắt biết chuyển chưa. Nếu ta trở về, nhất định gặp Giang Thần, biết tại sao, nội tâm ta kháng cự chuyện nghĩ đến và đối mặt , ta chỉ muốn thời gian làm phai nhạt tình cảm ta dành cho , sau đó dùng tâm trạng lý trí lạnh nhạt gặp . Nhưng có đôi khi, ta lại hoài nghi, mình trốn tránh đối mặt , liệu có phải vì sợ phải gặp , sợ phải biết thành thân cùng Ngư Mộ Khê?

      Ta thất thần suy nghĩ. Đến khi ta sực tỉnh lại, phát Trần Cách Cách vẫn cầm bình trà, nhìn ta như có điều suy nghĩ.

      Ta thuận miệng hỏi: “ có về ?”

      “Tôi cùng quán chủ. về tôi về, về tôi ở lại cùng .”

      “A, cần cần, cứ tự do.”

      ấy cười cười, bộ dạng phục tùng .

      Màn đêm buông xuống, ta xem xét số quà mới mua, lòng rầu rĩ, rốt cuộc có nên về nhà đón tết ?

      Đột nhiên, ta nghe thấy có tiếng động rất mái nhà.

      Chẳng lẽ có kẻ trộm? Tại sao Đại Hắc Tiểu Hắc sủa? Tên đạo tặc này biết chọn thời điểm, đêm rằm, trăng sáng vành vạnh như cái mâm bạc, ăn trộm còn vào võ quán, đúng là tên trộm kém thông minh.

      Ta cầm bảo kiếm, nhàng đẩy cửa phòng ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trần Cách Cách ngồi mái. cái thang áp vào mái nhà. ấy ôm bầu rượu, để lộ đôi chân to.

      Ta thở phào hơi, may mà là ta thấy, đổi thành bất cứ người đàn ông nào chỉ sợ là khó mà sinh lòng ái mộ.

      Ta ngửa đầu cười hỏi: “Sao lại lên nóc nhà uống rượu vậy?”

      lúc sau ấy mới oán giận sâu kín: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”

      Ta vừa nghe dở khóc dở cười. Sinh nhật thế này cũng lạnh lẽo.

      Ta tới phòng bếp, hâm nóng hai đĩa thức ăn, sau đó mang ra đặt bàn đá, : “Trần Cách Cách, xuống đây ngồi , ta uống với chén?”

      Trần Cách Cách ôm bình rượu cao giọng : “ sao?”

      “Tất nhiên là .”

      ấy phi thân xuống, ta cảm giác hôm nay thân thủ ấy rất linh hoạt, xem ra luyện võ thời gian cuối cùng cũng có tiến bộ.

      “Đa tạ quán chủ.”

      “Đa tạ cái gì.”

      Tửu lượng của ấy kinh người, hết chén này đến chén khác mà hề say. Lòng ta nhớ đến Giang Thần, tửu lượng của cũng rất tốt, nếu có ngày và Trần Cách Cách tỷ thí, biết ai chiếm thượng phong.

      đừng uống vội thế. Hôm nay sinh nhật, đáng lẽ phải cao hứng mới đúng, nhìn như thể mượn rượu tiêu sầu vậy?

      ấy thở dài sâu kín, “Tôi có gì đáng vui, chẳng có ai nhớ đến sinh nhật tôi.”

      Giọng điệu của ấy rất đáng thương. Ta ngây ngốc, lập tức sinh lòng thương cảm.

      ấy lại rót chén đầy, : “Tôi luôn nhớ sinh nhật người ấy, năm nào cũng tỉ mỉ chuẩn bị quà. Người ấy chưa từng nhớ sinh nhật tôi, cũng chưa từng tặng quà tôi.”

      ấy tới ai? Tướng công của ấy sao? kẻ có lương tâm. Ta vỗ về tay ấy, “Người có lương tâm như thế, có lẽ quên là hơn.”

      ấy đưa mắt nhìn ta, lắc đầu, “ quên được.”

      “Nghe … nghe , lâu rồi quên.” Khi lời này, lòng ta cũng tự hỏi, nửa năm trôi qua, bản thân ta quên được chưa.

      sao?” ấy hỏi, lại ngửa đầu uống hớp lớn.

      “Chắc thế.”

      ấy nhìn ta rồi lại rót chén đầy. Ta nhìn bình rượu cạn, muốn ngăn mà ấy chịu thôi.

      Ta để mặc ấy uống rượu, có đôi lúc say túy lúy hồi cũng là chuyện tốt. biết tại sao, ta cũng đột nhiên nghĩ muốn uống chén. Ta vừa nhấp ngụm rượu liền nhíu mày, rượu chẳng có gì ngon ngọt, tại sao có người thích uống đến vậy? Chỉ vì có thể giải sầu sao?

      Trần Cách Cách lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, “Người ấy là người tim phổi, đầu gỗ, thần kinh thô. Nhưng ta lại phải lòng.”

      “Chẳng phải ghét sao? Sao vẫn nhớ nhung đến làm gì.”

      “Ta hy vọng… trông đợi người ấy có ngày hồi tâm chuyển ý.”

      “Nữ nhân luôn cuồng dại, nam nhân nghĩ thế đâu.”

      “Sao ta lại cảm thấy có nữ nhân cũng rất nhẫn tâm? cần chồng là vứt bỏ, dứt khoát như vứt cái giẻ?”

      Ta kiềm chế được cười phì: “Làm gì có nữ nhân nào như thế?”

      ấy trừng mắt với ta, “Tất nhiên là có.”

      Ta thấy nổi da gà, “Sao lại nhìn ta, ta đâu phải kẻ như thế.”

      “Quán chủ búi tóc như phụ nữ có chồng, chẳng lẽ lập gia đình ?”

      Ta nghẹn lời, ho khan vì sặc.

      ấy đặt chén rượu xuống, tới vỗ lưng ta.

      “Quán chủ xinh đẹp như vậy, chắc là được tướng công nâng niu chiều, tại sao chưa từng thấy tướng công nhà ?”

      Ta biết nên thế nào, ngửa đầu dốc cạn chén rượu. Ta lại rót thêm chén, định cạn tiếp, Trần Cách Cách ngăn cản, “ đừng uống.”

      Ta gạt tay ấy, “Đều là nữ nhân, có thể ta cũng có thể.”

      Trong đêm tối thê lương lạnh lẽo, trăng sáng càng khắc sâu tâm trạng biệt ly, biết tại sao ta lại buồn bã, bởi vì ấy nhắc đến hai chữ tướng công sao?

      Ta thở dài hơi, gạt tay ấy, lại uống chén.

      “Đời người đắc ý hãy vui tràn, nào, chúng ta uống tiếp.” (Tương Tiến Tửu – Lý Bạch)

      ra, ta là điển hình mạnh mồm, phô trương thanh thế, hai chén là giới hạn của ta, chẳng mấy chốc ta say còn biết gì.

      Hình như là ấy bế ta vào phòng, hình như là ấy lấy nước ấm rửa chân cho ta, hình như là ấy đắp chăn cho ta, sau đó thở dài. Bởi vì đến tận hôm sau tỉnh lại, tiếng thở dài kia như còn quanh quẩn bên tai.

      Đến trưa, Lý phu nhân đến võ quán học công phu kéo ta qua bên, tươi cười : “Quán chủ, ta muốn mời ăn cơm.”

      “A, Lý phu nhân cần khách khí. Tôi chuẩn bị cơm ở nhà rồi.”

      Lý phu nhân thuyết phục: “Ôi, người ta có chuyện nhờ cậy mà.”

      Ta bị giọng ngọt lịm của ấy làm mềm lòng, vội : “Có chuyện gì Lý phu nhân cứ thẳng.”

      “Đến quán ăn ta .”

      Vừa , ấy vừa cố chấp kéo ta ra ngoài. Ta nổi da gà toàn thân, thể làm gì khác hơn là theo ấy . Trước cửa võ quán có kiệu nhà ấy chờ sẵn, ấy lôi kéo ta lên kiệu, hạ lệnh: “ Đào Hoa Ổ.”

      “Quán chủ chưa đến hai mươi, dung mạo xinh đẹp như hoa, cứ thủ tiết như vậy là đáng tiếc .”

      Ta bị dọa cho hoảng sợ, vội : “Ai… ai ta thủ tiết .”

      ấy cũng bị dọa hoảng sợ, “ có chồng sao?”

      Ta nghĩ đến Giang Thần, biết phải giải thích câu chuyện khó mà đó thế nào, liền hạ giọng : “ có … tình mới. Ta tự nguyện ra .”

      “A, vậy là chia tay rồi, tốt quá.”

      Ta nhìn vẻ mặt phấn khởi của Lý phu nhân, biết ấy nghĩ gì, sao lại nghĩ ta là quả phụ chứ? Tại sao nghe đến chuyện ta chia tay chồng lại hân hoan như thế? Chẳng lẽ… tính làm mai cho ta?

      Lòng ta lo lắng, vội : “ phải là muốn là mai cho ta chứ?”

      “Ai u, quán chủ thông minh. Ta có biểu đệ, tướng mạo tuấn tú, mới trúng cử nhân.”

      “Đa tạ ý tốt của Lý phu nhân, trước mắt ta có ý định tính chuyện hôn nhân.”

      “Quán chủ, ta có ý ép buộc , chỉ là gặp mặt thôi, nếu có duyên, coi như ta chưa từng gì.”

      Vừa , cỗ kiệu đến cửa Đào Hoa Ổ và dừng lại. Ta thể phản đối, đành để ấy kéo lên lầu.

      Trong phòng riêng có công tử trẻ tuổi ngồi, mặt mày tuấn lãng, dáng vẻ thư sinh, rất giống người.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      đến nỗi phải đăng lại đâu nàng :)))
      ta báo mod rồi nàng cứ đăng hết truyện hehe =D

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 55
      Ta bỗng sực tỉnh, lòng thấy xốn xang hiểu nổi.

      Lý phu nhân cười giới thiệu: “Đây là biểu đệ của ta, Thiệu Thanh Phong.” Sau đó đẩy ta tới, cười híp mắt : “Đây là quán chủ Thạch Mộ Dung mà ta thường nhắc, có tài có mạo, con người lại tốt.”

      Thiệu Thanh Phong đứng lên mỉm cười thi lễ: “Ngưỡng mộ đại danh quán chủ lâu.”

      Ta cười ngượng ngùng. Bỏ , đến nhận, giang hồ nhi nữ câu nệ tiểu tiết, cứ coi như kết giao bằng hữu là được, ta cũng làm được chuyện thẹn thùng trốn tránh, vì vậy dự định ăn bữa cơm ngon.

      ngờ, Lý phu nhân vừa ngồi xuống lâu lấy cớ để , trong phòng chỉ còn lại ta và Thiệu Thanh Phong. mực gợi mở đề tài, muốn khí trở nên thân tình hơn. Nhưng ta trời sinh hiền lành, nhiệt tình với người lạ, hỏi đáp hỏi thôi. Thi thoảng đưa mắt nhìn, đụng phải ánh mắt dịu dàng đưa tình của , làm ta rất mất tự nhiên.

      Ăn cơm xong đưa ta về võ quán, sau đó cáo từ. Ta nhìn bóng lưng cao ráo của , lòng thầm nghĩ, đúng là người đọc sách nhã nhặn lịch , tướng mạo cũng tốt, đáng tiếc ta giờ lòng lặng như nước, có chút tâm tư nào, chắc là đến mùa đông, người uể oải, lòng cũng uể oải.

      Lúc này, Lý phu nhân vào, tươi cười hỏi: “ thấy Thanh Phong thế nào?”

      “Rất tốt.” Đấy là biểu đệ của ấy, ta cũng tiện chê bai trước mặt ấy.

      “Vậy… có ưng ?”

      “Lý phu nhân, ta giờ có tâm trạng với chuyện đấy.”

      Lý phu nhân có phần thất vọng, a tiếng. “Vậy từ từ có. Ban đầu có thiện cảm là tốt rồi.”

      Ta quay người lại, phát Trần Cách Cách nhìn ta kinh ngạc. Sao thần sắc ấy lại u oán như người vợ bị phụ bạc? Nhìn ta cứ như thể nhìn ông chồng bội bạc của ấy vậy.

      “Quán chủ hôm nay ăn cơm ở ngoài sao?”

      “Uh, ăn chưa?”

      Ánh mắt ấy càng thêm u oán, “Tôi vẫn chờ quán chủ.”

      Ta áy náy trong lòng, vội : “ ăn .”

      ấy cúi đầu a tiếng, có vẻ rất hụt hẫng.

      Lúc này ta mới thấy đầu ngón tay ấy quấn vải, vẫn rỉ máu.

      Ta ngạc nhiên hỏi: “Tay bị sao vậy?”

      “Lúc làm cá bị đứt tay.”

      bôi thuốc chưa?”

      cần.”

      “Sao thế được, qua phòng ta có thuốc.”

      Ta kéo tay ấy vào phòng, mở hòm thuốc lấy ra bình thuốc mỡ, tháo băng vải tay ấy để bôi.

      xem, đứt tay sâu thế mà chịu bôi thuốc.”

      Bôi thuốc và băng bó xong, ta vừa ngẩng mặt, phát ấy nhìn ta chằm chằm, dáng vẻ muốn lại thôi.

      “Quán chủ, lần sau nếu ăn cơm ở nhà, báo với tôi tiếng.”

      “Được.”

      hồi lâu sau, ấy lại : “Quán chủ, muốn tái giá sao?”

      Ta đỏ mặt, vội : “ suy diễn rồi.”

      Dường như ấy tin, nhìn ta chăm chăm, nhìn đến mức lòng ta sợ hãi.

      Cả ngày hôm đó, Trần Cách Cách có vẻ rất bất an. Ta sợ ấy nấu ăn lại bị đứt tay, đến bữa chiều tự mình làm. Quả nhiên rất khó ăn. Trần Cách Cách gắp hai miếng liền buông đũa, chắc là nuốt nổi nữa.

      Ăn cơm chiều xong, trời có tuyết rơi, nhàng lất phất như muối tinh, ta muốn tắm rửa rồi chui vào chăn đọc truyện, đột nhiên nghe có tiếng người gõ cửa.

      Lòng ta kỳ quái, trời lạnh thế này ai đến tìm ta chứ?

      Tiểu Lan mở cửa rồi vào : “Quán chủ, là vị Thiệu công tử tới chơi.”

      Ta vừa nghe liền biết là Thiệu Thanh Phong. biết tối thế này tìm đến là có chuyện gì quan trọng?

      “Mời vào.”

      Ta vén rèm, trong màn tuyết ánh đèn càng thêm mông lung, Thiệu Thanh Phong ung dung tới, bóng dáng cao ráo trong màn tuyết lờ mờ rất giống Vân Châu, khiến lòng ta giật thót.

      Thiệu Thanh Phong cũng vào nhà, đứng dưới mái hiên, chắp tay thi lễ.

      “Thạch nương, hôm nay trời giá rét, đúng lúc trong nhà ta có chút than, bèn bảo người hầu mang hai sọt đến để ở cửa.”

      rất lâu có ai gọi ta là nương, ta liền đỏ mặt.

      “Đa tạ Thiệu công tử, người tập võ như ta sợ lạnh.”

      “Thạch nương cần khách khí.”

      Dứt lời vẫy tay cái, hai người hầu gánh hai sọt than vào để ở cửa bếp.

      “Thế này… sao tôi có thể làm chuyện biết xấu hổ như thế.”

      “Đây là điểm tâm của Dung Yến Trai, nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành, ta chọn mấy món để quán chủ ăn khuya.”

      dịu dàng đưa tới hộp gỗ tử đàn.

      Ta luôn mồm cám ơn, ngại ngùng mời vào nhà.

      Thiệu Thanh Phong rất lịch , cũng rất biết điều, bề ngoài lại khá giống Vân Châu, ta nhìn có chút thân thiết thuận mắt, mơ hồ có cảm giác xa quê gặp người quen cũ. vừa ngồi liền đứng dậy cáo từ, ta tiễn đến cổng, nhìn cầm ô che tuyết bước , lòng rất ấm áp. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hôm nay coi như nhờ mà được trải nghiệm.

      Ta gọi Tiểu Lan Tiểu Nhị vào, lại gọi cả Trần Cách Cách đến cùng ăn điểm tâm.

      Hai tiểu nha đầu thấy điểm tâm đều vui vẻ, chỉ có Trần Cách Cách buồn bã vui cũng động thủ.

      “Sao ăn ?”

      “Quán chủ, xông pha giang hồ chẳng lẽ chưa từng nghe độc dược xuân dược gì đó? có lai lịch thế nào còn chưa , tại sao có thể chút đề phòng như thế?”

      Tiểu Lan nghe mà nghẹn. Tiểu Nhị sợ đến phun miếng điểm tâm, ngơ ngác nhìn chúng ta.

      “A, ý là có độc sao?”

      Trần Cách Cách mặt đổi sắc nhìn ta: “Ta thế, chỉ là nhắc nhở quán chủ.”

      Lòng ta đau nhói, nghĩ tới buổi tối nọ. Đúng vậy, ta là đãng trí, bị hãm hại lần mà còn cả tin.

      Ta thở dài, thu dọn điểm tâm, buồn bã tắm rửa rồi ngủ.

      Ta ngờ, từ ngày hôm sau Thiệu Thanh Phong liền thường xuyên đến võ quán. Sáng tối mỗi ngày hai lần. Dù thường xuyên đến, nhưng đặc biệt nhã nhặn lịch , bình thường chỉ trò chuyện với ta mấy câu rồi . thường xuyên đưa tiểu thuyết cho ta đọc, lại cùng ta thảo luận mấy chuyện thú vị, cứ như vậy, ta dần thân quen với .

      Lý phu nhân thường xuyên quan tâm đến tiến triển của chúng ta, thỉnh thoảng lại dò hỏi ta. Ta luôn có ý định tiến tới. Nhưng Thiệu Thanh Phong lại bám riết tha tiếp tục đến, có ý tứ buông tha, lòng ta bắt đầu bất an áy náy.

      ngày kia trời có tuyết, còn sớm ta đắp chăn lên giường.

      lát sau, rèm vén lên, Trần Cách Cách bê chậu than vào.

      Ta vui mừng thôi: “ chu đáo quá.”

      ấy đặt chậu than xuống rồi ngồi bên cạnh, thái độ vui.

      “Trần Cách Cách, sao dạo gần đây rầu rĩ vậy, có phải nhớ nhà ?”

      “Phải “

      “Vậy về nhà .”

      màng ý tốt của ta, Trần Cách Cách chỉ trơ mắt nhìn ta: “Quán chủ muốn lập gia đình, tính đuổi tôi sao?”

      Ta vội : “ phải, ta thấy nhớ nhà, để về thăm nhà thôi.”

      “Quán chủ thích tên Thiệu Thanh Phong kia sao?”

      Ta đỏ mặt, sao ấy có thể hỏi thế chứ, ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

      Trần Cách Cách thấy ta đáp, mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn ta lại hỏi: “ thích ?”

      Ta thở dài, nhớ đến Vân Châu, vì vậy thản nhiên : “. Ta chỉ cảm giác được bề ngoài giống cố nhân.”

      Trần Cách Cách vẫn nhúc nhích đứng đó nhìn ta.

      Ta lại bổ sung: “Cố nhân kia cũng nhã nhặn lịch thiệp, kiệm lời.”

      “Khi hai người họ rất giống nhau. Tư thế đọc sách cũng giống.”

      Trần Cách Cách nắm tay thành quyền, mắt như trợn lên.

      Ta hiểu gì nhìn ấy, “ làm sao vậy?”

      ấy nhắm mắt lại hít hơi dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy rốt cuộc có thích hay ?”

      Ánh mắt của ấy như thể muốn cắn người, hiểu sao ta thấy quen quen.

      thích. Ta mới rồi mà.”

      ấy lại hít hơi dài, phẫn nộ : “Vậy quán chủ ý nghĩ với , nếu luôn ôm hy vọng, ngược lại khiến càng lúc càng lún sâu.”

      “Nhưng cũng chưa thích ta hay muốn đến với ta, chỉ là trò chuyện mấy câu, đưa mấy quyển sách. Nếu ta mấy lời đó, chẳng phải là ta hẹp hòi suy diễn?”

      “Nếu vô ý với , sao có thể ngày đến hai lượt, mỗi khi thấy nhìn đắm đuối. Người ngoài như ta còn nhìn ra thích , sao chỉ mình biết?”

      Ta ngượng ngùng đứng lên. Vì tránh chuyện tự mình đa tình, trước giờ ta đều coi chuyện mập mờ thành trong sáng.

      “Ta thích ai. Ta dự định ở giá cả đời.”

      Trần Cách Cách tái xám mặt mày. “ … ở giá… cả đời?”

      “Uh. Ta sống mình cảm thấy rất tiêu dao tự tại, bạc nhiều xài hết. Cũng cần lo lắng trượng phu phản bội ta, hay là ra ngoài tầm hoa vấn liễu, lấy tiểu thiếp gì gì đó.”

      nghĩ đến chồng mình chút nào sao?”

      “Ta chưa thành thân, có chồng.” Tối hôm đó, thể tính là động phòng hoa chúc, cùng lắm chỉ là đêm đau thương.

      Trần Cách Cách ngơ ngác nhìn chậu than. hồi lâu sau mới : “Vậy tức là hề nhớ đến người kia chút nào sao?”

      nhớ. Nhớ đến làm chi.” lúc này nhất định ôm Ngư Mộ Khê tình chàng ý thiếp keo sơn ân ái. Vừa nghĩ tới cảnh ôm nữ nhân khác, thương nữ nhân khác, hốc mắt ta đau xót như bị kim châm, lệ như muốn tràn khóe mi.

      Ta sợ rơi lệ trước mặt Trần Cách Cách, liền nằm xuống quay lưng về phía ấy, cố : “Ta ngủ.”

      lát sau, ta nghe thấy tiếng đóng cửa. Ta thở dài nặng nề, khó chịu vào giấc ngủ. Ta nghĩ đến , nghĩ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :