1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bữa tối ở Cherating - Xuân Thập Tam Thiếu (PN- 3 hạ) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Phiên ngoại nhị (hạ)
      biết người nào làm mất lòng đạo diễn đài truyền hình khiến cho các chương trình thiếu nhi cả mùa hè đều chỉ trình chiếu duy nhất chủ đề về du lịch, từ kỳ phát sóng lần trước, Bùi Nhã Văn gần như bị ám ảnh khôn nguôi bởi câu của chàng Mc: là mùa hè ắt thể thiếu kem và những làn gió biển mát lạnh.
      Về phần kem, Nhã Quân nhìn Nhã Văn ngồi ghế sô pha thưởng thức hương vị thích cách hưởng thụ, phải hi sinh từng đồng tiền tiết kiệm của mình để giúp thỏa mãn “ám ảnh” này, còn cái phần gió biển mát lạnh
      “Ca ca, xin ba mà…” Ngày ngày Nhã Văn đều bày ra bộ dạng vuốt mông ngựa nỉ non vào tai .
      Nhã Quân cũng ngày ngày lãnh đạm rũ mắt: “Thượng Hải lấy đâu ra biển.”
      “Có chứ có chứ,” Nhã Văn nhìn chằm chằm như thể vừa phát ra tiểu hành tinh lạ trong dải ngân hà, “Ở Kim Sơn á.”
      Nhã Quân đẩy tay : “Đó mà gọi là biển, là hỗn hợp của bùn và nước đúng hơn.”
      Nhã Văn tràn trề thất vọng.
      “Vả lại,” nguýt dài, “Em biết bơi à?”
      càng thêm thất vọng lắc đầu, tâm hồn bị đả kích nặng nề bèn thả người tựa vào lưng ghế, uể oải còn sức sống.
      chịu được khi thấy như vậy đành : “Hai hôm tới dẫn em tập bơi, học tốt rồi mới cho ra biển.”
      nhé?!” Đôi mắt sáng như đèn pha.
      Nhã Quân nhếch khóe miệng: “Học được hãy tính.”
      xong, mình trở về phòng lục tìm quần bơi.

      Nhắc đến bơi, vốn Nhã Quân và Nhã Văn hồi năm nhất tiểu học bị ba mẹ ép buộc tham gia khóa đào tạo, tin rằng mỗi bạn từng trải qua đều biết, các giáo viên giảng dạy đủ tàn nhẫn, huấn luyện thừa khắc nghiệt, thực tế như ban ngày. Vậy nên vỏn vẹn đúng hai buổi Nhã Văn bèn khóc nháo ầm ĩ nhất quyết chịu nữa, còn Nhã Quân vẫn kiên trì luyện tập suốt cả mùa, đến tận bây giờ lớp đó cũng chỉ có vài bạn khác mã đáo thành tài. Về sau Nhã Quân nhớ mình còn dạy lại Nhã Văn, nhưng nàng rất dễ bỏ cuộc, ra vẻ lấy lệ đôi ba lần liền thôi, cảm thấy bơi lội là môn thể thao nhàm chán vô nghĩa, thậm chí còn lười chả buồn đả động.
      Nhưng Nhã Quân vô cùng ngạc nhiên khi thấy lần này Nhã Văn cực kỳ nghiêm túc, giữa trưa ngày tiếp theo, dành nguyên buổi sáng để sắm sửa áo tắm và phao cứu sinh, tỏ vẻ kiên định: “Nếu em học được phải dẫn em biển đấy.”
      Nhã Quân ngủ trưa chán chê, ba giờ chiều mới tỉnh dậy, chuẩn bị đồ đạc rồi đưa Nhã Văn đến cái hồ bơi tại trường trung học cách nhà hai tuyến phố. Ra đầu ngõ hai người liền gặp Đại Đầu và A Mao mua mô hình máy bay về, cả lũ quyết định vừa uống nước đá vừa thong thả cùng ra hồ chơi.
      “Nhã Văn, tí nữa nhớ ra khu thiếu nhi tự lo lấy thân,” Đại Đầu bảo, “Đừng quấy rầy bọn .”
      Nhã Văn tròng qua người chiếc phao to chình ình màu cam chói lọi, khinh thường : “Lưu manh.”
      “Đừng hiểu lầm tụi này như thế chứ,” Đại Đầu bày ra vẻ mặt khảng khái đầy chính nghĩa, “Tụi này là để giúp đỡ những biết bơi, khiến các ấy đối với bơi lội, vận động, đối với cuộc sống còn sợ hãi, để trái tim được thoải mái đương và tự do mơ mộng.”
      “Sao có thể đem hành vi xấu xa của hình tâng bốc lên tận trời như vậy nhỉ,” Nhã Văn ngả mũ cúi chào, “Tiểu sư muội quả thực bội phục, bội phục.”
      dám dám.” Đại Đầu giơ tay đáp lễ rất ra dáng thư sinh nhã nhặn.
      A Mao và Nhã Quân liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ bật cười. Hồi đó, chỉ cần bầu trời hơi xanh hơn bình thường chút cũng đủ để những đứa ấy vui vẻ hết nửa ngày.
      Lúc vào phòng thử đồ thay quần áo, Đại Đầu phân công Nhã Quân: “Cậu thích mà làm “Bảo mẫu”, chúng mình quan tâm đâu đấy.”
      “Ờ…” Nhã Quân dở khóc dở cười.
      Ba người thay đồ xong ra ngoài, tới chỗ tráng nước, thấy người cha tuổi còn trẻ cứng rắn lôi lôi kéo kéo cậu con trai chịu xê xích lấy phân, Nhã Quân nhếch khóe môi, Nhã Văn trước kia cũng giống y chang đứa này, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến mức ngũ quan đều nhăn nhó vặn vẹo, khóc đến mức hận phù thủy sao tới bắt luôn cho rồi.
      vẫn nhớ , có bạn nam cùng khóa đào tạo thấy Nhã Văn như vậy còn hả hê cười nhạo : “Bùi Nhã Quân, Em cậu đáng xấu hổ.”
      Nhã Quân nín lặng, cũng xấu hổ kém, tại sao những đứa khác kiên trì được, còn lại dễ dàng từ bỏ đến thế. Tuy nhiên từ khi rời khỏi, rất nhiều học sinh cũng lần lượt ra , cả bạn nam từng chê trách cũng thấy xuất nữa.
      Phải mất thời gian dài mới hiểu, ra “Khóc nhè chè thiu” cũng tính là rất mất mặt, ít nhất cũng bẽ bàng như những gì tưởng tượng. Có điều biết thời có khả năng chăm chỉ được bao lâu.
      Qua chỗ tráng nước, Nhã Quân bỗng giật mình, cái người đứng thành bể bơi kia… là Nhã Văn sao?
      Sáng hôm nay sắm bộ áo tắm màu cam, cùng màu với phao cứu hộ - bất quá đây phải là trọng điểm, trọng điểm chính là – bộ bikini hai mảnh người , chỗ nút cài chỉ có mấy cái dây lưng mỏng manh tinh tế đan vào nhau, bên dưới mặc váy, còn là váy đặc biệt ngắn… khom người chút liền nhìn thấy mảnh quần tam giác bên trong.
      Đại Đầu và A Mao cũng ngẩn ngơ, Đại Đầu huýt sáo khiêu khích: “Ôi mẹ ơi, Nhã Văn, vì tụi gọi em là nhi đồng nên em liền hóa trang thành người lớn à.”
      Nhã Văn quay đầu nhìn bọn họ, chịu nổi phàn nàn: “Các có phải đàn ông con trai đấy, em đây thay đồ còn nhanh hơn.”
      “…” Ba người nên lời.
      “Bùi Nhã Quân lẹ lên tí nào,” vẫy vẫy tay với , “ chỗ nước cạn bị trẻ con chiếm hết bây giờ.”
      Nhã Quân rầu rĩ lên tiếng, khó nhọc bước theo, tự nhiên sao tâm trạng lại tồi tệ thế này, chẳng lẽ là do tiếng huýt sáo của Đại Đầu?
      Nhã Văn hưng phấn chạy tới bể bơi, quên sạch sành sanh hồi xưa mình từng khóc lóc náo loạn từ bên trong bò ra ngoài như thế nào, Nhã Quân chưa kịp kéo , ôm phao hùng dung nhảy tòm phát, khiến nhân viên cứu hộ phải tuýt còi cảnh báo: “Xin chú ý, mực nước chỉ nông tầm 1 mét, cấm từ bờ nhảy xuống, lặp lại, cấm từ bờ nhảy xuống.” Nhã Văn đứng lên, thè lưỡi với Nhã Quân, Đại Đầu và A Mao nhất trí cảm thấy rất mất mặt vì Nhã Văn, liền chạy như bỏ trốn tới khu nước sâu, chỉ còn lại Nhã Quân ngồi bất lực, sau mới xuống nước.
      “Sớm biết vậy dẫn em bể bơi gần nhà ga cho nó xong.” lại gần bên cạnh , từ từ kéo ra chỗ thấp hơn.
      “Lý do?”
      “Bởi vì nhân viên chỗ đó biết .” đoạn, Nhã Quân liếc mắt sang chàng cứu hộ vừa nghiêm khắc khiển trách Nhã Văn, người nọ thấy cầm tay , cũng học Đại Đầu huýt sáo đầy vô lại.
      Nhã Quân bất đắc dĩ nhún vai, tìm nơi sâu lắm, để Nhã Văn bám lấy thành gạch men sứ: “Theo lý thuyết cần biết cách nín thở trước, nhưng nhìn bộ dạng của em vẫn nên học duỗi chân cho tốt . Bám vô đây, thả người dần nổi lên, đỡ em.”
      “Dạ.” Nhã Văn dựa theo lời chỉ bắt đầu thực hành.
      khôn lớn hay vì rất quyết tâm, Nhã Văn quẫy đạp vô cùng mạnh, khổ thân Nhã Quân bị hất bọt nước tung tóe đến độ tài nào mở mắt cho nổi.
      “Từ từ ,” dùng tay nâng hông , trái tim đập có phần hơi loạn nhịp: “Để mang kính bảo hộ.”
      Kế tiếp, dùng tay kia đeo chiếc kính vẫn lủng lẳng cổ lên mắt, vỗ vỗ lững của : “Tốt rồi, tiếp tục.”
      Đại Đầu qua vài lần đuổi theo nữ sinh lờn vờn quanh chỗ họ, ra dấu chữ V chiến thắng, Nhã Quân miễn cưỡng cười khổ, chẳng biết cậu chàng có thể thấy nụ cười ấy giữa vùng bọt nước trắng xoá mà Nhã Văn tạo ra .
      Nhã Văn vừa tập duỗi chân vừa đắc ý : “Có phải em lĩnh hội rất tốt, có phải em rất thông minh nào?”
      Nhã Quân liếc mắt, muốn trả lời câu hỏi của , hơn nữa, bọt nước tứ tung cũng khiến mở miệng ra nổi mà trả lời.
      Bất chợt A Mao chẳng từ nơi nào xuất , biểu diễn màn “Cá chép vượt long môn”, “Tuyệt kỹ”, nhưng đuôi con cá này quá nặng, lúc nhảy lên lỡ đánh vào tay Nhã Văn bám thành hồ, hoảng sợ buông ra, hét thất thanh, cả người chìm ngỉm xuống.
      “Này…” Nhã Quân vội vàng tóm lấy , khi đỡ được người lên nàng uống no bụng nước, thời điểm ra khỏi hồ bơi, khuôn mặt nhắn bị dọa đến trắng bệch.
      “Khụ khụ khụ…” Nhã Văn lau mắt, tận lực ho khan, hai bả vai run bần bật.
      Trái tim Nhã Quân theo hô hấp của cũng dần bình tĩnh lại, hít thở nặng nề - như thế… liệu có phải là đau lòng chăng?
      hai…” Nhã Văn yếu ớt kêu như bắt được cọng rơm cứu mạng.
      sao rồi…” Thanh của có điểm khàn khàn, “Đồ ngốc…”
      Nhã Quân cúi đầu nhìn Nhã Văn, chợt phát tư thế mình ôm hơi hơi kỳ lạ - hai bàn tay đỡ dưới nách , nhưng điều đó quan trọng, quan trọng là… hai ngón tay cái như có như vô tình đặt khuôn ngực mềm mại của .
      hoảng sợ bất thình lình buông ra, lần này, Nhã Văn có hét thất thanh cũng còn kịp, lần nữa bị ném vào trong nước, hai tay còn quên vẫy vẫy như người lên cơn hấp hối.
      Nhã Quân thoáng nhìn A Mao bên cạnh trợn mắt há mồm kinh ngạc, biểu tình phảng phất lên án: Cậu độc ác.
      lại vội vã đỡ Nhã Văn, nhưng mà lần này chỉ dám nâng lưng của , ôm khỏi mặt nước, khuôn mặt nhắn vì bị hai lần kinh hãi đồng thời uống gấp hai lần nước mà trở nên trắng hơn cả giấy.
      Lồng ngực Nhã Quân đau đớn mãnh liệt, đặt bờ, gần như chống đỡ nổi. quỳ rạp đất, run rẩy bế chạy tới khu nghỉ ngơi.
      Khu nghỉ ngơi chính là chiếc ghế dài đặt ở nơi tránh ánh nắng mặt trời, đặt ngồi xuống rồi gấp gáp quay về phòng thử đồ vơ cả đống khăn tắm bọc lên cơ thể . Nhã Văn khóc nức nở, vừa khóc vừa ho, Nhã Quân dường như cũng muốn rơi lệ, đáy lòng nặng trĩu đến thở cũng nổi.
      “Xin lỗi…” ôm , tựa cằm lên trán , “Ổn rồi…”
      Nhã Quân cảm giác ràng người con được che chở trong ngực ngừng run rẩy, lần đầu tiên nếm trải được tư vị của bất lực, thể làm gì, càng biết nên làm gì để cho đừng run cũng đừng khóc nữa.
      sao hết…” vỗ về lưng Nhã Văn, kìm nổi hôn lên tóc , đợi đến khi định thần lại mới phát đôi môi mình chạm vào chán từ lúc nào.
      Nhã Quân bần thần, mình làm gì thế này?
      Tiểu nha đầu ho khan vài tiếng, nước mắt tràn mi nghẹn ngào hỏi: “Sao lại đối xử với em như vậy chứ…”
      Nhã Quân trả lời, quả thực hiểu tại sao mình lại hôn , điều đó… có vẻ là điều hết sức bình thường, chỉ muốn siết chặt trong vòng tay, an ủi , để còn phải sợ hãi.
      “Dù muốn đưa em biển, cũng thể hành hạ em kiểu ấy mà…” Nhã Văn vừa khóc vừa tố tội.
      “?”
      có biết việc được cứu lên rồi lại bi đẩy xuống… vô cùng đáng sợ …” xong, Nhã Văn thút tha thút thít, cực kỳ buồn bực.
      Hóa ra… ấy đến chuyện hôn a…
      Nhã Quân dở khóc dở cười, vừa dỗ ngọt vừa xin lỗi. dùng khắn tắm xoa tóc , nhàng lau những giọt lệ còn vương lại khóe mi, khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc sáng hồng lên chút ít, ánh sáng ấy sau khi mất mới thấy quý trọng đến nhường nào.
      đường trở về, Nhã Quân cõng Nhã Văn, tay ai kia vừa cầm kem cừa cầm coca, lúc ra khỏi cửa hàng, bắt gặp hình ảnh bản thân nở nụ cười phản chiếu các bức tường kính, khỏi cảm thấy lạ lẫm.
      “Em mặc kệ…” Nhã Văn uốn éo, “Mai phải dẫn em tới biển chơi.”
      “Em…” Nhã Quân cứng đờ người, bàn tay đỡ hơi nóng lên, “Đừng nhích tới nhích lui được ?”
      đáp ứng .” Nhã Văn an phận giãy dụa, dường như khiêu khích giới hạn cuối cùng của .
      “Được,” bỗng thả ra, mặt đỏ lựng, “Ngày mai dẫn em .”
      Nhã Văn thỏa mãn cắn miếng kem rồi uống ngụm coca, hoàn toàn để bụng khi đặt mình xuống: “Hứa rồi đó nha.”
      xong, Nhã Văn nhún nhún nhảy nhảy về nhà, căn bản nhìn ra hai lần rơi vào trông hồ kia.
      Nhã Quân thở dài hơi, nghĩ thầm, nha đầu thối, mua cho ấy áo lót rồi, sao lại mặc hả trời…

      Nhã Quân trầm tư ngẫm lại đoạn hồi ức quá khứ, từ bao giờ xác định được mình thích Nhã Văn ư?
      nhếch nhếch khóe môi, phải chăng là từ lúc ấy, khi trông thấy bộ dạng tươi cười của mình bức tường kính trong suốt. Nụ cười đó chính là biểu của tình . Mặc dù giây phút kia còn chưa biết những thăng trầm sau này phải đương đầu, còn chưa biết những tổn thương mình phải chịu đựng, thế nhưng tại mỗi lần nhớ lại nụ cười trong khoảnh khắc ấy, thế nào cũng thể quên được.
      Bùi Nhã Quân thời điểm đó, chỉ đơn thuần cho rằng bảo vệ bên cạnh, bảo vệ bí mật của mình suốt đời là ổn, nhưng đâu ngờ, thích trở thành , thành dục vọng, dục vọng thành ham muốn sở hữu. Cuối cùng có ngày, khi khao khát có lên đến đỉnh điểm, nụ cười dần dần bị bóp méo, mang theo cay đắng và buồn khổ, biến dạng ra loại biểu tình thập phần xa lạ.
      Bất quá may mắn, Nhã Quân xoay người, nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ bức tường kính, rốt cuôc cũng tìm lại được nụ cười ấy, nụ cười chân thành và hạnh phúc, nụ cười say đắm vì .
      Bùi Nhã Quân đóng máy vi tính, bỗng quyết định làm thêm giờ nữa, cầm lấy áo khoác và ba lô vọt xuống dưới lầu, khởi động xe chạy thẳng về nhà.
      mở cửa xe, trận gió lạnh thổi qua, nhưng cơ hồ hề rét chút nào, taxi đằng sau có ý đồ vượt lên trước cũng buồn tức giận. Nhã Quân đạp mạnh chân ga, mỉm cười nhắc lại trong lòng:
      Bùi Nhã Văn, đừng để về mà còn chưa thấy em, nếu em chết chắc!
      Cùng lúc đó, Nhã Văn ngồi đằng sau xe taxi lo lắng giục: “Bác tài, nhất định phải vượt qua chiếc xe kia bằng bất cứ giá nào, bỏ qua đèn đỏ, tăng tốc độ, tóm lại bác vượt lên trước cho cháu!”
      Tài xế taxi hừ lạnh tiếng, lãnh đạm : “Tiểu thư, xem phim xã hội đen nhiều quá rồi đấy…”
      “…”
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    2. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Phiên ngoại tam (thượng)

      Nhã Quân đỗ xe dưới lầu ký túc xá của Tưởng Bách Liệt rồi bấm điện thoại gọi cho ta.

      “Nhanh thế…” Đầu dây bên kiaTưởng Bách Liệt lẩm bà lẩm bẩm, khách khí thẳng, “Vậy cảm phiền chờ thêm chút nữa.”

      Sau đó, cúp máy cái “Cạch”.

      Bùi Nhã Quân choáng váng nhìn chằm chằm vào màn hình di động, tiểu từ thúi tưởng là tài xế riêng nhà chắc!

      miễn cưỡng mở cửa kính xe, dụi điếu thuốc gần tàn, lấy trong bao từ hộp để đồ ra châm thêm điếu nữa, chầm chậm hút cách buồn chán. Nếu phải công ty rất gần bệnh viện, nếu phải Nhã Văn giao “Nhiệm vụ” tận tay, mới lười đón ấy, đặc biệt đối phương lại là… kẻ mà mình vốn vừa mắt từ lâu.

      nghĩ về đêm hôm qua ở phòng khách ghế sô pha, Nhã Văn làm nũng cọ cọ chân : “Này, vừa hay tiện đường, rẽ qua đón Bách Liệt nhé.”

      Nhã Quân nhả ra vòng khói, đưa tay vén tóc vào sau tai, Bùi Nhã Văn… càng ngày càng coi ra gì, khi gọi cứ kêu “Này, này”, nguyên bản việc nhà hai người thay phiên nhau làm giờ đổi thành mình tự làm, đáng hận nhất là, mỗi lần nổi quạu, chỉ cần tới ôm , cười với cái, Nhã Quân lại câm nín nên lời.

      là ai trong lòng em?” nhịn được hỏi .

      Nhã Văn hồn nhiên đáp: “ rất quan trọng đối với em mà, có em mới có cơm ăn, có người quan tâm, có người giúp em làm những việc linh tinh…”

      Nhã Quân híp mắt trừng , nắm chặt đôi chân nghịch ngợm đá lộn lung tung- vậy có khác nào bảo mẫu đâu?

      “… Hơn nữa,” Nhã Văn cười cười thần bí, “Khả năng ‘Này nọ’ cũng rất được nha…”

      Nhã Quân bị chọc cười, giữ chân , kéo về phía mình. Rồi bắt đầu…

      Nhã Quân chặt đứt những tưởng tượng trong đầu, giống như cắt phựt điện máy vi tính – trông thấy người tới, chính xác ra cũng phải tới, mà là lướt qua , bởi vì dường như nhận ra .

      Lâm Thúc Bồi mất vài giây mới phát người đàn ông ngồi xe vừa hút thuốc vừa nhìn mình trắng trợn kia là Bùi Nhã Quân, sửng sốt, sau đó tiến lại gần. Chính cũng rất ngạc nhiên về hành vi dạn dĩ của bản thân, vì thế lúc đứng trước mặt Nhã Quân, ngoại trừ lúng túng cười chào hỏi, biết làm gì hơn.

      Nhã Quân tựa hồ ngỡ ngàng kém, trầm ngâm quan sát bộ dạng tươi cười cứng ngắc mặt Lâm Thúc Bồi, tự hỏi liệu có nên dập thuốc cho phải phép hay .

      chờ… Giáo sư Bùi à?” Lâm Thúc Bồi đút hay tay vào trong túi, mất tự nhiên ho .

      .” Nhã Quân máy móc trả lời.

      “Ồ…” Lâm Thúc Bồi hỏi tiếp, chỉ im lặng chút rồi mới mở miệng, “Tôi trước nhé, tạm biệt.”

      “Tạm biệt.” Ánh mắt Nhã Quân có phần thờ ơ.

      Có lẽ là muốn xoa dịu cuộc trò chuyện ngắn ngủi vụng về, hoặc rốt cuộc cũng quyết tâm ra những lời chôn giấu từ lâu, Lâm Thúc Bồi bước được vài bước liền xoay người do dự, thốt lên: “Bùi Nhã Quân… Tôi xin lỗi.”

      Nhã Quân quay đầu lại, mà chỉ bày ra biểu tình lãnh đạm qua gương chiếu hậu với ta, bàn tay gác cửa xe nhàng vẩy vẩy tàn khói, chẳng buồn tỏ ý kiến.

      Lâm Thúc Bồi bất đắc dĩ cười cười, rời .

      Nhã Quân lặng lẽ hút thuốc, đầu óc giống như bị cúp điện rồi có điện trở lại, những tràng cảnh trong tâm trí tiếp tục được tái diễn, ngừng ngừng chạy.

      Thực tình hề ghét người đàn ông kia, tuyệt – miễn ta có bất kỳ mối quan hệ nào với Bùi Nhã Văn là được.


      Bùi Nhã Quân lần đầu tiên biết được thế giới này có người mang tên Lâm Thúc Bồi là vào năm hai trung học. Thời điểm đó vẫn còn là cậu choai choai mười bảy vụng về và trầm lặng – aizz, có lẽ bây giờ vẫn vụng về và trầm lặng như vậy. chỉ là người, chính xác là người đàn ông, ở độ tuổi mười bảy bỗng trở nên vô cùng kỳ cục, dường như có rất nhiều phiền muộn, nhưng cơ hồ rốt cuộc bản thân phiền muộn điều gì.

      tại mỗi khi nhớ lại thời niên thiếu, Nhã Quân lại bất đắc dĩ nhận ra, tất cả mọi phiền não của mình đều liên quan đến Bùi Nhã Văn – đương nhiên đến tận bây giờ cũng ngoại lệ.

      Mặc dù Bùi Nhã Văn nàng này hoàn toàn hiểu ý nghĩa của việc thích người, nhưng chính mồm lại khẳng định mình thích Lâm Thúc Bồi, khiến cho Bùi Nhã Quân kiềm lòng mà ghen tuông trận. “Đứa em ” sớm chiều chung sống, gắn bó với mình bất chợt nảy sinh tình cảm khác thường với thằng con trai, tuy cũng chẳng phải sâu đậm chi cho cam, nhưng đối với Nhã Quân chuyện đó đủ ấm ức đến nhường nào.

      Song, ở cái độ tuổi mơ hồ ấy, chẳng ai có thể phát thấy những lớp lụa mỏng manh bao phủ bên ngoài chiếc hộp Pandora, vẫn là hai Nhã Văn, là người quan trọng nhất của trong kiếp này, chỉ có điều quan trọng bao nhiêu, , Nhã Văn cũng .

      Thế rồi, Nhã Quân trải qua năm cực kỳ khó khăn kể từ khi chào đời tới nay, Nhã Văn rời xa , hay chính xác hơn, là phải xa – vô luận thế nào, hai con người từ khi sinh ra chia cách, lần đầu phải đối mặt với biệt ly.

      có cảm giác bị bỏ rơi, bị số phận… Có lẽ, là bị Nhã Văn bỏ rơi.

      Nhận được thư thông báo trúng tuyển, Nhã Văn rất phấn khích và vui mừng, nhưng dám biểu ra mặt, ba ba cũng thế, họ sợ thể tham dự kỳ thi đại học mà buồn bực, nên đều tỏ vẻ bình thản cố đàm luận vấn đề ấy. Vết sẹo mổ ruột thừa sớm liền, thậm chí khi ấn thử chút đau đớn cũng có, khó tin rằng nơi đó ngày mùng bảy tháng bảy bị rạch ra, sau lại được khâu vào.

      Quả , cũng vì Nhã Văn mà cao hứng, chỉ cần hạnh phúc, cũng hài lòng. Nhưng tâm tình khỏi chán nản, bé vốn thường theo đuôi mình giờ lại vượt lên trước mắt. Bọn họ chỉ cách nhau bước ngắn ngủi, mà sao làm thế nào cũng đuổi kịp.

      hai,” Nhã Văn nằm ghế sô pha, đá đá chân , “Chúng mình ra ngoài chơi .”

      Toàn bộ kỳ nghỉ hè, hình như luôn tìm cách làm vui, tưởng tâm trạng rất tệ, nhưng chỉ đơn giản là còn lòng dạ nào để trò chuyện, thế thôi.

      Thấy Nhã Quân chẳng buồn phản ứng, Nhã Văn mon men lại gần : “ bằng bơi, dạy em nhé.”

      “Tha cho cái.” Nhã Quân thờ ơ, lạnh nhạt xem bộ phim trinh thám phát TV.

      “Á, đừng vậy mà,” Nhã Văn cầm lấy tay làm nũng, “Dạy em, dạy em .”

      “Em phiền quá.” giằng mạnh ra, bộ dạng cáu kỉnh mồn . Tự biết thái độ của mình cả mùa hè này thực tốt, nhưng chính là nhịn nổi nên mới vậy.

      Nhã Văn bĩu môi, nhéo nhéo ghế sô pha, lẩm bẩm: “ được … Đến khai giảng có theo giúp em được nữa đâu…”

      Nhã Quân sững sờ, kỳ thực ý còn bao nhiêu thời gian ở bên đúng ?

      uể oải nhìn cái, Nhã Văn lập tức gục đầu, tiếp tục nghịch nệm ghế, im thin thít.

      “Được rồi…” Nhã Quân miễn cưỡng chấp thuận.

      nhóc tì lập tức ngẩng phắt đầu, cười toe toét rạng rỡ: “Có muốn kêu Đại Đầu và A Mao ?”

      “Tùy tiện.” quay sang chỗ khác, tiếp tục xem TV, nhưng đôi bàn tay lại ngứa ngáy quá đỗi, chỉ muốn nhào tới vân vê bấu bẹo khuôn mặt nhắn kia.

      Nhã Văn vội vàng gọi điện thoại, đoán chừng, Đại Đầu và A Mao cũng nhàm chán nằm ở nhà, nhận được “Lời mời chơi” của , hai người bèn ngay tức khắc cung kính bằng tuân mệnh.

      Vì vậy bốn giờ chiều, bọn họ hàng bốn người thong thả cước bộ qua hai con phố đến hồ bơi trường trung học.

      Kể từ lúc kết quả kỳ thi tuyển sinh công bố, giữa Nhã Quân, Đại Đầu và A Mao có phần gượng gạo mất tự nhiên, họ chẳng hề nhắc tới chữ về chuyện đại học trước mặt Nhã Quân, dường như bọn họ chỉ trải qua mùa hè bình thường, chứ phải là kỳ nghỉ cuối cùng trong đời học sinh cấp ba.

      Nhưng những điều cấm kỵ bỗng chốc nảy sinh, khiến Đại Đầu và A Mao còn giống Đại Đầu và A Mao nữa. Họ trở nên vô cùng lung túng, khiến ngay bản thân Nhã Quân cũng thấy hơi khó xử.

      “Ê,” Trong phòng thay đồ, Nhã Quân vừa cởi quần áo vừa hỏi, “Tụi cậu nhận thông báo cùng ngày với A Văn à?”

      Hai vị “Chiến hữu” ngước nhìn ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên trong toàn bộ mùa hè Nhã Quân chủ động bàn luận về việc học đại học với họ, hai người kinh ngạc gật đầu, bối rối biết phải làm gì tiếp theo.

      “…” Ánh mắt của Nhã Quân có điểm mê mang bất định, cơ hồ quyết tâm rất lớn mới , “A Văn… nhờ các cậu chăm sóc.”

      Đại Đầu và A Mao trao đổi ánh mắt, bỗng trăm miệng thời thề thốt: “Cứ giao tất cho tụi mình.”

      Ba người nhìn nhau, bất giác cười rộ lên, rốt cuộc cũng thông suốt, tình bạn ra đâu có quá phức tạp, chẳng liên quan tới địa vị, tiền bạc, càng liên quan tới việc đỗ hay đỗ đại học. Tình bạn đơn giản chỉ là trao cho đối phương giúp đỡ và quan tâm chân thành từ tận đáy lòng mà thôi.

      nghe, chúng ta phải hai, ba năm bơi cùng nhau rồi ấy nhỉ.” Ba người thay xong xuôi, từ phòng thử đồ ra, A Mao vừa đội mũ bơi vừa .

      “Ừ, lúc A Văn rủ rê, mình còn sợ còn mặc nổi quần bơi nữa cơ.” Đại Đầu chống nạnh, dạ dày cậu ta quả nhiên to hơn hồi trước rất nhiều.

      “Đâu có bị đâu…” Nhã Quân quan sát hồi, phát biểu kết luận.

      “Ặc… Đây là quần bơi của ba mình.” Đại Đầu bĩu môi hờn dỗi.

      Nhã Quân cùng A Mao bật cười ha hả.

      “Cười cái gì! Thiệt tình…” Đại Đầu bất mãn lấy khuỷu tay chọc chọc Nhã Quân, “Cậu vẫn có trách nhiệm trông trẻ đấy nhé!”

      Bọn họ qua bể tráng tráng nước lần, đến hồ bơi, khỏi ngẩn ngơ.

      “Aizzz, ba người tụi sao cứ luôn chậm chạp như vậy!” Giọng của Nhã Văn trong hai năm gần đây trở nên có phần nữ tính hơn trước nhiều.

      vẫn mặc bộ bikini cũ màu cam mua đầu tháng ba tốt nghiệp năm ấy, tay mang chiếc phao cứu hộ, có lẽ vì cơ thể thay đổi dáng kể nên còn thích hợp tròng lên người, cao lên, nhưng lại tuyệt béo ra…

      Nhưng những điều này phải trọng điểm, trọng điểm là – bộ ngực ba năm trước còn bằng phẳng, giờ qua đường viền áo tắm đường cong lại mồn , dưới chiếc váy ngắn cùng quần bơi lộ ra đôi chân trắng hồng, hết thảy mọi thứ như thể thông báo cho tất cả mọi người cùng biết – Nhã Văn còn là đứa bé nữa.

      Đại Đầu và A Mao huýt sáo, đợi Nhã Quân phản ứng kịp xun xoe vây quanh Nhã Văn, xung phong nhận dạy bơi lội, hoàn toàn lãng quên chính mình mới đầu phân công nhiệm vụ “Trông trẻ” cho Nhã Quân.

      Giây phút ấy, Nhã Quân đứng như trời trồng, bàn tay nắm chặt thành quyền, cảm thấy trong tim như có bình dấm chua vừa mới bị đổ ra.

      cần,” Nhã Văn khoát tay, tới lôi kéo , “Nhã Quân dạy em.”

      Đày lòng Nhã Quân bỗng nhói lên tia cảm động, có lẽ hề vứt bỏ .

      Đại Đầu và A Mao bất đắc dĩ nhún vai, xoay người tìm kiếm “Đệ tử mới” trong hồ, Nhã Văn cười hì hì : “Nhanh nhanh chút.”

      mỉm cười, dẫn ra rìa hồ bơi, lần này trực tiếp nhảy mà rất duyên dáng cầu thang xuống phía dưới. ngồi bên bờ, tự nhiên chống tay đỡ .

      “Còn phải học duỗi chân sao?” Nhã Văn chủ động ra chỗ sâu hơn, hai tay bám thành bể.

      đưa lưng về phía , cái mông tròn động đậy, Nhã Quân luống ca luống cuống, chợt phát suy nghĩ của mình giây phút này vô cùng đen tối.

      giữ em chứ?”

      “Ừ…” Nhã Quân gãi đầu, sau đó tới bên cạnh Nhã Văn, vươn tay nâng bụng . Lúc ấy chắc chỉ có Chúa mới biết tay run rẩy đến mức nào.

      Nhã Văn cố sức quẫy đạp, văng tung tóe bọt nước, trong bán kính mét ai dám tới gần. Nhã Quân đeo kính màu xanh nhạt, kìm được nhìn vào đôi mắt , nuốt ngụm nước bọt, liều lĩnh thay đổi vị trí để tay.

      Nhã Văn hét toáng lên, chân dừng động tác, cả người suýt lật ngửa, Nhã Quân vội ôm lấy hông của , thấy trong lồng ngực mình bật cười : “ cù em…”

      “Đâu có, chỉ muốn đổi tay thôi mà…” Nhã Quân nhìn dáng vẻ rất chi vô tội.

      “Nhột ơi là nhột…” vuốt ve bụng mình, khuôn mặt nhăn nhó, trông đến là hài hước.

      Nhã Quân ngắm , hơi xao lãng, có chút xấu hổ, nên có phản ứng như Đại Đầu và A Mao khi xem phim hoặc ảnh chụp “Nào đó” mới đúng, biết thông thường chỉ cần tắt màn hình, tâm tình trở nên dần dần bình tĩnh. Nhưng đối với Nhã Văn, người sống sờ sờ, cách nào bình tĩnh được, cũng muốn bình tĩnh.

      giãy khỏi tay , tựa vào bờ, đối mặt với : “ thể ngửa đầu duỗi chân sao? đặt tay sau lưng em em mới bị ngứa.”

      xong, hăng hái thử đứng lên trong nước, khuôn ngực trong chiếc áo tắm màu cam phập phồng đều đặn.

      Nhã Quân chịu nổi, qua ấn vai , để đừng khiêu chiến sức chịu đựng của mình thêm nữa.


      Có vài cậu bé tinh nghịch nô đùa trong hồ bơi, lúc xô dẩy nhau, thằng nhóc trong số đó đụng phải Nhã Văn, vô tình dùng bàn tay bé chụp thẳng lên ngực .

      Nhã Văn ngơ ngác trợn tròn mắt, đơ người kịp phản ứng.

      Nhã Quân cơ hồ theo bản năng nắm lấy cái tay tí hon quăng ra ngoài. Thằng rơi vào trong nước, giãy giụa trồi lên rồi khóc ô ô.

      Nhã Quân và Nhã Văn lén liếc nhau, im lặng cấp tốc lẻn lên bờ, đợi đến khi đứa trẻ nghẹn ngào mách phụ huynh và các bạn, hai người họ sớm lên đường về nhà.

      “Nguy hiểm quá… Nếu bị ba mẹ nhóc đó bắt được xong đời.” Nhã Văn lại cầm kem và coca ăn uống ngon lành.

      “Nó lại gần em cũng biết trốn.” Nhã Quân mang hai túi xách to tướng đựng đồ bơi và cái phao cứu sinh màu cam, vén mái tóc còn ướt của ra sau vành tai.

      “Em ngờ mà, hơn nữa chẳng phải còn có ở đấy sao.” Nhã Văn tỉnh bơ.

      Nhã Quân dõi mắt theo bóng lưng , có chút buồn bã: “ ở bên cạnh em mãi mãi được…”

      “…” quay đầu, ngơ ngác nhìn , mồm đầy kem.

      “Sau khi tựu trường, thể ở bên em nữa…” cũng nhìn , khóe miệng khẽ khếch đầy cay đắng.

      Nhã Văn trề môi: “ thương tâm như vậy làm gì, là…”

      Rồi Nhã Văn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía , thấy biểu khuôn mặt.

      Nhưng Nhã Quân biết, ấy lại muốn dùng thứ vũ khí lợi hại nhất đời để đối phó với mình – mà cũng có thể, cố tình đối phó , chỉ là ngăn được tình cảm trước lúc biệt ly.

      Nhã Quân tới, đứng trước , ngoài dự liệu thấy nước mắt chảy dài.

      “Gì chứ…” Khẩu khí của vô cùng gượng gạo, đó là bởi biết làm thế nào mới có thể ngăn được những giọt lệ làm hoen mi kia.

      Nhã Văn lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, hai tay qua quýt lau má, quệt kem lung ta lung tung.

      muốn kéo vào trong lòng, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lại chỉ tóm gọn lấy cổ như những khi cãi lộn ngay bé, thanh khàn khàn: “ được khóc, đồ vô dụng, được khóc!”

      Quả nhiên Nhã Văn ngừng khóc , biết là do “Mệnh lệnh” của hay vì bị siết cổ mà đau, nuốt trọn nốt cây kem, để cái tay rảnh rang ôm chặt cánh tay .

      Bọn họ bộ về nhà dưới chiều hoàng hôn, gì thêm, nhưng sao lại như rất nhiêu.

      Nhã Quân bất chợt mơ hồ cảm giác, giờ khắc này Nhã Văn có thể hiểu được , hiểu được nỗi lo lắng và sợ hãi của , niêm phong tất cả vào trong chiếc hộp Pandora ma quỷ, chôn sâu hàng nghìn dặm dưới đáy dại dương, mang theo cả trái tim thuở thiếu thời khi ấy.

      Nửa năm sau đó, ngay khi Nhã Quân gần như quên mất Lâm Thúc Bồi, người này lại xuất trước mặt .

      nắm tay Nhã Văn, bàn tay bị gió mùa đông làm lạnh đến đỏ bừng, dịu dàng nằm gọn trong tay .

      khắc kia, Nhã Quân biết, mình ghen tỵ muốn phát điên.
      xiu lão giaPhamthanhhuong thích bài này.

    3. Oanh Mai

      Oanh Mai Active Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      124
      Phiên ngoại tam (hạ)

      Nhã Quân cười khổ, tâm tư của Nhã Văn thực hiểu, hoàn toàn hiểu.

      Khuôn mặt nhắn của sáng rực rỡ và tràn ngập hạnh phúc, so với trông ảm đạm biết bao, ảm đạm đến vô hồn.

      Ba phát bí mật của Nhã Quân, mà cũng thể coi là “phát ”, bọn họ chỉ đơn thuần đem mọi trực tiếp thẳng phen. Từ khi chào đời tới nay, hai người lần đầu tiên xảy ra chiến tranh lạnh, thậm chí Nhã Quân còn nghĩ tới việc chạy trốn khỏi nhà… Đến tận khi chú suýt nữa bị cuốn vào tai nạn ngoài ý muốn, bọn họ mới tạm thời đình chiến. Có lẽ chỉ khi tự bản thân phải vùng vẫy sinh tồn con người mới cảm nhận sâu sắc được nỗi đau ly biệt, mới thông suốt mà bỏ qua hết thảy, mà biết chân thành quý trọng.

      Nhã Quân thỏa ước nguyện thi đỗ vào trường của Nhã Văn, mặc dù có thời gian gặp nhau, nhưng ít nhất họ vẫn được cận kề trong gang tấc, khi nhớ chỉ cần gọi điện thoại, xuất trước mặt với nụ cười tươi tắn môi – tất nhiên điều kiện tiên quyết là, có hẹn với Lâm Thúc Bồi.

      Hầu hết mọi người đều biết mối quan hệ giữa và Nhã Văn, rất nhiều sinh viên cùng khóa tưởng lầm Nhã Văn là bạn Nhã Quân, chẳng buồn giải thích, bởi vì Nhã Văn bảo: cần thiết phải phân bua minh bạch với bất kỳ ai.

      Nhưng Nhã Văn lại với bạn cùng phòng mình rằng, là em trai của

      “Bởi vì dưới em lớp mà.” cười cười, bóng ma về việc thi đại học còn ám ảnh hai người từ lâu.

      bất đắc dĩ liếc cái, nghĩ bụng liệu khi nào mới có thể bỏ cái bản tính tự coi mình là đúng này đây.

      “Em muốn ăn sườn lợn rán của .” Bùi Nhã Văn trắng trợn nhìn chằm chằm vào khay thịt của Nhã Quân, vẻ thèm thuồng lộ mồn .

      “Ăn đẫy tễ để thành lợn luôn.” cố tình đem khay kéo gần về phía mình, dường như rất đành lòng chia sẻ với .

      “Cho em miếng thôi…” Nhã Văn vươn đũa muốn gắp, dù sao cũng phải tiên hạ thủ vi cường trước .

      được.” Nhã Quân vội vàng che đậy.

      Căng tin kẻ đến người , chẳng có ai chú ý tới đôi nam nữ nào đó động thủ tranh cướp chỉ vì miếng sườn heo.

      Nhã Văn bĩu môi, mất hứng quay đầu sang chỗ khác, Nhã Quân khẽ nhếch miệng, đưa sườn lợn rán đến tận mồm : “Cho em cắn miếng, chỉ miếng thôi đấy.”

      Lời còn chưa dứt, hung hăng cắn, đợi lúc sườn trở lại trong bát của Nhã Quân còn có phân nửa…

      “Em…” Nhã Quân kinh ngạc trợn tròn mắt, “Lợi hại.”

      vừa nhai vừa ú ớ cười ngây ngô, má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. luôn luôn nghĩ rằng đó là điểm mà họ giống nhau nhất, ngoài ra… Bọn họ chắc vẫn là hai con người khác biệt như trời như biển.

      “Nhã Quân,” Sau khi ăn tối xong thả bộ sân trường ánh đèn soi sáng, Nhã Văn chợt , “ cùng em mua đồ được ?”

      “Mua gì? Kêu làm cu li à.” Phía sau chiếc xe tới, kéo tay đứng lên vỉa hè.

      “Đâu có, đâu có,” lắc đầu quầy quậy, “Mua quà tặng a.”

      liếc , khóe miệng trễ xuống, hỏi: “Cho ai?”

      cười ngốc vài tiếng, hơi hơi ngượng ngùng: “Lâm Thúc Bồi.”

      Nhã Quân cảm thấy trái tim nặng trĩu, biểu tình cũng trở nên cứng ngắc: “ rảnh.”

      “Gạt nhau à, mới rồi còn bảo buổi tối có việc gì mà.” lại bĩu môi phụng phịu.

      “… Rảnh cũng có hứng mua linh tinh với em.” cộc cằn từ chối.

      với em chút xíu ,” Nhã Văn bày ra đủ tư thế nũng nịu, ôm chặt cánh tay , “Xem hộ em, bằng em chẳng biết phải mua gì hết.”

      Nhã Quân buồn bực muốn thoát khỏi Nhã Văn, nhưng tiểu nha đầu quấn lấy như keo, làm thế nào cũng gỡ được, kết quả cuối cùng, vẫn là cam tâm tình nguyện mà hộ tống nàng.

      Thời điểm hai người dùng dằng mãi, bên cạnh bất chợt có tiếng xe đạp phanh lại, giọng nữ trong trẻo vang lên: “Bùi Nhã Quân, tối nay cậu đến văn phòng Đảng viết áp phích sao?”

      Nhã Quân xoay người qua nhìn nữ sinh kia, thể nhớ nổi tên ta, vì thế trong lòng tạm gọi ta là “Tiểu thư A”, bất quá có thể khẳng định, dạo gần đây rất hay trông thấy vị tiểu thư A này.

      “Tôi…” cố tỏ vẻ thân thiện, dường như loay hoay tìm cách trả lời.

      ấy rảnh,” Nhã Văn sốt ruột nắm chặt tay , “ .”

      “Ồ…” Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, bộ dạng tiểu thư A có phần thất vọng.

      Nhã Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhã Văn, rồi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhún vai với tiểu thư A.

      Tiểu thư A làm bộ lơ đãng liếc Nhã Văn, rồi mỉm cười gượng gạo: “Vậy thôi, tạm biệt…”

      “Ừ, tạm biệt.”

      Nhìn bóng lưng cưỡi xe đạp xa, Nhã Văn khẽ hừ tiếng, lầm bầm: “ bất công.”

      “?”

      “Với em như hung thần ác sát, với người khác nhã nhặn vô cùng.” Coi biểu tình của nàng, biết bất mãn hay giỡn chơi nữa.

      “Đó là vì trông em rất gợi đòn.” lạnh lùng .

      Nhã Văn chun mũi đánh : “ bất công.”

      Nhã Quân bị chọc cười, chỉ là nụ cười có phần khổ sở: “Chẳng phải muốn chọn quà sao, trong khi chưa đổi ý mau nào.”

      Tiểu nha đầu thoắt cái liền phấn chấn, lôi kéo đến cổng sau của trường học.

      Nhã Quân thầm thở dài, trở mặt cũng nhanh quá đó.

      Theo đề nghị mãnh liệt của Nhã Quân, Nhã Văn mua chiếc đồng hồ kểu nam cho Lâm Thúc Bồi. Là bởi vì nghe người ta đồn, nếu tặng đồng hồ cho bạn trai, bọn họ rồi chia tay.

      Vào kỳ nghỉ đông khi Nhã Quân học năm hai, nơi nước Mĩ xa xôi ông nội bà nội, dì chú bác, chị em họ, đoàn người kéo nhau về Thượng Hải đón Tết ở Trung Quốc, đây là lần đầu tiên sau khi chú kết hôn đại gia đình mới tập hợp đông đủ.

      Bữa cơm giao thừa lập tức trở nên náo nhiệt, ồn ào của Nhã Văn nếu so sánh với chị họ có thể gọi là yên tĩnh bội phần. Nhã Quân nghĩ rằng khung cảnh bàn cơm tất niên nhà mình giống như những gì TV thường phát, mà mấy lần giao thừa họ trải qua trước đó căn bản xứng để gọi là lễ mừng năm mới.

      Trong ngôi nhà mới của chú, bàn tròn phòng ăn bày mâm cơm cỡ đại, món ăn tăng gấp đôi, người ngồi xung quanh bàn đông gấp đôi, ngay cả tiền lì xì cũng được nhận gấp đôi. Khuôn mặt nhắn của Nhã Văn tràn ngập vui sướng, Nhã Quân nhìn , bất giác cười rộ lên.

      Dùng cơm tối xong, theo lệ cũ chú dì đưa mấy đứa nhóc xem phim đêm, đường, chị cùng Nhã Văn đều hưng phấn ghé sát vào cửa sổ xe, ngắm pháo hoa nổ bầu trời, hai bên đường răng những chùm đèn neon đầy màu sắc, mọi thứ đều có vẻ mới mẻ. Nhã Quân trông thấy gò má Nhã Văn nhếch lên tạo nụ cười, nhịn được nhéo mạnh, Nhã Văn bị đau xoay sang trừng mắt với , hiểu tại sao đột nhiên làm vậy.

      Khoanh tay trước ngực, quay đầu chỗ khác, tuyệt để phát khóe miệng mình cười. Kỳ thực đâu có lý do, chỉ là bỗng nhiên rất muốn nhéo mặt mà thôi.

      tới rạp mua xuất chiếu nửa đêm, phòng vé năm nay vừa mới mở cửa nên khán giả có thể chọn thưởng thức bất kỳ thể loại nào mình thích. Nhã Quân vốn định cùng xem phim trinh thám với chú, rốt cuộc lại bị Nhã Văn khăng khăng kéo xem hoạt hình.

      “Quá ngây thơ.” Nhìn trước ngó sau, toàn thấy con nít được bố mẹ dắt đến, Nhã Quân khỏi chán nản, chôn sâu cả người vào trong ghế.

      “Ngày Tết ngày nhất phải coi cái gì vui vui tí chứ.” Nhã Văn tỉnh bơ giảng giải.

      “…” Còn đem lễ Tết quan trọng hóa vấn đề như vậy, có lẽ cũng chỉ có mình .

      Lúc kết thúc, Nhã Văn than trời khát nước, hai người bèn tới quầy bán quà vặt, mua chai coca cỡ lớn, ngồi trong góc chụm đầu nghiên cứu lựa chọn bộ phim kế tiếp.

      “Khoa học viễn tưởng sao?” Nhã Văn đề nghị.

      “…” Nhã Quân từ chối cho ý kiến.

      “Kinh dị được ? Nghe đồn bộ này thực rất kinh khủng, còn có đứa hãi quá mà khóc cơ đấy.”

      “… Kinh dị .” chút phân vân trả lời.

      “Tốt,” Nhã Văn gật gù, “Đưa áo khoác của cho em mượn.”

      “?”

      “Để đến đoạn rùng rợn em lấy che mặt.”

      Nhã Quân bật cười: “Vậy sợ nữa chắc?”

      nghĩ chút, thành đáp: “Vẫn sợ.”

      Sau đó, hình dung ra cảnh lấy áo bịt kín lỗ tai, nếu nhìn được nghe thấy liệu có khá khẩm hơn tí nào nhỉ?

      Còn tâm trí Nhã Quân lại tưởng tượng ra tràng cảnh khác, đó là cảnh Nhã Văn sợ hãi nép trong lồng ngực

      Khi cả hai đều bận bịu với những suy tư riêng của bản thân, đôi nam nữ ngang qua bọn họ, bước vào phòng chiếu. Nhã Văn dõi theo bóng lưng hai người ấy, chiếc ly giấy trong tay bỗng trượt rơi xuống bàn, may mà có nắp nhựa đậy phía , bằng coca sớm văng tung tóe lên mình .

      “Này…” Nhã Quân nhặt ly, ngờ vực nhìn Nhã Văn, rồi theo tầm mắt của trông lên, khỏi sững sờ.

      Hình bóng dịu dàng ôn nhu kia là Lâm Thúc Bồi, có điều giờ phút này, nắm tay bé khác.

      tìm .” Nhã Quân kích động đứng dậy, lại bị Nhã Văn cố sức ngăn cản.

      “Đừng …” bám chặt lấy cánh tay , ánh mắt như vỡ vụn.

      “Thế nhưng…” đau đớn nhìn , nên lời.

      “Xin đấy… Đừng .” Nhã Văn mếu máo, miễn cưỡng cười.

      Lâm Thúc Bồi dần dần biến mất, bọn họ là muốn xem phim kinh dị. Nhã Văn cười khổ, tình cờ lôi kéo Nhã Quân vào căn phòng đen kịt, khán giả ở đây rất ít, hai người an vị hàng ghế phía dưới cùng, bộ phim nhanh chóng mở màn, là câu chuyện ái tình đầy bi thương.

      Nhã Quân cau mày liếc Nhã Văn bên cạnh, khuôn mặt biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ ngơ ngác trông lên màn ảnh, tâm tư nhẫn khó dò.

      lặng lẽ nhấc tay khỏi tay vịn tình nhân khoác vai , muốn vài câu an ủi nhưng lại biết nên như thế nào.

      chừng… đó là em ta…” Lời vừa mới thốt ra miệng, Nhã Quân cảm thấy ngu xuẩn cực kỳ. Trời đất ạ, rảnh quá hay sao mà phải lên tiếng biện hộ cho cái thằng kia.

      “Giống như tụi mình à…” Nhã Văn cười khổ.

      “…”

      Nhã Quân rất muốn biện giải rằng chúng mình giống như thế, bởi vì… thích em, phải trai thích em , mà là…

      Nhưng chỉ ôm ghì lấy , để cho cảm nhận nhịp tim mãnh liệt trong lòng mình, mặc dù thừa biết hẳn chẳng thể cảm thấy được bất cứ điều gì.

      biết …” nhàng mở miệng, “ kia phải là kẻ thứ ba.”

      “?”

      “Là em… Tuy ngay từ đầu em cũng biết.”

      Nhã Quân kinh ngạc nhìn , Nhã Văn cũng nhìn , nhãn thần mang theo nỗi bi ai và giễu cợt.

      Bất thình lình Nhã Văn chui vào trong vòng tay , vươn người ôm : “Em được phép… làm dơ áo phông của chứ?”

      “Ừ…” khóa chặt trong lồng ngực, bờ vai run rẩy.

      màn hình trình chiếu bộ phim tình buồn bã, dưới màn hình cũng diễn ra khung cảnh tương tự, bất quá những nhân vật ở dưới kia, nước mắt của họ là chân , nỗi đau cũng là chân , chút giải tạo, khắc thành vết thương sâu hoắm ở trong tim.

      Nhã Quân nhàng vuốt tóc Nhã Văn, vỗ vỗ lưng , mơ hồ nghe thấy thanh nức nở bất lực. chưa bao giờ nhìn thấy như thế này, từng khóc vì mẹ, vì ba, vì , lại chưa từng khóc vì thằng đàn ông phụ bạc. dịu dàng hôn lên trán , nếu như có thể, còn muốn đặt lên ánh mắt ấy, gò má ấy, cái mũi ấy, và cả đôi môi ấy nụ hôn dài.

      Phim chiếu hơn phân nửa, hai người bèn rời khỏi. Nhã Quân gọi điện thoại thông báo với chú Nhã Văn rất buồn ngủ nên bọn họ về nhà trước.

      Đêm giao thừa, taxi đường rất ít, suốt hai quãng đường vẫn bắt nổi chiếc taxi. Gió lạnh thổi từng cơn, Nhã Văn rụt cổ so vai, Nhã Quân mở rộng áo khoác đem bọc trong lòng.

      “Lạnh ?” thấp giọng hỏi.

      lạnh…” Thanh của Nhã Văn khàn khàn, hệ quả của trận khóc đời.

      thở dài : “Đồ ngốc…”

      Bọn họ cứ thế mà rúc vào nhau, cần lên tiếng, cần nghĩ ngợi, điều duy nhất cả người đều cảm thấy lúc này, chính là mình và đối phương phụ thuộc vào nhau, nương tựa lẫn nhau.

      dạy em ,” Nhã Văn chôn mặt trong lòng rầu rĩ: “Biết làm sao để quên người mình thích bây giờ.”

      “…” Nhã Quân cười khổ, biết vấn đề này là hỏi cho ai, cho ? Hay cho chính mình đây?

      Nếu có đáp án, cũng mong tìm ra.

      “Em rất muốn quên ấy, rất rất muốn… Em phải người xấu, đấy, em định làm kẻ thứ ba đâu, hãy tin em, em định đâu…” Nhã Văn ngẩng đầu, trong mắt đều là lệ, vẻ mặt đong đầy thống khổ.

      “…” Nhã Quân lau nước mắt gò má , nhưng chẳng biết phải làm sao để khiến lệ trong trái tim khô cạn.

      “Em phải… Tin tưởng em…” Nhã Văn nghẹn ngào, lời ra tắc tịt trong cổ họng.

      Nhã Quân chua xót, ôm chặt, tì cằm lên trán Nhã Văn để trông thấy viền mắt mình ửng đỏ, há miệng, cố gắng khiến cho thanh của mình nghe vào có vẻ bình tĩnh: “ tin, tụi đều tin rằng em là môt bé tốt… người con tốt.”

      Nhã Quân quên mất buổi tối hôm đó bọn họ phải đứng chờ taxi bao lâu, chỉ nhớ khi lên xe trở về, Nhã Văn tựa đầu vào bả vai , mênh mang quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ, những tia sáng nơi ánh đèn chiếu vào khiến cho đôi mắt sưng như hạt đào lộ mồn .

      Đó là lần đầu Nhã Quân biết, tan nát cõi lòng đến tột cùng là cảm giác như thế nào.


      chuyện chút được ?” Ngày trường đại học y khai giảng, Nhã Quân nhờ học sinh phòng cấp cứu của ba ba, vất vả lắm mới tìm được Lâm Thúc Bồi trong phòng thí nghiệm.

      Lâm Thúc Bồi hơi giật mình, nhưng dường như cũng chưa nhận ra rốt cuộc là muốn bàn luận về vấn đề gì.

      có bạn khác đúng chứ?” Đứng ban công vắng bóng người, Nhã Quân trực tiếp hỏi thẳng. định tỏ vẻ quá giận giữ nên mặt thoạt nhìn chút cảm xúc, tuy nhiên nhãn thần sắc bén gần như bán đứng mọi tâm tình của lúc này.

      Lâm Thúc Bồi hiển nhiên ngờ Nhã Quân lại hỏi thẳng như vậy, quá đột ngột nên biết trả lời như thế nào.

      “Chia tay với ta, ngay lập tức!” chưa kịp nghe đáp án dứt khoát cầu thẳng thắn.

      Lâm Thúc Bồi gục đầu, cười khổ: “Chúng tôi chia tay.”

      Nhã Quân giật mình lường trước thế, vốn còn định, nếu tay họ Lâm kia ra vẻ phủ nhận, liền lập tức nhào vô cho bài học.

      ấy… nước ngoài, tuần trước,” Giọng Lâm Thúc Bồi tràn đầy khổ sở, “Nên chúng tôi đành xa nhau.”

      Hai người họ đứng giữa trời rét căm căm rất lâu, cố tìm cách để kết thúc cuộc trò chuyện ngượng ngùng này, lúc sau, Nhã Quân buồn bã : “Nếu để tôi biết láo, tôi tha cho .”

      xong, ra cửa, lúc chuẩn bị rời khỏi, bỗng xoay người, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mặt đất: “Xin hãy… Đối xử tử tế với Nhã Văn…”

      “…”

      “Con bé là tốt… Nên, mong đối xử với con bé tử tế chút.”

      “Được… Tôi đồng ý.”

      Nhã Quân nhìn Lâm thúc Bồi, mở cửa rồi quay .

      bỗng ghét bản thân vô cùng, nếu Nhã Văn, đáng lẽ nên bắt tên họ Lâm ấy chia tay Nhã Văn chứ phải người con kia mới đúng.

      Thế nhưng, bởi vì , nên mới cam tâm tình nguyện để mỉm cười hạnh phúc với người con trai khác, mãi mãi cũng muốn thương tâm mà rơi lệ.

      Thong thả rảo bộ sâp trường ngập lá vàng khô, Bùi Nhã Quân cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều.

      Là do, thấu hiểu ý nghĩa của tình .


      Nhã Quân ngồi trong xe hút thuốc, cách đó xa là con đường trồng đầy cây ngô đồng, tại lá cây còn úa vàng mà trở nên xanh mơn mởn tràn đầy sức sống.

      Lâm Thúc Bồi vì sao lại muốn xin lỗi ?

      thực được lời hứa của mình chăng? Vì cuối cùng vẫn làm Nhã Văn thống khổ, buồn thương chăng?

      Nguyên nhân có lẽ là vậy, nhàng búng tàn thuốc, hít hơi dài rồi mở gạt tàn xe ném tàn vào.

      Điều đó đâu còn quan trọng, quan trọng là… Nhã Văn là của , làm cho hạnh phúc, bao giờ phải đau khổ nữa.

      Điện thoại di động đổ chuông, màn hình hai chữ: A Văn.

      “A lô?” nhận cuộc gọi, nhìn hình ảnh chính mình trong gương chiếu hậu, cảm thấy có đôi phần xa lạ, khóe miệng vốn luôn luôn lạnh lùng, thời khắc này lại mang theo nét cười lan đầy nơi đáy mắt.

      đón được người chưa?”

      “Chưa, ta chậm chạp bỏ xừ.”

      “Ồ?”

      “Chỉ vậy thôi hả?”

      “… Cũng hẳn.” Thanh của nghe có vẻ hơi xấu hổ.

      “Làm sao?”

      “Ừm…”

      “?”

      “Em nhớ , nên gọi để xem làm gì.”

      “Nhớ chỗ nào? Mặt, tay, chân, hay là…”

      “…” Bên đầu dây Nhã Văn ngây ngốc, cười trách, “ cái đồ hạ lưu.”

      Nhã Quân cười khẽ, chợt nổi hứng đùa dai hỏi: “Đoán xem vừa gặp ai?”

      “Ai?”

      “Lâm Thúc Bồi.”

      “A…” Quả nhiên Nhã Văn khẩn trương hẳn, “ ấy gì với ?”

      “Em đoán xem?”

      “Sao em biết chứ…” Từ lần tình cờ Nhã Văn gặp Lâm Thúc Bồi trong trường, đồng thời ôm cái tâm lý cầu may mong rằng Nhã Quân để ý tới nên báo cáo, kết quả liền bị bắt gian tại trận và hung hăng “Giáo huấn” sau bữa ăn, nên chẳng có gan… xuất ở bất cứ nơi đâu Lâm Thúc Bồi có khả năng đến nữa, thậm chí chỉ cần nghe được tên ta là liền dựng lên phòng tuyến cảnh giác cao độ.

      rất nhiều chuyện trước đây của hai người.”

      đừng gạt em,” Nhã Văn bán tín bán nghi, “Sao có thể!”

      ta rất hoài niệm quá khứ nha.”

      “…”

      Nhã Quân cười trộm, thầm tưởng tượng ra khuôn mặt bé đầy ngờ vực của ai kia trong đầu, dám hỏi nhưng lại bồn chồn nghi hoặc, Lâm Thúc Bồi sao hết với ấy rồi – lúc này Nhã Văn hẳn chín phần mười là rối loạn hết biết.

      ta còn bảo, hồi xưa quà em tặng ta giữ lại tất, ví dụ như đồng hồ đeo tay này.”

      “Á?...”

      “?”

      “Bùi Nhã Quân, lộ tẩy nhé.” Giọng Nhã Văn cực kỳ đắc ý.

      “?”

      với em chọn đồng hồ, nhưng bị trộm mất, em có tiền mua cái mới nên lấy món đồ rẻ rẻ tặng ấy.”

      “A…” Nhã Quân vò tóc, hóa ra còn có chuyện như vậy à.

      năm sau em lại muốn tặng đồng hồ cho ta, rốt cuộc chỉ hơn tháng tụi em liền chia tay, ta trả quà lại, bị em ném mất tiêu rồi.”

      “Cái gì?!” Nhã Quân trợn to hai mắt.

      cơ hồ quan tâm đến tiếng cười nhạo của , những điều này đều phải trọng điểm.

      Trọng điểm là… Nhã Quân ảo não phát giác, mất công ăn giấm chua hai năm trời, tất cả đều tại tên trộm tép riu thôi à…
      xiu lão gia thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :