1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo vệ ông xã đẹp trai - Luyến Nguyệt Nhi (67c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63



      Thu hoạch ngoài ý muốn



      Trước chương này, bản raw tiếng Trung và cả convert lại bị mất chương. Nội dung chương chính là cuộc so tài giữa Tô Khinh Lăng với sứ giả Tây Vực. Trong chương này, sứ giả Tây Vực thách Tô Khinh Lăng sử dụng cầm kỹ, biết là đàn tranh của cổ đại hay chính là đàn violon trong thách đố lúc trước. Tuy nhiên, tài năng cầm của Tô Khinh Lăng chính là chê vào đâu được, cầm kỹ của Tô Khinh Lăng khiến cho thần tử Nam Diệu cùng sứ thần Tây Vực phải lác mắt.



      Mất chương nhưng Phi vẫn để số chương này tiếp theo chương trước nhé!





      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      "Tuyệt vời, cầm kỹ của quận chúa quả nhiên chê vào đâu được"



      Ánh mắt của sứ giả Tây Vực khi nhìn Tô Khinh Lăng cũng thay đổi, hoàn toàn nóng rực, chính là bị cầm kỹ của nàng khuất phục.



      Tô Long Ngạo cùng đám thần tử Nam Diệu cũng vậy, ánh mắt nhìn Tô Khinh Lăng đều lóe sáng.



      Tô Khinh Lăng nhếch môi, đương nhiên rất hưởng thụ lời ca ngợi.



      "Chư vị sứ giả, lần này vậy có tính là Nam Diệu thắng ?" Tô Long Ngạo nhìn sứ giả, dĩ nhiên là mỉm cười.



      Sứ giả Tây Vực tuy rằng vui nhưng cũng thể nhận thua. Tuy nhiên, bọn họ còn có chiêu khác.



      "Nhàn quận chúa uyên bác như thế, vậy chắc những thứ khác cũng làm khó được người nhỉ?" Nam tử tóc nâu kìa nhìn Tô Khinh Lăng, .



      Những người khác vừa nghe liền hiểu, sứ giả Tây Vực này vẫn còn muốn ra đề khác làm khó dễ Tô Khinh Lăng.



      Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng, nhìn thấy ánh mắt bảo cứ an tâm của nàng liền mỉm cười.



      "Còn trò gì sứ giả cứ việc đưa ra " Đối với bọn họ, nàng chính là muốn cho chút lời hay, cứ thích thẳng thắn khiêu khích.



      Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần ngồi bên nhìn em mình làm chủ sân khấu.



      "Lần này chúng ta có mang theo vật rất trân quý, biết quận chúa có biết nó ?" Nam tử tóc nâu vừa dứt lời, hai tay liền vỗ. Rất nhanh, bốn người vác vật được che đậy bằng lụa đỏ vào bên trong.



      Ánh mắt mọi người đều tò mò, xì xào bàn tán.



      Tô Khinh Lăng cùng hai em Tô Mặc Phong nhìn nhau, sau đó nàng nhếch môi :



      "Mở ra "



      Nam tử tóc nâu giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ, chiếc lụa đỏ được lấy ra, cũng để lộ vật bên trong, đồng thời khiến cho thần tử Nam Diệu mở to mắt nhìn. Đây là cái gì vậy?



      Chỉ thấy bên trong là chiếc hộp lớn, mặt có chiếc kèn màu vàng, thoạt nhìn như chậu hoa. Mà bên phải là chiếc hộp hơn, còn có những chiếc cửa xíu phía bên hông.



      "Đây là?" Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng.



      "Thế nào? Đoán ra sao?" Sứ giả Tây Vực dương dương đắc ý.



      Thế nhưng ba em Tô Khinh Lăng lại có sắc mặt ngưng trọng, giống như đoán ra. Hai đồ vật này theo lý thuyết chính là có ở thời đại này, chẳng lẽ quốc gia bọn họ cũng có người xuyên ?



      "Lăng nhi..." Tô Long Ngạo cũng lo lắng.



      "Suỵt..." Tô Khinh Lăng nhếch môi cười lạnh "Cũng chỉ là máy hát và máy chụp ảnh mà thôi, có gì khó?"



      "Ngươi... ngươi..." Đám người sứ giả đều trừng to mắt nhìn Tô Khinh Lăng " thể nào, làm sao ngươi biết?" Quốc sư ràng rằng ai biết được những thứ này.



      Phản ứng của bọn họ cũng cho Tô Khinh Lăng đáp án chính xác nhất. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tô Khinh Lăng, ngờ Nhàn quận chúa lại uyên thâm như thế.



      "Tây Vực các người chẳng lẽ lại chỉ đem mấy thứ này đến thách đố sao?" Tô Khinh Lăng kiêu ngạo khiêu khích, chính là xem thường bọn họ, đồng thời khiến cho đám sứ giả kia tức giận đến đỏ mặt.



      Tô Long Ngạo thấy thế liền thở phào hơi, nhưng cũng muốn hai nước nảy sinh mâu thuẫn, vì thế liền lên tiếng điều hòa:



      "Quận chúa chúng ta uyên bác nhưng văn hóa của quý quốc cũng rất phong phú, khiến cho trẫm mở rộng tầm mắt"



      "Đúng, đúng" Những quan viên khác cũng sôi nổi phụ họa.



      "Hừ!" Sứ giả hừ lạnh tiếng, phất tay áo khó chịu ngồi xuống.



      "Lăng nhi, em xem làm sao mấy thứ này có thể xuất ở đây được?" Tô Mặc Thần tiến tới gần Tô Khinh Lăng, .



      "Có lẽ có người xuyên đến Tây Vực" Biểu cảm của Tô Khinh Lăng có chút tò mò.



      "Vậy chúng ta..." Tô Mặc Thần bỏ lửng, nhưng cả hai vẫn có thể hiểu được.



      lúc sau, Tô Long Ngạo lại triệu người ra ca múa, sau đó yến hội kết thúc.



      Sứ giả Tây Vực cũng cùng Tô Long Ngạo ký kết vài hiệp ước liên minh phát triển, sau đó đoàn người xuất cung đến dịch quán.



      Đám người Tô Khinh Lăng có tâm tư trong lòng, vì thế cũng cáo từ Tô Long Ngạo mà đuổi theo đám sứ giả kia.



      "Các vị sứ giả, xin chờ chút" Bọn họ đuổi kịp sứ giả ở ngay cửa cung.



      Sứ giả quay đầu lại nhìn, nhận ra Tô Khinh Lăng. Bọn họ nhíu mày, đối với Nhàn quận chúa Nam Diệu quốc này, bọn họ vừa hận nhưng lại vừa thưởng thức, dù sao những câu hỏi kia đều bị nàng giải ra.



      "Nhàn quận chúa có chuyện gì sao?" Bọn họ dừng bước, đánh giá Tô Khinh Lăng.



      " ra cũng có chuyện gì, chỉ là cảm thấy có hứng thú với máy hát cùng máy chụp ảnh của sứ giả lúc nãy thôi" Tô Khinh Lăng thẳng ra mục đích của mình.



      Những vị sứ giả nhìn nhau, chủ ý của nàng là gì.



      "Ý của Nhàn quận chúa là?" phải nàng cũng biết những thứ đó sao?



      "Các vị sứ giả, hai thứ đó biết là của người nào?" Tô Khinh Lăng hỏi thẳng



      "Ý của quận chúa là gì?" Đám sứ giả trừng mắt nhìn nàng đầy phòng bị "Những thứ đó đương nhiên là của quốc gia chúng tôi"



      "Có lẽ bây giờ có, nhưng trước kia chưa chắc có" Tô Mặc Thần thầm, bọn họ cảm thấy Tây Vực cổ đại này nên có những thứ đó.



      Nghe thấy lời của bọn họ, sứ giả Tây Vực lại càng cả kinh. Những thứ này quả là sau khi quốc sư xuất mới có, nhưng bọn họ cũng ra.



      "Chư vị tin cũng sao, nhưng chúng là của quốc gia chúng tôi" Nam tử tóc nâu còn thêm, sau đó cũng muốn dây dưa cùng đám người Tô Khinh Lăng nên thẳng thắn cáo từ.



      Tô Khinh Lăng càng cảm thấy trong chuyện này có quỷ. Đám người nhìn nhau, quyết định đêm nay phải lẻn đến dịch quán, bởi vì ngày mai những người này rời .



      Màn đêm buông xuống, Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc đến dịch quán. quả nhiên có được thu hoạch ngờ tới. Theo lời những sứ giả kia hai năm trước đột nhiên xuất người kỳ quái ở Tây Vực, người nọ còn mang đến rất nhiều thứ thể tưởng tượng được, rồi sau đó được hoàng đế Tây Vực tán thưởng, phong thành quốc sư.



      Theo trực giác, Tô Khinh Lăng biết rằng người nọ nhất định xuyên đến đây. Có lẽ từ chỗ người này mà tìm được cách để trở về, bởi vì cha mẹ từng đại sư Thích Gia chỉ có thể đưa họ đến đây, có cách đưa họ trở về.















      Chương 64



      Quay về đại hay ?



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      Hôm sau, Tô Khinh Lăng với bộ dạng uể oải tựa vào người Hạ Tư Lạc, vào phòng ăn, sau đó phất phất tay với những người ăn điểm tâm bên trong.



      "Sư phụ, nương, cha mẹ, cả, hai hai, Khiết nhi, Nhị sư huynh, Ngũ sư huynh, mọi người dậy sớm!"



      "Mẹ, mặt trời chiếu tới mông rồi mà còn sớm sao?" Hạ Thiếu Lăng nhìn mẹ mình với ánh mắt khinh bỉ.



      "Em cũng nên làm tấm gương sáng cho con mình " Tô Mặc Thần cũng trêu chọc.



      " hai, ghen tị cứ việc thẳng" Tô Khinh Lăng nhàng trả lời, nhất thời khiến cho Tô Mặc Thần thể phản bác.



      "Hai em lớn như vậy rồi mà còn hay gây nhau, giống như con nít vậy" Bạch Linh Lung nhìn thấy hai em lại tranh cãi, nhịn được mà .



      Hai người vừa nghe, thêm tiếng nào nữa.



      "Đúng rồi Lăng nhi, đêm qua lúc các con ra ngoài có chuyện gì xảy ra mà cha chưa cho con nghe" Tô Diệu Đức cũng mở miệng.



      "Có chuyện gì?" Tô Khinh Lăng hỏi, sau đó đưa mắt nhìn hai người trai của mình, nhịn được mà trêu đùa "Chẳng lẽ là cả với hai gặp được ý trung nhân, rồi muốn cưới chị dâu cho con sao?"



      "Con này, bậy bạ cái gì đó?" Tô Mặc Thần trừng mắt với em " cũng muốn còn trẻ như vậy mà bụi hoa mà bỏ cả rừng hoa tươi mơn mởn"



      "Nhìn là biết tìm ra rồi" Tô Khinh Lăng nhếch môi, quên đả kích trai " cả, em đâu. Em biết quanh mỹ nữ rất nhiều, cho nên muốn lựa chọn cũng rất phiền phức"



      Tô Mặc Phong mỉm cười, cũng lên tiếng.



      "Này này, em công bằng. Tại sao Phong lại có nhiều mỹ nữ vây quanh mà lại có ai để chọn hả?" Tô Mặc Thần bất mãn hét lên.



      "Được rồi, chính " Tô Diệu Đức cắt đứt tranh cãi của bọn họ, biểu tình nghiêm túc.



      Tô Mặc Thần thấy thế, đành phải ngậm miệng.



      "Cha muốn điều gì?" Tô Khinh Lăng cũng nghiêm túc trở lại. Nhìn biểu tình của cha, nhất định là có chuyện.



      "Lăng nhi, chúng ta đến nơi đây bao lâu rồi?" Tô Diệu Đức hỏi.



      Tô Khinh Lăng nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng hơn bốn tháng rồi"



      "Đúng vậy. Hơn bốn tháng, biết trong nhà với tập đoàn như thế nào rồi" Bạch Linh Lung cũng . Tuy ở đây cũng rất tốt, cả gia đình đều ở chung chỗ, còn có những cổ nhân rất tốt bụng, nhưng bà vẫn rất nhớ quê nhà của mình.



      "Cha mẹ, mọi người muốn trở về sao?" Tô Khinh Lăng ngơ ngác nhìn bọn họ. Có lẽ là bởi vì từ lúc xuyên , nàng có mười mấy năm sinh sống ở đây nên cũng quen rồi, nhưng lại quên rằng gia đình mình, cũng chính bản thân mình, đều là người đến từ thế giới đại.



      "Sao vậy? Mọi người phải sao?" Lão vương phi cũng giật mình nhìn đám người Tô Diệu Đức, sau đó ánh mắt đặt trờ lại người Tô Khinh Lăng. Hiển nhiên, bọn họ vẫn rất lo lắng biết Lăng nhi có trở về tương lai hay .



      "Vương phi, người có nhớ vị đại sư chúng ta gặp ngày hôm qua ?" Tô Diệu Đức nhìn lão vương phi, hỏi.



      Lão vương phi gật gật đầu. Hôm qua, bà đưa bọn họ ra ngoài du ngoạn gặp vị đại sư vân du bốn bể. Vị đại sư kia loạt những điều kỳ quái, cuối cùng chỉ có phu thê Tô Diệu Đức hiểu ông ta cái gì.



      "Vị đại sư kia có gì đúng sao?" Chẳng lẽ bọn họ đột nhiên muốn trở về chính là vì vị đại sư kia?



      "Cha, vị đại sư nào vậy?" Ba em Tô Khinh Lăng cũng .



      "Hôm qua, lúc cha mẹ ra ngoài du ngoạn cùng Lão vương phi gặp được vị đại sư. Vị đại sư kia liếc mắt cái liền nhận ra chúng ta phải là người ở thế giới này" Bạch Linh Lung giải thích.



      " sao?" Tô Mặc Thần cùng Tô Mặc Phong nhìn nhau "Chẳng lẽ vị đại sư đó cũng là cao tăng đắc đạo giống như đại sư Thích Gia?"



      Tô Diệu Đức gật gật đầu.



      "Vị đại sư đó chúng ta vốn thuộc về nơi đây, nếu vẫn còn ở lại chỉ sợ rằng mang đến nhiều thay đổi cho thế giới này. Như vậy, chúng ta chính là người phá hủy trật tự vốn có của lịch sử..." Cho nên bọn họ thể rời khỏi đây.



      "Vậy à!" Tô Cẩm Châu cũng biết có giữ họ lại cũng vô dụng, mọi chuyện cũng đều do vận mệnh an bài.



      "Vậy ông ấy có làm cách nào để trở về ?" Tô Khinh Lăng hỏi. Bọn họ lúc trước trở về được cũng là nhờ vào cơ duyên, bây giờ muốn về cũng phải có cách.



      "Lăng nhi, con thể sao?" Lão vương phi nhìn Tô Khinh Lăng, đôi mắt tràn đầy ưu thương. Bà thể tưởng tượng được nếu mất Lăng nhi, bà như thế nào. Nữ nhi của mình có, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi này cũng phải mất sao?



      "Nương..." Tô Khinh Lăng nhìn lão vương phi, trong mắt cùng tràn đầy ưu sầu. Nàng luôn xem lão vương phi là mẹ của mình, hơn nữa, lão vương phi là góa phụ, ngay cả nữ nhi cũng còn, bây giờ mình mà rời khỏi đây rất đơn.



      "Đồ đệ này, hay là các con ở lại đây " Tô Cẩm Châu chính là Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc cùng Hạ Thiếu Lăng "Có lẽ phụ mẫu con phải là người ở thế giới này, nhưng con mượn thân xác Lăng nhi để trọng sinh vào, còn có Lạc Lạc cùng Tiểu Lăng, điều đó chứng minh con có duyên với nơi đây..."



      "Cái này..." Tô Khinh Lăng cảm thấy khó xử. Nàng luyến tiếc người thân nơi đây, nhưng nàng cũng luyến tiếc cha mẹ nơi đó.



      "Lăng nhi, vị đại sư kia chỉ là cha mẹ cùng hai con thể ở đây" Tô Diệu Đức giải thích. Tuy ông cũng rất muốn con , con rễ cùng cháu ngoại đều trở về cùng mình, nhưng 'nữ sinh ngoại tộc', ông cũng muốn tôn trọng ý kiến của con mình.



      "Lăng nhi..." Bạch Linh Lung cũng ưu thương nhìn con . Bà là người mẹ, đương nhiên luyến tiếc con mình. Thế nhưng bà cũng hiểu tâm tình của lão vương phi, cho nên cũng rất rối rắm.






















































      Chương 65



      Quốc sư thần bí



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      Mặt trời chói chan khiến cho toàn bộ sa mạc ở Tây Vực trở nên nóng bỏng, nhưng nếu xuyên qua sa mạc rộng lớn này chào đón chúng ta lại là quốc gia được bao phủ bởi màu xanh mát mẻ.



      Nam thanh nữ tú trong trang phục Tây Vực lại lại giữa thành thị hoa mỹ trong kiến trúc tương tự như vương quốc Ấn Độ ngày nay, tiếng leng keng từ ngọc bội người phát ra từng chuỗi thanh dễ nghe vui tai.



      Hai vợ chồng Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhập gia tùy tục, vào cửa hàng may mặc mua trang phục của dân địa phương.



      "Phu quân, thế nào?" Tô Khinh Lăng mặc người chiếc váy dài mềm mỹ lệ, làn váy tung bay theo gió, bên hông buộc chùm lục lạc màu bạc, đầu đội chiếc mũ khảm trân châu. Ngay lập tức, nàng biến thành mỹ nhân Tây Vực.



      Đáy mắt Hạ Tư Lạc xẹt qua kinh diễm. ngờ thê tử trong trang phục người ngoại quốc lại xinh đẹp khác thường như vậy. gật gật đầu, ngại lên tiếng khen ngợi.



      "Rất đẹp!"



      Tô Khinh Lăng nhếch môi cười. Từ trước đến nay, nàng luôn rất tự tin với vẻ ngoài của mình.



      "Phu quân, tới chàng" Nàng tiến lên giúp Hạ Tư Lạc thay y phục.



      Hạ Tư Lạc giật mình, nhanh chóng bị nàng đẩy vào phía sau tấm bình phong.



      Rất nhanh, Hạ Tư Lạc ra, lại cảm thấy có chút khó chịu kéo kéo y phục người mình.



      "Dừng!" Tô Khinh Lăng ngăn cản , sau đó nhìn từ xuống dưới đánh giá.



      "Rất khó coi sao?" Hạ Tư Lạc nhíu mày. có thói quen ăn mặc như vậy.



      ", rất đẹp! hổ là phu quân của ta" Tô Khinh Lăng tấm tắc khen.



      Hạ Tư Lạc mấp máy môi, lời nào.



      Tuy nhiên, Tô Khinh Lăng rất đúng. Hạ Tư Lạc mặc y phục nam nhân bản địa, tay áo ôm sát cánh tay, bên hông đeo dây lưng khảm ngọc. Bộ y phục này khiến cho thân thể vốn cao ngất của càng thêm ưu tú và to lớn.



      " thôi, chúng ta đến thăm viếng vị quốc sư kia"



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc ra khách điếm, quả nhiên người đường đều nhìn bọn họ với ánh mắt kinh diễm.



      Tô Khinh Lăng rất đắc ý, nhưng nàng lại thích nữ nhân khác mơ mộng tới phu quân của mình. Nàng đưa tay khoác lên cánh tay của Hạ Tư Lạc, sau đó ném cho những nữ nhân kia ánh mắt cảnh cáo.



      Phủ quốc sư là tòa điện mái vòm màu trắng nằm giữa cánh rừng xanh um, rất hùng vĩ.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc bị thị vệ ngăn lại ngoài cổng lớn.



      "Đứng lại, các ngươi là ai?"



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, sau đó với thị vệ:



      "Nhị vị xin thông báo tiếng, bọn ta muốn gặp quốc sư"



      Hai thị vệ kia đánh giá hai người, dường như suy đoán thân phận của bọn họ.



      "Quốc sư đại nhân cũng phải là ai cũng có thể gặp" thị vệ dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, .



      " , đừng chắn trước cổng phủ quốc sư" Thị vệ khác cũng vô lễ như vậy.



      Tô Khinh Lăng nhíu mày. Hai cẩu nô tài này đáng đánh đòn.



      "Các ngươi thông báo sao biết quốc sư muốn gặp bọn ta?"



      Nghe Tô Khinh Lăng như thế, hai thị vệ có chút chần chừ. Nếu quốc sư đại nhân muốn gặp bọn họ, mà ta lại ngăn cản há chẳng phải tự tìm phiền phức sao? Hai người với nhau phen, sau đó đáp:



      "Các ngươi chờ, ta thông báo"



      Tô Khinh Lăng gật gật đầu, đứng chờ.



      Phủ quốc sư trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Gốc cột Đồ Đằng chống đỡ những tòa đình được quấn lấy bởi những cây mây xanh ngắt.



      thân ảnh màu trắng đứng bên cửa sổ nhìn những cánh bướm tung bay những cánh hoa, khóe môi khẽ mỉm cười.



      "Khởi bẩm quốc sư đại nhân, bên ngoài phủ có người cầu kiến" Thị vệ cung kính bẩm báo.



      "Là người phương nào?" Thân ảnh màu trắng xoay người lại, là mỹ nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, đôi mắt màu tím dường như có thể mê hoặc lòng người. Tóm lại, chính là nghiệt.



      "Khởi bẩm quốc sư, là nam nữ, tuy khoác lên người y phục của nước ta nhưng phong thái hoàn toàn phải" Đầu của thị vệ luôn cúi xuống, dám nhìn thẳng vị quốc sư kia, thái độ vừa sợ hãi vừa dám khinh nhờn.



      Quốc sư kia , chỉ đưa tay vỗ mặt nước, hình ảnh bên ngoài cổng lớn mồn .



      Là nữ tử kia sao? Đôi mắt tím của quốc sư đặt người Tô Khinh Lăng lúc, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tà mị.



      Thị vệ nghe thấy tiếng cười của quốc sư, mồ hôi đều rỉ ra trán. biết quốc sư có ý gì!



      "Mời bọn họ vào" Quốc sư .



      Thị vệ thầm cảm thấy may mắn vì có đuổi hai người kia .



      Thị vệ trở lại cổng phủ quốc sư, gật gật đầu với Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc.



      "Hai vị, quốc sư cho mời"



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, sau đó cùng vào. Khi vừa đặt chân vào, hai hòn đá trong nháy mắt bắn ra từ tay Tô Khinh Lăng.



      "Ai đánh ta?" Hai thị vệ trăm miệng lời, sau đó đưa mắt nhìn lẫn nhau.



      "Ngươi cũng bị đánh?" Hai thị vệ nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy bất kỳ ai " phải gặp quỷ chứ?"



      Tô Khinh Lăng vừa vừa cười, đây là trừng phạt tội vô lễ của bọn họ.



      "Hai vị khách nhân, xin theo ta"



      Hai người vừa đến hoa viên nhìn thấy nô bộc đứng đó, đưa tay làm tư thế mời bọn họ.



      Tô Khinh Lăng hiểu, gật gật đầu rồi theo nô bộc kia vào căn phòng hoa lệ, có lẽ là phòng tiếp khách.



      "Hai vị khách nhân xin chờ chút, quốc sư đến ngay" Nô bộc kia dâng lên hai ly trà sữa, sau đó xoay người rời .



      Tô Khinh Lăng đánh giá căn phòng. Vị quốc sư này cũng rất biết hưởng thụ, nhìn mỗi đồ vật trang trí trong căn phòng đều biết, còn có vách tường màu trắng điêu khắc những bích hoạ hoa lệ. biết vị quốc sư này có bộ dạng như thế nào.



      "Quốc sư đại nhân đến!"



      Thanh của nô bộc vang lên từ bên ngoài. Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn ra liền thấy nam tử mặc áo bào trắng khoảng chừng ba mươi tuổi. khuôn mặt tuấn tú theo kiểu tà mị, quanh eo buộc chiếc đai lưng khảm ngọc bích, đầu đội mũ thêu Đồ Đằng cũng được khảm bảo thạch, nhìn qua vô cùng tôn quý. Thế nhưng khiến cho người khác có ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt màu tím kia, phảng phất như có thể mê hoặc người ta lạc vào trong đó.



      nghiệt!



      Nhìn thấy vị quốc sư này, Tô Khinh Lăng liền cảm thấy choáng váng. Vốn dĩ vẫn được người khác tôn xưng là nghiệt nhưng để so với vị quốc sư trước mắt này, quả nàng vẫn còn đủ để làm nghiệt.



      "Hai vị khách nhân đến từ nơi xa, hoan nghênh quang lâm tệ xá" Quốc sư đến, thầm đánh giá phu thê Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc. ngờ càng nhìn càng xinh đẹp cùng tuấn mỹ, khí thế lại phi phàm, bấy nhiêu cũng đủ chứng tỏ họ phải là những người bình thường.



      "Mạo muội ghé thăm, xin quốc sư thứ lỗi" Hạ Tư Lạc gật gật đầu, bộ dáng ngoại giao.



      Quốc sư cũng gật gật đầu, mỉm cười.
























      Chương 66



      Điều kiện của quốc sư



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      " biết hai vị khách nhân đến đây có chuyện gì?" Quốc sư ngồi lên vị trí chủ vị, khẽ nâng ly trà sữa lên nhấp ngụm, động tác tao nhã, mái tóc đen buông lõng tà mị phiêu phiêu theo gió.



      "Chúng ta cũng cần quanh co nữa, lần này đến đây là có chuyện muốn hỏi" Tô Khinh Lăng nhìn quốc sư, ràng cảm thấy rất tự hào vì mình bị tên nghiệt này mê hoặc.



      "Vậy sao? Là chuyện gì?" Khóe miệng quốc sư nhếch lên nụ cười, Tô Khinh Lăng nhìn như thế nào cũng cảm thấy phóng điện với mình.



      "Quốc sư xuyên đến đây sao?" Tô Khinh Lăng quả rất thẳng thắn.



      Quốc sư sửng sốt, sau đó liền phá lên cười.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn bộ dạng cười đến thở ra hơi của , nhịn được mà nhíu mày. Vấn đề nàng đưa ra buồn cười lắm sao? Hay là vị quốc sư này bị điên?



      "Quốc sư, vấn đề của ta buồn cười lắm sao?"



      "!" Quốc sư ngừng cười, lắc lắc đầu "Lần đầu tiên ta gặp được người thú vị như thế" Chưa từng có ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của , càng chưa có ai dám dùng giọng điệu như vậy để chuyện với .



      "Thú vị?" Tô Khinh Lăng nhíu mày "Ta chưa từng cảm thấy mình thú vị, mà từ trước đến nay chỉ có ta cảm thấy người khác thú vị mà thôi"



      Quốc sư nhìn nàng cười. Nữ tử này quả nhiên thú vị, nhìn vẻ mặt của nàng đúng là rất kiêu ngạo.



      Ánh mắt Hạ Tư Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm quốc sư. ngờ tên quốc sư này lại nghiệt như thế. Tuy nhiên ta có nghiệt hay cũng liên quan đến , nhưng ngàn nên, vạn nên dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Lăng nhi của .



      Quốc sư đương nhiên cũng cảm thấy ánh mắt địch ý của Hạ Tư Lạc, nhưng ta chỉ nhíu chân mày, để ở trong lòng.



      "Rốt cuộc quốc sư có xuyên đến đây hay ? tại sao thế giới này lại xuất những thứ nên có như đàn vi-ô-lông, máy chụp hình cùng máy hát?" Tô Khinh Lăng kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế.



      "Đúng vậy, quả chính là nên có" Quốc sư gật gật đầu.



      "Cho nên ngươi đúng là xuyên tới?" Đôi mắt Tô Khinh Lăng sáng lên.



      "!" Khóe môi quốc sư lại nhếch lên "Tuy rằng mấy thứ này nên xuất ở đây, nhưng ta cũng phải là xuyên tới"



      "Vậy ngươi là ai?" Tô Khinh Lăng tin " phải ngươi chỉ mới xuất ở nơi này hai năm nay sao?"



      "Đúng vậy, hai năm trước ta mới xuất ở quốc gia này, nhưng cũng chỉ chứng tỏ ta phải là người Tây Vực"



      "Vậy mấy thứ đó rốt cuộc là sao?" Tô Khinh Lăng tiếp tục hỏi.



      Quốc sư nhìn hai người. ra theo lời hai người , quốc sư có thể hiểu họ đến từ Nam Diệu quốc, hơn nữa thân phận còn thấp, cho nên mới có thể nhìn thấy những thứ cho người mang đến Nam Diệu.



      " chỉ những thứ đó thôi, ta còn có thể làm ra vài thứ đặc biệt khác" Quốc sư xong, tay giơ cao, chiếc điện thoại di động liền xuất tay .



      "Ngươi..." Lần này Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc là giật mình "Ngươi phải là quái chứ?" Cho nên mới biết pháp thuật cùng với những thứ đáng lẽ nên thuộc về thời đại này.



      "!" Quốc sư lắc lắc đầu, thần bí nhìn bọn họ "Ta là ma pháp sư"



      Ma pháp sư? Tô Khinh Lăng biết là gì cho nên mới giật mình. ta lại có thể là ma pháp sư?



      Hạ Tư Lạc cũng từng nghe đồn về ma pháp sư lúc còn ở đại, đồng thời cũng xem qua vài bộ phim về chủ đề này. Thế nhưng khi nhìn thấy ma pháp sư xuất trước mặt mình vẫn có thể giật mình. thầm nghĩ rằng, biết tên nam nhân này có thể có ý tưởng gì bất lợi với bọn họ hay .



      "Ngươi phải là người ở thế giới này" Quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng, cũng thẳng "Nhưng ngươi lại rất có duyên với nơi đây"



      "Vậy ta còn có thể trở về sao?" Tô Khinh Lăng hỏi. Nếu đối phương có thể biến ra những thứ thuộc về thế giới này có lẽ cũng có thể đưa bọn họ trở về đại.



      "Ngươi muốn trở về sao?" Ánh mắt của quốc sư nhìn Tô Khinh Lăng sâu.



      Tô Khinh Lăng mấp máy môi, :



      "Cũng liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần có thể đưa chúng ta trở về hay thôi"



      Quốc sư vuốt vuốt mái tóc của mình, cười đến tà mị:



      "Đây là thái độ xin người khác giúp đỡ của ngươi sao?"



      "Ta có xin ngươi sao?" Trái lại, Tô Khinh Lăng mỉm cười "Ngươi thích , thích thôi" Nàng nhìn ra, vốn dĩ thể dùng thái độ bình thường để đối đãi với vị quốc sư này.



      "Ha ha..." Quốc sư cười , tiếp: "Ta đương nhiên có thể đưa các ngươi trở về, nhưng ta có điều kiện"



      "Điều kiện gì?"



      "Ở lại chỗ này tháng" Quốc sư nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, .



      " được!" Lời của quốc sư vừa ra, Hạ Tư Lạc quả quyết cự tuyệt. Đôi mắt thâm thúy trừng to, hề che dấu địch ý của mình.



      Tô Khinh Lăng vẫn tức giận, chỉ đưa tay vỗ vỗ Hạ Tư Lạc, trấn an . Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn quốc sư, cười hỏi:



      "Ta ở đây tháng trong thân phận gì? Bồi ăn, bồi chơi hay là bồi ngủ?"



      Quốc sư sửng sốt, sau đó lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó nảy mầm. Nụ cười của nàng kiều diễm như hoa, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh tái lòng.



      " cần bồi ăn, bồi chơi hay bồi ngủ, cứ xem như ngươi là khách nhân tôn quý nhất của ta là được"



      "Chỉ mình ta?" Tô Khinh Lăng mỉm cười, bàn tay vẫn nắm lấy tay Hạ Tư Lạc.



      "Đương nhiên vị công tử này cũng có thể lưu lại" Quốc sư biết nếu chỉ mình nàng được.



      "Được thôi, chúng ta chấp nhận. Hi vọng quốc sư lời giữ lời, tháng sau liền cho chúng ta cách để trở về" Tô Khinh Lăng đáp ứng. Đối với nàng mà chờ đợi ở nơi nào cũng giống nhau. Hơn nữa, nàng cũng muốn tìm hiểu phong cảnh của Tây Vực, chuyến du ngoạn này cũng có hại.



      "Nương tử..." Hạ Tư Lạc nhíu mày. cảm thấy tên quốc sư này có lòng tốt, nhất định có ý đồ xấu với thê tử của mình.



      "Phu quân yên tâm, nếu quốc sư lên tiếng, chúng ta cũng thể khiến ngài ấy thất vọng" Tô Khinh Lăng cười cười.



      Hạ Tư Lạc mấp máy môi, chỉ biết đồng ý.



      "Vậy ta sai người chuẩn bị phòng" Quốc sư xong liền gọi người hầu tiến vào.



      "Khởi bẩm quốc sư, công chúa đại nhân giá lâm!"



      Người hầu kia tiến vào nhưng phải do quốc sư gọi, mà là bẩm báo tin tức.



      Quốc sư nghe vậy, nhíu nhíu mày, dường như rất vui.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, lại cảm thấy tò mò về vị công chúa kia. Là nữ nhân như thế nào lại có thể khiến cho nam tử nghiệt này phải thay đổi sắc mặt?



      nghĩ ngợi liền nhìn thấy nữ nhân y phục hoa lệ được tỳ nữ vây quanh tiến vào. Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt lưu ly mị hoặc, lông mi dài uốn cong quyến rũ, khóe môi khẽ nhếch mang theo vài phần kiêu căng.



      "Quốc sư đại nhân!" Công chúa nhìn quốc sư nghiệt, đôi mắt như tơ, thanh mềm yếu.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc liền hiểu , ra vị công chúa này ái mộ quốc sư nghiệt kia.


















      Chương 67



      Là người đều có khắc tinh



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      Khóe miệng quốc sư nghiệt co rút. cần kêu quyến rũ như vậy, khiến cho thiếu chút nữa ngã. Đúng vậy, mặc dù thích vị công chúa này cứ chạy theo sau mình, hơn nữa nếu muốn trốn vẫn có thể trốn dễ dàng, nhưng chết tiệt, tất cả những chuyện này đặt lên người công chúa mềm yếu, xinh đẹp nhưng ra rất cường hãn này cũng chút tác dụng.



      Công chúa nhìn thấy phản ứng của quốc sư, dưới đáy lòng thầm vui vẻ, nhưng nàng biết mình thể bức ép quá tay. Sóng mắt lưu chuyển, nàng chuyển sang nhìn phu thê Hạ Tư Lạc, ánh mắt xẹt qua kinh diễm cùng tò mò.



      "Hai vị này là?" Đây là đôi nam nữ tuấn mỹ, riêng dung nhan khuynh quốc khuynh thành mà còn tà khí cùng kiêu ngạo người mới khiến cho người khác chú ý. Hai người này tuy khoác lên người y phục bản xứ nhưng ngũ quan thanh lệ lại càng khiến cho người ta nhận ra họ phải người Tây Vực.



      "Hạ Tư Lạc" Hạ Tư Lạc lạnh lùng .



      "Tô Khinh Lăng" Tô Khinh Lăng cũng gật gật đầu chào. Vị công chúa này là mỹ nhân xinh đẹp, nhưng thái độ nàng ta đối với tên quốc sư nghiệt này rất đặc biệt, có lẽ nàng nên cùng nàng ta đàm đạo vài chuyện chỉ giữa nữ nhân với nhau.



      "Hạ công tử, Tô nương" Công chúa cũng gật gật đầu, nhưng hai hàng chân mày lại nhíu chặt. Hai cái tên này rất quen tai.



      "Tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu Bắc Phượng quốc" Quốc sư nghiệt giải thích thêm. Nghe hai vợ chồng này mất tích hai năm, mà bản thân cũng chỉ đến đây hai năm trước.



      "Đúng rồi!" Khó trách nàng cảm thấy quen tai "Nhưng chẳng phải hai người mất tích sao?" Công chúa nhìn chằm chằm phu thê Tô Khinh Lăng. Đối với hai vị đế hậu này, nàng được nghe đến rất nhiều. Hoàng hậu Bắc Phượng rất tùy hứng, nhưng hoàng đế Bắc Phượng lại chỉ duy nhất hoàng hậu của mình, điều đó khiến cho biết bao nhiêu nữ tử hâm mộ.



      "Đây chính là nguyên nhân chúng ta đến tìm quốc sư" Tô Khinh Lăng nhìn qua quốc sư.



      "Sao?" Công chúa tò mò nhìn nàng, sau đó hỏi quốc sư "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"



      Quốc sư nghiệt mím môi, lời nào, dường như chính là muốn cho công chúa biết.



      "Quốc sư ~~" Công chúa lại kêu tiếng kiều mị.



      Thân thể quốc sư nghiệt run lên. rất muốn với công chúa rằng hãy dùng cách thức bình thường chuyện .



      "Công chúa, đây là chuyện của phu thê Hạ công tử, thứ cho thần thể khi được đồng ý của bọn họ" Quốc sư nghiệt cũng rất có lý, giống như chuyện phu thê Tô Khinh Lăng đến đây cầu tình cũng thể tùy tiện truyền ra ngoài.



      " vậy sao?" Công chúa nhìn về phía Tô Khinh Lăng "Tô nương, thể cho bổn công chúa biết sao?"



      Tô Khinh Lăng nhếch môi cười, hay , nhưng càng như vậy công chúa lại càng tò mò.



      "Hạ công tử cùng Tô nương, nếu đến Tây Kỳ rồi vậy tiến cung chơi với bổn công chúa " Nàng tin mình moi ra đáp án.



      "Công chúa chậm , thần mời hai vị ấy làm khách ở phủ quốc sư" Quốc sư nghiệt chen lời.



      "Phải ?" Công chúa nhìn qua Tô Khinh Lăng.



      Tô Khinh Lăng gật gật đầu, chứng mình lời của quốc sư là .



      Ai ngờ công chúa kia lại chớp mắt, cười :



      " khi như vậy, bằng bổn công chúa cũng quấy rầy quốc sư mấy ngày "



      "Công chúa..." Quốc sư vừa nghe thấy lời công chúa , tròng mắt màu tím lại toát ra bất đắc dĩ, điều này càng khiến cho phu thê Tô Khinh Lăng tin rằng vị công chúa này chính là khắc tinh của quốc sư nghiệt.



      "Sao? Quốc sư có ý kiến?" Công chúa nhíu mày, mặc dù rất kiều mị nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm hoàng gia.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc thầm nghĩ, quả nhiên vị công chúa này cũng phải là nữ tử bình thường.



      "Thần dám!"



      "Hừ!" Công chúa lại hừ lạnh tiếng "Quốc sư, đừng quên ngươi còn thiếu bổn công chúa thứ gì"



      Hai người Tô Khinh Lăng nghe vậy cũng nhíu mày, rất tò mò.



      Quốc sư nghiệt cảm thấy số mình xui xẻo, mặc dù với cấp bậc ma pháp sư của mình có thể tự do xuyên gian, nhưng ngờ nửa năm trước lại gặp kiếp nạn, ma pháp đột nhiên biến mất, sau đó còn bị địch nhân công kích. Trong lúc nguy nan, công chúa lại ra tay cứu giúp như câu chuyện máu chó, từ đó về sau giữa mình cùng công chúa chính là dây dưa .



      "Công chúa, thần chỉ sợ phá hủy trong sạch của người"



      "Ha ha..." Công chúa nghe vậy lại cười to, cười đến gương mặt của quốc sư nghiệt đỏ hồng mảnh "Ta này quốc sư đại nhân, lời này giống như là xuất ra từ miệng của ngươi"



      Sắc mặt quốc sư nghiệt càng trở nên kì quái.



      Tô Khinh Lăng cũng nhịn được mà bật cười. nghiệt này vừa nhìn liền biết phải người câu nệ tiểu tiết, nếu như bảo gì mà trong sạch của nữ tử quả ai dám tin, ngược lại còn khiến người ta buồn cười.



      "Thần chỉ là sợ hoàng thượng lo lắng cho công chúa" Quốc sư nghiệt cam lòng, lại .



      "Từ trước đến nay phụ hoàng luôn yên tâm về ngươi" Công chúa lại đá sang câu.



      Quốc sư nghiệt hoàn toàn câm nín.



      "Vậy , sai người chuẩn bị phòng cho bổn công chúa" Công chúa giơ tay lên, ra quyết định,



      Quốc sư vác khuôn mặt đen thui ra ngoài, phân phó vài câu với hạ nhân. cảm thấy kế hoạch dùng Tô Khinh Lăng ra để tiêu khiển của mình bị sanh non rồi, có công chúa ở đây, chỉ sợ chuyện muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.



      Trời ơi! Tại sao lại khiến ta thiếu nợ vị công chúa này vậy hả? Hơn nữa, nàng ta lại giống như khắc tinh của , khiến cho phải làm ra rất nhiều chuyện còn giống với bản thân lúc trước.



      "Tô nương, Hạ công tử, hai người đều là lần đầu tiên đến đây đúng ? bằng ta đưa các người thăm thú vòng" Công chúa mặc dù nhìn có chút ngạo mạn nhưng Tô Khinh Lăng lại nhận thấy nàng rất thẳng thắn, lại còn tràn đầy sức sống.



      "Vậy đa tạ công chúa" Tô Khinh Lăng gật gật đầu. Nhìn thấy tình hình giữa công chúa cùng quốc sư nghiệt kia, nàng nghĩ rằng có lẽ mình tìm được nhược điểm của người công chúa dễ dàng hơn, cũng cần phải lãng phí thời gian tháng ở đây.



      "Các ngươi cứ gọi ta là Na Y, ta cũng gọi các ngươi là Khinh Lăng cùng Tư Lạc, được ?” Công chúa Na Y rất hiểu cách kéo gần khoảng cách đôi bên.



      Tô Khinh Lăng gật gật đầu. Tên dù sao cũng là để cho người khác gọi, mà Hạ Tư Lạc cũng có ý kiến.



      Cho nên khi quốc sư nghiệt vào, nhìn thấy ba người trở nên thân thiết hơn mặt đen nay còn thêm đen.



      Vốn biết rằng công chúa này làm hỏng việc của mà!










































      Chương 68



      Rời khỏi Tây Vực



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      Phủ quốc sư năm ngày sau.



      Hoa viên muôn hồng nghìn tía hoa cỏ lay động theo gió, còn có những cây ăn quả đặc biệt chỉ sinh trưởng ở Tây Vực, hương thơm thơm ngát lan tỏa khiến người ta cảm thấy thoải mái.



      Na Y là vị công chúa có tính tình thẳng thắn lại rất hợp khẩu vị của Tô Khinh Lăng, cho nên năm ngày này, quốc sư nghiệt chưa từng có cơ hội ra tay với Tô Khinh Lăng, ngược lại là công chúa luôn theo bên cạnh nàng.



      Ngày hôm đó, công chúa, Tô Khinh Lăng và Hạ Tư Lạc ngồi bàn đá trong hoa viên, bàn chất đầy các loại đặc sản Tây Vực. Tỳ nữ hầu hạ bị đuổi , chỉ còn ba người bọn họ, quốc sư nghiệt kia cũng ra ngoài.



      " sao?" Công chúa Na Y mở to hai mắt nhìn, sau khi biết mục đích của phu thê Tô Khinh Lăng liền cũng rất ngạc nhiên "Ngươi tới từ thế giới kia sao?"



      Tô Khinh Lăng gật gật đầu. Qua năm ngày quan sát, nàng xác định Na Y phải loại nữ tử giữ được bí mật, hơn nữa còn là người đáng để kết bằng hữu.



      "Trời ạ! Quá thần kỳ!" Công chúa kinh ngạc ngừng qua lại "Nơi đó của người thần kỳ như thế sao?" Lần đầu nhìn thấy những vật cổ quái quốc sư đưa ra, nàng cũng chấn kinh rồi, ngờ quê hương của Tô Khinh Lăng lại càng thể tưởng tượng như thế.



      Người lại có thể bay trời. Đó là máy bay!



      Người còn có thể lên tới mặt trăng. Đó là du hành vũ trụ!



      "Trời ạ! là quá thần kỳ!" Na Y cảm thán ngừng.



      Tô Khinh Lăng cười, vị công chúa Na Y này cũng quá thú vị.



      "Ngươi muốn trở về sao?" Ngạc nhiên qua , Na Y nhìn Tô Khinh Lăng "Nếu vậy bằng hữu mười năm qua ở đây của ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi bỏ được sao?" Nàng cũng rất thích vị bằng hữu Tô Khinh Lăng này, cho nên cũng muốn còn cơ hội gặp lại nhau nữa.



      "Đương nhiên nỡ nhưng cha mẹ ở thế giới kia của ta cũng thể tiếp tục sống ở đây nữa, cho nên ta mới phải tìm cách đưa bọn họ trở về. Tuy nhiên nếu họ trở về ta cũng rất luyến tiếc" Tô Khinh Lăng cũng rất rối rắm, hai bên đều là người nhà, mất bên nào cũng rất khổ sở.



      "Đúng vậy" Công chúa Na Y cũng gật gật đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên "Có biện pháp nào trọn vẹn cả hai bên hay ?"



      "Trọn vẹn cả hai bên?" Tô Khinh Lăng nhíu mày, nghĩ ra cách nào có thể trọn vẹn cả hai bên.



      "Hai người phải từng trở về thế giới kia sao? Sau đó quốc sư cũng ngươi rất có duyên với thế giới này, điều đó chứng minh ra ngươi có thể tới lui giữa hai thế giới, phải sao?"



      "Cho nên, chúng ta có thể tìm cách lại giữa hai thế giới sao?" Hai mắt Tô Khinh Lăng cũng sáng lên. Đúng rồi! là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo.



      "Đúng vậy!" Na Y gật gật đầu "Như vậy các ngươi cũng cần tưởng niệm lẫn nhau" Hắc hắc, thuận tiện cũng mang đến cho nàng vài thứ đồ chơi tốt tốt chút.



      "Cách này quá tuyệt vời!" Bàn tay mềm của Tô Khinh Lăng vỗ vỗ cằm, gật gật đầu " biết quốc sư có thể cho chúng ta biết phương pháp này hay ?"



      "Ha ha, cần lo lắng, có bổn công chúa ở đây là được" Na Y ngẩng đầu lên, mỉm cười " thiếu ta nhân tình, chờ trở về ta bắt chỉ cách cho hai ngươi"



      " sao? Na Y, ngươi tốt!" Tô Khinh Lăng cũng cười tươi. Quả nhiên áp đảo vị công chúa này là thượng sách.



      " có gì, chúng ta là bằng hữu tốt mà!" Na Y thẳng thắn đáp.



      "Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu" Tô Khinh Lăng cũng gật gật đầu, nàng quyết định kết giao với vị bằng hữu này.



      "Nhưng mà..." Công chúa đột nhiên cười như kẻ trộm "Khi các ngươi trở về quê nhà của mình, đừng quên mang về cho ta vài thứ thú vị đó"



      "Ha ha, chuyện này có gì là khó?" Tô Khinh Lăng liền đáp ứng.



      Quốc sư nghiệt sau khi trở về liền nghe thấy cầu của công chúa, nháy mắt chỉ muốn ném khắc tinh của mình bay đến nơi xa, vĩnh viễn cũng được can thiệp vào trò chơi của minh nữa. Thế nhưng phải sợ hãi thân phận công chúa của nàng, thực tế ngay cả hoàng đế còn sợ huống chi vị công chúa nho . đến nguyên nhân vì sao chỉ càng khiến cho oán hận hết mấy ngày. Vị công chúa này cứu mình , máu của nàng cùng máu của mình còn hòa tan cùng chỗ, ký kết khế ước ma pháp. cách khác chính thể rời bỏ nàng, trừ phi khế ước bị giải trừ.



      "Được rồi, ta cho các ngươi biết" chấp nhận thua tay khắc tinh này, nhưng cũng muốn giải trừ khế ước, bởi vì phương pháp giải trừ khế ước chỉ có hai loại, hoặc là giết nàng, hoặc là thành thân với nàng. Cái trước được, cái sau lại càng được.



      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, sau đó nhìn tên quốc sư nghiệt kia.



      Sau nửa canh giờ, ma pháp sư toàn bộ phương pháp cho bọn họ.



      "Cám ơn quốc sư" Tô Khinh Lăng gật gật đầu với .



      " cần cảm ơn ta, muốn hãy cảm ơn công chúa kìa" Quốc sư nghiệt tức đến buồn bực. có tính là 'tiền mất tật mang' hay ?



      "Ha ha, cũng cần phải cám ơn ta. Khinh Lăng, ta biết hai người gấp gáp muốn quay về, nhưng ta cũng rất luyến tiếc. Thế cho nên các ngươi hãy ở đây thêm hai ngày nữa, được ?" Công chúa Na Y đối với Tô Khinh Lăng rất tốt. Tuy nàng là công chúa nhưng thân phận tôn quý này đồng thời cũng tước đoạt rất nhiều cơ hội của nàng, ví dụ như bằng hữu.



      "Được" Tô Khinh Lăng vui vẻ đồng ý, phương pháp trở về tới tay, cũng cần gấp gáp nữa.



      Cứ như vậy, hai phu thê ở lại Tây Vực thêm hai ngày.



      Hai ngày sau, công chúa cùng quốc sư nghiệt 'luyến tiếc' tiễn đưa bọn họ rời khỏi Tây Vực.



      Quay đầu lại nhìn hai người chói mắt kia, Tô Khinh Lăng đột nhiên nhếch môi cười, hỏi Hạ Tư Lạc:



      "Phu quân, chàng xem quốc sư nghiệt kia có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Na Y ?" Công chúa từng thổ lộ tâm ý của nàng cho bọn họ, nàng rất thích tên quốc sư nghiệt kia, cho nên mới phải trăm phương ngàn kế quấn quít lấy . Nàng còn người Nam Diệu có câu 'Nữ truy nam, ngăn cách tầng sa', nàng tin rằng tên quốc sư kia rồi cũng có ngày bị nàng làm cho cảm động.



      Hạ Tư Lạc nhíu mày. Ai biết được? Nhưng là người có khắc tinh, mà khắc tinh của quốc sư nghiệt kia ngoại trừ công chúa Na Y còn có thể là ai đây?



      "Hi vọng lần sau gặp lại nghe được tin tốt từ Na Y" Tô Khinh Lăng rất xem trọng hai người này.



      Thân ảnh của quốc sư nghiệt cùng công chúa dần dần trở nên mơ hồ.



      Chương 69



      Đại kết cục



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang





      Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc trở về Nam Diệu, kể lại chi tiết câu chuyện cho mọi người. Tất cả mọi người đều mừng rỡ khen hay, chuyện này xem ra cũng còn ai phải ưu thương nữa.



      Đợi đến đêm trăng tròn, cả nhà Tô Diệu Đức chuẩn bị mọi thứ.



      Sân viện Nhàn vương phủ đều cho toàn bộ gia nhân nghỉ ngơi để tránh cho chuyện này càng thêm quỷ dị. Cả sân chỉ còn lại Tô Cẩm Châu, lão vương phi, Từ Khiết Nhi, cả nhà Tô Khinh Lăng, cùng vài sư huynh cùng sư đệ của nàng.



      Ánh trăng sáng tỏ như ngọc treo giữa màn đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ cả mặt đất.



      Nhánh cây lay động, hương hoa lan tỏa say đắm lòng người.



      Đây là buổi tối cực đẹp, nhưng lại là đêm phải chia tay.



      Bạch Linh Lung kéo Tô Diệu Đức, Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần vẫy vẫy tay với mọi người.



      "Cảm ơn mọi người chăm sóc chúng tôi trong thời gian qua, chúng tôi nhất định rất nhớ mọi người"



      "Cha mẹ, hai người phải tự chăm sóc chính mình, khi nào con khỏe lại về thăm mọi người" Tô Khinh Lăng vốn định trở về cùng cha mẹ thời gian rồi quay về thăm cổ đại, ngờ lại phát ra mình mang thai. Vì muốn mạo hiểm xuyên đến xuyên cho nên đành phải chờ cái thai an ổn thời gian.



      "Con cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, còn có cháu ngoại của cha nữa" Tô Diệu Đức căn dặn.



      "Đại tỷ, Lăng nhi nhờ tỷ chăm sóc" Bạch Linh Lung với lão vương phi.



      "Yên tâm, ta lo mọi chuyện" Lão vương phi trấn an bọn họ.



      "Cha mẹ xin yên tâm, con chăm sóc tốt cho Lăng nhi" Hạ Tư Lạc cũng cam đoan.



      "Được, vậy là tốt rồi!"



      Mọi người lại chào tạm biệt nhau, cho đến khi tia sáng chiếu rọi người cả nhà họ Tô, nháy mắt liền chuẩn bị biến mất.



      "Cậu lớn, cậu , hai người nhớ phải tìm cho con hai người mợ xinh xắn đó, đừng để cho em trai cùng em sau khi sinh ra xinh đẹp bằng con" Hạ Thiếu Lăng đột nhiên quát lên với Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần.



      Mọi người sửng sốt, sau đó lại phá lên cười.



      "Thằng nhóc kia, con cứ yên tâm, mợ tương lai của con nhất định rất xinh đẹp" Tô Mặc Thần cũng hô to với cháu ngoại, nhưng hốc mắt lại đỏ lên. Rất luyến tiếc, mặc dù biết còn có thể gặp lại nhau nhưng làm sao có thể buông tay em cùng cháu ngoại mình thương nhất chứ?



      Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn bọn họ.



      Mọi người ở lại nhắm mắt, sau khi mở ra còn nhìn thấy bọn họ nữa.



      " là thần kỳ, nếu lão phu tận mắt nhìn thấy nhất định tin" Tô Cẩm Châu nhìn nơi cả nhà họ Tô biến mất, trầm ngâm .



      Đám người Triển Lệnh Dương cũng gật gật đầu. Thế giới to lớn, còn rất nhiều thứ quái lạ.



      Hai tháng sau, Triển Lệnh Dương chính thức thành thân với Từ Khiết Nhi.



      Từ Khiết Nhi mặc giá y, nước mắt lưng tròng từ biệt lão vương phi cùng cả nhà Tô Khinh Lăng. Nàng ngồi vào kiệu hoa, lên đường tiến vào thế giới có Triển Lệnh Dương, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của nàng.



      Hơn chín tháng sau, Tô Khinh Lăng hạ sinh đứa con thứ hai, là tiểu nữ tử đáng , tên là Hạ Sơ Họa, tên được trích ra từ 'Nhân sinh sơ kiến làm sao như bức họa bi thương?'.



      Mọi người đều cực kỳ vui vẻ khi lần này là tiểu nữ tử xinh đẹp, nhưng cũng thầm suy đoán phải là vị quận chúa kiêu ngạo tùy hứng nữa chứ? Đương nhiên có phải hay cũng phải chờ đến lúc Hạ Sơ Họa lớn lên mới biết được.



      Thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi nước đại.



      Tô Long Ngạo cùng lão vương phi tổ chức tiệc thôi nôi tròn tháng tuổi của tiểu quận chúa Hạ Sơ Họa vô cùng long trọng. Chẳng những văn võ bá quan Nam Diệu quốc mà ngay cả hoàng đế cùng Tể tướng Bắc Phượng cũng có mặt. Nhất thời, Hạ Sơ Họa nhanh chóng trở thành tiểu quận chúa được sủng ái nhất hai quốc gia.



      Quả nhiên lúc gần kết thúc yến hội xảy ra kiện, hoàng đế Nam Diệu cùng Bắc Phượng đều tranh nhau tứ phong phong hào cho tiểu quận chúa Hạ Sơ Họa. Cuối cùng, cả hai vị hoàng đế đều ai nhường ai, kết quả lại càng ngoài dự đoán của mọi người.



      Hoàng đế Nam Diệu phong Hạ Sơ Họa thành Nhạc An công chúa, ngụ ý: vui vẻ, bình an.



      Hoàng đế Bắc Phượng phong Hạ Sơ Họa thành Phượng Tường công chúa, ngụ ý: may mắn, đế vương (1).



      (1) Ðời xưa bảo chim Phượng Hoàng mang điềm đế vương. Con đực gọi là Phượng, con cái gọi là Hoàng. hoàng đế Bắc Phượng luôn muốn trở thành hoàng đế, cho nên phong danh công chúa này cho Hạ Sơ Họa với ý muốn bé trở về làm nữ vương hoặc “cha sóc ” về thay ấy làm hoàng đế.



      Tóm lại, Hạ Sơ Họa là công chúa đầu tiên được hoàng đế hai nước đồng thời phong vị, sau này còn ai dám trêu chọc vị công chúa này nữa. Những người khác xung quanh đều nhận ra, Hạ Sơ Họa sau này nhất định càng "trâu bò" hơn cả mẫu thân của mình nữa.



      Yến hội tiếp tục ăn uống ca hát say sưa, ai cũng phát phu thê Tô Khinh Lăng dẫn theo nhi tử cùng nữ nhi của mình rời khỏi hoàng cung.



      Bọn họ định đâu sao?



      Vô nghĩa! Hạ Sơ Họa tuổi rồi, đương nhiên cũng thể thiếu lời chúc phúc từ ông bà ngoại ở thế giới kia chứ, huống chi nghe hai người cậu tìm được mợ cho lũ rồi.



      Hậu viện Nhàn vương phủ, tia sáng bao phủ lấy bốn người, nhanh chóng biến mất.












      Hoàn chính văn



      Edit: Phi Phi



      Beta: Phi Phi



      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :