1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bữa tối ở Cherating - Xuân Thập Tam Thiếu (PN- 3 hạ) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Bất thình lình trước cửa truyền tới tiếng ho khan, hai người quay qua, ba ba nghiêm trang đứng chắn cửa phòng, mang theo túi công văn, có vẻ ông vừa mới làm về.
      “À…” Ông bất an quan sát xung quanh hồi, xác định Bách Liệt vẫn ở trong phòng tắm tắm rửa mới thấp giọng bảo: “Nghe ba ba, miễn là tụi con hiểu những gì mình làm, tụi con hạnh phúc là ba yên tâm rồi- ba ba giờ chỉ mong cầu điều đó.”
      “…” Nhã Văn và Nhã Quân lúng túng liếc đối phương, câm nín biết nên sao.
      “Bất quá,” Bùi Gia Thần trù trừ mãi, định lại thôi, thẳng đến nghẹn đỏ cả mặt mới lầm bầm: “Ba là… Ba hi vọng các con phạm sai lầm như mẹ và ba- biết chưa?”
      “?” Hai người tiếp tục lúng túng trao đổi ánh mắt, mơ hồ chẳng hiểu gì.
      “Hay, hay…” Ông lại hạ giọng, huơ huơ cử chỉ: “ TV có à, quần chúng nhân dân khi ra đường phải chú ý…”
      Nhã Văn và Nhã Quân càng bối rối hơn.
      “Các con nhớ thử xem, quảng cáo phát hoài đấy thôi, có cảnh sát điều khiển giao thông…” Ông kẹp túi công văn dưới nách, vẫy vẫy hai tay trống rỗng bắt chước hình ảnh chạy mô tô.
      Nhã Văn nhịn nổi hỏi: “Ba muốn gì nào?”
      “Ba, ba muốn ,” Bùi Gia Thần ngập ngừng, rốt cuộc lấy dũng khí bật thốt, “Là… là tụi bây ‘Chú ý an toàn’ a!”
      Nhã Văn và Nhã Quân choáng váng nhìn nhau, lại nhìn ba ba, chẳng ai lên tiếng, khí bỗng nhiên đông đặc.
      Bùi Gia Thần xấy hổ ho , chằm chằm quan sát sàn nhà: “Thế thôi, ba ba xong. Ngủ ngon.”
      Ông xoay người mang theo túi công văn, để lại cho bọn họ bóng lưng thập phần bình tĩnh, về phòng mình, đóng cửa lại. Ông giựa vào cửa thở phào, thầm: “Tụi chẳng lẽ chưa có xem qua quảng cáo kia… kỳ lạ…”
      Gia Thần lau mồ hôi trán, nghĩ thầm vừa nãy quả vô cùng căng thẳng, may thay những điều nên đều rồi.
      Bất chợt bên ngoài truyền đến trận cười ầm, thanh đó là từ Nhã Văn và Nhã Quân, hết đợt này đến đợt khác.
      Gia Thần buông cặp táp, sầu não ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ: “Buồn cười như vậy à…”

      thấy tờ giấy ư?” Nhã Văn tựa trước bàn đọc sách, yên lặng nhìn Nhã Quân.
      Nhã Quân buông cái ly trong tay, gật đầu. tháo kính đút vào túi áo sơ mi.
      “Vậy sợ sao- lúc tỉnh dậy em mất rồi.” hồi tưởng bốn năm về trước, lòng vẫn ỉ nhói đau.
      Nhã Quân khe khẽ lắc đầu.
      “Tại sao?”
      “Vài năm qua, chúng ta… đều thay đổi. Chí ít cũng học được cách khoan dung và biết chừng mực- chẳng Cherating tìm em.” Vẻ mặt Nhã Quân cực kỳ dịu dàng.
      “…”
      “Hồi em bỏ , mỗi đêm đều ngon giấc, mỗi phút giây trong tâm trí đều là em. Mấy tháng sau có tin em ở đảo Bali, quá xúc động muốn tìm em ngay, vé máy bay cũng mua xong,” hơi ngừng lại, cứ đều đều như kể chuyện của ai đó khác, có lẽ làm vậy mới ngăn cho thống khổ ùa về, “Nhưng cuối cùng vẫn .”
      “…”
      nằm xuống ngẫm kỹ, ngừng tưởng tượng những điều mình khi gặp em, ôm em chặt để em đừng hòng chạy thoát thêm lần nữa.” Nhã Quân bước tới trước mặt Nhã Văn, đầu ngón chân hướng về phía đối diện với chân .
      “Vậy sao đến?” Nhã Văn rũ mắt, quan sát bàn chân , phát ngón giữa lớn hơn những ngón khác.
      “Vì biết, nếu làm thế khiến cả em và đều tổn thương. Em căn bản chưa hề chuẩn bị chấp nhận , mà cũng chưa sẵn sàng để bị em cự tuyệt, em mực muốn trốn, còn khăng khăng mong giữ em lại. Tình cảm dành cho em vô cùng chân thành và nồng nàn, nhưng,” Nhã Quân mím môi, như nhớ về bọn họ trong quá khứ, “quá ngây thơ.”
      “?”
      “Nhìn em vì Lâm Thúc Bồi thương tâm khổ sở thời gian dài, vỡ vạc ra nhiều, tình có chỗ cho chiếm hữu, nó nên là hi vọng đối phương vui vẻ, ngay cả khi người bên cạnh phải mình. Nhưng sau khi em rời khỏi nhà, trở nên mất kiểm soát, ngừng tự nhủ với bản thân ‘ ấy là của tôi, A Văn là của tôi’ – nghĩ lại vẫn còn ghê.” Nhã Quân đặt tay lên bàn sau lưng Nhã Văn, lặng lẽ cúi nhìn .
      “…” Mặt Nhã Văn đỏ bừng, nhưng lảng tránh ánh mắt .
      lo bản thân càng khao khát có em, em lẩn càng xa, sau …” ôm , “Vĩnh viễn rời khỏi , nếu thế em bảo phải sống làm sao mới được đây.”
      Nhã Văn vùi mình vào hõm vai Nhã Quân, hít hà mùi hương nơi , trái tim chợt có cảm giác rung động . Phải chăng từ rất lâu trước kia cũng dựa vào như thế này, chỉ là ngày đó bọn họ giống bây giờ, vẫn còn là hai em thể tách biệt, chỉ biết nương tựa lẫn nhau khi nỗi đau ập đến.
      ở lại đây, cố gắng quên em, thử đương, thử sống cuộc đời khác. Để rồi nhận ra, cho dù gặp tốt đến mức nào, nhưng mai em trở về, bọn họ liền chẳng còn ý nghĩa gì hết- điều đó đối với bất kỳ người con nào đều công bằng, làm thế với mấy tên đào hoa có khác gì nhau, vừa xúc phạm người khác cũng xúc phạm chính bản thân mình.”
      Nhã Văn đau đớn, nhưng cố che đậy, đau đớn này so với nỗi đau bọn họ dằn vặt nhau suốt từng ấy thời thời gian có đáng kể gì.
      “Đó là lí do vẫn đợi, cho đến khi mình học được cách bao dung, học được cách chịu đựng khi bị từ chối, rồi mới… tìm em, đem em trở về.” Nhã Quân siết chặt Nhã Văn, dường như chỉ hành động này mới khiến cảm thấy mọi việc đều thực.
      Nhã Văn muốn khóc, cũng muốn cười, đột nhiên phát Nhã Quân quá đáng , dù phải trải qua nhiều khó khăn đến vậy, nhưng luôn kiên định chờ . Có lẽ bản ngã cuộc sống cũng là chờ đợi, đợi sinh ra, lớn lên, trưởng thành, đợi và được , rồi lại chờ để được cùng người hết chặng đường nhân sinh này.
      “Cảm ơn .” Nhã Văn ngẩng đầu hôn lên làn môi phiếm lạnh của Nhã Quân.
      Mấy năm nay con đường mà họ quả thực quanh co rối rắm, bọn họ đều phải trải qua đủ các cung bậc từ đam mê, giày vò, sợ hãi cho đến chờ đợi, Nhã Văn hiểu được chính mình, hiểu được Nhã Quân, càng hiểu được cái gì gọi là . Bách Liệt từng với , có loại người bất kể làm gì chung quy đều cảm thấy hối tiếc, nhưng biết, mình bao giờ là loại người như vậy.
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      mousenho, xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    2. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Nhã Quân lãnh đạm gật đầu chào lại, xoay người lên xe.
      “Vâng…” Nhã Văn nhớ rằng Nhã Quân cấm mình được gặp mặt Lâm Thúc Bồi, hơi thở có phần nặng nề, “Hôm nay em còn bận việc, em trước…”
      “À, ừ.” Lâm Thúc Bồi hậm hực cười cười, vẫy tay tạm biệt.
      “… Hẹn gặp lại, liên lạc sau nhé…” Nhã Văn thầm, hy vọng câu này bị Nhã Quân nghe thấy.
      “Hẹn gặp lại.”
      Nhã Văn vòng qua vị trí kế bên tài xế, cẩn thận chui vào, dám ngẩng lên nhìn Nhã Quân, kéo dây an toàn. Khi dây đai được cài nghiêm chỉnh kêu “Cạch” tiếng, trong nháy mắt chiếc xe gầm lên như sử tử rống rồi phóng vọt ra ngoài.
      Nhã Văn bám chặt tay vịn, nhăn nhó nhủ thầm, thế này có coi như “Cảm xúc tiêu cực” ?
      Chiếc xe chạy ra khỏi bệnh viện, tựa hồ theo lộ trình cũ, những bức tường cao vút vây bốn phía xung quanh, đường phố bóng xe nào. Nhân lúc đèn đỏ Nhã Văn bèn liếc trộm Nhã Quân, mang kính râm, biểu tình mặt.
      Dường như phát giác ánh nhìn từ Nhã Văn, Nhã Quân cũng quay sang, thấu kính phản quang che khuất tầm mắt .
      Nhã Văn vươn tay, tháo kính xuống, thích như thế này, khiến biết đến tột cùng suy nghĩ điều gì.
      Ánh mặt trời nhuộm đôi mắt và hàng mi dày của thành màu cam rực rỡ, nhãn thần tức tối, bờ môi mím chặt, đường cong mặt cứng ngắc. Aizzz… Nhã Văn ngẫm nghĩ, lại hờn giận rồi.
      Đèn tín hiệu chuyển thành màu xanh lá, xe tức vọt ga, Nhã Quân chuyên chú quan sát đoạn đường, nhíu mày chặt.
      “Em làm sao biết gặp ấy ở đó…” Nhã Văn quyết tâm mở miệng.
      “…” thèm để ý tới , tiếp tục tăng tốc.
      thực thể trách em…”
      “Ờ…” Nhã Quân mặt đổi sắc đáp, chốc chốc mới ngó hai bên gương chiếu hậu.
      “Vậy tức cái gì – oái…” Nhã Văn hoảng hốt la lên, vì Nhã Quân bỗng dừng ngay ven đường.
      “Tức cái gì?” Mắt híp lại, biểu tình thập phần đáng sợ.
      “…”
      “Em câu kia ‘liên lạc sau’ quả rất , bất quá tiếc,” Nhã Quân cởi đai an toàn ra tiến lại gần , “ nghe thấy được.”
      Nhã Văn mắt chớp chớp, im re, bây giờ gì cũng vô dụng, chỉ khẽ hôn , đổi lấy trận á khẩu nên lời.
      Hai người chăm chú nhìn đối phương, hẹn mà cùng cười rộ lên. Nhã Văn cười rất ngọt ngào, giống như đứa trẻ nghịch ngợm thành công, Nhã Quân lại cười lặng lẽ, khóe miệng hơi nhếch, muốn để cho thấy hạnh phúc từ tận trong tim.
      “Ngoại trừ đối phó với em còn đối phó được với ai nữa chứ…” Nhã Quân cất giọng khàn khàn.
      đợi Nhã Văn kịp trả lời, há mồm cắn môi , đầu lưỡi linh hoạt khuấy động tuyên bố phải chiếm giữ toàn bộ Bùi Nhã Văn. Tâm trí dần trống rỗng, nhưng khỏi bâng quơ nghĩ, cảm giác bị điện giật liệu có phải là như thế này - vô lực và say đắm - loại say đắm chỉ khi vươn lưỡi chạm vào lưỡi mới xuất , lẽ nào lưỡi có điện chăng?
      Nhã Quân chậm rãi xoa nắn ngực Nhã Văn, kéo từ trong mông lung mà định thần lại, đẩy tay ra, thở hổn hển: “Tay … nơi này là đường cái đó…”
      cũng hơi thở dốc, cúi đầu nhìn bàn tay đặt trước ngực , làm bộ kinh ngạc : “ còn tưởng nó chỉ có hứng thú với cup C trở lên thôi chứ…”
      Nhã Văn cười đẩy Nhã Quân, nhịn được nũng nịu: “Em đói…”
      cài dây an toàn, nổ máy: “Tốt, dùng cơm. Em muốn ăn gì nào?”
      “Gì cũng được,” Nhã Văn nhìn , đột nhiên nhớ tới lời bài hát, “Miễn dỗ được em vui vẻ, sao Diêm Vương cũng hái cho em.”
      Nhã Quân nghiêng mặt nhìn sang, dịu dàng mỉm cười: “ đến chịu thua em.”
      Kính râm hãy còn trong tay Nhã Văn, Nhã Quân cũng lười lấy lại, nắng chiều chiếu lên mặt những ánh sáng màu cam chẳng hề chói lọi, nó nhàn nhạt, nhu hòa bao phủ xung quanh hai người họ, lặng lẽ bảo vệ lứa đôi.
      Khoảnh khắc ấy, Nhã Văn phát , nụ cười của bình thản mà tinh kiết làm sao….
      So với Bùi Nhã Quân trong tấm hình kia, giống nhau như .
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    3. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      gục đầu, gật cái, nhìn vào máy quay, cũng chẳng biết suy nghĩ điều gì. Lúc ngẩng lên khuôn mặt lại là nụ cười bất lực.

      “Nghe mới kết hôn?”

      “Ừ…” Biểu cảm càng thêm phần chán nản.

      “Bà xã oán trách à?”

      “Làm sao có thể!” trợn to hai mắt, giống như trẻ được phát kẹo.

      “Bà xã thế nào?”

      hít hơi thuốc, ngập ngừng rồi mới kể: “Lúc đầu mỗi ngày đều gọi cho nhau, tôi còn lạc quan bảo ‘Cuối tuần này nếu rảnh về’, thế nhưng tròn bốn tuần sau cũng thực được, ấy hơi buồn. Tiếp đó lúc cuối năm, tôi hứa ‘Đêm giao thừa nhất định về’, rốt cuộc… vẫn là chẳng có cách nào rời , vì ở hai thành phố khác nhau mà.”

      tại khi gọi điện có còn hứa trở về ?”

      cười khổ lắc đầu: “Mấy hôm trước suýt nữa cãi vã, nguyên ngày hôm nay gọi cho tôi, tôi gọi đến cũng chẳng thèm nhận.”

      “Ai da…” Thanh ngoài camera nghe có chút khoái trá, “Gặp phải nguy hiểm nha.”

      Khổng Diệc Tuân rít thuốc, nheo mắt hỏi: “Vì sao tôi cảm thấy có vẻ rất vui sướng nhỉ…”

      “… Chuyện ấy, phải đâu,” màn hình lên giọt mồ hôi, “Có nghĩ tới việc về nhà ?”

      “Có,” lại gục đầu, nghịch nghịch tàn thuốc, “Nhưng lịch kín mít rồi, về được.”

      “Vợ phải người trong nghề, chắc cũng mấy thông cảm?”

      “Ừ… Nhưng cũng chẳng thể đổ lỗi cho ấy…” hút thêm điếu thuốc nữa, nhãn thần đơn, có lẽ đằng sau ánh hào quang của ngôi sao, cũng chỉ là người đàn ông bình thường.

      Camera dừng lại đúng cảnh này, nhân vật chính ngồi trước sân khấu màn phông màu trắng xấu hổ vò tóc.

      “À vâng…” Mc giả bộ ho khan vài tiếng, “Sau đây là vấn đề chúng ta quan tâm nhất, bà xã của .”

      “Ừ.”

      “Kết hôn lúc nào?”

      “Tháng chín năm ngoái.”

      “Thế khi bộ phim tài liệu này bắt đầu quay là vừa mới tân hôn hai tháng?”

      “Ừ.”

      dường như ngại công bố ra bên ngoài mình kết hôn.”

      “Tất nhiên, kết hôn chẳng phải là chuyện tốt à?”

      Người dẫn chương trình lén hít ngụm khí lạnh: “Nếu ly hôn đúng là chuyện tốt .”

      Nhân vật chính vớ đại chai nước dưới chân ném vào Mc, cả khán phòng cười vang.

      “Được, được, coi như tôi bậy, vậy sợ mang đến rắc rối cho vợ mình à, tỷ như bị chụp ảnh hay đại loại thế.”

      “Trước lúc kết hôn chúng tôi có bàn bạc qua, tôi hỏi ấy có muốn công khai hay , ấy nghe tôi hết, tôi ‘Công khai thôi’, tôi thích cái cảm giác trốn trốn tránh tránh mãi…”

      “Nhưng vợ phải người trong ngành, lẽ nào bị chụp ảnh mà mất hứng sao?”

      trầm tư chút, sau đó ngẩng đầu, dõi mắt tìm kiếm bên dưới, thầm hỏi : “Có ?...”

      “Đợi ,” Mc bỗng kêu lên, “Vợ ở đây?”

      Nam diễn viên vô tội gật đầu: “Ừ.”

      “Đâu?! Chúng tôi mời bã xã ra phỏng vấn nhé, ở đâu? Chị dâu ở nơi nào?!” Thanh Mc rất hưng phấn, hội trường cũng bắt đầu ồn ào.

      Diệc Tuân vẫy vẫy tay với phía dưới hàng ghế khán giả, nhưng đối phương dường như chẳng mấy cảm kích, vì vậy xuống cầm tay vợ mình tới trước ống kính, nét mặt hạnh phúc mỉm cười.

      Chai nước khoáng trong tay Bách Liệt “Cạch” phát rơi xuống mặt đất, nước tràn ra sàn nhà màu vàng, từ chiếc ghế ngồi chảy ra tận ban công…

      trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình máy tính – cái người bị Khổng Diệc Tuân nắm tay khư khư thế kia… phải Annie còn ai vào đây?!
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    4. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      suy nghĩ đôi chút, gật đầu.

      “Thế ?” chàng Mc biết thừa còn hỏi.

      “Tất nhiên !” như đứa trẻ bị trộm mất kẹo bất mãn kêu oan.

      Chỉ có điều còn chưa hết, Mc xấu tính tuyên bố: “Vâng, cuộc phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc với lời thú tội ngoại tình của diễn viên Khổng Diệc Tuân, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng những fan nữ ái mộ ta cuồng nhiệt nên cảm thấy may mắn mới phải – đạo diễn, đoạn này xin cũng cắt bỏ ạ.”

      Khổng Diệc Tuân giận dữ trừng mắt với người dẫn chương trình, theo thói quen nắm chặt tay Annie, hận thể lập tức rời .

      “Ái chà, đùa tí cho vui, có thể hỏi chị dâu tại sao lại hoài nghi nhà lừa vợ dối con được ?”

      Annie nghiêng đầu cân nhắc kỹ rồi mới : “À… cũng chưa đến mức hoài nghi, là lo lắng đúng hơn. Trước khi kết hôn tôi đâu có ngờ ấy lại nổi tiếng như vậy…”

      “Whoa, hả? nhà phải gọi là danh tiếng lẫy lừng đó nha, ngay đến mẹ già tám mươi lăm tuổi của tôi cũng mê mẩn những bộ phim điện ảnh mà ấy tham gia nữa kìa .” Mc kinh ngạc.

      Annie ngượng nghịu cười trừ chỉ có thể gật đầu.

      ấy biết ,” Nam chính cười cười giải vây, “Bởi vì trước đó có đến ba, bốn năm ấy công tác tại Malaysia, thường trở về, vả lại cơ bản cổ chẳng mấy quan tâm đến tin tức báo chí nên biết tôi là ai, còn tưởng tôi là nhân viên tổ đạo cụ sân khấu kịch nào đó cơ.”

      “Tổ đạo cụ?”

      “Ừ, cổ lần đầu gặp nhau ở quán thịt nướng, cổ thấy cách tôi nướng thịt vô cùng khéo, tay chân chắc rất linh hoạt, tôi bảo mình hoạt động bên sân khấu kịch, vì vậy cổ hiểu lầm tôi làm về khâu đạo cụ…”

      Khán giả cười vang.

      “Về sau mới biết là người nổi tiếng nên sinh ra lo lắng?”

      “Có lẽ là thế,” quay sang nhìn chăm chú, “Phải em?”

      Annie gật đầu, mặt nóng bừng như lửa đốt.

      tuần chuyện hẳn tâm trạng tệ lắm nhỉ?”

      “… Kiểu kiểu đó.” Nam chính thè lưỡi mắc cỡ.

      “Nào, quý vị khán giả hãy theo chân chúng tôi để thấy Khổng Diệc Quân tâm trạng tồi tệ trong đoạn phim dưới đây nhé.”

      màn hình nhảy đến cảnh người đại diện và các nhân viên hậu cần kiên trì gõ cửa căn phòng khách sạn, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ sốt ruột, dòng phụ đề phía dưới có ghi: 14 tháng 2 năm 2009, 8:30AM.

      Lời thuyết minh vang lên: “Sau 85 ngày làm việc liên tiếp, sáng hôm nay Khổng Diệc Tuân cuối cùng cũng chạm đến bên bờ sụp đổ. Đội ngũ nhân viên của gõ cửa hơn mười phút nhưng chịu ra, gọi cũng có ai trả lời, mọi người thậm chí còn hoài nghi ấy có khi nào còn ở trong phòng nữa chăng.”

      “Thằng nhóc kia,” Người đại diện vừa gõ cửa vừa quát tướng, “Năm phút nữa cậu mở cửa tôi gọi bên khách sạn tới phá khóa đấy.”

      Trong căn phòng vẫn tĩnh lặng như tờ, có vẻ có ai . Hai phút sau, Khổng Diệc Tuân rốt cuộc cũng chịu mở cửa, sắc mặt rất xấu, xanh mét như tàu lá chuối, biểu tình lãnh đạm, đờ đẫn hết nhìn nhân viên lại nhìn ống kính máy quay, sau đó xoay người trở về ngã vào giường.

      Lời thuyết minh: “Vào lúc chín giờ ra khỏi phòng, quay nốt những phân đoạn cuối cùng. Từ ban sáng đến tận lúc này hề mở miệng lấy từ, lần đầu tiên chúng tôi được trông thấy Khổng Diệc Tuân xa lạ như thế, tuy có bất kỳ biểu gì khác thường, nhưng mọi người vẫn có thể cảm thấy buồn bực và bứt rứt trong lòng … Sau tiếng đồng hồ, mới câu đầu tiên.”

      màn hình Khổng Diệc Tuân ngồi hút thuốc để mặc thợ trang điểm thoải mái tô vẽ mặt mình.

      “Chẳng hiểu vì sao… lại đáng ghét đến thế.” hít hơi, giữ điếu thuốc giữa đốt ngón trỏ và ngón giữa như người khác mà lại đặt dưới khe rãnh của hai ngón liền nhau.

      Giọng bên ngoài camera hỏi: “Cái gì đáng ghét?”

      “… Chính mình. Thực ghét bản thân, cũng thực tức giận.” nhìn vào camera, chỉ hút vào rồi nhả ra những vòng khói mờ ảo.

      “Sao lại vậy?” Người phỏng vấn dường như cũng bị khí chất bức người của chấn áp, thận trọng mở lời.

      Trầm mặc rất lâu, đốt gần hết điếu thuốc, thở dài mệt mỏi: “… biết, chỉ cảm thấy rất phiền.”

      Hình ảnh dừng lại, Mc thắc mắc: “Thời điểm đó là lúc nào vậy?”

      Khổng Diệc Tuân ngẫm nghĩ rồi kể: “Là ngày thứ tám liên tiếp chúng tôi chuyện với nhau. Hôm ấy còn rơi đúng vào lễ tình nhân nên tâm tình càng kém. Mãi sau này người đại diện mới bảo với tôi, khi gõ cửa phòng được ta cực kỳ hoảng hốt, chỉ lo tôi gặp chuyện may.”

      “Rồi sao?”

      “Ngày đó lúc công việc kết thúc, nếu nhầm khoảng… mười giờ tối, tôi thẳng đến sân bay book vé quay về Đài Bắc ngay trong đêm.”

      “Tròn 85 ngày cuối cùng cũng được về nhà?”

      “Ừ.” lặng lẽ nắm tay Annie, dường như chỉ hồi tưởng khoảng thời gian ấy cũng đủ khiến đau lòng.

      “Thấy trở về chắc bà xã bất ngờ lắm nhỉ?”

      phải…” dùng ánh mắt hỏi , “Có ?”

      Annie lắc đầu: “ ấy về tầm hơn mười hai giờ, tôi ngủ mất rồi.”

      “Trời đất, chị dâu thực đơn giản nha,” chàng Mc than thở, “Đức lang quân vừa đẹp trai vừa nổi tiếng vì cãi nhau với mà trốn trong góc phòng rơi lệ, tí sụp đổ, còn liên lụy người đại diện bị ta hù chết, mà lại thản nhiên ngủ ngon lành – chúng tiểu nhân đúng kính xin ngả mũ bái phục.”

      Toàn hội trường tràn ngập tiếng cười vui vẻ, nhân vật chính cũng nhịn nổi bật cười: “Nào có… Nào có trốn trong góc phòng rơi lệ…”

      Duy mình Annie xấu hổ gãi đầu, biết nên gì cho hợp tình hợp lý, tay chân vụng về đặt đâu cũng chẳng yên.

      “Kế tiếp thế nào, về đến nhà có đánh thức bà xã ? Hai người có hung hăng quần nhau trận ?”

      “Kế tiếp…” Nhân vật chính đảo tròng mắt láo liên, “Tôi liền nhào tới…”

      “…” Đến lượt Mc câm nín nên lời, “Vớ vẩn, nhào tới xong làm gì, dùng đầu gối trò chuyện đôi lứa chắc?”

      Annie và Khổng Diệc Tuân trao đổi ánh mắt, khuôn mặt của đơn thuần đỏ bừng như quả cà chua chín.

      “Lúc ấy…” Nhân vật chính ngiêng đầu suy nghĩ, ra chiều muốn lại thôi, “Vấn đề phải chỉ có trò chuyện là giải quyết được…”

      “À,” Mc bỗng trợn to hai mắt, “Hóa ra là vậy!”

      gật gật, nét mặt tự nhiên, vô thức nhéo nhéo bàn tay Annie: “Nếu muốn chuyển chương trình thành tiết mục đêm khuya có thể bắt đầu đặt câu hỏi được rồi.”

      Tiếng cười bùng nổ khắp khán phòng.

      “Lúc, ý tôi là lúc ‘Xong vệc’ ấy – Đạo diễn tôi thế ok chưa, đừng cắt đấy nhé – Hôm sau lại phải vội vã chạy về chỗ quay phim à?”

      Khổng Diệc Tuân ngắm gò má đỏ bừng của Annie, cười : “ thực tế tôi chỉ ở nhà khoảng bốn giờ rồi quay trở lại với công việc ngay.”

      “Hở, chỉ bốn tiếng thôi á?”

      “Ừ.”

      “Riêng màn dạo đầu của tôi mất toi ba tiếng rưỡi rồi – đạo diễn, muốn khai đao , tôi sợ bị cắt cảnh đâu, dù sao cũng thò mặt ra nước ngoài – vậy sau bốn tiếng lại đáp máy bay ?”

      “Ừ… bay chuyến sớm nhất luôn.” Ngoại trừ Mc, tất cả mọi người đều ôm bụng cười.

      “Lần đầu tiên sau 85 ngày… Ồ, tôi phát giao thừa cũng về?”

      “Ừ,” Khổng Diệc Tuân gãi gãi lông mày, “Cha tôi quở tôi trận nên thân điện thoại, chắc tôi là người duy nhất sau khi kết hôn ở nhà đón giao thừa quá.”

      “Nếu đêm giao thừa tôi về nhà bà xã dám thiến tôi lắm…”

      “… Đạo diễn, đoạn này cắt bỏ thẳng tay được rồi đấy.”

      Lại tràng cười dài, Mc hỏi: “Rốt cuộc thực kết thúc chuyến công tác dài đằng đẵng nghỉ ngơi vào lúc nào?”

      nhíu mi, cắn môi biết có nên ra hay : “Kỳ thực… là hôm nay.”

      hả trời?!”

      Màn hình rung mạnh trận, dòng tiêu đề chữ màu bạc lên: Sau khi quay xong chương trình này, Khổng Diệc Tuân kết thúc chuyến công tác 108 ngày. Toàn hội trường rầm rầm tiếng cổ vũ nhiệt tình, như thể vừa mới hoàn thành được sứ mệnh cao cả nào đó, còn mỗi con người ngồi đây dõi theo quá trình làm việc khổ cực của đều thầm chờ mong đến ngày khổ tận cam lai.

      “Để cho Khổng Diệc Tuân sớm được nghỉ ngơi, tiết mục của chúng tôi cũng nên kết thúc thôi nhỉ, nhưng tôi muốn với ,” Mc , “Cùng trải qua 108 ngày làm việc, ngoại trừ dáng vẻ tạp chí và các chương trình Tv, chúng tôi còn được hiểu thêm về diễn xuất cũng như thực lực của . Bất kể là phim truyền hình, điện ảnh hay sân khấu kịch, mỗi tác phẩm đểu xứng đáng được ghi nhận trong giới nghệ thuật, thay mặt cho đội ngũ nhân viên làm chương trình – đặc biệt là vị đạo diễn tùy tiện cắt cảnh kia - cảm ơn , cảm ơn mở lòng cho khán giả thấy Khổng Diệc Tuân chân nhất, cũng là Khổng Diệc Tuân mà chúng tôi quý nhất. Cảm tạ!”

      Sau khi quay xong talkshow, vợ chồng Khổng Diệc Tuân tay trong tay bước ra khỏi phòng ghi hình, dịu dàng đội mũ len cho , ngước lên nhìn , cũng cúi xuống nhìn , cứ như vậy mà nhìn nhau cười.

      Phía dưới màn hình lẳng lặng chạy dòng phụ đề: Điều con người ta tìm kiếm suốt đời này có chăng chỉ là nụ cười tâm ý tương thông đến thế mà thôi.

      Bách Liệt ngả lưng vào ghế ngồi, tin nổi kia là Annie quen biết – chưa bao giờ thấy nét cười này nơi , cứ như thể cái gì cũng quan trọng, cái gì cũng cần phải , nụ cười đơn thuần trong sáng biết bao.

      Nhưng đây cũng là Annie mà muốn ngắm mãi, bởi cuối cùng có thể tìm thấy trong mắt tia sáng của niềm vui và hạnh phúc, chỉ mong luôn mang thứ ánh sáng ấm áp như vậy suốt đoạn đường còn lại.

      Bách Liệt sờ sờ khóe miệng của mình, dĩ nhiên là cười, vì cũng vui sướng và hạnh phúc cùng – hơn cả còn có lòng biết ơn - cảm tạ các vị thần ban cho Annie những phước lành tốt đẹp nhất.

      chợt cảm thấy, tháng ba Thượng Hải chẳng còn quá lạnh như mình tưởng.

      cầm điện thoại di động lên bấm số, tiếng tút tút vang lên lâu mới có người nhận: “A lô…”

      “Mẹ, con xem video rồi, cảm động lắm, cám ơn mẹ…” bỗng nhiên như nhớ đến cái gì nên vu vơ hỏi, “Ủa, mà sao mẹ biết Annie thế?”

      Đầu bên kia trầm mặc mất lúc, sau đó nghe được tiếng cha khó nhọc :

      “Ai đấy, sáng sớm gọi đến…”

      Mẹ dùng thanh mệt mỏi đáp lời: “ biết, cái quái gì đây, chắc lộn số…”

      xong, cúp đến “Cạch” phát.

      “…”
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    5. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Phiên ngoại nhị (thượng)

      Tháng tư giao mùa ấm áp, Bùi Nhã Quân cảm lạnh cách triệt để, gọi “Triệt để” là do từ sốt, sổ mũi, chảy nước mắt cho đến viêm họng, đau nhức chân tay, chưa có triệu chứng nào là chưa bị qua.

      là bệnh nhân, hoàn toàn là bệnh nhân chính hiệu, nhưng có vẻ cấp quên mất điều đó, miễn còn tỉnh táo còn phải làm thực nghĩa vụ tăng ca để đẩy nhanh tiến độ công việc. Nhã Quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, chín giờ, hôm nay là thứ sáu, những đồng nghiệp khác tan tầm từ lâu, đứng dậy dạo vòng trong công ty rồi rót cho mình ly nước nóng, chịu đựng hết đợt đau đầu này đến đợt đau đầu khác hành hạ.

      Nhã Quân trở về văn phòng, đứng tựa cửa sổ uống nước, ngẫu hứng cầm di động lên bấm bấm dãy số điện thoại.

      “A lô?” Chuông reo lâu, Nhã Văn mới nhận cuộc gọi. Đầu bên kia hỗn tạp tiếng nhạc và tiếng người cười ầm ĩ khiến Nhã Quân khỏi nhíu mày.

      “Em ở đâu?”

      “Ở Pub a…” Dường như cảm thấy chột dạ, nàng còn cố ý kéo dài giọng.

      “Cùng Tưởng Bách Liệt?” lấy kính xuống, ray ray sống mũi, theo thói quen cắn chân kính. Hôm qua khi biết tăng ca, Nhã Văn liền cao hứng lên lịch hẹn hò với tiểu tử Tưởng Bách Liệt kia, vốn cho rằng hai người chỉ ăn với nhau bữa cơm, lại ngờ thả chim sẻ bay rông dễ, muốn bắt về lồng khó biết bao.

      “Dạ,” dừng chút, lẩm bẩm, “Nhưng ta chạy đâu ấy nhỉ…”

      “…” Nhã Quân đè xuống lửa giận, năng gì.

      “Ý, thấy rồi…” Tiếp đó, Nhã Văn rối rít réo tên Tưởng Bách Liệt, vô tình vứt cái người trò chuyện với mình sang bên như tồn tại.

      “Bùi Nhã Văn, nếu để về nhà vẫn chưa thấy mặt em em chết chắc đấy.” Nhã Quân gập nắp phone rất mạnh, quăng bừa lên bàn.

      Đầu càng nhức hơn, Nhã Quân ngả người ngồi ghế, đặt ly nước và cặp kính xuống, cẩn thận xoa bóp huyệt thái dương. Được vài phút, lên mạng gõ gõ, thanh quen thuộc truyền đến:

      “Thính giả thân mến, chào mọi người, tôi là Tào Thư Lộ từ New York xa xôi gửi tiết mục radio đến các bạn nghe đài ở Trung Quốc, đây là tập thứ nhất trong chương trình của chúng tôi, hi vọng mọi người thích nó.”

      Nhã Quân nhếch khóe miệng, theo thời gian giọng của Thư Lộ chẳng những bị lão hóa mà ngược lại càng trẻ trung hơn.

      “Sau bài hát này chương trình xin phép được bắt đầu, chủ đề ngày hôm nay rất đơn giản: Đó là làm thế nào để đối phương thích bạn, hay là làm sao để xác định mình thích ai đó? Bởi vì Thư Lộ thực , thực rất muốn biết bí quyết khiến chương trình được khán giả mến nha, vui lòng gửi phản hồi trang website của chúng tôi, Thư Lộ mong chờ lắm đó…”

      Làm sao để xác định mình thích ai đó ư?

      Nhã Quân trong công việc luôn tập trung nghiêm túc cao độ, lần đầu tiên trở nên lơ đãng nghĩ vẩn nghĩ vơ. nhíu mi, ánh mắt lóe lên đôi chút ngượng ngùng. Nếu trắng ra, chỉ sợ là… trót thích từ mùa hè tốt nghiệp trung học năm ấy.


      “Lão đại!” Nhã Văn xông lên từ phía sau ôm chặt lấy Nhã Quân.

      Trải qua những khoảng thời gian khác nhau cách xưng hô của với lại thay đổi khác nhau: Ca ca, huynh đài, đội trưởng (Do bị lậm Ultraman quá trầm trọng), này, Bùi Nhã Quân… vv, Nhưng mỗi hỗn danh đều cùng với mỗi nhu cầu riêng biệt. Gọi “Ca ca” khi muốn đẩy việc nhà cho ; gọi “Huynh đài” nếu nhờ giải bài tập hộ; kêu “Đội trưởng” lúc cần hỗ trợ chơi game; sẵng giọng cụt lủn “Này” để cầu di chuyển đồ đạc; nếu lôi cả họ cả tên “Bùi Nhã Quân” ra chứng tỏ nàng bất mãn và tức giận lắm lắm. Còn “Lão đại” sao… trăm phần trăm có liên quan đến vấn đề tiền nong rồi.

      “Lão đại…” Nhã Văn uốn éo làm nũng, “ xem, kem ở cửa tiệm phía trước ngon cực kỳ nha…”

      Bùi Nhã Quân đứng im như trời trồng.

      Đâu phải Nhã Quân thích bộ dạng này của , thực tế cảm thấy bản thân càng ngày càng dung túng làm loạn, thế nhưng tại bước cũng chẳng dám nhúc nhích, nguyên nhân là do… Nhã Văn dùng đôi gò bồng đảo nhiều năm mới chịu lớn của mình cọ cọ lên lưng .

      Về vấn đề ngực phát triển chậm, khụ khụ, Nhã Quân mất tự nhiên cụp mắt – nào có chủ tâm để ý đến, chỉ có điều muốn lờ cũng xong. Thời điểm các nữ sinh đều mặc áo con, Nhã Văn vì dậy muộn nên chẳng có lấy cái để phòng hờ, do căn bản ấy… thực cần đến chúng.

      Nhưng kể từ đầu tháng ba học kỳ mới, tình hình có vẻ được cải thiện đáng kể, ít nhất, khục khục (lần nữa)… khi ôm từ phía sau, lưng ràng trở nên cứng đờ. Tuy nhiên phiền não cũng thi nhau kéo tới: Nhà có mẹ, biết giảng dạy cho hiểu “Con đến độ tuổi thích hợp đều phải mặc áo con” bằng cách nào đây?

      Nhã Quân nghiêm túc và cẩn thận cân nhắc rất lâu, quyết tâm giải quyết gốc rễ của vấn đề ngay trong lễ tốt nghiệp trước khi nghỉ hè. Lý do? Đơn giải tại vì ngày cuối cùng đến trường, đường về A Mao tỏ vẻ thần thần bí bí thầm với : “Mình phát , nhóc tì Nhã Văn dạo này có da có thịt rồi a…”

      Giây phút ấy, Nhã Quân kích động đến nỗi chỉ muốn móc mắt thằng A Mao mù luôn cho thỏa lòng thỏa dạ.

      Bất quá ngay cả A Mao cũng nhận ra, như vậy… thể án binh bất động nữa rồi.

      “Lão đại…”, Nhã Văn cuối cùng cũng rời lưng Nhã Quân đến trước mặt .

      Hai người chiều cao cách nhau dưới cái đầu, Nhã Quân cứ cúi xuống nhìn mãi cũng thành quen

      Hôm nay Nhã Văn mặc chiếc áo sơ mi xanh đậm in hoa màu trắng, cúc hàng thứ hai đóng, biết là vì quá nóng nên mới cởi hay cố tình cài nút, chỉ biết rằng cổ áo mở rộng, từ góc độ Nhã Quân đứng có thể trông mồn nốt ruồi mờ mờ nơi bầu ngực mới nhú của .

      nắm chặt cánh tay nhanh thoăn thoắt, mảy may bận tâm đến thanh ai oán suốt cả quãng đường.

      Về đến nhà, đẩy ngồi lên ghế sô pha, phụng phịu ra lệnh: “Ở nguyên đấy, đâu hết!”

      “Vì sao?” Nhã Văn tủi thân nhìn , bĩu bĩu môi.

      Ngày ấy Bùi Nhã Văn vẫn còn là tiểu nương ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, nếu bất mãn cũng chỉ dậm dậm chân coi như bày tỏ thái độ chứ cũng dám gân cổ lên cãi phản kháng cho bằng được.

      “Sao trăng chi, ra ngoài lúc rồi quay trở lại liền, ngồi yên xem TV .”

      “…”

      tới cửa, chẳng biết suy nghĩ gì mà lại xoay người đế thêm: “Nếu nghe lời mua kem ốc quế cho.”

      Biểu tình buồn bực tập tức quay ngoắt 180 độ thành chớp chớp mắt nịnh nọt như thúc dục: Tốt tốt, nhanh về nhanh.

      Nhã Quân ra khỏi nhà, bất đắc dĩ lắc đầu, đến chịu thua , nếu có khi nào Nhã Văn bị bọn buôn người dùng kem dụ khị bán lên núi, chắc cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

      Bất quá… có lẽ cũng khổ sở đôi chút, đùa gì chứ, khẳng định vô cùng đau lòng. Ba ba cũng rất đau lòng, bọn họ tìm khắp mọi nơi, chừng ba ba phát điên, còn sao… Nhã Quân lắc đầu dám nghĩ tiếp, chuyện đó hẳn cực kỳ đáng sợ.

      biết từ khi nào, Nhã Quân rút lại mong ước “Nhã Văn bị mụ phù thủy già bắt mất” mà đứa nào đó từng trùm chăn kín mít giường chân thành cầu xin. Bây giờ chỉ có nguyện vọng duy nhất, đó là… Nhã Quân bối rối vò tóc, “Nguyện vọng” này quá mức buồn nôn, tuy trước lúc rời mẹ cho biết, mình phải con đẻ của vợ chồng họ, phải ruột của Nhã Văn, nhưng họ vẫn giống hàng triệu trai và em khác thế giới, nhờ gây gổ cãi lộn để trưởng thành, hai người họ còn chưa bao giờ tách khỏi nhau, nên hẳn chẳng bao giờ xa nhau, phải ? Nguyện vọng của Nhã Quân chỉ đơn thuần như thế, có lẽ ông Trời cũng rủ lòng thương mà toàn thành cho thôi.

      Nhã Quân vừa suy nghĩ miên man vừa dưới nắng gần hai mươi phút đống hồ, ngẩng đầu liền phát mình đến nơi. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nội tâm gắt gao “đấu tranh” mãi biết có nên vào hay .

      “Xin chào…” siết nắm tay, giọng run lẩy bẩy.

      nàng nhân viên bán hàng nhìn Nhã Quân, mỉm cười chuyên nghiệp, thế nhưng ý cười mang theo chút kinh ngạc và nghi hoặc sâu sa.

      “Quý khách cần gì?”

      Nhã Quân hơi hơi hối hận vì mang theo kính, nếu có nó chí ít cũng quá khẩn trương như bây giờ: “À… Ờ… Tôi muốn mua cho em …”

      “Ồ…” Ngay lúc Nhã Quân nghẹn họng biết biểu đạt ra sao, chị bán hàng rốt cuộc cũng hiểu, tiếp tục duy trì nụ cười thân thiện, “Em cậu bao nhiêu?”

      “Ừm… Cái đó… Hình như lớn lắm…” Nhã Quân cảm thấy mặt của mình nóng bừng bừng như thiêu như đốt.

      Chị bán hàng khóc dở mếu dở: “Ý tôi là bao nhiêu tuổi?”

      “Ơ… Vậy à…” Nhã Quân ngẩn tò te, “, bằng tôi… À ha, mười lăm, mười lăm tuổi…”

      Bùi Nhã Quân, cậu thiếu niên từng đứng giữa khán phòng với hàng trăm con mắt theo dõi mà vẫn bình thản như , nhàn nhã ngâm thơ diễn cảm, rốt cuộc bị giấu ở góc nào rồi?!

      “Vậy em cậu thích kiểu dáng gì?” Nhân viên bán hàng đại khái cũng biết tỏng chàng rất xấu hổ, bèn chủ động hỏi han hòng phá vỡ bầu khí ngượng ngùng.

      “Tùy… Tùy tiện… Phù hợp với tầm ấy… là tốt rồi.”

      “Vâng, mời theo tôi.”

      được giới thiệu qua loạt kiểu thiết kế đơn giản màu hồng nhạt, Nhã Quân đủ dũng cảm để nhìn lên, chỉ huơ đại vài món, lẩm bẩm: “Được, cái kia… cái kia… cái đó nữa, cảm ơn.”

      xong, thở phào nhõm, nếu nhầm, tiếp theo ngoại trừ trả tiền ở ngoài, chỉ cần nhanh chân chạy biến là ổn. Tuy nhiên, chị bán hàng thập phần nhiệt tình chu đáo lại tươi cười hỏi : “Vậy cậu lấy size nào?”

      “…Size ạ?” Nhã Quân sửng sốt, biết nên đáp kiểu gì.

      “Đúng vậy, kích thước rất quan trọng, nếu chuẩn xác khi mặc vào thoải mái.”

      “Hóa ra là thế…” Nhã Quân bị thất bại đả kích nặng nề, tự chủ được bắt đầu ngẫm nghĩ kỹ.

      Kích thước… Kích thước ngực ấy à?

      Nhã Quân chợt nhớ tới cảm giác mềm mại ôn nhu dán vào lưng mình ngày trước, tuy lớn lắm, nhưng ít nhất… cũng khiến hoảng sợ như bị điện giật. Ôi, tưởng tượng vớ vẩn quá, liệu có đáng thẹn đến mức ấy ? Dù sao, người em này vẫn luôn coi là ông trai cùng chung máu mủ ruột già cơ mà.

      Nhã Quân định thần, phát người bán hàng soi mói mình bằng ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc, nụ cười thân thiện môi cứng đờ, theo tầm mắt của chị ta trông xuống – thấy hai tay mình khẽ nâng, bất giác ước lượng ngầm trong đầu bộ ngực ai đó, tư thế giống như… từng sờ qua.

      Trong khoảnh khắc ấy, Nhã Quân như bị nhãn thần của Medusa xuyên thấu, đứng sững nhúc nhích, hai tay từ từ buông xuống đặt ngay ngắn bên hông, nửa chữ cũng chẳng buồn .

      nghe thấy nhân viên bán hàng nghẹn lời: “Ồ, tôi biết phải lấy size nào rồi…”

      Sau đó, rút tiền chi trả, cầm tiền thối lẫn túi đồ ra khỏi cửa hàng, phía sau còn có ánh nhìn khinh bỉ đưa tiễn, bất quá Nhã Quân cũng chẳng mấy bận tâm.

      Trọng điểm ở chỗ…, còn là Bùi Nhã Quân, mà trở thành “Người con trai lỡ chạm vào ngực của em mình.”

      Mặc đù đây hông phải là , nhưng loại tư vị này tựa như câu thần chú, dính sát vào trán , dồn ép đến nỗi tài nào thở nổi.

      Nhã Quân như cái xác hồn lê lết về nhà, quên cả lời hứa mua kem ốc quế, vì thế Nhã Văn vô cùng bất mãn, chu cái miệng nhắn cằn nhằn mãi ngớt.

      Nhã Quân bất ngờ ném túi vào người , lớn giọng quát: “Mau thay.”

      Nhã Văn hoảng sợ, ngập ngừng lấy mấy cái áo lót màu hồng nhạt lên, quan sát trái phải hồi mới hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Đây là cái gì? Em biết?” nghiến răng nghiến lợi.

      “Biết, biết…” ngẩng đầu, ngây thơ nhìn , “Nhưng sao lại có cái này… Á, lẽ nào vừa ra ngoài là để mua…”

      Bùi Nhã Quân tức muốn nổ óc, kéo Nhã Văn đẩy về phòng, đóng sập cửa phẫn nộ gào lên: “Tôi phải vứt mặt mũi qua bên mua cho đấy hiểu chưa? Còn bị tưởng là kẻ biến thái nữa… Hi sinh to lớn đến thế tất cả vì vì cái đồ ngu ngốc nhà , cở đấy mà lắm lời…”

      giận giữ, khoanh tay đứng trước cửa, bên trong Nhã Văn tiếng động, qua hồi lâu, mới truyền ra thanh thấp: “Cám ơn…”

      Hai từ “Cảm ơn” giống như chú ngữ từ miệng tiên nữ, giải trừ hết thảy pháp thuật trói buộc người Nhã Quân, làm cho trái tim vốn phiền muộn trở nên bình tĩnh – có lẽ vẫn là thôi, vẫn là Bùi Nhã Quân chưa từng chạm lên ngực em .

      Hừ, phải có lẽ, mà là chắc chắn.

      chắc chắn nguyện vọng của mình chỉ là được ở cạnh Nhã Văn, nhìn khôn lớn, nhìn trưởng thành, nhìn hạnh phúc, cũng nhìn đau khổ. Vô luận có trở nên như thế nào, chỉ cần rời xa , để có thể an tâm và hài lòng. Điều Nhã Quân mong mỏi, chỉ là nguyện vọng nho như vậy… mà thôi.

      Tôi hôm đó, khi ngồi trong phòng khách xem TV, hai em nhận được cái hộp cỡ đại, là đồ mẹ gửi từ thảo nguyên Châu Phi về. Hộp carton có hai gói riêng biệt, đề tên của hai người bọn họ.

      Nhã Quân mở gói có tên mình, bên trong có vài chiếc áo phông vẽ tay và tượng điêu khắc gỗ. quay sang nhìn gói quà tay Nhã Văn, cũng là áo T-shirt, ít đồ thủ công mỹ nghệ, còn có… Đôi ba chiếc áo lót được xếp chồng ngay ngắn lên nhau!

      “…” trợn mắt há mồm nhìn Nhã Văn, ngón tay cứng đờ chỉ vào những món đồ “cá nhân”.

      “À,” Nhã Văn thản nhiên đáp, “Hồi đầu năm em nhờ mẹ mua, ai ngờ tại mới gửi đến, ủa biết sao?”

      xong, cầm đồ trở về phòng, để Nhã Quân lần nữa bị Medusa phù phép đến tê liệt, ngừng tự sỉ vả bản thân:

      Ma xui qủy khiến thế nào mà tôi lại làm tất cả những việc ngu xuẩn đó chiều hôm nay cơ chứ….
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :