1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1- phần 2 (tiếp theo)

      Quán con Cò trong phòng chát, có ba Cò mẹ hẹn thời gian lên mạng để chia sẻ tâm .

      "Em... lên rồi." Cò màu lam .

      "Em cũng thế." Cò lớn màu nâu cũng .

      "Như vậy là được rồi, chị em nhóm mình làm tốt lắm!" Vị thứ ba là Cò lớn màu đỏ.

      màu lam nhìn Cò lớn màu đỏ đứng tấm ván bắt đầu cào rầm rầm mặt ván, cái gì mà phải thực nam nữ bình đẳng, phụ nữ chịu trách nhiệm sinh con, đàn ông chịu trách nhiệm nuôi con... Kiểu này chữ cũng chấp nhận được, trong đầu vẫn lên khuôn mặt cục cưng bày ra vẻ vừa vô tội vừa hồn nhiên.

      Nước mắt như hạt đậu lớn từng giọt, từng giọt lăn xuống, biết nhất định bản thân hối hận, nhưng vẫn phải làm như vậy.

      Bởi vì, đúng như lời của chị cả trong nhóm, lại còn có hai cò mẹ khác nữa cũng thế, với tình hình của giao cục cưng cho cha nó chăm sóc tốt hơn.

      "Em thấy có lẽ nên đón cục cưng trở về tốt hơn..."

      "Làm sao phải đón nó trở về? Em điên rồi phải ?"

      "Nhưng mà... em rất lo lắng !"

      "Có cái gì mà phải rất lo lắng? So với ở bên em, bé con ở lại nhà người đàn ông kia tốt hơn nhiều."

      "Nhưng mà, ít nhất ở bên em, em còn biết hôm nay nó có ăn no , có ngủ đủ , có khỏe mạnh cường tráng ... Mang thai mười tháng mới sinh ra đứa , đến hôm nay lại để rời khỏi mình, các chị ở vị trí của em mà xem, chẳng lẽ lại đau lòng hay sao?"

      Hình ảnh yên tĩnh chút, ba phụ nữ, ba loại biểu tình, chung loại suy nghĩ.

      "Em đừng nghĩ nhiều nữa." Ngày thường Cò lớn màu nâu vẫn được coi là trung tâm lên tiếng an ủi , " phải em cố gắng để dành tiền đó sao? Bây giờ hãy nhanh chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt , rồi ra ngoài làm việc, chờ tình hình kinh tế tốt lên chút là có thể nhận cục cưng trở về..."

      Cái mũi hít hít, Cò màu lam gật gật đầu, "Vâng..."

      Cò lớn màu đỏ lúc này cũng còn khí thế bức người, nhân cơ hội đổi sang đề tài khác, "Ách, tuy chúng ta làm như vậy, nhưng mọi người có cảm thấy chúng mình làm như thế liệu có phải nhanh chóng bị bắt lại hay

      " đâu!"

      " đâu!"

      màu lam và Cò lớn màu nâu, hai người trăm miệng cùng .

      "Hả? Vì sao?" Cò lớn màu đỏ hỏi đầy nghi hoặc.

      màu lam ấp úng : "Với ta mà , em hoàn toàn quá bé , tồn tại là đáng kể, làm sao ấy có thể nhớ em được?"

      " em ngốc nghếch, nhưng em đúng là ngốc đấy!" Cò lớn màu đỏ lại bắt đầu lải nhải, " ràng đây cũng chỉ là người của mối tình đầu mà thôi, đâu phải cố chấp đến mức như vậy? Em thông cảm với người ta còn chưa tính, sao lại còn có thể đến mức sinh ra cho người ta đứa con nữa chứ?"

      "Khi đó trong đầu em biết bị nhét cái gì vào nữa..."

      "Em đều nhớ cái gì hết à?"

      "Vâng... Chỉ có chút ấn tượng thôi..."

      "Cái gì?"

      "Nhìn ấy thương tâm, lại còn khóc nữa, cho nên em mới ôm chặt lấy ấy, nghĩ muốn cho ấy chút an ủi, ngờ... ngờ..."

      ngờ rằng, chẳng những cho an ủi mà còn cho cả thân mình, đến mức sinh cả đứa cho nữa.

      "Cũng chỉ là đêm phong lưu, sao em bỏ đứa ?"

      "Chị hỏi em ư?" Cò màu lam cười khổ, "Vậy các chị sao? Lúc đó chẳng phải mọi người đều giống nhau đó sao? Cho dù cha đứa bé là người đàn ông xa lạ, nhưng đứa là của mình! Bỏ nỡ..."

      "Em yếu đuối..." biết Cò lớn màu đỏ ở đó lại làm loạn điều gì, khó chịu , " nữa! Cắt."

      "Em rất dịu dàng." Cò lớn màu nâu nhịn được lên tiếng: "Có thể được làm cục cưng của em, đứa đó rất hạnh phúc."
      Last edited by a moderator: 13/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 - phần 1

      Thiên Dự Quang Điện, thành lập vào mùa Hạ năm năm trước là tiền thân của Thiên Dự, tức là Tường Đạt Quang Điện.

      Tường Đạt Quang Điện ở Đài Loan có lịch sử hơn hai mươi năm, thời từng vô cùng thành công,đáng tiếc là chỉ trong nháy mắt bị thất bại thảm hại, cuối cùng bị thu mua với giá rẻ. Do hợp nhất với Thiên Thụy nên trở thành trong các công ty con ở dưới, trước mắt do Thạch Dự Thạc, con thứ ba của Thạch Thiên Thụy phụ trách.

      Chỉ có điều, cầu người ngày thường quen chơi bời lêu lổng như Thạch Dự Thạc, bắt đầu gánh vác trọng trách lớn trong công ty, nếu như gặp được vận tốt hơn, đúng là có cách nào vượt qua được cửa ải khó này!

      may Thạch Dự Thạc lại có mệnh quý nhân phù trợ.

      Phó Thần Cương, chính là quý nhân lớn nhất của , mà cũng là khắc tinh và ác mộng lớn nhất. Nhưng bởi vì có Phó Thần Cương, nên rốt cuộc tìm được khả năng nuôi sống công việc của mình, đó chính là : làm ông chủ.

      Tất cả mọi người đều biết, ra Phó Thần Cương mới là người làm việc, chỉ là ông chủ danh nghĩa, chịu trách nhiệm vui chơi. Giao công ty cho Phó Thần Cương rất yên tâm, bởi vì khởi đầu việc kinh doanh bất động sản của Thiên Dự chính là do Phó Thần Cương chịu trách nhiệm gây dựng, còn chỉ chịu trách nhiệm bỏ tiền theo danh nghĩa mà thôi.

      "Giám đốc Lưu hỏi tớ, lúc nào lão cũng nhìn thấy tớ đùa vui, vậy cậu làm gì?" Uống hớp cà phê, Thạch Dự Thạc nhàn nhã : "Tớ trả lời với lão, tớ chịu trách nhiệm chơi, còn cậu chịu trách nhiệm kiếm tiền!"

      Ánh mắt của Phó Thần Cương vẫn rời khỏi màn hình, "Vậy cậu đừng quấy rầy tớ kiếm tiền."

      Nhìn lại chút, đây là khẩu khí chuyện của Phó tổng giám đốc đối với Tổng giám đốc sao?

      "Vậy cậu có còn phiếu ở Pandora ?"

      " có."

      "Gần đây Tâm Lôi có khỏe ?"

      " có gì tốt."

      "Cậu chắc chắn chứ?" Thạch Dự Thạc lại hỏi, bởi vì lúc này tin Tưởng Tâm Lôi dễ dàng bỏ qua cho bạn tốt.

      Phó Thần Cương gì, nhớ tới cuộc chuyện vài ngày trước giữa với Tưởng Tâm Lôi. . .

      ******************

      Khi bạn biết được bạn trai thân thiết của mình " biết vì sao" lại thò ra đứa con trai ruột, đương nhiên việc bùng phát cơn tức giận là phản ứng bình thường. Chỉ có điều, Tưởng Tâm Lôi cũng cao tay, biết cách duy trì hình tượng của mình, tức giận cứ tức giận, chỉ lạnh lùng bỏ lại câu: " muốn con hay là muốn em?" để cho mình Phó Thần Cương lựa chọn.

      "Con là của , dĩ nhiên là muốn con."

      "Vậy còn em sao đây?"

      "Huân Triết là con , em là em, nó cũng thể đe dọa được vị trí của em."

      "Mẹ đẻ của đứa bé kia đâu? ta có quan hệ như thế nào? Rốt cuộc cũng giải thích được vì sao lại lòi ra đứa bé kia phải ?"

      " biết kia là ai, mà cũng muốn biết."

      " nghe hay nhỉ, nhất định kia và “chuyện ấy” có liên quan gì với nhau?" Biểu tình của Tưởng Tâm Lôi thay đổi, đôi mắt đẹp lạnh lùng đầy căm hận nhìn chằm chằm, bên trong lóe ra tia khinh thường.

      ************************

      Phó Thần Cương phải dạng người “hoa hoa công tử” (tính trăng hoa), nhưng là người đàn ông bình thường, cũng có dục vọng. Vì vậy, hết sức để thỏa mãn , cũng là thỏa mãn mình, chỉ có điều sau khi xuống giường, hai người mặc dù là trai đương, nhưng đối xử với nhau cũng vẫn “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách).

      Mà mấy tháng trước, vào ngày sinh nhật của , và bạn bè ăn mừng xong liền tới nhà . Dù sao ở trước mặt mọi người, hai người vẫn đương ngọt ngào, sinh nhật đến nhà qua đêm cũng là gì cả. Cái đáng trách chính là lúc kích tình vào độ cao trào Phó Thần Cương hướng vào phía mặt mà thở gấp và trêu đùa, nhưng lại mất hết nhiệt tình, giống như lúc này cảm xúc đương mất thứ gì đó, sau đó liền dời thân xuống giường.

      Vốn cho rằng ngày đó là do quá mệt mỏi, ngờ, sau đó hai người lại thử lần, hai lần, ba lượt. . . Dần dần, trêu đùa và vuốt ve của đối với càng ngày càng thêm lạnh lùng, coi như thỉnh thoảng thích thú với nhau, nhưng được bao lâu lửa nhiệt tình lại nhanh chóng bị dập tắt.

      Nguyên do chính là ham muốn của đàn ông, giờ lại càng ít quan tâm hơn với chuyện phòng the.

      vốn lại quá để tâm với chuyện này, chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối. Dù bình thường Phó Thần Cương lạnh lùng, nhưng bộ dáng giường của quả thực lại rất nhiệt tình và mãnh liệt, chỉ cần là phụ nữ, cũng mơ ước người đàn ông ở trước mặt mình có thể trở thành chiến sĩ.

      phải là rất Phó Thần Cương, nhưng ở điểm này mà , bây giờ thể rời bỏ , nhưng chỉ có điều biết rằng, chỉ có , nhưng lại chỉ như thế.

      Ai bảo trừ chuyện lên giường ra, cũng chẳng có gì đáng , hơn nữa, giờ "tính thú” của lại bị khiếm khuyết. Qua chuyện này, quan hệ của hai người dường như rơi xuống tới điểm đông cứng.

      "Cho dù là có quan hệ hay , cũng nhớ ."

      Sắc mặt Tưởng Tâm Lôi khó coi, : "Ngộ nhỡ ta tính lấy lại đứa trẻ sao? Hoặc là, ta làm mặt dày muốn sống cùng với đứa trẻ, vậy tính sao?"

      " ta là ta, , khi ta lựa chọn để con lại cho , từ giờ phút ấy, đứa trẻ có bất cứ quan hệ gì với ta nữa rồi."

      Dù sao, vẫn rất yên ổn ngồi ở vị trí Phó phu nhân là được!?

      "Em trước nhé, sau khi cưới em cũng giúp trông nom đứa trẻ đâu." liếc nhìn vào chiếc giường trẻ con, bên trong có bé con nằm."Mình gây ra, mình tự chịu."

      "Em cũng có khả năng phải chịu."

      Tưởng Tâm Lôi cắn răng, " phải tất cả phụ nữ đều thích trẻ con."

      " biết, cho nên chưa từng nhờ em mà."
      Last edited by a moderator: 13/12/15
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2- phần 2

      Phó Thần Cương hồi tưởng lại, vẻ mặt chút biến đổi. Bọn họ như kiểu chỉ là sống chung với nhau, hoàn toàn có tình . Nhưng vì Tưởng Tâm Lôi muốn duy trì chất lượng cuộc sống của mình, còn là vì muốn củng cố địa vị ở Thiên Dự, cho nên hai người bọn họ ở trước mặt mọi người vẫn giữ bộ dáng tình nghĩa sâu nặng.

      Đối với con trai của Phó Thần Cương, Thạch Dự Thạc tò mò, đối với mẹ đẻ của đứa trẻ lại càng hiếu kỳ hơn, mức độ tò mò của thậm chí còn cao hơn so với Tưởng Tâm Lôi.

      "Coi như với cương vị chúng ta là bạn bè nhiều năm, thành , cậu biết người sinh ra Huân Triết là ai hả?" Tiếp tục ép hỏi.

      " biết."

      "Đầu mối?"

      " có."

      " chút ấn tượng cũng có?"

      Phó Thần Cương ngừng chút, "Cũng thể có, nhưng mà... Có thể có liên quan đến chuyện kia. . ."

      Ngày trước, khi còn chưa bị mất hứng thú, cũng từng nghĩ đến chuyện đứa bé và mẹ đẻ của nó lượt. Cho dù như vậy, cũng thể nghĩ ra được nào có khả năng có thể thao túng, chơi đùa trong tay.

      là Phó Thần Cương, chưa từng có người nào có thể nắm giữ , cha thể, con trai cũng thể, phụ nữ lại càng thể.

      Hơn mười giờ tối, về đến nhà, mở cửa ra, bên trong căn nhà vốn chỉ có hơi thở đơn điệu của phái nam, giờ đây có thêm mùi thơm nhàn nhạt của sữa. Từ trong phòng trẻ con truyền tới tiếng của phụ nữ, còn có tiếng chuông kêu leng keng vang dội.

      Nghe tiếng cửa mở, thanh trong phòng của trẻ con ngừng lại chút, bảo mẫu ôm đứa bé ra.

      cau mày, lúc này qua thời gian ngủ từ lâu: "Tại sao còn chưa ngủ?"

      Bà bảo mẫu Lưu trừng mắt nhìn : "Cha vẫn còn chưa về nhà, làm sao đứa trẻ ngủ được?"

      Tháo cà vạt ra, Phó Thần Cương thầm thở dài, nghĩ thầm ... lại nữa rồi!

      "Tôi mời bà tới để chăm sóc cho con của tôi, công việc của bà chính là phải chăm sóc Huân Triết cho tốt, những chuyện khác bà cần phải để ý đến."

      " đúng là như thế." Dù sao bà Lưu làm vợ rất nhiều năm, lại từng vất vả với đống quỷ sứ như vậy, bà hoàn toàn hề bị hù dọa bởi sắc mặt của ông lớn, "Tôi nghe qua về tình cảnh của đứa bé này. Nếu như vậy, ít nhiều ngài cũng nên quan tâm thằng bé chút . Tôi tới nơi này gần tháng, cũng chưa từng nhìn thấy ngài ôm nó."

      Bà Lưu đưa đứa trẻ tới trước mặt , Phó Thần Cương gác lại công việc sang bên, sắc mặt tái xanh nhìn con trai của mình, nhưng hề có ý định ôm lấy đứa .

      Phản ứng của cũng ngoài ý nghĩ của bà. Bà thở dài, ôm đứa bé trở về ngực mình: Có lẽ ngài cảm thấy tôi nhiều chuyện, nhưng nếu như ngài muốn tốt cho đứa bé, có cách nào tìm được mẹ cho nó, ít nhất ngài cũng nên thương đứa bé nhiều hơn chút! Dù sao ngài cũng là cha của đứa bé mà lại chưa từng ôm đứa con của mình, việc này ngài sao đây?"

      "Tôi còn bận nhiều việc, " giải thích, "Vừa rồi ở bữa tiệc tôi uống chút rượu, muốn để cho nó ngửi thấy mùi rượu ở người tôi."

      Lại thở dài, bà Lưu biết đây là viện cớ, nhưng nếu như đây là quyết định của ông chủ, bà có cái gì nữa cũng ích gì.

      "Tôi lớn tuổi, " Bà vừa vỗ vỗ đứa trẻ ở trong ngực, vừa : "Thành , lúc này tôi thiếu tiền, tôi trông nom đứa duy nhất chỉ là bởi vì thích trẻ con, muốn nhìn thấy bộ dạng lớn lên đầy vui vẻ của bọn chúng. . . Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như ngài có cách nào cho đứa bé hoàn cảnh như vậy."

      Mấy tuần lễ qua, rốt cục cũng đến lúc bà thể chịu được, kìm nổi lẩm nhẩm nhắc lại hai ba lần, ta thấy phiền, người khác thấy phiền!

      "Đó là chuyện của tôi, bà hãy làm công việc của mình cho tốt, chăm sóc cho con trai của tôi cho tốt là được." Điện thoại trong túi tây trang vang lên, liếc mắt nhìn, phất tay bảo bà rời trước.

      Bà Lưu lắc đầu cái ôm đứa bé rời , Phó Thần Cương lại trở lại thư phòng, tiếp tục công việc.

      “... Giá khởi điểm cho mét vuông là 8.500... cho biết có thương lượng... Con trai là Đường chủ của bang Trúc Liên hả? cho biết, đến Tổng Thống cũng vậy thôi!... Tôi mặc kệ, dù sao cũng phải để trống phần đất của hãng Miêu Lật cho tôi... toàn bộ dự toán của nhóm phê duyệt xong rồi... đưa ra bao nhiêu là bấy nhiêu... thể để gọi giá cố định..."

      Cúp điện thoại, mở màn hình Computer ra, xác nhận từng tiến độ hoàn thành của các cán bộ. Cho đến khi kiểm tra xong các bản thiết kế sản phẩm mới, gần hơn mười hai giờ đêm.

      Phó Thần Cương tắm rửa sạch , hơn mười phút sau, vừa lau tóc vừa trở lại gian phòng của mình, nhìn chiếc giường lớn sẫm màu trống lúc lâu, xoay người tới phòng cách vách.

      Lúc này trong phòng của cục cưng tràn đầy hương vị ngọt ngào của sữa. Căn phòng được trang trí nhiều lắm, chỉ có mấy con búp bê bằng nhung vứt chất đống mặt đất. hộc tủ cạnh đó bày đầy tã của trẻ con cùng với bình sữa, sữa bột. Bên cạnh chiếc giường trẻ con có chuông báo. Nếu như Huân Triết khóc qua 20 phút trở lên, còi báo động trong phòng vang lên.

      Mà lúc này khối thịt nằm giường, bình yên nhắm mắt, phát ra tiếng hít thở đều đều.

      Kéo cái ghế đặt ở bên cạnh, Phó Thần Cương ngồi ở bên cạnh con trai, ánh mắt chăm chú nhìn con.

      chưa từng nghĩ tới chuyện mình có con trai. Phải là, sống đến 35 tuổi, chưa từng nghĩ tới chuyện cùng với người phụ nữ nào đó cho ra đời sinh mạng nho , đối với , xuất Huân Triết thể nghi ngờ, như gợi lên rung động.

      Bà Lưu sai rồi, phải là hoàn toàn chưa từng ôm con trai của mình. Ngày đầu tiên khi Huân Triết tới đây, từng ôm nó, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, xác định chắc chắn Huân Triết là con .

      Hai tròng mắt tròn xoe, cái trán rộng rãi đầy đặn, môi mỏng giống như ... Chẳng lẽ đúng là phụ tử liên tâm* sao, tóm lại có thể khẳng định, đây là con .

      (Dịch nghĩa: cha con liền tim – Ý nghĩa của câu thành ngữ này muốn lên giao cảm giữa cha và con đẻ)

      ra cảm giác có con trai là như thế, đó là kéo dài cuộc sống của .

      dòng ấm áp có thực chảy qua ngực , đưa ngón tay nhéo nhéo gương mặt bụ bẫm của con.

      Bà Lưu từng ít khi bế Huân Triết, đây là , nhưng tối nào cũng đều đến với con trai của mình.

      "Mẹ con muốn con, nhưng ba muốn con." khom người in lại nụ hôn ở trán Huân Triết. Hơi thở của khối thịt vẫn đều đặn, cu cậu vẫn ngủ say như cũ."Chỉ cần con muốn, cả thế giới này ba cũng cho con. Sau này cũng có bất kỳ người nào có thể làm cho con bị tổn thương nữa."
      Last edited by a moderator: 13/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3- phần 1

      Liên tiếp suốt mấy ngày, đại Phó tổng giám đốc ở nhà chính thức chịu trách nhiệm làm bảo mẫu cao cấp. may là được phù hộ của khoa học kỹ thuật, nên đại đa số các hội nghị có thể dùng thông tin để hoàn thành, các báo biểu, các đơn giá chờ phê duyệt lại càng có thể dùng E-mail để giải quyết. Trừ phi có số tài liệu tờ trình còn cách nào khác hơn là phải nhờ riêng Thạch Dự Thạc mang tới. Lúc ấy tạm thời bỏ qua các việc lặt vặt, chuyên tâm ngồi ở bàn làm việc ký tên đóng dấu.

      "Cậu mau chóng trở lại thôi!" Hơn chín giờ mới tan ca, Thạch Dự Thạc ôm đống bảng biểu báo cáo chạy đến nhà cầu cứu.

      " giọng chút, tớ phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới dỗ được nó khóc nữa đấy." Phó Thần Cương trừng mắt nhìn Thạch Dự Thạc.

      Do lúc trước bị Trương Diệu Thanh ngược đãi, nên tình hình thích khóc của Huân Triết lại kéo dài hơn chút, ngay cả nửa đêm lúc tỉnh lại cũng khóc. luôn phải ở bên cạnh để vỗ về cho con trai, mãi gần đây, rất vất vả mới làm cho thằng bé khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu như Thạch Dự Thạc mà dám làm con trai khóc nữa, nhất định để cho Thạch Dự Thạc ôm Huân Triết oa oa khóc lớn, mặc kệ cho hai người tự sinh tự diệt.

      Cục cưng lại đến mức này sao?

      Thạch Dự Thạc vẫn chưa thể quen được với cảnh tượng trước mắt. Bình thường tính khí Phó Thần Cương cực kỳ xấu xa bại hoại, hung dữ đến mức ai dám trêu chọc vào , lúc này lại tay chân trở nên rón rén, năng dỗ bảo bối ở trong ngực, bộ dạng quá mức dịu dàng này thực là. . . kỳ quái!

      Quên !"Chừng nào cậu đến công ty được?"

      "Nhanh nhất phải ngày mai."

      " sao?" Mắt Thạch Dự Thạc sáng lên.

      "Ừ."

      "Này. . . vậy tiểu vương tử này sao đây?" Thạch Dự Thạc chỉ chỉ vào đứa mà Phó Thần Cương cẩn thận ôm trong ngực, giống như ôm cái hòm đựng đồ châu báu gì đó.

      "Có bảo mẫu rồi."

      " Có bảo mẫu rồi sao?" Thạch Dự Thạc sửng sốt." phải là người của công ty môi giới đưa đến chứ?"

      "Lần này là do bà Lưu giới thiệu, ngày mai đến phỏng vấn."

      "Hả? Chắc lần này cũng có vấn đề gì chứ?"

      "Hi vọng là như thế!"

      *******************

      Tám giờ sáng, bà Lưu đưa tuổi còn trẻ, ngồi xe ô tô ngược lên phía bắc, người đầy gió bụi và mệt mỏi đến nhà Phó Thần Cương.

      Vừa mới mở cửa, nhìn thấy còn rất trẻ đứng ở phía sau bà Lưu. mặc chiếc quần jean đơn giản và chiếc áo pull POLO màu xanh da trời, vai đeo chiếc ba lô, mái tóc dài thẳng, đen nhánh tùy tiện buộc lại thành chiếc đuôi ngựa buông ở phía sau. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của , vội vàng cúi đầu, căng thẳng nhìn đôi giày vải của mình.

      Chẳng lẽ đây lại là người bảo mẫu? Sao lại là người trẻ tuổi như vậy nhỉ? Liệu ấy có kinh nghiệm hay ? ôm mộng được làm Phượng Hoàng bay lên cành cao chứ? Bao điều nghi vấn liên tục nảy sinh ở trong đầu Phó Thần Cương.

      "Ấy này! Đừng có nhìn người ta chằm chằm mãi thế, hãy vào nhà trước ." Bà Lưu vội vàng .

      Vào đến phòng khách, bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, thậm chí suýt nữa quên cởi giầy, may nhờ có bà Lưu kéo kéo, mới phục hồi lại tinh thần.

      Thế này làm sao chăm sóc được trẻ con đây? Phó Thần Cương nghĩ thầm.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhấp hớp trà nóng, bà Lưu bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau, " ấy là Hoa Hiên, Khang Hoa Hiên, chính là người bảo mẫu mà lần trước mà tôi từng đề cập với ngài đó. Lúc trước ấy làm giúp việc, từ từng giúp mẹ trông trẻ, vì thế tuy còn trẻ như vậy, nhưng kinh nghiệm của ấy cũng ít đâu. ấy sau này cũng muốn làm bảo mẫu, nhưng các công ty môi giới sau khi xem lý lịch cũng muốn thuê, người ta ngại ấy tuổi quá . Nhưng tôi thấy ấy biết điều, lại rất có tâm, nên giới thiệu tới chỗ này."

      "Khang Hoa Hiên?"

      "Vâng..." rụt rè đáp lại.

      " có phải là . . ."

      đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt mạnh mẽ khoát tay." phải, phải đâu!"

      Bà Lưu sửng sốt. bé này xảy ra chuyện gì vậy? Người ta còn chưa hỏi hết câu hỏi cơ mà.

      Phó Thần Cương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn hỏi tiếp, "Tên mẹ có phải là Trang Vân Mỹ hay ? Ở còn có hai chị nữa đúng , Khang Hoa Hiên?"

      Khang Hoa Hiên thở dốc vì kinh ngạc, "Hả... sao, sao ngài lại biết?"

      "Dì Trang từng tới nhà của tôi làm bảo mẫu để chăm sóc em của tôi, có nhớ ?"

      "A..." Khang Hoa Hiên cố nén bực bội, nhìn Phó Thần Cương, rồi lại thoáng nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của bà Lưu, cuối cùng cũng lên tiếng, bả vai rũ xuống thẳng thắng thừa nhận: "Đúng vậy, hình như đúng là như vậy. . ."

      "Đúng là ."

      "Vâng. . . Là tôi."

      " ra là như vậy à? Như thế còn gì tốt hơn rồi." Bà Lưu thở phào nhỏm, "Ngài cũng biết Vân Mỹ, vậy ngài cũng biết bản lãnh ấy trông trẻ ra sao. Mặc dù Hoa Hiên còn trẻ, nhưng trẻ con đứa nào cũng rất thích ấy. Khi đó tôi liền nghĩ đến chuyện nếu để cho ấy trông nom bảo bảo rất tốt, thế nào, ngài có muốn nhìn thử chút hay ?"

      Phó Thần Cương chần chờ chút." cần."

      Lúc này đổi lại là bà Lưu ngây người, nhưng ngược lại, Khang Hoa Hiên dũng cảm ngẩng đầu, đối mặt với : "Tại sao? Ngài cảm thấy tôi còn trẻ tuổi có kinh nghiệm hay sao? ra ..."

      "Bởi vì tôi muốn dùng người có liên quan với những chuyện ngày trước ... Bảo mẫu cũng vậy."
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3 phần 1: (tiếp theo)

      Hóa ra là như vậy. Khang Hoa Hiên thở phào nhõm, ít nhất là lý do từ chối của và những người khác giống nhau.

      "Khi đó, tôi vẫn còn là đứa trẻ."

      "Đối với tôi mà , cũng vậy thôi."

      "Vậy... tôi bảo đảm rằng, làm bộ như đây là lần đầu tiên tôi gặp , hoàn toàn là người xa lạ hề quen biết."

      Phó Thần Cương nhìn chăm chú nhìn : "Tại sao lại muốn làm công việc này như vậy?" nhiệt tình đến mức khiến người khác có chút sao hiểu nổi, tựa như cho dù có đưa ra điều kiện khắc nghiệt đến đâu, cũng cố gắng làm cho bằng được vậy.

      "Bởi vì tôi..." Khang Hoa Hiên vội vàng định gì đó, nhưng nhìn mặt lại đột nhiên thốt ra miệng được câu nào nữa.

      " vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng có rất nhiều công việc khác thích hợp với hơn. Còn công việc bảo mẫu này cả ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà dường như thích hợp với lắm đâu."

      "Ai da!" Bà Lưu vỗ vỗ vào tay Khang Hoa Hiên lên tiếng hòa giải hai người."Phó tiên sinh, ngài chớ dọa người ta như thế, thành , Hoa Hiên là đứa trẻ hiếu thuận. Gần đây Vân Mỹ phải làm phẫu thuật mấy lần, tiền thiếu lại càng thiếu. Cha của Hoa Hiên qua đời từ khi còn rất trẻ, chị lớn của Hoa Hiên cũng lập gia đình từ mấy năm trước, ấy cũng khó có thể gửi tiền về nhà được, mà chị Hai lại vẫn còn học, cũng thể làm cái gì ra tiền, cho nên cả nhà toàn dựa vào bé này thôi đấy"

      "Thiếu tiền sao?" nhíu mày.

      Hai tay xoắn vào nhau, Khang Hoa Hiên lấy dũng khí nhìn thẳng vào mặt lần nữa: "Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền." Đây cũng chính là trong những nguyên nhân khiến tới đây để xin làm việc.

      Bình thường người thiếu tiền ai dám thản nhiên thừa nhận mình thiếu tiền mà hề để tâm nháy mắt như vậy. từng gặp vô số người, với từng trải của mình, nhận thấy đứng trước mắt đây đơn thuần, ngại cho cơ hội.

      Lúc này, trùng hợp từ phòng trẻ truyền đến tiếng khóc của trẻ con, bắt đầu rồi lớn dần.

      Khang Hoa Hiên hít sâu hơi, hai mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa ở trước mặt.

      "Huân Triết khóc đấy!” Bà Lưu heo bản năng định đứng dậy, nhưng Phó Thần Cương lại giơ tay ý muốn bảo bà ngồi trở lại vị trí.

      "Khang tiểu thư, có thành ý như thế, vậy tôi cho cơ hội. Thành , người chọn bảo mẫu thông thường phải là tôi, mà là con trai tôi, nếu như có cách dỗ dành để nó im lặng trở lại, chịu uống sữa tươi, công việc này thuộc về ."

      "Được." Khang Hoa Hiên thể chờ đợi nữa liền đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia như cũ: "Về chuyện ấy, tôi có thể ... tôi có thể làm được..."

      Phó Thần Cương vừa phất tay, lập tức giống như bay vọt tới cửa, chần chờ chút, liền xoay tay nắm cửa, mở ra thẳng vào.

      Gian phòng được dùng làm phòng trẻ được bố trí gọn gàng sạch , vách tường dán giấy, lấy màu lam nhạt làm chủ đạo, ngay chính giữa phòng là chiếc giường trẻ con bằng gỗ mộc, trong giường đứa trẻ oa oa khóc lớn.

      cẩn thận nhàng đến gần, tiếp đó ghé đầu vào phía chiếc giường, rốt cục đứa nhìn thấy có người đến gần, giang hai cánh tay cố gắng quơ múa.

      "Chào cục cưng!" Khang Hoa Hiên đưa tay ra run rẩy ôm lấy đứa , sau đó nhàng để đầu của cục cưng khẽ tựa vào bả vai mình, hai cánh tay ôm đứa bé chặt vào trong ngực.

      cũng kỳ quái, vốn là đứa trẻ luôn khóc rống, vậy mà lúc này bất chợt yên lặng lại, cũng bình yên tựa vào vai .

      nhàng đung đưa cơ thể của mình, bằng cách đu đưa theo quy tắc nhất định, vỗ về bé cưng trong ngực, vừa cúi đầu ghé vào tai bé thầm điều gì đó.

      Mà lúc này cục cưng cũng đưa bàn tay bé ra, tò mò sờ sờ lên mặt , sờ sờ nơi gò má, đôi môi, lông mày, lỗ tai. . .

      Khang Hoa Hiên ôm bé cưng nhìn gương mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng giữa hai lông mày lại có chút buồn bã khó nhận ra. chăm chú nhìn bé cưng, thậm chí cặp mắt lóe lên ánh nhìn đầy nước mắt. . . Vì muốn để người khác phát , lặng lẽ dụi đôi mắt đầy những giọt lệ xúc động thấm ướt vạt áo của cục cưng.

      Ở phía sau lưng , Phó Thần Cương bị bầu khí yên lặng này làm cho kinh ngạc. Mặc dù đến gần hai người bọn họ, nhưng có cảm giác kỳ diệu tỏa lan ra bốn phía, có chút ấm áp, chỉ cần nhìn bọn họ, đưng nhiên nhận ra đây chính là bức tranh mẹ con hạnh phúc.

      " rất lợi hại đúng ?"

      Bà Lưu hỏi câu gọi suy nghĩ của trở lại.

      Làm sao lại có thể nhìn người thiếu nữ kia thành mẹ của Huân Triết được nhỉ? Chẳng qua chỉ là phụ nữ ôm con của mà thôi, sao lại nghĩ vẩn vơ thế chứ?

      Nhất định là do ánh sáng! Đúng rồi, do ánh nằng chiếu vào trong phòng nên làm cho hình ảnh thoạt nhìn thấy ấm áp kỳ lạ, nhất định là như vậy.

      "Tôi rồi mà. Ở trong ngực ấy, dù đứa trẻ có nghịch ngợm như quỷ cũng dần trở thành thiên sứ thôi." Bà Lưu đến gần hai người bọn họ, lại trêu chọc bé con: "Có nhớ bà Lưu này hay nhỉ? Hừm! Nhìn này tiểu quỷ này, cười toe toét ra rồi!"

      "Nhất định là bé cưng còn nhớ bà chứ."

      "Đúng vậy. Cục cưng mà dám nhớ bà ấy hả, nhất định bà đánh cái mông của con cho mà xem. . ."

      Nhìn mấy người hòa thuận với nhau, xem ra dường như có lẽ tìm được bảo mẫu thích hợp nhất cho Huân Triết rồi. Phó Thần Cương ho tiếng, thu hút lại chú ý của hai người phụ nữ.

      "Vậy Huân Triết giao cho , sữa bột ở ... "

      "Ngài tên gọi của bé cưng là gì?" Cắt ngang lời , Khang Hoa Hiên nhìn về phía hỏi lại

      Khi mà bị người cắt ngang, theo lý thuyết Phó Thần Cương phải cực kỳ tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của , vốn dĩ nên tức giận mới phải, toàn bộ thành bong bóng vỡ tung mất tiêu.

      "Khụ... Phó Huân Triết, Huân trong huân chương, Triết trong triết học."

      "Huân Triết, Huân Triết. . ." lẩm bẩm nhắc lại, vừa nắm tay bé cưng, vừa đùa với nó.

      "Này! Huân Triết, chào bé cưng nhé! Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, dì là dì Khang nhé! Con thử xem nào, dì Khang ... "

      Phó Thần Cương bị tính trẻ con của làm cho bật cười: "Đứa này tôi giao cho , còn chi tiết khác bà Lưu cho biết. Tối hôm nay tôi về sớm chút, nếu như có vấn đề gì cần , chúng ta có thể thảo luận." giấu nụ cười, nghiêm nghị .

      "A... vâng, được ạ!" Khang Hoa Hiên gật đầu cái, cúi đầu tiếp tục đùa với bé cưng, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, đột nhiên giật mình nhớ đến chuyện, ôm bé con chạy về phía vừa .
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :