1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 3 PHẦN 1 (TIẾP THEO)

      "Đợi , xin chờ chút."

      "Sao vậy?"

      "Tôi muốn . . . Cám ơn."

      Phó Thần Cương sửng sốt ngược lại, ngờ vậy mà lại đột nhiên cảm ơn với . trả cho tiền lương, còn làm công việc trông con thay , theo đúng như nhu cầu, thực ra cũng cần thiết phải khách sáo như thế.

      "Từ rất nhiều mặt mà . . ." Khang Hoa Hiên cắn cắn môi, nhìn bé cưng trong ngực mình, " rất cám ơn ngài."

      Phó Thần Cương biết đãi ngộ mình có thể là rất tốt. Nhưng nếu như bởi vì khoản tiền lương này có thể khiến giải quyết được khốn cảnh trước mắt, lời cảm ơn này, chấp nhận.

      " cần khách khí." khôi phục lại giọng vốn nguội lạnh của mình."Hãy làm cho tốt công việc của , chăm sóc tốt cho Huân Triết là được."

      Cả ngày Khang Hoa Hiên đều cười, vừa thỏa mãn lại vừa cảm động. Cả tâm tư lẫn thần sắc cũng khác ngày thường. Vừa rồi bà Lưu giới thiệu phòng bếp, phòng khách, phòng sinh hoạt hàng ngày, phòng... Nhưng năm câu chỉ nghe vào đôi câu, còn lại những thời gian khác, dành toàn bộ chú ý cho bé cưng trong ngực.

      Bà Lưu thấy thế thở dài, quyết định để tự làm quen với biệt thự này, ngoại trừ dặn dò mấy chuyện quan trọng, những chuyện khác bà cũng làm gì hơn được. Bà cũng dặn dò Khang Hoa Hiên nếu có chuyện gì xảy ra hãy liên lạc với bà, tiếp đó bà liền bắt xe xuôi về phía Nam.

      Khang Hoa Hiên cho là mình nằm mộng.

      Nhưng cục cưng ở trong vòng tay của đây rồi !

      Sau hồi lâu nén nhịn, cuối cùng nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt bé cưng, cục cưng vừa uống sữa tươi, vừa mở to hai mắt, tò mò nhìn .

      "Cục cưng, cục cưng của mẹ. . ."

      Đúng vậy, Phó Huân Triết là đứa bé mà mang thai hơn chín tháng sinh ra, là cục cưng của , Khang Hoa Hiên này.

      Trước khi cục cưng ra đời, ngoài ý muốn, mẹ được chẩn đoán bị u não, cần phẫu thuật cắt bỏ khẩn cấp. Khi đó, chị Cả vừa mới mua nhà, hàng tháng cũng phải cố hết sức mới trả được tiền vay, gì đến chuyện giúp tay cho khoản tiền thuốc thang. Còn chị Hai nửa năm nữa tốt nghiệp đại học, vừa học vừa làm ở Sở nghiên cứu, mặc dù bình thường cũng có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng chị lại dự định tu nghiệp ở Nhật Bản, nên khả năng giúp đỡ cũng nhiều, vì thế... chỉ còn là người có thể chi tiền, đành tạm nghỉ học ra xã hội tìm việc

      ra tiền gửi ngân hàng chỉ có mười vạn đồng, vốn dự định dùng trong lúc ở cữ, có nguồn thu nào có thể rút ra để chi dùng. Nhưng lúc ấy bệnh tình của mẹ hết sức khẩn cấp, hoàn toàn có thời gian để suy nghĩ nữa, thể làm gì khác hơn là ưu tiên cho bệnh tình của mẹ trước , còn thừa lại, chờ con ra đời tính tiếp.

      Nhưng được việc này, lại được việc khác.

      Sau khi sinh cục cưng, tất cả tiền gửi ngân hàng của chỉ còn lại hai ngàn đồng, mà sau khi xuất viện, vốn dĩ vóc người của gầy gò, lại trong kỳ ở cữ, hoàn toàn còn sức lực để ra ngoài tìm việc làm, thể làm gì khác hơn là nằm ở căn phòng lúc trước để nghỉ ngơi.

      Liên tục cả tuần, chỉ ăn mì gói và bánh bao, nếu như chỉ có mình chịu khổ sao, đáng thương nhất là cục cưng của ... Bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nên ngay cả sữa cũng có, đành mua sữa bột cho con uống, sau đó ôm con khóc cả đêm, bởi vì cũng còn cách nào hơn nữa.

      biết, nếu như nuôi nổi cục cưng, biện pháp tồi tệ nhất, chính là đành gửi cục cưng vào Nhi Viện.

      Sau đó trong lần lên mạng, tình cờ phát ra phòng chát Quán con Cò, số thành viên thêm nữa cũng nhiều ít ... chỉ có ba Cò mẹ ngậm Cò con. Khi đến chuyện mình dự định tạm thời gửi cục cưng ở nhi viện trước, hai Cò mẹ kia có ý kiến khác nhau.

      Các , nếu còn cách nào để nuôi con, có nên nghĩ cách tìm cha cho đứa hay ? Sau đó người khác lại có ý nghĩ kỳ lạ hơn, , dứt khoát tạm thời mang con đến cho cha nó chăm sóc, dù sao ta cũng phải có nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng có quyền được biết tồn tại của đứa trẻ. . .

      Khi đó, cả tâm hồn và thể xác quá mệt mỏi, trong lòng chỉ hy vọng có thể cho bé cưng được ăn no mặc ấm. biết cha của bé cưng là ai, ta tuyệt đối có khả năng cho bé cưng cuộc sống tốt hơn. Vì thế, mới đặt cục cưng ở cửa nhà Phó Thần Cương. . .

      Vốn dĩ định trong năm này bồi dưỡng cho thân thể mình khỏe lại, tích cóp đủ tiền để sống, sau đó đến đón cục cưng về. Nhưng chỉ mới hơn tháng, sao chịu đựng nổi được nữa.

      Từ ngày xa cục cưng, gần như ngày ngày lấy lệ rửa mặt, chỉ cần nghĩ tới con ở bên cạnh mình, biết được nhận đối xử như thế nào, lòng đau như đao cắt.

      Sau đó lại nghe mẹ , Phó Thần Cương nhờ người bạn của bà mở công ty môi giới nghề bảo mẫu, hi vọng tìm được bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ. Nghe được tin đó, ngay lập tức quyết định đến ứng tuyển nhận công việc này, đáng tiếc người ta thấy trẻ tuổi, đủ từng trải, ngay vòng đầu tiên bị đánh rớt, càng cần phải đến chuyện phỏng vấn.

      nhớ cục cưng đến mức gần như điên cuồng, vừa vặn đúng lúc gặp bà Lưu tới thăm mẹ, với bà chuyện của nhà họ Phó, vì vậy lập tức xung phong nhận việc, hi vọng nhờ mối quan hệ của bà Lưu, có thể gặp lại cục cưng lần.

      Mà lúc này, cuối cùng thành công. . .
      Last edited: 26/12/15
      thư hồthuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tội chị wa

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3 phần 2:

      Hơn chín giờ tối, Phó Thần Cương vừa bước vào cửa nhà thoáng sửng sốt bởi mùi thơm của thức ăn xông vào mũi.

      đặt cặp tài liệu lên ghế sa lon, vừa nới lỏng cà vạt vừa về phía phòng bếp. nhìn thấy bàn ăn bày hai ba cái đĩa được bao kín lại bằng lớp màng bọc thực phẩm, bát đũa vẫn chưa có ai động đến.

      Đèn trong phòng trẻ vẫn sáng, nhàng gõ mấy cái vào cánh cửa phòng, vào.

      "Suỵt...!” Khang Hoa Hiên biết trở về, "Bé con ngủ đấy."

      Phó Thần Cương nhìn sang bọn họ, bàn tay con trai vẫn nắm chặt lấy ngón tay của kia buông... tình cảm của hai người hòa hợp nhanh như vậy sao? nhớ con trai từng có trạng thái tốt như vậy bao giờ chưa?

      Bởi vì lâu lắm rồi đến công ty, tài liệu, báo cáo, tờ trình tồn đọng ít. biết, hôm nay người bảo mẫu mới lần đầu tiên tới làm việc, cần phải về nhà sớm chút, do đó dốc hết sức lực đẩy nhanh tốc độ làm việc. Cả ngày trời, ngoại trừ ra ngoài toilet, gần như rời khỏi phòng làm việc, bữa tối cũng chỉ ăn phần Hamburg.

      Suy nghĩ chút, quả rất đói bụng.

      rời khỏi phòng trẻ, ngồi vào trước bàn ăn trong phòng bếp, xé bỏ lớp màng bao đĩa đồ ăn, tiếp đó cầm đũa gắp miếng trứng muối chiên với hạt tiêu lên thử, rồi tiếp tục ăn cả miếng lớn rất ngon miệng.

      Có lẽ có vẻ hơi khoa trương, nhưng những món ăn mà làm, quả thực gợi lại hồi ức ngày trước của .

      Trong ký ức của mình, nhớ chưa bao giờ cùng người nhà họ Phó ngồi ăn cơm cùng bàn. Khi còn bé, và Quản gia, bảo mẫu thường ăn cơm với nhau, lớn lên chút, đành phải cho bữa tối vào chiếc khay mang lên tầng để ăn. trong thời kỳ phát triển của tuổi thanh niên, chút đồ ăn này, ăn hoàn toàn thể đủ no. Vì vậy khi trời tối, lại đến phòng bếp tìm đồ ăn, khi đó dì Trang, người bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc em thường nấu chút gì đó cho ăn khuya.

      Thời gian dì Trang ở nhà chỉ có hai năm ngắn ngủi, nhưng dì mang đến cho ấm áp hơn hẳn so với thờ ơ của bất kỳ ai trong nhà họ Phó, khiến sao quên được.

      còn nhớ, theo gót dì Trang bao giờ cũng có tiểu quỷ lúc nào cũng buồn ngủ. bé mặc áo ngủ có hình phim hoạt hoạ, ngồi ở ghế mắt to trừng mắt với , sau đó bé quá ngủ ấy liền nằm xoài ở bàn ăn ngủ thiếp .

      Bây giờ tiểu quỷ kia trưởng thành, lại còn trở thành bảo mẫu cho con trai !

      Hóa ra quả thực thời gian trôi rất nhanh, nhưng sao cuộc sống thời gian ngày lại bằng cả năm...

      " ăn có no ?" Khang Hoa Hiên vừa vào phòng bếp, phát thức ăn bàn gần như bị quét sach còn miếng , thoáng sửng sốt, vội vàng giúp dọn dẹp mặt bàn.

      "Đây đều là làm sao?"

      "Vâng."

      " Rất giống mùi vị của dì Trang làm."

      "Tôi là con của bà mà." Khang Hoa Hiên cười thành tiếng.

      Nhìn bóng lưng rửa chén, Phó Thần Cương hỏi: "Dì Trang tại khá hơn chưa?"

      "Mẹ tôi hồi phục khá tốt, ở với chị Hai của tôi." Vì thế mới có dũng khí ngược lên phía bắc tìm bé cưng.

      "Vậy chị Cả của đâu?"

      "Hai năm trước chị ấy lập gia đình."

      Phó Thần Cương quan sát , "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

      Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu nhìn , ràng là ta muốn hai người làm bộ như gặp nhau lần đầu tiên, hề quen biết gì với nhau, sao bây giờ lại còn hỏi nhiều chuyện qua như vậy để làm gì?

      Thấy câu nào, Phó Thần Cương sưng mặt lên." phải vẫn còn ở tuổi vị thành niên chứ?"

      Khang Hoa Hiên đỏ mặt, vội vàng phất tay cái, "Tôi 23 tuổi rồi."

      Hai mươi ba tuổi? 23 tuổi rồi sao? Gầy tong teo tý, ngoại trừ khuôn mặt tròn còn thấy có chút thịt, lượng thịt cả người nếu cắt ra sợ rằng được đầy tô.

      "Thoạt nhìn giống như người 23 tuổi."

      "Hả. . . Có thể bởi vì tôi thường ăn có bữa ăn, bữa ăn."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì công việc thôi! Làm việc ở nhà hàng chỉ có bữa ăn sáng và bữa ăn tối. Nếu gặp lúc quá bận rộn có khi còn kịp ăn nữa, ngày cũng chỉ ăn bữa. Nhưng cũng bởi vì tôi thuộc người có dạ dày rất ! Thỉnh thoảng bữa ăn cũng có cảm giác gì. . ."

      "Vậy ăn bữa tối chưa?" Nếu như nhớ lầm, bữa ăn tối còn nguyên vẹn mà động đũa lúc trước, cách khác. . . bữa ăn vừa rồi mà ăn liền tù tì mấy bát liền ấy, vô tình ăn hết bữa ăn tối của rồi chăng?

      "Tôi uống chén yến mạch cùng đá bào rồi." Đối với , như thế là đủ rồi.

      Phó Thần Cương biết, rất nhiều vì muốn giữ vóc người mà cố giữ cho dạ dày mình như dạ dày chim. Nhưng người quá gầy, đến mức gần như đủ dinh dưỡng, lấy cớ gì mà ăn bữa ăn tối?

      Giúp tắt vòi nước, kéo tay , cứng rắn ép đến ngồi trước bàn ăn, sau đó xoay người mở tủ lạnh định tìm chút nguyên liệu nấu ăn.

      " chưa ăn tối, sao với tôi?"

      "Tôi cần. . ."

      " muốn giảm cân đấy là chuyện của , nhưng Phó Thần Cương tôi đây, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ để cho nhân viên của mình bị đói."

      Tủ lạnh có rất nhiều thứ gì đó, nhưng phần lớn đều thuộc thứ mà có thể xử lý. thở dài, chỉ tùy tiện lấy ra chút cơm chiên để lên bàn.

      " ăn ." như ra lệnh.

      "Nhưng mà tôi. . ." Cái khay cơm chiên này cũng quá lớn!

      "Ăn no mới có đủ sức để trông con cho tôi chứ! Tôi đây hề mong muốn khi bế con tôi lại đột nhiên té xỉu, lúc đó lại lấy cớ do đầy đủ dinh dưỡng."

      Hình ảnh lên trước mắt, chỉ nghĩ mà thấy sợ, cho dù nguyên nhân thế nào nữa cũng là điều muốn. Khang Hoa Hiên đành ngoan ngoãn cầm thìa lên, chậm rãi xúc từng miếng cơm chiên lên đưa vào miệng.

      " Hôm nay Huân Triết có khóc rống lên ?"

      "Rất tốt." vội vàng nuốt vội miếng cơm, "Nhưng khi tôi thay tã cho nó phát nơi bắp đùi và cánh tay đều có vết bầm là sao vậy?"

      Vừa nhắc tới những vết thương này, sắc mặt Phó Thần Cương trầm xuống, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của nhất thời tối sầm lại.

      "Lúc trước nó bị người bảo mẫu ngược đãi."

      Khang Hoa Hiên vừa nghe, chiếc thìa trong tay rớt xuống, cặp mắt trợn to, ánh mắt nhìn đầy phức tạp.

      Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể chứ? Bảo bảo đáng như thế, tại sao lại để xảy ra chuyện này? nhớ các vết thương người bé cưng có màu sắc đậm nhạt đồng nhất, hơn nữa chỉ có nơi, chứng tỏ khoảng thời gian ...
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      hoadaoanh, thư hồthuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3 phần 2: (TIẾP THEO)

      " giờ người phụ nữ kia, bất kể có tới chỗ nào cũng có bất cứ công ty dám nhận ta nữa. Cả đời ta cũng bị dán cái nhãn này cho đến khi ta chết." cúi người xuống, dùng giọng tràn đầy uy hiếp đe doạ : " còn trẻ như vậy, năng lại thông minh, cũng đừng tự mang đến cho mình nỗi phiền toái."

      Nhìn bị dọa sợ đến hốc mắt phiếm hồng, vẻ mặt như sắp khóc, Phó Thần Cương biết mình đạt được mục đích. Để cho biết tính tình của sớm chút cũng tốt, đỡ để cũng giống như kia, ôm mộng làm Phượng Hoàng bay lên cành cao.

      "Bé cưng. . . khi đó bé cưng khóc sao?"

      "Nó dám khóc, bởi vì chỉ cần nó khóc, người phụ nữ kia lại ra tay tiếp."

      Nghe vậy, trái tim liền nhói lên đau đớn,những giọt nước mắt to như hạt đậu xuống trong mâm, ngẩng mặt lên trừng mắt nhìn , "Lẽ ra nên phát sớm chút."

      "Chẳng phải là tôi đuổi ta ra ngoài rồi sao?"

      "Phải sớm hơn chút nữa!"

      "Tôi còn làm cho ta cả đời này cũng bao giờ tìm được việc làm nữa!"

      này, chẳng lẽ cho rằng đau lòng sao? Những ngày qua, biết có bao nhiêu lần tự trách mình, cho nên cả tuần liền nghiêm chỉnh ở nhà chăm sóc con trai, để bù đắp lại khoảng thời gian trước cư xử lạnh nhạt với con.

      ngờ người bảo mẫu mới này, tới đây làm tới 24 giờ mà dám chỉ trích là người có lỗi sao?diễn-đàn-lê-quý-đôn muốn sống nữa có phải ?

      "Cho dù có cách nào để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra, nếu như chịu khó quan tâm đến con nhiều hơn chút, cục cưng cũng bị tổn thương lâu như vậy. Còn , sau đó cũng phải tự trách, hối tiếc dứt... Bé cưng còn , chúng ta chỉ có thể dùng thương và kiên nhẫn với nó, có lẽ nó nhớ chuyện này đâu, nhưng ngược lại cả đời còn nhớ mãi chuyện này đấy!"

      Hả, bây giờ là thế nào đây nhỉ? Câu chuyện lại chuyển theo hướng biến thành đối tượng đồng tình với kia sao? Đáng chết, tự nhiên lại bị bé con tuổi hơn chỉnh cho trận thế nhỉ? Nhưng sao loại cảm giác này, chết tiệt, lại thấy rất ấm áp!

      Tránh khỏi ánh mắt trong veo đầy cảm thông của , Phó Thần Cương lạnh giọng : " cứ làm cho tốt việc của , cần lo nhiều như vậy."

      xoay người trở về phòng chuẩn bị tắm, nhưng trong đầu vẫn ngừng lên cặp mắt ướt lệ lúc trước của Khang Hoa Hiên.

      Những khác cùng độ tuổi như rất ít người có hiểu đời và dịu dàng như , ngay cả Shena, em , tuy lớn hơn mấy tuổi, tính nết so với chỉ thấy kiêu căng, phóng túng, ngay cả Tưởng Tâm Lôi, cũng quan tâm săn sóc tỉ mỉ như .

      luôn luôn chấp nhận bất cứ thương cảm của kẻ nào, nhưng đối với . . . Mặc dù hôm nay là hai người lần đầu tiên gặp lại nhau sau nhiều năm, thế nhưng lại cảm thấy người có tỏa ra khí chất vô cùng kỳ lạ, vừa ấm áp vừa mềm mại, làm người ta vô cùng an tâm. . .

      Trời! suy nghĩ gì vậy? Đối phương của chỉ là kém rất nhiều tuổi, hơn nữa lại còn là bảo mẫu của con trai , suy nghĩ những gì vậy?

      Tắm táp xong xuôi, mặc áo ngủ, cầm chiếc khăn lông, vừa vừa lau mái tóc ướt. An dự định trước khi đến thư phòng làm việc ghé qua xem con trai chút.

      Vừa mới mở cửa phòng trẻ ra, phát bên trong có người.

      " ở nơi này làm gì?" mở to mắt, nhìn Khang Hoa Hiên nằm ở ghế sa lon hốt hoảng bò dậy.

      "Tôi. . . Tôi chuẩn bị ngủ. . ."

      "Phòng của ở bên cạnh cơ mà."

      "Tôi, tôi biết. . ."

      Mặc dù chỉ mở ra chiếc đèn đêm , nhưng nhìn cúi đầu, bộ dáng lời được mạch lạc, tám phần là đỏ mặt.

      "Vậy ở nơi này làm gì?"

      "Bởi vì. . . Tôi là bảo mẫu cho bé cưng, cho nên. . ."

      "Tôi cứ tường là bà Lưu với rồi, phòng của Huân Triết có còi báo động, cho nên đại khái là có thể nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, cần thiết phải đợi ở bên cạnh nó suốt đêm đâu."

      "Có, bà Lưu qua, nhưng mà . ." nhìn về phía giường trẻ con, "Tôi chỉ muốn bên cạnh quan tâm bé con mà thôi."

      " cần làm đến mức đó đâu?"

      "Xin ..." khẽ khàng thỉnh cầu, nhìn đầy mong đợi.

      Lời thỉnh cầu của ngoài dự liệu của . Sao người bảo mẫu này lại đặc biệt thích đứa trẻ thế nhỉ? Có phải là có ý đồ gì ?

      "Tôi ngủ ở bên cạnh nó, chỉ cần nó vừa khóc tôi tỉnh ngay, cũng cần phải chạy tới nữa, ban đêm tôi cũng dỗ nó uống sữa tươi... Xin ... hãy cho tôi ngủ ở bên cạnh bé !"

      Nếu như còn đồng ý nữa, tuyệt đối hoài nghi ở trước mắt đây, “bịch” cái, quỳ rạp ngay lập tức xuống trước chân .

      Phó Thần Cương thở dài, vẫn luôn luôn mềm lòng dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ lại sao cưỡng lại trước nỗi cầu khẩn khổ sở của , thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      " chỉ có thể ở ngủ ghế sa lon đợi buổi tối."

      buổi tối thôi sao?"Nhưng. . ."

      cắt ngang lời : "Ngày mai, tôi báo cho công ty dụng cụ gia đình mang chiếc giường mới tới đây, có đặc biệt thích loại nệm giường nhãn hiệu nào ?"

      Khang Hoa Hiên sửng sốt, ra phải là muốn đuổi ?

      Nhìn bộ dạng ngơ ngác, lại thở dài, "Tôi biết rồi, tôi chọn giúp cho ."

      Nhìn chuẩn bị rời phòng, trước khi cửa đóng lại, đột nhiên với câu: "Cảm ơn."

      Phó Thần Cương nhìn người bên trong phòng, mặc dù chỉ là câu cám ơn, nhưng lại làm cho trái tim ấm áp. Giọng mềm mại của tự nhiên khiến thoáng bị luống cuống, cứ như vậy trong nháy mắt, cảm thấy trái tim mình như sắp bị tan ra.

      " cần cám ơn." Cứng rắn tìm lại giọng lạnh cứng của mình, nhìn : " cứ làm tốt phần việc của là được."
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      hoadaoanh, thư hồthuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 4 phần 1:

      biết những chuyện trong nhà làm thế nào nhỉ? Phó Thần Cương phát , làm rất tuyệt vời.

      Ngày trước, cho dù là bà Lưu sắc thuốc bổ, hay là Trương Diệu Thanh cố ý nấu chút điểm tâm để định lấy lòng , hầu như hề động đến. Lâu dần, bọn họ cũng còn lấy mặt nóng mà áp vào cái mông lạnh của nữa.

      Nhưng Khang Hoa Hiên lại giống như bé con hiểu biết, ràng với cần phải để bữa tối phần , nhưng mỗi lần khi về tới nhà, bàn luôn có ba món ăn và bát canh, hề thay đổi, mỗi người phần, số lượng nhiều ít.

      , nếu như ngày nào đó bụng rỗng về nhà có sẵn bữa tối có thể ăn.

      Chỉ trách cái lưỡi của có tiền đồ.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Kể từ khi ăn đồ ăn nấu ở nhà, sau đó có lẽ làm cho nhớ lại mùi vị đồ ăn ngày trước. Vì thế ngày trước ngoài bữa ăn sáng ra, hầu như ăn cơm nhà, giờ tuần lại có , hai ngày về nhà ăn bữa tối, sau đó số lần về nhà ăn lại càng ngày càng thường xuyên hơn...

      Trừ lần đó ra, thỉnh thoảng khi phải thức đêm để giải quyết công việc, nửa đêm Khang Hoa Hiên cũng gõ cửa thư phòng của , giống như Trương Diệu Thanh ngày đó, chuẩn bị chút trà nóng mang đến cho .

      Lần đầu tiên, nghiêm mặt nhìn vào thư phòng, rón rén đặt cái ly ở trước bàn của , lúc định làm khó dễ dường như rất sợ làm quấy rầy đến , chỉ nhìn gật đầu cái, chúc ngon miệng rồi rời luôn, khiến ngay cả câu " cần" cũng kịp .

      Nhìn ly trà thất diệp đảm nóng hôi hổi còn bốc khói kia, Phó Thần Cương cảm thấy sao hiểu nổi đó.

      Nếu như cũng giống như Trương Diệu Thanh muốn ôm mộng đẹp, tất nhiên quấn chặt lấy , ... thậm chí tìm mọi cách để lấy lòng, nhưng mà lại hề có.

      Nếu phải có ý gì với việc mang trà lên cho được coi là gì?

      Vì vậy, buổi sáng hôm sau đổ sạch toàn bộ ly trà thất diệp đảm còn nguyên ở ngay trước mặt .

      Nhưng nhìn thấy chỉ : " đáng tiếc!"

      Phó Thần Cương nhíu mày, nhìn nhìn chằm chằm vào trong rãnh nước lúc mới rời mắt .

      "Những lá trà kia rất đắt đấy. . ."

      Lông mày hơi nhíu lại, ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn sao lại phải lo nghĩ đến chuyện lá trà rất đắt nhỉ? "Sau này cần làm những chuyện như thế này nữa."

      "Vậy ngài tự mình pha nước uống sao?" Khang Hoa Hiên chớp chớp mắt nhìn .

      " phải."

      "Vậy để tôi pha nước cho ngài, ngài muốn uống lúc nào uống."

      Hàng lông mày rậm của người đàn ông vặn xoắn lại: "Tôi có thói quen làm việc lại còn uống gì đó."

      Yên lặng lát, Khang Hoa Hiên cụp mắt xuống. Khi cho rằng rốt cục buông tay lại lên tiếng: "Nhưng ngài thức đêm, uống chút thứ gì đó bồi bổ thân thể được tốt hơn. , cái gì mà có thói quen, trà để ở bên cạnh, uống cho thân thể của mình khỏe mạnh hơn, chẳng lẽ khi ngài uống nó mà còn phải nghĩ có thói quen hay sao?"

      Dám tranh luận với sao? Sắc mặt Phó Thần Cương trầm xuống, chẳng lẽ hoàn toàn có nhận thấy rằng dùng ngữ điệu lạnh lùng để sao?

      quyết định để ý tới nữa, nhưng nghĩ tới, chỉ cần khi thức đêm làm việc, kia trước khi ngủ vẫn pha ly trà nóng hổi, lặng lẽ đưa đến trước bàn của , sau đó rón rén rời .

      Bất kể hôm sau cho dù có tự cao tự đại đối với thế nào, đổ sạch tất cả những tâm huyết của ở ngay trước mặt vẫn cố gắng ngừng. thức đêm, pha trà.

      Cuối cùng, chịu khuất phục.

      Con người có tính thể từ chối được ấm áp...

      Lòng bàn tay ôm cái ly ấm áp, trong mũi cũng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của lá trà, trong vị ngọt lành có chút đăng đắng. , người thức đêm thích hợp nhất là uống trà thất diệp đảm. nghĩ rất có tài trong việc chăm sóc người khác.

      Hồi đáp xong lá thư điện tử cuối cùng, Phó Thần Cương xoa xoa sống mũi, đóng máy vi tính, về phía phòng trẻ.

      Trước khi ngủ, vẫn thay đổi thói quen cũ phải nhìn con trai cái. Chỉ có điều bây giờ nhất định phải cẩn thận hơn, bởi vì Khang Hoa Hiên kia mỗi buổi tối đều để con trai nằm ở bên cạnh, có lúc lại còn duỗi ngón tay út để cho Huân Triết nắm, hai người cùng mặt đối mặt ngủ cách rất quen thuộc.

      cách hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ các ở cái tuổi này đều hề đề phòng giống như thế này hay sao?

      Cho dù có quân tử thế nào chăng nữa, sống dưới mái nhà cùng với người đàn ông thành thục, ngay cả chút để phòng cũng có sao? Nửa đêm ngủ, đến cả cửa phòng cũng khóa. . .

      Cho dù như vậy, có thể ghé thăm Huân Triết cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng. . . Có lúc nhìn chằm chằm vào gương mặt đơn thuần của lúc ngủ, cho dù có là chính nhân quân tử thế nào chăng nữa cũng nổi lên ý nghĩ kỳ quái chứ!

      giống các thích mơ tưởng bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng. nhận thấy thực phải là loại người ấy, mà là người có hiểu biết, biết quan tâm đến người khác, khiến người ta kìm nổi xúc động. . .

      Nhưng cũng có thể khi quá xúc động khó tránh khỏi quên lãng việc đề phòng ... Liệu có phải là loại phụ nữ trăm phương ngàn kế lấy lui để tiến hay ?

      Nguyên do cũng vì rất ít khi tới chuyện của mình, trước mặt luôn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng đến thông báo chuyện của Huân Triết xong, sau đó liền quệt quệt tay chạy chỗ khác làm việc của mình.

      phải cố ý nghĩ về như vậy, nhưng quả cảm thấy cái làm bảo mẫu này giống như những người khác, dường như cố ý tránh .

      sợ ? Nhưng nếu như sợ tại sao muốn nhiều chuyện, giúp chuẩn bị pha trà khuya như vậy?

      Có lẽ đây chỉ là chút tò mò mà cũng có thể là chịu thua. Nên nhớ là người từng trải, hơn nữa là người có khả năng giao tiếp, bao nhiêu người muốn quan hệ với đều thể vào nhà bằng cửa chính. Vậy mà ngây ngô này lại coi giống như rắn rết là sao?

      Vốn dĩ tưởng rằng tính của là như thế, thích những người ở bên cạnh mình, nghĩ tới những người cùng trong nhà như tài xế, Quản gia, chỉ có mấy tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả hàng xóm cũng chung sống rất hòa hợp. Chỉ có đối với mỗi mình , ngoại trừ những lời thăm hỏi hoặc cần thiết phải trả lời, đều nhanh chóng cách rất xa.

      Kiểu dùng khoảng cách để nghênh đón này liệu có phải là trong những mánh khóe của ? Nếu quả như thế, thực , chuyện này làm cho người ta kìm nổi mà quá...tức giận.

      Nếu như có thể chỉ bằng mấy từ thích mà quyết định việc hay ở, chuyện này quá dễ dàng. Nhưng hết lần này tới lần khác trừ ra, tất cả những ai biết Khang Hoa Hiên đều nhất trí trầm trồ khen ngợi . Ngay cả con trai cũng bị thu hút rồi, Khi mở mắt tỉnh giấc mà thấy , nghe thấy tiếng của , chắc chắn gào lên mà khóc to.

      Có lẽ thế giới này chính là như vậy, giống như con người, có người đối với thuận mắt vạn phần, nhưng cũng có người chính lại là vật cản rất khó nhìn đến chướng mắt.
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :