1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã gây phiền toái - Thần Hi(10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9:

      Bên trong bệnh viện-----


      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tập Phi, con ràng cho mẹ, mới có thời gian thôi mà tại sao con lại biến thành bộ dạng như thế này?".


      Nhìn thấy con trai mình bộ dáng mệt mỏi, giống như vài ngày rồi có ngủ, Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong cảm thấy rất đau lòng và tức giận.


      "Đúng vậy! lớn như vậy rồi mà biết chăm sóc bản thân mình, cứ muốn làm như thế nào làm!". Chung Di và Sở Dụ Sinh ngồi bên cạnh cũng nhịn được mà trách cứ vài câu.


      "Mọi người cần lo lắng, con sao." Diêm Tập Phi ngẩng đầu, nhìn bốn người lớn trong nhà đột nhiên xuất trước mặt , mặt lộ ra nụ cười khổ.


      "Sao con nghỉ ngơi chút? Nghe thư ký , con bốn ngày liền tới công ty, phải là mấy ngày qua con đều ở trong bệnh viện sao?". Sở Dụ Sinh lo lắng chịu được .


      "Cha nuôi, con sao. ấy mới phẫu thuật xong ngày hôm qua, con muốn sau khi ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là con." Diêm Tập Phi lắc đầu cự tuyệt, ai cũng thể làm rời .


      "Con đó, cũng là mà con qua điện thoại sao?". Ngụy Cận lên tiếng hỏi.


      tò mò, là như thế nào, mà có thể làm cho đứa con trai của bà điên cuồng như thế này, ngay cả chính bản thân mình mà nó cũng thèm để ý.


      "Vâng." biết chuyện này thể tiếp tục giấu diếm được nữa.


      đứng lên, rồi quỳ xuống trước mặt của Chung Di và Sở Dụ Sinh.


      "Tập Phi----- con làm cái gì vậy? Mau đứng lên , sao tự dưng lại quỳ xuống như thế này?". Sở Dụ Sinh và Chung Di bị hành động của làm cho kinh hãi, bước nhanh tới kéo tập Phi đứng lên.


      ", cha nuôi, mẹ nuôi, con phải xin lỗi hai người." Nếu sau khi hai người nghe xong lý do, nếu có thể tha thứ cho ích kỷ của , mới đứng lên.


      Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng bị hành động của con trai mình làm cho hoảng sợ.


      " tại người nằm trong phòng bệnh---------là Phán Phán." Diêm Tập Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Dụ Sinh và Chung Di, nghiêm túc .


      tiếng kinh hô từ trong miệng của Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong truyền ra, hai người đều dám tin điều mà mình vừa mới nghe được.


      Còn Sở Dụ Sinh và Chung Di trợn to mắt đứng sững sờ tại chỗ.


      "Tập Phi --- Đây phải là chuyện đùa." Sở Dụ Sinh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trong giọng còn mang theo chút tức giận.


      Ông và vợ ông vất vả lắm mới làm cho chuyện của Phán Phán từ từ nhạt , bây giờ câu của , làm cho vết thương mà vất vả lắm hai người mới bình phục lại lần nữa rách ra.


      ", con phải giỡn, ba tháng trước, con tìm được Phán Phán............"


      Diêm Tập Phi chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra, bao gồm cả chuyện Phán Phán mất trí nhớ.


      "Tôi, tôi muốn vào xem, xác nhận có phải là.........hay phải là Phán Phán! Con của tôi quay trở về, trở lại............Tôi, ôi trời ơi!.........Con của tôi quay trở lại!". Chung Di nhịn được run rẩy cả người, khóe mắt mang theo nước mắt vui sướng.


      "Tôi, tôi và tiểu Di xem, con bảo bối của tôi có phải hay trở về bện cạnh chúng tôi..........". Sở Dụ Sinh đỡ vợ của mình, đến phòng bệnh.


      Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng theo sau, mà Diêm Tập Phi vẫn quỳ mặt đất đứng lên.


      Vài phút sau, bốn người cuối cùng cũng thấy người hôn mê là Phán Phán.


      Chung Di cao hứng mà khóc lên, Sở Dụ Sinh cũng kìm được mà nghẹn ngào, lấy tay lau nước mắt chảy ra.


      "Đúng là con bảo bối của chúng ta rồi, con bé trở lại, trở về bên cạnh chúng ta." Chung Di vẫn thể tin được, kích động kéo tay chồng mà .


      "Đúng, đúng, tất cả đều là công lao của Tập Phi. có nó, chúng ta cơ bản có khả năng tìm được Phán Phán. Nhất là.........".


      "Tập Phi............ Sao con còn quỳ?".


      Bốn người trở lại, mới phát Diêm Tập Phi vẫn còn quỳ tại chỗ.


      "Nhanh đứng lên , mẹ nuôi trách con, mẹ cảm ơn con còn kịp, làm sao còn có thể trách con." giúp bà tìm được con duy nhất của bà, có cái gì mà phải tha thứ hay . Bà hiểu tất cả.


      "Đúng vậy! Tập Phi, con mau đứng lên ! Cha nuôi cũng trách con." Hai ông bà đến chỗ , muốn nâng đứng lên.


      ", cha nuôi, mẹ nuôi, cha, mẹ, con còn có việc chưa cho mọi người biết." Diêm Tập Phi nghiêm túc nhìn bốn người.


      Bốn người nhìn nhau, tò mò là cuối cùng là chuyện gì, mà sợ bốn người họ tức giận, mong muốn họ tha thứ.


      Hít sâu hơi, Diêm Tập Phi : "Phán Phán là người của con."


      hồi lâu-------------


      "Con trai, con vừa cái gì? Cái gì là Phán Phán là người của con?".


      thể nào................. phải là............ Nó đem Phán Phán "ăn" mất rồi chứ? Diêm Kiến Phong trừng mắt nhìn con trai.


      "Khoảng thời gian mà con và Phán Phán cùng ở chung chỗ, em ấy và con có quan hệ thân mật.". xong, đợi bốn người lớn trách cứ.


      "Ai da--------con trai, con.........". làm rất tốt. Mặc dù trong lòng mừng thầm, nhưng Ngụy Cận đương nhiên dám mở miệng ra.


      "Ba này con trai, con như thế nào lại làm ra chuyện này, là...........Tôi này Chung Di, Dụ Sinh, chuyện này hai người quyết định ! Con trai tôi làm ra loại chuyện này, tôi đây làm cha thể gì hơn."


      Gian xảo ! Quả giống với phong cách của ông.


      Tuy rằng trong lòng mừng thầm, nhưng ông cũng thể ở trước mặt ba mẹ Phán Phán mà khen ngợi con mình được! Vì thế Diêm Kiến Phong giả bộ tức giận quay đầu.


      "Ngụy Cận, Kiến Phong......" Sở Dụ Sinh muốn lại thôi.


      Đối với việc Tập Phi làm như vậy, ông cũng chỉ trích nhiều, vì ông biết con của ông biết nhường nào.


      "Được rồi, chúng ta ở đây chăm sóc Phán Phán. Con trai à! Con hãy về trước ngủ lát , rửa mặt chải đầu lại , con nghĩ tới khi Phán Phán tỉnh lại, lại nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, xấu xí của con phải ?".


      Ngụy Cận quen nhìn thấy bộ dáng giống kẻ lang thang của con trai, đợi cự tuyệt, kéo , vừa dỗ vừa kéo rời khỏi bệnh viện.


      ************************************************


      Ban đêm, Diêm Tập Phi ngồi ở bên giường bệnh của Phán Phán, đôi mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngủ say của , trong lòng mong đợi có thể sớm tỉnh lại chút.


      Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.


      "Diêm tiên sinh."------ Y tá chậm rãi tới.


      " tới thời gian kiểm tra, mời ra ngoài chút."


      "Tôi biết rồi." Diêm Tập Phi đứng lên, hai tay khẽ vuốt hai má Phán Phán.


      "Phán Phán, xuống dưới lầu ngồi đợi, chút nữa lại lên với em." Khẽ hôn môi cái, Diêm Tập Phi mới bằng lòng mà rời khỏi phòng bệnh.


      Chỉ lát sau---------


      "Y tá Dương, bác sĩ điều trị muốn qua bên đây chút." y tá khác vào gọi y tá ở trong phòng bệnh.


      "Uh."


      Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Phán Phán.


      Lúc này, cửa phòng bị mở ra cách chậm rãi------------


      gã đàn ông đeo khẩu trang, người mặc áo blouse trắng, nhàng vào.


      tới giường bệnh của Phán Phán, trong túi áo lấy ra cây tiêm, đem chất lỏng bên trong tiêm vào trong mạch máu của .


      Rút cây tiêm ra, gã đàn ông cười đắc ý, từ trong khẩu trang phát ra thanh khe khẽ.


      "Tạm biệt." xong, gã đàn ông liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.


      Gã đàn ông rồi, bên trong phòng bệnh, máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra thanh dồn dập--------.


      **********************************************


      "Tỉnh lại, Phán Phán..............Tỉnh lại, em được đồng ý của , được chết..................Tỉnh lại cho ----------".


      Bên trong phòng cấp cứu, Diêm Tập Phi điên cuồng hét lên.


      tin! tin Phán Phán cứ như vậy mà chết ! dùng sức kéo , giống như muốn dùng mạng của để đổi lại mạng của .


      Khi nghe Phán Phán bị chết rồi, hai mắt đỏ lên tiếp tục rống to:


      " cho phép chết! cho phép em chết!" điên cuồng lắc thiên hạ ở trong lòng, nhưng giống như ngủ, hề có bất cứ động tĩnh gì.


      " cần rời xa , Phán Phán! Van cầu em hãy tỉnh lại.......... cần........... cần để lại mình.............. cần để lại độc mình, có em rất đau khổ...........Phán Phán............."


      Khi trở lại phòng bệnh, phát trong máu của Phán Phán có chất độc, làm cho tình huống của Phán Phán trở nên nguy cấp.


      Vì sao, chỉ vừa rời khỏi chút, tình hình của lại đột nhiên trở nên nguy cấp, thậm chí.........


      vất vả, vất vả mới lấy được máu bầm trong não ra, bác sĩ cũng , rất nhanh có thể tỉnh lại, có thể chuyển tới phòng bệnh thường.


      Nhưng như thế nào lại đột nhiên bị trúng độc, còn ngay cả dấu hiệu cứu sống được cũng có, ngay cả cấp cứu hoặc phẫu thuật cũng kịp..........


      "Phán Phán, Phán Phán........... cần ngủ nữa, mau tỉnh lại............. Đừng dọa , đừng dọa .........." Diêm Tập Phi ngừng lắc người Phán Phán mà .


      "Con trai........... Con phải kiên cường.........." Ngụy Cận khóc thành tiếng ở bên an ủi.


      Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?


      Biết được tin tức này, tiểu Di ngất , bị y tá mang , con của bà giờ phút này lại giống như người điên, ngừng kêu to, rống to, ông trời rốt cuộc muốn hành hạ bọn họ đến khi nào mới đủ đây?.


      Diêm Kiến Phong đến gần con trai, vỗ vai an ủi , ngoài làm việc này, ông biết phải làm như thế nào.


      "Tiên sinh, xin hãy nén đau thương." Nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, bác sĩ ngoại trừ câu này, cũng chỉ có thể thở dài.


      "Tỉnh lại! Phán Phán, nếu em còn ngủ như thế này, tha thứ cho em, theo em, hỏi em, vì sao em lại nhẫn tâm để lại mình đời, làm cho em thương tâm, làm cho em đau khổ............. muốn xé tim em ra, xem trái tim của em có phải màu đen hay , làm sao có thể ................"


      Dùng sức đẩy , Diêm Tập Phi nghe thấy những lời an ủi ở xung quanh.


      "Nhanh mở mắt ra, cần ngủ nữa---------".


      "Tập Phi----con làm cái gì vậy......... Phán Phán chết rồi, con cần phải như vậy, con.............." Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận vội vàng tiến lên, ngăn cản hành động mất lý trí của con trai.


      "Buông................. Chết tiệt! Con muốn cứu Phán Phán------- cần kéo con, buông ra............."


      "Bác sĩ!"


      Y tá đứng bên đột nhiên kêu to.


      "Bệnh........ Bệnh nhân....... lại.............. lại có nhịp tim---------"


      Máy đo nhịp tim đột nhiên có tiếng kêu, Phán Phán nằm giường bệnh đột nhiên lại có nhịp tim! Cái này là kỳ tích.


      "Để tôi xem---------" Bác sĩ kéo Diêm Tập Phi ra khỏi giường bệnh.


      "Nhanh lên, mau tiến hành cấp cứu!".


      " xin lỗi, mời mọi người ra bên ngoài." Bác sĩ cầu.


      Diêm Tập Phi vẫn còn trong tình trạng khiếp sợ bị cha mẹ dẫn ra ngoài cửa.


      ******************************************************


      "Uhm...........". Trần nhà màu trắng, sàn nhà màu trắng............ Ánh mắt nhìn thấy màu trắng xóa. ............ Ở đâu? Thiên đường sao? Phán Phán thở cách khó khăn, cảm thấy toàn thân vô lực. rốt cuộc ở chỗ nào? Muốn nâng tay lên, nhưng bất đắc dĩ phát , nó giống như nghe thấy mệnh lệnh, nhúc nhích. Chậm rãi quay đầu, phát mình nằm giường bệnh.......


      Vậy là chết!


      Nhận thức này làm nhàng thở hơi.


      xoay đầu nhìn sang bên-------


      nhìn thấy................. Tập Phi?


      làm sao vậy? Như thế nào lại nằm giường bệnh, là bị thương hay là bị bệnh?


      Nhìn vẻ mặt tiều tụy của , rốt cuộc bị làm sao vậy?


      lo lắng, muốn nhìn xem khỏe mạnh hay ,


      cố hết sức nhích người tới.


      "Tỉnh, mau tới ! Tiểu Di, mau tới a! Phán Phán tỉnh lại!" Vừa mới mở cửa, liền thấy Phán Phán muốn đứng dậy, Ngụy Cận cao hứng gọi.


      "Phán Phán, con của mẹ........."


      Nghe vậy, Chung Di và Sở Dụ Sinh vội vàng chạy vào, thấy con của mình cuối cùng cũng tỉnh lại, nước mắt của hai người kìm được mà rơi ra.


      Chung Di kích động chạy tới ôm Phán Phán.


      "Con cuối cùng cũng chịu tỉnh, mẹ lo lắng............. Còn tưởng rằng con tỉnh lại...........". Bà chuyện mang nghẹn ngào. Cảm tạ ông trời.


      "Mẹ, cha, cha nuôi, mẹ nuôi, xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng." mặt lên chút tươi cươi, tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng cũng đủ để bốn người lớn an tâm.


      "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi." Sở Dụ Sinh cao hứng ngừng gật đầu.


      "Con......... khôi phục trí nhớ?" Ngụy Cận đột nhiên phát ra việc bất đồng.


      "Vâng!" Phán Phán gật đầu.


      Đồng thời cũng nhớ những việc xảy ra trong khi mất trí nhớ, kể cả chuyện ở cùng Tập Phi.


      "Đứa này, hai năm qua khổ cho con, Tập Phi cho chúng ta biết hết."


      Sở Dụ Sinh kích động nhìn con , con bé có thể trở về là cảm ơn trời đất. Cảm tạ ông trời cho cơ hội để bọn họ gặp lại nhau.


      "Đúng vậy! Tất cả đều phải cảm ơn Tập Phi, đứa này, nếu có nó, chúng ta có thể cả đời này thể gặp lại nhau."


      Chung Di gật đầu, nhìn về phía giường bệnh của Tập Phi, cậu vẫn còn ngủ say.


      "Tập Phi làm sao vậy?". lo lắng hỏi.


      "Nó vì chăm sóc con, ba ngày ba đêm ngủ, cho đến lúc mệt chết mới thôi! có việc gì, ngủ lúc liền tỉnh." Ngụy cận nhìn về phía giường bệnh của con trai .


      Phán Phán gật đầu tỏ vẻ biết.


      "Con có biết con hôn mê bao lâu ?" Sở Dụ Sinh vuốt đầu con hỏi.


      Phán Phán lắc đầu.


      "Con giống như ngủ lâu, giống như mơ giấc mơ dài."


      "Hai tuần. Con ngủ suốt hai tuần."


      Chung Di nhàng để nằm xuống, giúp đắp lại chăn.


      "Mà con trai của mẹ, cứ như vậy liền đem bệnh viện thành nhà mình, mỗi ngày đều ở chỗ này, ngủ cũng chăm sóc con, ngay cả chúng ta muốn giúp, cũng bị nó đẩy ra ngoài."


      Hừ! Người ta nuôi con lớn để dưỡng già. Bà nghĩ, đứa con trai này của bà đại khái dùng được rồi.


      "Nó như vậy mà mệt chắc biến thành quỷ mất rồi." Diêm Kiến Phong nhìn tới, lắc đầu.


      vì sao lại đối với tốt như vậy? Vì sao muốn làm cho cảm động?


      Vậy....................... kia như thế nào?


      Phán Phán rũ mắt xuống, nước mắt lại lần nữa trào ra khỏi hốc mắt.


      "Phán Phán, con làm sao vậy?" Chung Di thấy con ổn, qua tâm hỏi.


      "............ có.............."


      Nhưng thanh nghẹn ngào của làm lộ ra lời dối của .


      Mọi người cố hỏi hồi lâu, rốt cuộc khóc thành tiếng, bốn người lớn kể lại chuyện xảy ra vào hai năm trước, cùng với chuyện Tập Phi cùng khác thân thiết ở trong văn phòng.


      "Con à! Kỳ con hiểu lầm Tập Phi." Chung Di lau nước mắt mặt Phán Phán.


      "Đúng vậy! Con nuôi à! (Edit bởi *******************). Con hiểu lầm con trai ta!" Ngụy Cận cũng nhanh chóng vì con mình mà giải thích.


      "Cái gì?". Có điều gì mà biết sao?


      "Kỳ Tập Phi, nó............"


      Bốn người lớn đem chân tướng của việc xảy ra ở trong văn phòng giải thích ràng với .


      Nghe xong tất cả, Phán Phán giật mình im lặng, trong mắt lên tầng sương mờ.


      ra........................Tất cả đều là hiểu lầm.


      Nhìn mặt của , phát gầy rất nhiều.


      Đều bởi vì , mới biến thành như vậy.


      "Còn có, việc xảy ra hai năm trước, là Tập Phi cố ý làm như vậy." Chung Di lên tiếng bổ sung.


      Việc này là do mấy hôm trước Chung Di hỏi Tập Phi mới biết được.


      "Cố ý?". Phán Phán khó hiểu hỏi.


      "Nó phải muốn làm tổn thương con như vậy, là vì nó phát ra nó con." Chung Di cười khẽ tiếng .


      "Cái gì?" Phán Phán cực kỳ kinh ngạc.


      "Nó phát người nó lại là em nuôi của nó, nó biết làm thế nào để đối mặt với chúng ta, lại sợ chuyện đó bị con chán ghét, nó liền lựa chọn làm tổn thương con, để con chán ghét nó." Sở Dụ Sinh nhìn về phía Diêm Tập Phi .


      "Con trai ngốc của mẹ nuôi nghĩ rằng, làm như vậy có thể giải quyết chuyện đó." Ngụy Cận lắc đầu thở dài .


      "Cho nên nó dùng phương pháp ngu ngốc đó, muốn làm cho con giữ khoảng cách với nó, kỳ nó làm như vậy, chỉ là vì sợ chính bản thân nó kiềm chế được tình cảm của nó đối với con."


      Nhìn con bộ dạng kinh hách, Chung Di vừa vừa vươn tay vuốt cái mũi của Phán Phán.


      ? Tập Phi , hơn nữa là từ hai năm trước ? phải nằm mơ? ......


      mặt đỏ ửng, lòng như muốn bay lên.


      . Haha.............


      "Được rồi! Nếu mọi chuyện hiểu lầm được làm , chúng ta cũng đừng ở mãi chỗ này, để cho hai bọn nó nghỉ ngơi tốt chút, mà chúng ta cũng nên chuẩn bị hôn lễ là vừa rồi." Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cao hứng cười tươi .


      "Đừng có quyết định sớm như vậy, chúng ta còn chưa có đồng ý." Sở Dụ Sinh đột nhiên lên tiếng .


      Này................. Con vừa mới trở lại bên cạnh, ông muốn con bé ở bên cạnh ông lâu hơn chút, làm bạn với hai người già bọn ông.


      "Ai da! Tôi này Dụ Sinh, ông phải là quá luyến con chứ! Xem tiểu Di kìa, em ấy còn chưa phản đối nha!".


      Bốn người lớn vừa ra khỏi phòng bệnh vừa thảo luận.


      "Ách.............Kỳ tôi cũng muốn để Phán Phán ở bên cạnh thêm thời gian nữa, dù sao con bé cũng vừa mới trở về bên cạnh tôi, cho nên..........." Chung Di xấu hổ cúi đầu .


      "Cái này......... Tôi sợ Tập Phi............." Ngụy Cận lộ ra nét mặt lo lắng.


      Bọn họ có thể chờ, bà chỉ sợ con trai bảo bối của bà thể chờ nha!


      "Đúng vậy đó, con tôi chờ lâu như vậy..........." Diêm Kiến Phong cũng vì con trai mình mà chuyện.


      Cửa đóng lại, bên trong phòng bệnh Phán Phán lộ ra tươi cười.


      Trở về nhà, cảm giác có người thân tốt.


      Chuyển động thân mình, cố hết sức đến bên giường bệnh của Tập Phi. Vươn tay, bàn tay bé nhàng xoa khuôn mặt .


      Xem ra có chút tiều tụy, nhưng cũng làm giảm bớt sức quyến rũ của .


      "Thực xin lỗi, để đợi lâu như vậy, em trở về, bao giờ rời nữa, bao giờ nữa........." nhàng bên tai .


      Chờ tỉnh lại, muốn cho ----------


      cũng ..............


      tin tưởng, hạnh phúc của đến rồi................


      **************************************************


      "Hừ! Thế nhưng lại chết! Mạng của con chết tiệt đó đúng là tốt ." Trốn ở trong góc cầu thang của bệnh viện, Hồng Sâm phẫn hận .


      nghĩ tới trà trộn vào bệnh viện, thừa dịp có ai ở bên cạnh Phán Phán, tiêm vào liều thuốc độc, mà vẫn thể giết được được Phán Phán.


      "Coi như có số cẩu (chó)! sao, lần này giết được , tôi tin rằng lần sau chết thôi!"


      Vì do Phán Phán, mà mới có kết cục giống như hôm nay, mặt Hồng Sâm lộ ra sát ý-------------


      ******************************************************


      bóng người nhanh chóng lẻn vào phòng bệnh, ánh trăng mờ ảo phán chiếu lại con dao mà lấy từ trong áo ra, mặt lộ ra nụ cười làm người khác rét lạnh.


      Hừ! phòng bị của Diêm Tập Phi cũng chỉ có thế, còn tưởng rất nghiêm ngặt, phải có thể dễ dàng trà trộn vào đây hay sao!


      Sớm biết như thế, để ý nhiều như vậy, mai phục lâu như vậy.


      Nhìn bóng người mơ hồ giường, khóe miệng Hồng Sâm lộ ra nụ cười à ác.


      "Lần trước là may mắn tránh được kiếp, bất quá bây giờ cũng may mắn như vậy."


      Ngay lúc hăn giơ dao lên, sắp đâm vào người nằm giường------------


      " được nhúc nhích."


      khẩu súng lặng lẽ dí vào đầu , giọng lãnh khốc, vô tình vang lên bên tai .


      sững sờ tới mức đứng im tại chỗ.


      "Hồng Sâm, ông rốt cuộc xuất . Tôi đợi rất lâu."


      "Mày............Mày là ai?" cũng nghĩ rằng lại có người ở đây, hơi hơi quay về phía sau, muốn nhìn xem đó là ai.


      Đột nhiên, đèn trong phòng bệnh được bật sáng, đám người liền từ bên ngoài vô trong phòng.


      "Ngươi..............Các người?". Người cầm súng dí vào đầu ra là Diêm Tập Phi.


      "Chúng tôi làm sao có thể ở đây? Phải ?" Diêm Tập Phi lạnh lùng giúp tiếp.


      "Vì muốn để ông lộ diện, lừa ông


      như vậy, ông có thể ngu ngốc mà rơi vào bẫy của chúng tôi sao?".


      "Làm sao có thể, tao ràng thấy các ngươi rời !" Hồng Sâm vẫn tin rằng kế hoạch của bị thất bại, nhưng khi súng lục chạm vào đầu , sợ hãi nuốt nước miếng cái.


      "Vì để ông trúng kế, bọn tôi ra ngoài rồi quay trở lại ngay." Sở Dụ Sinh đến chỗ Hồng Sâm.


      " lâu gặp, Hồng Sâm."


      "Sở Dụ Sinh?" Hồng Sâm kinh ngạc .


      " nghĩ tới ông cũng có ngày này!"


      "Hừ! Nếu phải tại mày, hai mươi năm trước, tao cũng bị người ta đuổi giết, nếu phải tại mày, tao cũng cần phải chạy trốn như vậy, tất cả đều do mày!" Hồng Sâm oán giận Sở Dụ Sinh, biến thành như thế này, tất cả đều là lỗi của người đàn ông đứng trước mặt này.


      "Cùng ta nhiều như vậy làm gì? Tập Phi, cậu mau gọi điện cho cảnh sát đến bắt !" Người nằm giường đột nhiên lên tiếng, khiến Hồng Sâm chấn động.


      Như thế nào lại là giọng của đàn ông?


      "Như thế nào? Hoảng sợ? Ông nhất định nghĩ rằng, người nằm giường là Phán Phán, như thế nào lại là người đàn ông sao?"


      Ngụy Minh Khải xốc chăn lên, sau đó cười cười nhìn người đàn ông bị kinh hách.


      Ngụy Minh Khải đứng lên, cướp lấy con dao tay Hồng Sâm.


      "Hành tung của ông nằm trong tay của chúng tôi, bắt ông, là vì đợi ông rơi vào bẫy của chúng tôi, ai biết chơi chưa , ông nhanh như vậy mắc câu."


      "Phán Phán sớm được tôi đưa đến nơi an toàn, chẳng lẽ ông cho là, tôi để ấy gặp nguy hiểm sao? Hồng Sâm, ông đừng quá xem thường tôi." Diêm Tập Phi cười .


      "Mày............. Bọn mày.......... Bọn mày dám bẫy tao.........." đột nhiên giơ tay lên, muốn cướp lấy khẩu súng tay Tập Phi.


      Diêm Tập Phi lập tức lùi về phía sau, duỗi tay đấm quyền vào mặt Hồng Sâm.


      " quyền này là vì ngươi muốn làm tổn thương Phán Phán!" Hại ấy quên tôi.


      quyền này của Diêm Tập Phi làm Hồng Sâm ngã xuống mặt đất, máu trong miệng tràn ra.


      kéo Hồng Sâm đứng lên, đấm vào bụng thêm cái.


      "Đây là vì ông hạ độc Phán Phán, hại tính mạng của Phán Phán gặp nguy hiểm, làm tôi thiếu chút nữa mất ấy!"


      " quyền này là vì ông khiến tôi thống khổ hai năm!".


      Hồng Sâm nằm dài mặt đất, Diêm Tập Phi tức giận lại lần nữa


      đá ông ta thêm cước.


      "Tốt lắm! Con trai, đừng đánh nữa! ta bị con đánh đến bất tỉnh."


      Ngụy Cận nghĩ tới con mình lại tàn nhẫn như vậy, ra tay nặng như vậy.


      Tuy rằng bà cũng rất tức giận khi ta hại Phán Phán thê thảm như vậy, nhưng người cũng trở lại rồi, những việc khác giao cho cảnh sát thôi!


      "Đúng vậy! Mau dừng tay !" Chung Di cũng nghĩ rằng con trai nuôi của bà lại đáng sợ như vậy. Nhờ vậy có thể thấy được, tình cảm sâu đậm của nó đối với con bà. Sau đó lâu, cảnh sát đến mang người đàn ông bất tỉnh nằm mặt đất . Ông ta cả đời này chỉ có thể ở trong tù.


      **************************************************




      Chương 10:

      "Huhu..........Huhu...... Con của ba........ Ba mẹ luyến tiếc con.........Hix.........". Sở Dụ Sinh phen nước mắt nước mũi, nhìn con ngồi trong phòng nghỉ của dâu.


      "Ba, mẹ, con chỉ là từ nhà mình chuyển sang bên cạnh, hai người sao lại khóc thành như thế này vậy?". Phán Phán bất đắc dĩ nhìn ba mẹ ngồi trước mặt , biết phải làm như thế nào.


      biết phải làm sao, vì sao khi vừa nghe muốn kết hôn, ba mẹ khóc cho tới tận bây giờ, mấy ngày nay vẫn cứ khóc như vậy.


      Hôm nay, Phán Phán trang điểm thanh lịch, mặc bộ váy cưới trắng muốt, vô cùng xinh đẹp.


      Váy cưới này là do Tập Phi đặc biệt mời nhà thiết kế riêng may cho , để mặc trong hôn lễ ngày hôm nay, toàn bộ thế giới chỉ có cái! Nhìn váy cưới mặc người, Phán Phán lộ ra nụ cười ngọt ngào, mặt tràn đầy hạnh phúc.


      Hôm nay, rốt cục trở thành vợ của Tập Phi!


      nhàng vỗ về bụng mình, lại lập tức vui sướng nở nụ cười tươi.


      nghĩ tới mang thai hai tháng.


      Đây là đứa của và Tập Phi. Điều này làm cảm thấy thỏa mãn.


      Người thân, người , con cái đều có, là người hạnh phúc nhất.


      "Hu......... Con a! Chúng ta thương lượng chút, con đừng kết hôn, đứa bé này ba và mẹ con giúp con chăm sóc nó." Sở Dụ Sinh nghĩ rằng nhanh như vậy đem Phán Phán gả ra ngoài.


      "Ba, ba gì vậy?".Phán Phán quả tin được lời đề nghị của ba .


      "Đúng vậy đó! (Edit bởi *******************). Ba con rất đúng!"


      nghĩ tới rằng Chung Di cũng lên tiếng phụ họa theo.


      muốn ngất nha, như thế nào mà mẹ cũng gật đầu tán thành lời đề nghị của ba.


      "Con-------------". Phán Phán muốn mở miệng , lại bị ngắt .


      "Tôi hai người này, hai người lại phương pháp buồn cười gì vậy!"


      Diêm Kiến Phong đột nhiên mở cửa vào trong phòng nghỉ muốn cướp lấy người.


      Vợ ông quả rất thông minh, muốn ông đến sớm coi chừng con dâu, bằng chờ chút nửa, con dâu của ông bị dẫn mất sao.


      "Hừ! Con trai ông làm cho con tôi lớn bụng, hại tôi muốn nó gả cũng được, các người tốt lắm!". Sở Dụ Sinh cam lòng lên tiếng, liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Diêm Kiến Phong.


      "Ai da! Sao ông lại như thế?". Diêm Kiến Phong nhịn được đắc ý .


      "Haha! Phán Phán, con ngoan! Con hôm nay rất xinh đẹp nha!". Nhìn thấy con dâu của mình, Ngụy Cận từ phía sau tới, hai mắt bà sáng rực nhìn Phán Phán.


      "Phán Phán."


      Lúc này, Diêm Tập Phi cũng vào bên trong.


      Nhìn thấy vợ xinh đẹp của mình, khỏi có chút ngây người.


      Hôm nay, Diêm Tập Phi thân tây trang trắng thuần, càng làm sức quyến rũ của . Phán Phán đỏ mặt nhìn chăm chú vào .


      Diêm Tập Phi chậm rãi đến gần , thấy thẹn thùng cúi đầu, nâng mặt lên, ở môi hôn mạnh.


      "Em hôm nay đẹp quá." Trong mắt mang theo nhu tình và vui sướng.


      bao lâu nữa, hoàn toàn thuộc về ..........


      " hôm nay cũng rất tuấn tú." nâng mắt lên, thâm tình nhìn .


      Hai người nhìn nhau, giống như quên hết mọi thứ xung quanh.


      "Này........... Xin hỏi.......... Tôi có thể hay hôn dâu?" Tráng Sĩ Đức theo phía sau, đột nhiên biết sống chết lên tiếng cầu.


      " được!"


      Diêm Tập phi còn chưa , bốn người lớn bên cạnh thay từ chối, thuận tiện tặng cho Sĩ Đức ánh mắt cảnh cáo.


      "Vì sao?" sợ chết lại hỏi.


      "Ngu ngốc!" Ngụy Minh Khải ở bên cười nhạo, cũng tặng cho Sĩ Đức ánh mặt lạnh.


      " cho em biết, rất em và đứa con bảo bối của chúng ta hay ?"


      để ý mọi người ở bên cạnh cười đùa, Diêm Tập Phi nhàng lời thương, xoa hai má , mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc.


      "Hôm nay còn chưa có." Phán Phán lắc đầu.


      " em, cũng rất con của chúng ta." Nâng mặt lên, lại lần nữa hôn , nụ hôn sâu.


      "Em cũng , và hai đứa sinh đôi trong bụng."


      "Sinh đôi?"


      mỉm cười nhìn biểu tình giật mình của , gật gật đầu.


      hưng phấn hôn lên mặt .


      "Huhu! Con của ba.............." Sở Dụ Sinh tan nát cõi lòng đứng bên, nhìn con mình bị ăn đậu hũ.


      Huhu................. Ông còn chưa muốn làm ông ngoại!




      Hoaøn toaøn vaên

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :