1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 7 - phần 2

      "Chỉ có điều, tại sao phóng viên lại biết được chuyện này?" Phó Thần Cương cau mày suy tư.

      "Bọn họ hề biết sao?"

      "Rất ít người biết được." Tiện tay bế Huân Triết ở giường trẻ con lên, đặt con trai ở đùi, mặc cho con trai lăn lộn nghịch ngợm ở người mình: "Chỉ có điều, cũng ngoài khả năng nếu có quá nhiều người biết, họ cũng khó mà giữ kín được miệng."

      "Liệu có phải là các chị của tôi ?" đầy căng thẳng.

      " phải đâu." Phó Thần Cương vỗ vỗ vai : "Nếu như là các ấy khách khí như thế. Tôi xem ra đối phương dường như cũng chưa từng biết được tình hình của chúng ta đâu. Tôi nghĩ, rất có thể đây là có người cố ý muốn đối nghịch với tôi, nếu sao tới tìm tôi trước, mà lại chạy tới đây để thăm dò hư ."

      ý nghĩ vụt đến, nhíu mi lại." phải là..."

      "Ai vậy?" khẽ hỏi đầy căng thẳng.

      "Tôi suy nghĩ, liệu có phải Phó Shena hay ? Nhưng mà việc này rất có khả năng, bởi vì khoảng cách quá xa. Huống chi, bây giờ sợ rằng ta tránh tôi còn kịp, hồ đồ tới mức mò tới đây đâu." Kể từ năm trước, sau khi thắng kiện tòa, thuận tiện sai người hầu đưa cấm lệnh tới cho Phó Shena, chỉ cần dám bước lên lãnh thổ Đài Loan bước, nhất định sắp xếp cho cái chết đầy đủ!

      "Tại sao lại phải đối phó với ấy như thế? Hai người phải là em sao?"

      "Chúng tôi có quan hệ huyết thống." khom người thả con trai trở lại chiếc giường trẻ.

      "Cho dù tình cảm tốt, cũng nên làm ầm ĩ đến mức quá cứng rắn như vậy chứ!"

      Phó Thần Cương nhìn chằm chằm, tin rằng lại có biểu cảm ủng hộ mình như thế. chợt nhận ra thiếu chút nữa lại lôi toàn bộ những ân oán tình thù với người nhà họ Phó từ khi còn bé ra để thổ lộ với .

      đưa bàn tay đặt lên gương mặt của , che kín hai mắt của lại, làm cho Khang Hoa Hiên kêu oa oa loạn lên: " phải tôi nghĩ dùng lời để lôi kéo đâu, bây giờ lừa được tôi nữa rồi."

      Kéo bàn tay to của xuống, Khang Hoa Hiên phiền muộn : " phải là tôi muốn dùng lời để lôi kéo đâu, chỉ là tôi lo lắng cho mà thôi."

      "Lo lắng cho tôi?" Phó Thần Cương cười , người đàn ông mạnh mẽ, chưa bao giờ cần người khác lo lắng, huống chi lại là nhóc như vậy, lo lắng của có thể giúp đỡ được bao nhiêu bận rộn?

      Vậy mà, lại chỉ vì câu lo lắng của , trái tim ấm lên.

      thuận tay kéo vào ngực mình: " lo lắng cho tôi sao?"

      "Dĩ nhiên rồi!" ngờ cánh tay dài của vừa duỗi cái quấn mình vào trong vòm ngực cường tráng của , Khang Hoa Hiên sợ hết hồn, thử định đẩy ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.

      "Em định đâu?"

      "Tôi..." đỏ lên mặt, gắng sức nhắc nhở mình chớ ngẩng đầu lên với khiến bốn mắt giao nhau.

      đếm xỉa đến xấu hổ, Phó Thần Cương cứ vây quanh vững vàng như thế. Cũng tựa như mấy lần trước, lúc ôm , lần nữa tự nhiên lại nhàng kể lại: "Ngày tôi còn là đứa trẻ mẹ tôi nhét tôi vào cửa nhà họ Phó rồi bỏ ."

      Khang Hoa Hiên sửng sốt, ngờ lại như thế này. vẫn cho là Phó Thần Cương tuy là con nuôi của nhà họ Phó, nhưng có lẽ do Phó lão tiên sinh có quan hệ gì đó nên mới có thể thu nhận để nuôi dưỡng.

      "Ở trong quần áo của tôi có phong thơ, do mẹ tôi viết, bà ấy nuôi nổi tôi, cho nên đặt tôi ở cửa nhà người giàu có, hi vọng được nhìn thấy bọn họ có thể đối đãi tốt với tôi..."

      Giọng của rất lạnh, lạnh đến mức có chút phát run.

      "Nhưng, cũng như em biết đấy, khi còn bé, địa vị của tôi ở nhà họ Phó còn bằng người làm công. Cho tới tận bây giờ tôi cũng hề có cầu xa vời được sống cuộc sống xa hoa phú quý... Cũng biết có biết bao lần tôi từng nằm mơ rằng, có ngày nào đó khi tỉnh lại, mẹ của tôi đến đón tôi ra, thế nhưng giấc mơ bao giờ có thể trở thành thực. Cho nên, tôi chỉ có thể hàng ngày phải chịu đói, bị mắng, bị mọi người cười nhạo ngừng."

      "Mãi đến khi tôi hiểu được giấc mơ của tôi vĩnh viễn bao giờ có thể trở thành thực, tôi còn hy vọng mẹ tới đón tôi nữa, ngược lại, lúc này tôi lại hận bà ấy. Nếu như phải tại bà ấy tôi phải ở lại chỗ này, ở cái nơi bị người khác bắt nạt, đến ngay bến cảng để tránh gió cũng có. Bà ấy là người phụ nữ vô trách nhiệm, cả đời này tôi cũng tha thứ cho bà ấy."

      Khang Hoa Hiên cảm thấy lực ôm của cánh tay như chặt hơn, tiếp: "Cho nên cũng như vậy, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Huân Triết tôi biết nó là con trai của tôi. Tôi thề, tôi tuyệt đối để cho cuộc đời của nó có chút ân hận nào ... cho dù nó có mẹ đẻ."

      "Thần Cương..." Đối với lời lạnh cứng của Khang Hoa Hiên cảm thấy có chút sợ hãi.

      Nhưng Phó Thần Cương lại tiếp: " cần lo lắng cho tôi, tôi quen rồi" vỗ vỗ vào tay của rồi buông ra, dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn : " với em nhiều như vậy, chỉ là tôi muốn cho em biết rằng, bất kể mẹ đẻ của Huân Triết là ai, cũng thay đổi được quyết tâm của tôi đối với em."

      Đọc được tình ý nổi lên ở trong ánh mắt của , Khang Hoa Hiên vừa mừng vừa sợ. rất muốn tiến lên để ôm lấy lần nữa, nhưng nghĩ đến Tưởng Tâm Lôi, cánh tay giơ lên giữa trung nhất thời dừng lại.

      " có bạn , chúng ta như vậy... được sao?" muốn mình thành người thứ ba, nếu như tình hình cho phép, tình nguyện chôn sâu tình vào trong lòng, cho mầm mống đương nảy sinh, như vậy nếu sau này có phải rời mới phải chịu đau đớn.

      "Nếu như tôi , hai chúng tôi chia tay sao?"

      "Chia tay ư?" Khang Hoa Hiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn , "Tại sao?"

      "Hai chúng tôi ở chung chỗ vốn dĩ phải là bởi vì nhau, mà chỉ là để tốt cho tất cả mọi người"
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi oi hum wa doc duoc chuong moi hum nay cung dc doc tiep.thanks ban nhieu nha
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 7 - phần 2 (tiếp theo)

      "Nhưng phải hai người bàn về chuyện kết hôn rồi sao?" có mấy lần gặp Tưởng Tâm Lôi, đó là rất đẹp, khi giơ tay nhấc chân luôn rất thong dong ưu nhã, tràn đầy tự tin, cùng đứng chung chỗ với Phó Thần Cương quả thực đúng là đôi trời đất sinh. người đàn ông xuất sắc như , bên cạnh phải có người phụ nữ như vậy mới phù hợp... Chứ phải là người như ...

      "Hôn nhân chỉ là thủ đoạn lừa gạt, để hai chúng tôi cùng đạt được mục đích của mình. Nhưng cả hai chúng tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa có ai cố gắng xóa khoảng cách thực tế đó."

      "Tại sao?"

      "Cái gì mà tại sao?" cười khổ bởi bám riết chuyện này tha: "Đại khái là vì, ta muốn bị tôi trói chặt, còn tôi, cũng đến mức cực kỳ cần thiết phải dựa vào hôn nhân để đổi được lợi ích."

      Nhưng lại cho rằng cái cười khổ kia của lại tràn đầy bất đắc dĩ." rất khổ sở phải ?" nhàng đặt tay lên tay .

      "Khổ sở ư?"

      "Dù sao, hai người từng lui tới với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có tình cảm chứ."

      Nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đầy nghiêm túc lẫn thương cảm của , lần đầu tiên có ý định muốn trêu đùa : " có, đúng là gạt người."

      Miệng mím lại, Khang Hoa Hiên biết mình nên động tâm với . Nhưng vừa nghe thấy có chút nhớ nhung đối với người tình cũ, ngực vẫn khỏi bị nhéo đau cái.

      "Vậy hãy từ từ nhớ về ấy ." nỗi phiền muộn khỏi dâng lên trong ngực , lời này vừa ra, ngay chính cũng sợ hết hồn, vội vàng nhanh chóng đứng dậy định rời khỏi .

      "Tôi rất khó chịu, em ôm tôi cái sao?" kéo tay , thoải mái nhìn , muốn có cái ôm.

      có nên ôm ? Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề này, thân thể của cũng sớm từng bước có đáp án.

      khom người ôm lấy , vốn chỉ định nhàng ôm đầu của , ngờ Phó Thần Cương đột nhiên kéo cả người xuống. Nhất thời đứng vững nên ngã nghiêng người, tựa vào ghế salon. thuận thế đè lên , hai người ngực sát ngực, chân áp chân, giữa hai người chút khe hở.

      Khang Hoa Hiên thở dốc vì kinh ngạc, chống cùi chỏ định nhỏm dậy đẩy ra, ngờ lại già mồm tuyên bố: "Như thế này mới đạt cầu."

      ... Được rồi. Nếu "khổ sở" như vậy cũng đành chỉ gắng "đem hết toàn lực" để an ủi cho tốt.

      chấp nhận buộc chặt hai cánh tay, tạm thời hề để tâm đến chuyện ghen tuông kia nữa, muốn mang toàn bộ năng lượng trong thân thể mình truyền sang cho . Chỉ có điều... sao cảm thấy hình như có chỗ nào đó đúng lắm... Dường như càng dùng sức truyền sang nơi người lại càng...

      "... Chẳng phải , rất khó chịu mà...?" Khang Hoa Hiên đỏ mặt, lúc này mới phát ra dùng tư thế vô cùng mập mờ áp ở người mình.

      "Tôi lừa gạt em đấy."

      "... Vậy ..."

      "Tôi rất vui vẻ?"

      "Vui vẻ gì cơ?"

      "Bởi vì em ở trong ngực của tôi."

      mềm nhũn cả người, cuống quít đẩy ra nữa. vừa xấu hổ vừa mừng rỡ nghe khẽ thầm bên tai.

      "Hoa Hiên, em là người con đầu tiên làm cho thấy ham muốn tuyệt đối."

      "Việc này..." cắn cắn cánh môi hồng, "Còn Tưởng tiểu thư sao? Hai người ở chung chỗ lâu như vậy..."

      " lâu lắm rồi hề đụng đến ấy." Tựa vào vai , Phó Thần Cương lấy tay nhàng vuốt ve gương mặt và làn môi của , cho biết bí mật mà mình chôn giấu từ lâu: "Hơn năm trước, tự nhiên hoàn toàn bị mất hứng thú đối với chuyện nam nữ, cho dù thử qua nhiều cách khác nhau nhưng cũng hề khởi sắc. Nhưng ấy lại là người thích chơi trò tình ái, cho nên từ đó về sau, bọn dường như trở thành người lạ."

      "Làm sao có thể chứ?" kêu lên. Nhớ tới cái đêm “chế tạo” ra Huân Triết kia, ràng ... Ặc, , đừng là khi đó, ngay lúc này, nhiệt độ người cùng với ánh mắt khẩn cầu kia, đừng có có "tính thú” nhé, cho dù thế nào cũng tin."Nhưng bây giờ ..."

      "Đó là bởi vì em. Chỉ có em, em là người con duy nhất khiến lòng muốn có được." Phó Thần Cương nâng bàn tay của lên đặt vào đó nụ hôn.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 - phần 2 (tiếp theo)
      Khang Hoa Hiên cũng đưa tay chạm vào gương mặt của , khi đầu ngón tay phớt qua bờ môi của đột nhiên bị nắm lấy.

      Chỉ thấy chôn mặt vào cổ của , khàn khàn thầm ở bên tai , "Chờ dỗ Huân Triết ngủ nhé."

      Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng đẩy ra, từ ghế salon nhảy dựng lên, dám nhìn nữa. quay đầu liếc thấy Huân Triết cười nhìn rất vô tư. Lúc này mới nhận ra mình và Phó Thần Cương dám đương nhiên hôn nhau ở ngay trước mặt con trai...

      cúi đầu định chạy , ngờ cánh tay dài của lại kéo cái ôm vào trong ngực lần nữa.

      " làm cái gì vậy?" Chẳng phải là muốn đợi sao? giờ tại sao lại dùng ánh mắt này để nhìn nhỉ?

      này, rốt cuộc có phải là trời cao phái tới để sưởi ấm cho ? Lại còn tới để khiêu khích đến cực hạn nữa chứ? bị chọc làm cho cơ thể muốn bốc lửa lên rồi, vậy mà lại còn dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội kia mà nhìn ...

      "Cho cái hôn, thả em lên lầu." khàn khàn .

      Khang Hoa Hiên ngây người ra chút, ôm mặt của , liền áp môi mình vào má làm cái hôn nhanh ...

      Chỉ như vậy thôi sao?

      Đối với như vậy là đủ, mặc dù là hôn nhanh, nhưng vẫn chịu bỏ qua cho .

      nhìn vẫn giữ tay của mình đầy khó hiểu, chỉ thấy lại khẽ lần nữa: "Cái đó tính, hôn lại."

      Lần này, phải dừng lâu hơn chút, nhưng hiển nhiên vẫn hiểu cái cần là gì.

      Khi môi của vừa rời , chỉ nghe thấy hừ tiếng, nháy mắt cái, bóng đen liền đè lên .

      Khi bị người trước mặt làm cho lâm vào tình cảnh sống chết do bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, khi tất cả khí tụ tập trung lên đến não bộ, rốt cuộc lúc này Khang Hoa Hiên hiểu ra, muốn cái hôn nhưng là loại hôn...

      Mãi sau, cho đến lúc sắp ngạt thở, giùng giằng đẩy ra, quay đầu há to miệng ra để hít thở luồng khí mới mẻ mới cười, buông ra.

      "Em vừa rồi... Sắp chết ngạt..."

      "Chờ chút dạy em lấy hơi thế nào." cười , hơi thở ấm áp phun mặt nàng, dường như lại càng làm cho gương mặt đỏ rực thêm nữa.

      Khang Hoa Hiên kêu lên nũng nịu tiếng, chạy nhanh. núp ở trong thang lầu, nghe Phó Thần Cương bắt đầu dùng ngôn ngữ trẻ con để chuyện với cục cưng, dường như đạt được nhận thức chung gì đó, ôm bé cưng vào phòng trẻ.

      tại nghĩ nên làm cái gì nhỉ?

      ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại người mình chút... Chỉ là chiếc áo T-shirt bình thường, ở phía còn mờ mờ dấu vết sữa do bé cưng ói ra nữa... phiền muộn cau mày, người chắc đến nỗi toàn là mùi sữa của bé cưng chứ?

      Suy nghĩ chút, liền vào phòng tắm, ý định tắm rửa sạch người mình, ít nhất cũng để cho ngửi thấy mùi vị của sữa chua này nữa.

      Nước ở vòi chảy ra ấm chút, vừa mới cởi chiếc váy ra, định cởi áo chợt nghe thấy giọng vang lên ở sau lưng...

      "Em làm gì vậy?"

      Xoay người nhìn lại, thiếu chút nữa Khang Hoa Hiên kêu thét lên thành tiếng, vội vàng cầm lấy chiếc váy vừa mới cởi ra để ở bên cạnh che kín bắp đùi: "... vào đây làm gì?"

      Phó Thần Cương mắt sáng như đuốc, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt của , hề nhìn vào những nơi khác, hơi dừng lại, sau đó hỏi: "Em làm gì vậy?"

      "Em..." nhìn thân thể của mình, "tắm mà..."

      "Tại sao lại phải tắm?"

      Mặc dù luống cuống, nhưng hỏi vấn đề này làm cho đôi lông mày vòng cung của thoáng nhíu lại: "Đương nhiên là vì hôm nay em vẫn chưa tắm thôi!"

      Nghe với vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên, Phó Thần Cương cười ra thành tiếng. Vừa mới rồi thiếu chút nữa cho rằng giỏi về tâm kế, nghĩ hết cách để khơi mào dục vọng của , sau đó còn hiểu phải tắm trước ... tại, cũng biết rốt cuộc là trong sáng chân hay là kỹ xảo của đạt mức quá cao siêu rồi nữa?

      " cười cái gì?" Rốt cuộc cảm thấy xấu hổ, Khang Hoa Hiên dùng tay định đẩy ra ngoài cửa." mau ra !"

      "Trùng hợp thế nhỉ?" mỉm cười chống đỡ lại, cầm tay của xoay lại cái, để cho dựa vào ngực mình." cũng chưa tắm."

      Đột nhiên bị xoay tròn vòng, Khang Hoa Hiên biết làm sao, tựa vào trong ngực , nhận ra trống ngực vô cùng chấn động, hơn nữa ngụ ý của phải là muốn ...

      "Chúng ta cùng nhau tắm nhé!" cười nhìn , phun ra câu như vậy.
      Last edited by a moderator: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 8 – phần 1

      nên cự tuyệt, nên đẩy ra, nhưng cũng giống như cái đêm hôm đó, thể từ chối .

      Gặp Phó Thần Cương là ngoài ý muốn của . Ngày hôm đó đến quán ăn đêm là để hỗ trợ cho bạn của mình.

      Ngày thường vẫn đến làm thuê ở nhà hàng cho nên bạn bè quen biết khá nhiều, JoJo là trong số những người bạn đó. Về sau JoJo từ bỏ công việc làm ở nhà hàng, đến làm ở quán ăn đêm. Do quán ăn đêm này trả lương khá cao, cho nên thỉnh thoảng JoJo cũng lôi kéo đến làm hỗ trợ.

      Nhưng do có ngoại hình “người cao dáng chuẩn” như JoJo, nên chỉ nhận việc quét dọn trong quán và đóng cửa sau khi quét dọn xong.

      Ngày đó, Phó Thần Cương đến đúng vào lúc thu dọn trong quán ăn.

      Thông thường, làm việc ở quán ăn đêm khó tránh khỏi gặp phải những kẻ say xỉn. Gặp cảnh này, các nhân viên nam làm part-time trong quán hợp lực kéo đối phương ra khỏi quán, gọi taxi đưa về nhà.

      Nhưng hôm nay, sớm nhận ra người nọ chính là Phó Thần Cương, bởi vậy nhìn nhìn lại đến mấy lần, nhớ lại ngày trước.

      Từ sống cùng với nơi mẹ làm việc. nhớ ở đó có lớn, ràng nhà họ rất có tiền, các chị em trong nhà ai cũng được an nhàn sung sướng, muốn cái gì có cái ấy. Nhưng chỉ có ấy bao giờ được mặc quần áo như mấy chị em nhà mình, việc ăn uống hàng ngày cũng bữa có bữa .Thậm chí còn nhớ, dường như mỗi lúc đêm về, mẹ đều ôm đến phòng bếp, phải nấu mì cho lớn ăn.

      Lúc ấy còn , hiểu vì sao cùng là chị em của nhà họ Phó, vậy mà lại vừa bé vừa gầy gò? Thậm chí cánh tay của cũng chỉ to bằng bắp chân của mà thôi.

      Mặc dù thích chuyện, nhưng lại kiêu ngạo giống như những người khác của nhà họ Phó, ngay cả chơi với họ cũng muốn. Thỉnh thoảng lúc ngồi đợi mẹ nấu mì lớn ôm , chuyện với , hề để ý toàn chuyện trẻ con.

      đêm vẫn như trước, lại ngồi yên
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :