Ba Điều Bí Ẩn - Agatha Christie (30 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHUƠNG III

      Im lặng đến mấy phút. Jane Plenderleith sau khi nhìn nhà thám tử bé như để đánh giá lần nữa, đưa mắt nhìn vào khoảng , dáng vẻ bồn chồn, thân hình căng cứng. Và khi Poirot phá vỡ im lặng, hình như trong trút được gánh nặng. Poirot hỏi:
      - đốt lò sưởi này từ lúc nào?
      - Đốt lò ấy à? - lặp lại, vẻ lơ đãng - Sáng nay, ngay lúc mới về.
      - Trước, hay sau khi lên gác.
      - Trước.
      - À, ra thế. Củi được chuẩn bị trước hay phải xếp từ đầu?
      - sẵn cả. Tôi chỉ việc đánh diêm.
      Giọng tỏ vẻ sốt ruột cho là ông này hỏi chỉ để cho có chuyện. Có lẽ là thế, vì Poirot lại tiếp:
      - Tôi thấy trong phong bà Allen chỉ có lò sưởi khí đốt.
      - Chỉ có phòng này là lò sưởi bằng củi, các phòng khác đều sưởi bằng khí.
      - Và các cũng nấu ăn bằng bếp ga?
      - Như tất cả mọi người nay.
      - Đúng vậy. Như thế đỡ vất vả.
      Jane Plenđerleith xong, dậm chân vẻ bứt rứt, đột nhiên hỏi:
      - Cái ông thanh tra Japp ấy... có được coi là cảnh sát giỏi?
      - Ông ấy phán đoán rất tinh, mọi người đều khâm phục. Làm việc quản mệt nhọc, khó có điều gì thoát khỏi mắt ông ấy.
      Poirot quan sát . Dưới ánh lửa, đôi mắt xanh trong.
      - Cái chết của người bạn hẳn khiến bị sốc mạnh?
      - Ồ vâng, khủng khiếp.
      Lời đáp giật giọng, có vẻ thành .
      - ngờ tí nào?
      - Tất nhiên .
      - Vì thế cho là việc ấy thể xảy ra...
      Giọng thân mật của thám tử dường như làm cho Jane bớt giữ thế thủ. trả lời ngay cách tự nhiên:
      - Đúng vậy. Dù Barbara có tự tử, tôi cũng tưởng tượng chị ấy chết bằng cách ấy.
      - Bà ấy có súng mà?
      Jane Plenderleith phác cử chỉ nóng nẩy:
      - Đành vậy, nhưng khẩu súng ấy… Ồ!... chỉ là vật kỷ niệm. Chị ấy sống ở những nơi hẻo lánh nên giữ súng cho lấy lệ... chứ có ý đồ gì, tôi cam đoan.
      - A! Sao dám chắc như vậy?
      - Ồ, ví dụ hôm chuyện tự tử, chị ấy bảo cách tốt nhất là biến khỏi cõi đời là mở vòi ga, đóng kín cửa rồi lên giường ngủ. Tôi lại là tôi thề nào nằm chờ chết như thế, thà bắn phát vào đầu là xong. Chị ấy trả lời bao giờ dám tự tử bằng súng vì sợ run tay bắn trượt.
      - Tôi hiểu - Poirot - Đúng là lạ, vì trong phòng bà ấy có lò sưởi ga.
      - Vâng, hiểu tại sao chị ấy dùng nó.
      - Đúng là kỳ lạ, phải ?
      - Tất cả mọi thứ đều có vẻ tự nhiên. Tôi vẫn chưa thề nào nghĩ rằng chị ấy tự tử, thế mà là tự tử thực ư?
      - Có khả năng khác.
      - Ông gì?
      Poirot nhìn thẳng vào :
      - Có thể là bà ấy... bị ám sát.
      - Ô, ! (Jane Plenđerleith giật mình lùi lại vì kinh sợ). ! thể!
      - Kinh hãi , nhưng cho là có thể ?
      - Nhưng, cửa ra vào, cửa sổ đều đóng từ bên trong.
      - Cửa ra vào khóa , nhưng thấy chìa khoá, vậy có thể nó được khóa từ bên ngoài cũng được, bên trong cũng được.
      - Nếu thấy chìa khoá... đúng là khóa từ bên ngoài rồi, nếu chìa khóa phải ở đâu đó trong phòng...
      - Rất có thể nó còn đó, vì ta chưa lục soát kỹ. Chìa khóa cũng có thể bị vứt qua cửa sổ và có người nhặt lên.
      - Ám sát! - Jane Plenđerleith lầm bầm, khuôn mặt thông minh thể những ý nghĩ tiến triển - Có lẽ ông đúng.
      - Nhưng nếu là giết người, phải có động cơ. Liệu có biết động cơ nào ?
      Jane thong thả lắc đầu, mặc dù vậy, lần nữa, Poirot có cảm giác này cố tính giấu giếm điều gì.
      Cửa mở, Japp vào. Poirot đứng dậy:
      - Tôi gợi ý với Plenderleith rằng bà Allen chết do tự tử.
      Japp hơi ngỡ ngàng, nghiêm khắc nhìn Poirot:
      - nên vội có ý kiến dứt khoát. Phải xem tất cả các giả thuyết.
      rồi, ông lại gần :
      - nhìn thấy vật này chưa? - ông chìa bàn tay trong đó có vật hình bầu dục bằng men xanh.
      Jane lắc đầu:
      - , chưa nhìn thấy bao giờ.
      - phải của hay của bà Allen?
      - , thứ này phụ nữ dùng.
      - À, vậy biết nó là cái gì?
      - quá. Đó là nửa của cái khuy cài cổ tay áo đàn ông.

      CHUƠNG IV

      - này có vẻ hơi kênh kiệu - Japp nhận xét.
      Hai người lại ở trong phòng bà Allen. Các nhân viên chụp ảnh và mang xác , các dấu vân tay cũng lấy hết.
      Poirot :
      - Tuy nhiên, chớ nên coi thường ta, thực là bé thông minh đấy.
      - Ông có nghĩ ta là thủ phạm? - Japp hỏi - Có thể lắm chứ. Phải xem ta có bằng chứng ngoại phạm . Có thể hai bạn mâu thuẫn với nhau về chàng trai... cái cậu tập tọng nghị sĩ ấy. ta nhận định cậu này cách cay nghiệt, đó là điều đáng ngờ. Có thể ta cũng mê chàng nhưng được đáp lại. Loại này dám thủ tiêu người nào mình ưa, rồi vẫn tỉnh bơ như . Phải rồi, phải kiểm tra xem đêm qua ta ở đâu. Vùng Essex thực ra cũng gần, xe lửa có nhiều chuyến, mà nếu xe hơi càng nhanh... Biết đâu tối qua chẳng lấy cớ nhức đầu, lên phòng ngủ sớm.
      - Ông đúng - Poirot đáp.
      - Dù sao, ta chưa hết. Ông có cảm thấy thế ? ta còn biết điều gì.
      - Phải, tôi cũng nhận thấy như vậy.
      Japp than vãn:
      - Loại vụ việc này bao giờ cũng khó. Nhân chứng thường chịu nối hết vì những lý do tế nhị.
      - Và cũng thể trách họ.
      - , nhưng làm cho nhiệm vụ chúng ta thêm vất vả.
      - Có thế mới làm nổi bật được tài năng của ông - Poirot an ủi - À, kết quả dấu vân tay thế nào?
      - Đúng là án mạng. Súng được lau chùi cẩn thận rồi đặt vào tay người chết. Dù có tài thánh, bà Allen cũng thể vươn tay qua cổ, sau khi bắn rồi lại còn lau sạch khẩu súng.
      - ràng là có người khác can thiệp.
      - Ngoài ra, nắm đấm cửa sổ và cửa ra vào, dấu tay nào. Ngược lại, ở những chỗ khác, toàn là dấu tay bà Allen.
      - Jameson phát thêm điều gì ?
      - Từ bà phục vụ ư, . Bà ta khẳng định giữa Allen và Plenderleith hề có mâu thuẫn. Tôi bảo Jameson thẩm tra thêm trong số hàng xóm. Chúng ta cũng hỏi chuyện chàng Charles West, xem đêm qua ta ở đâu, làm gì. Bây giờ ta soát xét các giấy má ở đây.
      Ông bắt tay ngay vào việc, các chỗ trong phòng được nhanh chóng lục soát. Giấy má nhiều và sắp xếp ngăn nắp. Japp vừa xem vừa chuyển dần cho Poirot.
      Cuối cùng Japp thở phào, ngả lưng vào ghế:
      - Chả có gì đáng kể, những biên lai, vài hóa đơn chưa thanh toán. Các thiếp mời, thư của bạn bè; còn đây là cuốn sổ ngân phiếu, và sổ tài khoản ngân hàng của bà ta. Ông có thấy gì đặc biệt?
      - Có, tài khoản ngân hàng cạn.
      - Còn gì nữa?
      Poirot mỉm cười:
      - Ông định thử thách tôi đấy hả? Còn, ông định cái này chứ gì: cách đây ba tháng bà ta ký séc lấy hai trăm livrơ cho chính mình, và séc khác, cũng đứng tên mình, lấy hai trăm livrơ hôm qua...
      - Còn những séc rút tiền khác chỉ là những món , tối đa mười lăm livrơ. Hơn nữa, phải chú ý rằng số hai trăm livrơ mới rút hôm qua có trong phòng. Trong túi xắc chỉ có bốn livrơ và vài xu. chưa?
      - Ông muốn tiêu ngay món tiền đó hôm qua?
      - Phải. Nhưng tiêu việc gì, hay trả nợ ai?
      Cửa mở, Jameson vào. Japp hỏi;
      - Thế nào? Có thu lượm được tin tức gì ?
      - Có, khá nhiều. Trước hết ai nghe thấy tiếng súng. Có hai, ba bà là có nghe, nhưng đó là họ tưởng tượng ra thế thôi. Với bao loại pháo đùng, pháo hoa ấy, khó mà phân biệt được.
      - Hừm - Japp ngao ngán. tiếp .
      - Bà Allen ở trong nhà gần hết cả buổi chiều và tối. Bà về lúc năm giờ rồi ra lúc sáu giờ, nhưng chỉ là để ra hộp thư bưu điện đầu phố. Khoảng chín rưỡi, xe con mác Standard đỗ trước cửa, người đàn ông xuống xe. Đặc điểm khoảng bốn nhăm tuổi, dáng vẻ quân nhân, áo ba-đờ-xuy xanh thẫm, mũ quả dưa, râu mép rậm. James Hogg , lái xe ở số nhà 18, từng thấy người này đến thăm bà Allen.
      - Bốn nhăm - Japp - Như vậy phải là Charles West.
      - Ai , nhưng người này ở trong nhà bà gần tiếng, lúc mười giờ hai mươi và dừng lại ngoài cửa với lại với bà Allen. thằng nhóc, tên Frederic Hogg nghe thấy gì.
      - Và gì?
      - Thôi nhé, hãy nghĩ kỹ, rồi tin cho tôi biết. Bà ta đáp lại điều gì, và : Tốt, hẹn gặp tiếp. Rồi lên xe, .
      - Lúc đó là mười giờ hai mươi - Poirot .
      Japp đưa tay gãi mũi:
      - Vậy là lúc mười giờ hai mươi, bà Allen còn sống. Gì nữa?
      - lái xe nhà số 22 về nhà lúc mười rưỡi, các con chờ bố về đề ném pháo cùng những đứa trẻ khác quanh đấy. Rồi tất cả ngủ.
      - Và thấy ai khác vào nhà số 14 nữa?
      - , nhưng như thế có nghĩa là ai đến. Mọi người mải xem pháo hoa chưa chắc để ý.
      - Hừm! - Japp lại lắc đầu - Vậy phải tìm ra cái người dáng vẻ quân nhân, râu mép rậm đó. có thể là người cuối cùng thấy bà Allen còn sống. Ai thế nhỉ?
      - Liệu Plenderleith có biết chăng? - Poirot gợi ý.
      - Có thể, nhưng ta có chịu ra . Ông nghĩ sao, ông Poirot. Ông ở lại mình với ta lát khá lâu, thế mà ông chưa trổ hết tài để bắt ta mở miệng?
      Poirot xoè hai tay:
      - Rất tiếc, chúng tôi chỉ về những lò sưởi khí đốt.
      - Lò sưởi khí đốt? - Japp ra vẻ thất vọng - Ông làm sao vậy? Từ lúc đến đây chỉ thấy ông quan tâm đến bút lông ngỗng và bồ rác. Đúng thế! Tôi thấy ông lén khua khoắng bồ rác ở dưới nhà, thế ông tìm thấy gì?
      Poirot:
      - catalô và tạp chí cũ.
      - Ý nghĩ ông thế nào mà làm vậy? Nếu ai muốn thủ tiêu tài liệu gì đáng ngại, bao giờ lại bỏ vào bồ rác!
      - Đúng thế - Poirot vẫn ôn hòa - người ta chỉ vứt những thứ vặt vãnh quan trọng.
      Japp nhìn Poirot, ngờ vực:
      - Thế bây giờ ông định làm gì? Còn tôi, có việc của tôi.
      - Tôi tiếp tục tìm những vật quan trọng. Hãy còn thùng rác to.
      Ngay sau đó, Poirot ra; Japp nhìn theo, chán ngán thốt lên:
      - Ông này lẩn thẩn! Lẩn thẩn rồi!
      Thanh tra Jameson giữ im lặng, dè dặt phát biểu gì, song trong bụng nghĩ: "Các ông người nước ngoài đến lạ!". Và với Japp:
      - Ra đấy là ông Hercule Poirot mà tôi từng nghe ?
      - Ông ấy là bạn thân của tôi - Japp - Trông thế thôi, chứ ông ấy tinh lắm đấy, nhưng dù sao bắt đầu có tuổi rồi...
      - Vâng, thể tránh được quy luật.
      - Dù sao cũng phải xem ông ta có ý đồ gì trong đầu.
      Japp . Và ông lại gần bàn giấy, ngắm kỹ chiếc bút màu xanh cẩm thạch.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG V

      Japp hỏi chuyện vợ người lái xe thứ ba Poirot rón rén đến gần.
      - Khiếp ông làm tôi giật mình - Japp - ông tìm thấy gì rồi?
      - Chưa tìm thấy cái tôi định tìm.
      Japp quay lại với vợ lái xe James Hogg:
      - Bà vừa trông thấy người đàn ông ấy?
      - Vâng, thưa ông. Cả chồng tôi nữa... chúng tôi nhận ra ông ta ngay.
      Bà Hogg tôi thấy bà là người tinh mắt, chắc bà biết các chuyện về mọi người quanh đây. Chả là bà nhanh nhậy, biết người biết của, thoạt nhìn tôi biết ngay.
      Japp cứ trắng trợn lắp lại đến lời nịnh thứ ba, bà Hogg phởn chí ra mặt.
      - Vậy bà thử cho ý kiến về hai người: bà Allen và Plenderleith. Họ sống thế nào? Ăn chơi sung túc? Nay tiệc tùng, mai giải trí? Bà hiểu ý tôi gì chứ?
      - Ồ, , hoàn toàn có như vậy. Họ hay vắng nhất là bà Allen - nhưng đều là người đàng hoàng, ông hiểu ý tôi định gì: như nhiều người khác mà tôi có thể kể tên trong khu phố này. Cái bà Stevens chẳng hạn, trông bề ngoài thế mà bên trong rất lắm chuyện...
      Japp vội kịp cắt ngay những lời huyên thuyên sắp .
      - Vâng, điều bà vừa là rất quan trọng. Tóm lại, bà Allen và Plenderleith được mọi người mến?
      - Ồ vâng, cả hai đều là những phụ nữ dễ thương, nhất là bà Allen. Gặp trẻ con bà đều tươi cười chuyện trò với chúng, hình như bà có đứa con mất sớm, tội nghiệp.
      - Hai người có hòa hợp với nhau?
      - Có chứ. bao giờ to tiếng, có bà Pierce làm chứng.
      - Có tôi chuyện với bà ấy rồi. Bà có biết vị hôn phu của bà Allen?
      - Người bà ấy định cưới ấy ư? Ồ! Có. Ông ấy thường hay đến đây. Nghe là nghị sĩ gì đó?
      - Cái người đàn ông đến tối qua có phải là ông ta?
      - phải.
      - Cả lúc ông ta đến rồi về, bà đều trông thấy?
      - Phải.
      - Và bà nghe gì khác? Có vẻ cãi nhau ?
      - , nếu có tôi cũng khó nghe thấy, vì pháo cứ đì đùng điếc cả tai.
      - Người đó ra vào lúc mười giờ hai mươi, phải ?
      - Có thể , nhưng ông Hogg nhà tôi bảo thế, chắc là đúng.
      - Bà trông thấy người ấy ra. Có nghe thấy ông ta gì?
      - , tôi đứng gần để nghe được. Từ cửa sổ nhà tôi, tôi chỉ nhìn thấy ông ta đứng ngoài cửa, với bà Allen.
      - Bà cũng trông thấy cả bà Allen?
      - Có, bà ấy đứng lui bên trong cửa.
      - Bà có để ý thấy bà ấy ăn mặc thế nào?
      - .
      - nhìn được bà ấy mặc áo ngày hay áo buổi tối?
      - , tôi .
      Poirot ngước mắt nhìn lên cửa sổ phía đối diện, rồi lại nhìn về phía số nhà 14. Ông mỉm cười đưa mắt cho Japp.
      - Còn người đàn ông, thế nào?
      - Mặc ba-đờ-xuy xanh sẫm, mũ quả dưa. Đàng hoàng lắm.
      Sau khi hỏi thêm vài câu khác, Japp chuyển sang hỏi Frederick Hogg, cậu bé mặt mũi tinh ranh. Được hỏi, cậu ta phổng mũi vì tự thấy mình quan trọng:
      - Vâng, cháu có nghe họ chuyện. Thôi nhé! Hãy suy nghĩ và tin cho tôi, ông ấy .
      «Rồi bà kia đáp lại cái gì, ông ấy bảo: "Được! Hẹn gặp sau». Rồi ông ấy lên xe, cháu ra mở cửa xe, thế mà ông ấy cho cháu đồng nào.
      - Cháu nghe thấy bà Allen gì?
      - ạ.
      - Cháu nhìn thấy bà ấy mặc áo gì? Màu gì chẳng hạn.
      - Cháu biết ạ. Thực ra có nhìn thấy bà đâu, bà đứng phía sau cửa mà.
      - À phải - Japp kêu - Bây giờ cháu nghe đây, hãy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Nếu biết hay nhớ, cũng cho . Hiểu chưa?
      - Hiểu rồi ạ.
      - Ai đóng cửa lại: bà Allen hay ông khách?
      - Cửa ra vào?
      - Tất nhiên.
      Cậu bé suy nghĩ:
      - Chắc là bà... à, phải là ông khách. Ông ta còn đẩy mạnh cửa cái rồi nhẩy ra xe. Cứ như là vội có hẹn ở đâu.
      - Tốt lắm, cháu là cậu bé thông minh. Thưởng cho cháu cái này.
      Cậu bé nhận mấy đồng tiền rồi . Japp quay về phía Poirot và cả hai cùng gật đầu:
      - Có thể là như thế - Japp .
      - Điều đó là có khả năng - Poirot đáp - đôi mắt hấp háy loé sáng.

      CHƯƠNG VI

      Trở vào phòng chung của nhà số 14, Japp thẳng vào đích.
      - Plenderleith, nghe kỹ đây: rồi cũng phải đến lúc hết cho chúng tôi những gì biết.
      Jane Plenderleith nhướn đôi lông mày. đứng trước lò sưởi, hơ chân vào lửa.
      - Tôi hiểu ông muốn gì.
      - Có hiểu?
      Plenderleith nhún vai:
      - Tôi trả lời tất cả các câu hỏi, ông còn muốn tôi gì hơn.
      - Nếu muốn, còn có thể thêm.
      - Nhưng thưa ông thanh tra, đó chỉ là ý kiến của ông.
      Japp đỏ mặt bực mình. Poirot đỡ:
      - Tôi nghĩ đây sẵn sàng đáp ứng cầu của ông Japp nếu ông trình bày cho vấn đề.
      - Rất đơn giản. Sụ việc là như sau: Bạn chết vì viên đạn bắn vào đầu, tay hãy còn cầm súng, các cửa đều đóng. Nhìn là tự tử nhưng thực ra phải. Bác sĩ khám nghiệm chứng tỏ điều đó.
      - Sao lại thế được?
      Vẻ mỉa mai lạnh lùng biến mất, nay chăm chú nhìn Japp để chờ đợi.
      - Súng cầm trong tay, nhưng ngón tay nắm chặt. Hơn nữa súng có dấu tay, và vị trí vết thương cho thấy thể do bạn tự bắn. Bạn lại để lại thư như phần lớn người tự tử thường làm. Và tuy cửa ra vào bị khoá, nhưng ta tìm thấy chìa khoá.
      Jane Plenderleith thong thả quay lại, đối diện hai người
      - Ra là thế! Ngay từ đầu, tôi có cảm giác bà Allen thể tự tử. Hóa ra đúng. Bà ấy tự tử, vậy bị ai giết?
      ngồi lặng lúc, rồi đột ngột ngẩng đầu:
      - Vậy các ông cứ hỏi , biết gì tôi nấy.
      Japp cúi sát người:
      - Tối qua, có người đàn ông chừng bốn nhăm, dáng bộ quân nhân, râu mép rậm, ăn bận sang trọng, xe Standard đến thăm bà Allen. biết người đó là ai?
      - Tôi chắc lắm, nhưng theo ông tả giống thiếu tá Eustace.
      - Thiếu tá Eustace là ai? biết gì về ông ta ?
      - Là người mà Barbara quen biết khi ở nước ngoài. năm trở lại đây, thỉnh thoảng ông ta đến, tôi có gặp.
      - Ông ấy là bạn bà Allen?
      - Cư xử như là bạn - Jane trống .
      - Thái độ bà Allen với ông ta như thế nào?
      - Tôi nghĩ bà ấy thực ưa ông ta.
      - Nhưng bà ấy vẫn tiếp đãi tử tế?
      - Phải.
      - hay nghĩ kỹ, có lúc nào bà ấy tỏ ra e ngại ông ta?
      Jane nghĩ lát, rồi mới đáp:
      - Có, dường như Allen sợ ông ta, khi ông ta có mặt, bà ấy có vẻ bồn chồn.
      - Ông ta và Charles West có bao giờ chạm trán nhau?
      - Có lần thôi, và họ thắm thiết với nhau lắm, có nghĩa là thiếu tá Eustace ra sức lấy lòng ông Charles, nhưng ông này mặn mà... ông Charles nhạy lắm, biết ngay ai là người... người tốt.
      - Và thiếu tá Eustace là người tốt?
      Poirot hỏi.
      - , dứt khoát.
      - Nếu tôi giả thiết rằng ông này đe doạ, tống tiền bà Allen chẳng hạn, có ngạc nhiên.
      Japp cúi hẳn người xuống để quan sát phản ứng của đối tượng trước giả thuyết ông vừa đưa ra. Và ông hài lòng. rùng mình, mặt đỏ ửng, bàn tay bíu chặt lấy thành ghế.
      - À, ra thế! Thế mà tôi ngốc quá đoán ra.
      - Vậy cho giả thuyết đó có thể đúng? - Poirot hỏi.
      - Tôi ngờ nghệch nghĩ tới điều ấy. Barbara vay tôi nhiều lần những món tiền trong vòng sáu tháng nay. Tôi thấy chị ấy giở sổ tài khoản, biết rằng chị có tính hoang phí, nên tôi ngại. Nhưng ràng là chị phải trả những món tiền lớn.
      - Và như vậy rất phù hợp với tâm trạng bà ấy gần đây? - Poirot .
      - Đúng. Chị ấy bồn chồn, bất định, rất khác mọi khi.
      Poirot nhàng hỏi:
      - Xin lỗi, nhưng lúc trước lại khác.
      - phải, tôi chỉ muốn chị ấy đến nỗi buồn bực đến mức chán sống mà phải tự tử, còn tống tiền... lại là chuyện khác. Nếu chị ấy thổ lộ với tôi, tôi cho ta biết tay!
      - Nhưng nếu đem chuyện đó với Charles West?
      - Ừ, có thể - Jane thong thả chấp nhận.
      - có biết vì sao ta có thể khống chế bà Allen?
      giơ hai tay.
      - Tôi chịu... Tôi cứ nghĩ là Barbara dính đến chuyện gì nghiêm trọng. Mặt khác (Jane ngập ngừng)... chị ấy cũng hơi ngờ nghệch ở vài mặt. Dễ sợ hãi. Đúng là miếng mồi ngon cho những tên đe doạ, tống tiền. Đồ đốn mạt!
      Poirot :
      - Nhưng thế vụ giết người lại có vẻ ngược. Nạn nhân phải giết kẻ dọa dẫm mình, chứ tên tống tiền lại giết con mồi kiếm chác gì.
      Jane Plenderleith cau mày:
      - Ừ phải... Nhưng có thể xẩy ra những trường hợp...
      - Trường hợp gì?
      - Giả thử Barbara bị ép quá, lấy súng ra dọa , và cố tước lấy súng, vô tình bóp tay vào cò, giết chết chị. hoảng sợ, liền bố trí thành chuyện tự tử.
      - Có thể, nhưng có cái khó - Japp - Thiếu tá Eustace (nếu đúng là ông ta) rời đây lúc mười giờ hai mươi tối qua và còn chia tay với bà Allen ở bậc cửa.
      - A! - kêu lên, thất vọng - Nhưng sau đó, có thể quay trở lại?
      - Có thể - Poirot .
      Japp tiếp tục:
      - Bà Allen có thói quen tiếp khách ở phòng này, hay trong phòng mình?
      - Ở cả hai nơi. Nhưng về nguyên tắc phòng này dành cho các cuộc họp chung hoặc cho khách riêng của tôi. Chúng tôi thoả thuận như sau: Barbara được sử dụng phòng lớn, lấy đó làm nơi tiếp khách, còn tôi ngoài phòng ngủ riêng, được sử dụng phòng này.
      - Nếu tối qua thiếu tá Eustace hẹn gặp, bạn tiếp ở phòng nào?
      - Tôi nghĩ chị ấy mời vào đây - Jane ngập ngừng - như vậy tiện hơn, quá thân mật. Nhưng nếu chị cần viết ngân phiếu, có lẽ chị đưa lên phòng , ở đây có bút mực để viết.
      Japp gật đầu.
      - Vấn đề phải ở cái ngân phiếu, hôm qua bà Allen rút hai trăm livrơ từ ngân hàng, mà trong nhà nay tìm thấy số tiền ấy đâu.
      - Thế là chị ấy đưa hết cho cái tên chó má đó rồi! Ôi, Barbara.
      Poirot khẽ ho tiếng.
      - Trừ khi như , xẩy ra điều bất ưng, khi nào lại tự thủ tiêu nguồn lợi như vậy.
      - Bất ưng? phải là tai nạn đâu. Chắc nổi nóng, tự kiềm chế, và giết.
      - cho là mọi việc xẩy ra như thế?
      - Phải. Đó là tội ác... tội ác! - kêu to.
      Japp tiếp tục tấn công:
      - Bà Allen hút loại thuốc nào?
      - Loại gasper. Để trong hộp ấy.
      - Còn ? - Poirot hỏi.
      - Cũng loại ấy.
      - bao giờ hút thuốc Thổ?
      - bao giờ.
      - Bà Allen cũng vậy?
      - . Chị thích loại ấy.
      - Còn ông West? Hút thuốc gì? - Poirot hỏi.
      nhìn Poirot như dò hỏi:
      - Charles ấy à? hút thuốc nào can gì? lẽ ông cho là ta giết?
      Poirot nhún vai:
      - Ta từng thấy có người giết người mình , thưa .
      Jane có vẻ bực.
      - Charles bao giờ giết ai cả. ấy rất thận trọng.
      - Những người thận trọng lại hay phạm tội cách rất khéo léo, thưa .
      Jane nhìn thẳng vào thám tử.
      - Nhưng phải vì cái nguyên cớ mà ông , thưa ông.
      Poirot nghiêng đầu:
      - Vâng, đúng.
      Japp đứng lên:
      - Thôi được rồi! còn gì làm ở đây nữa, tôi muốn thăm lại trường lần nữa.
      - Xem tiền được giấu ở chỗ nào chăng? Mời các ông cứ việc, nếu cần lục cả trong phòng tôi nữa, mặc dù ít có khả năng Barbara lại để đó.
      Japp xem xét kỹ càng nhưng nhanh chóng. Phòng chung còn gì để tìm nữa, ông lên gác. Jane Plenderleith ngồi ở ghế bành hút thuốc, chau mày nhìn ngọn lửa lò sưởi. Poirot nhìn lúc, rồi nhàng hỏi:
      - có biết lúc này Charles West có ở London ?
      - Hoàn toàn biết. Có lẽ ông ta ở với gia đình tại Hampshire. Lẽ ra tôi phải gọi điện cho ông ta, tôi quên bẵng.
      - Vâng những lúc tai hoạ, người ta thường quên nhiều thứ. Nhưng sao, tin dữ biết muộn càng tốt.
      - Phải - lơ đãng đáp.
      Nghe tiếng Japp xuống cầu thang, đứng dậy và ra gặp:
      - Ông tìm được gì ?
      - có gì đáng chú ý. Tôi thăm khắp nhà. A! Nhưng có lẽ tôi cần xem thêm cái tủ kho dưới cầu thang này nữa.
      Ông cầm nắm đấm cửa, kéo ra.
      - Tủ khóa - Jane Plenderleith giọng lạc hẳn, khiến cả hai người chăm chú nhìn .
      - Đúng là khoá. vui lòng lấy cho tôi chìa khoá.
      đứng ngây ra như tượng:
      - Tôi... tôi nhớ để nó đâu.
      Japp quắc mắt nhìn , nhưng giọng lại rất bình thường.
      - Tiếc ! Tôi muốn phá cửa tủ. Để tôi bảo Jameson mang chùm khóa vạn năng vào.
      Jane tiến lên, cứng cỏi:
      - Ô… Chờ lát, có lẽ...
      vào phòng chung rồi trở ra, mang theo chìa khóa to, :
      - Bao giờ chúng tôi cũng khóa cửa kho, vì dễ bị mất.
      - cẩn thận thế là phải - Japp cầm lấy chìa khóa .
      Ông mở cánh cửa, bật đèn pin, vì trong kho tối om.
      Poirot cảm thấy đứng bên cạnh như căng hết người ra, hơi thở níu lại.
      Trong kho hầu như chẳng có gì quan trọng: ba cái ô, chiếc gẫy cán, bốn chiếc can, bộ đồ chơi gôn, hai chiếc vợt ten-nít, tấm chăn gấp nếp cẩn thận và nhiều chiếc gối cũ. Bên cả cái chồng ấy là chiếc hòm sang trọng. Japp đưa tay với lấy cái hòm đó. Jane vội :
      - Cái đó là của tôi, tôi vừa mang về sáng nay, cho nên chẳng có gì đặc biệt.
      - Dù sao cứ xem vẫn hơn - Japp nhã nhặn.
      Cái hòm khoá, bên trong đựng bộ đồ bàn chải đắt tiền và lọ mỹ phẩm, hai tờ tạp chí, ngoài ra có gì khác.
      Japp xem kỹ từng vật. Lúc ông đóng hòm lại và lục sang đống gối, có vẻ như thở phào nhõm.
      Lục soát xong, Japp đóng cửa tủ kho, trả chìa khóa cho Jane.
      - Thế là xong! Giờ cho tôi xin địa chỉ của Charles West.
      - Farlescomte Hall, Little Ledbury, xứ Hampshire.
      - Cảm ơn Plenderleith, hôm nay thế là hết, có thể tôi còn trở lại. À mà, với mọi người, cứ là tự tử , sau hay.
      - Vâng, tôi hiểu.
      Ra tới ngoài phố, Japp mới để lộ bất bình:
      - Trong cái tủ ấy, nhất định phải có cái gì.
      - Tôi cũng nghĩ vậy.
      - Và tôi cuộc mười ăn là nó liên quan đến cái hòm con! Mình ngốc quá, chưa phát ra là cái gì. Tôi xem kỹ các chai lọ, lần kỹ đống chăn gối... 1
      Poirot gật đầu, vẻ trầm tư. Japp tiếp:
      - Con bé nhất định có dính dáng. ta bảo mới mang hòm về buổi sáng? dối. Ông có để ý hai tờ tạp chí?
      - Có.
      - Hừ! tờ cũ, từ tháng bẩy trước!


    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG VII

      Hôm sau, Japp đến nhà Poirot, vẻ chán ngán, vứt mũ lên bàn, ngồi phịch xuống ghế và :
      - Thế là vô can.
      - Ai vô can?
      - Plenderleith. ta chơi bài đến tận nửa đêm. Hai vợ chồng chủ nhà, người khách và hai gia nhân khẳng định như vậy. Song tôi vẫn muốn tìm hiểu tại sao ta có vẻ bối rối về cái hòm con trong kho đến thế. Đây là điều thuộc sở trường của ông đấy, ông Poirot, người thích quan tâm đến những thứ dường như có ý nghĩa “Bí chiếc hòm con”, đầu đề hay đấy.
      - Tôi muốn gợi ý đầu đề khác: "Bí của mùi khói thuốc lá”.
      - Đầu đề hơi dài và nặng nề. Mùi khói thuốc? Ra vì thế mà tôi thấy ông cứ hít hít lúc vào xem xác chết lần đầu? Tôi nghe thấy ông hít hít liên tục, cứ tưởng ông sổ mũi...
      - Đó, ông lầm ở chỗ đó.
      Japp thở dài:
      - Tôi tưởng ông hay sử dụng những tế bào chất xám kia mà. Hay bây giờ ông là tế bào khứu giác của ông cừ hơn nhiều!
      - , ; hãy bình tĩnh!
      - Lúc đó tôi ngửi thấy mùi khói thuốc lá nào cả.
      - Tôi cũng ngửi thấy gì đâu.
      Japp ngờ vực nhìn Poirot, rồi rút túi ra điếu thuốc.
      - Đây là loại thuốc bà Allen dùng, thuốc lá Virginia. Sáu mẩu thuốc là của bà ta, ba mẩu khác là thuốc lá Thổ.
      - Đúng.
      - Khứu giác ông thính nhạy nên chưa trông biết?
      - Xin cam đoan là mũi tôi liên quan, vì tôi ngửi thấy gì.
      - Vậy lại là những tế bào xám của óc ông làm việc?
      - Có vài dấu hiệu... ông có thấy '?
      - Ví dụ?
      - Trong phòng ấy, có cái gì còn thiếu, lại có thứ được thấm vào... Và, bàn giấy...
      - Biết mà! Ta lại tới cái bút lông ngỗng chết tiệt.
      - hẳn. Cái bút lông ngỗng chỉ đóng vai trò phản diện.
      Japp :
      - Tôi có giấy triệu tập Charles West tới Sở Cảnh sát nửa giờ sắp tới. Chắc ông ấy cũng muốn có mặt để chứng kiến.
      - Rất vui lòng.
      - Và ông chắc rất vui vì chúng tôi mò tìm được thiếu tá Eustace. căn hộ đại lộ Cromwell.
      - Hoan hô!
      - Và cũng thu lượm được số thông tin về . Thiếu tá Eustace phải là nhân vật đáng kính lắm. Thẩm vấn Charles West xong, ta đến thăm . Đồng ý?
      - Tuyệt vời.
      - Vậy ta .

      * * *

      Mười giờ ba mươi, Charles West được đưa vào phòng chánh thanh tra. Japp đứng dậy, hai người bắt tay nhau.
      Viên nghị sĩ này người tầm thước, có cá tính mạnh mẽ. Mày râu nhẵn nhụi. Miệng nhanh nhẩu như diễn viên, mắt hơi lồi như những nhà hùng biện bẩm sinh. Hình thức dễ coi, bộ dạng cao sang. Tuy bực dọc ra mặt, ông ta biết tự trấn tĩnh, ngồi xuống, đặt găng tay và mũ lên bàn rồi nhìn Japp.
      - Thưa ông West, tôi hiểu rất là phải mời ông đến đây là rất đau khổ cho ông.
      Charles West gạt tay:
      - Ta hãy để tình cảm sang bên. Ông thanh tra, mong ông cho biết tìm ra lý do gì khiến... bà Allen phải tự tử?
      - Ông thể giúp chúng tôi cùng tìm ra lý do ấy?
      - Hoàn toàn .
      - có mâu thuẫn gì? Giữa hai người có bất hoà?
      - hề. Chuyện này với tôi gây ra cú sốc kinh khủng.
      - Nhưng nếu tôi rằng đây phải tự tử mà là án mạng?
      - Án mạng?
      Đôi mắt Charles West trố ra như muốn nhẩy khỏi đầu.
      - Ông vừa bảo là án mạng?
      - Đúng vậy. Và bây giờ, ông nghĩ ai là người có thể thủ tiêu bà Allen.
      Charles nghẹn ngào kêu:
      - , phải! thể tưởng tượng!
      - Bà ấy có bao giờ đến kẻ thù nào?
      - bao giờ?
      - Ông biết là bà ấy có súng?
      - biết.
      - Plenderleith bà Allen mang súng từ nước ngoài về nhiều năm.
      - ư?
      - Tất nhiên, đó chỉ là Plenderleith . Có thể bà Allen cảm thấy bị đe doạ nên để khẩu súng trong tầm tay...
      Charles West lắc đầu, hoài nghi. Ông ta có vẻ hết sức hoang mang, ngơ ngác.
      - Ông có ý kiến gì về Plendenleith? Theo ông, ấy có đứng đắn, đáng tin cậy?
      Sau lát suy nghĩ, người được hỏi trả lời:
      - Có, tôi nghĩ thế.
      - Nhưng ông ưa ấy? - Japp trước đó quan sát rất kỹ, hỏi.
      - Tôi nghĩ thế. thuộc túyp phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ. Tôi ưa những người quá độc lập, hay mỉa mai, song tôi vẫn thấy là người đáng tin cậy.
      - Hừm! Thế ông có quen thiếu tá Eutace?
      - Eutace? Eutace? A, có, tôi nhớ ra rồi. Gặp lần ở nhà Barbara... bà Allen. Đó là nhân vật có vẻ gian, tôi phát biểu như thế với Allen. Người này thuộc loại người mà tôi muốn phải tiếp tại nhà khi chúng tôi kết hôn.
      - Và bà Allen sao?
      - Ồ! Barbara đồng ý. ấy luôn tin vào nhận xét của tôi. Đàn ông đánh giá đúng đàn ông khác, hơn đàn bà. ấy giải thích lâu ngày gặp ta, nay gặp lại muốn tỏ ra bất lịch ... ấy rất ngại tỏ ra mình là người học đòi làm sang. Tất nhiên, sau khi kết hôn, chắc ấy còn gặp lại số bạn cũ... xét ra phù hợp nữa.
      - Ông thế có nghĩa là khi lấy ông, bà ấy bước lên địa vị xã hội cao hơn? - Japp hỏi thẳng.
      - , , hẳn như thế. Thực ra, mẹ của Allen là bà con xa với gia đình tôi, vậy là cùng tầng lớp. Song tất nhiên, ở vị trí của tôi, tôi buộc phải chọn kỹ bạn bè, và vợ tôi cũng vậy. Vì rằng còn thiên hạ nhìn vào.
      - Đúng vậy - Japp - Vậy là ông thể giúp gì chúng tôi?
      - , tôi hết sức hoang mang… Barbara bị ám sát! thể nào tin!
      - Và bây giờ, ông có thể ông làm gì trong đêm 5 tháng Mười ?
      - Tôi làm gì? Tôi làm gì à?
      Charles West cao giọng, vẻ phản đối.
      - Chỉ là câu hỏi thủ tục - Japp giải thích - chúng tôi buộc phải thẩm vấn tất cả mọi người.
      Charles West làm bộ lên mặt:
      - Thiết tưởng người như tôi phải được miễn trừ việc ấy.
      Japp vẫn kiên trì chờ đợi.
      - Xem nào… để tôi nghĩ... A! phải, tôi ở trụ sở Nghị viện cho đến mười giờ rưỡi rồi ra phố xem pháo hoa. Rồi bộ về nhà.
      - Ông ở Ouslow Square phải? Mấy giờ ông về tới nhà?
      - Tôi nhớ chính xác.
      - Mười giờ? Mười giờ rưỡi?
      - Khoảng giờ ấy.
      - Ai mở cửa cho ông.
      - ai cả. Tôi có chìa khoá.
      - Trong lúc đì chơi, ông có gặp ai ?
      - ... Nhưng này ông thanh tra, những câu hỏi này làm tôi rất khó chịu.
      - Tôi chỉ là thủ tục thôi mà, ám chỉ gì cả.
      Lời của Japp làm vị nghị sĩ nguôi giận phần nào.
      - Nếu còn điều gì...
      - , hôm nay thế là xong.
      - Có gì mới, ông thông báo chứ tôi chứ?
      - Tất nhiên. Nhân tiện, xin phép được giới thiệu ông Hercule Poirot, chắc ông có nghe tiếng?
      Charles West chăm chú nhìn viên thám tử bé .
      - Vâng... tôi có nghe tên.
      - Thưa ông - Poirot - cho phép tôi được chia sẻ nỗi đau buồn cùng ông. Tôi hiểu ông đau đớn thế nào. Nhưng tôi thêm. Người các ông thích để lộ xúc cảm của mình. (ông rút hộp thuốc ra) Xin phép được mời... Ôi, hết thuốc! Ông Japp!
      Japp đập dập vào túi, lắc đầu. Charles West liền rút hộp thuốc của mình ra, :
      - Mời ông dùng thuốc của tôi vậy.
      - Cảm ơn, cảm ơn - và Poirot lấy điếu.
      West :
      - Ông Poirot, đúng như ông , người chúng tôi cố gắng tránh xúc cảm lộ liễu. Phương châm chúng tôi là: hãy giữ bình thản.
      Ông ta chào hai người, và ra.
      - thằng cha làm bộ làm tịch - Japp phát biểu - Plenderleith đúng! Nhưng lại đẹp mẽ, khối phụ nữ mê. Thế nào, điếu thuốc gì?
      - Thuốc Ai cập loại sang.
      - Thế chẳng có ý nghĩa gì. À mà, chứng cớ ngoại phạm của rất chung chung, ai kiểm chứng được. Mà này, đáng tiếc là các vai trò bị lộn ngược, vì có thể chính bà ta đe doạ tống tiền ... là con mồi lý tưởng để tống tiền…
      - Ông đặt vấn đề như vậy cũng hay đấy, song chẳng đến đâu.
      - , đúng Eutace là người ta cần xem xét. Tôi nắm được vài chi tiết về . thằng ma bùn đúng nghĩa ma bùn.
      - Còn Plenderleith, ông làm cái việc tôi đề nghị chưa?
      - . Chờ lát, tôi gọi điện để biết tường tận.
      Japp cầm ống , trao đổi vài câu, đặt máy và nhìn Poirot:
      - tim. Tình hình thế này mà lại chơi gôn. Bạn thân bị giết hôm trước, hôm nay như .
      poirot thốt lên tiếng kêu.
      - Lại cái gì thế nữa? - Japp hỏi.
      Song Poirot chỉ lầm bầm mình:
      - Đúng rồi... đúng rồi. ràng! Mình ngu quá trong khi hiển nhiên.
      Japp :
      - Đừng lầm bầm nữa, ta phải gặp Eustace ngay.
      Ông ngạc nhiên thấy Poirot cười rạng rỡ:
      - Phải, phải... Ta ngay, vì bây giờ tôi biết , biết tất cả.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG VIII

      Thiếu tá Eustace tiếp hai người với dáng điệu thoải mái.
      Căn hộ ông ta . «Trú tạm thôi mà", ông ta giải thích. Ông đưa rượu ra mời, hai người từ chối, ông liền chìa hộp thuốc lá. Japp và Poirot đưa mắt nhìn nhau, mỗi người lấy điếu.
      Japp vẫn vê điếu thuốc trong tay, :
      - Ông hút thuốc Thổ?
      - Vâng, xin lỗi, hay ông muốn thuốc Virginia? Tôi cũng có đâu đây?
      - , sao. Tôi cũng ưa loại này.
      Japp nghiêng mình đổi giọng:
      - Thiếu tá Eustace, ông đoán chúng tôi đến đây vì việc gì?
      Chủ nhà lắc đầu, vẻ quan tâm. Ông ta người cao, đẹp mã, song vẻ hơi tầm thường. Đôi mắt ti hí, rất sắc, phù hợp với bộ dạng hồ hởi bên ngoài.
      - . Tôi người quan trọng như ngài chánh thanh tra lại đoái đến thăm vì lí do gì. Hay xe tôi phạm luật?
      - , phải xe. Hình như ông có quen bà Allen?
      Eustace ngả người ra phía sau, phả hơi thuốc rồi thốt lên:
      - Ô! Là chuyện đó? Lẽ ra tôi phải đoán. việc đáng buồn!
      - Ông biết tin?
      - Tôi đọc báo. Tội nghiệp!
      - Ông quen bà Allen ở Ấn Độ?
      - Vâng, từ lâu.
      - Ông cũng biết chồng bà ấy?
      lát im lặng, và trong tích tắc đôi mắt xảo trá liếc nhanh hai người, rồi Eustace đáp:
      - , tôi chưa gặp ông ấy bao giờ.
      - Nhưng ông biết tin tức về ông ta?
      - Tôi nghe ta trở nên tồi tệ, nhưng dù sao chì là nghe .
      - Bà Allen gì với ông?
      - bao giờ gì về ông chồng.
      - Nhưng ông và bà ấy quan hệ thân thiết cơ mà.
      Thiếu tá Eustace nhún vai:
      - Chúng tôi là bạn quen biết lâu, nhưng ít gặp nhau.
      - Nhưng ông vừa gặp tối hôm vừa rồi, ngày 5 tháng Mười ?
      - Đúng.
      - Ông đến nhà bà?
      Eustace nghiêng đầu, giọng nhàng, đầy luyến tiếc:
      - Vâng, bà ấy hỏi ý kiến tôi chuyện làm ăn. Hiểu rồi, tôi biết các ông muốn gì... Tâm trạng bà ta thế nào... ư, hừ! khó . Tôi thấy bà ấy có vẻ bình thường, song nay nghĩ lại hình như có hơi bồn chồn.
      - Nhưng bà ấy có bóng gió gì về hành động sắp làm?
      - hề. Thực tế là lúc chia tay, tôi còn gọi điện lại rồi cùng chơi.
      - Ông rằng ông gọi điện? Đó là những lời cuối cùng?
      - Phải.
      - Lạ , người ta lại bảo ông khác kia.
      Eustace thay đổi ý kiến:
      - Tất nhiên, tôi thể nhớ những lời chính xác.
      - Theo tin tức của tôi, ông : “Được, cứ cuy nghĩ , và tin cho tôi biết".
      - Xem nào... ờ, có lẽ ông phải. Hình như tôi cầu bà ấy báo tin tôi biết lúc nào rảnh.
      - Như vậy là hoàn toàn khác - Japp .
      Eustace lại nhún vai:
      - Ông bạn ơi, lẽ ông bắt mọi người phải nhớ như in từng câu từng chữ mình lúc nào đó?
      - Bà Allen trả lời ra sao?
      - Rằng bà ấy gọi điện cho tôi.
      - Và ông đáp lại: “Tốt! Hẹn gặp lại!"?
      - Có thể, đại loại như vậy.
      Japp bình thản tiếp:
      - Ông rằng bà Allen hỏi ý kiến ông về chuyện làm ăn. Vậy bà ấy có tình cờ đưa ông hai trăm livrơ bằng tiền mặt, nhờ ông đầu tư vào đâu đó ?
      Mặt Eustace từ đỏ chuyển sang tím ngắt, ngả người về phía Japp, hầm hừ:
      - Ông định ám chỉ cái gì, hả?
      - Tôi hỏi, bà ấy có làm thế ?
      - Thưa ông thanh tra, đấy là việc riêng của tôi.
      Vẫn giọng bình thản ấy, Japp vẫn buông tha:
      - Bà Allen rút từ ngân hàng hai trăm livrơ bằng tiền mặt, phần bằng giấy năm livrơ. Những giấy ấy được đánh số và ghi lại, muốn tìm dễ thôi.
      - Giả thử bà ấy có làm như thế, có sao?
      - Tiền ấy có phải để đầu tư làm ăn? Hay là để trả giá cho vụ tống tiền?
      - ý nghĩ vô lý. Ông còn bịa thêm ra chuyện gì nữa?
      Japp lấy giọng nghiêm chỉnh của quan chức.
      - đến lúc tôi chính thức hỏi ông: ông có tự nguyện đến Sở Cảnh sát để viết lời khai. Nếu muốn, ông có thể cùng với luật sư của ông.
      - Luật sư của tôi? Việc gì nghiêm trọng thế?
      - Tôi tiến hành điều tra về cái chết của bà Allen.
      - Lạy Trời, lẽ ông nghi... điên rồ! Các ông nghe đây, chuyện như thế này... Tôi có hẹn với Barbara đến thăm...
      - Lúc mấy giờ?
      - Khoảng chín giờ rưỡi. Chúng tôi ngồi chuyện...
      - Và hút thuốc?
      - Vâng, hút thuốc. sao? - Eustace cáu kỉnh.
      - Cuộc chuyện diễn ra ở đâu?
      - Ỏ phòng chung, ngay lối vào, bên trái. Chúng tôi chuyện vui vẻ. Trước mười rưỡi chút tôi . Tôi dừng lại trước cửa phút để nốt mấy lời cuối cùng.
      - Những lời cuối cùng: đúng vậy - Poirot gật gù .
      Eustace quay phắt về phía thám tử:
      - Ông là ai? , kiều dân bẩn thỉu! Ai khiến ông chõ vào?
      - Tôi là Hercule Poirot - vị thám tử bé ưỡn ngực.
      - Là ai, tôi mặc xác. Như , Barbara và tôi chia tay nhau thân ái. Tôi lên xe thẳng đến Câu lạc bộ Viễn Đông. Đến nơi lúc mười giờ kém hăm nhăm, tôi lên ngay phòng chơi bài, đánh cho đến giờ rưỡi khuya.
      - Nghĩa là bằng chứng ngoại phạm ràng - Poirot .
      - Dù sao, bằng chứng đó là thể chối cãi. Nào, thưa ông thanh tra, ông hài lòng chưa?
      - Suốt cuộc đến thăm, hai người đều ở dưới phòng chung ?
      - Phải.
      - Ông lên phòng bà Allen?
      - . bảo chỉ ngồi ở phòng dưới cơ mà.
      Japp ngắm nhìn ông ta lúc lâu:
      - Ông có bao nhiêu cái cúc cài tay áo?
      - Cúc tay áo? Lại chuyện gì vậy?
      - Tất nhiên, ông bắt buộc phải trả lời.
      - ai bắt buộc? Nhưng tôi sẵn sàng trả lời. Tôi có điều gì phải giấu giếm, và cầu các ông phải xin lỗi... Tôi có những chiếc cúc này...
      Ông ta duỗi tay, chỉ vào những chiếc cúc áo bằng vàng và bạch kim.
      - Và đây nữa.
      Ông ta đứng lên, mở ngăn kéo lấy ra cái hộp, mở mạnh trước mặt Japp.
      - mẫu cúc áo quá đẹp - Japp - Tôi thấy cái bị gẫy, mảnh men bị mất.
      - Vâng, thế sao?
      - Ông có nhớ, nó bị gẫy thế nào?
      - Cách đây , hai ngày, hơn.
      - Ông có ngạc nhiên , nếu tôi cho ông biết là nó bị gẫy trong lúc ông ở nhà bà Allen?
      - Có thể lắm chứ! Tôi chối đến nhà bà ấy - Viên thiếu tá vẫn tiếp tục đóng vai người vô tội bị xúc phạm, nhưng hai bàn tay run.
      Japp ghé sát ông ta và dằn từng tiếng:
      - Vâng, nhưng mảnh men ấy rơi ở trước nhà, mà gác, trong phòng bà Allen... Đúng, trong cái phòng bà bị giết, và ở đó người đàn ông hút những điếu thuốc giống loại ông thường dùng.
      Đòn giáng có hiệu quả. Eustace ngả người vào lưng ghế, mắt nhớn nhác. Cái cảnh tên huênh hoang bỗng biến thanh kẻ hèn nhát sợ sệt trông chẳng đẹp chút nào. rền rĩ:
      - Ông thể kết tội tôi. Tôi có bằng cớ ngoại phạm... Đêm hôm ấy tôi hề trở lại nhà đó.
      Poirot lúc này mới :
      - Ông cần quay trở lại, vì có thể bà Allen chết lúc ông ra .
      - thể, thể... Bà ấy tiễn tôi ra, đứng sau cánh cửa. Nhiều người chắc có nghe thấy... nhìn thấy bà...
      - Họ nghe thấy ông - Poirot vẫn nhàng đáp lại - và ông làm như nghe bà ấy đáp trước khi ông tiếp. Mẹo ấy cổ lắm rồi. Người khác tưởng là bà có đứng đấy, nhưng họ trông thấy, vì họ thể là bà ăn bận thế nào... cả màu sắc quần áo cũng biết.
      - Trời... đúng... đúng.
      Ông ta hoàn toàn suy sụp, run cầm cập. Japp nhìn khinh bỉ, sẵng:
      - Giờ tôi cầu ông theo tôi.
      - Ông bắt giữ tôi?
      - Tôi tạm giữ ông để điều tra, cứ coi như vậy.
      Căn phòng tĩnh lặng rồi có tiếng thở ra rất sâu, và tiếng tuyệt vọng của thiếu tá Eustace, trước đó huênh hoang là thế:
      - Hỏng hết cả...
      Herculer Poirot xoa tay cười vui vẻ. Ông tỏ ra đặc biệt thích thú.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG IX

      Với con mắt nhà nghề, Japp nhận xét:
      - sụp đổ quá nhanh, điều này hơi lạ.
      Họ ngồi xe ngược đường Brompton. Poirot lơ đãng đáp:
      - biết mình chết cháy.
      - Chúng mình có nhiều cớ để buộc tội - Japp - có hai, ba căn cước khác nhau, xưa từng gian lận ngân phiếu, và vụ giả danh là đại tá Bathe đến khách sạn Ritz lừa đảo loạt doanh nhân. nay ta giữ về tội danh này... cho đến khi vụ bà Allen được làm . Ông Poirot.. tại sao ông muốn đưa tôi về nông thôn?
      - Mỗi vụ việc phải được làm hoàn toàn sáng tỏ. Tôi tìm bí mật của vấn đề mà ông gợi ra: bí mật của chiếc hòm con bị mất.
      - Nhưng chiếc hòm đó có mất đâu.
      - Hãy đợi đấy, ông bạn.
      Xe vào khu phố Mews. Trước cửa nhà số 14, Jane Plenderleith trong trang phục người đánh gôn, từ chiếc Austin bước xuống. nhìn hai người, và lấy chìa khoá mở cửa.
      - Mời hai ông vào.
      trước, Japp bước theo vào phòng chung.
      Poirot đứng lại ngoài phòng chờ, phàn nàn to:
      - bất tiện... khó cởi áo quá.
      Sau đó, Poirot vào có áo badơxuy, song Japp thầm mỉm cười vì nghe thấy tiếng động khẽ của cánh cửa tủ khô có người mở. Japp liếc nhìn Poirot dò hỏi, Poirot đáp lại bằng cái gật đầu khẽ:
      - Chúng tôi làm phiền lâu - Japp - Chúng tôi đến chỉ để hỏi tên ông luật gia trông nom công việc của bà Allen.
      - Luật gia? Nhưng tôi cũng biết chị ấy có hay ?
      - Nhưng khi bà ấy cùng thuê căn nhà này, phải có người nào làm giúp giấy tờ chứ?
      - , làm gì có, vì chính tôi đứng tên thuê. Barbara trả tôi nửa tiền thuê. Thế là xong, có gì sai luật.
      - Vâng, nếu vậy chúng tôi còn việc gì nữa.
      - Rất tiếc giúp gì được các ông - Jane Plenderleith lịch .
      Japp vừa ra cửa, vừa :
      - quan trọng. vừa chơi gôn về?
      Jane hơi đỏ mặt:
      - Vâng. Các ông có thể cho là tôi vô tâm, nhưng thực là tôi thể chịu cái khí của nhà này. Phải ra ngoài, làm cái gì mệt, ngẹt thở mất.
      Poirot vội :
      - Vâng, chúng tôi thông cảm, dễ hiểu, rất tự nhiên. Ngồi ru rú trong nhà này nghĩ vẫn vơ khổ ... là thành viên của câu lạc bộ?
      - Vâng, tôi chơi gôn ở Wentworth. Hôm nay trời rất đẹp; tuy nhiên lúc này cây cối bắt đầu trụi lá, chứ tuần trước còn rất xanh tươi.
      Xin chào Plenderleith, Japp trịnh trọng :
      - Tôi báo tin biết khi có gì cụ thể. À, chúng tôi bát giam kẻ tình nghi.
      - Ai vậy? - Jane hau háu nhìn hai người.
      - Thiếu tá Eustace.
      nghiêng đầu, cúi xuống để nhóm lò.
      Khi xe ra khỏi khu phố Mews, Japp hỏi:
      - Thê nào?
      Poirot mỉm cười:
      - Rất đơn giản, lần này chìa khóa vẫn ở cửa.
      - Và?
      Poirot lại mỉm cười:
      - Các đồ chơi gôn còn trong tủ kho...
      - Tất nhiên. Dù sao đó ngốc.
      - Còn thiếu gì ?
      Có thiếu chiếc hòm con!...
      Xe chồm lên dưới chân Japp:
      - Quỷ tha ma bắt! Tôi biết là có cái gì đó, nhưng là cái gì cơ chứ? Tôi khám cái hòm rất kỹ.
      - Tội nghiệp ông bạn tôi... nhưng rất hiển nhiên.
      Japp đưa mắt nhìn, bực dọc:
      - Chúng ta di đâu thế này?
      Poirot nhìn đồng hồ:
      - Chưa đến bốn giờ, tôi tin là ta tới Wentworth trước khi trời tối.
      - Ông nghĩ là ta đến đó thực?
      - Có, vì ấy biết là ta có thể tìm hiểu. Tôi tin là ta đến đó.
      - Thế ta đến! Mặc dù tôi cho chiếc hòm có liên quan đến vụ án.
      - Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý... là nó liên quan.
      - Thế tại sao? ... , đừng gì cả! Với trật tự và phương pháp, rồi mọi việc sáng tỏ! Hà! Trời hôm nay đẹp!
      Xe khoẻ, hai người tới Câu lạc bộ Gôn Wentworth lúc bốn giờ rưỡi. Là ngày làm, nên ở đây vắng người.
      Poirot đến thẳng người quản lý cầu cho xin bộ đồ gôn của Plenderleith, viện cớ hôm sau phải chơi ở sân gôn khác. Người quản lý đưa ra bộ đồ có ghi chữ J. P.
      - Cảm ơn - Poirot .
      được hai, ba bước, ông quay lại hỏi cách tự nhiên:
      - ấy có gửi ở đây chiếc hòm .
      - Hôm nay , thưa ông. Có thể ấy để phòng.
      - Hôm nay, có tới đây?
      - Ồ! Có, tôi có thấy.
      - ấy có gọi thằng bé xách gậy nào theo? ấy để lạc đâu chiếc hòm, nhớ ở chỗ nào.
      - Plenderleith cầu người xách gậy. ấy vào đây, mua hai quả bóng, và chỉ lấy hai gậy, tôi nhớ hình như có cầm chiếc hòm con.
      Poirot cảm ơn, và hai người vòng quanh khu nhà. Poirot dừng lại lúc ngắm cảnh.
      - Cảnh trí đẹp ... Hàng thông sẫm màu và cái hồ! Phái cái hồ!
      Japp tiếc nhìn nhanh:
      - A! Vậy ra trong đầu ông có ý ấy?
      Poirot mỉm cười:
      - Có thể có người nào trông thấy. Ở địa vị của ông, tôi mở cuộc điều tra .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :