1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bởi vì yêu - Guillaume Musso (32 chương + 2 đoạn kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 20: Mark & Conner - Dòng hồi tưởng thứ 2

      3 tháng Mười năm 1987
      Hai mươi mốt giờ mười tám phút

      Còi hụ đèn lóe sáng, chiếc xe cứu thương lao nhanh vào bãi đỗ xe dành cho các trường hợp khẩn cấp của Bệnh viện Chicago Presbyterian. Bất tỉnh, nằm băng ca, Connor ngay lập tức được lau rửa bằng nước ấm để làm nguội vùng da bị bỏng. Nhiều mẩu quần áo bị cháy đen bám chặt vào da cậu và cần phải gây mê cục bộ để lấy chúng ra. Sau khi luồn ống thở vào khí quản cậu, các bác sĩ cấp cứu tiến hành truyền dịch rồi chuyển cậu đến khoa chăm sóc những trường hợp bỏng nặng, ở đó cậu được bác sĩ Loreena McCormick chăm sóc.

      Chính bà là người tiến hành đánh giá sơ bộ: năm mươi phần trăm bề mặt cơ thể cậu bị bỏng; hai cánh tay, hai cẳng chân và phần trước ngực là những phần bị thương nặng nhất. Phần dưới cổ và bàn tay phải cũng bị. vài trong số những phần bị bỏng này rất nghiêm trọng và phải tiến hành chẩn đoán quan trọng. Kỳ diệu thay là khuôn mặt của cậu bị làm sao.

      Loreena cùng đồng đặt Connor dưới máy trợ hô hấp và gây mê nhân tạo trước khi bắt đầu xử lý cục bộ bằng nước tắm khử trùng và bôi kem khử khuẩn. Sau đó các vết bỏng được băng bằng những miếng gạc tiệt trùng mà người ta phải thay liên tục trong đêm để giữ ẩm và tiệt trùng ở mức tối đa.

      Bị biến thành xác ướp, người chằng chịt ống truyền dịch và thanh nẹp, Connor mắt nhắm nghiền nằm ngủ lại trong bầu khí đờ đẫn của bệnh viện. Bên đầu giường cậu, Loreena McCormick im lặng ngắm nhìn cậu. Cậu bé này đáng tuổi con trai bà.

      Mặc dù ca trực kết thúc, nhưng bà vẫn thể quyết định rời khỏi căn phòng. Thế giới dường như càng ngày càng trở nên thù nghịch, bất nhân và dã man hơn. Bà vừa mới tròn bốn mươi tuổi và biết chắc chắn rằng mình bao giờ có thể làm mẹ được nữa. Lỗi là do nghề nghiệp của bà, do những cuộc phiêu lưu tình ái mà bà thấy hợp, nhưng cũng chính là do nỗi sợ mà bà bao giờ vượt qua được: nỗi sợ đủ khả năng bảo vệ đứa trẻ trong thế giới trở nên điên rồ này.

      Trong khi bà lạc vào dòng suy nghĩ của riêng mình hai cánh cửa đột ngột mở ra, cậu thiếu niên theo sau là nhân viên an ninh xuất .

      - Để tôi gặp cậu ấy, đó là bạn tôi! Mark kêu lên trong khi người gác cổng - tay da đen khổng lồ nặng gấp ba lần cậu - tóm lấy cổ cậu.

      Loreena can thiệp và thuyết phục người gác cổng buông cậu thiếu niên ra.

      - Đó là bạn tôi! Mark vừa nhắc lại vừa tiến về phía giường của Connor.

      - Bố mẹ cậu ấy ở đâu? Loreena hỏi. Cháu biết họ ?

      - Cậu ấy có bố mẹ.

      Loreena lại gần Mark.

      - Tôi là bác sĩ McCormick, bà giải thích. Chính tôi là người chăm sóc cậu ấy.

      - Cậu ấy sắp chết phải ạ? Mark hỏi, nước mắt lưng tròng.

      Lorenna lại gần hơn nữa và nhận thấy ánh mắt cầu xin của cậu thiếu niên.

      - Cậu ấy sắp chết phải ạ? Hãy cho cháu , cháu xin .

      - Tình trạng của cậu ấy rất nguy kịch... Loreena thừa nhận.

      Bà ngừng vài giây rồi :

      - ... nhưng cậu ấy có thể có cơ hội.

      Bằng cái khoát tay, bà mời Mark ngồi xuống ghế.

      - Cháu muốn , vậy đây: bạn cháu bị bỏng hơn nửa cơ thể. Trong hai ngày tới, chúng tôi giữ cậu ấy ở trạng thái hôn mê nhân tạo. Nghĩa là cậu ấy ngủ và phải chịu đau đớn. Cậu ấy còn trẻ và có sức khỏe tốt, cậu ấy bị bỏng hô hấp và hít phải khí độc. Đó là những tin tốt.

      - Thế còn những tin xấu ạ?

      - Vấn đề là những vết bỏng có nguy cơ bị nhiễm trùng. Khi da bị bỏng, nó thể bảo vệ chúng ta trước xâm nhập của vi trùng. Vì vậy cơ thể chúng ta còn các phương tiện để chống lại tấn công ồ ạt của các mầm bệnh nữa. Đó chính là nguy cơ xảy đến với bạn cháu: các vết thương trầm trọng hơn hoặc nhiễm khuẩn hết. Đó là...

      - ... nhiễm trùng máu, cháu biết, Mark bổ sung.

      - Vì thế cần phải kiên nhẫn và tha thiết cầu xin mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.

      - Cháu tin vào Chúa, Mark . có tin vào Chúa ?

      Loreena nhìn Mark bối rối.

      - ... cũng biết nữa.

      - Chính là người cháu muốn tin tưởng, Mark quyết định. Hãy cứu cậu ấy, cháu xin .

      Trong đầu Connor

      Giữa sống...

      ... và cái chết

      Mình bay lên.

      , mình rơi xuống.

      Quá trình rơi tự do về phía bầu trời kéo dài vĩnh cửu.

      Mình bỗng. Mình nổi lên cao. Mình trượt tấm thảm bông. Mình bơi trong bể ánh sáng.

      Mình khỏe khoắn.

      Mình thấy tất cả. Mình hiểu tất cả.

      Rằng tất cả được an bài.

      Rằng tất cả đều có ý nghĩa: cái Tốt, cái Xấu, Nỗi đau...

      Mình khỏe khoắn.

      Nhưng mình biết điều đó kéo dài lâu.

      Và mình biết rằng mình quên tất cả.


      15 tháng Mười năm 1987

      giờ giai đoạn nguy kịch trong những giờ đầu tiên qua, Loreena McCormick cố gắng loại bỏ tất cả những phần hoại tử càng nhanh càng tốt. Làn da của Connor luôn được gột rửa sạch. Vẫn còn khó có thể đánh giá cách chính xác độ sâu của các vết thương. Trong thời điểm tại, tình trạng bệnh lý của cậu ổn định, nhưng nguy cơ bị nhiễm trùng và ảnh hưởng đến hô hấp vẫn còn rất lớn.

      Rồi sau đó, với con dao mổ trong tay, Loreena chăm chú rạch vài đường lồng ngực và cổ Connor để giảm áp lực lưu thông máu cục bộ và tránh làm vết thương thêm sâu. Sau đó bà lấy mẩu tương đương với hai centimet vuông da ở phần dưới mông của Connor. Bà gửi mẫu da này tới phòng thí nghiệm ở Boston, nơi mà từ hai năm nay, người ta tìm ra phương thức nuôi cấy tế bào từ phần da người. Công nghệ này trong quá trình thử nghiệm, nhưng bà vẫn muốn thử. Ngay cả khi bà biết rằng việc điều trị phải kéo dài nhiều năm và những di chứng vẫn còn rất nghiêm trọng.

      Cuối cùng bà quyết định giảm liều lượng thuốc an thần xuống để Connor dần lấy lại ý thức.

      Trong đầu Connor

      Giữa sống...

      ... và cái chết

      Mình vẫn bay, nhưng nhanh, mạnh như trước:

      Dần dần, cơ thể mình trở nên nặng như chì.

      Mình rời bỏ độ cao để tìm lại những cảm giác của con người.

      Lại lần nữa, mình sợ. Sợ đau. Sợ chết.

      Quanh mình, những đám mây mất sắc trắng để chuyển thành hơi nước màu đỏ tía, nóng bỏng và ngột ngạt.

      Mình đau khắp mình mẩy. Mình cháy nóng rực.

      tại tất cả đều màu đỏ, tất cả như dung nham, tất cả nóng chảy.

      Tất cả trở nên buồn bã.

      Kết thúc chuyến du hành. Mình choàng mở mắt và...


      16 tháng Mười năm 1987

      Khi Connor mở mắt, cậu nằm trong nhà kính khổng lồ và sáng sủa của khoa chăm sóc bệnh nhân bỏng nặng. thanh inh tai và lộn xộn ù ù trong đầu cậu. Ban đầu cậu thử cử động, nhưng ngay lập tức hiểu rằng đó là điều thể. Thế nên cậu cúi đầu xuống để nhìn cái cơ thể bị băng kín mít của mình. Đột nhiên, kỷ niệm về tấn thảm kịch trỗi dậy và nhấn chìm cậu trong nỗi kinh hãi.

      - Xin chào, cậu bạn thân của tôi, Mark trìu mến với Connor.

      - Xin hoan nghênh cháu, Connor, Loreena chào đón cậu. Cháu cảm thấy thế nào rồi?

      Cậu thiếu niên nhìn Loreena, rồi mở miệng, nhưng thể trả lời.

      - Cậu đừng lo, Mark an ủi, người ta chăm sóc cậu tốt thôi.


      17 tháng Mười năm 1987

      Với trợ giúp của y tá, Loreena gỡ trong số những đoạn băng gạc quấn quanh lồng ngực của cậu bệnh nhân trẻ. Chính Connor thậm chí còn cầu "được xem". Và giờ đây, điều cậu nhìn thấy khiến cậu kinh hãi. Nếu ban đầu cậu chớm có ý định làm người những ý định đó biến mất ngay khi cậu đưa ánh mắt nhìn xuống những vết thương. Chúng khiến cậu cảm thấy mình trở thành con quỷ, dạng Elephant Man[1] thối rữa. Cậu muốn khóc. Cậu tìm thấy lối thoát. Làm thế nào để có thể chữa khỏi những cái đó?

      - Cháu sợ là chuyện bình thường, vừa Loreena vừa nhìn thẳng vào mắt cậu.

      Connor người nữ bác sĩ này nghĩ gì. Đôi khi bà ta có vẻ cục súc và luôn thận trọng khi mọi điều. Nhưng Mark dường như tin tưởng bà ta. Bà ấy là người bên mình, cậu thậm chí trấn an bạn mình như vậy.

      - giải thích cho cháu, Loreena vừa bắt đầu vừa ngồi xuống bên cậu. ghép da có nguồn gốc động vật lên những vết thương sâu nhất.

      - Từ da của động vật?

      - Đúng: từ da lợn, đó là thủ tục thông thường. Hệ thống miễn dịch trong người cháu đào thải miếng da đó, nhưng trong thời gian, nó được dùng làm miếng băng gạc sinh học để tránh nhiễm trùng.

      - Rồi sau đó?

      - Sau đó bọn thử ghép da người.

      - Miếng da đó lấy ở đâu?

      - người cháu. Đó gọi là cấy ghép tự thân. Bằng con dao cạo, lấy số bề mặt da ở những phần cơ thể cháu bị cháy. Sau đó ghép chúng lên vết thương của cháu.

      - Như thế đủ! Connor kêu lên. Cháu bị cháy khắp người.

      - Cháu phải tin , Loreena cầu.

      - Làm sao cháu có thể tin khi mà chưa hết với cháu?

      - Cháu có lý, nữ bác sĩ thừa nhận, như thế đủ. Chính vì vậy mà bọn gửi mẫu tế bào da của cháu đến phòng thí nghiệm Boston, ở đó họ nuôi cấy để có được phần da lớn hơn từ chính da của cháu. Cháu hiểu chứ!

      - Cháu hiểu mình chết.


      Tháng Mười năm 1987

      Lần ghép đầu tiên.

      Nỗi đau khó tả chống lại những viên thuốc giảm đau.

      Cánh tay phải của Connor bị nẹp chặt; cổ cậu bó trong mũ thạch cao.

      Mark đến thăm Connor hàng ngày. Cậu đọc cho bạn nghe Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas. báo thù khôn nguôi của người đàn ông, nạn nhân của bất công và bị ngồi tù trong mười lăm năm.

      báo thù khôn nguôi...


      Giáng sinh năm 1987

      Connor gầy gò đến mức đáng sợ.

      Liệu người ta có thể sụt mười lăm ki lô trong vòng hai tháng?

      Bác sĩ Loreena giải thích rằng, mặc dù được cung cấp lượng calo lớn, nhưng những vết bỏng nặng bị dị hóa dữ dội khiến cơ thể kiệt sức và làm cho những vết thương này dễ bị nhiễm trùng.

      Tay phải của cậu bị nặng nhất.

      Ngày 25 tháng Mười hai, người ta buộc phải cắt đốt ngón tay của cậu.

      Giáng sinh an lành!


      Tháng năm 1988

      Kể từ khi Connor bị tấn công, cảnh sát chỉ đến thấm vấn cậu lần duy nhất. Cậu kể tất cả cho họ. Cậu thậm chí cung cấp cả tên và địa chỉ, nhưng chẳng có gì xảy ra tiếp nữa.

      Tuy nhiên Mark tiến hành điều tra: cả hai tay buôn ma túy vẫn lang thang ngoài khu phố, thậm chí lẩn trốn cũng chẳng thèm làm ra vẻ kín đáo.

      Trong đầu Connor, ý nghĩ bắt đầu nảy ra. Ý nghĩ về trả thù khôn nguôi.


      Tháng Hai năm 1988

      Tại chỗ này chỗ khác cơ thể Connor, những miếng da ghép đem lại kết quả.

      Lớp thịt da vẫn lồ lộ.

      Phải bắt đầu lại từ con số .

      Cánh tay phải giờ thể sử dụng được, cậu buộc phải dùng tay trái để viết.

      Để luyện tập, cậu vẽ lên tập giấy vẽ trong hàng giờ liền những phác thảo và chân dung.

      Luôn là cùng khuôn mặt. khuôn mặt khiến cậu nguôi ngoai.

      khuôn mặt phụ nữ biết xuất từ đâu.

      phụ nữ mà cậu còn chưa quen biết...


      Mùa xuân - mùa hè năm 1988

      Những miếng ghép da này nối tiếng miếng ghép da kia và, dần dần, lớp da bề mặt tái tạo lại để thay thế những vết sẹo chằng chịt được nén lại với trợ giúp của vải co dãn.

      Cách đây thời gian, cậu bắt đầu học lại với giáo viên giảng dạy từ xa dành cho những thanh niên nằm viện. Cậu từ bỏ việc học. Bởi đó là điều duy nhất an ủi cậu ngoài có mặt thường trực của Mark.


      Mùa thu năm 1988

      Những vết bỏng ở chân buộc cậu phải nằm dài.

      năm trôi qua mà cậu vẫn còn trong tình trạng đau đớn khủng khiếp.

      ngày nào là đau.

      đêm nào là gặp ác mộng.

      Chỉ điều chắc chắn là: người ta thể vô thoát khỏi hành trình này.

      Người ta thể thoát khỏi đó trong tình trạng tốt hơn.

      Người ta thể thoát khỏi đó trong tình trạng khỏe hơn.


      Tháng Mười hai năm 1988

      Buổi sáng ngày Giáng sinh.

      Loreena McCormick mở cửa phòng Connor. Kể từ mười bốn tháng nay, hôm nay là ngày đầu tiên chiếc giường ở đó có người nằm. Hôm qua, cậu thanh niên được chuyển đến trung tâm hồi phục chức năng ở đầu kia thành phố, nhưng bà phải là người giám sát việc cậu chuyển .

      Loreena đứng đó vài phút, bất động trong làn ánh sáng lạnh lẽo và xanh lơ tràn ngập khắp căn phòng. Thi thoảng, khi trong số các bệnh nhân của bà rời khỏi khoa, bà cảm thấy vô cùng trống rỗng. Và đặc biệt là trường hợp ngày hôm nay. gối, Connor để lại phong bì cho bà. Ở mép gấp phong bì, ban đầu cậu viết "Bác sĩ McCormick", nhưng sau đó cậu gạch lời xưng hô quá trang trọng này chỉ để viết đơn giản:

      Loreena

      Bà để chiếc phong bì vào túi áo blouse. Lúc nào về đến nhà bà mở nó ra.

      Trong ngăn tủ của chiếc bàn đầu giường ngập đầy giấy. Loreena xem xét chúng: hàng chục bức vẽ cùng khuôn mặt ám ảnh, khuôn mặt thiếu phụ bà quen biết.

      Mắt bà nhìn chăm chú hồi lâu vào những phác thảo.

      Rồi bà quyết định xếp chúng vào hồ sơ bệnh án của Connor.

      ngày nào đó, có thể, bà biết được nhiều hơn.


      Tháng Sáu năm 1989

      Connor nhận bằng tốt nghiệp phổ thông trung học.

      Cậu rời trung tâm phục hồi chức năng và chuyển đến hội quán thanh niên.

      Trong vòng sáu tháng, cậu theo các buổi tập liệu pháp vận động và xoa bóp để các bộ phận cơ thể lấy lại linh hoạt. Cổ và lồng ngực cậu trở nên đỏ và tim tím. Việc các vết sẹo khi liền lại co rút khiến cậu thể thực nhiều chuyển động, buộc cậu phải học lại những cử chỉ đơn giản nhất: bộ, ăn, ngồi, viết...

      Nhưng những vết sẹo khác, dù là vô hình, lại rạch hằn trong tâm hồn cậu và làm cậu đau khổ theo cách khác.

      Lần đầu tiên kể từ năm rưỡi qua, cậu bước ra đường và cậu sợ tất cả: ô tô, con người, cuộc sống... Tiếng động nhất cũng khiến cậu run rẩy. Tất cả quá nhanh. Tất cả chỉ là tấn công.

      Để nỗi đau dịu , cậu tin chắc rằng chỉ có phương cách: trả thù khôn nguôi.


      Tháng Mười năm 1989

      Connor phải mất quá nhiều thời gian để tìm chúng: cả hai tay chị buôn bán ma túy trú trong tòa nhà được cải dụng, nằm ngay sau đường ray xe lửa. Nhiều ngày trôi qua, Connor theo dõi chúng để ghi lại thói quen và nắm bắt tình hình. Trong vòng hai năm, hai tay này được thăng cấp. Chúng còn là những kẻ bán hàng thứ cấp nữa, mà là những tay trùm kiểm soát nắm phần lớn thị phần buôn bán heroine của khu phố Nam. Vì rất hiếm khi chúng di chuyển riêng lẻ, Connor chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động.

      Và thời điểm thích hợp, chính là tối nay.

      Cậu thấy hai gã đó rời khỏi quán bar và có thể nhận thấy chúng ngà ngà say. Đến bãi đỗ xe, chúng chui vào chiếc Mustang cũ rích màu gỉ sắt. Connor để chúng trước, cậu thích chạy bộ để thử thách những vết thương.

      Rốt cuộc khi cậu đến được khu nhà đổ nát, bấy giờ là hai giờ sáng. Cậu bước vào tiền sảnh tối om, nơi tất thảy các hộp đựng thư bị nhổ . Trong bóng tối, cậu bước lên cầu thang. Cậu còn cảm thấy sợ nữa. Cậu bước đến trước cánh cửa dường như rung bần bật trước tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ phía bên kia. Bằng cú đạp, cậu đạp gãy cánh cửa - hành động mà cậu thực hàng trăm lần trong Chương trình phục hồi chức năng của mình.

      ngồi chiếc tràng kỷ sụt hỏng, hai gã buôn ma túy sững sờ nhìn cậu. Chúng say và phê thuốc. Connor bước vào phòng. Đó là căn hộ thảm hại ngập trong thứ ánh sáng vàng vọt và xanh lục. chiếc thùng gỗ để đóng hàng được dùng làm bàn la liệt bơm kim tiêm, gói bột trắng và khẩu súng với báng súng mạ bạc đặt chiếc va li mở toang, bên trong toàn đô la.

      trong hai tên trùm ma túy chìa tay với khẩu súng, nhưng quá muộn. Connor vừa mới đá chiếc va li văng ra và chính cậu là người vớ được khẩu súng.

      Cậu chĩa nòng súng về phía hai tên trùm, sẵn sàng nhả đạn.

      Hai gã vừa nhìn cậu vừa lắc đầu.

      - Mẹ kiếp, nhưng mày là thằng nào? trong hai tên hỏi.

      - Tao là ai à?...

      Connor đứng bất động. Cảnh tượng này, cậu diễn diễn lại hàng chục lần trong đầu, nhưng bao giờ cậu dự kiến rằng hai kẻ tấn công mình thậm chí nhận ra cậu.

      Cậu cho tay vào túi áo bu dông và lôi ra cặp còng cảnh sát, mua với giá năm đô la từ tay cớm biến chất.

      - Còng tay vào lò sưởi! cậu ra lệnh.

      - Đợi , chúng ta có thể thương...

      Tiếng súng nổ cắt ngang câu của tay trùm ma túy. ta đưa tay ôm đùi và nhận thấy đùi mình đẫm máu.

      - Còng tay lại, Connor nhắc lại.

      Hai gã vô dụng răm rắp làm theo, tự còng tay mình vào lò sưởi bằng gang vốn nổi lửa từ lâu lắm rồi.

      Tao là ai à?...

      Connor tắt bộ dàn hi-fi phát bài rap inh tai.

      Tao là ai à?...

      Cậu cởi áo bu dông và áo sơ mi.

      giờ cậu cởi trần trước mặt hai kẻ tấn công mình và cậu trưng ra cho chúng xem những vết bỏng, như nghi lễ của người nguyên thủy.

      Tao là ai à?...

      Mắt hai gã đàn ông lộ vẻ chẳng hiểu gì. Ánh mắt chúng ánh lên nỗi sợ hãi và sững sờ.

      Connor bước ra hành lang, lấy bi đông xăng mà cậu mang theo rồi quay trở lại phòng.

      Tao là ai à?...

      Giờ đây, vai diễn đảo ngược.

      Nạn nhân trở thành đao phủ và đao phủ là nạn nhân.

      Cái tốt thành cái xấu; cái xấu thành cái tốt.

      Tao là ai à?... cậu vừa tự hỏi vừa đổ xăng vào hai kẻ tấn công mình trươc skia.

      Chúng hét lên, nhưng cậu nghe thấy chúng. Những tiếng kêu khác, trong đầu cậu, vang lên như tiếng vọng lại:
      THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY ĐẦM MÌNH TRONG ĐỐNG RÁC ĐẤY HẲ? MÀY BIẾT BỌN TAO LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ? BỌN TAO THIÊU RỤI CHÚNG!

      Tao là ai à?... cậu vừa tự hỏi vừa quẹt diêm.

      Vào thời điểm lửa bắt đầu bén cháy, cậu nghĩ lại điều mình với Mark trước kia: nếu chúng ta từ bỏ những giá trị của mình, chúng ta từ bỏ tất cả.


      Ngay đêm hôm đó
      Năm giờ sáng

      Chiếc Mustang màu gỉ sắt đậu dọc theo vỉa hè, ngay cạnh trường công.

      Connor xuống xe, nhặt nắm sỏi rồi ném vào trong số những ô cửa sổ của căn hộ người bảo vệ.

      Chỉ phải đợi vài giây và đầu Mark xuất .

      - Cậu làm cái quái gì vậy, Connor? Cậu biết mấy giờ rồi ?

      - Mặc quần áo , Mark. Mang theo ví, tiền bạc và giấy tờ .

      - Để làm gì?

      - tranh cãi nữa.

      Mark gặp lại cậu bạn sau năm phút.

      - Chuyện gì xảy ra vậy? Mark hỏi. Mặt cậu bẩn kìa.

      - Lên xe , Connor vừa ra lệnh vừa chỉ vào chiếc Mustang.

      - Nhưng con xe này là của ai vậy?

      - Nào nhanh lên! Tớ giải thích cho cậu đường .

      Connor ngồi trước vô lăng và bắt đầu chạy về phía Loop. Được năm phút, cậu quay sang phía Mark để hỏi:

      - Cậu có nhớ điều tớ với cậu: ngày nào đó cậu có cơ hội thoát khỏi đây để học tiếp ?

      - Chắc chắn là mình nhớ.

      - Thế này nhé, cơ hội của cậu, chính là tối nay, cậu vừa khẳng định vừa chỉ về phía chiếc va li bằng kim loại mà cậu lấy từ nhà hai tay trùm ma túy.

      Mark mở chiếc va li và bật ra tiếng huýt sáo.

      - Tất thảy đống xìn này là gì vậy?!

      - Đó là để trả học phí cho cậu.

      - Nhưng...

      - Nghe này, chúng ta có nhiều thời gian, vậy nên đừng làm phức tạp mọi chuyện thêm nữa.

      Connor lục tìm trong túi áo rồi đưa cho Mark vé tàu.

      - Tớ chở cậu đến nhà ga trung tâm. có tàu New York khởi hành lúc sáu giờ mười lăm. Cậu mang tiền theo người và bao giờ quay trở lại đây. Cậu hiểu chứ?

      - Thế còn cậu, khi nào cậu gặp lại mình?

      - bao giờ, Connor vừa trả lời vừa lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của nhà ga.


      Sáu giờ sáng

      Hai người bạn ngồi sát bên nhau trong khoang lái ô tô đậu tại vị trí trả tiền. Connor vừa mới kết thúc câu chuyện của mình và Mark vẫn còn thấy sốc.

      - Cậu phải , Connor vừa vừa nhìn đồng hồ. Tàu sắp chạy rồi.

      - Nhưng còn cậu, cậu làm gì? Mark hốt hoảng hỏi.

      - Tớ đến đồn cảnh sát trình diện, Connor vừa trả lời vừa rời khỏi chiếc Mustang.

      Đến lượt Mark xuống xe và theo sát gót bạn mình.

      - Mình nếu có cậu.

      - Cậu ngừng than vãn ! Connor bực mình. Tớ bao giờ rời khỏi đây được nữa, tất cả kết thúc! Tớ để lại dấu vết khắp nơi. Cảnh sát chẳng mất nhiều thời gian trước khi tìm ra tớ.

      - Chưa chắc, Mark , ngọn lửa, nó phá hủy tất thảy. Và rồi cả hai gã đó, ai thương tiếc chúng cơ chứ? Chẳng ai cả! Cảnh sát nghĩ là các băng nhóm tội phạm thanh toán nhau, chỉ có thế thôi.

      Hai cậu trai đến ke đường sắt. Dù là sáng sớm, hành khách chen chúc đông nghịt dọc theo đường ray.

      - Nào, Connor , chúc may mắn, bạn thân mến.

      - Hãy cùng mình! Mark vừa bước lên toa tàu vừa kêu lên. Chúng mình luôn cùng nhau mà.

      Cậu muốn thêm điều gì đó nhưng giọng cậu bị át bởi tiếng còi inh tai báo hiệu tàu sắp khởi hành.

      Đứng ke, Connor để bạn mình tiếp.

      - Nghe này, Mark, cậu phải khỏe mạnh. Cậu có thể bắt đầu cuộc đời mới, nhưng đối với tớ, tất cả quá muộn rồi: tớ chẳng còn chút sức lực nào nữa, tớ chẳng là gì nữa cả.

      - Mọi chuyện ổn thôi, mình giúp cậu! Cả hai chúng ta luôn cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Chính nhờ thế mà chúng ta mới vượt qua được!

      Vị trưởng ga kiểm tra xem các cửa lên xuống đóng hết chưa.

      Connor bước vài bước ke. Đột nhiên, toàn bộ nỗi sợ hãi được kìm nén nay lại trỗi dậy. Cậu cảm thấy mình run rẩy, bồn chồn. Trong đầu cậu, tất cả nhòa . thanh biến dạng trước khi trở nên thể nghe được nữa. Đột nhiên, im lặng hoàn toàn. Đột nhiên cậu lảo đảo rồi ngã vật xuống.

      Mark nhảy xuống ke. Cậu cúi xuống bạn mình, đỡ bạn dưới cánh tay và, bằng tất cả sức lực, kéo bạn vào bên trong toa tàu.

      Sau hồi còi cuối cùng, đoàn tàu chuyển động với những tiếng động kéo dài và những cú giật nảy mình.

      Khi đầu tàu rời khỏi nhà ga, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi nó. Mark nhìn qua ô cửa kính. làn ánh sáng màu tía và da cam chiếu xuyên qua đám mây.

      Trong suốt cuộc đời, cậu luôn nhớ đến màu của bầu trời vào buổi sáng hôm đó.

      Buổi sáng cả hai cùng nhau ra .

      ---------------
      Chú thích
      [1] Bộ phim kinh điển Người voi của điện ảnh Mỹ sản xuất năm 1980.

    2. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 21: Phía tầng mây

      Chúng ta như những quả hồ đào
      Cần phải bị đập nát mới lộ mình

      Khalil GIBRAN​
      -o0o-​

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười lăm giờ

      Xa.

      Rất xa phía dưới thân máy bay, tầng mây dày che kín toàn bộ phong cảnh, ngăn cách chiếc Super Jumbo[1] với phần đất của con người thêm chút nữa.

      Mark hết sức ngạc nhiên khi thấy mình trải lòng đến thế. Chuyến du hành ngược về thời thơ ấu cho phép trong chốc lát quên phản bội của Nicole và khiến cảm thấy dễ chịu thoải mái. Ở đâu đó, thổ lộ tâm tình giải thoát .

      Cùng với việc kể về quá khứ, có thể nhìn lại con đường qua hơn. Trong khoảng thời gian mười lăm năm, hai quả bom phát nổ, trước tiên là trong cuộc đời của người bạn rồi sau đó là trong chính cuộc đời . quả suýt phá hủy Connor vĩnh viễn và đưa đến vòng lao lý. Quả kia - việc Layla bị bắt cóc - nhấn chìm Mark trong tiến trình tự hủy đưa đến ngưỡng cửa của cái chết. Trong cả hai trường hợp, sống sót của họ phải là kết quả của điều gì lớn lao cả: đấu tranh và phần may mắn.

      Evie mê say lắng nghe câu chuyện của Mark. trẻ tìm thấy trong tuổi thơ của Connor tiếng vọng dội lại chính câu chuyện của mình. Ngay từ khi còn rất trẻ, Connor phải đối mặt với cùng những câu hỏi mà đặt ra ngày hôm nay: làm sao sống sót được qua nỗi đau? Liệu trả thù có phải là cách đáp trả tốt nhất hành vi tội lỗi?

      nghiêng người về phía ô cửa sổ và cảm thấy tình cảm vô hạn trào dâng khi ngắm nhìn biển mây.

      Vì lẽ đó nhắm nghiền mắt và đến lượt mình chìm đắm vào những kỷ niệm...

      ---------------
      Chú thích
      [1] Tên gọi khác nữa của Airbus A380.

    3. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 22: Evie - Dòng hồi tưởng thứ 4

      New York
      Đêm Giáng sinh 2006
      Hai rưỡi sáng

      khí lạnh cóng và buốt giá.

      Toàn thân tê cóng vì lạnh, Evie lê lết giữa khu Greenwich Village. Chẳng có gì bỏ bụng từ sáng đến giờ, cảm thấy bụng mình sôi ùng ục. Tất cả cơ bắp cũng như xương khớp của trở nên đau nhức và mỗi hơi thở ngay lập tức biến thành hơi nước. ba tuần nay, ở New York và hầu bao còm cõi tan chảy như lớp tuyết dưới ánh mặt trời và chẳng còn, cho đến thời điểm tại, đồng đô la nào trong túi cả. Ban đầu, nương mình trong khách sạn tồi tàn ở Harlem rồi sau đó là tại cư xá ở Đại lộ Amsterdam, nhưng tối nay, chẳng biết ngủ ở đâu. Tuy vậy vẫn còn phải chịu đựng khoảng chục ngày nữa: khoảng thời gian cần thiết để giết chết Fraig Davis. đến bệnh viện nơi kẻ sát hại mẹ làm việc nhưng người ta thông báo rằng tay bác sĩ nghỉ cuối năm với gia đình ở châu Âu. ta quay trở lại vào tuần đầu tiên của tháng Giêng. Chẳng hề chi, Evie đợi đến ngày đó. Revenge is a dish best savored cold[1] ...

      Trong những tòa nhà sang trọng bao quanh , bữa ăn nửa đêm Giáng sinh kết thúc. Những ô cửa sổ truyền đến phần bầu khí lễ hội: nhạc, tiếng cười vang. Đại lộ 6, tấm áp phích sáng rực đập vào mắt : Hãy để tinh thần đêm Giáng sinh cuốn bạn ! Rồi sau đó, xa hơn chút nữa: Tối nay, tất cả đều có thể! ngước mắt nhìn lên trời. Gia đình, những truyền thống, ước mơ đều chưa bao giờ có chỗ đứng trong cuộc sống thường nhật của . Còn về lời hứa "tinh thần đêm Giáng sinh", đó là điều ngu ngốc mà người ta chỉ thấy trong những bộ phim cổ lỗ và bao giờ thực tồn tại. Hoặc là nó biến mất từ rất lâu rồi để nhường chỗ cho chứng cuồng tiêu dùng vô độ.

      chiếc Aston Martin màu bạc mới toanh phóng vụt qua mặt rồi dừng lại trước đèn đỏ cách vài mét. Khi Evie bước đến ngang tầm chiếc xe, thấy chiếc túi xách bằng da được đặt hớ hênh ở băng ghế sau cũng như có tín hiệu cho thấy hệ thống khóa cửa được khởi động. trẻ lùi lại ba bước để bị phát . Cúi khom mình vô lăng, người đàn ông ốm yếu day day mí mắt. Evie do dự. chưa bao giờ ăn cắp cái gì cả, nhưng điều này dường như quá dễ dàng: mở cửa ra, cướp lấy chiếc túi xách rồi chạy trốn. chiếc xế như thế kia đáng giá cả gia tài, và chiếc túi xách bằng da - được bọc bằng loại vải Monogram nổi tiếng với những chữ cái viết tắt LV - chắc chắn phải là đồ giả được rồi. sẵn sàng đưa tay cho người ta chặt nếu như tìm thấy vài trăm đô la tiền mặt trong đó. Đấy là chưa kể đến món tiền mà có thể có khi đem chiếc túi này bán lại, nếu như xoay xở tốt. Cái cho phép sống sót trong ít nhất hai tuần nữa. Cái cho phép hoàn tất việc trả thù.

      Trong ô tô, tay kia vừa mới cầm lấy điện thoại di động để trả lời cuộc gọi. Trong vòng chưa đến giây, Evie mở cửa và cướp lấy chiến lợi phẩm trước khi co giò chạy. Sau khi chạy được khoảng năm mươi mét, vừa quay lại vừa nhăn nhó: nghĩ rằng gã đàn ông đuổi theo nhanh chóng bỏ cuộc. Nhưng bất hạnh thay cho , ta còn trẻ và ta chạy rất nhanh.

      Ngu ngốc!

      Tuyết vẫn rơi thành từng bông lớn và mặt đất trở nên trơn trượt. Khi Evie hiểu rằng mình bị bắt kịp, thử liều được ăn cả ngã về và đột ngột băng qua đường giữa dòng xe cộ, chấp nhận đối mặt nguy cơ bị đâm lộn nhào. Nhưng chẳng ích gì. Người đàn ông theo sát gót và vài giây sau, ta lao cả cơ thể mình về phía , thô bạo đẩy xuống mặt đất băng giá. Đầu va vào vỉa hè nhưng cú va chạm được tuyết làm giảm .

      - Trả lại tôi cái đó! người đàn ông vừa ra lệnh vừa bẻ quặt tay ra sau lưng.


      2h 37

      - Buông tôi ra! Evie vừa giãy giụa vừa kêu lên.

      Người đàn ông lấy lại chiếc túi xách, nhưng ta vẫn nắm chặt cánh tay . ta lôi đến dưới ánh đèn đường, điều đó cho phép Evie nhìn ta kỹ hơn. Đó là gã tóc nâu cao lớn, ăn mặc bảnh bao sang trọng, dáng người thanh mảnh và khuôn mặt mệt mỏi. Nếu có tia nhìn tối sầm và cặp lông mày nhíu lại - biểu lộ mối bận tâm lo lắng của - người ta có lẽ lầm tưởng vừa bước ra từ cuốn ca ta lô mới nhất của hãng thời trang Hugo Boss.

      Người đàn ông này, hình như từng gặp ở đâu đó rồi.

      Nhưng ở đâu cơ chứ?

      - tên là gì? ta hỏi.

      - FUCK OFF! lăng nhục .


      2h 40

      - Nghe này, tôi là bác sĩ, tôi có thể tìm cho nơi ở cho đêm nay.

      - muốn cứu tôi, đúng ?

      - Tôi muốn giúp .

      - Tôi cần giúp đỡ của !


      2h 42

      - Tôi trả tiền bữa ăn nóng sốt cho được ? đề nghị.


      3h 01

      Ngồi chiếc ghế băng bằng vải da cũ, Evie vừa kết thúc chiếc hamburger vừa quan sát, qua khung cửa kính, người đàn ông hút thuốc. ta khẳng định mình là bác sĩ, nhưng liệu đó có phải là thực? ta rằng ta muốn giúp đỡ , nhưng liệu ta có chân thành ? học được cách dè chừng những ai mà hành vi của họ khiến cảm thấy bối rối. những muốn tin tưởng , nhưng rất sợ mình phải thất vọng.

      - Hamburger thế nào? hỏi khi gặp lại .


      3h 14

      - Đợi ! kêu lên để giữ lại. thể như thế này được. Trời lạnh lắm, nguy hiểm đấy. Tôi tìm cho nơi nghỉ tối nay.

      nhìn trong khi tiến lại gần, nhưng lắc đầu buồn trả lời .

      - Chí ít hãy cầm lấy cái này, vừa vừa lục tìm trong túi áo tấm danh thiếp. Trong trường hợp đổi ý...
      Nhưng Evie biết rằng trường hợp đó xảy ra.


      3h 45

      chia tay được nửa giờ đồng hồ và bắt đầu thấy hối tiếc vì điều đó. lạnh đến nỗi xương cốt va vào nhau lập cập trong thân hình mảnh mai. Chứng đau nửa đầu - kẻ thù sừng sỏ kể từ khi còn - vừa mới tái xuất với mức độ dữ dội khiến buồn nôn và buộc phải phải dừng ngay giữa vỉa hè, quá yếu để tiếp tục tiến lên.

      xem xét vài tòa nhà xung quanh. số khu nhà có người trực đêm đứng gác ở hành lang. số khác - như tòa nhà ngay trước mặt - có người gác cổng, nhưng lại được bảo vệ bằng mã truy nhập. Trong rất nhiều căn hộ, những vị khách cuối cùng quyết định cáo từ. Dù thế nào nữa, đó là điều xảy ra tại số 37 phố Fenweet, nơi có ba cặp tình nhân chuếch choáng say cùng nhau rời khỏi tòa nhà Paradiso.

      Evie giữ cửa cho họ và, nhân lúc lộn xộn, thành công trong việc khiến bọn họ nghĩ là sống ở đây. giả vờ gọi thang máy và, khi bọn họ đủ xa, liền bắt đầu tìm xó xỉnh nào đó có thể ngủ vài giờ. tìm thấy chỗ, hơi khuất chút, ngay gần cánh cửa dẫn đến hầm chứa đồ. ấm lắm, nhưng như thế này còn tốt hơn là chẳng có gì. ngồi tựa lưng vào tường, co rúm mình dưới lớp áo măng tô rồi nhắm mắt, để mặc những suy nghĩ dẫn đến với người đàn ông mà vừa mới gặp đường. Ngay khi ta chuyện với , về phần mình, cảm nhận thấy thân thuộc lạ thường, như thể quen ta từ lâu lắm rồi. Chưa bao giờ ta tên mình, nhưng Evie chợt nhớ rằng ta đưa cho tấm danh thiếp. Vì vậy lục tìm tỏng túi áo để lôi ra tấm danh thiếp rồi đưa lên ngang tầm mắt. Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, cũng có thể đọc được tên vị bác sĩ và rồi, đột nhiên, đó đúng là cú sốc.

      Người đàn ông đó, chính là Connor McCoy!

      Evie đứng bật dậy ngay. bật hệ thống rơ le điện rồi lôi từ trong túi xách ra cuốn sách mà nhặt được trong đêm tại phòng của khách sạn Oasis ở Las Vegas. Kể từ đó đến nay, luôn mang nó bên mình, như lá bùa hộ mệnh có khả năng bảo vệ trước những vận rủi.

      Sống sót do Connor McCoy viết

      nhìn bức ảnh chụp ở mặt sau cuốn sách, nó khẳng định danh tính của người đối thoại bí . Giờ hiểu tại sao khuôn mặt ta lại thân quen đến như vậy. Ngốc ! để người duy nhất Trái đất này mà muốn gặp bỏ . Nhanh nào! thu dọn hành lý, quyết tâm tìm .

      Trong khi sửa soạn rời khỏi tòa nhà, nhận thấy chiếc xe cảnh sát, đèn pha quay hụ còi inh ỏi, đậu trước lối vào. Evie lập tức hiểu rằng đám cảnh sát này đến vì . Những người ở trong tòa nhà hẳn nghe thấy tiếng động và báo cảnh sát. đặc quyền của các khu phố giàu có, Sở Cảnh sát New York chậm trễ cử ngay toán tuần tra đến.
      Thực tế là có hai tay cảnh sát thân hình lực lưỡng, vũ trang đến tận răng rời chiếc xe cảnh sát như thể họ đến để bắt Bin Laden.

      - ta kia kìa! trong hai người vừa kêu lên vừa chĩa đèn pin về phía cửa ra vào.

      Họ bấm mã mở cửa rồi ước vào hành lang, tay lăm lăm súng.

      - Nào, , theo chúng tôi, đừng lôi thôi.

      ---------------
      Chú thích
      [1] Tiếng trong nguyên bản: Trả thù là món ăn ngon nhất khi thưởng thức lúc nguội tanh nguội ngắt.

    4. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 23: Mật khẩu

      Biết được bí mật của người khác là quyền năng đầy sức mê hoặc.
      Michael CONNELLY​

      -o0o-​

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười sáu giờ

      Phần lớn hành khách chuyến bay 714 ngủ gà ngủ gật trong khi tiêu hóa món cơm Ý cùng nấm tổ ong và bánh crêp nhân táo dầm của suất ăn được phục vụ máy bay. Tai nghe gắn chặt đầu, số khác thả mình chìm đắm trong những bộ phim hay Chương trình ca nhạc do hãng hàng phục vụ.

      Mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, Evie gặp lại Layla tại xứ sở ước mơ. Mong muốn máy bay hạ cánh nhanh nhanh, Mark ngọ nguậy liên tục ghế ngồi, đồng thời lo lắng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. cảm giác cần phải khẩn trương xâm chiếm . thể đợi đến New York để tìm hiểu hành vi bí đầy bất ngờ của Nicole. cần phải tìm thấy điều gì đó.

      Ngay bây giờ.

      cúi nghiêng về phía dãy ghế chính giữa khoang máy bay. Ở trước hai hàng ghế, mệt mỏi và đeo cà vạt, doanh nhân chăm chú theo dõi tỷ giá Chứng khoán Internet. Bị thúc đẩy bởi ý tưởng nảy sinh bất chợt, Mark rời chỗ ngồi và bước lối , tay trái cầm cốc nước cam mà Eive vừa mới uống dở. Đến trước mặt nạn nhân, vị bác sĩ làm ra vẻ bị vấp và cố tình đổ chỗ nước hoa quả lên áo sơ mi và quần của vị doanh nhân.

      - PHẲI CẨN THẬN CHỨ! Vị này hét lên khi nhận thấy mức độ thiệt hại.

      - Tôi xin lỗi, Mark xin lỗi cụt lủn.

      rút gói khăn giấy Kleenex từ trong túi áo ra và, thay vì thấm hút chất lỏng, lại làm chúng kéo dài hơn nữa, khiến vết bẩn lan rộng và nhanh chóng trở nên dính dáp.

      - Để mặc đấy! nạn nhân của ra lệnh, mong muốn nhanh chóng thoát khỏi kẻ vụng về này. Tôi tìm chút nước vậy.

      ta đứng dậy, cẩn thận lau vài giọt nước rơi bàn phím máy tính rồi cất máy tính vào ô hành lý trước khi về phía toa lét, vừa vừa cáu gắt:

      - .... bộ trang phục Kenzo giá nghìn đô... cuộc họp với đối tác Nhật... khả năng được quyền chọn mua cổ phiếu...

      Mark giả bộ tiếp rồi quay trở lại. Để tránh những tia mặt trời vàng cam, người ta kéo phần lớn tấm rèm che lại khiến bên trong máy bay chìm trong vùng tranh tối tranh sáng rất thuận tiện cho việc nghỉ trưa hay xem phim.

      Tỏ ra hết sức tự nhiên, Mark mở ngăn đựng hành lý để lấy chiếc máy tính rồi mang về chỗ của mình. liếc nhìn về phía cuối máy bay. Có hàng dài đợi trước toa lét: với chút may mắn, có thể có khoảng chục phút trước khi gã đàn ông kia nhận ra chiếc máy tính biến mất.

      lôi máy tính ra khỏi túi rồi cẩn thận mở máy. tờ bướm phát cho hành khách, đọc thấy rằng kỹ thuật tiên tiến nhất nay cho phép kết nối Internet tốc độ cao qua mạng dây. Vì vậy khởi động trình duyệt web.

      Trình duyệt web mở ra trang Google. Mark gõ vào cụm "danh bạ tra ngược" và kích vào trong những trang web được công cụ tìm kiếm đưa ra. Trong phần mục tìm kiếm, đánh số điện thoại mà đầu giờ chiều nay gọi được cho Nicole. Quá trình phân tích chỉ diễn ra trong vài giây và đưa ra kết quả vô cùng bất ngờ:

      Connor McCoy, Psy.D[1]

      Time Warner Center

      10, Colombus Circle

      New York 100119

      Đó là số điện thoại của văn phòng mới của Connor! Giọng ra lệnh cho Nicole gác máy, chính là giọng người bạn thân nhất của . Giờ có thể chắc chắn về điều đó. Vậy tại sao lại nhận ra ngay lập tức nhỉ? Và vợ có thể làm cái gì ở nhà Connor được chứ?

      Bối rối, ngừng trong vài giây mà biết hướng quá trình tìm kiếm vào đâu. Nếu nhớ lầm, trước khi Nicole vẫn dùng tài khoản Hotmail để kiểm tra thư từ khi phải đâu đó. vào trang chủ, gõ "nicole.hathaway" trong phần tên đăng nhập.

      Giờ con trỏ nhấp nháy để mời điền mật khẩu của vợ . biết mật khẩu.

      Trong quãng thời gian sống với , chưa bao giờ thuộc típ người ghen tuông. Mối quan hệ vợ chồng của họ dựa tin tưởng lẫn nhau và Mark chưa bao giờ có hứng thú lục lọi túi của vợ hay giải mã những cuộc gặp gỡ được ghi trong sổ tay của .

      Lẽ ra có thể...

      biết nhiều về công nghệ thông tin, nhưng chắc chắn phần mềm "gián điệp" có khả năng truy nhập tài khoản của vợ . Bất hạnh thay, Mark có phần mềm đó trong tay. chỉ có trí não trong tay và chỉ bấy nhiêu thôi đủ. Thậm chí ngay cả vị bác sĩ giỏi nhất cũng thể đoán mật khẩu bằng cách dựa vào việc phân tích tâm lý đơn thuần. Dù thế nào nữa cũng thể tìm ra trong vòng năm phút. Tuy vậy, Mark đành bỏ cuộc mà thử vài giải pháp.

      Mọi người chọn mật khẩu bằng cách nào? Trước tiên là lương tri lên tiếng trả lời : họ, tên, tên của người bạn đời, tên của con cái, tên của thú nuôi trong gia đình...

      Vì vậy thử liên tiếp

      nicole

      hathaway

      layla

      mark

      pyewacket (tên của con mèo Xiêm)

      thành công.

      Sau đó quay sang thử các con số:

      06.06.74 (ngày sinh của Nicole)

      19.08.72 (ngày sinh của chính )

      15.05.96 (ngày họ gặp nhau)

      10.09.96 (ngày cưới của họ)

      11.01.97 (ngày sinh của Layla)

      thử lại với các con số có "." Rồi sau đó lại thay "/" vào chỗ dấu chấm. Để chắc chắn hơn, thậm chí còn thử các dữ kiện với năm có bốn chữ số.

      thành công.

      Tiếp theo là gì?

      còn gõ thêm các dữ kiện khác, vì chúng vừa chợt đến với : số điện thoại, số biển đăng ký xe, số thẻ Bảo hiểm xã hội... cũng thử cả chiều cao, cỡ giày và cân nặng của . Và cả:

      Màu sắc thích nhất của ?

      Màu đỏ son.

      Cuốn tiểu thuyết thích nhất của ?

      the-prince-of-tides

      the.prince.of.tides

      theprinceoftides

      Bộ phim thích nhất của ?

      grave-of-the-fireflies

      grave.of.the.fireflies

      graveofthefireflies

      Nhưng được phép nghĩ vẩn vơ lung tung.

      Thế nên nhắm nghiền mắt lại. Hình ảnh của Nicole chợt xuất , rạng rỡ sân khấu, nhận những tràng pháo tay khen ngợi sau khi kết thúc bản nhạc.

      violon

      Trong quá trình tìm kiếm, gõ cả tên những nhà soạn nhạc mà vợ thích hay những nhạc sĩ mà từng thu hay chơi cùng trong dàn nhạc:

      MOZART

      BACH

      BEETHOVEN

      MENDELSSOHN

      CHOSTAKOVITCH

      BRAHMS

      BARBER

      STRAVINSKY

      , sai đường. Hãy hướng suy nghĩ của mày theo đường khác. tại, não bộ của tạo cảm giác hoạt động hết công suất. Xuất phát từ nguyên tắc mật khẩu hiển nhiên tiết lộ phần cá tính sâu kín của người tạo ra nó, nàng Nicole mà biết có thể chọn từ có ý nghĩa về mặt tình cảm: mã góp phần củng cố mối liên kết trong gia đình hay câu chuyện tình với Mark.

      Nhưng Nicole cũng là người khá thận trọng. Cách đây vài năm, có kẻ thử ăn trộm tài khoản ngân hàng của Internet, chuyện đó khiến rất cảnh giác. Để tăng thêm độ an toàn cho mật khẩu của mình, chắc chắn chọn cách sử dụng lẫn cả chữ cái với chữ số hay với các biểu tượng. Hay thứ gì đó khá dài, theo như ông chủ ngân hàng thời đó từng khuyên họ như vậy.

      Nhưng đồng thời, cũng kiểm tra thư điện tử hàng ngày, vì vậy mật khẩu cũng được phép quá trừu tượng.

      Vậy nên cái tìm kiếm là: mật khẩu khó tìm nhưng đồng thời lại dễ nhớ.

      Để xác lập lại mật khẩu như vậy, cách đơn giản nhất là thông qua câu khóa: ngạn ngữ, lời bài thơ hay bài hát...

      . Mark sẵn sàng đánh cược là vợ mình chọn thứ gì đó riêng tư hơn. Nhưng là cái gì mới được cơ chứ? Liệu có câu nào đó thâu tóm toàn bộ bản chất mối tình của họ?

      Đột nhiên, Mark cảm thấy mình đánh mất dòng lập luận. Chứng đau đầu kinh khủng rạch nát thái dương . Trong đầu , mọi thứ xáo trộn hết lên: những con số, những chữ cái, những mật mã, những thông điệp, những kỷ niệm... nhắm mắt để tập trung. Từ đó khuôn mặt người vợ lên khai thông đường hướng trong tâm trí rối mù của .
      Sau đó loạt hình ảnh dồn dập xuất cùng lúc, như thể sức mạnh vô hình quyết định nhắm đến não hàng trăm ánh đèn flash vừa mãnh liệt vừa nhanh gọn: buổi hẹn hò đầu tiên, nụ hôn đầu, lần đầu làm tình, lần đầu cãi nhau, kỳ nghỉ đầu tiên...

      Paris, Pháp.

      tối mùa hè.

      quảng trường ở Ile de Cité.

      nhà hàng sân hiên.

      bữa tối tình .

      lời cầu hôn.

      Ngay tại chỗ họ ngồi, hàng cây tiêu huyền.

      trong số chúng, câu được khắc bằng con dao nhíp. Kế đó là ngày tháng.

      đôi tình nhân từng đến trước họ khắc vài năm trước.

      Mark và Nicole lặng người trước câu được khắc đó.

      Rồi hứa với nhau khắc chính câu đó lên chiếc nhẫn cưới của họ.

      Mark đặt tay phải lên ngón trỏ của bàn tay trái. Chiếc nhẫn cưới vẫn luôn ở đó. Nó vượt qua tất cả: chia ly, cuộc sống đường phố... khó nhọc tháo nhẫn ra rồi đọc dòng chữ khắc bên trong mặt nhẫn:

      Nơi chúng ta nhau,
      chẳng bao giờ còn bóng tối

      giọt nước mắt lăn trào khuôn mặt để rồi vỡ tan mặt bàn phím. Giờ Mark hiểu rằng mình tìm ra.
      Vì câu đó quá dài và mật khẩu có dấu cách, hài lòng gõ những chữ cái đầu tiên của mỗi từ đó:

      nctynscbgcbt

      Mật khẩu đúng.

      Hiển nhiên là vậy: cần phải thêm cả ngày tháng nữa. do dự lát, rồi quyết định rằng ngày tháng thích hợp nhất chính là ngày họ gặp nhau. Càng lúc càng bồn chồn, thử lại lần nữa:

      nctynscbgcbt150596

      Sau đó nhấn nút ENTER.

      Lần này trang web chấp nhận mật khẩu. Trong web liền tải dữ liệu xuống và mở ra hộp thư đến của Nicole Hathaway.

      Có quá nhiều thư. Phần lớn chúng là do Sonja, đại diện của Nicole chuyên đứng ra tổ chức các buổi lưu diễn và quản lý thời gian biểu của gửi. Hơn phần ba là thư rác: "miễn phí viagra", "tăng trưởng cỡ dương vật, "quyên tiền ủng hộ nạn nhân sóng thần" và những lời mời gọi đầu tư tài chính. vài bức thư khen ngợi nữ nhạc công sau khi nghe buổi hòa nhạc của . Rất hiếm những lời chỉ trích: đủ tư cách đối diện với Anne-Sophie Mutter[2] hoặc: Hãng đĩa chọn mày vì tài năng mà vì cái trôn của mày, hoặc còn: Nếu là , tôi thấy xấu hổ khi kiếm tiền từ biến mất của con mình.

      May thay, đời chẳng còn gì mới cả. Nicole từng nhận dạng thư tương tự cách đây hai năm. Mark tìm thư của Connor, nhưng chẳng có lấy cái nào. Tuy nhiên bức thư thu hút chú ý của , bởi nó có đính kèm đoạn quay video. Người gửi xác định, bức thư có phần văn bản kèm theo. Chỉ có tệp tin QuickTime tự động hoạt động khi mở thư ra.

      Mark ghé sát vào màn hình máy tính. Cửa sổ trình duyệt ở định dạng cỡ và hình ảnh đen trắng chất lượng thấp xuất . Rất nhanh chóng, nhận ra đó là đoạn phim được quay từ camera giám sát an ninh.

      Khi khuôn mặt Layla xuất màn hình, máu trong người đông cứng lại và thế giới quanh ngừng chuyển động.

      ---------------
      Chú thích
      [1] Psy.D: Bác sĩ tâm lý học. (Chú thích của tác giả).
      [2] Nữ nhạc công violon nổi tiếng người Đức đặc biệt được biết đến với những diễn tấu của Mozart và Beethoven. (Chú thích của tác giả).

    5. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 24: The good life

      Điều tuyệt vời nhất của cuộc sống chính là chuyển từ câu "quá sớm", sang "quá muộn rồi".
      Gustave FLAUBERT​

      -o0o-
      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười sáu giờ hai mươi phút

      Mắt sáng rực, Mark rời mắt khỏi màn hình. Trước mắt , đoạn phim diễn ra như cảnh quay chậm. Bác sĩ Mark mất quá nhiều thời gian để hiểu rằng cảnh này được quay vào chính ngày con bị bắt cóc. dễ dàng nhận ra chiếc áo chui đầu liền mũ mà Layla mặc vào ngày hôm đó cũng như con thú nhồi bông Shrek mà mua cho con bé tuần trước khi tấn thảm kịch xảy ra.

      Mark ngỡ như từ trời rơi xuống bởi cảnh sát vẫn luôn khẳng định với rằng hề có bất cứ hình ảnh nào của con được camera giám sát an ninh ghi lại. Giờ nhận thức được rằng khoảng tối liên quan đến cuộc điều tra có lẽ che giấu điều gì đó chỉ là việc đứa trẻ bị bắt cóc. Và đoạn video này là bằng chứng ràng chứng minh rằng, dù cho họ có phủ nhận, đám cảnh sát biết nhiều thứ mà họ cho hay.

      Đoạn phim càng về sau càng bị nhiễu và hình ảnh giật giật từng hồi. Mark thậm chí đủ khả năng xác định nơi Layla ở. Chắc chắn là ở phía bên ngoài cửa hàng bởi trời khá tối và phần khuôn mặt của con bé bị nhiễu.

      Vài giây sau, nỗi sợ hãi kéo rời mắt khỏi màn hình và thể ngăn mình quay sang Lalya, con bé vẫn ngủ say sưa ở ngay ghế bên cạnh . thậm chí còn nghiêng mình gần sát khuôn mặt con bé để chắc chắn nghe được hơi thở mà sợ lại mất lần nữa.

      Cảm thấy an lòng, quay lại với chiếc máy tính "của mình" để nhận ra rằng đoạn video - kéo dài khoảng hai phút mười giây - lại dừng ngay phút ba mươi giây. Ban đầu Mark cứ tưởng là mình thao tác nhầm. nhấn nút PLAY nhiều lần, cho chạy lại toàn bộ đoạn phim nhưng tất cả đều ăn thua: hình ảnh lại lần nữa bị dừng lại ở bốn mươi giây trước khi kết thúc. Tâm trạng đan xen giữa tức giận và bực mình, thở dài chán nản.

      - NÀY, XIN CỨ TỰ NHIÊN! ĐÓ LÀ MÁY TÍNH CỦA TÔI ĐẤY!

      Mark ngước đầu nhìn lên như thể vừa giật mình tỉnh giấc. Bằng cử chỉ thô bạo, Ngài Nước Cam liền giật chiếc máy tính từ tay .

      - Tôi chỉ mượn tạm thôi, bác sĩ Mark cố gắng biện minh.

      - Mượn à? Cái đít của tao được đấy!

      - Tôi chỉ muốn tin chắc tất cả đều hoạt động tốt, Mark vừa giải thích vừa đóng lại vai kẻ đần độn. Tôi sợ làm hỏng máy tính của ông vì vụng về của mình và nghĩ rằng, nếu làm hỏng, tôi...

      Nhưng tay doanh nhân dễ bị lừa:

      - Tôi muốn kiện, vừa kêu lên ta vừa cố để những hành khách khác làm chứng.

      chiêu đãi viên đến chỗ họ để xoa dịu tình hình. Theo bản năng, Mark hiểu rằng mình có lợi nếu giữ im lặng và cúi đầu thấp xuống. Vẫn hoàn toàn bị kích động, gã kia lúng túng giải thích.

      - Tôi muốn báo vụ việc này cho cơ trưởng! gã nhai nhai lại.

      Ngay lúc đó, cùng Ngài Nước Cam đến tận chỗ ngồi rồi nở nụ cười miễn cưỡng như muốn với ông ta: Ngồi xuống , ông bạn, và ngừng la hét . Vụ việc đến đây là kết thúc.

      - Bố ơi, kem của con đâu ạ?

      Cuộc cãi vã nho kéo Evie và Layla ra khỏi giấc ngủ.

      Mark quay về phía hai người và, gần như ngay lập tức, cố kìm nén mọi vấn đề để tạo vẻ mặt dễ chịu.

      - Được thôi, các , vừa vừa vỗ tay, chúng ta ăn, kem phải nhỉ?

      - Vâng ạ, Layla hào hứng kêu lên.

      Mark cầm tay con và ra hiệu cho Evie cùng. Nhóm người ít ỏi đó liền tiến lên giữa tầng để cố tìm chiếc bàn còn trống ở Floridita. Quầy lounge-bar mà trước đó Mark ngồi giờ nom như phòng trà. Để đối phó với đám đông này, Isaac nhân viên quầy bar có thêm hai người phục vụ nữa. Trong bầu khí hiền hòa này, bộ ba nhân viên đó phục vụ nhanh đến bất ngờ những ly cocktail và cốc kem đầy ấn tượng.

      Khi thấy chiếc bàn trống, Layla ngồi xuống đầu tiên. bé với lấy thực đơn tráng miệng như thể đó là Chén Thánh và thèm thuồng nhìn những bức ảnh chụp món sô la Liège cùng món kem chuối. Mark và Evie vừa tiến đến chỗ bé vừa vui đùa về hành vi của bé. Bác sĩ Mark đưa mắt nhìn khắp đám đông khách hàng nhằm tìm kiếm Alyson Harrison, nhưng kiều nữ giàu có rời quầy bar.

      Họ gọi món Frozen Hot Chocolate và Isaac đích thân mang đến món họ chọn với ba chiếc thìa cùng ba ống hút. Được đặt ở giữa bàn, chiếc bát bằng thủy tinh khổng lồ, kích cỡ như bể cá, bên trong có hàng chục viên kem - toàn bộ đều là sô la, nhưng mỗi viên là loại khác nhau - tắm đẫm trong nước ca cao và đó là núi kem đánh dậy bọt.

      - Ăn từ từ thôi con, Mark khuyên trong khi Layla ngấu nghiến ăn. Chẳng có ai lấy mất của con đâu!

      Ống hút ngậm ở miệng, mũi dính kem, bé vui vẻ hít sô la tan chảy. Vui vẻ dễ thương, Evie chọc quê con bé trước khi cùng con bé thưởng thức món kem. Lần đầu tiên Mark thấy trẻ nở nụ cười môi và điều đó khiến hài lòng. Câu chuyện về cuộc đời và mong muốn trả thù của Evie khiến rất chú ý. tiếc là kể đoạn kết câu chuyện, nhưng có điều gì đó mách bảo rằng biết nhiều hơn trước khi máy bay hạ cánh xuống New York. ràng là chuyến hành trình này dữ dội, nhiều cuộc gặp gỡ và đầy ngạc nhiên. Những bất ngờ tốt lành cũng như những bất ngờ tai hại....

      Vừa nhấm nháp món tráng miệng, Evie vừa nhìn Mark và Layla hơi chút mủi lòng. Điều gì đó trong mối quan hệ với bác sĩ và con khiến cảm động. Chưa bao giờ có được gia đình thực , thấy xúc động khi thấy người đàn ông này - người mà cảm thấy vừa đơn vừa yếu đuối - tìm lại được đồng thuận từng gắn kết với con mình trước khi tấn thảm kịch ập xuống họ.

      Ở phía quầy bar, Isaac vừa chỉnh lượng của nhạc thêm nấc nữa. Bầu khí nhàng thoải mái. Evie nhấp thêm thìa nước sô la tuyệt vời rồi nhắm mắt lại để cảm nhận hơn. Mắt khép chặt, lắc lư đầu theo nhịp tiếng kèn saxo của John Coltrane, ý thức được mình sống trong giây phút thanh thản mà chưa bao giờ biết đến từ lâu lắm rồi.

      Lại lần nữa, nhận thấy toàn bộ suy nghĩ của mình lại hướng đến Connor bởi câu chuyện kể của Mark đưa đến gần hơn. Ở vào tuổi bây giờ, Connor hề nhụt chí. có đủ dũng khí để biến suy nghĩ thành hành động. rửa được hận, ăn miếng trả miếng, rồi sau đó tìm thấy sức mạnh để trở thành trong những bác sĩ canh tân nhất đất nước. Chiến thắng cuộc sống vẻ vang.

      Nhưng liệu trả thù có làm vơi nỗi đau khổ của ?

      hỏi Mark điều đó khi mở mắt ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :