1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 4 PHẦN 1 (tiếp theo)

      hôm vào buổi sáng, Phó Thần Cương ở trong phòng lầu còn mặc áo, liền mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén. nhận ra đây là tiếng của Hứa Hải Sinh, tài xế của , Hứa Hải Sinh thường có thói quen đến nhà trước nửa giờ để đón .

      Thời gian còn sớm như thế, tại trong phòng bếp cũng chỉ có Khang Hoa Hiên nấu chút cháo và chút đồ ăn, Hứa Hải Sinh ở phòng bếp với làm gì nhỉ?

      muốn nghĩ nhiều nữa, cất bước vào phòng bếp, lại lập tức trợn to hai mắt đầy kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt ...

      Chỉ thấy hai người với bốn cánh tay quấn quít, nhìn giống như cặp tình nhân bị xa cách lâu lắm mới được gặp nhau, mà cũng giống như bạn bè thân thiết xa cách nhiều năm gặp lại, ôm chặt.

      Bọn họ có thể quen biết như vậy sao? Sao lại biết nhỉ?

      "Có lúc chịu đựng quá lâu tốt đối với thân thể mình đâu." giọng êm ái mềm mại với người đàn ông trung niên như vậy.

      Có chuyện gì xảy ra vậy? Phó Thần Cương ngạc nhiên.

      ho mấy tiếng, cắt ngang cái ôm của hai người, lúc này Hứa Hải Sinh mới bừng tỉnh, đột nhiên đẩy Khang Hoa Hiên ra, hốt hoảng nhìn về phía .

      "Chào Phó tiên sinh." Cúi đầu, Hứa Hải Sinh kéo kéo vạt áo, bước nhanh qua bên người Phó Thần Cương ra ngoài: "Tôi ra trước làm ấm xe, Phó tiên sinh chuẩn bị xong khi nào có thể báo cho tôi tiếng."

      So sánh với hốt hoảng của ta, Khang Hoa Hiên bị đẩy ra chỉ có chút sững sờ, nhìn bóng lưng Hứa Hải Sinh rời khỏi phòng bếp. khẽ thở dài tiếng, sau đó gãi gãi đầu, xoay người mở lò vi sóng hâm nóng sữa tươi.

      Sắc mặt Phó Thần Cương xanh mét, chăm chú quan sát ở trước mắt. Lúc này mặt cũng đỏ, nhịp thở bị gấp gáp, thủ đoạn của cao minh, hay là da mặt quá dầy vậy? Chuyện nam nữ vốn nên nhúng tay quá sâu, nhưng trước mắt dù sao cũng là bảo mẫu của con trai . Nếu như trước mặt giở trò lão luyện với đàn ông làm chuyện thất đức... cho dù con trai có quấn bao nhiêu chăng nữa, cũng thể ngồi nhìn.

      "... sao có thể ôm ấp với người đàn ông lớn tuổi như vậy chứ?"

      "Bởi vì ông ấy cần."

      Nghe giọng trả lời vừa bình tĩnh vừa mềm mại, giống như tuyệt đối vì chuyện ấy mà cảm thấy xấu hổ.

      " có biết ông ta hơn 45 tuổi rồi ?"

      "Tôi biết."

      Khóe miệng Phó Thần Cương hơi lay động: "Vậy có biết ông ta kết hôn rồi ?"

      gật đầu cái: "Có."

      "Vậy mà còn. . ."

      "Bởi vì ông ta cần."

      Cần sao? Vì thế nên tài xế của và bảo mẫu chọn phòng bếp nhà làm địa điểm hẹn hò sao? Nhìn đôi tay trắng của vừa mới ôm lấy hai cánh tay hơi mập của Hứa Hải Sinh chặt, dường như muốn dùng toàn bộ sức lực của mình dính chặt lấy người đàn ông...

      Là vì quá "cần"sao ?

      A, bịt chặt hai mắt, loại trò chơi vụng trộm đầy kích thích này tốt nhất là đừng để cho bắt gặp ...

      "Coi như do tuổi còn trẻ, lại vừa là bảo mẫu của Huân Triết tôi mới cho biết... , cần phải biết tự trân trọng bản thân mình mới được."

      lấy sữa tươi ra cho , Khang Hoa Hiên thoáng lặng người , lúc này mới ngẩng đầu lên, cần suy nghĩ: "Phó tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi."

      "Bất kể là có hiểu lầm hay , tôi và vợ của Hứa tiên sinh là chỗ quen biết, sau này đừng để cho tôi nhìn thấy chuyện như vậy nữa."

      Đôi môi hồng phấn hé mở, Khang Hoa Hiên vốn định thêm câu gì nữa, nhưng dừng lại, nuốt câu trở về.

      Chuyện như vậy, có với người ngoài cuộc cũng vô dụng.

      Phó Thần Cương sao hiểu nổi. là người ít ham muốn lại rất thờ ơ với loại chuyện như thế này. Bình thường cũng chẳng để ở trong lòng, lại càng sâu tìm tòi nghiên cứu, nhưng lần này biết tại sao, có lẽ là vì hình ảnh kia quá chấn động, hoặc là hai người kia thuộc loại thái quá. . .

      bất ngờ! Chỉ nhìn độ tuổi, Hứa Hải Sinh cũng có thể làm cha của ! Cho dù thế nào chăng nữa, cũng thể nghĩ được và cũng rất khó chấp nhận việc giữa hai người có tình nam nữ.

      Vì vậy suốt cả buổi sáng, trong đầu luôn bị hình ảnh đầy chấn động trong phòng bếp kia ám ảnh.

      Hứa Hải Sinh lớn lên bình thường, là người đàng hoàng, cũng có chút quả quyết, tình hình kinh tế vào bậc trung, hơn nữa còn là người đàn ông trung niên đến độ phát tướng ...

      Nếu để ông ta và Khang Hoa Hiên đứng cạnh nhau, khiến người ta nhìn vào đều thấy như cha và con , mà phải. . .

      Có lẽ do Khang Hoa Hiên có chút lưu luyến tình cha con chừng? nhớ cha qua đời từ lâu, khi ông ấy còn sống, đứa con mà ông ấy thương nhất chính là , lúc này gặp phải người như thế chắc chắn tránh khỏi bị ảnh hưởng !

      Hay thích người nhiều tuổi? Vậy đây? Mặc dù nhiều tuổi như cha , nhưng tính số tuổi mà , thực cũng hơn cả chục tuổi, vì sao lại luôn tránh mình như tránh lũ rắn rết vậy?

      Khụ! làm gì thế này? Chẳng phải là nên ghét mới đúng, vậy mà ngược lại, lại để ý tới kia như thế chứ?

      , nghiêm chỉnh mà , ban đầu có ấn tượng về rất tốt, đơn giản là ngày hôm đó bộ dáng ôm Huân Triết, cũng đủ để cho loại trừ ngay khuyết điểm còn quá trẻ chưa đủ kinh nghiệm.

      Về dịu dàng rất dịu dàng; về quan tâm rất biết cách quan tâm chăm sóc, ngoài dịu dàng và quan tâm luôn lộ ra ngoài, còn giấu khí chất điềm tĩnh ấm áp. biết bây giờ là thời đại nào, những có tính cách giống như bây giờ đúng là có nhiều, mà quả cũng chỉ có được tán thưởng là thông minh mà thôi.
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      thư hồthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4 phần 1 (tiếp theo)

      Ban đầu chọn Tưởng Tâm Lôi, có gì hơn vì giống nhau ở chỗ... đều có cách nhìn thông minh, có lẽ cũng giống tính nết có chút ích kỷ nữa, nhưng biết có cách suy nghĩ riêng của mình. Khi cần cũng phối hợp diễn xuất với , hai người hợp sức với nhau lừa gạt rất có lợi. Nếu tính góc độ lâu dài mà , bọn họ có thể ở chung chỗ, có lợi đối với tất cả mọi người, cũng từng cho là chỉ có này là thu hút chúy ý của . . .

      Nếu quả như vậy, vậy những chú ý từng chút của với Khang Hoa Hiên bởi lý do gì.

      , thèm để ý đến , chẳng qua do từng trải qua kinh nghiệm đáng sợ, vì vậy có chút để ý đối với nhân phẩm của bảo mẫu cho con trai mà thôi.

      Đúng là chỉ có như vậy thôi.

      ****************

      Huân Triết khóc.

      Buổi tối chủ nhật, Phó Thần Cương rót chén cà phê chuẩn bị lên lầu đọc sách. Khi qua phòng trẻ liền đặt ở cái giá cạnh đó, theo bản năng hướng cái nhìn vào chiếc giường trẻ con, trong đầu chợt nhớ tới chuyện đáng sợ mà bảo mẫu làm lúc trước. vội vàng lật tung quần áo con trai, kiểm tra xem người cu cậu có vết thương nào . Lúc này ngoài ý muốn, mới phát ra, lúc này người con trai mặc quần áo mà nhìn thấy bao giờ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, thấy hầu hết đồ mà Huân Triết mặc người đều là quần áo mới. Phó Thần Cương hiểu gần đây con trai ăn cái gì mà lớn cực kỳ nhanh. Nếu phải mỗi lúc trời tối vẫn nhớ cần phải qua thăm con chút, chắc chắn bận đến mức quên cả thấy con trai mình lớn lên.

      nhớ tới mấy ngày trước lần đầu tiên Khang Hoa Hiên nhìn giơ tay đòi đưa tiền. Nguyên nhân như là vì quần áo của Huân Triết gần như sắp mặc được nữa rồi, phải mua cho cu cậu quần áo mới.

      Vốn chơi con búp bê bằng nhung, Phó Huân Triết nhìn thấy ba ba mình, bốn mắt giao nhau liền giang hai cánh tay, lấy vẻ mặt cực kỳ vô tội và ngây thơ ngóng nhìn , hy vọng bế cu cậu lên.

      giây, hai giây, ba giây. . . Phó Thần Cương đứng ở bên cạnh giường trẻ con vẫn chút phản ứng, tay Huân Triết khua khua lúc mỏi, mà vẫn chưa thấy người trước mắt có bất kỳ hành động nào, mặt vừa nhăn lại, miệng ngoác ra...

      Khóc.

      Phó Thần Cương mím chặt môi, vẻ mặt biểu cực kỳ phức tạp, dường như có chút đau lòng lại có chút do dự. Cuối cùng, kiên quyết cầm lý cà phê tay, nhất định chịu đưa tay ra ôm lấy con trai.

      Bên trong chiếc giường , Huân Triết càng khóc rống lên lớn hơn nữa.

      "Bé con khóc đấy!" Phó Thần Cương cũng chịu được nữa Huân Triết khóc đến khàn cả giọng, dường như nếu ôm cu cậu tắt thở ngay, vì vậy nhìn vào bên trong đau đầu hét lên.

      "Đây đây, đợi chút..." Trong phòng truyền ra tiếng trả lời đầy hốt hoảng.

      quên mất, ở đây yên tĩnh là bởi vì kia tắm, theo lý mà , cũng nên đưa tay ra giúp đỡ, ôm lấy đứa con trai mình hò hét gào khóc khản cổ kia , nhưng lại nhìn ly cà phê trong tay lần nữa, rồi lại di chuyển nhìn sang bên kia.

      Cả người Phó Huân Triết giãy dụa giống như con sâu lông, cu cậu ngừng giãy giụa muốn bò dậy, lật người cái, gương mặt nho úp xuống, nằm sấp bụng, chỉ còn mỗi cái đầu tròn cố gắng ngẩng cao lên tiếp tục khóc lớn.
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      thư hồthuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      u dang hay ma lai het tiec wa diii

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4 phần 2

      Phó Thần Cương cau mày, mới định giúp cu cậu lật người lại, nghe sau lưng truyền đến tiếng chân bước dồn dập ...

      "Dì tới rồi đây. . ."

      luồng hơi nước ướt nhẹp nhanh chóng lướt qua bên cạnh , chỉ thấy mái tóc ướt được Khang Hoa Hiên vắt vai, vội vàng đến bên giường trẻ con để bế Huân Triết còn ở bên trong. vừa đáp lại vừa quên vừa vuốt gọn gàng mái tóc dài ướt nước sang bên, để giọt nước dính vào bé con.

      Cuối cùng được người khác ôm lấy, Huân Triết dần dần nín khóc, chỉ còn nức nở lên vài tiếng, dựa vào vai Khang Hoa Hiên. Gương mặt buồn bã vốn nhìn chằm chằm vào Phó Thần Cương, nhưng sau khi được Khang Hoa Hiên dỗ dành vỗ về lúc cục cưng liền quay đầu, vùi mặt sâu vào cổ của .

      "Ngoan nhé, sao tự nhiên lại khóc thế này?" Khang Hoa Hiên hiểu nguyên nhân, dỗ dành bé con hồi, định đặt cục cưng xuống, ngờ vừa định thả xuống, cu cậu lại bắt đầu khóc lớn, nên chỉ có thể tiếp tục ôm lấy bé con.

      nhìn chằm chằm. Bởi vì mái tóc ướt của nước nên làm cho quần áo dính chặt vào người , để lộ ra đường cong. Phó Thần Cương khàn giọng : "... Tóc còn chưa lau..."

      Khang Hoa Hiên xoay người nhìn , mặt ngoài nghi ngờ, còn có chút tức giận khó thấy: "Ngài thể giúp tôi trông nó chút được ư?"

      Vừa ra khỏi phòng tắm, sững sờ, người đàn ông kia đứng ngẩn ra ở bên cạnh giường trẻ, cũng nhúc nhích, nhìn thấy Huân Triết khóc lớn bên trong lại chỉ biết gọi tới dỗ dành.

      "Đây là công việc của mà."

      Đúng, đây là là công việc của , nhưng con người ta luôn có khoảng thời gian bất tiện, vậy mà ngay cả chút việc cũng muốn giúp là sao?

      Đây cũng là con của kia mà!

      "Chẳng lẽ lại thể bế con trai của mình chút được hay sao?" sớm phát ra rồi.

      Từ sau khi vào làm ở trong nhà này, chú ý tới việc Phó Thần Cương hầu như chưa từng bế Huân Triết, có lúc dành thời gian để qua thăm Huân Triết chút cũng là tốt lắm rồi. Lúc đầu còn cho rằng chẳng qua là bận rộn, làm việc cả ngày rất mệt mỏi, ngờ ngay cả lúc này, cũng đồng ý ôm lấy con trai của mình.

      "Nó chỉ khóc thôi mà."

      "Nó khóc, là bởi vì muốn có người ôm nó... "

      "Nếu như lần nào cũng chiều theo ý của nó, chẳng cần mấy năm bị nó bò lên đầu rồi, " lạnh lùng : "Phải cho nó biết, phải là vừa khóc có người tới để cưng chiều, vỗ về nó, nếu tạo thành thói quen như thế sao? Xã hội này đâu có đơn giản như vậy."

      "Nó còn , nhìn thấy người yên tâm, khóc vì thấy bất an. . ."

      "Thói quen đó tốt, mặc kệ nó, để cho nó khóc mấy lần , lâu dần, nó cũng hiểu có khóc cũng vô ích thôi."

      Khang Hoa Hiên nhất thời bị vô tình của làm cho sững sờ đến á khẩu gì được nữa, cũng cảm thấy mũi mình cay cay vì thương đứa con trong ngực mình.

      Tại sao lại có thể đối xử với Huân Triết như vậy? muốn giáo dục con như vậy sao? Giữa lúc này, thấy hối hận khi mình tự nhiên lại giao con trai để cho chăm sóc. . .

      Vốn cho rằng thương, chăm sóc con. Cho dù tính tình có lạnh lùng chút, nhưng là người cha, cũng có chung vui sướng lẫn kiêu ngạo mới phải chứ? như vậy, tuyệt đối quan tâm đến con trai của mình sao?

      "Nó chỉ là đứa trẻ." hi vọng có thể hiểu được điều này, đối xử với Huân Triết như vậy nữa.

      "Đối với nó cần nghiêm khắc chút, Khang tiểu thư, quá cưng chiều nó rồi."

      cưng chiều nó ư? Đó là con trai của mà! Đương nhiên là phải cưng chìu con rồi!

      Khang Hoa Hiên cắn môi, thầm thề, chờ thời gian hợp lý, nhất định phải mang con trai cao bay xa chạy cách xa." cưng chiều nó, dĩ nhiên là tôi phải cưng chiều rồi, nếu cục cưng quá đáng thương."

      " cưng chiều nó? khó nghe chút, có thể cưng chiều nó được bao lâu?"

      bật thốt lên, "Đương nhiên là cả đời."

      "Khang tiểu thư." Phó Thần Cương tỉnh táo nhắc nhở: " chỉ là bảo mẫu thôi đấy."

      phải là bảo mẫu, mà là mẹ của bé cưng, là mẹ của Huân Triết! Trong lòng Khang Hoa Hiên hò hét, nhưng chữ cũng thốt ra miệng.

      Mím miệng lại, ôm chặt lấy cục cưng của mình, sao chịu nổi xoay người đưa lưng về phía .

      Cà phê nguội lạnh, hơi lạnh từ ly cà phê Mark truyền đến đầu ngón tay lạnh như băng. Phó Thần Cương chút nghĩ ngợi vào phòng bếp, đổ hết ly cà phê vào rãnh nước, lúc này mới phát , hai tay của mình ngừng run rẩy.

      cũng biết mình làm như vậy đúng lắm, thương Huân Triết, cũng muốn cưng chiều con nhiều, nhưng. . . Tiếng khóc của con luôn làm cho nhớ tới ngày xưa.

      cũng giống như con trai mình, năm ấy cũng là đứa trẻ bị vứt bỏ, mới được hơn ba tháng bị nhét vào của nhà họ Phó.

      chỉ là con nuôi của nhà họ Phó, đối với đại nghiệp của nhà họ Phó mà , hoàn toàn thể vì mà bị hụt đôi đũa. Vậy mà, ba đứa trẻ của nhà họ Phó - hai trai , ba chị em lại có thể vì chuyện mà trở mặt thành thù, ngược lại, trong chuyện này lại cùng nhau bắt nạt , cùng chung mối thù.

      Chương 4 (tiếp theo)

      trở thành nơi trút giận của tất cả mọi người, chị em bọn họ cũng bởi vì có mặt của mà khéo léo giữ được cân bằng tuyệt vời. Còn cha của - phải gọi là cha nuôi mới đúng, lại làm như thấy tình huống này. Dù sao đối với , chỉ là con trai của người khác, khi con trai của mình bắt nạt con trai của người khác, lúc đó... đương nhiên là làm bộ như nhìn thấy rồi.

      Cho nên Phó Thần Cương nhẫn nhịn!

      Khi người nhà họ Phó cái gì cũng có, ngay cả miếng cơm cũng đều do bảo mẫu len lén kín đáo đưa cho... Khoảng thời gian ấy, nhẫn nhịn! Khi ngay cả Phó Nhã Cương là người có thành tích học kém nhất cũng xin được vào học tại trường đại học tư nhân lớn nhất nước Mĩ, đến cơ hội được học đại học ở ngay tại Đài Loan cũng có, lúc ấy nhịn! Khi ngăn kéo của bị lẫn vào chiếc quần lót nữ viền tơ, Phó Shena tức giận chỉ vào chất vấn, mắng biến thái, còn em của cầm gậy gộc đập trận tàn nhẫn cũng nhịn. . .

      biết, ngày nào đó, phải nhịn nữa.

      Bởi vì về sau do nhà họ Phó gia có người nối nghiệp, cuối cùng cha nuôi đành phải phó thác cho tương lai ở người , do đó, quyền lợi chủ yếu được chuyển sang .

      Năm ấy, khi 30 tuổi, mang Tường Đạt Quang Điện nổi tiếng của nhà họ Phó bán rẻ cho Thiên Thụy. Ngày ấy cha nuôi bị làm cho tức giận đến chảy máu não. Nhưng dù sao cũng từng thời là cha con, vì báo đáp "công ơn nuôi dưỡng" của cha nuôi, đưa cha nuôi đến trung tâm dưỡng lão ở Hokkaido Nhật Bản để nghỉ ngơi, có người trông chừng ông suốt 24 giờ.

      Có người máu lạnh đến mức tuyệt tình, đó là bởi vì họ biết trải qua những gì mới như vậy.

      Cho nên, khi Huân Triết xuất trong cuộc sống của mình vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi. mặt mong muốn có thể thương con trai nhiều, mang đến cho con mình tình thương và quan tâm của người cha mà chưa bao giờ được hưởng. Mặt khác cũng muốn bù đắp cho con thiếu hụt tình thương của mẹ. Nhưng, lại biết làm thế nào để biểu tình của mình với con.

      hi vọng Huân Triết có thể kiên cường giống như , sau này lớn lên có thể trở thành “rồng giữa con người”, xông xáo trận trong nghiệp. Vì thế có lúc cảm thấy cần phải kìm nén tình cảm với con trai... Ngược lại với suy nghĩ trong lòng, lại biết nên đối mặt thế nào với cục cưng mềm yếu này. . .

      Tiếng hắt hơi nho vang lên trong phòng trẻ làm cho suy nghĩ của dời sang hướng khác. kỳ lạ kia tới đây hơn hai tháng, chưa bao giờ đề nghị với được nghỉ ngơi, ngay cả hai tháng qua cũng cũng nghỉ ngày. Hàng ngày chỉ lo chăm sóc cho Huân Triết, ngay cả ngủ cũng nằm ở bên cạnh cu cậu.

      Có lúc muốn cho ngồi nghỉ để thở chút, nhưng lại cần, có thể ở bên cạnh Huân Triết giúp đỡ cho bé con, chính là cách được nghỉ ngơi tốt nhất... Nếu như bảo mẫu mà như vậy, nguyện ý bán mạng cho và con trai cũng phản đối.

      Chẳng qua là, vào lúc này tâm tình của khỏi bị nhiễu loạn bởi sóng điện gì gì đó! ngực giống như có tảng đá nặng đè lên rất khó chịu. Trong đầu lại lên cảnh lúc nãy kia đầy tức giận xoay người đưa lưng về phía .

      đặt cái ly xuống xoay người trở về phòng trẻ, tới phía sau lại phát vừa lấy giấy lau mặt, lỗ mũi hít hít mấy tiếng khóc sụt sùi làm cho huyệt thái dương của thấy căng thẳng.

      Lúc nãy cái gì nên sao?

      Thỉnh thoảng giữa tiếng khóc lóc lại có tiếng hắt hơi nho cố giấu. Lúc này Phó Thần Cương mới chú ý tới mái tóc của vẫn còn ướt, phía còn có chút bọt của dầu gội chưa được nước xả sạch . nghĩ chắc vừa rồi nhất định là cực kỳ gấp gáp lao ra khỏi phòng tắm. . .

      Giờ phút này, quần áo người nhanh chóng bị nước từ mái tóc xuống làm cho ẩm ướt, chiếc áo màu trắng làm cho đường cong của vóc người như như ... cũng hề để ý rằng ngoài chiếc áo khoác người ra, bên trong hề mặc thêm gì hết. . .

      " mau tắm ." thở dài tiếng nặng nề.

      "Để tôi dỗ bé con ngủ lại ..."

      " ngay bây giờ , tóc của vẫn còn ướt."

      Khang Hoa Hiên để lời của vào tai này lại chui ra khỏi tai khác: "Chờ bé con ngủ, tôi mới có thể an tâm tắm, ngài cũng cần phải phí công tới chăm sóc bé con đâu."

      ra là tức giận.

      Trong lúc nhất thời, Phó Thần Cương cũng nghĩ thêm được gì nữa, nhìn chằm chằm vào dáng người thanh mảnh và cặp chân thon dài trắng noãn kia, cảm thấy khó thở: "Nhanh tắm , nếu bị cảm lây bệnh sang cho con tôi tốt."
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      hoadaoanh, thư hồthuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4 (tiếp theo)

      Nước mắt Khang Hoa Hiên lại rớt xuống: "Rốt cuộc ngài muốn tôi phải làm sao đây? Tôi bế nó, nó khóc, mà bé con khóc ngài lại gọi tôi ra ngoài dỗ nó... giờ ngài lại muốn tôi bỏ nó xuống để tắm, ngài, ngài. . ."

      "Xin lỗi," thừa nhận, lúc nãy là có nóng nảy, nhưng ra là ... "Ngữ điệu của tôi chưa tốt, nhưng phải là tôi có ý đó."

      ************************

      Khang Hoa Hiên sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ tới Phó Thần Cương bình thường luôn tâm cao khí ngạo lại có thể cúi đầu nhìn xin lỗi?

      ngậm miệng lại chấm dứt kinh ngạc của mình. biết giai đoạn trưởng thành của phải trải qua những chuyện khác hẳn với những người bình thường, do đó ít nhiều cũng có thể lý giải được tâm tính của .

      Ban đầu, cho là Phó Thần Cương có thể dùng đồng cảm để đối xử tử tế với cục cưng, nên mới giao con cho , nhưng có lẽ là phải là con, mà . . . biết cách thể thương con thế nào. . .

      "Ngài ôm nó ?" Bất kể có muốn hay , Khang Hoa Hiên cương quyết nhét Huân Triết vào trong lòng : "Ngài là ba của nó cơ mà!"

      Trái tim biết vì sao, giống như bị cái gì đó thoáng nhéo chặt lại, Phó Thần Cương bị động đưa tay đón lấy con trai.

      Có lẽ trong lúc nhất thời cục cưng vẫn còn chưa quen, cứ quẫy đạp ở trong , vẻ mặt liền biến sắc, toàn thân cứng đờ, vội vàng định nhét cục cưng trở về cho .

      "Thằng bé sao lại nặng như vậy?"

      "Bé con ấy à! Cả ngày trừ việc ăn ngủ ra, việc của nó chính là phải lớn lên nhanh!" Khang Hoa Hiên đưa tay đón, ngược lại còn động viên ngồi xuống ghế sa lon.

      "Ngài ngồi , hãy từ từ tìm ra tư thế ngồi thoải mái nhất, ngài mới ôm con được thoải mái, lúc đó cục cưng mới có thể thoải mái được."

      Mặt mũi Phó Thần Cương lúc đầu còn cứng ngắc, nhìn con trai nặng hơn đầy bỡ ngỡ. Lúc này rất sợ mình lỡ tay làm con bị ngã xuống đất, chỉ thấy Khang Hoa Hiên kéo nơi kia, giật nơi này, từ từ để đầu bé con tựa vào khuỷu tay chắc chắn, lúc này nhóc con mới thôi ngọ ngoạy.

      "Để cho con trai nghe thấy tiếng tim của ngài đập , nó rất an tâm."

      Phó Thần Cương hết sức chăm chú nhìn con trai ở người mình. . . So với trong tưởng tượng của , lúc này Huân Triết nhất định nặng hơn, trong trí nhớ Huân Triết chỉ là khối thịt non mềm, giờ ngờ lại rất có sức sống. Bé con nằm ở trong ngực nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ô ô a a giống như chuyện.

      "Ô ô ô ...A a...” Khang Hoa Hiên cũng thoải mái hưởng ứng với nhóc con: "Bộ dáng như vậy a a... bé cưng có cảm thấy rất thoải mái nào? A a , được ba ba ôm dĩ nhiên thoải mái nhỉ, a ư ư!"

      Phó Thần Cương thấy thế hiểu ra làm sao, "Ô ô A a" là cái gì vậy? Đây là ngôn ngữ của trẻ con sao?

      " nghe hiểu được à?"

      "Dĩ nhiên là hiểu chứ." Khang Hoa Hiên cười cười rồi : "Ngài chỉ cần chuyện nhiều với nó, nhìn ánh mắt của nó, lâu dần, ngài cũng từ từ biết được con mình muốn cái gì."

      Phó Thần Cương đưa tay muốn vuốt vé gương mặt của con trai, giữa chừng Huân Triết lại đưa bàn tay bé nắm lấy ngón trỏ của , thử nhét ngón tay của vào trong miệng. . . Cũng giống như lúc ngủ bé con nắm ngón tay của Khang Hoa Hiên vậy.

      "Nó rất thích nắm ngón tay ngài."

      " ?" Phó Thần Cương thở phào nhõm, ra ý thích của bé con là như vậy. . .

      cầm bàn tay tay bé của con trai, đặt lên miệng khẽ hôn cái, cảm giác mềm mại của da thịt trẻ con cùng với mùi sữa tắm người Khang Hoa Hiên ở gần bên, khiến trong lòng chấn động.

      ngẩng đầu lần nữa nhìn ngũ quan xinh đẹp của , từ mái tóc ướt nước và từ người tỏa ra mùi thơm, làm thoáng thất thần, " tắm , tôi trông nó được."

      "Vâng." Quấn mái tóc lên nửa đầu, Khang Hoa Hiên vui vẻ vào phòng tắm.

      Rốt cục nguyện ý bế Huân Triết, đây tượng tốt, phải sao?
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :