1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bởi vì yêu - Guillaume Musso (32 chương + 2 đoạn kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 30: Mở mắt

      Living is easy with eyes closed...
      John LENNON[1]​

      Sợ hãi mãi luôn tồn tại. Con người có thể loại bỏ bất kỳ thứ gì trong chính mình: tình , niềm tin, hận thù và thậm chí cả ngờ vực. Nhưng càng thiết tha với cuộc sống bao nhiêu người ta càng thể loại bỏ được sợ hãi.
      Joseph CONRAD​
      -o0o-​

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười tám giờ ba mươi


      Máy bay dần hạ thấp xuống dưới tầng mây, phản chiếu cái bóng khổng lồ của mình lên lớp mây trắng như bông của tầng khí quyển.

      Mark trở lại chỗ ngồi gần Layla và Evie dường như thiu thiu ngủ trong góc của mình.

      - Con cài dây an toàn chưa?

      bé gật đầu.

      - Chúng ta sắp đến nơi rồi, vừa thông báo vừa vỗ vỗ má con . Con vui khi được về nhà chứ?

      Layla âu yếm nhìn bố, nhưng trả lời câu hỏi của .

      Mark nài ép nữa và quay về phía cửa sổ máy bay. tầng mây dày đặc giờ bao phủ toàn bộ máy bay như tấm vải liệm ẩm ướt và tối om.

      Như con côn trùng mắc bẫy, chiếc Airbus dường như phải vật lộn giữa tấm mạng nhện giăng giữa trời.

      Cuối cùng, Layla cũng phá tan bầu khí im lặng bằng câu khó hiểu:

      - Bố biết , con nhìn thấy bố khi bố ở trong bóng tối...

      - Trong bóng tối?

      - Trong các đường hầm, bé vừa vừa nhìn bố vẻ buồn bã. Đường hầm tàu điện ngầm...

      Đường hầm, bóng tối, tàu điện ngầm...

      Phải mất lúc lâu Mark mới hiểu là Layla nhắc đến thời kỳ vừa trải qua trong hệ thống cống ngầm và đường hầm của Manhattan. Hai năm kinh khủng trong thế giới khắc nghiệt của những kẻ vô gia cư. Hai năm sống trong lòng thành phố, thường xuyên qua lại trong hệ thống đường hầm tàu điện ngầm và mạng lưới đường sắt. Hai năm như bị chôn sống, giao du với những kẻ sống ngoài lề xã hội và những kẻ nghiện ngập. Hai năm dìm nỗi tuyệt vọng của bản thân trong rượu chè...

      Nỗi sợ hãi đột nhiên xâm chiếm : làm sao Layla có thể biết quãng đời này của cơ chứ? Ai cho con bé về trượt dốc của xuống địa ngục? Nicole ư? Hay kẻ bắt cóc con bé?

      - Con thấy buồn khi bố đến sống ở đường hầm, Layla tiếp tục. Đừng bao giờ xuống lại đó nữa bố nhé!

      - Nhưng... Mark ấp úng, sao con biết là...

      - Bởi vì con nhìn thấy bố, Layla nhắc lại.

      - Con nhìn thấy bố, nhưng con ở đâu cơ chứ?

      - kia... vừa bé vừa chỉ lên trần máy bay.

      Bối rối, Mark ngẩng đầu lên để tìm cái gọi là " kia" mà thể nhìn thấy.

      - Bố nên uống rượu nữa, Layla khẩn khoản. Bố nên bỏ nữa. Bố quay về sống với mẹ .

      Xáo động, Mark cố giải thích hành vi của mình:

      - Bố bỏ bởi vì bố thể đối mặt được. Bố từng... bố từng vô cùng sợ mất con. có con, bố biết cuộc sống này có ý nghĩa gì nữa...

      Trong vài giây, Mark lại lần nữa mất tất cả chắc chắn của mình và lúng túng biết nên hiểu thế nào. nhìn Layla. Thu mình trong ghế phô tơi, con bé dường như trông quá bé bỏng. Mark ý thức rất rằng mình bỏ qua dữ kiện chính: yếu tố hiển nhiên ràng mà nhận thấy ngay từ đầu chuyến hành trình này.

      - Con phải giải thích cho bố điều, vừa vừa nghiêng người về phía Layla.

      - Vâng ạ?

      - Tại sao con lại muốn chuyện với mẹ?

      Layla dường như mất khoảng thời gian suy nghĩ. Sau đó, như có thể cảm thấy đến lúc, nhàng thổ lộ:

      - Bởi vì mẹ biết điều đó rồi.

      - Mẹ biết cái gì rồi?

      - Rằng con chết, Layla trả lời.

      Cùng lúc đó, ở tầng , Alyson Harrison nhìn qua cửa sổ máy bay: từng chút từng chút , mây dần tan và phần đại dương ra.

      Mặt nhăn lại, nắm chặt trong tay chiếc ví Mark để quên bàn ở quầy bar Floridita. Tại sao lại cảm thấy mong muốn thể cưỡng lại là khám phá bên trong chiếc ví đựng gì? Đó là điều gì đấy khác với tò mò: nhu cầu sống còn, điều vô cùng cần thiết, như thể có giọng thầm bên tai rằng cuộc sống của phụ thuộc vào điều đó.

      có gì nhiều nhặn trong chiếc ví bằng da bóng láng: hai thẻ tín dụng, vài tờ bạc, giấy phép lái xe, thẻ hành nghề cùng với bức ảnh chụp Mark và vợ. Alyson say sưa ngắm nhìn Nicole và thấy rằng rất đẹp và tao nhã: vẻ duyên dáng hằng mơ ước nhưng chẳng bao giờ có được. Khi sửa soạn đóng ví lại lại thấy bức ảnh khác dán sau tấm ảnh hai vợ chồng Mark. Đó là tấm chân dung bé khoảng chừng năm tuổi, mũi hếch và nụ cười tinh nghịch. Bộ đồ thể thao, mái tóc cắt ngắn và chiếc mũ bóng chày tạo cảm giác đó là bé trai do bà mụ nặn ra. bé đưa tay chống cằm và, ở phía cổ tay trái, có thể thấy sợi dây đồng hồ dẹt bằng bạc đó có khắc chữ Jeremy.

      tia sáng đau đớn chợt vụt qua trí óc Alyson. Giờ hiểu mọi chuyện: đứa trẻ mà xe đâm phải chính là... con của Mark! Do hoảng sợ và cơn mưa xối xả cùng bộ quần áo bóng chày của con bé, tưởng nhầm đó là cậu bé trai và ấn tượng ban đầu đó càng được khẳng định thêm bởi cái tên khắc sợi dây đeo tay. Sau này mới biết sợi dây đồng hồ dẹt đó là của họ Layla, thằng bé tặng lại cho Layla khi tay của nó trở nên quá to thể đeo vừa.
      Khiếp sợ, Alyson đứng bật dậy và, bất chấp lời trách mắng của chiêu đãi viên, bước vội về phía cầu thang dẫn đến tầng chính.

      - Tại sao... tại sao con lại rằng con chết? Mark tiếp tục, choáng váng vì câu trả lời của con .

      - Bởi vì đó là , Layla trả lời, gần như sầu não.

      - Nhưng thể, bởi vì con ở đây cơ mà.

      bé nhún vai vẻ dễ thương, như thể để hiểu rằng mọi chuyện đơn giản đến vậy.

      - Con chết từ khi nào? người bố gắng đặt câu hỏi.

      - Ngay từ đầu, Layla bình tĩnh thú nhận. Từ khi chiếc ô tô đâm phải con.

      - Chiếc ô tô?

      - Chiếc xe Jeep, chính xác.

      - Con... con chưa bao giờ bị bắt cóc phải ?

      - ạ, đó là vụ tai nạn. Con rời cửa hàng để chơi đùa rồi con bị lạc vì cơn giông to quá.

      làm chủ được tình hình, Mark có phản ứng bất ngờ:

      - Nhưng sao con lại ra ngoài? quở mắng con . Bố mẹ nhắc nhắc lại hàng nghìn lần là bao giờ được rời cửa hàng. Trời mưa rất to, rất nguy hiểm...

      - Khi còn là trẻ con, bộ dưới trời mưa thú vị, Layla trả lời bằng giọng khiến người ta phải tha thứ.

      Mark cảm thấy ánh mắt con bé nhìn như thiêu như đốt. Dù cuộc chuyện này có phi thực tế đến đâu chăng nữa, tự đáy lòng mình vẫn biết là Layla , ngay cả khi còn chưa sẵn sàng chấp nhận ấy.

      - Con chết nhưng bố nên buồn bã nữa, bé vừa vừa cầm tay bố.

      - Vì lẽ gì mà con muốn bố buồn nữa? Mark hỏi, giọng khẩn khoản.

      - Đôi khi mọi điều xảy đến bởi vì nó phải xảy đến, Layla giải thích với vẻ cam chịu.

      Giờ Mark hiểu thời gian còn nhiều và rằng, dù có làm gì chăng nữa, rốt cuộc cũng thể hiểu được tình hình. Vậy nên ôm siết Layla trong vòng tay, như thể cái ôm ghì siết này có thể giật lại con bé từ móng vuốt của thần Chết.

      - Đôi khi, mọi điều xảy đến đơn giản vì đến lúc phải xảy đến, Layla thêm bằng giọng , phần vì bị tiếng động cơ át .

      - ! Mark kêu lên trong nỗ lực cuối cùng.

      Tiếng kêu của Mark hòa lẫn với giọng váng tai vang lên từ phía cuối máy bay. Bác sĩ quay đầu lại và nhìn thấy Alyson chạy về phía mình. Khi còn cách mét, trẻ đột ngột dừng lại.

      - Đứa trẻ mà tôi đâm phải... bắt đầu bằng giọng chút ngữ điệu.

      thả tấm ảnh cầm tay. Tấm ảnh quay vòng vòng trong trung rồi rơi xuống dưới chân bác sĩ.

      - ... tôi cứ nghĩ đó là cậu bé, Alyson thêm. Nhưng đó là... con .

      Bằng cùng phản ứng, Mark và Alyson quay về phía ghế Layla ngồi.

      còn ở đó nữa.

      Nhưng đó chưa phải là tất cả.

      Các chiêu đãi viên, tiếp viên, cùng sáu trăm hành khách: tất cả mọi người dường như bốc hơi hết! Chiếc A380 trở nên trống rỗng. Ở giữa bầu trời, trong chiếc máy bay nặng hơn năm trăm tấn, chỉ còn lại ba người:

      Mark,

      Alyson,

      Evie.

      ----------------
      Chú thích
      [1] Sống với đôi mắt nhắm dễ...

    2. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 31: Như trước kia

      Nếu uống viên thuốc màu xanh, câu chuyện dừng tại đây, tỉnh giấc giường, và tin vào những gì mình muốn.
      Nếu uống viên thuốc màu đỏ, ở lại Xứ sở Diệu kỳ và tôi chỉ cho thấy cái hang này dẫn đến đâu.

      Lời thoại trong phim Ma trận
      -o0o-
      Ngày hôm nay
      máy bay

      - Cái gì...

      Alyson muốn kêu lên, nhưng tiếng kêu của nghẹn trong cổ họng.

      Evie mở to mắt, bị xâm chiếm bởi nỗi kinh hoàng thể kiểm soát được.

      thể nào...

      Bối rối trước tình cảnh tại, Mark lặng ngắm bằng con mắt ngây dại hàng trăm chiếc ghế ngồi trống vắng cách bí . còn bất cứ ai cả. Trong vòng giây, hành khách và các thành viên phi hành đoàn tất cả đều biến mất hết.
      Bác sĩ bước lên lối chính, theo sau là hai trẻ. Tất cả ghế hành khách đều trống trơn. hàng ghế dài, có quần áo, túi xách, sách vở, báo chí. Trong khi bước , Alyson mở các ngăn đựng hành lý để kiểm tra bên trong: trống trơn, trống trơn, trống trơn.

      - Layla! Mark rên xiết. Layla!

      Nhưng tiếng kêu tuyệt vọng của có lời đáp.

      Alyson và Evie nhìn nhau, người này tìm ở người kia chút an ủi. phải , Evie nghĩ để tự trấn an, nhưng cơn ác mộng có vẻ đến mức khiến trào nước mắt trong nỗi sợ hãi kinh hoàng và kiểm soát được.

      - Các phi công! Mark hỏi. Các phi công sao rồi?

      Nhìn bề ngoài, chiếc máy bay ổn định và tiếp tục hạ cánh xuống New York chút khó khăn, nhưng vẫn phải có ai đó điều khiển chứ?

      Cùng Alyson và Evie, bác sĩ chạy lên cầu thang dẫn lên tầng . Các ghế ngồi hạng nhất và hạng thương gia cũng trống trơn như phần còn lại của máy bay. Mark là người đầu tiên ùa vào khu vực phục vụ, phòng dẫn thẳng đến ca bin lái nằm giữa hai tầng máy bay. Cửa ra vào buồng lái đóng chốt, Mark vừa đẩy cửa vừa lo sợ.

      Ở phía trước buồng lái rộng lớn, tám màn hình kiểm soát đóng khung theo chiều thẳng đứng trông giống như những cửa hàng games Joystick lớn. Nhưng khu vực ghế ngồi của phi công và phụ lái đều trống trơn.

      Alyson và Evie gặp lại Mark trong ca bin. Lòng đầy kinh hãi, cả ba tiến lại gần khoảng gian được bao kín bằng kính. Chiếc máy bay hạ thấp dần độ cao. Nó vừa rời khỏi tầng mây và tiến lại gần Manhattan. Ngày bắt đầu tàn và mặc nỗi khiếp sợ trước tình hình, những hành khách cuối cùng cũng thể ngăn mình bị thôi miên bởi khung cảnh mở ra trước tầm mắt. Ánh sáng tạo cho bầu trời những ánh phản chiếu màu đồng, làm nổi bật đường nét của tòa nhà chọc trời nổi tiếng nhất thế giới cảnh nền rực rỡ nâu ánh vàng.

      Nhưng điều khiến họ bối rối nhất, trong khung cảnh trải dài dưới tầm mắt họ, đó là diện của tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới dường như xuyên thủng bầu trời.

      Như trước kia...

      Trước khi Mark mất con .

      Trước khi Alyson đâm phải Layla.

      Trước khi Evie mất mẹ.

      vô cùng kỳ lạ khi ngược thời gian và nhìn lại New York "cũ".

      Được dẫn lái bằng sức mạnh vô hình, chiếc máy bay giảm dần tốc độ. Với nhàng của chiếc tàu lượn, nó sượt qua hai tòa tháp đôi, thân máy bay được phản chiếu qua những ô cửa kính ánh bạc.

      Mark, Alyson và Evie sát lại gần . Cánh tay họ, bàn tay họ, bờ vai họ chạm vào nhau. Họ sợ và muốn mình vượt qua thử thách này.

      Chuyện gì xảy ra vậy? Ba bộ não lần lượt thử tìm lời giải thích hợp lý cho điều mà họ trải qua. giấc mơ chăng? Tác dụng gây ảo giác do dùng cocaine hay rượu quá liều chăng? . Chuyến du hành kỳ lạ này đưa họ ngược trở về với nỗi đau sâu kín nhất. Họ đối mặt với con quỷ của chính mình, bằng cách sống lại về mặt tinh thần những thời điểm mang tính chất quyết định trong cuộc sống của mình, cả ba cùng cố gắng lùi lại lộ trình của mình và tái lập lại trật tự trong cuộc sống để chuẩn bị cho... cái chết.

      Cái chết...

      Liệu đó có phải là điểm đến thực của chuyến du hành này ? Chuyến bay này liệu có phải là kiểu chuộc tội? Hành trình vượt qua đường hầm dài sáng rực rỡ giống với đường hầm mà những ai từng biết đến cái chết lâm sàng trải qua?

      Có thể lắm chứ...

      Ở phía East River, chiếc máy bay bắt đầu lượn nửa vòng trung để quay ngược trở lại phía Nam hòn đảo. giờ, máy bay bay rất thấp, chỉ cách mặt đất và mặt nước vài chục mét. Thành phố dường như trống trải và bất động. Chiếc máy bay chở khách vượt qua công viên Battery và bay vịnh New York đến tận đảo Ellis và tượng Nữ thần Tự do.

      Vài giây trước khi máy bay bẹp rúm, Alyson níu lấy cánh tay của Mark rồi thầm:

      - Tôi rất lấy làm tiếc.

      Bác sĩ lắc đầu. Trong ánh mắt mờ , tình thương chiến thắng hận thù.

      Cử chỉ cuối cùng của là quay về phía Evie. Vì đọc được nỗi kinh hoàng trong mắt trẻ, cầm lấy rồi trấn an:

      - Đừng sợ!

      Máy bay đâm sầm xuống mặt nước.

      tiếng kêu khô khốc.

      Rồi màu xanh.

      Rồi màu đen.

      Rồi sau đó?

      Rồi sau đó...
      ..

    3. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 32:

      Để tìm được hạnh phúc, cần phải liều mình đối mặt với bất hạnh. Nếu bạn muốn được hạnh phúc, đừng tìm cách trốn tránh bất hạnh bằng bất cứ giá nào. Tốt hơn là tìm cách làm thế nào - và nhờ vào ai - mà ta có thể vượt qua.
      Boris CYRULNIK​


      -o0o-
      Ngày hôm nay
      Phòng khám Mozart
      Mười chín giờ
      Ba cơ thể.
      Mark,
      Alyson,
      Evie.


      Ba cơ thể nằm cạnh nhau trong buồng bệnh.

      Mỗi cơ thể được đặt cạnh trong ô cách hình kén tằm.

      Ba cái đầu đều đội ba cái mũ chụp có gắn điện cực nối với máy tính.

      Đứng đằng sau hệ thống điều khiển, Connor và Nicole lo lắng chờ đợi ba bệnh nhân thoát khỏi giấc ngủ thôi miên mà họ trải qua từ nhiều giờ nay.

      Chưa từng có chiếc máy bay nào.

      Chưa từng có chuyến bay số hiệu 714.

      Chưa từng có cố tai nạn máy bay.

      Cuộc gặp gỡ trong chuyến du hành bằng máy bay giữa Mark, Evie và Alyson chẳng qua là kịch bản của liệu pháp chữa bệnh tập thể dựa giấc ngủ thôi miên. dạng trò chơi nhập vai có tác dụng chữa bệnh do Connor nghĩ ra để chữa trị cho ba con người đến xin giúp đỡ vào cái đêm Giáng sinh hôm ấy.

      Cả lẫn Nicole đều tin rằng báo cho Mark biết Layla chết là điều hợp lẽ. Mark ở trong tình trạng sức khỏe rất yếu và rối loạn tinh thần do phát này gây ra có thể đẩy đến tự sát hay trạng thái điên loạn. Để báo cho cái tin khủng khiếp ấy, Connor nảy ra ý tưởng kịch bản này, kịch bản cũng buộc Evie phải từ bỏ ý định trả thù và buộc Alyson thừa nhận mình phạm tội giết chết Layla.

      Nicole lo lắng nhìn chồng. Trong vài phút trước, dường như ngủ rất thanh thản, cơ thể giờ có những chuyển động nhàng báo hiệu chuẩn bị thoát khỏi giấc ngủ thôi miên nhập hồn. Gần như cùng lúc, Evie động cựa đầu và Alyson vươn tay ra.

      Nhận thấy rằng các bệnh nhân của mình sắp thoát khỏi trạng thái "hôn mê", Connor kiểm tra màn hình máy tính được sắp xếp theo hình cung vòng tròn trước mặt . Bệnh viện này được trang bị những thiết bị tiên tiến đời mới nhất của kỹ thuật IRM, kỹ thuật cho phép các nhà thần kinh học có thể theo dõi trong quãng thời gian thực tại các hoạt động của bộ não bệnh nhân. Trong toàn bộ thí nghiệm, giám sát màn hình máy tính. Trong buổi điều trị bằng giấc ngủ thôi miên, hoạt động của não bộ nhìn chung rất mãnh liệt, việc nới lỏng các cơ chế gây ức chế tạo điều kiện cho quá trình sản xuất hình ảnh tâm thần phát triển và khiến con người dễ bị tổn thương trước những cảm xúc.

      bàn đặt màn hình quan sát, Connor nhận thấy dấu hiệu hoạt động trong vùng thùy trán, nơi có nhiệm vụ kiểm soát các chức năng thực , đồng thời thể rằng các chủ thể nắm lại quyền kiểm soát cơ thể của họ. Quả thực ba bệnh nhân cũng dần dần thoát khỏi chứng ngủ lịm.

      - Tôi cần giúp đỡ của các bạn, Connor vừa ấn nút hệ thống liên lạc nội bộ vừa .

      Gần như ngay lập tức, hai nữ y tá chạy vội tới để hỗ trợ các bệnh nhân thức giấc và giúp đỡ họ loại bỏ dụng cụ truyền vào cơ thể họ từ cách đây nhiều giờ loại dung dịch thuốc mà chất nền là DMT, loại thuốc an thần gây ảo giác cực mạnh.

      Mark là người đầu tiên mở mắt và gỡ bỏ chiếc mũ đội đầu. cố đứng thẳng dậy nhưng loạng choạng và buộc phải ngồi xuống. Trong đầu , hàng nghìn hình ảnh và cảm giác bắn ra với tốc độ chóng mặt và va đập vào nhau: niềm xúc động khi gặp lại con , niềm vui khôn tả khi biết con bé còn sống, nỗi sợ hãi theo linh tính khi máy bay cất cánh, những ảo giác khiến khiếp sợ, cơn thèm rượu khiến tưởng rằng mình bao giờ có thể vượt qua được, cuộc gặp gỡ lạ kỳ với Alyson và lời tự thú của Evie khiến vô cùng xúc động.

      - Cậu cảm thấy thế nào rồi? Connor hỏi .

      Mark muốn trả lời, nhưng vẫn còn choáng váng, đưa tay ôm đầu. Những hình ảnh tiếp tục bùng nổ trong đầu như những tia chớp gây đau đớn: những mảnh ghép tuổi thơ của cùng Connor, khởi đầu câu chuyện tình với Nicole, gương mặt tươi cười của Layla trước cốc kem khổng lồ, rồi khuôn mặt yếu đuối mong manh của con bé khi cuối cùng cũng thú nhận rằng mình chết...

      Connor tiến về phía bạn mình rồi đặt tay lên vai .

      - Mọi chuyện ổn thôi, ông bạn, mọi chuyện ổn thôi.

      Được Nicole và nữ y tá nữa giúp đỡ, Alyson khó nhọc đứng dậy. gỡ bỏ chiếc mũ đội đầu và chống tay lên đầu gối để khỏi sụp xuống. Đầu quay cuồng, hít thở rất khó nhọc. Giấc ngủ thôi miên khiến phải chịu đựng rất nhiều và phải mất lúc lâu mới có thể quay trở lại thực tại.

      Đến lượt mình, Evie duỗi chân, duỗi tay và nhúc nhắc cổ. Trong khi mọi người tháo các ống truyền ra khỏi người , cảm thấy cảm giác nặng nề ập xuống người mình, sau đó là cảm giác toàn thân tê liệt ngắn ngủi. nheo mắt nhiều lần, khó nhọc quan sát những hình bóng xoay quanh mình. Phản xạ đầu tiên của là nhìn cánh tay: vết xăm, nhưng giống như vết xăm của Alyson, chúng biến mất.

      Connor tiến lại gần màn hình quan sát để điều chỉnh ánh sáng trong phòng tăng dần cho đến khi cả căn phòng chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Được thêu túi chiếc áo bờ lu của , biểu tượng của phòng khám dần ra trước mắt tất cả mọi người:

      Phòng khám Mozart

      Liệu Connor thành công trong ván bài đặt cược của mình? Còn quá sớm để có thể khẳng định được điều đó. Dù sao đến tận cùng những gì mình hiểu biết, bằng cách kết hợp trong thí nghiệm này toàn bộ ngón nghề của mình.

      Giấc ngủ thôi miên luôn khiến say mê. Từ nhiều năm nay, sử dụng kỹ thuật này để chữa trị tình trạng phụ thuộc vào thuốc lá và rượu, chứng trầm uất, đau nửa đầu, mất ngủ, chứng ăn uống vô độ cũng như biếng ăn. Giấc ngủ thôi miên cho phép tránh được phong tỏa và đoản mạch của các quá trình phụ thuộc tinh thần. Đặc biệt là trong tình trạng giấc ngủ nhập hồn, bác sĩ điều trị và bệnh nhân có thể tiếp cận với chiếc két sắt của vô thức, nơi lưu giữ hàng nghìn dữ liệu chi phối cuộc sống của mỗi cá nhân. Trong tình trạng đặc biệt này, bện nhân có thể đến với những kỷ niệm bị lãng quên và sống với những giấc mơ sống động như thể chúng có thực.

      Để hướng dẫn Mark, Alyson và Evie con đường chữa trị thành công, Connor soạn thảo kịch bản này như trò chơi nhập vai. Thể xác "ngừng hoạt động", tinh thần kết nối với dạng thực tế ảo, họ phải đối mặt với những con quỷ và nỗi sợ hãi sâu kín nhất của chính mình. Trong nhiều giờ liền, Connor hướng dẫn họ, bằng cách buộc họ lắng nghe giọng gợi ý chậm rãi để định hướng họ tốt hơn con đường tang tóc, chấp nhận và tha thứ. Giấc ngủ thôi miên quả thực giữ vai trò chiếc máy gia tốc trong quá trình điều trị, cho phép tinh thần của bệnh nhân trong vài giờ đồng hồ có được những bước tiến lẽ ra phải mất nhiều năm mới có được theo liệu pháp tâm lý cổ điển.

      Để tăng hiệu quả tình trạng nhập hồn sâu này, Connor gắn lên đầu mỗi bệnh nhân chiếc mũ có từ tính, chiếc mũ này có tác dụng buộc phần vỏ não thái dương chịu tác động của lực từ trường lớn, và phải gây nhiễu phần ý thức của bệnh nhân. Kết hợp với thuốc DMT, nó gây ra những ảo giác cực mạnh cũng như trỗi dậy của những kỷ niệm mãnh liệt gắn liền với thời thơ ấu và những thời kỳ đen tối trong cuộc đời họ.

      Giờ hoàn toàn tỉnh táo, cả ba Mark, Alyson và Evie ngập ngừng nhìn nhau. Kể từ đêm Giáng sinh hôm đó, Connor tiến hành các buổi điều trị tâm lý riêng với từng người và trông chừng để cả ba bao giờ gặp nhau. Quả thực đó là lần đầu tiên họ trông thấy nhau trong "cuộc đời thực" và, thậm chí ai dám lên tiếng với người khác, họ biết rằng kể từ nay họ gắn bó với nhau bởi mối liên hệ bền chặt. Về thể lực, họ vẫn còn cảm thấy ở trong tình trạng lạc ý thức, kiệt cùng sức lực và năng lượng, như thể họ vừa chạy trong hàng giờ liền mà ngừng nghỉ lấy hơi. Nhưng đặc biệt là trong tâm trí họ diễn ra tiến trình phát triển ấn tượng nhất. Giống như hình ảnh chiếc ổ cứng của máy tính, não bộ của họ cho họ cảm giác như vừa được lập trình lại, tập hợp lại, quét sạch virus và những tệp tin bị nhiễm virus. Nhưng liệu họ được giải phóng khỏi gánh nặng đau buồn và cảm giác tội lỗi vốn đè nặng lên họ từ rất lâu rồi ?

      Sau khi rời phòng khám, tất cả họ gặp lại nhau phần đất phía trước của Battery Park City.

      Bị cơn gió mạnh quất thẳng vào người, chuyến dạo dọc bờ sông của họ liên tục bị làm phiền bởi đám người chạy bộ, những người bán hàng rong và những kẻ trượt pa tanh nghiệp dư. Mặt trời khuất, nhưng bầu trời vẫn còn tia sáng rực rỡ đó, làm nổi bật màu của thảm cỏ mùa xuân nơi trẻ con chơi bóng đá hay ném đĩa.

      Hơi lùi lại chút, Connor vừa nhìn ba bệnh nhân của mình vừa tự hỏi điều gì chờ đợi họ trong tương lai. Người ta thể trù liệu được những hậu quả của kiểu điều trị này. Ngay sau khi thoát khỏi trạng thái ngủ thôi miên, ta hầu như luôn cảm thấy tự do hơn và nhàng hơn, nhưng đảm bảo loại trừ được những tác động lâu dài. Connor từng có những bệnh nhân mà nghĩ rằng khỏi bệnh nhưng sau đó họ lại tự sát cách khó hiểu. Những người khác ngược lại, vốn bị số đồng nghiệp của coi là những "trường hợp tuyệt vọng", nay lại có cuộc sống cân bằng và hạnh phúc.

      Liệu đó có phải là trường hợp của Alyson? Kiều nữ tỷ phú vừa mới ngồi vào chiếc taxi. Qua cửa kính, Connor thấy chỉ hướng cho tay tài xế rồi tranh cãi với ta lúc. Cuối cùng chiếc yellow cab cũng chuyển bánh và, trước khi chiếc xe mất hút trong dòng xe cộ, trẻ và chàng bác sĩ thần kinh học trao nhau ánh mắt ngắn ngủi nhưng sâu sắc. Hình ảnh cuối cùng mà Connor còn lưu giữ lại của Alyson là hình ảnh bàn tay đặt lên thành cửa kính ra dấu tạm biệt.

      Trong khi đến lượt Nicole lấy xe, Mark và Connor im lặng bên nhau, ánh mắt nhìn xa xăm.

      - Nếu cậu biết rằng mọi chuyện đều có vẻ thực biết mấy... Mark thổ lộ sau lúc.

      Connor chăm chú nhìn bạn.

      - Layla... Mark tiếp tục với giọng run run, con bé vô cùng thực... vô cùng sống động...

      - Đó là cách duy nhất tớ tìm thấy để giúp cậu, Connor giải thích. Khi cậu trở về vào cái đêm Giáng sinh ấy, bọn tớ thể cậu biết về cái chết của con bé. Điều đó giết chết cậu ngay.

      - Đúng vậy, Mark thừa nhận.

      Ánh mắt nhìn xa xăm, đến tận bên tượng Nữ thần Tự do và đảo Ellis.

      - Cảm ơn cậu để mình chuyện với con bé lần cuối, rốt cuộc . Điều đó vô cùng quan trọng với mình...
      Connor nhìn bạn. Dòng nước mắt lặng câm tuôn trào xuống tận chiếc áo pull và rơi xuống đất. Trong khi hai người đàn ông ôm siết nhau, Mark thêm:

      - Con bé ổn, cậu biết đấy. Con bé có vẻ rất hạnh phúc, ở đó...

      đó...

      Những từ này vang cách lạ thường trong tâm trí họ và lần nữa, mỗi người lại rơi vào trạng thái im lặng, ngẫm nghĩ về ý nghĩa của những từ ở đó: sản phẩm tinh thần thuần túy dưới tác động của giấc ngủ thôi miên hay là thế giới bên kia?

      Chiếc ô tô của Nicole dừng ngay trước mặt cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Nữ nghệ sĩ violon mở cửa kính điện tử và, bằng giọng rời rạc khó có thể che giấu nổi nỗi lo lắng nào đó, hỏi chồng mình:

      - muốn đâu?

      chút do dự, Mark ngồi vào ghế cạnh rồi trả lời:

      - Về nhà của chúng ta.

      Giờ mặt trời gần như lặn mất. Còn mười phút nữa là màu hồng của các tòa tháp ở công viên Battery nhuốm màu nâu xám. Connor gặp lại Evie ở gần hàng lan can khu vực bến du thuyền bao quanh nhà kính winter garden. Mặc dù chịu thiệt hại nhiều do các vụ tấn công khủng bố, nhưng giờ nơi này còn chút dấu vết có thể nhận thấy bằng mắt thường của vụ tấn công 11 tháng Chín. Tuy vậy, Ground Zero ở rất gần đây và vẫn còn phảng phất trong khí chết chóc, gió và sức sống tràn trề....

      Ngồi xếp bằng trong số những chiếc ghế băng được đặt bao quanh bờ sông, trẻ nhìn lơ đễnh hàng du thuyền sang trọng neo dọc North Cove.

      - cảm thấy thế nào rồi? Connor vừa hỏi vừa chống khuỷu tay lên lan can.

      - Ổn cả, Evie trả lời bằng giọng lừng chừng.

      rời mắt khỏi , Connor châm điếu thuốc và căng thẳng phả khói lên cao. những muốn liệu pháp chữa trị của mình thành công và Evie vĩnh viễn từ bỏ ý định trả thù kẻ sát hại mẹ mình xiết bao.

      - Cái đó giết chết đấy, lát sau buông lời nhận xét.

      - Cái gì cơ?

      - Thuốc lá.

      Connor nhún vai.

      - Đầy thứ giết chết...

      - Vì thế mà nó làm sợ chết ư?

      Connor suy nghĩ trong vài giây, đồng thời phả từng cuộn khói bay lên.

      - Sống còn làm tôi khiếp sợ hơn nhiều, thú nhận với vẻ chân thành đến mức chính cũng phải ngạc nhiên.

      Mặc dù vậy vẫn ném mẩu thuốc lá xuống sông và cưỡng lại ý định châm tiếp điếu khác.

      Những tuần vừa qua, hầu như chợp mắt. Hàng đêm, với miệt mài kiểu cầu toàn chủ nghĩa, làm việc ngơi nghỉ để thực các bước trong quá trình điều trị cho cả nhóm. Giờ là lúc mọi mệt mỏi tích dồn được dịp bất ngờ bung ra, khiến cơ thể kiệt quệ và tâm trí xáo trộn. Tuy vậy, vẫn chưa hoàn toàn kết thúc "nhiệm vụ" của mình. còn phải đảm bảo rằng Evie nuôi dưỡng và thực ý định của nữa. Và chỉ thấy có cách chắc chắn. cách hung bạo và bất thường mà ở trường y người ta dạy cho . Nhưng phải là tay bác sĩ như những người khác... Thành công của , tiền bạc của , chiếc ô tô xa xỉ của , căn hộ giá hai triệu đô la của : tất thảy những thứ đó, chỉ là gió thoảng qua mà thôi và biết điều này. chưa bao giờ là thành viên tham gia nhóm các bác sĩ tâm lý của New York. Thế giới này phải là của . Thế giới của là thế giới của những khu phố xập xệ ở Chicago, thế giới của thời thơ ấu đầy biến động, của bạo lực và sợ hãi.

      Sau phút ngập ngừng cuối cùng, tiến lại gần Evie, ngồi xuống ghế băng bên cạnh rồi lôi khẩu súng với băng súng mạ bạc từ trong túi áo măng tô ra.

      Đó là thứ vũ khí lấy tại nhà hai tay trùm buôn ma túy cách đây hai mươi năm. bằng chứng thể chối cãi được nhưng tuy vậy bao giờ tìm cách vứt bỏ , như thể giác quan thứ sáu mách bảo rằng ngày nào đó cần đến nó.

      Vừa nhìn thấy khẩu súng, Evie trở nên kiên cường hơn. Giống như Connor, cũng xuất thân từ thế giới thấp kém: thế giới của ồn ào, của đòn roi, thế giới mà điều tồi tệ xảy đến thường xuyên hơn là những điều tốt đẹp.

      - Tôi tìm thấy ông ta, Connor giải thích.

      - Ai cơ? vừa hỏi vừa dán chặt ánh mắt mình vào ánh mắt .

      - Craig Davis, kẻ giết mẹ .

      Giờ hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau vài centimet. Connor thấy Evie hơi run run và ngọn lửa đột nhiên bừng cháy trong mắt .

      - Ông sống trong tòa nhà , ngay phía sau nhà tờ StJohn the Divine. Kể từ tuần nay tối nào tôi cũng đến đó. Tôi biết ông ta ở căn hộ nào mã số cửa ra vào, giờ giấc canh gác và nơi ông ta mua sắm.

      Theo bản năng, Evie cảm nhận thấy Connor với mình , nhưng chưa bao giờ ngờ đến lời đề nghị lạ thường mà với :

      - Nếu cầu, tôi sẵn sàng giết ông ta, vừa vừa giơ khẩu súng lên đầu.

      Evie choáng váng trước lời đề nghị của Connor.

      - Nếu thực muốn trả thù, bác sĩ thần kinh học tiếp tục, mọi chuyện có thể kết thúc vào tối nay. chỉ cần câu và trong vòng tiếng nữa, Craig Davis còn tồn tại thế giới này.

      Evie càng bối rối hơn nữa khi hiểu ra rằng đó phải là những lời gió thoảng.

      - Ngay bây giờ, chính là người quyết định, Connor vừa vừa đứng dậy, ý thức rất rằng mình đặt số phận của mình vào tay trẻ.

      Có lẽ phải mất phút sau Evie mới đến bên Connor ở gần hàng lan can. lời, nhàng lấy khẩu súng từ tay , vật chứng cuối cùng cho quãng đời đau khổ in đậm trong cuộc đời bác sĩ.

      Với thái độ đan xen ràng giữa ghê tởm và say mê, nhìn khẩu súng vài giây trước khi dùng hết sức bình sinh ném nó xuống làn nước lạnh lẽo của vịnh Hudson.

      Mặt trời giờ đây hoàn toàn khuất dạng. Đối diện với những tòa nhà chọc trời đèn đuốc sáng trưng, con đê chắn sóng gần như vắng tanh. Trong khoảng thời gian rất lâu, Connor và Evie đứng im lặng, bất động bên nhau và đơn độc quạnh hiu. Sau cơn gió bất chợt thổi tới khiến Evie rùng mình.

      Trong khi họ quay trở lại phòng khám, Connor quàng chiếc áo măng tô của mình lên vai trẻ.

      Họ trao nhau ánh mắt dịu dàng và Connor hiểu rằng mình cứu sống .

      Và rằng đến lượt cứu sống .

    4. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Đoạn kết 1: Cuộc sống sau đó - Mark & Alyson

      Mark bao giờ tiếp tục công việc của mình tại văn phòng của Connor nữa.

      Hai tháng sau đợt điều trị, tìm được chân "bác sĩ tâm lý đường phố" tại hiệp hội chuyên giúp đỡ những người vô gia cư. Hàng ngày, khắp thành phố giám sát khoảng hơn trăm người nhà cửa mà gắng giúp họ thoát khỏi cảnh rượu chè, khỏi cuộc sống đường phố và tránh cho họ lại rơi vào cảnh đó. toàn tâm toàn ý cho cuộc chiến mới này và cũng thành công. Chính lần rơi xuống địa ngục biến đổi con người : chàng bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đầy tham vọng và tự tin nhường chỗ cho người đàn ông yếu đuối hơn, nhưng con người hơn.

      góc phố nào đó, thường thấy Layla ngồi bậc thềm hay cầu bập bênh ở khoảng sân chơi dành cho trẻ con. Gương mặt con bé vẫn đẹp, vẫn trầm lặng và bình thản như khi ở máy bay. Con bé gì nhưng đưa tay khẽ ra hiệu với cũng kín đáo đáp lại. Điều ấy khiến an tâm rằng con bé vẫn ở đó, phía sau , dõi theo như vị thần hộ mệnh trong tuổi thơ . hề chuyện này với cả Connor lẫn Nicole, bởi biết rằng việc Layla xuất chỉ xảy ra trong tâm trí mà thôi. Nhưng có quan trọng gì: điều tưởng tượng ấy là phần của trạng thái cân bằng mà tự dựng lên cho mình để lại tiếp tục đứng vững.

      Đó mới là tất cả những gì đáng kể.

      buổi sáng tháng Chín, khi mở radio, Mark mới hay tin Alyson Harrison chết trong tai nạn máy bay trực thăng tại Amazon. Đứng đầu trong những tổ chức do người cha sáng lập, kiều nữ tỷ phú ấy, từ vài tháng nay, tham gia rất nhiệt tình vào cuộc chiến chống lại quá trình tàn phá khu rừng nhiệt đới rộng lớn để bảo vệ môi trường.

      Phải mất nhiều tuần mới xác định được vị trí của xác máy bay, nhưng người ta chẳng bao giờ tìm thấy xác của viên phi công người Brasil lẫn được hưởng quyền thừa kế giàu có.

      Tháng Mười , Mark nhận được tấm bưu thiếp được gửi từ Lhassa. ảnh là tác phẩm điêu khắc bánh xe luân hồi đặt trước lối vào tu viện Tây Tạng.

      Đoạn thư ký tên người gửi, nhưng nhận ra ngay nó là của Alyson.

      tấm bưu thiếp viết:

      Em luôn nghĩ tới .

      Có lẽ có lý: có lẽ người ta có thể thực làm lại cuộc đời mình chứ chỉ hài lòng với việc tiếp tục nó. Dù sao chăng nữa đó cũng chính là niềm hy vọng từ nay em bám lấy.

      Trong khi chờ đợi, em muốn chuyển đến điều này. Em tìm thấy mấy dòng ghi chú này ở trong những cuốn sổ tay của bố em. Em rất muốn tin rằng ông giữ chúng để ngày nào đó trao lại cho ...

      Sau đó là ba từ: vĩ độ, kinh độ, độ cao... kèm theo dãy số khiến Mark cứ mãi băn khăn cho đến khi hiểu được ý nghĩa của chúng.

      Đó là tọa độ của Hệ thống Định vị Toàn cầu nơi Layla được chôn cất.

      ngày thứ Bảy tháng Mười hai, Mark cùng Nicole lái xe băng qua những dãy núi và bình nguyên sỏi đá thuộc sa mạc Mojave. Vào đầu giờ chiều ngày ánh mặt trời, họ tới vùng đất hoang vắng, nằm xa biên giới bang Nevada. Theo như máy thu nhận tín hiệu từ Hệ thống Định vị Toàn cầu, họ rời đường chính để tiến sâu vào khu toàn đá dăm bụi bặm và những mỏm đá lởm chởm. Ở giữa vùng đất khô cằn ấy, họ nhận thấy khoảnh đất nằm hơi tách biệt, mặt đất nứt nẻ, nhưng có tán cây Ngọc giá che phủ. Ngay lập tức họ biết rằng chính là đây. Họ xuống xe rồi tay trong tay tiến về nơi con họ yên nghỉ.

      Sáu năm sau ngày Layla qua đời, cuối cùng họ cũng có thể lời vĩnh biệt bé.

      Rồi cuộc sống bắt kịp họ...

      hôm, Mark bất giác nhận thấy mình mỉm cười và lại có thể về chuyện tương lai.

      Cùng với thời gian, những lần xuất của Layla thưa dần.

      phải bởi nghĩ tới con mình nữa, mà bởi nghĩ tới con bé theo cách khác.

      Từ giờ có thể nhớ tới con bé mà cảm thấy quặn đau nữa.

      tối, Nicole báo với rằng có mang và đón nhận tin ấy lòng tràn ngập vui sướng.

      Họ có bé trai đầu tiên rồi cậu nhóc nữa vào ba năm sau đó.

      Rồi năm tháng trôi ...

      Chiều tối ngày tháng Bảy, mười năm sau khi câu chuyện này bắt đầu, cuộc gặp gỡ lạ lùng diễn ra tại sân bay Heathrow.

      Mùa hè ấy, Mark và Nicole nghỉ dài ngày để đưa hai cậu con trai của họ - Théo, tám tuổi, và Sam, năm tuổi - khám phá những kỳ quan của Lục địa Già. Sau khi thăm thú Athènes, Paris và London, gia đình bé ấy giờ sửa soạn để bay tới lisbonne.

      - nào, Sammy! Mark vừa hô to vừa nhấc bổng cậu con trai để đặt lên vai mình trong khi Nicole nắm lấy cánh tay Théo. Quây quần bên nhau, cả bốn người họ cùng lên thang cuốn dẫn tới khu vực làm thủ tục lên máy bay.

      cặp vợ chồng khác xuống theo chiều ngược lại. Người đàn ông, kiểu người Nam Mỹ, trìu mến nhìn vợ và con mình, lai có nước da màu đồng.

      Khi hai gia đình ngang nhau, ánh mắt Mark thoáng bắt gặp ánh mắt người phụ nữ qua trước mặt . chắc chắn đó là Alyson Harrison. Vẻ bề ngoài của đổi khác: tóc vàng với khuôn mặt xương xương, thân hình mảnh dẻ và dáng vẻ sành điệu giờ người phụ nữ đầy đặn, mái tóc hạt dẻ, cùng vài lọn uốn xoăn tạo cho vẻ điềm tĩnh. Chỉ có đôi mắt thay đổi.

      Mark vẫn luôn tự hỏi Alyson trở thành người như thế nào. Vài tháng sau khi được coi là chết, đọc thấy tờ báo rằng người vợ góa của Richard Harrison nắm lại quyền điều hành đế chế Green Cross sau vụ mất tích thảm thương của con riêng của chồng.

      Và tất cả chỉ có thế.

      Thông qua chính dòng tin ấy Alyson lời từ biệt với báo giới, , người trong vòng nhiều năm liền luôn có mặt trang nhất các tờ lá cải toàn thế giới.

      Khi tự hỏi về những cảm giác mà thời Alyson gợi lên trong , Mark chẳng hề cảm thấy chút đắng cay nào và thậm chí còn hy vọng bản thân cũng tìm thấy thanh thản.

      Khi gặp thang cuốn, Mark đoán rằng từng được hưởng quyền thừa kế ấy làm lại cuộc đời mình dưới nhân thân khác, cùng với người phi công trực thăng giúp giả chết, và cuối cùng cũng hạnh phúc.

      Alyson cũng nhận ra . Họ chỉ nhìn nhau lúc, nhưng mỗi người đều thấy được trong ánh mắt người kia hình ảnh phản chiếu của tất cả những gì bản thân họ cảm thấy.

    5. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Đoạn kết 2: Chuyện của họ - Evie & Conner

      Chicago

      Evie chạy vụt ra khỏi bệnh viện và trèo lên chiếc taxi đợi được hai chục phút. đưa cho người tài xế địa chỉ của nhà hàng tại Magnificent Mile rồi, vì vẫn mặc áo bờ lu trắng, bắt đầu thay đồ ở băng ghế sau.

      Mười năm trôi qua kể từ khi gặp Connor lần đầu tiên. thiếu nữ dễ bị tổn thương giờ trở thành phụ nữ hai mươi lăm tuổi xinh đẹp. Hai tháng trước, xuất sắc giành được tấm bằng y khoa và tuần này bắt đầu năm nội trú đầu tiên tại khoa bỏng thuộc bệnh viện Chicago Presbyterian. Vài năm trước, Connor được điều trị tại chính nơi này sau khi bị tấn công. trùng hợp thực trùng hợp...

      Evie phải làm tất cả những gì cần làm để được nhận vào vị trí này. mong muốn được tới thành phố nơi Connor từng sinh ra và nơi trải qua tuổi thơ của mình. muốn bước bước chân của , nhìn thấy những gì thấy, chịu đựng những gì chịu đựng, cho đến khi hòa vào .

      Để ăn mừng lễ tốt nghiệp của mình, mời Connor tới nhà hàng. cách để cảm ơn vì tất cả những gì làm cho từ mười năm nay: luôn luôn có mặt bên , lo toàn bộ chi phí học hành cho và đón chào vào gia đình mà cùng Mark và Nicole tạo ra.

      Vả lại, cũng có điều cần thú nhận với .

      điều gì đó đè nặng lên trái tim từ bấy lâu nay.

      Hai ngày trước, nhân chuyến viếng thăm các nơi trong bệnh viện dành cho nhân viên mới, Evie gặp chủ nhiệm khoa, Loreena McCormick, người trước kia từng phụ trách những trường hợp bỏng nặng. Tuy chưa bao giờ gặp bà, nhưng Evie biết bà là ai. Connor kể với về bà và về tận tụy chăm sóc của bà trong thời gian nằm viện.

      - Chính là nhờ bà ấy mà giờ đây còn thế gian này, thú nhận như vậy trong trong những lần hiếm hoi trải lòng.

      Vì vậy Evie rất tò mò muốn được gặp bà bác sĩ. Tuy nhiên, điều khiến ngạc nhiên lại là cái cách bà chủ nhiệm khoa nhìn chằm chằm đầy bối rối, trong khi coi như hề biết bà.

      Ngày hôm sau, trẻ càng băn khoăn hơn khi nhận được bức thư điện tử của Loreena McCormick, trong đó chỉ có số hiệu bệnh án của bệnh nhân bí .

      Evie mày mò tìm hiểu, nhưng bệnh án đó quá cũ nên thể tra cứu mạng được. Vì vậy, nửa đêm hôm ấy, sau ca trực của mình, tới kho tài liệu lưu trữ nằm ở tầng hầm thứ ba. Trong hàng giờ liền, khắp các lối giữa hàng dãy kệ oằn xuống vì sức nặng của đống thùng các tông, để rồi cuối cùng cũng tìm thấy bệnh án được chú dẫn.

      Đó là bệnh án của Connor.

      Hai bàn tay run run mở nó ra. Giữa đống phim X quang và biên bản phẫu thuật, Evie phát ra khoảng hơn chục bức tranh Connor vẽ trong thời gian nằm viện. Họng nghẹn lại, chăm chăm nhìn vào những bức phác họa đầu tiên rồi những bức tiếp theo. Vẫn luôn là khuôn mặt của cùng phụ nữ, được phác bằng bút chì với những nét vẽ vô cùng nhàng.

      Và khuôn mặt ấy, là khuôn mặt .

      quyết định coi chi tiết ấy như dấu hiệu của số phận. dấu hiệu hẳn mang lại cho đủ nghị lực để thổ lộ tình của mình với Connor.

      Những gì khiến gắn kết với bắt nguồn từ rất sâu xa.

      Sau buổi chữa trị theo liệu pháp giấc ngủ thôi miên, Connor cảm thấy mình phải có trách nhiệm với trẻ, người gợi lại rất nét trong hình ảnh cậu thiếu niên từng là .

      " ấy là người bên mình", Mark từng thừa nhận trong buổi điều trị, và đúng là họ từng trải qua những thử thách như vậy, từng cảm thấy bị nhục nhã như vậy.

      Ngay từ đầu, họ cảm thấy gần gũi và tình cảm trìu mến mà Connor dành cho Evie chỉ ngày tăng lên cùng với thời gian.

      Về phần mình, Evie chẳng còn ai khác ngoài thế gian này. Khi chấp nhận giúp đỡ của , lại lần nữa đặt cuộc sống của mình vào tay trở thành tất cả đối với . vẫn thường hay nhớ lại bản danh sách lập ở cuối cuốn nhật ký của mình khi còn sống tại Las Vegas. mấy điều trong đó được thực . chưa bao giờ nghỉ cùng mẹ mình. Bà qua đời mà có được lá gan mới cho mình. Nhưng Evie tới New York và cuối cùng gặp được người có thể hiểu .

      Còn về ước nguyện cuối cùng của - " ngày nào đó, có ai đó mình", - chỉ mong muốn điều: ai đó ấy là Connor.

      Connor bước tới nhà hàng trước. giao chiếc BMW hai chỗ thuê tại sân bay lại cho người nhân viên đỗ xe và thang máy lên tận sân thượng có tầm nhìn toàn cảnh xuống sông Chicago. Người ta sắp xếp cho bàn tắm đẫm ánh mặt trời, nơi có thể thong thả lặng ngắm cánh rừng vĩ đại toàn những tòa nhà chọc trời trải ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên quay lại thành phố này, nơi sinh ra và rời ba mươi năm trước đây trong tình cảnh thảm thương. ra trong tư thế của kẻ biệt xứ, giờ trở lại trong vị thế của người chiến thắng.

      Mười năm vừa qua rực rỡ. Những thử nghiệm của trong lĩnh vực chữa trị bằng liệu pháp giấc ngủ thôi miên giờ được đồng nghiệp công nhận và đưa vào giảng dạy tại các trường y khoa. Nhờ phương pháp này, điều trị thành công cho hàng trăm người và nhận được danh hiệu Doctor in America trong hai năm liên tiếp.

      Về chuyện gia đình: là cha đỡ đầu của hai cậu con trai nhà Mark và vẫn tiếp tục gặp bạn mình gần như hàng ngày. Ngay cả khi còn làm việc cùng nhau nữa, hai người bạn ấy vẫn luôn rất gần gũi. Vả lại Mark còn là người duy nhất dám thổ lộ điều bí mật vẫn khiến day dứt từ hai năm nay và vẫn luôn chống chọi với nó...

      Ngồi trong taxi, Evie cởi đôi giày thể thao ra rồi thay vào đôi giày cao gót phù hợp hơn. lục tìm trong túi xách tay lôi ra túi đồ trang điểm . Nào! chút phấn, nét chì kẻ mắt và thế là xong. muốn mình đẹp, như trong các bức vẽ của Connor.

      phản ứng thế nào khi nghe bày tỏ tình nồng nàn của mình? hoàn toàn mù tịt về điều này. Nhưng thể giữ tình trong im lặng lâu hơn nữa bởi, khi lớn dần lên, tình ấy làm nghẹt thở và hủy hoại .

      Mọi điều tốt đẹp xảy đến trong cuộc đời đều là nhờ vào Connor. thường tự hỏi mình trở thành người thế nào nếu như con đường bắt gặp con đường của vị bác sĩ thần kinh học, vào buổi tối Giáng sinh đáng nhớ ấy khi tìm các nẫng cái túi của . Giờ này ở đâu? Trong tù? Hay chết? Hay làm phục vụ trong nhà trọ bên lề đường quốc lộ ở vùng hạng ba? Đôi khi, thành công trong cuộc sống bắt nguồn từ những thứ chẳng lấy gì làm to tát: cuộc gặp gỡ, quyết định, cơ may, sợi dây...

      Suốt những năm vừa qua, luôn tìm mọi cách gây ấn tượng với , ngừng tìm kiếm những lời khen ngợi tán đồng từ . Tất cả mọi điều làm, đều làm vì . Bởi chỉ với , mới thực cảm thấy bản thân mình. Connor chính là phần còn thiếu. biết mọi điều về biết mọi điều về . cảm nhận được những rạn nứt, những yếu đuối, sợ hãi trong .

      Và nhất là, khi trù tính chuyện tương lai, luôn thấy chính sóng bước bên mình và hình dung ra ai khác có thể là bố các con .

      Connor nhìn đồng hồ rồi nhấp ngụm nước khoáng. Tại sao lại nhận lời mời này? Tại sao lại tự ép mình vào nỗi đau khổ này?

      Lâu nay, Evie và luôn rất hiểu nhau và rồi, thời gian vừa qua, Connor xa cách dần bởi các buổi hội thảo ở nước ngoài cứ nhân lên ngừng và còn giữ liên lạc với qua điện thoại nữa. Tại sao vậy? Bởi nhận ra mình đem lòng trẻ và cảm thấy thể che giấu tình của mình dưới lớp vỏ tình cảm quý mến đơn thuần được nữa. mọi thứ ở : giọng của , cử chỉ của , nụ cười của , nốt ruồi làn da , và việc biết mọi thứ về . Khi ở bên , Connor cảm thấy những gì chôn vùi sâu tận đáy lòng mình lại trỗi dậy: niềm hy vọng, khát khao được mở lòng ra với người khác và niềm tin vào tương lai. Là nhà thần kinh học, hiểu rằng chẳng phải là gì khác ngoài vấn đề sinh học, là công việc của các hoóc môn và chất dẫn truyền thần kinh. Nhưng điều ấy chẳng thay đổi được gì trong chuyện của : cần phải thoát khỏi chi phối của tình ấy.

      Ngay cả khi có được trái tim Evie, khả năng có thể mất ngày nào đó cũng đủ để từ bỏ. vừa bước sang tuổi bốn mươi lăm. ở đỉnh cao của nghiệp và nổi tiếng. giờ, vẫn còn quyến rũ và đầy hấp dẫn. Nhưng ngày sau sao? Trong mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm nữa sao?

      Bất chợt, kìm nén nổi nữa, vụt đứng dậy. làm gì ở cái nhà hàng chuyên dành cho khách du lịch này, làm gì mà lại chờ đợi người phụ nữ chẳng bao giờ có thể ? để lại tờ tiền bàn, tìm lối về phía cửa rồi bấm thang máy để rời khỏi sân thượng.

      Chiếc taxi thả Evie trước cửa nhà hàng.

      qua phòng chính và bấm thang máy để lên sân thượng.

      Hai chiếc cabin thang máy lướt qua nhau mà họ hề hay biết.

      Điều gì khiến hai người nhau gặp được nhau? vài giây đồng hồ, thoáng lưỡng lự, cơ may, sợi dây...

      Connor lấy lại xe và, tâm trí rối bời, quyết định quay lại sân bay. sắp vào đường cao tốc , trong cơn cảm hứng vừa bất chợt vừa mạo hiểm, quay xe lại và về hướng khu phố nơi trải qua thời thơ ấu.

      Ba mươi năm trôi qua nhưng Greenwood thay đổi nhiều. Quá trình tư sản hóa chạm đến phần của khu South Side vẫn chưa hề tác động tới những ngọn tháp đổ nát nơi khu phố của tuổi thơ . Connor đỗ chiếc xe hai chỗ mới toanh giữa bãi đậu xe. Vào thời còn ở đây, con xe thế này có lẽ bị bốc hơi hoặc bị thiêu rụi chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm phút. Giờ liệu nó có thể trụ được lâu hơn ? Chắc chắn là , dựa vào những ánh mắt và lời lẽ chế nhạo mà nhóm những kẻ vô công rồi nghề kịp quẳng về phía , người ta có thể đoán ra điều ấy. Connor bước qua mặt họ mà chẳng mảy may suy suyển hành trình của mình. quả bóng rổ lăn đến gần chân, cúi xuống nhặt nó lên rồi ném lại về phía hai cậu nhóc chơi " chọi " khoảnh đất. thoáng e sợ, Connor bước vào sảnh tòa nhà cũ kỹ của mình. Chỉ có mấy hộp thư bị gỡ . những hộp còn lại, nhận thấy vài cái tên quen thuộc xưa kia, nhưng còn tên gia đình nhận nuôi con.

      Nơi bậc thềm cầu thang, cậu bé lặng lẽ ngồi làm bài tập.

      Vẫn luôn có đứa, Connor vừa nghĩ vừa khẽ gật đầu chào cậu nhóc.

      Rồi theo lối cầu thang dẫn tới gian để thùng rác. Bước chân lưỡng lự, chầm chậm xuống, tay lần thanh vịn bằng bê tông. Tại sao lại làm việc này? tìm kiếm điều gì ở cái chốn lạnh lẽo và tối tăm nơi đánh mất tuổi thơ mình này?

      - THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY BIẾT BỌN TAO LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ?

      giật mình quay ngoắt lại, nhưng chẳng có ai. Chỉ là trí tưởng tượng phản lại . Ba mươi năm trôi qua kể từ buổi tối khủng khiếp ấy nhưng trong tâm trí , thảm họa vẫn luôn sống động như thế.

      Tới ngưỡng cửa, bật công tắc điện. Gian phòng vẫn ngập chìm trong bóng tối, như thể bóng đèn bị vỡ vẫn chưa được thay từ thời đó. ngập ngừng chưa bước vào. tìm cách chứng tỏ cho mình điều gì? Rằng còn sợ nữa ư? Rằng có thể đối mặt với những con quỷ của mình ư?

      E sợ, nhưng vẫn bước vào phòng và đóng cánh cửa bằng kim loại lại sau lưng.

      - LŨ HÈN NHÁT, BỌN TAO THIÊU RỤI CHÚNG, giọng hét lên trong đầu .

      Giờ đây, đứng mình trong bóng đêm, bao quanh là những khoảng tối đen đặc. cảm thấy cơ thể mình run lên và những giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng. tiếng động mới và dù trong bóng tối, dường như vẫn nhận thấy hình bóng mờ ảo của cậu bé mười lăm tuổi. Tim đập rộn lên. bước vài bước về phía đó và nhìn thấy chính mình xưa kia với vẻ xanh xao, gầy guộc và bộ quần áo quá chật so với tuổi của . Cậu bé từng là nhìn như vị khách được mong đợi từ rất lâu rồi. Connor cảm thấy nỗi sợ hãi xa xưa ấy lại trỗi dậy trong , cái nỗi sợ hãi chưa bao giờ buông tha và luôn phá rối cuộc sống của .

      - cần phải sợ nữa, cậu thiếu niên thầm với .

      Connor buồn rầu đáp lại:

      - Nhưng tôi lo sợ cho chính bản thân cậu.

      Cậu kia nhìn với vẻ như muốn trấn an:

      - Giờ em ổn rồi.

      Connor đặt tay lên vai cậu thiếu niên từng là , rồi nhắm mắt lại và để nỗi sợ hãi chầm chậm thu lại về nơi của nó.

      Và tan biến.

      Khi Connor ra khỏi tòa nhà, Evie đứng đợi gần chiếc xe ô tô. mất nhiều thời gian để tìm thấy . Sâu thẳm trong lòng mình, vẫn luôn cho rằng mọi chuyện kết thúc ở đây, dưới chân những ngọn tháp của tuổi thơ mà người ta chẳng bao giờ có thể thực rời xa.

      bước về phía , lòng đầy tự tin.

      biết rằng từ giờ mọi chuyện ổn.

      Bởi ở nơi người ta nhau, chẳng bao giờ còn bóng tối.


      RIÊNG GIỮA CHÚNG TA...

      Các bạn độc giả thân mến,
      Vậy là giờ được năm tiểu thuyết, các bạn khiến tôi thấy vinh dự và được tin tưởng khi cùng tôi theo các nhân vật và thế giới của tôi.
      Rất nhiều bạn viết thư cho tôi để bày tỏ tình cảm gắn bó của mình với những câu chuyện của tôi mà giờ đây cũng trở thành của các bạn. Tôi đọc từng lá thư và từng lời nhắn của các bạn.
      Đôi khi chúng ta được gặp gỡ nhau, trong buổi ký tặng sách nào đó: vài lời xúc động, dĩ nhiên là quá ngắn gọn; vài lời lẽ nồng nhiệt; được trao gửi vội vàng...
      Sau mỗi buổi gặp như vậy, tôi vẫn luôn có cảm giác; cảm giác chưa với các bạn điều cốt yếu nhất.
      Và điều cốt yếu nhất, đó là: cảm ơn.
      Cảm ơn vì làm cho những cuốn tiểu thuyết của tôi được sống.
      Cảm ơn vì làm cho chúng được tồn tại, được biết đến, được che chở.
      Bởi lẽ chính việc các bạn đọc chúng từ nay mang lại ý nghĩa cho những từ ngữ của tôi.
      Nhưng chắc hẳn các bạn biết tất cả những điều này rồi...
      Hẹn sớm gặp lại, giữa các trang giấy.
      Guillaume
      6 tháng Ba 2007y.
      Những câu huyền bí xuất bức tường ở Chương 10, câu là của Marie Curie (" có gì phải sợ, mọi điều đều có thể hiểu được") và câu là của Ernest Hemingway (" người đàn ông có thể bị hủy hoại, nhưng được khuất phục").
      Dưới bóng những tòa tháp chết, cụm từ được dùng ở Chương 29, là tựa đề của tập truyện tranh do Art Spiegelman minh họa, được viết sau thảm kịch ngày 11 tháng Chín.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :