CHƯƠNG VI - Bị mất cắp, sao ông già Mayfield kêu cảnh sát? - Reggie Carrington hỏi. Cậu ta nhấc ghế ra xa bàn. Cậu ta là người xuống cuối cùng. Bà Macatta và ngài George vừa ăn sáng xong. Mẹ cậu và bà Vanderlyn qua, phải gọi cậu xuống. Ngài George trình bày lại việc theo kiểu thoả thuận với Mayfield và Hercule Poirot. Reggie : - là, việc gì phải gọi cái ông nước ngoài đó tới. Ba ơi, thế bị mất gì? - Ba cũng biết con ạ. Reggie đứng lên, vẻ đặc biệt nóng nẩy: - Quan trọng lắm ? có giấy tờ, tài liệu hay cái gì tương tự? - Thực ra ba thể . - A! Tuyệt mật phải ? Con hiểu. Reggie chạy lên thang gác, tới nửa chừng dừng lại, cau mày, rồi lại bước tiếp, đến gõ cửa phòng mẹ. Phu nhân Julia ngồi giường, viết những con số lên mặt sau phong bì. - Chào con. Bà ngước mắt nhìn, kêu: - Reggie, có chuyện gì vậy? - Nghe đêm qua ở đây bị mất trộm. - Trộm? Mất những gì? - Ồ! Con biết. Bí mật lắm, có thám tử tư dưới nhà hỏi cung mọi người. - Lạ quá nhỉ! Reggie thong thả : - Đến nhà ai mà gặp chuyện như thế này phiền. - Nhưng cụ thể chuyện xẩy ra như thế nào? - Con đâu biết. Xảy ra khi mọi người lên gác ngủ... Để con dọn cho, mẹ. Cậu bưng khay thức ăn sáng đặt sang chiếc bàn con cạnh cửa sổ. - Nó lấy cắp tiền à? - con bảo biết mà. - Thế cái ông gì ấy hỏi cung tất cả mọi người à? - Bà Julia hỏi. - Có lẽ thế. - Chắc hỏi từng người đêm qua ở đâu, và đại loại như thế? - Chắc vậy. Con chẳng có gì để vì con lên thẳng đây và ngủ mạch đến sáng. Phu nhân Julia gì. - Mẹ ơi, cho con ít tiền được ? Con nhẵn túi rồi. - được - bà mẹ trả lời dứt khoát - mẹ cũng gặp khó khăn đây, biết ba con gì khi biết mẹ thua bạc. Có tiếng gõ cửa, ngài George vào. - A, Reggie, con đây rồi. Xuống phòng sách, ông Hercule Poirot cần gặp. Poirot vừa mới trò chuyện xong với bà Macatta. Qua vài câu hỏi ngắn, được biết bà Macatta ngủ trước mười giờ, và nghe, thấy gì hết. Poirot khôn khéo lái sang những chuyện riêng, dính đến vụ trộm. Ông rất ngưỡng mộ ngài Mayfield, và chắc bà Macatta ở vị trí của mình, càng có điều kiện đánh giá ngài cao. Bà Macatta xác nhận: - Ông Mayfield rất thông minh, phấn đấu từ thấp lên cao bằng khả năng của mình, phụ thuộc vào di truyền hay dòng dõi. Có thể ông hơi thiếu chút bay bổng, đàn ông bao giờ cũng kém trí tưởng tượng hơn đàn bà. Ông Poirot ạ, mười năm nữa, phụ nữ là lực lượng quan trọng trong chính phủ. Poirot hoàn toàn đồng ý. Ông lái câu chuyện sang bà Vanderlyn. Có phải như ông nghe , ngài Mayfield rất thân với bà này? - Ô, phải đâu - bà Macatta đáp - thực ra, tôi ngạc nhiên, rất ngạc nhiên thấy bà ấy có mặt tại đây. Đó là người đàn bà vô tích , ông Poirot ạ, làm xấu cả giới quần thoa chúng tôi. kẻ ăn bám. - Cánh đàn ông ngưỡng mộ bà ta lắm? - Đàn ông! - Bà Macatta khinh khỉnh đáp - Đàn ông chỉ mê mẩn vì sắc đẹp. Cái cậu con trai Reggie Carrington ấy, mỗi lần được bà ta hỏi chuyện là sướng rơn, vênh vênh váo váo vì được bà ta chú ý. Bà ấy lại khen cậu ta chơi bài giỏi mới lạ chứ! - Cậu ta chơi giỏi? - Tối qua cậu ta phạm nhiều sai sót. - Còn phu nhân Julia chơi thạo, phải ? - Thạo quá chứ. Bà ta chơi bài thành nghề. - Đặt cọc cao? - Vâng, cao quá, tôi thể theo. Thực ra, như vậy hay. - Chắc bà ấy kiếm được bằng đánh bài? Bà Macatta cười khanh khách, vẻ giễu cợt. - Bà ta hy vọng được bài để trả nợ, song liên tục gặp số đen, nghe tối qua bà có vẻ ưu tư, ông Poirot ạ, ham bài bạc tệ hại chẳng kém nghiện rượu. Nếu tôi có toàn quyền, tôi triệt hết bọn ấy! Poirot buộc phải ngồi nghe bài thuyết giảng về cần thiết phải chấn hưng đạo đức ở nước , mãi mới kết thúc được câu chuyện và nhờ người tìm Reggie Carrington. * * * Ông liếc mắt nhìn chàng trai, nhận ra ngay cái miệng tuy cười nhưng rất ẻo lả, chiếc cằm nhợt nhạt, trán hẹp. Ông hiểu loại người này. - Cậu là Reggie Carrington? - Vâng. Ông cần gì tôi? - Cậu chỉ cần điều gì cậu biết về cái đêm hôm qua. - Chúng tôi chơi bài dưới phòng khách, sau đó tôi lên ngủ. - Lúc mấy giờ? - Đúng trước mười giờ. Vụ mất trộm chắc xẩy ra về sau? - Phải. Cậu thấy gì, nghe gì? Reggie lắc đầu. - Rất tiếc là . Tôi lên thẳng gác và ngủ như chết. - Cậu thẳng từ phòng khách lên phòng của mình, và ở đó cho đến sáng? - Đúng vậy. - Lạ - Poirot . - Có cái gì lạ? - Cậu nghe thấy tiếng kêu, chẳng hạn? - . - A! Thế lạ. - Xin lỗi, tôi chẳng hiểu ông muốn gì. - Cậu có hơi nặng tai chăng? - Hoàn toàn . Môi Poirot mấp máy như muốn "Lạ ” - Thôi được! Cảm ơn cậu Carrington, tôi hỏi xong. Reggie đứng lên, dường như ngập ngừng lát rồi : - Thế này, vì ông đến, nên có lẽ tôi có nghe tiếng gì . - A! Cậu nghe thấy gì? - Ồ, lúc đó tôi đọc sách - truyện trinh thám nên để ý... - À, tôi hiểu - Poirot thốt lên, nét mặt thay đổi. Reggie vẫn ngập ngừng, rồi thong thả ra tới cửa, quay phắt lại: - Xin ông cho biết, mất trộm cái gì? - vật rất có giá, tôi chỉ được phép đến thế. - Ồ! - Reggie cụt hứng, và ra. Hercule Poirot lẩm bẩm: - Thế là khớp. Rất khớp là đằng khác. Ông bấm chuông và hỏi xem bà Vanderlyn dậy chưa.
CHƯƠNG VII Bà Vanderlyn đàng hoàng bước vào. Bà đẹp cách lộng lẫy, bộ đồ thề thao màu lá rụng bà mặc càng tôn thêm ánh vàng mái tóc. Bà tự ngồi xuống ghế, nhìn nhà thám tử bé và nhoẻn nụ cười tươi. Trong nụ cười đó vừa có nét châm chọc và đắc thắng, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Poirot nhận thấy. - Kẻ trộm? Đêm hôm qua? ôi kinh khủng? , tôi chẳng nghe thấy gì. Thế cảnh sát đâu? Họ làm gì à? Nét châm chọc lại xuất thoáng trong ánh mắt. Poirot nghĩ bụng: "Vâng, bà sợ gì cảnh sát. Bà thừa biết trong chuyện này thể nhờ cảnh sát». - Thưa bà - Poirot - bà thừa hiểu chuyện này cần được giữ kín. - Tất nhiên rồi, ông... ông Poirot, phải ? Tôi lộ gì hết. Tôi rất ngưỡng mộ ngài Mayfield, bao giờ gây phiền cho ngài cả. Bà ngồi vắt chân chữ ngũ, chiếc giầy vải nhảy nhót đầu ngón chân. Miệng vẫn cười tươi, nụ cười khoẻ khoắn và sung mãn. - Vậy tôi có thể giúp các ông điều gì? - Cảm ơn bà. Tối qua, bà chơi bài? - Phải. - Và, tất cả các quý bà đều lên gác ngủ cùng lúc? - Đúng vậy. - Nhưng bà quay lại tìm quyển sách. Đó là bà, phải ạ ? - Phải, tôi là người quay xuống đầu tiên. - Bà đầu tiên là nghĩa thế nào? - Poirot hỏi ngay. - Tôi trở lên ngay, rồi bấm chuông gọi hầu. thấy nó tới, tôi bấm nữa rồi ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng nó và gọi vào. Lúc nó chải tóc cho tôi, thấy nó bồn chồn, lo lắng, mấy lần để rơi bàn chải. Đến lúc nó ra khỏi phòng tôi thấy bà Julia lên cầu thang, bà với tôi là cũng xuống để lấy quyển sách. Lạ quá, ông thấy ? Kết thúc câu , bà Vanderlyn nhoẻn nụ cười nham hiểm. Hercule Poirot nghĩ bụng: bà này chẳng ưa gì phu nhân Julia. - Vâng, lạ . Nhưng này, bà có nghe thấy hầu kêu? - Có, nó như nhìn thấy bóng ma trắng lơ lửng . Vớ vẩn! - Tối qua, phu nhân Julia bận đồ gì? - Ô! Ông nghĩ thế ư? Phải, tôi hiểu. Bà ấy mặc đồ lụa trắng toát. Thế là rồi. Cái con ngốc ấy nhìn trong tối chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng... Bọn con ấy là mê tín lắm! - hầu này làm với bà lâu chưa? - Ô, . Mới được khoảng năm tháng. - Tôi muốn gặp ấy, nếu bà thấy phiền. Bà Vanderlyn nhướn đôi lông mày, lạnh lùng đáp: - Phiền hà gì đâu. - Tôi muốn hỏi chuyện ta, bà hiểu chứ? Poirot đứng dậy, chào: - Thưa bà, tôi xin được lên lòng kính trọng vô cùng với bà. Lần đầu tiên, bà Vanderlyn tỏ vẻ ngỡ ngàng: - Ông tốt quá. Nhưng tại sao? - Vì bà tự trang bị cách hoàn hảo và rất tự tin. Bà Vanderlyn ra vẻ ngượng ngập: - Đó là lời khen? - Có thể là lời cảnh báo... chớ nhìn đời ngạo nghễ. Bà Vanderlyn lại cười thoải mái và chìa tay: - Ông Poirot thân mến, xin chúc ông thành công, và cảm ơn vì những lời tốt đẹp. Bà ra. «Bà chúc tôi thành công, nhưng tin là tôi thất bại - Poirot nghĩ bụng - Bà có vẻ chắc chắn lắm, khiến tôi phiền lòng". Ông kéo chuông mạnh, và cầu đưa hầu Léonie vào. Ông quan sát kỹ ta: áo đen giản dị, tóc chải mượt, mắt cụp xuống. - cứ vào. Đừng sợ. ta run rẩy tiến lên. Poirot bất thần đổi giọng: - biết , tôi trông thấy vừa mắt lắm. Léonie phản ứng liền, liếc mắt, lí nhí: - Ông quá. - có tưởng tượng , tôi hỏi ông Carlile có xinh đẹp , ông ta lại bảo là biết. Léonie nghếch cằm lên, vẻ coi thường: - Cái ông đứng ngây như tượng? - mô tả đúng đấy. - Cứ như là cả đời ông ta chưa nhìn thấy con bao giờ! - Có thể vậy, thiệt thòi cho ông ta. Nhưng trong nhà này, còn nhiều người khác biết thưởng thức sắc đẹp chứ, phải ? - Tôi hiểu ông gì. - Hiểu chứ, rất hiểu. Đêm qua bịa ra chuyện lý thú về con ma hình. Ngay lúc nghe đứng hai tay ôm đầu, tôi biết con ma chỉ là tưởng tượng. Con khi hoảng sợ phải đưa tay lên trái tim hoặc lên miệng để bịt tiếng kêu, còn nếu tay đưa lên đầu là chuyện khác. Có nghĩa là đầu tóc rối bù, đưa tay vuốt tóc!... Và bây giờ, xem. Tại sao kêu thang gác? - Nhưng tôi trông thấy bóng trắng mà. - Thưa , đừng đánh giá tôi quá kém thông minh. Chuyện bịa ấy có thể lừa ông Carlile, thể lừa Hercule Poirot. là có người vừa ôm hôn , phải ? Và tôi đoán người ôm hôn là Reggie Carrington. Lconie tinh quái nhìn Poirot: - Ôi dào! Dù sao, cái hôn có nghĩa lý gì? - Vậy thực là cái gì? - Poirot hỏi. - Cậu ấy lên gác ngay sau tôi, rồi bất thần ôm ngang lưng tôi... Tất nhiên tôi bị bất ngờ và kêu. Biết thế tôi gì cho xong. Nhưng cậu ấy nhẩy xổ vào tôi như mèo thấy mỡ. Vừa vặn, cửa văn phòng mở, ông thư ký chạy ra, cậu chủ biến ngay lên gác, còn tôi đứng như trời trồng. Phải nghĩ ra cái gì để ... - Và bịa chuyện con ma? - Vâng, chỉ nghĩ ra được cách ấy. vớ vẩn, nhưng biết làm sao? - Thế là . Tôi đoán ngay mà. Léonie ném cái nhìn khiêu khích: - Ông rất thông minh và rất khả ái. - Tôi gây phiền phức cho về chuyện này, ngược lại, phải giúp tôi việc. - Cần việc gì, tôi làm. - biết gì về công việc của bà chủ ? nhún vai: - biết gì nhiều. Tất nhiên, tôi có ý kiến riêng... - Nghĩa là? - Tôi để ý thấy bạn của bà chủ đều là quân nhân, thuỷ thủ hoặc phi công. Có cả những quí ông người nước ngoài đến thăm bà rất kín đáo. Bà chủ còn đẹp lắm, nhưng nhan sắc chắc chẳng còn được mãi mãi. Thanh niên trẻ chuộng bà lắm, họ tâng bốc bà hơi quá. Nhưng đó chỉ là ý riêng. Bà chủ chuyện trò mấy với tôi. - muốn rằng bà hành động có mình? - Đúng vậy, thưa ông. - cách khác, giúp tôi được gì? - E rằng . Nếu giúp được, tôi làm ngay. - Hôm nay, bà chủ có vui ? - Ồ! Rất vui, từ khi đến đây bà rất thoải mái. Tôi biết tính bà chủ, bà rất hồ hởi. - Có vẻ đắc thắng? - Đúng thế đấy ạ. Poirot buồn bã gật đầu: - Tôi thấy như vậy hơi khó mà chịu đựng. Nhưng tránh khỏi. Xin cảm ơn, có thể lui. Léonie đưa mắt liếc: - Cảm ơn ông. Nếu gặp ông trong cầu thang, tôi kêu đâu. Poirot làm bộ nghiêm: - bé ơi, tôi già rồi, dính vào chuyện phù phiếm làm gì? Léonie cười khúc khích rồi thẳng. * * * Còn lại mình, Poirot trở nên lo lắng, và bây giờ đến lượt phu nhân Julia. biết bà ta gì đây? Phu nhân Julia mạnh dạn bước vào, nghiêng đầu khả ái và ngồi xuống chiếc ghế Poirot đưa mời. - Ngài Mayfleld ông muốn hỏi tôi vài câu. Tôi xin nghe. - Đó là về cái đêm qua, thưa bà, sau khi đánh bài xong như thế nào? - Chồng tôi cho rằng đánh ván nữa quá khuya, tôi liền ngủ. - Rồi sau nữa? - Tôi ngủ. - Có vậy thôi? - Phải. E rằng tôi cung cấp được điều gì đáng kể. Cái... cái vụ mất trộm xảy ra lúc nào? - Chỉ sau lúc bà lên phòng lát. - Cụ thể, mất cái gì? - Tài liệu mật, thưa bà. - Quan trọng ? - Rất quan trọng. Bà Julia hơi cau mày: - Những giấy tờ có giá trị? - Vâng, nó đáng giá số tiền lớn. - Tôi hiểu. Im lặng lát. - Bà cho biết về cuốn sách - Poirot . - Cuốn sách? - Bà Julia hỏi lại, thực ngạc nhiên. - Vâng. Theo bà Vanderlyn, chỉ lát sau khi ba bà rút lui, bà lại xuống tìm sách. - À phải, đúng thế. - Có nghĩa là thực ra bà ngủ ngay sau khi lên phòng? Bà xuống lại phòng khách? - Đúng thế, tôi quên mất. - Và trong lúc ở đó, bà có nghe thấy tiếng kêu? - ... Có... Tôi . - Nào nào, ở phòng khách tất bà phải nghe thấy. Julia hất đầu ra sau, tuyên bố rành mạch: - Tôi nghe thấy gì. Poirot chỉ nhướn lông mày, ; im lặng trở nên khó chịu. Đột nhiên Julia hỏi: - Người ta làm gì? - Việc gì cơ ạ? Tôi hiểu. - Về vụ trộm. Cảnh sát phải làm gì chứ? - Cảnh sát được mời. Tôi là người được giao việc này. Bà nhìn đăm đăm vào Poirot. Đôi mắt đen láy như muốn chọc thủng bộ mặt bình thản của ông, cuối cùng chúng phải cụp xuống. - Ông thể các ông định làm gì? - Tôi chỉ có thể bảo đảm bỏ sót chi tiết nào... - Để bắt tên trộm , hay để... tìm lại tài liệu? - Tìm lại là ưu tiên số , thưa bà. Thái độ phu nhân Julia thay đổi, bà bỗng trở nên lơ đãng, chán nản: - Phải, đó là điều chính. (Lại im lặng). Ông Poirot, ông cần hỏi gì nữa ? - , thưa bà; tôi giữ bà lâu hơn nữa. - Cảm ơn. Ông mở cửa, bà ra thèm nhìn lại. Poirot quay trở về gần lò sưởi; ông kê dịch mấy đồ trang trí đó ngài Mayfield vào qua chiếc cửa đồng thời là cửa sổ. - Thế nào? - Mayfleld hỏi. - Rất tốt. Các kiện dần lên như chúng diễn ra. Mayfleld ngạc nhiên. - Vậy ông bằng lòng lắm? - chỉ bằng lòng, mà mãn nguyện. - Thực ra tôi chưa hiểu. - Tôi đâu có lang băm như ông nghĩ... - Tôi có bao giờ ... - , nhưng ông nghĩ thế! sao, tôi đâu có phật ý. Đôi khi cũng cần giữ thái độ nhất định. Ngài Mayfield nhìn Poirot, vẻ phân vân. Hercule Poirot làm ông ngỡ ngàng, muốn coi thường mà được. Có cái gì cho ông thấy cái người bé lũn cũn này phải là vớ vẩn như ông nghĩ; ngược lại, ông luôn biết nhận ra tài năng khi nào nó có . Ông : - Thôi , chúng tôi ở trong tay ông. Bây giờ ông khuyên tôi thế nào? - Ông có đuổi khách khứa được ? - Có thể... Tôi chỉ cần phải London vì chuyện này. Họ giải tán ngay. - Tốt, vậy ông hãy làm như thế. - Ông cho là...? - Tôi tin đó là biện pháp khôn ngoan nhất. Ngài Mayfield nhún vai: - khi ông vậy... Và ra.
CHƯƠNG VIII Sau bữa ăn trưa, khách khứa ra về. Bà Vanderlyn và bà Macatta bằng xe lửa, gia đình Carrington có xe riêng. Poirot ở trong sảnh lớn khi bà Vanderlyn đến chào chủ nhà: - Tôi rất buồn biết ông gặp rắc rối. Hy vọng tình hình sáng sủa, tôi gì với ai hết. Bà bắt tay ngài Mayfield rồi lên xe để ra ga. Bà Macatta ngồi sẵn trong xe, bà chia tay mọi người cách lạnh nhạt. Bỗng Léonie đứng ngoài với lái xe chạy vào: - Vali của bà chủ có trong xe? - ta kêu. Sau khi xem xét các nơi, ngài Mayfield tìm thấy nó đặt cạnh chiếc hòm gỗ. Léonie mừng rỡ, cầm lấy đưa ra xe. Bà Vanderlyn ngó người qua cửa xe, đưa phong bì cho ngài Mayfield: - Nhờ ông lúc nào gửi thư gửi dùm tôi luôn. Tôi cầm, khi về đến thành phố, có khi quên mất. Ngài George Carrington bao giờ cũng rất đúng giờ, luôn nhìn đồng hồ. - Đến giờ rồi, mau lên. Phải nhanh, khéo các bà nhỡ tàu đấy. - Ồ - Bà Julia - làm gì mà ông rối lên. Các bà ấy nhỡ, mình có nhỡ đâu mà sợ? Ông chồng nhìn vợ, vẻ đồng tình. Chiếc Rolls rồi, Reggie lái chiếc xe nhà đỗ trước cổng. Gia đình đem hành lý ra. Reggie đứng coi họ xếp lên xe. Bỗng Poirot thấy bàn tay túm lấy áo mình. - Ông Poirot - bà Julia thầm - tôi cần với ông điều. Bà kéo Poirot vào phòng khách , đóng cửa cẩn thận, thào: - Có đúng như ông , ngài Mayfield chỉ cần tìm lại sơ đồ? - Tôi chưa hiểu bà gì. - Ông hiểu quá chứ! Tôi đề nghị là... người lấy trộm bị nêu tên nếu trả lại tài liệu. - Và bao giờ trả ? - Nhất định chỉ trong mười hai giờ tới. - Bà hứa chắc như vậy? - Tôi bảo đảm. Poirot đáp, bà lại giục: - Ông có thể cam đoan là vụ trộm được giữ kín? Poirot trả lời hết sức nghiêm túc: - Có, tôi cam đoan với bà. - Thế tốt rồi! Bà vội vã chạy ra, và ít phút sau Poirot nghe tiếng xe nổ máy. Ông trở về văn phong nơi ngài Mayfield đợi. - Thế nào? - Mayfleld hỏi. Poirot chìa hai bàn tay: - Thưa ngài, vụ án kết thúc. - Cái gì? Poirot nhắc lại từng câu chữ bà Julia . Mayfield trố mắt kinh ngạc: - Như vậy nghĩa là? Tôi hiểu. - rồi còn gì. Bà Julia lấy cắp sơ đồ. - Ông là chính tay bà ấy lấy? - Tất nhiên . Bà Julia có thể ham mê bài bạc, song phải kẻ cắp. Nhưng nếu bà đề nghị trả lại, có nghĩa là tài liệu ở trong tay ông chồng hoặc đứa con. Nhưng ngài George Carrington cùng với ông ngoài thềm, vậy là con trai. Tôi hình dung việc đêm qua như sau. “Bà Julia lên phòng con trai, thấy cậu ta ở đó, liền xuống nhà tìm, cũng thấy. Sáng nay, khi biết tin vụ trộm, nghe thấy con trai khai lên thẳng phòng ngủ và ngủ luôn, bà biết con dối. Bà biết tính cách yếu đuối của con, con bà lại túng tiền. Bà cũng nhận ra cậu con say mê bà Vanderlyn. Và bà hết mọi chuyện: bà Vanderlyn xúi Reggie lấy trộm sơ đồ. Nhưng bà Julia cũng quyết đóng vai trò của mình. Bà bắt Reggie thú nhận, lấy lại sơ đồ và gửi trả. - Tất cả chuyện này vô lý! - Mayfield thốt lên. - Phải, vô lý, nhưng bà Julia đâu có biết. Điều mà tôi, Hercule Poirot, tôi biết, bà biết. Chàng Reggie trẻ tuổi đêm qua ăn trộm tài liệu, mà còn mải tán tỉnh hầu của bà Vanderlyn. - Rắm rối qua như vậy vụ án chưa kết thúc. - Nó kết thúc, vì tôi, Hercule Poirot, tôi biết . Ngài tin? Hôm qua, lúc tôi tôi biết sơ đồ ở đâu, ngài cũng tin. Tuy nhiên, đó là , tài liệu vẫn còn ở trong tay ta. - Ở đâu? - Nó ở trong túi của ngài! Im lặng lát. - Ông Poirot, ông nắm chắc những điều ông chứ? - Phải, tôi biết chắc. Tôi biết tôi với người cực kì khôn khéo. Ngay từ đầu, ông vốn cận thị, mà lại đoán chắc nhìn thấy bóng người chạy trốn qua cửa sổ, điều đó khiến tôi thấy lạ. Ông cứ muốn giả thuyết ấy - có người vào lấy cắp rồi chạy thoát - phải được chấp nhận. Tại sao? Sau này, tôi lần lượt loại trừ mọi khả năng. Bà Vanderlyn ở gác; ngài George cùng với ông ngoài thềm; Reggie tán hầu cầu thang; bà Macatta ở trong phòng mình. (Phòng bà này ở cạnh phòng bà phục vụ, và bà ta ngáy như bò rống). Đành rằng bà Julia ở dưới phòng khách, nhưng ràng bà coi Reggie là thủ phạm. “Còn lại hai khả năng: hoặc là Carlile để sơ đồ lên bàn, mà bỏ vào túi mình (là điều vô lý vì như ông có thể sao chụp, cần lấy cắp), hoặc là sơ đồ có ở bàn lúc ông lại gần, và như vậy nó chỉ có thể ở trong túi ông. Trường hợp ấy, mọi thứ đều sáng tỏ. “Ông khăng khăng nhìn thấy bóng người. Ông ra sức bào chữa, bênh vực Carlile, và ông ngần ngừ muốn ngài George mời tôi đến giúp. “Điều duy nhất làm tôi băn khoăn, là động cơ. Tôi tin ông là con người chân chính, trung thực, điều đó khỏi phải bàn. Điều ấy nhìn thấy , vì ông cố tránh để những người vô can khỏi bị nghi ngờ. Vậy lý do của vụ trộm vô lý này là gì? Tôi suy nghĩ mãi, rồi mới hiểu ra. Cái vụ rắc rối trong nghiệp của ông mấy năm, lời cam đoan của Ngài Thủ tướng chứng nhận ông hề thương lượng bậy bạ gì với cái cường quốc nước ngoài nọ, mặc dù lời cam đoan đó hoàn toàn đúng, và có tài liệu nào đó - bức thư chẳng hạn - chứng tỏ là ông thực nhúng tay vào cái việc được công khai phủ nhận? Hồi đó, Thủ tướng phải đính chính là vì lợi ích của quốc gia. Nhưng có gì báo đảm rằng bây giờ, ông sắp lên chức vụ quan trọng nhất trong chính phủ, có kẻ nào khuấy quá khứ lên để làm tan nát nghiệp của ông ? “Tôi đoán chừng bức thư ấy vẫn nằm trong tay chính phủ nào đó, và họ đề nghị với ông trao đổi nó lấy sơ đồ kiểu máy bay ném bom mới. Người khác từ chối... nhưng ông ! Bà Vanderlyn là người môi giới vụ thương lượng này; bà ta, được đồng ý của ông, đến đây để trao đổi việc đó. Ông tự lộ mình khi công nhận làm gì để giăng bẫy bà ta. thú nhận ấy vô hiệu hoá lý do mà ông viện ra để mời bà ta. «Ông bày đặt ra vụ trộm này, rồi đổ thừa cho bóng người chạy trốn qua thềm, qua đó đồng thời khiến cho Carlile khỏi bị qui tội, vì dù ta có bó phòng ra tên trộm vẫn có thể lẻn vào đánh cắp vì bàn giấy đặt rất gần cửa sổ, trong khi Carlile quay lưng lại, lúi húi với két sắt. ông thẳng tới bàn, cầm lấy cái sơ đồ, giữ trong người cho đến lúc, theo thoả thuận trước, ông bỏ nó vào trong vali của bà Vanderlyn. Trao đổi lại, bà này trả ông lá thư nguy hại kia, bằng cách đưa ông phong bì nhờ gửi hộ ra bưu điện. - Ông dựng lại đúng kịch bản vụ việc - Mayfield - Hẳn ông đánh giá tôi là tên khốn nạn ti tiện? Poirot giơ tay ngăn: - đến nỗi thế, ngài Mayfield. Ngược lại, tôi cho ông là người cực kì thông minh. Ý nghĩ đó chợt đến với tôi trong lúc trò chuyện với ông đêm trước. Ông là kỹ sư thượng hạng, và tôi tin là có những thay đổi tinh tế trong bản sơ đồ, những thay đổi rất khéo để cho người nhận nó khó tìm ra được chỗ nào trục trặc, khiến rốt cục máy bay vẫn hoàn hảo như nó phải thế! Cái cường quốc nước ngoài kia có nắm được sơ đồ ấy cũng là vô dụng... họ rất thất vọng. Tôi tin như vậy. lát im lặng, rồi ngài Mayfield : - Ông Poirot, ông quả là thông minh. Tôi chỉ cầu ông tin cho điều: là tôi tin ở tôi. Tôi tin mình là người cần thiết cho nước để lãnh đạo nước này vượt qua cơn khủng hoảng mà tôi cảm thấy sắp tới gần. Nếu lòng tin như vậy, tôi hành động như vừa rồi, mà chỉ cần cố gắng thương lượng, thoả hiệp để mình vẫn ung dung an hưởng lạc thú cuộc đời Phải bố trí khéo như thế để cứu mình thoát khỏi tai hoạ. - Ô! - Poirot kêu lên - nếu biết khéo léo như vậy, sao trở thành chính khách thực thụ! HẾT