1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 6 phần 1.1


      Chủ nhật, Khang Hoa Hiên muốn đưa Huân Triết chơi ở công viên, Phó Thần Cương suy nghĩ chút, quyết định cùng bọn họ.

      Buổi chiều sau khi về nhà, đột nhiên lại “dâng trào nhiệt huyết” muốn dỗ con trai ngủ, vì vậy phải chơi đùa với Huân Triết lúc lâu cu cậu mới chịu ngủ.

      Khi xuống lầu, phát quả trong phòng khách có thêm người khác ở đó. Thảo nào lúc nãy mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, chắc là có khách. Nhưng tại sao Khang Hoa Hiên đến báo cho biết nhỉ?

      Vẫn còn cảm thấy kỳ quái, định tới phòng khách để xem thế nào, nhưng lại nhận ra giọng kia phải của ai khác mà chính là giọng quen thuộc của Từ Hải Sinh và Khang Hoa Hiên.

      Lần thứ hai, ngờ lại bị bắt gặp?

      Phó Thần Cương tự nhủ là mình phải hết sức giữ bình tĩnh, nhưng ngay cả cũng ngờ, khi định thần lại phát mình lại lần nữa chứng kiến cảnh tay của Khang Hoa Hiên cùng tay của Từ Hải Sinh đưa đẩy ở bên cạnh.

      "Phó tiên sinh?" Hứa Hải Sinh bị làm cho sợ hết hồn.

      Trước hết Phó Thần Cương nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Sinh chút, đến xác định rằng dọa cho làm cho ông ta sợ đến mức dám thở mạnh tiếng, mới quay đầu nhìn về phía ở bên cạnh.

      Dường như thích thú lắm với tham gia của , câu nào, chỉ định rút bàn tay của mình ra nhưng nét mặt vẫn hề thay đổi

      khiến người ta muốn nổi giận! nghiêng đầu ghé mắt, lườm về phía Hứa Hải Sinh, "Hôm nay là Chủ nhật, ông đến đây làm gì?"

      "Tôi, tôi..." Hứa Hải Sinh căng thẳng nhìn về phía Khang Hoa Hiên, "Tôi tới tìm Khang tiểu thư..."

      "Tìm ấy làm cái gì?"

      Khang Hoa Hiên mở miệng, "Chúng tôi pha ly trà, tâm chút, thể được sao?"

      thể! Phó Thần Cương muốn hét to.

      nhóc này, từng khuyên chỉ lần vậy mà vẫn thay đổi sao? " chuyện phiếm hàn huyên tới mức cùng nhau ôm ấp thể."

      Hứa Hải Sinh nghe vậy, gương mặt già đỏ lên, cúi đầu, lại câu cũ: "Tôi... tôi trước."

      Đợi đến khi ông ta rời , Phó Thần Cương mới dùng giọng điệu khá nặng nề, cứng rắn hỏi Khang Hoa Hiên, "Rốt cuộc làm gì vậy?"

      thở dài, vẻ mặt nhìn đầy trách cứ: "Tại sao lần nào cũng đến quấy rầy tôi vậy?"

      quấy rầy ? lại còn quấy rầy sao?

      "Bất kể là ai, cũng có thể cho đối phương gục sát đầu vào trong ngực của mình như thế hay sao!" Trong giọng khó nén nổi ghen tuông, bất kể là con trai của , hay là Hứa Hải Sinh, cũng đều có thể ôm vào trong ngực... Ghê tởm! Đáng chết, tức chết!

      "... Về đại thể đúng như vậy." trả lời nhanh chậm.

      muốn bóp chết này ngay lập tức. Tại sao đến tận lúc này gương mặt của vẫn hề có bất cứ chút biểu mập mờ nào nhỉ?

      Tiếp đó câu của lại càng làm cho suýt nữa hộc máu...

      " có muốn thử chút ?"

      Rốt cuộc vì sao lại có ấn tượng tốt với được nhỉ? Lẽ nào thanh thuần lúc trước đều là giả vờ của ?

      Vẻ mặt đầy nghiêm khắc, nghiêm nghị : "So với suy nghĩ của tôi còn dễ dãi hơn rất nhiều."

      Đối với vẻ mặt nghiêm nghị chỉ trích của , Khang Hoa Hiên khẽ cau mày, nhưng giọng êm ái vẫn thay đổi, "Chỉ là cái ôm mà thôi, có phải suy nghĩ quá nhiều hay ?"

      " luôn tùy tiện ôm người khác như vậy hay sao?"

      "Cho người khác cái ôm lòng, sao lại gọi là tùy tiện?" Thấy gì, tiếp: "Khi có người nào đó cần ấm áp, cần được ôm nên cho người ta cái ôm, giúp cho họ cảm nhận được quan tâm lo lắng, mặc dù thực chất cũng giúp được bao nhiêu, nhưng ít ra có thể cho đối phương có dũng khí đứng lên."

      có thể hiểu được vui của Phó Thần Cương. Những người khác khi mới bắt đầu quen biết với cũng thế này, cho đến khi bọn họ còn chút đề phòng nào với nữa , họ từ từ bộc bạch bằng hết mọi nỗi khổ tâm của mình với , họ gần như coi là bác sĩ tâm lý, kể với rất nhiều chuyện.

      ví dụ: Thú cưng làm bạn nhiều năm bị chết, thi cuối năm bị trượt, hôn nhân bị rơi vào tình thế nguy hiểm, thậm chí ngay cả những bệnh khó của mình...

      Sau đó, họ ôm khóc rống lên hồi...

      Sau này mới từ từ phát ra, có lẽ là do dung mạo của làm cho người ta cảm thấy dễ gần gũi thân thiết, vì vậy trong lúc vô tình, đầu óc họ chịu nổi nữa nên với tất cả mọi chuyện mà họ chôn sâu ở trong lòng.

      Lại có người , cái ôm của với những người khác nhau cũng rất khác nhau. Còn cái ôm lại giống như của chị hoặc em , có khi lại giống như cái ôm thắm thiết giữa những người bạn thân thiết với nhau. Mặc dù họ cũng từng có những cái ôm ấm áp với nhau, nhưng ai có được cái ôm như của . Từ cái ôm quý giá ấy, có nguồn năng lượng cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể dứt, làm cho người ta trở nên phấn chấn, khôi phục lại tự tin.

      Thoạt đầu, cũng để ý, nhưng càng ngày càng có nhiều người như vậy, khiến thể nhìn lại vấn đề này cách nghiêm chỉnh.

      Cái này được gọi là công năng đặc biệt gì đó sao? lại cho cái ôm này có gì đặc biệt, chỉ là ấm áp mà tất cả mọi người đều có thể làm được, có gì đáng gọi là công năng đặc biệt hết.
      Last edited: 8/1/16
      hoadaoanh, thư hồthuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 6 Phần 1.2

      "Thực chỉ ôm cái như thế thôi?" bắt đầu có chút bán tín bán nghi.

      Khang Hoa Hiên gật đầu cái.

      , đứng nguyên tại chỗ cũng hề nhúc nhích nhìn thẳng vào .

      Từ trong ánh mắt ấy của , hiểu được điều gì đó. Vì vậy tiến lên vài bước, đưa ra hai cánh tay thử vây quanh ." có thể ngồi xuống được ? quá cao lớn."

      Vốn dĩ Phó Thần Cương rất ghét có người dựa vào gần như vậy, nhưng trong lúc này, khi thân thể ấm áp ngát thơm của Khang Hoa Hiên ghé vào gần trước ngực , trong nháy mắt làm cho thân thể như cứng lại, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon.

      Khang Hoa Hiên thấy mặc dù toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt cam tâm tình nguyện lắm, nhưng vẫn thuận theo, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon như đề nghị, vẻ mặt lại giống như con gấu khiến nhịn được khẽ bật cười.

      "Cười cái gì?" lườm nàng.

      " có gì." buồn cười, vòng tay quanh thân hình cao lớn tới phía sau lưng , hai bàn tay khoác lên hai đầu vai của , dùng lực thích hợp ôm lấy .

      vốn muốn hỏi vì sao đột nhiên thay đổi ý định xoa bóp giúp , nhưng lúc này mỗi cái vuốt ve rất đúng lúc của trong lúc nhất thời làm quên sạch những lời định kia.

      " đừng quá căng thẳng." vỗ lên đầu vai , nàng khỏi thở dài.

      "... Đây cũng là trong kỹ năng cần thiết của bảo mẫu sao?" Lúc này rất nghi ngờ học ở kỹ năng tuyệt vời này ở đâu đó.

      "Có lẽ vậy. Bé cưng cũng rất thích được như vậy, lần nào cũng thế, phải vỗ vỗ lúc nó mới chịu ngủ."

      "Còn như thế mà biết hưởng thụ như vậy rồi sao? quá cưng chiều nó rồi đấy."

      "Có sao đâu. Nó là..." Vốn định Huân Triết là cục cưng của , cưng chiều nó còn muốn cưng chiều ai nữa đây? Nhưng khẽ cắn môi kịp thời dừng lại, "Nó dễ thương như vậy, cho dù là ai cũng muốn cưng chiều nó."

      Giọng Phó Thần Cương lạnh lẽo, "Ít nhất có mẹ đẻ của nó như vậy."

      Khang Hoa Hiên muốn thử độ cứng rắn của đến đâu, liền dò hỏi: " biết mẹ bảo bảo là ai chưa?"

      "Cái này quan trọng."

      "Ặc..." Đúng vậy? quan trọng...

      "Cho dù ta là ai, tôi cũng giao Huân Triết lại cho ta."

      "Nhưng phải trong thơ viết, năm sau, ấy đến đón cục cưng sao?" Giọng của khỏi nóng nảy.

      "Loại phụ nữ sinh con ra sau đó liền bỏ mặc, suốt thời gian qua hoàn toàn hề có tin tức gì hết. Tôi tuyệt đối để cho ta đón Huân Triết trở về đâu. ta muốn nhận con về sao? Đừng có hòng mơ tưởng." tức giận quá mức nên hoàn toàn nhận ra mắc lỗi khi "trong thơ", bởi vì, lẽ ra thể biết có tồn tại của lá thư này.

      "Nhưng..."

      "Nếu như ta muốn đòi cái quyền giám hộ với đứa , tôi cùng với ta lên tòa. Người phụ nữ kia, chắc được ba mẹ nuôi dạy, giờ nếu còn to gan lớn mật hiểu biết gì lại còn xuất , nghĩ muốn ôm đứa trẻ , tôi khiến cho ta biết thế giới này phải đơn giản như ý nghĩ của ta đâu."

      "Có lẽ là ấy có khó khăn sao, trong lúc nhất thời còn cách nào để nuôi dưỡng cục cưng... Có lẽ, ấy cũng rất bé cưng, so với bất cứ ai khác cũng ..."

      "Nếu như người phụ nữ kia thương nó, cũng thể làm ra chuyện như vậy."

      "Chẳng phải cũng giống như vậy đó sao? Ban đầu ngay cả ôm nó cũng muốn ôm mà... Lẽ nào cũng bé cưng sao..."

      Phó Thần Cương cắt ngang câu của , cứ thế : "Cũng như thấy đấy, trước khi đến, tôi cũng hề ôm ấp Huân Triết. Có lẽ cảm thấy tôi là người máu lạnh, thậm chí thương nó. Nhưng nếu như tôi thương nó, tôi cũng nuôi nó, thậm chí ngay cả nhìn cái thôi, tôi cũng nhìn nó.

      Tôi biết như vậy là rất mâu thuẫn, từ ngày tôi nhặt được nó, thậm chí cũng cần giám định DNA, tôi cũng biết nó là con của tôi, tôi rất thương nó. Có lẽ là tôi cần bổ sung thêm tính nết này... Tôi muốn cho nó trôi qua vui vẻ tuổi thơ mà tôi chưa từng có. Tôi hi vọng nó có thể lớn lên trong vui vẻ, nhưng, lúc này tôi mới đột nhiên nhận ra, chưa từng có ai dạy tôi biết thương, cho nên tôi biết cần thương người khác như thế nào..."

      Có lẽ là do lực ôm của tay vừa phải, hoặc là giọng của quá êm dịu, nên Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần. chợt nhận ra mình vậy mà lại giống như đồ ngốc, với đống những chuyện đâu. Trong lúc bất chợt, lúng túng cứng đờ người ra, sắc mặt thoáng đỏ hồng, ho khan mấy tiếng rất thiếu tự nhiên.

      "Đừng động đậy."

      Ngồi ở bên cạnh , Khang Hoa Hiên đột nhiên ôm lấy cổ . Giọng vốn mềm dịu, lúc này trong chớp nhoáng càng làm cho người ta thể kháng cự thêm. Tiếp đó, dòng ấm áp khó diễn tả nổi từ người liên tục ngừng truyền tới trước ngực ...

      "Khang..." ngờ lại đột nhiên ôm mình, Phó Thần Cương giật mình, vốn định đẩy ra, nghĩ tới hai cánh tay của càng thít chặt lại, ôm chặt vào trong ngực.

      ràng thân thể của gầy như vậy, ràng chiếc eo mảnh khảnh của trước sau đủ vòng tay, ràng... ràng chỉ là chưa phát triển hết... Tại sao chỉ trong nháy mắt lại cảm nhận được dòng ấm áp mãnh liệt, từ ngực lan tới khắp cơ thể như vậy. Chút ấm áp này, thậm chí ngờ làm cho đến độ thiếu chút nữa rơi lệ...

      nghĩ tới...

      Những ngày trước kia từ hồi lâu lắm rồi, cũng từng hi vọng có người nào đó có thể ôm như vậy, vỗ về dịu dàng như vậy, cho biết cần nóng vội, họ bảo vệ ; bất kể cho dù người khác có coi thường thế nào, giễu cợt ra sao, họ cũng bảo vệ ...

      Khi còn bé, khi ngủ luôn khóc. có cha mẹ ở bên cạnh, từ khi có trí nhớ tới nay, tất cả mọi người trong khu nhà đó ai thích loại tạp chủng như (tạp chủng: chỉ những người nguồn gốc). chỉ có thể trước khi ngủ, tưởng tượng đôi tay ấm áp đến vỗ về an ủi giấc ngủ cho , cũng cam kết ngày nào đó đến nhận , mang rời xa khỏi chỗ này.

      chờ, chờ mãi, nhưng sau này, khi dần dần hiểu chuyện, mới hiểu ra đây là chuyện vĩnh viễn bao giờ xảy ra. Cho nên, trong chớp mắt khi trưởng thành, hề mong và hi vọng được ấm áp nữa.

      Muốn còn phải chịu bị người khác giẫm ở dưới bàn chân nữa, chỉ có thể nhịn chịu, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa. Người nhà họ Phó đối xử với chỉ có chút xíu bố thí, cũng hề khách khí tiếp nhận hết, sau đó chờ đợi đến ngày nào đó, khi thời cơ chín muồi, đánh bại mọi người.

      Năm ấy, mới chín tuổi.

      Chương 6 Phần 1.3



      Cha nuôi thương con của mình cách xa quá mức đối với . Đó là chuyện đương nhiên, nhưng ba đứa con nhà họ Phó, lại người nào, ai có thể tranh luận được với .

      Phó Nhã Cương vốn là người chỉ ham mê nữ sắc, cho nên có ai nghi ngờ cái buổi tối hôm đó, kín đáo mang đến cho mắc AIDS; Phó Chính Cương tư chất bình thường, nhưng lại cho rằng mình mới là người xuất sắc nhất, chuyên giao du với đám bạn du thủ du thực, cho nên cũng có ai nghi ngờ chuyện bị dính nghiện ma túy lại có liên quan đến ; mà Phó Shena – con út khi bắt đầu thanh toán món nợ cũ ngày trước, thời gian trước kết hôn, di dân sang Canada cùng với chồng gia đình nhà chồng rồi.

      Khi đó vừa mới tiếp quản công ty, nên tìm được cơ hội chỉnh , nên ta tránh được kiếp nạn...

      ràng tự với mình nên hèn yếu nữa, tại sao lúc này lại nghĩ tới đây? bao lâu rồi muốn gợi lại những chuyện này rồi nhỉ? Bất quá cũng chỉ là chuyện của hơn năm năm về trước mà thôi, sao lại giống như trôi qua mười mấy năm vậy...

      Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Thần Cương nhận ra mình ở trong ngực . Dường như dốc hết sức lực để ôm vào trong ngực, thậm chí ngay cả khi thân thể của mình hoàn toàn áp sát vào trước ngực , cũng hồn nhiên hề hay biết... Đúng vậy, nhớ lại động tác này cũng giống như động tác mà và Hứa Hải Sinh ôm nhau mà nhìn thấy ngày đó.

      thể nằm trong lồng ngực căng đầy tuổi trẻ kia, vậy mà lại hề có chút tà niệm nào, hoàn toàn chỉ là cái ôm chút lưu luyến.

      Từ cổ họng thoát ra tiếng thở dài sau hồi đè nén rất lâu, trong nháy mắt có dòng gì đó ở trong cơ thể kiềm chế nổi xao động trào lên, vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng lan ra tới từng tế bào khắp toàn thân, phảng phất như nhớ lại ham muốn gì đó, mà đại não điên cuồng cổ vũ .

      Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng đẩy ra. chăm chú quan sát mệt lả ở trước mắt mình. Lúc này bộ dáng yếu ớt kia của , trong mắt lại là loại trạng thái mệt mỏi đầy ma mị...

      Sao lại có ý nghĩ kỳ quái tà ma với như vậy nhỉ? Có phải là tất cả đàn ông cũng đều có thể như vậy chăng?

      "Ngài khá hơn chút nào chưa?" Giọng của có chút khàn khàn.

      "..." cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hơi cong người xuống, phần bên dưới của "biến hóa", cũng muốn để phát ra. cau chặt mi tâm lại, nhưng chợt nhận ra mình mặt mình ướt át ...

      Đáng chết! khóc lúc nào vậy?

      Khang Hoa Hiên hình như quen với cảnh này rồi, cũng quan sát nữa. Thừa dịp xóa vẻ bối rối mặt liền đứng dậy tới trước bàn rót cốc nước để ở trước mặt .

      "Ngài uống nước , khá hơn đấy." vỗ vào vai , "Có lúc nhẫn nhịn quá lâu tốt cho thân thể lắm."

      Nhìn vẻ mặt hề có kiểu làm ra vẻ, biết quan tâm đến , nhưng... Tại sao lại làm như vậy chứ?

      ".." Trong lúc nhất thời biết phải hỏi từ đâu, liền cầm cốc nước bàn lên uống hơi cạn sạch, giống như giận lẫ vậy.

      "Rất lạ kỳ phải ? Từ tôi như vậy. Tôi nghĩ, đây có lẽ là loại siêu năng lượng gì đó, chỉ cần tôi ôm đối phương là có thể truyền năng lượng người cho họ. Bất kể là người có bao nhiêu thất vọng, hay người bao nhiêu thương tâm, chỉ cần cho bọn họ chút xíu khích lệ, rất nhanh bọn họ có thể đứng dậy."

      "Khi ôm... Tôi muốn , khi ôm đối phương trong lòng nghĩ cái gì?"

      "Tôi chỉ nghĩ hi vọng người đó có thể vui vẻ thêm chút. Cho nên, tôi mới tưởng tượng người mình có dòng năng lượng. Tôi lại lấy nguồn năng lượng đó truyền cho họ, sau khi đối phương cảm nhận được năng lượng dĩ nhiên vui vẻ thôi"

      Phó Thần Cương trợn tròn mắt, "Nhưng... và đối phương ôm nhau sát như vậy, nếu như cùng giới sao, nhưng nếu đối phương là khác giới , ..." Nhớ lại lúc nãy thân thể của bọn họ gần như dán chặc thành khối, hề có khoảng cách... Dưới tình huống này, người đàn ông còn có thể gắng giữ được tỉnh táo, chẳng lẽ chỉ có sao?

      Chẳng phải sớm mất "tính thú vị” rồi sao?

      Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu, tựa như có chút kinh ngạc, "Ngài là người thứ nhất như vậy đấy! Mọi người khác cũng như bác Hải Sinh chưa từng hỏi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì những chuyện phiền não của mọi người nhiều kể xiết, sao còn chú ý tới những chuyện nhặt khác nữa đây?"

      cũng có phản ứng sinh lý rồi... Vậy chuyện này có coi như chuyện ?

      "... Lần sau được ôm đàn ông gần như vậy." dặn dò.

      "Như vậy làm sao có thể khích lệ được cho đối phương, để cho bọn họ đứng lên sớm chút, thoát ra khỏi u ám đây?"

      " nên giữ suy nghĩ 'khích lệ' đối phương lúc trước!" Đối với vô tâm của , Phó Thần Cương tránh khỏi tức giận, lượng cũng lớn hơn.

      "Để cho bọn họ đứng lên có ích lợi gì với ? có bất kỳ điểm tốt nào cả, chỉ biết là tăng thêm nguy hiểm cho mà thôi, ..."

      Khang Hoa Hiên ngây ngẩn cả người, "Ngài gì vậy?" Nguy hiểm gì cơ?

      Lúc này Phó Thần Cương mới nhanh ra, mất khống chế đến mức ở đây mà gà vịt với . Vốn dĩ định đứng dậy rời , nhưng tình trạng giờ của ... lại có cách nào đứng dậy được.

      Chương 6 phần 1 (tiếp theo)

      Nhìn chôn mặt vào trong lòng bàn tay, bộ mặt đầy áo não, Khang Hoa Hiên cho là vẫn chưa được thoải mái, liền rót chén nước nữa đưa cho .

      Phó Thần Cương từ chối, thuận tay cầm lấy uống mấy hơi liền rồi đặt xuống

      " khá hơn chút nào chưa?" đưa tay xoa nơi đầu vai của , vừa xoa vừa bóp cho sớm khôi phục lại tinh thần chút.

      lặng lẽ kéo tay xuống, nhưng lại cho rút tay ra. nắm bàn tay bé của ôm trọn trong bàn tay mình.

      Ngay cả lòng bàn tay cũng rất ấm áp.

      " cần đâu, " lúc này, đổi lại, cũng bắt chước động tác của nữa, "Tay của hơi yếu."

      Bàn tay thô tháp của Phó Thần Cương lật ngược lòng bàn tay trắng noãn của lên xoa nhè . Điều này làm cho Khang Hoa Hiên đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, mềm yếu bất lực. Lòng bàn tay của trước nay phải là lạnh, nhưng lòng bàn tay của , nhiệt độ cao hơn như muốn nướng chín người khác.

      Bỗng dưng nhớ lại lý luận thiếu nợ của

      "Lần này, coi như đời trước ngài thiếu nợ tôi, tạic òn muốn nợ tiếp nữa sao?"

      ", đây món nợ mà tôi nợ ở đời này."

      Khang Hoa Hiên sửng sốt, sau khi đoán trước đoán sau, có chút hiểu liền hỏi: "Như vậy nếu cứ nợ qua nợ lại mãi thế này, bao giờ chúng ta dứt được nợ!"

      Cho dù là có thiếu, cũng thờ ơ, mà có dứt cũng thờ ơ. Mà lại muốn đời này tiếp tục dông dài với nữa kia.

      "Vậy cứ tiếp tục cho thiếu tiếp ." .

      Chương 6 phần 2

      Hơn sáu giờ tối, Khang Hoa Hiên chuẩn bị bữa ăn tối, bởi vì mới vừa rồi Phó Thần Cương gọi điện thoại về, tối nay có xã giao, về nhà sớm chút để ăn cơm.

      là kỳ quái, so sánh với tình trạng trước đây, chưa bào giờ về nhà trước mười giờ, tại ngược lại, gần như hàng ngày đều về nhà để ăn bữa tối.

      Mà buổi tối sau khi ăn cơm no, thường chủ động đưa Huân Triết ra ngoài tản bộ.

      lần, hỏi có muốn chung hay , bọn họ nam nữ lại thêm đứa , bất kể là người đường hay ông chủ các nhà hàng, đều đương nhiên đối xử với bọn họ như là cặp vợ chồng vậy. Lúc đó nhất thời biết nên giải thích thế nào, nhưng Phó Thần Cương ngược lại chỉ mỉm cười chống đỡ, cũng hề có dáng vẻ muốn giải thích...

      giờ, còn giúp tắm cho cục cưng, pha sữa tươi, thay tã... Có lúc, thậm chí cảm thấy làm công việc bảo mẫu có chút thiếu trách nhiệm. Nhưng luôn , chăm sóc cục cưng cả ngày rồi, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó, còn mát xa cánh tay giúp . Vì thế, thỉnh thoảng cũng giúp xoa bóp bả vai, để ngủ được...

      Giữa hai người bọn họ, liệu có phải hình thành chuyện gì hay ?

      Leng keng! Leng keng!

      Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Khang Hoa Hiên. tháo chiếc tạp dề xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mới mở sợ hết hồn.

      "Chị? Sao các chị lại tới đây vậy?"

      "Wow!" Khang Hoa Chân lập tức đẩy cửa bước vào nhà, vẫn quên quan sát cách trang hoàng bên trong nhà." ngờ chỗ làm việc của em cũng tồi nhỉ! Quang cảnh nơi cửa chính cũng lớn đấy chứ hả ?"

      "Đúng vậy, chị cho em biết, ông chủ lần này rất có tiền đấy." Khang Hoa Thi tự nhiên cũng khách khí vào nhà.

      Khang Hoa Hiên theo phía sau hai chị, giúp treo áo khoác, xách túi, cuối cùng mời hai chị đến ngồi ở phòng khách, còn vào bếp bưng nước trái cây ra ngoài.

      "Sao các chị lại đột nhiên tới Đài Bắc thế?"

      "Đương nhiên do lâu gặp em, tới thăm em chút thôi mà."

      như thế, nhưng chẳng qua, thực ra là bởi vì lần trước Khang Hoa Thi tìm em út hỏi vay tiền được, trở về miền nam chuyến, tìm em kế mình hỏi ra mới biết, hóa ra là ông chủ của Khang Hoa Hiên lần này, lại chính là ông chủ cũ mà các biết: Phó Thần Cương.

      Hơn nữa, nghe từ miệng bà Lưu , Phó Thần Cương biết đánh ở đâu mà ôm về đứa trẻ. tò mò cộng thêm khinh thường, đương nhiên nghĩ đến việc tìm tòi đến cùng.

      Vốn dĩ Khang Hoa Chân đối với chuyện này rất hứng thú, nhưng vừa nghe chị Cả miêu tả, Phó Thần Cương đó là người dương quái khí mà lại quả cũng đến nỗi nào, lại còn rất thương đứa trẻ đó, mà Khang Hoa Hiên lại làm việc ở nơi đó... Vì vậy, liền giả vờ mượn cớ thăm em út, muốn tìm tòi đến cùng thực, nên mới cùng chị Cả ngược lên miền bắc.

      "À, mẹ giờ có được khỏe hay ?"

      Khang Hoa Chân : " giờ buổi sáng mẹ cũng ra công viên bộ để vận động, nên cũng khỏe hơn nhiều."

      "Vậy tốt rồi." Khang Hoa Hiên yên tâm gật đầu.

      Bên trong giường trẻ con, Phó Huân Triết thức giấc, nghe thấy tiếng người, liền u ơ quơ tay múa chân, mở to mắt nhìn chung quanh nhìn nhìn chút, còn thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ của trẻ con ô ô y y ra những lời mà chỉ có chính cu cậu mới hiểu.

      "Bé cưng đói bụng rồi." Khang Hoa Hiên ôm Huân Triết, vỗ vỗ vào mông của nhóc."Chờ chút nữa ba ba trở lại, cho bé uống sữa nhé ư...ư...ơ...ơ"

      Nhìn bộ dạng của Khang Hoa Hiên, Khang Hoa Chân nhịn được hỏi: "Hoa Hiên, sao em đối xử với đứa trẻ, con nhà người ta tốt như vậy hả? Thực em coi con của người ta thành con trai của em chứ?"

      Khang Hoa Hiên cứng lại, "Sống chung với đứa bé thời gian, lâu dần tự nhiên thấy gần gũi với nó thôi..."

      "Vậy tốt, nếu , chị còn tưởng rằng bởi vì em quá nhớ con trai mình, mới sinh ra tình cảm đấy!"

      Khang Hoa Hiên cúi đầu, nữa.
      Last edited: 18/1/16
      thư hồthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 6- phàn 2 (tiếp theo)

      Ban đầu khi mang thai, chị Cả, chị Hai cũng biết, nhưng hai chị cũng hỏi qua. cũng biết sau lưng mình hai chị về như thế nào, hơn nữa, về sau mẹ lại cần khoản tiền lớn để làm phấu thuật. cũng biết các chị tuyệt đối mong muốn đứa kia ra đời. Vì thế, hai chị mới thuận lý thành chương, sử dụng khoản tiền tiết kiệm kia của để trả tiền thuốc thang cho mẹ, trong khi đó bản thân mình sợi lông của đồng xu cũng phải bỏ ra.

      Sau đó, mặc dù kiên trì sinh con ra, nhưng lại có tiền nuôi nó, nên vứt con vào Nhi Viện... Bởi vì cũng nghe thấy hai chị nhắc đến đứa trẻ kia nữa, nên biết hai chị cũng muốn như vậy.

      "Nhưng mà này, ." Khang Hoa Thi tò mò hỏi: "Căn nhà này lớn như thế, bình thường phải là chỉ có em và cục cưng kia ở thôi chứ?"

      "Có lúc lúc Quản gia cũng tới, nhưng, buổi tối Thần Cương trở lại."

      "Em dám gọi thẳng tên của ra như thế à?" Hai chị liếc mắt nhìn nhau. Khang Hoa Thi : "Xem ra tình cảm của em và Phó Thần Cương cũng đến nỗi tệ lắm."

      " hay giả vậy? Trước kia chị cũng dám chuyện với đâu!" Vẻ mặt Khang Hoa Chân rất kinh ngạc.

      "Đúng vậy, chị cũng thế." Khang Hoa Thi phụ họ theo.

      Khang Hoa Hiên nghe các chị mình người tung người hứng, vội vã thanh minh cho Phó Thần Cương, " ta đối với người khác cũng tệ mà!"

      "Có ?" Khang Hoa Chân lại cho là như vậy, "Chị còn nhớ khi còn bé chẳng phải là toàn núp ở góc, người gầy gò tong teo tí. Tất cả mọi người đều bắt nạt , là Tiểu Tạp Chủng đấy!"

      "Đúng vậy, chị cũng nhớ." Khang Hoa Thi tiếp: "Mặc dù so với chị, có lớn hơn vài tuổi, nhưng khi đứng lên, so với chị lại thấp hơn, bộ quần áo mặc đến mấy ngày. Khắp người toàn xông ra mùi rất kỳ dị, lại còn luôn cúi đầu, biết suy nghĩ gì nữa...diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa, có lần, còn nghe lấy trộm đồ lót của em , bị phát nên bị đánh cho trận rất tàn nhẫn."

      "Ừ, là biến thái!" Khang Hoa Chân bỏ lỡ.

      "Sao bây giờ em lại làm bảo mẫu cho loại người như vậy hả?" Khang Hoa Thi lại bổ kiếm.

      Bây giờ Khang Hoa Hiên mới biết, hai người chị của , tuyệt đối phải đến thăm .

      Những chuyện mà các chị kể, thành hề nhớ gì hết. Có lẽ khi đó do tuổi còn , trừ nhớ nhà họ Phó gia có người con trai như vậy, ngoài ra còn có những ấn tượng nào khác. nhưng bây giờ qua lời kể từ trong miệng của chị mình, nghe khi còn bé chuyện, tại sao trong ngực của lại thấy mơ hồ co rút đau đớn?

      "Đấy cũng là chuyện trước kia rồi, bất kể lúc trước ấy như thế nào, tại ấy cũng phải loại người như vậy."

      "Em chưa từng nghe qua câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” hay sao?" Khang Hoa Chân liếc bé con cái, "Đứa bé này cũng biết là sinh với ai, biết là ra tay với đáng thương xuất nào nữa, cẩn thận để mang thai mới sinh ra cái loại này."

      "Kết quả cũng lại là Tiểu Tạp Chủng khác thôi." Khang Hoa Thi che miệng bật cười.

      " phải vậy!" Khang Hoa Hiên khỏi nổi cơn tức giận. ôm lấy bé cưng, kìm được tức giận, thở phì phò, đứng lên nhìn các chị hét lên: "Rốt cuộc hai người tới đây để làm cái gì hả? Nếu như là tới để cười nhạo ấy và bé cưng, vậy mời hai người ra ngoài!"

      Đối mặt với em út bình thường tính khí rất hiền lành, rất ít tức giận, hôm nay lại đột nhiên nổi cáu vì Phó Thần Cương, hai chị nhìn nhau cái, bật cười.

      "Ái chà, phải là em thích người ta rồi chứ?"

      " em nhớ sao? Trước kia rất kỳ quái đấy..."

      Khang Hoa Hiên phải là ngu ngốc, đương nhiên nhận ra trong giọng của các chị mình có ý khinh thường. Nhưng cũng thể địch nổi khi đối phương là chị Cả và chị Hai cùng hợp sức với nhau.

      Từ khi bắt đầu phát ra cái ôm mình có thể khích lệ được người khác, thoải mái cho người khác những cái ôm. Đối tượng bao gồm cả cha mẹ, các bâc thầy, những người cùng trang lứa... Bất kể là người cùng phái hay khác phái, đều vô cùng phóng khoáng. Dần dần khi lớn lên thành đạt chỉ có mình chị Hai lợi hại, xinh đẹp cũng chỉ có mình chị Cả nữa. Trong ba chị em, trở thành người có nhân duyên tốt nhất, dĩ nhiên trở thành cái gai trong mắt hai người chị .

      chỉ lần muốn cho các chị mượn cái ôm, để cho các chị hiểu được, giống như các chị, miệng rất khoa trương, điệu bộ, hoặc cố ý dùng tiếp xúc của tứ chi để làm cho người ta bỏ xuống đề phòng... Nhưng kỳ quái, ở người hai chị, ấm áp của lại tạo được bất cứ tác dụng gì.

      Có lẽ, thế giới này có người nào giống như .

      Nếu như hôm nay các chị tới đây chẳng qua chỉ muốn cười nhạo vậy cũng có thể chịu đựng. Nhưng ngờ các chị chẳng những cục cưng của là Tiểu Tạp Chủng, lại còn thi nhau kể lại những chuyện ngày xưa của Phó Thần Cương, đến lúc này chịu nổi nữa...

      "Chị biết rồi! Nhất định là em lại dùng chiêu kia thôi, ôm cái thân thiết, làm cho người nhà phục sát đất."

      "Nhưng này, có phải là trước kia em cũng cái ôm để hạ Phó Thần Cương nhỉ?"

      "Người ta có tiền ..."

      Đanh ôm Huân Triết, nước mắt của Khang Hoa Hiên gần như trào ra. giờ, đây lần đầu tiên ước mong sao hai chị có thể biến ngay lập tức khỏi ánh mắt của mình.

      Các chị xúc phạm sao, nhưng thể xúc phạm đến cục cưng của , thể xúc phạm đến được...

      "Mời các người rời khỏi đây, tôi muốn nghe các người những chuyện quá khứ ở đây."

      "Cái gì vậy? Trở mặt hả?" Khang Hoa Thi hừ lạnh tiếng, "Khi đó mày còn bé biết gì, hôm nay chúng tao tới là muốn cho mày biết là hạng người gì."

      "Đúng vậy, mày và kém nhau nhiều tuổi như vậy, cho dù đối xử với mày có tốt chăng nữa, cũng chỉ là vì thấy mày trẻ tuổi dễ bắt nạt thôi. Chẳng phải đàn ông đều thích chơi đùa với các còn tuổi đó sao!"

      Có lẽ là do cảm nhận được khí giương cung bạt kiếm ở xung quanh mình, Huân Triết vốn bình tĩnh ở trong ngực Khang Hoa Hiên nhìn ngó, nghe thấy tiếng tim đập đầy kích động, run rẩy đến bất an, cũng bắt đầu rối loạn, oa lên tiếng rồi òa lên khóc.

      "Các người đủ chưa?"

      Từ ngoài cửa vọng tới giọng u đầy phẫn nộ, ba người cũng thở dốc vì kinh ngạc, nhận ra Phó Thần Cương đứng ở ngoài cửa biết từ bao giờ..

      Chương 6 - phần 2.2

      "Thần Cương..." Khang Hoa Hiên cắn môi nhìn về , cố gắng để cho mình bật khóc lên.

      chính là Phó Thần Cương sao? phải chứ?

      Hai chị em xoay người lại đầy kinh ngạc, thấy người đàn ông to con đứng ở trước mặt, ước chừng phải cao hơn các hai cái đầu, ngũ quan lập thể ràng, toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, làm cho các thể nào tưởng tượng nổi chính là cậu thiếu niên gầy gò bé năm xưa trong trí nhớ của các .

      Người ở trước mắt, nhìn từ bất kể góc độ nào, đều là người đàn ông xuất sắc! ta là Phó Thần Cương sao?

      Ánh mắt vốn nghiêm khắc của Phó Thần Cương dịu chút nhìn người ở phía sau hai mắt bị màn sương bao phủ. về phía Khang Hoa Hiên, đón lấy con trai mình ở trong ngực vẫn khóc loạn ngừng, sau đó ôm lấy vẫn còn run rẩy. "Các người có chuyện gì ?" hỏi rất lạnh nhạt, ngập tràn xa cách.

      "Ách, chúng tôi là chị của Hoa Hiên, hôm nay... tới thăm em mình thôi..."

      "Bây giờ thăm xong rồi các người có thể được rồi đấy."

      "Nhưng mà..."

      Khang Hoa Chân còn định thêm điều gì đó, nhưng bị chị lôi kéo ống tay áo, hai người cầm túi và áo khoác của mình lên vội vã cáo từ.

      Khang Hoa Hiên vốn định đuổi theo, ngờ lại bị Phó Thần Cương kéo lại, ánh mắt của vừa nhìn vào con trai bế tay mình, vừa dỗ bé con, tay kia lại nắm chặt lấy buông.

      nhìn chằm chằm vào tay , được lúc cuối cùng, đột nhiên nước mắt cứ từng giọt rơi vào cánh tay .

      thoáng sững sờ, chợt siết chặt tay hơn.

      để mặc cho lôi kéo mình, cho đến khi Huân Triết thôi khóc đặt con trai vào chiếc giường trẻ, hỏi : " khóc cái gì?"

      lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào trước ngực , đưa tay vây quanh . muốn cho cái ôm nữa, muốn dùng toàn bộ năng lượng của mình cho ấm áp. Nhưng biết tại sao, nước mắt của lại sao dừng được, hơn nữa càng rơi nhiều hơn.

      "Tôi... Tôi biết rằng trước kia từng phải chịu những chuyện như vậy..."

      Hóa ra là bởi vì chuyện này. thở dài, nhất định là hai chị của những chuyện gì đó nên .

      "Tôi thèm để ý, đấy." thử nhàng kéo người ra chút, mỗi lần tới gần sát , cho "khích lệ", bộ phận ... Cho nên, phải tận lực khắc chế giữ khoảng cách với thân thể của .

      "Nhưng mà... Tôi lại thấy rất khó chịu..."

      Phó Thần Cương nhìn gương mặt đầy nước mắt của , đưa tay gạt nước mắt . Lúc này mới nhận ra, rơi nước mắt vì ." ngốc."

      ôm vào trong ngực, vòng tay vây quanh người . Nhưng thấy vẫn ngừng rơi nước mắt, dùng sức ôm chặt hơn, học theo cách của , cũng tưởng tượng nguồn năng lượng cuồn cuộn dứt có thể truyền tới người .

      Lúc đầu Khang Hoa Hiên có cảm giác ngực như bị thứ gì đó đè ép, nhưng dần dần, cảm giác này còn ràng nữa, ngược lại cảm thấy có dòng nước ấm từ lồng ngực của chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình, nhàng xoa dịu đau đớn trong ngực của . hít hít cái mũi, tò mò hỏi , " làm gì vậy?"

      "Học theo thôi?"

      "Học tôi ư?"

      "Chẳng phải , cho người khác cái ôm là có thể truyền năng lượng cho người đó, làm cho họ tỉnh táo lại lần nữa đó sao? tại tôi muốn khóc nữa, cho nên, tôi cũng cho cái ôm, đừng khóc nữa."

      Khang Hoa Hiên ngẩn ngơ, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ có cho người khác cái ôm, làm cho người ta ấm áp, đây là lần đầu tiên, có người dùng phương thức của , thử cho ấm áp...

      ra được ôm lại thư thái như vậy...

      chút kiêng kỵ lại tiến lên áp chặt vào ... Còn Phó Thần Cương nơi đó bị thân thể mềm mại của áp chặt vào nên cổ họng cảm thấy khô rát.

      nhàng kéo thân thể của ra, chống lại cặp mắt mờ mịt của , thể làm gì khác hơn đành sang chuyện khác, "Vừa rồi tay bị đau hả ?" Vẫn có thể nhận ra được mùi thuốc bắc ở tay .

      "Vâng."

      cầm lấy tay của , theo cách dạy trước đây, nhàng bóp bóp cánh tay của , "Thoải mái ?"

      Chỉ thấy thoải mái nheo mắt lại, nằm dựa vào ghế sa lon, dường như vô cùng hưởng thụ lực xoa bóp của ngón tay .

      Mơ hồ lầu bầu đôi câu gì đó, lười biếng nhìn lại , nở nụ cười tươi tỉnh tràn đầy cảm kích, cũng nhìn thấy trong mắt Phó Thần Cương nụ cười với lúm đồng tiền vô cùng quyến rũ.

      "Sau này có kế hoạch gì chưa?" Đè nén lại ý nghĩ rung động muốn hôn , thuận miệng hỏi.

      "Nghĩa là gì?"

      "Nếu như có ngày, cần chăm sóc Huân Triết nữa, dự định làm cái gì?"

      "Tôi..." Trừ việc chăm sóc cục cưng ra, nhất định tiếp tục làm việc để kiếm tiền, ba tháng sau, đón cục cưng rời xa ...

      Nghĩ tới đây, trái tim của Khang Hoa Hiên khỏi đau xót."Làm việc thôi! Bất kể tới đâu, cũng phải tiếp tục làm việc."

      "Trình độ học vấn của cũng cao, nghĩ muốn tiếp tục học nữa hay sao?" nhớ từng học trường dạy nghề nhưng chưa tốt nghiệp, học đến năm thứ ba đành nghỉ học, dường chuyện này có liên quan đến mẹ của . Khi đó thân thể dì Trang bắt đầu tốt, khi phát mẹ bị bệnh nặng, nhất định tạm nghỉ học ra ngoài làm việc.

      "Muốn chứ, đừng nhìn tôi như thế, thành tích học tập của tôi cũng tệ lắm đâu. Nhưng mà..." mím môi, nhìn về phía cục cưng ngủ thở phì phò ở bên trong giường trẻ con. "Đọc sách cần phải có tiền, nhưng nếu đọc sách, có thời gian để kiếm tiền."

      "Nếu như vậy đọc sách cũng cần lo lắng đến chuyện tiền đâu, có thể vừa chăm sóc Huân Triết, vừa học. Trong căn phòng ở góc lầu hai kia có cái bàn, sửa sang lại chút là có thể dùng được."

      Vì vậy, hôm sau bảo quản gia giúp tay sửa sang lại thư phòng ở lầu hai. Tiếp đến hôm sau nữa, bộ giáo trình học hàm thụ được đặt mua cũng lần lượt được gửi về nhà.

      "Tôi... Tôi biết nên gì?" Nhìn chuẩn bị thư phòng và giáo trình cho mình, cảm động được nên lời.

      "Lúc này, chỉ cần lời cám ơn là được rồi."

      "Cảm ơn ." cầm bàn tay , nhàng in lên đó nụ hôn.
      Last edited: 18/1/16
      thư hồthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 7- phần 1 .1


      mười phút đồng hồ.

      Thạch Dự Thạc ngẩng đầu trộm nhìn Phó Thần Cương ở trước bàn máy vi tính, tay phải của giống như được gắn với đồ trân châu bảo thạch gì đó. Mười phút trôi qua, cũng sắp đến mười phút rồi, vẫn thấy Phó Thần Cương coi như có ai ở bên cạnh, cứ nhìn mình chằm chằm vào tay của mình.

      đó có bản đồ chôn giấu thứ gì đó chăng?

      Thạch Dự Thạc tò mò ghé đầu vào nhìn - chẳng có cái gì hết, tay của cậu ta vẫn chính là tay của cậu ta, bàn tay vẫn đủ cả năm ngón, thiếu ngón nào, cũng bị sắp xếp sai vị trí.

      ràng là chẳng có cái gì cả, nhưng sao cậu ta lại phải nhìn lâu như vậy... Cậu ta vẫn chỉ nhìn con chuột trong tay thôi sao?

      Lật lòng bàn tay của bạn tốt lên, Thạch Dự Thạc nhận thấy phần mỏm phía con chuột trong tay Phó Thần Cương và phần lưng con chuột cũng trơn bóng như nhau, có chút khác biệt nào hết.

      "Cậu làm gì vậy?" Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần vẻ chỉ trích.

      "Những lời này phải là tớ hỏi cậu mới đúng chứ?"

      "Tớ làm sao?"

      "Vừa mới rồi vì sao mà cậu thất thần vậy?" Thạch Dự Thạc nhìn đồng hồ đeo cổ tay: "Lại còn suốt mười phút đồng hồ liền. Rốt cuộc cậu suy nghĩ gì vậy?"

      "Chỉ là tớ nghĩ... con tớ." và cả bảo mẫu của con trai nữa chứ.

      "Có nghĩ ra được cái gì hay ho ?"

      " biết... sau này khi lớn lên nó thành hạng người gì?"

      Thạch Dự Thạc cau mày nhìn bạn tốt. Từ bao giờ Phó Thần Cương có cái kiểu như bà già thế này nhỉ... Ặc, còn cả cái vẻ mặt đa sầu đa cảm kia nữa chứ? Cậu ta phát rồ rồi hay sao vậy?

      "Thằng bé giờ cũng gian nan giống như cậu, sau này lớn lên chắc cũng kém bao nhiêu đâu."

      "Nó giống tớ sao?" Sắc mặt lạnh , Phó Thần Cương đột nhiên có chút mất hứng."Tớ muốn nó giống như tớ."

      Sống trong hoàn cảnh bất bình đẳng, lại lớn lên trong thiếu hụt của tình thương nuôi dưỡng thành người có cá tính được như bình thường. Đương nhiên hi vọng con trai của mình cũng phải chịu đựng cũng như trải qua cuộc sống thực lạnh lẽo đầy vật lộn, cuối cùng lại giống như .

      "Cậu là cha của nó, nó giống cậu muốn giống ai?"

      Giống ai? Bỗng dưng, Phó Thần Cương nhớ đến Khang Hoa Hiên.

      thích , thích cảm giác làm cho người khác được ấm áp, cũng như luôn mang đến ấm áp. nghĩ, nếu như lúc đầu cũng từng được nhận ấm áp này, có phải cuộc đời của đổi khác rất lớn hay ?

      Nếu như có thể, hi vọng Khang Hoa Hiên vẫn có thể luôn ở bên cạnh con trai ... Thậm chí là ở bên cạnh ! hi vọng con trai mình giống như , tương lai trở thành người thiện lương, biết quan tâm chăm sóc người khác. hi vọng, Huân Triết có thể giống như .

      "Tớ hi vọng, nó có thể giống như Hoa Hiên."

      "Hoa Hiên?" Thạch Dự Thạc sửng sốt, người kia là ai vậy? "Khang Hoa Hiên? Cậu muốn bảo mẫu đó sao?"

      Thấy Phó Thần Cương đáp lại, Thạch Dự Thạc với tư cách là người bạn đưa ra câu khuyến nghị: "Người em, đừng có với tớ, cậu thích cái bảo mẫu kia rồi đấy nhé!"

      Có lẽ Thạch Dự Thạc có ác ý, nhưng Phó Thần Cương vừa nghe thấy cụm từ “bảo mẫu ” kia từ miệng bạn mình để chỉ Khang Hoa Hiên, trong lòng đột nhiên thấy có cảm giác vui.

      "Người ta có tên tuổi hẳn hoi, đừng gọi ấy là “bảo mẫu .”

      Thực ghê tởm! Quả nhiên đoán trúng." ta dùng phương pháp gì để mê hoặc khiến cậu phải xoay quanh ta vậy? Bình thường cậu đâu phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy?"

      " ấy mê hoặc khiến tớ phải xoay quanh, tớ cũng hề bị ấy lừa."

      "Còn có!" Thạch Dự Thạc bắt đầu khẩn trương. Hóa ra suốt mấy ngày nay, Phó Thần Cương khác thường cũng chính là do kia sao?

      giống như , Phó Thần Cương phải là người dễ dàng tín nhiệm ai đó. Nhưng chỉ cần đột phá được trái tim phòng ngự của cậu ta, với Phó Thần Cương chính là chuyện cả đời. Cậu ta tín nhiệm đối phương vô điều kiện, coi như giao cả mạng sống vào tay đối phương cũng được... Cũng bởi vì như vậy, nên Thạch Dự Thạc mới càng lo lắng hơn.

      " ta cũng chỉ là bảo mẫu mà thôi! Sao tự nhiên cậu lại hi vọng con trai của mình giống như ta? Điều này lên ý gì đây? Cậu định giữ người ta cả đời bên cạnh để làm bảo mẫu ư? Hay là định làm bà xã cả đời vậy?"

      Làm bà xã cả đời ư?

      Thạch Dự Thạc câu rất đơn giản làm cho Phó Thần Cương tỉnh ra. Đúng vậy, sao nghĩ tới nhỉ, nếu như Khang Hoa Hiên gả cho , vậy có thể danh chính ngôn thuận giao Huân Triết cho dạy dỗ, hơn nữa cũng có thể danh chính ngôn thuận dựa vào trong ngực , hoặc cần bất kỳ cớ gì, khi cần có thể được ôm cái sâu, thậm chí nhiều hơn nữa...

      Ba mươi lăm năm qua, chưa bao giờ từng giống như bây giờ, mơ tưởng có người phụ nữ như vậy, mơ tưởng có thể cùng tay trong tay cả đời.

      bị mê hoặc đến mức phải xoay quanh sao? Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng cứ cho là như vậy , vậy làm sao? Bây giờ cách nào tưởng tượng được, nếu như trong cuộc đời thiếu Khang Hoa Hiên, ngày tháng kế tiếp cuộc sống của trải qua như thế nào...

      "Tớ có tính toán của tớ." chỉ có thể với bạn tốt như vậy.

      Thạch Dự Thạc vỗ trán thở dài, thảm rồi, quả nhiên là rất thảm.

      "Vậy còn Tâm Lôi sao? Cậu và cái bảo mẫu đó mới biết nhau mấy tháng, trong đó quen biết Tâm Lôi hơn hai năm, cậu cảm thấy Tưởng đại tiểu thư có thể chấp nhận sao?"

      " ấy chấp nhận cũng phải chấp nhận. Dù sao tớ đây cũng phải là người duy nhất mà ấy qua lại, đúng ? Ngoại trừ chịu được việc bị mất thể diện, ấy cũng có gì bị tổn thất."

      Ặc, nếu như thế sai chút nào. "Nhưng ấy lại luôn là người rất cố chấp, cậu chủ động chia tay, khác gì cho ấy bậc thang để xuống dưới, ấy tha thứ cho cậu đâu."

      "Tớ biết."

      Nhìn bạn tốt trở thành người có bộ dạng như vậy, Thạch Dự Thạc lo lắng nhìn bạn mình.

      Hi vọng cậu ta biết mình nên như thế nào mới phải.
      Chương 7 Phần 1.2


      Đêm đó, Phó Thần Cương hẹn với Tưởng Tâm Lôi dùng cơm ở tầng lầu cao nhất của nhà hàng. Nơi đó bình thường người qua lại cũng ít, cũng có ít nhân vật có mặt mũi đến nhà hàng này ăn uống. Vì vậy biết, vì sĩ diện, tuyệt đối ta có những hành động luống cuống ở nơi như thế này.

      "Tâm Lôi, chúng ta chia tay !"

      Tay nâng ly rượu lên, hơi ngừng lại chút, Tưởng Tâm Lôi liếc cái đầy khó hiểu, sau đó tiếp tục uống hớp rượu đỏ vẻ đầy ưu nhã.

      ta biết trái tim của lâu nay còn đặt ở người mình, chẳng qua mấy tháng gần đây lại càng ràng hơn. Nhất là từ lúc có đứa con trai lai lịch đó, tốn ít thời gian với nó, “hoạ vô đơn chí” lại càng làm cho quan hệ của bọn họ vốn lạnh nhạt lại càng xa cách hơn.

      Vốn dĩ, cũng nghĩ quá nhiều, dù thế nào nữa muốn bảo chăm sóc “cái đồ mềm nhũn” kia là tốt rồi. cho rằng cứ để như thế, quan hệ giữa và Phó Thần Cương cũng chẳng có gì thay đổi quá lớn, bởi vì vẫn là người phụ nữ duy nhất gần gũi bên cạnh .

      Đối với ,công việc vĩnh viễn quan trọng hơn tình cảm. Hơn nữa là người ít ham muốn, chưa từng để tâm vào những chuyện nam nữ trăng hoa. cho là ở bên cạnh xuất những phụ nữ khác, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, đại khái cũng cần căng thẳng cắt bỏ đối với mối quan hệ này.

      Cho nên, rốt cuộc có cái gì làm thay đổi suy nghĩ của ?

      "Tại sao yên lành lại đột nhiên chuyện này?"

      "Tôi có cách nào sống chung cùng với em được nữa."

      "Từ trước đến giờ ràng chúng ta vẫn rất tốt kia mà. cứ việc sống cuộc sống của , em cứ tiếp tục rong chơi với cuộc sống của em, hai bên đều bình an vô , chẳng phải như thế hay sao?"

      "Bởi vì chúng ta quá giống nhau."

      " cái gì vậy?"

      "Tôi là người ích kỷ, mà em cũng vậy. Sống chung với em, tôi cảm thấy giống như mình soi gương vậy." lạnh lùng : "Cho nên, ban đầu vì chúng ta đều muốn đạt được mục đích gì đó nên mới thuận cùng nhau ở chung chỗ. Em có được người bạn trai để nở mày nở mặt, tương lai có thể là người chồng để tin tưởng. Còn tôi, thu được cơ hội hợp tác với cha của em, tương lai, có thể được thừa kế sản nghiệp của cha em nữa."

      Tưởng Tâm Lôi nhíu mi lại . Đây chính là , mặc dù trước đây hai người bọn họ cũng toạc ra, nhưng cư xử với Phó Thần Cương như thế, mà cũng biết, đến với là có dụng ý khác.

      "Tôi vốn cũng cho rằng, sống chung cùng với em có gì là tốt. Nhưng, bây giờ chúng ta quá giống nhau, hai người giống nhau người ở chung chỗ vui vẻ, cũng hạnh phúc."

      Tưởng Tâm Lôi phải là loại phụ nữ quấn quít chặt lấy đàn ông. Chẳng qua là vì cha sớm coi như rể hiền, phần lớn những người cùng giới ở bên ngoài, tất cả bọn họ nhìn hai người đều thấy tốt đẹp như vậy, nếu như chia tay, mặt mũi của bị vứt vào đâu?

      "Em cảm thấy cứ như thế này em cũng rất vui vẻ rồi, có ngươi làm bia đỡ đạn, ba em nổi cáu bắt em tìm đối tượng có cá tính chững chạc nữa. cũng ghét em, vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch định , kết hôn với em. Sau khi cưới, hai chúng ta lại sống riêng cuộc sống của mình như thế. Em quan tâm làm cái gì, cũng cần để ý tới việc em rong chơi như thế nào."

      ", tôi kết hôn với em."

      Thấy thay đổi tâm ý, Tưởng Tâm Lôi bắt đầu bốc lửa, "Em cũng chấp nhận nhượng bộ lớn với như vậy, còn muốn như thế nào nữa?"

      "Đây phải là cuộc sống mà tôi muốn."

      "Vậy muốn cuộc sống thế nào?" Tưởng Tâm Lôi hừ lạnh tiếng, lúc này mới phát ra hôm nay Phó Thần Cương có chút kỳ quái, phải là người chịu khó giải thích như vậy." có người phụ nữ khác phải ?" Cái giả thiết này mặc dù khả năng rất thấp, nhưng cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến nhiều như vậy.

      "Tôi và em chia tay là bởi vì chúng ta hợp nhau, cũng liên quan gì tới những người khác."

      Vừa nghe, Tưởng Tâm Lôi giống như con sư tử mẹ bị chọc giận, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên dữ tợn." có người phụ nữ khác? Người kia là ai?"

      có thể chịu được tình cảm của bọn họ càng lúc càng xa, cũng có thể chịu được việc có bất kỳ ý định gì với mình. Nhưng, lại cách nào chịu được việc người đàn ông của mình lại bị những người phụ nữ khác cướp . Đối với , đây quả thực là vũ nhục qua lớn.

      "Tôi , chuyện này liên quan đến bất kỳ ai." vẫn luôn rất tỉnh táo.

      "Đừng có gạt người." cười lạnh, "Nếu như có những người phụ nữ khác, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống như vậy cho đến lúc cùng vào lễ đường! Chắc chắn là do có những người phụ nữ khác, nên mới có thể mở miệng ra những lời này với em. , ta là ai?"

      " là tự tôi muốn chia tay với em mà, chuyện này liên quan đến bất kỳ người nào hết."

      "Vậy sao?" Nhưng Tưởng Tâm Lôi hoàn toàn tin như thế. ta hiểu đàn ông rất , muốn thân hình có thân hình, muốn chiều cao cũng có chiều cao, ngay cả gia thế bối cảnh cũng chê vào đâu được. Nếu như phải có người phụ nữ khác, người đàn ông làm sao có thể buông tha đây?

      "Người phụ nữ kia có biết rằng mình mấy chục năm sau này phải nhẫn nhịn chịu đựng vắng vẻ, bởi vì người chồng của mình hoàn toàn “ làm ăn được gì” hay ?"

      Phó Thần Cương siết chặt hai quả đấm, biết ta cố ý dùng phép khích tướng buộc há miệng, thậm chí tiếc vạch trần vết thương lòng của ra, vì muốn nhìn phát điên.

      "Tùy em muốn sao cũng được." thong thả đứng dậy, "Về phần bác Tưởng, tôi giải thích với ông ấy, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, đối với những suy đoán của người ngoài, tôi xử lý sao để giảm mức độ tổn thương xuống đến thấp nhất, là em là người chủ động lên lời chia tay là được." Vì để bảo vệ danh tiếng của phụ nữ, quy tắc căn bản này luôn biết cách làm.

      "Phó Thần Cương." Biết tâm ý của định, ngay cả việc dọn dẹp những chuyện xảy ra sau đó cũng nghĩ thấu đáo giúp cho rồi. Tưởng Tâm Lôi chỉ có thể lạnh lùng chăm chú nhìn : ", con mẹ nó, đừng có giả bộ thân sĩ! Vì muốn chia tay với tôi để ở chung chỗ với người phụ nữ khác, chuyện gì cũng làm được sao?"

      "Đúng vậy." khẽ thở dài, thừa nhận."Bởi vì nếu như ấy, tôi sống nổi."

      ********************

      Cuối giờ chiều, Khang Hoa Hiên trong ở vườn hoa xem lại mấy luống hoa thường phát triển tốt trong mùa Hạ. Huân Triết ngồi trong xe tập lắc lư ở bên cạnh , thỉnh thoảng lại tò mò chạy đến bên gọi ô ô. nhìn lại nơi mình vừa sửa sang xong xuôi tỏ ý hài lòng liền thu dọn lại dụng cụ, chuẩn bị ôm con trai vào nhà.

      Lúc này có bóng phụ nữ mang chiếc kính mát to, người xách túi lớn túi , ngừng dáo dác nhìn quanh ở phía ngoài cửa thu hút chú ý của .

      Mặc dù có vẻ như quá giống người xấu, nhưng cũng hòa nhã hỏi câu: "Xin hỏi, có chuyện gì ?" kia quệt quệt tay, tiến lên hỏi thăm.

      "Phó Thần Cương ở đây phải ?"

      "Phó tiên sinh ở công ty, buổi tối mới trở về."
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 7 Phần 1.3



      gật đầu cái, nhìn chằm chằm vào Huân Triết nhìn xe tập : "Đứa này đáng , là con trai của à?"

      "Hả?" Khang Hoa Hiên mở to hai mắt, sợ hết hồn, lắc đầu xua tay: " phải, phải đâu, tôi, tôi chỉ là..."

      kia thấy bộ dạng Khang Hoa Hiên hoảng hốt quá độ, trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng ta cũng chọc phá thêm, tiếp tục hỏi: " phải là con trai của à? Vậy đây chính là đứa trẻ của Phó tiên sinh phải ?"

      "Vâng, xin hỏi rốt cuộc là..."

      " có gì, có gì." kia lại phất tay cái, chuyển sang đề tài khác: "Phó tiên sinh tối nào cũng rất khuya mới trở lại sao?"

      "Nếu như cần hỏi ngài ấy, phải gọi điện thoại đến công ty hẹn trước thời gian gặp gỡ. Tôi biết được hành trình của ngài ấy, lung tung với , hại lỡ việc tốt."

      kia hơi sửng sốt, vội vàng : "Tôi cũng biết là Phó tiên sinh bận nhiều việc, biết bình thường ngài ấy có nào khá... thân thiết hay ?"

      Hả? Khang Hoa Hiên bắt đầu nghi ngờ.

      Chỉ thấy kia móc trong túi ra phong bì, làm bộ lơ đãng để lộ ra tiền mặt ở bên trong.

      " là bảo mẫu được Phó tiên sinh mời về, bình thường có gặp họ , dù chỉ là lúc thôi... Kể cho tôi nghe chút nhé, chúng tôi có tiền thưởng rất nhiều. Nghe ông ta có đứa con riêng, có chính xác hay ?"

      Là chó săn sao? Khang Hoa Hiên nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ, biết nên làm thế nào mới phải. chưa từng gặp phải tình huống thế này bao giờ, d∞đ∞l∞q∞đ là ai muốn tới đào bới những chuyện riêng tư của vậy? Ngay cả chuyện của cục cưng cũng biết rồi sao?

      Càng nghĩ càng thấy bất an, ôm lấy cục cưng muốn vào nhà.

      "Đợi chút, kể cho tôi nghe chút! biết mẹ của đứa trẻ là ai chứ?"

      ", tôi biết..."

      "Có ? Còn nữa gần đây Phó tiên sinh khá thân thiết với ai vậy? cần phải quá , chỉ cần tiết lộ tên họ hoặc nơi làm việc là được."

      "Tôi biết gì hết!"

      "Hả?" Đối phương nhìn gần như muốn phối hợp, liền buông tay, làm bộ nghi ngờ lẩm bẩm , "Nhưng sao tôi lại nghe , có người tự xưng là mẹ của đứa trẻ kia nhỉ!"

      "Ai vậy?" Khang Hoa Hiên nghe vậy, tò mò quay đầu, "Là người nào?"

      Quả nhiên! Đối với chuyện bát quái của người chủ thuê mình, sao có người làm thuê nào có thể chút tin tức nội bộ chứ? Dùng cách thả con tép, bắt con tôm chính là như vậy. Cho dù là có cũng có thể từ dấu vết của những lời đối thoại để dò xét ra được chút gì đó.

      "Hóa ra biết sao? đáng tiếc nhỉ..."

      Khang Hoa Hiên hiểu, ngoài ra làm sao có thể có người phụ nữ thứ hai tự xưng là mẹ của cục cưng chứ? Huống chi, về đối ngoại Phó Thần Cương luôn luôn năng thận trọng, tại sao đột nhiên lại có phóng viên chạy đến nhà, hỏi những câu sâu như vậy?

      " muốn biết sao?" Phong bì được lấy ra lần nữa, "Vậy hãy cho tôi biết gần đây có những nào hay ra vào ở nơi này, tôi cho biết mẹ đứa trẻ kia là ai."

      Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Khang Hoa Hiên vốn dĩ cũng muốn biết ai là người giả mạo làm mẹ đẻ của cục cưng, mà chỉ muốn cho cái loại người chuyên đặt điều này cái tát vỡ mặt, mím chặt môi lại, ôm lấy con trai quay người bỏ .

      "Này, đừng ! tôi phải làm thế nào với nhiệm vụ của khách hàng giao cho đây..."

      " hãy mau rời . Nếu vẫn còn nữa, tôi mời cảnh vệ tới đây: "Đứng ở cửa, Khang Hoa Hiên vọng ra bên ngoài rất lớn, chỉ thấy đối phương sờ sờ đầu, tự cảm thấy mất mặt rời .

      Sau khi đóng cửa lại Khang Hoa Hiên thấy trong lòng lo lắng thôi. Đối phương biết được những gì rồi? rất nghi ngờ, bởi vì thái độ của đối phương đối với , phảng phất như chỉ là nhân vật râu ria bé, hoàn toàn có liên quan gì tới cục cưng hết...

      Hơn nữa, tại sao có người đột nhiên tìm đến Phó Thần Cương, lại còn cho biết mẹ của cục cưng là ai?

      có nên chuyện này cho Phó Thần Cương biết ?

      Suy nghĩ lại về quấy rầy của đối phương, bữa cơm tối hôm nay Khang Hoa Hiên ăn mà trong lòng có chút yên. Ngay cả khi nhét vào miệng mình đồ ăn của cục cưng mà cũng hề hay biết.

      "Hoa Hiên!" Phó Thần Cương nhìn thấy có điều gì đó thoải mái, liền vội vã lấy lại đồ ăn ở tay ra để ở bên, " làm sao vậy? Quá mệt mỏi sao?"

      " có."

      như thế, nhưng khi lại lần nữa dùng nước sôi để nguội để pha sữa tươi cho Huân Triết uống Phó Thần Cương cũng chịu được nữa. lấy bình sữa trong tay ra, kéo sang bên: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" sờ tay lên trán kiểm tra độ nóng ấm: "Có chỗ nào thoải mái sao?"

      Khang Hoa Hiên yên lặng nhìn , đột nhiên kìm nổi nữa liền hỏi câu, "Thần Cương, nếu như hôm nay đột nhiên mọc lên , ta là mẹ của cục cưng, làm gì?"

      Phó Thần Cương nhíu mày cái, nhõm trả lời, "Phải xem xem ta muốn cái gì ."

      "Có ý tứ gì?"

      "Nếu như cái ta cần chính là tiền, được thôi, tôi cho ta khoản tiền hợp lý. Còn nếu như cái ta cần chính là cục cưng, rất xin lỗi, gặp nhau ở tòa án."

      "Nếu như... cái ta muốn phải là tiền, cũng phải là bé cưng sao?"

      "Vậy ta muốn cái gì?"

      Khang Hoa Hiên ngây người: "Hừm, tôi cũng biết."

      "Có người đến đây cái gì sao?"

      lắp bắp kể lại cho nghe chuyện hôm nay có người tìm đến hỏi chuyện của .

      "Người kia là ai?"

      "Tôi biết, có lẽ là chó săn."

      "Sau này nên cẩn thận chút." lo lắng vuốt ve gương mặt của : "Có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tôi, biết ?"

      "Vâng, tôi biết rồi..." Vốn thảo luận chính , trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao dám ngẩng đầu lên nhìn .
      Last edited: 18/1/16
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :